• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Full THIÊN TÀI NHI TỬ VÀ MẪU THÂN PHÚC HẮC (2 Viewers)

  • Chương 647

Edit: Xuân Như Beta: Sakura Cô gái áo lam khẽ híp mắt, hừ một tiếng: “Quyền trượng Thánh khí Thượng Cổ Linh Huyết Tộc?”


Nàng giống như một pho tượng đứng vững ở giữa trời đất, sừng sững bất động, chỉ nhẹ nhàng khoát tay, liền tan mất công kích của Thánh khí: “Ngươi có thể đủ lực lượng để khống chế quyền trượng Thánh khí Thượng Cổ Linh Huyết Tộc, như thế nói đến, đều là người mình.


Cũng được, bổn tọa xem ngươi là đông môn, liền tạm thời không so đo ngươi mới vừa mạo phạm bổn tọa. Nhưng ngươi nên nhớ kỹ, tính tình bổn tọa không tốt, không có lần tiếp theo.”


Vân Khê cảm giác có một cổ lực đạo nhẹ nhàng đẩy nàng xuống, dưới chân của nàng không tự giác rút lui mấy bước, ngẩng đầu, kinh ngạc nhìn về phía cô gái áo lam, lộ ra sửng sốt: “ Ngươi nói ngươi là Sứ giả Dẫn độ, bằng chứng đâu?”


Cô gái áo lam nhợt nhạt cười một tiếng, nói: “ Lại nói, ta và tổ tiên Thượng Cổ Linh Huyết Tộc các ngươi có chút sâu xa, ngươi tu luyện Tàn Hoa bí lục có một nửa nội dung chính là xuất ra từ trong tay ta. Ngươi có thể tu luyện thành công thuật pháp cuối cùng quan trọng nhất của Tàn Hoa bí lục, mới có thể hữu duyên nhìn thấy bổn tọa, coi như là số phận của ngươi. Ngươi và ta đã có duyên, ta sẽ giúp ngươi dọn sạch hết thảy chướng ngại ở cái không gian này, cho ngươi có cơ hội trọng chỉnh trật tự cái không gian này.”


Vân Khê quay đầu, cùng mẫu thân liếc mắt nhìn nhau, trong lòng nghi ngờ giải khai không ít, thì ra là Tàn Hoa bí lục xuất từ trong tay người này, bất quá, cũng là bởi vì Tàn Hoa bí lục thuật pháp cuối cùng quan trọng nhất, mới khiến cho mẫu thân lâm vào hành hạ của bóng đè, trải qua khổ nạn rất nhiều, lại nói, cô gái này cũng quá hãm hại người đi!


“Nếu ngươi là người sáng tạo ra bí lục kia, vì sao không phải là đầy đủ, hết lần này tới lần khác là không trọn vẹn đây?” Vân Khê không nhịn được hỏi.


“Bổn tọa mới vừa nói, Tàn Hoa bí lục chỉ có một nửa nội dung xuất từ trong tay bổn tọa, còn nửa số khác......” Cô gái áo lam nhợt nhạt câu môi cười, nụ cười này lộ ra ý vị thâm trường, nụ cười này bao hàm các loại cảm xúc phức tạp, làm cho người ta khó mà hiểu được, “Tốt lắm, không nói những thứ này. Thời gian bổn tọa có hạn, nếu như ngươi tạm thời không có người nào cần bổn tọa đối phó, bổn tọa muốn đi.”


Trước khi đi, nàng không quên chỉ một ngón tay, hướng về phía Vân Hi: “Ngươi, đi theo ta đi!”


Vân Hi bị nàng điểm tên, cả người khẽ run lên, nhìn về phía con gái của mình.


Vân Khê ôm lấy mẫu thân: “Mẫu thân, con không cho người đi! Không được, người phải ở bên cạnh con, người không thể đi!”


“Khê Nhi, đừng như vậy! Con cũng là mẫu thân của hai đứa bé rồi, làm sao còn giống như hài tử vậy? Con nhìn, Tiểu Nguyệt nha đang chê cười con a.” Vân Hi ôn nhu nhẹ vỗ về mái tóc nữ nhi, giọng nói mềm mại, nhìn kỹ lại, đáy mắt của nàng nổi lên trong suốt lệ quang.


Vân Khê cúi đầu, chống lại ánh mắt tò mò của nữ nhi, nàng ngồi xổm xuống, đem nữ nhi bế lên, lại đem Tiểu Mặc gọi tới: “Tiểu Nguyệt nha, Tiểu Mặc, mau gọi bà ngoại! Nàng mới là bà ngoại chân chính của các con!”


“Bà ngoại!”


“Bà ngoại!”


Hai huynh muội đều tò mò ngắm nhìn Vân Hi, nghĩ thầm bà ngoại cùng mẫu thân lớn lên thật giống nhau nha, cơ hồ phân biệt không ra ai là ai.


Long Thiên Tuyệt nghe vậy, cất bước đi lên phía trước, hướng về phía Vân Hi cung kính chấp tay nói: “Tiểu tế Long Thiên Tuyệt, bái kiến nhạc mẫu đại nhân!”


Vân Hi vuốt cằm, đem phụ tử ba người nhất nhất dò xét một lần, mở miệng nói: “Các con có lẽ là lần đầu tiên thấy ta, ta cũng đã biết các con từ lâu rồi. Tiểu Mặc, bà ngoại nhìn con lớn lên, con rất thông minh, rất dũng cảm, cũng rất hiếu thuận, sau này phải tiếp tục hiếu thuận với mẫu thân, bảo vệ mẫu thân, biết không?”


Tiểu Mặc biết điều gật đầu: “Tiểu Mặc nhất định sẽ.”


“Còn có Tiểu Nguyệt nha, bà ngoại nhìn con ra đời, mẹ con hoài thai mười tháng mới cực khổ sinh hạ con, con cũng phải hiếu thuận mẫu thân cho tốt, biết không?”


Tiểu Nguyệt nha đi theo biết điều gật đầu: “Bà ngoại, Huyên Huyên biết rồi ạ.”


Vân Hi mỉm cười, nhẹ nhàng vuốt ve gương mặt Tiểu Nguyệt nha, quay đầu nhìn về phía Long Thiên Tuyệt: “Thiên Tuyệt, ta nhìn con cùng Khê Nhi một đường yêu nhau, cùng nhau đã trải qua sóng gió gian khổ, ta tin tưởng con sẽ chiếu cố tốt Khê Nhi. Sau này, Khê Nhi liền giao cho con, không thể để cho ta thất vọng. Ta sẽ ở Vân Chi đoan chờ các con, sẽ có một ngày, chúng ta sẽ ở Vân Chi đoan đoàn tụ, đến lúc đó, nếu như con không có thực hiện hứa hẹn hôm nay, ta tuyệt đối sẽ không hạ thủ lưu tình đối với con!”


“Xin mẫu thân đại nhân yên tâm, conlấy tính mạng của mình đi bảo vệ thê nhi, quyết không để cho bọn họ có thương tổn gì!” Long Thiên Tuyệt trịnh trọng trả lời.


Vân Hi hài lòng vuốt cằm, cuối cùng nhìn về phía con gái của mình, lúc này, Vân Khê hốc mắt đã ướt át, nước mắt chảy xuống gò má của nàng.


“Khê Nhi, đừng khóc. Bây giờ con là Tông chủ Vân tộc, gánh nặng đường xa, còn nhớ rõ lời hứa con đáp ứng với mẫu thân không? Tương lai Vân tộc liền giao cho con, không được làm mẫu thân thất vọng!”


Không chờ Vân Khê mở miệng, tất cả Vân tộc cao thủ tại chỗ rối rít quỳ rạp xuống đất, hướng về phía Vân Hi dập đầu bái lạy: “Bái kiến tổ tiên đại nhân! Xin tổ tiên đại nhân không nên bỏ lại chúng ta!”


Vân Hi xoay chuyển ánh mắt, mắt nhìn xuống chúng cao thủ Vân tộc, nói: “Vân Khê là nữ nhi thân sinh của bổn tọa, sau khi bổn tọa rời đi, nàng chính là người đứng đầu Vân tộc. Các ngươi phải kính trọng nàng giống như kính trọng bổn tọa, bổn tọa tin tưởng, Vân tộc ở trong tay của nàng, có thể so với ở trong tay bổn tọa càng thêm phồn vinh thịnh vượng. Các ngươi phải tận tâm tận lực, phụ tá cho nàng, không thể có chút lười biếng, đã nghe chưa?”


“Dạ, chúng con nhất định sẽ tận tâm tận lực, phụ tá Vân Khê đại nhân!” Chúng cao thủ Vân tộc cùng kêu lên.


“Mẫu thân! Thật không thể lưu lại sao?” Vân Khê một tay ôm nữ nhi, một tay nắm nhi tử, nước mắt mông lung ngắm nhìn mẫu thân, trong cổ nghẹn ngào.


Vân Hi nhẹ nhàng lắc đầu: “Mỗi cái không gian có mỗi cái quy tắc không gian riêng, ta cho dù miễn cưỡng lưu lại, cũng sẽ gặp trừng phạtcủa quy tắc đó, hơi không cẩn thận, rất có thể lâm vào vạn kiếp bất phục. Không chỉ có như thế, còn có thể có thể liên lụy đến người nhà của ta, ta không thể mạo hiểm như thế. Khê Nhi, con hẳn là hiểu. Người có vui buồn ly hợp, trăng có lúc tròn lúc khuyết, chuyện này đều được định sẵn. Mẫu thân cùng con chung đụng mấy ngày này, đã cảm thấy rất thỏa mãn rồi, hiện tại ta và con duyên phận đã hết, đã đến lúc ta phải rời đi. Con nhớ kỹ, mỗi một lần chia lìa, có lẽ tiếp theo chính là đoàn tụ, mẫu thân sẽ ở Vân Chi đoan chờ con, chờ con hoàn thành tất cả tâm nguyện, đến lúc đó mẹ con chúng ta ở khác không gian đoàn tụ.”


Trong tròng mắt Vân Khê, nước mắt ngăn không được rơi xuống, nàng một câu cũng nói không nên lời.


Cho đến khi một cái nhỏ tay xoa lên gương mặt của nàng, lau nhè nhẹ lệ trên mặt của nàng: “Mẫu thân, đừng khóc! Đến lúc đó, Huyên Huyên và ca ca cùng người đi tìm bà ngoại!”


“Đứa nhỏ ngốc!” Vân Khê nín khóc mỉm cười, đưa mắt, cách một làn hơi nước, lần nữa ngắm nhìn mẫu thân, muốn đem mẫu thân hết thảy thật sâu khắc tại trong đầu của mình.


“Đi thôi, đừng có lằng nhằng mèo nhoe nữa, bổn tọa không chịu được tràng diện khóc sướt mướt này.” Cô gái áo lam nhìn như không nhịn được xoay người, ở góc độ không người nào có thể thấy, nàng giương mắt hướng về phía trước, cố gắng muốn biến mất những giọt nước mắt muốn rơi xuống. Thật là chán! Tại sao mỗi lần cũng để nàng làm ác nhân? Lần tới nàng không bao giờ … muốn đi làm cái nhiệm vụ này nữa, lần tới vốn nên đến phiên người khác đi?


“Mẫu thân!”


“Bà ngoại!”


“Bà ngoại!”


“Nhạc mẫu đại nhân, đi bình an!”


Một nhà bốn người, đứng ôm nhau, hướng Vân Hi vẫy tay.


Vân Hi cố gắng ẩn nhẫn nước mắt sắp tràn mi, ở trên người một nhà bốn người nhất nhất quét qua, cuối cùng tầm mắt của nàng vừa chuyển, rơi vào một cái góc nhỏ trong đám người, ánh mắt của nàng khẽ chớp động, có chốc lát chần chờ cùng thất thần, bất quá rất nhanh, nàng thu hồi tầm mắt.


Vân Khê tò mò quay đầu lại, men theo tầm mắt của mẫu thân nhìn lại, chỉ thấy chính giữa đám người, phụ thân mờ mịt đứng ở tại chỗ đó, giống như thất hồn lạc phách, lâm vào trong giật mình sững sờ. Khi nàng lần nữa quay đầu lại, mẫu thân đã đi theo sứ áo lam giả, hoàn toàn biến mất ở trong tầng mây.


“Mẫu thân!”


“Tổ tiên đại nhân!”


Không khí ly biệt, duy trì hồi lâu, mọi người rốt cục mới phục hồi tinh thần lại.


“Cha, ngài làm sao vậy? Tại sao sắc mặt nhìn qua tái nhợtnhư thế?” Vân Trung Thiên nhận ra khác thường của phụ thân, không nhịn được hỏi thăm.


Vân Mộ Phàm mê mang lắc đầu: “Ta cũng vậy không biết tại sao, mới vừa bắt gặp ánh mắt nàng nhìn ta, ta cảm thấy được chúng ta thật giống như kiếp trước đã thấy qua, quen thuộc như vậy, khắc sâu như vậy.”


Vân Khê nghe được lới nói của phụ thân…, không nhịn được xen vào nói: “Cha, ngài còn nhớ rõ con cùng ngài, đã nói về cái vị phụ thân kia của con ở hiện đại sao? Ngài cùng phụ thân của con bề ngoài lớn lên giống nhau như đúc, phụ thân con bị bệnh chết, con có lúc không nhịn được hoài nghi, ngài có phải chính là ngài ấy Trọng sinh chuyển thế đi tới cái thế giới này không.”


Trong lòng Vân Mộ Phàm đột nhiên chấn động, trong đầu có một đoạn ngắn nhanh chóng bay vút qua, giờ khắc này, hắn cái gì cũng nhớ được.


“Không! Làm sao có thể? Nàng là Vân nhi, nàng thật sự là Vân nhi...... Nếu như nàng là Vân nhi, ta đây...... Ta chẳng phải là phản bội nàng sao?”


Bỗng nhiên cái gì hắn cũng hiểu được, lúc trước Vân Nhi phức tạp rời đi, hắn hiện tại cái gì cũng hiểu.


Vân nhi nhất định đã biết hết thảy, nhưng là nàng không có nói ra, bởi vì nàng không muốn làm cho hắn khó xử, không muốn làm cho hắn cảm thấy bứt rứt, nàng một mình một người chịu tất cả, mang theo tiếc nuối, mang theo tình yêu cùng kỷ niệm của bọn họ, nàng rời đi.


“Cha, ngài không thể nghĩ như vậy, ngài căn bản không biết sự tồn tại của nàng, nàng từ lâu biến mất ở trong trí nhớ của ngài, nói gì đếnphản bội?” Vân Trung Thiên trấn an nói.


“Đúng a! Cha, ngài cũng đừng suy nghĩ nhiều. Con nghĩ mẫu thân cũng đã biết ngài đã mất đi trí nhớ của kiếp trước, cho nên mới làm như không cùng ngài quen biết nhau, nàng hi vọng ngài có thể sống tốt, quên quá khứ đã qua, quên đi nàng.” Vân Khê nói.


Vân Mộ Phàm thật sâu thở dài, cầm tay nữ nhi: “Khê Nhi, bất kể như thế nào, ba ba cuối cùng cũng đã nhớ lại chuyện trước kia. Con là nữ nhi của ta, con đúng thật là nữ nhi của ta, ba ba rất vui mừng.”


Ánh mắt Vân Khê lần nữa ươn ướt, thoáng cái lao vào trong ngực phụ thân, giọng buồn buồn khóc lóc kể lể: “Ba ba! Thật đáng ghét, người ta thật vất vả lắm mới không khóc nữa.”


“Không có chuyện gì! Ai cũng không có cười con.” Hai phụ tử ôm nhau thật chặt, tâm càng ngày càng gần.


Sau khi Độ Kiếp, hết thảy từ từ quay về bình tĩnh.


Long Thiên Tuyệt ôm lấy ái thê thật chặt, có loại quý trọng mất mà tìm lại được, rõ ràng chẳng qua chỉ là tách nhau trong một thời gian ngắn ngủn, thế nhưng hắn lại cảm giác chia lìa mấy năm, cái loại cuộc sống đau khổ một ngày bằng một năm này, hắn một khắc cũng không muốn thử nữa.


“Khê Nhi, nói cho ta biết, hết thảy kiếp nạn là đã đi qua rồi? Nàng sẽ không rời khỏi ta nữa?”


“Đã qua, tất cả đã qua. Từ nay về sau, không còn có cái gì có thể tách chúng ta.” hai tay Vân Khê ôm cổ hắn, chui vào cổ hắn, cảm thụ tâm tình lo được lo mấtcủa hắn, nàng ngọt ngào nói không ra lời.


Thương cảm sau khi mẫu thân rời đi, ở giờ phút này đều quét sạch.


Mẫu thân đi, ít nhất nàng còn có Thiên Tuyệt, còn có hai đứa bé, còn có phụ thân cùng huynh trưởng, còn có các thân nhân cùng bằng hữu của nàng và Thiên Tuyệt.


“Khê Nhi, không cho phép rời ta đi!” ánh mắt của Long Thiên Tuyệt thâm thúy, cúi đầu, liền vững vàng bắt được đôi môi của nàng, trằn trọc triền miên hôn xuống, hai tay ôm ở bên eo của nàng, từ từ buộc chặt, dường như muốn đem cả người nàng kéo vào trong ngực.


“Ừ.” Vân Khê từ từ đáp lại hắn, bị lạc ở trong nhiệt tình lẫn nhau.


“Muội tử! Muội mau tới cứu ALý! Cứ như vậy đi xuống, ALý nhất định sẽ hỏng mất!” Xa xa, Chiến Thiên Dực xông vào, người chưa tới, thanh âm đã tới trước.


Hai vợ chồng bị cắt đứt không khí triền miên, bất đắc dĩ liếc mắt nhìn nhau, tự mình tách ra, nghênh hướng Chiến Thiên Dực ngoài cửa.


“Đại ca, làm sao vậy? A Lý đã xảy ra chuyện gì?” Vân Khê hỏi.


“A lý hôn mê, nàng ở trong mộng vẫn hô lung tung nàng giết người, nàng vẫn bị sự kiện kia khốn nhiễu, ta sợ như vậy, nàng nhất định sẽ điên mất. Khê Nhi, muội hiểu được y lý, cũng hiểu luyện chế các loại đan dược, đại ca cầu xin muội, muội nghĩ biện pháp chữa trị cho A Lý đi.” Chiến Thiên Dực khẩn cấp nói.


“Chiến đại ca, huynh trước đừng nóng vội, chúng ta hay là trước đi xem tình hình của ALý một chút, đợi sau khi xác nhận cụ thể bệnh trạng, rồi chúng ta quyết định tiếp theo.” Long Thiên Tuyệt khuyên.


“Đúng vậy a, đợi sau khi ta nhìn kỹ qua, mới có thể kê đơn thuốccho nàng.” Vân Khê nói.


“Tốt, vậy muội hãy đi theo ta!” Chiến Thiên Dực một khắc cũng đợi không kịp, vội vã lôi kéo Vân Khê rời khỏi phòng, Long Thiên Tuyệt không có theo sau, xa xa đưa mắt nhìn, lộ ra nụ cười bất đắc dĩ.


Chờ đi tới gian phòng của A Lý, Vân Khê thấy ca ca đã ở đây, trán của hắn nhíu chặt, hơi u buồn. Nàng biết, ca ca sở dĩ quan tâm ALý như vậy, sợ là trong lòng tồn tại một phần thương tiếc. Lúc ca ca lâm vào nguy cơ, thời điểm gặp mọi người công kích, A Lý liều lĩnh đứng lên, mà giờ khắc này, Ab Lý lâm vào khốn cảnh, hắn cũng không thể khoanh tay đứng nhìn.


“Ca ca, tình huống thế nào?”


“Ta điểm huyệt ngủ của nàng, để cho nàng có thể ngủ được an ổn chút ít, bất quá tình huống của nàng thoạt nhìn vô cùng không tốt. Sự kiện kia đối với nàng ảnh hưởng quá lớn, mặc dù Đại chưởng quỹ đã chết, cũng khó mà tiêu trừ điểm nhơ trong trí nhớ của nàng. Nhớ được một lần ở phủ thành chủ Vân Thành, nàng từng nhảy hồ tự sát, là ta đem nàng cứu trở lại, ta lo lắng nàng nhất thời nghĩ không thông, lần nữa tìm cái chết......”


Vân Khê cau mày, thật sâu thở dài: “A Lý trong ngày thường thoạt nhìn không buồn không lo, tâm sự của nàng thật ra thì giấu rất sâu, nàng là một người thiện lương thuần khiết như vậy, cũng là bị người khác bức bác, làm chuyện xấu hèn hạ không chịu nổi như vậy, đổi lại là người khác, cũng là không cách nào có thể tiếp nhận. Theo ta thấy, biện pháp tốt nhất, chính là xóa đi đoạn trí nhớ này của nàng, để cho những thứ trí nhớ hèn hạ kia hoàn toàn biến mất trong trí nhớ của nàng.”


“Xóa đi trí nhớ của nàng?” Chiến Thiên Dực chần chờ, lo lắng nhìn muội muội, không cách nào quyết định.


Bách Lý Băng Tuyền tiến lên, khuyên nhủ: “Khê Nhi nói không sai, muốn để cho A Lý vui vẻ, một lần nữa biến trở về A Lý lúc trước không buồn không lo, biện pháp tốt nhất, chính là xóa đi trí nhớ không vui vẻ của nàng. Dực, chàng hãy tin tưởng Khê Nhi đi, ta nguyện ý cùng chàng, dùng thời gian tới để chiếu cố ALý, làm cho nàng ấy có thể không buồn không lo sống tiếp.”


Ánh mắt Chiến Thiên Dực chợt lóe, xúc động cầm tay nàng, hai người không tiếng động nhìn nhau.


Một lúc lâu, Chiến Thiên Dực mở miệng nói: “Muội tử, liền theo như muội nói đi! Chỉ cần có thể để cho A Lý sống tốt vui vẻ, những thứ hậu quả khác, đều để ta gánh chịu đi.”


Vân Khê thở dài một tiếng, gật đầu nói: “Được rồi, các người đi ra ngoài trước, chờ ta gọi các người, các người hãy đi vào.”


Vân Trung Thiên đi theo hai người Chiến Thiên Dực cùng Bách Lý Băng Tuyền rời khỏi phòng, ở ngoài cửa chờ chực, cũng không biết đợi bao lâu, cửa phòng bị đẩy ra, một khuôn mặt thanh xuân hoạt bát xuất hiện ở cửa, ba người ngoài cửa bắt gặp, nhất tề sửng sốt, quên mất phản ứng.


Con ngươi linh động của A Lý nhẹ chuyển, tầm mắt ở trên mặt ba người nhất nhất xẹt qua, khi xẹt qua khuôn mặt Vân Trung Thiên, nàng nhẹ chau lại chân mày, tò mò hỏi: “Ca ca, hắn là ai vậy? Chúng ta không phải đã thỏa thuận, muốn đi trong núi rèn luyện sao? Hắn cũng cùng đi à?”


Trán Vân Trung Thiên căng thẳng, Chiến Thiên Dực còn lại rõ ràng là sửng sốt, chợt thử dò xét hỏi: “A Lý, muội còn nhớ rõ cái gì sao?”


A lý nhìn huynh trưởng, đột nhiên hai tay chống eo, mân mê cái miệng nhỏ nhắn, bất mãn nói: “Ca ca, không phải là đã nói xong rồi sao, muốn dẫn muội đi sao? Bây giờ huynh lại muốn đổi ý? Bách Lí tỷ tỷ, tỷ nói với ca ca đi, hắn nói không giữ lời!”


Bị A Lý quấn lên cánh tay Bách Lý Băng Tuyền, qua một lúc mới kịp phản ứng, trong cổ nàng nghẹn ngào, mắt lộ vẻ ướt át, đưa tay, vỗ vỗ cánh tay A Lý, nói: “A Lý, ca ca của muội không có đổi ý, chúng ta đi, chính là tới tìm muội cùng đi lên núi rèn luyện.”


“Có thật không? Này còn không kém nhiều lắm!” A Lý đắc ý nở nụ cười, nụ cười sáng rỡ, không chứa nửa điểm tạp chất, thanh thuần tựa như tia nắng ban mai đầu tiên cuối chân trời hé sáng, tốt đẹp mà động lòng người.


Vân Trung Thiên ngắm nhìn nụ cười của nàng, hiểu ý mỉm cười.


Đây mới thực sự là A Lý, thuộc về A Lý đơn giản vui vẻ, không buồn không lo.


Lặng yên, hắn rời đi, hoàn toàn biến mất ở trong tầm mắt của nàng.


A lý quay đầu, đưa mắt nhìn bóng lưng hắn từ từ xa dần, nghiêng đầu, có chút mê mang, trong đầu thật giống như có cảnh vật gì đó nhanh chóng xẹt qua, nhưng là lại bắt giữ không được, lưu lại không được.


Thật kỳ quái a!


Người này rốt cuộc là người nào?


Tại sao nàng đối với hắn sinh ra cảm giác kỳ quái như thế?


Không kịp nghĩ nhiều, nàng đã bị Chiến Thiên Dực và Bách Lý Băng Tuyền vây quanh một lần nữa tiến vào gian phòng, hỏi han ân cần.


Đêm đó, trong hoàng cung cử hành yến hội long trọng.


Người một nhà Vân gia cũng được mời đến dự yến hội, cùng Vân Khê một nhà đoàn tụ, tân khách vô cùng vui mừng, vui vẻ hòa thuận.


Hai tiểu hài tử nhận lấy nhiệt tình hoan nghênh của đoàn người Vân gia, nhất là thiên chân khả ái dẻo miệng Tiểu Nguyệt Nha, mị lực quả thực không thể ngăn cản, lớn đến Vân lão tướng quân cùng Vân lão phu nhân, nhỏ đến đứa nhỏ mới sinh của Vân Thanh, cũng bị bé mê hoặc xoay quanh, thích vô cùng.


Thí dụ như hiện tại, Tiểu Nguyệt Nha lại ra sức khoe tài cho trăm họ xem: “ Hô, nóng quá! Mọi người không nên ôm Huyên Huyên nữa, phụ thân ghen tị rồi.” Tay nhỏ bé quạt quạt mũi, trên sóng mũi tinh xảo nhiễm một tầng mồ hôi trong suốt, giọng điệu Tiểu đại nhân, làm cho người khác buồn cười.


“ Phụ thân, bây giờ người có thể ôm Huyên Huyên rồi, Huyên Huyên cực kỳ yêu người nga!” Một câu nói ngọt ngào, lập tức dụ dỗ làm Long Thiên Tuyệt mặt mày hớn hở.


Vân Khê nhìn thấy nữ nhi đùa giỡn phụ thân, che miệng cười trộm, quay đầu, nhìn về phía mấy cô bé vây quanh nhi tử mình, trong đó có tính tình điêu ngoa tùy hứng tiểu công chúa Nam Cung Anh, điềm đạm nho nhã có hiểu biết Đoan Mộc Tĩnh, còn có tuổi còn nhỏ nữ hoàng ngự tỷ Hiên Viên Nghễ Nhi, hậu cung cường đại a, tuổi còn nhỏ, cũng đã không thiếu phi tần để chon lựa rồi a, nàng là mẹ nó, có phải hay không cũng nên tự hào kiêu ngạo đây?


“ Vân Khê cô nương, Long tôn chủ, có chuyện, Trẫm muốn thương lượng với các người.” Ở vị trí chủ vị trên Long ỷ, truyền đến giọng nói của Đông Phương Vân Tường.


Vân Khê quay đầu lại, cùng Long Thiên Tuyệt nhanh chóng trao đổi ánh mắt, Đông Phương Vân Tường muốn nói điều gì, trong lòng bọn họ lẫn nhau điều biết rõ.


“ Hoàng thượng xin mời nói.” Vân Khê nói.


Đông Phương Vân Tường ôn nhuận cười một tiếng, ánh mắt rơi vào trên người Tiểu Mặc ngồi cách hắn không xa: “ Tiểu Mặc, con tới đây ngồi ở bên cạnh Trẫm.”


Tiểu Mặc theo lời, bước nhanh tiến lên.


Đông Phương Vân Tường ôn nhu nhìn bé, êm tai nói: “ Tiểu Mặc, Trẫm dự tính phong con làm Thái tử, sau khi con trưởng thành, ta sẽ đem ngôi vị hoàng đế truyền cho con, con có bằng lòng thay Tường thúc thúc chia sẻ trong trách, thống trị thiên hạ hay không?”


Dứt lời, toàn trường ồ lên.


Quyết định trọng yếu như thế, ở trong miệng hắn giống như nhàn thoại việc nhà, ai cũng biết hắn và Tiểu Mặc không có bất kỳ liên hệ máu mủ nào, thế nhưng muốn đem ngôi vị hoàng đế truyền cho Tiểu Mặc, hơn nữa không phải đợi hắn sau trăm tuổi, mà là chờ bé một khi thành niên liền kế vị. Đây tuyệt đối là một quyết định phi phàm! Không phải bất kỳ một người quân chủ nào có thể làm ra một quyết định như vậy!


Vân Khê và Long Thiên Tuyệt liếc mắt nhìn nhau, không nói gì, bọn họ muốn giao quyền quyết định cho Tiểu Mặc, do chính bé tới quyết định. Bởi vì Đông Phương Vân Tường đối với Tiểu Mặc có tình nghĩa phụ tử, thật sâu cảm động bọn họ, vì có thể làm cho Tiểu Mặc bình an, có thể không chút do dự đem ngôi vị hoàng đế chắp tay nhường cho người, bọn họ lại còn có thể hoài nghi thành tín của hắn sao?


Người một nhàVân lão tướng quân kinh ngạc nhìn lẫn nhau, hoàng thượng đưa ra cái quyết định này, xu thế tất yếu sẽ nhấc lên gợn sóngtrong triều, thậm chí là của cả dân chúng Ngạo Thiên đại lục, cũng sẽ sinh ra tranh cãi, hoàng thượng có phải hay không đã chuẩn bị đối mặt hết thảy?


Tiểu Mạn khiếp sợ nhìn Đông Phương Vân Tườngmột chút, lại quay đầu nhìn Vân Khê một chút, nàng biết, hoàng thượng thích Tiểu Mặc, thật ra thì có hơn phân nửa nguyên nhân là bởi vì yêu ai yêu cả đường đi, là bởi vì nguyên nhân thích Vân tỷ tỷ. Tâm bỗng dưng nguội, nàng biết rõ, có lẽ đời này, hoàng thượng cũng không có cách nào quên mất Vân tỷ tỷ.


Mất mát, ghen tỵ.....


Vân Thanh nhạy cảm đã nhận ra, đưa tay, vỗ vỗ đầu vai của nàng, cho nàng một ánh mắt nhắc nhở, ánh mắt kia phảng phất là ám chỉ, ngươi đã đánh mất một lần rồi, không thể tái phạm lần thứ hai, tiếp theo, không ai có nữa tha thứ cho ngươi.


Tiểu Mạn khẽ gật đầu một cái, thất hồn lạc phách cúi đầu xuống.


Cả đại điện các tân khách đều đem tiêu điểm đặt ở trên người Tiểu Mặc, bé có phải hay không đáp ứng tiếp nhận phong thưởng Thái tử đây? Một khi bé đón nhận, đợi chờ bé nhận quyền trượng ở Ngạo Thiên đại lục, trở thành người đứng đầu Ngạo Thiên đại lục, nắm giữ quyền sanh sát!


Chỉ thấy Tiểu Mặc khẽ sửng sốt, tựa hồ không ngờ rằng Tường thúc thúc sẽ ở lúc này nói đến chuyện này, hắn quay đầu lại, không tự chủ nhìn về phụ thân và mẫu thân, chuyện lớn như thế, hắn cần nhận được sự cho phép của bọn họ.


“Tiểu Mặc, một mình con quyết định đi! Mẫu thân và cha con luôn ủng hộ bất kỳ quyết định của con.” Vân Khê cho hắn một ánh mắt khích lệ, Long Thiên Tuyệt đi theo gật đầu, tỏ vẻ đồng ý.


Tiểu Mặc ngậm miệng, từ từ thu hồi tầm mắt, một lần nữa nhìn về phía Đông Phương Vân Tường, bé mím chặt cánh môi từ từ mở ra, lộ ra nụ cười mê người: “Tường thúc thúc, con nguyện ý! Con nguyện ý giúp người chia sẻ trách nhiệm nặng nề, người xin cứ việc phân phó con làm bất cứ chuyện gì.”


Đông Phương Vân Tường mừng rỡ, nhẹ nhàng ôm hắn, ngẩng đầu, hắn nhàn nhạt nói lên: “Bắt đầu từ hôm nay, Tiểu Mặc chính làThái tử của Đông Lăng quốc ta, chờ đến khi bé tròn hai mươi tuổi, bé chính là Tân Quân của Đông Lăng quốc ta!”


Lời nói nhàn nhạt, phiêu diêu ở trên bầu trời đại điện, quanh quẩn thật lâu.


Cả đại điện một lần nữa lâm vào yên lặng, ngay sau đó tiếng hoan hô bộc phát ra khó mà ức chế.


“Tiểu Mặc, chúc mừng!”


“Ha ha, Tiểu Mặc chúng ta làm hoàng đế rồi, lão phu cũng có thể thơm lây.”


“Cha, người hãy rõ ràng, là Thái tử, mười ba năm sau mới là hoàng đế a.”
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom