Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-5
Quyển 1 - Chương 5: Tạ tuyệt hảo ý!
Đêm qua, vị công tử kia có nói qua là mình đang ở tạm tại Kim Hương lầu, Bạch Tiểu Bích vội vã chào Chu Toàn rồi về nhà, từ dưới gầm giường lôi ra một cái hòm gỗ nhỏ, từ trong đó lấy ra một túi bạc cùng chiếc áo choàng nhung màu tuyết trắng, bạc này là do trước đây nàng cất giấu làm tiền riêng, sáng nay đột nhiên nhớ tới, đúng dịp cần ra ngoài nên lấy một ít bạc vụn, cầm theo chiếc áo choàng nhung muốn đến Kim Hương lầu trả lại vị công tử kia.
Ban ngày mà đi đến Kim Hương lầu nhất định không tránh khỏi bị người khác nhìn thấy mà sinh ra lời đồn đãi không tốt, Bạch Tiểu Bích đợi trời chuyển tối mới ôm áo choàng ra khỏi nhà, vừa ra khỏi cửa đã thấy một công tử trẻ tuổi, mặt mày tuấn tú đứng dưới bậc cầu thang.
Nhìn thấy nàng, công tử trẻ tuổi cũng ngây người.
Bạch Tiểu Bích đương nhiên nhận ra người mới đến, trong đầu cũng lờ mờ đoán ra được mục đích hắn đến đây, nhất thời im lặng không biết nói gì.
Công tử trẻ tuổi si ngốc nhìn nàng một lúc lâu, cuối cùng cũng hoàn hồn, vội vàng muốn bước đến nhưng vừa đi được hai bước lại đột nhiên dừng lại, ngập ngừng hỏi: “Tiểu thư… vẫn khỏe chứ?”
Bạch Tiểu Bích cúi thấp người chào nói: “Rất tốt, đã phiền Trương công tử tự mình đến đây rồi!”
Trương công tử cúi đầu, thấp giọng nói: “Gia mẫu nói ngày mai sẽ cho người tới từ hôn.”
Bạch Tiểu Bích nhìn hắn, hỏi lại: “Những lời người xay gạo nói… công tử… tin sao?”
Trương công tử nghiêng người tránh ánh nhìn của nàng, gương mặt tuấn tú đầy mâu thuẫn: “Ta đương nhiên không tin, nhưng ngoài kia ai cũng nói vậy, gia mẫu nói nhất định phải từ hôn, Tiểu Bích, ta…”
Đây là lần đầu tiên hắn gọi tên nàng. Lễ hội thưởng đèn dịp tết nguyên tiêu năm đó, hắn đối với nàng vừa gặp đã thương, ngay ngày hôm sau, Trương gia đã nhờ bà mối tới nói chuyện. Tuy hai người mới chỉ gặp nhau vài lần nhưng có thiếu nữ xuân thì nào không ôm mơ mộng, không nói tới Trương công tử thường ngày được ca ngợi là một nhân tài, là thiếu niên tài tuấn nổi danh khắp huyện, trượng phu như vậy hiện tại thật khó tìm. Bạch lão gia ngày đó đã rất hài lòng với người con rể tương lai này, hôm nay đối phương lại tới nói chuyện từ hôn, nếu nói Bạch Tiểu Bích không chút thương tâm, đó là giả, một cô nương gia bị từ hôn sẽ gặp rất nhiều khó khăn, mặc dù đã sớm lương trước được ngày hôm nay nhưng hốc mắt vẫn không nhịn được đỏ lên.
Trương công tử thấy mắt nàng đỏ lên, luống cuống tay chân: “Tiểu Bích, nàng đừng khóc, ta không tin lời người ta nói, ta sẽ về xin mẫu thân!”
Lời đồn đãi căn bản không cần xác nhận, nhận định của Chu Toàn vốn không có căn cứ, nhưng nếu người của Phạm gia tin thì những người khác không có lí do để bác bỏ. Trương phu nhân một lòng yêu thương nhi tử, cũng khó trách bà có ý từ hôn, cho dù biết rõ chuyện nàng mang mệnh khắc phu là giả đi chăng nữa, nếu Trương gia vẫn kiên quyết thú nàng qua cửa, ngày nào đó lời nói dối bị vạch trần, Phạm gia khẳng định sẽ không bỏ qua, nếu chẳng may chọc giận Phạm tiểu công tử thì không những liên lụy Trương gia mà còn hại tới Chu Toàn.
Bạch Tiểu Bích nghĩ vậy, vội vàng lấy tay xoa mắt, lắc đầu nói: “Mệnh ta khắc phu, Trương lão gia chỉ có một mình công tử nối dõi, nếu công tử xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn chẳng phải đã phụ công ơn nuôi dưỡng của hai vị lão nhân sao. Tiểu Bích sao có thể khiến Trương công tử mang danh bất hiếu được.”
Trăm đạo, đạo hiếu đứng đầu, Trương công tử là người đọc sách, nghe những lời thấu tình đạt lý như vậy, nhất thời trong lòng vừa yêu vừa đau, càng thêm không nỡ, không kìm được kéo tay Bạch Tiểu Bích: “Bạch bá bá vừa mới qua đời, ta thật không nỡ để một mình nàng chịu khổ, chuyện này thật sự là do mẫu thân làm chủ, ta cũng chỉ là bất đắc dĩ, nàng là đang trách ta vô tình sao?”
Bạch Tiểu Bích rút tay về: “Không có, là mệnh Tiểu Bích không tốt, về sau Trương công tử cũng không cần thương nhớ ta làm gì!”
Trương công tử im lặng trong chốc lát rồi từ trong người lấy ra mấy tờ ngân phiếu: “Hôm nay Bạch bá bá không còn nữa, một mình nàng phải tự chăm sóc tốt cho bản thân, ta nghe nói toàn bộ sản nghiệp Bạch gia đã bị Phạm gia chiếm lấy, đây là chút tiền riêng của ta, nàng cầm lấy, không cần ngại, cũng không cần phải nói cho người khác biết.” Dừng lại một chút rồi lại thấp giọng hỏi: “Ngày mai, mẫu thân có lẽ sẽ sai người tới tìm nàng, nàng… sẽ nhận bạc rồi đáp ứng yêu cầu của người sao?”
Trương gia từ hôn, người ngoài nhìn vào sẽ nghĩ bọn họ bỏ đá xuống giếng, nhưng dù sao hắn cũng là người có tình có nghĩa. Bạch Tiểu Bích nghĩ mà cảm thấy xót xa, nghiêng mặt né tránh ánh mắt của hắn: “Hiện tại ta chưa nghĩ tới chuyện này, Trương công tử cũng nên trở về đi thôi, để người khác nhìn thấy sẽ không hay.” Nói rồi cũng không đợi hắn lên tiếng đã ôm áo choàng chạy nhanh ra ngoài.
“Tiểu Bích!” Trương công tử đuổi theo nàng, nhưng chỉ đuổi được mấy bước liền dừng lại.
Phụ thân thường nói làm người phải có cốt khí, dù là nữ nhi cũng không thể để mất mặt trước người ngoài. Bạch Tiểu Bích chạy qua hai con đường liền mới dừng lại, khổ sở nuốt nước mắt vào trong, mất một lúc lâu tâm trạng mới bình ổn trở lại, không lấy chồng thì không lấy chồng, thù giết cha còn chưa báo, chuyện quan trọng lúc này là phải sống sót đã.
Người qua đường vẻ mặt cổ quái chỉ cho nàng đường tới Kim Hương lầu, Bạch Tiểu Bích không chút do dự đi theo hướng dẫn của người kia.
Kim Hương lầu còn chưa tìm thấy nhưng nàng đã lại gặp được hắn.
Chiết phiến trong tay nhẹ phe phẩy theo từng bước chân, một thân trang phục màu lam, tuy chỉ là một màu đơn sắc nhưng khí chất tiêu sái trời sinh thật sự rất khác biệt, vô luận bắt chước thế nào cũng chỉ được năm sáu phần mà thôi, nụ cười ôn nhu thường trực bên khóe môi. Có lẽ là ánh đèn đêm qua quá mờ ảo nên giờ phút này nhìn thế nào cũng cảm thấy thiêu thiếu cái gì đó, trong thoáng chốc, Bạch Tiểu Bích có cảm giác dường như mình đã nhận nhầm người, chần chừ không biết có nên lên tiếng gọi hắn hay không.
Công tử lam y nhìn thấy nàng liền quay mặt cười nói với cô nương bên cạnh: “Đó chính là tiểu thư đêm qua ta kể với nàng, nàng nhìn xem, như thế nào?”
Nữ nhân xinh đẹp trời sinh đã có một loại địch ý với những nữ nhân xinh đẹp khác, vị cô nương bên cạnh hắn lớn lên thật sự rất mỹ lệ, nghe hắn nói vậy cũng đưa mắt đánh giá Bạch Tiểu Bích mấy lượt, không cao hứng nói: “Cũng được, ta đã từng gặp qua nàng một lần rồi!”
Hai người vừa nói chuyện vừa đi tới trước mặt Bạch Tiểu Bích, Bạch Tiểu Bích tránh không kịp, nhất thời đỏ mặt.
Công tử lam y nhìn nàng cười nói: “Bạch tiểu thư, lại gặp nhau rồi!”
Cảm giác xa lạ ngày càng tăng cao, cố thế nào cũng không tìm được chút cảm giác ấm áp của đêm qua, Bạch Tiểu Bích có chút bối rối, hai tay đưa áo choàng tới trước mặt hắn: “Công tử, áo choàng…”
Hành động này của nàng thật sự nằm ngoài dự đoán của hắn: “Nàng tới chỉ để trả ta cái này?”
Bạch Tiểu Bích gật đầu.
Công tử lam y trầm ngâm, lần nữa mở chiết phiết ra, bước hai bước đến cạnh nàng, thấp giọng nói: “Ta đã nghĩ nàng muốn giữ lại nó!” Nói rồi không đợi Bạch Tiểu Bích kịp phản ứng đã thuận tay rút cây trâm bạc trên tóc nàng xuống: “Sau này tiểu thư cũng không cần tới nó nữa, nếu có lòng cảm ơn ta, không bằng tặng nó cho ta, như thế nào?”
Cây trâm bạc kia chính là thứ Bạch Tiểu Bích chuẩn bị để tự vẫn, ngày hôm qua, lúc bước qua bậc cửa, nàng cố tình vấp ngã rồi lấy tay áo che mặt, nhanh chóng rút cây trâm giấu trong tay áo, không nghĩ tới đại đường nhiều người như vậy lại bị hắn nhìn thấy. Gương mặt thanh tú đỏ bừng, cũng không kịp nghĩ nhiều, chần chừ nói: “Cây trâm này cũng không đáng mấy đồng.”
Công tử lam y nghe vậy chỉ cười cười nói: “Cây trâm tốt, dù là cây trâm Thiên Kim Hồ Cừu cũng không sánh được với cây trâm của tiểu thư!”
Bạch Tiểu Bích mơ hồ, có cảm giác không đúng lắm, ngơ ngác nhìn hắn.
Nữ tử đi cùng hắn lạnh nhạt hỏi: “Ngươi thích trâm hay là thích chủ nhân của cây trâm?”
Công tử lam y cầm cây trâm của Bạch Tiểu Bích lui lại mấy bước, ôn nhu cười nói: “Ta bất quá chỉ nói chuyện một chút thôi, nàng ghen cái gì chứ.”
Nữ tử nọ làm mặt lạnh nói: “Xiêm y cùng cây trâm, tín vật đính ước đều đã trao rồi, ngươi cũng đâu có e ngại gì sự có mặt của ta, hôm nay cũng đừng có trở về Kim Hương lầu!”
Đúng lúc này thì một nữ tử trong trang phục nha hoàn chạy tới chỗ bọn họ: “Hương Hương cô nương, ma ma gọi cô nương trở về có chuyện gấp!”
Hương Hương cô nương? Nếu vừa nãy Bạch Tiểu Bích có cảm giác đang bị người khác chửi xéo thì giờ phút này lại không kìm được giật mình, nếu nàng còn không biết đến đại danh đỉnh đỉnh của hoa khôi huyện Môn Tỉnh thì cũng thật quá kém cỏi đi? Đứng trước một người như vậy, nếu là ngày trước thì nàng sẽ nghĩ tới những phương diện khác, nhưng hôm nay vừa thẹn lại vừa giận, thì ra Kim Hương lầu là nơi không đứng đắn, là nơi mà đám công tử nhà giàu phong lưu như Phạm tiểu công tử thường lui tới. Hắn thế nhưng cũng ở trong đó sao?!
Nữ tử nọ hung hăng trừng mắt liếc hắn một cái rồi mới xoay người rời đi: “Tiểu thư thì thế nào chứ, không phải cũng chỉ là kẻ mang mệnh khắc phu sao? Không ai thèm lấy liền đi lung tung câu dẫn nam nhân!”
Bị người ta nói mang mệnh khắc phu, Bạch Tiểu Bích cũng không ngại, nhưng vừa nghe thấy hai chữ ‘câu dẫn’, nhất thời giận dữ, gương mặt thanh tú vì giận mà đỏ bừng lên, muốn phản bác lại nhưng vì nàng vốn là một cô nương được giáo dục cẩn thận nên cuối cùng cũng xấu hổ không nói nên lời.
Công tử lam y cũng không thèm để ý tới nàng ta: “Nàng ấy nói nhảm thôi, Bạch tiểu thư đừng để tâm!”
Hảo cảm đêm qua bay sạch không còn một mảnh, hình tượng tốt đẹp trong nháy mắt sụp đổ tan tành, Bạch Tiểu Bích ngoài thất vọng ra thì cũng không có cách nào trút giận lên người hắn được, ý định muốn hỏi tên hắn bị nàng quăng lên chín tầng mây. Nàng cũng không suy nghĩ nhiều, mặt không đổi lấy từ trong tay áo ra mấy đồng bạc, không chút do dự nhét cả áo choàng lẫn tiền vào tay hắn, thấp người hành lễ nói: “Hôm nay ta tới là để cảm tạ bữa cơm đêm qua của công tử, ta bây giờ tứ chi đều đủ cả, chuyện áo cơm cũng không đáng lo, tiền công tử đưa cho chưởng quầy kia vẫn nên thu lại thì hơn.”
Thấy nàng không chút do dự quay người rời đi, hắn cũng không tức giận, chẳng qua là phe phẩy chiết phiến trong tay, cười khẽ một tiếng rồi nhìn xuống áo choàng cùng mấy đồng bạc trong tay, cười thêm hai tiếng nữa, đôi mắt đen nhánh từ từ dâng lên mấy phần hứng thú.
Tối hôm qua hắn chỉ vô tình đi ngang, theo thói quen mà ra tay nghĩa hiệp, cũng không cố ý chọc tới vị tiểu thư đang gặp nạn là nàng, không nghĩ tới một cô nương không nơi nương tựa lại quật cường như vậy, những lời nói kia cho thấy nàng hình như có chút bất mãn với hắn, chẳng lẽ biểu hiện tối qua của hắn quá kém sao?
Bạch Tiểu Bích sống mười mấy năm trên đời chưa từng tức giận như hôm nay, Trương gia từ hôn cũng không thể khiến nàng thất vọng cùng tức giận đến vậy, quan trọng hơn là chính bản thân nàng cũng không hiểu vì sao mình lại tức giận, nàng chính là đang vô cùng phiền não cùng tức giận, vì sao hết lần này tới lần khác lại muốn đi tìm hắn chứ, nếu không đi tìm hắn thì ấn tượng tốt đẹp về vị công tử đêm qua sẽ vĩnh viễn ở trong tâm trí nàng, như thế nào lại trở thành một kẻ lắm tiền, phong lưu khắp chốn được. Đã ở những nơi không đứng đắn lại còn theo đuôi hoa khôi thanh lâu. Còn may là nàng chưa đi đến Kim Hương lầu!
Thật khiến người ta chán ghét mà! Bạch Tiểu Bích cau mày, vội vã đi về phía Phạm gia.
Thời gian làm cho người ta tỉnh táo hơn, mang theo nỗi tức giận đi qua ba con phố dài, lúc Bạch Tiểu Bích tới cửa lớn Phạm gia lại bắt đầu cảm thấy hối hận.
Hắn là hạng người gì cũng đâu liên quan tới nàng, không quen không biết, nàng căn bản không cần tức giận, quan trọng hơn là… Tối qua hắn đã giúp nàng, ở thời điểm khó khăn nhất, là hắn đã an ủi nàng, mới vừa rồi nàng cũng thật thất lễ đi!
Nàng có phải nên trở lại xin lỗi? Bạch Tiểu Bích ngơ ngác hồi lâu, đáy lòng vẫn là không muốn nhìn thấy hắn nữa nên nhấc chân đi vào Phạm gia, một đường đi thẳng tới tiểu viện hoang vắng của Chu Toàn.
Cảnh tượng nàng thấy được khi bước vào sân càng khiến nàng tức giận hơn cả.
Chu Toàn run rẩy quì trên mặt đất, không ngừng dập đầu với một bạch y công tử, tình huống giống như đang cầu xin điều gì đó.
Bình luận facebook