Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 11-15
Chương 11: Lấy
Lưu Minh căn bản không ngờ chiếc xe đó lại lao về phía mình, đợi đến khi anh kịp phản ứng lại thì chiếc xe đã xuất hiện ngay trước mắt, trong tình huống này dù anh có phản ứng nhanh thế nào cũng không kịp né tránh. Chỉ nghe thấy rầm một tiếng, Lưu Minh theo quán tính bị hất văng ra xa bảy tám mét, cả người và xe lăn mấy vòng mới dừng lại.
“Mẹ kiếp, đây là mưu sát mà”.
Loại tốc độ này, ngay cả Lưu Minh sau khi bị đâm trúng cũng cảm thấy sôi máu sùng sục trong người.
Còn chiếc xe tội nghiệp của anh đã bị hất tung lên cả rồi.
“Trời đất, đâm chết người rồi, mau báo cảnh sát đi”.
“Đúng, nhất định phải báo cảnh sát bắt hết lớn nhỏ nhà họ Hậu lại, anh ta chính là tai họa của xã hội”.
“Ông thôi đi, có nhớ năm ngoái Hậu Tông Dư đâm chết một người nhưng hiện giờ không phải người ta vẫn nhởn nhơ sống đó sao? Đám người có tiền có quyền kia không phải là người mà dân thường như chúng ta có thể động đến đâu”.
“Con mẹ nó, đau chết ông đây rồi”.
Lưu Minh toàn thân đau nhức, từ trên đất bò dậy.
Những người đứng cạnh cũng ngẩn người hồi lâu, bị một chiếc xe chạy nhanh như vậy tông vào mà vẫn như thể không có chuyện gì từ dưới đất đứng dậy. Chẳng lẽ thanh niên này là quái vật sao?
“Hôm nay tao không phá nát xe của mày, mày lại nghĩ tao thích giỡn mặt nhỉ?”
Lưu Minh căn bản không để ý đến mọi người xung quanh đang trợn tròn mắt há hốc miệng mà lập tức đi về phía con ác điểu màu đỏ rực kia.
“Người anh em, vẫn nên đi báo cảnh sát thì hơn, nhờ cảnh sát giúp đỡ, đó là người nhà họ Hậu, anh ta là ác bá đấy, tốt nhẫn đừng động vào”.
Một người đeo kính mập mạp chạy nhanh tới giữ chặt Lưu Minh, tốt bụng khuyên ngăn.
“Không sao, không sao, cảm ơn đã nhắc nhở, tôi chỉ qua đó nói đạo lý với anh ta chút thôi, con người tôi giỏi nhất là nói đạo lý với người khác, lấy đức thu phục lòng người, trong chốc lát chắc chắn khiến anh ta xấu hổ mà khóc lóc quỳ xuống nhận sai”.
Lưu Minh nhếch khóe miệng lên, vỗ vỗ bả vai người mập mạp kia rồi nói.
Nói xong, anh lại tiến về phía chiếc xe thể thao.
“Thằng khốn này, không ngờ tông xe vậy mà mày vẫn không sao, quả thật là ngoài dự kiến của tao”.
Cửa xe mở ra, Hậu Tông Dư có chút nữ tính từ trên xe bước xuống.
Anh ta thản nhiên liếc nhìn Lưu Minh một cái, không nhanh không chậm rút một điếu thuốc lá từ trong túi áo ra, châm lửa hút thuốc, như thể không buồn bận tâm đến vụ va chạm vừa rồi.
“Mẹ nó, đâm phải ông rồi, mày có mắt không vậy? Tao thấy mày đúng thật vênh váo tự đắc không biết mình là ai nhỉ?”
Lưu Minh nheo mắt lại, khóe miệng nở nụ cười lạnh, đột nhiên từ trong ba lô lấy ra một viên gạch, trực tiếp đáp nó lên đầu Hậu Tông Dư.
“Mày… thằng khốn này, sao mày dám đánh tao?”
Vết máu chảy dọc từ trên trán Hậu Tông Dư xuống, anh ta trừng to mắt nhìn, như thể không tin nổi tên oắt con trước mặt lại dám ra tay với mình.
Không chỉ Hậu Tông Dư không ngờ tới, mà ngay cả những người đang xem náo nhiệt cũng phải há hốc miệng kinh ngạc, không phải nói giảng đạo lý thu phục lòng người sao lại đột nhiên ra tay đánh người thế này? Người mà anh đánh còn là một trong những tên ác bá nổi tiếng Đường Hải, thanh niên này cũng to gan quá rồi.
Cùng một nền giáo dục bắt buộc chín năm, dựa vào đâu anh lại ưu tú bạo gan đến vậy? Anh đã lén đến lò luyện thi sao?
“Đánh mày thì sao, người mày nạm vàng hay nạm kinh cương mà không cho người khác đánh?”
Nói xong, Lưu Minh lại một cước đá Hậu Tông Dư ngã xuống đất.
“Thằng khốn này, dám ra tay với tao, tao nhất định phải giết mày”.
Hậu Tông Dư nhìn chằm chằm Lưu Minh, cố gắng vùng vẫy đứng dậy, nhưng Lưu Minh đã một chân đè anh ta xuống đất.
“Mày có biết gương trong nhà vệ sinh của trường học dùng để làm gì không?”
Lưu Minh từ trên cao nhìn xuống hỏi.
“Làm gì?”
Hậu Tông Dư ngây ngẩn người, căn bản không hiểu tại sao Lưu Minh lại hỏi một câu như vậy.
“Ngu xuẩn, đương nhiên là để nói cho mày biết, đã là người xấu thì tốt nhất nên đọc nhiều sách chút, mày chỉ là sâu bọ nhỏ nhoi thì cả ngày đừng nghĩ chuyện không đâu nữa”.
Nói xong, Lưu Minh bồi thêm một cước lên mặt Hậu Tông Dư.
“Aaa, tao phải giết mày”.
“Hửm?”
“Con mẹ nó tao chính là Hậu…”.
“Đang ở nơi đông người thế này mày hô hào cái gì hả, mày thử kêu lên một tiếng nữa xem tao có vả vỡ miệng mày không?”
Lưu Minh lại đá thêm mấy cái, lần này Hậu Tông Dư đã ngoan hơn, giống như lợn chết quỳ rạp dưới đất.
“Kẻ thức thời là trang tuần kiệt”, Lưu Minh vừa lòng gật đầu.
“Mẹ kiếp, mày dám lái xe đâm ông đây thì ông sẽ phá nát cái xe của mày”.
Viên gạch trong tay Lưu Minh trực tiếp đập vào kính xe của Raptor, chỉ nghe một tiếng răng rắc, kính xe trực tiếp bị đánh vỡ, còn có vài mảnh thủy tinh bắn ra. Lúc này người ta mới thấy rõ trên viên gạch có khắc một chữ “đức” lớn.
Lúc này người qua đường mới hiểu được, vốn cái gọi là lấy “đức” thu phục lòng người là có ý gì.
Lưu Minh nhìn những vết nứt trên kính không khỏi nhíu mày. Nhưng bàn tay không dừng lại, viên gạch đập xuống vài lần đã trực tiếp đập vỡ tất cả các cửa sổ của Raptor.
“Không ngờ đập cái xe này vất vả thế, đau hết cả tay ông rồi”.
“Này, thiếu gia Hậu gia, chi bằng mày cũng đập thử đi, tuy hơi mất sức nhưng cảm giác không tệ nha”.
Lưu Minh ngồi chồm hổm dưới đất, cười xảo quyệt nhìn Hậu Tông Dư.
“Mày…mày đừng khinh người quá đáng”.
Hậu Tông Dư lau máu trên miệng, trợn to mắt hung dữ nhìn Lưu Minh.
“Đừng dùng đôi mắt chảy đầm đìa máu của mày nhìn tao như vậy, tao sợ tối mất ngủ lắm!”, Lưu Minh tiến lên hai bước, ngồi xổm xuống cạnh Hậu Tông Dư, vỗ vỗ vai anh ta như những người bạn thân thiết mà nói: “Đi nào, Hậu thiếu gia, ông đây cho mày xem một thứ bảo bối”.
Sau khi nói xong, Lưu Minh nhẹ nhàng búng tay một cái, ngay sau đó một khuôn mặt dữ tợn hiện ra trước mắt Hậu Tông Dư, anh ta lập tức bị dọa đến ngây ngẩn cả người.
Đó là gương mặt như thế nào?
Chương 12: Đi tìm chân tướng
Mớ tóc dài xơ xác rối bết lại, mắt và mũi đều bị khoét chỉ còn hốc rỗng, máu nhỏ tí tách, và cả chiếc lưỡi dài gần nửa mét đẫm máu thòng lòng.
“Linh Nhi đến chào hỏi cậu chủ Hậu đi, nhiệt tình chút”
Con quỷ vươn chiếc lưỡi dài thô ráp, khẽ mơn trớn mặt.
“Á!”
Hậu Tông Dư từ bé được nâng niu kính trọng, nào đã chịu cảnh thế này, cùng với cơn mửa ập lên cổ họng là đũng quần ướt đẫm, gã ta ré lên một tiếng rồi lăn ra ngất xỉu.
“Aiz, vốn định trêu một chút, không ngờ nhạt nhẽo như vậy. Vô dụng chính là vô dụng, dù là khủng hoảng kinh tế, mày cũng chẳng lên giá nổi!”
Lưu Minh đá đá gã ta, thở dài cảm thán.
“Đây…đây, cậu chủ Hậu sẽ không chết chứ!”
“Thanh niên này là ai, ghê gớm như vậy, lần này coi như cậu Hậu gặp kèo khó rồi! Đây không phải cao thủ võ lâm trong truyền thuyết đấy chứ, có thể đánh vỡ vụn một tảng đá!”
“Tôi cho rằng anh ta là con trai đại gia tộc nào đó, anh không nghe lúc nãy anh ta nói chuyện, cậu Hậu sợ đến mức tè cả ra quần à?”
Ánh mắt mọi người nhìn Lưu Minh tràn ngập kính trọng, chưa tính gia cảnh hay thân thủ, chỉ riêng dũng khí của anh đã rất hơn người.
Hậu Tông Dư áp bức người khác, bọn họ không hề dám phản kháng dù chỉ một chút, nhưng người thanh niên trước mặt không vậy, không vừa ý liền trực tiếp ra tay, thật quyết đoán!
Đây mới là kẻ mạnh!
“Hê hê, tôi trước giờ không bắt nặt kẻ yếu, đánh xong mới biết người ta yếu hơn tôi…”
Lưu Minh quét mắt 1 lượt, thản nhiên nhún vai.
Việc gì phải diễn?
Cứ chấp nhận sự thật da mặt mình dày hơn tường thành đi rồi.
Không bắt nạt kẻ yếu?
Vừa nãy rõ ràng dọa người ta sợ tè ra quần!
Xe vẫn chưa được trả lại, giờ Lưu Minh đành phải bắt taxi.
Anh tùy ý bắt một chiếc xe, sau đó vô tư rời đi trước ánh mắt của đám đông.
Anh cần phải đi giúp Mạc Liên Y giải quyết con ma kia, thực ra tối qua anh có thể tiêu diệt nó, nhưng anh không ra tay, bởi anh muốn tìm hiểu tại sao nó lại ám Mạc Liên Y, vì vậy chỉ để quỷ nô để lại dấu ấn trên người ma nữ làm tín hiệu.
Nhìn cảnh vật không ngừng lướt qua ngoài cửa xe, Lưu Minh thở ra một hơi dài, thầm tính nhanh chóng giải quyết xong việc, về nhà một chuyến, đã 10 năm anh không trở về, nghĩ cũng có chút kích động.
Xe dần dừng bánh, đỗ một cách chậm rãi tại tiểu khu, sắc mặt bác tài ngày càng tệ.
“Cậu, cậu trai trẻ, phía trước là khu mộ tập thể, không nên tới đó!”
“Ừm, đúng là chỗ đó!”
Lưu Minh gật gù.
“Không thể đi, ngàn vạn lần không thể đi, nơi đó là vùng đất dữ, đã rất nhiều người bỏ mạng!”
Tài xế xám mặt nói.
“Ồ?”, Lưu Minh đột nhiên phấn khởi, lấy thuốc lá trong túi ra, tự châm một điếu, sau đó đưa cho tài xế một điếu: “Anh à, đã có chuyện gì xảy ra vậy!”
Tài xế nhận điếu thuốc, châm lửa, hít sâu một hơi, bình ổn tâm tình, thở dài rồi nói: “Chuyện nói ra rất kì lạ, tháng trước, ông lão lầu dưới nhà chúng tôi đột ngột ra đi, ông ấy là một cán bộ nghỉ hưu, tốt bụng với mọi người, không có gia thù, sức khỏe rất tốt, cũng chẳng có bệnh tuổi già nào, khi cảnh sát tới, ông lão đã lạnh ngắt, ngay chính ở mộ tập thể phía trước!”
“Vài ngày sau, một nữ sinh viên Đại học Đường Hải cũng mất tích, thi thể được phát hiện tại mộ!”
“Sau đó, liên tiếp những vụ mất mạng xảy ra, cảnh sát đều tìm thấy thi thể ở đó!”
“Hic, xem ra đúng là cổ quái!”, Lưu Minh gật đầu tán thành: “Được rồi, anh à, kể chuyện xong rồi, tiếp tục lái xe thôi!”
“Chàng trai, người trẻ tuổi ưa kích thích, tôi có thể hiểu được, nhưng chỗ đó thật sự không thể đi! Cậu còn trẻ như vậy, hẳn chưa kết hôn nhỉ, tôi không thể trơ mắt nhìn cậu đi vào chỗ chết!”
Tài xế khổ sở khuyên ngăn, nếu Lưu Minh chết tại mộ tập thể, không chừng cảnh sát sẽ tìm đến tài xế, bản thân trên có già dưới có trẻ, không thể rước chuyện vào người.
“Anh à, anh yên tâm, hôm nay tôi đến đây giải quyết chuyện này”, Lưu Minh mỉm cười.
Nơi này dù hung hiểm đến mấy, có thể bằng mộ tập thể ở đầu làng ư?
“Cậu, cậu có thể giải quyết chuyện này?”
“Đương nhiên, tôi chính là Thiên sư, truyền nhân Quỷ Đạo chân chính".
Lưu Minh nghiêm túc gật đầu, sau đó lấy một lá bùa ra, khẽ khua trên không, lá bùa lập tức bốc cháy.
Tài xế tròn mắt nhìn, kinh ngạc quan sát lá bùa bốc cháy trên tay anh: “Cậu, cậu không phải lừa đảo chứ?”
“Lừa đảo, tôi sẽ dùng tính mạng của mình ra đùa sao?”, Lưu Minh bật cười, không giải thích nhiều, đưa cho tài xế 100 tệ rồi xuống xe, đi về phía mộ tập thể.
Phía sau ngôi mộ lớn, 1 nam 1 nữ cảnh sát đang nấp, nam cảnh sát cúi thấp đầu, không thấy rõ mặt, nữ cảnh sát nghiêng mình nép vào cạnh mộ, quan sát xung quanh.
“Lão Lí, chúng ta đợi ở đây hơn 1 tiếng rồi, đến bóng dáng quỷ cũng không thấy, có phải tình báo sai không?”
Gương mặt Liễu Băng Thanh như phủ một lớp băng mờ, nhìn đồng nghiệp bên cạnh nói.
“Đội trưởng Liễu, tình báo nói với tôi là buổi tối, trời đã tối, tin chắc không lâu nữa, hung thủ sẽ xuất hiện thôi!”
Chương 13: Xuất hiện
Nam cảnh sát bên cạnh không ngẩng đầu, đáp.
“Hừ, chết tiệt, tôi nhất định phải bắt được tên đó!”
Liễu Băng Thanh hừ lạnh.
Nhắc đến tên tội phạm là cô ta căm hận nghiến răng ken két, từ lúc tốt nghiệp đến nay, cô ta từng phá không ít án lớn nhỏ, duy chỉ vụ án mộ tập thể là không chút manh mối nào.
Tức giận ở chỗ, nửa tháng trước, cô ta rình ở mộ tập thể 3 ngày, sáng nào cũng phát hiện thi thể mới, nhưng không hề bắt được hung thủ.
Vì sự việc này, cô ta không chỉ bị lãnh đạo mắng một trận, mà còn phải chuyển giao án.
Hồi chiều cấp dưới vừa nhận được tin tức, tối nay hung thủ sẽ tiếp tục gây án, cho nên cô ta sớm đã dẫn theo người mai phục ở đây.
Hôm nay bất luận thế nào cũng phải cho hung thủ biết tay.
“Đội trưởng, đừng gấp, đợi thêm chút nữa, hung thủ sắp xuất hiện rồi, đã đợi 2 tiếng, đợi thêm chút nữa có sao!”, lão Lí nói.
“Không được, tôi đợi hết nổi rồi!”
Dứt lời, Liễu Băng Thanh liền đi ra ngoài.
“Đội trưởng Liễu, cô làm gì vậy? Đừng manh động!”
“Đi vệ sinh cũng không được à?”, Liễu Băng Thanh trừng mắt với ông ta.
Đợi hơn tiếng đồng hồ, cô ta không nhịn nổi rồi.
Lúc này không quan tâm văn minh lịch sự gì nữa, Liễu Băng Thanh đi một đoạn, sau đó tùy ý tìm chỗ không người, ngồi xổm xuống.
“Ê, cô cảnh sát, đi tiểu tiện bừa bãi là không được đâu, hơn nữa dưới chân cô còn có người đấy!”
Lưu Minh đột nhiên lên tiếng.
Sau khi đi một vòng quanh khu mộ, anh phát hiện ở đây là nơi tích tụ âm khí, chẳng trách xảy ra nhiều chuyện kì quái! Điều không ngờ là, lúc anh đang chuẩn bị vào trong mộ xem thế nào thì liền thấy cảnh người tiểu tiện bừa bãi là 1 nữ cảnh sát, hơn nữa lại còn là 1 nữ cảnh sát cực kì xinh đẹp.
Thân hình cao ráo, da trắng bóc, đặc biệt là đôi gò bồng đảo cao ngất, bộ đồ cảnh sát thô rộng cũng không che lấp được.
Liễu Băng Thanh bị sự xuất hiện đột ngột của Lưu Minh làm hết hồn, vội vàng kéo quần đứng dậy, vốn cô ta cho rằng nơi này sẽ không có ai, vậy nên mới buông lỏng cảnh giác, không ngờ lại đột nhiên có người, hơn nữa còn là đàn ông.
Bực mình nhất là, tên đó đã nhìn thấy cảnh không nên nhìn, Liễu Băng Thanh tức thì đỏ bừng mặt.
“Anh, anh là ai, tại sao lại ở đây!”
Dù sao cũng là cảnh sát kinh nghiệm đầy mình, Liễu Băng Thanh rất nhanh đã lấy lại bình tĩnh.
“Ờm, nếu tôi nói tôi cũng đến đây đi tiểu, cô tin không?”
Lưu Minh sờ mũi, dù sao cũng không thể nói với cảnh sát là mình tới đây bắt quỷ, kiểu gì cũng bị cho là thần kinh.
“Hừ, nửa đêm nửa hôm, vác theo túi lớn, lén la lén lút, theo kinh nghiệm điều tra lâu năm của tôi, anh chính là hung thủ vụ án mộ tập thể!”
Dứt lời Liễu Băng Thanh liền rút còng tay ra.
“Nước tiểu màu vàng, lại còn tiểu buốt, theo kinh nghiệm hành y lâu năm của tôi, cô cảnh sát, dạo này cô bị nóng quá độ, hơn nữa còn có rối loạn miễn dịch và tiết niệu do rối loạn nội tiết, đau bụng kinh trong thời gian ngắn!”
Lưu Minh mỉm cười: “Nhưng tôi có thể giúp cô điều hòa, đảm bảo hết bệnh nhanh chóng, quan trọng là giá cả hợp lí, hay là chúng ta add wechat đi!”
Lưu Minh không quên quảng bá bản thân.
Chủ yếu là do nghèo, lão sư phụ không hề cho anh tiền, ban nãy gọi xe đã tiêu hết 100 tệ, nếu không kiếm tiền, e là phải cạp đất mà ăn.
“Đừng phí lời, anh đã bị bắt, theo tôi về đồn một chuyến!”
Liễu Băng Thanh không nhiều lời, trực tiếp lách ra sau Lưu Minh, còng tay anh lại.
“Ô, cô cảnh sát, nghe tôi giải thích đã, tôi thực sự không phải hung thủ, hung thủ thực sự vẫn đang ở đây, sẽ xuất hiện ngay bây giờ!”
Lưu Minh không ngờ cô gái này tính khí nóng nảy như vậy, chưa nói lời nào đã còng tay anh, anh chẳng muốn không dưng đến đồn cảnh sát uống trà đâu.
“Ở đây trừ anh không còn ai khác, anh còn dám nói mình không phải hung thủ? Tôi cảnh cáo anh ngoan ngoãn chút, nếu không ăn đòn đấy!”
Liễu Băng Thanh đá vào kheo chân Lưu Minh.
“Ai bảo không có, quỷ tới rồi này!”
Không ngờ Lưu Minh nhanh như cắt tránh sang một bên, đứng xa bĩu môi.
Liễu Băng Thanh trừng mắt, rõ rằng chẳng có ai ngoài lão Lí
“Hừ, lão Lí, bắt tên hung thủ này về!”
“Lão Lí, ông điếc rồi à, còn không mau ra tay!”
“Lão Lí!”
Liễu Băng Thanh tự hào phủi bụi trên tay, ra lệnh cho cấp dưới, thế nhưng lão Lí vẫn cứ cúi đầu, không hề phản ứng lại, giống như không nghe thấy.
“Nói không ai nghe, ra lệnh không ai làm, hóa ra cô là cảnh sát bù nhìn à!”
Lưu Minh trêu chọc.
Lúc này, lão Lí cuối cùng cũng lên tiếng: “Nếu đã đến thì đừng đi nữa, ở lại nhé, ở lại nhé”.
“Lão Lí, đừng nói mấy lời ma quỷ nữa!”
“Chị đẹp à, nói đúng rồi, quỷ mới nói được tiếng quỷ, đồng nghiệp của cô vốn không phải người mà là quỷ!”
Lúc này, lão Lí bất chợt ngẩng đầu, gương mặt máu thịt bầy nhầy xuất hiện, chiếc miệng lở loét thối rữa hơn nửa mỉm cười với 2 người, có điều, dường như cười lớn quá, cho nên máu tươi trào qua khóe miệng rỏ xuống thành dòng.
“Á!”
Liễu Băng Thanh hét lên một tiếng hoảng loạn, hai tay túm chặt cánh tay Lưu Minh, cơ thể run bần bật.
Chương 14: Ma trành
Cả nghĩa trang tràn ngập âm khí, gió lạnh thổi từ bên trong mộ về phía hai người. Cây tùng gần bên kêu rào rạc bởi gió thổi, tiếng động khiến người ta sởn tóc gáy.
“Được rồi, được rồi, mau thu lại bản lĩnh dọa người của mày đi!”
Gió lạnh xung quanh không hề dừng lại, ngược lại trở nên dữ dội hơn, thổi về phía Lưu Minh.
“Má nó, cho thể diện mà không lấy phải không? Nhìn lại cho rõ thân phận của mình đi! Giả ngầu thì ít nhất cũng phải tạo dáng đẹp một chút, xấu như mày có tin ông đây tát mày một phát, ghim lên tường không xuống được không?”
Lưu Minh nổi giận.
“Mày, mày không sợ tao?”
Lão Lí trợn to đôi mắt không có mí mắt của mình, đầy vẻ không dám tin.
“Một cái đầu heo đã không thể hình dung sự ngu xuẩn của mày nữa rồi, phải là hai cái trở lên. Trí thông minh của mày rõ ràng không đủ số dư, mau tìm chỗ nạp vào đi!”
Lưu Minh nhíu mày, vô cùng khinh thường nói.
“Con mẹ nó, tao giết mày!”
Lão Lí bị Lưu Minh làm tức giận, nhe nanh múa vuốt lao tới.
Nhìn thấy cảnh này, Liễu Băng Thanh sợ đến mức nhắm mắt lại, trong lòng thầm mắng Lưu Minh ngốc. Chửi người ta như vậy lần này sẽ chết chắc, lẽ nào người ta làm quỷ thì không cần mặt mũi nữa sao?
“Xùy! Một con ma trành cũng dám nhảy nhót trước mặt tao?”
Qua một lúc sau, Liễu Băng Thanh phát hiện hình như không còn động tĩnh gì nữa, theo bản năng mở mắt ra, phát hiện lão Lí đã biến mất, còn mình vẫn nắm chặt lấy cánh tay của người kia.
“Này, anh không sao chứ?”
“Không sao, chỉ là sau lưng hơi đau!”
“Rõ ràng hắn định bóp cổ anh, sao lưng anh lại đau?”
Liễu Băng Thanh không nhịn được hỏi.
“Bị hung khí của cô chèn!”
“Tên khốn nhà anh!”
…
“Lão Lí thế nào rồi?”
Một lúc sau, Liễu Băng Thanh cũng bình tĩnh lại, không kìm được hỏi.
“Bị nước có gas của tôi phun chết rồi!”
Lưu Minh thản nhiên cười đáp, đưa còng tay cho Liễu Băng Thanh.
Nước có gas phun chết?
Liễu Băng Thanh còn đang suy nghĩ về lời nói của Lưu Minh thì phát hiện anh đã quay người rời đi, đành đuổi theo: “Này, anh đi đâu vậy!”
“Cô đừng này này nữa được không, ai tên này, này ở đâu, này là ai?”
Lưu Minh quay người nhìn cô gái cảnh sát xinh đẹp đang chạy tới, đúng là ầm ầm sóng dậy.
“Vậy anh tên gì?”
Lưu Minh hắng giọng: “Khụ khụ, nghe cho rõ, tôi họ Ông tên Xã!”
“Ông Xã?”
Sao cái tên này nghe kỳ quái vậy?
“Được rồi, ngoan, vợ hiền yêu dấu, chúng ta về nhà thôi, nửa đêm chạy loạn ở bãi tha ma làm gì?”
Lưu Minh gật đầu, vẻ mặt hớn hở nói.
“Tên khốn nhà anh, dám lừa tôi, có tin tôi tùy tiện gán cho anh một cái tội, bắt anh vào tù ở mười ngày nửa tháng không?”
Gương mặt Liễu Băng Thanh ẩn chứa sương lạnh, đôi mắt to tròn long lanh nhìn chằm chằm Lưu Minh.
Người này cho cô ta cảm giác cũng không tệ, chỉ là mở mồm ra nói chuyện quá thối, không biết làm sao lớn được chừng này. Nếu mình là mẹ anh ta, chắc chắn sẽ quăng anh ta xuống hố phân dìm chết.
Lưu Minh không nói gì, cúi đầu tiếp tục tiến về phía trước. Anh đã hiểu được đại khái cái gọi là án mạng ở bãi tha ma rốt cuộc là thế nào.
“Này, anh có thể kể tôi nghe rốt cuộc chuyện vừa rồi là sao không?”
Lưu Minh vốn không muốn nhiều lời, nhưng lại không chịu nổi sự quấy rầy của Liễu Băng Thanh.
“Nếu tôi đoán không lầm, kẻ giết người không phải người, mà là quỷ. Lão Lí chắc là đã bị lão quỷ đó giết, biến thành ma trành, giúp lão ta tiếp tục hại người. May là cô gặp được Thiên sư tôi đây, nếu không, người tiếp theo biến thành ma trành sẽ là cô!”
Lưu Minh thở dài, không ngờ mình vừa xuống núi đã gặp phải chuyện này, xem ra thế giới này không yên bình như mình tưởng.
“Vừa rồi anh đã tiêu diệt lão Lí, chắc cũng có thể tiêu diệt con quỷ hại người ấy nhỉ?”
Liễu Băng Thanh không nhịn được hỏi.
“Đương nhiên!”
Lưu Minh gật đầu: “Cái thứ ở trình độ đó, một bãi nước tiểu của Thiên sư tôi đây là có thể tưới chết lão ta!”
Vừa nhắc tới nước tiểu, Liễu Băng Thanh lại nhớ tới cảnh vừa rồi mình bị Lưu Minh nhìn thấy, có chút đau đầu: “Anh có thể nói chuyện văn minh chút không?”
“Được thôi!”
Lưu Minh bất đắc dĩ nhún vai, ngoan ngoãn nhắm mắt lại, cúi đầu, tiếp tục đi về phía trước. Nhưng Liễu Băng Thanh lại giống như cao dán tiến sát lại.
“Này, anh có thể giúp tôi tiêu diệt con quỷ hại người kia không?”
“Vì sao tôi phải giúp cô, bắt hung thủ giết người, bảo vệ an toàn tính mạng tài sản của người dân chúng tôi không phải là việc mà cảnh sát các cô nên làm sao?”
Lưu Minh quay đầu nhìn Liễu Băng Thanh, tỏ ra vô cùng mất kiên nhẫn.
“Giúp đỡ cảnh sát là nghĩa vụ của mỗi công dân!”
Liễu Băng Thanh nghiêm mặt, vô cùng nghiêm túc nhìn Lưu Minh.
“Vậy cũng không được, quá nguy hiểm. Đó là một lão quỷ giết người như ngóe, không cẩn thận là cái mạng nhỏ của tôi cũng mất luôn. Tôi trẻ tuổi như vậy còn chưa lấy vợ nữa!”
Lưu Minh lắc đầu như cái trống bỏi.
Liễu Băng Thanh cạn lời, vừa rồi còn nói con quỷ đó không là gì, một bãi nước tiểu của mình là có thể giải quyết, bây giờ mới chớp mắt đã nói là nguy hiểm. Con người này thật là vô liêm sỉ. Nhưng cô ta cũng không từ bỏ, nói tiếp: “Tôi sẽ xin cấp trên ban cho anh danh hiệu vinh dự, cùng lắm xin cho anh thêm một khoản tiền thưởng!”
Lưu Minh chỉ đợi câu nói này.
“Thật ra, tôi cảm thấy giúp đỡ cảnh sát nhân dân phá án là nghĩa vụ của mỗi người chúng tôi, giúp đỡ cảnh sát nhân dân tiêu diệt quỷ càng là trách nhiệm của mỗi người tu Thiên Đạo như chúng tôi. Danh hiệu vinh dự gì đó tôi không cần, tiền thưởng có thể cho bao nhiêu vậy?”
“Tên khốn thấy tiền sáng mắt!”, Liễu Băng Thanh không kìm được mắng chửi, lúc này cô ta cũng biết mình đã bị lừa.
Chỉ qua vài câu nói, hai người đã đi đến trước một ngôi mộ, Lưu Minh chỉ vào ngôi mộ nói: “Lão quỷ đó trốn ở trong này!”
“Thằng nhóc thối, chính cậu đã giết mất ma trành của tôi phải không?”
Lúc này, một giọng nói vô cùng âm u lạnh lẽo đột nhiên vang lên.
Chương 15: Ông ăn gì lớn lên
“Nếu đã biết bọn tôi đến rồi, vậy thì ra đây chịu chết đi!”
Vốn muốn nhìn xem con quỷ hại người kia có dáng vẻ thế nào, không ngờ ông ta lại kiêu căng như vậy, Lưu Minh cũng không cần thiết phải khách sáo với ông ta.
“Ha ha, đã lâu không có ai dám nói chuyện với tôi như vậy rồi, thằng nhóc tuổi còn nhỏ mà khẩu khí không nhỏ nhỉ!”
Sau đó, một ông lão gầy như que củi xuất hiện trước mặt hai người. Ông lão khoảng hơn năm mươi tuổi, mặc áo Trung Sơn già dặn, đội mũ phớt kiểu cổ, ăn mặc như quý ông thời Dân Quốc.
Lão quỷ lơ lửng giữa không trung, từ trên nhìn xuống hai người, trong mắt tràn đầy sự thờ ơ, giống như đang nhìn sâu kiến.
“Xem ra khi ông còn sống cũng là người đồng đạo, vì sao không vào luân hồi mà ở lại nhân gian, gây hại cho chúng sinh?”
Lưu Minh liếc nhìn ông lão, thở dài.
“Nhóc con, xem ra cậu hiểu biết không ít. Nếu đã biết lúc còn sống tôi tu đạo, sau khi chết hóa thành đạo quỷ, sao còn dám đến đây? Lẽ nào không sợ tôi giết cậu hay sao?”
Ông lão sa sầm mặt.
Lưu Minh nhún vai, không trả lời.
Ngược lại, Liễu Băng Thanh ở bên cạnh vô cùng căng thẳng. Với vai trò là một người cảnh sát nhân dân chiến đấu ở tuyến đầu, ban đầu cô ta vốn không tin ma quỷ, nhưng hôm nay thế giới quan của cô ta đã sụp đổ.
“Nể tình hai chúng ta xem như là người đồng đạo, hôm nay tôi có thể tha cho cậu một mạng, nhưng cô gái bên cạnh cậu phải ở lại đây làm ma trành cho tôi. Cô ta xinh đẹp như vậy, nhất định có thể giúp tôi dụ dỗ nhiều đàn ông tới đây”.
Ông lão liếc nhìn Liễu Băng Thanh, làm cô ta sợ đến mức trốn sau lưng Lưu Minh, níu chặt cánh tay anh, nói gì cũng không dám buông.
Bây giờ, người duy nhất mang lại cảm giác an toàn cho mình chỉ có anh ta mà thôi.
Nếu đổi lại là người khác dám nói chuyện với Liễu Băng Thanh như vậy, cô ta đã chạy tới tát cho hắn hai bạt tai. Nhưng kẻ đối diện là một con quỷ, cô ta thật sự không có can đảm đó.
“Ha ha, tôi rất tò mò, rốt cuộc ông ăn gì lớn lên vậy?”
Lưu Minh không nhịn được cười, liếc nhìn ông lão, kéo Liễu Băng Thanh đến một tảng đá ngồi xuống, tìm một cây cỏ đuôi chó ngậm vào miệng.
“Cậu hỏi cái đó để làm gì?”
Ông lão sững sờ, rõ ràng không ngờ Lưu Minh lại hỏi một câu như vậy.
“Vì sao dung tích phổi của ông tốt vậy? Có thể thổi phồng mình lên quá mức như thế!”
Lưu Minh ra vẻ như có điều suy tư, cỏ đuôi chó trong miệng chuyển động lên xuống theo động tác của anh, trông rất buồn cười.
“Phụt!”
Liễu Băng Thanh không kìm được bật cười.
“Thằng nhóc mày, dám sỉ nhục tao…”
Ông lão bị câu nói của Lưu Minh làm tức giận đến mức giậm chân, trong nháy mắt gió lạnh nổi lên tứ phía trên khắp bãi tha ma. Ông ta đạp trên gió lạnh, đến thẳng chỗ Lưu Minh.
Chỉ chớp mắt, ông lão đã xuất hiện ở trước mặt Lưu Minh. Nhìn đôi nam nữ trẻ tuổi ở trước mắt, ông ta không khỏi cười nhạt, móng tay bên trái mọc dài ra, giống như năm con dao sắc bén cắt về phía cổ Lưu Minh: “Ranh con, chịu chết đi!”
“Lão già vô dụng, còn dám ra vẻ!”
Lưu Minh đứng dậy, một viên gạch lập tức bay đến đầu lão quỷ. Chỉ nghe một tiếng kêu thảm vang lên, vừa rồi lão quỷ còn hùng hổ, bây giờ đã bay ngược ra xa, chớp mắt âm khí trên người tan đi không ít, hồn thể cũng trở nên mờ nhạt.
“Gạch vàng?”
Lão quỷ hoàn toàn không tin thiếu niên trông trẻ tuổi ở trước mắt lại có bản lĩnh lớn như vậy.
“Cậu, cậu là Thiên sư Quỷ Đạo?”
Khi ông ta nhìn thấy viên gạch trên tay Lưu Minh, cả người không khỏi run lên.
“Lần này không ra vẻ nữa rồi à?”
Lưu Minh bĩu môi, khinh thường hỏi.
“Cậu…”
Ông lão bị Lưu Minh làm tức tối, chỉ vào anh lắp bắp nửa ngày cũng không nói được câu nào.
“Sao, còn muốn nếm thử sự lợi hại của viên gạch vàng của Thiên sư tôi không?”
Lưu Minh tung viên gạch trong tay lên cao, sau đó lại vững vàng đón lấy nó, cười nhạt nhìn lão quỷ.
“Cầu… cầu xin cậu đừng giết tôi. Tôi đồng ý làm nô lệ cho cậu, đi theo cậu cả đời. Chỉ cần cậu không giết tôi, tôi có thể làm bất cứ việc gì cho cậu!”
Đối diện với một Thiên sư Quỷ Đạo, lão quỷ không có cả dũng khí để phản kháng, lập tức quỳ xuống đất.
Vừa rồi lão quỷ còn cứng cỏi ghê lắm, bây giờ đã quỳ dưới đất xin tha.
Con người cần mặt mũi, cây cối cần vỏ, cột điện cần xi măng.
Ông già này đúng là không có mặt mũi.
Đối với lão quỷ mà nói, sống sót mới là điều quan trọng nhất, tôn nghiêm gì đó đứng trước mạng sống hoàn toàn chẳng là gì.
“Dựa vào ông?”
Lưu Minh chậc lưỡi, nhìn lão quỷ như nhìn kẻ thần kinh: “Não là thứ tốt, hy vọng kiếp sau mẹ ông sẽ cho ông một cái!”
“Linh Nhi, giải quyết ông ta!”
Nói xong, Lưu Minh che mắt Liễu Băng Thanh, búng ngón tay, một bóng dáng xinh đẹp hiện ra bên cạnh lão quỷ.
“Quỷ… Quỷ vương!”
Trong thoáng chốc, lão quỷ sợ đến mức xụi lơ trên đất.
Sau tiếng hét thảm thiết của lão quỷ, cả bãi tha ma lại trở về yên tĩnh.
Giải quyết xong lão quỷ, Lưu Minh cảm nhận xung quanh, muốn tìm con nữ quỷ đi theo Mạc Liên Y. Nhưng lạ là anh phát hiện dấu ấn mình để lại trên nữ quỷ đó đã biến mất, hơn nữa cả bãi tha ma hoàn toàn không có bóng dáng của quỷ.
Theo lý mà nói, quỷ chủ chết rồi, ma trành sẽ không chết.
Lẽ nào con nữ quỷ đó không phải ma trành của lão quỷ, mà là một con tiểu quỷ người khác nuôi, chuyện mình đến bãi tha ma bị phát hiện, kẻ đứng sau đã hủy chứng cứ?
Nhưng ai lại nuôi một con quỷ áo đỏ còn chưa đạt tới cảnh giới lệ quỷ làm nô dịch chứ?
Lưu Minh căn bản không ngờ chiếc xe đó lại lao về phía mình, đợi đến khi anh kịp phản ứng lại thì chiếc xe đã xuất hiện ngay trước mắt, trong tình huống này dù anh có phản ứng nhanh thế nào cũng không kịp né tránh. Chỉ nghe thấy rầm một tiếng, Lưu Minh theo quán tính bị hất văng ra xa bảy tám mét, cả người và xe lăn mấy vòng mới dừng lại.
“Mẹ kiếp, đây là mưu sát mà”.
Loại tốc độ này, ngay cả Lưu Minh sau khi bị đâm trúng cũng cảm thấy sôi máu sùng sục trong người.
Còn chiếc xe tội nghiệp của anh đã bị hất tung lên cả rồi.
“Trời đất, đâm chết người rồi, mau báo cảnh sát đi”.
“Đúng, nhất định phải báo cảnh sát bắt hết lớn nhỏ nhà họ Hậu lại, anh ta chính là tai họa của xã hội”.
“Ông thôi đi, có nhớ năm ngoái Hậu Tông Dư đâm chết một người nhưng hiện giờ không phải người ta vẫn nhởn nhơ sống đó sao? Đám người có tiền có quyền kia không phải là người mà dân thường như chúng ta có thể động đến đâu”.
“Con mẹ nó, đau chết ông đây rồi”.
Lưu Minh toàn thân đau nhức, từ trên đất bò dậy.
Những người đứng cạnh cũng ngẩn người hồi lâu, bị một chiếc xe chạy nhanh như vậy tông vào mà vẫn như thể không có chuyện gì từ dưới đất đứng dậy. Chẳng lẽ thanh niên này là quái vật sao?
“Hôm nay tao không phá nát xe của mày, mày lại nghĩ tao thích giỡn mặt nhỉ?”
Lưu Minh căn bản không để ý đến mọi người xung quanh đang trợn tròn mắt há hốc miệng mà lập tức đi về phía con ác điểu màu đỏ rực kia.
“Người anh em, vẫn nên đi báo cảnh sát thì hơn, nhờ cảnh sát giúp đỡ, đó là người nhà họ Hậu, anh ta là ác bá đấy, tốt nhẫn đừng động vào”.
Một người đeo kính mập mạp chạy nhanh tới giữ chặt Lưu Minh, tốt bụng khuyên ngăn.
“Không sao, không sao, cảm ơn đã nhắc nhở, tôi chỉ qua đó nói đạo lý với anh ta chút thôi, con người tôi giỏi nhất là nói đạo lý với người khác, lấy đức thu phục lòng người, trong chốc lát chắc chắn khiến anh ta xấu hổ mà khóc lóc quỳ xuống nhận sai”.
Lưu Minh nhếch khóe miệng lên, vỗ vỗ bả vai người mập mạp kia rồi nói.
Nói xong, anh lại tiến về phía chiếc xe thể thao.
“Thằng khốn này, không ngờ tông xe vậy mà mày vẫn không sao, quả thật là ngoài dự kiến của tao”.
Cửa xe mở ra, Hậu Tông Dư có chút nữ tính từ trên xe bước xuống.
Anh ta thản nhiên liếc nhìn Lưu Minh một cái, không nhanh không chậm rút một điếu thuốc lá từ trong túi áo ra, châm lửa hút thuốc, như thể không buồn bận tâm đến vụ va chạm vừa rồi.
“Mẹ nó, đâm phải ông rồi, mày có mắt không vậy? Tao thấy mày đúng thật vênh váo tự đắc không biết mình là ai nhỉ?”
Lưu Minh nheo mắt lại, khóe miệng nở nụ cười lạnh, đột nhiên từ trong ba lô lấy ra một viên gạch, trực tiếp đáp nó lên đầu Hậu Tông Dư.
“Mày… thằng khốn này, sao mày dám đánh tao?”
Vết máu chảy dọc từ trên trán Hậu Tông Dư xuống, anh ta trừng to mắt nhìn, như thể không tin nổi tên oắt con trước mặt lại dám ra tay với mình.
Không chỉ Hậu Tông Dư không ngờ tới, mà ngay cả những người đang xem náo nhiệt cũng phải há hốc miệng kinh ngạc, không phải nói giảng đạo lý thu phục lòng người sao lại đột nhiên ra tay đánh người thế này? Người mà anh đánh còn là một trong những tên ác bá nổi tiếng Đường Hải, thanh niên này cũng to gan quá rồi.
Cùng một nền giáo dục bắt buộc chín năm, dựa vào đâu anh lại ưu tú bạo gan đến vậy? Anh đã lén đến lò luyện thi sao?
“Đánh mày thì sao, người mày nạm vàng hay nạm kinh cương mà không cho người khác đánh?”
Nói xong, Lưu Minh lại một cước đá Hậu Tông Dư ngã xuống đất.
“Thằng khốn này, dám ra tay với tao, tao nhất định phải giết mày”.
Hậu Tông Dư nhìn chằm chằm Lưu Minh, cố gắng vùng vẫy đứng dậy, nhưng Lưu Minh đã một chân đè anh ta xuống đất.
“Mày có biết gương trong nhà vệ sinh của trường học dùng để làm gì không?”
Lưu Minh từ trên cao nhìn xuống hỏi.
“Làm gì?”
Hậu Tông Dư ngây ngẩn người, căn bản không hiểu tại sao Lưu Minh lại hỏi một câu như vậy.
“Ngu xuẩn, đương nhiên là để nói cho mày biết, đã là người xấu thì tốt nhất nên đọc nhiều sách chút, mày chỉ là sâu bọ nhỏ nhoi thì cả ngày đừng nghĩ chuyện không đâu nữa”.
Nói xong, Lưu Minh bồi thêm một cước lên mặt Hậu Tông Dư.
“Aaa, tao phải giết mày”.
“Hửm?”
“Con mẹ nó tao chính là Hậu…”.
“Đang ở nơi đông người thế này mày hô hào cái gì hả, mày thử kêu lên một tiếng nữa xem tao có vả vỡ miệng mày không?”
Lưu Minh lại đá thêm mấy cái, lần này Hậu Tông Dư đã ngoan hơn, giống như lợn chết quỳ rạp dưới đất.
“Kẻ thức thời là trang tuần kiệt”, Lưu Minh vừa lòng gật đầu.
“Mẹ kiếp, mày dám lái xe đâm ông đây thì ông sẽ phá nát cái xe của mày”.
Viên gạch trong tay Lưu Minh trực tiếp đập vào kính xe của Raptor, chỉ nghe một tiếng răng rắc, kính xe trực tiếp bị đánh vỡ, còn có vài mảnh thủy tinh bắn ra. Lúc này người ta mới thấy rõ trên viên gạch có khắc một chữ “đức” lớn.
Lúc này người qua đường mới hiểu được, vốn cái gọi là lấy “đức” thu phục lòng người là có ý gì.
Lưu Minh nhìn những vết nứt trên kính không khỏi nhíu mày. Nhưng bàn tay không dừng lại, viên gạch đập xuống vài lần đã trực tiếp đập vỡ tất cả các cửa sổ của Raptor.
“Không ngờ đập cái xe này vất vả thế, đau hết cả tay ông rồi”.
“Này, thiếu gia Hậu gia, chi bằng mày cũng đập thử đi, tuy hơi mất sức nhưng cảm giác không tệ nha”.
Lưu Minh ngồi chồm hổm dưới đất, cười xảo quyệt nhìn Hậu Tông Dư.
“Mày…mày đừng khinh người quá đáng”.
Hậu Tông Dư lau máu trên miệng, trợn to mắt hung dữ nhìn Lưu Minh.
“Đừng dùng đôi mắt chảy đầm đìa máu của mày nhìn tao như vậy, tao sợ tối mất ngủ lắm!”, Lưu Minh tiến lên hai bước, ngồi xổm xuống cạnh Hậu Tông Dư, vỗ vỗ vai anh ta như những người bạn thân thiết mà nói: “Đi nào, Hậu thiếu gia, ông đây cho mày xem một thứ bảo bối”.
Sau khi nói xong, Lưu Minh nhẹ nhàng búng tay một cái, ngay sau đó một khuôn mặt dữ tợn hiện ra trước mắt Hậu Tông Dư, anh ta lập tức bị dọa đến ngây ngẩn cả người.
Đó là gương mặt như thế nào?
Chương 12: Đi tìm chân tướng
Mớ tóc dài xơ xác rối bết lại, mắt và mũi đều bị khoét chỉ còn hốc rỗng, máu nhỏ tí tách, và cả chiếc lưỡi dài gần nửa mét đẫm máu thòng lòng.
“Linh Nhi đến chào hỏi cậu chủ Hậu đi, nhiệt tình chút”
Con quỷ vươn chiếc lưỡi dài thô ráp, khẽ mơn trớn mặt.
“Á!”
Hậu Tông Dư từ bé được nâng niu kính trọng, nào đã chịu cảnh thế này, cùng với cơn mửa ập lên cổ họng là đũng quần ướt đẫm, gã ta ré lên một tiếng rồi lăn ra ngất xỉu.
“Aiz, vốn định trêu một chút, không ngờ nhạt nhẽo như vậy. Vô dụng chính là vô dụng, dù là khủng hoảng kinh tế, mày cũng chẳng lên giá nổi!”
Lưu Minh đá đá gã ta, thở dài cảm thán.
“Đây…đây, cậu chủ Hậu sẽ không chết chứ!”
“Thanh niên này là ai, ghê gớm như vậy, lần này coi như cậu Hậu gặp kèo khó rồi! Đây không phải cao thủ võ lâm trong truyền thuyết đấy chứ, có thể đánh vỡ vụn một tảng đá!”
“Tôi cho rằng anh ta là con trai đại gia tộc nào đó, anh không nghe lúc nãy anh ta nói chuyện, cậu Hậu sợ đến mức tè cả ra quần à?”
Ánh mắt mọi người nhìn Lưu Minh tràn ngập kính trọng, chưa tính gia cảnh hay thân thủ, chỉ riêng dũng khí của anh đã rất hơn người.
Hậu Tông Dư áp bức người khác, bọn họ không hề dám phản kháng dù chỉ một chút, nhưng người thanh niên trước mặt không vậy, không vừa ý liền trực tiếp ra tay, thật quyết đoán!
Đây mới là kẻ mạnh!
“Hê hê, tôi trước giờ không bắt nặt kẻ yếu, đánh xong mới biết người ta yếu hơn tôi…”
Lưu Minh quét mắt 1 lượt, thản nhiên nhún vai.
Việc gì phải diễn?
Cứ chấp nhận sự thật da mặt mình dày hơn tường thành đi rồi.
Không bắt nạt kẻ yếu?
Vừa nãy rõ ràng dọa người ta sợ tè ra quần!
Xe vẫn chưa được trả lại, giờ Lưu Minh đành phải bắt taxi.
Anh tùy ý bắt một chiếc xe, sau đó vô tư rời đi trước ánh mắt của đám đông.
Anh cần phải đi giúp Mạc Liên Y giải quyết con ma kia, thực ra tối qua anh có thể tiêu diệt nó, nhưng anh không ra tay, bởi anh muốn tìm hiểu tại sao nó lại ám Mạc Liên Y, vì vậy chỉ để quỷ nô để lại dấu ấn trên người ma nữ làm tín hiệu.
Nhìn cảnh vật không ngừng lướt qua ngoài cửa xe, Lưu Minh thở ra một hơi dài, thầm tính nhanh chóng giải quyết xong việc, về nhà một chuyến, đã 10 năm anh không trở về, nghĩ cũng có chút kích động.
Xe dần dừng bánh, đỗ một cách chậm rãi tại tiểu khu, sắc mặt bác tài ngày càng tệ.
“Cậu, cậu trai trẻ, phía trước là khu mộ tập thể, không nên tới đó!”
“Ừm, đúng là chỗ đó!”
Lưu Minh gật gù.
“Không thể đi, ngàn vạn lần không thể đi, nơi đó là vùng đất dữ, đã rất nhiều người bỏ mạng!”
Tài xế xám mặt nói.
“Ồ?”, Lưu Minh đột nhiên phấn khởi, lấy thuốc lá trong túi ra, tự châm một điếu, sau đó đưa cho tài xế một điếu: “Anh à, đã có chuyện gì xảy ra vậy!”
Tài xế nhận điếu thuốc, châm lửa, hít sâu một hơi, bình ổn tâm tình, thở dài rồi nói: “Chuyện nói ra rất kì lạ, tháng trước, ông lão lầu dưới nhà chúng tôi đột ngột ra đi, ông ấy là một cán bộ nghỉ hưu, tốt bụng với mọi người, không có gia thù, sức khỏe rất tốt, cũng chẳng có bệnh tuổi già nào, khi cảnh sát tới, ông lão đã lạnh ngắt, ngay chính ở mộ tập thể phía trước!”
“Vài ngày sau, một nữ sinh viên Đại học Đường Hải cũng mất tích, thi thể được phát hiện tại mộ!”
“Sau đó, liên tiếp những vụ mất mạng xảy ra, cảnh sát đều tìm thấy thi thể ở đó!”
“Hic, xem ra đúng là cổ quái!”, Lưu Minh gật đầu tán thành: “Được rồi, anh à, kể chuyện xong rồi, tiếp tục lái xe thôi!”
“Chàng trai, người trẻ tuổi ưa kích thích, tôi có thể hiểu được, nhưng chỗ đó thật sự không thể đi! Cậu còn trẻ như vậy, hẳn chưa kết hôn nhỉ, tôi không thể trơ mắt nhìn cậu đi vào chỗ chết!”
Tài xế khổ sở khuyên ngăn, nếu Lưu Minh chết tại mộ tập thể, không chừng cảnh sát sẽ tìm đến tài xế, bản thân trên có già dưới có trẻ, không thể rước chuyện vào người.
“Anh à, anh yên tâm, hôm nay tôi đến đây giải quyết chuyện này”, Lưu Minh mỉm cười.
Nơi này dù hung hiểm đến mấy, có thể bằng mộ tập thể ở đầu làng ư?
“Cậu, cậu có thể giải quyết chuyện này?”
“Đương nhiên, tôi chính là Thiên sư, truyền nhân Quỷ Đạo chân chính".
Lưu Minh nghiêm túc gật đầu, sau đó lấy một lá bùa ra, khẽ khua trên không, lá bùa lập tức bốc cháy.
Tài xế tròn mắt nhìn, kinh ngạc quan sát lá bùa bốc cháy trên tay anh: “Cậu, cậu không phải lừa đảo chứ?”
“Lừa đảo, tôi sẽ dùng tính mạng của mình ra đùa sao?”, Lưu Minh bật cười, không giải thích nhiều, đưa cho tài xế 100 tệ rồi xuống xe, đi về phía mộ tập thể.
Phía sau ngôi mộ lớn, 1 nam 1 nữ cảnh sát đang nấp, nam cảnh sát cúi thấp đầu, không thấy rõ mặt, nữ cảnh sát nghiêng mình nép vào cạnh mộ, quan sát xung quanh.
“Lão Lí, chúng ta đợi ở đây hơn 1 tiếng rồi, đến bóng dáng quỷ cũng không thấy, có phải tình báo sai không?”
Gương mặt Liễu Băng Thanh như phủ một lớp băng mờ, nhìn đồng nghiệp bên cạnh nói.
“Đội trưởng Liễu, tình báo nói với tôi là buổi tối, trời đã tối, tin chắc không lâu nữa, hung thủ sẽ xuất hiện thôi!”
Chương 13: Xuất hiện
Nam cảnh sát bên cạnh không ngẩng đầu, đáp.
“Hừ, chết tiệt, tôi nhất định phải bắt được tên đó!”
Liễu Băng Thanh hừ lạnh.
Nhắc đến tên tội phạm là cô ta căm hận nghiến răng ken két, từ lúc tốt nghiệp đến nay, cô ta từng phá không ít án lớn nhỏ, duy chỉ vụ án mộ tập thể là không chút manh mối nào.
Tức giận ở chỗ, nửa tháng trước, cô ta rình ở mộ tập thể 3 ngày, sáng nào cũng phát hiện thi thể mới, nhưng không hề bắt được hung thủ.
Vì sự việc này, cô ta không chỉ bị lãnh đạo mắng một trận, mà còn phải chuyển giao án.
Hồi chiều cấp dưới vừa nhận được tin tức, tối nay hung thủ sẽ tiếp tục gây án, cho nên cô ta sớm đã dẫn theo người mai phục ở đây.
Hôm nay bất luận thế nào cũng phải cho hung thủ biết tay.
“Đội trưởng, đừng gấp, đợi thêm chút nữa, hung thủ sắp xuất hiện rồi, đã đợi 2 tiếng, đợi thêm chút nữa có sao!”, lão Lí nói.
“Không được, tôi đợi hết nổi rồi!”
Dứt lời, Liễu Băng Thanh liền đi ra ngoài.
“Đội trưởng Liễu, cô làm gì vậy? Đừng manh động!”
“Đi vệ sinh cũng không được à?”, Liễu Băng Thanh trừng mắt với ông ta.
Đợi hơn tiếng đồng hồ, cô ta không nhịn nổi rồi.
Lúc này không quan tâm văn minh lịch sự gì nữa, Liễu Băng Thanh đi một đoạn, sau đó tùy ý tìm chỗ không người, ngồi xổm xuống.
“Ê, cô cảnh sát, đi tiểu tiện bừa bãi là không được đâu, hơn nữa dưới chân cô còn có người đấy!”
Lưu Minh đột nhiên lên tiếng.
Sau khi đi một vòng quanh khu mộ, anh phát hiện ở đây là nơi tích tụ âm khí, chẳng trách xảy ra nhiều chuyện kì quái! Điều không ngờ là, lúc anh đang chuẩn bị vào trong mộ xem thế nào thì liền thấy cảnh người tiểu tiện bừa bãi là 1 nữ cảnh sát, hơn nữa lại còn là 1 nữ cảnh sát cực kì xinh đẹp.
Thân hình cao ráo, da trắng bóc, đặc biệt là đôi gò bồng đảo cao ngất, bộ đồ cảnh sát thô rộng cũng không che lấp được.
Liễu Băng Thanh bị sự xuất hiện đột ngột của Lưu Minh làm hết hồn, vội vàng kéo quần đứng dậy, vốn cô ta cho rằng nơi này sẽ không có ai, vậy nên mới buông lỏng cảnh giác, không ngờ lại đột nhiên có người, hơn nữa còn là đàn ông.
Bực mình nhất là, tên đó đã nhìn thấy cảnh không nên nhìn, Liễu Băng Thanh tức thì đỏ bừng mặt.
“Anh, anh là ai, tại sao lại ở đây!”
Dù sao cũng là cảnh sát kinh nghiệm đầy mình, Liễu Băng Thanh rất nhanh đã lấy lại bình tĩnh.
“Ờm, nếu tôi nói tôi cũng đến đây đi tiểu, cô tin không?”
Lưu Minh sờ mũi, dù sao cũng không thể nói với cảnh sát là mình tới đây bắt quỷ, kiểu gì cũng bị cho là thần kinh.
“Hừ, nửa đêm nửa hôm, vác theo túi lớn, lén la lén lút, theo kinh nghiệm điều tra lâu năm của tôi, anh chính là hung thủ vụ án mộ tập thể!”
Dứt lời Liễu Băng Thanh liền rút còng tay ra.
“Nước tiểu màu vàng, lại còn tiểu buốt, theo kinh nghiệm hành y lâu năm của tôi, cô cảnh sát, dạo này cô bị nóng quá độ, hơn nữa còn có rối loạn miễn dịch và tiết niệu do rối loạn nội tiết, đau bụng kinh trong thời gian ngắn!”
Lưu Minh mỉm cười: “Nhưng tôi có thể giúp cô điều hòa, đảm bảo hết bệnh nhanh chóng, quan trọng là giá cả hợp lí, hay là chúng ta add wechat đi!”
Lưu Minh không quên quảng bá bản thân.
Chủ yếu là do nghèo, lão sư phụ không hề cho anh tiền, ban nãy gọi xe đã tiêu hết 100 tệ, nếu không kiếm tiền, e là phải cạp đất mà ăn.
“Đừng phí lời, anh đã bị bắt, theo tôi về đồn một chuyến!”
Liễu Băng Thanh không nhiều lời, trực tiếp lách ra sau Lưu Minh, còng tay anh lại.
“Ô, cô cảnh sát, nghe tôi giải thích đã, tôi thực sự không phải hung thủ, hung thủ thực sự vẫn đang ở đây, sẽ xuất hiện ngay bây giờ!”
Lưu Minh không ngờ cô gái này tính khí nóng nảy như vậy, chưa nói lời nào đã còng tay anh, anh chẳng muốn không dưng đến đồn cảnh sát uống trà đâu.
“Ở đây trừ anh không còn ai khác, anh còn dám nói mình không phải hung thủ? Tôi cảnh cáo anh ngoan ngoãn chút, nếu không ăn đòn đấy!”
Liễu Băng Thanh đá vào kheo chân Lưu Minh.
“Ai bảo không có, quỷ tới rồi này!”
Không ngờ Lưu Minh nhanh như cắt tránh sang một bên, đứng xa bĩu môi.
Liễu Băng Thanh trừng mắt, rõ rằng chẳng có ai ngoài lão Lí
“Hừ, lão Lí, bắt tên hung thủ này về!”
“Lão Lí, ông điếc rồi à, còn không mau ra tay!”
“Lão Lí!”
Liễu Băng Thanh tự hào phủi bụi trên tay, ra lệnh cho cấp dưới, thế nhưng lão Lí vẫn cứ cúi đầu, không hề phản ứng lại, giống như không nghe thấy.
“Nói không ai nghe, ra lệnh không ai làm, hóa ra cô là cảnh sát bù nhìn à!”
Lưu Minh trêu chọc.
Lúc này, lão Lí cuối cùng cũng lên tiếng: “Nếu đã đến thì đừng đi nữa, ở lại nhé, ở lại nhé”.
“Lão Lí, đừng nói mấy lời ma quỷ nữa!”
“Chị đẹp à, nói đúng rồi, quỷ mới nói được tiếng quỷ, đồng nghiệp của cô vốn không phải người mà là quỷ!”
Lúc này, lão Lí bất chợt ngẩng đầu, gương mặt máu thịt bầy nhầy xuất hiện, chiếc miệng lở loét thối rữa hơn nửa mỉm cười với 2 người, có điều, dường như cười lớn quá, cho nên máu tươi trào qua khóe miệng rỏ xuống thành dòng.
“Á!”
Liễu Băng Thanh hét lên một tiếng hoảng loạn, hai tay túm chặt cánh tay Lưu Minh, cơ thể run bần bật.
Chương 14: Ma trành
Cả nghĩa trang tràn ngập âm khí, gió lạnh thổi từ bên trong mộ về phía hai người. Cây tùng gần bên kêu rào rạc bởi gió thổi, tiếng động khiến người ta sởn tóc gáy.
“Được rồi, được rồi, mau thu lại bản lĩnh dọa người của mày đi!”
Gió lạnh xung quanh không hề dừng lại, ngược lại trở nên dữ dội hơn, thổi về phía Lưu Minh.
“Má nó, cho thể diện mà không lấy phải không? Nhìn lại cho rõ thân phận của mình đi! Giả ngầu thì ít nhất cũng phải tạo dáng đẹp một chút, xấu như mày có tin ông đây tát mày một phát, ghim lên tường không xuống được không?”
Lưu Minh nổi giận.
“Mày, mày không sợ tao?”
Lão Lí trợn to đôi mắt không có mí mắt của mình, đầy vẻ không dám tin.
“Một cái đầu heo đã không thể hình dung sự ngu xuẩn của mày nữa rồi, phải là hai cái trở lên. Trí thông minh của mày rõ ràng không đủ số dư, mau tìm chỗ nạp vào đi!”
Lưu Minh nhíu mày, vô cùng khinh thường nói.
“Con mẹ nó, tao giết mày!”
Lão Lí bị Lưu Minh làm tức giận, nhe nanh múa vuốt lao tới.
Nhìn thấy cảnh này, Liễu Băng Thanh sợ đến mức nhắm mắt lại, trong lòng thầm mắng Lưu Minh ngốc. Chửi người ta như vậy lần này sẽ chết chắc, lẽ nào người ta làm quỷ thì không cần mặt mũi nữa sao?
“Xùy! Một con ma trành cũng dám nhảy nhót trước mặt tao?”
Qua một lúc sau, Liễu Băng Thanh phát hiện hình như không còn động tĩnh gì nữa, theo bản năng mở mắt ra, phát hiện lão Lí đã biến mất, còn mình vẫn nắm chặt lấy cánh tay của người kia.
“Này, anh không sao chứ?”
“Không sao, chỉ là sau lưng hơi đau!”
“Rõ ràng hắn định bóp cổ anh, sao lưng anh lại đau?”
Liễu Băng Thanh không nhịn được hỏi.
“Bị hung khí của cô chèn!”
“Tên khốn nhà anh!”
…
“Lão Lí thế nào rồi?”
Một lúc sau, Liễu Băng Thanh cũng bình tĩnh lại, không kìm được hỏi.
“Bị nước có gas của tôi phun chết rồi!”
Lưu Minh thản nhiên cười đáp, đưa còng tay cho Liễu Băng Thanh.
Nước có gas phun chết?
Liễu Băng Thanh còn đang suy nghĩ về lời nói của Lưu Minh thì phát hiện anh đã quay người rời đi, đành đuổi theo: “Này, anh đi đâu vậy!”
“Cô đừng này này nữa được không, ai tên này, này ở đâu, này là ai?”
Lưu Minh quay người nhìn cô gái cảnh sát xinh đẹp đang chạy tới, đúng là ầm ầm sóng dậy.
“Vậy anh tên gì?”
Lưu Minh hắng giọng: “Khụ khụ, nghe cho rõ, tôi họ Ông tên Xã!”
“Ông Xã?”
Sao cái tên này nghe kỳ quái vậy?
“Được rồi, ngoan, vợ hiền yêu dấu, chúng ta về nhà thôi, nửa đêm chạy loạn ở bãi tha ma làm gì?”
Lưu Minh gật đầu, vẻ mặt hớn hở nói.
“Tên khốn nhà anh, dám lừa tôi, có tin tôi tùy tiện gán cho anh một cái tội, bắt anh vào tù ở mười ngày nửa tháng không?”
Gương mặt Liễu Băng Thanh ẩn chứa sương lạnh, đôi mắt to tròn long lanh nhìn chằm chằm Lưu Minh.
Người này cho cô ta cảm giác cũng không tệ, chỉ là mở mồm ra nói chuyện quá thối, không biết làm sao lớn được chừng này. Nếu mình là mẹ anh ta, chắc chắn sẽ quăng anh ta xuống hố phân dìm chết.
Lưu Minh không nói gì, cúi đầu tiếp tục tiến về phía trước. Anh đã hiểu được đại khái cái gọi là án mạng ở bãi tha ma rốt cuộc là thế nào.
“Này, anh có thể kể tôi nghe rốt cuộc chuyện vừa rồi là sao không?”
Lưu Minh vốn không muốn nhiều lời, nhưng lại không chịu nổi sự quấy rầy của Liễu Băng Thanh.
“Nếu tôi đoán không lầm, kẻ giết người không phải người, mà là quỷ. Lão Lí chắc là đã bị lão quỷ đó giết, biến thành ma trành, giúp lão ta tiếp tục hại người. May là cô gặp được Thiên sư tôi đây, nếu không, người tiếp theo biến thành ma trành sẽ là cô!”
Lưu Minh thở dài, không ngờ mình vừa xuống núi đã gặp phải chuyện này, xem ra thế giới này không yên bình như mình tưởng.
“Vừa rồi anh đã tiêu diệt lão Lí, chắc cũng có thể tiêu diệt con quỷ hại người ấy nhỉ?”
Liễu Băng Thanh không nhịn được hỏi.
“Đương nhiên!”
Lưu Minh gật đầu: “Cái thứ ở trình độ đó, một bãi nước tiểu của Thiên sư tôi đây là có thể tưới chết lão ta!”
Vừa nhắc tới nước tiểu, Liễu Băng Thanh lại nhớ tới cảnh vừa rồi mình bị Lưu Minh nhìn thấy, có chút đau đầu: “Anh có thể nói chuyện văn minh chút không?”
“Được thôi!”
Lưu Minh bất đắc dĩ nhún vai, ngoan ngoãn nhắm mắt lại, cúi đầu, tiếp tục đi về phía trước. Nhưng Liễu Băng Thanh lại giống như cao dán tiến sát lại.
“Này, anh có thể giúp tôi tiêu diệt con quỷ hại người kia không?”
“Vì sao tôi phải giúp cô, bắt hung thủ giết người, bảo vệ an toàn tính mạng tài sản của người dân chúng tôi không phải là việc mà cảnh sát các cô nên làm sao?”
Lưu Minh quay đầu nhìn Liễu Băng Thanh, tỏ ra vô cùng mất kiên nhẫn.
“Giúp đỡ cảnh sát là nghĩa vụ của mỗi công dân!”
Liễu Băng Thanh nghiêm mặt, vô cùng nghiêm túc nhìn Lưu Minh.
“Vậy cũng không được, quá nguy hiểm. Đó là một lão quỷ giết người như ngóe, không cẩn thận là cái mạng nhỏ của tôi cũng mất luôn. Tôi trẻ tuổi như vậy còn chưa lấy vợ nữa!”
Lưu Minh lắc đầu như cái trống bỏi.
Liễu Băng Thanh cạn lời, vừa rồi còn nói con quỷ đó không là gì, một bãi nước tiểu của mình là có thể giải quyết, bây giờ mới chớp mắt đã nói là nguy hiểm. Con người này thật là vô liêm sỉ. Nhưng cô ta cũng không từ bỏ, nói tiếp: “Tôi sẽ xin cấp trên ban cho anh danh hiệu vinh dự, cùng lắm xin cho anh thêm một khoản tiền thưởng!”
Lưu Minh chỉ đợi câu nói này.
“Thật ra, tôi cảm thấy giúp đỡ cảnh sát nhân dân phá án là nghĩa vụ của mỗi người chúng tôi, giúp đỡ cảnh sát nhân dân tiêu diệt quỷ càng là trách nhiệm của mỗi người tu Thiên Đạo như chúng tôi. Danh hiệu vinh dự gì đó tôi không cần, tiền thưởng có thể cho bao nhiêu vậy?”
“Tên khốn thấy tiền sáng mắt!”, Liễu Băng Thanh không kìm được mắng chửi, lúc này cô ta cũng biết mình đã bị lừa.
Chỉ qua vài câu nói, hai người đã đi đến trước một ngôi mộ, Lưu Minh chỉ vào ngôi mộ nói: “Lão quỷ đó trốn ở trong này!”
“Thằng nhóc thối, chính cậu đã giết mất ma trành của tôi phải không?”
Lúc này, một giọng nói vô cùng âm u lạnh lẽo đột nhiên vang lên.
Chương 15: Ông ăn gì lớn lên
“Nếu đã biết bọn tôi đến rồi, vậy thì ra đây chịu chết đi!”
Vốn muốn nhìn xem con quỷ hại người kia có dáng vẻ thế nào, không ngờ ông ta lại kiêu căng như vậy, Lưu Minh cũng không cần thiết phải khách sáo với ông ta.
“Ha ha, đã lâu không có ai dám nói chuyện với tôi như vậy rồi, thằng nhóc tuổi còn nhỏ mà khẩu khí không nhỏ nhỉ!”
Sau đó, một ông lão gầy như que củi xuất hiện trước mặt hai người. Ông lão khoảng hơn năm mươi tuổi, mặc áo Trung Sơn già dặn, đội mũ phớt kiểu cổ, ăn mặc như quý ông thời Dân Quốc.
Lão quỷ lơ lửng giữa không trung, từ trên nhìn xuống hai người, trong mắt tràn đầy sự thờ ơ, giống như đang nhìn sâu kiến.
“Xem ra khi ông còn sống cũng là người đồng đạo, vì sao không vào luân hồi mà ở lại nhân gian, gây hại cho chúng sinh?”
Lưu Minh liếc nhìn ông lão, thở dài.
“Nhóc con, xem ra cậu hiểu biết không ít. Nếu đã biết lúc còn sống tôi tu đạo, sau khi chết hóa thành đạo quỷ, sao còn dám đến đây? Lẽ nào không sợ tôi giết cậu hay sao?”
Ông lão sa sầm mặt.
Lưu Minh nhún vai, không trả lời.
Ngược lại, Liễu Băng Thanh ở bên cạnh vô cùng căng thẳng. Với vai trò là một người cảnh sát nhân dân chiến đấu ở tuyến đầu, ban đầu cô ta vốn không tin ma quỷ, nhưng hôm nay thế giới quan của cô ta đã sụp đổ.
“Nể tình hai chúng ta xem như là người đồng đạo, hôm nay tôi có thể tha cho cậu một mạng, nhưng cô gái bên cạnh cậu phải ở lại đây làm ma trành cho tôi. Cô ta xinh đẹp như vậy, nhất định có thể giúp tôi dụ dỗ nhiều đàn ông tới đây”.
Ông lão liếc nhìn Liễu Băng Thanh, làm cô ta sợ đến mức trốn sau lưng Lưu Minh, níu chặt cánh tay anh, nói gì cũng không dám buông.
Bây giờ, người duy nhất mang lại cảm giác an toàn cho mình chỉ có anh ta mà thôi.
Nếu đổi lại là người khác dám nói chuyện với Liễu Băng Thanh như vậy, cô ta đã chạy tới tát cho hắn hai bạt tai. Nhưng kẻ đối diện là một con quỷ, cô ta thật sự không có can đảm đó.
“Ha ha, tôi rất tò mò, rốt cuộc ông ăn gì lớn lên vậy?”
Lưu Minh không nhịn được cười, liếc nhìn ông lão, kéo Liễu Băng Thanh đến một tảng đá ngồi xuống, tìm một cây cỏ đuôi chó ngậm vào miệng.
“Cậu hỏi cái đó để làm gì?”
Ông lão sững sờ, rõ ràng không ngờ Lưu Minh lại hỏi một câu như vậy.
“Vì sao dung tích phổi của ông tốt vậy? Có thể thổi phồng mình lên quá mức như thế!”
Lưu Minh ra vẻ như có điều suy tư, cỏ đuôi chó trong miệng chuyển động lên xuống theo động tác của anh, trông rất buồn cười.
“Phụt!”
Liễu Băng Thanh không kìm được bật cười.
“Thằng nhóc mày, dám sỉ nhục tao…”
Ông lão bị câu nói của Lưu Minh làm tức giận đến mức giậm chân, trong nháy mắt gió lạnh nổi lên tứ phía trên khắp bãi tha ma. Ông ta đạp trên gió lạnh, đến thẳng chỗ Lưu Minh.
Chỉ chớp mắt, ông lão đã xuất hiện ở trước mặt Lưu Minh. Nhìn đôi nam nữ trẻ tuổi ở trước mắt, ông ta không khỏi cười nhạt, móng tay bên trái mọc dài ra, giống như năm con dao sắc bén cắt về phía cổ Lưu Minh: “Ranh con, chịu chết đi!”
“Lão già vô dụng, còn dám ra vẻ!”
Lưu Minh đứng dậy, một viên gạch lập tức bay đến đầu lão quỷ. Chỉ nghe một tiếng kêu thảm vang lên, vừa rồi lão quỷ còn hùng hổ, bây giờ đã bay ngược ra xa, chớp mắt âm khí trên người tan đi không ít, hồn thể cũng trở nên mờ nhạt.
“Gạch vàng?”
Lão quỷ hoàn toàn không tin thiếu niên trông trẻ tuổi ở trước mắt lại có bản lĩnh lớn như vậy.
“Cậu, cậu là Thiên sư Quỷ Đạo?”
Khi ông ta nhìn thấy viên gạch trên tay Lưu Minh, cả người không khỏi run lên.
“Lần này không ra vẻ nữa rồi à?”
Lưu Minh bĩu môi, khinh thường hỏi.
“Cậu…”
Ông lão bị Lưu Minh làm tức tối, chỉ vào anh lắp bắp nửa ngày cũng không nói được câu nào.
“Sao, còn muốn nếm thử sự lợi hại của viên gạch vàng của Thiên sư tôi không?”
Lưu Minh tung viên gạch trong tay lên cao, sau đó lại vững vàng đón lấy nó, cười nhạt nhìn lão quỷ.
“Cầu… cầu xin cậu đừng giết tôi. Tôi đồng ý làm nô lệ cho cậu, đi theo cậu cả đời. Chỉ cần cậu không giết tôi, tôi có thể làm bất cứ việc gì cho cậu!”
Đối diện với một Thiên sư Quỷ Đạo, lão quỷ không có cả dũng khí để phản kháng, lập tức quỳ xuống đất.
Vừa rồi lão quỷ còn cứng cỏi ghê lắm, bây giờ đã quỳ dưới đất xin tha.
Con người cần mặt mũi, cây cối cần vỏ, cột điện cần xi măng.
Ông già này đúng là không có mặt mũi.
Đối với lão quỷ mà nói, sống sót mới là điều quan trọng nhất, tôn nghiêm gì đó đứng trước mạng sống hoàn toàn chẳng là gì.
“Dựa vào ông?”
Lưu Minh chậc lưỡi, nhìn lão quỷ như nhìn kẻ thần kinh: “Não là thứ tốt, hy vọng kiếp sau mẹ ông sẽ cho ông một cái!”
“Linh Nhi, giải quyết ông ta!”
Nói xong, Lưu Minh che mắt Liễu Băng Thanh, búng ngón tay, một bóng dáng xinh đẹp hiện ra bên cạnh lão quỷ.
“Quỷ… Quỷ vương!”
Trong thoáng chốc, lão quỷ sợ đến mức xụi lơ trên đất.
Sau tiếng hét thảm thiết của lão quỷ, cả bãi tha ma lại trở về yên tĩnh.
Giải quyết xong lão quỷ, Lưu Minh cảm nhận xung quanh, muốn tìm con nữ quỷ đi theo Mạc Liên Y. Nhưng lạ là anh phát hiện dấu ấn mình để lại trên nữ quỷ đó đã biến mất, hơn nữa cả bãi tha ma hoàn toàn không có bóng dáng của quỷ.
Theo lý mà nói, quỷ chủ chết rồi, ma trành sẽ không chết.
Lẽ nào con nữ quỷ đó không phải ma trành của lão quỷ, mà là một con tiểu quỷ người khác nuôi, chuyện mình đến bãi tha ma bị phát hiện, kẻ đứng sau đã hủy chứng cứ?
Nhưng ai lại nuôi một con quỷ áo đỏ còn chưa đạt tới cảnh giới lệ quỷ làm nô dịch chứ?
Bình luận facebook