Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 434
“Tốt, ta hiện tại hỏi các ngươi vài vấn đề, ai có thể đáp được, người đó chính là thật.” Hiên Viên gia chủ nói, hắn đang nói chuyện đồng thời cũng đem phản ứng của Nam Cung Dực và Bạch Sở Mục thu hết vào mắt.
Hiện trường nhất thời yên tĩnh không tiếng động, không khí khẩn trương được đẩy tới điểm cao nhất.
Nam Cung Dực ngoài mặt thoạt nhìn rất tỉnh táo, chỉ có chính hắn là biết, nội tâm của hắn có bao nhiêu khẩn trương cùng sợ hãi, trong chốc lát, hắn đã vì mình tìm mấy trăm loại biện pháp rút lui, song tựa hồ không có một loại là hoàn toàn bảo hiểm, có phần thắng tuyệt đối.
Bạch Sở Mục thì khác, giờ phút này hắn quan tâm nhất, là an nguy của sư huynh. Nhưng nếu hắn thật xác nhận thân phận của mình, như vậy sư huynh phải làm sao bây giờ? Ông ngoại có thể thật giết sư huynh hay không?
Hắn làm sao có thể hại chết sư huynh của mình chứ?
Ánh mắt của hắn rất giãy dụa.
Một đám những cao thủ cùng Tào trưởng lão vây xem, quan sát Dực công tử và vị kia Bạch công tử, hai người trên mặt của mình biểu hiện ra là không cùng vẻ mặt, trong nội tâm bọn họ rối rít đứng ở bên này của Dực công tử. Bởi vì thần sắc giãy dụa của Bạch Sở Mục giờ phút này, rơi vào trong mắt của bọn đã trở thành một loại sợ hãi, chỉ có công tử giả mới có thể sợ hãi, cho nên bọn họ nhận định Dực công tử giờ phút này trấn định tự nhược mới thật sự là công tử!
“Vấn đề thứ nhất của ta, là sinh nhật của Cầm nhi, yêu thích, còn có nàng trong ngày thường thích nhất mặc quần áo màu sắc gì, các ngươi viết đáp án trên giấy, sau đó giao cho ta.” Gia chủ công bố câu hỏi thứ nhất, sau đó cho gia đinh riêng của mình chuẩn bị giấy bút cho hai người, rồi trải ra ở trước mặt Nam Cung Dực cùng Bạch Sở Mục. Vì phòng ngừa giữa hai người liếc trộm sao chép nhau, gia chủ đã phân phó hai gã gia đinh ngăn trở ở giữa hai người, cho đến khi bọn họ hoàn thành đáp án của mình mới thôi.
Nam Cung Dực cùng Bạch Sở Mục hai người lấy giấy bút sau, không có bất kỳ do dự nào, bắt đầu múa bút thành văn, cơ hồ là đồng thời viết, đồng thời thu bút.
Mọi người không khỏi địa ngạc nhiên, rối rít đợi gia chủ công bố đáp án.
Hiên Viên gia chủ cả hai tay cầm hai bài thi, hai mắt từ từ xem.
Hắn không có trực tiếp công bố đáp án, mà là tiếp tục ra đạo đề thứ hai: “Trên người của các ngươi có di vật đặc thù do mẹ của các ngươi để lại, có thể chứng thật thân phận của các ngươi?”
Nam Cung Dực cùng Bạch Sở Mục hai người bốn mắt đụng vào nhau, ánh nhìn đăm chiêu.
Đề thứ nhất tuyệt đối sẽ không có sai, Nam Cung Dực đối với đề thứ nhất của mình rất nắm chắc, bởi vì tất cả những tin tức này, hắn theo sư đệ nghe qua, như vậy đề thứ hai thì sao? Hắn tự tin ngoắc ngoắc môi, đề thứ hai hắn giống như đã thắng chắc.
Di vật sao? Mẫu thân để cho hắn di vật...... con ngươi của Bạch Sở Mục buông xuống, lâm vào chần chờ.
Khi hắn suy nghĩ, Nam Cung Dực dẫn đầu đứng lên, từ trong lòng ngực móc ra một khối ngọc bội huyết sắc, đã tỏa ra ánh sáng. Như có máu tươi chảy xuôi trong đó, thoáng cái đã gây sự chú ý cho mọi người.
“Đây là di vật mẹ ta để lại cho ta, nàng nói có lẽ có một ngày, nó sẽ cứu ta một mạng. Ta đối với nó rất là quý trọng, cho dù thời điểm ta gian nan nhất, ta cũng không muốn bán nó, để đổi lấy tài vật, bởi vì đây là vật cuối cùng mẹ ta để lại cho ta.”
“Là huyết ngọc! Là tín vật của gia tộc Hiên Viên!”
“Dực công tử đã sớm được gia chủ cùng các vị các trưởng lão nhất trí xét duyệt, thế nào lại là giả dối được? Cái Bạch công tử đột nhiên nhô ra kia mới tương đối khả nghi.”
“Nghe nói hai người bọn họ là sư huynh đệ, đồng môn ganh ghét nhau cũng là rất thường gặp, sư đệ thấy sư huynh hiện tại thân phận tôn quý vô cùng, ghen tỵ là khó tránh khỏi, nhưng mà muốn cướp đoạt thân phận địa vị của sư huynh, muốn đưa sư huynh vào chỗ chết, cách làm như thế, thật sự làm cho người ta đáng xấu hổ rồi.”
“Gia chủ anh minh, tin tưởng nhất định có thể làm ra phán đoán chính xác.”
Những cao thủ của Gia tộc Hiên Viên nổi lên một trận nghị luận, kiên trì cố định đứng ở bên này của Dực công tử.
Nghe đến mấy tiếng nghị luận này, Long Thiên Thần bọn người lo lắng nhìn về phía Bạch Sở Mục, hiển nhiên huyết ngọc trong tay Nam Cung Dực là đến từ Bạch Sở Mục, bất kể hắn đã thông qua con đường nào lấy được, nhưng tình thế trước mắt hiển nhiên là nghiên về phía Nam Cung Dực, bọn họ chờ đợi Bạch Sở Mục có thể lấy ra thêm chứng cứ chính xác để chứng minh thân phận của mình, đánh tan đồ giả mạo Nam Cung Dực này!
Nhưng......
Trạng thái Bạch Sở Mục giờ phút này, làm cho người ta rất là lo lắng.
Hắn thoạt nhìn...... Rất tiêu cực.
“Sở Mục......” Long Thiên Thần muốn đánh hắn tỉnh lại, Long Thiên Tuyệt liền âm thầm ngăn cản.
“Bạch Sở Mục, ngươi thì sao?” hai mắt của Hiên Viên gia chủ lấp lánh nhìn tâm tình xuống thấp của Bạch Sở Mục, ánh mắt trở nên bức người.
Bạch Sở Mục ngẩng đầu, đáy mắt đọng lại nước mắt.
Trên gương mặt tuấn tú từ trước đến giờ bất hảo không câu chấp, nhưng lúc này vô hạn đau thương.
Một khắc khi ánh mắt mọi người tập trung ở trên người hắn, hắn lại không có nhìn về phía bất luận kẻ nào.
Hắn nhìn nơi nào đó trong không trung, ở nơi đó, hắn phảng phất như thấy được mẫu thân đã qua đời của mình.
Nương, hắn rốt cuộc nên làm như thế nào đây?
Hiên Viên gia chủ nhìn hắn, mi tâm bỗng dưng một đứng thẳng, lớn tiếng trách mắng: “Người đây, áp giải xuống, sáng sớm ngày mai trước mặt mọi người xử trảm!”
“A!”
Mọi người đều cả kinh.
Gia chủ lại thật muốn xử trảm hắn?
“Ông ngoại, người không thể đối với Sở Mục như vậy, hắn mới là cháu ngoại của ngài” Long Thiên Thần vội la lên, ở phía sau hắn, Long Thiên Tuyệt hung hăng giật hắn một cái, đè lại lời hắn muốn nói tiếp.
“Đại ca......” Long Thiên Thần lấy làm khó hiểu, chẳng lẽ đại ca cứ như vậy ngồi nhìn mà không để ý sao? Thế gian này có còn thiên lý hay không?
Bạch Sở Mục cũng thất kinh, ông ngoại thật muốn giết hắn?
Hắn nên làm cái gì bây giờ? Nhưng nếu hắn chứng thật thân phận chân thật của mình, như vậy người sắp sửa bị xử tử, cũng không phải là hắn, mà là sư huynh......
“Còn suy nghĩ cái gì? Đem người bắt đi xuống. Người muốn khinh thương nữ nhi của lão phu, lão phu không muốn nhìn thấy hắn nhiều hơn nữa.” Hiên Viên gia chủ kiên quyết nói, hắn đứng lên, đi về phía Long Thiên Tuyệt cùng Long Thiên Thần huynh đệ hai người, “Thiên Tuyệt, Thiên Thần, đi. Ông ngoại mang các cháu đi xem một chút mẹ ruột của các cháu, chia ra nhiều năm như vậy, mẹ ruột của các cháu cũng nhất định rất muốn trông thấy các ngươi.”
“Ông ngoại, Sở Mục hắn......” Long Thiên Thần lời nói đến một nửa, người đã bị Hiên Viên gia chủ cứng rắn kéo rời đi phòng nghị sự. Long Thiên Tuyệt cùng Long Thiên trạch hai người cũng theo sát đi tới, về phần Dung Thiếu Hoa, đám người Côn Luân, bị Tào trưởng lão an bài đi trước nơi khác nghỉ ngơi.
Bạch Sở Mục bị mấy tên cao thủ áp giải, mang đi địa lao, lúc lướt qua bên cạnh Nam Cung Dực, Bạch Sở Mục dưới chân dừng lại, nhìn về phía Nam Cung Dực.
Cũng chính là lúc này, trái tim của Bạch Sở Mục liền nguội lạnh.
Sư huynh thậm chí ngay cả một câu cầu tình cũng không nguyện ý thay hắn nói, ngay cả nhìn cũng không nhìn hắn một cái...... Sư huynh, ngươi thật bạc tình!
Ở trong hành lang, Long Thiên Thần cố gắng tránh thoát trói buộc của Hiên Viên gia chủ, lo lắng nói: “Ông ngoại, làm sao ngài lại tin lời của chúng chàu như thế? Sở Mục mới là cháu ngoại của ngài, ngài chẳng lẽ thật trơ mắt nhìn hắn đi chết? Ngài không phải là già quá nên hồ đồ rồi sao? Cháu ngoại mình cũng không tin, đi tin một ngoại nhân? A! ——”
Trên ót ăn một cái tát, Long Thiên Thần không hiểu nhìn về phía ông ngoại.
“Ngươi đứa nhỏ này rốt cuộc là di truyền tính tình của người nào, làm sao làm chuyện cứ nôn nôn nóng nóng, không động não thế? Trong mắt ngươi, ông ngoại ta chính là một người là trắng đen chẳng phân biệt được như vậy sao?” Hiên Viên gia chủ hướng hắn lắc đầu, nhìn lại Long Thiên Tuyệt, chững chạc cơ trí, là cháu ngoại biết điều hiểu chuyện, làm sao hai huynh đệ ở giữa lại khác biệt to lớn như thế?
Ánh mắt Long Thiên Thần sáng lên, nhất thời lĩnh ngộ, ôm cánh tay ông ngoại, vui vẻ địa cười nói: “Ông ngoại, nói như vậy, ngài đã sớm xác nhận Sở Mục là cháu ngoại của ngài rồi? Vậy tại sao ngài còn muốn hù dọa hắn, làm cho người ta đưa áp giải nói rõ muốn xử trảm thế?”
Hiên Viên gia chủ cười mà không nói, mang theo mấy phần bí hiểm.
“Ông ngoại làm như thế, thứ nhất là nghĩ gõ tỉnh Sở Mục, để cho hắn thấy rõ ràng bộ mặt thật của sư huynh hắn, thứ hai là muốn xem một chút Nam Cung Dực đến tột cùng có mục đích gì khác, hay chỉ đơn thuần là nghĩ muốn giả mạo con cháu của gia tộc Hiên Viên, hay là có mưu đồ khác.” Long Thiên Tuyệt lãnh tĩnh phân tích nói.
“Không sai!” Hiên Viên gia chủ hài lòng cười cười, gật đầu nói, “Mới vừa rồi thời điểm Sở Mục trả lời vấn đề thứ nhất, ta liền đã có xác nhận và phán đoán. Bởi vì hắn đưa ra đáp án, mỗi cái là sai cả”
“A? Sai? Vậy ngài lão nhân gia còn phán đoán hắn là cháu ngoại của ngài?” Long Thiên Thần không cách nào hiểu được suy nghĩ của ông ngoại.
Hiên Viên gia chủ thở dài một tiếng, sâu xa nói: “Hắn là cố ý muốn thành toàn cho sư huynh của hắn, cho nên hắn cố ý viết sai đáp án, nhưng hết lần này tới lần khác đáp án hắn đưa ra, vừa vặn và chính xác ngược lại với đáp án. Thí dụ như Cầm nhi yêu thích gì, trong ngày thường nàng thích nhất mặc quần áo màu sắc gì, câu trả lời của hắn vừa vặn cũng là thứ Cầm nhi không thích nhất, kiêng kỵ nhất, trong chuyện này có chút tin tức, cho dù là nội bộ của gia tộc Hiên Viên, hay người từng theo Cầm nhi tiếp xúc qua, cũng chưa chắc có thể trả lời được, bởi vậy có thể thấy được, hắn mới thật là người hiểu rõ Cầm nhi nhất. Mà Nam Cung Dực đưa cho đáp án, cũng rất tầm thường, chỉ cần là mọi người trong gia tộc Hiên Viên cùng Cầm nhi từng có tiếp xúc đều có thể trả lời được......”
“Thì ra là như vậy!” Long Thiên Thần không khỏi vì huynh đệ tốt của mình mà cảm thán.
“Sở Mục một lòng muốn thành toàn sư huynh của hắn, cũng đang trong lúc lơ đãng mà tiết lộ chân thật tâm ý của mình, có thể thấy được trong lòng hắn là cở nào khát vọng có thể được ông ngoại ngài thừa nhận. Đáng tiếc hắn quá u mê, nhìn người không rõ, hắn một lòng vì sư huynh hắn suy nghĩ, mà sư huynh hắn cũng chỉ một lòng vì suy nghĩ cho mình, dù là nghe được ông ngoại ngài muốn xử trảm Sở Mục, hắn cũng không có lên tiếng cầu xin một chút, sư huynh vô tình vô nghĩa như vậy, hắn còn bảo vệ tên đó làm cái gì?”
“Mỗi người đều phải cần trưởng thành, hi vọng trải qua lần này, Sở Mục có thể hoàn toàn tỉnh táo lại, không nên đối với sư huynh hắn ôm lấy kỳ vọng cùng ảo tưởng nữa.” Long Thiên Tuyệt nói.
Nghĩ đến Bạch Sở Mục không có việc gì, tinh thần của Long Thiên Thần phấn khởi, dắt cánh tay Hiên Viên gia chủ cười ha ha nói: “Ông ngoại, ngài thật là quá tuyệt vời! Là ông ngoại tốt nhất mà ta từng gặp. Ha ha!”
Lời này nghe làm sao mà giống như giọng Tiểu Mặc nhà ta thế? Long Thiên Tuyệt không quá để ý mà nhếch đuôi lông mày, nhưng lời nói của đệ đệ…, hắn rất tán thành.
“Ha ha ha, Cháu cũng cho là như thế sao? Ta cũng vậy!” Hiên Viên gia chủ tự luyến cười lớn lên, sẹo lồi ở trên cằm cũng run lên, nơi nào còn phong phạm gia chủ mạnh mẽ vang dội, cơ trí giỏi giang vừa rồi chứ?
“Ông ngoại, vậy chúng ta bây giờ là đi thăm mẹ cháu sao? Nàng rốt cuộc ở nơi đâu vậy?” Long Thiên Thần cười đến càng thêm thoải mái rồi, ông ngoại quả nhiên thú vị, hắn hiện tại sẽ không bao giờ hoài nghi mình không phải là người Long gia nữa, bởi vì chính mình rõ ràng là di truyền cá tính khả ái của ông ngoại.
Phụ tử Long Thiên Trạch cùng Long Thiên Tuyệt theo sát phía sau nhìn hai người đang cười không ra dáng tổ tôn kia, một so sánh với một càng khốc hơn, chỉ bất quá khóe môi của phụ tử hai người đều treo ý cười yếu ớt.
Lập tức có thể nhìn thấy mẫu thân......
Khê Nhi, ta thật muốn cùng nhau chia xẻ giờ phút vui vẻ này.
Song, khi hắn chân chính thấy mẹ của hắn, hắn cũng không nghĩ như vậy.
Nhìn người nằm ở trên giường băng do huyền băng ngàn năm chế tạo thành, mẫu thân hiện đang lâm vào trong ngủ say, cả người Long Thiên Tuyệt cùng máu bên trong thân thể đều đông lại.
Tại sao có thể như vậy?
Hắn chờ đợi lâu như vậy, chờ được cũng chỉ là mẫu thân ngủ say thôi sao?
“Nương!” Long Thiên Thần nhào tới trước, quỳ sát ở bên cạnh giường băng, hai mắt hắn không nháy nữ tử nằm trên đó, không thể tin được đây mẫu thân ôn nhu trong trí nhớ của hắn.
Khuôn mặt mỹ lệ tuyệt luân, ngũ quan xinh xắn, da thịt nhẵn nhụi không có một tia nếp nhăn, giờ phút này nhưng bị băng sương, mất đi sức sống.
“Nhã Nhi” Long Thiên trạch kích động cất bước tiến lên, nửa đường, liền bị một trận chưởng phong mạnh mẻ không có chút nào báo trước tập kích, hắn không còn kịp tránh né nữa, cả người ở giữa không trung hung hăng bị ném đi, ngã vào mặt đất.
Hiên Viên gia chủ từ trên cao nhìn xuống, một cước hung ác giẫm ở trên người của hắn, giữa lông mày hiện lên tàn khốc: “Hôm nay lão phu để ngươi thấy mặt Nhã Nhi, đã coi như là nhân từ rồi, đây bất quá vì nể tình ngươi đem hai ngoại tôn của lão phu mang đến gia tộc Hiên Viên. Nhưng mà, lão phu cũng đã nói, đời này kiếp này sẽ không cho phép ngươi bước vào gia tộc Hiên Viên một bước, nếu không lão phu nhất định sẽ không đối với ngươi hạ thủ lưu tình!”
“Hiện tại ngươi đã gặp Nhã Nhi rồi, hoặc là lập tức cút cho ta, hoặc là chịu chết đi”.
Long Thiên Trạch phảng phất như không có nghe được thanh âm của ông, một đôi mắt không hề chớp mắt nhìn chăm chú phương hướng của giường băng, không cảm thấy, không có cảm giác đau.
Nhã Nhi, nàng rốt cuộc bị làm sao?
Hết thảy không phải là nên tốt đẹp sao?
Bất thình lình biến hóa, để cho hai huynh đệ Long Thiên Tuyệt cùng Long Thiên Thần vô cùng giật mình.
“Ông ngoại, ngài không nên đối với hắn như vậy, hắn dù sao cũng là...... Dù sao cũng là cha của ta a.” Long Thiên Thần phi thân đi qua, quỳ xuống bên người phụ thân, ngẩng đầu nhìn ông ngoại, vì phụ thân cầu tình.
“Năm đó khi hắn cưới Nhã Nhi đã đáp ứng lão phu như thế nào? Hắn nói sẽ hảo hảo mà chiếu cố nàng, cho nàng mọi thứ tốt nhất, làm cho nàng một đời một thế hạnh phúc vui vẻ. Kết quả thì sao? Hắn làm được cái gì? Hắn cái gì cũng không có làm được!” Hiên Viên gia chủ bi phẫn.
“Nhã Nhi vì hắn, mất đi tư cách thừa kế vị trí gia chủ của gia tộc Hiên Viên, còn làm hại gia tộc Hiên Viên cùng Viên gia thế giao thiếu chút nữa quyết liệt. Là Nhã Nhi lần lượt quỳ cầu xin Viên lão, mới chiếm được Viên lão tha thứ, hai nhà mới quay về quan hệt tốt như cũ. Nhã Nhi vì hắn, hy sinh nhiều như vậy, bỏ ra nhiều như vậy, mà hắn đã vì Nhã Nhi làm cái gì?”
Long Thiên Trạch xấu hổ cúi đầu xuống, hai mắt nhắm nghiền.
“Ngài đừng nói, là ta vô năng, ngay cả nữ nhân mình yêu mến đều bảo vệ không được. Nhã Nhi nàng thiện lương như vậy, mọi chuyện khắp nơi đều ở thay ta suy nghĩ, mà ta thì cái gì cũng làm không được...... Ta thật rất vô năng!”
Hiên Viên gia chủ từ từ đem chân từ trên người Long Thiên Trạch thu trở lại, trên thực tế, ông cũng không phải thật thống hận Long Thiên Trạch, ông chẳng qua là trách cứ hắn không có thể chiếu cố tốt nữ nhi của ông.
Nhã Nhi là đại nữ nhi ông thương yêu nhất, dưới gối của ông không có con trai, Nhã Nhi là người thừa kế của gia tộc Hiên Viên. Làm người thừa kế gia tộc, là không thể gả ra ngoài, chỉ có thể kén rể.
Gia tộc Hiên Viên cùng Viên gia vốn là thế giao, song phương cũng cho con cái mình đính hôn, Viên gia không phản đối để cho nhi tử mình ở rể gia tộc Hiên Viên, nhân nhượng tộc quy của gia tộc Hiên Viên, hai nhà thân càng thêm thân, tất cả đều vui vẻ.
Chỉ là không có nghĩ đến, Nhã Nhi của ông không biết trúng tà gì, lại liều lĩnh đi yêu con trai lớn của Long gia. Song, Long Thiên Trạch thân là con trai lớn Long gia, gia chủ của Long gia thì làm sao có thể đáp ứng cho hắn ở rể gia tộc Hiên Viên? Cho nên hai nhà liền nổi lên tranh chấp.
Vì tiêu trừ tranh chấp, nữ nhi ngốc nghếch của ông dứt khoát kiên quyết bỏ qua tư cách thừa kế vị trí gia chủ, thậm chí không để ý gia tộc cùng Viên gia oán hận, kiên trì phải gả vào Long gia. Bởi vì chuyện này, ở nội bộ của gia tộc Hiên Viên cùng Viên gia nổi lên sự bất mãn lớn, cũng làm cho Hiên Viên gia chủ đối với Long Thiên Trạch gieo xuống mầm rễ bất mãn.
Song, nữ nhi tâm ý đã quyết, hắn không thể làm gì khác hơn là đón nhận.
Nhã Nhi là ở trong tình cảnh ác liệt như vậy, gả vào Long gia, nhưng nàng lại không có nhận được tốt nhất hết thảy, ngược lại bị thương tổn. Điều này làm cho người yêu con gái như mệnh là ông, làm sao có thể không thống hận, không oán trách Long Thiên Trạch?
“Đại ca, ngươi mau nói a. Hắn dù sao cũng là phụ thân của chúng ta, hơn nữa hắn cũng nói, chuyện năm đó hắn có nổi khổ tâm, hắn không phải là muốn vứt vợ bỏ con.” Long Thiên Thần lo lắng nói.
Long Thiên Tuyệt đứng ở tại chỗ, vẫn không nhúc nhích, không phải là hắn không muốn cử động, mà là hắn không có cách nào động.
Hắn cho là, rốt cục bọn họ có thể một nhà đoàn viên rồi, hắn thậm chí còn tự nói với mình, chỉ cần mẫu thân chịu tha thứ cho phụ thân, như vậy hắn cũng sẽ tha thứ cho ông, từ đó cả nhà bọn họ lại có thể sống chung một chỗ.
Mà bây giờ......
Mẫu thân ngay cả một câu nói tha thứ …, cũng không thể nói.
Hồi lâu, Long Thiên Tuyệt rốt cục có thể mở ra cước bộ, hắn từng bước đi về phía giường băng, quỳ gối cạnh mẫu thân, gương mặt quen thuộc mà thân thiết ở trước mặt, từng vô số lần xuất hiện ở hắn trong mộng, hắn rốt cục có thể một lần nữa nhìn thấy rồi.
Hắn tự tay, muốn đi chạm tới mặt của mẫu thân, song nhiệt độ lạnh như băng kia để cho hắn lùi bước. Hắn rất sợ mình vừa chạm vào mẫu thân, mẫu thân sẽ ở trước mặt hắn biến mất.
“Mẹ ta...... Nàng rốt cuộc bị làm sao?” Một câu nói thật vất vả mới từ trong miệng Long Thiên Tuyệt nhảy ra, còn mang theo lãnh ý.
Hiên Viên gia chủ thở dài một tiếng, khẽ nói: ” Trong cơ thể mẹ cháu bị cắm vào một bóng đen, qua nhiều năm như vậy, chúng ta vẫn đều nghĩ biện pháp trừ đi bóng đen trên người nàng. Chúng ta cơ hồ dùng hết hết thảy đích phương pháp xử lí, nhưng là vẫn không có hiệu quả. Hơn mười năm trước, tin đồn trong giang hồ xuất hiện một vị Quỷ y, có thể trị bách bệnh. Ôm tâm tư thử một chút, chúng ta mất rất lớn công phu, rốt cục mời được vị quỷ y này. Khi hắn chẩn đoán bệnh sau, hắn nói cho chúng ta biết, có một loại biện pháp có lẽ có thể thử một chút, đó chính là ở trên người Nhã Nhi cắm vào một bóng đen khác mạnh hơn, để cho hai loại bóng đen cắn nuốt lẫn nhau, cho đến bọn nó phân ra thắng bại mới thôi.”
“Loại phương pháp này cực kỳ mạo hiểm, nhưng nếu hữu hiệu, như vậy bóng đen trên người Nhã Nhi rất nhanh là có thể bị tiêu trừ, nhưng nếu xử lý không thoả đáng, như vậy Nhã Nhi sẽ...... Sẽ giống như các ngươi bây giờ nhìn thấy.” Hiên Viên gia chủ lộ ra vẻ bi thống, chậm rãi thở một hơi mới nói tiếp, “Lúc ấy mọi người chúng ta đều ngăn cản Nhã Nhi, không muốn làm cho nàng mạo hiểm, cùng lắm thì nàng đời này cứ ở trong gia tộc Hiên Viên, lường trước người chủ mưu phía sau cũng không dám tự tiện xông vào gia tộc Hiên Viên tới khống chế Nhã Nhi. Nhã Nhi một lòng bận tâm các ngươi, muốn rời khỏi gia tộc, đi tìm các ngươi, nhưng mà bóng đen trên người nàng một ngày chưa trừ diệt, nàng sẽ không cách nào rời nhà đi tộc nửa bước. Nàng rất kiên trì, nhất định phải thử cái biện pháp này, vô luận chúng ta như thế nào ngăn trở, nàng cũng không nghe.”
” Quan trọng hơn chính là, nàng muốn lấy thân thể của mình làm vật thí nghiệm, để thử phương pháp tiêu trừ bóng đen. Nàng nói, nếu cái phương pháp này thành công, như vậy bóng đen trên người Thiên Thần cũng là có thể tiêu trừ. Nàng không hy vọng con của mình, cả đời cuộc sống trong sự khống chứ, cho nên vô luận phương pháp xử lí hung hiểm như thế nào, nàng cũng muốn thử......” trong cổ Hiên Viên gia chủ tắc nghẹn, cũng nói không được nữa.
“Nương! Thì ra Nương làm như vậy, là vì ta......” Long Thiên Thần cảm động rơi nước mắt, ngưng mắt nhìn phương hướng giường băng, khóc không thành tiếng.
Long Thiên Tuyệt mi tâm căng thẳng, xem một chút đệ đệ, nhìn nhìn lại mẫu thân, thì ra Thiên Thần đã biết bên trong thân thể của mình có bóng đen rồi, mà hắn thì lại cái gì cũng không nói; còn có mẫu thân, nàng dũng cảm như vậy, nàng vì nhi tử của mình, lại có thể lấy chính tánh mạng mình đi mạo hiểm.
Như vậy hắn thì sao? Hắn có thể vì bọn họ làm những thứ gì?
“Ông ngoại, hiện tại thân thể tình huống của mẹ cháu, rốt cuộc thế nào? Có còn cơ hội cứu sống hay không?” Long Thiên Tuyệt hỏi.
“Quỷ y mỗi ngày đều vì mẹ cháu kiểm tra thân thể, mười mấy năm như một ngày, lúc này mới bảo đảm mẹ cháu có thể tiếp tục còn sống sót. Hắn nói hai đạo bóng đen trong cơ thể mẹ cháu đúng là có dấu hiệu cắn nuốt lẫn nhau, đáng tiếc tốc độ cực kỳ chậm chạp, nếu muốn để cháu mau sớm thức tỉnh, phải còn phải có Tru Tiên Đan trong truyền thuyết mới có thể có hiệu quả.”
“Tru tiên đan sao? Nếu nói như thế, chỉ cần có Tru Tiên Đan, mẹ cháu có thể hoàn toàn thức tỉnh?” Long Thiên Tuyệt vốn một lòng tuyệt vọng, nhất thời hồi phục mãnh liệt.
“Không sai! Chẳng qua là cách điều chế của tru tiên đan này đã sớm thất truyền, muốn nhận được nó, nói dễ vậy sao?” Hiên Viên gia chủ thở dài.
“Có lẽ, Khê Nhi có thể làm được.” Long Thiên Tuyệt chuyên chú ngưng mắt nhìn khuôn mặt mẫu thân, rốt cục nở một nụ cười, bên trong nụ cười vẫn đọng lại nước mắt, “Nương, ngườ chờ ta! Ta rất nhanh sẽ dẫn con dâu tới thăm người, nàng là cô gái rất đặc biệt, tin tưởng người nhất định sẽ thích nàng.”
Hắn chậm rãi đứng dậy, đi tới trước mặt Hiên Viên gia chủ, nghiêm giọng nói: “Ông ngoại, chuyện Tru Tiên Đan, ta cùng Khê Nhi sẽ cố gắng đi tranh thủ hết mình. Về phần thân thể của nương, ngài tiếp tục phái người chiếu cố.”
“Các ngươi có nắm chắc luyện chế ra Tru Tiên Đan không?” Hiên Viên gia chủ kích động hỏi.
Long Thiên Tuyệt nói: “Không phải cháu, mà là Khê Nhi. Trên người nàng có cách điều chế cùng phương pháp luyện chế Tru Tiên Đan, hơn nữa lần này nàng tham gia đại hội luyện đan, chính là vì nhận được một vị dược liệu quan trọng nhất mà tru tiên đan cần có—— Thất Diệp Tang Hoa.”
“Vậy thì thật là tốt quá. Khó trách nha đầu kia kiên trì muốn tham gia đại hội luyện đan, mới bằng lòng mang theo hài tử tới nhà, thì ra là nàng vì luyện chế sưu tập dược liệu Tru Tiên Đan.” Hiên Viên gia chủ mừng rỡ nói, “Ngày mai là đại hội luyện đan, quan trọng hơn nữa còn là vợ của cháu ngoại gia tộc Hiên Viên ta tham gia đại hội long trọng như thế, tuyệt đối không thể quá vô danh. Như vậy, ngày mai lão phu sẽ dẫn dắt già trẻ của gia tộc Hiên Viên đi trợ uy cho nha đầu Khê Nhi kia, nếu như nàng có thể đoạt được quán quân thì tốt nhất, nếu như không thể, cũng không có quan hệ, cùng lắm thì ta tấn công, đem Thất Diệp Tang Hoa kia đoạt lại.”
“Ách......” Long Thiên Tuyệt không còn lời gì để nói, ý nghĩ này cũng không tránh khỏi quá cái gì kia đi…
“Tốt! Tốt! Ông ngoại, ta tuyệt đối ủng hộ ngài!” Long Thiên Thần hưng phấn, hắn cũng mặc kệ làm như vậy là có thỏa đáng không, tóm lại hắn thích nhất là xem náo nhiệt.
Có Tru Tiên Đan là có hi vọng, Hiên Viên gia chủ tâm tình thật tốt, cũng chẳng muốn đi để ý tới Long Thiên Trạch nữa, cùng Long Thiên Thần chơi đùa ở một chỗ, vui vẻ hòa thuận.
So sánh với lên bên này ôn tình, thì Bạch Sở Mục lại không tốt như vậy.
Hắn bị cao thủ gia tộc Hiên Viên mang đi địa lao của gia tộc Hiên Viên, nơi này nhốt rất nhiều phạm nhân, mặc dù cùng gian phòng giam hắn cách xa nhau khá xa, hắn vẫn có thể rõ ràng nghe được tiếng kêu rên cùng tiếng chửi rủa của bọn họ.
Trong phòng giam, hàn phong âm lãnh thỉnh thoảng lại chui vào, um tùm lạnh lẻo tận xương, lại không bằng trái tim băng giá của hắn.
Hắn rõ ràng là huyết mạch của gia tộc Hiên Viên, vốn nên giống như Long Thiên Thần vậy, hưởng thụ người nhà sủng ái, nhưng bây giờ đãi ngộ giữa huynh đệ bọn họ, một ở trên trời, một dưới mặt đất.
Hắn đến tột cùng đã tạo cái nghiệt gì, vì sao rơi vào kết quả như vậy?
Một mình ngồi yên ở trong phòng giam, hắn suy nghĩ rất nhiều, nghĩ tới mẹ của hắn, nghĩ tới ngoại công của hắn, nghĩ tới sư huynh, nghĩ tới Thiên Tầm......
Hắn không thể chết được, Thiên Tầm còn đang chờ hắn, chờ hắn trở nên mạnh mẻ, chờ hắn có đầy đủ thực lực đi cưới nàng.
Hắn làm sao có thể thất tín chứ?
Nhưng mà, sư huynh......
“Ngươi muốn làm gì? Ngươi không thể...... A!”
Ngoài cửa truyền đến động tĩnh khác thường, Bạch Sở Mục kinh ngạc, chạy đến phòng giam cửa sổ ngắm nhìn.
Cửa lao đột nhiên bị mở ra, xông tới một người: “Bạch công tử, mau cùng ta đi! Là Dực công tử để cho ta tới cứu ngươi!”
“Sư huynh?” Bạch Sở Mục còn không có kịp phản ứng, người nọ liền lôi kéo hắn ra bên ngoài chạy.
“Ngươi đến tột cùng là người nào? Thật sự là sư huynh bảo ngươi tới cứu ta đấy sao?” Bạch Sở Mục vừa chạy trốn, vừa cẩn thận ngắm nhìn, lúc này mới phát hiện thủ vệ trong phòng giam đã ngất đi, trong không khí tựa hồ còn lưu lại mùi khói mê.
Người nọ cùng hắn, chẳng qua là tăng nhanh bước chân, thân thủ nhanh nhẹn đi xuyên qua hành lang trong hoa viên, cho đến khi đi tới đến gần cửa ra vào gia tộc Hiên Viên.
“Tại sao dọc theo đường đi cũng không có người thế? Ngươi đến tột cùng là người nào?” Bạch Sở Mục càng cảm thấy có cái gì không đúng, dọc theo con đường này làm sao ngay cả một người của gia tộc Hiên Viên cũng không có gặp?
“Đây là hành lý Dực công tử đưa, ngươi nhanh lên rời đi gia tộc Hiên Viên đi, nếu không ngươi sẽ không còn mệnh.” Một bao quần áo màu đen đút vào trong tay Bạch Sở Mục, người nọ liền vội vàng rời đi.
“Nè, nè. Ngươi nói rõ ràng đi” Bạch Sở Mục nhìn bao quần áo trong tay, trong lòng mơ hồ sinh ra cảm giác quái dị, thật sự là sư huynh muốn giúp hắn thoát khỏi phòng giam, thoát đi gia tộc Hiên Viên sao?
Như vậy sư huynh đâu? Hắn vì sao không tự mình xuất hiện tới gặp hắn?
Đang suy nghĩ, thì đột nhiên khắp mọi nơi xôn xao, có người kinh hô lên tiếng: “Người đâu! Thần đồ không thấy! Thần đồ bị trộm rồi!”
Kèm theo tiếng la này, mọi người cả gia tộc Hiên Viên bị kinh động.
Tiếng bước chân ở chu vi chung quanh tới gần, Bạch Sở Mục chợt cảm thấy không ổn, giờ phút này hắn xuất hiện ở nơi này, nếu để cho người ta phát hiện, chẳng phải là rất không ổn sao?
Làm sao bây giờ? Trở lại phòng giam, hay là thoát đi gia tộc Hiên Viên?
Ông ngoại không tin hắn, nói muốn xử trảm hắn, nếu hắn tiếp tục lưu lại, nói không chừng thật sẽ mất mạng, không bằng chạy thôi.
Hạ quyết tâm, hắn ôm bao quần áo trốn hướng cửa ra.
Lúc này, một giọng nói cách đó không xa hô to lên: “Người đâu mau tới a. Có người đào tẩu. Nhanh lên một chút bảo vệ cửa ra.”
Cái giọng nói này......
Bạch Sở Mục nheo mắt, giọng nói này không phải là giọng nam tử xa lạ mới vừa giúp hắn thoát khỏi phòng giam sao?
Hắn......
Bạch Sở Mục cúi đầu, một lần nữa nhìn về phía bao quần áo trong tay mình, đã có người cố ý cứu hắn để hãm hại hắn, như vậy cái bao quần áo này có thể cũng có vấn đề hay không?
Hắn nhanh chóng mở ra bao quần áo, rối ren, một cái quyển trục thư từ trong bao quần áo rơi xuống. Hắn chăm chú nhìn lại, chỉ thấy phía ngoài quyển trục thư có mấy chữ: “Hiên Viên thần đồ.”
“A?” Bạch Sở Mục thất kinh, chẳng lẽ cái quyển trục thư này chính là thần đồ mà gia tộc Hiên Viên bị mất sao? Tại sao lại ở trên tay của hắn?
“Thần đồ? Là hắn đánh cắp thần đồ! Mau đem hắn bắt lấy!”
Ở phạm vi chung quanh, vô số cao thủ nhảy lên, bao vây lại.
Bạch Sở Mục cả người run lên, bị kinh sợ, như thế nào lại như vậy? Đây rốt cuộc là chuyện gì xảy ra?
“Bạch Sở Mục, ngươi thật to gan, lại dám trộm thần đồ của gia tộc Hiên Viên? Người đâu, mau đem hắn bắt giữ.”
Người cầm đầu hét to một tiếng, những cao thủ còn lại cũng rối rít ùa lên.
“Vượn vượn, hiện thân!” Bạch Sở Mục khom lưng nhặt thần đồ lên, hét to một tiếng, đem khỉ trắng gọi ra ngoài, giờ này khắc này, hắn không thể nói rõ ràng, hay là trước giữ được tánh mạng quan trọng hơn.
Ầm......
Khỉ trắng từ trên trời giáng xuống, nặng nề rơi xuống đất, mặt đất rung rẩy ba lần.
“Chủ nhân, nhanh đến trên vai của ta! Ta tới bảo vệ ngươi!” Khỉ trắng duỗi dài cánh tay, đem Bạch Sở Mục đưa đến đầu vai của chính mình, sau đó trong mũi thở hổn hển một ngụm bạch khí, trợn mắt quét về phía các cao thủ gia tộc Hiên Viên.
“Dám đả thương chủ nhân ta, hết thảy đáng chết!”
“Đây là cái quái vật gì?” Có người thấp giọng hô một tiếng, lộ ra thần sắc ngạc nhiên.
“Đừng lo nghĩ tới nó là cái gì, trộm lấy thần đồ đều đáng chết!” một gã cao thủ cầm đầu quát lạnh một tiếng, các cao thủ tuôn ra mà lên, phát động lại công kích một lần nữa.
Đại chiến kịch liệt kéo màn ra.
Ở chiến trường cách đó không xa, Nam Cung Dực ẩn thân ở một chỗ không thấy được, chú ý tình hình chiến đấu bên kia, hàng lông mày lạnh lùng từ từ nhíu lên.
“Khỉ trắng? Sư đệ lại có một con thú sủng lợi hại như thế sao? Hắn đến tột cùng đã gặp kỳ ngộ gì, cư nhiên lại may mắn như thế?”
Phía sau hắn, hai gã cao thủ đứng sừng sững hai bên.
“Dực công tử, hay là nghĩ biện pháp, mau sớm giải quyết hắn, tiếp tục trì hoãn xuống, rất nhanh sẽ kinh động gia chủ, đến lúc đó chuyện sẽ khó thành.” Trong đó một gã cao thủ hạ giọng nói.
“Hai người các ngươi đi ra, ta không có tiện ra mặt, cần phải tốc chiến tốc thắng!” Nam Cung Dực trầm giọng nói, đáy lòng lặng yên nói, sư đệ, xin lỗi. Người không gì mình trời tru đất diệt, muốn trách chỉ đổ thừa ngươi không nên xuất hiện ở gia tộc Hiên Viên, nếu ngươi vĩnh viễn không xuất hiện, ta cũng sẽ không tự mình đối với ngươi như vậy.
Mâu quang hắn từ từ lạnh lùng, xẹt qua vẻ âm tàn.
Hai gã cao thủ phía sau lập tức xông ra ngoài, gia nhập vào những cao thủ đối vây công khỉ trắng.
Bạch Sở Mục huy kiếm, cùng khỉ trắng chung vai tác chiến, nhưng cao thủ quá nhiều, hắn dần dần cảm thấy cố hết sức.
“Bạch Sở Mục, còn không mau mau thúc thủ chịu trói?”
“Ngươi sẽ không chạy thoát được đâu! Thực lực của Gia tộc Hiên Viên, không phải là ngươi có thể tưởng tượng được.”
“Mau mau đem thần đồ giao ra đây! Nếu không chúng ta sẽ phải hạ sát thủ đối với ngươi.”
“Dù sao ta hiện tại bất kể giải thích thế nào, các ngươi cũng là sẽ không nghe, ta cũng chỉ có thể liều chết.” Bạch Sở Mục hét to một tiếng, “Vượn vượn, lao ra ra khỏi cửa đi, chúng ta rời đi thôi!”
Một người một thú, ra sức hướng ra phương hướng cửa ra xung phong liều chết.
“Bạch Sở Mục, ngươi không chạy thoát được đâu! Gia tộc Hiên Viên há lại để ngươi nghĩ tới là tới, muốn đi thì đi sao?”
“Thiên la địa võng! Nhất định phải bắt hắn!”
Ở lối ra, một cái lưới to từ trời rơi xuống.
Tám tên cao thủ từ hai bên trong bóng tối tung mình nhảy ra, bọn họ lưng đeo cung tên, trong tay mỗi người nắm một góc lưới, chính là Thiên Võng thao túng người.
Nhưng còn không dừng lại, ở dưới chân Bạch Sở Mục, mặt đất đột nhiên lún xuống, khỉ trắng và hắn cùng nhau không có chút dấu hiệu báo trước nào mà rơi xuống đất.
Chân chính là thiên la địa võng!
Đòn sát thủ cuối cùng.
Nam Cung Dực ẩn núp ở trong bóng tối nhìn thấy một màn này, âm thầm kinh hãi, nếu đổi lại là hắn tự mình xông ra cửa, sợ rằng có thể so với Bạch Sở Mục càng thêm thê thảm, thực lực gia tộc Hiên Viên quả nhiên không giống tầm thường, không thể coi thường.
“Bắt được! Bắt được hắn!”
“Nhanh lên một chút đem thần đồ giao ra đây!”
Sưu sưu sưu, vô số cao thủ đem Bạch Sở Mục vây quanh đến nước chảy không lọt.
Bạch Sở Mục từ dưới ngẩng đầu lên nhìn các cao thủ, khổ không thể tả, lưới thật đúng là vì vượn vượn đặc biệt thiết kế, thân thể nó cồng kềnh một khi vùi lấp vào, muốn lần nữa leo lên thì thật khó khăn. Hắn nắm chặc quyển trục thư trong tay, quyết định thật nhanh, xông lên bên người hô: “Ta muốn thấy gia chủ các ngươi. Chỉ cần ta thấy hắn, ta sẽ đem thần đồ đích thân giao cho hắn, nếu không ta lập tức phá hủy thần đồ!”
“Khốn kiếp! Đến lúc này rồi, ngươi còn cò kè mặc cả?”
Tám tên cung tiến thủ rối rít kéo chặc dây cung, chỉ cần hơi buông lỏng tay, là có thể đem Bạch Sở Mục bắn thành con nhím.
“Các ngươi đừng loạn! Ta thật sẽ phá hủy thần đồ!” Trong lòng Bạch Sở Mục giờ phút này căng thẳng đến cực hạn, đây là lần đầu tiên hắn cảm thấy nguy hiểm của tử vong, vận mệnh của mình phảng phất như bị thao túng ở trong tay người khác, hắn cực kỳ khẩn trương, cũng cực kỳ không cam chịu.
Đây hết thảy rốt cuộc là xảy ra chuyện gì?
Trước khi chết, hắn ít nhất cũng phải hiểu rõ.
Trong đầu, điện quang lóe lên, vô số hình ảnh nhất nhất xẹt qua trong đầu hắn.
Địa lao, cứu người, bao quần áo, thần đồ, vây công...... Đây hết thảy, sau lưng giống như là có một bàn tay vô hình đang thao túng, mà hắn chỉ là một con cờ trong đó, từng bước đi vào bẫy rập đối phương thiết kế sẳn.
“Bạch công tử, mau cùng ta đi. Là Dực công tử để cho ta tới cứu ngươi!”
“Đây là hành lý Dực công tử đưa cho ngươi, ngươi rời đi gia tộc Hiên Viên nhanh lên, nếu không ngươi sẽ mất mạng.”
Sư huynh ——
Là sư huynh?!
Tim của Bạch Sở Mục đột nhiên căng thẳng, trong đầu bắt được mấu chốt quan trọng, không sai, đây hết thảy là kết quả được bố trí sẳng, người được lợi nhất, đúng là sư huynh hắn.
Chỉ cần mình chết, với danh nghĩa lấy trộm lấy thần đồ, như vậy thân phận chân thật của hắn vĩnh viễn sẽ không ai biết!
Cho dù Long Thiên Thần bọn họ đưa ra bằng chứng thế nào, ông ngoại cũng là sẽ không tin tưởng, người nào lại sẽ tin tưởng một người phẩm cách có vấn đề muốn bất lợi đối với gia tộc Hiên Viên chứ?
Sư huynh, làm sao ngươi có thể đối với ta như vậy?
“Mọi người còn làm cái gì? Còn không mau bắn tên? Chỉ cần hắn chết, thần đồ có thể đoạt lại rồi!” giọng nói đoạt mạng hướng trên đỉnh đầu vang lên, Bạch Sở Mục đột nhiên ngửng đầu lên, chống lại ánh mắt lãnh khốc vô tình của sư huynh.
Lạnh quá, thật lạnh quá!
Lạnh không phải là ánh mắt của hắn, mà là tim của hắn.
Quả nhiên, quả nhiên là hắn!
Rốt cục, hắn cũng lộ ra bộ mặt thật, muốn đẩy mình vào chỗ chết sao?
“Sư huynh, ngươi thật nham hiểm!” Ngắn ngủn năm chữ, Bạch Sở Mục phảng phất như dùng hết khí lực từ lúc sinh ra.
“Ngao ——” khỉ trắng tựa như cảm ứng được trái tim tuyệt vọng của chủ nhân giờ phút này, nó bắt đầu điên cuồng mà tru lên, cường đại hơi thở bộc phát như gió lốc.
Sát khí bốc hơi, tử chiến bộc phát!
Lấy bẫy rập làm trung tâm, một mảnh bầu trời chung quanh bắt đầu u ám, như ngày cuối cùng khi tận thế.
Những cao thủ vây quanh ở bên cạnh bẫy rập bị cổ hơi thở cổ xưa này chấn động, cũng chính trong giây phúc có khe hở này, khỉ trắng vươn ra hai cánh tay, xé rách cái lưới lớn trùm vào đỉnh đầu nó, đem chủ nhân của nó quăng đi xa xa ra ngoài.
Trong thiên địa là một mảnh hỗn độn.
Các cao thủ cửa căn bản thấy không rõ tình huống tại hiện trường, chỉ là đem binh khí cầm trong tay phía sau tiếp phía trước địa ném vào trong cạm bẫy, mũi tên, trường kiếm, phi tiêu...... Các loại binh khí nhất tề ra trận.
Một vòng binh khí phóng đến, hơn mười người cao thủ nhất tề phi thân mà lên, là một vòng ném bom bay vào.
“Grao ——”
” Grao ——”
” Grao ——”
Trong thiên địa quanh quẩn cũng là tiếng gào thét của khỉ trắng.
Tê tâm liệt phế như vậy.
Rung động đến tâm can như vậy.
Bạch Sở Mục bay ở giữa không trung, chốc lát – ý thức trống không, đợi phục hồi tinh thần lại, cúi đầu nhìn xuống, ở cách đó không xa, ở bên trong một mảnh kia hỗn độn xám xịt, vô số cao thủ cùng vũ khí tấn công hướng vượn vượn của hắn.
“Không ——”
” Grao! ——”
Một tiếng thét dài thê lương nhất, chui vào trong tai của hắn, tim của hắn đau đớn như xé rách
Vượn vượn nó......
Bọn họ là khế ước, hắn có thể cảm nhận rõ ràng được giờ phút này sự quyết tuyệt trong lòng vượn vượn, cũng có thể cảm nhận được tánh mạng của nó trôi qua từng chút, nó thật giống như...... Đã...... Đạt tới...... điểm cuối của tánh mạng.
Không —— không thể ——
Vượn vượn ——
U ám từ từ tản đi, hắn từ từ nhì rõ ràng thân thể cao lớn của vượn vượn, ở trên thân thể của nó, mười mấy thanh trường kiếm vô tình đâm vào.
Ánh mắt của nó, cổ họng của nó, dưới nách tay của nó...... Mỗi một chỗ yếu ớt nhất, cũng bị trường kiếm hung hăng đâm vào.
Hắn đã...... Không cảm giác được tiếng tim đập của vượn vượn nữa......
Vượn vượn ——
Hắn muốn gào to lên, nhưng là...... Hắn mất tiếng.
Hắn ngay một cái chữ cũng la không ra.
Vượn vượn ——
Chỉ một thoáng, nước mắt rơi như mưa.
Thân thể của hắn nặng nề rơi xuống, vừa vặn đập vào gạch ngói vụn trên nóc nhà.
Tiếng gạch ngói vỡ vụn, nhưng hắn nghe không được.
Đau đớn trên người, hắn cũng cảm thụ không tới.
Hắn hiện tại chỉ có thể cảm nhận được đau lòng, toàn tâm đau đớn
Vượn vượn vì cứu hắn, hy sinh mình, nó đã tiêu hao hết mình tất cả khí lực, đưa hắn đến chỗ an toàn này, mà nó thì bị đâm thành con nhím.
Tại sao?
Tại sao phải như vậy?
Là hắn, hắn hại chết vượn vượn!
“Vượn vượn ——” tuyệt vọng gầm lên một tiếng, từ trong cổ hắn bắn ra.
Hắn đứng lên, Cuồng Phong cuốn trôi, cuồng bạo thổi mái tóc dài của hắn.
Hai mắt hắn đầy dẫy huyết sắc, cả người đằng đằng sát khí!
Ai cũng......
Không thể......
Thương tổn bằng hữu thân cận nhất của hắn.
“Ta muốn giết các ngươi, giết tất cả các ngươi.”
Kiếm của hắn, bất chấp mọi thứ xung quanh, điên cuồng kêu gào.
Người của hắn, bị sát khí xâm phệ.
Hắn cầm kiếm, phi thân xuống, mang theo tức giận tràn đầu cùng quanh thân sát khí, liều lĩnh xông thẳng về phía đám người......
“Sở Mục!”
“Sở Mục!”
“Sở Mục!”
Hiên Viên gia chủ, Long Thiên Tuyệt cùng Long Thiên Thần ba người nghe tiếng mà đến, vừa vặn thấy một màn này, mọi người bất khả tư nghị nhìn Bạch Sở Mục giờ phút này cả người đầy sát khí.
“Hết thảy dừng tay cho ta! Ai dám đả thương hắn một chút, lão phu tuyệt đối không tha” Hiên Viên gia chủ nói một câu, để những cao thủ ở hiện trường rối rít dừng lại, mọi người ngạc nhiên nhìn về phía gia chủ.
“Các ngươi hết thảy chết cho ta!”
Sát khí của Bạch Sở Mục đã tới, cho dù bọn họ ngừng tay toàn bộ, cũng khó mà diệt được vô hạn hận ý trong lòng hắn giờ phút này.
“Toàn bộ cho tản ra!” Hiên Viên gia chủ lần nữa phát lệnh, mà bản thân của hắn cũng phi thân tiến tới gần Bạch Sở Mục.
Các cao thủ tuân lệnh, rối rít hướng hai bên rút lui, tạm lánh sát ý của Bạch Sở Mục.
Trường kiếm ở trong tay Bạch Sở Mục bay múa, hắn hận ý đầy bụng, toàn bộ đang muốn phát tiết đi ra ngoài, ai cũng không thể ngăn cản hắn, ai cũng không thể!
“Ta muốn giết các ngươi! Giết các ngươi!”
“Sở Mục, dừng tay!” một bàn tay to bắt được vai trái của hắn, vững vàng địa bóp chặt.
Bạch Sở Mục điên cuồng quay kiếm đâm tới, trường kiếm đâm vào thân thể của đối phương, nhiệt huyết phun ra, dòng máu nóng bỏng bắn vào người hắn. Nhiệt độ nóng rực đó, thoáng cái đem Bạch Sở Mục làm tỉnh lại, hắn thu hồi tầm mắt, nhìn về phía người đó, cả người chỉ một thoáng như bị sét đánh!
“Ngoại, ông ngoại!” Tay của hắn run lên, trường kiếm rơi khỏi tay của hắn, hắn rút lui một bước, xoay người lại nhìn về phía sau ông ngoại. Trường kiếm của hắn đã xuyên thấu eo trái ông ngoại, máu tươi chảy ra bên ngoài, một mảnh đỏ lòm, để cho hắn bị một trận hoa mắt.
Cả người hắn thanh tỉnh, quỳ gối xuống trước người ông ngoại, ôm lấy hai chân của ông, hai hàng lệ nóng như suối thủy tuôn ra.
“Ông ngoại! ——”
Hiện trường nhất thời yên tĩnh không tiếng động, không khí khẩn trương được đẩy tới điểm cao nhất.
Nam Cung Dực ngoài mặt thoạt nhìn rất tỉnh táo, chỉ có chính hắn là biết, nội tâm của hắn có bao nhiêu khẩn trương cùng sợ hãi, trong chốc lát, hắn đã vì mình tìm mấy trăm loại biện pháp rút lui, song tựa hồ không có một loại là hoàn toàn bảo hiểm, có phần thắng tuyệt đối.
Bạch Sở Mục thì khác, giờ phút này hắn quan tâm nhất, là an nguy của sư huynh. Nhưng nếu hắn thật xác nhận thân phận của mình, như vậy sư huynh phải làm sao bây giờ? Ông ngoại có thể thật giết sư huynh hay không?
Hắn làm sao có thể hại chết sư huynh của mình chứ?
Ánh mắt của hắn rất giãy dụa.
Một đám những cao thủ cùng Tào trưởng lão vây xem, quan sát Dực công tử và vị kia Bạch công tử, hai người trên mặt của mình biểu hiện ra là không cùng vẻ mặt, trong nội tâm bọn họ rối rít đứng ở bên này của Dực công tử. Bởi vì thần sắc giãy dụa của Bạch Sở Mục giờ phút này, rơi vào trong mắt của bọn đã trở thành một loại sợ hãi, chỉ có công tử giả mới có thể sợ hãi, cho nên bọn họ nhận định Dực công tử giờ phút này trấn định tự nhược mới thật sự là công tử!
“Vấn đề thứ nhất của ta, là sinh nhật của Cầm nhi, yêu thích, còn có nàng trong ngày thường thích nhất mặc quần áo màu sắc gì, các ngươi viết đáp án trên giấy, sau đó giao cho ta.” Gia chủ công bố câu hỏi thứ nhất, sau đó cho gia đinh riêng của mình chuẩn bị giấy bút cho hai người, rồi trải ra ở trước mặt Nam Cung Dực cùng Bạch Sở Mục. Vì phòng ngừa giữa hai người liếc trộm sao chép nhau, gia chủ đã phân phó hai gã gia đinh ngăn trở ở giữa hai người, cho đến khi bọn họ hoàn thành đáp án của mình mới thôi.
Nam Cung Dực cùng Bạch Sở Mục hai người lấy giấy bút sau, không có bất kỳ do dự nào, bắt đầu múa bút thành văn, cơ hồ là đồng thời viết, đồng thời thu bút.
Mọi người không khỏi địa ngạc nhiên, rối rít đợi gia chủ công bố đáp án.
Hiên Viên gia chủ cả hai tay cầm hai bài thi, hai mắt từ từ xem.
Hắn không có trực tiếp công bố đáp án, mà là tiếp tục ra đạo đề thứ hai: “Trên người của các ngươi có di vật đặc thù do mẹ của các ngươi để lại, có thể chứng thật thân phận của các ngươi?”
Nam Cung Dực cùng Bạch Sở Mục hai người bốn mắt đụng vào nhau, ánh nhìn đăm chiêu.
Đề thứ nhất tuyệt đối sẽ không có sai, Nam Cung Dực đối với đề thứ nhất của mình rất nắm chắc, bởi vì tất cả những tin tức này, hắn theo sư đệ nghe qua, như vậy đề thứ hai thì sao? Hắn tự tin ngoắc ngoắc môi, đề thứ hai hắn giống như đã thắng chắc.
Di vật sao? Mẫu thân để cho hắn di vật...... con ngươi của Bạch Sở Mục buông xuống, lâm vào chần chờ.
Khi hắn suy nghĩ, Nam Cung Dực dẫn đầu đứng lên, từ trong lòng ngực móc ra một khối ngọc bội huyết sắc, đã tỏa ra ánh sáng. Như có máu tươi chảy xuôi trong đó, thoáng cái đã gây sự chú ý cho mọi người.
“Đây là di vật mẹ ta để lại cho ta, nàng nói có lẽ có một ngày, nó sẽ cứu ta một mạng. Ta đối với nó rất là quý trọng, cho dù thời điểm ta gian nan nhất, ta cũng không muốn bán nó, để đổi lấy tài vật, bởi vì đây là vật cuối cùng mẹ ta để lại cho ta.”
“Là huyết ngọc! Là tín vật của gia tộc Hiên Viên!”
“Dực công tử đã sớm được gia chủ cùng các vị các trưởng lão nhất trí xét duyệt, thế nào lại là giả dối được? Cái Bạch công tử đột nhiên nhô ra kia mới tương đối khả nghi.”
“Nghe nói hai người bọn họ là sư huynh đệ, đồng môn ganh ghét nhau cũng là rất thường gặp, sư đệ thấy sư huynh hiện tại thân phận tôn quý vô cùng, ghen tỵ là khó tránh khỏi, nhưng mà muốn cướp đoạt thân phận địa vị của sư huynh, muốn đưa sư huynh vào chỗ chết, cách làm như thế, thật sự làm cho người ta đáng xấu hổ rồi.”
“Gia chủ anh minh, tin tưởng nhất định có thể làm ra phán đoán chính xác.”
Những cao thủ của Gia tộc Hiên Viên nổi lên một trận nghị luận, kiên trì cố định đứng ở bên này của Dực công tử.
Nghe đến mấy tiếng nghị luận này, Long Thiên Thần bọn người lo lắng nhìn về phía Bạch Sở Mục, hiển nhiên huyết ngọc trong tay Nam Cung Dực là đến từ Bạch Sở Mục, bất kể hắn đã thông qua con đường nào lấy được, nhưng tình thế trước mắt hiển nhiên là nghiên về phía Nam Cung Dực, bọn họ chờ đợi Bạch Sở Mục có thể lấy ra thêm chứng cứ chính xác để chứng minh thân phận của mình, đánh tan đồ giả mạo Nam Cung Dực này!
Nhưng......
Trạng thái Bạch Sở Mục giờ phút này, làm cho người ta rất là lo lắng.
Hắn thoạt nhìn...... Rất tiêu cực.
“Sở Mục......” Long Thiên Thần muốn đánh hắn tỉnh lại, Long Thiên Tuyệt liền âm thầm ngăn cản.
“Bạch Sở Mục, ngươi thì sao?” hai mắt của Hiên Viên gia chủ lấp lánh nhìn tâm tình xuống thấp của Bạch Sở Mục, ánh mắt trở nên bức người.
Bạch Sở Mục ngẩng đầu, đáy mắt đọng lại nước mắt.
Trên gương mặt tuấn tú từ trước đến giờ bất hảo không câu chấp, nhưng lúc này vô hạn đau thương.
Một khắc khi ánh mắt mọi người tập trung ở trên người hắn, hắn lại không có nhìn về phía bất luận kẻ nào.
Hắn nhìn nơi nào đó trong không trung, ở nơi đó, hắn phảng phất như thấy được mẫu thân đã qua đời của mình.
Nương, hắn rốt cuộc nên làm như thế nào đây?
Hiên Viên gia chủ nhìn hắn, mi tâm bỗng dưng một đứng thẳng, lớn tiếng trách mắng: “Người đây, áp giải xuống, sáng sớm ngày mai trước mặt mọi người xử trảm!”
“A!”
Mọi người đều cả kinh.
Gia chủ lại thật muốn xử trảm hắn?
“Ông ngoại, người không thể đối với Sở Mục như vậy, hắn mới là cháu ngoại của ngài” Long Thiên Thần vội la lên, ở phía sau hắn, Long Thiên Tuyệt hung hăng giật hắn một cái, đè lại lời hắn muốn nói tiếp.
“Đại ca......” Long Thiên Thần lấy làm khó hiểu, chẳng lẽ đại ca cứ như vậy ngồi nhìn mà không để ý sao? Thế gian này có còn thiên lý hay không?
Bạch Sở Mục cũng thất kinh, ông ngoại thật muốn giết hắn?
Hắn nên làm cái gì bây giờ? Nhưng nếu hắn chứng thật thân phận chân thật của mình, như vậy người sắp sửa bị xử tử, cũng không phải là hắn, mà là sư huynh......
“Còn suy nghĩ cái gì? Đem người bắt đi xuống. Người muốn khinh thương nữ nhi của lão phu, lão phu không muốn nhìn thấy hắn nhiều hơn nữa.” Hiên Viên gia chủ kiên quyết nói, hắn đứng lên, đi về phía Long Thiên Tuyệt cùng Long Thiên Thần huynh đệ hai người, “Thiên Tuyệt, Thiên Thần, đi. Ông ngoại mang các cháu đi xem một chút mẹ ruột của các cháu, chia ra nhiều năm như vậy, mẹ ruột của các cháu cũng nhất định rất muốn trông thấy các ngươi.”
“Ông ngoại, Sở Mục hắn......” Long Thiên Thần lời nói đến một nửa, người đã bị Hiên Viên gia chủ cứng rắn kéo rời đi phòng nghị sự. Long Thiên Tuyệt cùng Long Thiên trạch hai người cũng theo sát đi tới, về phần Dung Thiếu Hoa, đám người Côn Luân, bị Tào trưởng lão an bài đi trước nơi khác nghỉ ngơi.
Bạch Sở Mục bị mấy tên cao thủ áp giải, mang đi địa lao, lúc lướt qua bên cạnh Nam Cung Dực, Bạch Sở Mục dưới chân dừng lại, nhìn về phía Nam Cung Dực.
Cũng chính là lúc này, trái tim của Bạch Sở Mục liền nguội lạnh.
Sư huynh thậm chí ngay cả một câu cầu tình cũng không nguyện ý thay hắn nói, ngay cả nhìn cũng không nhìn hắn một cái...... Sư huynh, ngươi thật bạc tình!
Ở trong hành lang, Long Thiên Thần cố gắng tránh thoát trói buộc của Hiên Viên gia chủ, lo lắng nói: “Ông ngoại, làm sao ngài lại tin lời của chúng chàu như thế? Sở Mục mới là cháu ngoại của ngài, ngài chẳng lẽ thật trơ mắt nhìn hắn đi chết? Ngài không phải là già quá nên hồ đồ rồi sao? Cháu ngoại mình cũng không tin, đi tin một ngoại nhân? A! ——”
Trên ót ăn một cái tát, Long Thiên Thần không hiểu nhìn về phía ông ngoại.
“Ngươi đứa nhỏ này rốt cuộc là di truyền tính tình của người nào, làm sao làm chuyện cứ nôn nôn nóng nóng, không động não thế? Trong mắt ngươi, ông ngoại ta chính là một người là trắng đen chẳng phân biệt được như vậy sao?” Hiên Viên gia chủ hướng hắn lắc đầu, nhìn lại Long Thiên Tuyệt, chững chạc cơ trí, là cháu ngoại biết điều hiểu chuyện, làm sao hai huynh đệ ở giữa lại khác biệt to lớn như thế?
Ánh mắt Long Thiên Thần sáng lên, nhất thời lĩnh ngộ, ôm cánh tay ông ngoại, vui vẻ địa cười nói: “Ông ngoại, nói như vậy, ngài đã sớm xác nhận Sở Mục là cháu ngoại của ngài rồi? Vậy tại sao ngài còn muốn hù dọa hắn, làm cho người ta đưa áp giải nói rõ muốn xử trảm thế?”
Hiên Viên gia chủ cười mà không nói, mang theo mấy phần bí hiểm.
“Ông ngoại làm như thế, thứ nhất là nghĩ gõ tỉnh Sở Mục, để cho hắn thấy rõ ràng bộ mặt thật của sư huynh hắn, thứ hai là muốn xem một chút Nam Cung Dực đến tột cùng có mục đích gì khác, hay chỉ đơn thuần là nghĩ muốn giả mạo con cháu của gia tộc Hiên Viên, hay là có mưu đồ khác.” Long Thiên Tuyệt lãnh tĩnh phân tích nói.
“Không sai!” Hiên Viên gia chủ hài lòng cười cười, gật đầu nói, “Mới vừa rồi thời điểm Sở Mục trả lời vấn đề thứ nhất, ta liền đã có xác nhận và phán đoán. Bởi vì hắn đưa ra đáp án, mỗi cái là sai cả”
“A? Sai? Vậy ngài lão nhân gia còn phán đoán hắn là cháu ngoại của ngài?” Long Thiên Thần không cách nào hiểu được suy nghĩ của ông ngoại.
Hiên Viên gia chủ thở dài một tiếng, sâu xa nói: “Hắn là cố ý muốn thành toàn cho sư huynh của hắn, cho nên hắn cố ý viết sai đáp án, nhưng hết lần này tới lần khác đáp án hắn đưa ra, vừa vặn và chính xác ngược lại với đáp án. Thí dụ như Cầm nhi yêu thích gì, trong ngày thường nàng thích nhất mặc quần áo màu sắc gì, câu trả lời của hắn vừa vặn cũng là thứ Cầm nhi không thích nhất, kiêng kỵ nhất, trong chuyện này có chút tin tức, cho dù là nội bộ của gia tộc Hiên Viên, hay người từng theo Cầm nhi tiếp xúc qua, cũng chưa chắc có thể trả lời được, bởi vậy có thể thấy được, hắn mới thật là người hiểu rõ Cầm nhi nhất. Mà Nam Cung Dực đưa cho đáp án, cũng rất tầm thường, chỉ cần là mọi người trong gia tộc Hiên Viên cùng Cầm nhi từng có tiếp xúc đều có thể trả lời được......”
“Thì ra là như vậy!” Long Thiên Thần không khỏi vì huynh đệ tốt của mình mà cảm thán.
“Sở Mục một lòng muốn thành toàn sư huynh của hắn, cũng đang trong lúc lơ đãng mà tiết lộ chân thật tâm ý của mình, có thể thấy được trong lòng hắn là cở nào khát vọng có thể được ông ngoại ngài thừa nhận. Đáng tiếc hắn quá u mê, nhìn người không rõ, hắn một lòng vì sư huynh hắn suy nghĩ, mà sư huynh hắn cũng chỉ một lòng vì suy nghĩ cho mình, dù là nghe được ông ngoại ngài muốn xử trảm Sở Mục, hắn cũng không có lên tiếng cầu xin một chút, sư huynh vô tình vô nghĩa như vậy, hắn còn bảo vệ tên đó làm cái gì?”
“Mỗi người đều phải cần trưởng thành, hi vọng trải qua lần này, Sở Mục có thể hoàn toàn tỉnh táo lại, không nên đối với sư huynh hắn ôm lấy kỳ vọng cùng ảo tưởng nữa.” Long Thiên Tuyệt nói.
Nghĩ đến Bạch Sở Mục không có việc gì, tinh thần của Long Thiên Thần phấn khởi, dắt cánh tay Hiên Viên gia chủ cười ha ha nói: “Ông ngoại, ngài thật là quá tuyệt vời! Là ông ngoại tốt nhất mà ta từng gặp. Ha ha!”
Lời này nghe làm sao mà giống như giọng Tiểu Mặc nhà ta thế? Long Thiên Tuyệt không quá để ý mà nhếch đuôi lông mày, nhưng lời nói của đệ đệ…, hắn rất tán thành.
“Ha ha ha, Cháu cũng cho là như thế sao? Ta cũng vậy!” Hiên Viên gia chủ tự luyến cười lớn lên, sẹo lồi ở trên cằm cũng run lên, nơi nào còn phong phạm gia chủ mạnh mẽ vang dội, cơ trí giỏi giang vừa rồi chứ?
“Ông ngoại, vậy chúng ta bây giờ là đi thăm mẹ cháu sao? Nàng rốt cuộc ở nơi đâu vậy?” Long Thiên Thần cười đến càng thêm thoải mái rồi, ông ngoại quả nhiên thú vị, hắn hiện tại sẽ không bao giờ hoài nghi mình không phải là người Long gia nữa, bởi vì chính mình rõ ràng là di truyền cá tính khả ái của ông ngoại.
Phụ tử Long Thiên Trạch cùng Long Thiên Tuyệt theo sát phía sau nhìn hai người đang cười không ra dáng tổ tôn kia, một so sánh với một càng khốc hơn, chỉ bất quá khóe môi của phụ tử hai người đều treo ý cười yếu ớt.
Lập tức có thể nhìn thấy mẫu thân......
Khê Nhi, ta thật muốn cùng nhau chia xẻ giờ phút vui vẻ này.
Song, khi hắn chân chính thấy mẹ của hắn, hắn cũng không nghĩ như vậy.
Nhìn người nằm ở trên giường băng do huyền băng ngàn năm chế tạo thành, mẫu thân hiện đang lâm vào trong ngủ say, cả người Long Thiên Tuyệt cùng máu bên trong thân thể đều đông lại.
Tại sao có thể như vậy?
Hắn chờ đợi lâu như vậy, chờ được cũng chỉ là mẫu thân ngủ say thôi sao?
“Nương!” Long Thiên Thần nhào tới trước, quỳ sát ở bên cạnh giường băng, hai mắt hắn không nháy nữ tử nằm trên đó, không thể tin được đây mẫu thân ôn nhu trong trí nhớ của hắn.
Khuôn mặt mỹ lệ tuyệt luân, ngũ quan xinh xắn, da thịt nhẵn nhụi không có một tia nếp nhăn, giờ phút này nhưng bị băng sương, mất đi sức sống.
“Nhã Nhi” Long Thiên trạch kích động cất bước tiến lên, nửa đường, liền bị một trận chưởng phong mạnh mẻ không có chút nào báo trước tập kích, hắn không còn kịp tránh né nữa, cả người ở giữa không trung hung hăng bị ném đi, ngã vào mặt đất.
Hiên Viên gia chủ từ trên cao nhìn xuống, một cước hung ác giẫm ở trên người của hắn, giữa lông mày hiện lên tàn khốc: “Hôm nay lão phu để ngươi thấy mặt Nhã Nhi, đã coi như là nhân từ rồi, đây bất quá vì nể tình ngươi đem hai ngoại tôn của lão phu mang đến gia tộc Hiên Viên. Nhưng mà, lão phu cũng đã nói, đời này kiếp này sẽ không cho phép ngươi bước vào gia tộc Hiên Viên một bước, nếu không lão phu nhất định sẽ không đối với ngươi hạ thủ lưu tình!”
“Hiện tại ngươi đã gặp Nhã Nhi rồi, hoặc là lập tức cút cho ta, hoặc là chịu chết đi”.
Long Thiên Trạch phảng phất như không có nghe được thanh âm của ông, một đôi mắt không hề chớp mắt nhìn chăm chú phương hướng của giường băng, không cảm thấy, không có cảm giác đau.
Nhã Nhi, nàng rốt cuộc bị làm sao?
Hết thảy không phải là nên tốt đẹp sao?
Bất thình lình biến hóa, để cho hai huynh đệ Long Thiên Tuyệt cùng Long Thiên Thần vô cùng giật mình.
“Ông ngoại, ngài không nên đối với hắn như vậy, hắn dù sao cũng là...... Dù sao cũng là cha của ta a.” Long Thiên Thần phi thân đi qua, quỳ xuống bên người phụ thân, ngẩng đầu nhìn ông ngoại, vì phụ thân cầu tình.
“Năm đó khi hắn cưới Nhã Nhi đã đáp ứng lão phu như thế nào? Hắn nói sẽ hảo hảo mà chiếu cố nàng, cho nàng mọi thứ tốt nhất, làm cho nàng một đời một thế hạnh phúc vui vẻ. Kết quả thì sao? Hắn làm được cái gì? Hắn cái gì cũng không có làm được!” Hiên Viên gia chủ bi phẫn.
“Nhã Nhi vì hắn, mất đi tư cách thừa kế vị trí gia chủ của gia tộc Hiên Viên, còn làm hại gia tộc Hiên Viên cùng Viên gia thế giao thiếu chút nữa quyết liệt. Là Nhã Nhi lần lượt quỳ cầu xin Viên lão, mới chiếm được Viên lão tha thứ, hai nhà mới quay về quan hệt tốt như cũ. Nhã Nhi vì hắn, hy sinh nhiều như vậy, bỏ ra nhiều như vậy, mà hắn đã vì Nhã Nhi làm cái gì?”
Long Thiên Trạch xấu hổ cúi đầu xuống, hai mắt nhắm nghiền.
“Ngài đừng nói, là ta vô năng, ngay cả nữ nhân mình yêu mến đều bảo vệ không được. Nhã Nhi nàng thiện lương như vậy, mọi chuyện khắp nơi đều ở thay ta suy nghĩ, mà ta thì cái gì cũng làm không được...... Ta thật rất vô năng!”
Hiên Viên gia chủ từ từ đem chân từ trên người Long Thiên Trạch thu trở lại, trên thực tế, ông cũng không phải thật thống hận Long Thiên Trạch, ông chẳng qua là trách cứ hắn không có thể chiếu cố tốt nữ nhi của ông.
Nhã Nhi là đại nữ nhi ông thương yêu nhất, dưới gối của ông không có con trai, Nhã Nhi là người thừa kế của gia tộc Hiên Viên. Làm người thừa kế gia tộc, là không thể gả ra ngoài, chỉ có thể kén rể.
Gia tộc Hiên Viên cùng Viên gia vốn là thế giao, song phương cũng cho con cái mình đính hôn, Viên gia không phản đối để cho nhi tử mình ở rể gia tộc Hiên Viên, nhân nhượng tộc quy của gia tộc Hiên Viên, hai nhà thân càng thêm thân, tất cả đều vui vẻ.
Chỉ là không có nghĩ đến, Nhã Nhi của ông không biết trúng tà gì, lại liều lĩnh đi yêu con trai lớn của Long gia. Song, Long Thiên Trạch thân là con trai lớn Long gia, gia chủ của Long gia thì làm sao có thể đáp ứng cho hắn ở rể gia tộc Hiên Viên? Cho nên hai nhà liền nổi lên tranh chấp.
Vì tiêu trừ tranh chấp, nữ nhi ngốc nghếch của ông dứt khoát kiên quyết bỏ qua tư cách thừa kế vị trí gia chủ, thậm chí không để ý gia tộc cùng Viên gia oán hận, kiên trì phải gả vào Long gia. Bởi vì chuyện này, ở nội bộ của gia tộc Hiên Viên cùng Viên gia nổi lên sự bất mãn lớn, cũng làm cho Hiên Viên gia chủ đối với Long Thiên Trạch gieo xuống mầm rễ bất mãn.
Song, nữ nhi tâm ý đã quyết, hắn không thể làm gì khác hơn là đón nhận.
Nhã Nhi là ở trong tình cảnh ác liệt như vậy, gả vào Long gia, nhưng nàng lại không có nhận được tốt nhất hết thảy, ngược lại bị thương tổn. Điều này làm cho người yêu con gái như mệnh là ông, làm sao có thể không thống hận, không oán trách Long Thiên Trạch?
“Đại ca, ngươi mau nói a. Hắn dù sao cũng là phụ thân của chúng ta, hơn nữa hắn cũng nói, chuyện năm đó hắn có nổi khổ tâm, hắn không phải là muốn vứt vợ bỏ con.” Long Thiên Thần lo lắng nói.
Long Thiên Tuyệt đứng ở tại chỗ, vẫn không nhúc nhích, không phải là hắn không muốn cử động, mà là hắn không có cách nào động.
Hắn cho là, rốt cục bọn họ có thể một nhà đoàn viên rồi, hắn thậm chí còn tự nói với mình, chỉ cần mẫu thân chịu tha thứ cho phụ thân, như vậy hắn cũng sẽ tha thứ cho ông, từ đó cả nhà bọn họ lại có thể sống chung một chỗ.
Mà bây giờ......
Mẫu thân ngay cả một câu nói tha thứ …, cũng không thể nói.
Hồi lâu, Long Thiên Tuyệt rốt cục có thể mở ra cước bộ, hắn từng bước đi về phía giường băng, quỳ gối cạnh mẫu thân, gương mặt quen thuộc mà thân thiết ở trước mặt, từng vô số lần xuất hiện ở hắn trong mộng, hắn rốt cục có thể một lần nữa nhìn thấy rồi.
Hắn tự tay, muốn đi chạm tới mặt của mẫu thân, song nhiệt độ lạnh như băng kia để cho hắn lùi bước. Hắn rất sợ mình vừa chạm vào mẫu thân, mẫu thân sẽ ở trước mặt hắn biến mất.
“Mẹ ta...... Nàng rốt cuộc bị làm sao?” Một câu nói thật vất vả mới từ trong miệng Long Thiên Tuyệt nhảy ra, còn mang theo lãnh ý.
Hiên Viên gia chủ thở dài một tiếng, khẽ nói: ” Trong cơ thể mẹ cháu bị cắm vào một bóng đen, qua nhiều năm như vậy, chúng ta vẫn đều nghĩ biện pháp trừ đi bóng đen trên người nàng. Chúng ta cơ hồ dùng hết hết thảy đích phương pháp xử lí, nhưng là vẫn không có hiệu quả. Hơn mười năm trước, tin đồn trong giang hồ xuất hiện một vị Quỷ y, có thể trị bách bệnh. Ôm tâm tư thử một chút, chúng ta mất rất lớn công phu, rốt cục mời được vị quỷ y này. Khi hắn chẩn đoán bệnh sau, hắn nói cho chúng ta biết, có một loại biện pháp có lẽ có thể thử một chút, đó chính là ở trên người Nhã Nhi cắm vào một bóng đen khác mạnh hơn, để cho hai loại bóng đen cắn nuốt lẫn nhau, cho đến bọn nó phân ra thắng bại mới thôi.”
“Loại phương pháp này cực kỳ mạo hiểm, nhưng nếu hữu hiệu, như vậy bóng đen trên người Nhã Nhi rất nhanh là có thể bị tiêu trừ, nhưng nếu xử lý không thoả đáng, như vậy Nhã Nhi sẽ...... Sẽ giống như các ngươi bây giờ nhìn thấy.” Hiên Viên gia chủ lộ ra vẻ bi thống, chậm rãi thở một hơi mới nói tiếp, “Lúc ấy mọi người chúng ta đều ngăn cản Nhã Nhi, không muốn làm cho nàng mạo hiểm, cùng lắm thì nàng đời này cứ ở trong gia tộc Hiên Viên, lường trước người chủ mưu phía sau cũng không dám tự tiện xông vào gia tộc Hiên Viên tới khống chế Nhã Nhi. Nhã Nhi một lòng bận tâm các ngươi, muốn rời khỏi gia tộc, đi tìm các ngươi, nhưng mà bóng đen trên người nàng một ngày chưa trừ diệt, nàng sẽ không cách nào rời nhà đi tộc nửa bước. Nàng rất kiên trì, nhất định phải thử cái biện pháp này, vô luận chúng ta như thế nào ngăn trở, nàng cũng không nghe.”
” Quan trọng hơn chính là, nàng muốn lấy thân thể của mình làm vật thí nghiệm, để thử phương pháp tiêu trừ bóng đen. Nàng nói, nếu cái phương pháp này thành công, như vậy bóng đen trên người Thiên Thần cũng là có thể tiêu trừ. Nàng không hy vọng con của mình, cả đời cuộc sống trong sự khống chứ, cho nên vô luận phương pháp xử lí hung hiểm như thế nào, nàng cũng muốn thử......” trong cổ Hiên Viên gia chủ tắc nghẹn, cũng nói không được nữa.
“Nương! Thì ra Nương làm như vậy, là vì ta......” Long Thiên Thần cảm động rơi nước mắt, ngưng mắt nhìn phương hướng giường băng, khóc không thành tiếng.
Long Thiên Tuyệt mi tâm căng thẳng, xem một chút đệ đệ, nhìn nhìn lại mẫu thân, thì ra Thiên Thần đã biết bên trong thân thể của mình có bóng đen rồi, mà hắn thì lại cái gì cũng không nói; còn có mẫu thân, nàng dũng cảm như vậy, nàng vì nhi tử của mình, lại có thể lấy chính tánh mạng mình đi mạo hiểm.
Như vậy hắn thì sao? Hắn có thể vì bọn họ làm những thứ gì?
“Ông ngoại, hiện tại thân thể tình huống của mẹ cháu, rốt cuộc thế nào? Có còn cơ hội cứu sống hay không?” Long Thiên Tuyệt hỏi.
“Quỷ y mỗi ngày đều vì mẹ cháu kiểm tra thân thể, mười mấy năm như một ngày, lúc này mới bảo đảm mẹ cháu có thể tiếp tục còn sống sót. Hắn nói hai đạo bóng đen trong cơ thể mẹ cháu đúng là có dấu hiệu cắn nuốt lẫn nhau, đáng tiếc tốc độ cực kỳ chậm chạp, nếu muốn để cháu mau sớm thức tỉnh, phải còn phải có Tru Tiên Đan trong truyền thuyết mới có thể có hiệu quả.”
“Tru tiên đan sao? Nếu nói như thế, chỉ cần có Tru Tiên Đan, mẹ cháu có thể hoàn toàn thức tỉnh?” Long Thiên Tuyệt vốn một lòng tuyệt vọng, nhất thời hồi phục mãnh liệt.
“Không sai! Chẳng qua là cách điều chế của tru tiên đan này đã sớm thất truyền, muốn nhận được nó, nói dễ vậy sao?” Hiên Viên gia chủ thở dài.
“Có lẽ, Khê Nhi có thể làm được.” Long Thiên Tuyệt chuyên chú ngưng mắt nhìn khuôn mặt mẫu thân, rốt cục nở một nụ cười, bên trong nụ cười vẫn đọng lại nước mắt, “Nương, ngườ chờ ta! Ta rất nhanh sẽ dẫn con dâu tới thăm người, nàng là cô gái rất đặc biệt, tin tưởng người nhất định sẽ thích nàng.”
Hắn chậm rãi đứng dậy, đi tới trước mặt Hiên Viên gia chủ, nghiêm giọng nói: “Ông ngoại, chuyện Tru Tiên Đan, ta cùng Khê Nhi sẽ cố gắng đi tranh thủ hết mình. Về phần thân thể của nương, ngài tiếp tục phái người chiếu cố.”
“Các ngươi có nắm chắc luyện chế ra Tru Tiên Đan không?” Hiên Viên gia chủ kích động hỏi.
Long Thiên Tuyệt nói: “Không phải cháu, mà là Khê Nhi. Trên người nàng có cách điều chế cùng phương pháp luyện chế Tru Tiên Đan, hơn nữa lần này nàng tham gia đại hội luyện đan, chính là vì nhận được một vị dược liệu quan trọng nhất mà tru tiên đan cần có—— Thất Diệp Tang Hoa.”
“Vậy thì thật là tốt quá. Khó trách nha đầu kia kiên trì muốn tham gia đại hội luyện đan, mới bằng lòng mang theo hài tử tới nhà, thì ra là nàng vì luyện chế sưu tập dược liệu Tru Tiên Đan.” Hiên Viên gia chủ mừng rỡ nói, “Ngày mai là đại hội luyện đan, quan trọng hơn nữa còn là vợ của cháu ngoại gia tộc Hiên Viên ta tham gia đại hội long trọng như thế, tuyệt đối không thể quá vô danh. Như vậy, ngày mai lão phu sẽ dẫn dắt già trẻ của gia tộc Hiên Viên đi trợ uy cho nha đầu Khê Nhi kia, nếu như nàng có thể đoạt được quán quân thì tốt nhất, nếu như không thể, cũng không có quan hệ, cùng lắm thì ta tấn công, đem Thất Diệp Tang Hoa kia đoạt lại.”
“Ách......” Long Thiên Tuyệt không còn lời gì để nói, ý nghĩ này cũng không tránh khỏi quá cái gì kia đi…
“Tốt! Tốt! Ông ngoại, ta tuyệt đối ủng hộ ngài!” Long Thiên Thần hưng phấn, hắn cũng mặc kệ làm như vậy là có thỏa đáng không, tóm lại hắn thích nhất là xem náo nhiệt.
Có Tru Tiên Đan là có hi vọng, Hiên Viên gia chủ tâm tình thật tốt, cũng chẳng muốn đi để ý tới Long Thiên Trạch nữa, cùng Long Thiên Thần chơi đùa ở một chỗ, vui vẻ hòa thuận.
So sánh với lên bên này ôn tình, thì Bạch Sở Mục lại không tốt như vậy.
Hắn bị cao thủ gia tộc Hiên Viên mang đi địa lao của gia tộc Hiên Viên, nơi này nhốt rất nhiều phạm nhân, mặc dù cùng gian phòng giam hắn cách xa nhau khá xa, hắn vẫn có thể rõ ràng nghe được tiếng kêu rên cùng tiếng chửi rủa của bọn họ.
Trong phòng giam, hàn phong âm lãnh thỉnh thoảng lại chui vào, um tùm lạnh lẻo tận xương, lại không bằng trái tim băng giá của hắn.
Hắn rõ ràng là huyết mạch của gia tộc Hiên Viên, vốn nên giống như Long Thiên Thần vậy, hưởng thụ người nhà sủng ái, nhưng bây giờ đãi ngộ giữa huynh đệ bọn họ, một ở trên trời, một dưới mặt đất.
Hắn đến tột cùng đã tạo cái nghiệt gì, vì sao rơi vào kết quả như vậy?
Một mình ngồi yên ở trong phòng giam, hắn suy nghĩ rất nhiều, nghĩ tới mẹ của hắn, nghĩ tới ngoại công của hắn, nghĩ tới sư huynh, nghĩ tới Thiên Tầm......
Hắn không thể chết được, Thiên Tầm còn đang chờ hắn, chờ hắn trở nên mạnh mẻ, chờ hắn có đầy đủ thực lực đi cưới nàng.
Hắn làm sao có thể thất tín chứ?
Nhưng mà, sư huynh......
“Ngươi muốn làm gì? Ngươi không thể...... A!”
Ngoài cửa truyền đến động tĩnh khác thường, Bạch Sở Mục kinh ngạc, chạy đến phòng giam cửa sổ ngắm nhìn.
Cửa lao đột nhiên bị mở ra, xông tới một người: “Bạch công tử, mau cùng ta đi! Là Dực công tử để cho ta tới cứu ngươi!”
“Sư huynh?” Bạch Sở Mục còn không có kịp phản ứng, người nọ liền lôi kéo hắn ra bên ngoài chạy.
“Ngươi đến tột cùng là người nào? Thật sự là sư huynh bảo ngươi tới cứu ta đấy sao?” Bạch Sở Mục vừa chạy trốn, vừa cẩn thận ngắm nhìn, lúc này mới phát hiện thủ vệ trong phòng giam đã ngất đi, trong không khí tựa hồ còn lưu lại mùi khói mê.
Người nọ cùng hắn, chẳng qua là tăng nhanh bước chân, thân thủ nhanh nhẹn đi xuyên qua hành lang trong hoa viên, cho đến khi đi tới đến gần cửa ra vào gia tộc Hiên Viên.
“Tại sao dọc theo đường đi cũng không có người thế? Ngươi đến tột cùng là người nào?” Bạch Sở Mục càng cảm thấy có cái gì không đúng, dọc theo con đường này làm sao ngay cả một người của gia tộc Hiên Viên cũng không có gặp?
“Đây là hành lý Dực công tử đưa, ngươi nhanh lên rời đi gia tộc Hiên Viên đi, nếu không ngươi sẽ không còn mệnh.” Một bao quần áo màu đen đút vào trong tay Bạch Sở Mục, người nọ liền vội vàng rời đi.
“Nè, nè. Ngươi nói rõ ràng đi” Bạch Sở Mục nhìn bao quần áo trong tay, trong lòng mơ hồ sinh ra cảm giác quái dị, thật sự là sư huynh muốn giúp hắn thoát khỏi phòng giam, thoát đi gia tộc Hiên Viên sao?
Như vậy sư huynh đâu? Hắn vì sao không tự mình xuất hiện tới gặp hắn?
Đang suy nghĩ, thì đột nhiên khắp mọi nơi xôn xao, có người kinh hô lên tiếng: “Người đâu! Thần đồ không thấy! Thần đồ bị trộm rồi!”
Kèm theo tiếng la này, mọi người cả gia tộc Hiên Viên bị kinh động.
Tiếng bước chân ở chu vi chung quanh tới gần, Bạch Sở Mục chợt cảm thấy không ổn, giờ phút này hắn xuất hiện ở nơi này, nếu để cho người ta phát hiện, chẳng phải là rất không ổn sao?
Làm sao bây giờ? Trở lại phòng giam, hay là thoát đi gia tộc Hiên Viên?
Ông ngoại không tin hắn, nói muốn xử trảm hắn, nếu hắn tiếp tục lưu lại, nói không chừng thật sẽ mất mạng, không bằng chạy thôi.
Hạ quyết tâm, hắn ôm bao quần áo trốn hướng cửa ra.
Lúc này, một giọng nói cách đó không xa hô to lên: “Người đâu mau tới a. Có người đào tẩu. Nhanh lên một chút bảo vệ cửa ra.”
Cái giọng nói này......
Bạch Sở Mục nheo mắt, giọng nói này không phải là giọng nam tử xa lạ mới vừa giúp hắn thoát khỏi phòng giam sao?
Hắn......
Bạch Sở Mục cúi đầu, một lần nữa nhìn về phía bao quần áo trong tay mình, đã có người cố ý cứu hắn để hãm hại hắn, như vậy cái bao quần áo này có thể cũng có vấn đề hay không?
Hắn nhanh chóng mở ra bao quần áo, rối ren, một cái quyển trục thư từ trong bao quần áo rơi xuống. Hắn chăm chú nhìn lại, chỉ thấy phía ngoài quyển trục thư có mấy chữ: “Hiên Viên thần đồ.”
“A?” Bạch Sở Mục thất kinh, chẳng lẽ cái quyển trục thư này chính là thần đồ mà gia tộc Hiên Viên bị mất sao? Tại sao lại ở trên tay của hắn?
“Thần đồ? Là hắn đánh cắp thần đồ! Mau đem hắn bắt lấy!”
Ở phạm vi chung quanh, vô số cao thủ nhảy lên, bao vây lại.
Bạch Sở Mục cả người run lên, bị kinh sợ, như thế nào lại như vậy? Đây rốt cuộc là chuyện gì xảy ra?
“Bạch Sở Mục, ngươi thật to gan, lại dám trộm thần đồ của gia tộc Hiên Viên? Người đâu, mau đem hắn bắt giữ.”
Người cầm đầu hét to một tiếng, những cao thủ còn lại cũng rối rít ùa lên.
“Vượn vượn, hiện thân!” Bạch Sở Mục khom lưng nhặt thần đồ lên, hét to một tiếng, đem khỉ trắng gọi ra ngoài, giờ này khắc này, hắn không thể nói rõ ràng, hay là trước giữ được tánh mạng quan trọng hơn.
Ầm......
Khỉ trắng từ trên trời giáng xuống, nặng nề rơi xuống đất, mặt đất rung rẩy ba lần.
“Chủ nhân, nhanh đến trên vai của ta! Ta tới bảo vệ ngươi!” Khỉ trắng duỗi dài cánh tay, đem Bạch Sở Mục đưa đến đầu vai của chính mình, sau đó trong mũi thở hổn hển một ngụm bạch khí, trợn mắt quét về phía các cao thủ gia tộc Hiên Viên.
“Dám đả thương chủ nhân ta, hết thảy đáng chết!”
“Đây là cái quái vật gì?” Có người thấp giọng hô một tiếng, lộ ra thần sắc ngạc nhiên.
“Đừng lo nghĩ tới nó là cái gì, trộm lấy thần đồ đều đáng chết!” một gã cao thủ cầm đầu quát lạnh một tiếng, các cao thủ tuôn ra mà lên, phát động lại công kích một lần nữa.
Đại chiến kịch liệt kéo màn ra.
Ở chiến trường cách đó không xa, Nam Cung Dực ẩn thân ở một chỗ không thấy được, chú ý tình hình chiến đấu bên kia, hàng lông mày lạnh lùng từ từ nhíu lên.
“Khỉ trắng? Sư đệ lại có một con thú sủng lợi hại như thế sao? Hắn đến tột cùng đã gặp kỳ ngộ gì, cư nhiên lại may mắn như thế?”
Phía sau hắn, hai gã cao thủ đứng sừng sững hai bên.
“Dực công tử, hay là nghĩ biện pháp, mau sớm giải quyết hắn, tiếp tục trì hoãn xuống, rất nhanh sẽ kinh động gia chủ, đến lúc đó chuyện sẽ khó thành.” Trong đó một gã cao thủ hạ giọng nói.
“Hai người các ngươi đi ra, ta không có tiện ra mặt, cần phải tốc chiến tốc thắng!” Nam Cung Dực trầm giọng nói, đáy lòng lặng yên nói, sư đệ, xin lỗi. Người không gì mình trời tru đất diệt, muốn trách chỉ đổ thừa ngươi không nên xuất hiện ở gia tộc Hiên Viên, nếu ngươi vĩnh viễn không xuất hiện, ta cũng sẽ không tự mình đối với ngươi như vậy.
Mâu quang hắn từ từ lạnh lùng, xẹt qua vẻ âm tàn.
Hai gã cao thủ phía sau lập tức xông ra ngoài, gia nhập vào những cao thủ đối vây công khỉ trắng.
Bạch Sở Mục huy kiếm, cùng khỉ trắng chung vai tác chiến, nhưng cao thủ quá nhiều, hắn dần dần cảm thấy cố hết sức.
“Bạch Sở Mục, còn không mau mau thúc thủ chịu trói?”
“Ngươi sẽ không chạy thoát được đâu! Thực lực của Gia tộc Hiên Viên, không phải là ngươi có thể tưởng tượng được.”
“Mau mau đem thần đồ giao ra đây! Nếu không chúng ta sẽ phải hạ sát thủ đối với ngươi.”
“Dù sao ta hiện tại bất kể giải thích thế nào, các ngươi cũng là sẽ không nghe, ta cũng chỉ có thể liều chết.” Bạch Sở Mục hét to một tiếng, “Vượn vượn, lao ra ra khỏi cửa đi, chúng ta rời đi thôi!”
Một người một thú, ra sức hướng ra phương hướng cửa ra xung phong liều chết.
“Bạch Sở Mục, ngươi không chạy thoát được đâu! Gia tộc Hiên Viên há lại để ngươi nghĩ tới là tới, muốn đi thì đi sao?”
“Thiên la địa võng! Nhất định phải bắt hắn!”
Ở lối ra, một cái lưới to từ trời rơi xuống.
Tám tên cao thủ từ hai bên trong bóng tối tung mình nhảy ra, bọn họ lưng đeo cung tên, trong tay mỗi người nắm một góc lưới, chính là Thiên Võng thao túng người.
Nhưng còn không dừng lại, ở dưới chân Bạch Sở Mục, mặt đất đột nhiên lún xuống, khỉ trắng và hắn cùng nhau không có chút dấu hiệu báo trước nào mà rơi xuống đất.
Chân chính là thiên la địa võng!
Đòn sát thủ cuối cùng.
Nam Cung Dực ẩn núp ở trong bóng tối nhìn thấy một màn này, âm thầm kinh hãi, nếu đổi lại là hắn tự mình xông ra cửa, sợ rằng có thể so với Bạch Sở Mục càng thêm thê thảm, thực lực gia tộc Hiên Viên quả nhiên không giống tầm thường, không thể coi thường.
“Bắt được! Bắt được hắn!”
“Nhanh lên một chút đem thần đồ giao ra đây!”
Sưu sưu sưu, vô số cao thủ đem Bạch Sở Mục vây quanh đến nước chảy không lọt.
Bạch Sở Mục từ dưới ngẩng đầu lên nhìn các cao thủ, khổ không thể tả, lưới thật đúng là vì vượn vượn đặc biệt thiết kế, thân thể nó cồng kềnh một khi vùi lấp vào, muốn lần nữa leo lên thì thật khó khăn. Hắn nắm chặc quyển trục thư trong tay, quyết định thật nhanh, xông lên bên người hô: “Ta muốn thấy gia chủ các ngươi. Chỉ cần ta thấy hắn, ta sẽ đem thần đồ đích thân giao cho hắn, nếu không ta lập tức phá hủy thần đồ!”
“Khốn kiếp! Đến lúc này rồi, ngươi còn cò kè mặc cả?”
Tám tên cung tiến thủ rối rít kéo chặc dây cung, chỉ cần hơi buông lỏng tay, là có thể đem Bạch Sở Mục bắn thành con nhím.
“Các ngươi đừng loạn! Ta thật sẽ phá hủy thần đồ!” Trong lòng Bạch Sở Mục giờ phút này căng thẳng đến cực hạn, đây là lần đầu tiên hắn cảm thấy nguy hiểm của tử vong, vận mệnh của mình phảng phất như bị thao túng ở trong tay người khác, hắn cực kỳ khẩn trương, cũng cực kỳ không cam chịu.
Đây hết thảy rốt cuộc là xảy ra chuyện gì?
Trước khi chết, hắn ít nhất cũng phải hiểu rõ.
Trong đầu, điện quang lóe lên, vô số hình ảnh nhất nhất xẹt qua trong đầu hắn.
Địa lao, cứu người, bao quần áo, thần đồ, vây công...... Đây hết thảy, sau lưng giống như là có một bàn tay vô hình đang thao túng, mà hắn chỉ là một con cờ trong đó, từng bước đi vào bẫy rập đối phương thiết kế sẳn.
“Bạch công tử, mau cùng ta đi. Là Dực công tử để cho ta tới cứu ngươi!”
“Đây là hành lý Dực công tử đưa cho ngươi, ngươi rời đi gia tộc Hiên Viên nhanh lên, nếu không ngươi sẽ mất mạng.”
Sư huynh ——
Là sư huynh?!
Tim của Bạch Sở Mục đột nhiên căng thẳng, trong đầu bắt được mấu chốt quan trọng, không sai, đây hết thảy là kết quả được bố trí sẳng, người được lợi nhất, đúng là sư huynh hắn.
Chỉ cần mình chết, với danh nghĩa lấy trộm lấy thần đồ, như vậy thân phận chân thật của hắn vĩnh viễn sẽ không ai biết!
Cho dù Long Thiên Thần bọn họ đưa ra bằng chứng thế nào, ông ngoại cũng là sẽ không tin tưởng, người nào lại sẽ tin tưởng một người phẩm cách có vấn đề muốn bất lợi đối với gia tộc Hiên Viên chứ?
Sư huynh, làm sao ngươi có thể đối với ta như vậy?
“Mọi người còn làm cái gì? Còn không mau bắn tên? Chỉ cần hắn chết, thần đồ có thể đoạt lại rồi!” giọng nói đoạt mạng hướng trên đỉnh đầu vang lên, Bạch Sở Mục đột nhiên ngửng đầu lên, chống lại ánh mắt lãnh khốc vô tình của sư huynh.
Lạnh quá, thật lạnh quá!
Lạnh không phải là ánh mắt của hắn, mà là tim của hắn.
Quả nhiên, quả nhiên là hắn!
Rốt cục, hắn cũng lộ ra bộ mặt thật, muốn đẩy mình vào chỗ chết sao?
“Sư huynh, ngươi thật nham hiểm!” Ngắn ngủn năm chữ, Bạch Sở Mục phảng phất như dùng hết khí lực từ lúc sinh ra.
“Ngao ——” khỉ trắng tựa như cảm ứng được trái tim tuyệt vọng của chủ nhân giờ phút này, nó bắt đầu điên cuồng mà tru lên, cường đại hơi thở bộc phát như gió lốc.
Sát khí bốc hơi, tử chiến bộc phát!
Lấy bẫy rập làm trung tâm, một mảnh bầu trời chung quanh bắt đầu u ám, như ngày cuối cùng khi tận thế.
Những cao thủ vây quanh ở bên cạnh bẫy rập bị cổ hơi thở cổ xưa này chấn động, cũng chính trong giây phúc có khe hở này, khỉ trắng vươn ra hai cánh tay, xé rách cái lưới lớn trùm vào đỉnh đầu nó, đem chủ nhân của nó quăng đi xa xa ra ngoài.
Trong thiên địa là một mảnh hỗn độn.
Các cao thủ cửa căn bản thấy không rõ tình huống tại hiện trường, chỉ là đem binh khí cầm trong tay phía sau tiếp phía trước địa ném vào trong cạm bẫy, mũi tên, trường kiếm, phi tiêu...... Các loại binh khí nhất tề ra trận.
Một vòng binh khí phóng đến, hơn mười người cao thủ nhất tề phi thân mà lên, là một vòng ném bom bay vào.
“Grao ——”
” Grao ——”
” Grao ——”
Trong thiên địa quanh quẩn cũng là tiếng gào thét của khỉ trắng.
Tê tâm liệt phế như vậy.
Rung động đến tâm can như vậy.
Bạch Sở Mục bay ở giữa không trung, chốc lát – ý thức trống không, đợi phục hồi tinh thần lại, cúi đầu nhìn xuống, ở cách đó không xa, ở bên trong một mảnh kia hỗn độn xám xịt, vô số cao thủ cùng vũ khí tấn công hướng vượn vượn của hắn.
“Không ——”
” Grao! ——”
Một tiếng thét dài thê lương nhất, chui vào trong tai của hắn, tim của hắn đau đớn như xé rách
Vượn vượn nó......
Bọn họ là khế ước, hắn có thể cảm nhận rõ ràng được giờ phút này sự quyết tuyệt trong lòng vượn vượn, cũng có thể cảm nhận được tánh mạng của nó trôi qua từng chút, nó thật giống như...... Đã...... Đạt tới...... điểm cuối của tánh mạng.
Không —— không thể ——
Vượn vượn ——
U ám từ từ tản đi, hắn từ từ nhì rõ ràng thân thể cao lớn của vượn vượn, ở trên thân thể của nó, mười mấy thanh trường kiếm vô tình đâm vào.
Ánh mắt của nó, cổ họng của nó, dưới nách tay của nó...... Mỗi một chỗ yếu ớt nhất, cũng bị trường kiếm hung hăng đâm vào.
Hắn đã...... Không cảm giác được tiếng tim đập của vượn vượn nữa......
Vượn vượn ——
Hắn muốn gào to lên, nhưng là...... Hắn mất tiếng.
Hắn ngay một cái chữ cũng la không ra.
Vượn vượn ——
Chỉ một thoáng, nước mắt rơi như mưa.
Thân thể của hắn nặng nề rơi xuống, vừa vặn đập vào gạch ngói vụn trên nóc nhà.
Tiếng gạch ngói vỡ vụn, nhưng hắn nghe không được.
Đau đớn trên người, hắn cũng cảm thụ không tới.
Hắn hiện tại chỉ có thể cảm nhận được đau lòng, toàn tâm đau đớn
Vượn vượn vì cứu hắn, hy sinh mình, nó đã tiêu hao hết mình tất cả khí lực, đưa hắn đến chỗ an toàn này, mà nó thì bị đâm thành con nhím.
Tại sao?
Tại sao phải như vậy?
Là hắn, hắn hại chết vượn vượn!
“Vượn vượn ——” tuyệt vọng gầm lên một tiếng, từ trong cổ hắn bắn ra.
Hắn đứng lên, Cuồng Phong cuốn trôi, cuồng bạo thổi mái tóc dài của hắn.
Hai mắt hắn đầy dẫy huyết sắc, cả người đằng đằng sát khí!
Ai cũng......
Không thể......
Thương tổn bằng hữu thân cận nhất của hắn.
“Ta muốn giết các ngươi, giết tất cả các ngươi.”
Kiếm của hắn, bất chấp mọi thứ xung quanh, điên cuồng kêu gào.
Người của hắn, bị sát khí xâm phệ.
Hắn cầm kiếm, phi thân xuống, mang theo tức giận tràn đầu cùng quanh thân sát khí, liều lĩnh xông thẳng về phía đám người......
“Sở Mục!”
“Sở Mục!”
“Sở Mục!”
Hiên Viên gia chủ, Long Thiên Tuyệt cùng Long Thiên Thần ba người nghe tiếng mà đến, vừa vặn thấy một màn này, mọi người bất khả tư nghị nhìn Bạch Sở Mục giờ phút này cả người đầy sát khí.
“Hết thảy dừng tay cho ta! Ai dám đả thương hắn một chút, lão phu tuyệt đối không tha” Hiên Viên gia chủ nói một câu, để những cao thủ ở hiện trường rối rít dừng lại, mọi người ngạc nhiên nhìn về phía gia chủ.
“Các ngươi hết thảy chết cho ta!”
Sát khí của Bạch Sở Mục đã tới, cho dù bọn họ ngừng tay toàn bộ, cũng khó mà diệt được vô hạn hận ý trong lòng hắn giờ phút này.
“Toàn bộ cho tản ra!” Hiên Viên gia chủ lần nữa phát lệnh, mà bản thân của hắn cũng phi thân tiến tới gần Bạch Sở Mục.
Các cao thủ tuân lệnh, rối rít hướng hai bên rút lui, tạm lánh sát ý của Bạch Sở Mục.
Trường kiếm ở trong tay Bạch Sở Mục bay múa, hắn hận ý đầy bụng, toàn bộ đang muốn phát tiết đi ra ngoài, ai cũng không thể ngăn cản hắn, ai cũng không thể!
“Ta muốn giết các ngươi! Giết các ngươi!”
“Sở Mục, dừng tay!” một bàn tay to bắt được vai trái của hắn, vững vàng địa bóp chặt.
Bạch Sở Mục điên cuồng quay kiếm đâm tới, trường kiếm đâm vào thân thể của đối phương, nhiệt huyết phun ra, dòng máu nóng bỏng bắn vào người hắn. Nhiệt độ nóng rực đó, thoáng cái đem Bạch Sở Mục làm tỉnh lại, hắn thu hồi tầm mắt, nhìn về phía người đó, cả người chỉ một thoáng như bị sét đánh!
“Ngoại, ông ngoại!” Tay của hắn run lên, trường kiếm rơi khỏi tay của hắn, hắn rút lui một bước, xoay người lại nhìn về phía sau ông ngoại. Trường kiếm của hắn đã xuyên thấu eo trái ông ngoại, máu tươi chảy ra bên ngoài, một mảnh đỏ lòm, để cho hắn bị một trận hoa mắt.
Cả người hắn thanh tỉnh, quỳ gối xuống trước người ông ngoại, ôm lấy hai chân của ông, hai hàng lệ nóng như suối thủy tuôn ra.
“Ông ngoại! ——”
Bình luận facebook