-
Chương 161-165
Chương 161 Cố Trường Ca đâu?
"Hắn ly khai sơn môn, đi Đạo Thiên Cổ Thành không biết làm chuyện gì ." Nguyệt Minh Không giải thích nói.
Cố Trường Ca không nói cho nàng, nàng cũng sẽ không hỏi đến.
Mà dựa theo những gì nàng biết về Cố Trường Ca.
Cố Trường Ca rất có thể là chạy tới Đạo Thiên Cổ Thành tính toán ai đó, dù sao hắn một bụng đều là ý nghĩ xấu xa, cả ngày đều suy nghĩ làm sao đoạt được các loại cơ duyên.
Bất quá Nguyệt Minh Không có chút nghi hoặc.
Vì sao Cố Tiên Nhi nhắc đến Cố Trường Ca, sắc mặt ngược lại không có nhiều cừu hận lắm, ngược lại rất bình tĩnh thậm chí có chút thất vọng?
Cố Tiên Nhi bởi vì không nhìn thấy Cố Trường Ca, vậy mà lại có chút thất vọng.
Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Cố Tiên Nhi đối với Cố Trường Ca không phải là hận thấu xương sao?
Nguyệt Minh Không bỗng nhiên có chút nghĩ không thông.
Bất quá rất nhanh, nàng liền không nghĩ nhiều, tiếp tục mở miệng nói, " kỳ thật chuyện năm đó, ta sớm đã nghe nói qua, Cố Trường Ca thật sự rất quá đáng bất quá về sau ta sẽ nghĩ biện pháp bảo vệ ngươi. Cố Trường Ca người này rất nguy hiểm, thủ đoạn của hắn ngươi đơn giản không tưởng tượng nổi, trước đó không nắm chắc, tuyệt đối không nên xung đột cùng hắn "
Đây có thể coi là một số thông tin ít ỏi nàng có thể nói với Cố Tiên Nhi.
Về phần Cố Tiên Nhi tin hay không, đó là chuyện của nàng.
Cố Tiên Nhi nghe vậy, hơi nghi hoặc một chút. Nguyệt Minh Không tìm đến nàng, chính là vì nói chuyện này sao? Bất quá nàng vẫn là có thể cảm nhận được hảo ý của Nguyệt Minh Không.
"Ta đã biết, Đa tạ hảo ý của ngươi.",
"Bất quá ta vẫn còn có chút không hiểu, ngươi không phải là vị hôn thê của Cố Trường Ca sao? Tại sao muốn nói với ta những thứ này?" Nàng hỏi.
"Không phải vì cái gì. Ta chỉ có thể ta cố gắng trong hết khả năng để đền bù sự áy này cùng bất an trong lòng a" Nguyệt Minh Không nghe vậy, khóe miệng ý cười tự giễu, sau đó rất nhanh khôi phục lại.
"Hắn làm chuyện ác, ta giúp hắn trả lại."
Nghe nàng nói như thế, Cố Tiên Nhi không khỏi ngây ngẩn cả người, trầm mặc không nói gì.
Nàng không nghi ngờ câu nói của Nguyệt Minh Không là giả, ngược lại có chút rung động.
Đây rốt cuộc phải yêu một người bao nhiêu mới có thể nói giúp hắn hoàn lại những việc ác hắn đã làm?
Nguyệt Minh Không này kể ra cũng là người đáng thương .
Nghĩ tới đây, nét lãnh đạm trên mặt Cố Tiên Nhi cũng thu liễm rất nhiều, nàng cũng không phải không cảm giác được hảo ý của người khác.
Sau đó, Nguyệt Minh Không mỉm cười chủ động cùng Cố Tiên Nhi trò chuyện giết thời gian, có một số chuyện một khi nói ra thì không ngừng lại được.
Nhất là nàng biết được sở thích của Cố Tiên Nhi, càng là càng nói càng hăng say.
Rất nhanh Cố Tiên Nhi thậm chí có cảm giác tìm được tri kỷ.
Bất quá trong quá trình nói chuyện, không khỏi nói đến Cố Trường Ca.
Nhất là Cố Tiên Nhi thỉnh thoảng hỏi thăm Cố Trường Ca đang làm gì, điều này khiến Nguyệt Minh Không không khỏi nghi ngờ, trước khi nàng đến Đạo Thiên Tiên Cung, Cố Trường Ca cùng Cố Tiên Nhi rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?
Vì sao thái độ của Cố Tiên Nhi thay đổi 180 độ như vậy , không có cừu hận như nàng nghĩ? Ngược lại nhiều lần hỏi về Cố Trường Ca?
Đương nhiên có nhiều thứ không thể tuỳ tiện hỏi thăm, dù sao dính đến một chút chuyện bí mật.
Mà lúc hai người đang nói chuyện phiếm, trong hư không xa xa bỗng trở nên mơ hồ, truyền đến một cơn chấn động.
Đại trưởng lão sắc mặt vô cùng khó coi, từ đó đi ra.
Hắn liếc mắt liền thấy Nguyệt Minh Không đang ở nơi này, đối với vị hôn thê của Cố Trường Ca, hắn cũng không có hảo cảm gì.
"Sư tôn "
Cố Tiên Nhi cung kính nói.
"Gặp qua đại trưởng lão." Nguyệt Minh Không cũng đứng dậy chào nói, dù sao cũng là chưa cho phép tự tiện xông vào nơi này, khiến nàng cảm giác có chút đường đột.
Đương nhiên nàng vẫn rất tin tưởng cách làm người của đại trưởng lão, sẽ không vì chuyện nhỏ này đi quở trách nàng.
"Tiên Nhi đột phá Phong Hầu cảnh? Rất tốt rất tốt, so tên Cố Trường Ca năm đó nhanh hơn rất nhiều." Đại trưởng lão chú ý tới cảnh giới Cố Tiên Nhi, không khỏi có chút vui mừng nói, cũng coi như hóa giải cảm xúc phiền muộn khó chịu vừa rồi.
Sau đó hắn mới nhìn về hướng Nguyệt Minh Không, gật đầu nói, "Cố Trường Ca đâu? Hắn ở đâu?"
Thần sắc Nguyệt Minh Không không kiêu ngạo không tự ti nói, " Trường Ca bây giờ cũng không ở trong sơn môn, hắn đi Đạo Thiên Cổ Thành xử lý một ít chuyện rồi."
Ở trước mặt người ngoài, nàng không trực tiếp gọi danh tự của Cố Trường Ca ra.
Bởi vì như vậy sẽ khiến cho người khác cho rằng quan hệ giữa nàng cùng Cố Trường Ca rất xa lạ, cũng sẽ khiến Cố Trường Ca mất hết mặt mũi.
Cho dù Cố Trường Ca không ở nơi này, nàng những thứ nhỏ nhặt này nàng cũng muốn bảo vệ cho hắn.
Cố Tiên Nhi chú ý tới điểm này, trong lòng không khỏi cảm thán không hổ là đế nữ Vô Song tiên triều, về lễ nghi ứng xử cũng có vẻ chu đáo vô cùng.
Đại trưởng lão nghe vậy cũng không có gì ngoài ý muốn, Cố Trường Ca khẳng định cũng không muốn chạy tới nơi này nhìn sắc mặt hắn.
Vừa vặn hắn cũng không muốn đi nhìn sắc mặt Cố Trường Ca.
Bất quá, có một số việc vẫn phải đối mặt.
Ngay lập tức, đại trưởng lão lâm vào trầm mặc sau đó nói, "Vậy lão phu liền đến Vô Thượng Phong chờ hắn trở về."
Nói xong, hắn vung tay áo lên, hư không trước mắt trở nên mơ hồ, lập tức xuất hiện một cái thông đạo.
Đại trưởng lão dẫn đầu đi vào.
Thấy vậy, Cố Tiên Nhi đương nhiên cũng không muốn tiếp tục đợi trên đỉnh núi nữa, dù sao ở trên đỉnh núi lâu như vậy, nàng cũng sắp nhịn chết rồi, sau đó cũng cùng Nguyệt Minh Không bước vào bên trong.
Không gian thông đạo rất nhanh biến mất không thấy gì nữa.
Hết chương 161.
Chương 162 Không có chuyện gì thì mời về đi
Vô Thượng Phong.
Trong cung điện, Cố Trường Ca chắp tay dạo bước, ánh mắt thâm trầm, trên mặt mang theo vài phần suy tư.
Hắn mới vừa từ Đạo Thiên Cổ Thành trở về sơn môn.
Doãn Mi khoảng thời gian này lại giúp hắn tìm được không ít tài nguyên tu luyện tốt, đang giam giữ ở trong địa lao, cho nên hắn liền dành thời gian đi một chuyến.
Bây giờ tu vi thật sự của hắn cũng đã đột phá đến Thiên Thần cảnh, mà không phải nửa bước Thiên Thần cảnh trước đó.
Chênh lệch nửa bước, cũng không phải một điểm nửa điểm.
Cường giả dưới Thiên Thần cảnh, đều là giun dế, câu nói này không phải nói ngoa, đối với Thiên Thần cảnh mà nói, đủ để nhìn xuống các loại Chân Thần, tiện tay chụp chết, cường đại vô biên.
Cố Trường Ca bản thân lại là tuổi trẻ Chí Tôn, thủ đoạn tầng tầng lớp lớp, nếu như chân chính bộc phát, Thần Vương cảnh bình thường cũng sẽ không phải là đối thủ của hắn.
Đương nhiên, Cố Trường Ca đối với loại tốc độ tu luyện có thể xưng là nghịch thiên này, đương nhiên là hết sức hài lòng, so với hắn thêm điểm càng nhanh hơn.
Thôn Tiên Ma Công không hổ là cấm kỵ ma công, xứng đáng hai chữ cấm kỵ này, cũng xứng đáng gánh chịu hậu quả kinh khủng.
Có thể thôn phệ các loại bản nguyên, tu vi, nguyên thần biến hoá chúng để cho bản thân sử dụng, mà lại phối hợp với bí thuật tương ứng, lấy Đại Đạo Bảo Bình luyện hóa, cam đoan sẽ không có trường hợp các loại năng lực xung đột , hỗn loạn, ngoài ý muốn nổi lên.
Dù sao Thôn Tiên Ma Công chỉ có thể coi là phương thức tu luyện, cũng không phải công pháp thật sự , nó giống như chất dinh dưỡng Cố Trường Ca bổ xung vào, nhưng cần lấy các loại bản nguyên là chất dinh dưỡng để đột phá.
Ngoại trừ tu vi tăng lên ra, Doãn Mi đoạn thời gian này cũng đang giúp Cố Trường Ca giám thị nhất cử nhất động của Bạch Liệt Bạch Hổ thiếu chủ, chú ý tới Bạch Liệt rời khỏi Đạo Thiên Cổ Thành, liền tiến về một tòa cổ thành khác của Vô Lượng Thiên.
Cố Trường Ca suy đoán Diệp Lăng hẳn là ở nơi đó.
Đương nhiên hắn không hề đánh rắn động cỏ.
Truyền thừa Luân hồi Cổ Thiên Tôn, đương nhiên không có khả năng để rơi vào tay một tên Diệp Lăng nho nhỏ.
Mà thân là khí vận chi tử, chỗ tốt cùng cơ duyên trên người Diệp Lăng tuyệt đối không chỉ có truyền thừa Cổ Thiên Tôn đơn giản như vậy.
Hiện nay Cố Trường Ca ở trong tối, Diệp Lăng ở ngoài sáng, muốn đối phó với hắn kỳ thật rất đơn giản.
Nhưng Cố Trường Ca cân nhắc chính là, Nguyệt Minh Không thân là người trọng sinh, dựa theo lý thuyết nàng biết đến cơ duyên tuyệt đối sẽ nhiều hơn so với Diệp Lăng.
Mà nàng hẳn là cũng biết tương lai cùng sự phát triển của Diệp Lăng.
Cảm giác tiên tri lớn nhất là chết.
Bỏ mặc Nguyệt Minh Không không quan tâm lại đi quản một Diệp Lăng nho nhỏ, chỉ có thể nói là lấy hạt vừng ném dưa hấu đi.
"Nguyệt Minh Không gia hỏa này, ta vừa đi ra ngoài một chuyến, làm sao trở về lại không thấy người đâu rồi."
Cố Trường Ca cau mày.
Nguyệt Minh Không bây giờ cũng không ở Vô Thượng Phong, hắn ngược lại nghĩ không ra lúc này nàng sẽ đi đâu?
Khó nói thừa dịp hắn ly khai sơn môn, vụng trộm chạy tới chỗ sâu nhất Đạo Thiên Tiên Cung, hay là đi nghĩ biện pháp giết chết Diệp Lăng?
Hắn cũng lười hỏi đệ tử còn lại.
"Hẳn là đi tìm Cố Tiên Nhi."
Cố Trường Ca con mắt khẽ híp một cái, như thế có khả năng, nói đến Cố Tiên Nhi cùng Nguyệt Minh Không cũng muốn giết hắn, hai người liên thủ cũng không có vấn đề gì.
Đối với chuyện này hắn cũng không để trong lòng, hai người cộng lại cũng không làm nên được trò chống gì.
Gần đây sự tình Tiên Cổ đại lục, mới thực sự là chuyện hắn phải cân nhắc.
"Cố Trường Ca "
Bỗng nhiên, cung điện truyền đến một cơn chấn động, một không gian thông đạo hiển hiện, sắc mặt đại trưởng lão không vui vẻ chút nào, từ trong đi ra.
Sau lưng hắn, còn có hai người Cố Tiên Nhi, Nguyệt Minh Không đi theo.
"A, đại trưởng lão đến Vô Thượng Phong của ta là có chuyện gì vậy?" Cố Trường Ca ánh mắt quét qua, thần sắc mang theo lạnh nhạt hỏi.
Hắn đã đoán được ý đồ của đại trưởng lão, khẳng định là chuyện có liên quan đến truyền nhân Đạo Thiên Tiên Cung.
Gần đây các vị trưởng lão cũng đang thương nghị chuyện này, hắn đương nhiên cũng biết.
Mà rất có thể là lúc Nguyệt Minh Không chạy đi tìm Cố Tiên Nhi bàn bạc chuyện đối phó hắn, vừa lúc đại trưởng lão thương nghị kết thúc, thuận tiện đem theo hai người tới đây.
Hắn sớm biết có ngày hôm nay, đại trưởng lão sẽ tới nhờ hắn .
Cố Trường Ca bình thản ung dung, trong lòng không vội chút nào, đại trưởng lão coi như không nguyện, hôm nay cũng phải khiến hắn ăn chút thiệt thòi.
"Lão phu đến Vô Thượng Phong, chẳng lẽ còn muốn ngươi cho phép sao?" Đại trưởng lão thấy được dáng vẻ này của Cố Trường Ca, trên mặt liền trở nên rất khó coi, ẩn ẩn lộ ra nộ khí.
Rõ ràng hắn tu đạo nhiều năm như vậy, tâm cảnh sớm đã không bị người khác ảnh hưởng đến cảm xúc của mình, nhưng hết lần này đến lần khác bị Cố Trường Ca chọc giận.
Điều này khiến đại trưởng lão hoài nghi tu hành tâm cảnh của chính mình, có phải có vấn đề hay không.
"Đương nhiên không cần. Bất quá đại trưởng lão nếu không có chuyện gì để nói, thì mời ngươi trở vể đi , vừa vặn ta có việc muốn nói cùng Minh Không, có người ngoài ở đây, ngược lại không tiện lắm."
Cố Trường Ca trực tiếp hạ lệnh đuổi khách với đại trưởng lão .
Vừa tới Vô Thượng Phong, Cố Trường Ca liền chuẩn bị đuổi người?
Còn nói cái gì không tiện?
Nghe nói như thế, trán đại trưởng lão nổi đầy gân xanh.
Bầu trời trên Vô Thượng Phong bắt đầu ảm đạm, giống như là có mây đen vạn dặm chuẩn bị rơi xuống, nương theo uy áp vô cùng.
Các đệ tử cũng bị dọa, sắc mặt trắng bệch, hai chân như nhũn ra, phảng phất đối mặt thiên uy!
Cố Tiên Nhi cùng Nguyệt Minh Không cũng hơi biến sắc mặt, kinh trụ trước loại uy thế khủng bố này.
Hết chương 162.
Chương 163 Đại trưởng lão tức giận
Đại trưởng lão dù sao đã thành danh vô số năm trước, tu vi thâm bất khả trắc.
Chỉ cần cảm xúc biến hóa liền có thể dẫn động biến hóa thời tiết, vô số ngôi sao run rẩy, rì rào mà run, đơn giản giống như muốn rơi xuống.
Người bình thường ai dám làm đại trưởng lão tức giận như thế, quả thực là không muốn sống nữa.
Nhưng mà Cố Trường Ca không thèm để ý chút nào, giống như không cảm nhận được loại uy áp đáng sợ này.
Sắc mặt tự nhiên, còn cười nhạt nói, " Đại trưởng lão là đang muốn đe dọa ta sao? Hay là có ý định dùng Minh Không hoặc Tiên Nhi đến uy hiếp ta?"
"Nếu là như vậy, ta cảm thấy ngươi đã tính sai rồi."
"Cố Trường Ca, ngươi "
Đại trưởng lão thực sự bị Cố Trường Ca chọc đến tức điên, hận không thể một bạt tai trực tiếp đập chết hắn, nhưng lúc này chỉ có thể gắt gao áp chế.
Hắn cũng là lần đầu tiên muốn đập chết một người như vậy!
"Sư tôn."
Cố Tiên Nhi vội vàng khuyên giải nói, sợ đại trưởng lão bị Cố Trường Ca chọc tức đến phát điên, dù sao ngay cả nàng cũng thường xuyên bị Cố Trường Ca chọc tức sôi máu.
Cố Trường Ca thế nhưng một bụng ý nghĩ xấu, dăm ba câu liền khiến đại trưởng lão tức đến như vậy, hết lần này tới lần khác hắn còn làm ra vẻ thờ ơ, không thèm để ý.
Điều này khiến trong mắt Cố Tiên Nhi tràn ra hàn quang, phảng phất như những con dao nhọn, muốn chọc thủng Cố Trường Ca, thù mới hận cũ cùng tính một lượt.
"Cố Trường Ca ngươi ngậm miệng lại" khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng băng lãnh, sát khí tràn ngập, kiếm ngọc hiện ra.
Từng đạo ánh sáng mông lung hiện lên ở thượng điện, phù văn sáng chói, kiếm quang đáng sợ lưu chuyển!
Nguyệt Minh Không lúc đầu cũng nghĩ khuyên một chút, nhưng nghĩ tới Cố Trường Ca chắc chắn sẽ không nghe nàng, cũng liền từ bỏ.
Đến lúc đó thật sự làm đại trưởng lão tức giận, coi như không chết chỉ sợ cũng sẽ rơi lớp da.
Bất quá đại trưởng lão hẳn là cũng không dám hạ sát thủ với Cố Trường Ca, dù sao tên tuổi Trường Sinh Cố gia không phải nói suông, tại thượng giới đúng là không có mấy nhà thế lực đạo thống có dũng khí tuỳ tiện đắc tội với Trường Sinh Cố gia.
Đạo Thiên Tiên Cung cho dù có chút đặc thù, cũng khẳng định không dám làm như vậy.
"Ta đang nghĩ Tiên Nhi tự nhiên lo lắng cho ta , hô to một tiếng, nguyên lai là đột phá? Đây là đang chuẩn bị hướng vi huynh báo thù sao?"
Thấy vẻ mặt này của đại trưởng lão, dáng vẻ Cố Trường Ca vẫn phong khinh vân đạm như thế , phát ra âm thanh cười nhạo.
Ngược lại nhìn về phía Cố Tiên Nhi thản nhiên nói.
"Cố Trường Ca "
Lông mày Cố Tiên Nhi lập tức nhíu chặt, không chịu được thái độ khinh thị này của Cố Trường Ca.
Nàng đã đột phá đến Phong Hầu cảnh, nhưng Cố Trường Ca vẫn mang dáng vẻ căn bản không quan tâm.
Mà Cố Trường Ca tựa hồ cũng không thèm để ý đến nàng.
Những hành động lúc trước của hắn, không phải là bởi vì trong lòng còn có áy náy, nghĩ muốn đền bù chuyện trước kia sao?
Làm sao mới trôi qua một đoạn thời gian, hắn liền trở mặt nhanh như vậy?
Tính tình thanh lãnh cao ngạo của Cố Tiên Nhi khiến nàng mở miệng ra hỏi Cố Trường Ca rốt cuộc có mục đích gì.
Đành phải lạnh lùng nhìn hắn chằm chằm.
Lúc này, đại trưởng lão cũng ép buộc mình tỉnh táo lại.
Hắn hiểu được không đáng nổi giận với vãn bối như Cố Trường Ca nói, "Tiên Nhi bây giờ đã đột phá Phong Hầu cảnh, lấy thực lực của nàng, ở trước mặt ngươi chưa hẳn không thể đánh một trận. Lão phu ngày đó từng hứa qua, sẽ đem Tiên Nhi dạy bảo đến khi chiến thắng ngươi, nếu như làm không được lão phu tự mình hạ lệnh, lập ngươi làm truyền nhân. Lời này, ngươi còn nhớ không?"
"Lời này, ta đương nhiên nhớ kỹ, bất quá chỉ bằng chút tu vi của nha đầu này, đại trưởng lão cảm thấy nàng có khả năng thắng sao?"
"Vừa mới đột phá Phong Hầu cảnh liền muốn thắng ta? Hay là đại trưởng lão cảm thấy ta sẽ nhường?"
Cố Trường Ca nhẹ nhàng phát ra một tiếng cười nhạt, khiến người khác có thể cảm nhận được sự khinh thường khinh thị cùng xem thường.
Đại trưởng lão sắc mặt trì trệ.
Thần sắc Cố Tiên Nhi cũng vô cùng băng lãnh, nàng giờ phút này chỉ muốn một quyền nện vào gương mặt đắc ý dào dạt của Cố Trường Ca.
"Mặt khác, đại trưởng lão có phải quá coi trọng vị trí truyền nhân kia rồi không? Nói như thể ta rất muốn có được nó . Đại trưởng lão bây giờ dù đem nó cho ta, cũng chưa chắc ta sẽ nhận a."
Sắc mặt Cố Trường Ca không thay đổi, vẫn tiếp tục nói.
Trong mắt ba người bọn họ, Cố Trường Ca thực sự rất khó chơi, dáng vẻ chiếm được tiện nghi còn làm như không vừa lòng.
"Ngươi là muốn công phu sư tử ngoạm, lên giá sao?"
Nghe vậy, đại trưởng lão nhìn hắn chằm chằm, đôi mắt sâu thẳm như biển sao mênh mông, lóe lên một tia âm trầm.
"Đừng nói khó nghe như vậy."
Cố Trường Ca lắc đầu, vẫn là dáng vẻ bình thản ung dung như cũ, "Đây là chuyện ngươi tình ta nguyện, có thể gọi là lên giá sao?"
Đại trưởng lão kém chút bị thái độ vô sỉ của Cố Trường Ca làm cho tức cười.
"Tốt cho một câu ngươi tình ta nguyện, Cố Trường Ca ngươi ngược lại khiến lão phu mở mang kiến thức."
"Đại trưởng lão quá khen." Cố Trường Ca vân đạm phong khinh cười.
"Nói đi, ngươi muốn như thế nào mới bằng lòng?"
Đại trưởng lão nhìn hắn chằm chằm trực tiếp hỏi, cũng không nhắc tới chuyện để Cố Tiên Nhi cùng Cố Trường Ca giao thủ.
Hắn vốn cho rằng Cố Trường Ca sẽ nói đem tu vi áp chế đến cảnh giới của Cố Tiên Nhi, đánh một trận công bằng.
Nhưng căn bản tên gia hỏa này hiển nhiên một tia tính toán như vậy cũng không có, căn bản cũng không thèm nghĩ.
Điều này khiến hắn không khỏi bất đắc dĩ, cũng không thể mở miệng bảo Cố Trường Ca chủ động áp chế tu vi?
Mà với trình độ xảo trá âm hiểm của Cố Trường Ca mà nói, hắn bằng lòng mới là lạ.
Điều này khiến đại trưởng lão trong lòng khó chịu không có chỗ nào phát tiết, hoàn toàn bị Cố Trường Ca nắm thóp, hắn còn không có bất kỳ biện pháp gì, chỉ có thể bằng lòng yêu cầu của Cố Trường Ca.
Từ đầu tới cuối bị một tên tiểu bối dắt mũi, loại chuyện này đại trưởng lão tu đạo bao nhiêu năm qua cũng là lần đầu tiên gặp phải.
Nghe đến đó, Cố Trường Ca gật đầu, rốt cục lộ ra vẻ mặt hài lòng nói, " yêu cầu của ta rất đơn giản. Thân phận cung chủ tương lai, cộng thêm một cái nhân tình của đại trưởng lão. Nhân tình này là bất cứ chuyện gì trong khả năng của ngươi, hơn nữa còn không thể cự tuyệt, bất quá đại trưởng lão cũng có thể yên tâm, nhân tình này sẽ không phải chuyện khiến ngươi khó xử."
Thấy Cố Trường Ca không hề nghĩ ngợi nói ngay, sắc mặt đại trưởng lão lại đen hơn mấy phần.
Hiển nhiên Cố Trường Ca đã sớm dự liệu hết thảy, sớm nghĩ ra yêu cầu rồi.
Giờ khắc này trong lòng hắn nhịn không được có chút sợ hãi, sau lưng phát lạnh.
Người trẻ tuổi này thật đáng sợ, loại đáng sợ này không phải tu vi đáng sợ, mà là tính toán tất cả mọi chuyện , đoán trước được mọi chuyện từ đó nắm trong lòng bàn tay.
"Yêu cầu này , lão phu bằng lòng với ngươi."
Đại trưởng lão cũng không cân nhắc bao lâu, những thứ này nếu Cố Trường Ca đã sớm nghĩ kỹ, vậy hắn hiển nhiên sẽ không dễ dàng lui bước.
Mà hắn ngoại trừ bằng lòng ra, cũng không có biện pháp nào khác.
Mà quan trọng là nhưng yêu cầu của Cố Trường Ca, cũng không có gì hắn cảm thấy khó làm cả, dù là thân phận cung chủ tương lai, hay là một cái nhân tình của hắn.
Coi như Cố Trường Ca đảm nhiệm vị trí cung chủ, hắn có thể làm gì?
Cung chủ nước chảy mây trôi, đại trưởng lão vững như bàn thạch, câu nói này được lưu truyền trong rất nhiều thế lực Đạo gia ở thượng giới, cũng không phải không có đạo lý.
Hết chương 163.
Chương 164 Giáo huấn nhẹ
"Đại trưởng lão quả nhiên sảng khoái, bất quá chuyện này còn xin ngươi lấy đạo tâm phát thệ."
Cố Trường Ca mỉm cười nói, trở mặt nhanh chóng khiến hai người Nguyệt Minh Không cùng Cố Tiên Nhi cũng không biết nói cái gì.
"Chuyện lão phu đáp ứng rồi, đương nhiên sẽ làm được, ngươi chẳng lẽ còn hoài nghi lão phu hay sao?" Đại trưởng lão trên trán lại nổi đầy gân xanh, Cố Trường Ca luôn có thể dễ dàng khiến hắn tức điên lên.
Cách làm người của hắn ở rất nhiều thế lực đạo thống ai dám hoài nghi?
Nhưng mà Cố Trường Ca lại năm lần bảy lượt nói như vậy, khiến hắn tức giận đến mặt chuyển sang màu tím.
"Không nghi ngờ, ta để đại trưởng lão phát thệ làm gì?" Đối với chuyện này, Cố Trường Ca vẫn mang theo nụ cười nói, dáng vẻ như đang nhìn một kẻ ngốc.
"Ngươi "
"Ngươi khiến lão phu tức chết!"
Giờ khắc này, đại trưởng lão cũng không khỏi có chút sững sờ, sau khi kịp phản ứng nói lời của Cố Trường Ca, râu ria đều muốn dựng cả lên, xém chút nữa giáng cho Cố Trường Ca một bạt tai.
"Cố Trường Ca "
Thấy đại trưởng lão tức giận muốn tẩu họa nhập ma, Cố Tiên Nhi nhịn không được thanh lãnh quát, trên khuôn mặt nhỏ nhắn hàn sương dày đặc, đằng đằng sát khí.
"Lão phu lấy đạo tâm phát thệ, những gì hôm nay nói nếu có điều làm trái, tất bị Hỗn Độn thiên lôi đánh chết, hồn phi phách tán, chân linh chôn vùi, không vào luân hồi!"
Sau đó, đại trưởng lão trực tiếp quay đầu, ống tay áo vung lên, nháy mắt biến mất không thấy gì nữa, rời khỏi nơi này.
Hắn sợ mình ở lại thêm một chút nữa, sẽ nhịn không được ra tay đập chết tên Cố Trường Ca này.
Với lại một khi hắn tức giận, nơi này sợ rằng sẽ biến thành một mảnh tro tàn!
Cố Trường Ca chính là nắm được đại trưởng lão không dám ra tay với hắn, hắn mới dám không sợ hãi làm như thế.
Nhìn thấy đại trưởng lão đã rời đi, nụ cười trên mặt Cố Trường Ca cũng đã biến mất, hứng thú nhìn về phía hai người Nguyệt Minh Không cùng Cố Tiên Nhi trước mặt.
Nguyệt Minh Không rất quen thuộc với tính cách của hắn, trong nháy mắt liền biết dáng vẻ này của hắn, tuyệt đối không có chuyện tốt gì.
Nàng từng nói sẽ bảo hộ Cố Tiên Nhi, cho nên không hề nghĩ ngợi, vô thức liền ngăn ở trước mặt Cố Tiên Nhi.
"A, Minh Không đây là ý gì? Ngăn ở trước mặt Tiên Nhi? Muốn che chở nàng? Ngươi làm tẩu tử ngược lại cũng không tệ a."
Cố Trường Ca nhìn nàng, ánh mắt có chút thâm thúy, bộ dạng này khiến phía sau lưng Nguyệt Minh Không có chút lạnh.
Nàng liền nghĩ tới dáng vẻ lạnh lùng tuyệt tình của Cố Trường Ca ở kiếp trước.
Bất luận cái gì dám ngăn cản ở trước mặt hắn, đều sẽ bị hắn hủy diệt.
Ngay lúc Nguyệt Minh Không có chút sững sờ, Cố Tiên Nhi ở phía sau nàng đi tới, "Minh Không tỷ tỷ, ngươi không cần phải để ý đến ta."
Nàng trên mặt đầy hàn sương, thần sắc thanh lãnh, nhìn thẳng Cố Trường Ca nói, " Cố Trường Ca, hôm nay liền chấm dứt ân oán của hai ta ở đây đi."
Nhiều lần bị Cố Trường Ca xem thường, thậm chí sau khi đột phá đến Phong Hầu cảnh cũng vẫn như thế.
Điều này khiến lòng tự trọng của nàng hoàn toàn không chịu được.
Cố Trường Ca khi bằng tuổi nàng, cũng bất quá mới đạt Thánh Chủ cảnh mà thôi, hắn dựa vào đâu xem thường mình?
Mà chủ yếu nhất là, thái độ của Cố Trường Ca đối với nàng, cùng khoảng thời gian trước có thể nói hoàn toàn khác biệt.
Điều này khiến Cố Tiên Nhi rất không quen, lại không thoải mái.
Rõ ràng trước đó một bộ sinh lòng áy náy, chuẩn bị đền bù chuyện năm đó, hiện tại lại thờ ơ với nàng.
Điều này khiến nàng gần nhất một mực suy nghĩ chuyện năm đó có phải có điều gì khổ tâm hoặc là bí ẩn Cố Tiên Nhi không thể nói được hay không.
Có lẽ nàng thực sự đã suy nghĩ quá nhiều.
Thái độ này của Cố Trường Ca, hoàn toàn tựa như là coi nàng là đồ chơi, lúc nhớ tới liền ức hiếp một chút.
Không nhớ tới thì ném qua một bên, thờ ơ.
"Chấm dứt ân oán năm đó?" Cố Trường Ca nhịn không được buồn cười, sau đó thần sắc dần dần lạnh lùng , "Cố Tiên Nhi, ngươi cho rằng ngươi thật sự có cơ hội sao?"
"Cố Trường Ca" Nguyệt Minh Không đại mi nhíu chặt, lúc này hoàn toàn không biết khuyên hắn như thế nào.
Cố Trường Ca hiện tại khẳng định không giết được Cố Tiên Nhi, nhưng có thể khiến nàng ăn chút đau khổ, tuyệt đối là dễ như trở bàn tay.
Nhưng hết lần này tới lần khác nàng, Cố Tiên Nhi hiện tại nghe không vào.
Xoẹt!
Trong hư không một đạo kiếm quang đánh tới, quang hoa sáng chói, giống như một vùng ngân hà mênh mông, có phù văn đang diễn hóa trong đó, từ trên cao giáng xuống, một tràng lại một tràng, chói lọi vô cùng.
Cố Tiên Nhi xuất thủ, kéo đến kiếm đạo thần thông vô cùng cường hãn.
Hiện ra uy năng đã vượt qua trình độ Phong Hầu cảnh có thể đạt tới.
Nàng rất tự tin, cũng không phải là không có nguyên do, khi ở Phong Hầu cảnh, nàng hoàn toàn có thể chiến thắng thiên kiêu Phong Vương cảnh!
Keng!
Trong hư không bộc phát ra thanh âm thanh thúy, giống như có ánh lửa xuất hiện!
Nhưng là sau một khắc, khiến con ngươi Cố Tiên Nhi có chút co rụt lại, có chút khó có thể tin.
Kiếm khí đầy trời , bị Cố Trường Ca đưa tay tung ra một chưởng toàn bộ rơi xuống, thần ý phun trào, giống như Đại Ma Bàn, pháp lực ba động cực kì mênh mông, trong nháy mắt ngăn lại.
Đồng thời, Cố Trường Ca thần sắc lạnh lùng, động tác rất đơn giản, hai ngón nhẹ nhàng duỗi ra, chậm chạp lại rõ ràng, ông một tiếng, trực tiếp kẹp lấy một kiếm nàng đánh tới.
Chỉ một động tác, giống như bị mười vạn bàn thạch trấn áp, ẩn chứa lực lượng kinh khủng, trực tiếp khiến ngọc kiếm của nàng hiện lên những vết rạn nhỏ, căn bản là không tránh thoát được.
"Làm sao lại" Cố Tiên Nhi có chút chấn kinh, đừng nhìn nàng thân hình tinh tế đơn bạc, nhưng lực lượng Nhục Thân của nàng , lại có thể so với một Thái Cổ đại hung, vượt qua thiên kiêu cùng thế hệ.
Nhưng mà hiện tại bất kể dùng sức thế nào, cũng khó có thể đem binh khí từ trong tay Cố Trường Ca ra.
Ông!
Giờ khắc này, trên người nàng có tiên ý sáng chói dâng lên, giống như là tiên cốt khôi phục, tiên quang tràn ngập, đại đạo âm quanh quẩn, loá mắt tới cực điểm.
Cố Tiên Nhi hét vang một tiếng, "Ra!"
Cố Trường Ca sắc mặt tự nhiên.
Răng rắc!
Ngọc kiếm sáng lóng lánh, rốt cục không chịu nổi cỗ ba động này, bắt đầu đứt gãy, muốn hỏng mất!
"Thật là một muội muội ngu ngốc "
Cố Trường Ca lắc đầu, thần sắc không mảy may biến hóa, hóa chỉ thành chưởng, phảng phất thu nạp một vũ trụ trong đó, có thể bao phủ chư thiên vạn vực!
Oanh!
Ba động mênh mông có vẻ vô cùng mãnh liệt!
Một chưởng này của hắn rơi xuống, sắc mặt Cố Tiên Nhi nháy mắt trở nên có chút tái nhợt, khôi phục tiên cốt trực tiếp bị áp chế.
Sau đó mang theo không cam lòng cùng bất khuất, bị một chưởng của Cố Trường Ca trấn áp trên mặt đất.
Hai người chênh lệch vẫn quá lớn, căn bản không phải thiên phú có khả năng bù đắp!
"Mới đột phá Phong Hầu cảnh liền muốn giết ta?"
"Cố Tiên Nhi ngươi muốn làm gì thì làm, tưởng vi huynh không dám giết ngươi sao?"
Cố Trường Ca thần sắc tự nhiên, đi đến ngồi xuống, không thèm quan tâm đến khuôn mặt nhỏ nhắn băng lãnh kia, không cam lòng của nàng, trực tiếp nắm cái mũi của nàng, khiến Cố Tiên Nhi tức giận đến nghiến răng nghiến lợi.
Hết chương 164.
Chương 165 Bị đánh mông
"Mới đột phá Phong Hầu cảnh khiến ngươi kiêu ngạo vậy rồi à?"
"Đã lâu như vậy không có ức hiếp ngươi, ngươi lại ngứa da hả? Cố Tiên Nhi ngươi nói ngươi a, chẳng lẽ lại còn muốn xoay người làm chủ nhân?"
Cố Trường Ca mang theo ý cười nghiền ngẫm, ngồi xổm người xuống, nhéo nhéo cái mũi ngọc tinh xảo của nàng, khiến Cố Tiên Nhi tức nghiến răng nghiến lợi, trong con ngươi xinh đẹp màu nâu nhạt, đều là lửa giận và không cam lòng.
Cái gì gọi là bản thân mình kiêu ngạo?
Mặc dù lời này nghe rất lạ, nhưng hiển nhiên Cố Trường Ca đang cười nhạo bản thân mình.
Nàng sắp bị hành động của Cố Trường Ca làm cho giận điên lên.
Đương nhiên nguyên nhân chủ yếu nhất vẫn là nhụt chí cùng không cam lòng.
Nàng khổ sở tu luyện lâu như vậy, mỗi ngày ngồi xếp bằng trên đá xanh, uống cửu thiên triêu hà, luyện nhật nguyệt tinh hoa, tu tuyệt thế thần thông, đều là vì cái gì?
Là vì một ngày kia nàng có thể báo thù rửa hận, đạp bản mặt đáng ghét của tên Cố Trường Ca này xuống đất ma sát, khiến hắn hối hận vì những việc đã gây nên, hối hận vì đã mang nỗi thống khổ vô tận đến cho nàng.
Vừa rồi nàng khí thế hùng hổ, tự tin dâng trào, cảm thấy mình đã đột phá Phong Hầu cảnh, người cùng thế hệ cũng tìm không ra mấy ai có thể địch lại nàng.
Dù sao nàng đã có thể đạt được thành tựu mà năm đó Cố Trường Ca ở cái tuổi này cũng không làm được, hắn dựa vào cái gì mà khinh thị, không thèm để ý nàng?
Cho nên Cố Tiên Nhi chỉ muốn chứng minh bản thân mạnh hơn Cố Trường Ca của năm đó, muốn đánh bại hắn, chấm dứt cừu hận ân oán năm đó.
Nhưng nàng không nghĩ tới bản thân còn chưa triển khai thực lực cường đại nhất đã nhanh chóng bị Cố Trường Ca đánh một chưởng trấn áp trên mặt đất.
Điều này khiến Cố Tiên Nhi không cam lòng, phiền muộn, khổ não, lại có chút nản lòng, tóm lại chính là ngũ vị tạp trần.
Nàng chỉ muốn dựa vào thực lực của mình chiến thắng Cố Trường Ca, căn bản không muốn dựa vào trọng bảo các sư tôn ban tặng.
Chẳng qua nếu như Cố Trường Ca muốn giết nàng, nàng cũng sẽ không cúi đầu chịu trói!
Nghĩ tới đây, đôi tròng mắt kia của Cố Tiên Nhi, lạnh như băng giống như một kiếm thanh kiếm mới được lấy từ hầm băng ra, trừng mắt nhìn Cố Trường Ca, như muốn đâm vài lỗ trên người hắn vậy.
Thua người không thua khí thế.
Câu nói này cũng là tam sư tôn nói cho nàng biết.
"Cố Trường Ca ngươi đừng đắc ý, ngươi bây giờ cảnh giới cao hơn ta , chờ cảnh giới ta bằng ngươi, chắc chắn sẽ trấn áp được ngươi, đến lúc đó ta sẽ trả lại mọi sự khuất nhục ngày hôm nay lại cho ngươi." Cố Tiên Nhi lạnh như băng nói.
"Với bản lĩnh này của ngươi mà muốn giết ta báo thù? Cố Tiên Nhi có phải ngươi mơ mộng hão huyền nhiều quá không?"
Lúc này, thanh âm dễ nghe nhưng mang chút đạm bạc của Cố Trường Ca lần nữa truyền đến tai Cố Tiên Nhi.
Cao cao tại thượng, lộ ra vẻ tùy ý khinh thị.
Nàng thoáng sửng sốt, sau đó tức giận vô cùng, nghiến răng nghiến lợi.
Bàn tay thông thiên to lớn do thần thông hóa thành còn đang trấn áp nàng, khiến nàng muốn giãy dụa động đậy cũng không thể, sau đó mũi lại bị Cố Trường Ca nắm lần nữa!
Điều này khiến nàng sắp điên rồi, vô cùng tuyệt vọng!
"Cố Trường Ca, ngươi không nên quá phận! Ta sẽ giết ngươi!"
Cố Tiên Nhi phẫn nộ quát, cắn chặt hàm răng, giờ khắc này nhìn nàng giống như một con mèo nhỏ xù lông vậy.
"Cho ngươi cơ hội giết ta báo thù, ngươi lại không trân trọng. Cố Tiên Nhi, ngươi nói những thứ này, thực làm ta thất vọng."
Thần sắc Cố Trường Ca lạnh nhạt vô cùng, giờ khắc này ở trong mắt Cố Tiên Nhi, hắn lạnh lùng như thần tiên trên chín tầng mây, không nhiễm một tia cảm xúc nào.
Đầu Cố Tiên Nhi ông một tiếng, sau đó có chút ngây ngẩn cả người.
Thất vọng? Hắn vì sao lại thất vọng vì nàng?
Đánh không lại hắn, bị hắn tiện tay trấn áp, không phải hắn nên rất cao hứng sao?
Rốt cuộc Cố Trường Ca có ý gì? Để cho mình tu hành vì giết hắn?
Cố Tiên Nhi nghĩ mãi mà không rõ, trợn tròn mắt nhìn về phía Cố Trường Ca.
Bất quá Cố Trường Ca không có nói thêm gì nữa.
Hắn thấy Cố Tiên Nhi chính là ngứa da thích ăn đòn.
Tính cách lãnh lãnh thanh thanh tốt bao nhiêu sao lại nhất định phải có chút cao ngạo như vậy, hết lần này tới lần khác đến khiêu khích hắn, làm hắn không nhịn được mà ức hiếp nàng.
Ngoan ngoan tu hành bên cạnh đại trưởng lão, thành thành thật thật đề thăng cảnh giới, không tốt sao?
Sự việc khoét xương đó, mặc dù tội danh là úp lên đầu mình.
Nhưng lúc đó, là do ma tính của chủ đạo thân thể, nói cho cùng không phải hắn chủ định làm vậy.
Nếu như khi đó hệ thống thức tỉnh sớm một chút, giải quyết vấn đề áp chế ma tính, Cố Trường Ca đương nhiên sẽ không làm ra sự việc như khoét xương đó.
Hắn có phương pháp càng tốt hơn càng có lợi hơn.
Cố Tiên Nhi một lòng báo thù, muốn giết mình.
Cố Trường Ca không nổi lên sát tâm với nàng đã là rất nhân từ rồi, bây giờ vẫn luôn mưu đồ chuyện này.
Chỉ có điều gần đây không có thời gian đi xem nàng, ném nàng đến bên cạnh đại trưởng lão, còn cho nàng rất nhiều thời gian tu hành, lại kích thích đại trưởng lão dốc lòng dạy bảo nàng.
Chỉ còn thiếu điều muốn Cố Trường Ca hắn hai tay dâng cơ duyên lên cho nàng thôi.
Nhưng nha đầu này sao vẫn cứng đầu như vậy, nhìn cũng không ngốc, sao lại làm ra loại chuyện này?
Là do mình quá lâu không để tâm đến nàng, khiến nàng có cảm giác không được để mắt đến? Gây chuyện sao?
Nhiều loại ý niệm hiện lên trong lòng Cố Trường Ca.
Bất quá nàng đã chủ động đưa tới cửa, vậy cho nàng chút giáo huấn, thuận tiện để cho nàng biết biết trời cao đất rộng là gì.
Nếu không sau này đột phá cảnh giới nhanh chóng, lại muốn làm càn, đắc ý vênh váo.
"Hôm nay coi như đó là một trừng phạt nhỏ, nếu còn có lần sau, ta sẽ ném ngươi xuống hầm cầu, trấn áp ba năm năm."
Sau đó, Cố Trường Ca lên tiếng lần nữa, thần sắc tự nhiên nói.
"Ba~!"
Sau đó, đi kèm với một thanh âm như thế.
Cố Tiên Nhi bỗng nhiên ngu ngơ, có chút không dám tin, sau đó khuôn mặt nhỏ lập tức nghẹn đến đỏ rực!
Nàng xấu hổ giận dữ vô cùng.
Đã lớn như vậy, đây là lần đầu tiên có người có dũng khí đánh mông nàng như vậy.
Hơn nữa còn là Cố Trường Ca người nàng ghét nhất!
"Cố Trường Ca "
Nhìn một màn này, Nguyệt Minh Không cũng có chút sững sờ, tuy nói thái độ của Cố Trường Ca đối với Cố Tiên Nhi có chút kỳ quái, nhưng không có sát ý vậy dĩ nhiên là tốt.
Thân là ca ca, giáo huấn muội muội không nghe lời, cũng không thành vấn đề.
Nhưng cũng lớn như vậy, còn đánh đòn thì thực có chút quá phận
Bất quá nếu là Cố Trường Ca, làm như vậy đã được coi là hình phạt nhỏ rồi, có khi còn không được tính là phạt nữa là.
Dù sao Cố Trường Ca không động sát tâm, đã phải cảm ơn trời đất rồi.
Cũng tốt ở đây cũng chỉ có ba người bọn họ, nếu không việc này mà truyền ra ngoài, Cố Tiên Nhi hẳn sẽ rất mất mặt.
"Tiên Nhi "
Nàng đang muốn khuyên nhủ đôi câu, đã thấy Cố Tiên Nhi trực tiếp bạo phát.
"Cố Trường Ca ta muốn giết ngươi, ta liều mạng với ngươi "
Cố Tiên Nhi nghiến răng nghiến lợi, vẻ mặt lạnh lùng như băng, hận không thể chặt cái tay kia của Cố Trường Ca.
Nhưng hết lần này tới lần khác Cố Trường Ca vẫn giữ bộ dáng hời hợt, lơ đễnh như trước.
Hết chương 165.
"Hắn ly khai sơn môn, đi Đạo Thiên Cổ Thành không biết làm chuyện gì ." Nguyệt Minh Không giải thích nói.
Cố Trường Ca không nói cho nàng, nàng cũng sẽ không hỏi đến.
Mà dựa theo những gì nàng biết về Cố Trường Ca.
Cố Trường Ca rất có thể là chạy tới Đạo Thiên Cổ Thành tính toán ai đó, dù sao hắn một bụng đều là ý nghĩ xấu xa, cả ngày đều suy nghĩ làm sao đoạt được các loại cơ duyên.
Bất quá Nguyệt Minh Không có chút nghi hoặc.
Vì sao Cố Tiên Nhi nhắc đến Cố Trường Ca, sắc mặt ngược lại không có nhiều cừu hận lắm, ngược lại rất bình tĩnh thậm chí có chút thất vọng?
Cố Tiên Nhi bởi vì không nhìn thấy Cố Trường Ca, vậy mà lại có chút thất vọng.
Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Cố Tiên Nhi đối với Cố Trường Ca không phải là hận thấu xương sao?
Nguyệt Minh Không bỗng nhiên có chút nghĩ không thông.
Bất quá rất nhanh, nàng liền không nghĩ nhiều, tiếp tục mở miệng nói, " kỳ thật chuyện năm đó, ta sớm đã nghe nói qua, Cố Trường Ca thật sự rất quá đáng bất quá về sau ta sẽ nghĩ biện pháp bảo vệ ngươi. Cố Trường Ca người này rất nguy hiểm, thủ đoạn của hắn ngươi đơn giản không tưởng tượng nổi, trước đó không nắm chắc, tuyệt đối không nên xung đột cùng hắn "
Đây có thể coi là một số thông tin ít ỏi nàng có thể nói với Cố Tiên Nhi.
Về phần Cố Tiên Nhi tin hay không, đó là chuyện của nàng.
Cố Tiên Nhi nghe vậy, hơi nghi hoặc một chút. Nguyệt Minh Không tìm đến nàng, chính là vì nói chuyện này sao? Bất quá nàng vẫn là có thể cảm nhận được hảo ý của Nguyệt Minh Không.
"Ta đã biết, Đa tạ hảo ý của ngươi.",
"Bất quá ta vẫn còn có chút không hiểu, ngươi không phải là vị hôn thê của Cố Trường Ca sao? Tại sao muốn nói với ta những thứ này?" Nàng hỏi.
"Không phải vì cái gì. Ta chỉ có thể ta cố gắng trong hết khả năng để đền bù sự áy này cùng bất an trong lòng a" Nguyệt Minh Không nghe vậy, khóe miệng ý cười tự giễu, sau đó rất nhanh khôi phục lại.
"Hắn làm chuyện ác, ta giúp hắn trả lại."
Nghe nàng nói như thế, Cố Tiên Nhi không khỏi ngây ngẩn cả người, trầm mặc không nói gì.
Nàng không nghi ngờ câu nói của Nguyệt Minh Không là giả, ngược lại có chút rung động.
Đây rốt cuộc phải yêu một người bao nhiêu mới có thể nói giúp hắn hoàn lại những việc ác hắn đã làm?
Nguyệt Minh Không này kể ra cũng là người đáng thương .
Nghĩ tới đây, nét lãnh đạm trên mặt Cố Tiên Nhi cũng thu liễm rất nhiều, nàng cũng không phải không cảm giác được hảo ý của người khác.
Sau đó, Nguyệt Minh Không mỉm cười chủ động cùng Cố Tiên Nhi trò chuyện giết thời gian, có một số chuyện một khi nói ra thì không ngừng lại được.
Nhất là nàng biết được sở thích của Cố Tiên Nhi, càng là càng nói càng hăng say.
Rất nhanh Cố Tiên Nhi thậm chí có cảm giác tìm được tri kỷ.
Bất quá trong quá trình nói chuyện, không khỏi nói đến Cố Trường Ca.
Nhất là Cố Tiên Nhi thỉnh thoảng hỏi thăm Cố Trường Ca đang làm gì, điều này khiến Nguyệt Minh Không không khỏi nghi ngờ, trước khi nàng đến Đạo Thiên Tiên Cung, Cố Trường Ca cùng Cố Tiên Nhi rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?
Vì sao thái độ của Cố Tiên Nhi thay đổi 180 độ như vậy , không có cừu hận như nàng nghĩ? Ngược lại nhiều lần hỏi về Cố Trường Ca?
Đương nhiên có nhiều thứ không thể tuỳ tiện hỏi thăm, dù sao dính đến một chút chuyện bí mật.
Mà lúc hai người đang nói chuyện phiếm, trong hư không xa xa bỗng trở nên mơ hồ, truyền đến một cơn chấn động.
Đại trưởng lão sắc mặt vô cùng khó coi, từ đó đi ra.
Hắn liếc mắt liền thấy Nguyệt Minh Không đang ở nơi này, đối với vị hôn thê của Cố Trường Ca, hắn cũng không có hảo cảm gì.
"Sư tôn "
Cố Tiên Nhi cung kính nói.
"Gặp qua đại trưởng lão." Nguyệt Minh Không cũng đứng dậy chào nói, dù sao cũng là chưa cho phép tự tiện xông vào nơi này, khiến nàng cảm giác có chút đường đột.
Đương nhiên nàng vẫn rất tin tưởng cách làm người của đại trưởng lão, sẽ không vì chuyện nhỏ này đi quở trách nàng.
"Tiên Nhi đột phá Phong Hầu cảnh? Rất tốt rất tốt, so tên Cố Trường Ca năm đó nhanh hơn rất nhiều." Đại trưởng lão chú ý tới cảnh giới Cố Tiên Nhi, không khỏi có chút vui mừng nói, cũng coi như hóa giải cảm xúc phiền muộn khó chịu vừa rồi.
Sau đó hắn mới nhìn về hướng Nguyệt Minh Không, gật đầu nói, "Cố Trường Ca đâu? Hắn ở đâu?"
Thần sắc Nguyệt Minh Không không kiêu ngạo không tự ti nói, " Trường Ca bây giờ cũng không ở trong sơn môn, hắn đi Đạo Thiên Cổ Thành xử lý một ít chuyện rồi."
Ở trước mặt người ngoài, nàng không trực tiếp gọi danh tự của Cố Trường Ca ra.
Bởi vì như vậy sẽ khiến cho người khác cho rằng quan hệ giữa nàng cùng Cố Trường Ca rất xa lạ, cũng sẽ khiến Cố Trường Ca mất hết mặt mũi.
Cho dù Cố Trường Ca không ở nơi này, nàng những thứ nhỏ nhặt này nàng cũng muốn bảo vệ cho hắn.
Cố Tiên Nhi chú ý tới điểm này, trong lòng không khỏi cảm thán không hổ là đế nữ Vô Song tiên triều, về lễ nghi ứng xử cũng có vẻ chu đáo vô cùng.
Đại trưởng lão nghe vậy cũng không có gì ngoài ý muốn, Cố Trường Ca khẳng định cũng không muốn chạy tới nơi này nhìn sắc mặt hắn.
Vừa vặn hắn cũng không muốn đi nhìn sắc mặt Cố Trường Ca.
Bất quá, có một số việc vẫn phải đối mặt.
Ngay lập tức, đại trưởng lão lâm vào trầm mặc sau đó nói, "Vậy lão phu liền đến Vô Thượng Phong chờ hắn trở về."
Nói xong, hắn vung tay áo lên, hư không trước mắt trở nên mơ hồ, lập tức xuất hiện một cái thông đạo.
Đại trưởng lão dẫn đầu đi vào.
Thấy vậy, Cố Tiên Nhi đương nhiên cũng không muốn tiếp tục đợi trên đỉnh núi nữa, dù sao ở trên đỉnh núi lâu như vậy, nàng cũng sắp nhịn chết rồi, sau đó cũng cùng Nguyệt Minh Không bước vào bên trong.
Không gian thông đạo rất nhanh biến mất không thấy gì nữa.
Hết chương 161.
Chương 162 Không có chuyện gì thì mời về đi
Vô Thượng Phong.
Trong cung điện, Cố Trường Ca chắp tay dạo bước, ánh mắt thâm trầm, trên mặt mang theo vài phần suy tư.
Hắn mới vừa từ Đạo Thiên Cổ Thành trở về sơn môn.
Doãn Mi khoảng thời gian này lại giúp hắn tìm được không ít tài nguyên tu luyện tốt, đang giam giữ ở trong địa lao, cho nên hắn liền dành thời gian đi một chuyến.
Bây giờ tu vi thật sự của hắn cũng đã đột phá đến Thiên Thần cảnh, mà không phải nửa bước Thiên Thần cảnh trước đó.
Chênh lệch nửa bước, cũng không phải một điểm nửa điểm.
Cường giả dưới Thiên Thần cảnh, đều là giun dế, câu nói này không phải nói ngoa, đối với Thiên Thần cảnh mà nói, đủ để nhìn xuống các loại Chân Thần, tiện tay chụp chết, cường đại vô biên.
Cố Trường Ca bản thân lại là tuổi trẻ Chí Tôn, thủ đoạn tầng tầng lớp lớp, nếu như chân chính bộc phát, Thần Vương cảnh bình thường cũng sẽ không phải là đối thủ của hắn.
Đương nhiên, Cố Trường Ca đối với loại tốc độ tu luyện có thể xưng là nghịch thiên này, đương nhiên là hết sức hài lòng, so với hắn thêm điểm càng nhanh hơn.
Thôn Tiên Ma Công không hổ là cấm kỵ ma công, xứng đáng hai chữ cấm kỵ này, cũng xứng đáng gánh chịu hậu quả kinh khủng.
Có thể thôn phệ các loại bản nguyên, tu vi, nguyên thần biến hoá chúng để cho bản thân sử dụng, mà lại phối hợp với bí thuật tương ứng, lấy Đại Đạo Bảo Bình luyện hóa, cam đoan sẽ không có trường hợp các loại năng lực xung đột , hỗn loạn, ngoài ý muốn nổi lên.
Dù sao Thôn Tiên Ma Công chỉ có thể coi là phương thức tu luyện, cũng không phải công pháp thật sự , nó giống như chất dinh dưỡng Cố Trường Ca bổ xung vào, nhưng cần lấy các loại bản nguyên là chất dinh dưỡng để đột phá.
Ngoại trừ tu vi tăng lên ra, Doãn Mi đoạn thời gian này cũng đang giúp Cố Trường Ca giám thị nhất cử nhất động của Bạch Liệt Bạch Hổ thiếu chủ, chú ý tới Bạch Liệt rời khỏi Đạo Thiên Cổ Thành, liền tiến về một tòa cổ thành khác của Vô Lượng Thiên.
Cố Trường Ca suy đoán Diệp Lăng hẳn là ở nơi đó.
Đương nhiên hắn không hề đánh rắn động cỏ.
Truyền thừa Luân hồi Cổ Thiên Tôn, đương nhiên không có khả năng để rơi vào tay một tên Diệp Lăng nho nhỏ.
Mà thân là khí vận chi tử, chỗ tốt cùng cơ duyên trên người Diệp Lăng tuyệt đối không chỉ có truyền thừa Cổ Thiên Tôn đơn giản như vậy.
Hiện nay Cố Trường Ca ở trong tối, Diệp Lăng ở ngoài sáng, muốn đối phó với hắn kỳ thật rất đơn giản.
Nhưng Cố Trường Ca cân nhắc chính là, Nguyệt Minh Không thân là người trọng sinh, dựa theo lý thuyết nàng biết đến cơ duyên tuyệt đối sẽ nhiều hơn so với Diệp Lăng.
Mà nàng hẳn là cũng biết tương lai cùng sự phát triển của Diệp Lăng.
Cảm giác tiên tri lớn nhất là chết.
Bỏ mặc Nguyệt Minh Không không quan tâm lại đi quản một Diệp Lăng nho nhỏ, chỉ có thể nói là lấy hạt vừng ném dưa hấu đi.
"Nguyệt Minh Không gia hỏa này, ta vừa đi ra ngoài một chuyến, làm sao trở về lại không thấy người đâu rồi."
Cố Trường Ca cau mày.
Nguyệt Minh Không bây giờ cũng không ở Vô Thượng Phong, hắn ngược lại nghĩ không ra lúc này nàng sẽ đi đâu?
Khó nói thừa dịp hắn ly khai sơn môn, vụng trộm chạy tới chỗ sâu nhất Đạo Thiên Tiên Cung, hay là đi nghĩ biện pháp giết chết Diệp Lăng?
Hắn cũng lười hỏi đệ tử còn lại.
"Hẳn là đi tìm Cố Tiên Nhi."
Cố Trường Ca con mắt khẽ híp một cái, như thế có khả năng, nói đến Cố Tiên Nhi cùng Nguyệt Minh Không cũng muốn giết hắn, hai người liên thủ cũng không có vấn đề gì.
Đối với chuyện này hắn cũng không để trong lòng, hai người cộng lại cũng không làm nên được trò chống gì.
Gần đây sự tình Tiên Cổ đại lục, mới thực sự là chuyện hắn phải cân nhắc.
"Cố Trường Ca "
Bỗng nhiên, cung điện truyền đến một cơn chấn động, một không gian thông đạo hiển hiện, sắc mặt đại trưởng lão không vui vẻ chút nào, từ trong đi ra.
Sau lưng hắn, còn có hai người Cố Tiên Nhi, Nguyệt Minh Không đi theo.
"A, đại trưởng lão đến Vô Thượng Phong của ta là có chuyện gì vậy?" Cố Trường Ca ánh mắt quét qua, thần sắc mang theo lạnh nhạt hỏi.
Hắn đã đoán được ý đồ của đại trưởng lão, khẳng định là chuyện có liên quan đến truyền nhân Đạo Thiên Tiên Cung.
Gần đây các vị trưởng lão cũng đang thương nghị chuyện này, hắn đương nhiên cũng biết.
Mà rất có thể là lúc Nguyệt Minh Không chạy đi tìm Cố Tiên Nhi bàn bạc chuyện đối phó hắn, vừa lúc đại trưởng lão thương nghị kết thúc, thuận tiện đem theo hai người tới đây.
Hắn sớm biết có ngày hôm nay, đại trưởng lão sẽ tới nhờ hắn .
Cố Trường Ca bình thản ung dung, trong lòng không vội chút nào, đại trưởng lão coi như không nguyện, hôm nay cũng phải khiến hắn ăn chút thiệt thòi.
"Lão phu đến Vô Thượng Phong, chẳng lẽ còn muốn ngươi cho phép sao?" Đại trưởng lão thấy được dáng vẻ này của Cố Trường Ca, trên mặt liền trở nên rất khó coi, ẩn ẩn lộ ra nộ khí.
Rõ ràng hắn tu đạo nhiều năm như vậy, tâm cảnh sớm đã không bị người khác ảnh hưởng đến cảm xúc của mình, nhưng hết lần này đến lần khác bị Cố Trường Ca chọc giận.
Điều này khiến đại trưởng lão hoài nghi tu hành tâm cảnh của chính mình, có phải có vấn đề hay không.
"Đương nhiên không cần. Bất quá đại trưởng lão nếu không có chuyện gì để nói, thì mời ngươi trở vể đi , vừa vặn ta có việc muốn nói cùng Minh Không, có người ngoài ở đây, ngược lại không tiện lắm."
Cố Trường Ca trực tiếp hạ lệnh đuổi khách với đại trưởng lão .
Vừa tới Vô Thượng Phong, Cố Trường Ca liền chuẩn bị đuổi người?
Còn nói cái gì không tiện?
Nghe nói như thế, trán đại trưởng lão nổi đầy gân xanh.
Bầu trời trên Vô Thượng Phong bắt đầu ảm đạm, giống như là có mây đen vạn dặm chuẩn bị rơi xuống, nương theo uy áp vô cùng.
Các đệ tử cũng bị dọa, sắc mặt trắng bệch, hai chân như nhũn ra, phảng phất đối mặt thiên uy!
Cố Tiên Nhi cùng Nguyệt Minh Không cũng hơi biến sắc mặt, kinh trụ trước loại uy thế khủng bố này.
Hết chương 162.
Chương 163 Đại trưởng lão tức giận
Đại trưởng lão dù sao đã thành danh vô số năm trước, tu vi thâm bất khả trắc.
Chỉ cần cảm xúc biến hóa liền có thể dẫn động biến hóa thời tiết, vô số ngôi sao run rẩy, rì rào mà run, đơn giản giống như muốn rơi xuống.
Người bình thường ai dám làm đại trưởng lão tức giận như thế, quả thực là không muốn sống nữa.
Nhưng mà Cố Trường Ca không thèm để ý chút nào, giống như không cảm nhận được loại uy áp đáng sợ này.
Sắc mặt tự nhiên, còn cười nhạt nói, " Đại trưởng lão là đang muốn đe dọa ta sao? Hay là có ý định dùng Minh Không hoặc Tiên Nhi đến uy hiếp ta?"
"Nếu là như vậy, ta cảm thấy ngươi đã tính sai rồi."
"Cố Trường Ca, ngươi "
Đại trưởng lão thực sự bị Cố Trường Ca chọc đến tức điên, hận không thể một bạt tai trực tiếp đập chết hắn, nhưng lúc này chỉ có thể gắt gao áp chế.
Hắn cũng là lần đầu tiên muốn đập chết một người như vậy!
"Sư tôn."
Cố Tiên Nhi vội vàng khuyên giải nói, sợ đại trưởng lão bị Cố Trường Ca chọc tức đến phát điên, dù sao ngay cả nàng cũng thường xuyên bị Cố Trường Ca chọc tức sôi máu.
Cố Trường Ca thế nhưng một bụng ý nghĩ xấu, dăm ba câu liền khiến đại trưởng lão tức đến như vậy, hết lần này tới lần khác hắn còn làm ra vẻ thờ ơ, không thèm để ý.
Điều này khiến trong mắt Cố Tiên Nhi tràn ra hàn quang, phảng phất như những con dao nhọn, muốn chọc thủng Cố Trường Ca, thù mới hận cũ cùng tính một lượt.
"Cố Trường Ca ngươi ngậm miệng lại" khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng băng lãnh, sát khí tràn ngập, kiếm ngọc hiện ra.
Từng đạo ánh sáng mông lung hiện lên ở thượng điện, phù văn sáng chói, kiếm quang đáng sợ lưu chuyển!
Nguyệt Minh Không lúc đầu cũng nghĩ khuyên một chút, nhưng nghĩ tới Cố Trường Ca chắc chắn sẽ không nghe nàng, cũng liền từ bỏ.
Đến lúc đó thật sự làm đại trưởng lão tức giận, coi như không chết chỉ sợ cũng sẽ rơi lớp da.
Bất quá đại trưởng lão hẳn là cũng không dám hạ sát thủ với Cố Trường Ca, dù sao tên tuổi Trường Sinh Cố gia không phải nói suông, tại thượng giới đúng là không có mấy nhà thế lực đạo thống có dũng khí tuỳ tiện đắc tội với Trường Sinh Cố gia.
Đạo Thiên Tiên Cung cho dù có chút đặc thù, cũng khẳng định không dám làm như vậy.
"Ta đang nghĩ Tiên Nhi tự nhiên lo lắng cho ta , hô to một tiếng, nguyên lai là đột phá? Đây là đang chuẩn bị hướng vi huynh báo thù sao?"
Thấy vẻ mặt này của đại trưởng lão, dáng vẻ Cố Trường Ca vẫn phong khinh vân đạm như thế , phát ra âm thanh cười nhạo.
Ngược lại nhìn về phía Cố Tiên Nhi thản nhiên nói.
"Cố Trường Ca "
Lông mày Cố Tiên Nhi lập tức nhíu chặt, không chịu được thái độ khinh thị này của Cố Trường Ca.
Nàng đã đột phá đến Phong Hầu cảnh, nhưng Cố Trường Ca vẫn mang dáng vẻ căn bản không quan tâm.
Mà Cố Trường Ca tựa hồ cũng không thèm để ý đến nàng.
Những hành động lúc trước của hắn, không phải là bởi vì trong lòng còn có áy náy, nghĩ muốn đền bù chuyện trước kia sao?
Làm sao mới trôi qua một đoạn thời gian, hắn liền trở mặt nhanh như vậy?
Tính tình thanh lãnh cao ngạo của Cố Tiên Nhi khiến nàng mở miệng ra hỏi Cố Trường Ca rốt cuộc có mục đích gì.
Đành phải lạnh lùng nhìn hắn chằm chằm.
Lúc này, đại trưởng lão cũng ép buộc mình tỉnh táo lại.
Hắn hiểu được không đáng nổi giận với vãn bối như Cố Trường Ca nói, "Tiên Nhi bây giờ đã đột phá Phong Hầu cảnh, lấy thực lực của nàng, ở trước mặt ngươi chưa hẳn không thể đánh một trận. Lão phu ngày đó từng hứa qua, sẽ đem Tiên Nhi dạy bảo đến khi chiến thắng ngươi, nếu như làm không được lão phu tự mình hạ lệnh, lập ngươi làm truyền nhân. Lời này, ngươi còn nhớ không?"
"Lời này, ta đương nhiên nhớ kỹ, bất quá chỉ bằng chút tu vi của nha đầu này, đại trưởng lão cảm thấy nàng có khả năng thắng sao?"
"Vừa mới đột phá Phong Hầu cảnh liền muốn thắng ta? Hay là đại trưởng lão cảm thấy ta sẽ nhường?"
Cố Trường Ca nhẹ nhàng phát ra một tiếng cười nhạt, khiến người khác có thể cảm nhận được sự khinh thường khinh thị cùng xem thường.
Đại trưởng lão sắc mặt trì trệ.
Thần sắc Cố Tiên Nhi cũng vô cùng băng lãnh, nàng giờ phút này chỉ muốn một quyền nện vào gương mặt đắc ý dào dạt của Cố Trường Ca.
"Mặt khác, đại trưởng lão có phải quá coi trọng vị trí truyền nhân kia rồi không? Nói như thể ta rất muốn có được nó . Đại trưởng lão bây giờ dù đem nó cho ta, cũng chưa chắc ta sẽ nhận a."
Sắc mặt Cố Trường Ca không thay đổi, vẫn tiếp tục nói.
Trong mắt ba người bọn họ, Cố Trường Ca thực sự rất khó chơi, dáng vẻ chiếm được tiện nghi còn làm như không vừa lòng.
"Ngươi là muốn công phu sư tử ngoạm, lên giá sao?"
Nghe vậy, đại trưởng lão nhìn hắn chằm chằm, đôi mắt sâu thẳm như biển sao mênh mông, lóe lên một tia âm trầm.
"Đừng nói khó nghe như vậy."
Cố Trường Ca lắc đầu, vẫn là dáng vẻ bình thản ung dung như cũ, "Đây là chuyện ngươi tình ta nguyện, có thể gọi là lên giá sao?"
Đại trưởng lão kém chút bị thái độ vô sỉ của Cố Trường Ca làm cho tức cười.
"Tốt cho một câu ngươi tình ta nguyện, Cố Trường Ca ngươi ngược lại khiến lão phu mở mang kiến thức."
"Đại trưởng lão quá khen." Cố Trường Ca vân đạm phong khinh cười.
"Nói đi, ngươi muốn như thế nào mới bằng lòng?"
Đại trưởng lão nhìn hắn chằm chằm trực tiếp hỏi, cũng không nhắc tới chuyện để Cố Tiên Nhi cùng Cố Trường Ca giao thủ.
Hắn vốn cho rằng Cố Trường Ca sẽ nói đem tu vi áp chế đến cảnh giới của Cố Tiên Nhi, đánh một trận công bằng.
Nhưng căn bản tên gia hỏa này hiển nhiên một tia tính toán như vậy cũng không có, căn bản cũng không thèm nghĩ.
Điều này khiến hắn không khỏi bất đắc dĩ, cũng không thể mở miệng bảo Cố Trường Ca chủ động áp chế tu vi?
Mà với trình độ xảo trá âm hiểm của Cố Trường Ca mà nói, hắn bằng lòng mới là lạ.
Điều này khiến đại trưởng lão trong lòng khó chịu không có chỗ nào phát tiết, hoàn toàn bị Cố Trường Ca nắm thóp, hắn còn không có bất kỳ biện pháp gì, chỉ có thể bằng lòng yêu cầu của Cố Trường Ca.
Từ đầu tới cuối bị một tên tiểu bối dắt mũi, loại chuyện này đại trưởng lão tu đạo bao nhiêu năm qua cũng là lần đầu tiên gặp phải.
Nghe đến đó, Cố Trường Ca gật đầu, rốt cục lộ ra vẻ mặt hài lòng nói, " yêu cầu của ta rất đơn giản. Thân phận cung chủ tương lai, cộng thêm một cái nhân tình của đại trưởng lão. Nhân tình này là bất cứ chuyện gì trong khả năng của ngươi, hơn nữa còn không thể cự tuyệt, bất quá đại trưởng lão cũng có thể yên tâm, nhân tình này sẽ không phải chuyện khiến ngươi khó xử."
Thấy Cố Trường Ca không hề nghĩ ngợi nói ngay, sắc mặt đại trưởng lão lại đen hơn mấy phần.
Hiển nhiên Cố Trường Ca đã sớm dự liệu hết thảy, sớm nghĩ ra yêu cầu rồi.
Giờ khắc này trong lòng hắn nhịn không được có chút sợ hãi, sau lưng phát lạnh.
Người trẻ tuổi này thật đáng sợ, loại đáng sợ này không phải tu vi đáng sợ, mà là tính toán tất cả mọi chuyện , đoán trước được mọi chuyện từ đó nắm trong lòng bàn tay.
"Yêu cầu này , lão phu bằng lòng với ngươi."
Đại trưởng lão cũng không cân nhắc bao lâu, những thứ này nếu Cố Trường Ca đã sớm nghĩ kỹ, vậy hắn hiển nhiên sẽ không dễ dàng lui bước.
Mà hắn ngoại trừ bằng lòng ra, cũng không có biện pháp nào khác.
Mà quan trọng là nhưng yêu cầu của Cố Trường Ca, cũng không có gì hắn cảm thấy khó làm cả, dù là thân phận cung chủ tương lai, hay là một cái nhân tình của hắn.
Coi như Cố Trường Ca đảm nhiệm vị trí cung chủ, hắn có thể làm gì?
Cung chủ nước chảy mây trôi, đại trưởng lão vững như bàn thạch, câu nói này được lưu truyền trong rất nhiều thế lực Đạo gia ở thượng giới, cũng không phải không có đạo lý.
Hết chương 163.
Chương 164 Giáo huấn nhẹ
"Đại trưởng lão quả nhiên sảng khoái, bất quá chuyện này còn xin ngươi lấy đạo tâm phát thệ."
Cố Trường Ca mỉm cười nói, trở mặt nhanh chóng khiến hai người Nguyệt Minh Không cùng Cố Tiên Nhi cũng không biết nói cái gì.
"Chuyện lão phu đáp ứng rồi, đương nhiên sẽ làm được, ngươi chẳng lẽ còn hoài nghi lão phu hay sao?" Đại trưởng lão trên trán lại nổi đầy gân xanh, Cố Trường Ca luôn có thể dễ dàng khiến hắn tức điên lên.
Cách làm người của hắn ở rất nhiều thế lực đạo thống ai dám hoài nghi?
Nhưng mà Cố Trường Ca lại năm lần bảy lượt nói như vậy, khiến hắn tức giận đến mặt chuyển sang màu tím.
"Không nghi ngờ, ta để đại trưởng lão phát thệ làm gì?" Đối với chuyện này, Cố Trường Ca vẫn mang theo nụ cười nói, dáng vẻ như đang nhìn một kẻ ngốc.
"Ngươi "
"Ngươi khiến lão phu tức chết!"
Giờ khắc này, đại trưởng lão cũng không khỏi có chút sững sờ, sau khi kịp phản ứng nói lời của Cố Trường Ca, râu ria đều muốn dựng cả lên, xém chút nữa giáng cho Cố Trường Ca một bạt tai.
"Cố Trường Ca "
Thấy đại trưởng lão tức giận muốn tẩu họa nhập ma, Cố Tiên Nhi nhịn không được thanh lãnh quát, trên khuôn mặt nhỏ nhắn hàn sương dày đặc, đằng đằng sát khí.
"Lão phu lấy đạo tâm phát thệ, những gì hôm nay nói nếu có điều làm trái, tất bị Hỗn Độn thiên lôi đánh chết, hồn phi phách tán, chân linh chôn vùi, không vào luân hồi!"
Sau đó, đại trưởng lão trực tiếp quay đầu, ống tay áo vung lên, nháy mắt biến mất không thấy gì nữa, rời khỏi nơi này.
Hắn sợ mình ở lại thêm một chút nữa, sẽ nhịn không được ra tay đập chết tên Cố Trường Ca này.
Với lại một khi hắn tức giận, nơi này sợ rằng sẽ biến thành một mảnh tro tàn!
Cố Trường Ca chính là nắm được đại trưởng lão không dám ra tay với hắn, hắn mới dám không sợ hãi làm như thế.
Nhìn thấy đại trưởng lão đã rời đi, nụ cười trên mặt Cố Trường Ca cũng đã biến mất, hứng thú nhìn về phía hai người Nguyệt Minh Không cùng Cố Tiên Nhi trước mặt.
Nguyệt Minh Không rất quen thuộc với tính cách của hắn, trong nháy mắt liền biết dáng vẻ này của hắn, tuyệt đối không có chuyện tốt gì.
Nàng từng nói sẽ bảo hộ Cố Tiên Nhi, cho nên không hề nghĩ ngợi, vô thức liền ngăn ở trước mặt Cố Tiên Nhi.
"A, Minh Không đây là ý gì? Ngăn ở trước mặt Tiên Nhi? Muốn che chở nàng? Ngươi làm tẩu tử ngược lại cũng không tệ a."
Cố Trường Ca nhìn nàng, ánh mắt có chút thâm thúy, bộ dạng này khiến phía sau lưng Nguyệt Minh Không có chút lạnh.
Nàng liền nghĩ tới dáng vẻ lạnh lùng tuyệt tình của Cố Trường Ca ở kiếp trước.
Bất luận cái gì dám ngăn cản ở trước mặt hắn, đều sẽ bị hắn hủy diệt.
Ngay lúc Nguyệt Minh Không có chút sững sờ, Cố Tiên Nhi ở phía sau nàng đi tới, "Minh Không tỷ tỷ, ngươi không cần phải để ý đến ta."
Nàng trên mặt đầy hàn sương, thần sắc thanh lãnh, nhìn thẳng Cố Trường Ca nói, " Cố Trường Ca, hôm nay liền chấm dứt ân oán của hai ta ở đây đi."
Nhiều lần bị Cố Trường Ca xem thường, thậm chí sau khi đột phá đến Phong Hầu cảnh cũng vẫn như thế.
Điều này khiến lòng tự trọng của nàng hoàn toàn không chịu được.
Cố Trường Ca khi bằng tuổi nàng, cũng bất quá mới đạt Thánh Chủ cảnh mà thôi, hắn dựa vào đâu xem thường mình?
Mà chủ yếu nhất là, thái độ của Cố Trường Ca đối với nàng, cùng khoảng thời gian trước có thể nói hoàn toàn khác biệt.
Điều này khiến Cố Tiên Nhi rất không quen, lại không thoải mái.
Rõ ràng trước đó một bộ sinh lòng áy náy, chuẩn bị đền bù chuyện năm đó, hiện tại lại thờ ơ với nàng.
Điều này khiến nàng gần nhất một mực suy nghĩ chuyện năm đó có phải có điều gì khổ tâm hoặc là bí ẩn Cố Tiên Nhi không thể nói được hay không.
Có lẽ nàng thực sự đã suy nghĩ quá nhiều.
Thái độ này của Cố Trường Ca, hoàn toàn tựa như là coi nàng là đồ chơi, lúc nhớ tới liền ức hiếp một chút.
Không nhớ tới thì ném qua một bên, thờ ơ.
"Chấm dứt ân oán năm đó?" Cố Trường Ca nhịn không được buồn cười, sau đó thần sắc dần dần lạnh lùng , "Cố Tiên Nhi, ngươi cho rằng ngươi thật sự có cơ hội sao?"
"Cố Trường Ca" Nguyệt Minh Không đại mi nhíu chặt, lúc này hoàn toàn không biết khuyên hắn như thế nào.
Cố Trường Ca hiện tại khẳng định không giết được Cố Tiên Nhi, nhưng có thể khiến nàng ăn chút đau khổ, tuyệt đối là dễ như trở bàn tay.
Nhưng hết lần này tới lần khác nàng, Cố Tiên Nhi hiện tại nghe không vào.
Xoẹt!
Trong hư không một đạo kiếm quang đánh tới, quang hoa sáng chói, giống như một vùng ngân hà mênh mông, có phù văn đang diễn hóa trong đó, từ trên cao giáng xuống, một tràng lại một tràng, chói lọi vô cùng.
Cố Tiên Nhi xuất thủ, kéo đến kiếm đạo thần thông vô cùng cường hãn.
Hiện ra uy năng đã vượt qua trình độ Phong Hầu cảnh có thể đạt tới.
Nàng rất tự tin, cũng không phải là không có nguyên do, khi ở Phong Hầu cảnh, nàng hoàn toàn có thể chiến thắng thiên kiêu Phong Vương cảnh!
Keng!
Trong hư không bộc phát ra thanh âm thanh thúy, giống như có ánh lửa xuất hiện!
Nhưng là sau một khắc, khiến con ngươi Cố Tiên Nhi có chút co rụt lại, có chút khó có thể tin.
Kiếm khí đầy trời , bị Cố Trường Ca đưa tay tung ra một chưởng toàn bộ rơi xuống, thần ý phun trào, giống như Đại Ma Bàn, pháp lực ba động cực kì mênh mông, trong nháy mắt ngăn lại.
Đồng thời, Cố Trường Ca thần sắc lạnh lùng, động tác rất đơn giản, hai ngón nhẹ nhàng duỗi ra, chậm chạp lại rõ ràng, ông một tiếng, trực tiếp kẹp lấy một kiếm nàng đánh tới.
Chỉ một động tác, giống như bị mười vạn bàn thạch trấn áp, ẩn chứa lực lượng kinh khủng, trực tiếp khiến ngọc kiếm của nàng hiện lên những vết rạn nhỏ, căn bản là không tránh thoát được.
"Làm sao lại" Cố Tiên Nhi có chút chấn kinh, đừng nhìn nàng thân hình tinh tế đơn bạc, nhưng lực lượng Nhục Thân của nàng , lại có thể so với một Thái Cổ đại hung, vượt qua thiên kiêu cùng thế hệ.
Nhưng mà hiện tại bất kể dùng sức thế nào, cũng khó có thể đem binh khí từ trong tay Cố Trường Ca ra.
Ông!
Giờ khắc này, trên người nàng có tiên ý sáng chói dâng lên, giống như là tiên cốt khôi phục, tiên quang tràn ngập, đại đạo âm quanh quẩn, loá mắt tới cực điểm.
Cố Tiên Nhi hét vang một tiếng, "Ra!"
Cố Trường Ca sắc mặt tự nhiên.
Răng rắc!
Ngọc kiếm sáng lóng lánh, rốt cục không chịu nổi cỗ ba động này, bắt đầu đứt gãy, muốn hỏng mất!
"Thật là một muội muội ngu ngốc "
Cố Trường Ca lắc đầu, thần sắc không mảy may biến hóa, hóa chỉ thành chưởng, phảng phất thu nạp một vũ trụ trong đó, có thể bao phủ chư thiên vạn vực!
Oanh!
Ba động mênh mông có vẻ vô cùng mãnh liệt!
Một chưởng này của hắn rơi xuống, sắc mặt Cố Tiên Nhi nháy mắt trở nên có chút tái nhợt, khôi phục tiên cốt trực tiếp bị áp chế.
Sau đó mang theo không cam lòng cùng bất khuất, bị một chưởng của Cố Trường Ca trấn áp trên mặt đất.
Hai người chênh lệch vẫn quá lớn, căn bản không phải thiên phú có khả năng bù đắp!
"Mới đột phá Phong Hầu cảnh liền muốn giết ta?"
"Cố Tiên Nhi ngươi muốn làm gì thì làm, tưởng vi huynh không dám giết ngươi sao?"
Cố Trường Ca thần sắc tự nhiên, đi đến ngồi xuống, không thèm quan tâm đến khuôn mặt nhỏ nhắn băng lãnh kia, không cam lòng của nàng, trực tiếp nắm cái mũi của nàng, khiến Cố Tiên Nhi tức giận đến nghiến răng nghiến lợi.
Hết chương 164.
Chương 165 Bị đánh mông
"Mới đột phá Phong Hầu cảnh khiến ngươi kiêu ngạo vậy rồi à?"
"Đã lâu như vậy không có ức hiếp ngươi, ngươi lại ngứa da hả? Cố Tiên Nhi ngươi nói ngươi a, chẳng lẽ lại còn muốn xoay người làm chủ nhân?"
Cố Trường Ca mang theo ý cười nghiền ngẫm, ngồi xổm người xuống, nhéo nhéo cái mũi ngọc tinh xảo của nàng, khiến Cố Tiên Nhi tức nghiến răng nghiến lợi, trong con ngươi xinh đẹp màu nâu nhạt, đều là lửa giận và không cam lòng.
Cái gì gọi là bản thân mình kiêu ngạo?
Mặc dù lời này nghe rất lạ, nhưng hiển nhiên Cố Trường Ca đang cười nhạo bản thân mình.
Nàng sắp bị hành động của Cố Trường Ca làm cho giận điên lên.
Đương nhiên nguyên nhân chủ yếu nhất vẫn là nhụt chí cùng không cam lòng.
Nàng khổ sở tu luyện lâu như vậy, mỗi ngày ngồi xếp bằng trên đá xanh, uống cửu thiên triêu hà, luyện nhật nguyệt tinh hoa, tu tuyệt thế thần thông, đều là vì cái gì?
Là vì một ngày kia nàng có thể báo thù rửa hận, đạp bản mặt đáng ghét của tên Cố Trường Ca này xuống đất ma sát, khiến hắn hối hận vì những việc đã gây nên, hối hận vì đã mang nỗi thống khổ vô tận đến cho nàng.
Vừa rồi nàng khí thế hùng hổ, tự tin dâng trào, cảm thấy mình đã đột phá Phong Hầu cảnh, người cùng thế hệ cũng tìm không ra mấy ai có thể địch lại nàng.
Dù sao nàng đã có thể đạt được thành tựu mà năm đó Cố Trường Ca ở cái tuổi này cũng không làm được, hắn dựa vào cái gì mà khinh thị, không thèm để ý nàng?
Cho nên Cố Tiên Nhi chỉ muốn chứng minh bản thân mạnh hơn Cố Trường Ca của năm đó, muốn đánh bại hắn, chấm dứt cừu hận ân oán năm đó.
Nhưng nàng không nghĩ tới bản thân còn chưa triển khai thực lực cường đại nhất đã nhanh chóng bị Cố Trường Ca đánh một chưởng trấn áp trên mặt đất.
Điều này khiến Cố Tiên Nhi không cam lòng, phiền muộn, khổ não, lại có chút nản lòng, tóm lại chính là ngũ vị tạp trần.
Nàng chỉ muốn dựa vào thực lực của mình chiến thắng Cố Trường Ca, căn bản không muốn dựa vào trọng bảo các sư tôn ban tặng.
Chẳng qua nếu như Cố Trường Ca muốn giết nàng, nàng cũng sẽ không cúi đầu chịu trói!
Nghĩ tới đây, đôi tròng mắt kia của Cố Tiên Nhi, lạnh như băng giống như một kiếm thanh kiếm mới được lấy từ hầm băng ra, trừng mắt nhìn Cố Trường Ca, như muốn đâm vài lỗ trên người hắn vậy.
Thua người không thua khí thế.
Câu nói này cũng là tam sư tôn nói cho nàng biết.
"Cố Trường Ca ngươi đừng đắc ý, ngươi bây giờ cảnh giới cao hơn ta , chờ cảnh giới ta bằng ngươi, chắc chắn sẽ trấn áp được ngươi, đến lúc đó ta sẽ trả lại mọi sự khuất nhục ngày hôm nay lại cho ngươi." Cố Tiên Nhi lạnh như băng nói.
"Với bản lĩnh này của ngươi mà muốn giết ta báo thù? Cố Tiên Nhi có phải ngươi mơ mộng hão huyền nhiều quá không?"
Lúc này, thanh âm dễ nghe nhưng mang chút đạm bạc của Cố Trường Ca lần nữa truyền đến tai Cố Tiên Nhi.
Cao cao tại thượng, lộ ra vẻ tùy ý khinh thị.
Nàng thoáng sửng sốt, sau đó tức giận vô cùng, nghiến răng nghiến lợi.
Bàn tay thông thiên to lớn do thần thông hóa thành còn đang trấn áp nàng, khiến nàng muốn giãy dụa động đậy cũng không thể, sau đó mũi lại bị Cố Trường Ca nắm lần nữa!
Điều này khiến nàng sắp điên rồi, vô cùng tuyệt vọng!
"Cố Trường Ca, ngươi không nên quá phận! Ta sẽ giết ngươi!"
Cố Tiên Nhi phẫn nộ quát, cắn chặt hàm răng, giờ khắc này nhìn nàng giống như một con mèo nhỏ xù lông vậy.
"Cho ngươi cơ hội giết ta báo thù, ngươi lại không trân trọng. Cố Tiên Nhi, ngươi nói những thứ này, thực làm ta thất vọng."
Thần sắc Cố Trường Ca lạnh nhạt vô cùng, giờ khắc này ở trong mắt Cố Tiên Nhi, hắn lạnh lùng như thần tiên trên chín tầng mây, không nhiễm một tia cảm xúc nào.
Đầu Cố Tiên Nhi ông một tiếng, sau đó có chút ngây ngẩn cả người.
Thất vọng? Hắn vì sao lại thất vọng vì nàng?
Đánh không lại hắn, bị hắn tiện tay trấn áp, không phải hắn nên rất cao hứng sao?
Rốt cuộc Cố Trường Ca có ý gì? Để cho mình tu hành vì giết hắn?
Cố Tiên Nhi nghĩ mãi mà không rõ, trợn tròn mắt nhìn về phía Cố Trường Ca.
Bất quá Cố Trường Ca không có nói thêm gì nữa.
Hắn thấy Cố Tiên Nhi chính là ngứa da thích ăn đòn.
Tính cách lãnh lãnh thanh thanh tốt bao nhiêu sao lại nhất định phải có chút cao ngạo như vậy, hết lần này tới lần khác đến khiêu khích hắn, làm hắn không nhịn được mà ức hiếp nàng.
Ngoan ngoan tu hành bên cạnh đại trưởng lão, thành thành thật thật đề thăng cảnh giới, không tốt sao?
Sự việc khoét xương đó, mặc dù tội danh là úp lên đầu mình.
Nhưng lúc đó, là do ma tính của chủ đạo thân thể, nói cho cùng không phải hắn chủ định làm vậy.
Nếu như khi đó hệ thống thức tỉnh sớm một chút, giải quyết vấn đề áp chế ma tính, Cố Trường Ca đương nhiên sẽ không làm ra sự việc như khoét xương đó.
Hắn có phương pháp càng tốt hơn càng có lợi hơn.
Cố Tiên Nhi một lòng báo thù, muốn giết mình.
Cố Trường Ca không nổi lên sát tâm với nàng đã là rất nhân từ rồi, bây giờ vẫn luôn mưu đồ chuyện này.
Chỉ có điều gần đây không có thời gian đi xem nàng, ném nàng đến bên cạnh đại trưởng lão, còn cho nàng rất nhiều thời gian tu hành, lại kích thích đại trưởng lão dốc lòng dạy bảo nàng.
Chỉ còn thiếu điều muốn Cố Trường Ca hắn hai tay dâng cơ duyên lên cho nàng thôi.
Nhưng nha đầu này sao vẫn cứng đầu như vậy, nhìn cũng không ngốc, sao lại làm ra loại chuyện này?
Là do mình quá lâu không để tâm đến nàng, khiến nàng có cảm giác không được để mắt đến? Gây chuyện sao?
Nhiều loại ý niệm hiện lên trong lòng Cố Trường Ca.
Bất quá nàng đã chủ động đưa tới cửa, vậy cho nàng chút giáo huấn, thuận tiện để cho nàng biết biết trời cao đất rộng là gì.
Nếu không sau này đột phá cảnh giới nhanh chóng, lại muốn làm càn, đắc ý vênh váo.
"Hôm nay coi như đó là một trừng phạt nhỏ, nếu còn có lần sau, ta sẽ ném ngươi xuống hầm cầu, trấn áp ba năm năm."
Sau đó, Cố Trường Ca lên tiếng lần nữa, thần sắc tự nhiên nói.
"Ba~!"
Sau đó, đi kèm với một thanh âm như thế.
Cố Tiên Nhi bỗng nhiên ngu ngơ, có chút không dám tin, sau đó khuôn mặt nhỏ lập tức nghẹn đến đỏ rực!
Nàng xấu hổ giận dữ vô cùng.
Đã lớn như vậy, đây là lần đầu tiên có người có dũng khí đánh mông nàng như vậy.
Hơn nữa còn là Cố Trường Ca người nàng ghét nhất!
"Cố Trường Ca "
Nhìn một màn này, Nguyệt Minh Không cũng có chút sững sờ, tuy nói thái độ của Cố Trường Ca đối với Cố Tiên Nhi có chút kỳ quái, nhưng không có sát ý vậy dĩ nhiên là tốt.
Thân là ca ca, giáo huấn muội muội không nghe lời, cũng không thành vấn đề.
Nhưng cũng lớn như vậy, còn đánh đòn thì thực có chút quá phận
Bất quá nếu là Cố Trường Ca, làm như vậy đã được coi là hình phạt nhỏ rồi, có khi còn không được tính là phạt nữa là.
Dù sao Cố Trường Ca không động sát tâm, đã phải cảm ơn trời đất rồi.
Cũng tốt ở đây cũng chỉ có ba người bọn họ, nếu không việc này mà truyền ra ngoài, Cố Tiên Nhi hẳn sẽ rất mất mặt.
"Tiên Nhi "
Nàng đang muốn khuyên nhủ đôi câu, đã thấy Cố Tiên Nhi trực tiếp bạo phát.
"Cố Trường Ca ta muốn giết ngươi, ta liều mạng với ngươi "
Cố Tiên Nhi nghiến răng nghiến lợi, vẻ mặt lạnh lùng như băng, hận không thể chặt cái tay kia của Cố Trường Ca.
Nhưng hết lần này tới lần khác Cố Trường Ca vẫn giữ bộ dáng hời hợt, lơ đễnh như trước.
Hết chương 165.
Bình luận facebook