• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

New Thiên Sư Hạ Sơn (1 Viewer)

  • Chương 1-5

Chương 1: Tôi đây là thiên sư

Trên máy bay đến Đường Hải, Lưu Minh nhìn những đám mây ngoài cửa sổ, trong lòng tràn đầy cảm thán.

Lúc rời khỏi nơi này, anh mới chỉ là một đứa trẻ hơn mười tuổi, thời gian thoi đưa, từ một đứa nhóc ngây thơ giờ đã lột xác thành một thiếu niên trẻ tuổi.

Khi bố mẹ mất anh vẫn còn nhỏ, được lão bất tử nhận nuôi, còn dạy thêm tài lẻ cho.

Ngày hôm qua, lão bất tử nói năng lực của anh cũng khá rồi, có thể xuống núi lang bạt kiếm sống, mới đưa cho anh một tấm vé máy bay.

Còn nói gì mà, đàn ông con trai phải có chí lập nghiệp, rạng danh với đời.

Kỳ thật nói trắng ra là không thích anh ở trên núi làm bóng đèn, hôm nay lúc lên máy bay, anh mới vào trang cá nhân của lão bất tử xem thử, thấy ông ấy đăng một bức ảnh tự sướng, trong ảnh đang khoác vai một góa phụ khoảng chừng ba mươi tuổi mỉm cười xinh đẹp kèm một dòng caption không thể giả trân hơn: Học trò đi rồi, nhớ nó quá mà!

“Lúc trước khi sư nương mất, nói thì hay lắm bảo sẽ không tìm sư nương mới cho mình, nào ngờ không chịu được sự cám dỗ của góa phụ Trương, giờ thành sư nương mới luôn rồi, cuối cùng còn đuổi mình xuống núi, ông thầy già đúng thật có sắc quên tình”.

“Hừm, mình đường đường là quỷ đạo thiên sư, cũng không phải không tự nuôi nổi chính mình, tùy ý tìm một nơi lập quầy bói toán hẳn là không sợ chết đói. Chờ đến ngày mình nổi danh khắp chốn, ông già đó sẽ ghen tị đến chết cho xem”.

“Đẩy mình xuống núi thì thôi đi, đáng hận ở chỗ ông già ấy lại chỉ mua vé phổ thông cho ngồi”.

Lưu Minh tự lẩm bẩm một mình, ngấu nghiến nhai củ cải khô trong miệng, như thể đang nhai nuốt ông thầy lão bất tử của mình cho hả giận vậy.

“Anh ăn mặc trông cũng kỳ lạ quá nhỉ, nhìn giống như đạo sĩ vậy”.

Ngồi bên cạnh Lưu Minh là một cô gái tuổi mới lớn, bên trên mặc một chiếc áo len dệt kim dài màu trắng đơn giản, thân dưới là váy xếp ly màu đen, mái tóc đen dài suôn thẳng buông xõa như thác nước. Đôi mắt trong veo tựa như làn nước mùa thu cùng gương mặt xinh đẹp, hàng mi dài không ngừng chớp chớp nhìn chằm chằm vào anh chàng đang ngồi bên cạnh nói chuyện vô cùng thích thú.

Lưu Minh mặc một bộ quần áo màu đen giản dị, trông không khác một nhân viên văn phòng bình thường là mấy, ngoại trừ việc anh mang thêm một chiếc túi màu vàng trên vai, thêu hình cá âm dương cùng nhiều loại bùa chú khó hiểu, nhìn túi trông căng phồng lên, cũng không biết bên trong đựng cái gì.

“Hừm, cô đúng thật kém hiểu biết, đạo sĩ cái gì, tôi đây là thiên sư, nhớ lại năm đó khi đạo pháp của bổn thiên sư tự luyện thành, một quyền đánh cho cao thủ viện dưỡng lão thôn Bắc run rẩy, một cước đánh cho thiên tài nhà trẻ thôn Nam khóc ầm lên, bổn thiên sư đến bãi tha ma đầu Đông đứng, mấy trăm con quỷ ở đó đến thở mạnh còn không dám nữa là”.

Lưu Minh bĩu môi, vô cùng kiêu ngạo nhìn thoáng qua cô gái ngồi bên cạnh, nhưng một cái liếc mắt này lại khiến anh phải ngây người, vừa rồi mải suy nghĩ đến ông thầy già mà không chú ý đến bên cạnh lại có cô gái xinh đẹp như vậy.

Anh lắc đầu quên đi cơn giận bị đuổi xuống núi khi nãy, dù sao xét theo xu hướng giới tính điều đó cũng rất bình thường, giữa một ông già và một cô gái xinh đẹp, Lưu Minh chắc chắn sẽ chọn người sau.

“Thiên sư?”

Trên trán Hạ Chi như xuất hiện vạch đen, vốn tính lên máy bay buồn chán muốn tìm người tán gẫu giết thời gian, không ngờ anh ta hình như hâm hấp, đây là thời đại nào rồi còn nói mình là thiên sư? Sao không bảo bản thân là Ngọc Hoàng đại đế luôn cho rồi.

“Cô không tin hả?”, Lưu Minh trừng to mắt nhìn Hạ Chi.

“È hèm, không phải tôi không tin, mà mấy thứ anh nói đã vượt qua thế giới quan của tôi”, Hạ Chi xấu hổ ho khan 2 tiếng, trong lòng thầm khẳng định người này nhất định đang chém gió.

Lưu Minh lạnh giọng nói: “Tôi không lừa cô, nghiêm túc mà nói tôi chính là truyền nhân Ma đạo, cô có thể nghi ngờ nhân phẩm của tôi, nhưng tuyệt đối không được phép nghi ngờ nghề nghiệp của tôi”.

“Cái kia, nếu anh là thiên sư, vậy anh có tuyệt kỹ gì không?”, cô gái bất đắc dĩ nhíu mày, thầm nghĩ chính mình sao lại tự đi tìm phiền phức như vậy.

“Cái này…để tôi nghĩ thử, làm chân bóng đèn, tảng đá đè ngực, nâng ngực tổ truyền, ‘cây súng vàng’ không hạ, có tính không?”, Lưu Minh gãi gãi đầu, trầm ngâm một hồi cuối cùng mới nói.

“Cái này toàn thứ linh tinh gì đâu, anh không có chút năng lực nào nghiêm túc hơn được à, thiên sư trên phim đều có thể bắt ma mà”, cô gái ngao ngán nói, thầm nghĩ con người này đúng thật kì quái, mở miệng ra nói năng linh tinh, không phải đầu óc có vấn đề chứ.

Lưu Minh cười cười nói: “Bắt ma đương nhiên chỉ là chuyện nhỏ, ngoài bắt ma ra tôi còn có thể xem tướng, y thuật, võ công…”, Lưu Minh đếm đếm ngón tay rồi nói, cuối cùng còn thêm một câu: “Hình như ngoài sinh con ra thì không gì tôi không biết”.

“Hờ, tin lời anh nói thì heo nái cũng có thể leo cây, chém gió lên tận trời xanh rồi. Ngoài sinh con ra thì cái gì cũng biết à? Có bản lĩnh thì cho cô đây xem đi?”, Hạ Chi khinh thường nhìn Lưu Minh, cô cũng phải cạn lời, hiển nhiên đã không còn muốn dây dưa nói chuyện với anh nữa, tên này đầu óc không bình thường, chém gió thôi rồi, dù có bốc phét cũng không cần khoa trương đến mức đó.

Suy cho cùng, chỉ số IQ thấp rất dễ lây lan.

“Xem ra cô vẫn không tin vào bổn thiên sư này nhỉ”, Lưu Minh bất đắc dĩ lắc đầu, khoát tay áo nói: “Thôi được rồi, trông tướng mạo cô cũng xinh đẹp, thiên sư sẽ xem tướng miễn phí cho vậy”.

“Được, nếu anh xem chuẩn, tôi sẽ tin lời anh nói”, Hạ Chi hứng thú đáp, dù sao cũng đang rảnh rỗi, chi bằng xem thử tên tiểu thần côn này rốt cuộc muốn giở trò gì.

*tiểu thần côn: ám chỉ người nói khoác, chuyên bày trò.

“Hmm, cô này, tôi thấy bộ dạng cô có chút kì quái”.

Lưu Minh liếc nhìn cô gái trước mắt, quan sát trong chốc lát rồi nói.

Hạ Chi sửng sốt, mở to mắt liếc nhìn Lưu Minh hỏi: “Kỳ quái thế nào?”
Chương 2: Chẩn bệnh

Lưu Minh cười ha hả nói: “Đẹp đến kỳ quái ấy, có thể làm vợ tôi thì tốt rồi”.

“Đi chết đi”, Hạ Chi quát: “Miệng chó không phun ra được ngà voi”.

“Nếu miệng chó có thể phun ra được ngà voi thì tôi đã không cần xuống núi, cứ thế nuôi một con chó là tốt rồi”.

“Tiểu thần côn kia, anh không thể nghiêm túc chút hả, không phải nói xem tướng sao?”, Hạ Chi nhíu mày, tức giận nói.

“Cô này, nếu tôi xem không nhầm thì chúng ta cũng coi như một nửa đồng nghiệp”, Lưu Minh như thể nhìn ra gì đó mà nói.

“Anh…anh không nhầm đó chứ, tôi với anh hơn nửa là đồng nghiệp sao?”, Hạ Chi bĩu môi, trong lòng tràn đầy bất mãn nói, tiểu thần côn bảo cô với anh hơn nửa là đồng hành, nhưng bản thân cô không phải kẻ lừa đảo đâu nha.

“Cô là sinh viên y khoa, về sau nhất định muốn làm bác sĩ. Mà tôi cũng xem như một nửa bác sĩ, vậy chúng ta không phải một nửa đồng nghiệp thì là gì?”

Lưu Minh cười cười nói.

“Sao anh biết tôi học y?”, Hạ Chi có chút giật mình hỏi lại, cô quả thật là sinh viên khoa y, hiện tại đang học năm 3.

“Tôi không chỉ biết cô học y, tôi còn biết cô là con gái một trong nhà, nhìn tướng mạo của cô hẳn là sống trong gia đình giàu có, bố mẹ đều làm cán bộ”, Lưu Minh cười cười nói.

Trong lòng Hạ Chi cũng rung động, người này vì sao cái gì cũng biết như vậy? Chẳng lẽ anh điều tra bối cảnh gia đình mình, nhưng ngẫm lại điều này không có khả năng, dù sao hai người gặp nhau trên máy bay, cũng xem như có duyên, có lẽ anh ta cũng không biết mình tên gì, thì làm sao có thể điều tra bối cảnh gia đình cô được?

Chẳng lẽ người này thực sự là cao nhân thế ngoại trong truyền thuyết, nhưng tuổi còn trẻ như vậy cũng hơi sai sai?

“Các vị hành khách xin chú ý, trong khoang hạng nhất có một vị khách đột ngột phát bệnh, hy vọng ai am hiểu y thuật có thể đến hỗ trợ”.

Giọng nói ngọt ngào và có chút lo lắng của cô tiếp viên hàng không phát ra vài lần, có vẻ như bệnh nhân đã ốm rất nặng.

“Này, tiểu thần côn không phải anh nói mình biết y thuật sao, chúng ta cùng đến đó xem thử đi?”

Hạ Chi chớp đôi mắt to tròn Lưu Minh rồi hỏi.

Lưu Minh gật đầu, hai người cùng đến khoang hạng nhất.

Khi hai người đến nơi, phát hiện đã có không ít người đến vây xem, ba vòng trong ngoài rồi.

Người phát bệnh là một người đàn ông trung niên, bụng phệ, mặt mày tái mét, mồ hôi lấm tấm trên má, hơi thở gấp gáp, hiển nhiên không thể hít thở nhiều không khí nữa.

Bên cạnh người đàn ông là một thiếu nữ xinh đẹp, đang nức nở lau mồ hôi trên trán cho ông ta.

Một ông lão đang nhắm mắt kiểm tra mạch đập cho người đàn ông trung niên.

“Xem ra người này được cứu rồi”, mắt Hạ Chi sáng lên, thở phào nhẹ nhõm.

“Vì sao?”, Lưu Minh có chút khó hiểu hỏi.

“Ông Lâm là chủ nhiệm khoa của trường y chúng tôi, là bác sĩ Trung y dày dặn kinh nghiệm của bệnh viện nhân dân thành phố. Về cơ bản, chỉ cần ông ta ra tay cứu giúp thì sẽ chữa khỏi thôi”, Hạ Chi hưng phấn nói.

Lưu Minh bĩu môi, cũng không nói gì thêm.

Thời gian trôi qua, lông mày của ông Lâm ngày càng nhíu chặt hơn.

“Bệnh đơn giản thế mà cũng cần bắt mạch lâu vậy sao?”

Lưu Minh nhỏ giọng thì thầm.

Mặc dù giọng nói của anh không lớn, nhưng bởi xung quanh vô cùng yên tĩnh, trong chốc lát dường như vô cùng đột ngột, tất cả mọi người đều quay đầu lại nhìn anh.

Lời nói của Lưu Minh tựa như tảng đá lớn rơi xuống mặt hồ yên tĩnh.

Ông Lâm đột nhiên mở mắt, gắt gao nhìn chằm chằm Lưu Minh.

“Hì, không ngờ nhỏ giọng vậy mà mọi người vẫn nghe được”.

Đối diện với ánh mắt của mọi người, Lưu Minh bất đắc dĩ lắc đầu, anh không sợ hãi, ngược lại bộ dạng còn rất bình tĩnh.

Hạ Chi cho rằng Lưu Minh lại mắc tật cũ thích khoe khoang, nhanh chóng kéo cánh tay Lưu Minh: “Này, đừng có nói nhảm nữa, không có bản lĩnh thì đừng bốc phét”.

Từ biểu hiện trên khuôn mặt của ông Lâm, có thể thấy bệnh của người đàn ông trung niên kia rất phức tạp, không ngờ tiểu thần côn này lại nói đó chỉ là một căn bệnh nhỏ, đây không phải giống công khai tát vào mặt ông Lâm sao?

Ông Lâm là ai cơ chứ? Đường đường là bác sĩ trung y vang danh ở Đường Hải, ông ta cũng đã chữa trị không phải một ngàn thì cũng tám trăm người rồi.

Nhân vật như vậy không phải là người mà một tên tiểu thần côn mới đến thành phố có thể xúc phạm được.

Mà lúc này, ông Lâm sải bước, chậm rãi đi tới cạnh Lưu Minh. Trong một khoảnh khắc, trái tim của khán giả đứng xem như được nâng lên, như thể có một cuộc chiến giằng xé sắp nổ ra.

Nhưng ông lão không hung dữ như trong tưởng tượng, ngược lại hỏi: “Cậu nhóc, cậu hiểu về y thuật sao?”

“Đương nhiên là hiểu rồi, bổn thiên sư khi ở quê nhà thường xuyên xem bệnh cho lợn gà trong thôn, tôi chính là thần y thôn bản, mèo ốm, lợn, cừu bị tiêu chảy đều do tôi chữa trị khỏi cho”, Lưu Minh nói.

Lưu Minh nói xong, mọi người đứng cạnh đều bật cười.

“Tôi vốn còn tưởng là thần y, hóa ra là bác sĩ thú y. Bây giờ bác sĩ thú y nhiều vô kể, đều là hạng tầm thường, dựa vào cái gì mà chạy vào đây vậy?”

“Một bác sĩ thú y nhỏ bé cũng dám ở trước mặt ông Lâm nói linh tinh, tên này có ngớ ngẩn không vậy?”

“Cậu kia, giờ có ấn ván quan tài của Hoa Đà cho cậu, cậu cũng ‘nổ’ tung nó thôi”.

Nghe thấy lời này của Lưu Minh, ông Lâm cũng khẽ nhíu mày: “Cậu...cậu có thể nói rõ được không?”

Có câu nói gừng càng già càng cay, ông Lâm rất có kinh nghiệm nhìn người, đối diện với bao nhiêu nghi ngờ của mọi người, người thanh niên trước mặt vẫn có thể bình tĩnh được, hiển nhiên nếu cậu ta không phải người có năng lực thực sự, thì chính là một kẻ ngốc.

Cho nên ông ta quyết định thử người trẻ tuổi trước mặt này một phen.

“Trời làm bừa đành phải chịu, tự làm bậy không thể sống, sắc mặt của ông chú kia tái nhợt, hiển nhiên là do khí huyết không đủ, bụng lại giống như phụ nữ mang thai mười tháng, hẳn là bệnh phát từ bụng. Nếu như tôi đoán không nhầm hẳn là ông ta không quản được miệng mình tự ăn thứ gì đó không nên ăn rồi”, Lưu Minh nói chuyện có chút kì lạ.

“Hửm, không có dụng cụ kiểm tra, cũng không bắt mạch mà cậu cũng biết bệnh của ông ta xuất phát từ bụng sao?”

Một người đàn ông đeo kính, mặc quần áo chỉnh tề khinh khỉnh nói, hiển nhiên bọn họ hoàn toàn không tin lời của Lưu Minh.

“Im hết đi”.

Ông Lâm lớn tiếng quát.

“Đó, nghe thấy không? Tên nhãi kia, ông Lâm bảo cậu câm miệng vào đấy”.
Chương 3: Chuyện nhỏ như con thỏ

Gã mắt tam giác vô cùng đắc ý, dùng hai tay cầm danh thiếp của mình dâng cho ông lão: “Ông Lâm, tôi là bác sĩ nội trú khoa ngoại của bệnh viện Nhân Dân, tên là Sử Trân Tương”.

“Tôi bảo ông câm miệng”, ông Lâm nhìn người thanh niên rồi vứt danh thiếp của Sử Trân Tương vào thùng rác.

“Ờm, xin hỏi anh bạn trẻ đây theo học vị cao nhân nào?”

Ông Lâm đang đứng trước mặt Lưu Minh lập tức thay đổi thái độ, mặc dù vừa rồi ông ta tỏ ra rất hiền hòa nhưng vẫn để lộ sự kiêu ngạo. Hiện tại thái độ của ông ta thay đổi hoàn toàn, khi nói chuyện với người thanh niên thì giọng điệu kính cẩn hơn, thậm chí còn dùng kính ngữ, xưng “anh bạn” với chàng trai nhỏ tuổi hơn mình rất nhiều này.

Nhìn vẻ mặt của bệnh nhân mà đoán được bệnh thì có thể xưng là thần, nghe hô hấp của bệnh nhân mà đoán được bệnh có thể xưng là thánh, hỏi bệnh nhân mà đoán được bệnh thì có thể xưng là chuyên gia, phải bắt mạch mới đoán được bệnh thì chỉ là hạng tầm thường.

Nhìn, nghe, hỏi, bắt mạch là bốn phương pháp chuẩn đoán bệnh trong Trung y. Người thanh niên này không cần bắt mạch, chỉ nhìn mà đã xác định được bệnh tình của bệnh nhân, điều này khiến ông Lâm vô cùng kinh ngạc.

“Theo học ai không nói thì hơn, danh tiếng của ông già quá tệ, nói ra thì thật mất mặt”.

Lưu Minh lắc đầu.

“Chàng trai trẻ, cậu nói đúng. Bệnh của ông Lý nhà chúng tôi đúng là từ bụng mà ra nhưng chúng tôi đã đi khám ở rất nhiều bệnh viện, uống rất nhiều thuốc nhưng vẫn không chữa khỏi được”.

Lúc này, người phụ nữ xinh đẹp cũng nín khóc.

“Chàng trai trẻ, thật không dám giấu, bệnh này tôi thực sự chữa mãi mà không khỏi, không biết phải uống thuốc gì mới hết, không biết cậu có cao kiến gì không?”

Ông Lâm cười gượng.

“Đây cũng không phải bệnh gì nặng, ông chỉ là không tìm được nguyên nhân chính xác của căn bệnh mà thôi”.

Lưu Minh xua tay, vẻ mặt bình thản như thể chỉ đang nói đến một chuyện vặt vãnh.

“Chàng trai, xin cậu giúp ông Lý nhà chúng tôi đi, chỉ cần cậu chữa được bệnh cho ông ấy thì cậu muốn tôi làm gì cũng được”.

Người phụ nữ như thể đã nhìn thấy hy vọng, vội quỳ xuống đất.

“Chị gái à chị không cần phải làm vậy, nếu chúng ta đã gặp nhau thì đó là duyên phận, tôi nhất định sẽ giúp chị”.

Lưu Minh thôi không làm vẻ cười cợt nữa mà trở nên vô cùng nghiêm túc. Anh lấy một tấm bùa ra từ trong chiếc ba lô đựng đồ chật ních của mình, sau đó tìm một chỗ ngồi xuống, vắt chéo hai chân, cẩn thận mà nhìn giày của mình rồi kéo ra một mảnh đen xì gì đó: “May mà vẫn còn nếu không phải xuống máy bay mới chữa bệnh được”.

Vừa nói Lưu Minh vừa xoa đều thứ đen xì đó vào mặt sau của tấm phù rồi bảo người phụ nữ cùng cô tiếp viên hàng không mang một ly nước ấm đến.

“Thứ đen xì đó là gì?”

Hạ Chi không nhịn được hỏi.

“Haha, cô nghe đến nông thôn tam đại thổ phỉ bao giờ chưa?”, Lưu Minh quay sang nhìn Hạ Chi.

“Chưa từng nghe!”, Hạ Chi lắc đầu, thật sự cô không hiểu nổi rốt cuộc anh định làm gì.

“Nông thôn tam đại thổ phỉ là chỉ ngỗng, gà trống và chó ta, thứ dính trên giày tôi vừa rồi là phân ngỗng – con đứng đầu trong tam đại thổ phỉ”, Lưu Minh cười nói.

“Ghê chết đi được, anh đúng là đồ biến thái!”, Hạ Chi cau mày, thầm cảm thấy buồn nôn. Phân ngỗng? Thứ đó có thể chữa bệnh?

“Đây gọi là bắt thuốc đúng bệnh!”, Lưu Minh bình thản nói.

“Phân ngỗng phối với bùa có thể trị bệnh? Rốt cuộc là nguyên lý gì?”, Hạ Chi nhìn khuôn mặt thản nhiên của Lưu Minh, không nhịn được mà hỏi.

“Ông anh kia quá tham ăn, thích ăn thịt rắn. Ông ta cũng xui xẻo, ăn phải một con rắn thành tinh rồi bị báo thù. Ngỗng chuyên ăn cỏ, mấy loài như rắn, triết sợ nhất là phân ngỗng. Có phân ngỗng cùng bùa trừ tà của tôi là đủ để giải quyết rồi”, Lưu Minh nói.

Hạ Chi cái hiểu cái không gật đầu. Thế giới này dường như không giống với tưởng tượng của cô. Ánh mắt cô nhìn Lưu Minh cũng trở nên dịu dàng hơn, ánh lên vẻ khác thường!

Lúc này, người phụ nữ xinh đẹp đã bưng một cốc nước ấm đến. Lưu Minh cầm cốc nước, vung vẩy tấm phù trong không khí. Tấm phù không châm lửa mà lại bùng cháy. Trông vậy không ít người đang đứng hóng hớt đều kinh ngạc kêu lên.

“Bóp mũi ông ta rồi trút cho ông ta uống”, Lưu Minh ném tấm phù vào trong cốc rồi đưa cho người phụ nữ, sau đó như không có chuyện gì mà về chỗ ngồi của mình.

“Tiểu thần y, ông Lý nhà chúng tôi uống thứ này rồi thật có thể khỏi bệnh ư?”, nhìn phương pháp trị liệu như hầu đồng vừa rồi, người phụ nữ không khỏi cảm thấy bất an mà hỏi.

Không chỉ cô ta nghi ngờ mà cả mọi người trong khoang máy bay đều cảm thấy mù mờ. Phân ngỗng kết hợp với bùa là chữa được bệnh thì còn cần bệnh viện làm gì nữa?

“Tin hay không tùy chị, dù sao cũng không thể trì hoãn việc chữa bệnh cho ông ta nữa!”

Lưu Minh hờ hững nhún vai.

“Tôi uống!”

Lúc này, giọng nói yêu ớt của người đàn ông trung niên vang lên. Cho dù chỉ có một phần trăm cơ hội sống sót thì ông ta cũng muốn thử.

Người phụ nữ cũng hạ quyết tâm, gật đầu rồi đổ cả cốc nước đen xì vào miệng người đàn ông trung niên.

Thời gian từng giây từng phút trôi qua nhưng người đàn ông trung niên vẫn không có chút phản ứng.

“Hừ, thần y cái khỉ gì, tôi thấy là lừa đảo thì có, nếu phân ngỗng với bùa mà trị được bệnh thì ngày nào tôi cũng ăn phân cũng được!”

Gã mắt tam giác bị ông Lâm mắng hồi nãy khinh thường nói. Lần này gã nhất định phải đòi lại mặt mũi bị mất sạch vừa rồi, hơn nữa gã hoàn toàn không tin phân ngỗng cùng bùa chú có thể trị được bệnh.

Gã vừa dứt lời thì người đàn ông trung niên đột nhiên ôm lấy thùng rác rồi nôn ra, nhất thời mùi hôi thối nhàn nhạt tỏa ra khắp khoang máy bay.

Khoảng 10 phút sau, khuôn mặt người đàn ông trung niên lộ rõ vẻ thoải mái, ông ta buông thùng rác ra, cái bụng căng tròn của ông ta cũng xẹp xuống. Trong thùng rác toàn là những con côn trùng đen sì sì, có những con còn đang không ngừng ngọ nguậy, trông mà nổi da gà.

“Thần y, cậu đúng là thần y, tôi chưa từng cảm thấy thoải mái như lúc này!”, người đàn ông trung niên mặc dù vẫn còn rất yếu nhưng khuôn mặt lại hiện rõ vẻ khoan khoái.

“Tiểu thần y, ông Lý nhà tôi không sao rồi chứ?”, người phụ nữ niềm nở hỏi.
Chương 4: Trò ngoan

“Ừ, không sao nữa rồi!”, Lưu Minh gật đầu rồi quay sang nhìn người đàn ông trung niên, chậm rãi nói: “Ông phải nhớ bài học lần này, không được phàm ăn, may mà ông gặp được tôi nếu không đã sớm chầu diêm vương rồi”.

“Nhất định, nhất định, đau đớn thế này tôi chịu một lần là đủ rồi!”, người đàn ông gật đầu như gà mổ thóc.

“Thanh niên này đúng là thần mà!”

“Bảo sao bụng sếp Lý to như vậy, hóa ra toàn là côn trùng”.

“Này, chẳng phải vừa rồi có tên nói muốn ăn phân à?”

Lúc này mọi người đồng loạt nhìn gã mắt tam giác. Mặt gã lúc này tái mét, hận không thể nhảy thẳng từ máy bay xuống.

“Được rồi, mọi người yên lặng nào. Hiện tại người bệnh cần nghỉ ngơi, hơn nữa phân ngỗng dưới chân tôi không phải ai muốn ăn cũng ăn được đâu!”

Cuối cùng Lưu Minh giải vây cho gã mắt tam giác.

“Chàng trai trẻ, cậu quả là khiêm tốn, lão già này thật sự khâm phục cậu. Đây là danh thiếp của tôi”.

Ông Lâm cung kính mà lấy danh thiếp ra đưa cho Lưu Minh.

“Chàng trai trẻ, ân này của cậu tôi thật không biết nên cảm ơn thế nào!”

Người đàn ông trung niên khom lưng, chạy bước nhỏ đến bên cạnh Lưu Minh, vẻ mặt nịnh nọt: “Còn về phí chữa trị thì cậu cứ cho tôi một con số. Cậu muốn thanh toán bằng séc, tiền mặt, chuyển khoản qua Alipay hoặc wechat đều được”.

Vừa nói người đàn ông trung niên vừa lấy tệp séc ra.

“Cũng không phải chuyện gì lớn, ông trả tôi 200 tệ là được, bình thường ở quê tôi chữa cho lợn cái cũng lấy giá này”.

Lưu Minh xua tay. Lúc trước chuyện tiền nong đều do ông già giải quyết, anh chỉ phụ trách làm việc.

“Như vậy sao được”.

Người đàn ông trung niên vẫn không chịu thôi.

“Ông Lý!”

Người phụ nữ xinh đẹp vội chạy đến bên cạnh chồng mình, kéo tay áo ông ta rồi dùng ánh mắt ra hiệu. Lúc này người đàn ông trung niên mới hiểu ra.

“Chàng trai trẻ, tôi biết cậu là người có tài, hẳn không thiếu tiền, đây là danh thiếp và thẻ khách vip nhà hàng của tôi, cậu nhất định phải nhận, sau này nếu cần tôi giúp thì chỉ cần cậu nói một câu, cho dù có tan xương nát thịt thì tôi cũng không màng”.

Người đàn ông trung niên cung kính dâng 2 tấm thẻ cùng 200 tệ cho Lưu Minh.

Lưu Minh gật đầu nhận tiền rồi dắt Hạ Chi trở về khoang phổ thông của mình. Hiện tại Hạ Chi như hoàn toàn biến thành một người khác. Cô như con chim sẻ xoay quanh Lưu Minh, hỏi hết cái này đến cái khác, từ nữ thần dịu dàng kiệm lời trở thành một bé gái đầy hiếu kỳ.

Cả chặng đường có một cô gái xinh đẹp nói chuyện bầu bạn khiến Lưu Minh cảm thấy không còn cô đơn. Thời gian vui vẻ thường trôi qua rất nhanh, giọng nói ngọt ngào của tiếp viên hàng không vang lên báo hiệu hành trình này đã đến điểm cuối.

Lưu Minh và Hạ Chi trao đổi wechat rồi chia tay.

Sau khi xuống xe, Lưu Minh nhìn thành phố Đường Hải với những tòa nhà chọc trời mọc lên như nấm thì không khỏi cảm thấy xa lạ như thể đã xa cách mấy đời: “Mười năm rồi, mình cuối cùng vẫn trở lại nơi này”.

Anh lấy điện thoại ra định quét mã một chiếc xe đạp ofo rồi về nhà xem sao nhưng không ngờ vừa mở máy thì đã nhận được thông báo từ wechat. Ấy vậy mà lại là sư phụ anh, lão bất tử gọi tới.

“Trò ngoan, sao bây giờ con mới nghe máy? Có phải mới xuống máy bay không?”

Sau khi mở video call, một khuôn mặt đáng khinh lập tức xuất hiện trên màn hình di động.

“Phí lời, thầy cho rằng ai cũng giống thầy, ngồi máy bay không tắt điện thoại chắc? Lại còn mặt dày kéo tiếp viên hàng không chụp ảnh cùng, xuống máy bay thì đăng bài làm màu”.

Lưu Minh bực bội nói.

“Lão bất tử, có gì thì nói đi, tìm ông đây có việc gì?”

Sống cùng lão bất tử mười năm, Lưu Minh sớm đã hiểu rõ tính cách của ông ấy. Nói một cách tục tĩu thì chỉ cần ông ấy nhấc cái đít lên là anh đã đoán được ông ấy sẽ phun ra cái gì.

Ông ấy vừa đuổi anh đi xong giờ lại mặt dày tìm anh, nhất định là có việc gì đấy cần đến anh rồi. Bình thường ông ấy cũng không gọi anh là đồ đệ ngoan mà toàn kêu “thằng nhóc chết tiệt”.

Lão bất từ cũng không lòng vòng với anh mà trực tiếp kể hết đầu đuôi mọi chuyện.

“Cái gì, bảo ông đây khám bệnh cho? Lại còn bắt ông đây tự đến. Ông đây đường đường là Thiên sư Quỷ Đạo, từ khi nào lại phải hạ mình như vậy? Ông đây là Thiên sư, không phải shipper”.

Lưu Minh tức đến giậm chân.

“Thân chủ mắc bệnh rất nặng, hơn nữa cứu một mạng người hơn xây bảy tháp chùa, chúng ta là người tu tiên đạo thì nên thay trời hành đạo”.

Lão bất tử nghiêm mặt, ra vẻ chính nghĩa mà nói.

“Thôi đừng có chém nữa, nói đi, rốt cuộc người ta cho thầy bao nhiêu tiền? Hiện tại ông đây đã xuất sư rồi, tiền kiếm được phải chia cho ông đây một nửa!”

Lưu Minh hoàn toàn không tin người thấy tiền là mắt sáng lên như lão bất tử lại giúp người miễn phí.

“Được lắm, tên nhóc chết tiệt, bây giờ xuất sư rồi, cứng cáp rồi phải không? Lẽ nào mi quên là ai đã bón từng thìa nuôi mi khôn lớn hả? Thầy mi đúng là số khổ mà, sao lại nhận nuôi tên đồ đệ vong ơn phụ nghĩa như mi chứ!”

Trong video, lão bất tử làm vẻ mặt đau khổ như thể không thiết sống nữa.

“Được rồi, ông đây không đôi co với lão mặt dày như thầy nữa. Lần làm ăn này coi như ông đây biếu thầy tiền dưỡng lão, sau này ông đây mặc kệ!”

Nói lý không lại thì lôi tình cảm ra nói, đây là trò mà lão bất tử thạo nhất.

Lưu Minh bất đắc dĩ lắc đầu, trong tất cả những người mà anh quen, nói về độ mặt dày, ông già sư phụ này của anh mà xếp thứ hai thì không ai dám xếp thứ nhất.

“Trò ngoan, thật ra thầy cũng là vì tốt cho con, thế giới phồn hoa bên ngoài quá nhiều dụ hoặc, con mà cầm tiền thì có khi vài ngày đã phung phí hết rồi, cứ để ở chỗ thầy vẫn tốt hơn. Thầy giữ hộ con để sau này con còn lấy vợ!”

Lão bất tử vô cùng vô sỉ mà nói.

Lưu Minh không thèm nghe mấy lời xàm lông của lão bất tử mà cúp điện thoại luôn, sau đó quét mã một chiếc xe đạp ofo rồi đi đến địa chỉ mà ông ấy gửi cho anh.
Chương 5: Nữ tổng giám đốc kiêu ngạo

Vân Thủy Gian, khu biệt thự xa hoa nhất thành phố Đường Hải, được xây dựng trên đảo nhân tạo ở hồ nhân tạo lớn nhất châu Á, có thể nói là tấc đất tấc vàng, người sống ở đây không phú thì quý.

Ở một căn biệt thự trong số đó, một thiếu nữ vô cùng xinh đẹp ngồi ngay ngắn trên ghế sofa. Gương mặt trái xoan hoàn hảo, mắt to mũi cao, môi đỏ như chu sa, da trắng ngần, tựa như phù dung mới nở. Cô ta mặc trên người chiếc váy màu xanh lá cây nhạt, tôn lên vóc dáng hoàn hảo của cô ta.

Giữa mi mày thiếu nữ tỏa ra sự kiêu ngạo mờ nhạt. Gương mặt nghiêm nghị giống như núi tuyết vạn năm không tan, cho người ta cảm giác xa cách.

Thiếu nữ tên là Mạc Liên Y, tốt nghiệp chuyên ngành Quản lý kinh tế trường Đại học Harvard. Tuổi còn trẻ đã kế thừa doanh nghiệp của gia tộc từ tay Mạc Thiên Nam, chỉ trong một năm đã giúp lợi nhuận của tập đoàn Thiên Nam tăng lên ba mươi phần trăm.

Mạc Liên Y là thiên tài được nhiều người công nhận, là nữ thần của thành phố Đường Hải, không hề khoa trương khi nói rằng người theo đuổi cô ta có thể xếp hàng vòng quanh hồ Nam một vòng.

“Bố, con đã nói là con không bị bệnh!”, Mạc Liên Y oán giận nhìn bố mình: “Cơ thể con con biết, chỉ là gần đây hơi mệt, tối đến mới gặp ác mộng. Hơn nữa, con đã đến bệnh viện khám, không phát hiện ra gì cả, sao bố không cho con đi làm?”

“Con gái, không được quấy, con xem mặt con trắng bệch thế này, lát nữa đồ đệ của Trương thiên sư sẽ đến đây. Người đó là cao nhân, đến lúc đó để cậu ấy khám cho con”.

Mạc Thiên Nam lo lắng cho cô ta, lên tiếng trách cứ.

“Bố, rốt cuộc bố muốn làm gì? Cho dù con bị bệnh cũng không nên mời Thiên sư gì đó. Mấy thứ quỷ thần gì đó vốn dĩ không tồn tại, còn thiên sư, đạo sĩ, xem bói gì đó dều là kẻ lừa đảo mà thôi. Bây giờ đã là xã hội mới, bố tin vào khoa học đi được không!”

Mạc Liên Y hùng hồn phản bác.

“Con gái, thế giới rộng lớn không hiếm gì những thứ kỳ lạ. Thứ con không thấy được không thể phủ định sự tồn tại của nó, nếu không huyền học cũng sẽ không lưu truyền ở Hoa Hạ và cả thế giới mấy nghìn năm”.

Mạc Thiên Nam cảm khái.

“Hừ, cũng không biết đám giả thần giả quỷ đó cho bố uống thuốc gì mà bố lại tin bọn họ như vậy!”, Mạc Liên Y khoanh tay trước ngực, vẻ mặt chán nản: “Đợi lát nữa kẻ lừa đảo kia tới, con sẽ đuổi hắn ra ngoài!”.

“Mạc Liên Y, con im miệng đi! Lát nữa tiểu thiên sư đến đây, con phải lịch sự với cậu ấy một chút. Sư phụ của cậu ấy là ân nhân của nhà chúng ta, không có người đó thì không có bố của ngày hôm nay”.

Mạc Thiên Nam tỏ vẻ nghiêm túc, dường như không cho con gái được phép nghi ngờ.

Mạc Liên Y hừ lạnh lùng, không nói thêm nữa. Cô ta cảm thấy vô cùng ấm ức, từ khi mẹ mất, bố luôn cưng chiều cô ta, cơ bản chuyện gì cũng nghe theo cô ta, nâng như nâng trứng, ngậm trong miệng còn sợ tan. Không ngờ hôm nay bố mình lại vì một kẻ lừa đảo mà trách mắng mình, trong lòng cô ta càng không có thiện cảm với tên lừa đảo đó, thầm nghĩ lát nữa anh ta đến đây nhất định sẽ khiến anh ta đẹp mặt.

Không lâu sau, tiếng chuông cửa vang lên, cắt ngang cuộc chiến tranh lạnh giữa hai bố con.

“Cháu à, cháu là đồ đệ của Trương thiên sư sao?”

Mạc Thiên Nam đích thân ra mở cửa, nhìn thấy Lưu Minh đi đường đầy bụi bặm ở ngoài cửa, thân thiện nở nụ cười.

“Chào chú Mạc!”

Lưu Minh cũng vô cùng ngoan ngoãn chào Mạc Thiên Nam. Anh chưa bao giờ gặp Mạc Thiên Nam, cũng không biết ông thầy già của mình và người đàn ông trước mắt có chuyện quá khứ thế nào. Nhưng theo anh nghĩ, khách hàng lớn thế này đều là thượng đế của mình, cung cấp cái ăn cái mặc cho mình.

“Chú vốn muốn mời thầy của cháu cùng tới đây làm khách, nhưng ông ấy nói thích thanh tịnh”.

Mạc Thiên Nam nói.

“Ông già ấy nào có thích thanh tịnh, rõ ràng là hoan lạc quên cả trời đất, sớm muộn cũng có ngày chết trên bụng phụ nữ”.

Lưu Minh vô cùng bất mãn lẩm bẩm.

“Mau vào trong ngồi đi, chú đã pha trà Thiết Quan Âm thượng hạng cho cháu, hai chú cháu ta vừa uống vừa nói chuyện”.

Mạc Thiên Nam cười sang sảng, muốn kéo Lưu Minh vào nhà.

“Đồ lừa đảo, anh không được vào!”.

Lưu Minh vừa bước chân vào nhà đã bị nữ tổng giám đốc kiêu ngạo chặn trước cửa.

Giây phút Mạc Liên Y xuất hiện, Lưu Minh cảm thấy cả người mình như bị điện giật. Gương mặt này, dáng người này, còn cả khí chất lạnh lùng kiêu ngạo, hoàn toàn không phải mấy cô gái ở trong thôn có thể sánh bằng. Khí chất không nhiễm khói lửa nhân gian quả có chút tương tự với Thần Nữ.

“Đồ lừa đảo, nhìn cái gì mà nhìn? Có tin tôi sai người móc mắt anh ra không?”

Mạc Liên Y vốn có oán niệm với Lưu Minh, cộng thêm vừa rồi gặp mặt, mắt anh lại liếc bậy liếc bạ trên cơ thể mình khiến cô ta càng tức giận thêm.

“Liên Y, không được vô lễ!”

Mạc Thiên Nam quát lên.

Mạc Liên Y hừ một tiếng, nhưng không nhường đường.

“Cháu à, đây là con gái chú Liên Y, con nhỏ này từ nhỏ đã được chú chiều hư rồi, cháu đừng để ý”.

Nhìn biểu hiện của con gái nhà mình, Mạc Thiên Nam lúng túng cười nói. Đối với con gái nhà mình, ông ta chẳng có cách nào cả.

“Chào cô, Liên Y, tôi là Lưu Minh, đến từ dãy núi Sát Long. Không biết cô Liên Y đây đã bao nhiêu tuổi, kết hôn hay chưa?”

Lưu Minh không hề để ý đến sự vô lễ của Mạc Liên Y, ngược lại vô cùng thân thiện đưa tay ra.

“Anh là kẻ lừa đảo mà bố tôi mời đến, anh thật chẳng chuyên nghiệp, đạo sĩ thầy bói khác ít nhất cũng mặc đạo bào, đem theo mấy pháp khí như kiếm gỗ đào và bùa chú gì đó, còn anh thì sao? Chẳng đem theo thứ gì, lẽ nào dùng miệng bắt quỷ à? Lẽ nào anh định dùng pháo mồm đuổi ma quỷ đi?”, Mạc Liên Y không hề nể mặt Lưu Minh.

“Haizz, rốt cuộc thế giới này làm sao vậy? Sao ai cũng xem tôi như kẻ lừa đảo?”

Lưu Minh lúng túng thu tay về, bất đắc dĩ lắc đầu.

“Nói đi, bố tôi cho anh bao nhiêu tiền, tôi sẽ cho anh gấp ba. Mau biến mất khỏi mắt tôi đi, nhìn thấy anh là tôi lại buồn nôn!”

Nói rồi, Mạc Liên Y lấy ví tiền của mình ra.

“Liên Y, cô bị bệnh rồi”.

“Anh mới bị bệnh, bệnh thần kinh!”
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom