-
Chương 04: Thu Tiền Thuê Nhà
Màn đêm dần dần buông xuống.
Vân Khê ngồi ở trên giường tu luyện đã gần hai canh giờ, hàng ngày dù có bận rộn như thế nào đi nữa, nàng cũng sẽ không làm trễ nải tiến trình tu luyện. Bởi vì nàng hiểu quy tắc cường giả vi tôn của thế giới này, nếu muốn sinh tồn được và bảo vệ tốt nhi tử, thì chỉ có thể làm cho mình trở nên cường đại, hơn nữa không có mạnh nhất, chỉ có mạnh hơn!
Huyền khí màu trắng sữa từ từ quanh quẩn ở xung quanh thân thể nàng, làm hai gò má hồng càng thêm nổi bật đồng thời giống như mộng như ảo, từng lỗ chân lông trên da thịt trắng nõn mịn màng đều giãn nở ra, hấp thu linh khí thiên địa.
Sinh ra trongmột gia đình võ học hiện đại, từ nhỏ đã được cổ vũ phải phát huy võ học được truyền, làm cho mục tiêu cả đời nàng theo đuổi chính là đạt được võ học tột đỉnh, nhưng nàng trăm triệu lần không ngờ, vào ngày nàng công thành xuất quan, nghênh đón nàng là cảnh thúc bá cùng sư huynh đệ liên hiệp công kích, chính vì muốn tranh đoạt Tàn Hoa bí lục trong tay nàng. Tàn Hoa bí lục là một quyển sách chứa nội công tâm pháp cùng bí kíp võ công chí thượng, cùng ngũ hành thuật số và phương pháp luyện đan tuyệt thế, chỉ có người thừa kế của Vân gia mới có tư cách có nó, đời đời tương truyền.
Vân Khê đảm nhiệm chức vị gia chủ thừa kế đời này của Vân gia, lấy được Tàn Hoa bí lục, nhưng cũng làm cho thúc bá cùng huynh đệ mơ ước, cái giá bỏ ra chính là sinh mạng của nàng.
Kiếp này, nàng trọng sinh trên người Đại tiểu thư Vân gia của Nam Hi quốc, ở Ngạo Thiên đại lục. Kiếp trước vì gánh vác trách nhiệm nặng nề, tài năng bộc lộ, nhưng lại chịu khổ bị mất mạng, kiếp này nàng muốn ẩn giấu đi sự toả sáng của bản thân, cười nhìn người đời, sống một cuộc sống không đồng dạng với đời.
Một lúc sau, cả người Vân Khê đột nhiên run lên, một đôi mắt sáng ngời rực rỡ đến tận cùng bỗng chốc mở ra, sắc mặt vui mừng hiện lên trên gương mặt hồng nhuận. Rốt cục, đã đột phá nhị cấp Mặc Huyền!
Đẳng cấp Huyền khí càng lên cao càng khó có tiến triển, Tử Huyền chi cảnh chính là một đường ranh giới của người học võ, sau Tử Huyền mỗi một phẩm cấp đều tốn mấy năm thời gian tu luyện mới có thể thăng lên, chứ đừng nói là tấn chức Huyền Giai. Vân Khê là một ngoại lệ nhờ kiếp trước tu luyện Tàn Hoa bí lục, người khác cần tu luyện mười mấy năm thậm chí mấy chục năm cũng chưa chắc có thể thăng cấp, mà nàng lại chỉ dùng năm năm thời gian liền thăng lên đến nhị cấp Mặc Huyền, chuyện này nếu lan truyền ra ngoài, nhất định sẽ chấn động cả Ngạo Thiên đại lục.
Thăng cấp rồi, Vân Khê cảm giác thần trí cả người trong nháy mắt mở rộng, chỉ cần nàng dụng tâm lắng nghe, thanh âm mấy dặm bên ngoài, nàng có thể nghe được rất rõ ràng.
Lông mày nàng đột nhiên nhướng lên, cảm thấy chút khác thường, khóe môi lạnh lùng nâng lên, đáy mắt xẹt qua một đạo tinh quang.
Đêm nay, sẽ không yên ổn!
Long Thiên Thần giờ phút này cũng đang ngồi ở trên giường tu luyện, đây là công việc hắn thường làm trước khi ngủ, kể từ khi ba tuổi bắt đầu tập võ thì không có ngừng luyện tập bao giờ.
Cửa phòng đột nhiên bị đụng vỡ, Long Thiên Thần nhíu mày không vui, may là hắn đã sớm phát hiện, nên không đã bị tẩu hỏa nhập ma.
“Vân nương tử, xin ngươi tôn trọng ta một chút được không? Lần sau trước khi vào, nhớ gõ cửa.”
“Hiện tại ta là lão đại của sơn tặc, trong sơn trại từng cọng cây ngọn cỏ tất cả đều thuộc về ta, dĩ nhiên. . . . . . cũng bao gồm ngươi.” Vân Khê tùy ý lấy một cái ghế ngồi xuống, rồi nhìn lướt qua mọi thứ, “Ngươi ở sơn trại cũng được mấy ngày rồi, có phải nên đem tiền thuê nhà tính toán một chút hay không?”
“Tiền thuê nhà?” Long Thiên Thần im lặng nhìn bầu trời đêm, đúng lúc trên bầu trời nổi lơ lửng mấy đám mây đen, đây rõ ràng đang khắc họa rất chân thật về tâm tình của hắn hiện tại. Nữ nhân này bề ngoài thì tốt đẹp, thực chất bên trong chính là lòng dạ hiểm độc không gì sánh kịp, sao không nghĩ đến mấy ngày nay lúc đánh cướp những đại quan hiển hách, có lần nào hắn không ra mồ hôi,không ra nhiều sức không?Hắn không có hỏi nàng thu phí dịch vụ cũng đã không tệ rồi nàng còn quay sang đòi tiền thuê nhà của hắn?
“Ngươi không phải là người sơn trại, nhưng nể tình ngươi mấy ngày qua ra sức không ít, như vậy đi, ta sẽ chiết khấu 1% cho ngươi, thu ngươi một trăm lượng bạc được rồi.” Trên thực tế, mỗi lần gặp cao thủ xuất hiện, cũng là Long Thiên Thần ra tay giải quyết, hắn ra sức không phải là ít, ai bảo hắn có nhiều tinh lực như vậy, đánh nhau tốt, hơn nữa lại thích tham gia náo nhiệt, muốn ngăn cũng ngăn không được a!
“Chiết khấu 1%, một, một trăm lượng?” Long Thiên Thần cảm giác đầu lưỡi mình có chút không được linh hoạt.
“Trả không nổi sao?” Vân Khê khẽ thở dài một tiếng, ánh mắt khinh bỉ liếc qua nhìn hắn, “Ta biết ngay, có một số người có bề ngoài dát vàng nhưng bên trong thối rữa, rõ ràng nghèo rớt mồng tơi, nhưng lại cứ thích nhận mình là người có tiền, đáng xấu hổ a đáng xấu hổ!”
Long Thiên Thần vô lực vỗ trán, sao hắn lại thua trong tay nữ nhân này chứ? Sau một phen an ủi bản thân, hắn tiện tay từ trong lồng ngực móc ra hai tờ ngân phiếu, nặng nề đặt lên trên bàn: “Xem kỹ đi, đây là hai trăm lượng, ta đem tiền thuê nhà mấy ngày sau đồng thời giao nộp.”
“Như vậy a. . . . . . Ta vốn định nói với ngươi ngày mai chúng ta sẽ phải rời khỏi Hắc Phong trại rồi, song nếu ngươi đã thích ở Hắc Phong trại như thế, vậy thì không thể phá hỏng hứng thú của ngươi, ta sẽ phân phó Lý Lộc cố gắng chiêu đãi ngươi thật tốt.” Vân Khê thu ngân phiếu xong, liền xoay người đi ra cửa.
Long Thiên Thần nghiến răng, ở trong gió đêm bị bức đến điên.
Vân Khê đột nhiên dừng bước xoay người lại: “Đúng rồi, tối nay ánh trăng không tệ, có muốn cùng đi ngắm trăng không?”
Long Thiên Thần có chút phản ứng không kịp, nàng muốn mời hắn đi ngắm trăng? Mới vừa rồi còn thu tiền thuê nhà, nhưng bây giờ lại muốn hẹn hắn ngắm trăng, chẳng lẽ trong chuyện này có âm mưu khác?
Hắn ngẩng đầu nhìn lên ánh trăng, chẳng lẽ ngắm trăng cũng phải trả tiền sao?
“Không đi sao? Tốt thôi, ta vẫn nên đi tìm quỷ đoản mệnh kia vậy.” Vân Khê không chút lưu luyến xoay người tiếp tục đi về phía trước, xa xa còn truyền đến tiếng thở dài của nàng: ” Ngày tốt cảnh đẹp như thế, nếu không có anh hùng mỹ nam làm bạn, thật là thiếu sót.”
Anh hùng mỹ nam? Nói hắn sao?
“Khụ khụ, quả nhiên, mị lực của bản đại hiệp thì không cách nào ngăn cản nổi !”(TT: ặc tự kỷ thấy sợ ^.^) Long Thiên Thần tự luyến một phen, lập tức nối gót đuổi theo, không phải chỉ ngắm trăng thôi sao, đâu phải là đi nộp mạng, hắn sợ cái gì?
Vân Khê ngồi ở trên giường tu luyện đã gần hai canh giờ, hàng ngày dù có bận rộn như thế nào đi nữa, nàng cũng sẽ không làm trễ nải tiến trình tu luyện. Bởi vì nàng hiểu quy tắc cường giả vi tôn của thế giới này, nếu muốn sinh tồn được và bảo vệ tốt nhi tử, thì chỉ có thể làm cho mình trở nên cường đại, hơn nữa không có mạnh nhất, chỉ có mạnh hơn!
Huyền khí màu trắng sữa từ từ quanh quẩn ở xung quanh thân thể nàng, làm hai gò má hồng càng thêm nổi bật đồng thời giống như mộng như ảo, từng lỗ chân lông trên da thịt trắng nõn mịn màng đều giãn nở ra, hấp thu linh khí thiên địa.
Sinh ra trongmột gia đình võ học hiện đại, từ nhỏ đã được cổ vũ phải phát huy võ học được truyền, làm cho mục tiêu cả đời nàng theo đuổi chính là đạt được võ học tột đỉnh, nhưng nàng trăm triệu lần không ngờ, vào ngày nàng công thành xuất quan, nghênh đón nàng là cảnh thúc bá cùng sư huynh đệ liên hiệp công kích, chính vì muốn tranh đoạt Tàn Hoa bí lục trong tay nàng. Tàn Hoa bí lục là một quyển sách chứa nội công tâm pháp cùng bí kíp võ công chí thượng, cùng ngũ hành thuật số và phương pháp luyện đan tuyệt thế, chỉ có người thừa kế của Vân gia mới có tư cách có nó, đời đời tương truyền.
Vân Khê đảm nhiệm chức vị gia chủ thừa kế đời này của Vân gia, lấy được Tàn Hoa bí lục, nhưng cũng làm cho thúc bá cùng huynh đệ mơ ước, cái giá bỏ ra chính là sinh mạng của nàng.
Kiếp này, nàng trọng sinh trên người Đại tiểu thư Vân gia của Nam Hi quốc, ở Ngạo Thiên đại lục. Kiếp trước vì gánh vác trách nhiệm nặng nề, tài năng bộc lộ, nhưng lại chịu khổ bị mất mạng, kiếp này nàng muốn ẩn giấu đi sự toả sáng của bản thân, cười nhìn người đời, sống một cuộc sống không đồng dạng với đời.
Một lúc sau, cả người Vân Khê đột nhiên run lên, một đôi mắt sáng ngời rực rỡ đến tận cùng bỗng chốc mở ra, sắc mặt vui mừng hiện lên trên gương mặt hồng nhuận. Rốt cục, đã đột phá nhị cấp Mặc Huyền!
Đẳng cấp Huyền khí càng lên cao càng khó có tiến triển, Tử Huyền chi cảnh chính là một đường ranh giới của người học võ, sau Tử Huyền mỗi một phẩm cấp đều tốn mấy năm thời gian tu luyện mới có thể thăng lên, chứ đừng nói là tấn chức Huyền Giai. Vân Khê là một ngoại lệ nhờ kiếp trước tu luyện Tàn Hoa bí lục, người khác cần tu luyện mười mấy năm thậm chí mấy chục năm cũng chưa chắc có thể thăng cấp, mà nàng lại chỉ dùng năm năm thời gian liền thăng lên đến nhị cấp Mặc Huyền, chuyện này nếu lan truyền ra ngoài, nhất định sẽ chấn động cả Ngạo Thiên đại lục.
Thăng cấp rồi, Vân Khê cảm giác thần trí cả người trong nháy mắt mở rộng, chỉ cần nàng dụng tâm lắng nghe, thanh âm mấy dặm bên ngoài, nàng có thể nghe được rất rõ ràng.
Lông mày nàng đột nhiên nhướng lên, cảm thấy chút khác thường, khóe môi lạnh lùng nâng lên, đáy mắt xẹt qua một đạo tinh quang.
Đêm nay, sẽ không yên ổn!
Long Thiên Thần giờ phút này cũng đang ngồi ở trên giường tu luyện, đây là công việc hắn thường làm trước khi ngủ, kể từ khi ba tuổi bắt đầu tập võ thì không có ngừng luyện tập bao giờ.
Cửa phòng đột nhiên bị đụng vỡ, Long Thiên Thần nhíu mày không vui, may là hắn đã sớm phát hiện, nên không đã bị tẩu hỏa nhập ma.
“Vân nương tử, xin ngươi tôn trọng ta một chút được không? Lần sau trước khi vào, nhớ gõ cửa.”
“Hiện tại ta là lão đại của sơn tặc, trong sơn trại từng cọng cây ngọn cỏ tất cả đều thuộc về ta, dĩ nhiên. . . . . . cũng bao gồm ngươi.” Vân Khê tùy ý lấy một cái ghế ngồi xuống, rồi nhìn lướt qua mọi thứ, “Ngươi ở sơn trại cũng được mấy ngày rồi, có phải nên đem tiền thuê nhà tính toán một chút hay không?”
“Tiền thuê nhà?” Long Thiên Thần im lặng nhìn bầu trời đêm, đúng lúc trên bầu trời nổi lơ lửng mấy đám mây đen, đây rõ ràng đang khắc họa rất chân thật về tâm tình của hắn hiện tại. Nữ nhân này bề ngoài thì tốt đẹp, thực chất bên trong chính là lòng dạ hiểm độc không gì sánh kịp, sao không nghĩ đến mấy ngày nay lúc đánh cướp những đại quan hiển hách, có lần nào hắn không ra mồ hôi,không ra nhiều sức không?Hắn không có hỏi nàng thu phí dịch vụ cũng đã không tệ rồi nàng còn quay sang đòi tiền thuê nhà của hắn?
“Ngươi không phải là người sơn trại, nhưng nể tình ngươi mấy ngày qua ra sức không ít, như vậy đi, ta sẽ chiết khấu 1% cho ngươi, thu ngươi một trăm lượng bạc được rồi.” Trên thực tế, mỗi lần gặp cao thủ xuất hiện, cũng là Long Thiên Thần ra tay giải quyết, hắn ra sức không phải là ít, ai bảo hắn có nhiều tinh lực như vậy, đánh nhau tốt, hơn nữa lại thích tham gia náo nhiệt, muốn ngăn cũng ngăn không được a!
“Chiết khấu 1%, một, một trăm lượng?” Long Thiên Thần cảm giác đầu lưỡi mình có chút không được linh hoạt.
“Trả không nổi sao?” Vân Khê khẽ thở dài một tiếng, ánh mắt khinh bỉ liếc qua nhìn hắn, “Ta biết ngay, có một số người có bề ngoài dát vàng nhưng bên trong thối rữa, rõ ràng nghèo rớt mồng tơi, nhưng lại cứ thích nhận mình là người có tiền, đáng xấu hổ a đáng xấu hổ!”
Long Thiên Thần vô lực vỗ trán, sao hắn lại thua trong tay nữ nhân này chứ? Sau một phen an ủi bản thân, hắn tiện tay từ trong lồng ngực móc ra hai tờ ngân phiếu, nặng nề đặt lên trên bàn: “Xem kỹ đi, đây là hai trăm lượng, ta đem tiền thuê nhà mấy ngày sau đồng thời giao nộp.”
“Như vậy a. . . . . . Ta vốn định nói với ngươi ngày mai chúng ta sẽ phải rời khỏi Hắc Phong trại rồi, song nếu ngươi đã thích ở Hắc Phong trại như thế, vậy thì không thể phá hỏng hứng thú của ngươi, ta sẽ phân phó Lý Lộc cố gắng chiêu đãi ngươi thật tốt.” Vân Khê thu ngân phiếu xong, liền xoay người đi ra cửa.
Long Thiên Thần nghiến răng, ở trong gió đêm bị bức đến điên.
Vân Khê đột nhiên dừng bước xoay người lại: “Đúng rồi, tối nay ánh trăng không tệ, có muốn cùng đi ngắm trăng không?”
Long Thiên Thần có chút phản ứng không kịp, nàng muốn mời hắn đi ngắm trăng? Mới vừa rồi còn thu tiền thuê nhà, nhưng bây giờ lại muốn hẹn hắn ngắm trăng, chẳng lẽ trong chuyện này có âm mưu khác?
Hắn ngẩng đầu nhìn lên ánh trăng, chẳng lẽ ngắm trăng cũng phải trả tiền sao?
“Không đi sao? Tốt thôi, ta vẫn nên đi tìm quỷ đoản mệnh kia vậy.” Vân Khê không chút lưu luyến xoay người tiếp tục đi về phía trước, xa xa còn truyền đến tiếng thở dài của nàng: ” Ngày tốt cảnh đẹp như thế, nếu không có anh hùng mỹ nam làm bạn, thật là thiếu sót.”
Anh hùng mỹ nam? Nói hắn sao?
“Khụ khụ, quả nhiên, mị lực của bản đại hiệp thì không cách nào ngăn cản nổi !”(TT: ặc tự kỷ thấy sợ ^.^) Long Thiên Thần tự luyến một phen, lập tức nối gót đuổi theo, không phải chỉ ngắm trăng thôi sao, đâu phải là đi nộp mạng, hắn sợ cái gì?
Bình luận facebook