Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-7
Quyển 1 - Chương 7: Mãnh hổ xuống núi!
Hắc y nhân cung kính quì trước mặt Ôn Hải nói: “Chủ nhân muốn ra tay với Phạm thượng thư?”
“Phạm thượng thư? Phạm Bát Sĩ, tên hiệu cũng có chút ý tứ!” Ôn Hải tiện tay ném cây bút trong tay ra ngoài cửa sổ đang mở, không chút luyến tiếc nói: “Ta ra tay với hắn làm gì, ta không những không làm gì hắn mà còn muốn giúp hắn nữa kìa.”
Hắc y nhân khó hiểu: “Chuyện này không nên chậm trễ, đế tinh mấy năm nay ngày càng lu mờ, chủ nhân sao không nhân cơ hội mà đặt nền móng trước, tương lai…”
“Đây là bát tự của nha đầu kia, có chút ý tứ!” Ôn Hải cắt ngang lời hắn, cuộn lại tờ giấy trên bàn, “Ngươi mang về cho các giáo chủ cùng các vị trưởng lão xem qua đi!”
Hắc y nhân cung kính đưa hai tay nhận lấy tờ giấy rồi bỏ vào trong ngực, gật đầu nói: “Còn chuyện này nữa, giáo chủ bảo thuộc hạ nói với người, tinh tượng kia cuối cùng cũng hiện thân, bất quá thì người cũng không đoán ra được chủ nhân của tinh tượng kia là ai, theo như dự đoán của các vị trưởng lão thì người này sinh vào giờ Thìn, ở hướng Tây Nam. Chỉ sợ triều đình cũng đã biết tin, giáo chủ muốn người lưu ý hơn, sớm ngày hành động tìm ra chủ nhân của tinh tượng trước triều đình.”
Ôn Hải cười cười, phất tay ý bảo hắn lui ra nói: “Thời cơ chưa đến, ta tự có đạo lý!”
Sáng sớm ngày thứ hai, Bạch Tiểu Bích theo lẽ thường đi đến chỗ Chu Toàn, vừa tới cổng Phạm gia đã đụng phải một nhóm người đang chuẩn bị ra ngoài, Ôn Hải vẫn mặc áo bào trắng, y phục trên người cũng không tính là bắt mắt nhưng Bạch Tiểu Bích lại chú ý tới hắn đầu tiên sau đó mới nhìn qua Phạm lão gia cùng Phạm lão phu nhân, đi trước dẫn đường chính là Phạm tiểu công tử cùng quản gia, theo sau cùng là một vài tên gia đinh.
Phô trương như vậy, đến Phạm lão phu nhân cũng phải xuất hiện, bọn họ muốn đi đâu đây? Bạch Tiểu Bích kinh ngạc.
Từ xưa đến nay, nữ nhân mang mệnh khắc phu vẫn bị coi là điềm xui, vừa ra cửa đã gặp phải Bạch Tiểu Bích, Phạm lão phu nhân sầm mặt, lớn tiếng quát: “Là ai đã để nha đầu này đi loạn hả?”
Phạm tiểu công tử nghe vậy cũng lớn tiếng la mắng: “Ta bỏ bạc cho ngươi chôn cất cha, ngươi bây giờ đã là nha hoàn nhà ta, mới sáng sớm ngươi đi lung tung làm gì hả?”
Bạch Tiểu Bích nín nhịn, cúi đầu muốn đi, lại bị Ôn Hải ngăn lai: “Chậm đã!”
Phạm lão phu nhân thấy vậy vội nói: “Xin mời tiên sinh đi trước, chuyện hôm nay quan trọng hơn, nha đầu này…”
“Mệnh khắc phu?!” Ôn Hải cắt ngang lời bà ta, “Một mình ta tới nơi đó cũng không thể làm được gì, có người mang mệnh khắc phu tương trợ sẽ tốt hơn!”
Thấy Ôn Hải cũng nói Bạch Tiểu Bích mang mệnh khắc phu, Phạm lão phu nhân càng thêm tin tưởng lời của Chu Toàn, gật đầu với Bạch Tiểu Bích nói: “Ngươi đi theo chúng ta!”
Bạch Tiểu Bích không dám chối từ, đành phải đi theo phía sau đoàn người.
Ra khỏi thành, quản gia dẫn mọi người đi về phía Đông, đường núi tuy gập ghềnh nhưng cũng không tính là khó đi, đoàn người rất nhanh đã đi đến sườn núi, giữa sườn núi vừa hay có một hồ nước lớn và sâu, dù có là người giỏi bơi lội đi chăng nữa cũng không bao giờ có thể lặn tới đáy được. Cả hồ nước được ngọn núi bao quanh, nhìn xa trông giống như một khối ngọc bích thượng hạng.
Toàn thể dân cư huyện Môn Tỉnh nhất trí đặt tên hồ này là hồ Thải Liên.
Thật ra trong ao cũng không có trồng hoa sen, hỏi ra mới biết đó là chuyện của nhiều năm về trước, khi đó hồ này cũng không có tên, hai mươi năm trước có người khách lữ hành nửa đêm đi ngang qua, thấy nước trong hồ lấp lánh như một bông hoa sen rực rỡ, dĩ nhiên lời đồn này vừa lan ra đã gây ra nhiều tranh cãi, nhiều người nghi ngờ nên tới xem nhưng không thấy bông hoa sen nào cả, thêm nữa, những năm sau đó cũng không có ai chứng kiến chuyện ly kỳ gì, truyền thuyết này là thật hay giả không thể nào khảo chứng nên dần biến thành trò cười, truyền miệng lâu năm, rốt cuộc người ta đã quen với cái tên hồ Thải Liên. Bất quá thì cũng có chút kỳ quái, vô luận là thời tiết khô hạn như thế nào thì nước trong hồ này cũng không bao giờ cạn.
Bạch Tiểu Bích là người địa phương, truyền thuyết về hồ nước này nàng đương nhiên đã nghe qua, thấy đoàn người dừng lại bên cạnh hồ nước, không có ý định đi qua mà không khỏi cảm thấy khó hiểu, cúi đầu len lén nhìn về phía Ôn Hải, chẳng lẽ hắn lớn như vậy rồi còn muốn đích thân Phạm lão phu nhân bồi leo núi ngắm cảnh?
Ôn Hải cũng không nhìn nàng, gương mặt tuấn mĩ không chút thay đổi.
Trong lòng biết hắn cố ý bày ra bộ dáng không biết gì, Bạch Tiểu Bích dù nghi hoặc cũng cố nhịn không hỏi nhiều.
Phạm lão phu nhân chống quải trượng, giọng nói mang theo vài phần khen tặng: “Nếu tiên sinh đã nhìn ra lại thẳng thắn nói với chúng ta, tất có lòng muốn giúp đỡ, không biết tiên sinh có gì chỉ giáo?”
Áo bào trắng bị gió thổi lên, Ôn Hải cầm chiết phiến chỉ vào hồ nước nói: “Liên hoa thác nguyệt, nguyệt chìm trong nước, người kia có vẻ không am hiểu phong thủy cho lắm, đặt sai tên nên nhất định phải bị mù mắt!”
Đám người hai mặt nhìn nhau, Phạm đại lão gia lên tiếng đầu tiên: “Chả trách mặc dù đệ đệ được Hoàng thượng tín nhiệm nhưng mỗi lần làm chuyện lớn đều gặp bất trắc, hóa ra đây chính là nguyên do, ta nói lão mù kia cũng chẳng có bản lãnh gì, huyệt tốt như vậy cũng bị hắn làm hỏng…” Phạm đại lão gia đang nói thì bắt gặp ánh mắt chết người của Phạm lão phu nhân, biết mình lỡ miệng, thức thời ngậm miệng lại.
Phạm lão phu nhân gõ mạnh quải trượng xuống đất: “Tiên sinh có cao kiến, xin chỉ giúp cho!”
“Trăng trong nước cho dù đẹp cũng không thể nào sánh được với trăng trên trời, người chôn cất là nam, tại sao lại gọi là Nguyệt?” Ôn Hải vẻ thờ ơ nói, bỗng nhiên xoay người hỏi Bạch Tiểu Bích: “Ngươi thấy ngọn núi này thế nào?”
Không ngờ hắn đột nhiên hỏi ý kiến của mình, Bạch Tiểu Bích giật mình sửng sốt.
Phạm tiểu công tử đại loại cảm thấy không được tự nhiên, cười nhạo nói: “Tiên sinh hỏi nha đầu này làm cái gì, nàng ta thì hiểu được…”
Phạm lão phu nhân không vui cắt ngang lời hắn: “Tiên sinh hỏi người nào đương nhiên là có đạo lý của người, ngươi im miệng cho ta!”
Phạm tiểu công tử ấm ức lui ra sau.
Ôn Hải nhìn Bạch Tiểu Bích, ý bảo nàng cứ nói ra suy nghĩ của mình.
Bạch Tiểu Bích không biết lấy dũng khí từ đâu, cúi thấp đầu rồi lại nhìn một lượt thế núi xung quanh, ngập ngừng nói: “Bọn họ đều nói thế núi này giống như hai cánh sen mà hồ nước này chính là nhụy sen, nhưng là… ta cảm thấy không giống lắm.” Dừng lại một chút, ấp úng nói: “Ta thấy… nó chẳng những không giống hoa sen mà ngược lại, thế núi giống như là hổ đang lao xuống núi, rất uy phong.” Bạch Tiểu Bích nói, gương mặt nhỏ nhắn không kìm được đỏ lên: “Ta không hiểu phong thủy, suy nghĩ có chút đơn giản, tiên sinh không nên chê cười, xin mời tiên sinh chỉ giáo!”
Ánh mắt đám người đổ dồn về phía Ôn Hải.
Ôn Hải nhìn nàng một lúc lâu rồi mới gật đầu nói: “Nói rất hay, đây đúng là thế của hổ!”
Nói bậy nói bạ mà lại nói trúng, Bạch Tiểu Bích vừa mừng rỡ vừa nghi ngờ, không biết trong hồ lo của đám người này đến tột cùng là bán thuốc gì, cảm giác chỉ có mình không biết gì thật sự không tốt lắm.
“Long trái, hổ phải, nơi này vốn nên là Thanh Long xuống nước, đáng tiếc người kia lại đặt sai tên khiến vận thế thay đổi, hôm nay, muốn giúp Thượng thư đại nhân chỉ có dựa vào hổ mà thôi!” Ôn Hải giơ chiết phiến chỉ về phía đối diện nói: “Nơi đây chính là Mãnh hổ xuống núi!”
Phạm lão phu nhân không giấu được vui mừng, nhưng rất nhanh đã nhìn qua mấy tên gia đinh phía sau, nghiêm mặt nói: “Chuyện hôm nay các ngươi không được nói ta, nếu không ta tuyệt không tha thứ!”
Mấy tên gia đinh thường ngày cũng là loại chó cậy gần nhà, gà cậy gần chuồng, mượn uy chủ nhân tác quai tác quái, vừa nghe Phạm lão phu nhân nói vậy, không nói hai lời đã gật đầu lia lịa.
Phạm lão phu nhân nhìn sang Ôn Hải, vẻ mặt hòa khí nói: “Tiên sinh có nhìn được vị trí huyệt nên đặt ở đâu không? Ta bảo bọn họ đi lo liệu, bọn họ đều là những người trung thành, không ngại chuyện.”
Ôn Hải thấp giọng nói hai câu, Phạm đại lão gia vui mừng hớn hở, không ngừng gật đầu đáp ứng.
Ôn Hải lần nữa thấp giọng nói: “Trong vòng một tháng nhất định sẽ có tin mừng!”
Phạm lão phu nhân nghe vậy càng không giấu nổi vui mừng: “Tất cả đều nhờ tiên sinh, chỉ cần có thể giúp Phạm gia ta vững mạnh, con cháu được nhờ, tương lai tuyệt không bạc đãi tiên sinh, nhất định sẽ bảo con cháu báo đáp tiên sinh!”
Giúp bọn họ? Bạch Tiểu Bích ngạc nhiên.
Ôn Hải thản nhiên nói: “Tại hạ cũng không phải vì bản thân mình, ta cũng chỉ vì triều đình, vì bá tánh trăm họ mà tương trợ, tương lai cũng hi vọng Thượng thư đại nhân sẽ nhớ tới phần nhân tình này!”
Phạm lão phu nhân vẻ lĩnh ngộ nói: “Nhất đính sẽ nhớ!”
Ôn Hải gật đầu.
Phạm đại lão gia giống như nhớ ra chuyện gì đó, vội tới sát Ôn Hải, thấp giọng hỏi: “Giai huyệt vốn rất quan trọng, nhưng di cốt tiên phụ đã chôn cất… Bây giờ làm sao tìm ra?”
Ôn Hải thản nhiên nói: “Ta tự có biện pháp!”
Phạm đại lão gia nghe vậy, vui vẻ nói: “Vậy thì tốt, tiên sinh cần bao nhiêu người xin cứ nói!”
Ôn Hải cũng không nói gì thêm, để cho đám người Phạm gia trở về phủ.
Bình luận facebook