• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Full THIÊN TÀI NHI TỬ VÀ MẪU THÂN PHÚC HẮC (5 Viewers)

  • Chương 543

Ánh trăng kiều diễm, mông lung mịt mờ. Bên trong phòng dưới ánh nến, trên màn cửa sổ bằng lụa mỏng ánh ra một bóng hình xinh đẹp thướt tha, bên trong gian phòng mơ hồ có tiếng nước chảy vọng ra, như có người từ trong thùng tắm bước ra. Nam Cung Dực tính toán tốt thời gian, hiểu rằng thời điểm này bình thường đều là thời gian Bắc Thần Mẫn Nhi tắm rửa, tay trái hắn đan chéo ở miệng vết thương cánh tay phải, hung hăng dùng sức, băng gạc màu trắng quấn quanh ở miệng vết thương rỉ ra vết máu lớn. Lông mày thanh tú của hắn nhíu một cái, hàm răng khẽ cắn, ổn định tâm thần. Đợi thấy bóng người bên trong phòng đã mặc xong quần áo, hắn hít sâu một hơi, vội vội vàng vàng hướng phía cửa phòng chạy đi, gõ cửa phòng vội vã: “Phu nhân,chuyện lớn không ổn! Cung chủ …Cung chủ ngài có thể xảy ra chuyện!” Trên người Bắc Thần Mẫn Nhi bao phủ một tầng lụa mỏng màu đen, thân mình uyển chuyển như ẩn như hiện, mạng che mặt vẫn còn không kịp đeo lên trên mặt, chợt nghe đến huynh trưởng gặp chuyện không may, sắc mặt nàng khẽ biến,bước nhanh đi tới bên cửa, mở cửa phòng ra. “Nói rõ ràng, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?” Nam Cung Dực ngẩng đầu, trông thấy dung nhân chân thật của Bắc Thần Mẫn Nhi, hắn khẽ ngơ ngác. Hắn vẫn là lần đầu nhìn thấy dung nhan thật sự của Bắc Thần Mẫn Nhi, ngày thường nhìn qua cũng là nàng mang cái khăn che mặt, trong khoảng thời gian ngắn, hắn có chút phản ứng không kịp. Hắn thừa nhận, Bắc Thần Mẫn Nhi đúng là rất đẹp, là cái đẹp diêm dúa lẳng lơ, giống như là cây Anh Túc (cây thuốc phiện), rất độc, lại có thể làm cho người ta trầm luân mê say, không muốn tự kiềm chế. Song, hắn thích nhất cũng là đôi mắt kia của nàng, đôi mắt kia rất giống ánh mắt của người nào đó. Mỗi khi chống lại chúng, đáy lòng của hắn luôn luôn không khỏi dâng lên một loại tâm tư phức tạp. Bắc Thần Mẫn Nhi thấy hắn đối với mình ngẩn người, trong ánh mắt toát ra tình cảm khác thường, kiêu ngạo và tự tôn của một người phụ nữ quyến rũ lập tức nhận được thỏa mãn, mị nhãn lưu chuyển, một đôi ngạo phong trước ngực cũng kìm lòng không đậu thẳng tiến về phía trước. Nam Cung Dực là người thông minh đến bực nào? Đã thấy nàng phản ứng như thế, hắn lập tức có tính toán, ánh mắt ngu ngốc ngắm nhìn hơi hơi thay đổi chuyển thành si mê là được, hắn ra vẻ bị sắc đẹp của đối phương hấp dẫn, nhưng trong lòng đang cười lạnh giễu cợt. Nam Cung Dực hắn dù không tốt, cũng không thể có khả năng đối với một lão bà gần bốn năm mươi tuổi cảm thấy hứng thú, chẳng qua hiện nay hắn như hổ lạc đồng bằng, cực kỳ cần một cơ hội, để cho hắn có cơ hội tung mình nhảy. Mà nàng, có thể thỏa mãn hắn. “Phu nhân, ngươi thật đẹp! Mẫu Đơn thiên hương quốc sắc, cũng không bằng một phần vạn của phu nhân, càng đừng nói đến những thứ dung hoa tục phấn kia …” Hắn ưu nhã nhẹ ngửi: “Mùi thơm trên người phu nhân, cũng mê người như vậy, làm cho trăm hoa chán nản phai màu, tội lỗi của phu nhân thật là rất rất lớn.” Khuôn mặt anh tuấn, thân thể trẻ tuổi, khí chất ưu nhã tôn quý, ngày trước ở Nam Dực quốc khuynh đảo chúng sinh chính là Nam Cung Dực tuyệt đối có mị lực mê hoặc người. Tâm tình của Bắc Thần Mẫn Nhi lung lay chỉ trong chốc lát, chung quy có lẽ là kinh nghiệm từng trải trên giang hồ, không có lập tức lâm vào trong sự cám dỗ. Nàng khẽ nhếch môi, nghiêng người, nhường cho hắn một con đường: “Đi vào rồi hãy nói.” Nam Cung Dực đi theo nàng vào gian phòng, bên trong gian phòng còn lưu lại tắm rửa sau khi độc hữu chính là hương thơm, hắn bình tĩnh mà chống đở, không có sinh ra bất kỳ mê luyến cùng khinh thương. Hắn cố ý nắm dưới cánh tay phải bị thương của mình, nhẹ thở dài một tiếng, khiến cho nàng chú ý. “Ngươi bị thương? Ngươi vừa mới nói đại ca của ta đã xảy ra chuyện, rốt cuộc là chuyện gì xảy ra?”Bắc Thần Mẫn nhi hỏi. Nam Cung Dực nhíu nhíu chân mày, lộ ra vẻ thống khổ: “Phu nhân, đều do thuộc hạ vô dụng, võ công thấp kém, không có biện pháp bảo vệ tốt cung chủ, cung chủ ngài…” “Hắn thế nào?”Ánh mắt Bắc Thần Mẫn Nhi căng thẳng. “Cung chủ ngài vốn chỉ là muốn đi Bạch gia tìm Nhiếp Hồn Đăng của gia tộc Bắc Thần về, ai ngờ ở thành Bạch Tịch gặp Long Thiên Tuyệt, Long Thiên Tuyệt không biết từ nơi nào chiếm được một bảo vật, hắn thừa dịp cung chủ không phòng bị hết sức, dùng bảo vật kia đánh lén cung chủ, đem cung chủ thu vào trong món bảo vật kia rồi. Thuộc hạ liều mạng muốn cứu cung chủ ra, tài nghệ không bằng người, bị Long Thiên Tuyệt làm cho bị thương. Thuộc hạ không có cách nào, chỉ đành phải liều mạng chạy ra ngoài thành, đến đây thông báo phu nhân, thỉnh phu nhân mang cao thủ đi trước cứu viện cung chủ!”Nam Cung Dực nói. Hắn cố gắng đem chút chi tiết hời hợt, chính là vì rửa khỏi hiềm nghi của mình, quay trở lại lúc trước, hắn trảm thảo trừ căn, sớm trừ đi những cao thủ tùy tùng kia theo hắn cùng cung chủ đi thành Bạch Tịch, như vậy hắn liền có thể một tay nắm giữ càn khôn, thị phi trắng đen mặc hắn đảo điên, một câu định đoạt. Ánh mắt Bắc Thần Mẫn Nhi bỗng dưng sắc bén, bắt ra hai đạo hung quang: “Long Thiên Tuyệt, hắn dám làm đại ca ta bị thương một chút xem?” “Phu nhân, hắn cùng với cung chủ vốn là thầy trò, không biết làm sao hai thầy trò trống đánh xuôi, kèn thổi ngược, thành cừu địch. Ở Ngạo Thiên đại lục, Long Thiên Tuyệt vẫn cùng Cung Chủ tạo thành thế nước lửa, hiện tại Long Thiên Tuyệt bắt được Cung chủ,chắc chắn sẽ không để cho hắn còn sống rời khỏi thành Bạch Tịch. Chúng ta phải nhanh phái cao thủ đi cứu cung chủ mới được, nếu như đã muộn, tính mệnh của cung chủ chỉ sợ là cũng…” Nam Cung Dực muốn nói lại thôi, vừa đè lấy miệng vết thương ra sức thở dài, vừa quan sát phản ứng của Bắc Thần Mẫn Nhi. “Đáng giận! Ta còn không đi tìm vợ chồng Long Thiên Tuyệt gây phiền toái, bọn họ ngược lại tới động chạm lên người của ta.” Bắc Thần Mẫn Nhi hừ lạnh một tiếng, nói, “Ngươi nhìn đi, ta nhất định sẽ đem thành Bạch Tịch san thành bình địa!” Nàng trầm ngâm chốc lát, dạo bước đến cạnh cửa nói: “Bắt đầu từ hôm nay, bởi vì ngươi tới tạm thời thay chức vụ của đại ca ta, ta tối nay suốt đêm đi gia tộc Tông Chính, trong khoảng thời gian ta không có ở đây, ở đây tất cả mọi người nghe theo hiệu lệnh của ngươi.” Nàng tiện tay ném cho Nam Cung Dực một khối lệnh bài, câu môi nói: “Có tấm lệnh bài này, ngươi có thể ra lệnh cho mấy ngàn tên cao thủ, người nào không theo, có thể tiền trảm hậu tấu. Ngươi phải dùng lệnh bài cẩn thận, thay ta chuẩn bị hết thảy ở nơi này, chờ ta trở lại mới thôi.” Tay Nam Cung Dực run run nhận lấy lệnh bài, cảm xúc nhất thời sục sôi bay bổng lên, có khối lệnh bài này, hắn liền có tư cách của môn phái độc lập, hắn có thể truyền lệnh mấy ngàn tên cao thủ, tùy hắn sử dụng. Hắn chờ đợi cơ hội này bao lâu, rốt cục đến! Nội tâm kích động, ngoài mặt hắn hết sức lo sợ: “Phu nhân, trọng trách như thế, ta làm sao gánh chịu được đây? Hay là ngài đem nó thu hồi lại đi, thuộc hạ tin tưởng phu nhân rất nhanh là có thể đem cung chủ cứu về, trở lại chủ trì đại cục.” Cung chủ làm sao còn có thể trở về được đây? Lấy hiểu biết của hắn đối với Long Thiên Tuyệt, Long Thiên Tuyệt tuyệt đối không có khả năng cho cung chủ bất kỳ cơ hội sống sót nào, cho nên Bắc Thần Mẫn Nhi đi lần này, nhất định không công mà trở về, nói không chừng còn có thể cùng Long Thiên Tuyệt lưỡng bại câu thương. Bọn họ hai bên vô luận là người nào thảm bại, đối với hắn mà nói cũng là chuyện tốt. Thanh âm Bắc Thần Mẫn Nhi cười khẽ, mị nhãn lưu chuyển, xoa đầu ngón tay sơn hồng vịn lên đầu vai hắn, nàng cố ý nghiêng người gần sát hắn, một ngụm mùi thơm nhẹ thổi ở bên tai hắn: “Ngươi không phải là vẫn muốn nhận được nó sao? Thế nào, hiện tại đồ tới trong tay ngươi, ngươi không dám nhận? Đừng tưởng ta mơ hồ, ta có thể từ trong ánh mắt của ngươi trông thấy ngươi đối với dục vọng của quyền thế cùng dã tâm. Ta hiện tại cho ngươi cơ hội này, ngươi phải nhớ rõ ràng, cơ hội này rốt cuộc là người nào cho ngươi…” Thân thể Nam Cung Dực khẽ run lên,cuống quýt thu liễm tâm thần, thì ra tâm tư của nữ nhân này thâm trầm như vậy, dã tâm của hắn căn bản không thể gạt được nàng. Bất quá, điều này cũng không có gì, chỉ cần nàng đối với mình còn cảm thấy hứng thú, là hắn có thể vững vàng nắm nàng ở trong tay. Hắn nâng tay lên, đặt lên mu bàn tay của nàng, theo phương hướng đầu ngón tay một đường trượt nhẹ, “Có thể được phu nhân chú ý như thế, Nam Cung Dực nhất định sẽ quý trọng cơ hội phu nhân cho, ngày sau nếu có ngày nổi danh, chắc chắn hảo hảo báo đáp phu nhân.” Bắc Thần Mẫn Nhi hài lòng cười một tiếng quyến rũ, thu tay lại, đeo lên trên mặt cái mạng che mặt, quyết định đi ra cửa. Cửa phòng đóng chặt một cái, nụ cười trên môi Nam Cung Dực lập tức thu hồi, bật ra một tia trào phúng. Lệnh bài một khi được giữ tại trong tay của hắn, hắn không thể nào lại đem nó trả lại, hắn bây giờ trái lại hy vọng Long Thiên Tuyệt có thể đại phát thần uy, một lần ra tay diệt được Bắc Thần Mẫn Nhi cùng cao thủ nàng mang đến, hoàn toàn thay hắn dọn sạch chướng ngại. Dã tâm giống như đốm lửa nhỏ cháy lan ra đồng cỏ, tùy ý lan tràn. …… Tháp Kim Hòa trải qua cải tạo, cách thân tháp, liền có thể lấy thuật Hấp thu thu nạp công lực của người ở bên trong tháp. Kể từ đó, đối với Long Thiên Tuyệt mà nói, quả thực là như hổ thêm cánh. Hắn khoanh chân ngồi ở trên giường, đem Tháp Kim Hòa để ở trước gót chân, điều tức vận công. Bên tai, thỉnh thoảng chui vào tiếng chửi rủa của cung chủ, trải qua mấy ngày bị nhốt, không ăn không uống, cung chủ cư nhiên còn có dư lực thở dốc, có thể thấy được thực lực của hắn cùng năng lực sinh mệnh của hắn cường thịnh bao nhiêu. “Long Thiên Tuyệt, ta là sư phụ ngươi! Một ngày là thầy, cả đời là cha. Ngươi khi sư diệt tổ, sẽ bị trời phạt!” “Long Thiên Tuyệt, ngươi có biết thực lực gia tộc Bắc Thần ta không? Ngươi tuyệt đối đắc tội không nổi đâu, ngươi sẽ phải hối hận, ngươi sẽ vạn kiếp bất phục!” “Chỉ cần bây giờ ngươi thả ta,ta sẽ coi như không có chuyện gì xảy ra, chúng ta từ đó cầu quy cầu, đường quy đường, ai cũng không đi can thiệp ai, có được không?” “Long Thiên Tuyệt, ngươi đừng làm bộ như cái gì cũng đều không nghe thấy, ta biết ngươi nghe thấy được, ngươi trả lời ta!” “……” Mặc dù cung chủ chửi rủa như thế nào, uy bức lợi dụ (đe dọa, dụ dỗ), Long Thiên Tuyệt mắt điếc tai ngơ, hoàn toàn không đem hắn để vào trong mắt, giờ phút này cung chủ đã trở thành cá trong chậu, không gây nổi bất kỳ sóng gió nào. Cung chủ lửa giận công tâm, không biết làm sao vô luận mình chửi rủa như thế nào đều không thể làm lay động tâm thần Long Thiên Tuyệt, hắn bắt đầu có chút tuyệt vọng. Hắn đưa mắt nhìn chăm chú thi thể cự thú nằm ngang cách hắn không xa, trải qua mấy ngày nay, nếu không phải dựa vào máu cùng thịt của cự thú để uống, hắn chỉ sợ sớm đã chết. Bên người thi thể cự thú, còn có một con kim khí chế tạo thành binh khí đặc biệt có mắt nhìn chằm chằm giám thị hắn, hắn cũng kỳ quái, binh khí kia rõ ràng không có sinh mệnh cũng không có linh khí, nhưng vì sao mỗi lần hắn di chuyển một bước, binh khí sẽ theo sát bước tiến của hắn? Trong lúc suy tư, từ trên thân tháp rót xuống một đoàn khí âm hàn, đem toàn thân cao thấp của hắn bao vây. Tim hắn cảm giác không ổn, vận chuyển công lực, muốn chống cự tránh thoát sự trói buộc của cỗ hàn khí này … Khách khách Khách khách —— Kim khí chế tạo binh khí đặc thù đột nhiên đứng lên lượn vòng, khí tức nó thả ra càng dày đặc, tốc độ bay vòng vòng của binh khí cũng là càng nhanh. Khách khách Khách khách —— Âm thanh chói tai bén nhọn, như từng lá bùa đòi mạng. Lúc này còn không phải là đáng sợ nhất, đáng sợ nhất chính là, hắn cảm thấy được huyền khí trong cơ thể mình bị một cỗ lực lượng không biết tên từ đầu đến cuối hung hăng rút ra. “A —— Long Thiên Tuyệt, sao ngươi dám? Ta không tha cho ngươi ——” Cung chủ khàn giọng rống giận, màu tím huyền ảo phá vỡ thân thể thoát ra, khối khí màu tím hình dáng không rõ, đầu tiên là một ít một ít dung hợp thành một con ác thú khổng lồ trôi nổi, diện mạo dữ tợn, ánh mắt trống rỗng, tràn đầy tà khí. Sau đó, đột nhiên nổ tung…… Ác thú tán dật thành từng khúc nhỏ giống như những con ác thú nhở hơn, mặt mũi dữ tợn, tràn ngập cả thân tháp, cố gắng hủy diệt thân tháp, phá tháp ra ngoài. — Chương V170 Thừa nhận là hiền tế Long Thiên Tuyệt tức khắc cảm thấy áp lực bội phần, ngưng thần chuyên chú, đem tất cả huyền khí của bản thân tập trung vào một điểm, rót vào Tháp Kim Hòa. Ba! Ba! Ba! Ba! Huyền khí như mưa đổ xuống, từng con ác thú kịch liệt nổ tung. Cung chủ gào thét một tiếng, trút xuống tất cả lực lượng, muốn cùng Long Thiên Tuyệt đem sinh tử đánh cược một lần. Hai người thực lực tương đương, cứng đối cứng, giằng co ở nơi đó. Tuy nói là giằng co, Long Thiên Tuyệt chiếm thượng phong, bởi vì khi bọn hắn đồng thời giằng co lẫn nhau, thuật Hấp thu trong cơ thể hắn còn đang vận chuyển, như tằm ăn lên huyền lực trong cơ thể tông chủ. Kể từ đó, thế cân bằng từ từ bị đánh phá. Giờ phút này, vô luận là Long Thiên Tuyệt hay là cung chủ, song phương đều bị vây ở trạng thái toàn lực ứng phó, không phải là ngươi chết chính là ta chết, lại không chịu được một điểm ngoại lực vượt vào. Cả bên trong gian phòng tiếng gió gào thét. Ở ngoài cửa phòng, Bạch Tuyết Mai không ngừng đi đi lại lại, do dự không tiến, trong đầu không ngừng quanh quẩn giao phó của tổ phụ: nhất định phải trở thành nữ nhân của Long tôn chủ, tiền đồ của Bạch gia đều trông mong ở trên người một người là ngươi …. Ai, nàng rốt cuộc nên làm như thế nào? Giương mắt lên, ánh nến trong gian phòng chập chờn, lập lòe bất định. Nàng hơi ngẩn ra, xuyên qua màn cửa sổ bằng lụa, phảng phất thấy một cái thân ảnh mờ nhạt, nhịp tim đột nhiên tăng nhanh. Nàng cùng Long tôn chủ chạm mặt vẻn vẹn dừng ở hội trường tỷ võ của thập đại học viện, lúc ấy toàn bộ tinh thần của nàng đều nhào vào trên người Vân Trung Thiên, cho nên đối với Long Thiên Tuyệt không có quá nhiều ấn tượng. Trong tưởng tượng, hắn hẳn là người hết sức lãnh khốc, hắn có thể trong một ngày lật đổ Bạch gia bọn nàng, khiến cho tộc nhân của nàng cùng gia gia của nàng tất cả biến thành thuộc hạ của hắn, nhân vật như thế, làm nàng không khỏi cảm thấy sợ hãi. Thật muốn đến gần hắn sao? Nhịp tim của nàng tốc độ không thể ức chế. “Ngươi còn do dự cái gì?” Một cái thanh âm ở phía sau dọa nàng giật mình. “Gia gia?” “Ta đã sai người dẫn toàn bộ thủ vệ phụ cận đi, ngươi có thể yên tâm can đảm đi vào, đây là cơ hội tốt nhất của ngươi, tuyệt không thể bỏ qua.” Bạch gia chủ ngữ khí lạnh lùng. “Gia gia, ta……” Bạch Tuyết Mai chần chờ, trong ánh mắt tiết lộ ra hoảng hốt. “ Đi! Nếu không ngươi không phải nữ nhi của Bạch gia ta!” Sắc mặt của Bạch gia chủ đột nhiên trầm xuống, cho nàng một cái thông báo cuối cùng. Lúc này, ngoài phủ đệ truyền đến tiếng vang khác thường, giống như là có ngoại địch xâm nhập. “Gia gia?” “Đại sự gì ngươi cũng đừng quản! Có gia gia ở đây, gia gia bảo vệ ngươi bình yên vô sự!” Bạch gia chủ ý chí kiên định, bất vi sở động. Bạch Tuyết Mai dưới chân lảo đảo, nàng biết mình không còn đường lui nữa. Từng bước từng bước, nàng cất bước đi về phía cửa phòng, mỗi một bước đều vĩnh biệt giấc mơ tuổi trẻ của nàng, loại giấc mơ tốt đẹp này từng bước rời nàng cách xa, sau khi từ bỏ giấc mơ của nàng, nàng cũng chỉ còn lại có trách nhiệm đối với gia tộc. Long Thiên Tuyệt nghe thấy âm thanh khác thường bên ngoài phủ, mày kiếm của hắn nhướng lên, thầm cảm thấy không ổn. Lại nghe được bên ngoài cửa có tiếng bước chân tới gần, trán hắn nhăn càng sâu. Giờ phút này là lúc hắn cùng cung chủ sinh tử nhất quyết (một lần quyết định sống còn), không chịu được bất kỳ quấy nhiễu bên ngoài nào, hết lần này tới lần khác có người đến gần phòng của hắn, ý đồ bất minh, sợi dây thần kinh toàn thân hắn bị kéo căng lên. “Long tôn chủ, Bạch Tuyết Mai cầu kiến.” “Long tôn chủ?” Người ngoài cửa liên tục gọi mấy tiếng, cũng không thấy có người trả lời. Chi nha, cửa phòng được đẩy ra, một cỗ làn gió thơm đập vào mặt. Khuôn mặt anh tuấn của Long Thiên Tuyệt đều nhăn lại, Bạch Tuyết Mai là ai? Hắn tại sao một chút ấn tượng cũng không có? Cũng khó trách hắn không có ấn tượng, tứ đại mỹ nhân của thập đại học viện trong miệng mọi người đối với hắn mà nói thì ngay cả hứng thú nhìn một cái cũng không có, làm sao nhớ được có người như Bạch Tuyết Mai đây? Chẳng qua, đối phương họ Bạch, chắc là người Bạch gia không thể nghi ngờ. Đáng chết, nàng lúc này tới phòng của hắn làm cái gì? Bên trong Tháp Kim Hòa, cung chủ cảm thấy hắn phân tâm, liều lĩnh cười lớn tiếng: “ Long Thiên Tuyệt, ngươi buông tha đi! Mệnh của bổn tọa không có đến tuyệt lộ, ngay cả trời cao cũng đang giúp ta, ha ha ha …mau buông tha đi!” “Mơ tưởng! Bổn tọa hôm nay nhất định phải luyện hóa ngươi, hút cạn huyền khí trên người của ngươi, làm cho ngươi hoàn toàn biến thành một tên phế nhân!” Tiếng nói từ đáy lòng của Long Thiên Tuyệt như từng đạo Phật Ấn, hung hăng vỗ vào bên trong tháp. Trong Tháp Kim Hòa giằng co lần nữa tăng lên. Bạch Tuyết Mai đẩy cửa vào, trên trán cuốn theo một trận gió lốc, bước tiến của nàng dừng lại. Nam tử tóc vàng khoanh chân ở trên giường, lập tức chiếu vào mi mắt của nàng, đồng thời hoảng hốt, nàng âm thầm hạ xuống quyết tâm. Dù sao dù sao không có đường lui, không bằng liền bất cứ giá nào! Đóng cửa phòng lại, nàng từng bước bước gần giường hẹp,với ba bước xa xôi, móng tay sơn màu hồng gảy nhẹ đai lưng, la quần tơ lụa tầng tầng lớp lớp rơi xuống …. “Xuy!” Lầu gác trên thành Bạch Tịch, một mũi tên lạnh lẽo xuyên qua không trung, thẳng tắp cắm vào ót của tên lính thủ thành. Một tiếng kêu, lửa cháy bùng lên, chiến thế hết sức căng thẳng. Dưới cổng thành, đông nghịt một mảnh, không biết từ nơi nào nhô ra nhiều người như vậy, đao quang kiếm ảnh, dày đặc thẳng hướng cổng thành. “Nhanh đi báo cho tôn chủ! Có kẻ địch đột kích!” Trên cổng thành có người lớn tiếng kinh hô, dư âm còn chưa ngừng nghỉ, hàng nghìn hàng vạn mũi tên như mưa sa giống như trút xuống, đem tiếng hô của hắn bao phủ trong mưa tên. Trong khoảnh khắc, cửa thành thất thủ, cao thủ nhóm lớn nhóm lớn trào vào thành Bạch Tịch. Cả tòa thành trì trong nháy mắt thành chiến trường. Vân hộ pháp tuần tra theo thường lệ, đi tới nửa đường, nâng đầu lên nhìn thấy mưa tên dày đặc bao phủ ở phương hướng thành lâu, trong lòng hắn nhất thời cảm thấy không ổn. Đạn báo hiệu trong tay bắn ra cao ngút trời, ánh sáng huỳnh sắc biến ảo thành ba chữ “Lăng Thiên Cung”, kêu cứu khẩn cấp. Ánh sáng huỳnh sắc, trong đêm tối càng bắt mắt. “Không tốt, có biến! Nhanh đi báo cho tôn chủ!” Các cao thủ Lăng Thiên Cung thấy được đạn tín hiệu được phát ra, rối rít chạy nhanh báo cho nhau biết. Trang viên của Phùng đại sư, phụ tử Vân Mộ Phàm cùng Vân Trung Thiên vẫn quanh quẩn ở chỗ này, cùng Phùng đại sư tụ họp nhỏ, đột nhiên thấy trên bầu trời khác thường, hai phụ tử liếc mắt nhìn nhau, lộ ra vẻ ngưng trọng. “Phụ thân, trong thành sợ là đã xảy ra chuyện, chúng ta phải giúp Thiên Tuyệt.” Vân Trung Thiên nói. Vân Mộ Phàm trầm ngâm trong chốc lát, quay đầu nói với Phùng đại sư: “ Phùng lão, ta thấy động tĩnh bên ngoài không nhỏ, lần này sợ là muốn nhờ vũ khí của lão ngài tới làm ngoại địch kinh sợ rồi.” “Không thành vấn đề! Lão phu đã nói, phàm là Vân lão đệ cần, lão phu nhất định đem hết khả năng.” Phùng đại sư không nói hai lời, rất sảng khoái đáp ứng. “Vậy ta trước tiên thay hiền tế (con rể tốt) cám ơn Phùng lão rồi.” Vân Mộ Phàm ôn nhuận mỉm cười nói. “Ha ha ha, lão phu thật là hâm mộ ngươi, có một hiền tế như vậy! Tất cả vũ khí của lão phu ở nơi này, mặc ngươi chọn lựa, mau mau giúp hiền tế của ngươi đi!” Phùng đại sư đối với bằng hữu thập phần khẳng khái. Vân Trung Thiên kinh ngạc cười khổ, thái độ của phụ thân cũng không tránh khỏi biến chuyển quá nhanh đi? Hắn thật tò mò, đến tột cùng xảy ra chuyện gì, khiến cho phụ thân nhanh như vậy liền thay đổi thái độ đối với Long Thiên Tuyệt, bắt đầu mở miệng gọi hắn một tiếng hiền tế. Nhưng nếu hắn biết được phụ thân là bởi vì thiếu chút nữa bị Long Thiên Tuyệt tính kế, suýt nữa bị dội trúng một nồi canh nóng, mới thay đổi cái nhìn đối với Long Thiên Tuyệt, hắn nhất định sẽ hoài nghi phụ thân có khuynh hướng tự ngược (TM: Ta đang định nói câu này =]]) Con đường chính rộng rãi, cửa thành cùng phủ thành chủ liền và thông nhau, cửa thành vừa vỡ, vô số các cao thủ liền dọc theo đường chính, một đường thẳng hướng phủ thành chủ. Trong đội ngũ chút ít cao thủ ở nơi này, có một cô gái áo đen che mặt bằng khăn lụa, xen lẫn trong đội ngũ cao thủ, ung dung mà đi. Một ít ánh sáng sắc bén từ hai con ngươi lộ ra ngoài xuyên suốt, sát khí bức người. Khí tức của nàng như có như không, thần bí khó lường, nhưng mọi người có thể ở trong mấy ngàn cao thủ này nhìn một cái liền cố định trên người nàng, bởi vì nàng chính là thủ lĩnh của đội ngũ này! “Giết! Vào thành chủ phủ giết cho ta! Bắt sống Long Thiên Tuyệt!” Bắc Thần Mẫn Nhi thanh âm thị huyết, đem đội ngũ cao thủ sát khí đằng đằng lần nữa đốt lên, tiếng kêu giết ngất trời. Cách đó không xa, Vân hộ pháp dẫn đầu các cao thủ Lăng Thiên Cung từ một đầu khác của con đường xung phong liều chết tới đây, trong miệng hô lớn: “Giết! Ngăn cản bọn họ, không thể để cho bọn họ tiến vào phủ thành chủ!” Hai cỗ thế lực như thủy triều lao nhanh, va chạm lẫn nhau, cắn nuốt …. Đây là một buổi tối máu tanh, máu chảy thành sông! Bách tính của Bạch Tịch thành rối rít núp ở trong phòng của chính mình, không dám bước ra cửa phòng nửa bước, bên tai nghe được chính là tiếng kêu rung trời, ánh mắt nhìn qua chính là đầy trời thịt hồng máu tươi, một đêm này không biết đã chết bao nhiêu người. Bên trong hỗn chiến, Bắc Thần Mẫn Nhi phi thân lên, phá tan tầng tầng trở ngại, thẳng đến trước cửa phủ thành chủ. Nàng cười lạnh một tiếng, công khai cất bước mà vào. Một tên thủ vệ tiếp theo xông lên phía trước, nàng nhẹ nhàng xuất chưởng, dọn sạch chướng ngại. “Chỉ bằng các ngươi, cũng muốn ngăn cản ta? Muốn chết!” Nàng khẽ vung cánh tay phải, vẽ ra một đạo vòng tròn, lại dùng lực đẩy, vòng tròn tựa như lá chắn, đẩy ra thu dọn hết thảy lực cản. Rầm rầm rầm phanh! Các cao thủ đi trước ngăn cản, một tên tiếp theo một tên bị đẩy lùi hai bên,thanh âm buồn bã tru lên. “Long Thiên Tuyệt, ngươi lăn ra đây cho bổn tọa!” Kèm theo tiếng nàng gầm thét, cả phủ thành chủ đều run rẩy. Bạch gia chủ ngắm nhìn ánh nến lóe lên trong gian phòng xa xa, một bước cũng chưa từng rời đi, hắn rất tin không có nam nhân nào không vụng trộm, hắn đưa cháu gái, hiển nhiên một mỹ nhân đưa đến bên cạnh, tôn chủ không có lý do không chấp nhận. Hắn đem hi vọng toàn bộ ký thác vào trên người cháu gái. Giờ phút này, đột nhiên có khách không mời mà đến xông vào, hắn khẽ nguyền rủa một tiếng, hiện thân nghênh đón kẻ địch. Chỉ cần cháu gái có thể đạt thành tâm nguyện của hắn, cho dù bỏ mình, hắn cũng không tiếc rồi, cho nên hắn phải ngăn cản được kẻ địch bên ngoài, cho cháu gái tranh thủ thời gian. Hắn tin tưởng lấy tính tình Long tôn chủ dám làm dám chịu, hắn ta nhất định sẽ chịu trách nhiệm đối với cháu gái mình. “Ngươi là người phương nào? Đêm khuya dám can đảm xông vào phủ thành chủ?” Bạch gia chủ mi nhíu lại thành một chữ Xuyên (川), trợn mắt nghiêm khắc nhìn về hướng Bắc Thần Mẫn Nhi. Bắc Thần Mẫn Nhi liếc xéo hắn một cái, ánh mắt lãnh phúng (lạnh lùng trào phúng) dứt khoát nhưng giết người vô hình, căn bản không có đem Bạch gia chủ để vào trong mắt. Nàng tiếp tục ngắm nhìn bốn phía, thần thức mở rộng ra, cố gắng tìm ra tung tích của huynh trưởng. “Lão phu hỏi ngươi nói, ngươi vì sao không đáp?” Bạch gia chủ tức giận, hắn không cách nào nhịn được cảm giác bị người khinh thường. “ Loại người kiến hôi, cũng dám cùng bổn tọa nói chuyện? Nhanh cút sang một bên cho bổn tọa!” Bắc Thần Mẫn Nhi lạnh lẽo liếc hắn nói, “Ta hỏi ngươi, Long Thiên Tuyệt đâu? Hắn ở chỗ nào?” “Lão phu sẽ không nói cho ngươi!” Trường kiếm đột nhiên rút ra, Bạch gia chủ cầm kiếm hướng về phía đối diện, “ Muốn biết tung tích của Long tôn chủ, vượt qua ải này của lão phu đã!” “Con kiến hôi không sợ chết,bổn tọa thành toàn cho ngươi! ” Bàn tay Bắc Thần Mẫn Nhi phiên chuyển, gió trong tay áo chuyển động bay lên, một vốc trùng hắc ám từ trong tay áo nàng bắn ra, hướng mặt Bạch gia chủ bất ngờ tập kích. Bạch gia chủ kinh hô, muốn dời bước thoát đi, ai ngờ thân ảnh chẳng biết tại sao bị định tại nguyên chỗ. “A —— a a —— a a a a ——” Tiếng kêu thảm thiết của hắn từ nhỏ biến thành lớn. Do ngắn biến thành dài, trên mặt, trên vai, trên người cũng đều bị vật còn sống màu đen hấp thụ, từng chút từng chút xâm chiếm lên máu thịt của hắn, thời gian ngắn ngủi, cả người hắn chỉ còn một bộ xương trắng vô cùng thê thảm. Bạch Tuyết Mai thân thể trần truồng, vừa định tiếp cận Long Thiên Tuyệt, ai ngờ ngoài cửa vang lên tiếng gầm gừ, gạch ngói từ trên trần nhà cũng vỡ vụn rơi xuống, nàng vội vàng nhặt lên y phục vừa cởi ra, che ngực, bộ ngực phập phồng bất định. Trên giường, trán Long Thiên Tuyệt toát ra mồ hôi lạnh, trong tháp ngoài tháp hết lần này đến lần khác xuất hiện nhiều trạng huống, cực kì ngoài dự liệu của hắn.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom