• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

New Thiên Sư Hạ Sơn (1 Viewer)

  • Chương 46-47

Chương 46: Gặp lại

Lý Văn Dao quan tâm nhìn bạn thân của mình.

Từ Thính Vũ Hiên đi ra, sao hình như đầu óc bạn thân của mình không được bình thường, chắc không phải bị nữ yêu tinh ngực to đó đả kích rồi chứ?

“Trong cái đầu cậu nghĩ gì thế hả, đang yên đang lành lại khám bác sĩ tâm lý gì? Cậu thực sự cho rằng mình bị Lý Phượng Hoàng làm cho tức phát điên rồi hả!”

Mạc Liên Y đổi tư thế thoải mái, trừng mắt nhìn Lý Văn Dao.

“Vậy được rồi, chúng ta về công ty, nhà tư bản độc ác, bản cô nương vất vả làm thuê cho cậu, thế mà hôm nay cả cơm cũng không được ăn!”

Lý Văn Dao tỏ vẻ mặt oán trách xoa cái bụng còn kêu ùng ục của mình.

“Buổi chiều chúng ta không đến công ty nữa!”

Mạc Liên Y nhìn phong cảnh không ngừng lui dần qua cửa kính, bình thản nói.

“Vậy đi đâu, đi ăn à?”

“Sao trong đầu cậu chỉ toàn là ăn thế, chúng ta đến trung tâm thương mại!”

“Đến trung tâm thương mại thì đến trung tâm thương mại, dù sao ở đó cũng có cơm ăn!”

Lý Văn Dao gật đầu.

“Trong mắt con bé này ngoài ăn ra thì chẳng có gì khác, chúng ta đi mua quần áo!”

“Ăn trước, rồi mua quần áo!”



Bệnh viện nhân dân thành phố Đường Hải.

Nhâm Tử Huyên mặc váy liền thân màu trắng ngồi trên chiếc ghế ở hành lang, nhìn giấy xét nghiệm trong tay với vẻ mặt u sầu.

Giấy xét nghiệm giống như sấm sét giữa trời quang đánh lên đỉnh đầu cô ta, đến bây giờ vẫn chưa hoàn hồn lại.

Bất luận thế nào cô ta cũng không thể chấp nhận sự thực này.

Mặc dù cô ta là một cô gái vô cùng kiên cường, nhưng lúc này cô ta vẫn rất muốn khóc thật to, chỉ là bên cạnh thiếu một bờ vai rộng lớn cho cô ta dựa vào.

“Cô à, cô không sao chứ, có cần uống cốc nước nghỉ ngơi không?”

Cho đến khi y tá nói chuyện với cô ta, cô ta mới phản ứng lại.

“Không cần đâu, cảm ơn!”

Cô ta nở nụ cười nhàn nhạt, lắc đầu với y tá, sau đó một mình đi ra khỏi bệnh viện như hồn xiêu phách lạc.

Ra đến đường phố, Nhâm Tử Huyên nhìn dòng người đi qua đi lại, có cảm giác trống rỗng mất mát.

Cô ta thở dài một hơi, cuối cùng vẫn cắn răng, lấy điện thoại ra: “Châu Vĩnh Phong à, tôi là Nhâm Tử Huyên, tôi muốn tìm Lưu Minh…”

Lái xe đến khu phía Nam, vẫn còn sớm, Lưu Minh không về thẳng nhà, mà đi về hướng chợ theo trí nhớ.

Hồi nhỏ, việc anh thích nhất là lúc mẹ đón anh tan học về đều đưa mình ra chợ.

Vì mỗi lần đến đây, mẹ sẽ mua cho mình một xâu kẹo hồ lô.

“Ông Hác, cho một xâu kẹo hồ lô!”

Mười năm rồi, ông lão bán kẹo hồ lô không thay đổi gì, hương vị kẹo hồ lô hình như khác rồi, không còn ngon ngọt như trong ấn tượng của mình, dường như thiếu mất vị nào đó, có lẽ là hương vị của nhà, hương vị của hơi ấm.

Lưu Minh đè nén nỗi chua xót trong lòng, vừa nhai kẹo hồ lô vừa đi vào trong chợ.

Trong chợ vẫn ồn ào, chỉ là thiếu rất nhiều khuôn mặt quen thuộc, có sạp hàng đã rời đi, có sạp hàng thì con nối nghiệp bố.

Lưu Minh vừa chào hỏi những người mình quen biết, vừa chọn một ít rau xanh tươi.

“Cậu là Tiểu Minh phải không, mấy năm không gặp, chớp mắt đã lớn thế này rồi!”

“Đúng thế, trước đây còn đi mua rau cùng mẹ, vẫn là một cậu nhóc mới lớn thôi”.

“Tiểu Minh, mấy năm nay cậu đi đâu?”

Một loạt các ông các bác vây đến kéo Lưu Minh, hỏi thăm đủ chuyện.

Lưu Minh cũng không thấy phiền, mà vô cùng khách sáo chào hỏi họ.

“Anh Minh, anh về rồi?”

Lúc này một thanh niên mặc tạp dề da, trông cao lớn vạm vỡ, khuôn mặt vô cùng nho nhã đẩy đám đông đi đến, vừa nhìn thấy Lưu Minh, nét mặt đầy vẻ kích động.

“Cậu là…. Tiểu Thạch Đầu?”

Lưu Minh nhìn thanh niên, hồi lâu sau mới nhớ ra một khuôn mặt non nớt.

Tiểu Thạch Đầu tên đầy đủ là Thạch Thái Nhiên, là một trong số bạn bè ít ỏi của Lưu Minh.

Hồi nhỏ, Thạch Thái Nhiên rất gầy yếu, hơn nữa cũng không cao, da hơi ngăm đen, cho nên Lưu Minh mới gọi anh ta là Tiểu Thạch Đầu.

Mười năm trôi qua, Tiểu Thạch đầu của ngày xưa đã trở thành Đại Thạch Đầu, cánh tay lộ ra dưới ánh mặt trời, đường nét đầy cơ bắp, trong rất đẹp mắt.

“Là tôi đây, anh Minh!”

Thạch Thái Nhiên cười lớn ha ha, tiến lên trước, muốn ôm Lưu Minh, nhưng nhìn thấy tạp dề da dầu mỡ trên người, ngượng ngùng cười, rồi lại lui về: “Người tôi bẩn qúa, thôi vậy!”

“Tên nhóc thối nhà cậu, trở nên sành đời từ lúc nào vậy hả!”

Lưu Minh dúi nắm đấm vào ngực Thạch Thái Nhiên, rồi ôm anh ta vào lòng mình, vỗ lưng anh ta, nói: “Anh em tốt, đã lâu không gặp!”

“Anh Minh, nhiều năm nay anh đã đi đâu? Sao về cũng không nói một tiếng, để anh em tôi tiếp đón anh!”

Thạch Thái Nhiên vừa nói vừa kéo Lưu Minh đi đến quầy thịt của mình.

“Tôi mới về hai ngày trước, từ khi về vẫn luôn bận việc, không có thời gian!”, Lưu Minh cười trả lời, sau đó lấy bao thuốc lá trong túi quần, đưa cho Thạch Thái Nhiên một điếu, mình châm một điếu tự hút.

“Ngược lại là tên nhóc cậu, trước đây chẳng phải thề thốt mình phải đi đại học, sao bây giờ lại nối nghiệp bố rồi?”

Lưu Minh liếc nhìn quán thịt của Thạch Thái Nhiên, không nhịn được hỏi.

Nhớ hồi nhỏ, bố của Tiểu Thạch Đầu muốn anh ta bỏ học để học nghề, nhưng nói gì Tiểu Thạch Đầu cũng không chịu.

Luôn miệng đọc một câu, loài chim sẻ sao thấu chí hướng thiên nga?

Dùng cách nói của anh ta, bố là một người dân cả đời sống dựa vào hai bàn tay, còn anh ta muốn làm người trên tất cả mọi người.

Người thấp kém thì bỏ sức, người cấp trung thì bỏ trí, người có đẳng cấp cao thì thuê người khác làm việc.

Thạch Thái Nhiên muốn làm người đứng trên người, muốn người khác bỏ sức cho mình, muốn sáng lập ra một đế quốc kinh doanh thuộc về mình.

“Ôi trời, một lời khó nói hết!”

Thạch Thái Nhiên như nghĩ đến điều gì, cười khổ lắc đầu.

Lưu Minh thở dài một hơi, cũng không nói gì, chôn sâu những chuyện nặng nề vào trong lòng, đó là dấu hiệu trưởng thành của một người đàn ông, người anh em này của mình đã trưởng thành rồi.
Chương 47: Món nợ

“Anh Minh, lần này về rồi không đi nữa chứ?”

“Ừm!”

“Anh đợi chút, tôi thái ít thịt cho anh mang về!”

Thạch Thái Nhiên hút hai hơi, ném đầu thuốc xuống đất dập lửa, về sạp hàng, cầm dao, thái một miếng thịt bò lớn vô cùng điêu luyện, cho vào túi rồi đưa cho Lưu Minh.

Lưu Minh cũng không khách sáo: “Được, vậy tôi cầm về buổi tối làm vài món, đến lúc đó hai anh em chúng ta uống thật vui vẻ!”

“Đúng, phải uống thật vui vẻ!”

Thạch Thái Nhiên nhoẻn miệng cười gật đầu.

“Vậy được, tôi về trước đây, chốc nữa cậu thu dọn hàng sớm, đến nhà tôi uống rượu!”

Nói xong, Lưu Minh quay người rời đi.

Lúc này có ba năm người đến trước hàng thịt, Lưu Minh cảm thấy không đúng, liền dừng bước chân, đứng trong đám đông, muốn xem rốt cuộc ba người này muốn làm gì.

Gã trung niên dẫn đầu trọc đầu, trên mặt còn có vết sẹo, giống như một con rết màu đen bò lên mặt, trông khá dữ tợn.

“Tiểu Thạch Đầu, món nợ của chúng ta có phải nên tính rồi không!”

Gã mặt sẹo bừng bừng khí thế đi đến trước hàng thịt, đạp một cái vào bàn.

“Anh sẹo, anh có thể cho thêm mấy ngày không, thời gian này tôi thực sự có hơi kẹt, hơn nữa hàng thịt cũng không buôn bán được mấy!”

Thạch Thái Nhiên nói với vẻ mặt quẫn bách: “Thế này đi, tôi cắt cho mấy anh em một miếng thịt về ăn!”

Nói xong, Thạch Thái Nhiên thái xong một dải thịt lớn, cho vào túi, vẻ mặt tươi cười đưa qua.

“Tên nhóc thối, ai cần thịt nát của mày, tao khuyên mày tốt nhất là thật thà một chút. Nếu không đừng trách anh em chúng tao không khách sáo!”

Lúc này một tên côn đồ đeo khuyên mũi, khuyên tai đánh văng túi thịt trong tay Thạch Thái Nhiên, chỉ vào mặt anh ta, vô cùng hống hách nói.

“Đại ca, anh yên tâm, tôi chắc chắn sẽ cố hết sức trả nhanh!”

Trước đây không ai dám chỉ vào mặt Thạch Thái Nhiên mắng mỏ, tuy tên nhóc này trông nho nhã, nhưng lại rất nóng tính, chỉ cần có người dám chỉ vào mặt anh ta, chắc chắn không nhiều lời, anh ta sẽ xử người đó, nhưng bây giờ anh ta lại cúi đầu khom lưng xin lỗi tên côn đồ đó.

Lưu Minh cũng không ngờ, chớp mắt người anh em này của mình đã trầm tính hơn không ít.

Có lẽ trước đây anh ta chỉ có cái miệng lợi hại, nhưng bây giờ Lưu Minh có thể cảm nhận được tên nhóc này sau này chắc chắn sẽ làm được việc lớn.

Quá cứng nhắc sẽ dễ thất bại.

Bây giờ Tiểu Thạch Đầu đã bị sương gió của cuộc sống nhổ đi gai ngọn trên người, trở thành miếng ngọc chưa mài.

“Tao cũng không làm khó mày, cho mày thêm một tuần, nếu còn không nhìn thấy tiền, đừng trách mấy anh em không khách sáo!”

Gã mặt sẹo ném lại một câu, rồi đưa các anh em của mình nghênh ngang bỏ đi.

Lưu Minh cũng lặng lẽ ra về, có những chuyện chắc chắn phải hỏi, nhưng không phải bây giờ.

Sau khi về nhà, Lưu Minh bắt đầu rửa rau thái thịt vô cùng thuần thục, chẳng còn cách nào, con nhà nghèo sớm biết làm mọi việc.

Trước đây ở trên núi với lão Bất Tử, ông lão đó hay chạy đến nhà quả phụ Trương, có lúc ở đến một hai ngày không về.

Khiến cho Lưu Minh ở trên núi đói đến mức lồng ngực dính vào lưng, anh chỉ đành học tự nấu ăn.

Thái miệng thịt bò tươi thành miếng nhỏ một cách điêu luyện, đun sôi với gừng để bớt mùi hôi và loại bỏ bọt bẩn, đợi dầu nóng đến bảy phần, cho gừng hành, rồi cho thịt bò đã đun qua nước sôi vào chảo rán, lập tức hương thơm bay khắp nhà.

“Thơm quá, không ngờ chủ nhà như anh còn biết nấu ăn!”

Lý Duyệt Nhiễm vừa tan học về liền chạy vào bếp theo mùi thơm, đứng ở cửa nói với vẻ mặt kinh ngạc.

“Đó là, ầy, việc gì cũng biết một chút, cuộc sống càng thú vị hơn!”

Lưu Minh vốn định nói, ngoại trừ sinh con, thì không có gì mà mình không biết làm, nhưng ngại uy nghiêm của chủ nhà nên đổi cách nói.

“Có cần tôi giúp không?”

“Không cần đâu, học cả ngày cô cũng mệt rồi, nghỉ một lúc đi, ở đây để tôi, chốc nữa ăn cơm, tôi gọi cô!”

Lưu Minh cầm muôi, quay người cười với Lý Duyệt Nhiễm.

Ngoại trừ củ cải hầm thịt bò và cà nướng hơi cầu kỳ một chút, những món khác đều rất đơn giản.

Chỉ lúc sau, tiếng gõ cửa vang lên, Lưu Minh định ra mở cửa, thì Lý Duyệt Nhiễm đã tranh trước.

Thạch Thái Nhiên cầm hai chai rượu trắng và một ít đồ ăn chín đứng ở cửa, khi anh ta nhìn thấy Lý Duyệt Nhiễm, liền kinh ngạc không thốt ra lời, sao nhà anh Minh lại có thêm một cô gái xinh đẹp thế này.

Nhất thời anh ta không biết nói gì mới phải.

“Xin chào, anh tìm ai?”

Lý Duyệt Nhiễm chớp đôi mắt to hỏi.

“À, cô là chị dâu phải không, tôi là anh em của anh Minh, cô gọi tôi là Thạch Đầu là được!”

Hồi lâu sau Thạch Thái Nhiên mới thốt ra được một câu.

“Chị dâu?”

Lý Duyệt Nhiễm bị gọi vậy có chút thộn mặt, vội vàng xua tay giải thích: “Không phải, không phải, tôi là khách thuê nhà, anh đến tìm chủ nhà à, vào đi!”

Nói xong Lý Duyệt Nhiễm tránh sang một bên mời Thạch Thái Nhiên vào.

“Thạch Đầu đến rồi à, mau vào ăn cơm đi!”

Lúc này Lưu Minh đã bưng bốn món lên bàn.

Thạch Thái Nhiên cũng không khách sáo, ngồi thẳng vào bàn, giữa anh em có lúc không cần nói nhiều.

“Anh Minh, mấy năm không gặp, không ngờ anh đã học được nấu ăn, hơn nữa làm còn ngon như này!”

Thạch Thái Nhiên vừa ăn miếng lớn, vừa giơ ngón tay cái lên với Lưu Minh.

“Đúng thế, chủ nhà, trước đây anh làm đầu bếp à?”

Lý Duyệt Nhiễm cũng không nhịn được khen ngợi nói.

Lưu Minh lắc đầu, nhấp ngụm rượu, sau đó cười nói: “Trước đây tôi không biết làm gì cả, nhưng con người cũng là do ép mà ra!”

Lời thô, nhưng đạo lý không thô.

Lý Duyệt Nhiễm hiểu như không hiểu gật đầu, lại ăn mấy miếng, sau đó đặt đũa xuống, quay về phòng phát trực tiếp.

“Anh Minh, tôi kính anh!”
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom