Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Quyển 5 - Chương 45: Ngu ngốc là phải trả giá thật lớn
Edit: Preiya
Đại tỷ?
Trong hư không, bước chân của Dạ Nhược Ly hơi chậm lại, thân thể cũng ở cứng đờ tại chỗ, tầm mắt của nàng quét qua đám người, cuối cùng dừng lại ở trên một thân thanh sam.
Chỉ thấy khuôn mặt thanh niên kia tuấn mỹ, góc cạnh rõ ràng, đôi môi mím chặt, trong đôi mắt to tròn trong suốt hàm chứa quang mang kích động.
Trong khoảnh khắc mắt nhìn mắt, một cỗ cảm giác huyết mạch tương liên truyền đến, mà khuôn mặt thanh niên trước mặt cũng trùng khớp với khuôn mặt phấn nộn và thân thể nho nhỏ mềm mại trong trí nhớ, nàng không kiềm được đưa tay lên che môi, trong mắt chợt lóe lên quang mang kích động.
Phong Nhi... Là Tiểu Phong Nhi sao?
Thời gian sáu năm rưỡi ngắn ngủn, dáng dấp của Tiểu Phong Nhi vậy mà lại lớn như thế rồi, cũng phải, mặc dù ở Phong Vực chỉ qua sáu năm rưỡi, nhưng thời gian ở Huyền Vũ Đại lục và Thần Chi Đại lục cũng đã trôi qua mấy chục năm.
Lúc trước Tiểu Bao Tử này vẫn luôn đi theo sau lưng gọi mình là tỷ tỷ, hiện giờ rốt cuộc đã trưởng thành rồi, ở trên con đường hắn trưởng thành, mình là tỷ tỷ của hắn nhưng lại không thể đi theo bên cạnh hắn nhìn hắn trưởng thành.
"Tỷ..."
Mấy máy đôi môi, Bắc Ảnh Phong lại khẽ gọi một tiếng lần nữa, chợt trên mặt của hắn lộ ra nụ cười ngây ngô, nhẹ giọng nói: "Tỷ, Phong Nhi tới gặp tỷ..."
Hắn, rốt cuộc lại được nhìn thấy Đại tỷ hắn thích nhất lần nữa, với hắn mà nói, là người quan trọng nhất cuộc đời này…
"Phong Nhi!"
Thân thể giống như mũi tên nhọn, nhanh chóng xông về phía mặt đất, bởi vì tốc độ quá nhanh, dường như Dạ Nhược Ly biến thành một đạo quang mang, không khí chung quanh nàng đều bị thiêu đốt.
Rơi xuống đất, phát ra một tiếng nổ vang, Dạ Nhược Ly áp chế kích động tràn đầy trong lòng, khẽ nâng bàn tay lên, nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt góc cạnh rõ ràng của thanh niên trước mặt, khóe miệng câu lên nụ cười ôn nhu: "Phong Nhi, đệ trưởng thành, tỷ tỷ cũng thiếu chút nữa không nhận ra đệ rồi."
"Đại tỷ!"
Bắc Ảnh Phong duỗi hai cánh tay ra, ôm lấy thân thể của Dạ Nhược Ly, vào lúc này, hắn lại giống như một tiểu hài tử khóc lớn lên.
"Tỷ, đệ rất nhớ tỷ, Phong Nhi thật sự rất nhớ rất nhớ tỷ, mỗi ngày mỗi đêm đều nhớ tỷ, Đại tỷ, về sau chúng ta không bao giờ tách ra nữa, Phong Nhi không muốn rời khỏi tỷ."
Dứt lời, Bắc Ảnh Phong ngước mặt lên, đôi mắt to tròn trong suốt nhìn chằm chằm vào Dạ Nhược Ly, bên trong hàm chứa đầy nước mắt.
"Phong Nhi," Dạ Nhược Ly hơi ngẩn ra, nàng giơ tay lên giúp Bắc Ảnh Phong lau đi nước mắt trên khuôn mặt, bờ môi giương lên nụ cười cưng chìu, "Đệ nha, cũng đã lớn như vậy rồi, sao vẫn còn giống như tiểu hài tử chứ?"
"Nhưng..." Khẽ bĩu môi, Bắc Ảnh Phong lôi kéo tay Dạ Nhược Ly thật chặt, nói, "Đệ mới chỉ có bộ dáng thế này ở trước mặt Đại tỷ thôi, bởi vì đệ muốn mãi mãi được Đại tỷ cưng chiều và yêu thương giống như trước đây, đệ cũng tình nguyện mãi mãi không lớn lên."
Bất đắc dĩ thở dài một hơi, theo lẽ thường, số tuổi của Bắc Ảnh Phong hiện giờ còn lớn hơn nàng, nhưng vẫn là thích dính lấy nàng giống như trước đây.
"Còn nữa," Bắc Ảnh Phong trấn định nhìn chằm chằm vào Dạ Nhược Ly, trong đôi mắt trong suốt lóe ra quang mang kiên định, "Đệ đã từng nói đệ phải bảo vệ Đại tỷ, lúc trước đệ còn quá nhỏ không có năng lực này, hiện giờ, đệ lại có đủ thực lực bảo vệ hộ tống tỷ, Đại tỷ, từ giờ về sau, bất kể xảy ra chuyện gì, không cần một thân một mình chống đỡ nữa, bởi vì tỷ có đệ, có thân nhân quan tâm tỷ..."
Nếu không phải là không muốn kéo Dạ Nhược Ly về phía sau, hắn cũng sẽ không chờ tới thời khắc này mới đến Phong Vực. Chính là bởi vì ngay từ đầu thực lực đã không đủ, cho nên hắn đi đến Thần Chi Đại lục trước, chờ sau khi tăng lên tới đủ lực lượng, mới lên đường đến đây tìm Đại tỷ.
Vì vậy, hiện giờ, chẳng những hắn sẽ không kéo Đại tỷ về phía sau, còn có thể giúp nàng phân ưu giải quyết khó khăn, để một mình Đại tỷ không cần khổ cực như vậy.
"Phong Nhi, đệ thật sự trưởng thành rồi..." Vỗ vỗ bả vai Bắc Ảnh Phong, trong mắt Dạ Nhược Ly hàm chứa vui mừng.
Cung Dịch Diệu khẽ bĩu đôi môi đỏ mọng, trên khuôn mặt nhỏ nhắn tràn đầy bất mãn, tiểu hài tử hung hăng trợn mắt nhìn Bắc Ảnh Phong, lôi kéo ống tay áo của Dạ Nhược Ly, mềm mại nhẹ giọng kêu một câu: "Mẫu thân."
Lần này, Dạ Nhược Ly mới nhớ tới Cung Dịch Diệu bị mình sao lãng, nàng cúi đầu, có chút áy náy xoa xoa đầu của tiểu tử này, khẽ giương môi: "Diệu Nhi, đây là cữu cữu của con, cũng chính là thân đệ đệ của mẫu thân."
Miết miết môi, cả người tiểu tử kia cũng vùi sâu vào trong ngực Dạ Nhược Ly, trong mắt to mang theo cảnh giác: "Tiểu tử, tiểu gia nói cho ngươi biết, đây là nữ nhân của tiểu gia, ngươi tốt nhất cách xa mẫu thân một chú, nếu không..."
Tiểu hài tử mới mặc kệ hắn có phải là cữu cữu của mình không, dù sao bất luận kẻ nào đều không cho giành mẫu thân với mình, cho dù là Gia Nhi cũng không được.
Dạ Nhược Ly giơ bàn tay lên, vỗ vỗ cái đầu nhỏ của Cung Dịch Diệu, nói: "Diệu Nhi, con chính là nói chuyện với cữu cữu con như vậy sao? Mau gọi cữu cữu, nếu không mẫu thân sẽ tức giận."
Nghe thấy lời này, Cung Dịch Diệu giật thót mình, trên khuôn mặt nhỏ nhắn lập tức treo lên nụ cười khả ái, nhu thuận gọi một tiếng: "Cữu cữu."
Bắc Ảnh Phong trợn trắng mắt, tiểu tử này, quả thật là trở mặt còn nhanh hơn lật sách, nhưng hắn không ngờ tới, bọn họ lại có duyên như vậy, vậy mà thật sự là quan hệ cữu cữu và chất tử, đây có tính là đánh bừa mà trúng không.
Bỗng nhiên, khuôn mặt nhỏ nhắn của Cung Dịch Diệu chợt biến đổi: "Hỏng rồi."
Xoa xoa cái đầu của tiểu tử này, Dạ Nhược Ly khẽ cau mày: "Diệu Nhi, sao vậy?"
Liếc nhìn Bắc Ảnh Phong, giọng nói Cung Dịch Diệu yếu ớt, nhỏ đến không thể nghe: "Lúc nãy tiểu tử… Cữu cữu mạnh mẽ bắt con, con vẫn còn thề ở trong lòng, nếu như sau này cữu cữu có cháu ngoại, con nhất định phải đánh cháu ngoại của cữu cữu báo lại mối thù này."
Nhưng không nghĩ tới chính là, cháu ngoại của cữu cữu chính là mình, chẳng lẽ mình phải tự đánh chính mình sao?
Trong mắt to thoáng qua ánh sáng yếu ớt, Cung Dịch Diệu kéo ống tay áo của Dạ Nhược Ly, chớp mắt một cái, trong giọng nói non nớt lộ ra thiên chân vô tà cần có ở tiểu hài tử.
"Nếu không thì mẫu thân đi nhặt một đệ đệ về cho con?"
Những lời này của Cung Dịch Diệu khiến cho khóe miệng của mọi người đồng loạt co giật, tên tiểu tử này cũng quá hung hãn đi? Vì thực hiện lời thề trong lòng mình, liền muốn nương mình nhặt một đệ đệ về để mình đánh?
"Hừ, thì ra ngươi chính là mẫu thân của tiểu hài tử này."
Một tiếng hừ lạnh truyền đến từ phía trước, Dạ Nhược Ly khẽ nhíu mày không để lại dấu vết, khẽ nhấc mí mắt lên, ánh mắt của nàng rơi vào trên người Đỗ Ninh đang cầm quạt trong tay.
Gian nan nuốt một ngụm nước miếng, tầm mắt Đỗ Ninh quét qua trên khuôn mặt của Dạ Nhược Ly rồi không thể dời đi một chút nào nữa.
Đẹp, quá đẹp, vì sao trên đời lại có nữ tử tuyệt sắc như vậy? Cho dù nàng đã sinh hài tử, nhưng hắn ta vẫn không để ý nhiều như vậy, nếu có thể đè mỹ nhân như vậy ở phía dưới, không biết có bao nhiêu sảng khoái?
"Mẫu thân," Thân thể Cung Dịch Diệu rúc ra sau lưng Dạ Nhược Ly, chỉ lộ ra một cái đầu nhỏ, làm một cái mặt quỷ với phụ tử Đỗ gia, giả vờ đáng thương nói, "Mẫu thân, nương phải trút giận cho Diệu Nhi, cái lão nhân tóc dài râu bạc âm hiểm kia, nói nữ nhi của ông ta bắt Diệu Nhi làm tướng công vẫn là phúc khí của Diệu Nhi, còn nói cho dù bọn họ cướp đoạt Diệu Nhi, cũng không có người nào dám nói nữa chữ không."
Vẻ mặt lạnh lẽo, trong mắt Dạ Nhược Ly lóe ra hàn ý, trong tròng mắt đen có chứa khí tức túc sát lạnh thấu xương.
"Nữ nhi của ngươi? Chỉ bằng loại phế vật trong gia tộc các ngươi, cũng có tư cách làm thê tử của Diệu Nhi sao? Một tiểu thế lực nho nhỏ tại Lạc Lan Thành, liền dám cướp đoạt nhi tử của ta, các ngươi thật sự cho rằng Lạc Lan Thành chính là trời của các ngươi sao?"
"Càn rỡ!" Ánh mắt Đỗ Phi lạnh lùng, hừ lạnh lên tiếng, "Ngươi cho rằng ngươi là ai? Hoàng đế Lạc Nguyệt Quốc hay là Thiên Lạc Vương Phi Thiên Lạc Bình Nguyên, hay là Thần Hoàng cường giả thành danh đã lâu? Bổn Gia chủ nói cho ngươi biết, ngươi không phải là cái gì hết, nữ nhi của ta cướp đoạt nhi tử của ngươi, đó là phúc khí của ngươi, còn dám không biết tốt xấu như vậy, mà kết thân với Đỗ gia ta cũng là phúc phận ngươi đã tu luyện mấy đời!"
Đột ngột, Dạ Nhược Ly khẽ cười lên, nụ cười của nàng tràn đầy châm chọc.
Có một việc, lão nhân này thật đúng là đoán trúng, nàng quả thật là Thiên Lạc Vương Phi Thiên Lạc Bình Nguyên, có đôi khi, quá mức cuồng vọng hoặc quá mức ngu ngốc, là cần phải trả một cái giá thê thảm thật nhiều!
"Ha ha, tiểu mỹ nhân, bản thiếu gia khuyên ngươi một câu, chớ làm ra hành động chống lại vô ích, Đỗ gia ta, không phải là tùy tiện người nào đều có thể trêu chọc nổi, bất quá, nếu nhi tử của ngươi nguyện ý đi theo muội muội ta, ngươi lại nguyện ý đi theo ta, nói không chừng ta sẽ van cầu phụ thân, buông tha tính mạng của ngươi."
Liếm láp đôi môi khô ráp, nụ cười của Đỗ Ninh cực kỳ bỉ ổi, tựa như hắn đã có thể nhìn thấy cảnh tượng đêm xuân của mình và tiểu mỹ nhân này, chắc hẳn tư vị của nàng rất là tuyệt vời.
Sắc mặt La Đình hơi thay đổi, ông ta không ngờ rằng tên Đỗ Ninh này quần là áo lượt này liền quyến rũ nữ nhân ở La gia, nếu không phải ông ta đánh vào thân phận đại thiếu gia của Đỗ gia thì làm sao ông ta lại gả nữ nhi cho hắn ta chứ?
Ngược lại, từ đầu đến cuối vẻ mặt của La Phỉ cũng không thay đổi, máu tươi trên trán không hề chảy nữa, đã kết thành khối máu, thế nhưng, hai tròng mắt của nàng vẫn luôn luôn nhìn chằm chằm vào Bắc Ảnh Phong.
Thì ra người hắn muốn tìm lại là thân tỷ, nàng còn tưởng rằng là nữ nhân hắn yêu...
"Mẫu thân, lúc nãy tên xú tiểu tử này cũng bắt nạt Diệu Nhi, hắn ta mắng Diệu Nhi không có giáo dưỡng, là tiện chủng." Khẽ bĩu đôi môi đỏ mọng, Cung Dịch Diệu hung hăng trợn mắt nhìn Đỗ Ninh, trong mắt to lại lóe ra quang mang hưng phấn.
Bởi vì tiểu hài tử này hiểu, lần này người nam nhân kia xong đời rồi.
Quả nhiên, nghe được lời nói của Cung Dịch Diệu, trên mặt Dạ Nhược Ly lập tức hiện đầy lạnh lẽo, thân hình của nàng nhanh chóng thoáng qua, nhấc chân hung hăng đạp về phía Đỗ Ninh.
"Ầm!"
Tất cả mọi người đều chưa kịp phản ứng lại, Đỗ Ninh liền bị Dạ Nhược Ly đạp một cước, hung hăng bay ra ngoài.
Thân thể của hắn ta đụng vào trên tường, theo bức tường trắng như tuyết trượt xuống đất, cái ót vỡ ra một vết thương, máu đỏ tươi lưu lại trên tường một vệt máu.
"Không phải ngươi mắng Diệu Nhi là tiện chủng sao? Vậy ta để cho ngươi sau này ngay cả tiện chủng cũng sẽ không có."
Vạt áo khẽ tung bay, Dạ Nhược Ly nhấc chân phải lên, giẫm ở dưới háng Đỗ Ninh thật mạnh.
"A!" Một tiếng gào khóc thảm thiết truyền khắp cả La gia, làm kinh động đến chim nhỏ vốn là dừng ở trên cây nghỉ ngơi rối rít vỗ cánh bay khỏi nơi này.
Trông thấy hạ thân Đỗ Ninh hoàn toàn đỏ ngầu, Đỗ Phi đau lòng thiếu chút nữa ngất đi.
Đỗ Ninh bị phế đi công cụ nối dõi tông đường, cũng liền tương đương với Đỗ gia bị tuyệt hậu, làm sao ông ta có thể không đau lòng? Nếu như ông ta còn có thể sinh con, cũng sẽ không luống cuống như thế, đáng tiếc từ lúc năm năm trước, ông ta liền không thể sinh nữa, mà Đỗ Ninh là nam tử duy nhất Đỗ gia.
"Người tới, bắt nữ nhân này lại cho ta!"
Không đợi Đỗ Phi mở miệng, La Đình liền lạnh lùng phân phó, chợt nhìn về phía sắc mặt tái nhợt của Đỗ Phi, chắp tay ôm quyền, nói: "Đỗ Gia chủ, ngươi yên tâm, La gia ta nhất định sẽ cho ngươi một công đạo."
Vậy mà, ông ta vừa dứt lời, ở phía xa xa bầu trời chợt vang lên một tiếng rống to.
"Rống!"
Tiếng rống to vang dội phía chân trời, một đạo bóng dáng tử sắc nhanh chóng thoáng qua phía chân trời như điện, xuất hiện trong tầm mắt của mọi người.
Hình dáng đầu huyền thú này khổng lồ, da lông tử sắc tỏa sáng lấp lánh, tia chớp vòng chung quanh, thỉnh thoảng phát ra tiếng vang tư tư.
"Là… Là Tử Điện Thú..."
"Đúng vậy, thật sự là Tử Điện Thú, sao Tử Điện Thú lại xuất hiện ở đây?"
Tiếng nuốt nước miếng liên tiếp vang lên ở trong đại sảnh, tất cả mọi người kinh ngạc nhìn Tử Điện Thú đứng ở sau lưng Dạ Nhược Ly.
Ở Lạc Nguyệt Quốc, người có Tử Điện Thú cũng liền chỉ có...
"Gia... Gia chủ, dường như thuộc hạ biết nữ tử này."
Thống lĩnh hộ vệ La gia hung hăng nuốt một ngụm nước miếng, hắn ta khẽ ngẩng đầu lên, nhìn về phía nữ tử bạch y đứng thẳng ở trong gió, trong mắt xẹt qua một tia hoảng sợ.
"Mấy ngày trước, thuộc hạ đi tới Thiên Lạc Bình Nguyên, tận mắt nhìn thấy cảnh tượng hủy diệt tất cả Thần Hoàng thành lập liên minh, lúc đó cách quá xa, nhìn không được rõ ràng, cho nên ngay từ đầu thuộc hạ thật không dám xác định, mãi đến khi Tử Điện Thú hiện thân, thuộc hạ mới có thể khẳng định nữ tử này chính là..."
Lại nuốt một ngụm nước miếng Lần nữa, thân thể thống lĩnh hộ vệ không khỏi run rẩy.
"Ngự giá chúng kiếm, dưới tay có rất nhiều Thần Hoàng cường giả, thực lực bản thân bất phàm —— Thiên Lạc Vương Phi."
Đại tỷ?
Trong hư không, bước chân của Dạ Nhược Ly hơi chậm lại, thân thể cũng ở cứng đờ tại chỗ, tầm mắt của nàng quét qua đám người, cuối cùng dừng lại ở trên một thân thanh sam.
Chỉ thấy khuôn mặt thanh niên kia tuấn mỹ, góc cạnh rõ ràng, đôi môi mím chặt, trong đôi mắt to tròn trong suốt hàm chứa quang mang kích động.
Trong khoảnh khắc mắt nhìn mắt, một cỗ cảm giác huyết mạch tương liên truyền đến, mà khuôn mặt thanh niên trước mặt cũng trùng khớp với khuôn mặt phấn nộn và thân thể nho nhỏ mềm mại trong trí nhớ, nàng không kiềm được đưa tay lên che môi, trong mắt chợt lóe lên quang mang kích động.
Phong Nhi... Là Tiểu Phong Nhi sao?
Thời gian sáu năm rưỡi ngắn ngủn, dáng dấp của Tiểu Phong Nhi vậy mà lại lớn như thế rồi, cũng phải, mặc dù ở Phong Vực chỉ qua sáu năm rưỡi, nhưng thời gian ở Huyền Vũ Đại lục và Thần Chi Đại lục cũng đã trôi qua mấy chục năm.
Lúc trước Tiểu Bao Tử này vẫn luôn đi theo sau lưng gọi mình là tỷ tỷ, hiện giờ rốt cuộc đã trưởng thành rồi, ở trên con đường hắn trưởng thành, mình là tỷ tỷ của hắn nhưng lại không thể đi theo bên cạnh hắn nhìn hắn trưởng thành.
"Tỷ..."
Mấy máy đôi môi, Bắc Ảnh Phong lại khẽ gọi một tiếng lần nữa, chợt trên mặt của hắn lộ ra nụ cười ngây ngô, nhẹ giọng nói: "Tỷ, Phong Nhi tới gặp tỷ..."
Hắn, rốt cuộc lại được nhìn thấy Đại tỷ hắn thích nhất lần nữa, với hắn mà nói, là người quan trọng nhất cuộc đời này…
"Phong Nhi!"
Thân thể giống như mũi tên nhọn, nhanh chóng xông về phía mặt đất, bởi vì tốc độ quá nhanh, dường như Dạ Nhược Ly biến thành một đạo quang mang, không khí chung quanh nàng đều bị thiêu đốt.
Rơi xuống đất, phát ra một tiếng nổ vang, Dạ Nhược Ly áp chế kích động tràn đầy trong lòng, khẽ nâng bàn tay lên, nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt góc cạnh rõ ràng của thanh niên trước mặt, khóe miệng câu lên nụ cười ôn nhu: "Phong Nhi, đệ trưởng thành, tỷ tỷ cũng thiếu chút nữa không nhận ra đệ rồi."
"Đại tỷ!"
Bắc Ảnh Phong duỗi hai cánh tay ra, ôm lấy thân thể của Dạ Nhược Ly, vào lúc này, hắn lại giống như một tiểu hài tử khóc lớn lên.
"Tỷ, đệ rất nhớ tỷ, Phong Nhi thật sự rất nhớ rất nhớ tỷ, mỗi ngày mỗi đêm đều nhớ tỷ, Đại tỷ, về sau chúng ta không bao giờ tách ra nữa, Phong Nhi không muốn rời khỏi tỷ."
Dứt lời, Bắc Ảnh Phong ngước mặt lên, đôi mắt to tròn trong suốt nhìn chằm chằm vào Dạ Nhược Ly, bên trong hàm chứa đầy nước mắt.
"Phong Nhi," Dạ Nhược Ly hơi ngẩn ra, nàng giơ tay lên giúp Bắc Ảnh Phong lau đi nước mắt trên khuôn mặt, bờ môi giương lên nụ cười cưng chìu, "Đệ nha, cũng đã lớn như vậy rồi, sao vẫn còn giống như tiểu hài tử chứ?"
"Nhưng..." Khẽ bĩu môi, Bắc Ảnh Phong lôi kéo tay Dạ Nhược Ly thật chặt, nói, "Đệ mới chỉ có bộ dáng thế này ở trước mặt Đại tỷ thôi, bởi vì đệ muốn mãi mãi được Đại tỷ cưng chiều và yêu thương giống như trước đây, đệ cũng tình nguyện mãi mãi không lớn lên."
Bất đắc dĩ thở dài một hơi, theo lẽ thường, số tuổi của Bắc Ảnh Phong hiện giờ còn lớn hơn nàng, nhưng vẫn là thích dính lấy nàng giống như trước đây.
"Còn nữa," Bắc Ảnh Phong trấn định nhìn chằm chằm vào Dạ Nhược Ly, trong đôi mắt trong suốt lóe ra quang mang kiên định, "Đệ đã từng nói đệ phải bảo vệ Đại tỷ, lúc trước đệ còn quá nhỏ không có năng lực này, hiện giờ, đệ lại có đủ thực lực bảo vệ hộ tống tỷ, Đại tỷ, từ giờ về sau, bất kể xảy ra chuyện gì, không cần một thân một mình chống đỡ nữa, bởi vì tỷ có đệ, có thân nhân quan tâm tỷ..."
Nếu không phải là không muốn kéo Dạ Nhược Ly về phía sau, hắn cũng sẽ không chờ tới thời khắc này mới đến Phong Vực. Chính là bởi vì ngay từ đầu thực lực đã không đủ, cho nên hắn đi đến Thần Chi Đại lục trước, chờ sau khi tăng lên tới đủ lực lượng, mới lên đường đến đây tìm Đại tỷ.
Vì vậy, hiện giờ, chẳng những hắn sẽ không kéo Đại tỷ về phía sau, còn có thể giúp nàng phân ưu giải quyết khó khăn, để một mình Đại tỷ không cần khổ cực như vậy.
"Phong Nhi, đệ thật sự trưởng thành rồi..." Vỗ vỗ bả vai Bắc Ảnh Phong, trong mắt Dạ Nhược Ly hàm chứa vui mừng.
Cung Dịch Diệu khẽ bĩu đôi môi đỏ mọng, trên khuôn mặt nhỏ nhắn tràn đầy bất mãn, tiểu hài tử hung hăng trợn mắt nhìn Bắc Ảnh Phong, lôi kéo ống tay áo của Dạ Nhược Ly, mềm mại nhẹ giọng kêu một câu: "Mẫu thân."
Lần này, Dạ Nhược Ly mới nhớ tới Cung Dịch Diệu bị mình sao lãng, nàng cúi đầu, có chút áy náy xoa xoa đầu của tiểu tử này, khẽ giương môi: "Diệu Nhi, đây là cữu cữu của con, cũng chính là thân đệ đệ của mẫu thân."
Miết miết môi, cả người tiểu tử kia cũng vùi sâu vào trong ngực Dạ Nhược Ly, trong mắt to mang theo cảnh giác: "Tiểu tử, tiểu gia nói cho ngươi biết, đây là nữ nhân của tiểu gia, ngươi tốt nhất cách xa mẫu thân một chú, nếu không..."
Tiểu hài tử mới mặc kệ hắn có phải là cữu cữu của mình không, dù sao bất luận kẻ nào đều không cho giành mẫu thân với mình, cho dù là Gia Nhi cũng không được.
Dạ Nhược Ly giơ bàn tay lên, vỗ vỗ cái đầu nhỏ của Cung Dịch Diệu, nói: "Diệu Nhi, con chính là nói chuyện với cữu cữu con như vậy sao? Mau gọi cữu cữu, nếu không mẫu thân sẽ tức giận."
Nghe thấy lời này, Cung Dịch Diệu giật thót mình, trên khuôn mặt nhỏ nhắn lập tức treo lên nụ cười khả ái, nhu thuận gọi một tiếng: "Cữu cữu."
Bắc Ảnh Phong trợn trắng mắt, tiểu tử này, quả thật là trở mặt còn nhanh hơn lật sách, nhưng hắn không ngờ tới, bọn họ lại có duyên như vậy, vậy mà thật sự là quan hệ cữu cữu và chất tử, đây có tính là đánh bừa mà trúng không.
Bỗng nhiên, khuôn mặt nhỏ nhắn của Cung Dịch Diệu chợt biến đổi: "Hỏng rồi."
Xoa xoa cái đầu của tiểu tử này, Dạ Nhược Ly khẽ cau mày: "Diệu Nhi, sao vậy?"
Liếc nhìn Bắc Ảnh Phong, giọng nói Cung Dịch Diệu yếu ớt, nhỏ đến không thể nghe: "Lúc nãy tiểu tử… Cữu cữu mạnh mẽ bắt con, con vẫn còn thề ở trong lòng, nếu như sau này cữu cữu có cháu ngoại, con nhất định phải đánh cháu ngoại của cữu cữu báo lại mối thù này."
Nhưng không nghĩ tới chính là, cháu ngoại của cữu cữu chính là mình, chẳng lẽ mình phải tự đánh chính mình sao?
Trong mắt to thoáng qua ánh sáng yếu ớt, Cung Dịch Diệu kéo ống tay áo của Dạ Nhược Ly, chớp mắt một cái, trong giọng nói non nớt lộ ra thiên chân vô tà cần có ở tiểu hài tử.
"Nếu không thì mẫu thân đi nhặt một đệ đệ về cho con?"
Những lời này của Cung Dịch Diệu khiến cho khóe miệng của mọi người đồng loạt co giật, tên tiểu tử này cũng quá hung hãn đi? Vì thực hiện lời thề trong lòng mình, liền muốn nương mình nhặt một đệ đệ về để mình đánh?
"Hừ, thì ra ngươi chính là mẫu thân của tiểu hài tử này."
Một tiếng hừ lạnh truyền đến từ phía trước, Dạ Nhược Ly khẽ nhíu mày không để lại dấu vết, khẽ nhấc mí mắt lên, ánh mắt của nàng rơi vào trên người Đỗ Ninh đang cầm quạt trong tay.
Gian nan nuốt một ngụm nước miếng, tầm mắt Đỗ Ninh quét qua trên khuôn mặt của Dạ Nhược Ly rồi không thể dời đi một chút nào nữa.
Đẹp, quá đẹp, vì sao trên đời lại có nữ tử tuyệt sắc như vậy? Cho dù nàng đã sinh hài tử, nhưng hắn ta vẫn không để ý nhiều như vậy, nếu có thể đè mỹ nhân như vậy ở phía dưới, không biết có bao nhiêu sảng khoái?
"Mẫu thân," Thân thể Cung Dịch Diệu rúc ra sau lưng Dạ Nhược Ly, chỉ lộ ra một cái đầu nhỏ, làm một cái mặt quỷ với phụ tử Đỗ gia, giả vờ đáng thương nói, "Mẫu thân, nương phải trút giận cho Diệu Nhi, cái lão nhân tóc dài râu bạc âm hiểm kia, nói nữ nhi của ông ta bắt Diệu Nhi làm tướng công vẫn là phúc khí của Diệu Nhi, còn nói cho dù bọn họ cướp đoạt Diệu Nhi, cũng không có người nào dám nói nữa chữ không."
Vẻ mặt lạnh lẽo, trong mắt Dạ Nhược Ly lóe ra hàn ý, trong tròng mắt đen có chứa khí tức túc sát lạnh thấu xương.
"Nữ nhi của ngươi? Chỉ bằng loại phế vật trong gia tộc các ngươi, cũng có tư cách làm thê tử của Diệu Nhi sao? Một tiểu thế lực nho nhỏ tại Lạc Lan Thành, liền dám cướp đoạt nhi tử của ta, các ngươi thật sự cho rằng Lạc Lan Thành chính là trời của các ngươi sao?"
"Càn rỡ!" Ánh mắt Đỗ Phi lạnh lùng, hừ lạnh lên tiếng, "Ngươi cho rằng ngươi là ai? Hoàng đế Lạc Nguyệt Quốc hay là Thiên Lạc Vương Phi Thiên Lạc Bình Nguyên, hay là Thần Hoàng cường giả thành danh đã lâu? Bổn Gia chủ nói cho ngươi biết, ngươi không phải là cái gì hết, nữ nhi của ta cướp đoạt nhi tử của ngươi, đó là phúc khí của ngươi, còn dám không biết tốt xấu như vậy, mà kết thân với Đỗ gia ta cũng là phúc phận ngươi đã tu luyện mấy đời!"
Đột ngột, Dạ Nhược Ly khẽ cười lên, nụ cười của nàng tràn đầy châm chọc.
Có một việc, lão nhân này thật đúng là đoán trúng, nàng quả thật là Thiên Lạc Vương Phi Thiên Lạc Bình Nguyên, có đôi khi, quá mức cuồng vọng hoặc quá mức ngu ngốc, là cần phải trả một cái giá thê thảm thật nhiều!
"Ha ha, tiểu mỹ nhân, bản thiếu gia khuyên ngươi một câu, chớ làm ra hành động chống lại vô ích, Đỗ gia ta, không phải là tùy tiện người nào đều có thể trêu chọc nổi, bất quá, nếu nhi tử của ngươi nguyện ý đi theo muội muội ta, ngươi lại nguyện ý đi theo ta, nói không chừng ta sẽ van cầu phụ thân, buông tha tính mạng của ngươi."
Liếm láp đôi môi khô ráp, nụ cười của Đỗ Ninh cực kỳ bỉ ổi, tựa như hắn đã có thể nhìn thấy cảnh tượng đêm xuân của mình và tiểu mỹ nhân này, chắc hẳn tư vị của nàng rất là tuyệt vời.
Sắc mặt La Đình hơi thay đổi, ông ta không ngờ rằng tên Đỗ Ninh này quần là áo lượt này liền quyến rũ nữ nhân ở La gia, nếu không phải ông ta đánh vào thân phận đại thiếu gia của Đỗ gia thì làm sao ông ta lại gả nữ nhi cho hắn ta chứ?
Ngược lại, từ đầu đến cuối vẻ mặt của La Phỉ cũng không thay đổi, máu tươi trên trán không hề chảy nữa, đã kết thành khối máu, thế nhưng, hai tròng mắt của nàng vẫn luôn luôn nhìn chằm chằm vào Bắc Ảnh Phong.
Thì ra người hắn muốn tìm lại là thân tỷ, nàng còn tưởng rằng là nữ nhân hắn yêu...
"Mẫu thân, lúc nãy tên xú tiểu tử này cũng bắt nạt Diệu Nhi, hắn ta mắng Diệu Nhi không có giáo dưỡng, là tiện chủng." Khẽ bĩu đôi môi đỏ mọng, Cung Dịch Diệu hung hăng trợn mắt nhìn Đỗ Ninh, trong mắt to lại lóe ra quang mang hưng phấn.
Bởi vì tiểu hài tử này hiểu, lần này người nam nhân kia xong đời rồi.
Quả nhiên, nghe được lời nói của Cung Dịch Diệu, trên mặt Dạ Nhược Ly lập tức hiện đầy lạnh lẽo, thân hình của nàng nhanh chóng thoáng qua, nhấc chân hung hăng đạp về phía Đỗ Ninh.
"Ầm!"
Tất cả mọi người đều chưa kịp phản ứng lại, Đỗ Ninh liền bị Dạ Nhược Ly đạp một cước, hung hăng bay ra ngoài.
Thân thể của hắn ta đụng vào trên tường, theo bức tường trắng như tuyết trượt xuống đất, cái ót vỡ ra một vết thương, máu đỏ tươi lưu lại trên tường một vệt máu.
"Không phải ngươi mắng Diệu Nhi là tiện chủng sao? Vậy ta để cho ngươi sau này ngay cả tiện chủng cũng sẽ không có."
Vạt áo khẽ tung bay, Dạ Nhược Ly nhấc chân phải lên, giẫm ở dưới háng Đỗ Ninh thật mạnh.
"A!" Một tiếng gào khóc thảm thiết truyền khắp cả La gia, làm kinh động đến chim nhỏ vốn là dừng ở trên cây nghỉ ngơi rối rít vỗ cánh bay khỏi nơi này.
Trông thấy hạ thân Đỗ Ninh hoàn toàn đỏ ngầu, Đỗ Phi đau lòng thiếu chút nữa ngất đi.
Đỗ Ninh bị phế đi công cụ nối dõi tông đường, cũng liền tương đương với Đỗ gia bị tuyệt hậu, làm sao ông ta có thể không đau lòng? Nếu như ông ta còn có thể sinh con, cũng sẽ không luống cuống như thế, đáng tiếc từ lúc năm năm trước, ông ta liền không thể sinh nữa, mà Đỗ Ninh là nam tử duy nhất Đỗ gia.
"Người tới, bắt nữ nhân này lại cho ta!"
Không đợi Đỗ Phi mở miệng, La Đình liền lạnh lùng phân phó, chợt nhìn về phía sắc mặt tái nhợt của Đỗ Phi, chắp tay ôm quyền, nói: "Đỗ Gia chủ, ngươi yên tâm, La gia ta nhất định sẽ cho ngươi một công đạo."
Vậy mà, ông ta vừa dứt lời, ở phía xa xa bầu trời chợt vang lên một tiếng rống to.
"Rống!"
Tiếng rống to vang dội phía chân trời, một đạo bóng dáng tử sắc nhanh chóng thoáng qua phía chân trời như điện, xuất hiện trong tầm mắt của mọi người.
Hình dáng đầu huyền thú này khổng lồ, da lông tử sắc tỏa sáng lấp lánh, tia chớp vòng chung quanh, thỉnh thoảng phát ra tiếng vang tư tư.
"Là… Là Tử Điện Thú..."
"Đúng vậy, thật sự là Tử Điện Thú, sao Tử Điện Thú lại xuất hiện ở đây?"
Tiếng nuốt nước miếng liên tiếp vang lên ở trong đại sảnh, tất cả mọi người kinh ngạc nhìn Tử Điện Thú đứng ở sau lưng Dạ Nhược Ly.
Ở Lạc Nguyệt Quốc, người có Tử Điện Thú cũng liền chỉ có...
"Gia... Gia chủ, dường như thuộc hạ biết nữ tử này."
Thống lĩnh hộ vệ La gia hung hăng nuốt một ngụm nước miếng, hắn ta khẽ ngẩng đầu lên, nhìn về phía nữ tử bạch y đứng thẳng ở trong gió, trong mắt xẹt qua một tia hoảng sợ.
"Mấy ngày trước, thuộc hạ đi tới Thiên Lạc Bình Nguyên, tận mắt nhìn thấy cảnh tượng hủy diệt tất cả Thần Hoàng thành lập liên minh, lúc đó cách quá xa, nhìn không được rõ ràng, cho nên ngay từ đầu thuộc hạ thật không dám xác định, mãi đến khi Tử Điện Thú hiện thân, thuộc hạ mới có thể khẳng định nữ tử này chính là..."
Lại nuốt một ngụm nước miếng Lần nữa, thân thể thống lĩnh hộ vệ không khỏi run rẩy.
"Ngự giá chúng kiếm, dưới tay có rất nhiều Thần Hoàng cường giả, thực lực bản thân bất phàm —— Thiên Lạc Vương Phi."
Bình luận facebook