-
Chương 03: Nếu Người Phạm Ta, Trảm Thảo Trừ Căn
Đang mai phục ở trong núi,nghe thấy thế Vân Khê dưới chân lảo đảo một cái, thiếu chút nữa bị ngã chổng vó. . . . . .
“Tiểu tử thúi, sao lại không theo kịch bản mà diễn hả? Nhanh chóng cút trở lại cho ta!” Cho xin, nội dung vở kịch đặt ra cũng không phải là phát triển như vậy.
Long Thiên Thần đang ở một bên xem cuộc vui cũng suýt nữa bị nước miếng của mình sặc chết, nhi tử thay lão nương tìm tướng công, quả nhiên không phải là một đôi mẫu tử bình thường, một so với một càng quái dị hơn!
Bất quá, rất thú vị! Hắn rất là mong đợi.
“Người nào? hãy nhanh chóng hiện thân!”
Bọn thị vệ như lâm vào đại địch,cả đám mau chóng bao vây, đem hai chiếc xe ngựa bao quanh lại, một ngọn gió cũng thổi không lọt.
Đông Phương Vân Tường không có bất kỳ phản ứng khác thường nào, chẳng qua là càng thêm tò mò đánh giá hài tửtrong ngực, nụ cười nở càng đậm.
Vinh bá ở một bên thấy vậy lệ nóng quanh tròng, thật muốn đem đứa nhỏ này giữ lại bên người công tử, cho dù trói cũng phải đem nó mang theo.
“Không biết trong núi rút cuộc là người phương nào? Mai phục ở chỗ này, là muốn thế nào đây?” tiếng nói sang sảngcủa Vinh bá, trong chốc lát truyền khắp cả núi rừng.
“Chúng ta ở chỗ này phá núi sửa đường, dấn thân vào Đông Lăng quốc xây dựng sự nghiệp. Thủ tục thông đường nha, ha hả a. . . . . .” Từng tiếng cười ha ha linh động theo gió nhẹ nhàng truyền tới đây, tiếng cười vừa dứt thì tiếp tục nói “Chính là cản đường cướp bóc!”
Đông Phương Vân Tường nghe tiếng nói liền ngước mắt nhìn, ở bên trong những bụi rậm xanh biếc, một thân ảnh màu vàng nhạt đang dạo bước đi ra. Chỉ một thoáng, hắn đã bị một đôi mắt trong suốt thâm thúy và bóng hình xinh đẹp kia chiếm cứ toàn bộ.
Sao có thể là một nữ tử?
Nàng nện bước nhẹ nhàng đi đến, mặc trên người bộ y phục dài màu vàng nhạt đơn giản, nhưng không thể che hết khí chất xuất trần thoát tục của nàng,và càng thêm nổi bật phần tinh khiết tự nhiên, làm cho người ta bất tri bất giác mà động lòng.
Nàng có hai lông mày nhỏ nhắn như lá liễu cùng một đôi mắt trong suốt sáng ngời, lông mi dày cong vút, lộ ra mấy phần anh khí, không có sự nhu tình như xuân thuỷ giống những nữ tử bình thường, mà giống như một người lạnh nhạt ngạo nghễ và quật cường.
Một mái tóc đen dùng một cây mộc trâm đơn giản búi lên, còn một vài sợi tóc rớt xuống thả dài bên tai, trắng đen rõ ràngcàng nổi bật lên làn da trắng mịn như gốm sứ bạch ngọc không tỳ vết đến mê người. Chẳng qua là xa xa ngắm nhìn, cũng đủ để làm cho tâm thần hắn rung động.
Nhưng động tâm, cũng chỉ là ngắn ngủn thoáng qua.
Ánh mắt đen của hắn tối sầm xuống, rất nhanh khôi phục bình tĩnh và trấn định, một người có thân thể như hắn đây, làm sao có tư cách có được một thứ tuyệt đẹp trên thế gian như vậy chứ? Hắn tự giễu mà cười khẽ .
Đợi Vân Khê tới gần đội ngũ, đôi mi thanh tú khẽ nhíu lại, tiếng nói hướng về phía Vân Tiểu Mặc đang chơi xấu ở trong xe ngựa mà mắng mỏ: “Tiểu tử thúi, còn không mau cút ra đây? Người nào cũng dám nhận làm phụ thân, nhìn xem ta có đánh mông nhỏ của ngươi không? Cũng không hỏi thăm rõ ràng đối phương rốt cuộc có bao nhiêu của cải, ngươi đã nhận phụ thân lung tung rồi à? Ngươi cho rằng người có tiền thì nhìn một cái liền có thể nhìn ra được sao? Ngươi a, chính là quá non, kinh nghiệm giang hồ quá cạn! Có một số người trong nhà căn bản không có mấy lượng bạc, nhưng hết lần này tới lần khác thích khoe khoang mặt mũi, toàn thân cao thấp ăn mặc chỉnh tề. . . . . .”
Vinh bá cùng một đám thị vệ nhìn cái miệng nhỏ nhắn của Vân Khê bùm bùm nói liên hồi, mọi người đều đem ánh mắt đồng tình quăng về hướng Vân Tiểu Mặc, hài tử đáng thương, lớn lên đáng yêu tuấn tú như vậy, làm sao hết lần này tới lần khác lại có một người mẹ như thế?
Bọn họ chỉ cảm thấy tiếng mắng của nàng cực kì om sòm, hoàn toàn chẳng biết lúc nào nàng đã đột phá vòng phòng ngự, đi tới trước xe ngựa. Đợi khi bọn hắn kịp phản ứng, không khỏi bị hù dọa tới đổ mồ hôi lạnh, mọi người cảnh giác nhìn chằm chằm nàng, sợ nàng sẽ đột nhiên hành thích công tử nhà mình.
Đông Phương Vân Tường lẳng lặng nhìn hài tử lặng yên trong ngực bị nàng bất động thanh sắc ôm đi, đáy lòng không khỏi thưởng thức, nếu như hắn phán đoán không có sai, thì tu vi võ học của nàng đã ở trên Mặc Huyền, còn sâu không lường được, nếu thật sự đánh nhau, sợ rằng mọi người nơi này có tăng lên cũng không phải là đối thủ của nàng.
Từ khi phát hiện cấp bậc võ công của nàng, đáy lòng Đông Phương Vân Tường bùng cháy lên ngọn lửa hưng phấn.
Bản thân hắn chỉ mới vừa bước vào Tử Huyền chi cảnh, lấy hai mươi lăm tuổi của hắn hiện nay mà đạt tới cảnh giới này đã được gọi là thiên tài rồi, mà nữ tử trước mắt bất quá nhiều lắm cũng mới chỉ hai mươi tuổi, nhưng cảnh giới huyền khí đã trên hắn, điều này nói lên cái gì? Nàng chính là thiên tài trong các thiên tài không phải sao?
Mới vừa rồi hắn đã kịp dò mạch đập của hài tử trong ngực, cũng phát hiện trong cơ thể hài tử này ẩn chứa huyền khí cường đại, một hài tử năm tuổi đã tu luyện đến Thanh Huyền chi cảnh, thì phải nói là thần kỳ! Hắn sở dĩ đem Huyền lực của mình đưa vào trong cơ thể hài tử, một là vì khơi thông kinh mạch, thứ hai chính vì muốn xác nhận suy đoán trong lòng mình.
Đây là một thời đại trọng võ, cả Ngạo Thiên đại lục có tất cả năm quốc gia, dựa theo thực lực các quốc gia mà xếp hạng trước saugồm có Đông Lăng quốc, Bắc Tương quốc, Tây Mộ quốc, Nam Hi quốc cùng một quốc gia ở giữa Ngạo Thiên quốc. Mỗi một quốc gia đều sùng bái vũ lực, huyền khí tung hoành Ngạo Thiên đại lục, tu luyệnhuyền khí là dựa theo cấp bậc để phân chia từ thấp đến Cao, gồm có Bạch Huyền, Xích Huyền, Huỳnh Huyền, Lục Huyền, Thanh Huyền, Lam Huyền, Tử Huyền, Mặc Huyền, trên Mặc Huyền còn có Thiên Huyền, Thần huyền, Huyền tôn, mỗi một cấp bậc lại có tới chín lần phân cấp. Dưới Mặc Huyền một khi huyền lực lay động, chung quanh thân thể sẽ phát ra màu sắc huyền khí bao phủ đồng thời cũng dựa vào đó mà phân chia đẳng cấp, nhưng một khi bước vào Mặc Huyền chi cảnh trở lên, hình thái huyền khí chung quanh thân thể sẽ hoàn toàn biến mất, làm cho không người nào có thể phán đoán ra.
Đông Phương Vân Tường quan sát không thấy hình tháihuyền khí trên người Vân Khê, nhưng rõ ràng lại cảm nhận được một cổ cường đại uy lực, nếu như vừa rồi hắn cóý muốn gây chút bất lợi nào cho đứa bé, hắn tuyệt đối tin tưởng đối phương sẽ tận hết sức lực lấy đi tánh mạng của hắn, cho nên hắn suy đoán thực lực của đối phương nhất định trên Mặc Huyền, về phần rốt cuộc cao bao nhiêu, thì hắn không cách nào phán đoán chính xác.
“Ơ, thật đúng là ma ốm mà!” Vân Khê thuận miệng nói một câu, chọc giận cả đám xung quanh.
“Ngươi nói nhăng gì đó? Dám đối với công tử nhà ta bất kính, đừng trách ta giết ngươi!” Trong đó có một gã thị vệ giơ kiếm lên hướng nàng đâm tới, hùng hổmột cái liền có tia sáng màu vàng quanh quẩn ở xung quanh người hắn, kiếm chưa tới, khíđã tới trước!
A, thì ra là một Huỳnh Huyền kém cỏi, cũng dám ở trước mặt nàng đùa bỡn đại đao?
Vân Khê vẻn vẹn chỉ nhếch lông mày lên, lạnh lùng liếc đối phương một cái, ánh mắt như đao, lại như có một tia chớp cắt qua không khí. Dưới ánh mắtkinh ngạc của mọi người, thân hình của nàng vẫn không động chút nào, nhưng thị vệ giơ kiếm đâm nàng lại bị bắn xa xa ra ngoài, thân hình hắn như diều đứt dây nặng nề rơi đập ở trên mặt đất.
Khiếp sợ, kinh hãi!
Nàng rốt cuộc sử dụng thủ đoạn gì, hay có cao nhân ở trong bóng tối giúp nàng?
Bọn thị vệ đều không nguyện ý tin tưởng một nữ tử có bề ngoài thoạt nhìn nhu nhược mềm mại lại là người mang tuyệt kỹ, sâu không lường được, sợ rằng ngay cả công tử bọn họ tôn kính nhất so với nàng, cũng phải nhường một bước.
Những thị vệ khác đang muốn đồng loạt xông lên, thì tiếng ho khan bên trong xe ngựa vừalúc truyền đến: “Tất cả dừng tay! Không cho phép thương tổn bọn họ!”
“Mẫu thân, thúc thúc là người tốt, mới vừa rồi hắn còn dùng Huyền lực sưởi ấm cho con đấy.” Vân Tiểu Mặc yên lặng nhìn sắc mặt càng lúc càng trắng của Đông Phương Vân Tường, bàn tay nhỏ bé kéo ống tay áo của mẫu thân, có chút không đành lòng.
“Vậy sao?” Vân Khê cau màymột lần nữa tinh tế đánh giá Đông Phương Vân Tường một phen, sắc mặt của hắn thật sự rất trắng, nhưng điều này cũng không ảnh hưởng đến khí chất thanh hoa cao nhã của hắn, hơn nữa ngũ quan tuy không phải là đẹp nhất, nhưng sự xinh đẹp của hắn là ở khí chất, đó là một cái đẹp từ trong xương mà ra, vừa cao quý ưu nhã, lại tao nhã mà phiêu dật, đồng thời còn kết hợp với thâm trầm, nội liễm. . . . . .
Một người như vậy, lại mang bệnh nan y, thực tại đáng tiếc.
Nàng khẽ thở dài, sờ sờ cằm nói: “Tuy nói là quỷ đoản mệnh, nhưng thoạt nhìn cũng rất có tiền. Tiểu Mặc, chuyện nhận phụ thân này. . . . . . Ta thấy có thể suy nghĩ một chút. Chờ ngày nào đó hai chân hắn đạp về Tây, vậy tất cả tài sản của hắn sẽ toàn bộ về tay mẫu tử chúng ta, cuộc trao đổi này nhất định không thiệt!”
Rầm, xung quanh một đống người liền gục ngã.
Nàng muốn mưu đoạt tài sản của người khác, cũng không cần làm trò nói ở trước mặt người ta chứ. Đại tỷ, ngươi là có mục đích a, muốn tức chết công tử nhà chúng ta, thì ngươi cứ nói thẳng!
Vinh bá là một lão nhân vô cùng hiền lành, nghe xong lời nói không tim không phổi của nàng, cũng nhịn không được mà nổi giận.
“Vị phu nhân này, xin tự trọng! Công tử nhà ta chẳng qua là thân thể ôm bệnh nhẹ, đừng ác độc mà nguyền rủa hắn!”
“Ta có nói sai sao? Hắn mắc ho lao, bệnh tình nguy kịch, ta xem tánh mạng cũng không tới nửa năm đâu. Dù sao sớm muộn gì cũng phải chết , sao không trong lúc còn sống mà sống cho tận hứng, sống cho tiêu sái?”
Câu nói của nàng nhìn như vô tâm, nhưng cũng làm cho lòng Đông Phương Vân Tường bị kích động nổi lên một mảnh bọt sóng, nàng nói rất đúng, tánh mạng của hắn đã sớm định rồi, buồn khổ sống cũng là nửa năm thời gian, vui vẻ sống cũng là nửa năm thời gian, như vậy sao hắn không lựa chọn sống vui vẻ chút ít?
“Ngươi còn nguyền rủa công tử nhà ta nữa, ta liền liều mạng già này với ngươi!” Vinh bá tức giận quát, tầng tầng ánh sáng màu xanh biếc giống như một tầng mây mù bao quanh người hắn, sát khí quanh thân cũng tăng vọt.
Vân Khê nhíuhàng lông mày cao vút, ánh mắt đột nhiên tối lại, ngay sau đó, bỗng có ánh sáng sắc bén chợt hiện lên, ép thẳng hướng đối phương.
Người không phạm ta ta không phạm người, nếu người phạm ta, trảm thảo trừ căn (*)!
(*) diệt cỏ tận gốc
“Vinh bá, lui ra! Khụ khụ, khụ khụ. . . . . .” Một trận khí huyết dâng trào, Đông Phương Vân Tường nhận ra quanh thân Vân Khê nổi lên sát ý, không khỏi nóng nảy, hắn ho khan không ngừng, trên khuôn mặt trắng bệch đầy bệnh cũng trở nên đỏ ửng.
“Mẫu thân, thúc thúc phát bệnh rồi, chúng ta đưa hắn đi sơn trại dưỡng bệnh đi, nếu không hắn sẽ rất khó chịu .”
Vân Khê cuối cùng đã bại trong ánh mắt khẩn cầu của nhi tử, để cho đám người Đông Phương Vân Tường đi đến sơn trại tạm nghỉ, bọn sơn tặc không có được vụ làm ăn này, trong lòng không khỏi có chút tiếc hận, bất quá Vân nương tử đã lên tiếng, bọn họ nào dám không nghe, nên đành phải hấp tấp dẫn cả đám người ngựa trở về sơn trại.
“Tiểu tử thúi, sao lại không theo kịch bản mà diễn hả? Nhanh chóng cút trở lại cho ta!” Cho xin, nội dung vở kịch đặt ra cũng không phải là phát triển như vậy.
Long Thiên Thần đang ở một bên xem cuộc vui cũng suýt nữa bị nước miếng của mình sặc chết, nhi tử thay lão nương tìm tướng công, quả nhiên không phải là một đôi mẫu tử bình thường, một so với một càng quái dị hơn!
Bất quá, rất thú vị! Hắn rất là mong đợi.
“Người nào? hãy nhanh chóng hiện thân!”
Bọn thị vệ như lâm vào đại địch,cả đám mau chóng bao vây, đem hai chiếc xe ngựa bao quanh lại, một ngọn gió cũng thổi không lọt.
Đông Phương Vân Tường không có bất kỳ phản ứng khác thường nào, chẳng qua là càng thêm tò mò đánh giá hài tửtrong ngực, nụ cười nở càng đậm.
Vinh bá ở một bên thấy vậy lệ nóng quanh tròng, thật muốn đem đứa nhỏ này giữ lại bên người công tử, cho dù trói cũng phải đem nó mang theo.
“Không biết trong núi rút cuộc là người phương nào? Mai phục ở chỗ này, là muốn thế nào đây?” tiếng nói sang sảngcủa Vinh bá, trong chốc lát truyền khắp cả núi rừng.
“Chúng ta ở chỗ này phá núi sửa đường, dấn thân vào Đông Lăng quốc xây dựng sự nghiệp. Thủ tục thông đường nha, ha hả a. . . . . .” Từng tiếng cười ha ha linh động theo gió nhẹ nhàng truyền tới đây, tiếng cười vừa dứt thì tiếp tục nói “Chính là cản đường cướp bóc!”
Đông Phương Vân Tường nghe tiếng nói liền ngước mắt nhìn, ở bên trong những bụi rậm xanh biếc, một thân ảnh màu vàng nhạt đang dạo bước đi ra. Chỉ một thoáng, hắn đã bị một đôi mắt trong suốt thâm thúy và bóng hình xinh đẹp kia chiếm cứ toàn bộ.
Sao có thể là một nữ tử?
Nàng nện bước nhẹ nhàng đi đến, mặc trên người bộ y phục dài màu vàng nhạt đơn giản, nhưng không thể che hết khí chất xuất trần thoát tục của nàng,và càng thêm nổi bật phần tinh khiết tự nhiên, làm cho người ta bất tri bất giác mà động lòng.
Nàng có hai lông mày nhỏ nhắn như lá liễu cùng một đôi mắt trong suốt sáng ngời, lông mi dày cong vút, lộ ra mấy phần anh khí, không có sự nhu tình như xuân thuỷ giống những nữ tử bình thường, mà giống như một người lạnh nhạt ngạo nghễ và quật cường.
Một mái tóc đen dùng một cây mộc trâm đơn giản búi lên, còn một vài sợi tóc rớt xuống thả dài bên tai, trắng đen rõ ràngcàng nổi bật lên làn da trắng mịn như gốm sứ bạch ngọc không tỳ vết đến mê người. Chẳng qua là xa xa ngắm nhìn, cũng đủ để làm cho tâm thần hắn rung động.
Nhưng động tâm, cũng chỉ là ngắn ngủn thoáng qua.
Ánh mắt đen của hắn tối sầm xuống, rất nhanh khôi phục bình tĩnh và trấn định, một người có thân thể như hắn đây, làm sao có tư cách có được một thứ tuyệt đẹp trên thế gian như vậy chứ? Hắn tự giễu mà cười khẽ .
Đợi Vân Khê tới gần đội ngũ, đôi mi thanh tú khẽ nhíu lại, tiếng nói hướng về phía Vân Tiểu Mặc đang chơi xấu ở trong xe ngựa mà mắng mỏ: “Tiểu tử thúi, còn không mau cút ra đây? Người nào cũng dám nhận làm phụ thân, nhìn xem ta có đánh mông nhỏ của ngươi không? Cũng không hỏi thăm rõ ràng đối phương rốt cuộc có bao nhiêu của cải, ngươi đã nhận phụ thân lung tung rồi à? Ngươi cho rằng người có tiền thì nhìn một cái liền có thể nhìn ra được sao? Ngươi a, chính là quá non, kinh nghiệm giang hồ quá cạn! Có một số người trong nhà căn bản không có mấy lượng bạc, nhưng hết lần này tới lần khác thích khoe khoang mặt mũi, toàn thân cao thấp ăn mặc chỉnh tề. . . . . .”
Vinh bá cùng một đám thị vệ nhìn cái miệng nhỏ nhắn của Vân Khê bùm bùm nói liên hồi, mọi người đều đem ánh mắt đồng tình quăng về hướng Vân Tiểu Mặc, hài tử đáng thương, lớn lên đáng yêu tuấn tú như vậy, làm sao hết lần này tới lần khác lại có một người mẹ như thế?
Bọn họ chỉ cảm thấy tiếng mắng của nàng cực kì om sòm, hoàn toàn chẳng biết lúc nào nàng đã đột phá vòng phòng ngự, đi tới trước xe ngựa. Đợi khi bọn hắn kịp phản ứng, không khỏi bị hù dọa tới đổ mồ hôi lạnh, mọi người cảnh giác nhìn chằm chằm nàng, sợ nàng sẽ đột nhiên hành thích công tử nhà mình.
Đông Phương Vân Tường lẳng lặng nhìn hài tử lặng yên trong ngực bị nàng bất động thanh sắc ôm đi, đáy lòng không khỏi thưởng thức, nếu như hắn phán đoán không có sai, thì tu vi võ học của nàng đã ở trên Mặc Huyền, còn sâu không lường được, nếu thật sự đánh nhau, sợ rằng mọi người nơi này có tăng lên cũng không phải là đối thủ của nàng.
Từ khi phát hiện cấp bậc võ công của nàng, đáy lòng Đông Phương Vân Tường bùng cháy lên ngọn lửa hưng phấn.
Bản thân hắn chỉ mới vừa bước vào Tử Huyền chi cảnh, lấy hai mươi lăm tuổi của hắn hiện nay mà đạt tới cảnh giới này đã được gọi là thiên tài rồi, mà nữ tử trước mắt bất quá nhiều lắm cũng mới chỉ hai mươi tuổi, nhưng cảnh giới huyền khí đã trên hắn, điều này nói lên cái gì? Nàng chính là thiên tài trong các thiên tài không phải sao?
Mới vừa rồi hắn đã kịp dò mạch đập của hài tử trong ngực, cũng phát hiện trong cơ thể hài tử này ẩn chứa huyền khí cường đại, một hài tử năm tuổi đã tu luyện đến Thanh Huyền chi cảnh, thì phải nói là thần kỳ! Hắn sở dĩ đem Huyền lực của mình đưa vào trong cơ thể hài tử, một là vì khơi thông kinh mạch, thứ hai chính vì muốn xác nhận suy đoán trong lòng mình.
Đây là một thời đại trọng võ, cả Ngạo Thiên đại lục có tất cả năm quốc gia, dựa theo thực lực các quốc gia mà xếp hạng trước saugồm có Đông Lăng quốc, Bắc Tương quốc, Tây Mộ quốc, Nam Hi quốc cùng một quốc gia ở giữa Ngạo Thiên quốc. Mỗi một quốc gia đều sùng bái vũ lực, huyền khí tung hoành Ngạo Thiên đại lục, tu luyệnhuyền khí là dựa theo cấp bậc để phân chia từ thấp đến Cao, gồm có Bạch Huyền, Xích Huyền, Huỳnh Huyền, Lục Huyền, Thanh Huyền, Lam Huyền, Tử Huyền, Mặc Huyền, trên Mặc Huyền còn có Thiên Huyền, Thần huyền, Huyền tôn, mỗi một cấp bậc lại có tới chín lần phân cấp. Dưới Mặc Huyền một khi huyền lực lay động, chung quanh thân thể sẽ phát ra màu sắc huyền khí bao phủ đồng thời cũng dựa vào đó mà phân chia đẳng cấp, nhưng một khi bước vào Mặc Huyền chi cảnh trở lên, hình thái huyền khí chung quanh thân thể sẽ hoàn toàn biến mất, làm cho không người nào có thể phán đoán ra.
Đông Phương Vân Tường quan sát không thấy hình tháihuyền khí trên người Vân Khê, nhưng rõ ràng lại cảm nhận được một cổ cường đại uy lực, nếu như vừa rồi hắn cóý muốn gây chút bất lợi nào cho đứa bé, hắn tuyệt đối tin tưởng đối phương sẽ tận hết sức lực lấy đi tánh mạng của hắn, cho nên hắn suy đoán thực lực của đối phương nhất định trên Mặc Huyền, về phần rốt cuộc cao bao nhiêu, thì hắn không cách nào phán đoán chính xác.
“Ơ, thật đúng là ma ốm mà!” Vân Khê thuận miệng nói một câu, chọc giận cả đám xung quanh.
“Ngươi nói nhăng gì đó? Dám đối với công tử nhà ta bất kính, đừng trách ta giết ngươi!” Trong đó có một gã thị vệ giơ kiếm lên hướng nàng đâm tới, hùng hổmột cái liền có tia sáng màu vàng quanh quẩn ở xung quanh người hắn, kiếm chưa tới, khíđã tới trước!
A, thì ra là một Huỳnh Huyền kém cỏi, cũng dám ở trước mặt nàng đùa bỡn đại đao?
Vân Khê vẻn vẹn chỉ nhếch lông mày lên, lạnh lùng liếc đối phương một cái, ánh mắt như đao, lại như có một tia chớp cắt qua không khí. Dưới ánh mắtkinh ngạc của mọi người, thân hình của nàng vẫn không động chút nào, nhưng thị vệ giơ kiếm đâm nàng lại bị bắn xa xa ra ngoài, thân hình hắn như diều đứt dây nặng nề rơi đập ở trên mặt đất.
Khiếp sợ, kinh hãi!
Nàng rốt cuộc sử dụng thủ đoạn gì, hay có cao nhân ở trong bóng tối giúp nàng?
Bọn thị vệ đều không nguyện ý tin tưởng một nữ tử có bề ngoài thoạt nhìn nhu nhược mềm mại lại là người mang tuyệt kỹ, sâu không lường được, sợ rằng ngay cả công tử bọn họ tôn kính nhất so với nàng, cũng phải nhường một bước.
Những thị vệ khác đang muốn đồng loạt xông lên, thì tiếng ho khan bên trong xe ngựa vừalúc truyền đến: “Tất cả dừng tay! Không cho phép thương tổn bọn họ!”
“Mẫu thân, thúc thúc là người tốt, mới vừa rồi hắn còn dùng Huyền lực sưởi ấm cho con đấy.” Vân Tiểu Mặc yên lặng nhìn sắc mặt càng lúc càng trắng của Đông Phương Vân Tường, bàn tay nhỏ bé kéo ống tay áo của mẫu thân, có chút không đành lòng.
“Vậy sao?” Vân Khê cau màymột lần nữa tinh tế đánh giá Đông Phương Vân Tường một phen, sắc mặt của hắn thật sự rất trắng, nhưng điều này cũng không ảnh hưởng đến khí chất thanh hoa cao nhã của hắn, hơn nữa ngũ quan tuy không phải là đẹp nhất, nhưng sự xinh đẹp của hắn là ở khí chất, đó là một cái đẹp từ trong xương mà ra, vừa cao quý ưu nhã, lại tao nhã mà phiêu dật, đồng thời còn kết hợp với thâm trầm, nội liễm. . . . . .
Một người như vậy, lại mang bệnh nan y, thực tại đáng tiếc.
Nàng khẽ thở dài, sờ sờ cằm nói: “Tuy nói là quỷ đoản mệnh, nhưng thoạt nhìn cũng rất có tiền. Tiểu Mặc, chuyện nhận phụ thân này. . . . . . Ta thấy có thể suy nghĩ một chút. Chờ ngày nào đó hai chân hắn đạp về Tây, vậy tất cả tài sản của hắn sẽ toàn bộ về tay mẫu tử chúng ta, cuộc trao đổi này nhất định không thiệt!”
Rầm, xung quanh một đống người liền gục ngã.
Nàng muốn mưu đoạt tài sản của người khác, cũng không cần làm trò nói ở trước mặt người ta chứ. Đại tỷ, ngươi là có mục đích a, muốn tức chết công tử nhà chúng ta, thì ngươi cứ nói thẳng!
Vinh bá là một lão nhân vô cùng hiền lành, nghe xong lời nói không tim không phổi của nàng, cũng nhịn không được mà nổi giận.
“Vị phu nhân này, xin tự trọng! Công tử nhà ta chẳng qua là thân thể ôm bệnh nhẹ, đừng ác độc mà nguyền rủa hắn!”
“Ta có nói sai sao? Hắn mắc ho lao, bệnh tình nguy kịch, ta xem tánh mạng cũng không tới nửa năm đâu. Dù sao sớm muộn gì cũng phải chết , sao không trong lúc còn sống mà sống cho tận hứng, sống cho tiêu sái?”
Câu nói của nàng nhìn như vô tâm, nhưng cũng làm cho lòng Đông Phương Vân Tường bị kích động nổi lên một mảnh bọt sóng, nàng nói rất đúng, tánh mạng của hắn đã sớm định rồi, buồn khổ sống cũng là nửa năm thời gian, vui vẻ sống cũng là nửa năm thời gian, như vậy sao hắn không lựa chọn sống vui vẻ chút ít?
“Ngươi còn nguyền rủa công tử nhà ta nữa, ta liền liều mạng già này với ngươi!” Vinh bá tức giận quát, tầng tầng ánh sáng màu xanh biếc giống như một tầng mây mù bao quanh người hắn, sát khí quanh thân cũng tăng vọt.
Vân Khê nhíuhàng lông mày cao vút, ánh mắt đột nhiên tối lại, ngay sau đó, bỗng có ánh sáng sắc bén chợt hiện lên, ép thẳng hướng đối phương.
Người không phạm ta ta không phạm người, nếu người phạm ta, trảm thảo trừ căn (*)!
(*) diệt cỏ tận gốc
“Vinh bá, lui ra! Khụ khụ, khụ khụ. . . . . .” Một trận khí huyết dâng trào, Đông Phương Vân Tường nhận ra quanh thân Vân Khê nổi lên sát ý, không khỏi nóng nảy, hắn ho khan không ngừng, trên khuôn mặt trắng bệch đầy bệnh cũng trở nên đỏ ửng.
“Mẫu thân, thúc thúc phát bệnh rồi, chúng ta đưa hắn đi sơn trại dưỡng bệnh đi, nếu không hắn sẽ rất khó chịu .”
Vân Khê cuối cùng đã bại trong ánh mắt khẩn cầu của nhi tử, để cho đám người Đông Phương Vân Tường đi đến sơn trại tạm nghỉ, bọn sơn tặc không có được vụ làm ăn này, trong lòng không khỏi có chút tiếc hận, bất quá Vân nương tử đã lên tiếng, bọn họ nào dám không nghe, nên đành phải hấp tấp dẫn cả đám người ngựa trở về sơn trại.