• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

New Thiên Mệnh Phản Phái (1 Viewer)

  • Chương 166-170

Chương 166 Ngươi mau tránh ra!

"Muốn giết ta báo thù? Vậy lấy chút bản lãnh ra đây, đừng để ta xem thường ngươi."

Sau đó, hắn lắc đầu, vẻ mặt có chút tiếc nuối thất vọng, đứng dậy chuẩn bị trở về cung điện.

Ông!

Bỗng nhiên, một cỗ khí tức kinh khủng tỏa ra từ trên người Cố Tiên Nhi.

Mặt nàng lạnh băng, rút ra một thanh đại đao đen nhánh, sát khí ngập trời, mặt trên của thanh đao đáng sợ đến cực hạn, tựa như muốn xé rách thiên vũ, chặt đứt thương khung.

Lập tức, thanh đại đao đen nhánh liền xuất hiện không trung, hiển hiện rất nhiều dị tượng đáng sợ, đại đế đẫm máu, Chân Tiên phù tru, vũ trụ băng liệt.

Ẩn chứa nguồn lực lượng quá kinh khủng, tựa như tuyệt đao diệt thế, khó có năng lực sánh ngang, mênh mông mà mãnh liệt.

"Đây là cái gì?"

"Thật đáng sợ! Vô Thượng Phong đến cùng xảy ra chuyện gì, đó là nơi ở của Cố chân truyền, có phải xảy ra đại chiến hay không a?"

Giờ khắc này, vô số đệ tử Đạo Thiên Tiên Cung, cũng bị kinh sợ, từ những ngọn núi, thần đảo của riêng mình, sợ hãi nhìn về phía xa.

Bọn hắn nhìn về hướng đó, bị thanh đại đao hắc sắc đáng sợ kia trấn trụ, thần hồn run sợ, không nhịn được muốn quỳ phục xuống.

Loại thần uy này, thậm chí đã vượt qua cả Thánh Cảnh, tuỳ tiện có thể hủy thiên diệt địa!

Nhất là đám đệ tử ở Vô Thượng Phong, cảm thụ trực tiếp nhất, tâm thần đều phải chịu sự áp bách kinh khủng, khó có thể chịu đựng, hít thở không thông.

Ai có thể nghĩ tới, Cố Tiên Nhi có thể tuỳ tiện lấy ra một vật như vậy?

"Siêu việt Thánh Cảnh, Cố Tiên Nhi sao lại có được vật này? Nếu như không phải thực lực nàng không đủ, chỉ sợ uy lực sẽ càng thêm dọa người."

Tất cả trưởng lão xuất hiện, ở trên cao không nhíu mày, bọn hắn tự khoe là lão quái vật, nhưng cũng cảm nhận được tim đập nhanh.

Cố Tiên Nhi mặc dù còn nhỏ tuổi, nhưng lai lịch sau lưng tuyệt đối kinh người, trách không được đại trưởng lão sẽ có đãi ngộ như thế với nàng.

Bọn hắn nghe qua lai lịch của Cố Tiên Nhi, biết nàng có quan hệ với Trường Sinh Cố gia, còn những chuyện khác, không được rõ lắm.

Nhìn thanh thiên đao khủng bố này, bọn hắn không khỏi lâm vào trầm mặc, lại càng tò mò hơn về lai lịch của Cố Tiên Nhi.

"Cố Trường Ca cùng Cố Tiên Nhi xung đột không nhỏ, bất quá thân là truyền nhân Trường Sinh thế gia, Cố Trường Ca hẳn cũng không sợ thanh đao này, nhưng ăn chút đau khổ chắc là không thiếu được "

Bọn hắn nhìn cảnh tượng bên trong Vô Thượng Phong, không khỏi nói như thế.

"Đao của lão quái, hắn vậy mà đưa cho nha đầu Tiên Nhi món đồ này, tên gia hỏa Cố Trường Ca này tự mình tìm đường chết, tự mình chuốc khổ, không trách được lão phu "

Bên trong hư không, đại trưởng lão giờ phút này đã khôi phục bình tĩnh, tiên phong đạo cốt, phong phạm cao nhân một phái .

Nhìn xem một màn này bên Vô Thượng Phong, hắn không khỏi vuốt râu mà cười, có chút thoải mái a.

Không dễ để thấy được bộ dạng kinh ngạc của Cố Trường Ca, khiến tâm tình hắn thoải mái, thật giống như ngày trời nóng bức được uống cam tuyền mát lạnh, sảng khoái toàn thân!

Hắn thấy, Cố Trường Ca không chết được nhưng cũng phải trầy da tróc vảy, bây giờ Cố Tiên Nhi bạo phát, rút ra thanh đại đao đen nhánh, gặp thần Sát Thần, gặp phật giết phật.

Thực lực Cố Trường Ca dù có mạnh hơn nữa, tài năng nhiều hơn nữa, hắn cũng phải chịu thương tổn.

Nhưng mà sau một khắc, thần sắc đại trưởng lão không khỏi cứng đờ, nhướng mày, thậm chí có bộ dạng như gặp phải quỷ vậy.

Việc trên thế gian này có thể khiến hắn khiếp sợ cũng không nhiều.

Phía ngoài cung điện, lúc Cố Tiên Nhi rút thanh đại đao ra, Cố Trường Ca liền chú ý tới, hắn sớm đã đoán trước được, vẻ mặt một mảnh yên tĩnh.

Quay người.

Nhìn thanh đao kia!

"Tiên Nhi không thể "

Nguyệt Minh Không hơi biến sắc mặt, muốn ngăn cản, thế nhưng không kịp rồi.

Thật vất vả Cố Trường Ca mới không động sát tâm với Cố Tiên Nhi.

Nhưng nếu Cố Tiên Nhi làm như vậy, thì cũng có nghĩa là trực tiếp lật mặt, thể hiện hết thù hận giữa hai người.

Khi đó khó giải quyết rồi!

Lấy năng lực hiện tại của Cố Tiên Nhi, nếu quả thật vạch mặt với Cố Trường Ca, nàng hoàn toàn không có khả năng chống lại.

Trừ phi là tránh về Đào thôn, hoặc là nhờ đến sự trợ giúp của các sư tôn nàng.

Nguyệt Minh Không không lo lắng cho Cố Trường Ca.

Bởi vì nàng biết Cố Trường Ca thủ đoạn tầng tầng lớp lớp, khó có thể tưởng tượng, một kích này của Cố Tiên Nhi hoàn toàn giết không nổi hắn.

Hiện tại nàng chỉ lo lắng cho cục diện sau đó.

Lúc này, Cố Tiên Nhi cũng có chút hối hận.

Nàng vừa rồi hoàn toàn bị lửa giận làm choáng váng đầu óc, không hề nghĩ ngợi liền lấy ra đại đao mà đại sư tôn cho nàng, muốn chặt Cố Trường Ca thành thịt nát!

Điều này không giống với ý muốn quang minh chính đại đánh bại Cố Trường Ca của nàng.

Mà Cố Trường Ca cũng chỉ là ức hiếp giáo huấn nàng một chút, không có hạ sát thủ.

Nhưng bây giờ, nàng muốn thu tay đã không còn kịp rồi.

Cố Tiên Nhi nhanh chóng rút pháp lực bên trong đại đao về, có thể thu trở về được sao?

Chỉ là phong mang đao khí kia, cũng đủ để xuyên qua hết thảy, chém núi đoạn biển!

Ông!

Hư không chiến minh, rất nhiều phù văn bùng lên, đơn giản giống như là muốn ép khắp bầu trời.

"Cố Trường Ca, ngươi mau tránh ra "

Giờ khắc này, Cố Tiên Nhi thần sắc không khỏi có chút gấp gáp, vội vàng hô lên với Cố Trường Ca.

Vừa rồi xuất thủ là nàng, nhưng kêu gọi Cố Trường Ca tránh thoát cũng là nàng.

Cái này khiến nàng vô cùng xoắn xuýt, hoàn toàn không muốn dùng loại phương thức này mà đánh bại Cố Trường Ca.

Nhưng mà, nghe nói như thế.

Cố Trường Ca đến trước cung điện quay người dừng lại, rất bình tĩnh, nhìn một đao của nàng bổ tới, thậm chí không có một tia ý định chống cự, cũng không có chút động tác nào.

Thần sắc trên mặt, bình tĩnh làm Cố Tiên Nhi hoảng sợ.

"Một đao kia, trước hết trả lại ngươi "

Cố Trường Ca hời hợt nói.

Sau đó lẳng lặng nhìn xem một đao kia bổ ra, theo bả vai rơi xuống, trực tiếp ngang qua toàn bộ nửa người.

Đau đớn đáng sợ, đơn giản như muốn đem thân thể tách vỡ ra.

Nhưng sắc mặt hắn vẫn bình tĩnh, lông mày cũng không nhíu lấy một cái.

Rất nhanh, máu tươi trực tiếp tuôn ra, trong đó một khối xương cốt ẩn chứa đại đạo phù văn, sáng chói dị thường, có vẻ vô cùng huyền diệu.

Dưới một đao kia, răng rắc một tiếng, xuất hiện một vết rạn tinh mịn.

"Cái này "

Nguyệt Minh Không nhìn một màn này, cũng bị kinh trụ, đơn giản không thể tin được.

Nàng không nghĩ tới Cố Trường Ca vậy mà cái gì cũng không làm, trơ mắt nhìn một đao kia của Cố Tiên Nhi bổ tới.

Lấy năng lực của hắn, nếu như muốn chống cự mà nói, tuyệt đối có thể làm được!

Hết chương 166.
Chương 167 Khổ nhục kế

Cố Trường Ca hắn vì sao không né tránh?

Hắn đến cùng suy nghĩ cái gì, còn một đao kia, là trả mối thù khoét xương năm đó sao?

Nguyệt Minh Không đầu đầy bối rối, giờ khắc này nàng cũng không biết phải làm sao.

Trong khoảnh khắc nhìn cây đao này chém đến Cố Trường Ca, nàng ngây ngẩn cả người, sau đó không khỏi căng thẳng trong lòng, giống như bị cái gì nắm chặt lấy vậy.

Nàng thực sự hận Cố Trường Ca, hận sự lạnh lùng vô tình của hắn, hận hắn tâm ngoan thủ lạt, nhưng vẫn không đành lòng thấy cảnh này.

Người bình thường ai có thể tiếp nhận loại thống khổ này.

Nhưng sắc mặt Cố Trường Ca bình tĩnh đến cực hạn, ngay cả mày cũng không nhăn một chút.

"Ai "

Tâm của Nguyệt Minh Không cũng vì một đao kia mà loạn, nàng thở dài một tiếng, không đành lòng nhìn, quay đầu đi.

Đây là ân oán giữa Cố Trường Ca và Cố Tiên Nhi, nàng không xen vào được, cũng không có tư cách nhúng tay.

"Cố Trường Ca, ngươi đến cùng đang suy nghĩ gì? Kiếp này ta càng ngày càng thấy nhìn không thấu ngươi, ngươi thật sự hồi tâm chuyển ý, muốn đền bù, hay là dùng khổ nhục kế vì mưu đồ khác "

"Có thể hắn biết Cố Tiên Nhi sẽ bỗng nhiên thu tay lại, những lỡ như đoán sai, một đao kia định sẵn sẽ bỏ mạng, hắn lấy mạng ra đánh cược sao "

"Hay đơn thuần chỉ muốn đền bù cho mối thù khoét xương kia."

Nguyệt Minh Không vò vò tay áo, khuôn mặt đẹp như họa có chút phiền muộn, vẻ lạnh lùng uy nghiêm, sớm đã biến mất.

Nàng cảm thấy mình cần tỉnh táo một chút, suy nghĩ kỹ càng những chuyện gần đây.

"Tê!"

"Thật là một tên ngoan độc a "

Trong hư không, chư vị trưởng lão nhìn thấy hết thảy, mi tâm không khỏi giật giật, hít một ngụm khí lạnh, ánh mắt nhìn về phía Cố Trường Ca, tràn ngập kinh hãi cùng không thể tin được.

Bọn hắn cũng tự cho rằng không thể hành động kiên quyết như vậy, Cố Trường Ca không chút tránh né, trực tiếp đón một đao kia.

Nếu như không phải thời điểm then chốt, Cố Tiên Nhi thu lại phần lớn pháp lực, một đao kia chém xuống, chỉ sợ ngay cả đỉnh núi Vô Thượng Phong cũng bị chẻ thành một vùng phế tích a!

"Cố Trường Ca a, lão phu vẫn là xem thường ngươi."

Trong hư không, đại trưởng lão nhìn thấy hết thảy thở dài một tiếng.

Tuy hắn không có sắc mặt tốt, không có ấn tượng tốt đối với Cố Trường Ca, nhưng không thể không nói hắn vẫn có chút thưởng thức đối với Cố Trường Ca.

Xét theo bản lĩnh mà nói, hắn chắc chắn là người làm việc lớn, tương lai không biết có thể đi đến mức nào.

Nhìn chung đám thế hệ trẻ tuổi, hoàn toàn tìm không thấy người có thể sánh vai cùng.

Ngay cả hắn cũng nhìn không thấu!

"Cố Trường Ca ngươi "

Trước cung điện.

Cố Tiên Nhi hoàn toàn ngây dại, con mắt trừng lớn, không thể tin được, rõ ràng Cố Trường Ca có thể tránh đi, nàng rõ ràng đã thu hồi lượng lớn pháp lực.

Vì sao không tránh

Vì sao không chống cự?

Còn nói một đao kia trả lại cho mình?

Nếu như mình vừa rồi không thu tay lại, hắn chẳng phải là phải chết ở chỗ này?

Vì cái gì? Tất cả đến cùng là vì cớ gì?

Hay là nói đây mới là mục đích thực sự của hắn sao?

Đầu óc nàng rối loạn thành một đoàn.

Ánh mắt bình tĩnh kia của Cố Trường Ca khiến Cố Tiên Nhi hoảng loạn trong lòng, căn bản bình tĩnh không được.

Hắn có thể mắng mình, căm tức nhìn mình, chửi mình hèn hạ vô sỉ, vừa rồi thừa dịp loạn xuất thủ.

Thế nhưng Cố Trường Ca không nói gì, chẳng hề làm gì.

Điều này càng làm cho Cố Tiên Nhi bất an, tựa như là nàng đã làm sai điều gì.

Nàng xém chút nữa đã ra tay giết Cố Trường Ca?

Hiện tại trong đầu Cố Tiên Nhi đều là thanh âm ông ông, ngu ngơ ngay tại chỗ.

Cho nên ngay cả khi Cố Trường Ca rút thanh đao ra khỏi người rồi quay đầu rời đi lúc nào, nàng cũng không biết.

Cố Tiên Nhi bỗng nhiên có chút thất hồn lạc phách, khuôn mặt nhỏ nhắn lạnh lẽo như băng bây giờ trông vô cùng mờ mịt.

Nguyệt Minh Không thở dài, đi qua chuẩn bị trấn an nàng một chút.

Sự việc ngày hôm nay, kỳ thật cũng khiến cho lòng nàng rất loạn, tuyệt nhiên không nghĩ tới, cũng căn bản không nghĩ ra.

Trong nháy mắt trở lại cung điện, thần sắc bình tĩnh trên mặt Cố Trường Ca liền biến mất.

Sự đau đớn khôn cùng khiến lông mày hắn hơi nhíu một cái, các loại ý niệm lóe lên trong đầu.

Cuối cùng hắn lộ ra một nụ cười kỳ dị.

Vừa rồi hắn làm như vậy, đương nhiên là để diễn một vở khổ nhục kế. Dù sao muốn Cố Tiên Nhi hoàn toàn tin tưởng hắn, một đao kia nhất định phải chịu.

Nếu không dựa vào năng lực của hắn, muốn tránh thoát đi không chút tổn hại nào, kỳ thật rất đơn giản.

Cho dù thiên phú và binh khí của Cố Tiên Nhi có mạnh hơn nữa thì nàng hiện tại cũng chỉ là một tu sĩ Phong Hầu cảnh nho nhỏ.

Chớ nói chi vừa rồi nàng còn mềm lòng, đối mặt đại địch của mình, lại còn mềm lòng nương tay, thu hồi pháp lực.

Chỉ có điều tất cả đều nằm trong dự liệu của Cố Trường Ca, chứ nếu không hắn cũng sẽ không đem tính mạng của mình ra đùa.

Cố Trường Ca đại khái đã biết nguyên nhân Nguyệt Minh Không đi tìm Cố Tiên Nhi.

Chắc hẳn trong thời gian kiếp trước của nàng, kết cục của Cố Tiên Nhi rất bi thảm, hai hình mẫu nhân vật chính, đoán chừng cũng không đấu thắng ma tính của bản thân hắn.

Loại tính cách này, không thành được đại sự.

"Cũng chỉ là một tiểu nha đầu ngu ngốc hồ đồ."

"Ngươi như vậy làm sao có thể trốn khỏi lòng bàn tay của ta." Sau đó Cố Trường Ca lắc đầu, quét mắt nhìn thương thế của hắn.

Máu trên miệng vết thương đã ngừng lại.

Thể chất hắn rất cường đại, chỉ trong chốc lát, vết thương đã bắt đầu khép miệng.

Thanh trường đao màu đen kia có một loại khí tức quỷ dị, có thể phá hủy sinh cơ, nhưng dưới ma công cấm kỵ của Cố Trường Ca, loại khí tức này rất nhanh đã bị đại đạo phù văn thôn phệ hầu như không còn gì, cũng không ảnh hưởng tới hắn.

Chút thương thế ấy, không mất bao lâu hắn đã hồi phục như ban đầu.

Chỉ có điều Cố Trường Ca không vội vã làm như thế.

Ông!

Hắn thầm vận pháp lực, vết thương đã khép lại, lần nữa vỡ ra, máu tươi chảy xuống, nhìn càng đáng sợ hơn.

Làm ra vẻ như có một tầng lực lượng quỷ dị, đang ngăn trở quá trình hồi phục này vậy.

Cố Trường Ca có chút hài lòng gật đầu.

Nếu là khổ nhục kế, đương nhiên phải giả cho giống, cũng không thể lãng phí cơ hội tốt mà Cố Tiên Nhi cung cấp cho hắn.

Hết chương 167.
Chương 168 Chỉ là trước giờ ngươi chưa cảm nhận được mà thôi

Hắn mắt nhìn lên vết thương đáng sợ trên người mình, thiếu chút nữa đã bị một đao kia chặt đứt đôi ngươi, ngay cả rất nhiều xương cốt đều hiện lên vết rạn.

Đương nhiên, đại đạo chi cốt cũng không có yếu ớt như vậy, thanh đại đao hắc sắc kia mặc dù rất kỳ dị, nhưng cũng không đến mức có thể phát huy thần uy lớn như vậy trên tay Cố Tiên Nhi.

Đây chẳng qua chỉ là thuật che mắt của Cố Trường Ca mà thôi, rất nhanh, trên mặt đại đạo chi cốt xuất hiện một trận phù văn mờ mịt lấp lóe, vết rạn rất nhanh đã khép lại rồi biến mất.

Dù sao khối đại đạo chi cốt này hắn giữ lại vì còn có mục đích khác, hắn vẫn chờ Cố Tiên Nhi đích thân đến đào.

Bên trong Đại đạo chi cốt có rất nhiều thần dị, thiên phú thần thông, sớm đã khắc sâu trong tâm, bị ma tâm thâu tóm.

Bây giờ đối với Cố Trường Ca mà nói, có khối xương này hay không cũng như nhau.

Nghĩ đến đây, Cố Trường Ca cảm thấy một đao kia mặc dù rất đau, nhưng rất đáng.

Cũng may ý chí của hắn rất mạnh, cộng thêm nguyên thần kiên cố khó phá vỡ, không có lộ ra chút kẽ hở nào.

Sau đó, Cố Trường Ca chú ý tới có tiếng bước chân ngoài điện truyền đến, thần sắc hắn hơi động một chút.

Chính là Nguyệt Minh Không đưa Cố Tiên Nhi về, sau đó trở lại.

"Không sao đó chứ?"

Ánh mắt Nguyệt Minh Không phức tạp mà hỏi thăm, đồng thời còn có một tia lo lắng, cũng không băng lãnh hờ hững như bình thường.

Nhìn thương thế đáng sợ trên người Cố Trường Ca, nàng vẫn là không nhịn được mềm lòng, ngữ khí hòa hoãn rất nhiều.

Mấy ngày nay mặc dù ở cùng một chỗ với Cố Trường Ca tại Vô Thượng Phong.

Nhưng quan hệ giữa hai người không có chút hòa hoãn nào.

Nàng không có sắc mặt tốt với Cố Trường Ca, hai người sớm đã lật mặt rồi nên không cần thiết phải giả vờ nữa.

Cố Trường Ca có rất nhiều việc cần phải xử lý, cũng lười quản nàng.

Ngược lại là Diễm Cơ thỉnh thoảng hiện thân, bộ dạng như thị nữ, tùy tùng, phụ trách sinh hoạt thường ngày của Cố Trường Ca khiến Nguyệt Minh Không thấy không quen, trái tim không thoải mái, hận không thể một kiếm chém Diễm Cơ.

Nhưng thực lực Diễm Cơ rất cường đại, bề ngoài mặc dù nhìn rất trẻ trung, nhưng kỳ thật đã có tu vi Đại Thánh Cảnh.

Điều này khiến Nguyệt Minh Không cũng phải bó tay.

Nên nàng càng không có sắc mặt tốt với Cố Trường Ca, lúc trước nàng còn cho rằng hắn đổi tính, nhưng chuyển thành đối tốt với nữ nhân khác?

Thì tính là gì.

Nếu như không phải tâm cảnh của nàng đã tu luyện đến trình độ cao, những chuyện xảy ra trong kiếp trước khiến nàng hiểu loại chuyện này không cần thiết tranh giành, nếu không nàng tuyệt đối sẽ nhịn không được mà hạ thủ với Diễm Cơ.

Nhưng hành động của Cố Trường Ca hôm nay, khiến Nguyệt Minh Không nhất thời thất vọng, khó hiểu, nghi hoặc, mờ mịt.

Những việc nàng đã trải qua trong kiếp trước, đều tái hiện trong đời này rồi, nhưng vì sao đối với Cố Trường Ca luôn xuất hiện ngoài ý muốn.

Vậy có phải Cố Trường Ca đại biểu cho một biến số?

Nàng có thể thử thay đổi Cố Trường Ca, mà không phải bi kịch của đời trước?

Nguyệt Minh Không cảm thấy phải thử một lần, nàng hiểu rất rõ Cố Trường Ca, nhưng kỳ thật cũng chưa bao giờ chân chính nhìn thấu hắn.

Lúc trước hắn đã trải những gì?

Vì sao hắn có thể mặt không đổi sắc mà chịu đựng nỗi đau khiến người khác hôn mê bất tỉnh, tỉnh táo đến mức làm người ta hoảng hốt.

Người đáng hận đương nhiên cũng có chỗ đáng thương, có lẽ Cố Trường Ca vẫn giấu kín bí mật mà nàng không hề biết.

"Còn tạm được. Minh Không ngươi vậy mà lại quan tâm vi phu, thật khiến vi phu có chút thụ sủng nhược kinh a."

Cố Trường Ca liếc mắt nhìn Nguyệt Minh Không, tùy ý vừa cười vừa nói.

Hắn bắt đầu tìm kiếm thần dược linh đan trong nhẫn, một bộ dáng như muốn làm dịu vết thương.

Vẻ mặt lạnh nhạt tự nhiên, nếu như không thấy thương thế trên người hắn thì không sao, nhưng thấy rồi thì, vết thương sâu đến tận xương, trông phá lệ bất tự nhiên, người khác nhìn thấy mà giật mình.

Nguyệt Minh Không cũng không nghĩ đến lúc này rồi mà Cố Trường Ca còn trêu chọc nàng, không khỏi trầm mặc, sau đó nhàn nhạt nói:" Cây đao kia của Tiên Nhi ẩn chứa phá hư chi lực , chữa thương đan dược bình thường không có tác dụng."

Phá hư chi lực, có thể phá hư sinh cơ, ngăn cản vết thương khép lại, cho dù là thể chất có sức sống cường đại, cũng không chịu nổi loại tra tấn này.

"Thật sao? Thảo nào khó khép lại như vậy."

Nghe vậy, Cố Trường Ca có chút giật mình, nhưng nhìn vẫn không quá quan tâm như trước.

Ông!

Sau đó, trên người hắn bắt đầu dâng lên vầng sáng, từng đạo hào quang xen lẫn nhau, khí huyết hóa thành Chân Long đáng sợ, phát ra âm thanh ầm ầm.

Khí huyết cường đại mà kinh khủng như vậy, tựa như một hoả lò đứng sừng sững giữa thiên địa.

Nguyệt Minh Không không thể không thừa nhận, thực lực của Cố Trường Ca mạnh đến không hợp thói thường, loại khí huyết chi lực này hay là lá bài tẩy mà hắn ẩn giấu đi đều nhiều như vậy.

Chỉ có điều rất nhanh sau đó, chân mày Cố Trường Ca cau lại,

Khi từng sợi dây xích thần hi muốn vươn đến chữa thương cho hắn thì ngay khi vừa chạm đến chúng lại đứt hết.

"Đúng là có chút cổ quái, những vết thương này hẳn là trong thời gian ngắn khó mà khép lại được." Hắn thở dài, như có chút bất đắc dĩ.

Lúc này, một hương thơm thanh nhã truyền đến.

"Đừng phí sức nữa, trước tiên bức phá hư chi lực ra đi, nếu không vết thương sẽ vĩnh viễn không khép lại được." Nguyệt Minh Không hơi lắc đầu, đi tới.

Sắc mặt nàng lạnh lùng, còn có chút ẩn ẩn đau lòng, sau đó lấy ra một cái khăn thêu, cẩn thận giúp Cố Trường Ca lau vết máu xung quanh miệng vết thương.

"Minh Không từ khi nào mà bắt đầu quan tâm vi phu như vậy rồi?"

Cố Trường Ca không khỏi cười nói, dường như có chút kinh ngạc vì hành động của Nguyệt Minh Không.

Vẻ mặt Nguyệt Minh Không lạnh lùng, tùy ý nói:" Từ khi nào? Chỉ là trước giờ ngươi chưa hề cảm nhận được thôi."

Lúc này, Cố Trường Ca tựa hồ có chút ngây ngẩn, sau đó yếu ớt thở dài, không nói gì.

Nguyệt Minh Không lập tức bắt được tia cảm xúc biến hóa này.

Nàng nhíu mày.

"Cố Trường Ca ngươi thở dài cái gì?"

"Không có gì."

Cố Trường Ca tùy ý cười:"Dù sao ta là người không có tâm, không cảm giác được cũng bình thường."

Nghe thì có cảm giác như rất ngốc nhưng lúc này đây hắn còn có thể nói ra hắn không có một trái tim bình thường.

Thì xem như cũng không phải thực có bệnh.

Dù sao tất cả lỗi lầm đều đổ hết cho ma tâm.

Đây là biện pháp giải quyết mà Cố Trường Ca sớm đã nghĩ ra.

Ma tâm là bí mật lớn nhất của hắn ngoại trừ ma công cấm kỵ, xem ra ở kiếp trước Nguyệt Minh Không cũng không biết.

Xem ra bản thân phải tự tạo cơ hội cho nàng "Ngẫu nhiên" phát hiện bí mật của mình.

Cố Trường Ca mặt không đổi sắc, trong lòng hiện lên rất nhiều ý nghĩ.

"Không có tâm đúng vậy a, tâm của ngươi làm bằng sắt đá."

Tựa hồ là một câu nói rất bình thường, nhưng Nguyệt Minh Không lại nảy sinh một loại tâm tình khó tả.

Nàng trầm mặc, nhớ tới những chuyện ở kiếp trước, cũng không nhịn được yếu ớt thở dài, ẩn chứa hàm nghĩa không cách nào kể ra.

Hết chương 168.
Chương 169 Chân truyền chi vị

Vào ngày thứ hai sau khi Cố Trường Ca bị Cố Tiên Nhi "Gây thương tích".

Cố Trường Ca liền được các vị trưởng lão cùng cung chủ lập làm truyền nhân, chuyện này là được đại trưởng lão chính miệng thừa nhận.

Điều này rất nhanh đã tạo nên một hồi sóng to gió lớn trong Đạo Thiên Tiên Cung.

Các đệ tử rất khiếp sợ.

Bởi vì bọn họ đều biết đại trưởng lão cùng Cố Trường Ca xưa nay không hợp, đoạn thời gian trước hai người họ còn xảy ra không ít tranh chấp.

Đại trưởng lão vì nổi giận mà khiến cho rất nhiều tinh thần ngoại vực run rẩy, xém chút rơi xuống.

Nhưng lúc này, lại lập Cố Trường Ca làm truyền nhân.

Việc này khiến rất nhiều đệ tử không thể tin được, bất quá bọn hắn cũng không dám đi chất vấn, mặc dù truyền nhân được định nhanh như thế khiến bọn hắn cảm thấy không cam tâm.

Thế nhưng đối mặt Cố Trường Ca, bọn hắn lại không dám đoạt, thậm chí ngay cả ý niệm muốn cướp đoạt vị trí truyền nhân cũng không dám có.

Ngay cả đám đệ tử trân truyền cũng lựa chọn tránh Cố Trường Ca, hoặc là xuất hành lịch luyện, hoặc là lựa chọn bế quan tu hành.

Còn lại nội môn đệ tử, ngoại môn đệ tử, còn có thể làm sao?

Chớ nói chi Cố Trường Ca đã sớm một tay che trời trong Đạo Thiên Tiên Cung, coi như không lập làm truyền nhân cũng không sao cả, cái này chỉ là cái hư danh với hắn mà thôi.

Tất cả mọi người không dám có chút dị nghị.

Mà hôm trước, Cố Trường Ca tựa hồ bị vị muội muội gọi là Cố Tiên Nhi gây thương tích, đằng đẵng một ngày cũng không lộ diện.

Cũng coi như Cố Tiên Nhi lại lần nữa tạo nên không ít oanh động trong Đạo Thiên Tiên Cung.

Dù sao nàng cũng coi như một đệ tử duy nhất có dũng khí khiêu chiến Cố Trường Ca, xuất thủ với Cố Trường Ca.

Bất quá không ít người nghe nói lúc ấy Cố Trường Ca không có chống cự, thương thế rất nặng.

Trong lúc nhất thời, rất nhiều người đều suy đoán giữa Cố Tiên Nhi và Cố Trường Ca đến cùng đã xảy ra ân oán gì.

Ăn dưa, xem náo nhiệt, bất kể là mọi người đều nói chuyện say xưa, tựa như không biết mệt vậy.

Cố Tiên Nhi thực lực cường đại, cũng khiến nhiều đệ tử chú ý.

Dù sao nàng cũng là đệ tử thân truyền của đại trưởng lão, thiên phú trên Đạo Thiên Lộ thậm chí không kém gì Cố Trường Ca.

Rất nhiều người cảm thấy nàng có tiền đồ vô lượng, tương lai chắc chắn trở thành một nhân vật cường đại trên thượng giới!

Mà đoạn thời gian này, có trưởng lão tuyên bố, đại điển sắc phong truyền nhân của Đạo Thiên Tiên Cung sau bảy ngày nữa sẽ cử hành.

Ngay tại lúc đó, Đạo Thiên Tiên Cung cũng thông báo cho rất nhiều đạo thống thế lực trên thượng giới, muốn mở ra chỗ sâu trong Tiên Cổ đại lục, cùng thăm dò bí mật tiên bảo xuất thế thời gian trước.

Tin tức này được truyền ra, các đạo thống thế lực trong Nội vực thượng giới cũng bị kinh động, bao gồm rất nhiều Bất Hủ đại giáo, Thái Cổ Tiên tộc, Hoàng tộc, thậm chí là cả Trường Sinh thế gia.

Thậm chí ngay cả một vài truyền nhân cổ lão cấm kỵ đã lâu chưa từng xuất thế cũng có chút động tĩnh.

Đó không chỉ là di tích mà đồng thời cũng là một khối bí cảnh.

Năm đó bị vị tiên nhân khủng bố của Đạo Thiên Tiên Cung chuyển từ Tiên Cổ chi địa đến.

Trong đó ẩn chứa tiên duyên vô số, nhưng cũng ẩn chứa vô số nguy cơ, sương mù bao phủ cả khu vực, ngay cả các trưởng lão Đạo Thiên Tiên Cung cũng không dám tham gia.

Trừ cái đó ra, bên trong Tiên Cổ đại lục còn có không ít dân bản địa và sinh linh sinh sống, ngăn cách với đời, bình thường đều do các lão già trong Đạo Thiên Tiên Cung trấn thủ.

Một khi mở ra Tiên Cổ đại lục, đến lúc đó đám thiên kiêu trẻ tuổi sẽ tràn vào, việc sinh tử của bọn hắn ở trong đó, ai có thể đoán trước?

Đối với điều này, Đạo Thiên Tiên Cung cũng đưa ra yêu cầu đối với tất cả thế lực, mỗi thế lực chỉ có thể điều động nhiều nhất mười vị thiên kiêu, hơn nữa cần có người phụ trách.

Tin tức này vừa truyền ra đã gây nên một trận kinh động lớn.

Đương nhiên Đạo Thiên Tiên Cung cũng rất công chính đối với tán tu trẻ tuổi, cũng không đưa ra quy củ, nói tán tu cũng có thể tiến vào bên trong.

Đây cũng là hành động bất đắc dĩ của Đạo Thiên Tiên Cung, bây giờ trong Đạo Thiên Cổ Thành có đệ tử của bao nhiêu thế lực?

Cái này đã không cần nhiều lời.

Bất quá Đạo Thiên Tiên Cung nhất định phải tuân thủ cung quy.

Hành động này lập tức khiến rất nhiều tu sĩ hiểu ra vì sao lúc này Đạo Thiên Tiên Cung lại lập Cố Trường Ca làm truyền nhân, xem chừng cũng là vì ứng phó cục diện này.

"Đạo Thiên Tiên Cung ngược lại là thông minh a! Bây giờ thế hệ trẻ tuổi, ai có uy thế như Cố gia thiếu chủ? Đến lúc đó tất cả thế hệ trẻ tuổi đều hội tụ ở Đạo Thiên Tiên Cung, ắt không thể thiếu tranh phong. ."

"Nhưng có Cố gia thiếu chủ rất nhiều người hẳn là sẽ phải thu liễm không ít. Nước đi này có thể nói là cơ trí a!"

"Bất quá cũng không nhất định, gần đây thế hệ trẻ tuổi đột phá đến Phong Vương cảnh tuổi trẻ Chí Tôn cũng không ít, chỉ sợ đến lúc đó vẫn không thể thiếu một trận long tranh hổ đấu."

"Nghe nói đoạn này thời gian, truyền nhân Thái Cổ Diệp tộc Diệp Lang Thiên, thiên kiêu được xưng là Cổ Đế chuyển thế, đã từng được đặt vào vị thế song song với Cố gia thiếu chủ, hắn ở gia tộc bị thiệt lớn trong tay một tên đồng tộc gọi Diệp Lăng."

"Tên nam tử đồng tộc Diệp Lăng kia, lúc ấy tu vi không bằng Diệp Lang Thiên, nhưng lại có thể liều mạng đánh ngang tay với Diệp Lang Thiên, có thể thấy được hắn có bao nhiêu cường hãn a."

"Nói không chừng tên nam tử trẻ tuổi Diệp Lăng kia, đến lúc đó có thể đánh một trận với Cố gia thiếu chủ cũng không chừng"

"Mà ta nghe người ta nói, tên thiên kiêu Diệp Lăng kia, thực có dự định khiêu chiến Cố gia thiếu chủ, cũng không biết hai người đó kết thù oán lúc nào nữa."

Đạo Thiên Cổ Thành, trong tòa Thần Khuyết nằm gần đường lớn, nghe chúng tu sĩ bên ngoài nói chuyện, sắc mặt Diệp Lang Thiên hiện lên vẻ phiền muộn.

"Cố huynh, không nghĩ tới việc này lại liên luỵ đến ngươi "

Hắn có chút áy náy nâng chén hướng về phía Cố Trường Ca nói.

Trên khuôn mặt tuấn tú vô ngời của Cố Trường Ca chỉ có một mảnh thần sắc lạnh nhạt bình tĩnh, chén rượu bạch ngọc kề bên miệng, hắn cũng nâng chén khoát tay uống một hơi cạn sạch.

Nghe vậy, hắn cười nhạt nói,

"Một con châu chấu nhỏ thôi, tiện tay liền có thể chụp chết, Diệp huynh cần gì phải để ý như thế."

Thấy hắn tùy ý nói như vậy, thiếu nữ áo tím bên người Diệp Lang Thiên cũng không nhịn được gật đầu, đồng ý nói:" Đúng vậy a Cố Trường Ca nói rất đúng, ca ca sao huynh lại phải để ý như vậy? Diệp Lăng chỉ là một tộc nhân hệ thứ biết chút âm mưu quỷ kế mà thôi, huynh quá mức kiêng kị hắn rồi."

Theo nàng thấy, cho dù Diệp Lăng có cường đại tới đâu, cũng chỉ do dựa vào chút quỷ kế mà thôi, nếu như chính diện đối mặt với Diệp Lang Thiên, chắc chắn sẽ không phải là đối thủ của Diệp Lang Thiên.

Thân phận của hai người căn bản không so được, cho dù có không ít tông lão xem trọng Diệp Lăng cũng không thể thay đổi cái gì.

Diệp Lang Thiên quá khẩn trương với việc này.

Ngược lại nàng đồng ý với cách nói của Cố Trường Ca, Diệp Lăng chỉ là một con châu chấu nhỏ, có nhảy nhót thế nào cũng sẽ bị chụp chết.

Nghĩ đến những thứ này, trên khuôn mặt trắng muốt xinh đẹp của thiếu nữ áo tím hiện lên nụ cười lơ đễnh, đuôi mắt cong cong đầy ý cười.

Nàng chính là Diệp Lưu Ly.

Hết chương 169.
Chương 170 Dự tính của Cố Trường Ca

Trong khoảng thời gian này, nàng cùng ca ca Diệp Lang Thiên vẫn luôn ở trong Đạo Thiên Cổ Thành, chờ Đạo Thiên Tiên Cung mở ra Tiên Cổ đại lục.

Không nghĩ tới hôm nay vậy mà lại tình cờ gặp được Cố Trường Ca.

Xác thực mà nói là tình cờ gặp được hai người Cố Trường Ca và Nguyệt Minh Không.

Bên cạnh Cố Trường Ca có một nữ tử dung nhan như họa mang theo khí tức tôn quý cao cao tại thượng, mắt phượng nhẹ rủ xuống, lại khiến cho người ta cảm nhận một loại uy thế khó nói nên lời.

Vô Song tiên triều trữ đế, tương lai Vô Song tiên triều Nữ Đế.

Diệp Lưu Ly có chút hâm mộ quan hệ của hai người, tựa như một đôi thần tiên hiệp lữ, ngồi ngay ngắn nơi đây, vô cùng xứng đôi.

Nhất là dưới bàn, nàng có chú ý tới hành động nhỏ của Cố Trường Ca.

Nguyệt Minh Không mặc dù cũng đang thưởng rượu, nhưng một bàn tay nhỏ khác lại bị Cố Trường Ca nhẹ nhàng nắm trong tay.

Mà trên mặt Nguyệt Minh Không lại không xảy ra bất kỳ dị thường nào, rất là tự nhiên, vẫn lộ ra vẻ cao cao tại thượng, không cho phép kẻ khác có ý khinh nhờn.

Nếu như không phải quan hệ rất thân mật, một người có tính tình như nàng há lại sẽ để cho người ta đụng vào?

Diệp Lưu Ly hâm mộ trong lòng, nàng vẫn một mực ôm ấp một loại cảm xúc không thể nói thành lời cũng không thể diễn tả được với Cố Trường Ca.

Nhất là từ khi trở về từ hạ giới.

Nhưng từ cảnh tượng trước mắt nàng nhìn ra được, hai người Cố Trường Ca và Nguyệt Minh Không rất thân mật, cũng không có vẻ bất hòa như trong suy nghĩ của người khác.

"Cố huynh nói có lý, nhưng ban đầu ta cũng cho là như vậy, cảm thấy Diệp Lăng không đáng để lo."

"Bất quá vì vậy sau này mới phải chịu thiệt lớn trong tay Diệp Lăng, ta cũng không biết vì sao gần đây lại nghe được tin đồn, tên Diệp Lăng kia còn muốn khiêu chiến Cố huynh."

Lúc này nghe vậy, Diệp Lang Thiên lắc đầu nói, ngữ khí có vẻ chân thành, chỉ có điều hắn cũng có mục đích của riêng mình.

Thân là đồng tộc, lại là thiếu chủ, nếu như hắn tùy ý xuất thủ với Diệp Lăng, sợ rằng sẽ gây sự bất mãn đối với tông lão.

Vừa hay tên Diệp Lăng kia tự tìm đường chết, ấy vậy mà tuyên bố muốn khiêu chiến với Cố Trường Ca, khiến hắn nghĩ tới một biện pháp mượn đao giết người như này.

Diệp Lang Thiên có thể lên làm Diệp tộc truyền nhân, bản thân hắn đương nhiên cũng không phải hạng người lương thiện gì, rất nhiều chuyện đều phải suy tính cặn kẽ.

Đương nhiên, Cố Trường Ca không thèm để ý, hắn cũng không thể nói thêm cái gì.

"A, theo lời Diệp huynh nói, tên Diệp Lăng kia xem ra vẫn có chút năng lực."

Cố Trường Ca nghe nói như thế, thần sắc vẫn là có vẻ tự nhiên, khiến Diệp Lang Thiên không biết hắn có nghe vào tai không, trong lòng bất đắc dĩ.

"Sau lưng Diệp Lăng chỉ là một nhánh của Diệp tộc mà thôi, vậy mà có thể đi đến một bước này, cũng không đơn giản. Diệp huynh có biết chút tin tức gì không?"

Lúc này, Cố Trường Ca bỗng nhiên cất lời, lạnh nhạt hỏi đến lai lịch của Diệp Lăng.

Diệp Lăng tuyên bố như vậy, Cố Trường Ca ngược lại không bất ngờ.

Không chỉ có thể nhờ vào đó mà khiến hắn được nhiều người chú ý mà còn có thể trong một lần hành động dương danh trong tất cả thế lực.

Dù sao huynh đệ kết bái Diệp Lăng - Bạch Hổ tộc thiếu chủ Bạch Liệt vừa mới chịu thiệt lớn trong tay hắn, Diệp Lăng còn gặp phải trận tập sát của vị hôn thê Nguyệt Minh Không của hắn.

Nói như vậy, Diệp Lăng đem cừu hận tính lên trên đầu của hắn, cũng rất bình thường.

Dù sao cũng là khí vận chi tử, trời sinh cùng hắn xung đột, từ sau khi Diệp Lăng đạt được luân hồi Cổ Thiên Tôn di tồn về sau đã quyết định hai người sẽ là sinh tử đại địch, không đội trời chung.

Một Diệp Lang Thiên nổi danh ngang với Cố Trường Ca hắn cũng không để vào mắt, chớ nói chi là bản thân Cố Trường Ca.

Chút tâm tư nhỏ bé này sao Cố Trường Ca lại đoán không ra chứ.

Đối với hắn mà nói, Diệp Lăng hiện tại càng trèo lên cao, đến lúc đó cũng sẽ té càng thảm.

Mà thủ đoạn đối phó với Diệp Lăng, Cố Trường Ca đã sớm sắp xếp xong xuôi, đến lúc đó không chỉ có thể khiến hắn ta thân bại danh liệt mà bản thân hắn còn có thể an ổn làm ngư ông đắc lợi.

Nghĩ như vậy, ý cười trên mặt Cố Trường Ca càng sâu, không khỏi nhéo nhéo bàn tay nhỏ bé đặt dưới bàn của Nguyệt Minh Không.

Bàn tay tinh tế tinh tế tỉ mỉ, tựa như tiên ngọc không chút tì vết, nắm trong tay cũng không nỡ buông ra.

Đến mức mà Nguyệt Minh Không phải trừng mắt liếc hắn một cái, phát ra tiếng hừ lạnh nhẹ nhàng.

Chỉ có điều ở ngoài mặt nàng cũng lười so đo với Cố Trường Ca, nàng cũng biết đây là Cố Trường Ca cố ý trêu cợt nàng.

Thương thế ngày đó Cố Trường Ca bị Cố Tiên Nhi chém một đao sớm đã tốt lên rồi, hơn nữa nhờ có lần khổ nhục kế này thái độ của Nguyệt Minh Không đối với hắn đã hòa hoãn không ít, không lạnh lùng đối mặt với hắn như trước nữa.

Bây giờ chung đụng với nàng thế này, cũng sẽ không khiến nàng phản ứng kịch liệt lại với hắn.

Cố Trường Ca rời khỏi sơn môn, đến Đạo Thiên Cổ Thành làm việc, Nguyệt Minh Không nhìn thấy, cũng đi theo tới, muốn biết hắn đến cùng muốn làm gì.

Vừa vặn Cố Trường Ca cảm giác được Diệp Lưu Ly, liền tạo nên một cơ hội ngẫu nhiên gặp mặt, một đoàn người tiện đường đi vào toà thần cung này cùng uống rượu nói chuyện phiếm, trò chuyện thế cục gần đây.

Toà thần cung này đã bị những người đi cùng Cố Trường Ca bao sạch, không còn lại tu sĩ nào nữa, cho nên cũng sẽ không dẫn tới oanh động gì lớn.

Hành động nho nhỏ "Mắt đi mày lại" giữa Cố Trường Ca và Nguyệt Minh Không, không thoát khỏi cặp mắt của Diệp Lưu Ly, nàng càng thêm chắc chắn quan hệ hai người họ rất hoà thuận, khiến nàng rất hâm mộ.

Mà giờ khắc này, nghe được vấn đề Cố Trường Ca hỏi, Diệp Lang Thiên cũng trầm ngâm rồi nói:" Cố huynh nói tới chuyện này, ta cũng có cân nhắc qua, có thể Diệp Lăng có cao nhân chỉ điểm, cũng có thể là là đạt truyền thừa gì đó, lúc ấy giao thủ với hắn, chiêu thức của hắn cực kì quỷ dị, có thể hóa giải không ít thần thông của ta."

Hắn cũng điều tra qua Diệp Lăng, nhưng cuối cùng phát hiện hắn cũng không có điểm gì lạ thường, không giống như được cao nhân chỉ điểm.

Cho nên rất có thể là Diệp Lăng đạt được cổ lão truyền thừa cường đại nào đó.

"Xem ra suy đoán của Diệp huynh cũng không khác là bao với ta, Diệp Lăng phách lối như thế, chắc hẳn có chỗ dựa vào." Nghe vậy, Cố Trường Ca cũng cười nhạt.

Diệp Lang Thiên gật đầu nói:"Ngay cả Cố huynh cũng cho là hắn đạt được truyền thừa gì đó sao?"

Mà nghe đến đây Nguyệt Minh Không có chút kỳ quái nhìn Cố Trường Ca.

Chẳng lẽ nào Cố Trường Ca muốn nói ra luân hồi Cổ Thiên Tôn truyền thừa của Diệp Lăng?

Nếu không sao hắn lại nói như vậy, dẫn dắt suy nghĩ theo hướng này.

Bất quá rất nhanh sau đó Nguyệt Minh Không liền âm thầm lắc đầu.

Với tính cách của Cố Trường Ca, hắn chỉ ước gì bí mật của Diệp Lăng chỉ có một mình hắn biết.

Nếu như không phải nàng có quan hệ đặc thù với Cố Trường Ca, nói không chừng nàng cũng sẽ bị Cố Trường Ca giết người bịt miệng, tránh cho bí mật này bị bạo lộ ra.

Cho nên trước khi giết Diệp Lăng đoạt truyền thừa của hắn, Cố Trường Ca chắc chắn sẽ không chủ động để lộ bí mật này ra ngoài.

Vậy mục đích của hắn đến cùng là gì?

Nguyệt Minh Không đang nghi hoặc, lại nghe Cố Trường Ca hời hợt nói:" Phải rồi Diệp huynh, nghe nói gần đây có không ít đệ tử kiệt xuất trong tông môn cùng đạo thống, vô cớ mất tích, liên quan tới chuyện này ngươi biết không?"

Nghe nói như thế, Nguyệt Minh Không đầu tiên là sững sờ.

Sau đó con ngươi nhịn không được có chút co rụt lại, phía sau lưng phát lạnh, chỉ cảm thấy giữa ban ngày ban mặt bên trong thần cung, lại có hàn ý nổi lên.

Nàng trong nháy mắt biết được dự tính của Cố Trường Ca.

Hết chương 170.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom