Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Quyển 5 - Chương 47: Chủ tớ gặp nhau
Edit: Preiya
Lúc này, bên ngoài Kỳ Lân Sơn, Dạ Nhược Ly xoa xoa cằm, lẳng lặng ngưng mắt nhìn ngọn núi cao vút trong mây này, giữa lông mày xẹt qua trầm tư: "Đây chính là Kỳ Lân Sơn sao? Ta thật sự cảm thấy được cấm chế ở chỗ này, xem ra muốn tiến vào Kỳ Lân Sơn cũng không dễ dàng như thế."
Cung Dịch Diệu nắm chặt tay Dạ Nhược Ly, trong đôi mắt to lóe ra quang mang sáng ngời, tò mò nhìn ngọn núi trước mắt này, dưới ánh mặt trời chiếu xuống, trên khuôn mặt nhỏ nhắn non nớt càng lộ vẻ khả ái.
Mà Bắc Ảnh Phong ở một bên vẫn duy trì trầm mặc, nhưng từ đầu đến cuối hai tròng mắt y hệt như ánh sao luôn nhìn chăm chú vào Dạ Nhược Ly, khóe môi câu lên nụ cười ngây ngô.
Có thể nhìn Đại tỷ như vậy thật tốt, cả đời này hắn đều không muốn lại tách Đại tỷ ra...
"Diệu Nhi, Phong Nhi, trước tiên lui ra phía sau một bước, ta tới thử xem có thể phá vỡ trận pháp này."
Dứt lời, Dạ Nhược Ly khẽ vung tay lên, vô số đem trôi lơ lửng ở phía trên đỉnh đầu nàng, mà chính giữa đám kiếm chính là một thanh Lôi Kiếm tử sắc, tử điện vờn chung quanh, phát ra tiếng rít gào hưng phấn.
Lập tức, bầu trời liền âm u, mây đen giăng đầy, Dạ Nhược Ly đứng thẳng trong cuồng phong, trên mặt mang theo suy nghĩ sâu xa.
Cung Dịch Diệu và Bắc Ảnh Phong nghe lời lui về phía sau hai bước, hai đôi tròng mắt quấn lấy nữ tử phía trước thật chặt.
"Rầm!"
"Rầm rầm!"
Dạ Nhược Ly vung bàn tay lên, trong chốc lát trọng kiếm đồng loạt bổ về phía trong núi, bộc phát ra tiếng nổ vang mãnh liệt.
Bụi bậm tràn ngập khắp bầu trời, bao trùm tầm mắt của Dạ Nhược Ly, vậy mà nàng lại chưa từng dừng lại, khống chế đám kiếm hung hăng đụng vào tầng màng mỏng bảo vệ Kỳ Lân Sơn kia lần nữa.
"Rầm!"
"Ầm ầm!"
Một tiếng lại một tiếng mãnh liệt vang vọng giữa núi rừng, làm chấn động đến nỗi Kỳ Lân Sơn cũng không khỏi rung chuyển một hồi.
"Ba!"
Màng bảo hộ chợt nứt ra một lỗ hổng, cũng ngay tại lúc này, một tiếng hét lớn chợt truyền từ trong núi ra ngoài.
"Ai lại dám lớn mật tới Kỳ Lân Sơn ta quấy rối như thế?"
Vừa dứt lời, trong hư không chợt nhiều ra thêm một bóng người, chỉ thấy một thân bạch bào xuất hiện, tay cầm một thanh Kình Thiên Kiếm, mặt mũi lãnh liệt giống như thiên thần, lạnh lùng nhìn ba người Dạ Nhược Ly.
"Chúng ta chỉ là tới bái phỏng Kỳ Lân Tộc mà thôi." Dạ Nhược Ly khẽ ngẩng đầu lên, nhàn nhạt đáp lại một câu.
"Bái phỏng? Ta chưa từng thấy qua người bái phỏng như các ngươi vậy," nam tử bạch bào cười lạnh một tiếng, trong ánh mắt hàm chứa sát ý ngập trời, "Bất kỳ người nào xông vào Kỳ Lân bộ tộc ta, chết!"
"Rầm!"
Trên người nam tử bạch bào bộc phát ra khí thế cường hãn, nhanh chóng thổi quét về phía ba người Dạ Nhược Ly, không chờ Dạ Nhược Ly có động tác, Bắc Ảnh Phong liền chạy đến trước mặt nàng, bàn tay lặng lẽ đặt trên chuôi kiếm Thanh Dương Kiếm.
Lúc hắn sắp rút ra Thanh Dương Kiếm sắp, ở phía xa xa trong núi truyền đến một tiếng quát ôn hòa.
"Chậm đã! Tả Hộ Pháp, người đây là đang làm cái gì?"
Dạ Nhược Ly vươn tay ra, ngăn lại động tác của Bắc Ảnh Phong, chợt nàng khẽ ngẩng đầu lên, ánh mắt rơi vào trên lam y đang bay vút đến đây, vì vậy trong chốc lát khuôn mặt quen thuộc của nữ chiếu vào trong con ngươi của nàng rất rõ ràng...
"Tiểu thư."
Tả Hộ Pháp thu hồi khí thế, quay mặt về phía người tới, cung kính chắp tay ôm quyền.
Lam y xẹt qua phía chân trời, Lam Thần Nhược rơi vào trước người Tả Hộ Pháp, một đầu tóc lam như thác nước khẽ giương nhẹ ở trong gió, tầm mắt của nàng hướng về phía Dạ Nhược Ly, trong lúc lơ đãng khẽ nhíu mày, chẳng biết tại sao nữ tử trước mắt để cho nàng có một loại cảm giác quen thuộc.
"Ngươi là..."
Trầm mặc hồi lâu, cuối cùng Lam Thần Nhược vẫn là lên tiếng hỏi thăm.
"Kỳ Lân, nhiều năm không gặp, ngươi vẫn là không có bao nhiêu biến hóa." Khóe môi giương lên, trong tròng mắt Dạ Nhược Ly xẹt qua trêu đùa.
Sau khi xuyên qua, dung mạo của nàng và Hỏa Vũ Sa đều có thay đổi, duy chỉ có Kỳ Lân vẫn như lúc trước, vì vậy nàng mới có thể liếc mắt nhìn một cái liền nhận ra.
Lam Thần Nhược đột nhiên ngơ ngác, đờ đẫn nhìn dung nhan xa lạ trước mặt này.
"Người... Người là Nhược Ly chủ nhân?"
Chủ nhân? Tả Hộ Pháp ở một bên bị cách gọi của Lam Thần Nhược dọa cho choáng váng, khi nào thì tiểu thư Kỳ Lân bộ tộc bị nhân loại khế ước? Vì sao Kỳ Lân bộ tộc lại không biết?
"Kỳ Lân, đã lâu không gặp, ta tới tìm ngươi."
Nghe vậy, Lam Thần Nhược khẽ mỉm cười, trong con ngươi màu lam hiện ra quang mang ôn hòa, nàng áp chế kích động trong nội tâm, giọng nói êm ái như gió chậm rãi vang lên trong núi.
"Chủ nhân, ta vẫn luôn chờ người ở nơi này..."
Gặp lại Lam Thần Nhược, Dạ Nhược Ly không khỏi nhớ lại mọi chuyện kiếp trước, hiện giờ, chuyện đã phát sinh lúc trước vẫn hiện rõ mồn một trước mắt như cũ, nhất là Kỳ Lân chết, thật sự có thể nói là đả kích nàng rất lớn.
Cũng may bây giờ có thể nhìn thấy Kỳ Lân lần nữa, cũng có thể đã chấm dứt một khối tâm bệnh kia của nàng…
"Chủ nhân, tên tiểu tử này là ai? Nhi tử của người?" Lam Thần Nhược không chút để ý liếc về phía tiểu tử đang bĩu đôi môi đỏ mọng bên cạnh Dạ Nhược Ly, ánh mắt lại sáng lên, ý cười bên môi càng sâu hơn, "Không ngờ từ trước đến giờ người luôn coi nam nhân không ra gì, cũng sẽ động lòng với một người nam nhân, còn sinh ra hài tử, ha ha, nếu để cho những người đã từng quen biết người, phỏng chừng cũng sẽ không tin."
Khẽ mỉm cười, Dạ Nhược Ly cũng không đáp lại, chẳng qua trong mắt của nàng lại mang theo nụ cười nhu hòa, điều này khiến cho Lam Thần Nhược càng thêm kinh ngạc vạn phần, rốt cuộc là ai đã bắt lấy tâm của nàng làm tù binh?
Khẽ nhíu mày, tầm mắt Lam Thần Nhược chuyển sang Bắc Ảnh Phong: "Vị này là ai? Không phải là nam nhân của người chứ?"
"Hắn là đệ đệ ta, Bắc Ảnh Phong."
"Đệ đệ người?" Lam Thần Nhược kinh ngạc trừng mắt nhìn, chợt hai mắt đảo qua Bắc Ảnh Phong và Cung Dịch Diệu trước mặt, "Hai người này quả thật không giống nhau, chủ nhân, người hãy kể hết với ta những chuyện người đã gặp phải trong mấy năm này, hiện tại đi vào Kỳ Lân bộ tộc ta trước đi, có chuyện cần chủ nhân người giúp đỡ."
Cung Dịch Diệu nắm lấy tay Dạ Nhược Ly thật chặt, đôi môi đỏ mọng vểnh lên hiển lộ ra trong lòng tiểu tử này không vui.
"Mẫu thân..." Nhỏ giọng kêu một tiếng, Cung Dịch Diệu kề sát người vào Dạ Nhược Ly, trong đôi mắt to lóe ra quang mang sáng ngời, không nháy một cái nhìn Dạ Nhược Ly.
"Diệu Nhi, nếu như con không nghe lời, nương liền ném con vào Thanh Minh Phủ làm bạn với mọi người."
Cung Dịch Diệu giật thót mình, vội vàng nhu thuận đi theo bên cạnh Dạ Nhược Ly, mình mới không cần vào Thanh Minh Phủ, nơi đó nhàm chán như vậy, không có cái gì để chơi, đời này mình cũng không muốn tiến vào Thanh Minh Phủ.
Trên đường đi, Kỳ Lân những chuyện mình gặp phải gần đây nói cho Dạ Nhược Ly, thì ra là vào năm năm trước, một đệ tử của Chưởng môn Thiên Sơn Phái nhìn trúng nàng, muốn để cho nàng trở thành khế ước thú của hắn ta, đương nhiên nàng sẽ không nguyện ý, vì vậy hai phe đại chiến, kết quả thực lực của người đệ tử kia và tùy tùng của hắn ta cũng quá mức thấp kém, không cẩn thận liền bị nàng giết.
Chưởng môn Thiên Sơn Phái tra được chuyện này, lập tức giận dữ, bởi vậy Kỳ Lân bộ tộc và người Thiên Sơn Phái rơi vào tình cảnh như nước với lửa.
Vốn là thực lực hai phe không chênh nhau nhiều lắm, nhưng Thiên Sơn Phái âm hiểm ngầm hạ độc thủ, khiến đệ nhất cường giả Kỳ Lân bộ tộc, cũng chính là Lão Tộc trưởng thân trúng kịch độc, nếu như không phải là thực lực cường đại, ngay từ lúc năm năm trước lão liền bị mất mạng.
Vì không để cho Thiên Sơn Phái đánh vào Kỳ Lân bộ tộc, bất đắc dĩ phải mở ra trận pháp hộ sơn, cũng hạ lệnh không cho phép hậu đại Kỳ Lân Tộc rời núi, nhưng hiện giờ trận pháp hộ sơn bị Dạ Nhược Ly phá hư, chắc hẳn kéo dài không được bao lâu.
"Nơi này chính là tộc đường Kỳ Lân Tộc," Lam Thần Nhược dừng lại bước chân, quay đầu nhìn về phía Dạ Nhược Ly, ý cười trong con ngươi màu lam tản đi, mang theo một vẻ kiên định, "Ta tin tưởng người nhất định có thể giải hết độc cho gia gia."
"Ta thử một chút đi," nhún vai một cái, Dạ Nhược Ly khẽ mỉm cười, "Ta chưa từng nhìn thấy Lão Tộc trưởng, không biết có thể giải độc hay không, nhưng ta chỉ có thể nói, nếu như ta không thể giải độc. Như vậy trên đời này không còn ai có thể giải độc kia."
Lời nàng nói là sự thật, dù sao ở Phong Vực, chỉ có nàng là Siêu Thần Phẩm Luyện Đan Sư, nếu như nàng đều không thể cứu trị Lão Tộc trưởng, còn có ai có thể làm được?
"Hừ, cuồng vọng!"
Bên trong tộc đường truyền đến một tiếng hừ lạnh khinh thường, hiển nhiên người trong nội đường cũng nghe được lời nói này của Dạ Nhược Ly.
Cung Dịch Diệu kéo vạt áo của Dạ Nhược Ly, trong mắt to xẹt qua một chút ý cười, giọng nói non nớt chậm rãi truyền vào trong tai mọi người: "Mẫu thân, người có nghe được tiếng chó sủa không? Thật sự rất ồn ào, Diệu Nhi có thể làm thịt con chó kia không?"
Giọng điệu của tiểu tử hồn nhiên ngây thơ, hơn nữa khuôn mặt khả ái kia, làm cho người ta thật sự cho rằng tiểu tử nghe được tiếng chó sủa.
"Diệu Nhi, con có thể làm thịt con chó kia, nhưng lại ngàn vạn lần không thể ăn, ngộ nhỡ đây là con chó điên thì phải làm thế nào?" Trong đôi mắt như ánh sao của Bắc Ảnh Phong hàm chứa đầy ý cười, vươn tay ra xoa xoa đầu Cung Dịch Diệu, ý cười bên môi càng sâu hơn.
Lần này Cung Dịch Diệu cũng không cự tuyệt cữu cữu xoa đầu mình, trong hai tròng mắt đen lóe ra quang mang sáng ngời.
"Mẫu thân nói rồi, ăn đồ không sạch sẽ sẽ đau bụng, sao miệng Diệu Nhi có thể ăn loại vật bậy bạ này?"
"Xì!"
Lam Thần Nhược không nhịn được cười ra tiếng, tựa hồ như nàng có thể nhìn đến sắc mặt hiện giờ của Hỏa Trưởng lão, đây quả thực quá sảng khoái, ai bảo cái lão gia hỏa chết tiệt kia dám xem thường chủ nhân của Lam Thần Nhược nàng?
Bước vào tộc đường, nàng quả thật nhìn thấy dung nhan xanh mét của Hỏa Trưởng lão, thân là cường giả của Kỳ Lân bộ tộc, như thế nào lại hạ thấp thân phận so đo với hài tử? Chỉ có thể cứng rắn kìm nén bực bội.
"Khụ khụ," Thủy Trưởng lão ho khan hai tiếng, mắt hàm chứa ý cười, nói: "Hỏa Trưởng lão, đồng ngôn vô kị."
"Hừ!" Hỏa Trưởng lão rất là khinh thường hừ lạnh một tiếng, sau đó tầm mắt của lão ta chuyển sang Lam Thần Nhược, giọng nói mang theo chất vấn, "Tiểu thư, Tả Hộ Pháp nói nữ tử này là chủ nhân của người, còn phá hư trận pháp hộ sơn của Kỳ Lân bộ tộc ta, đây chính là thật?"
"Không sai," Lam Thần Nhược quét mắt nhìn Hỏa Trưởng lão, không khách khí nói, "Lam Thần Nhược ta muốn nhận ai là chủ, thì đó chính là chuyện của ta, có liên quan gì tới ngươi, ngươi lại có gì tư cách chất vấn ta?"
"Ngươi..." sắc mặt Hỏa Trưởng lão đại biến, nghĩ đến thân phận tôn quý và thực lực siêu cường của Lam Thần Nhược, lão ta chỉ có thể đè ép tức giận trong nội tâm, "Tiểu thư, người đừng quên thân phận của mình."
"Thân phận của ta? Thân phận của ta chính là khế ước thú của Dạ Nhược Ly." Lam Thần Nhược cười lạnh một tiếng, không chút nào nể mặt lão ta.
Hỏa Trưởng lão đang tính nói tiếp, lại bị một giọng nói ưu nhã ôn hòa cắt đứt.
"Hỏa Trưởng lão, người tới là khách, để sau hãy lại thảo luận những vấn đề này, thế nào?"
Giọng nói này nghe cực kỳ êm tai, phảng phất như có thể chữa trị tâm linh của người ta, đến nỗi Dạ Nhược Ly cũng không nhịn được đưa mắt nhìn sang.
Một bộ lam bào bạc ngân đập và mắt, nam nhân tuấn mỹ ưu nhã ngồi ngay ngắn ở trên cao, khóe miệng hàm chứa nụ cười ôn hòa, chỉ thấy dung nhan nam tử này cực kỳ tinh xảo, con ngươi màu lam như nước, khiến người ta trong lúc lơ đãng liền đắm chìm vào.
Bất quá, Dạ Nhược Ly chỉ liếc nhìn một cái liền thu hồi ánh mắt, biểu tình trên khuôn mặt không biến hóa chút nào.
"Ngươi chính là người Thần Nhược từng nhắc tới? Ta là Tộc trưởng Kỳ Lân bộ tộc, tên là Lam Nguyệt, ngươi đã là bằng hữu của Thần Nhược, gọi ta một tiếng Lam Nguyệt thúc thúc là được."
Khóe miệng Dạ Nhược Ly khẽ co giật, nam tử này thoạt nhìn trẻ tuổi như vậy, thế nào cũng không giống là phụ thân của Thần Nhược, hơn nữa cái xưng hô thúc thúc này, nàng thật sự là không kêu được.
"Không phải là Lão Tộc trưởng các ngươi trúng độc sao? Thời gian càng trễ lại càng có nhiều thay đổi, vẫn là đi xem tình huống một chút trước đi."
Thấy Dạ Nhược Ly không muốn, Lam Nguyệt không nói gì nữa, chỉ là trong con ngươi màu lam ẩn hàm một tia tò mò, ông cũng muốn biết nữ tử có thể hủy hoại trận pháp hộ sơn này, có thể mang đến cho ông bao nhiêu rung động.
Phải biết rằng trận pháp hộ sơn này, cho dù là Thần Tôn đều không thể phá hư, nàng phá hủy nó như thế nào?
"Hừ," Hỏa Trưởng lão hừ lạnh một tiếng, giễu cợt nói, "Tộc trưởng, ta thấy nàng hoàn toàn không có thực lực này, độc dược của Thiên Sơn Phái há là tùy tiện người nào cũng có thể giải được? Nếu không thì Lão Tộc trưởng cũng sẽ không đau đớn hơn năm năm."
Lam Nguyệt khẽ nhíu mày, trong con ngươi màu lam có chứa cảnh cáo quét qua Hỏa Trưởng lão, chợt rơi vào trên người Dạ Nhược Ly: "Đi thôi, ta đây liền dẫn ngươi đi gặp phụ thân."
Lúc này, bên ngoài Kỳ Lân Sơn, Dạ Nhược Ly xoa xoa cằm, lẳng lặng ngưng mắt nhìn ngọn núi cao vút trong mây này, giữa lông mày xẹt qua trầm tư: "Đây chính là Kỳ Lân Sơn sao? Ta thật sự cảm thấy được cấm chế ở chỗ này, xem ra muốn tiến vào Kỳ Lân Sơn cũng không dễ dàng như thế."
Cung Dịch Diệu nắm chặt tay Dạ Nhược Ly, trong đôi mắt to lóe ra quang mang sáng ngời, tò mò nhìn ngọn núi trước mắt này, dưới ánh mặt trời chiếu xuống, trên khuôn mặt nhỏ nhắn non nớt càng lộ vẻ khả ái.
Mà Bắc Ảnh Phong ở một bên vẫn duy trì trầm mặc, nhưng từ đầu đến cuối hai tròng mắt y hệt như ánh sao luôn nhìn chăm chú vào Dạ Nhược Ly, khóe môi câu lên nụ cười ngây ngô.
Có thể nhìn Đại tỷ như vậy thật tốt, cả đời này hắn đều không muốn lại tách Đại tỷ ra...
"Diệu Nhi, Phong Nhi, trước tiên lui ra phía sau một bước, ta tới thử xem có thể phá vỡ trận pháp này."
Dứt lời, Dạ Nhược Ly khẽ vung tay lên, vô số đem trôi lơ lửng ở phía trên đỉnh đầu nàng, mà chính giữa đám kiếm chính là một thanh Lôi Kiếm tử sắc, tử điện vờn chung quanh, phát ra tiếng rít gào hưng phấn.
Lập tức, bầu trời liền âm u, mây đen giăng đầy, Dạ Nhược Ly đứng thẳng trong cuồng phong, trên mặt mang theo suy nghĩ sâu xa.
Cung Dịch Diệu và Bắc Ảnh Phong nghe lời lui về phía sau hai bước, hai đôi tròng mắt quấn lấy nữ tử phía trước thật chặt.
"Rầm!"
"Rầm rầm!"
Dạ Nhược Ly vung bàn tay lên, trong chốc lát trọng kiếm đồng loạt bổ về phía trong núi, bộc phát ra tiếng nổ vang mãnh liệt.
Bụi bậm tràn ngập khắp bầu trời, bao trùm tầm mắt của Dạ Nhược Ly, vậy mà nàng lại chưa từng dừng lại, khống chế đám kiếm hung hăng đụng vào tầng màng mỏng bảo vệ Kỳ Lân Sơn kia lần nữa.
"Rầm!"
"Ầm ầm!"
Một tiếng lại một tiếng mãnh liệt vang vọng giữa núi rừng, làm chấn động đến nỗi Kỳ Lân Sơn cũng không khỏi rung chuyển một hồi.
"Ba!"
Màng bảo hộ chợt nứt ra một lỗ hổng, cũng ngay tại lúc này, một tiếng hét lớn chợt truyền từ trong núi ra ngoài.
"Ai lại dám lớn mật tới Kỳ Lân Sơn ta quấy rối như thế?"
Vừa dứt lời, trong hư không chợt nhiều ra thêm một bóng người, chỉ thấy một thân bạch bào xuất hiện, tay cầm một thanh Kình Thiên Kiếm, mặt mũi lãnh liệt giống như thiên thần, lạnh lùng nhìn ba người Dạ Nhược Ly.
"Chúng ta chỉ là tới bái phỏng Kỳ Lân Tộc mà thôi." Dạ Nhược Ly khẽ ngẩng đầu lên, nhàn nhạt đáp lại một câu.
"Bái phỏng? Ta chưa từng thấy qua người bái phỏng như các ngươi vậy," nam tử bạch bào cười lạnh một tiếng, trong ánh mắt hàm chứa sát ý ngập trời, "Bất kỳ người nào xông vào Kỳ Lân bộ tộc ta, chết!"
"Rầm!"
Trên người nam tử bạch bào bộc phát ra khí thế cường hãn, nhanh chóng thổi quét về phía ba người Dạ Nhược Ly, không chờ Dạ Nhược Ly có động tác, Bắc Ảnh Phong liền chạy đến trước mặt nàng, bàn tay lặng lẽ đặt trên chuôi kiếm Thanh Dương Kiếm.
Lúc hắn sắp rút ra Thanh Dương Kiếm sắp, ở phía xa xa trong núi truyền đến một tiếng quát ôn hòa.
"Chậm đã! Tả Hộ Pháp, người đây là đang làm cái gì?"
Dạ Nhược Ly vươn tay ra, ngăn lại động tác của Bắc Ảnh Phong, chợt nàng khẽ ngẩng đầu lên, ánh mắt rơi vào trên lam y đang bay vút đến đây, vì vậy trong chốc lát khuôn mặt quen thuộc của nữ chiếu vào trong con ngươi của nàng rất rõ ràng...
"Tiểu thư."
Tả Hộ Pháp thu hồi khí thế, quay mặt về phía người tới, cung kính chắp tay ôm quyền.
Lam y xẹt qua phía chân trời, Lam Thần Nhược rơi vào trước người Tả Hộ Pháp, một đầu tóc lam như thác nước khẽ giương nhẹ ở trong gió, tầm mắt của nàng hướng về phía Dạ Nhược Ly, trong lúc lơ đãng khẽ nhíu mày, chẳng biết tại sao nữ tử trước mắt để cho nàng có một loại cảm giác quen thuộc.
"Ngươi là..."
Trầm mặc hồi lâu, cuối cùng Lam Thần Nhược vẫn là lên tiếng hỏi thăm.
"Kỳ Lân, nhiều năm không gặp, ngươi vẫn là không có bao nhiêu biến hóa." Khóe môi giương lên, trong tròng mắt Dạ Nhược Ly xẹt qua trêu đùa.
Sau khi xuyên qua, dung mạo của nàng và Hỏa Vũ Sa đều có thay đổi, duy chỉ có Kỳ Lân vẫn như lúc trước, vì vậy nàng mới có thể liếc mắt nhìn một cái liền nhận ra.
Lam Thần Nhược đột nhiên ngơ ngác, đờ đẫn nhìn dung nhan xa lạ trước mặt này.
"Người... Người là Nhược Ly chủ nhân?"
Chủ nhân? Tả Hộ Pháp ở một bên bị cách gọi của Lam Thần Nhược dọa cho choáng váng, khi nào thì tiểu thư Kỳ Lân bộ tộc bị nhân loại khế ước? Vì sao Kỳ Lân bộ tộc lại không biết?
"Kỳ Lân, đã lâu không gặp, ta tới tìm ngươi."
Nghe vậy, Lam Thần Nhược khẽ mỉm cười, trong con ngươi màu lam hiện ra quang mang ôn hòa, nàng áp chế kích động trong nội tâm, giọng nói êm ái như gió chậm rãi vang lên trong núi.
"Chủ nhân, ta vẫn luôn chờ người ở nơi này..."
Gặp lại Lam Thần Nhược, Dạ Nhược Ly không khỏi nhớ lại mọi chuyện kiếp trước, hiện giờ, chuyện đã phát sinh lúc trước vẫn hiện rõ mồn một trước mắt như cũ, nhất là Kỳ Lân chết, thật sự có thể nói là đả kích nàng rất lớn.
Cũng may bây giờ có thể nhìn thấy Kỳ Lân lần nữa, cũng có thể đã chấm dứt một khối tâm bệnh kia của nàng…
"Chủ nhân, tên tiểu tử này là ai? Nhi tử của người?" Lam Thần Nhược không chút để ý liếc về phía tiểu tử đang bĩu đôi môi đỏ mọng bên cạnh Dạ Nhược Ly, ánh mắt lại sáng lên, ý cười bên môi càng sâu hơn, "Không ngờ từ trước đến giờ người luôn coi nam nhân không ra gì, cũng sẽ động lòng với một người nam nhân, còn sinh ra hài tử, ha ha, nếu để cho những người đã từng quen biết người, phỏng chừng cũng sẽ không tin."
Khẽ mỉm cười, Dạ Nhược Ly cũng không đáp lại, chẳng qua trong mắt của nàng lại mang theo nụ cười nhu hòa, điều này khiến cho Lam Thần Nhược càng thêm kinh ngạc vạn phần, rốt cuộc là ai đã bắt lấy tâm của nàng làm tù binh?
Khẽ nhíu mày, tầm mắt Lam Thần Nhược chuyển sang Bắc Ảnh Phong: "Vị này là ai? Không phải là nam nhân của người chứ?"
"Hắn là đệ đệ ta, Bắc Ảnh Phong."
"Đệ đệ người?" Lam Thần Nhược kinh ngạc trừng mắt nhìn, chợt hai mắt đảo qua Bắc Ảnh Phong và Cung Dịch Diệu trước mặt, "Hai người này quả thật không giống nhau, chủ nhân, người hãy kể hết với ta những chuyện người đã gặp phải trong mấy năm này, hiện tại đi vào Kỳ Lân bộ tộc ta trước đi, có chuyện cần chủ nhân người giúp đỡ."
Cung Dịch Diệu nắm lấy tay Dạ Nhược Ly thật chặt, đôi môi đỏ mọng vểnh lên hiển lộ ra trong lòng tiểu tử này không vui.
"Mẫu thân..." Nhỏ giọng kêu một tiếng, Cung Dịch Diệu kề sát người vào Dạ Nhược Ly, trong đôi mắt to lóe ra quang mang sáng ngời, không nháy một cái nhìn Dạ Nhược Ly.
"Diệu Nhi, nếu như con không nghe lời, nương liền ném con vào Thanh Minh Phủ làm bạn với mọi người."
Cung Dịch Diệu giật thót mình, vội vàng nhu thuận đi theo bên cạnh Dạ Nhược Ly, mình mới không cần vào Thanh Minh Phủ, nơi đó nhàm chán như vậy, không có cái gì để chơi, đời này mình cũng không muốn tiến vào Thanh Minh Phủ.
Trên đường đi, Kỳ Lân những chuyện mình gặp phải gần đây nói cho Dạ Nhược Ly, thì ra là vào năm năm trước, một đệ tử của Chưởng môn Thiên Sơn Phái nhìn trúng nàng, muốn để cho nàng trở thành khế ước thú của hắn ta, đương nhiên nàng sẽ không nguyện ý, vì vậy hai phe đại chiến, kết quả thực lực của người đệ tử kia và tùy tùng của hắn ta cũng quá mức thấp kém, không cẩn thận liền bị nàng giết.
Chưởng môn Thiên Sơn Phái tra được chuyện này, lập tức giận dữ, bởi vậy Kỳ Lân bộ tộc và người Thiên Sơn Phái rơi vào tình cảnh như nước với lửa.
Vốn là thực lực hai phe không chênh nhau nhiều lắm, nhưng Thiên Sơn Phái âm hiểm ngầm hạ độc thủ, khiến đệ nhất cường giả Kỳ Lân bộ tộc, cũng chính là Lão Tộc trưởng thân trúng kịch độc, nếu như không phải là thực lực cường đại, ngay từ lúc năm năm trước lão liền bị mất mạng.
Vì không để cho Thiên Sơn Phái đánh vào Kỳ Lân bộ tộc, bất đắc dĩ phải mở ra trận pháp hộ sơn, cũng hạ lệnh không cho phép hậu đại Kỳ Lân Tộc rời núi, nhưng hiện giờ trận pháp hộ sơn bị Dạ Nhược Ly phá hư, chắc hẳn kéo dài không được bao lâu.
"Nơi này chính là tộc đường Kỳ Lân Tộc," Lam Thần Nhược dừng lại bước chân, quay đầu nhìn về phía Dạ Nhược Ly, ý cười trong con ngươi màu lam tản đi, mang theo một vẻ kiên định, "Ta tin tưởng người nhất định có thể giải hết độc cho gia gia."
"Ta thử một chút đi," nhún vai một cái, Dạ Nhược Ly khẽ mỉm cười, "Ta chưa từng nhìn thấy Lão Tộc trưởng, không biết có thể giải độc hay không, nhưng ta chỉ có thể nói, nếu như ta không thể giải độc. Như vậy trên đời này không còn ai có thể giải độc kia."
Lời nàng nói là sự thật, dù sao ở Phong Vực, chỉ có nàng là Siêu Thần Phẩm Luyện Đan Sư, nếu như nàng đều không thể cứu trị Lão Tộc trưởng, còn có ai có thể làm được?
"Hừ, cuồng vọng!"
Bên trong tộc đường truyền đến một tiếng hừ lạnh khinh thường, hiển nhiên người trong nội đường cũng nghe được lời nói này của Dạ Nhược Ly.
Cung Dịch Diệu kéo vạt áo của Dạ Nhược Ly, trong mắt to xẹt qua một chút ý cười, giọng nói non nớt chậm rãi truyền vào trong tai mọi người: "Mẫu thân, người có nghe được tiếng chó sủa không? Thật sự rất ồn ào, Diệu Nhi có thể làm thịt con chó kia không?"
Giọng điệu của tiểu tử hồn nhiên ngây thơ, hơn nữa khuôn mặt khả ái kia, làm cho người ta thật sự cho rằng tiểu tử nghe được tiếng chó sủa.
"Diệu Nhi, con có thể làm thịt con chó kia, nhưng lại ngàn vạn lần không thể ăn, ngộ nhỡ đây là con chó điên thì phải làm thế nào?" Trong đôi mắt như ánh sao của Bắc Ảnh Phong hàm chứa đầy ý cười, vươn tay ra xoa xoa đầu Cung Dịch Diệu, ý cười bên môi càng sâu hơn.
Lần này Cung Dịch Diệu cũng không cự tuyệt cữu cữu xoa đầu mình, trong hai tròng mắt đen lóe ra quang mang sáng ngời.
"Mẫu thân nói rồi, ăn đồ không sạch sẽ sẽ đau bụng, sao miệng Diệu Nhi có thể ăn loại vật bậy bạ này?"
"Xì!"
Lam Thần Nhược không nhịn được cười ra tiếng, tựa hồ như nàng có thể nhìn đến sắc mặt hiện giờ của Hỏa Trưởng lão, đây quả thực quá sảng khoái, ai bảo cái lão gia hỏa chết tiệt kia dám xem thường chủ nhân của Lam Thần Nhược nàng?
Bước vào tộc đường, nàng quả thật nhìn thấy dung nhan xanh mét của Hỏa Trưởng lão, thân là cường giả của Kỳ Lân bộ tộc, như thế nào lại hạ thấp thân phận so đo với hài tử? Chỉ có thể cứng rắn kìm nén bực bội.
"Khụ khụ," Thủy Trưởng lão ho khan hai tiếng, mắt hàm chứa ý cười, nói: "Hỏa Trưởng lão, đồng ngôn vô kị."
"Hừ!" Hỏa Trưởng lão rất là khinh thường hừ lạnh một tiếng, sau đó tầm mắt của lão ta chuyển sang Lam Thần Nhược, giọng nói mang theo chất vấn, "Tiểu thư, Tả Hộ Pháp nói nữ tử này là chủ nhân của người, còn phá hư trận pháp hộ sơn của Kỳ Lân bộ tộc ta, đây chính là thật?"
"Không sai," Lam Thần Nhược quét mắt nhìn Hỏa Trưởng lão, không khách khí nói, "Lam Thần Nhược ta muốn nhận ai là chủ, thì đó chính là chuyện của ta, có liên quan gì tới ngươi, ngươi lại có gì tư cách chất vấn ta?"
"Ngươi..." sắc mặt Hỏa Trưởng lão đại biến, nghĩ đến thân phận tôn quý và thực lực siêu cường của Lam Thần Nhược, lão ta chỉ có thể đè ép tức giận trong nội tâm, "Tiểu thư, người đừng quên thân phận của mình."
"Thân phận của ta? Thân phận của ta chính là khế ước thú của Dạ Nhược Ly." Lam Thần Nhược cười lạnh một tiếng, không chút nào nể mặt lão ta.
Hỏa Trưởng lão đang tính nói tiếp, lại bị một giọng nói ưu nhã ôn hòa cắt đứt.
"Hỏa Trưởng lão, người tới là khách, để sau hãy lại thảo luận những vấn đề này, thế nào?"
Giọng nói này nghe cực kỳ êm tai, phảng phất như có thể chữa trị tâm linh của người ta, đến nỗi Dạ Nhược Ly cũng không nhịn được đưa mắt nhìn sang.
Một bộ lam bào bạc ngân đập và mắt, nam nhân tuấn mỹ ưu nhã ngồi ngay ngắn ở trên cao, khóe miệng hàm chứa nụ cười ôn hòa, chỉ thấy dung nhan nam tử này cực kỳ tinh xảo, con ngươi màu lam như nước, khiến người ta trong lúc lơ đãng liền đắm chìm vào.
Bất quá, Dạ Nhược Ly chỉ liếc nhìn một cái liền thu hồi ánh mắt, biểu tình trên khuôn mặt không biến hóa chút nào.
"Ngươi chính là người Thần Nhược từng nhắc tới? Ta là Tộc trưởng Kỳ Lân bộ tộc, tên là Lam Nguyệt, ngươi đã là bằng hữu của Thần Nhược, gọi ta một tiếng Lam Nguyệt thúc thúc là được."
Khóe miệng Dạ Nhược Ly khẽ co giật, nam tử này thoạt nhìn trẻ tuổi như vậy, thế nào cũng không giống là phụ thân của Thần Nhược, hơn nữa cái xưng hô thúc thúc này, nàng thật sự là không kêu được.
"Không phải là Lão Tộc trưởng các ngươi trúng độc sao? Thời gian càng trễ lại càng có nhiều thay đổi, vẫn là đi xem tình huống một chút trước đi."
Thấy Dạ Nhược Ly không muốn, Lam Nguyệt không nói gì nữa, chỉ là trong con ngươi màu lam ẩn hàm một tia tò mò, ông cũng muốn biết nữ tử có thể hủy hoại trận pháp hộ sơn này, có thể mang đến cho ông bao nhiêu rung động.
Phải biết rằng trận pháp hộ sơn này, cho dù là Thần Tôn đều không thể phá hư, nàng phá hủy nó như thế nào?
"Hừ," Hỏa Trưởng lão hừ lạnh một tiếng, giễu cợt nói, "Tộc trưởng, ta thấy nàng hoàn toàn không có thực lực này, độc dược của Thiên Sơn Phái há là tùy tiện người nào cũng có thể giải được? Nếu không thì Lão Tộc trưởng cũng sẽ không đau đớn hơn năm năm."
Lam Nguyệt khẽ nhíu mày, trong con ngươi màu lam có chứa cảnh cáo quét qua Hỏa Trưởng lão, chợt rơi vào trên người Dạ Nhược Ly: "Đi thôi, ta đây liền dẫn ngươi đi gặp phụ thân."
Bình luận facebook