• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Full THIÊN TÀI NHI TỬ VÀ MẪU THÂN PHÚC HẮC (3 Viewers)

  • Chương 580

“Ta tuyên bố......” Vân Khê lại đột nhiên dừng lại, cười nhẹ nhàng, “Thôi cứ để các vị trưởng lão tôn quý của Học viện Vạn Hoàng chúng ta tới tuyên bố đi!” Ánh mắt xem thường bay tán loạn khắp hiện trường. Muốn làm trò thì cũng phải biết cách, rõ ràng đang hành hạ mọi người mà! Một vị trưởng lão liền đứng dậy, nhận lấy bức thư trong tay Vân Khê, hắng giọng đọc: “...... Lão phu lo lắng, thọ yến hôm nay sẽ có chuyện ngoài ý muốn phát sinh, cho nên đã đưa ra quyết định này. Chính thức truyền lại vị trí viện trưởng của Học viện Vạn Hoàng cho Vân Khê. Vân Khê có thể đại diện cho toàn bộ Học viện Vạn Hoàng, tất cả lời nói ra đều đại biểu cho tiếng lòng của trên dưới Học viện Vạn Hoàng! Nếu mọi người không tin, có thể tận mắt xem xét, đây chính là chữ của viện trưởng, ông còn đích thân viết nó trước mặt chúng trưởng lão bọn ta, đưa ra quyết định chính thức truyền vị cho Vân Khê. Bắt đầu từ bây giờ, Vân viện trưởng chính là viện trưởng của Học viện Vạn Hoàng!” Trưởng lão nói xong một phen, toàn trường lâm vào khiếp sợ. Thế này thì, Vân Khê có tư cách tham dự thương thảo chuyện thống nhất rồi còn gì! Vừa nãy bốn vị tân viện trưởng kia còn giễu cợt người ta không được phép mở miệng, còn tiếc nuối không được nghe giọng nói người ta, bây giờ, sắc mặt mọi người trở nên cực kỳ phong phú kìa! Vân Khê cười rạng rỡ: “Ta vẫn được nói chuyện, mọi ngươi nhất định rất vui đúng không?” Vui mới là lạ! Không thấy mặt mũi bọn họ xanh như cải bắp rồi sao? “Ha hả, chúc mừng Vân viện trưởng.” “Chúc mừng chúc mừng.” “Chuyện vui a.” Ba vị viện trưởng bên Hạc Tiên, Tử Điêu và Ngân Xà rối rít lên tiếng, cười còn khó coi hơn cả khóc. Bên phía Học viện Kim Sư, mặt mũi Lưu viện trưởng co quắp từng mớ, cảm thấy không muốn tin tưởng chuyện này. Cục diện mình tỉ mỉ bày ra, không thể để nữ nhân này can thiệp vào được: “Ta không tin, đưa thư ta xem!” Hắn giật lấy bức thư xem mấy lượt. Sắc mặt ngày càng khó coi hơn. “Lưu viện trưởng, có một số việc đã định rồi. Ngài tin hay không thì cũng vậy cả thôi. Chúng ta cùng ngồi xuống, thương lượng thật kỹ, xem sau này nên phát triển mười đại học viện dưới sự lãnh đạo của Bách Lí viện trưởng như thế nào để càng phồn vinh thịnh vượng hơn nào!” Vân Khê tự nhiên về chỗ ngồi, không quên vào thẳng chủ đề, nắm giữ cuộc đối thoại trong tay mình. Nàng tán thành chuyện thống nhất, không sai, nhưng điều kiện tiên quyết là, phải do Bách Lí viện trưởng lãnh đạo. Long Thiên Tuyệt lập tức đứng lên, tiếp lời của nàng: “Bách Lí viện trưởng đức cao vọng trọng, trở thành lãnh tụ của mười đại học viện hẳn là đương nhiên, điểm này không cần thương thảo nhiều làm gì! Đề tài chủ yếu của chúng ta hôm nay là ở chỗ, sau khi mười đại học viện thống nhất, nên di chuyển chín học viện khác đến Thiên Long thành, hay chỉ để tất cả học sinh gia nhập Học viện Thiên Long luôn. Còn cả việc, thống nhất rồi, mười đại học viện nên để tên thế nào nữa.” Học viện Thiên Long rối rít hưởng ứng. “Long viện trưởng nói rất đúng, diện tích Thiên Long thành rộng lớn, cho dù cả chín học viện đều chuyển tới đây cũng không có vấn đề gì.” “Không thì để tất cả học sinh gia nhập vào Học viện Thiên Long cũng tốt. Viện trưởng vốn đã suy nghĩ đến việc mở rộng Học viện Thiên Long ra, kiến thiết cho nó rộng gấp mười lần bây giờ thì bất luận học sinh bao nhiêu tới cũng không có vấn đề!” “Về phần danh xưng nha, mọi người cùng tiếp thu ý kiến quần chúng rồi hãy quyết định......” Bốn vị bên Kim Sư, Hạc Tiên, Tử Điêu và Ngân xà nhìn nhau, bắt đầu gấp lên, bọn họ còn chưa bắt đầu phát biểu đã bị đối phương đoạt trước như thế. Lại còn đám Học viện Thiên Long kia nữa, không biết khiêm nhượng khiêm nhường gì cả. Người ta mới thổi phồng một tiếng, tự các ngươi đã không mặt không da lao lên xếp đặt, còn biết cái gì gọi là lễ nghĩa liêm sỉ hay không? Lưu Duệ ho khẽ một tiếng, cố gắng áp chế nghị luận: “Không phải vừa nãy đãà ước định rồi sao? Bắt đầu từ bây giờ, chỉ có mười viện trưởng mới được nói chuyện. Các cao thủ Thiên Long muốn bị băm thành phân bón, đưa ra sau núi à?” Học viện Thiên Long giận dữ, một vị trưởng lão đứng lên nói: “Viện trưởng chúng ta không ở đây, đương nhiên cần có người đại biểu, nếu không thì làm sao tính là thương lượng chứ?” “Vậy thì các ngươi mau mời Bách Lí viện trưởng tới, để ông ta tự mình tham dự mới đúng!” Tinh quang chợt lóe trong đáy mắt Lưu Duệ, “Hôm nay mọi người đã quyết định sẽ thương lượng đại sự thống nhất, nếu Bách Lí viện trưởng không xuất hiện, vậy thì rõ ràng là ông ta không quan tâm đến chuyện này, cũng không có tư cách làm lãnh tụ.” “Đúng, mau bảo Bách Lí viện trưởng ra đây!” “Sinh thần của mình còn không lộ diện là ý gì?” “......” Thanh âm ồn ào càng lúc càng lớn, cục diện bắt đầu hỗn loạn. “Đại ca có tới kịp hay không đây?” Vân Khê lo lắng. Sáng nay bọn họ rời khỏi Phủ Thành chủ trước, mỗi Thành chủ và Vân Trung Thiên ở lại chiếu cố viện trưởng, lẽ ra cũng nên đến rồi chứ. “Yên tâm, đại ca sẽ an bài thỏa đáng.” Long Thiên Tuyệt nói. Thời gian chậm chạp trôi, giờ lành đã qua, vẫn không hề thấy bóng dáng Bách Lí viện trưởng đâu cả. Lưu viện trưởng cười đắc ý, đứng lên nói: “Chư vị, chuyện thống nhất cấp bách, chúng ta không thể vì Bách Lí viện trưởng mà ngồi đó đợi mãi được. Ta đề nghị, chín vị viện trưởng chúng ta cùng đề cử, người nào được ủng hộ nhất thì sẽ trở thành lãnh tụ của mười đại học viện, mọi người có đồng ý hay không?” “Đồng ý! Đồng ý!” Tiếng hoan hô như sấm dậy cả hội trường. Các viện trưởng bắt đầu nhìn nhau, trao đổi ánh mắt, xem ra sẽ quyết định bằng việc đề cử rồi, bọn họ chỉ có thể ngầm tính số phiếu của đối phương, phán đoán coi ai có thể chiếm thượng phong. “Đại ca, đại tẩu, làm sao bây giờ? Ba chúng ta tổng cộng chỉ có ba phiếu, mà bốn học viện bên Lưu viện trưởng rõ ràng là đã thông đồng với nhau cả. Nếu không lôi kéo học viện Bạch Hổ và Học viện Côn Bằng qua được, chúng ta chỉ có thể trơ mắt nhìn đối phương ngồi lên vị trí lãnh tụ ấy mà thôi.” Long Thiên Thần nói. Long Thiên Thần quay đầu nhìn về phía hai viện trưởng của Bạch Hổ và Côn Bằng, từ khi thọ yến bắt đầu, hai người vẫn luôn trầm mặc, trong lòng bọn họ rốt cuộc nghĩ gì, không ai hiểu nổi. Lưu Duệ cũng đang nhìn về phía học viện Bạch Hổ và Học viện Côn Bằng, chỉ cần một trong hai người ủng hộ thì bọn họ đủ để thắng rồi! Cho nên, theo tình hình trước mắt, phần thắng của bọn họ vẫn là rất lớn. “Vương viện trưởng, ngài là đại diện của Học viện Côn Bằng, không bằng ngài bắt đầu nói xem nên chọn ai làm lãnh tụ mười đại học viện đi.” Lưu Duệ lấp lánh nhìn Vương viện trưởng. Mọi ánh mắt đều tập trung vào viện trưởng Côn Bằng. Ông từ từ đứng lên, trầm ngâm trong chốc lát rồi đột nhiên quay đầu, nhìn về phía Vân Khê và Long Thiên Tuyệt, mở miệng: “Lão phu đồng ý với lời của Long công tử, Bách Lí viện trưởng đức cao vọng trọng, trở thành lãnh tụ của mười đại học viện là chuyện đương nhiên. Dù ông ấy không có mặt, lão phu vẫn thấy như vậy, vị trí lãnh tụ nhất định phải là Bách Lí viện trưởng!” Ánh mắt Lưu Duệ biến đổi rồi nhanh chóng khôi phục bình thường, tựa hồ không hề quan tâm quyết định của Vương viện trưởng. Hắn âm thầm liếc mắt về phía viện trưởng Ngân xà, đối phương hiểu ý, lập tức đứng lên nói: “Học viện Ngân xà học viện Hạc Tiên và học viện Tử Điêu nhất trí đề cử Lưu viện trưởng làm lãnh tụ!” Hai vị viện trưởng còn lại gật đầu, tỏ vẻ đồng ý. Lưu Duệ cười lớn một tiếng: “Cảm tạ ba vị viện trưởng ủng hộ, tại hạ mặc dù tài năng còn kém, nhưng cũng nguyện ý cúc cung tận tụy vì mười đại học viện!” “Lưu viện trưởng khiêm tốn quá! Hiện giờ ngài đã có bốn phiếu, chiếm vị trí đầu còn gì. Lãnh tụ của mười đại học viện hẳn là ngài rồi!” “Không sai, mọi người đều ủng hộ ngài! Bốn nhà chúng ta cùng chung tiến lùi, vinh nhục cộng hưởng!” “Có chỗ nào cần chúng ta giúp sức, Lưu viện trưởng cứ việc phân phó, không đúng, bắt đầu từ hôm nay, hẳn nên gọi là Lưu lãnh tụ mới phải.” Nghe ba người thổi phồng một hồi, Lưu Duệ ra vẻ khiêm tốn khoát khoát tay, trong lòng không biết đã mở cờ đến thế nào rồi. Vân Khê, Long Thiên Tuyệt và Long Thiên Thần ngồi nhìn đối phương biểu diễn mà hết sức khinh bỉ. Không ngờ viện trưởng học viện Côn Bằng chủ động lấy lòng, lựa chọn đứng về phía bọn họ. Hiện tại song phương đều có bốn phiếu, chỉ còn chờ viện trưởng Bạch Hổ nữa mà thôi. Quyết định của ông là quyết định quan trọng nhất để biết chức vị lãnh tụ rơi vào tay nhà nào. Ông ấy sẽ chọn ai đây? Long Thiên Thần được anh trai và chị dâu ngầm bảo, đứng lên: “Học việnDực Long Học viện Vạn Hoàng và học viện Thanh Lân nhất trí bỏ phiếu cho Bách Lí viện trưởng, cộng thêm một phiếu từ Vương viện trưởng của Học viện Côn Bằng, hiện tại mỗi bên đều có bốn...... Ngụy viện trưởng, ngài là viện trưởng học viện Bạch Hổ, ngài sẽ bỏ phiếu cho bên nào? Một phiếu của ngài là mấu chốt nhất nên trước khi nói ra, ngài phải cân nhắc cho kĩ, ai mới là người thích hợp nhất.” “Ngụy viện trưởng, đúng là phải nghĩ cho thông suốt nhé, lựa chọn ai làm lãnh tụ thì học viện Bạch Hổ mới đạt được lợi ích lớn nhất......” Lời Lưu viện trưởng ngầm ám chỉ khiến thần sắc Ngụy viện trưởng rõ ràng thay đổi. “Nhìn thần sắc Ngụy viện trưởng như vậy, sợ là không ổn rồi.” Long Thiên Tuyệt cảnh giác phát hiện ra. Quả nhiên, sau một khắc, Ngụy viện trưởng mở miệng tuyên bố: “Lão phu quyết định, một vé quyết định trong tay này, lão phu sẽ dành cho Lưu viện trưởng, kiên quyết ủng hộ Lưu viện trưởng trở thành lãnh tụ của mười đại học viện!” Ầm! Toàn trường nổ tung. Có kích động hưng phấn, thí dụ như phe phái Lưu viện trưởng; có thương tâm thất vọng, thí dụ như bên Học viện Thiên Long; cũng có tức giận, thí dụ như đám người Vân Khê, Long Thiên Tuyệt...... “Tại sao có thể như vậy? Để cho tiểu tử kia chiếm tiện nghi mất rồi!” Long Thiên Thần tức giận bất bình. “Bọn họ đã sớm dự mưu, nếu không đã chẳng nhân cơ hội này để nói chuyện thống nhất làm gì.” Vân Khê hừ lạnh, “Cho dù mọi người đề cử thì hắn cũng đừng mơ ta sẽ nhận, cùng lắm thì nhất phách lưỡng tán (Một đao bổ đôi, ý là chia bè phái luôn không sợ gì)!” Nàng cố ý cao giọng, đám người Lưu viện trưởng nghe vậy, quay đầu lại nói: “Vân viện trưởng, kết quả bỏ phiếu đã định, các ngươi không phục cũng không được, đây là ý của cả mười đại học viện, chẳng lẽ các ngươi muốn nghịch thiên?” “Nghịch thiên? Theo ý đó, ngươi chính là ông trời à? Thật đúng là biết cách tự nâng giá trị bản thân đây. Ngươi cứ hỏi một người bất kỳ phía sau ta xem, có ai đồng ý để ngươi làm lãnh tụ hay không?” Ánh mắt Long Thiên Tuyệt hung hãn, vung tay lên, phía sau vang lớn tiếng hô: “Không đồng ý! Chúng ta không đồng ý!” Long Thiên Tuyệt nhếch môi cười: “Các ngươi nhìn thấy rồi đó, kết quả bỏ phiếu cũng chẳng đại biểu được cái gì, cũng không phải là kết quả tất cả mọi người đồng ý. Ta nói rồi, bỏ phiếu này nọ là cách làm của mấy văn sĩ. Chúng ta là ai? Là kiếm khách, là võ giả! Trường kiếm tung hoành giang hồ, trừng phạt gian diệt trừ ác. Võ giả tôn kính võ học, uy nghiêm với cả tứ hải! Muốn làm một lãnh tụ chân chính của các võ giả, người đó nhất định phải đủ thực lực mới được!” Vút! Kiếm rút khỏi vỏ, vẽ ra kiếm quang kinh người, bừng sáng toàn trường. Hắn tung mình nhảy lên, cầm kiếm tới giữa thọ yến, chỉ một thoáng, tóc vàng bay múa, hơi thở đáng sợ chấn động một cách mãnh liệt, mỗi người đều thấy chân mình sắp bật khỏi mặt đất, không thể tự khống chế...... Sức mạnh này thật đáng sợ! Giống như hai cao thủ đã tu luyện cả vạn năm đồng thời phát uy, kinh sợ toàn trường! Vân Khê cũng hít sâu một hơi, khí tức đáng sợ làm nàng cũng phải thấy kinh hãi. May quá, may mà hắn là người phe mình, là trượng phu yêu dấu của nàng. Nếu không, có một vị đối thủ đáng sợ như vậy, bảo đảm nàng ngày ngày đều đứng ngồi không yên. “Đại ca thật lợi hại!” Long Thiên Thần tự hào hoan hô, đại ca không hổ là đại ca, vừa lên sàn đã uy chấn quần hùng đến thế! “Bỏ phiếu làm cái rắm gì? Người nào thực lực mạnh nhất thì có quyền quyết định! Các ngươi giỏi thì đánh bại đại ca ta đi, nếu không, đại ca mới chính là lãnh tụ!” Long Thiên Thần cất tiếng đầu tiên, sau đó, học viện Dực Long, Học viện Vạn Hoàng, học viện Thanh Lân và cả Học viện Côn Bằng cũng phụ họa theo! Tất cả mọi người đều bị sức mạnh của Long Thiên Tuyệt làm rung động. Nếu mười đại học viện có một vị cao thủ với võ nghệ kinh người như vậy làm lãnh tụ, bọn họ cần gì phải e ngại những gia tộc khác nữa? Bách Lí viện trưởng đức cao vọng trọng thật đấy, nhưng dù sao ông ấy cũng già cả rồi, không như Long Thiên Tuyệt trẻ trung mà đã có sự nghiệp như mặt trời ban trưa thế này. Đề cử hắn làm lãnh tụ thì phấn chấn hơn so với Bách Lí viện trưởng nhiều! “Long viện trưởng! Long viện trưởng! Long viện trưởng!” Tiếng hô gọi Long Thiên Tuyệt càng ngày càng cao. Vân Khê tức cười, thật ra vợ chồng bọn họ không định trở thành lãnh tụ, bởi vì dù sao ở đây cũng đã có Bách Lí viện trưởng trấn giữ, về tình về lý, bọn họ không nên đoạt danh tiếng của ông. Vậy mà, Long Thiên Tuyệt lộ thực lực ra, tất cả mọi người đều bị thu hút rồi quay sang ủng hộ, không thể thu thập nổi rồi! “Thiên Tuyệt, nếu được mọi người ủng hộ như vậy, chàng nắm lấy vị trí này luôn đi. Có ai không phục thì bước ra khiêu chiến, rồi chúng ta sẽ làm hắn phải tâm phục khẩu phục!” Vân Khê nói lên, kiên quyết hỗ trợ trượng phu của mình. Sắc mặt đám Lưu viện trưởng hết xanh lét lại đỏ bừng. Đôi vợ chồng này thật vô sỉ! Vừa nói rõ ràng là bỏ phiếu quyết định, hiện tại bỏ phiếu xong, bọn họ lại đổi ý, lấy hình thức lôi đài quyết thắng thua. Nói không giữ lời mà được à? Vô sỉ! Bốn kẻ đáng thương muốn thắc mắc vấn đề vô sỉ với vợ chồng Vân Khê sao? Không vô sỉ thì không phải vợ chồng bọn họ mất! “Lưu viện trưởng, nếu bốn học viện kia đã sùng bái rồi đề cử ngài làm lãnh tụ, hẳn là ngài cũng tài đức vẹn toàn, võ nghệ siêu quần. Vậy hôm nay hãy bày ra chút thực lực của ngài, để tất cả mọi người có thể chiêm ngưỡng thực tài thực lực của vị lãnh tụ tương lai nào. Mọi người nói có phải hay không nhỉ?” Vân Khê nhếch môi, cất giọng nói ta. “Lưu viện trưởng! Lưu viện trưởng! Lưu viện trưởng!” Tiếng hô gọi hắn còn cao hơn cả Long Thiên Tuyệt. Người ủng hộ thì không muốn hắn lép vế, kẻ khác thì chờ xem trò hề. Vì thế, tiếng hô gọi dâng cao đến tầm trước nay chưa từng có. Muốn sắc mặt Lưu viện trưởng khó coi bao nhiêu thì có bấy nhiêu, dưới thế cục như thế, hắn còn có đường lui chắc? Chỉ đành nâng kiếm, kiên trì tiến lên. TM: Thật là một sự vô sỉ đáng yêu hố hố — Chương V45 Văn đấu hay võ đấu? “Lưu viện trưởng, ngài lớn tuổi, là trưởng bối của ta, theo lý thì phải nhường mấy phần.” Long Thiên Tuyệt tự tin nhìn đối phương, thản nhiên nói, “Như vậy đi, văn đấu hay võ đấu, mời ngài chọn đi!” “Văn đấu? Văn đấu kiểu gì?” Lưu viện trưởng đang buồn rầu không biết nên xuống đài thế nào, từ hơi thở bộc phát vừa nãy, hắn cũng đã đoán được đại khái huyền giai Long Thiên Tuyệt ít nhất cũng ở trên Huyền Hoàng lục phẩm. Thực lực mạnh như thế, dù đặt trong nội tông Long gia thì cũng là số một. Hắn chỉ là một viện trưởng, làm sao địch nổi chứ? Bây giờ nghe đến văn đấu, trong lòng mừng thầm, cơ hội tới. Luận võ hắn không bằng, nếu bàn về văn thơ cơ trí, chưa chắc hắn đã bại trước đối phương. Long Thiên Tuyệt nhìn đôi mắt đối phương nhanh chóng lóe lên ý cười là biết ý đồ. Hắn cúi đầu cười khẽ, nói: “Văn đấu à, tên như ý nghĩa, đương nhiên là đấu theo kiểu văn nhã rồi. Bình thường chúng ta nói võ đấu, chính là ngươi chém ta một kiếm, ta vung ngươi một đao, cuối cùng thì máu me khắp nơi, tanh tưởi ghê gớm, ảnh hưởng tâm tình! Dù sao ta là ta không ủng hộ võ đấu......” Khuôn mặt Lưu viện trưởng từ khẩn trương giờ đã thả lỏng, lộ ra nụ cười: “Long viện trưởng nói không sai, võ đấu là của vũ phu. Chúng ta đang đề cử lãnh tụ cho mười đại học viện, học viện dạy người, nên một lòng hướng thiện, người ngay thẳng nên theo chính đạo, dùng võ đấu để quyết định thắng bại thì quả là không ổn. Ta thấy thì, chúng ta chọn văn đấu đi!” “Anh hùng thấu hiểu lòng nhau!” Long Thiên Tuyệt vỗ tay hưởng ứng, “Nếu chọn văn đấu thì đơn giản nhiều rồi......” Ánh mắt chợt biến đổi, hàn quang lấp lánh, kiếm khí trong tay tăng vọt, phun ra mấy chữ đơn giản: “Một kiếm giết người, không để lại nửa vết máu!” Nói thì chậm, xảy ra mới nhanh! Một khắc trước, Long Thiên Tuyệt còn đứng đó cầm kiếm, một khắc sau, hắn đã xuất hiện phía sau Lưu Duệ, trường kiếm vung lên, mũi kiếm xuyên thẳng vào gáy Lưu Duệ. Quả là một kiếm giết người! Đường kiếm cực kỳ xảo diệu, đâm ngay giữa điểm yếu, một giọt máu cũng không rơi ra. Lưu viện trưởng trừng lớn mắt, ánh mắt kinh ngạc còn không kịp chuyển thành hoảng sợ thì vẻ mặt đã ngưng lại vĩnh viễn! Toàn trường vang vọng tiếng thở dốc. Long Thiên Tuyệt...... một kiếm giết chết Lưu viện trưởng luôn rồi! Vậy...... cũng tính là văn đấu? Hiện trường cứ duy trì như thế một hồi, lúc sau, các loại nghị luận như nổ tung ra. “Long Thiên Tuyệt, ngươi làm càn quá rồi đấy, trước mặt cả mười đại học viện mà dám ra tay sát hại Lưu viện trưởng? Ngươi đang khinh rẻ và khiêu chiến với Kim Sư học viện đúng không? Chúng ta tuyệt đối không để yên đâu!” “Long Thiên Tuyệt, ngươi ra tay tàn ác như vậy mà được sao? Chỉ là tỷ võ thôi, ngươi lại lạm sát tính mạng người khác, lòng dạ độc ác như vậy, chúng ta làm sao tin phục cho được!” “Chúng ta không phục! Chúng ta không ủng hộ ngươi làm lãnh tụ của mười đại học viện!” “Láo nháo cái gì? Tỷ võ chính là song phương dùng hết toàn lực, liều mạng quyết chiến! Nếu chỉ là so chơi thì về nhà mà chơi với vợ ấy!” “Không phục thì đứng ra tỉ thí cùng Long viện trưởng ấy!” “......” Hiện trường chia làm hai phái, tranh luận với nhau. Long Thiên Tuyệt quét mắt một vòng, ngắm chuẩn cái tên to mồm ồn ào nhất trong đám cao thủ, vung tay một cái, người nọ như bị định thân, chỉ kịp kinh hô một tiếng thì đã bay lên không trung rồi rơi vào trong tay Long Thiên Tuyệt! Long Thiên Tuyệt miễn cưỡng cười một tiếng: “Ngươi nói ta là tâm ngoan thủ lạt, đúng không? Ngươi nói ta lạm sát tính mạng, đúng không? Vậy ngươi nói tiếp xem, rơi vào tay ta thế này, kết cục ngươi sẽ thế nào nhỉ?” Càng cười nhạt, càng làm người ta mao cốt tủng nhiên*. (mao cốt tủng nhiên: khiếp đảm kinh hồn, lông tóc dựng đứng) Cao thủ kia cảm nhận được có một dòng huyền khí chui vào thân thể, sau đó, nó giống như đạo tặc, dần dần trộm hết toàn bộ huyền khí của mình đi. Cảm giác này thật là đáng sợ! “Long... Long viện trưởng, tiểu nhân nói nhảm, tiểu nhân xin ủng hộ ngài trở thành lãnh tụ, cầu xin ngài bỏ qua cho tiểu nhâu đi......” Gã đó run rẩy. “Chuyện này chỉ một mình ta nói thì không được đâu, không bằng, ngươi hỏi mọi người thử xem, ta có nên bỏ qua hay không nhỉ?” Nụ cười Long Thiên Tuyệt càng sâu. Gã cao thủ sợ đến rét run cả người, lập tức hô to, “Bọn ta đều ủng hộ Long viện trưởng! Hoan nghênh Long viện trưởng trở thành lãnh tụ! Vị trí lãnh tụ nhất định phải là Long viện trưởng!......” Đủ các loại nịnh nọt xuất từ trong miệng gã cao thủ, bằng bất cứ giá nào cũng phải lưu lại cái mạng nhỏ này. Hắn đã sợ đến sắp tè ra quần mất rồi. Đám láo nháo ồn ào khi nãy nhìn thấy vậy, còn dám nhiều lời nữa sao? Nói đến cùng, vẫn là thực lực quyết định hết thảy! Đổi thành người khác, có lẽ còn kiêng kị mấy lời đồn đại nên thôi, nhưng là Long Thiên Tuyệt thì khác, hắn tuyệt đối dám giết đấy! Ai không phục thì giết người đó! Bọn họ sợ nhất là gặp phải kiểu người này. “Bách Lí viện trưởng đến!” Đúng lúc đó, Bách Lí viện trưởng xuất hiện, đám cao thủ sắp thỏa hiệp gần hết thấy chấn phấn hẳn lên, ánh mắt chờ đợi nhìn về Bách Lí viện trưởng đang được dìu vào sảnh. Mắt ba vị viện trưởng Ngân Xà, Hạc Tiên và Tử Điêu lập tức sáng lên như thấy cứu tinh vậy. Khí thế và phương thức xử sự của Long Thiên Tuyệt quá bá đạo, quá kinh người, bọn họ sợ rằng, một khi hắn lên làm lãnh tụ, ba người bọn họ khó mà yên được. Bách Lí viện trưởng thì khác, đối nhân xử thế luôn luôn ôn hòa, cho dù có làm sai cái gì thì Bách Lí viện trưởng cũng sẽ xem xét thân phận mà tha thứ cho. “Bách Lí viện trưởng tới thật kịp! Bách Lí viện trưởng đức cao vọng trọng, nhất định phải làm lãnh tụ của mười đại học viện!” “Không sai! Chúng ta kiên quyết ủng hộ Bách Lí viện trưởng, chỉ có Bách Lí viện trưởng mới có đủ tư cách!” “Bách Lí viện trưởng, chúng ta sùng bái ngài!” Ba người lập tức thay đổi lập trường, ban đầu thì kiên quyết phản đối, hiện tại lại kiên quyết ủng hộ. Những học viện khác thấy mà khinh bỉ. Bách Lí viện trưởng được Vân Trung Thiên đỡ, từng bước đi lên chỗ thọ tinh. Khí sắc ông có chút uể oải. Khi bước qua bên cạnh Long Thiên Tuyệt, ông ôn hòa gật đầu, mỉm cười. “Chư vị, trên đường gặp một ít phiền toái cho nên chậm trễ như vậy, để chư vị chờ lâu, thật có lỗi!” “Viện trưởng, ngài gặp phiền toái gì vậy? Kẻ nào lớn mật, dám gây phiền phức cho ngài ở ngay Thiên Long thành này?” Cao thủ bên học viện Thiên Long đứng dậy, oán giận nói. Vân Trung Thiên phất tay với mấy cao thủ của Phủ Thành chủ một cái, bọn họ cầm một đống vật phẩm đi tới, ném ra giữa sảnh. Vân Trung Thiên cất cao giọng: “Những binh khí và lệnh bài này lấy được từ trên người của đám sát thủ phục kích viện trưởng, mọi người nhìn cho kỹ đi! Có lệnh bài của học viện Kim Sư, có binh khí của học viện Ngân Xà, còn có cả học viện Hạc Tiên và Tử Điêu nữa...... Xin bốn vị viện trưởng giải thích cho, đây là thế nào?” Ba viện trưởng Ngân Xà, Hạc Tiên và Tử Điêu liếc mắt nhìn nhau, trong mắt lộ ra ngạc nhiên. Một kẻ bất cẩn bật thốt lên: “Không thể nào! Ta đã dặn đi dặn lại là không được mang theo bất kỳ dấu hiệu nào, các ngươi không thể lục soát ra từ trên người chúng được......” Nói chưa dứt lời, hắn đã biết mình làm lộ chuyện, oán hận phun nước miếng. Sao mình lại không thế nhẫn thế nhỉ? Người ta gạt một chút, hắn đã phơi hết cả ra. (TM: =]]] ngu quá đi mất) Hai vị viện trưởng còn lại hung tợn trừng mắt. Cái đồ ngu này! Còn ai ngu hơn gã được nữa à? Đã ngu thì thôi đi, lại còn tha chân bọn họ nữa, sao hắn không chết đi cơ chứ! Vân Trung Thiên cười ưu nhã: “Xem ra, chân tướng sự tình đã vô cùng rõ ràng. Bốn học viện liên hợp lại, nửa đường phục kích viện trưởng, mục đích là không để ngài ấy xuất hiện tại thọ yến hôm nay, các ngươi sẽ đề cử người của mình làm lãnh tụ của mười đại học viện luôn, đúng không?” Thật ra hắn và viện trưởng đã đến từ lúc Long Thiên Tuyệt ra sân khiêu chiến rồi. Tình huống thế nào cũng thấy rõ. “Đáng tiếc, các ngươi tính sai rồi! Mười đại học viện tàng long ngọa hổ, trừ Bách Lí viện trưởng ra, còn không ít người có tài nghệ đủ trấn áp quần hùng. Chỉ bằng hạng các ngươi mà mơ tưởng ngôi lãnh tụ, quả là không biết tự lượng sức mình!” Vân Trung Thiên đưa mắt nhìn về phía Bách Lí viện trưởng, “Viện trưởng, ngài tới quyết định đi, nên xử trí đám tiểu nhân hèn hạ này như thế nào đây!” Bách Lí viện trưởng trầm ngâm, quét mắt một vòng, cuối cùng nhìn Long Thiên Tuyệt đang đứng giữa sân: “Vừa nãy mọi người đã đề cử ra lãnh tụ rồi đúng không? Các cao thủ của học viện Kim Sư, học viện Ngân Xà, học viện Hạc Tiên và học viện Tử Điêu phục kích lão phu như vậy, phải tính là đồng môn tương tàn, có tính ác liệt, nên để lãnh tụ tuyên bố trừng phạt! Lão phu ủng hộ Long viện trưởng trở thành Tân lãnh tụ của cả mười đại học viện chúng ta!” Hiện trường âm thầm bùng nổ, Bách Lí viện trưởng đã thừa nhận Long Thiên Tuyệt, vậy thì ai còn có lý do để phản đối nữa? Bên Ngân Xà, Hạc Tiên và Tử Điêu cùng kinh hãi, mọi người khẩn trương nhìn Long Thiên Tuyệt, bắt đầu hối hận. Long Thiên Tuyệt chỉ cảm kích nhìn Bách Lí viện trưởng chứ không từ chối ngôi lãnh tụ. Trong mắt hắn, vị trí này chẳng là gì, ngồi hay không cũng chẳng khác gì, nhưng cuối cùng hắn vẫn chọn ngồi lên, bởi vì trước mắt, hắn cần thế lực của cả mười đại học viện. “Đồng môn tương tàn là điều không thể tha thứ đối với người tập võ! Hạng người như vậy, không trừng trị tận gốc thì không đủ để phục chúng được! Ta đề nghị, tước chức vị viện trưởng của ba người, trục xuất khỏi mười đại học viện, từ nay về sau, không cho phép bọn họ bước chân vào một trong mười đại học viện nửa bước!” Toàn trường ồ lên. Mọi người rối rít quay đầu nhìn về phía Bách Lí viện trưởng. Trong suy nghĩ, Bách Lí viện trưởng luôn luôn nhân từ, chỉ có ông mới ra mặt nói chuyện thay ba người họ mà thôi, cũng chỉ có lời của ông mới có thể ảnh hưởng đến Long Thiên Tuyệt. “Bách Lí viện trưởng, ngài không thể nghe theo Long Thiên Tuyệt được, đây là quan báo tư thù (lấy việc công trả thù việc riêng), hắn khó chịu vì chúng ta không ủng hộ lúc nãy cho nên giờ mới lấy cớ hãm hại.” “Bách Lí viện trưởng, chỉ bằng mấy câu nói, ngài không thể nhận định bọn ta phái sát thủ đi giết ngài được, bọn ta đúng là oan uổng mà!” “Bọn ta đường đường cũng là viện trưởng, Long Thiên Tuyệt không có tư cách quyết định vận mệnh......” “Đủ rồi!” Bách Lí viện trưởng đột nhiên quát lớn một tiếng, khuôn mặt nhân từ hòa ái giờ đã nổi lên từng trận âm hàn, “Các vị đã làm gì, trong lòng tự biết rõ! Mười đại học viện ở trong lòng lão phu có vị trí vô cùng quan trọng. Lão phu quyết không cho phép kẻ nào có ý đồ bất lương hay phá hoại nó cả. Các vị chỉ mới gia nhập học viện trong mấy tháng gần đây, bò lên cái ghế viện trưởng nhanh như vậy, những chuyện đằng sau nó, các vị không nói, người khác cũng tự hiểu được. Lão phu có thể không quan tâm chuyện tranh quyền đoạt lợi, nhưng nếu muốn đạp lên mười đại học viện, rồi muốn mượn cơ hội này từ từ thâu tóm tất cả, như vậy thì xin lỗi, lão phu buộc phải ra tay độc ác một lần vậy!” Trong khi ba tên kia kinh hãi, Bách Lí viện trưởng cười lạnh một tiếng, khí thế cả người đột nhiên tăng vọt, phi thân nhảy lên, xuất chưởng đánh về phía bọn họ: “Tất cả tội nghiệt đều để một mình lão phu gánh chịu đi!” Ba! Ba! Ba! Ông liên tục xuất chưởng đánh vào bọn họ, ba người mất mạng ngay tức khắc. Đây là lần đầu tiên mọi người thấy Bách Lí viện trưởng hung hãn ra tay giết người như thế! Thủ đoạn tàn nhẫn không kém Long Thiên Tuyệt chút nào, một lần giết liền ba kẻ, lại toàn là những kẻ đầu não của mỗi học viện. Toàn trường thoáng cái yên lặng như tờ, bị kinh sợ bởi sự biến hóa của Bách Lí viện trưởng. “Viện trưởng ——” Vân Trung Thiên nhíu chặt mày, xông về phía Bách Lí viện trưởng đầu tiên. Những người khác có lẽ là không nhưng hắn lại biết, Bách Lí viện trưởng giờ còn trọng thương chưa lành, độc tính chưa giải hết, đột nhiên phát lực giết người, ông có thể chịu được sao? Bách Lí viện trưởng nhìn ba vị viện trưởng lần lượt ngã xuống trước mặt, ông nhắm mắt lại, trầm mặc giây lát rồi đột nhiên ngửa mặt lên trời phun ra một ngụm máu, cả người co quắp kịch liệt, ngã ra đất. Vân Trung Thiên vọt tới đỡ được ông: “Viện trưởng, ngài cố chịu một chút! Sẽ không sao đâu!” “Khê Nhi, mau tới xem thương thế của viện trưởng đi! Trên đường đi, ông đã dùng võ lực mấy lần rồi, lần này......” Gương mặt tuấn tú thanh nhã từ trước đến giờ của Vân Trung Thiên bắt đầu lộ ra sự bi thương và lo lắng khôn cùng. Vân Khê bước nhanh đến, dò mạch cho Bách Lí viện trưởng: “Không tốt rồi! Bách Lí viện trưởng vừa xuất thủ, kinh mạch cơ thể đã suy giảm, sợ rằng...... Tiểu Mặc, Tru Tiên đan!” Vợ chồng bọn họ và Tiểu Nguyệt Nha đều đã dùng cả rồi, hiện tại chỉ còn hai viên của Tiểu Mặc với Tiểu Bạch nữa thôi. Bách Lí viện trưởng tại sao lại làm như thế, nàng hiểu rõ, đó là quét dọn chướng ngại. Không có ba tên kia, muốn mười đại học viện nhất thống thì dễ dàng hơn nhiều. Mà ông tự tay động thủ giết người, không phải Long Thiên Tuyệt, vậy cũng là bảo vệ danh dự cho Long Thiên Tuyệt, không đến nỗi để hắn phải làm một ma đầu giết người không chớp mắt trong lòng các cao thủ của mười đại học viện. Bách Lí viện trưởng, dụng tâm lương khổ rồi! Trước một vị trưởng giả như vậy, sao nàng có thể giấu riêng Tru Tiên đan, lại để ông tự sinh tự diệt được? Không lâu sau, Tiểu Mặc đã biết điều đưa Tru Tiên đan của mình tới tận bên khóe miệng Bách Lí viện trưởng: “Viện trưởng gia gia, người mau ăn đi này, ăn vào rồi, bệnh của người sẽ hết luôn đấy!” Mọi người ở đó nghe ba chữ “Tru Tiên đan” mà phấn khởi tinh thần như đánh máu gà, ánh mắt thả ra từng đợt tinh quang. Thế nhưng, Bách Lí viện trưởng đưa tay đẩy ra, suy yếu nói: “Hài tử, cám ơn con. Đan dược trân quý nhường ấy, con cứ giữ đi.” Ông nâng tay lên, nhẹ nhàng vuốt ve gương mặt tuấn tú của Tiểu Mặc, khẽ cười: “Gia gia già rồi, thời gian không còn nhiều nữa, dùng nó cũng chỉ lãng phí mà thôi. Con giữ lại đi, biết đâu có một ngày phải dùng nó mà bảo vệ một mạng. Mạng của con tôn quý hơn gia gia nhiều. Tiểu Mặc kiên quyết lắc đầu: “Viện trưởng gia gia không uống thuốc tức là không nghe lời! Con sẽ rất tức giận!” Bàn tay nhỏ bé định trực tiếp nhét Tru Tiên đan vào miệng Bách Lí viện trưởng, lại bị ông đẩy đi, xảo diệu đưa vào miệng Tiểu Mặc, nhìn vẻ mặt kinh ngạc khả ái của cậu nhóc, ông mỉm cười yếu ớt: “Lúc gia gia còn trẻ đã phạm một sai lầm, hiện tại, coi như là báo ứng...... Gia gia muốn chịu trách nhiệm cho hành vi của bản thân......” “Ọe, ọe...... Nó không ra rồi, làm sao bây giờ?” Tiểu Mặc vội vàng lấy tay móc họng, nhưng Tru Tiên đan vừa vào miệng thì dược tính đã hóa thành nước, dung nhập vào máu, toàn thân cậu nóng bừng lên, khuôn mặt nhỏ cũng đỏ ửng. Vân Khê kinh ngạc trước sự cố chấp của Bách Lí viện trưởng, nàng kéo tay Tiểu Mặc lại, hai mẹ con chỉ lặng yên nhìn về phía ông. Lúc này, toàn bộ đám người đều vây tới đây, lấy Bách Lí viện trưởng làm trung tâm, tụ lại thành một vòng. “Viện trưởng!” “Bách Lí viện trưởng!” “Cha!” “Gia gia!” Mọi người cùng kêu lên. Bách Lí viện trưởng thong dong quét mắt nhìn một lượt, trên gương mặt ngày càng trắng bệch lộ ra nụ cười thản nhiên: “Sau khi lão phu chết, Học viện Thiên Long truyền cho Vân Trung Thiên, hi vọng mọi người có thể đem hết khả năng, toàn lực phụ tá...... Mặt khác, mười đại học viện chúng ta chưa chắc đã cần thống nhất thành một, nhưng tuyệt đối phải đoàn kết nhất trí. Lão phu hoàn toàn đồng ý, để Long viện trưởng đảm nhiệm vị trí lãnh tụ. Hi vọng rằng, sau này, mười đại học viện sẽ càng thêm đoàn kết, ngày càng cường đại. Nhưng, phải nhớ cho kỹ, ước nguyện ban đầu khi chúng ta thành lập mười đại học viện, không phải tranh quyền đoạt thế, mà là giáo dục nhân tài. Những học viên tốt nghiệp từ chỗ chúng ta, một ngày nào đó, rất có thể sẽ trở thành nhân vật lãnh tụ trong các đại gia tộc. Lực ảnh hưởng của chúng ta từ ban đầu sẽ cực kỳ khổng lồ. Phải tạo cho chúng những giá trị, những quan niệm chính xác, chỉ cho chúng biết phạt ác hướng thiện, như thế mới có thể giảm bớt thương vong của Long Tường đại lục. Có nhiều người thiện, đạo đức, cao sang, tâm lực của chúng ta mới được tính là chưa uổng phí......” “Ghi nhớ lời dạy bảo của Bách Lí viện trưởng!” “Ghi nhớ lời dạy bảo của viện trưởng!” Trong lồng ngực mọi người như đang dâng lên những gợn sóng mà trước nay chưa từng có, trải qua nhiều đợt phân tranh, hình như bọn họ đã quên mất ước nguyện ban đầu của chính mình. Thu nhận hiền tài, giáo dục cao thủ, đó mới là điều căn bản của học viện. Nghĩ đến đây, mỗi người đều sinh ra cảm giác áy náy và tự tỉnh ngộ, đồng thời, khát vọng chôn dấu dưới đáy lòng cũng rục rịch xông lên. Không sai, mười đại học viện đã đến lúc thay đổi rồi! — Chương V46 Tranh đoạt Đá kí ức của Thiên Long. “Viện trưởng, ngài không thể bỏ mọi người lại, Học viện Thiên Long còn cần ngài chèo lái mà.” “Đúng vậy, viện trưởng, ngài nhất định không được buông xuôi, chúng ta cần ngài!” Cao thủ Học viện Thiên Long xúm lại, từng lời đều là chân tình tha thiết. Bách Lý gia tộc rối rít quỳ gối quanh Bách Lí viện trưởng, rưng rưng mà khóc. “Gia gia, người đừng bỏ lại bọn con mà! Người còn bảo sẽ chủ trì đám cưới cho con, sao giờ lại không định giữ lời?” Bách Lí Song khóc cực kỳ thương tâm, tròng mắt đỏ ngầu. Bách Lý Băng Tuyền ôm lấy phụ thân, cúi đầu nức nở: “Cha, bất kể người từng sai lầm gì, đó đều là quá khứ rồi, không ai trách cha đâu. Cha mau tỉnh lại đi, đại gia đình này cần cha mà!” Bách Lí viện trưởng vỗ nhẹ cánh tay con gái, thở dài: “Tuyền Nhi, cha xin lỗi, cha có lỗi với mẹ con, thật ra thì bà ấy......” “Mẹ?” Bách Lý Băng Tuyền kinh ngạc, “Cha, cha muốn nói gì ạ?” Bách Lí viện trưởng nhìn nữ nhi một lúc lâu, lặng yên lắc đầu, sau đó quay đầu nhìn Chiến Thiên Dực: “Chiến công tử, sau này, Tuyền Nhi giao cho cậu, phải chiếu cố nó cho tốt đấy.” Chiến Thiên Dực gật đầu cam kết: “Nhất định! Ngài chớ suy nghĩ quá nhiều, hết thảy sẽ tốt hơn thôi mà.” Không khí hiện trường ngày càng áp lực. Bách Lí viện trưởng bỏ qua Tru Tiên đan, cũng chẳng khác gì đã bỏ qua tính mạng mình. Vì sao phải cố chấp như thế? Điều sai lầm trong lời ông nói là điều gì? Ai cũng không thể đoán được. Lúc này, có người hô lớn: “Không xong rồi! Có người xông vào Ngọc Long thạch động, đả thương rất nhiều cao thủ của chúng ta!” “Cái gì? Ngọc Long thạch động?” Bách Lí viện trưởng vốn chỉ còn có một hơi đột nhiên giật mình tỉnh lại, lập tức phân phó, “Mau, mau dẫn lão phu tới đó! Tuyệt đối không thể để kẻ đó cướp đi Đá kí ức của Thiên Long ——” Đá kí ức của Thiên Long? Hai người Vân Khê và Long Thiên Tuyệt nhanh chóng liếc mắt nhìn nhau một cái. Bách Lí viện trưởng bị thương, bọn họ vẫn chưa kịp hỏi chuyện Thiên Long, bây giờ lại nghe đến Đá kí ức của Thiên Long, trong lòng minh bạch. Một khi đá kí ức bị cướp, hậu quả không thể tưởng nổi. Đi theo Học viện Thiên Long đến Ngọc Long thạch động, phần lớn đều dừng bước ở ngoài, chỉ có mấy vị trưởng lão quan trọng và một nhà Bách Lí viện trưởng mới vào hẳn bên trong. Vân Khê và Long Thiên Tuyệt là người ngoài, cũng đành phải dừng bước. Trong thạch động nhanh chóng truyền ra tiếng đánh nhau, hai vợ chồng chờ rồi lại chờ, cho đến khi nghe tiếng gọi của Vân Trung Thiên, cả mới xông ào vào Ngọc Long thạch động. “Bách Lí, đây là báo ứng! Ông làm hại chị ta người không ra người quỷ không ra quỷ, đến nay còn không nhớ ra mình là ai! Những khổ sở ông phải chịu, còn không bằng một phần vạn của chị ấy!” Một nữ tử gắt gao bóp cổ Bách Lí viện trưởng, cao thủ vây quanh thành một vòng, cách ly hẳn với tràng diện đánh nhau. Trong vòng đó, chỉ còn lại có Bách Lí viện trưởng và nữ nhân kia, những kẻ khác muốn xông tới cũng rất khó. Bách Lí viện trưởng nhắm mắt, tâm tình trở nên bình tĩnh rất nhiều, không hề giãy dụa thống khổ: “Tông Chính cô nương, cô vì tỷ tỷ của mình mà trả thù, ta hoàn toàn có thể hiểu, cũng cam nguyện nhận lấy cái chết. Năm đó là lỗi của ta, là ta không phân tốt xấu, tin lời người ngoài mới nghĩ tỷ tỷ cô đến bên ta là vì Ngọc Long thạch động. Ta làm hại nàng ấy tẩu hỏa nhập ma, làm cho nàng thần trí thác loạn, người không ra người quỷ không ra quỷ, lòng này cũng rất đau. Nhưng dù sao, Ngọc Long thạch động là gốc rễ để Học viện Thiên Long này tồn tại, cô tuyệt đối không được lấy đi!” Tông Chính cô nương? Chẳng lẽ đối phương là người của Tông Chính gia tộc? Vân Khê hơi kinh ngạc, quay đầu thấy Long Thiên Tuyệt cũng lộ ra thần sắc như vậy. Bọn họ không ngờ rằng, kẻ đứng sau quấy phá lại là Tông Chính gia tộc. Cô gái kia châm chọc cười: “Không thể? Ta trăm lần ngàn lượt bắt ông, chính là do nhìn trúng nó! Nói cho ông biết, vì ngày này, ta đã phải bày kế lâu lắm rồi đấy. Vừa nghĩ cách đầu độc ông, vừa bắt tay với học viện Kim Sư, học viện Ngân xà, bắt bọn họ liên hợp chống đối ông, ta muốn để ông, trước khi chết, mất đi tất cả! Chết không nhắm mắt!” Bách Lí viện trưởng khẽ lắc đầu: “Tông Chính cô nương, cô giống tỷ tỷ mình, đều là những người thiện lương. Ta không tin mọi chuyện do cô thao túng đâu. Ta khuyên cô, hãy dừng cương trước vực thẳm, đừng để người ta lợi dụng mình. Sinh tử của ta là nhỏ, nếu cô muốn, có thể lấy mạng ta đi bất kỳ lúc nào. Nhưng nếu cô biến thành quân cờ trong tay kẻ khác, bị họ tùy ý sai khiến, tội lỗi của ta sẽ càng thêm nặng nề mất.” Cô gái nặng nề hít sâu một hơi, tức giận càng lúc càng cao: “Ông đừng có ở đây ra vẻ đạo mạo! Nếu ông thật sự quan tâm tỷ muội này thì sao hai mươi mấy năm qua đều không tới thăm tỷ tỷ một lần? Là ông sợ mười đại học viện biết được, Bách Lí viện trưởng đối thê tử bất trung, lại quen biết hạng tà ma ngoại đạo, sợ bị tổn hại danh dự của mình, có phải không? Là ông sợ phải đối mặt tỷ tỷ, đối mặt với bộ dạng người không ra người quỷ không ra quỷ của tỷ tỷ ta, nội tâm ông sẽ không thể an bình, có đúng không?!” Bách Lí viện trưởng nhắm hai mắt lại, thở dài thật dài, nơi khóe mắt bất giác đã ươn ướt: “Cô nói rất đúng. Ta thẹn với tỷ tỷ cô, cũng thẹn với thê tử của mình. Khi ta biết được chân tướng sự tình rồi, ta cũng định đi tìm, nhưng lại bị phụ thân hai người ngăn trở, quyết không cho ta thấy nàng. Thê tử ta ở nhà thì chết vì khó sinh, trước khi qua đời, bà ấy đã bắt ta thề rằng, từ nay về sau, sẽ không đi gặp nàng nữa...... Ta đáp ứng, từ nay về sau, ta chỉ sống trong Học viện Thiên Long. Hơn hai mươi năm, chưa từng rời đi.” “Ông quá ích kỷ! Thê tử ông bắt thề thì ông liền thề, tỷ tỷ của ta thì phải làm sao?” Nữ nhân kia động dung, cắn môi rơi lệ, “Tỷ tỷ mỗi ngày đều có thể tỉnh táo được một đoạn thời gian, mỗi lúc tỉnh táo, tỷ luôn hỏi, ông đang ở đâu, lúc nào ông mới đến thăm mình. Ta cứ một mực lừa gạt tỷ, ta nói ông phải đi tỷ võ nọ kia, mỗi lần đều lấy cớ như vậy, thế mà tỷ ấy còn tin. Tỷ vẫn thủy chung tin rằng ông sẽ đi tìm mình. Ông không xuất hiện, nhất định là có chuyện quan trọng phải trì hoãn...... Bách Lí, ông có từng tự hỏi lương tâm của mình chưa, ông không làm... thất vọng tỷ tỷ ta sao? Một mạng của ông, có thể đổi lại cho tỷ tỷ ta một đời bình thường à?” “Tiểu thư, dài dòng với hắn ta làm gì? Mau đưa Đá kí ức đi thôi, chủ tử đang chờ chúng ta về bẩm báo đấy!” Một gã cao thủ thấy bên ngoài tràn vào ngày càng nhiều người thì không nhịn được mà thúc giục, trong tay hắn ôm một bao vải đen, nhìn dáng dấp, hẳn là Đá kí ức. Bách Lí viện trưởng đưa tay, bắt được cổ tay cô gái ấy, nỗ lực khuyên can: “Tông Chính cô nương, đừng để người ta lợi dụng. Cô hôm nay giết ta, ta sẽ không để Học viện Thiên Long truy cứu, nhưng nếu cô đánh cắp Đá kí ức, nhất định sẽ trở thành kẻ địch của cả Học viện Thiên Long này, dù ta muốn ngăn cản cũng không thể đâu! Nghe ta đi, mau lấy mạng ta. Nếu cô muốn cướp Đá kí ức, lão phu có dùng hết một hơi cuối cùng cũng sẽ liều chết giữ nó lại.” Nữ nhân kia có thể nghe theo sao? “Mạng của ông, ta muốn. Đá kí ức, ta cũng muốn!” “Nếu đã vậy, đừng trách lão phu!” Bách Lí viện trưởng đột nhiên phát uy, trở tay kéo người lại, dùng chút sức lực, cả người nữ nhân đó đã bị quăng qua một bên. Thân ảnh Bách Lí viện trưởng vút nhanh, bàn tay đưa ra, lập tức đoạt lại Đá kí ức từ trong tay gã nam tử. “Ba!” Nam tử truy kích theo, đối chưởng với Bách Lí viện trưởng, hai bên đụng nhau ngay giữa không trung, rồi tựa như bị định trụ tại nơi đó. “Long viện trưởng, Đá kí ức giao lại cho cậu!” Bách Lí viện trưởng rống to một tiếng, đem Đá kí ức vứt tới chỗ Long Thiên Tuyệt phía sau. Ông ném đi như vậy, tất cả cao thủ đều chuyển hướng mục tiêu, đồng loạt phi thân hòng cướp đoạt Đá kí ức. “Phi Long Tại Thiên!” Tám con Hỏa Long phá thế mà ra, cản lại cả đám người tới tranh đoạt. Long Thiên Tuyệt vững vàng cất Đá kí ức vào túi. Phía bên kia, Bách Lí viện trưởng phun ra một ngụm máu đen, kinh mạch trong thân thể bạo liệt, phựt phựt phựt phựt, cả người rơi xuống từ giữa không trung. “Viện trưởng!” “Viện trưởng!” Cả Học viện Thiên Long đồng loạt chạy về phía đó, đáng tiếc, Bách Lí viện trưởng đã hoàn toàn đứt khí bỏ mình. Lúc này, một nhóm cao thủ lớn xông vào trong động, lần nữa điên cuồng phóng mạnh tới chỗ Long Thiên Tuyệt, tranh đoạt Đá kí ức. Vân Khê theo sau Long Thiên Tuyệt, âm thầm quan sát toàn bộ. Đám người này có khoảng năm mươi, thực lực mỗi tên đều ở Huyền tôn lục phẩm hoặc thất phẩm trở lên, trong đó có một phần năm đã bước vào Huyền Hoàng cảnh. Tổng thể thực lực không tầm thường. Khiến cho nàng chú ý hơn cả chính là, mấy vị trưởng lão Học viện Thiên Long cũng gia nhập hàng ngũ tranh đoạt đó. Vân Khê hừ lạnh một tiếng, hiểu rồi, hẳn là mấy con sâu mọt ẩn núp bên trong Học viện Thiên Long! Ngẩng đầu truyền bí âm: “Thiên Tuyệt, ta sẽ thi triển Băng phong thuật.” Long Thiên Tuyệt quay đầu, cho nàng một ánh mắt xác định, rồi không lập tức rời đi mà dụ dỗ bọn chúng xâm nhập vào sâu trong thạch động. Năm mươi mấy kẻ đuổi theo một người, rời xa khỏi chỗ cao thủ Học viện Thiên Long tụ tập. “Mọi người đừng theo!” Vân Khê ngăn Học viện Thiên Long lại. Sau đó, nàng đạp không mà phi thân lên, nhanh chóng kết ấn, âm thanh ngân nga trong miệng, “BĂNG PHONG THUẬT ——” Chữ thứ ba vừa thành, Long Thiên Tuyệt lập tức mang theo Đá kí ức biến mất giữa đám người. Rắc rắc rắc —— Hàn băng chồm tới, phủ lên tất cả mọi người. Những kẻ cách đó khá xa thì thấy tình huống không ổn, đang định chạy trốn, ai ngờ vẫn chậm một bước. Băng phong thuật tràn đến mỗi một góc, thuật pháp lập tức lan tràn khắp nơi. Cuối cùng, cả đám người đã bị đóng băng trong đó. Một đống tượng đá hình người vô cùng sinh động đã hình thành như thế đó! Học viện Thiên Long thấy vậy thì ngây người như phỗng, hoàn toàn u mê. Trên đời còn có thuật pháp thần kỳ thế sao? Uy lực thật sự không thể khinh thường nổi. “Vân Khê cô nương, sao lại đóng băng cả mấy người Tác trưởng lão thế? Mau giải phóng cho bọn họ đi!” Có một vị trưởng lão Thiên Long cất lời. Vân Khê liếc mắt một cái về phía đó, chỉ cười lạnh: “Đến giờ mà các người còn chưa nhìn ra sao? Bọn họ cá mè một lứa, đã liên thủ từ đầu để đối phó với Bách Lí viện trưởng, âm mưu trộm Đá kí ức đi.” “Sao lại thế?” Chúng trưởng lão rối rít lộ ra thần sắc bất khả tư nghị, nhưng nhìn kỹ lại tư thái và động tác của đống tượng băng bên kia, rõ ràng là đang tranh đoạt Đá kí ức chứ không phải đối địch, sau một thoáng kinh ngạc, mọi người đều tức giận, “Đáng hận! Bọn họ lại làm ra chuyện phản bội viện trưởng và Học viện Thiên Long như thế sao? Đáng thương cho viện trưởng......” Lúc này, lực chú ý đã quay lại trên người Bách Lí viện trưởng. Lần này thì ông ấy đã hoàn toàn đoạn khí, kinh mạch đứt đoạn mà chết. “Di ngôn” lúc trước cũng trở thành di ngôn thật sự. “Gia gia!” “Cha!” “Viện trưởng!” Khắp nơi bi thương. Những học viện khác đang chờ ở ngoài động nghe được tiếng khóc bên trong truyền ra, cũng đoán được đại khái những sự tình phát sinh. Mọi người nhìn nhau, tâm tình xám xịt, không ai nói chuyện lớn tiếng hay cất lời đùa cợt nữa. “Thiên Tuyệt, làm sao bây giờ?” Vân Khê ngầm liếc mắt nhìn Long Thiên Tuyệt. Hiện tại, Đá kí ức nằm trong tay bọn nọ, Thiên Long có phải thần thú bảo vệ Học viện Thiên Long hay không, thử cái là biết. Song, Bách Lí viện trưởng vừa mệnh táng cửu tuyền, nghiệm chứng thân phận ngay bây giờ thì không thỏa đáng. “Chờ chút nữa rồi nói sau!” Long Thiên Tuyệt đáp. Trong lúc bất chợt, bên tai vang lên từng tiếng “ầm ầm”. Ngọc Long thạch động rung lên, ánh sáng từ cửa động chiếu vào càng lúc càng nhạt dần. Có người kinh hô: “Hỏng rồi! Có người khởi động cơ quan, cửa đá sẽ lập tức đóng cửa!” “Mọi người mau rời khỏi thạch động, nếu không sẽ chết hết bên trong mất!” “Đi mau!” Mấy cao thủ đứng gần cửa đá mau chóng lắc mình thoát ra, song tốc độ đóng lại quá nhanh, vừa có ba người chạy kịp thì cửa đá đã nặng nề đập xuống đất. Mà người thứ ba thì phát ra tiếng gào thét kinh thiên. Một chân của hắn còn chưa kịp thu hồi đã bị cửa đá nặng nề đè nát, bóp thành tương hồ! Cả trong lẫn ngoài đều nghe thấy tiếng gào thét đó, trong lòng run sợ. Vân Khê, Long Thiên Tuyệt, Vân Trung Thiên và cả nhà Bách Lí thành chủ đều chưa ra ngoài. Mấy người vuốt lên cửa đá, rồi đồng loạt dùng sức, cố gắng mở nó ra. Rung động trên mặt đất càng thêm kịch liệt, đá vụn rải rác nện xuống đầu đống tượng băng, còn cửa đá vẫn trơ trơ bất động. “Tất cả mọi người dừng tay đã! Nhìn tình trạng này, có lẽ không mở kiểu bình thường được đâu. Chúng ta cùng tìm kiếm xem có còn cơ quan nào khác trong này hay không.” Vân Trung Thiên bình tĩnh đề nghị. Bên trong động còn chừng mười người, phần lớn là cả nhà Bách Lí thành chủ và mấy trưởng lão Học viện Thiên Long. Do tác động từ cái chết của Bách Lí viện trưởng, tâm tình ai cũng xuống thấp, Vân Trung Thiên cũng vậy, nhưng hắn đã tiếp nhận Học viện Thiên Long thì giờ này khắc này, nhất định phải có tư thái mà mình nên có, phải bình tĩnh hơn bất luận kẻ nào.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom