• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

New Thiên Sư Hạ Sơn (4 Viewers)

  • Chương 48-49

Chương 48: Chìm vào bể tình

Lý Duyệt Nhiễm đi rồi, Thạch Thái Nhiên mới thả lỏng hơn một chút, liên tục cụng hết ly này đến ly khác với Lưu Minh, chỉ một lát sau, anh ta đã bắt đầu nói chuyện không được rõ ràng.

“Anh… Anh Minh, anh về đây khiến tôi rất vui, đã lâu rồi chúng ta không được uống rượu như thế này!”

Tay Thạch Thái Nhiên cầm chai rượu, hai mắt lờ đờ nói: “Đúng rồi anh Minh, mấy năm nay anh đi đâu vậy? Sao chẳng có một chút tin tức nào thế?”

Lưu Minh châm một điếu thuốc, híp mắt rít một hơi thuốc thật sâu, lắc đầu nói: “Mấy năm nay tôi đi đâu, trải qua những chuyện gì đều không quan trọng, điều quan trọng ở đây là rốt cuộc cậu bị làm sao thế, chú Thạch với thím có khỏe không?”

Khi nói những lời đó, trong đầu Lưu Minh bất giác hiện lên bóng dáng cao lớn của bố Thạch Thái Nhiên, trước kia khi đi chợ, chỉ cần trông thấy anh, chú Thạch lại lén lút cho anh thêm miếng thịt.

Thạch Thái Nhiên sửng sốt, môi giật giật, nhưng từ đầu đến cuối vẫn không nói lời nào.

“Cậu không muốn nói thì tôi cũng sẽ không ép! Nhưng chúng ta là anh em, có chuyện gì thì cứ nói ra, ít nhất trong lòng cũng sẽ thoải mái hơn một chút!”

Lưu Minh thở dài một hơi.

Im lặng một lúc lâu sau, Thạch Thái Nhiên mới cử động, anh ta đột nhiên trở nên rất xúc động, gào khóc: “Tất cả đều tại tôi, tôi là thứ súc sinh, tôi không còn là con người!”

Nhìn Thạch Thái Nhiên khóc như một đứa trẻ, Lưu Minh cũng không có hành động gì, chỉ bình tĩnh hút thuốc.

Qua rất lâu sau, Thạch Thái Nhiên mới bình tĩnh lại, lau nước mắt, lại nốc một ngụm rượu.

“Trút hết ra chưa?”

Lưu Minh vỗ vỗ vai anh ta.

Thạch Thái Nhiên gật đầu: “Cảm ơn anh Minh, tôi thấy mình ổn hơn nhiều rồi”.

“Bây giờ có thể nói rốt cuộc là tại sao lại thành ra thế này chưa”.

Tuy Lưu Minh không biết rốt cuộc anh em của mình đã trải qua nhưng gì, nhưng anh lại biết chuyện này rất nghiêm trọng.

Thạch Thái Nhiên gật đầu, kể lại đầu đuôi câu chuyện.

Lẽ ra cuộc sống của anh ta cũng bình yên, thi vào đại học Đường Hải bằng chính sức mình, cũng tìm được một cô bạn gái không tệ.

Nhưng từ khi một người xuất hiện thì tất cả mọi thứ đều thay đổi.

Người đó tên là Chu Hầu, một cậu ấm cô chiêu nổi tiếng ăn chơi, không biết tại sao Chu Hầu lại để mắt đến bạn gái Thạch Thái Nhiên, hai người đã nảy sinh xung đột vì chuyện này rất nhiều lần.

Tuy cuộc sống của Thạch Thái Nhiên cũng được xem là dư dả, nhưng suy cho cùng vẫn là con của gia đình bậc trung bình thường.

Còn Chu Hầu thì lại là cậu ấm cô chiêu hàng thật giá thật, làm sao Thạch Thái Nhiên có thể đánh lại gã ta?

Chẳng những bị cướp mất bạn gái, mà cả bố mẹ anh ta cũng không may mắn thoát khỏi tai ương, chẳng hiểu tại sao lại gặp phải tai nạn xe cộ, bây giờ hai người vẫn còn đang nằm trong bệnh viện.

“Bác sĩ nói hai người họ có thể sẽ không tỉnh lại được nữa!”

Nói tới đó, Thạch Thái Nhiên lại không nhịn được khóc ầm lên.

Ai nói đàn ông không biết đau lòng, chỉ là chưa đến mức khiến họ phải thấy đau thôi.

“Thế đám người trong chợ là chuyện gì nữa?”

Lưu Minh xé cái móng giò đặt vào chén Thạch Thái Nhiên.

“Cũng do tôi nhất thời hồ đồ! Lẽ ra tiền gửi ngân hàng trong nhà vẫn đủ để gắng gượng một vài năm nữa, nhưng tôi thấy cứ thế này cũng không phải là cách. Lại nghe người ta nói có một chỗ kiếm tiền rất nhanh, tôi mới cắm răng bấm bụng, chạy tới đó, cũng do tôi không thể kiềm chế được lòng tham của mình, càng lún càng sâu, lại phải đi vay nặng lãi!”

Nghe xong, Lưu Minh gật đầu, anh đã hiểu sơ sơ chuyện xảy ra, người anh em này đã dây vào một kẻ tên Chu Hầu.

Thạch Thái Nhiên đầy hối hận: “Anh Minh, chuyện này tôi cũng không định nói cho anh biết!”

“Không nói cho tôi biết thì cậu định giấu mãi trong lòng, một mình gánh vác như thế, cho đến khi gánh không nổi mới thôi hả? Có gì thì phải nói ra, anh em chúng ta cùng nhau gánh vác!”

Lưu Minh cười lạnh.

Thật ra anh có rất nhiều cách để ép Thạch Thái Nhiên phải nói ra, chỉ cần lấy một lá bùa nói thật thôi cũng đủ, hoặc là bảo quỷ nô của anh nhập vào người anh ta.

Nhưng anh lại không làm như thế!

“Thạch Đầu, cậu cứ yên tâm, tất cả những thứ thuộc về cậu, tôi sẽ giúp cậu đòi lại hết!”

Lưu Minh đứng dậy, thề thốt nói.

“Anh Minh, anh…”

Thạch Thái Nhiên mở to hai mắt nhìn anh với vẻ mặt khó hiểu.

“Được rồi, hôm nay chúng ta rời khỏi nơi này trước đã, cậu cũng về ngủ sớm một chút, ngày mai dẫn tôi đi thăm bố mẹ cậu một lát!”

Nói xong, Lưu Minh đá Thạch Đầu ra khỏi sân nhà.

Sau khi dọn dẹp bát đũa, Lưu Minh đi tắm rửa sạch sẽ, nằm trong bồn tắm lớn, anh cầm điện thoại lên theo thói quen, xem thử nhóm WeChat.

Lúc này mới phát hiện ra tên Tinh Hoàng kia đã được thả, lúc này đang khoe khoang về những gì mình đã trải qua.

“Tôi nói cho mấy người nghe nhé, lần này tôi vào đó kiếm bộn, trong trại tạm giam có em gái xinh lắm, cứ nhìn tôi cả ngày, không biết có phải cô ấy thích tôi rồi không!”

Truyền nhân Âm Dương: “Con nhỏ đó mù rồi chắc?”

Tinh Hoàng: “Làm gì có, mắt em gái đó sáng lắm, chớp chớp như những vì sao sáng rọi bầu trời đêm, khiến tôi có cảm giác như đang yêu vậy!”

Hòa thượng không muốn làm hòa thượng: “Sao cậu nói là sẽ kết hôn sau tôi cơ mà!”

Tinh Hoàng: “Cút nhé, này hòa thượng kia đừng nói linh tinh nữa được không, kết hôn sau hòa thượng, chắc tôi độc thân cả đời quá?”

“Tôi với em gái tình cảm thắm thiết lắm, chớp mắt đưa tình các thứ, cảm giác như sắp chìm vào bể tình đến nơi rồi!”
Chương 49: Đưa đi gặp tiểu thần y

Rốt cuộc Lưu Minh cũng không thể nhìn được nữa, buột miệng nói: “Thật ra ánh mắt em gái đó chưa chắc đã là tình cảm thắm thiết gì đâu, có khi người ta đang trừng mắt đầy sát khí, nghĩ rằng tại sao trên đời lại có người bỉ ổi đến thế, đi chạy tới cổng sau của trường lừa mấy em nữ sinh ấy chứ!”

Truyền nhân Âm Dương: “Đúng vậy, có khi con gái người ta nhìn cậu là vì cậu trông giống thú chứ không giống người!”

Hòa thượng không muốn làm hòa thượng: “Ha ha, xem ra Tinh Hoàng cũng phải kết hôn sau tôi thôi!”

Ba tên không giống người trong nhóm đùa giỡn với nhau một phen, Lưu Minh lại tắt điện thoại.

Ngày hôm sau, ăn sáng xong, Lưu Minh đi tới nhà Thạch Đầu, điều khiến anh ngạc nhiên là Thạch Thái Nhiên đã ăn mặc gọn gàng đứng chờ mình.

Lên xe, hai người nhanh chóng lên đường đi tới bệnh viện thành phố Đường Hải.

“Bố mẹ, anh Minh đến thăm hai người này!”

Thạch Thái Nhiên đi đến bên giường, nắm lấy tay bố mình, không nhịn được nói.

Ngày xưa khi có được thì không biết trân trọng tình cảm gia đình, thi thoảng lại giở chứng làm tổn thương đến người nhà, bây giờ mất đi rồi mới thấy quý trọng.

Trước kia chuyện Thạch Thái Nhiên ghét nhất chính là nói chuyện phiếm với bố mẹ mình.

Nhưng bây giờ việc anh ta thích làm nhất là ngồi lại trò chuyện với hai người họ, tuy bọn họ đã không thể đáp lại được nữa.

Lưu Minh cau mày quan sát hai ông bà thật cẩn thận, phát hiện bảy vía của hai người vẫn bình thường, cơ thể cũng không sao, chỉ là trong ba hồn đã mất đi thiên hồn, đó cũng là nguyên nhân họ vẫn chưa thể tỉnh lại.

Con người có ba hồn thiên địa nhân, do tinh khí thần khiến thành, thiên hồn là thần, chuyên vận hành sự vận động cơ thể, là gốc rễ của sinh mệnh.

Bình thường thì trừ khi chết, thiên hồn căn bản không rời khỏi cơ thể.

Chết còn được chia thành chết thật và chết giả.

Cái gọi là chết thật chính là thiên hồn về trời, địa hồn về đất, nhân hồn và bảy vía sẽ ở lại nhân gian để tận hưởng nhang đèn cung phụng, cho đến khi tiêu tan.

Chúng ta thường nói quỷ hồn chính là địa hồn vẫn chưa xuông địa phủ, mà kết hợp với nhân hồn ở nhân gian.

Còn chết giả, nói cách khác chính là sống đời sống thực vật, đó là do thiên hồn rời khỏi cơ thể và lượn lờ ở nhân gian!

Thế nên khi nói chuyện với những bệnh nhân này, họ vẫn có ý thức, chỉ là không thể đáp lại mà thôi.

Tình trạng của bố mẹ Thạch Thái Nhiên, với Lưu Minh mà nói cũng không tính là việc gì khó, chỉ cần tìm được thiên hồn của bọn họ, trả hồn về cơ thể là xong.

Lưu Minh lặng lẽ gọi Linh Nhi và Sương Nhi, để hai người họ đi tìm thiên hồn của hai ông bà.

“Thạch Đầu, đừng đau lòng quá, hai người họ sẽ tỉnh lại nhanh thôi!”

Lưu Minh đi tới sau lưng Thạch Thái Nhiên, vỗ vỗ vai anh ta, an ủi.

Thạch Thái Nhiên giữ im lặng, chỉ lặng lẽ gật đầu.

“Này, anh tới rồi hả, tôi đang tìm anh đấy, gọi cho anh mấy lần rồi, lần nào cũng trong tình trạng hết tiền, đúng là không thể chịu nổi mà!”

Một y tá trông rất đáng yêu đẩy cửa bước vào, không nhịn được trách móc.

“Quên nạp tiền điện thoại rồi!”

Thạch Thái Nhiên cười ngượng ngùng.

“Mấy ngày trước tiền viện phí đã hết rồi, anh mau đi đóng thêm đi, tôi không nói lại y tá trưởng bên kia!”

Y tá bĩu môi nói.

“Cảm ơn cô, tôi chuẩn bị được tiền rồi sẽ đóng ngay!”

“Anh còn muốn kéo dài thêm bao lâu nữa, lần trước lúc hết thời hạn anh đã nói với tôi thế nào, bây giờ tôi cho anh hai sự lựa chọn, một là giao tiền, hai là mang bố mẹ anh cút, nghèo mà cũng đòi nằm bệnh viện!”

Lúc này, một y tá trung niên mập mạp bỗng nhiên hùng hùng hổ hổ tiến vào, xem ra đây chính là y tá trưởng mà cô y tá kia vừa nói.

“Bây giờ tôi không có tiền, cho tôi thêm một khoảng thời gian ngắn nữa đi!”

Thạch Thái Nhiên cầu xin.

“Không được, hôm nay không chịu đưa tiền thì tôi sẽ kêu người mang bố mẹ anh ra ngoài!”

Thái độ y tá trưởng rất cứng.

“Này… Chị có thể chờ tôi thêm chút nữa được không, hai bệnh nhân này sẽ tỉnh lại ngay, đến lúc đó tôi nhất định sẽ trả đủ tiền viện phí!”

Lưu Minh đi tới bên cạnh y tá, cười thương lượng.

“Không được, một phút cũng không được!”

Nói xong, y tá trưởng lấy điện thoại di động ra, trông có vẻ đang chuẩn bị kêu bảo vệ.

“Chẳng lẽ các người không có chút y đức nào ư?”

Lưu Minh không ngờ một y tá trưởng lại có thể mất trí như thế.

“Chỗ chúng tôi là bệnh viện, không phải là trung tâm từ thiện! Y đức có thể biến thành cơm ăn không?”

Y tá trưởng cười lạnh nói.

Lẽ ra anh định chờ hai người tỉnh lại rồi mới bổ sung đủ tiền viện phí, nhưng không ngờ người phụ nữ này lại không chịu nói lý lẽ như thế.

Lưu Minh không nhiều lời vô nghĩa với y tá trưởng nữa, trực tiếp ra khỏi phòng bệnh, bấm số điện thoại của ông Lâm.

Lúc này, ông Lâm đang đi kiểm tra phòng bệnh, bên cạnh ông ta còn có một cô gái hơn hai mươi tuổi.

Nữ bác sĩ trông rất trẻ, mặc áo blouse dài, ôm hồ sơ bệnh án, gương mặt trái xoan hoàn mỹ, đeo cặp kính trông hết sức dịu dàng hiền lành, đó chính là cháu gái ông Lâm, Lâm Thu Vũ.

“Thật ra ông nội không cần phải làm mấy việc nhỏ này đâu!”

Lâm Thu Vũ bĩu môi, hơi bực tức nói.

“Là một bác sĩ, đầu tiên phải hiểu được bệnh tình của bệnh nhân, thế mới đưa ra chẩn đoán chính xác được”.

Ông Lâm lắc đầu, nhìn cháu gái của mình, nói.

Lâm Thu Vũ bĩu môi, nghĩ ông nội mình đúng là lão già cổ hủ, chẳng biết thay đổi theo thời thế gì cả.

Lúc này, điện thoại của ông Lâm đột nhiên vang lên, ông ta nhìn dãy số trên điện thoại di động, lại không nhịn được kích động: “Tiểu thần y lại gọi điện thoại cho mình!”

“Tiểu thần y, xin chào!"

Tuy là cách chiếc điện thoại nhưng ông Lâm vẫn cực kỳ cung kính.

Lâm Thu Vũ nhìn vẻ mặt nịnh nọt của ông nội mình thì cực kỳ khó chịu, từ khi nào mà lão thần y nổi tiếng Đường Hải lại phải khúm núm với một người như thế.

Từ khi cô ta về nước thì đã luôn nghe ông nội nhắc tới tiểu thần y gì đó, có thể nói là khen tên đó lên đến tận trời.

“Thu Vũ, đi, ông dẫn cháu đi gặp tiểu thần y!”

Sau khi để điện thoại xuống, ông Lâm đầy kích động nói.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom