-
Chương 42: Dê vào bầy sói
Đêm tối vốn yên tĩnh, nhưng cũng không yên tĩnh. Nơi này là Tụ Bảo đường nổi tiếng Thấm Dương thành, cũng là nơi đấu giá số một số hai của Nam Hi quốc.
Buổi đấu giá tại Tụ Bảo Đường một ngày được mở ba lần, sớm trưa tối đều có riêng một lần đấu giá, thường thường mỗi ngày vật phẩm đấu giá quan trọng nhất sẽ để gần tới đêm khuya mới tiến hành bán đấu giá. Cho nên, mỗi khi tới thời điểm ban đêm, bình thường Tụ Bảo đường sẽ là nơi náo nhiệt nhất.
Vân Tiểu Mặc đi theo dòng người vào Tụ Bảo đường, trong đèn màu treo trên cao, mùi rượu ngon lan toả, tiếng cười vui vẻ từng trận lọt vào tai, rất náo nhiệt. Bé vẫn là lần đầu đi tới nơi náo nhiệt thế này, không khỏi thấy mới lạ, ngơ ngác nhìn chung quanh.
Trong sương phòng Tụ Bảo đường, đại thiếu gia của Mạnh gia – Mạnh Lạc Thu giờ phút này đang tức giận bạo phát, chủ quản Tụ Bảo đường chia làm hai bên, cúi đầu, nơm nớp lo sợ.
“Phế vật. Một đám phế vật. Ngay cả Ngọc Thiềm (Con cóc) cũng chiếu cố không tốt, các ngươi còn có thể làm được cái tích sự gì?”
Một nghiên mực bay qua đỉnh đầu bọn họ, mỗi hạ nhân đều cúi thấp người để tránh tai nạn tập kích. Mạnh quản sự dẫn đầu mọi người cẩn thận từng li từng tí quan sát sắc mặt của Mạnh đại thiếu gia, nên tiến lên nói: “Mạnh thiếu gia chuyện này xác thực không trách được chúng ta, chúng ta cũng không biết đứa bé kia thể chất kém như vậy, Ngọc Thiềm mới uống máu mấy lần nó liền không chịu nổi. Mạnh thiếu gia xin yên tâm chúng ta nhất định mau sớm tìm thêm một hài tử tới thế thân, bảo đảm trước buổi đấu giá Ngọc Thiềm sẽ uống đầy đủ lượng máu đồng tử, khiến nó có thể ngưng tụ nhiều huyền khí hơn, bán được giá tiền tốt.”
Mạnh Lạc Thu trợn mắt trừng trừng không chút nào khách khí trách cứ: “Các ngươi cho là ta quan tâm bạc sao? Ngọc Thiềm chính là bảo vật trăm năm khó gặp, nó tích chứa nguyên khí thiên địa, đối với tu luyện huyền khí võ công mà nói có thể phụ trợ, còn có thể kéo dài tuổi thọ. Nó quan hệ đến danh dự của Tụ Bảo đường chúng ta, chẳng lẽ các ngươi muốn cho danh dự của Tụ Bảo đường mất sạch sao?”
Mạnh quản sự chỉ phẫn nộ cúi đầu không phản bác được.
Mạnh gia, một trong thập đại gia tộc, cũng là đại gia tộc đứng hàng thấp nhất. Tuy là một gia tộc có thực lực yếu nhất trong thập đại gia tộc nhưng nó cũng được liệt vào hàng ngũ gia tộc có thực lực không thể khinh thường trong thập đại gia tộc, ngay cả hoàng đế Nam hi quốc cũng không dám khinh thị Mạnh gia.
Tụ Bảo đường chính là một trong những sản nghiệp trọng yếu của Mạnh gia, hiện nay do Mạnh đại thiếu gia toàn quyền quản lý, Mạnh đại thiếu gia tuổi trẻ khí thịnh, một lòng muốn trong thời gian ngắn nhất làm ra chút thành tích, cho nên đối với đại hội bán đấu giá sắp tới mỗi năm một lần của Tụ Bảo đường rất là coi trọng.
“Ngày mai khách tới đều là người có máu có mặt, Ngọc Thiềm là vật quan trọng trong hội bán đấu giá lần này, nếu như có điều sơ xuất, ta sẽ cho các ngươi biết lợi hại!”
“Tất cả cút ra ngoài cho ta. Nên đi làm gì thì làm đi, không cần để cho ta nghe thấy tin tức không tốt!”
Mạnh quản sự dẫn cả đám chủ quản ra khỏi sương phòng, từng người một trên trán đều là mồ hôi lạnh, tính khí của Mạnh thiếu gia thật không phải người bình thường có thể chịu đựng, nhưng mà bọn hắn cũng có thể thông cảm vì hắn đang sốt ruột muốn lập công.
“Mạnh quản sự, kế tiếp chúng ta phải làm sao?”
“Đúng vậy a, cũng đã trễ thế này, biết đi đâu tìm đồng tử tới đút máu cho Ngọc Thiềm?”
“. . . . . .”
Chủ quản tranh nhau mà nói, mọi người trên mặt đều có chút ngượng nghịu. Mạnh quản sự cũng rất khó xử, ánh mắt mê mang, vừa vặn ở trong đám người nhắm thấy Vân Tiểu Mặc đang ôm tiểu sủng vật hết nhìn đông tới nhìn tây, hai mắt khôn khéo nhất thời sáng lên, vỗ tay nói: “Ông trời có mắt, thật là nói gì tới cái đó. Mau nhanh chân đi đem đứa bé kia bắt lại cho ta.”
Chủ quản men theo tầm mắt của hắn nhìn qua quả nhiên là trông thấy trong đám người có một tiểu nam hài, bé tò mò quan sát tất cả trong lầu, hồn nhiên đáng yêu ở trước mặt, làm cho người ta hai mắt tỏa sáng.
“Thật tốt quá. Chúng ta phải đi bắt nó ngay.”
“Đợi đã nào…”
Mạnh quản sự đột nhiên gọi bọn họ lại, suy tư một phen nói: “Không thể làm nó sợ, các ngươi làm việc của mình trước đi, ta tự mình đi dụ dỗ nó.”
Vân Tiểu Mặc quan sát tất cả chung quanh, chỉ cảm thấy trước mắt một mảnh xanh vàng rực rỡ, những người đi qua chung quanh đều cao gấp đôi so với bé, trong miệng bọn họ nói chuyện với nhau nếu không là bạc, thì chính là vật phẩm đấu giá, bé nghe cái hiểu cái không. Đang muốn tìm người hỏi thăm, thì phía trước đi tới một lão giả, mặt mày mỉm cười, nhắm phương hướng bé đi tới.
“Tiểu đệ đệ, cháu tên là gì, tới nơi này làm gì? Có gì cần cứ để cho gia gia đến giúp cháu?”
“Cháu tới tìm phụ thân, nơi này của các ông có thể giúp cháu tìm được người không?”
Vân Tiểu Mặc nhìn hắn quen mặt, lại chủ động muốn giúp đỡ, liền đối với hắn cũng hiền hòa vài phần.
“Tìm phụ thân sao? Cháu nói cho gia gia biết, hắn có dáng dấp như thế nào, gia gia lập tức liền phái người giúp cháu đi tìm.”
Mạnh quản sự ý định chuyển động nói: “Bằng không như vậy đi, cháu cùng gia gia đến thư phòng trước đi, gia gia để người ta giúp cháu vẽ bức chân dung, chúng ta theo bức họa tìm người, sẽ dễ dàng hơn nhiều.” Vân Tiểu Mặc suy nghĩ một chút, tựa hồ cũng đúng, liền gật đầu đi theo hắn.
Mạnh quản sự dắt hắn, xuyên qua đám người, âm thầm cùng mấy chủ quản khác nháy mắt. Mấy chủ quản rối rít hướng hắn dựng ngón cái lên, khen Mạnh quản sự túc trí đa mưu.
Lực chú ý của Vân Tiểu Mặc toàn bộ bị chuyện mới lạ chung quanh hấp dẫn nên hoàn toàn không biết mình bây giờ đã biến thành miếng thịt trên thớt, mặc người chém giết. Bé giống như là một con dê con lạc đường.
Trong lúc vô tình lạc vào bầy sói, mà chính bé còn hồn nhiên không biết.
“Lão gia gia, không phải nói muốn đi thư phòng sao? Thư phòng này của các ngươi sao không có sách?”
Mạnh quản sự dẫn hắn đi tới một gian mật thất, trong mật thất trưng bày đủ loại bảo bối hình dạng màu sắc, rực rỡ muôn màu, trong đó có rất nhiều thứ Vân Tiểu Mặc chưa từng thấy, chỉ mới nghe lần đầu gì đó, làm bé hoa cả mắt.
Mạnh quản sự ho nhẹ một tiếng, mặt không đổi sắc nói: “Đúng vậy, nơi này của chúng ta không phải là chỗ tầm thường, cho nên thư phòng cũng rất là đặc biệt .”
Hắn đi lên phía trước mấy bước, mở ra một cái hộp làm bằng ngọc bích, một đạo ánh sáng hiện ra, lộ ra một con Ngọc Thiềm màu trắng không tỳ vết.
“Tiểu đệ đệ, thích con Ngọc Thiềm này sao?”
Vân Tiểu Mặc tò mò tới gần, cảm giác được chung quanh Ngọc Thiềm có huyền khí nồng đậm quanh quẩn, lòng hiếu kỳ của bé nặng hơn. “Thật là xinh đẹp. Lão gia gia, ông tặng nó cho cháu sao?”
Mạnh quản sự sắc mặt hơi tối lại, một lần nữa ho nhẹ một tiếng, nói: “Đây là bảo vật của Tụ Bảo đường, không thể tùy tiện đưa cho người khác.”
“Nhưng là cháu thích nó. Mẫu thân từng nói qua, chỉ cần cháu thích gì đó, mẹ đều sẽ lấy cho cháu.” Vân Tiểu Mặc không khách khí chút nào đem Ngọc Thiềm nâng ở lòng bàn tay, huyền khí màu bạc làm bé cảm giác càng thêm rõ ràng, bé tò mò ồ lên một tiếng, thử vận chuyển huyền khí trong cơ thể. Từ từ, bé phát hiện huyền khí ngưng tụ ở Ngọc Thiềm cùng huyền khí trên người của bé từ từ dung hợp, nhất thời cảm thấy cả người thoải mái.
Thật tốt quá. Thì ra nó cùng với ngọc bội mà Phong gia gia đã từng đưa cho bé giống nhau, là đồ tốt có thể làm cho người ta tăng trưởng huyền khí. So với ngọc bội Phong gia gia đưa cho bé, thì huyền khí ngưng tụ trong cơ thể Ngọc Thiềm này, tựa hồ càng thêm tràn đầy. . . . . .
“Lão gia gia, vậy cháu trước tiên mang nó đi, chờ mẫu thân tới mẹ sẽ giao bạc cho các người .”
Bộ mặt Mạnh quản sự co quắp một hồi, không khỏi trợn mắt há mồm, đây là cái gì, thế này thì cùng với cướp đoạt trắng trợn có gì khác biệt a?
“Tiểu đệ đệ, cái này không thể được, cái này không hợp quy củ.”
Hắn chỉ xem đối phương là đồng ngôn vô kỵ, vì có thể lừa gạt máu đồng tử trên người của bé, hắn tận lực nhẫn nại , từ từ dụ dụ dỗ dỗ.
“Mẫu thân nói qua, quy củ là người định nếu không hợp quy củ vậy liền đem quy củ sửa lại không phải là được rồi sao?”
Vân Tiểu Mặc thản nhiên nói, ở lòng bàn tay, huyền khí của Ngọc Thiềm đang liên tục không ngừng rót vào cơ thể bé, có một cỗ nhiệt lưu ở mỗi một chỗ trong mạch máu trên người bé đã bắt đầu khởi động, loại cảm giác thoải mái này, làm cho bé càng thêm không bỏ Ngọc Thiềm ra.
Mạnh quản sự tức cười, liền không khỏi tò mò, mẫu thân đứa nhỏ này rốt cuộc là một cực phẩm như thế nào, ngày thường giáo dục hài tử ra sao a.
Buổi đấu giá tại Tụ Bảo Đường một ngày được mở ba lần, sớm trưa tối đều có riêng một lần đấu giá, thường thường mỗi ngày vật phẩm đấu giá quan trọng nhất sẽ để gần tới đêm khuya mới tiến hành bán đấu giá. Cho nên, mỗi khi tới thời điểm ban đêm, bình thường Tụ Bảo đường sẽ là nơi náo nhiệt nhất.
Vân Tiểu Mặc đi theo dòng người vào Tụ Bảo đường, trong đèn màu treo trên cao, mùi rượu ngon lan toả, tiếng cười vui vẻ từng trận lọt vào tai, rất náo nhiệt. Bé vẫn là lần đầu đi tới nơi náo nhiệt thế này, không khỏi thấy mới lạ, ngơ ngác nhìn chung quanh.
Trong sương phòng Tụ Bảo đường, đại thiếu gia của Mạnh gia – Mạnh Lạc Thu giờ phút này đang tức giận bạo phát, chủ quản Tụ Bảo đường chia làm hai bên, cúi đầu, nơm nớp lo sợ.
“Phế vật. Một đám phế vật. Ngay cả Ngọc Thiềm (Con cóc) cũng chiếu cố không tốt, các ngươi còn có thể làm được cái tích sự gì?”
Một nghiên mực bay qua đỉnh đầu bọn họ, mỗi hạ nhân đều cúi thấp người để tránh tai nạn tập kích. Mạnh quản sự dẫn đầu mọi người cẩn thận từng li từng tí quan sát sắc mặt của Mạnh đại thiếu gia, nên tiến lên nói: “Mạnh thiếu gia chuyện này xác thực không trách được chúng ta, chúng ta cũng không biết đứa bé kia thể chất kém như vậy, Ngọc Thiềm mới uống máu mấy lần nó liền không chịu nổi. Mạnh thiếu gia xin yên tâm chúng ta nhất định mau sớm tìm thêm một hài tử tới thế thân, bảo đảm trước buổi đấu giá Ngọc Thiềm sẽ uống đầy đủ lượng máu đồng tử, khiến nó có thể ngưng tụ nhiều huyền khí hơn, bán được giá tiền tốt.”
Mạnh Lạc Thu trợn mắt trừng trừng không chút nào khách khí trách cứ: “Các ngươi cho là ta quan tâm bạc sao? Ngọc Thiềm chính là bảo vật trăm năm khó gặp, nó tích chứa nguyên khí thiên địa, đối với tu luyện huyền khí võ công mà nói có thể phụ trợ, còn có thể kéo dài tuổi thọ. Nó quan hệ đến danh dự của Tụ Bảo đường chúng ta, chẳng lẽ các ngươi muốn cho danh dự của Tụ Bảo đường mất sạch sao?”
Mạnh quản sự chỉ phẫn nộ cúi đầu không phản bác được.
Mạnh gia, một trong thập đại gia tộc, cũng là đại gia tộc đứng hàng thấp nhất. Tuy là một gia tộc có thực lực yếu nhất trong thập đại gia tộc nhưng nó cũng được liệt vào hàng ngũ gia tộc có thực lực không thể khinh thường trong thập đại gia tộc, ngay cả hoàng đế Nam hi quốc cũng không dám khinh thị Mạnh gia.
Tụ Bảo đường chính là một trong những sản nghiệp trọng yếu của Mạnh gia, hiện nay do Mạnh đại thiếu gia toàn quyền quản lý, Mạnh đại thiếu gia tuổi trẻ khí thịnh, một lòng muốn trong thời gian ngắn nhất làm ra chút thành tích, cho nên đối với đại hội bán đấu giá sắp tới mỗi năm một lần của Tụ Bảo đường rất là coi trọng.
“Ngày mai khách tới đều là người có máu có mặt, Ngọc Thiềm là vật quan trọng trong hội bán đấu giá lần này, nếu như có điều sơ xuất, ta sẽ cho các ngươi biết lợi hại!”
“Tất cả cút ra ngoài cho ta. Nên đi làm gì thì làm đi, không cần để cho ta nghe thấy tin tức không tốt!”
Mạnh quản sự dẫn cả đám chủ quản ra khỏi sương phòng, từng người một trên trán đều là mồ hôi lạnh, tính khí của Mạnh thiếu gia thật không phải người bình thường có thể chịu đựng, nhưng mà bọn hắn cũng có thể thông cảm vì hắn đang sốt ruột muốn lập công.
“Mạnh quản sự, kế tiếp chúng ta phải làm sao?”
“Đúng vậy a, cũng đã trễ thế này, biết đi đâu tìm đồng tử tới đút máu cho Ngọc Thiềm?”
“. . . . . .”
Chủ quản tranh nhau mà nói, mọi người trên mặt đều có chút ngượng nghịu. Mạnh quản sự cũng rất khó xử, ánh mắt mê mang, vừa vặn ở trong đám người nhắm thấy Vân Tiểu Mặc đang ôm tiểu sủng vật hết nhìn đông tới nhìn tây, hai mắt khôn khéo nhất thời sáng lên, vỗ tay nói: “Ông trời có mắt, thật là nói gì tới cái đó. Mau nhanh chân đi đem đứa bé kia bắt lại cho ta.”
Chủ quản men theo tầm mắt của hắn nhìn qua quả nhiên là trông thấy trong đám người có một tiểu nam hài, bé tò mò quan sát tất cả trong lầu, hồn nhiên đáng yêu ở trước mặt, làm cho người ta hai mắt tỏa sáng.
“Thật tốt quá. Chúng ta phải đi bắt nó ngay.”
“Đợi đã nào…”
Mạnh quản sự đột nhiên gọi bọn họ lại, suy tư một phen nói: “Không thể làm nó sợ, các ngươi làm việc của mình trước đi, ta tự mình đi dụ dỗ nó.”
Vân Tiểu Mặc quan sát tất cả chung quanh, chỉ cảm thấy trước mắt một mảnh xanh vàng rực rỡ, những người đi qua chung quanh đều cao gấp đôi so với bé, trong miệng bọn họ nói chuyện với nhau nếu không là bạc, thì chính là vật phẩm đấu giá, bé nghe cái hiểu cái không. Đang muốn tìm người hỏi thăm, thì phía trước đi tới một lão giả, mặt mày mỉm cười, nhắm phương hướng bé đi tới.
“Tiểu đệ đệ, cháu tên là gì, tới nơi này làm gì? Có gì cần cứ để cho gia gia đến giúp cháu?”
“Cháu tới tìm phụ thân, nơi này của các ông có thể giúp cháu tìm được người không?”
Vân Tiểu Mặc nhìn hắn quen mặt, lại chủ động muốn giúp đỡ, liền đối với hắn cũng hiền hòa vài phần.
“Tìm phụ thân sao? Cháu nói cho gia gia biết, hắn có dáng dấp như thế nào, gia gia lập tức liền phái người giúp cháu đi tìm.”
Mạnh quản sự ý định chuyển động nói: “Bằng không như vậy đi, cháu cùng gia gia đến thư phòng trước đi, gia gia để người ta giúp cháu vẽ bức chân dung, chúng ta theo bức họa tìm người, sẽ dễ dàng hơn nhiều.” Vân Tiểu Mặc suy nghĩ một chút, tựa hồ cũng đúng, liền gật đầu đi theo hắn.
Mạnh quản sự dắt hắn, xuyên qua đám người, âm thầm cùng mấy chủ quản khác nháy mắt. Mấy chủ quản rối rít hướng hắn dựng ngón cái lên, khen Mạnh quản sự túc trí đa mưu.
Lực chú ý của Vân Tiểu Mặc toàn bộ bị chuyện mới lạ chung quanh hấp dẫn nên hoàn toàn không biết mình bây giờ đã biến thành miếng thịt trên thớt, mặc người chém giết. Bé giống như là một con dê con lạc đường.
Trong lúc vô tình lạc vào bầy sói, mà chính bé còn hồn nhiên không biết.
“Lão gia gia, không phải nói muốn đi thư phòng sao? Thư phòng này của các ngươi sao không có sách?”
Mạnh quản sự dẫn hắn đi tới một gian mật thất, trong mật thất trưng bày đủ loại bảo bối hình dạng màu sắc, rực rỡ muôn màu, trong đó có rất nhiều thứ Vân Tiểu Mặc chưa từng thấy, chỉ mới nghe lần đầu gì đó, làm bé hoa cả mắt.
Mạnh quản sự ho nhẹ một tiếng, mặt không đổi sắc nói: “Đúng vậy, nơi này của chúng ta không phải là chỗ tầm thường, cho nên thư phòng cũng rất là đặc biệt .”
Hắn đi lên phía trước mấy bước, mở ra một cái hộp làm bằng ngọc bích, một đạo ánh sáng hiện ra, lộ ra một con Ngọc Thiềm màu trắng không tỳ vết.
“Tiểu đệ đệ, thích con Ngọc Thiềm này sao?”
Vân Tiểu Mặc tò mò tới gần, cảm giác được chung quanh Ngọc Thiềm có huyền khí nồng đậm quanh quẩn, lòng hiếu kỳ của bé nặng hơn. “Thật là xinh đẹp. Lão gia gia, ông tặng nó cho cháu sao?”
Mạnh quản sự sắc mặt hơi tối lại, một lần nữa ho nhẹ một tiếng, nói: “Đây là bảo vật của Tụ Bảo đường, không thể tùy tiện đưa cho người khác.”
“Nhưng là cháu thích nó. Mẫu thân từng nói qua, chỉ cần cháu thích gì đó, mẹ đều sẽ lấy cho cháu.” Vân Tiểu Mặc không khách khí chút nào đem Ngọc Thiềm nâng ở lòng bàn tay, huyền khí màu bạc làm bé cảm giác càng thêm rõ ràng, bé tò mò ồ lên một tiếng, thử vận chuyển huyền khí trong cơ thể. Từ từ, bé phát hiện huyền khí ngưng tụ ở Ngọc Thiềm cùng huyền khí trên người của bé từ từ dung hợp, nhất thời cảm thấy cả người thoải mái.
Thật tốt quá. Thì ra nó cùng với ngọc bội mà Phong gia gia đã từng đưa cho bé giống nhau, là đồ tốt có thể làm cho người ta tăng trưởng huyền khí. So với ngọc bội Phong gia gia đưa cho bé, thì huyền khí ngưng tụ trong cơ thể Ngọc Thiềm này, tựa hồ càng thêm tràn đầy. . . . . .
“Lão gia gia, vậy cháu trước tiên mang nó đi, chờ mẫu thân tới mẹ sẽ giao bạc cho các người .”
Bộ mặt Mạnh quản sự co quắp một hồi, không khỏi trợn mắt há mồm, đây là cái gì, thế này thì cùng với cướp đoạt trắng trợn có gì khác biệt a?
“Tiểu đệ đệ, cái này không thể được, cái này không hợp quy củ.”
Hắn chỉ xem đối phương là đồng ngôn vô kỵ, vì có thể lừa gạt máu đồng tử trên người của bé, hắn tận lực nhẫn nại , từ từ dụ dụ dỗ dỗ.
“Mẫu thân nói qua, quy củ là người định nếu không hợp quy củ vậy liền đem quy củ sửa lại không phải là được rồi sao?”
Vân Tiểu Mặc thản nhiên nói, ở lòng bàn tay, huyền khí của Ngọc Thiềm đang liên tục không ngừng rót vào cơ thể bé, có một cỗ nhiệt lưu ở mỗi một chỗ trong mạch máu trên người bé đã bắt đầu khởi động, loại cảm giác thoải mái này, làm cho bé càng thêm không bỏ Ngọc Thiềm ra.
Mạnh quản sự tức cười, liền không khỏi tò mò, mẫu thân đứa nhỏ này rốt cuộc là một cực phẩm như thế nào, ngày thường giáo dục hài tử ra sao a.
Bình luận facebook