• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Full THIÊN TÀI NHI TỬ VÀ MẪU THÂN PHÚC HẮC (1 Viewer)

  • Chương 551

Quá tức giận! Long Thiên Tuyệt, tiểu tử ngươi tốt lắm, dám cho nhạc phụ đại nhân ta một chiêu như vậy. Ngươi chờ đó cho ta. Vân Mộ Phàm lo lắng ngó nhìn Ngọa Long cư, muốn xác định bên trong Ngọa Long cư hai tiểu bảo bối có bình yên vô sự hay không, nhìn vào cửa sổ của Ngọa Long cư, Vân Mộ Phàm ân cần hỏi: “Tiểu Mặc, cháu và muội muội có làm sao không?” Khuôn mặt lạnh lùng nhỏ bé của Tiểu Mặc hiện lên ba vạch đen. Phụ thân vô lương tâm, cứ như vậy đem hai huynh muội bọn họ bán đi…… “Không có chuyện gì.” Bé buồn buồn đáp, trong lòng không khỏi lo lắng cho mẫu thân, mắt mẫu thân không nhìn thấy gì, chắc là mẫu thân rất sợ hãi. Còn nhớ lúc trước mình tỉnh dậy lúc nửa đêm, xung quanh tối như mực, cái gì cũng không nhìn thấy, chỉ có thể nghe được tiếng gió vù vù và tiếng cú kêu. Mỗi lúc như vậy, mình đều cảm thấy sợ hãi, mẫu thân bây giờ nhất định cũng sợ hãi như vậy. Góc áo bị kéo nhè nhẹ, Tiểu Mặc cúi đầu, nhìn vào đôi mắt trong suốt của muội muội. “Ca ca, phụ thân và mẫu thân đi nơi nào vậy?” “Ca ca cũng không biết” Tiểu Mặc Tiểu thở dài, vuốt cái đầu nho nhỏ của muội muội nói, “Tiểu Huyên Huyên, muội có biết cõi đời này người nào đối với muội tốt nhất không?” “Là ai vậy?” Tiểu Nguyệt Nha ngây thơ hỏi. Ánh mắt của Tiểu Mặc phát sáng, trịnh trọng nói: “Đương nhiên là ca ca đối với muội tốt nhất. Muội nghĩ xem, phụ thân và mẫu thân cũng già rồi, rất nhanh tóc sẽ bạc, hàm răng rụng hết, bọn họ sẽ không chăm sóc muội lâu được. Chỉ có ca ca tuổi trẻ, anh tuấn đẹp trai, mới có thể chăm sóc muội, bảo vệ muội. Cho nên, sau này muội phải yêu ca ca nhiều hơn một chút đúng không?” Tiểu Nguyệt Nha được dạy dỗ, khả ái gật đầu, thanh âm mềm nhũn thấm vào lòng người: “Huyên Huyên thích nhất ca ca.” Ngay lập tức Tiểu Mặc như mở cờ trong bụng, ánh mắt xinh đẹp cười giống như trăng rằm. Hai huynh muội nhìn nhau, không chú ý tới phía sau bọn họ, có ba vị tăng nhân đến từ Phạm Âm tự, mắt nhìn chằm chằm vào Tiểu Nguyệt Nha quan sát Vân Trung Thiên quan sát bọn họ, nhận ra ánh mắt khác thường của ba người họ, trong lòng hắn đột nhiên nhảy lên một cái. Bỗng nhớ lại ngày Tiểu Nguyệt Nha tròn tuổi, từng bắt được một chuỗi Xá Lợi Phật Châu, nghe nói Xá Lợi Phật Châu xuất phát từ Phạm Âm Tự. Hỏng bét, hắn làm sao quên mất điều này. Ngàn phòng vạn phòng, cuối cùng không phòng bị chu toàn, để cho tăng nhân của Phạm Âm Tự thấy Tiểu Nguyệt Nha. Từ ánh mắt khiếp sợ và kích động của bọn họ lúc này, hắn suy đoán bọn họ đã phát hiện sự tồn tại của Phật châu, hơn nữa còn đặt sự chú ý vào nó. Làm sao bây giờ? Việc bọn họ làm không biết có làm Tiểu Nguyệt Nha đau lòng hay không? Cho dù bọn họ có ý nghĩ này, hắn tuyệt đối sẽ đem ý niệm trong đầu bọn họ bóp chết trong trứng nước. Côn Luân lão giả cũng phát hiện điểm này, âm thầm hướng Vân Trung Thiên nháy mắt, cho tới nay chưa ai từng chân chính xuất thủ cùng tăng nhân Phạm Âm Tự, cho nên thực lực của bọn họ, ông cũng đoán không được, chẳng qua là mơ hồ có cảm giác bọn họ thâm tàng bất lộ, nếu không chỉ dựa vào thực lực của ba người bọn họ, làm sao có thể an toàn thuận lợi ngàn dặm xa xôi từ Phạm Âm Tự chạy tới nơi này. “Cô bé, trên tay cháu đeo chuỗi Phật Châu lấy từ chỗ nào vậy?” Ánh mắt tham lam của lão hòa thượng nhìn chằm chằm vào Xá Lợi Phật Châu trong tay Tiểu Nguyệt Nha vội vàng hỏi. Nói là tham lam, thật ra thì cũng không đúng lắm. Bởi vì trong ánh mắt của lão không có nửa điểm tà niệm, nếu có chẳng qua là một loại sùng bái kính ngưỡng từ lâu. Xá Lợi Phật Châu, chính là tập hợp xá lợi qua các thế hệ của các vị cao tăng Phạm Âm Tự sau đi về cõi tiên, nối lại với nhau thành một chuỗi hạt. Mỗi một viên phật châu là linh hồn của một vị cao tăng lưu lại, nó đại biểu cho sự thiêng liêng và nhân từ của Phật Gia, ngưng tụ ý niệm và phật lực của các thế hệ cao tăng. Đối với người bình thường mà nói, nó không hề có giá trị và ý nghĩa gì hết, đối với các cao tăng Phạm Âm Tự mà nói, nó có ý nghĩa cũng là vô cùng to lớn, không thể thay thế. Bọn họ bôn ba ngàn dặm, đường xá xa xôi, chính là vì Xá Lợi Phật Châu mà đến. Vì thế, bọn họ đáp ứng yêu cầu của cung chủ Vân Huyễn Điện, thay các nàng trấn áp hồn phách của một vị cao thủ. Chuyện này bọn họ không hề mong muốn, nhưng vì Xá Lợi Phật Châu, bọn họ phải đáp ứng. Bây giờ thì tốt rồi, bọn họ không cần phải mượn lực lượng Vân Huyễn Điện, cũng tìm được Xá Lợi Phật Châu. Không sai, đúng là Xá Lợi Phật Châu không nhầm được. Người khác là người phàm, có lẽ sẽ nhìn nhầm, nhưng mắt của Lạt Ma tuyệt đối không thể có thể nhìn nhầm. Cô bé trước mặt làm sao có được Xá Lợi Phật Châu, hơn nữa còn đem nó làm như một vật trang sức đơn thuần, chuyện này nói ra, cả Phạm Âm Tự đều sẽ nổ tung, cho rằng là cô bé coi thường uy danh và sự thiêng liêng của Phạm Âm Tự bọn họ. Song cô bé trước mặt, thoạt nhìn ngây thơ như vậy. Trên người của bé cất giấu một cổ lực lượng thánh khiết kỳ lạ, so với lực lượng thánh khiết của Xá Lợi Phật Châu không hề yếu hơn. Đây rốt cuộc là duyên phận như thế nào? Càng hỏi thăm, nghi vấn trong lòng lão hòa thượng càng nặng nề, đối với cô bé tràn ngập tò mò. Tiểu Nguyệt Nha nháy mắt mấy cái, thấy lão hòa thượng ánh mắt khác thường nhìn bé, chân mày bé nhẹ nhàng nhíu lại. Bé không hiểu tiếng nói của đối phương, cũng khăng khăng cho rằng, đối phương nhất định là muốn bảo bối Phật Châu của mình. Bé chu cái miệng nhỏ nhắn, kiên quyết lắc đầu “Không cho”. Đôi tay nhỏ bé cùng đưa về phía sau của mình giấu đi. Cảm giác của bé rất nhạy bén, có thể nhận thấy được đối phương ham muốn Phật Châu của bé, bé trực tiếp lắc đầu cự tuyệt đối phương. Mặt lão hòa thượng đỏ ửng, lộ ra lúng túng, bộ dáng của lão lúc này, ở trong mắt người ngoài, đích thực là muốn khi dễ cô bé. “Cô bé, lão nạp chỉ là muốn hỏi một chút lai lịch Phật châu cũng không có ý tứ cướp đoạt.” Lão hòa thượng phát hiện mình càng nói nhiều, cô bé lại càng trốn về phía sau, cuối cùng trốn ở phía sau ca ca của bé, chỉ lộ ra một cái đầu nhỏ, miệng vểnh lên cau mày lại, không tiếng động lên án lão. Tiểu Phượng Hoàng thấy tiểu chủ nhân bị người khi dễ, lập tức vẫy cánh, phi tới trước mặt lão hòa thượng, cùng lão giằng co: “Lão già hói đầu kia, lão dám bắt nạt Tiểu Nguyệt Nha à. Lão dám bắt nạt Tiểu Nguyệt Nha lần nữa xem, ta sẽ không khách khí với lão đâu”. Lão hòa thượng nhíu mày nhìn Tiểu Phượng Hoàng, lão hoàn toàn buông tha cho việc cùng tiểu chủ nhân của nó tiếp tục trao đổi. Ngược lại, mặt lại nhìn Tiểu Mặc hỏi “Tiểu thiếu gia, cháu có thể nói cho chúng ta biết, chuỗi Phật Châu này rốt cuộc là từ đâu tới không? Lúc tìm được nó, có nhìn thấy một vị cao tăng đến từ Phạm Âm tự không?” Tiểu Mặc bĩu môi, híp mắt nhìn về phía Tiểu Phượng Hoàng: “Ngươi hỏi nó sao? Là Tiểu Phượng Phượng ở trong Di tích cổ chiến trường tìm được Phật Châu.” Ba cái đầu trọc cùng nhìn về phía Tiểu Phượng Hoàng, ba cặp mắt không ngừng sáng lên. Tiểu Phượng Hoàng còn chưa hiểu rốt cuộc xảy ra chuyện gì, thoáng cái đã trở thành tiêu điểm của mọi người. Con ngươi của nó mơ hồ chuyển động, vẻ mặt mờ mịt. “Bọn họ hỏi ngươi Phật Châu Tiểu Huyên Huyên đeo trên tay tìm được ở đâu, lúc ngươi tìm thấy Phật Châu có nhìn thấy một vị cao tăng của Phạm Âm tự hay không?” Tiểu Mặc giải thích rõ ràng cho nó hiểu. Tiểu Phượng Hoàng kêu một tiếng thật dài, bừng tỉnh, nguyên lai là hỏi cái này a. Ha ha, cái vấn đề này, không có ai rõ ràng hơn nó. “Ta đúng là tìm được nó trong một cái động, cái động đó nằm trong Di tích cổ chiến trường”. Tiểu Mặc nhận trách nhiệm làm phiên dịch, đem nguyên văn những lời của Tiểu Phượng Hoàng nói cho lão hòa thượng. “Di tích cổ chiến trường” Lão hòa thượng kinh ngạc, cẩn thận nhớ lại, vừa suy tư, vừa liên tiếp gật đầu, “Không sai. Nghe sư phụ lão nạp nói, rất nhiều năm trước, Cơ Biện cao tăng từng gửi về một phong thư, trong thư hình như có đề cập tới chỗ này…… Còn gì nữa không? Trong động có phát hiện tung tích của Cơ Biện cao tăng không?” Tiểu Phượng Hoàng gật đầu: “Ngươi nói vị cao tăng kia, ta có nhìn thấy. Rất nhiều năm trước, ở Di tích cổ chiến trường, xảy ra một cuộc đại chiến. Lúc ấy vị cao tăng kia vì đối phó với cao thủ dị tộc, hy sinh tính mạng của mình, cùng đối phương đồng quy vu tận. Trước khi hắn chết, trên tay mang theo một chuỗi Phật Châu. Trước đó không lâu, ta lại tới Di tích cổ chiến trường, nhớ lại chuyện này, ta liền nghĩ biện pháp chui vào hang động, đem Phật Châu cho lấy lại. Bất quá vị cao tăng kia của các ngươi đã chết, hài cốt của hắn để ở hang động trong Di tích cổ chiến trường.” “A di đà Phật!” Ba hòa thượng đồng thời niệm phật âm, nhiều năm như vậy qua đi, bọn họ cũng biết Cơ Biện cao tăng không còn sống, chẳng qua là trong lòng không khỏi có một cỗ thương cảm. Cơ Biện cao tăng chính là hòa thượng được chúng tăng trong Phạm Âm Tự kính ngưỡng, trong suy nghĩ của họ, Cơ Biện cao tăng là người họ tôn kính nhất, nhiều năm mất tích như vậy, cuối cùng rời đi nhân thế. “Tiểu thiếu gia, chúng ta lần này đến Long Tường đại lục, chính là vì triệu hồi Xá Lợi Phật Châu và di thể Cơ Biện cao tăng. Xá Lợi Phật Châu đối với Phạm Âm Tự chúng ta mà nói, chính là một vật thần thánh không thể không có, kính xin tiểu thiếu gia khuyên nhủ lệnh muội, để nàng đem Xá Lợi Phật Châu vật quy nguyên chủ. Chúng ta nguyện ý dùng những vật trân quý khác cùng lệnh muội trao đổi.” Lão hòa thượng cố gắng thuyết phục Tiểu Mặc, để cho bé ra mặt đem Xá Lợi Phật Châu, từ trong tay muội muội của bé mang tới. Bởi vì hắn đã nhìn ra, cô bé tính tình rất quật cường, tựa hồ đối với Phật Châu rất coi trọng, không cho phép những người khác đụng vào nó. Tiểu Mặc vặn lông mày, quay đầu lại nhìn muội muội, bé không muốn đoạt vật muội muội yêu mến, nhưng lời của lão hòa thượng cũng có đạo lý. Xá Lợi Phật Châu thủy chung là thánh vật của Phật Gia, phải là vật quy nguyên chủ…… “Tiểu Huyên Huyên……” Bé cố gắng cùng muội muội thương lượng. Tiểu Nguyệt Nha không đợi bé nói xong, dùng sức hất cái đầu nhỏ, đôi mắt đen trong suốt tràn ngập ủy khuất và quật cường: “Không cho. Nó là của ta!” Đôi tay nhỏ bé dùng sức đem Phật châu bảo vệ, Tiểu Nguyệt Nha ngẩng đầu nhìn ca ca, trong đôi mắt bắt đầu dần hiện ra nước mắt. Bé tuổi còn nhỏ, đã có ý muốn bảo hộ mãnh liệt, vật mình yêu mến không ai cướp đi được. Tiểu Mặc nhìn muội muội ủy khuất sắp khóc lên, làm sao còn có dũng khí nói ra câu nói kế tiếp? Bé khom lưng, sờ sờ đầu muội muội, mềm giọng an ủi: “Được, không cho. Tiểu Huyên Huyên nói không cho, chúng ta sẽ không cho. Nếu như bọn họ muốn cứng rắn đoạt lấy…, vậy bọn họ trước tiên phải đánh bại ca ca” “Ừ” Tiểu Nguyệt Nha liên tục gật đầu, cuối cùng đem nước mắt ủy khuất thu trở về. Bé ôm lấy chân ca ca, ôm thật mạnh, chính là tín nhiệm và nhờ cậy ca ca. — Chương V184 vợ chồng đoàn tụ (3) Muội muội kiên trì không cho, ca ca bảo vệ. Tình trạng như vậy, làm cho lão hòa thượng một trận nhức đầu, đang muốn nói gì đó vãn hồi cục diện, Tiểu Ban đột nhiên mở miệng, cắt đứt lời lão: “Chuyện Phật Châu, để sau hãy nói. Ta cảm ứng được bên trong ngọn núi này tồn tại một lực lượng thần bí đáng sợ, nó có thể bộc phát bất cứ lúc nào, chúng ta phải thật sự cẩn thận mới được. Chúng ta đáp ứng cung chủ, phải giúp nàng tìm được cái hồn phách kia, chúng ta không thể nuốt lời.” Âm thanh non nớt, lại không thể bỏ qua phẩm chất của đứa bé, trong lời nói của tiểu hòa thượng có sự cẩn thận, thật tình và thủ tín. Tiểu hòa thượng nói xong khiến cho lão hòa thượng tạm thời bỏ qua ý niệm tiếp tục đòi Xá Lợi Phật Châu trong đầu. Tâm trạng căng thẳng của Vân Trung Thiên từ từ giãn ra, hắn cười mà không nói, trong tươi cười lộ ra mấy phần cảnh giác và xa cách. Chuyện Xá Lợi Phật Châu mặc dù tạm thời dừng lại, nhưng thủy chung là tai hoạ ngầm, hắn phải tìm cơ hội cùng muội muội và muội phu thương nghị một chút mới được. Xá Lợi Phật Châu bị phát hiện, mắt muội muội bị thương, hơn nữa trong núi Hắc Mãng có rất nhiểu nguy hiểm đang rình rập, lông mày của hắn nhăn càng ngày càng chặc, cơ hồ vắt thành chữ Xuyên (川). Vân Mạch Thiên ở bên cạnh hắn cúi đầu khuyên nhủ: “Thuyền đến đầu cầu ắt sẽ thẳng, ta xem ba vị Lạt Ma một thân chính khí, tuyệt đối sẽ không làm ra chuyện thương tổn Tiểu Nguyệt Nha.” “Chỉ hy vọng như thế.” Vân Trung Thiên không tiếng động thở dài, bọn họ đều là người ngoài cuộc, cho nên không cách nào hiểu được Xá Lợi Phật Châu đối với Phạm Âm Tự có ý nghĩa và giá trị như thế nào, chỉ mong…… tình hình không xấu như hắn tưởng tượng. Tiểu Nguyệt Nha ngửa đầu nhìn Tiểu Ban hòa thượng, ở trong mắt bé, là Tiểu Ban nói mấy câu gì đó với lão hòa thượng, sau đó lão hòa thượng rút lui, không hề nữa dùng ánh mắt mơ ước như vậy nhìn chăm chú vào bé, theo bản năng bé đối với Tiểu Ban sinh ra thiện ý và hảo cảm. Cái miệng anh đào nhỏ nhắn nhếch lên, bỗng nhiên nàng nở nụ cười, hướng về phía Tiểu Ban hé ra nụ cười ngọt chết người, nụ cười như vậy khiến cho đáy lòng của Tiểu Mặc cũng nhịn không được nổi lên ghen tuông. Tiểu Ban nhẹ nhàng hướng về phía nàng khẽ mỉm cười. Có lẽ, đây chính là duyên phận. Nhìn nhau cười, giữa bọn nhỏ đã xuất hiện một loại tình cảm khó nói. Đột nhiên gió nổi lên, sương mù tan đi. Trên một tảng đá lớn, là hai người đang ôm nhau, màu vàng cùng màu đen giao nhau, sợi tóc lay động, yên lặng nói ra nhu tình. Quả thực là một bức tranh xinh đẹp, kể cả họa sư xuất sắc nhất trong thiên hạ cũng không thể miêu tả ra những gì tinh túy nhất của bức tranh. Long Thiên Tuyệt thuận theo người trong ngực, nhẹ nhàng vuốt vả ánh mắt đang nhắm lại của nàng, chân mày đáy mắt đều là yêu thương. “Khê Nhi……” Hắn cúi đầu, đụng vào trán Vân Khê, hôn lên môi của nàng. “Ừ……” Vân Khê nhẹ nhàng đáp lại, hai tay ôm lấy cổ hắn. Giọng nói nhẹ nhàng ngọt ngào, hấp dẫn khiến Long Thiên Tuyệt tâm tư khó nhịn, nhẹ nhàng tăng lên, càng ngày càng không thể cứu vãn. Triền miên mà vẫn nóng bỏng, say tâm người nào? “Khê Nhi, Khê Nhi. Khê Nhi, Khê Nhi……” mỗi lần hôn xuống là một lần hắn gọi tên nàng, muốn mang đi nỗi sợ hãi của nàng, nàng luôn giả vờ mạnh mẽ, cho đến khi nàng bỏ đi tất cả ngụy trang và cứng ngắc, yếu đuối nằm trong ngực hắn, biến thành một tiểu nữ nhân đơn thuần không buồn không lo. “Khê Nhi, có ta ở đây nàng không cần sợ hãi. Chỉ cần cảm thụ, để cho ta vì nàng làm tất cả mọi chuyện là được rồi.” Âm thanh từ tính trầm thấp của hắn rơi vào trái tim Vân Khê, tạo nên tầng tầng rung động. Vân Khê trong lòng sợ hãi, tâm tình kích động đem môi của mình đưa lên, hôn lên môi Long Thiên Tuyệt. Thế giới của nàng không có một chút ánh sáng, cho nên nàng sợ hãi, mặc dù trong lòng biết mình còn có bảo bối khác, có thể làm cho mình hồi phục thị lực, song giờ này khắc này, nàng cảm nhận mình là người mù chân chính. Trong thế giới bóng tối, đột nhiên có ánh sáng chiếu vào, ánh sáng ấy chính là hắn. Vân Khê nhiệt tình ôm cổ hắn, chủ động đưa môi lên trằn trọc, có trời mới biết, lúc này nàng cần hắn như thế nào. Mà hắn, đến vào lúc nàng cần hắn nhất. Nàng không cách nào ức chế tâm tình kích động của mình, ôm hắn thật chặt hôn hắn thật sâu, không muốn hắn rời khỏi mình nửa bước. Hơi thở Long Thiên Tuyệt bởi vì nàng cưỡng ép dần dần nặng nề, cánh tay ở trên người nàng càng ngày càng gấp. Mạnh mẽ, hắn tấn công lại, hung hăng mút cái lưỡi thơm tho của nàng thỏa thích, quyến luyến không thôi. “Ngô……” Cho đến khi hít thở không thông, hai người mới lưu luyến tách ra, một thở ra, một hô hấp không ngừng. Long Thiên Tuyệt nhìn khuôn mặt Vân Khê ửng hồng, môi đỏ mọng sưng lên, hắn hài lòng vui vẻ nhếch môi nở nụ cười. “Khê Nhi, bộ dáng bây giờ của nàng thật mê người.” Tròng mắt mê muội si ngốc của hắn nhìn nàng, lẩm bẩm một câu. Vân Khê trên mặt phiếm hồng tăng thêm một tầng đỏ thẫm, hai ngón tay nhéo lên cánh tay của hắn: “Chàng khi dễ ta cái gì cũng không nhìn thấy sao?” “Ha ha ha……” Long Thiên Tuyệt gợi cảm mười phần cười lớn, dung nhan thanh nhã chói mắt, lóe ra thanh khiết, làm người ta mê say. Đáng tiếc, Vân Khê chung quy là nhìn không thấy. “Còn cười, vừa rồi chàng đối với cha ta như vậy, cẩn thận ông nhớ mối thù này của chàng, sau này không cho chàng nhìn thấy ta nữa.” Vân Khê ra vẻ tức giận, uy hiếp nói. Chân mày Long Thiên Tuyệt kiêu ngạo nhảy lên, hừ nói: “Không để cho ta nhìn, ta đây vụng trộm nhìn. Dù sao bên trong lẫn bên ngoài của nàng đều là người của ta, chẳng lẽ hắn còn có thể đả bổng uyên ương, chưa loan rẽ thúy, làm một ác nhạc phụ vạn người?” “Phốc” Vân Khê một nhịn không được, phì cười ra tiếng, đúng là chỉ có hắn mới có thẻ nói một câu cực phẩm như vậy. Cho tới bây giờ chỉ nghe qua ác bà bà, ác công công, nàng còn chưa từng nghe qua người ta nói ác nhạc phụ. Nghĩ đến phụ thân của nàng là một vị quân tử ôn nhuận như ngọc, sau khi đụng phải đứa con rể như Long Thiên Tuyệt này, nàng phát hiện phụ thân đại nhân bộc lộ một phương diện khác. Vừa rồi Long Thiên Tuyệt mang theo nàng chuồn đi, phụ thân xa xa truyền đến thanh âm mắng to, làm cho nàng mở rộng tầm mắt. Ở nơi này hay tại nơi nàng gặp ông lần đầu tiên ở Vân Huyễn Điện đều là quân tử ôn nhuận như ngọc. Đây là cha vợ cùng con rể ghen tuông hay sao? Trong nội tâm của nàng sinh ra một chút vui mừng, phụ thân của nàng như vậy cùng phụ thân kiếp trước trong ấn tượng của nàng không giống nhau, nhưng nàng thích phụ thân như vậy. Thậm chí nàng còn nghĩ, nếu ông là phụ thân kiếp trước của nàng, sau khi biết được mình lập gia đình, có phải cũng trở giống ông ấy thất thố, hay là thích cùng con rể của mình ghen hay không? Phụ thân của nàng như vậy, vừa tràn ngập sức sống vừa ấm áp, nàng yêu cực kỳ. “Ta cảnh cáo chàng, không cho phép nói bậy về cha ta.” Vân Khê ra vẻ sắc mặt nghiêm nghị, vẻ mặt cứng rắn, hướng hắn uy hiếp. Long Thiên Tuyệt vội vàng cười, vì mình rửa sạch “tội danh”: “Ta chỉ đùa một chút, tùy tiện nói một chút thôi, làm sao có thể thật sự cùng nhạc phụ đại nhân đánh nhau? Nói thật, ta còn rất bội phục nhạc phụ đại nhân, khí độ, võ nghệ của ông, còn có thành tựu luyện khí của ông, ta đều kính nể và khâm phục. Cho nên, ta tuyệt đối sẽ không cùng lão nhân gia đối nghịch, ta sẽ coi ông ấy là cha ruột của mình mà đối đãi.” Nửa câu phía sau là phát ra từ trong tâm của hắn, từ đáy lòng,v ẻ mặt anh tuấn của hắn cũng bớt phóng túng. “Có thật không?” Vân Khê như mở cờ trong bụng, nàng còn không biết phụ thân ở phương diện luyện khí thành tựu cao như thế đâu, ngay cả Thiên Tuyệt mắt cao hơn đầu cũng khen không dứt miệng, vậy ông nhất định là thuộc về trình độ cấp đại sư. Thật tốt. Nàng yêu hai nam nhân, đều đạt thành tựu lớn ở phương diện luyện khí, như vậy, cho dù không có nàng, bọn họ cũng có chủ đề nói không hết, thưởng thức lẫn nhau, khâm phục lẫn nhau. Song nàng lại nghĩ lầm rồi. Nếu như không có sự tồn tại của nàng, Vân Mộ Phàm và Long Thiên Tuyệt một đôi nhạc tế (nhạc phụ – tế tử, cha vợ – con rể) quả thật có thể cùng nhau giả bộ thưởng thức, khâm phục lẫn nhau. Song bởi vì có nàng, bọn họ đều quá yêu nàng, cho nên mới dẫn đến cục diện nhạc tế ghen tranh nhau ở bên nàng. Bị hai nam nhân yêu nàng tranh đoạt như thế, có phải nàng rất hạnh phúc hay không đây? “Đương nhiên là thật, nhạc phụ đại nhân rất yêu thích ta, đối với ta khen không dứt miệng” Long Thiên Tuyệt gợi cảm mười phần khiêu mi, nếu phía sau hắn có thêm một cái đuôi thì giờ này sợ là sớm vểnh đuôi lên trời cả rồi. “Chàng đừng có mà khoác lác, ta không tin đâu” Vân Khê che miệng cười, nàng cũng không quên, mới vừa rồi tại sao phụ thân lại mắng to như thế, tình trạng như vậy còn muốn làm cho nàng tin tưởng phụ thân đối với hắn khen không dứt miệng, căn bản là nói bừa. “Có tin hay không tùy nàng.” Bị nàng hoài nghi như vậy, Long Thiên Tuyệt cảm thấy thực thất bại, quyết định lập tức chuyển đổi đề tài, “Khê Nhi, mắt của nàng là bị huyền khí gây thương tích, nếu ăn vào Tru Tiên Đan, ánh mắt có thể phục hồi hay không?” “Ta nghĩ hẳn là có thể, chẳng……” Vân Khê nghĩ nên nói cho hắn biết, Tử Yêu đang mơ ước có được Tru Tiên Đan, cho nên mình tạm thời không thể ăn Tru Tiên Đan, nếu không Tử Yêu sẽ biết nàng lừa hắn, thật ra thì nàng luyện chế Tru Tiên Đan vẫn còn mấy viên. “Vậy đem Tru Tiên Đan ăn vào, ta không muốn nhìn nàng trong bộ dạng hai mắt bị mù…..” Long Thiên Tuyệt nào biết đâu rằng nàng đang băn khoăn, thấy mắt ái thê bị thương, lòng hắn như lửa đốt, còn chưa chờ Vân Khê nói xong, hắn từ trong ngực móc ra một viên Tru Tiên Đan, đưa đến miệng Vân Khê. Lúc này, trong rừng rậm gió nổi mây phun, một trận gió lớn thổi qua. Long Thiên Tuyệt và Vân Khê kinh hãi, cảm nhận được một lực lượng vô cùng cường đại uy áp từ trên trời giáng xuống, đem hai người bao vây ở bên trong. “Không tốt!” Vân Khê đột nhiên nhớ lại Tử Yêu, nàng mới vừa nghe thấy tiếng rồng ngâm của Tiểu Bạch, liền đi theo Hoàng Kim cự long tìm thấy đoàn người Long Thiên Tuyệt. Vợ chồng đoàn tụ vui sướng, làm cho nàng quên mất còn có sự tồn tại của Tử Yêu. Đúng rồi, Tử Yêu một lòng muốn nàng luyện chế Tru Tiên Đan, Tru Tiên Đan chưa xong, làm sao hắn cho phép nàng rời khỏi tầm mắt của hắn đây? “Nguy rồi” Vân Khê liền hô hai tiếng, Long Thiên Tuyệt mới vừa nhắc tới Tru Tiên Đan, Tử Yêu đã nghe được, chuyện xấu rồi. “Tru Tiên đan” Long Thiên Tuyệt đột nhiên ở bên tai của nàng hô to, xác minh dự cảm không tốt của nàng. Tru Tiên Đan trong tay Long Thiên Tuyệt, bị một cơn gió quái dị màu tím cuốn đi, hắn nghiêng thân, muốn đuổi theo lấy lại, lại có một cỗ lực lượng vô hình đẩy lại. Lực lượng cường đại áp xuống, đẩy hai người từ trên tảng đá văng ra. Long Thiên Tuyệt ôm Vân Khê trong ngực, hai vợ chồng từ trên tảng đá lớn rơi xuống, lùi lại phía sau mấy bước, mới vững vàng đứng lại. Sương mù tản ra, lộ ra một thân y phục màu tím, một nam tử tóc trắng. Trong tay nam tử cầm một vật, chính là Tru Tiên Đan.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom