• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

New Thiên Tài Triệu Hồi Sư (4 Viewers)

  • Chương 163

Chương 35.2: Hỗn chiến



Edit& beta: Senna_lam



Năm người Vân Phong một đường đi ra khỏi hoàng cung Già Diệp, trong lúc này cũng chưa có đụng mặt với tuyển thủ dự thi của ba quốc gia khác, muốn nhận biệt tuyển thủ dự thi chỉ cần liếc mắt một cái thôi cũng có thể biết được, chỉ cần người trẻ tuổi mà thực lực lại tương đối, thì hẳn là nó.



Rời khỏi hoàng cung được một đoạn, liền tới đường lớn của Đế đô Già Diệp, âm thanh tranh cãi vang khắp cả đường đi, cửa hàng nối tiếp nhau sát bên, nên việc cãi nhau là bình thường, Vân Phong tò mò nhìn khắp nơi, bốn người còn lại đều đi theo phía sau nàng, mấy người họ cũng chả có tâm tư gì mà đi dạo phố, ánh mắt mấy người bọn họ đều lặng lẽ dừng ở trên người một người, cô gái có dáng người mảnh khảnh làm cho người ta dễ sinh ra cảm giác muốn bảo vệ, nhưng mà cô gái này lại cường đến nỗi làm cho người ta phải chùn bước.



Vân Phong lôi kéo Đại ca của mình đi ở phía trước, hai huynh muội vừa nói vừa cười, Vân Phong nói muốn mua một chút đồ về cho Mộc Tiểu Cẩm, Vân Thăng cũng gật đầu đồng ý, ba người thìlẳng lặng đi theo phía sau, Mộ Dung Vân Thiên thủy chung chỉ nhìn một mình Vân Phong, càng nhìn càng cảm thấy, mình không thể dễ dàng buông tay nàng như vậy được, buông tay người con gái làm cho hắn động lòng.



Năm người đều là tuấn nam mỹ nữ, nhất là khuôn mạo xuất chúng của Khúc Lam Y và Vân Phong hấp dẫn không ít tầm mắt, vài người sau cũng là soái ca đẹp trai, không ít các cô gái mặt đỏ tim đập nhanh, dọc đường đi hấp dẫn không ít ánh mắt, trở thành tiêu điểm chú ý của người khác. Mấy người bọn họ lại chả quan tâm, Vân Phong đi tới một cửa hàng nhỏ bán trang sức, nhìn vào bên trong tủ thấy được một cái trang sức rất đáng yêu, liền cảm thấy rất thích hợp với Mộc Tiểu Cẩm, nên đẩy cửa đi vào.



“Ông chủ, cái trang sức kia bao nhiêu tiền?” Vân Phong hỏi một câu, ông chủ cười khanh khách đáp, “Ánh mắt của tiểu thư thật tốt, đây chính là vật phẩm bán đắt nhất ở cửa tiệm, hiện giờ cũng chỉ còn lại một cái này,50 kim tệ.”



Năm mươi kim tệ, giá này tính ra cũng cao, nhưng cũng chẳng có gì, “Ta lấy.” Vân Phong nói, lão bản cười hớ hớ đi lấy, đúng lúc này, lại có người đẩy cửa bước vào, một thanh âm dễ nghe vang lên, “Ông chủ, trang sức này ta muốn.”



Vân Phong hơi quay đầu lại, thấy một cô gái có diện mạo ngọt ngào đi đến, đi theo bên cạnh nàng còn có ba nam sinh, ông chủ từ phía sau đi lên, “Thực không đúng lúc, trang sức này là vị tiểu thư này nhìn trúng trước.”



Cô gái nghe vậy khẽ nhíu mày, “Vậy lấy cho ta thêm một cái.”



Ông chủ xấu hổ cười, “Đây là cái cuối cùng của cửa tiệm.”



Thần sắc cô gái thần trầm xuống, một nam sinh phía phía sau đối với Vân Phong cười nói: “Vị tiểu thư này, có thể hay không bán trang sức này lại cho chúng ta, chúng ta sẽ trả cho ngươi giá nhiều hơn năm mươi kim tệ.”



Vân Phong nhíu mày, nhận lấy trang sức từ trong tay ông chủ, cầm lên thưởng thức trong chốc lát, khóe miệng giật nhẹ, “Thứ lỗi, ta không bán.”



“Vị tiểu thư này, chúng ta...” Nam sinh còn muốn nói gì nữa, thì bị một nam sinh khác giữ chặt lấy, nam sinh này tức giận vọt lên nói, “Cùng nàng nói mấy lời vô nghĩa nhiều như vậy àm gì! Ai mà hiếm lạ cái thứ phá đồng lạn thiết* này! Rền Vang cũng sẽ không cần!”



*này ta ko biết nên để thuần hán trước vậy, nhưng theo ta nghĩ là cái đống sắt vụng này



“Mua không được thì biến đi, nói vô nghĩa làm cái gì.” Khúc Lam Y ở một bên lạnh lùng nói, nam sinh vừa rồi lập tức bị chọc giận, “Ngươi nói ta làm gì, xú nữ nhân!”



“Miệng của ngươi sạch sẽ một chút!” Vân Phong lướt con ngươi đen tới, sắc mặt nam sinh căng thẳng, lửa giận bắt đầu dấy lên bên trong cửa tiệm nhỏ, ông chủ cửa tiệm vừa nhìn thấy không khỏi lui ra phía sau vài bước, cô gái có diện diện mạo ngọt ngào nhìn Vân Phong, khoát tay, “Bỏ đi, cái thứ này ta xác thực không hiếm lạ, chúng ta đi.”



Cô gái có diện mạo ngọt ngào đẩy cửa đi ra ngoài, ba nam sinh cũng bước đi theo nàng, ông chủ cửa tiệm nhìn thấy không khỏi nhẹ nhàng thở ra, Vân Phong trả tiền xong đem trang sức nhét vào vòng tay không gian, đẩy cửa ra nhìn theo bóng dáng của người vừa mới rời đi.



“Tiểu Phong Phong, trong lòng ngươi lại đang có ý nghĩ xấu xa gì thế?” Khúc Lam Y tới gần, nhỏ giọng nói, Vân Phong giật nhẹ khóe miệng, “Mấy người kia hẳn là tuyển thủ dự thi của tam đại đế quốc chi nhất, nếu đã đụng phải, mà không giao thủ thì làm sao được?”



Khúc Lam Y cười lớn, trừng mắt nhìn, “Muốn ta giúp ngươi hay không?”



Vân Phong quay đầu lại, nhìn Khúc Lam Y gợi lên một nụ cười xấu xa, “Ngươi đã chủ động yêu cầu rồi.”



Vẻ mặt Khúc Lam Y ngẩn ra, lúc sau mới cười nhẹ một tiếng, ngón tay nhẹ nhàng xẹt qua hai má Vân Phong, “Tiểu Phong Phong, ngươi học xấu.”



Thân mình Vân Phong đột nhiên nổi lên một tầng da gà, thân mình nhích lại gần Đại ca bên cạnh, đối mặt với Khúc Lam Y nàng luôn luôn có một chút không được tự nhiên, rõ ràng nàng cũng là nữ nhân, thời điểm hai người ở chung, luôn có một cảm giác không biết phải làm gì, tựa hồ luôn có cảm giác nặng nề...



Vân Phong đưa mắt nhìn lặng lẽ đi theo phía sau đám người kia một cách chậm rãi, bốn người kia đi Đông, đi Tây dạo, Vân Phong ung dung tự tại đi theo phía sau, Trạch Nhiên cùng Mộ Dung Vân Thiên đã sớm nhận ra mục đích của Vân Phong, trong lòng cảm thấy có chút nghi vấn, Vân Phong đi theo đám người kia làm cái gì?



Đi theo đám đám người kia quẹo Đông quẹo Tây, rồi quẹo đến một góc hẻo lánh, khúc này có rất ít người đi qua, Vân Phong dừng chân lại, bốn người phía cũng quay đầu lại, đi tới chỗ Vân Phong, “Các ngươi đi theo chúng ta là muốn làm cái gì?” Cô gái có diện mạo ngọt ngào cau mày hỏi, vẻ mặt của ba người phía sau đều đề phòng.



Vân Phong nhún nhún vai, “Chỉ là tiện đường thôi.”



“Tiện đường thì tiện đường luôn đến chỗ này sao? Ngươi tưởng chúng ta ngốc à?” Nam sinh có tính tình dữ tợn nãy gầm nhẹ một câu, đôi mắt nhìn Vân Phong, bộ dạng rất là căm tức.

“Các ngươi cần gì phải tự đoán chứ?” Khúc Lam Y ở một bên nói, nhẹ giọng cười, “Chúng ta cũng không có nói các ngươi ngu ngốc nha, là do các ngươi chính mình thừa nhận.”



“Ngươi nói cái gì!” Nam sinh vừa rồi lại bị châm lửa giận, thân mình chuyển động muốn xông lên, lại bị cô gái giữ chặt, “Ngươi quên lão sư nói gì sao!”



“Nhưng bọn họ...!” Nhịn tới lên đầu ngồi đó! Nam sinh căm giận hừ một tiếng, cuối cùng cũng lùi trở về, Vân Phong nhìn thấy không khỏi hít một tiếng, đáng tiếc nha, vừa rồi đã có thể động thủ rồi, nữ sinh kia xem ra rất biết suy nghĩ.



“Các ngươi là tuyển thủ dự thi của Tạp Lan đế quốc.” Nữ sinh nói một câu, Vân Phong giương cao mi phong, không nói gì, cô gái nở nụ cười, “Chúng ta là tuyển thủ dự thi của Thánh Diệu đế quốc, rất vui được gặp mặt.”



Thánh Diệu đế quốc... Trong lòng Vân Phong mặc niệm một tiếng, đột nhiên vươn tay ra chưởng, “Hỏa chi tên, đi.” Thời điểm mọi người còn chưa kịp phản ứng, hỏa nguyên tố đã ngưng kết thành mũi tên bay ra, bay thẳng về phía nữ sinh!



Nàng đang làm cái gì! Vân Thăng, Trạch Nhiên và Mộ Dung Vân Thiên đều mở to hai mắt, hỏa chi tên xuất hiện với tốc độ cực nhanh, làm cho nữ hài tử chỉ có thể trơ mắt nhìn hỏa chi tên bay về phía mình, “Khốn nạn!” Một tiếng rống giận dữ, chỉ nghe “Phanh!” Một tiếng, cách cô gái đứng một khoảng cách hỏa chi tên đột nhiên mở ra, một thanh trường đao chắn trước mặt cô gái, đem hỏa chi tên phá giải.



Vẻ mặt giận dữ của nam sinh nhìn Vân Phong, những người khác cũng xông lại đây, sắc mặt cô gái lập tức âm lãnh xuống, “Ngươi làm cái gì vậy? Động thủ?”



Vân Phong ha ha cười một tiếng, nháy mắt bàn tay lại ngưng tụ hỏa nguyên tố một lần nữa, nàng ta nhìn thấy thần sắc lại càng lãnh hơn, phía sau nàng mọi người lập tức lấy vũ khí, chuẩn bị khai chiến!



Vân Thăng, Trạch Nhiên cùng Mộ Dung Vân Thiên nhìn thấy Vân Phong như vậy, tuy rằng trong lòng khó hiểu, nhưng cũng chuẩn bị tốt tùy thời chiến đấu, Vân Phong nếu khơi mào trận đánh lần này, vậy thì cứ đánh một hồi cũng được!



Hỏa nguyên tố ở lòng bàn tay toát ra, chớp động ánh sáng chói mắt, Vân Phong câu môi cười, “Thói quan của Tạp Lan, đây là cách chào hỏi thôi.”



Phương thức chào hỏi như vậy, Tạp Lan đế quốc có khi nào chứ? Bọn người Vân Thăng không khỏi sửng sốt, sắc mặt cô gái đen lại, “Nói như vậy, chúng ta cũng muốn lấy phương thức như thế, lên tiếng chào hỏi mới được.”



Vân Phong cười cười, “Tất nhiên là muốn làm gì cũng được.”



Nàng ta trầm mặc vài giây, như tình hình bây giờ là không thoát được, rõ rõ ràng là đối phương cố ý trêu chọc bọn họ ra tay, bọn họ nếu rút lui, không chừng đối phương cũng sẽ đuổi theo, một khi đã như vậy thì...



“Vậy thì cũng để cho chúng ta lên tiếng chào hỏi, mấy vị bằng hữu ở Tạp Lan, động thủ!” Cô gái ra lệnh một tiếng, ba nam sinh đều vươn vũ khí của mình lên, “Rền Vang, là nên như vậy sớm mới đúng!” Nam sinh hung dữ hưng phấn gào to một câu, cô gái đột nhiên nhíu mày, “Cẩn thận!”



Một độ ấm nóng cháy đột nhiên đánh úp tới, bốn người đều lắc mình trốn thoát, hỏa nguyên tố công kích hung hăng đập vào trước mặt, nháy mắt, một mảnh cháy đen liền xuất hiện ở trước mắt mọi người, mọi người không khỏi nhướng mày, cô gái trầm ngâm vài giây, nhanh chóng phán đoán, “Nàng là thất cấp ma pháp sư, để cho ta cùng nàng một chọi một! Mấy người phía sau giao cho các ngươi!”



[ trUyen



Cua tui . Net ] //truyencuatui.Net/



“Được!” Ba nam sinh đồng thanh rống to, bàn tay nữ sinh đột nhiên bắn ra hào quang bốn phía, một đoàn màu tím nguyên tố lóng lánh từ bàn tay phát ra, Vân Phong nhíu mày, hửm? Thì ra là lôi nguyên tố sao?



“Bốn đấu bốn, chúng ta cũng công bằng một chút.” Vân Phong đứng ở đó, bỏ lại một câu, Khúc Lam Y lúc này lui về phía sau, đứng ở một bên, “Ta sẽ không đấu cùng, các ngươi đi.”



Trạch Nhiên và Mộ Dung Vân Thiên đã dẫn đầu xông lên, hai người lấy ra vũ khí của chính chính mình đều là một thanh trường kiếm, thực lực của hai người đều là chiến sĩ cấp chín và cấp tám nhanh chóng bạo ra, lập tức cuốn lấy ba chiến sĩ của đối phương!



“Lôi chi điện, đi!” Cô gái đột nhiên quát khẽ một tiếng, lôi nguyên tố màu tím hỗn loạn tiếng nổ vang gào thét mà đi, giống như một con rồng nhỏ cuồng mãnh mà đến, Vân Thăng đứng bên cạnh Vân Phong, thủy nguyên tố từ bàn tay liền xuất hiện, “Thủy chi thuẫn!”



Lôi nguyên tố cùng thủy nguyên tố tiếp xúc lẫn nhau, trong khoảnh khắc thủy chi thuẫn nổi lên từng đợt sóng gợn mãnh liệt, Vân Thăng nhíu mày, Vân Phong kéo Đại ca của mình tránh, thủy nguyên tố bị lôi nguyên tố xuyên thấu qua, biến thành những giọt nước mưa, phân tán khắp nơi.



‘Ma pháp sư Lôi hệ cấp tám, thực lực như vậy coi như cũng khó giải quyết, xem ra thủy nguyên tố của Đại ca cùng với lôi nguyên tố quyết đấu, là không chiếm được thế thượng phong.’ Trong đầu Vân Phong nhanh chóng biết được thực lực đối phương, cô gái nhìn thấy Vân Thăng cư nhiên sử dụng thủy nguyên tố, liền cau mày, hai ma pháp sư sao?! Tầm mắt đảo đến chỗ Khúc Lam Y, còn có một người chưa có ra tay, điều này là khó đoán.



“Đánh thật là cao trao.” Trên tường cao một bên có bốn người đang đứng, trong đó có một người khoanh tay đứng nhìn trận đấu phía dưới.



“Thật muốn nhúng một tay, xem đến nỗi tay ta cũng ngứa ngáy.” Một nam sinh khác cười hớ hớ nói, bàn tay tự chà xát vào nhau, tựa hồ có chút nóng lòng muốn thử.



“Vẫn nên im lặng xem đi.” Một âm thanh phiêu phiêu truyền đến, ba nam sinh gật đầu, hết sức chuyên chú nhìn xuống trận đấu phía dưới, đột nhiên, một ánh mắt ngẩng lên, chống lại hai mắt của thiếu niên, bên trong con ngươi kia hiện lên một tia giảo hoạt, thiếu niên nhìn thấy nhất thới kinh ngạc, giây tiếp theo, một đạo nóng cháy nguyên tố màu đỏ gào thét tiến đến.



“Các vị đang xem cuộc chiến phía trên, cũng xuống dưới đây đi.”
 
Advertisement

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom