-
Chương 179-183
Chương 179 Dụng ý của công tử?
"Lão quy, chuyện này ngươi đừng nói nữa, thù ngày hôm đó Nguyệt Minh Không kết với ta, sớm muộn gì ta cũng sẽ trả lại nàng ta, nữ nhân như vậy, thủ đoạn không ít, không để ta tùy ý sử dụng cũng thật đáng tiếc."
"Chỉ có điều lại tiện nghi cho tên Cố Trường Ca kia, không phải hắn chỉ có gia thế bối cảnh bất phàm thôi sao? Trừ cái đó ra hắn còn có gì đặc biệt hơn người nữa mà có nhiều người sợ hắn như vậy." Diệp Lăng có chút khinh thường mà bĩu môi.
Hắn một đường đi đến hôm nay không phải dựa vào gia thế hay bối cảnh mà hoàn toàn là nhờ vào Luân Hồi Cổ Thiên Tôn truyền thừa, từ nhỏ chém giết không ngừng đến khi vô cùng cường đại mới có được thành tựu như ngày hôm nay.
Cho nên từ tận đáy lòng hắn khinh thường những tên chí tôn trẻ tuổi vừa mới sinh ra đã ở vạch đích như tên Cố Trường Ca kia.
Cái gì mà Cổ Đế chuyển thế, chân tiên chi tư, lúc gặp thời điểm chém giết, hắn có đủ khả năng để chém giết bọn hắn.
Đây là sự tự tin của Diệp Lăng!
"Ân."
Bỗng nhiên, Diệp Lăng nhướng mày, cảm nhận bầu không khí có chút gì đó không ổn, trong bóng đêm, giữa đất trời lặng lẽ như tờ, có cường giả tiến vào nơi này.
Uy áp hào hùng mà kinh khủng, như một tinh thần cổ lão phương xa đáp xuống, mang theo cỗ khí tức khiến người ta phải biến sắc.
"Là ai?"
Diệp Lăng nổi lên lòng cảnh giác, nhìn chằm chằm ngoài phủ đệ.
Gió ngừng.
Dưới ánh trăng, hắn chỉ thấy được thân ảnh mông lung thẳng tắp của một vị đạo trưởng toàn thân bạch y đứng ở nơi đó, không vương bụi trần, siêu phàm thoát tục.
Như là không tồn tại trên thế gian này.
Nhưng khuôn mặt lại bị một tầng sương mù dày đặc bao phủ, từng ký hiệu kỳ dị không ngừng lưu chuyển, khí tức cường đại tới cực điểm.
Duy chỉ có một đôi con ngươi thâm thúy lộ ra vẻ thờ ơ, đang chăm chú quan sát hắn, mà trước đó hắn không hề phát hiện ra.
Loại thần sắc này cứ như đang chăm chú quan sát con mồi của mình vậy, khiến cho Diệp Lăng lạnh run cả người.
"Ngươi là ai? Rốt cuộc đến đây từ lúc nào, sao trước đó ta không phát giác ra ngươi?"
Trong nháy mắt này, trong lòng Diệp Lăng căng thẳng, sau lưng toát ra hàn ý, tay chân phát lạnh!
Một loại cảm giác bất an, bỗng nhiên bao phủ trong ý thức hắn!
Khí tức của hắn bắt đầu khởi động, từng đạo phù văn đen nhánh mang theo hơi thở luân hồi đáng sợ xuất hiện, trong đó như ẩn chứa sức lực hủy diệt bị hắn nắm giữ trong lòng bàn tay, tùy thời có thể xuất thủ.
Diệp Lăng khẩn trương tới cực điểm, người trước mắt này, khẳng định là nhân vật đáng gờm nhất mà hắn từng gặp qua.
Không phải do tu vi mà là loại khí tức đó!
Nhưng điều khiến Diệp Lăng sửng sốt chính là nam tử mặc áo trắng đứng xa xa kia không hề đến công kích hắn.
Mà chỉ phát ra tiếng cười lạnh, thân ảnh dần dần mờ nhạt, tựa như vô tung vô tích mà biến mất vậy.
"Ah..."
"Chúng ta sẽ còn gặp lại, con kiến hôi nho nhỏ..."
Nhìn thân ảnh biến mất không còn dấu vết của tên nam tử mặc đồ trắng, Diệp Lăng cau mày, ngay cả Lão quy bên trong mặt dây chuyền cũng cảm thấy không ổn.
Sau một khắc, sắc mặt Diệp Lăng kịch biến:"Không tốt!"
Ông!
Một ông lão áo đen, đột nhiên từ trong hư không xuất hiện, trong tay cầm một khí giới màu đen nhánh, trực tiếp chém tới như muốn xé toạc tất cả!
"Ngươi là ai? Vì sao phải giết ta?"
Sắc mặt Diệp Lăng đại biến, vị áo đen này cư nhiên là một người đạt đến thần vương cảnh nhưng lại ẩn dấu khí tức, đột nhiên xuất hiện muốn ám sát hắn.
Phù văn màu đen trong tay hắn đột nhiên toát lên khí tức đáng sợ, như là có thế hủy diệt hết thảy, ẩn chứa thần uy vô thượng!
"Chạy mau!"
"Hắn tới để ám sát ngươi, nên chắc hẳn sẽ không dám gây ra động thái lớn..."
Lão quy bên trong mặt dây chuyền vội vàng lớn tiếng nói với Diệp Lăng, lệnh cho hắn mau chóng trốn đi, nơi này không thể ở lâu.
Nghe nói như thế, Diệp Lăng sợi không chút do dự, cắm đầu chạy trốn.
Bất quá điều khiến hắn nghi ngờ là, người mặc áo đen thần bí phía sau hắn kia hình như có chút kiêng kỵ hắn, cũng không dùng bản lĩnh thần vương cảnh chân chính.
Nếu không...Chắc chắn uy thế không chỉ có như thế.
Diệp Lăng hoàn toàn nghĩ không ra, thế nhưng lại không dám nhừng lại, chỉ có thể tận lực chạy trối chết.
Hắn cũng không muốn bởi vì một gã đạt thần vương cảnh mà phải vận dụng thủ đoạn bảo vệ tính mạng vô cùng trân quý kia, dù sao dùng một lần thì thiếu một cái, dùng vì một tên đạt thần vương cảnh quả thực là lãng phí.
"Hành động này của công tử rốt cuộc là có dụng ý gì? Cư nhiên sớm biết ta không giết được tên tiểu tử này, cho nên bảo ta không được bức bách hắn..."
Ông lão mặc áo đen truy sát phía sau Diệp Lăng, đương nhiên là Minh lão rồi.
Hắn chau mày, nghĩ không ra vì sao Cố Trường Ca lại phân phó như vậy.
Vừa rồi hắn quả thực cảm nhận được một cỗ khí tức đáng sợ từ nam tử phía trước kia, chỉ cần bạo phát sẽ có thể hủy diệt hắn rồi.
Hắn có chú ý đó là một ký hiệu màu đen.
Trong lúc nhất thời cũng không dám lại quá gần.
Nguyên văn lời nói của Cố Trường Ca là muốn hắn truy sát tên nam tử này nhưng không được ép hắn quá.
Nhiệm vụ lần này khiến Minh lão có chút hoang mang nhưng cũng nghe theo phân phó mà làm.
Ý nghĩ của Cố Trường Ca cũng không phải là thứ hắn có thể phỏng đoán được.
Bên kia, trong lúc Bạch Liệt phái tùy tùng và đám bảo hộ tới bắt Diệp Lăng, còn chính hắn thì rất nhanh đã tìm thấy tòa biệt viện hẻo lánh mà Doãn Mi nói với hắn.
Trước cửa có hai con sư tử bằng ngọc thạch, có vẻ uy vũ khí phái, cực kỳ to lớn.
"Doãn Mi chắc hẳn đã ở trong đó chờ đến sốt ruột rồi a!?"
Bạch Liệt tươi cười, hắn cảm nhận được khí tức của Doãn Mi ở đây nên trực tiếp đẩy cửa bước vào.
Chương 180 Ngươi không có nghe lầm
Trong sân rất an tĩnh, đi qua vài vòng hành lang gấp khúc, hắn rốt cục nhìn thấy một nơi ở phía sau có ánh nến phát ra.
Ánh trăng mông lung, nước trong róc rách, bóng trúc loang lổ.
Trên bàn đá, sớm đã đặt một bầu rượu, mùi rượu đang thoang thoảng phiêu tán trong không khí.
Bên cạnh đó, có một thân ảnh thướt tha trong bộ y phục màu đỏ đang ngồi chờ, đuôi hồ ly rối bù trắng muốt sáng bóng bị nàng ôm vào trong ngực.
Khuôn mặt trắng muốt hiện lên nụ cười, nụ cười mang theo vẻ mị hoặc, như đang chờ đợi ai đó vậy.
"Doãn Mi quả nhiên đang chờ ta, ngay cả rượu cũng giúp ta hâm nóng rồi."
Bạch Liệt thấy thế, sắc mặt đại hỉ, bản thân quả nhiên không đoán sai, câu nói kia của Doãn Mi thực là đang ám chỉ với hắn.
"Doãn Mi, ta tới rồi!"
Bạch Liệt hô một tiếng, bước nhanh về phía nội viện, bóng trúc loang lổ, phát ra thanh âm xào xạt khiến cho lòng hắn có chút kích động cùng hưng phấn.
Lúc này, nghe nói thế, Doãn Mi đang ngồi cạnh bàn đá, ngẩng đầu, ánh mắt có chút kỳ quái nhìn hắn một cái, sau đó nở nụ cười không thay đổi nói:"Xem ra bị chủ nhân đoán đúng rồi, ngươi thật sự tới."
"Ân? Doãn Mi, lời này của ngươi là có ý gì? Ngươi không phải đang chờ ta sao?"
"Chủ nhân? Chủ nhân gì?"
Lúc này, nụ cười trên mặt Bạch Liệt có chút cứng lại, hắn có cảm giác Doãn Mi đối với việc hắn đến đây cũng không hề ngạc nhiên, mừng rỡ hay bất ngờ gì cả, hình còn còn có chút lãnh đạm cùng đùa cợt trong câu đó.
Hơn nữa hắn có cảm giác có phải hắn nghe nhầm lời Doãn Mi nói hay không?
Chủ nhân?
Chủ nhân gì?
Vị hôn thê Doãn Mi của hắn đang gọi ai là chủ nhân?
"Chủ nhân chốc nữa sẽ tới đây, không lâu nữa ngươi sẽ được gặp chủ nhân thôi."
Nghe hắn nói như thế, Doãn Mi cũng lười làm bộ làm tịch trước mặt hắn.
Vẻ mặt đã không còn sự ôn nhu mà Bạch Liệt nhìn thấy trước đó bây giờ lại là vẻ phiền chán, thờ ơ, từ tốn nói.
"Cái gì?"
Nghe vậy, giờ khắc này trực tiếp ngẩn ra, tựa như sét đánh giữa trời quang, cả người đều ngu ngơ.
Hắn quả thực không thể tin được, Doãn Mi ngày thường đối với hắn ôn nhu khôn cùng, thậm chí ban nãy nàng còn giúp hắn nhìn thấy bộ mặt thật của Diệp Lăng, sao lại đột nhiên trở thành như vậy.
Trở thành một người hoàn toàn xa lạ mà hắn không biết!
"Bạch huynh ngươi không có nghe lầm, Doãn Mi nàng đương nhiên đang chờ ngươi đấy."
Mà lúc này, một nụ cười mang theo sự lạnh nhạt vang lên, bên ngoài nội viện, một thân ảnh bạch y đạp trăng mà đến.
Nhìn thấy người đến, trên mặt Doãn Mi lộ ra vẻ cung kính nói:"Doãn Mi gặp qua chủ nhân!"
Cố Trường Ca gật gật đầu.
Hắn thuận tay nâng chén rượu ngọc đặt trên bàn lên, bàn tay xoa xoa bên mép ly:"Ân hoàn hảo, coi như đúng lúc, còn chưa nguội."
Hắn uống một hơi cạn sạch, không khỏi cảm thán một câu nói:"Thủ pháp ủ rượu này của ngươi càng ngày càng tốt đấy."
"Đa tạ chủ nhân khích lệ." nghe vậy, Doãn Mi nhất thời lộ ra nụ cười điềm tĩnh, dáng vẻ vô cùng vui vẻ.
"Bạch huynh sao vẫn còn đứng vậy, có muốn uống một ly không?"
Lúc này Cố Trường Ca mới ngước mắt nhìn Bạch Liệt đang hóa đá trước mắt, vẻ mặt không dám tin, không khỏi cười nhẹ.
Gió đêm rét lạnh, ánh trăng loang lổ, trúc ảnh u lãnh.
Nhìn một màn trước mắt.
Giờ khắc này, Bạch Liệt ngơ ngẩn cả người, giống như đầu bị bổ ra sau đó rót một thùng nước lạnh vào, lập tức cứng đờ, lạnh ngắt cả người.
Vừa rồi hắn còn một tia huyễn hoặc cuối cùng, mong rằng Dõan Mi đang nói đùa với hắn.
Nhưng bây giờ, nhìn thấy địch nhân lớn nhất của hắn Cố Trường Ca lại bỗng nhiên xuất hiện ở nơi này, còn tự nhiên nhấc chén rượu đã được hâm nóng trên bàn, uống một hơi cạn sạch.
Vừa rồi Bạch Liệt còn tưởng rằng rượu này chuẩn bị cho hắn.
Hơn nữa căn cứ vào thái độ và ngôn từ của Doãn Mi thì...
Từ đầu đến cuối, hắn đều bị Doãn Mi xem như một con khỉ mà đùa cợt.
Điều này làm cho toàn thân Bạch Liệt run lên, đôi con ngươi đỏ quắc, sát khí kinh khủng từ trên trán hiện lên.
Chữ vương kia quả thực như muốn sống lại vậy, hư không phía sau lưng, bỗng hiện lên thân ảnh mơ hồ của một con bạch hổ to lớn.
Hắn cũng không phải ngốc thực, chỉ có điều lúc trước vẫn bị Doãn Mi lừa dối, bây giờ mới phản ứng lại được.
"Cố Trường Ca ngươi..."
Hai mắt hắn trừng lớn, quả thực muốn rách cả mí mắt, lửa giận nồng đậm tràn ngập trong mắt!
Từ lúc Cố Trường Ca hiện thân rồi mở miệng nói chuyện với Bạch Liệt, kỳ thực chỉ là chuyện xảy ra trong nháy mắt.
Hắn tự nhiên cười nhạt, lại tựa hồ hoàn toàn không để ý đến vẻ mặt phẫn nộ vô cùng của Bạch Liệt.
"Bạch huynh không muốn uống một chén, là đang kinh thường Cố mỗ sao?"
Cố Trường Ca ngồi xuống phía sau bàn đá, ánh trăng sáng chiếu trên khuôn mặt tuấn tú của hắn, có vẻ lạnh lùng xuất trần như thần chi bạch ngọc trong trẻo vậy.
Nhưng trong tình cảnh như này.
Khiến tâm của Bạch Liệt không ngừng trùng xuống, chìm đến đáy cốc, rét lạnh phát run, tay chân lạnh lẽo.
"Doãn Mi, Bạch huynh tốt xấu gì cũng là vị hôn phu của ngươi cũng nên rót cho hắn một ly đi a! Hơn nửa đếm chạy đến đây cũng thực làm khó hắn rồi." Cố Trường Ca hời hợt cười, tự uống tự thưởng, căn bản không quan tâm đến vẻ mặt như muốn phun ra lửa của Bạch Liệt.
Đối với hắn mà nói, chuyện đêm nay, đều nằm trong tầm khống chế của hắn.
Bạch Liệt đã phái hết đám người bảo hộ của hắn đi bắt Diệp Lăng.
Thế nhưng thời khắc này Diệp Lăng đang bị Minh lão truy sát, chỉ chú tâm chạy trối chết, sớm đã không còn ở tòa cổ thành này rồi.
Người của Bạch Liệt muốn tìm được Diệp Lăng ước chừng phải tốn không ít thời gian.
Như vậy thì, lại tạo cho Cố Trường Ca một cơ hội khi Bạch Liệt thoát khỏi sự quan sát của người khác.
Trong đoạn thời gian này, việc hắn có thể làm được nhiều lắm, ngoại trừ Bạch Liệt không ai thấy hắn nữa.
Còn về Diệp Lăng, hắn căn bản chưa từng thấy qua khuôn mặt đích thực của Cố Trường Ca.
Chương 181 Bạch Liệt phẫn nộ
Vừa nãy Cố Trường Ca có bỏ ra chút thời gian qua coi thử tình hình của tên gánh tội thay kia, cũng coi như khá thõa mãn, Diệp Lăng không hổ là thiên mệnh chi tử, thực lực và phản ứng của hắn rất tốt, hơn nữa, thủ đoạn bảo vệ tánh mạng của Diệp Lăng không ít.
Cố Trường Ca cảm nhận được một cỗ khí tức hủy diệt kinh khủng từ đạo phù văn màu đen trong tay Diệp Lăng, chắc là một đạo phù văn bảo mệnh mà Luân Hồi Cổ Thiên Tôn lưu lại cho Diệp Lăng.
Cho nên Cố Trường Ca mới bảo Minh lão đừng bức Diệp Lăng đến bước đường cùng, làm ra dáng vẻ đuổi giết là được rồi.
Hắn biết Diệp Lăng sẽ không dùng một bảo vật quý trọng như vậy trong trường hợp như này.
Đối phó với một tên đạt thần vương cảnh, thật sự là quá lãng phí.
Minh lão cũng không cần thiết phải bỏ mạng vì loại chuyện nhỏ bé này.
Mạch suy nghĩ quay lại thực tại, sở dĩ hắn phân phó Doãn Mi ám chỉ Bạch Liệt vào buổi tối trong khoảng thời gian này đến đây, không phải là để ngả bài ngụy trang với hắn.
Mặc dù loại cảm giác này thật thoải mái.
Nhưng Cố Trường Ca vẫn có chuyện muốn làm, Bạch Liệt không chết thì làm sao hắn đổ tội cho Diệp Lăng được đây?
Bạch Liệt trước mắt này cũng nên phát huy tác dụng lớn nhất rồi.
"Vâng, chủ nhân."
Nghe vậy, gót sen của Doãn Mi uyển chuyển cất bước.
Nàng bước tới, toàn thân cứng ngắc, khuôn mặt phẫn nộ, nàng gắt gao nhìn chằm chằm Bạch Liệt trước mắt, rót đầy chén rượu ngọc cho hắn, cũng từ tốn nói:"Chủ nhân ban rượu, ngươi còn không cảm kích chủ nhân sao?"
Trong lời nói không còn loại cảm giác ôn nhu như trước đây mà lại lộ ra vẻ thờ ơ chán ghét.
Điều này khiến Bạch Liệt run rẩy cả người, quả thực nhịn không được muốn ra tay đập chết nàng, trước đây sao hắn ngu như vậy, bị Doãn Mi dắt mũi đi mà không biết?
Nhưng nếu như đêm nay không tận mắt nhìn thấy thì phỏng chừng sau này sẽ tiếp tục bị Doãn Mi lừa gạt, bị nàng đùa bỡn trong tay.
"Lòng dạ ngươi thật là độc ác! Doãn Mi, ta tự hỏi ta đối với ngươi rất tốt, lấy lễ đối đãi với ngươi, vì sao ngươi lại đối với ta như vậy?"
Bạch Liệt nhịn không được rít gào, chỉ có điều thanh âm đã không thể nào truyền đi.
Doãn mi quét mắt nhìn hắn một cái, không nói lời nào, cảm thấy không cần phải nói những điều này với hắn.
Ông!
Bốn phía trong tòa nội viện này, tức khắc có ánh sáng hiện lên, từng tầng ánh sáng mông lung mọc lên, như là có lớp sương mù lưu chuyển hóa thành một đám sương mù hỗn độn đáng sợ, phong tỏa cả bầu trời.
Ngay khi Bạch Liệt bước vào nơi này thì đã kích động trận văn được bố trí sẵn, khí tức bao trùm tám hướng, bất luận là âm thanh gì cũng không thể truyền ra ngoài được!
Điều khiến Bạch Liệt lạnh run cả người chính là, hắn không đem theo bất cứ ai cả, ngay cả những người bảo hộ thường nấp trong bóng tối cũng bị hắn phái đi bắt Diệp Lăng cả rồi.
Bạch Liệt hận, hận vì sao có một ngày hắn sẽ ngu xuẩn như vậy.
Nghĩ tới đây, hắn nhịn không được rùng mình một cái, vì sao lúc nãy Doãn Mi lại làm như thế, nói như thế? Còn không phải là vì ly gián quan hệ của hắn với Diệp Lăng sao.
Hơn nữa nàng còn hết sức thành công, thành công ly gián được mối quan hệ giữa huynh đệ bọn họ.
Thậm chí còn khiến hắn phái người bảo vệ bên cạnh đi bắt Diệp Lăng tạo nên tình trạng đơn độc, tứ cố vô thân như hiện tại.
Lại ám chỉ hắn tới nơi này.
Bạch Liệt nghĩ thông suốt, da đầu tê rần, toàn thân phát lạnh.
Từ đầu đến cuối, nhất cử nhất động của hắn đều bị người ta tính kế, bị người ta nắm trong lòng bàn tay, đã đào sẵn hố cho hắn, chỉ còn chờ hắn nhảy xuống dưới mà thôi.
Kỹ xảo của Doãn Mi cũng thực là đáng sợ!
Tốn công hắn còn nghĩ nàng là một người ôn nhu thiện lương!
Doãn Mi rót đầy ly rượu thì nhu thuận cung kính quay trở lại bên cạnh Cố Trường Ca, lại vì hắn rót đầy chén rượu ngọc.
"Bạch Liệt huynh giờ còn gì muốn nói không?"
"Nghe nói ngươi một mực muốn giết ta, hiện tại ta đang đứng trước mặt ngươi, sao ngươi không động thủ?"
Cố Trường Ca cười nhạt, tiện tay cầm một cái đuôi hồ ly rối bù trắng như tuyết ở trong tay, vẻ mặt tỏ vẻ thích ý thanh thản.
Nhân vật phản diện từ xưa đến nay chết bởi tật nói nhiều, còn là vì kế hoạch bày ra phạm sai sót, còn chưa đủ kín đáo.
Nhưng bây giờ cho dù có cho Bạch Liệt thêm một ngày thời gian, hắn cũng không chạy thoát khỏi nơi này được.
Cho nên hắn cũng không gấp gáp.
Hơn nữa quan trọng nhất là, Cố Trường Ca lại muốn biết cảm tưởng của Bạch Liệt bây giờ như thế nào, dù sao tên này vẫn luôn muốn giết hắn.
Đối với kẻ thù của mình, Cố Trường Ca đương nhiên có cả trăm cách để chơi chết hắn.
Cũng không phải do tính cách hắn có điểm vặn vẹo, chỉ có điều lúc này, vừa hay có chút thời gian mà thôi.
"Doãn Mi tại sao ngươi lại muốn lừa dối ta, Cố Trường Ca rốt cuộc có cái gì tốt, hay hứa hẹn cho ngươi lợi ích gì? Nếu như hắn uy hiếp ngươi, vậy ngươi nói cho ta biết, ta có thể giúp ngươi!"
Ánh mắt dữ tợn của Bạch Liệt nhìn chằm chằm vào Doãn Mi, quả thực như muốn ăn tươi nuốt sống nàng vậy.
"Quả thực quá ngu xuẩn."
"Chủ nhân không phải là người mà ngươi có thể so sánh được."
Doãn Mi mang theo vẻ mặt chán ghét cùng thờ ơ, quét mắt nhìn hắn một cái, thái độ của nàng đối với Bạch Liệt từ trước đến nay đều là như vậy.
Dáng vẻ ôn nhu lúc trước chỉ là do Cố Trường Ca phân phó nàng làm, bây giờ nàng sắp chịu không được rồi.
Hơn nữa nếu hỏi nàng Cố Trường Ca có cái gì tốt hơn Bạch Liệt?
Ngoại trừ thủ đoạn của hắn có chút vô tình, còn những thứ khác có cái nào mà Bạch Liệt có thể so được? Ngay cả tư cách xách giày cho người ta cũng không xứng.
"Cố Trường Ca, tất cả những thứ này là do ngươi sắp xếp phải không? Kỳ thực là do ngươi âm thầm điều khiển hết thảy đúng không? Doãn Mi nàng từ đầu đến cuối đều nghe theo sự phân phó của ngươi?"
Bạch Liệt rống giận, lúc này quả thực tức đến hộc máu, hận muốn điên lên.
Mà Doãn Mi bình thường vẫn luôn bảo trì khoảng cách ba trượng với hắn bây giờ trước mặt Cố Trường Ca lại bày ra bộ dáng nhu thuận thân mật như vậy.
Điều này làm hắn hận đến cuồng loạn, khí huyết cuồn cuộn trong huyết quản, hóa thành một hư ảnh bạch hổ đáng sợ, hận không thể lập tức xuất thủ đập chết cả hai người!
Chương 182 Kẻ đáng sợ nhất
Vì sao lúc trước hắn không nhìn ra?
Cố Trường Ca ẩn núp thực quá sâu! Ai có thể nghĩ tới hắn cư nhiên luôn núp trong bóng tối khống chế hết thảy mọi thứ chứ?
Không ai có thể nghĩ tới việc này, chung quy vì sao trước đây, hắn cũng không biết Doãn Mi là người của Cố Trường Ca?
Không phải, không chỉ là hắn, phỏng chừng ngay cả các đệ tử trưởng lão trong Đạo Thiên Tiên Cung cũng không biết việc này.
Rốt cuộc là bắt đầu từ khi nào?
Giờ khắc này, hồn vía của Bạch Liệt từ đầu đến chân đều đang phát lạnh.
Cố Trường Ca mới là người kinh khủng nhất a!
Hắn vẫn núp trong bóng tối điều khiển hết thảy? Mục đích của hắn rốt cuộc là gì? Không lẽ là...một âm mưu kinh thiên động địa gì? Hắn là người đứng sau tất cả?
"Xem ra ngươi cũng không phải quá ngốc, cuối cùng cũng có phản ứng lại rồi, nếu không ta cũng hoài nghi thời gian để người phản ứng này có dư thừa rồi không?"
Lúc này, Cố Trường Ca cười khẽ, tay nâng chén rượu, chậm rãi uống một ngụm, sau đó mới tiếp tục nói:""Bạch huynh hay là uống rồi một chén này a! Đường đến hoàng tuyền xa xôi, ngươi tự bảo trọng."
"Ngươi nói gì Cố Trường Ca...Ngươi muốn giết ta?"
Nghe nói như thế, Bạch Liệt quả thực không dám tin tưởng, toàn thân phát lạnh, tức giận mắng không ngừng hai người trước mắt này.
Đứng sau lưng hắn là thái cổ hoàng tộc bạch hổ bộ tộc, sao Cố Trường Ca hắn dám?
Từ trước tới nay, hắn chưa từng gặp qua bất cứ người nào, có thể nhẹ nhàng bâng quơ thậm chí trên mặt còn mang theo nụ cười nhạt như Cố Trường Ca nhưng miệng lại nói ra những lời chứa đầy sát khí như vậy.
Hắn thậm chí còn cảm nhận thấy khí tức tanh tưởi ngập trời đang ập xuống như muốn nhấn chìm hắn vậy!
Cố Trường Ca hắn còn đáng sợ hơn bộ mặt hắn thể hiện ra bên ngoài nhiều.
Bọn họ vẫn cho rằng Cố Trường Ca chỉ là một tuổi trẻ chí tôn có tu vi cao thâm, nhưng lại không ngờ tới hắn còn có một mặt như thế này.
"Lẽ nào Bạch huynh còn chưa thấy rõ cục diện bây giờ sao? Ta không giết ngươi thì dụ ngươi tới đây làm gì? Uống rượu trò chuyện giữa đêm sao?" Cố Trường Ca bỗng cười lãnh đạm, không có mùi khói lửa hay một chút sát khí nào cả.
Ông!
Nhưng vừa dứt lời, chén rượu bạch ngọc trên tay hắn bỗng chốc vỡ tan, lập tức nở rộ thành hàng nghìn hàng vạn thần hoa, quả thực như một đóa tiên hoa nở rực rỡ trong hư không, như muốn hấp thu toàn bộ chất dinh dưỡng của chúng sinh.
Phốc!
Bạch Liệt vẫn luôn chú ý đến Cố Trường Ca, đề phòng hắn bỗng nhiên xuất thủ, nhưng lại không ngờ tới hắn sẽ động thủ ngay trong lúc nói chuyện, hơn nữa hắn vậy mà ngay cả một tia chống cự cũng không có trực tiếp bị đánh văng.
Hư ảnh bạch hổ hiện lên ở phía sau cũng lập tức bị đánh thành tro!
Ngực nổ tung, một đóa hoa yêu dị cắm rễ xuống, đóa hoa trong suốt sáng chói, đung đưa tỏa sáng, như một bông hoa tuyệt thế vậy.
Sự đau đớn dáng sự dường như phát ra từ tận sâu linh hồn, làm cho Bạch Liệt thống khổ gào thét.
Tất cả khả năng chống cự đều tan rã trong nháy mắt, hư ảnh bạch hổ mà hắn gọi ra, mới vừa nãy đã tiêu tán thành mây khói trong nháy mắt, hóa thành bột mịn!
Hai người chênh lệch quá xa!
"Thực lực của ngươi hẳn không phải Phong Vương Cảnh, ngươi đến cùng che dấu điều gì..."
Bạch Liệt đứng lên, con mắt gắt gao trừng lớn, ho ra máu nữa, toàn thân đều là máu, hắn quả thực không thể tin được những điều đang xảy ra này.
Cố Trường Ca tùy ý vung tay một cái đã công phá thần thông của Bạch hổ, điều này có nghĩa là thần uy Cố Trường Ca thi triển đã vượt qua trình độ mà hắn có thể chống cự được!
Điều này làm cho Bạch Liệt hoảng sợ, không nhịn được càng kinh hãi, Cố Trường Ca đến cùng Ẩn giấu bao nhiêu bí mật?
Thật là đáng sợ!
"Canh kim bổn nguyên, dùng trong tay Bạch huynh thật phí của trời."
Cố Trường Ca không trả lời hắn, chỉ nhìn chằm chằm vào đạo ám phù màu vàng đang từ từ hiện lên, ánh mắt mang theo vẻ hài lòng.
Nếu nói trên người Bạch Liệt có thứ gì khiến hắn tương đối có hứng thú thì chắc chắn chính là canh kim bổn nguyên rồi.
Năng lực công phạt đứng trong top ba thượng giới, hết sức mạnh mẽ, có thể diễn hóa tất cả thủ đoạn công kích chí cường.
Chỉ có điều hiện nay cảnh giới của Bạch Liệt và hắn chênh lệnh quá lớn, căn bản không phát huy được năng lực đích thực của canh kim bổn nguyên này.
Ông!
Lúc này, trên người Bạch Liệt bỗng nhiên bốc lên một ngọn lửa màu vàng sậm, chữ vương đáng sợ càng trở nên rực rỡ, có uy áp thần thục vạn thú, hắn đang thiêu đốt tinh huyết, chuẩn bị liều mạng một lần.
Nhưng điều làm hắn càng không dám tin là đóa hoa sáng chói kia, cũng không có dấu hiệu sắp biến mất mà nó vẫn cắm rễ chắc chắn ở ngực hắn, như muốn thâm nhập vào sâu trong thần hồn!
Ba ba ba...
Từng đóa hoa nở rộ thân mang theo tiên huyết, xinh đẹp động lòng người.
Cố Trường Ca ngồi ngay ngắn ở phía sau bàn đá, vẻ mặt hứng thú không làm gì cả.
Thế nhưng lúc này Bạch Liệt biết, nếu hắn không liều mạng thì chắc chắn sẽ chết.
Loại ánh mắt đó của Cố Trường Ca hoàn toàn giống như đang nhìn con mồi hay đang nhìn một con kiến cỏ nhỏ thuận tay có thể bóp chết vậy.
"Ta liều mạng với ngươi, Cố Trường Ca!
Đồng thời, linh hải của Bạch Liệt phát quang, ánh sáng lất phất trong đó xuất hiện.
Hắn dùng một tờ giấy vàng sáng chói mắt, mặt trên có rất nhiều văn tự kim sắc lưu chuyển, hóa thành một con bạch hổ dữ tợn quét ngang cửu thiên, hiện ra uy áp đáng sợ!
Đây là bản lĩnh bảo vệ tánh mạng của hắn, chỉ khi gặp phải họa sát thân mới sử dụng!
"Giết!" Bạch Liệt rống to hơn, hóa thành thần ảnh ám kim, xông đến chỗ Cố Trường Ca, liều mạng với hắn, nếu như tòa biệt viện này không có trận văn bao phủ thì nó sẽ là thứ bị nổ tung đầu tiên!
Bỗng nhiên, ma khí ngập trời.
Một cây Ma Kích màu sắc đen nhánh xen lẫn sắc đỏ ngầu nằm ngang giữa không trung, bị Cố Trường Ca nắm trong tay.
Thân hình hắn bất động, thần tình bình thản, trực tiếp quét ngang xuống.
Phốc một tiếng, tờ giấy vàng dị thường sáng chói nổ tung trong hư không, khiến cho bạch hổ trong hư không cũng tan vỡ trong nháy mắt!
"Ngươi cư nhiên đã đạt đến thiên thần..." đôi mắt Bạch Liệt hiện ra vẻ tuyệt vọng và không dám tin.
"Chờ chết không tốt sao? Sao lại phải chống lại?"
Vẻ mặt Cố Trường Ca không thay đổi, cánh tay còn lại nhanh chóng vung ra nắm lấy cổ Bạch Liệt, làm cho hết thảy khí tức công phạt của hắn tiêu tán trong tích tắc!
Chương 183 Thôn phệ Canh Kim bản nguyên
"Sao ngươi có thể mạnh như vậy, điều này sao có thể..."
Giờ khắc này, Bạch Liệt tuyệt vọng, sắc mặt một mảnh xám trắng.
Rõ ràng vóc dáng của hắn vạm vỡ cường tráng hơn so với Cố Trường Ca, nhưng bây giờ hắn lại giống một con gà con bị Cố Trường Ca dễ dàng nhấc lên vậy.
Điều này khiến Bạch Liệt tuyệt vọng đến cực hạn.
Thủ đoạn mạnh nhất để bảo vệ tánh mạng của hắn, tấm thiếp vàng chỉ có lúc gặp nguy cơ sinh tử mới động dụng lại bị một kích của Cố Trường Ca đánh tan biến!
Một kích ma khí ngập trời này, chắc chắn vượt qua thánh khí, thậm chí có thể là hung vật đã đạt cấp chí tôn khí!
Nếu không không thể có loại thần uy nào khiến cho tấm thiếp vàng vẫn chưa hoàn toàn thức tỉnh trực tiếp nổ tung như vậy được.
"Thật đáng tiếc, một tấm thiệp vàng lại lãng phí một cách vô ích như vậy..." Cố Trường Ca lắc đầu, tuy là nói như vậy, nhưng nét mặt lại không có vẻ tiếc nuối nào cả.
"Đây là cái gì?"
Lúc này, Bạch Liệt bỗng nhiên hoảng sợ kêu to lên, sắc mặt kinh sợ tột cùng, lộ ra vẻ sợ hãi như là nhìn thấy một thứ gì đó vô cùng khủng bố.
Ánh mắt Cố Trường Ca yên tĩnh, không một gợn sóng.
Ông!
Cuối cùng, ngực Bạch Liệt nổ tung, đóa hoa yêu dị kia, cuối cùng đã cắm rễ thật sâu, sau đó các loại thần quang lưu chuyển, kết thành một đại đạo bảo bình đen nhánh.
Hơi thở tràn ngập khí tức bản nguyên nồng nặc trong đó, canh kim sáng chói xuất hiện, sau đó trong lòng bàn tay Cố Trường Ca hiện lên một cái động đen kịt sâu không thấy đáy, hắn hái đóa hoa đó xuống, luyện hóa hấp thu.
Một lúc lâu, gió đêm thổi tới, hắn đứng im bất động, hơi nhắm mắt lại:"Tư vị canh kim bổn nguyên cũng không tệ, cư nhiên ẩn chứa nhiều loại biến hóa như vậy. Không hồ là canh kim lực có thể xếp vào ba vị trí đầu trong thượng giới."
"Chúc mừng chủ nhân thu được canh kim bổn nguyên." Doãn Mi thấy thế, vội gấp gáp cung kính nói.
Tận mắt chứng kiến cảnh tượng trước mắt, càng khiến nàng thêm thần phục Cố Trường Ca, không dám hai lòng.
Cố Trường Ca có thể lấy mạng nàng một cách rất đơn giản.
Càng chưa nói đến còn có rất nhiều thủ đoạn khống chế nàng.
Cố Trường Ca khẽ vuốt cằm rồi nhìn thanh bát hoang Ma Kích đang cầm trong tay, cười nói:" Cũng không thể để ngươi giết hắn, lưu lại dấu vết thương thì sẽ không tốt."
Nói xong, từ bên trong bát hoang Ma Kích lại truyền ra một loại tâm tình vui vẻ.
Vất vả lắm nó mới có thể nhìn thấy mặt trời, trước đây vẫn bị Cố Trường Ca giữ bên trong khí giới.
Đáng tiếc chỉ là một tấm thiếp vàng niêm phong sức mạnh của chí cường giả, khó có thể phát huy bao nhiêu thực lực của nó.
Loại cảm giác khó có thể phát huy thực lực chân chính so với việc kiềm nén quả thực còn đáng sợ hơn.
Hơn nữa đối mặt với Cố Trường Ca người vẫn luôn ném nó vào trong không gian khí giới, nó cảm thấy có chút ủy khuất, như bị lạnh nhạt vậy.
Sau đó, Cố Trường Ca tùy tiện an ủi nó một chút rồi thả nó về lại trong không gian khí giới.
"Chủ nhân, thi thể Bạch Liệt phải xử trí thế nào?"
Doãn Mi nhìn thi thể Bạch Liệt phía trước mặt, không khỏi dò hỏi.
Trước đây khi Cố Trường Ca kết thúc tu luyện, những thi thể này đều do nàng phụ trách đem đi tiêu hủy.
"Thi thể Bạch Liệt cũng không thể tùy ý tiêu hủy."
Cố Trường Ca cười cười, sau đó thu lại trận văn bao phủ tòa nội viện này, ánh trăng chiếu xuống, càng lộ vẻ vài phần âm lãnh.
Tối nay, ngoại trừ hắn và Doãn Mi, không ai biết ở nơi đây đã xảy ra chuyện gì.
Cỗ thi thể của Bạch Liệt này, Cố Trường Ca đương nhiên sẽ không tùy ý tiêu hủy.
Nếu không...cái tội danh này làm sao mà ném cho Diệp Lăng được đây.
Chỉ cần là mấy lão gia hỏa có nhãn lực đều sẽ nhìn ra Bạch Liệt rốt cuộc là chết như thế nào.
Đến lúc đó, tội danh này của Diệp Lăng không muốn gánh cũng không được.
Trước khi rời khỏi nơi này, Cố Trường Ca có hơi trầm ngâm, thi thể Bạch Liệt bị hắn thu vào thế giới trong thể nội liền lập tức biến mất không chút tung tích.
Cỗ thi thể này, sau này còn có tác dụng.
"Cung tiễn chủ nhân."
Doãn Mi nhìn Cố Trường Ca rời đi.
Sau đó xử lý hết thảy vết tích ở nơi này.
Loại chuyện như này sớm đã thành thói quen với nàng, sau đó dựa vào sự phân phó của Cố Trường Ca, lẳng lặng đợi ở đây.
Bạch Liệt bỗng nhiên mất tích, một hồi nữa những người đi theo hắn hoặc là tộc nhân nhất định sẽ đến đây hỏi nàng.
Lúc đó lại là lúc khảo nghiệm khả năng diễn xuất của nàng rồi.
Trừ phi triển khai sưu hồn với nàng, nếu không sẽ không có ai biết được chân tướng ở nơi này.
Lần này Doãn Mi hoàn toàn không có chút lo lắng nào, cho tới bây giờ nàng sẽ không bao giờ hoài nghi tới những an bài và phân phó của Cố Trường Ca.
Hơn nữa theo như những lời Cố Trường Ca nói, nàng chính là cửu vĩ thiên hồ nhất tộc thiên nữ, ai dám sưu hồn nàng?
Ánh mắt Doãn Mi yên tĩnh tự nhiên, nhẹ nhàng chải chải chín cái đuôi lóa ra ánh sáng lộng lẫy trắng như tuyết của nàng.
Nàng phát hiện Cố Trường Ca không có hứng thú mấy với nàng, nhưng lại vô cùng có hứng thú với mấy cái đuôi của nàng.
Mỗi lần thấy đều sẽ nhịn không được mà nắm trong tay chơi một hồi.
Ban đầu nàng cũng cảm thấy rất ngượng ngùng rất kỳ quái, thậm chí có chút không được tự nhiên.
Nhưng bây giờ cũng đã quen rồi.
Không bao lâu sau, Doãn Mi cảm giác được ngoài phủ đệ có mấy đạo cầu vồng khí tức cường đại bay tới.
Khóe miệng nàng lộ ra nụ cười quái dị, rất nhanh khôi phục vẻ tự nhiên sau đó vờ làm ra bộ dạng như đang nghỉ ngơi nhưng bỗng nhiên bị quẫy nhiễu.
"Lão quy, chuyện này ngươi đừng nói nữa, thù ngày hôm đó Nguyệt Minh Không kết với ta, sớm muộn gì ta cũng sẽ trả lại nàng ta, nữ nhân như vậy, thủ đoạn không ít, không để ta tùy ý sử dụng cũng thật đáng tiếc."
"Chỉ có điều lại tiện nghi cho tên Cố Trường Ca kia, không phải hắn chỉ có gia thế bối cảnh bất phàm thôi sao? Trừ cái đó ra hắn còn có gì đặc biệt hơn người nữa mà có nhiều người sợ hắn như vậy." Diệp Lăng có chút khinh thường mà bĩu môi.
Hắn một đường đi đến hôm nay không phải dựa vào gia thế hay bối cảnh mà hoàn toàn là nhờ vào Luân Hồi Cổ Thiên Tôn truyền thừa, từ nhỏ chém giết không ngừng đến khi vô cùng cường đại mới có được thành tựu như ngày hôm nay.
Cho nên từ tận đáy lòng hắn khinh thường những tên chí tôn trẻ tuổi vừa mới sinh ra đã ở vạch đích như tên Cố Trường Ca kia.
Cái gì mà Cổ Đế chuyển thế, chân tiên chi tư, lúc gặp thời điểm chém giết, hắn có đủ khả năng để chém giết bọn hắn.
Đây là sự tự tin của Diệp Lăng!
"Ân."
Bỗng nhiên, Diệp Lăng nhướng mày, cảm nhận bầu không khí có chút gì đó không ổn, trong bóng đêm, giữa đất trời lặng lẽ như tờ, có cường giả tiến vào nơi này.
Uy áp hào hùng mà kinh khủng, như một tinh thần cổ lão phương xa đáp xuống, mang theo cỗ khí tức khiến người ta phải biến sắc.
"Là ai?"
Diệp Lăng nổi lên lòng cảnh giác, nhìn chằm chằm ngoài phủ đệ.
Gió ngừng.
Dưới ánh trăng, hắn chỉ thấy được thân ảnh mông lung thẳng tắp của một vị đạo trưởng toàn thân bạch y đứng ở nơi đó, không vương bụi trần, siêu phàm thoát tục.
Như là không tồn tại trên thế gian này.
Nhưng khuôn mặt lại bị một tầng sương mù dày đặc bao phủ, từng ký hiệu kỳ dị không ngừng lưu chuyển, khí tức cường đại tới cực điểm.
Duy chỉ có một đôi con ngươi thâm thúy lộ ra vẻ thờ ơ, đang chăm chú quan sát hắn, mà trước đó hắn không hề phát hiện ra.
Loại thần sắc này cứ như đang chăm chú quan sát con mồi của mình vậy, khiến cho Diệp Lăng lạnh run cả người.
"Ngươi là ai? Rốt cuộc đến đây từ lúc nào, sao trước đó ta không phát giác ra ngươi?"
Trong nháy mắt này, trong lòng Diệp Lăng căng thẳng, sau lưng toát ra hàn ý, tay chân phát lạnh!
Một loại cảm giác bất an, bỗng nhiên bao phủ trong ý thức hắn!
Khí tức của hắn bắt đầu khởi động, từng đạo phù văn đen nhánh mang theo hơi thở luân hồi đáng sợ xuất hiện, trong đó như ẩn chứa sức lực hủy diệt bị hắn nắm giữ trong lòng bàn tay, tùy thời có thể xuất thủ.
Diệp Lăng khẩn trương tới cực điểm, người trước mắt này, khẳng định là nhân vật đáng gờm nhất mà hắn từng gặp qua.
Không phải do tu vi mà là loại khí tức đó!
Nhưng điều khiến Diệp Lăng sửng sốt chính là nam tử mặc áo trắng đứng xa xa kia không hề đến công kích hắn.
Mà chỉ phát ra tiếng cười lạnh, thân ảnh dần dần mờ nhạt, tựa như vô tung vô tích mà biến mất vậy.
"Ah..."
"Chúng ta sẽ còn gặp lại, con kiến hôi nho nhỏ..."
Nhìn thân ảnh biến mất không còn dấu vết của tên nam tử mặc đồ trắng, Diệp Lăng cau mày, ngay cả Lão quy bên trong mặt dây chuyền cũng cảm thấy không ổn.
Sau một khắc, sắc mặt Diệp Lăng kịch biến:"Không tốt!"
Ông!
Một ông lão áo đen, đột nhiên từ trong hư không xuất hiện, trong tay cầm một khí giới màu đen nhánh, trực tiếp chém tới như muốn xé toạc tất cả!
"Ngươi là ai? Vì sao phải giết ta?"
Sắc mặt Diệp Lăng đại biến, vị áo đen này cư nhiên là một người đạt đến thần vương cảnh nhưng lại ẩn dấu khí tức, đột nhiên xuất hiện muốn ám sát hắn.
Phù văn màu đen trong tay hắn đột nhiên toát lên khí tức đáng sợ, như là có thế hủy diệt hết thảy, ẩn chứa thần uy vô thượng!
"Chạy mau!"
"Hắn tới để ám sát ngươi, nên chắc hẳn sẽ không dám gây ra động thái lớn..."
Lão quy bên trong mặt dây chuyền vội vàng lớn tiếng nói với Diệp Lăng, lệnh cho hắn mau chóng trốn đi, nơi này không thể ở lâu.
Nghe nói như thế, Diệp Lăng sợi không chút do dự, cắm đầu chạy trốn.
Bất quá điều khiến hắn nghi ngờ là, người mặc áo đen thần bí phía sau hắn kia hình như có chút kiêng kỵ hắn, cũng không dùng bản lĩnh thần vương cảnh chân chính.
Nếu không...Chắc chắn uy thế không chỉ có như thế.
Diệp Lăng hoàn toàn nghĩ không ra, thế nhưng lại không dám nhừng lại, chỉ có thể tận lực chạy trối chết.
Hắn cũng không muốn bởi vì một gã đạt thần vương cảnh mà phải vận dụng thủ đoạn bảo vệ tính mạng vô cùng trân quý kia, dù sao dùng một lần thì thiếu một cái, dùng vì một tên đạt thần vương cảnh quả thực là lãng phí.
"Hành động này của công tử rốt cuộc là có dụng ý gì? Cư nhiên sớm biết ta không giết được tên tiểu tử này, cho nên bảo ta không được bức bách hắn..."
Ông lão mặc áo đen truy sát phía sau Diệp Lăng, đương nhiên là Minh lão rồi.
Hắn chau mày, nghĩ không ra vì sao Cố Trường Ca lại phân phó như vậy.
Vừa rồi hắn quả thực cảm nhận được một cỗ khí tức đáng sợ từ nam tử phía trước kia, chỉ cần bạo phát sẽ có thể hủy diệt hắn rồi.
Hắn có chú ý đó là một ký hiệu màu đen.
Trong lúc nhất thời cũng không dám lại quá gần.
Nguyên văn lời nói của Cố Trường Ca là muốn hắn truy sát tên nam tử này nhưng không được ép hắn quá.
Nhiệm vụ lần này khiến Minh lão có chút hoang mang nhưng cũng nghe theo phân phó mà làm.
Ý nghĩ của Cố Trường Ca cũng không phải là thứ hắn có thể phỏng đoán được.
Bên kia, trong lúc Bạch Liệt phái tùy tùng và đám bảo hộ tới bắt Diệp Lăng, còn chính hắn thì rất nhanh đã tìm thấy tòa biệt viện hẻo lánh mà Doãn Mi nói với hắn.
Trước cửa có hai con sư tử bằng ngọc thạch, có vẻ uy vũ khí phái, cực kỳ to lớn.
"Doãn Mi chắc hẳn đã ở trong đó chờ đến sốt ruột rồi a!?"
Bạch Liệt tươi cười, hắn cảm nhận được khí tức của Doãn Mi ở đây nên trực tiếp đẩy cửa bước vào.
Chương 180 Ngươi không có nghe lầm
Trong sân rất an tĩnh, đi qua vài vòng hành lang gấp khúc, hắn rốt cục nhìn thấy một nơi ở phía sau có ánh nến phát ra.
Ánh trăng mông lung, nước trong róc rách, bóng trúc loang lổ.
Trên bàn đá, sớm đã đặt một bầu rượu, mùi rượu đang thoang thoảng phiêu tán trong không khí.
Bên cạnh đó, có một thân ảnh thướt tha trong bộ y phục màu đỏ đang ngồi chờ, đuôi hồ ly rối bù trắng muốt sáng bóng bị nàng ôm vào trong ngực.
Khuôn mặt trắng muốt hiện lên nụ cười, nụ cười mang theo vẻ mị hoặc, như đang chờ đợi ai đó vậy.
"Doãn Mi quả nhiên đang chờ ta, ngay cả rượu cũng giúp ta hâm nóng rồi."
Bạch Liệt thấy thế, sắc mặt đại hỉ, bản thân quả nhiên không đoán sai, câu nói kia của Doãn Mi thực là đang ám chỉ với hắn.
"Doãn Mi, ta tới rồi!"
Bạch Liệt hô một tiếng, bước nhanh về phía nội viện, bóng trúc loang lổ, phát ra thanh âm xào xạt khiến cho lòng hắn có chút kích động cùng hưng phấn.
Lúc này, nghe nói thế, Doãn Mi đang ngồi cạnh bàn đá, ngẩng đầu, ánh mắt có chút kỳ quái nhìn hắn một cái, sau đó nở nụ cười không thay đổi nói:"Xem ra bị chủ nhân đoán đúng rồi, ngươi thật sự tới."
"Ân? Doãn Mi, lời này của ngươi là có ý gì? Ngươi không phải đang chờ ta sao?"
"Chủ nhân? Chủ nhân gì?"
Lúc này, nụ cười trên mặt Bạch Liệt có chút cứng lại, hắn có cảm giác Doãn Mi đối với việc hắn đến đây cũng không hề ngạc nhiên, mừng rỡ hay bất ngờ gì cả, hình còn còn có chút lãnh đạm cùng đùa cợt trong câu đó.
Hơn nữa hắn có cảm giác có phải hắn nghe nhầm lời Doãn Mi nói hay không?
Chủ nhân?
Chủ nhân gì?
Vị hôn thê Doãn Mi của hắn đang gọi ai là chủ nhân?
"Chủ nhân chốc nữa sẽ tới đây, không lâu nữa ngươi sẽ được gặp chủ nhân thôi."
Nghe hắn nói như thế, Doãn Mi cũng lười làm bộ làm tịch trước mặt hắn.
Vẻ mặt đã không còn sự ôn nhu mà Bạch Liệt nhìn thấy trước đó bây giờ lại là vẻ phiền chán, thờ ơ, từ tốn nói.
"Cái gì?"
Nghe vậy, giờ khắc này trực tiếp ngẩn ra, tựa như sét đánh giữa trời quang, cả người đều ngu ngơ.
Hắn quả thực không thể tin được, Doãn Mi ngày thường đối với hắn ôn nhu khôn cùng, thậm chí ban nãy nàng còn giúp hắn nhìn thấy bộ mặt thật của Diệp Lăng, sao lại đột nhiên trở thành như vậy.
Trở thành một người hoàn toàn xa lạ mà hắn không biết!
"Bạch huynh ngươi không có nghe lầm, Doãn Mi nàng đương nhiên đang chờ ngươi đấy."
Mà lúc này, một nụ cười mang theo sự lạnh nhạt vang lên, bên ngoài nội viện, một thân ảnh bạch y đạp trăng mà đến.
Nhìn thấy người đến, trên mặt Doãn Mi lộ ra vẻ cung kính nói:"Doãn Mi gặp qua chủ nhân!"
Cố Trường Ca gật gật đầu.
Hắn thuận tay nâng chén rượu ngọc đặt trên bàn lên, bàn tay xoa xoa bên mép ly:"Ân hoàn hảo, coi như đúng lúc, còn chưa nguội."
Hắn uống một hơi cạn sạch, không khỏi cảm thán một câu nói:"Thủ pháp ủ rượu này của ngươi càng ngày càng tốt đấy."
"Đa tạ chủ nhân khích lệ." nghe vậy, Doãn Mi nhất thời lộ ra nụ cười điềm tĩnh, dáng vẻ vô cùng vui vẻ.
"Bạch huynh sao vẫn còn đứng vậy, có muốn uống một ly không?"
Lúc này Cố Trường Ca mới ngước mắt nhìn Bạch Liệt đang hóa đá trước mắt, vẻ mặt không dám tin, không khỏi cười nhẹ.
Gió đêm rét lạnh, ánh trăng loang lổ, trúc ảnh u lãnh.
Nhìn một màn trước mắt.
Giờ khắc này, Bạch Liệt ngơ ngẩn cả người, giống như đầu bị bổ ra sau đó rót một thùng nước lạnh vào, lập tức cứng đờ, lạnh ngắt cả người.
Vừa rồi hắn còn một tia huyễn hoặc cuối cùng, mong rằng Dõan Mi đang nói đùa với hắn.
Nhưng bây giờ, nhìn thấy địch nhân lớn nhất của hắn Cố Trường Ca lại bỗng nhiên xuất hiện ở nơi này, còn tự nhiên nhấc chén rượu đã được hâm nóng trên bàn, uống một hơi cạn sạch.
Vừa rồi Bạch Liệt còn tưởng rằng rượu này chuẩn bị cho hắn.
Hơn nữa căn cứ vào thái độ và ngôn từ của Doãn Mi thì...
Từ đầu đến cuối, hắn đều bị Doãn Mi xem như một con khỉ mà đùa cợt.
Điều này làm cho toàn thân Bạch Liệt run lên, đôi con ngươi đỏ quắc, sát khí kinh khủng từ trên trán hiện lên.
Chữ vương kia quả thực như muốn sống lại vậy, hư không phía sau lưng, bỗng hiện lên thân ảnh mơ hồ của một con bạch hổ to lớn.
Hắn cũng không phải ngốc thực, chỉ có điều lúc trước vẫn bị Doãn Mi lừa dối, bây giờ mới phản ứng lại được.
"Cố Trường Ca ngươi..."
Hai mắt hắn trừng lớn, quả thực muốn rách cả mí mắt, lửa giận nồng đậm tràn ngập trong mắt!
Từ lúc Cố Trường Ca hiện thân rồi mở miệng nói chuyện với Bạch Liệt, kỳ thực chỉ là chuyện xảy ra trong nháy mắt.
Hắn tự nhiên cười nhạt, lại tựa hồ hoàn toàn không để ý đến vẻ mặt phẫn nộ vô cùng của Bạch Liệt.
"Bạch huynh không muốn uống một chén, là đang kinh thường Cố mỗ sao?"
Cố Trường Ca ngồi xuống phía sau bàn đá, ánh trăng sáng chiếu trên khuôn mặt tuấn tú của hắn, có vẻ lạnh lùng xuất trần như thần chi bạch ngọc trong trẻo vậy.
Nhưng trong tình cảnh như này.
Khiến tâm của Bạch Liệt không ngừng trùng xuống, chìm đến đáy cốc, rét lạnh phát run, tay chân lạnh lẽo.
"Doãn Mi, Bạch huynh tốt xấu gì cũng là vị hôn phu của ngươi cũng nên rót cho hắn một ly đi a! Hơn nửa đếm chạy đến đây cũng thực làm khó hắn rồi." Cố Trường Ca hời hợt cười, tự uống tự thưởng, căn bản không quan tâm đến vẻ mặt như muốn phun ra lửa của Bạch Liệt.
Đối với hắn mà nói, chuyện đêm nay, đều nằm trong tầm khống chế của hắn.
Bạch Liệt đã phái hết đám người bảo hộ của hắn đi bắt Diệp Lăng.
Thế nhưng thời khắc này Diệp Lăng đang bị Minh lão truy sát, chỉ chú tâm chạy trối chết, sớm đã không còn ở tòa cổ thành này rồi.
Người của Bạch Liệt muốn tìm được Diệp Lăng ước chừng phải tốn không ít thời gian.
Như vậy thì, lại tạo cho Cố Trường Ca một cơ hội khi Bạch Liệt thoát khỏi sự quan sát của người khác.
Trong đoạn thời gian này, việc hắn có thể làm được nhiều lắm, ngoại trừ Bạch Liệt không ai thấy hắn nữa.
Còn về Diệp Lăng, hắn căn bản chưa từng thấy qua khuôn mặt đích thực của Cố Trường Ca.
Chương 181 Bạch Liệt phẫn nộ
Vừa nãy Cố Trường Ca có bỏ ra chút thời gian qua coi thử tình hình của tên gánh tội thay kia, cũng coi như khá thõa mãn, Diệp Lăng không hổ là thiên mệnh chi tử, thực lực và phản ứng của hắn rất tốt, hơn nữa, thủ đoạn bảo vệ tánh mạng của Diệp Lăng không ít.
Cố Trường Ca cảm nhận được một cỗ khí tức hủy diệt kinh khủng từ đạo phù văn màu đen trong tay Diệp Lăng, chắc là một đạo phù văn bảo mệnh mà Luân Hồi Cổ Thiên Tôn lưu lại cho Diệp Lăng.
Cho nên Cố Trường Ca mới bảo Minh lão đừng bức Diệp Lăng đến bước đường cùng, làm ra dáng vẻ đuổi giết là được rồi.
Hắn biết Diệp Lăng sẽ không dùng một bảo vật quý trọng như vậy trong trường hợp như này.
Đối phó với một tên đạt thần vương cảnh, thật sự là quá lãng phí.
Minh lão cũng không cần thiết phải bỏ mạng vì loại chuyện nhỏ bé này.
Mạch suy nghĩ quay lại thực tại, sở dĩ hắn phân phó Doãn Mi ám chỉ Bạch Liệt vào buổi tối trong khoảng thời gian này đến đây, không phải là để ngả bài ngụy trang với hắn.
Mặc dù loại cảm giác này thật thoải mái.
Nhưng Cố Trường Ca vẫn có chuyện muốn làm, Bạch Liệt không chết thì làm sao hắn đổ tội cho Diệp Lăng được đây?
Bạch Liệt trước mắt này cũng nên phát huy tác dụng lớn nhất rồi.
"Vâng, chủ nhân."
Nghe vậy, gót sen của Doãn Mi uyển chuyển cất bước.
Nàng bước tới, toàn thân cứng ngắc, khuôn mặt phẫn nộ, nàng gắt gao nhìn chằm chằm Bạch Liệt trước mắt, rót đầy chén rượu ngọc cho hắn, cũng từ tốn nói:"Chủ nhân ban rượu, ngươi còn không cảm kích chủ nhân sao?"
Trong lời nói không còn loại cảm giác ôn nhu như trước đây mà lại lộ ra vẻ thờ ơ chán ghét.
Điều này khiến Bạch Liệt run rẩy cả người, quả thực nhịn không được muốn ra tay đập chết nàng, trước đây sao hắn ngu như vậy, bị Doãn Mi dắt mũi đi mà không biết?
Nhưng nếu như đêm nay không tận mắt nhìn thấy thì phỏng chừng sau này sẽ tiếp tục bị Doãn Mi lừa gạt, bị nàng đùa bỡn trong tay.
"Lòng dạ ngươi thật là độc ác! Doãn Mi, ta tự hỏi ta đối với ngươi rất tốt, lấy lễ đối đãi với ngươi, vì sao ngươi lại đối với ta như vậy?"
Bạch Liệt nhịn không được rít gào, chỉ có điều thanh âm đã không thể nào truyền đi.
Doãn mi quét mắt nhìn hắn một cái, không nói lời nào, cảm thấy không cần phải nói những điều này với hắn.
Ông!
Bốn phía trong tòa nội viện này, tức khắc có ánh sáng hiện lên, từng tầng ánh sáng mông lung mọc lên, như là có lớp sương mù lưu chuyển hóa thành một đám sương mù hỗn độn đáng sợ, phong tỏa cả bầu trời.
Ngay khi Bạch Liệt bước vào nơi này thì đã kích động trận văn được bố trí sẵn, khí tức bao trùm tám hướng, bất luận là âm thanh gì cũng không thể truyền ra ngoài được!
Điều khiến Bạch Liệt lạnh run cả người chính là, hắn không đem theo bất cứ ai cả, ngay cả những người bảo hộ thường nấp trong bóng tối cũng bị hắn phái đi bắt Diệp Lăng cả rồi.
Bạch Liệt hận, hận vì sao có một ngày hắn sẽ ngu xuẩn như vậy.
Nghĩ tới đây, hắn nhịn không được rùng mình một cái, vì sao lúc nãy Doãn Mi lại làm như thế, nói như thế? Còn không phải là vì ly gián quan hệ của hắn với Diệp Lăng sao.
Hơn nữa nàng còn hết sức thành công, thành công ly gián được mối quan hệ giữa huynh đệ bọn họ.
Thậm chí còn khiến hắn phái người bảo vệ bên cạnh đi bắt Diệp Lăng tạo nên tình trạng đơn độc, tứ cố vô thân như hiện tại.
Lại ám chỉ hắn tới nơi này.
Bạch Liệt nghĩ thông suốt, da đầu tê rần, toàn thân phát lạnh.
Từ đầu đến cuối, nhất cử nhất động của hắn đều bị người ta tính kế, bị người ta nắm trong lòng bàn tay, đã đào sẵn hố cho hắn, chỉ còn chờ hắn nhảy xuống dưới mà thôi.
Kỹ xảo của Doãn Mi cũng thực là đáng sợ!
Tốn công hắn còn nghĩ nàng là một người ôn nhu thiện lương!
Doãn Mi rót đầy ly rượu thì nhu thuận cung kính quay trở lại bên cạnh Cố Trường Ca, lại vì hắn rót đầy chén rượu ngọc.
"Bạch Liệt huynh giờ còn gì muốn nói không?"
"Nghe nói ngươi một mực muốn giết ta, hiện tại ta đang đứng trước mặt ngươi, sao ngươi không động thủ?"
Cố Trường Ca cười nhạt, tiện tay cầm một cái đuôi hồ ly rối bù trắng như tuyết ở trong tay, vẻ mặt tỏ vẻ thích ý thanh thản.
Nhân vật phản diện từ xưa đến nay chết bởi tật nói nhiều, còn là vì kế hoạch bày ra phạm sai sót, còn chưa đủ kín đáo.
Nhưng bây giờ cho dù có cho Bạch Liệt thêm một ngày thời gian, hắn cũng không chạy thoát khỏi nơi này được.
Cho nên hắn cũng không gấp gáp.
Hơn nữa quan trọng nhất là, Cố Trường Ca lại muốn biết cảm tưởng của Bạch Liệt bây giờ như thế nào, dù sao tên này vẫn luôn muốn giết hắn.
Đối với kẻ thù của mình, Cố Trường Ca đương nhiên có cả trăm cách để chơi chết hắn.
Cũng không phải do tính cách hắn có điểm vặn vẹo, chỉ có điều lúc này, vừa hay có chút thời gian mà thôi.
"Doãn Mi tại sao ngươi lại muốn lừa dối ta, Cố Trường Ca rốt cuộc có cái gì tốt, hay hứa hẹn cho ngươi lợi ích gì? Nếu như hắn uy hiếp ngươi, vậy ngươi nói cho ta biết, ta có thể giúp ngươi!"
Ánh mắt dữ tợn của Bạch Liệt nhìn chằm chằm vào Doãn Mi, quả thực như muốn ăn tươi nuốt sống nàng vậy.
"Quả thực quá ngu xuẩn."
"Chủ nhân không phải là người mà ngươi có thể so sánh được."
Doãn Mi mang theo vẻ mặt chán ghét cùng thờ ơ, quét mắt nhìn hắn một cái, thái độ của nàng đối với Bạch Liệt từ trước đến nay đều là như vậy.
Dáng vẻ ôn nhu lúc trước chỉ là do Cố Trường Ca phân phó nàng làm, bây giờ nàng sắp chịu không được rồi.
Hơn nữa nếu hỏi nàng Cố Trường Ca có cái gì tốt hơn Bạch Liệt?
Ngoại trừ thủ đoạn của hắn có chút vô tình, còn những thứ khác có cái nào mà Bạch Liệt có thể so được? Ngay cả tư cách xách giày cho người ta cũng không xứng.
"Cố Trường Ca, tất cả những thứ này là do ngươi sắp xếp phải không? Kỳ thực là do ngươi âm thầm điều khiển hết thảy đúng không? Doãn Mi nàng từ đầu đến cuối đều nghe theo sự phân phó của ngươi?"
Bạch Liệt rống giận, lúc này quả thực tức đến hộc máu, hận muốn điên lên.
Mà Doãn Mi bình thường vẫn luôn bảo trì khoảng cách ba trượng với hắn bây giờ trước mặt Cố Trường Ca lại bày ra bộ dáng nhu thuận thân mật như vậy.
Điều này làm hắn hận đến cuồng loạn, khí huyết cuồn cuộn trong huyết quản, hóa thành một hư ảnh bạch hổ đáng sợ, hận không thể lập tức xuất thủ đập chết cả hai người!
Chương 182 Kẻ đáng sợ nhất
Vì sao lúc trước hắn không nhìn ra?
Cố Trường Ca ẩn núp thực quá sâu! Ai có thể nghĩ tới hắn cư nhiên luôn núp trong bóng tối khống chế hết thảy mọi thứ chứ?
Không ai có thể nghĩ tới việc này, chung quy vì sao trước đây, hắn cũng không biết Doãn Mi là người của Cố Trường Ca?
Không phải, không chỉ là hắn, phỏng chừng ngay cả các đệ tử trưởng lão trong Đạo Thiên Tiên Cung cũng không biết việc này.
Rốt cuộc là bắt đầu từ khi nào?
Giờ khắc này, hồn vía của Bạch Liệt từ đầu đến chân đều đang phát lạnh.
Cố Trường Ca mới là người kinh khủng nhất a!
Hắn vẫn núp trong bóng tối điều khiển hết thảy? Mục đích của hắn rốt cuộc là gì? Không lẽ là...một âm mưu kinh thiên động địa gì? Hắn là người đứng sau tất cả?
"Xem ra ngươi cũng không phải quá ngốc, cuối cùng cũng có phản ứng lại rồi, nếu không ta cũng hoài nghi thời gian để người phản ứng này có dư thừa rồi không?"
Lúc này, Cố Trường Ca cười khẽ, tay nâng chén rượu, chậm rãi uống một ngụm, sau đó mới tiếp tục nói:""Bạch huynh hay là uống rồi một chén này a! Đường đến hoàng tuyền xa xôi, ngươi tự bảo trọng."
"Ngươi nói gì Cố Trường Ca...Ngươi muốn giết ta?"
Nghe nói như thế, Bạch Liệt quả thực không dám tin tưởng, toàn thân phát lạnh, tức giận mắng không ngừng hai người trước mắt này.
Đứng sau lưng hắn là thái cổ hoàng tộc bạch hổ bộ tộc, sao Cố Trường Ca hắn dám?
Từ trước tới nay, hắn chưa từng gặp qua bất cứ người nào, có thể nhẹ nhàng bâng quơ thậm chí trên mặt còn mang theo nụ cười nhạt như Cố Trường Ca nhưng miệng lại nói ra những lời chứa đầy sát khí như vậy.
Hắn thậm chí còn cảm nhận thấy khí tức tanh tưởi ngập trời đang ập xuống như muốn nhấn chìm hắn vậy!
Cố Trường Ca hắn còn đáng sợ hơn bộ mặt hắn thể hiện ra bên ngoài nhiều.
Bọn họ vẫn cho rằng Cố Trường Ca chỉ là một tuổi trẻ chí tôn có tu vi cao thâm, nhưng lại không ngờ tới hắn còn có một mặt như thế này.
"Lẽ nào Bạch huynh còn chưa thấy rõ cục diện bây giờ sao? Ta không giết ngươi thì dụ ngươi tới đây làm gì? Uống rượu trò chuyện giữa đêm sao?" Cố Trường Ca bỗng cười lãnh đạm, không có mùi khói lửa hay một chút sát khí nào cả.
Ông!
Nhưng vừa dứt lời, chén rượu bạch ngọc trên tay hắn bỗng chốc vỡ tan, lập tức nở rộ thành hàng nghìn hàng vạn thần hoa, quả thực như một đóa tiên hoa nở rực rỡ trong hư không, như muốn hấp thu toàn bộ chất dinh dưỡng của chúng sinh.
Phốc!
Bạch Liệt vẫn luôn chú ý đến Cố Trường Ca, đề phòng hắn bỗng nhiên xuất thủ, nhưng lại không ngờ tới hắn sẽ động thủ ngay trong lúc nói chuyện, hơn nữa hắn vậy mà ngay cả một tia chống cự cũng không có trực tiếp bị đánh văng.
Hư ảnh bạch hổ hiện lên ở phía sau cũng lập tức bị đánh thành tro!
Ngực nổ tung, một đóa hoa yêu dị cắm rễ xuống, đóa hoa trong suốt sáng chói, đung đưa tỏa sáng, như một bông hoa tuyệt thế vậy.
Sự đau đớn dáng sự dường như phát ra từ tận sâu linh hồn, làm cho Bạch Liệt thống khổ gào thét.
Tất cả khả năng chống cự đều tan rã trong nháy mắt, hư ảnh bạch hổ mà hắn gọi ra, mới vừa nãy đã tiêu tán thành mây khói trong nháy mắt, hóa thành bột mịn!
Hai người chênh lệch quá xa!
"Thực lực của ngươi hẳn không phải Phong Vương Cảnh, ngươi đến cùng che dấu điều gì..."
Bạch Liệt đứng lên, con mắt gắt gao trừng lớn, ho ra máu nữa, toàn thân đều là máu, hắn quả thực không thể tin được những điều đang xảy ra này.
Cố Trường Ca tùy ý vung tay một cái đã công phá thần thông của Bạch hổ, điều này có nghĩa là thần uy Cố Trường Ca thi triển đã vượt qua trình độ mà hắn có thể chống cự được!
Điều này làm cho Bạch Liệt hoảng sợ, không nhịn được càng kinh hãi, Cố Trường Ca đến cùng Ẩn giấu bao nhiêu bí mật?
Thật là đáng sợ!
"Canh kim bổn nguyên, dùng trong tay Bạch huynh thật phí của trời."
Cố Trường Ca không trả lời hắn, chỉ nhìn chằm chằm vào đạo ám phù màu vàng đang từ từ hiện lên, ánh mắt mang theo vẻ hài lòng.
Nếu nói trên người Bạch Liệt có thứ gì khiến hắn tương đối có hứng thú thì chắc chắn chính là canh kim bổn nguyên rồi.
Năng lực công phạt đứng trong top ba thượng giới, hết sức mạnh mẽ, có thể diễn hóa tất cả thủ đoạn công kích chí cường.
Chỉ có điều hiện nay cảnh giới của Bạch Liệt và hắn chênh lệnh quá lớn, căn bản không phát huy được năng lực đích thực của canh kim bổn nguyên này.
Ông!
Lúc này, trên người Bạch Liệt bỗng nhiên bốc lên một ngọn lửa màu vàng sậm, chữ vương đáng sợ càng trở nên rực rỡ, có uy áp thần thục vạn thú, hắn đang thiêu đốt tinh huyết, chuẩn bị liều mạng một lần.
Nhưng điều làm hắn càng không dám tin là đóa hoa sáng chói kia, cũng không có dấu hiệu sắp biến mất mà nó vẫn cắm rễ chắc chắn ở ngực hắn, như muốn thâm nhập vào sâu trong thần hồn!
Ba ba ba...
Từng đóa hoa nở rộ thân mang theo tiên huyết, xinh đẹp động lòng người.
Cố Trường Ca ngồi ngay ngắn ở phía sau bàn đá, vẻ mặt hứng thú không làm gì cả.
Thế nhưng lúc này Bạch Liệt biết, nếu hắn không liều mạng thì chắc chắn sẽ chết.
Loại ánh mắt đó của Cố Trường Ca hoàn toàn giống như đang nhìn con mồi hay đang nhìn một con kiến cỏ nhỏ thuận tay có thể bóp chết vậy.
"Ta liều mạng với ngươi, Cố Trường Ca!
Đồng thời, linh hải của Bạch Liệt phát quang, ánh sáng lất phất trong đó xuất hiện.
Hắn dùng một tờ giấy vàng sáng chói mắt, mặt trên có rất nhiều văn tự kim sắc lưu chuyển, hóa thành một con bạch hổ dữ tợn quét ngang cửu thiên, hiện ra uy áp đáng sợ!
Đây là bản lĩnh bảo vệ tánh mạng của hắn, chỉ khi gặp phải họa sát thân mới sử dụng!
"Giết!" Bạch Liệt rống to hơn, hóa thành thần ảnh ám kim, xông đến chỗ Cố Trường Ca, liều mạng với hắn, nếu như tòa biệt viện này không có trận văn bao phủ thì nó sẽ là thứ bị nổ tung đầu tiên!
Bỗng nhiên, ma khí ngập trời.
Một cây Ma Kích màu sắc đen nhánh xen lẫn sắc đỏ ngầu nằm ngang giữa không trung, bị Cố Trường Ca nắm trong tay.
Thân hình hắn bất động, thần tình bình thản, trực tiếp quét ngang xuống.
Phốc một tiếng, tờ giấy vàng dị thường sáng chói nổ tung trong hư không, khiến cho bạch hổ trong hư không cũng tan vỡ trong nháy mắt!
"Ngươi cư nhiên đã đạt đến thiên thần..." đôi mắt Bạch Liệt hiện ra vẻ tuyệt vọng và không dám tin.
"Chờ chết không tốt sao? Sao lại phải chống lại?"
Vẻ mặt Cố Trường Ca không thay đổi, cánh tay còn lại nhanh chóng vung ra nắm lấy cổ Bạch Liệt, làm cho hết thảy khí tức công phạt của hắn tiêu tán trong tích tắc!
Chương 183 Thôn phệ Canh Kim bản nguyên
"Sao ngươi có thể mạnh như vậy, điều này sao có thể..."
Giờ khắc này, Bạch Liệt tuyệt vọng, sắc mặt một mảnh xám trắng.
Rõ ràng vóc dáng của hắn vạm vỡ cường tráng hơn so với Cố Trường Ca, nhưng bây giờ hắn lại giống một con gà con bị Cố Trường Ca dễ dàng nhấc lên vậy.
Điều này khiến Bạch Liệt tuyệt vọng đến cực hạn.
Thủ đoạn mạnh nhất để bảo vệ tánh mạng của hắn, tấm thiếp vàng chỉ có lúc gặp nguy cơ sinh tử mới động dụng lại bị một kích của Cố Trường Ca đánh tan biến!
Một kích ma khí ngập trời này, chắc chắn vượt qua thánh khí, thậm chí có thể là hung vật đã đạt cấp chí tôn khí!
Nếu không không thể có loại thần uy nào khiến cho tấm thiếp vàng vẫn chưa hoàn toàn thức tỉnh trực tiếp nổ tung như vậy được.
"Thật đáng tiếc, một tấm thiệp vàng lại lãng phí một cách vô ích như vậy..." Cố Trường Ca lắc đầu, tuy là nói như vậy, nhưng nét mặt lại không có vẻ tiếc nuối nào cả.
"Đây là cái gì?"
Lúc này, Bạch Liệt bỗng nhiên hoảng sợ kêu to lên, sắc mặt kinh sợ tột cùng, lộ ra vẻ sợ hãi như là nhìn thấy một thứ gì đó vô cùng khủng bố.
Ánh mắt Cố Trường Ca yên tĩnh, không một gợn sóng.
Ông!
Cuối cùng, ngực Bạch Liệt nổ tung, đóa hoa yêu dị kia, cuối cùng đã cắm rễ thật sâu, sau đó các loại thần quang lưu chuyển, kết thành một đại đạo bảo bình đen nhánh.
Hơi thở tràn ngập khí tức bản nguyên nồng nặc trong đó, canh kim sáng chói xuất hiện, sau đó trong lòng bàn tay Cố Trường Ca hiện lên một cái động đen kịt sâu không thấy đáy, hắn hái đóa hoa đó xuống, luyện hóa hấp thu.
Một lúc lâu, gió đêm thổi tới, hắn đứng im bất động, hơi nhắm mắt lại:"Tư vị canh kim bổn nguyên cũng không tệ, cư nhiên ẩn chứa nhiều loại biến hóa như vậy. Không hồ là canh kim lực có thể xếp vào ba vị trí đầu trong thượng giới."
"Chúc mừng chủ nhân thu được canh kim bổn nguyên." Doãn Mi thấy thế, vội gấp gáp cung kính nói.
Tận mắt chứng kiến cảnh tượng trước mắt, càng khiến nàng thêm thần phục Cố Trường Ca, không dám hai lòng.
Cố Trường Ca có thể lấy mạng nàng một cách rất đơn giản.
Càng chưa nói đến còn có rất nhiều thủ đoạn khống chế nàng.
Cố Trường Ca khẽ vuốt cằm rồi nhìn thanh bát hoang Ma Kích đang cầm trong tay, cười nói:" Cũng không thể để ngươi giết hắn, lưu lại dấu vết thương thì sẽ không tốt."
Nói xong, từ bên trong bát hoang Ma Kích lại truyền ra một loại tâm tình vui vẻ.
Vất vả lắm nó mới có thể nhìn thấy mặt trời, trước đây vẫn bị Cố Trường Ca giữ bên trong khí giới.
Đáng tiếc chỉ là một tấm thiếp vàng niêm phong sức mạnh của chí cường giả, khó có thể phát huy bao nhiêu thực lực của nó.
Loại cảm giác khó có thể phát huy thực lực chân chính so với việc kiềm nén quả thực còn đáng sợ hơn.
Hơn nữa đối mặt với Cố Trường Ca người vẫn luôn ném nó vào trong không gian khí giới, nó cảm thấy có chút ủy khuất, như bị lạnh nhạt vậy.
Sau đó, Cố Trường Ca tùy tiện an ủi nó một chút rồi thả nó về lại trong không gian khí giới.
"Chủ nhân, thi thể Bạch Liệt phải xử trí thế nào?"
Doãn Mi nhìn thi thể Bạch Liệt phía trước mặt, không khỏi dò hỏi.
Trước đây khi Cố Trường Ca kết thúc tu luyện, những thi thể này đều do nàng phụ trách đem đi tiêu hủy.
"Thi thể Bạch Liệt cũng không thể tùy ý tiêu hủy."
Cố Trường Ca cười cười, sau đó thu lại trận văn bao phủ tòa nội viện này, ánh trăng chiếu xuống, càng lộ vẻ vài phần âm lãnh.
Tối nay, ngoại trừ hắn và Doãn Mi, không ai biết ở nơi đây đã xảy ra chuyện gì.
Cỗ thi thể của Bạch Liệt này, Cố Trường Ca đương nhiên sẽ không tùy ý tiêu hủy.
Nếu không...cái tội danh này làm sao mà ném cho Diệp Lăng được đây.
Chỉ cần là mấy lão gia hỏa có nhãn lực đều sẽ nhìn ra Bạch Liệt rốt cuộc là chết như thế nào.
Đến lúc đó, tội danh này của Diệp Lăng không muốn gánh cũng không được.
Trước khi rời khỏi nơi này, Cố Trường Ca có hơi trầm ngâm, thi thể Bạch Liệt bị hắn thu vào thế giới trong thể nội liền lập tức biến mất không chút tung tích.
Cỗ thi thể này, sau này còn có tác dụng.
"Cung tiễn chủ nhân."
Doãn Mi nhìn Cố Trường Ca rời đi.
Sau đó xử lý hết thảy vết tích ở nơi này.
Loại chuyện như này sớm đã thành thói quen với nàng, sau đó dựa vào sự phân phó của Cố Trường Ca, lẳng lặng đợi ở đây.
Bạch Liệt bỗng nhiên mất tích, một hồi nữa những người đi theo hắn hoặc là tộc nhân nhất định sẽ đến đây hỏi nàng.
Lúc đó lại là lúc khảo nghiệm khả năng diễn xuất của nàng rồi.
Trừ phi triển khai sưu hồn với nàng, nếu không sẽ không có ai biết được chân tướng ở nơi này.
Lần này Doãn Mi hoàn toàn không có chút lo lắng nào, cho tới bây giờ nàng sẽ không bao giờ hoài nghi tới những an bài và phân phó của Cố Trường Ca.
Hơn nữa theo như những lời Cố Trường Ca nói, nàng chính là cửu vĩ thiên hồ nhất tộc thiên nữ, ai dám sưu hồn nàng?
Ánh mắt Doãn Mi yên tĩnh tự nhiên, nhẹ nhàng chải chải chín cái đuôi lóa ra ánh sáng lộng lẫy trắng như tuyết của nàng.
Nàng phát hiện Cố Trường Ca không có hứng thú mấy với nàng, nhưng lại vô cùng có hứng thú với mấy cái đuôi của nàng.
Mỗi lần thấy đều sẽ nhịn không được mà nắm trong tay chơi một hồi.
Ban đầu nàng cũng cảm thấy rất ngượng ngùng rất kỳ quái, thậm chí có chút không được tự nhiên.
Nhưng bây giờ cũng đã quen rồi.
Không bao lâu sau, Doãn Mi cảm giác được ngoài phủ đệ có mấy đạo cầu vồng khí tức cường đại bay tới.
Khóe miệng nàng lộ ra nụ cười quái dị, rất nhanh khôi phục vẻ tự nhiên sau đó vờ làm ra bộ dạng như đang nghỉ ngơi nhưng bỗng nhiên bị quẫy nhiễu.
Bình luận facebook