Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
chap-188
Thiên Tài Cuồng Phi- Phế Vật Tam Tiểu Thư - Chương 188: Chương 182
< id="divcontent">Sau chuyện của Đỗ Linh vừa xảy ra, dù cho người ở đây không hiểu gì, cũng không dám hỏi nữa.
Thái tử nhíu mày, trong lòng phỏng đoán quan hệ của Trung Sơn Vương cùng Lạc Vân Hi. Hắn không thích Lạc Vân Hi, thế nhưng, cũng không dám không nể mặt Trung Sơn Vương không đến.
Người chủ trì thấy đại sảnh yên tĩnh lại, lần nữa kêu lên: ''Sau đây lễ tặng trâm cài chính thức bắt đầu!"
"Hi nhi!" Đoan Mộc Kỳ nhìn nữ tử như thơ như hoạ trên đài, ánh mắt khónén khiếp sợ, thời khắc này, hắn chợt thấy, Lạc Vân Hi cách hắn thật xa.
Quanh thân thiếu nữ là một tầng khí lạnh lẽo và sát khí, khiến người khác chỉ có thể từ xa đưa mắt nhìn mà không thể gần.
Lạc Vân Hi nghe được giọng nói quen thuộc, quay đầu tìm được Đoan Mộc Kỳ, lộ ra một nụ cười nhẹ nhàng với hắn.
Khóe miệng Đoan Mộc Kỳ cũng là nụ cười, trong lòng buông lỏng.
Không sai, vẫn là nàng, vẫn là Lạc Vân Hi đó! Hắn duỗi tay từ trong tayáo lấy ra một cái trâm phỉ thúy như ý nạm vàng ròng, nụ cười trở nên ônhòa, đưa cho Lạc Vân Hi làm quà tặng.
Lạc Vân Hi nhận cây trâm, nói tiếng cảm ơn, ánh mắt, không tự chủ đượcliếc nhìn Đoan Mộc Ly bên cạnh hắn, trong nháy mắt lại cúi đầu.
Đoan Mộc Ly không thích nàng và Quân Lan Phong đi lại ần gũi như thế,nàng có thể cảm giác được, không biết tình cảnh hôm nay, hắn sẽ ra sao.
Cái nhìn thoáng vội vã kia, cũng đủ để nàng thấy gương mặt anh tuấn của Đoan Mộc Ly bao phủ một tầng mây đen.
Nam nhân mặc áo bào màu trắng, dáng người thon dài kiên cường, tóc đenthẳng tắp nhu thuận, cái trán quấn một đai buộc đầu nạm phỉ thúy hìnhtrăng lưỡi liềm, càng làm nổi bật lên da thịt như ngọc, môi đỏ mọng, màcặp mắt đào hoa kia nheo lại, bắn ra ý lạnh.
Quân Lan Phong thấy Đoan Mộc Kỳ tặng trâm gài tóc, cũng không gấp gáp, nói với người chủ trì: "Mở lễ!"
"Chờ chút đã!" Đoan Mộc Ly lên tiếng, nâng lên một phương cái hộp bằng gỗ trầm hương.
Chung quanh, liên tiếp vang lên âm thanh thở dài.
Vừa rồi tại Đỗ gia, Nhị hoàng tử cũng là lấy ra một cái hộp hồng, bêntrong là trâm bạch ngọc phỉ thúy bảy màu rọi sáng ánh mắt của mọi người, Nhị hoàng tử có một trái tim thất xảo linh lung, lại chuẩn bị cái gìcho lễ cập kê của Lạc tiểu thư chứ?
Toàn lực chú ý của mọi người đều hướng về hộp gỗ trầm hương.
Đoan Mộc Ly không để ý chút nào với ánh mắt bốn phía, ngón cái đẩy ở nắp hộp, "lạch cạch" một tiếng, nắp hộp văng ra, không ít người nhón chânlên, mong chờ là người đàu tiên nhìn thấy.
Đoan Mộc Ly đã lấy cây trâm bên trong ra, ánh sáng lóe lên, mọi người đồng hô một tiếng: "Oa!"
Chỉ thấy trong ngón tay như ngọc của hắn là trâm bạch ngọc hoa mai, thân trâm uốn lượn, đuôi trâm tô điểm phỉ thủy xanh, đầu trâm thì lại là hoa mai trắng, năm cánh hoa như hạo tuyết.
So với phỉ thúy thất sắc, màu sắc cái trâm này càng có độ bão hòa hơn, không quá nhiều sự đẹp đẽ, nhưng khí tràng rất lớn.
Môi mỏng của Đoan Mộc Ly khẽ nhếch, nụ cười nhạt nhẽo, từng bước một đi về hướng Lạc Vân Hi.
Lạc Vân Hi nhìn cây trâm trong tay hắn, ánh mắt chuyển vào mặt hắn. Ánhmắt Đoan Mộc Ly sâu thẳm phức tạp, thế mà, lúc đến trước mặt nàng, nụcười lại thuần tuý hơn vài phần.
"Sư muội, chúc mừng ngươi trưởng thành!" Hắn hạ thấp giọng, nhẹ nhàng nói: "Ta thật sự hối hận."
Hắn đưa hai tay ra, nâng trâm hoa mai đến trước mặt Lạc Vân Hi.
Lạc Vân Hi không nhận, mà là nhướn mi dài lên: "Hối hận cái gì?"
Nụ cười của Đoan Mộc Ly hơi cay đắng, nói: "Hối hận vì cuộc sống trướcnăm ngươi mười năm, ta tham dự quá ít, hối hận không để sư phụ dẫn ta đi gặp ngươi sớm một chút, hối hận không có hảo hảo chiếu cố ngươi, khôngcó thật sự thực hiện nghĩa vụ của một ca ca."
Tim Lạc Vân Hi run rẩy, trong ánh mắt như có nước long lanh, lẩm bẩm một tiếng: "Sư huynh . . . "
"Sau này, cuộc đời của ngươi, ta phải tham dự!" Đoan Mộc Ly nói xong, nhét trâm hoa mai vào trong tay nàng.
Hai người bọn họ nói rất nhỏ thanh, chỉ có người đứng gần nhất, nhĩ lựctốt nhất là Quân Lan Phong nghe rõ ràng, những khách mời khác cũng không biết bọn hắn đang nói cái gì, có thể nhưng nhìn dáng vẻ, thì Nhị hoàngtử và Lạc tiểu thư cũng chẳng phải chỉ mới quen biết một ngày hay haingày.
"Tốt!" Từ bên trên xà nhà truyền đến tiếng khen.
Tất cả khách mời đều giật mình, vội vã ngẩng đầu.
Quân Lan Phong thản nhiên mở to mắt, đối với người trên xà nhà này, hắn đã sớm có phát hiện, chỉ là không nói toạc ra thôi.
Một ông lão ăn mặc mộc mạc đầu đeo một cái mũ mềm, hai chân chồng lênnhau, nằm trên xà ngang lớn nhất, tay cầm chân gà, một bên ăn, một bêngật đầu với Đoan Mộc Ly.
Có người biết hắn, kinh ngạc kêu lên: "Thần y Cửu Khúc Chỉ! Hắn là Cửu Khúc Chỉ!"
"Thật sao? Là Cửu thần y ư?"
"Cửu thần y, mời người xuống dưới!"
Người Thiên Dạ đối với thần y là vô cùng tôn kính, tất cả đều gọi Cửu Khúc Chỉ xuống.
Lạc Vân Hi không nói gì, Đoan Mộc Ly quay đầu lại, hô: "Lão già lớn đầu, còn không xuống đây đi?"
Cửu Khúc Chỉ ăn xong đùi gà trong tay trái, từ trên xà nhà nhảy xuống,dừng bước trước bậc thềm, hắn cười hì hì, ném đùi gà béo trong tay phảitới: "Bắt lấy!"
Lạc Vân Hi nhíu mày, nhìn thứ tràn đầy dầu mỡ bay đến, theo bản năngngăn cản, Quân Lan Phong đã đưa tay giữ chặt, cười sang sảng một tiếngnói: "Cửu Khúc Chỉ, đây là quà ngươi tặng cho Hi nhi nhân lễ cập kêsao?"
Cửu Khúc Chỉ liếc mắt một cái với Lạc Vân Hi, cười nói: "Đây chính làđùi gà trong hoàng cung, ăn ngon quá xá! Các ngươi tiếp tục đi, bổn đạitiên muốn đi uống rượu, không rảnh chơi với các ngươi!"
Hắn nói xong xoay người bay nhanh ra ngoài phòng khách.
Lạc Vân Hi ngơ ngác.
Tuy Cửu Khúc Chỉ cười không tim không phổi, nhưng nàng lại thấy khóe mắt sư phụ đỏ ngầu, như là đã khóc. . .
Có lẽ Đoan Mộc
Đọc nhanh tại Vietwriter.com
< id="divcontent">Sau chuyện của Đỗ Linh vừa xảy ra, dù cho người ở đây không hiểu gì, cũng không dám hỏi nữa.
Thái tử nhíu mày, trong lòng phỏng đoán quan hệ của Trung Sơn Vương cùng Lạc Vân Hi. Hắn không thích Lạc Vân Hi, thế nhưng, cũng không dám không nể mặt Trung Sơn Vương không đến.
Người chủ trì thấy đại sảnh yên tĩnh lại, lần nữa kêu lên: ''Sau đây lễ tặng trâm cài chính thức bắt đầu!"
"Hi nhi!" Đoan Mộc Kỳ nhìn nữ tử như thơ như hoạ trên đài, ánh mắt khónén khiếp sợ, thời khắc này, hắn chợt thấy, Lạc Vân Hi cách hắn thật xa.
Quanh thân thiếu nữ là một tầng khí lạnh lẽo và sát khí, khiến người khác chỉ có thể từ xa đưa mắt nhìn mà không thể gần.
Lạc Vân Hi nghe được giọng nói quen thuộc, quay đầu tìm được Đoan Mộc Kỳ, lộ ra một nụ cười nhẹ nhàng với hắn.
Khóe miệng Đoan Mộc Kỳ cũng là nụ cười, trong lòng buông lỏng.
Không sai, vẫn là nàng, vẫn là Lạc Vân Hi đó! Hắn duỗi tay từ trong tayáo lấy ra một cái trâm phỉ thúy như ý nạm vàng ròng, nụ cười trở nên ônhòa, đưa cho Lạc Vân Hi làm quà tặng.
Lạc Vân Hi nhận cây trâm, nói tiếng cảm ơn, ánh mắt, không tự chủ đượcliếc nhìn Đoan Mộc Ly bên cạnh hắn, trong nháy mắt lại cúi đầu.
Đoan Mộc Ly không thích nàng và Quân Lan Phong đi lại ần gũi như thế,nàng có thể cảm giác được, không biết tình cảnh hôm nay, hắn sẽ ra sao.
Cái nhìn thoáng vội vã kia, cũng đủ để nàng thấy gương mặt anh tuấn của Đoan Mộc Ly bao phủ một tầng mây đen.
Nam nhân mặc áo bào màu trắng, dáng người thon dài kiên cường, tóc đenthẳng tắp nhu thuận, cái trán quấn một đai buộc đầu nạm phỉ thúy hìnhtrăng lưỡi liềm, càng làm nổi bật lên da thịt như ngọc, môi đỏ mọng, màcặp mắt đào hoa kia nheo lại, bắn ra ý lạnh.
Quân Lan Phong thấy Đoan Mộc Kỳ tặng trâm gài tóc, cũng không gấp gáp, nói với người chủ trì: "Mở lễ!"
"Chờ chút đã!" Đoan Mộc Ly lên tiếng, nâng lên một phương cái hộp bằng gỗ trầm hương.
Chung quanh, liên tiếp vang lên âm thanh thở dài.
Vừa rồi tại Đỗ gia, Nhị hoàng tử cũng là lấy ra một cái hộp hồng, bêntrong là trâm bạch ngọc phỉ thúy bảy màu rọi sáng ánh mắt của mọi người, Nhị hoàng tử có một trái tim thất xảo linh lung, lại chuẩn bị cái gìcho lễ cập kê của Lạc tiểu thư chứ?
Toàn lực chú ý của mọi người đều hướng về hộp gỗ trầm hương.
Đoan Mộc Ly không để ý chút nào với ánh mắt bốn phía, ngón cái đẩy ở nắp hộp, "lạch cạch" một tiếng, nắp hộp văng ra, không ít người nhón chânlên, mong chờ là người đàu tiên nhìn thấy.
Đoan Mộc Ly đã lấy cây trâm bên trong ra, ánh sáng lóe lên, mọi người đồng hô một tiếng: "Oa!"
Chỉ thấy trong ngón tay như ngọc của hắn là trâm bạch ngọc hoa mai, thân trâm uốn lượn, đuôi trâm tô điểm phỉ thủy xanh, đầu trâm thì lại là hoa mai trắng, năm cánh hoa như hạo tuyết.
So với phỉ thúy thất sắc, màu sắc cái trâm này càng có độ bão hòa hơn, không quá nhiều sự đẹp đẽ, nhưng khí tràng rất lớn.
Môi mỏng của Đoan Mộc Ly khẽ nhếch, nụ cười nhạt nhẽo, từng bước một đi về hướng Lạc Vân Hi.
Lạc Vân Hi nhìn cây trâm trong tay hắn, ánh mắt chuyển vào mặt hắn. Ánhmắt Đoan Mộc Ly sâu thẳm phức tạp, thế mà, lúc đến trước mặt nàng, nụcười lại thuần tuý hơn vài phần.
"Sư muội, chúc mừng ngươi trưởng thành!" Hắn hạ thấp giọng, nhẹ nhàng nói: "Ta thật sự hối hận."
Hắn đưa hai tay ra, nâng trâm hoa mai đến trước mặt Lạc Vân Hi.
Lạc Vân Hi không nhận, mà là nhướn mi dài lên: "Hối hận cái gì?"
Nụ cười của Đoan Mộc Ly hơi cay đắng, nói: "Hối hận vì cuộc sống trướcnăm ngươi mười năm, ta tham dự quá ít, hối hận không để sư phụ dẫn ta đi gặp ngươi sớm một chút, hối hận không có hảo hảo chiếu cố ngươi, khôngcó thật sự thực hiện nghĩa vụ của một ca ca."
Tim Lạc Vân Hi run rẩy, trong ánh mắt như có nước long lanh, lẩm bẩm một tiếng: "Sư huynh . . . "
"Sau này, cuộc đời của ngươi, ta phải tham dự!" Đoan Mộc Ly nói xong, nhét trâm hoa mai vào trong tay nàng.
Hai người bọn họ nói rất nhỏ thanh, chỉ có người đứng gần nhất, nhĩ lựctốt nhất là Quân Lan Phong nghe rõ ràng, những khách mời khác cũng không biết bọn hắn đang nói cái gì, có thể nhưng nhìn dáng vẻ, thì Nhị hoàngtử và Lạc tiểu thư cũng chẳng phải chỉ mới quen biết một ngày hay haingày.
"Tốt!" Từ bên trên xà nhà truyền đến tiếng khen.
Tất cả khách mời đều giật mình, vội vã ngẩng đầu.
Quân Lan Phong thản nhiên mở to mắt, đối với người trên xà nhà này, hắn đã sớm có phát hiện, chỉ là không nói toạc ra thôi.
Một ông lão ăn mặc mộc mạc đầu đeo một cái mũ mềm, hai chân chồng lênnhau, nằm trên xà ngang lớn nhất, tay cầm chân gà, một bên ăn, một bêngật đầu với Đoan Mộc Ly.
Có người biết hắn, kinh ngạc kêu lên: "Thần y Cửu Khúc Chỉ! Hắn là Cửu Khúc Chỉ!"
"Thật sao? Là Cửu thần y ư?"
"Cửu thần y, mời người xuống dưới!"
Người Thiên Dạ đối với thần y là vô cùng tôn kính, tất cả đều gọi Cửu Khúc Chỉ xuống.
Lạc Vân Hi không nói gì, Đoan Mộc Ly quay đầu lại, hô: "Lão già lớn đầu, còn không xuống đây đi?"
Cửu Khúc Chỉ ăn xong đùi gà trong tay trái, từ trên xà nhà nhảy xuống,dừng bước trước bậc thềm, hắn cười hì hì, ném đùi gà béo trong tay phảitới: "Bắt lấy!"
Lạc Vân Hi nhíu mày, nhìn thứ tràn đầy dầu mỡ bay đến, theo bản năngngăn cản, Quân Lan Phong đã đưa tay giữ chặt, cười sang sảng một tiếngnói: "Cửu Khúc Chỉ, đây là quà ngươi tặng cho Hi nhi nhân lễ cập kêsao?"
Cửu Khúc Chỉ liếc mắt một cái với Lạc Vân Hi, cười nói: "Đây chính làđùi gà trong hoàng cung, ăn ngon quá xá! Các ngươi tiếp tục đi, bổn đạitiên muốn đi uống rượu, không rảnh chơi với các ngươi!"
Hắn nói xong xoay người bay nhanh ra ngoài phòng khách.
Lạc Vân Hi ngơ ngác.
Tuy Cửu Khúc Chỉ cười không tim không phổi, nhưng nàng lại thấy khóe mắt sư phụ đỏ ngầu, như là đã khóc. . .
Có lẽ Đoan Mộc
Đọc nhanh tại Vietwriter.com
Bình luận facebook