• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

New Thiên Tài Triệu Hồi Sư (4 Viewers)

  • Chương 165

Vẻ mặt Kasha giận dữ đi đến, khi nhìn rõ những người đang đứng trước mặt, thì trong lòng cũng đã hiểu ra một chút, tầm mắt đảo qua nhìn quanh hiện trường thê thảm lúc này, sắc mặt Kasha nhất thời đen lại, “Vân Phong, ngươi lại dám công kích tuyển thủ của đế quốc khác trước khi trận đấu bắt đầu sao...!” Trong lòng Kasha thì đang cười tới vui vẻ, vất vả lắm mới tìm được cái cớ để giáo huấn, đương nhiên không thể bỏ bỏ qua cơ hội này được.



Kasha còn chưa có nói xong, Vân Phong đã đột ngột xoay người, vẻ mặt đầy lãnh ý liếc mắt nhìn nàng một cái, “Kasha, cánh tay của ngươi rốt cuộc dài tới cỡ nào? Ra bên ngoài ngươi còn có thể quản nhiều tới như vậy?”



Sắc mặt Kasha đỏ lên, lập tức gầm lên, “Vân Phong! Ngươi dám nói chuyện như vậy với ta! Ngươi đừng quên thân phận của mình, còn thân phận của ta!”



Vân Phong lạnh lùng cười, do cái kẻ ngu xuẩn này ban tặng, hôm nay muốn kiểm tra xem như xong, đoán rằng sẽ không còn cơ hội tốt giống hôm nay được nữa, Tạp Lan hoàng thất quả nhiên là nơi giáo dục ra toàn bọn tinh anh ngu xuẩn, Vân Phong không để ý tới Kasha, xoay người bước ngang qua nàng, Kasha đứng phía sau, gắp thắt lưng rống to, “Vân Phong, mấy chuyện này ta sẽ nhớ kỹ! Ta sẽ nói cho phụ thân ta!”



Ngay cả đầu Vân Phong cũng không thèm quay lại, căn bản là không để ý tới nàng ta, vẻ mặt Vân Thăng cũng đầy lãnh ý rời đi, Trạch Nhiên liếc mắt nhìn Kasha, trong mắt xẹt qua vài tia lửa giận, đuổi theo Vân Phong, Khúc Lam Y đứng một bên tiêu sái tiến tới, mị nhãn khinh thường nhìn Kasha, “Ngươi vẫn nên tỉnh lại đi.”



Khúc Lam Y vừa nói xong, liền đung đưa người bỏ đi, tìm Vân Phong, Mộ Dung Vân Thiên nhếch khóe môi, sắc mặt cũng không đổi, bước nhanh đuổi theo, Kasha vừa thấy liền nóng nảy, đưa tay túm lấy ống tay áo của Mộ Dung Vân Thiên, “Vân Thiên, muội nói không đúng sao? Vân Phong đúng là quá đáng, huynh cũng không giúp muội!”



Thân mình Mộ Dung Vân Thiên cứng đờ, cánh tay dùng sức một chút, liền kéo tay áo lại, bàn tay Kasha vừa thấy trống, lại muốn vươn tay túm lấy, không ngờ Mộ Dung Vân Thiên chợt lóe, “Kasha công chúa, thỉnh tự trọng.” Những lời này làm cho Kasha cứng đờ ngưởi, không nhúc nhích đứng đó, ánh mắt nhìn Mộ Dung Vân Thiên, hắn... Hắn sao có thể nói ra những lời này chứ!



Mộ Dung Vân Thiên xoay người rời đi, để lại cho Kasha một bóng dáng lạnh lùng, tất cả mọi người đều đi theo Vân Phong, một mình Kasha ngơ ngác đứng ở kia, đi theo nàng còn có Tư Kì đang đứng lúng ta lúng túng cách đó không xa không dám lại đây, nàng cảm thấy hiện giờ đi qua đó không tốt lắm.



“Đa tạ ngươi Kasha công chúa.” Mục Thanh đi tới, bỏ lại một câu như gió thổi, liền xoay người rời đi, tuy rằng là cảm ơn, nhưng một tia chân thành cũng không có, mấy người Áo Uy đế quốc xoay người rời đi, tuyển thủ của Thánh Diệu đế quốc cũng định rời đi, nữ tử tên Rền Thanh* của Thánh Diệu đế quốc liếc nắt nhìn Kasha mấy cái, “Đúng là tên gây sự, chúng ta đi.”



*thật ra chế ấy tên gì á ta tìm bên cv thì ra được Rền Vang mà nghe ko hay nên đổi thành Thanh (thật ra nv này cũng ko có nhiều đất diễn, chỉ có thể coi là ng đi đường thôi)



Kasha nghe vậy liên tức giận, “Các ngươi khoan đi, nói rõ ràng rốt cuộc các ngươi có ý tứ gì!” Kasha hét lên với mấy người Thánh Diệu đế quốc, nhưng người ta căn bản cũng không có để ý tới nàng, ngươi Kasha tuy là Công chúa của Tạp Lan đế quốc, nhưng mà đối với Thánh Diệu đế quốc, thì ngươi cũng chỉ có vậy thôi.



Tất cả mọi người đều nhanh chóng rời đi, một mình Kasha đứng ở kia, nhìn mình giống như một tên hề vậy, bị mọi người cười nhạo, nàng là trường đoàn của Tạp Lan đế quốc, nhưng không có một người đứng về phía nàng, bọn họ đều coi nàng như không khí, bọn họ đều không đem nàng đặt vào đầu!



Lần đầu tiên Kasha cảm thấy cái danh hiệu Công chúa này đối với nàng cũng chẳng là gì, lần đầu cảm thấy thân phận hoàng thất của mình cực kỳ nhỏ bé, thì ra rời khỏi Tạp Lan đế quốc nàng cái gì cũng không có, không được bất luận kẻ nào quan tâm, hết thảy... Tất cả đều là do một người ban tặng!



Kasha hung hăng cắn chặt răng, Vân Phong, Vân Phong, Vân Phong!



Kasha đột nhiên xuất hiện, làm cho kế hoạch tra xét thực lực đối phương của Vân Phong bị phá hư, từ lần đó cho tới ngày thi, tuyển thủ dự thi của mấy đại đế quốc sẽ khó mà đề gây ra chuyện gì hơn, sẽ càng cẩn thận bảo thủ, Vân Phong biết muốn kiếm cơ hội giao thủ lần nữa, là rất khó khăn.



Nếu không có khả năng giao thủ, Vân Phong cũng không tính đi ra ngoài, ở trong phòng của mình im lặng tu tập, thân phận Triệu hồi sư của mình cần phải che dấu, Nhục Cầu cũng bị quăng vào trong thủ trạc, Vân Phong lợi dụng đúng trước vài ngày trận đấu diễn ra, thả Nhục Cầu ra, cũng đưa một khối cực phẩm khoáng thạch, sau khi Nhục Cầu đem cực phẩm khoáng thạch ăn hết, bộ dạng tựa hồ vẫn chưa no, Vân Phong cẩn thận đánh giá Nhục Cầu một chút, đột nhiên phát hiện, cái đầu vật nhỏ này hình như cũng biến lớn hơn rồi?



Nhấc cổ Nhục Cầu tới trước mắt, Vân Phong cẩn thận đánh giá qua lại, cặp mắt quả nho của Nhục Cầu chuyển động vài cái, rất là vô tội nhìn Vân Phong, Vân Phong cẩn thận xem cả nửa ngày, lúc này mới thả Nhục Cầu xuống dưới, nàng không có nhìn lầm, thân mình của Nhục Cầu tuy rằng không có biến hóa rõ ràng, nhưng xác thực so với trước kia thì không giống.



Nhục Cầu được thả ra rất vui vẻ, tuy rằng chỉ có thể cùng Vân Phong ở trong gian phòng này không thể đi ra, nhưng Nhục Cầu vẫn như cũ thực vui, na na na na cả ngày nói không ngừng, hiển nhiên là đang nói chuyện phiếm với Vân Phong, Vân Phong đương nhiên nghe không hiểu, nhưng cũng đáp lại vài câu, dù sao cũng là “Ừ, a, à”, cùng vật nhỏ nói chuyện râu ông này cắm cằm bà kia, nhìn qua rất là có ý tứ.



Trong vòng một tháng tứ quốc tranh phách tái chuẩn bị bắt đầu, tất cả tuyển thủ dự thi đều ngoan ngoãn không gây chuyện, Tang Cừ và Kayes từng mở một cuộc họp nhỏ, chính là dùng để tham thảo thực lực của tam đại đế quốc khác, Kayes nghe xong hơi nhíu mày, “Nếu biết càng tường tận thì càng tốt rồi, nhất là Áo Uy đế quốc, nghe nói bọn họ còn có con bài chưa lật, đối với hạng nhất rất có tự tin.”



Kasha gật đầu, “Kayes vương thúc, chuyện này giao cho ta đi.”



Vân Phong lạnh lùng cười, giao cho ngươi? Ta cũng muốn nhìn ngươi có phương pháp tra xét như thế nào, Kayes nghe được những lời này của Kasha liền vui vẻ nở nụ cười, “Không hổ Công chúa hoàng thất của ta, có đảm đương, có quyết đoán, vậy chuyện này giao cho Kasha, cần phải tìm hiểu rõ ràng.”

Kasha gật đầu, được khích lệ nên rất vui vẻ, những người khác thì trầm mặc không nói gì, đợi Kayes và Tang Cừ rời khỏi, Vân Phong cũng tính đi, Kasha mới mở miệng, “Khoan đi.”



“Chuyện gì vậy, Công chúa điện hạ?” Một chiến sĩ tò mò hỏi, Kasha mỉm cười, “Hiện tại là cơ hội cho các ngươi lập công vì Tạp Lan hoàng thất!”



Vân Phong giật nhẹ lông mi, dùng ngón chân cũng biết trong đầu Kasha đang có cái chủ ý gì, “Cơ hôi lập công ta nhường cho người khác.” Vân Phong vừa nói xong, liền đứng dậy đi về phòng, Kasha vừa thấy, lửa giận trong lòng đột nhiên nổi dậy.



“Vân Phong, ngươi rốt cuộc có ý tứ gì! Rõ ràng không đem ta để vào mắt, chẳng lẽ ngươi cũng không đem Tạp Lan đế quốc không để ở trong mắt sao!”



Vân Phong đứng lại, buồn cười nhìn Kasha, “Ta đem cơ hội lập công nhường cho người khác, cũng không được sao?”



“Chuyện này các ngươi ai cũng phải làm! Một người cũng chạy không thoát!” Kasha căm giận rống to, “Con bài chưa lật của Áo Uy đế quốc, trong thời gian nhanh nhất phải tra xét rõ ràng!” Kasha vừa nói xong trong lòng liền đắc ý, nàng vẫn là lần đầu tiên ra lệnh!



Không đề cập tới chuyện này thì thôi, mà hễ nhắc tới chuyện này Vân Phong cũng tức lên, “Nói đến việc tra xét, thật ra ta cũng cố gắng không ít.”



“Thật không? Ngươi còn có chút tác dụng, vậy nói mau đi!” Kasha vừa nghe, trong lòng liền vui vẻ, tuy nhiên bị Vân Phong nói một câu làm cho nàng hoàn toàn mất hết mặt mũi gặp người, “Đáng tiếc, bị một kẻ ngu xuẩn phá hư hết tất cả thành quả.”



“Ngươi nói ai! Ngươi cư nhiên dám nói ta ngu xuẩn! Vân Phong, đừng cho rằng ta không dám làm gì ngươi!”



Vân Phong cười cười, trả cho Kasha một nụ cười tươi, “Chính ngươi thích tìm lấy phiền, ta cũng không có biện pháp, chính ngươi tự đáp ứng chuyện này, ta cũng sẽ không nhúng tay, ngươi đã tự tin như vậy, ta sẽ chờ tin tốt từ Công chúa điện hạ.” Vân Phong nói xong, liền xoay người đi vào phòng mình, những người khác cũng thừa dịp cơ hội này trở về phòng, Kasha nhìn thấy tất cả mọi người đều đi, không khỏi có chút ủy khuất, “Các ngươi... Các ngươi...!” Kasha bỗng nhiên cảm thấy, chính mình là trung đoàn trưởng cũng không bằng không có đâu.



Bằng năng lực của Kasha, nàng có thể điều tra ra gì đó cũng đã không dễ, gần tới ngày tứ quốc tranh phách, Kayes đi tìm Kasha, hỏi kết quả tra xét được, nhìn Kasha ấp úng nói không nên lời, sắc mặt Kayes không khỏi tái đi, tức giận phất tay áo bỏ đi, Kasha đỏ mặt. Trong lòng cũng cảm thấy xấu hổ và giận dữ, lại đem tội đổ hết lên người Vân Phong, tứ quốc tranh phách tái lần này đây, lại làm cho Kasha đối với Vân Phong hận càng thêm sâu, Kasha sẽ chờ tới lúc tứ quốc tranh phách tái chấm dứt liền trở về Tạp Lan đế quốc, nói cho phụ thân giáo huấn bọn người Vân gia kiêu ngạo. Còn Mộ Dung Vân Thiên, không chiếm được thì càng muốn chiếm, Kasha cũng quyết định thời điểm trở lại Tạp Lan đế quốc, để cho phụ thân tạo áp lực với Mộ Dung gia, Mộ Dung Vân Thiên đời này trừ bỏ nàng ra, đừng mơ tưởng cười nữ nhân khác!



Tuy rằng tam đại đế quốc đã tới Già Diệp đế quốc sớm một tháng, trừ bỏ lần hỗn chiến đó ra, thì không có thu hoạch được gì hơn, tự mình không biết rõ thực lực đối đối phương, Áo Uy, Thánh Diệu, Tạp Lan đang trong trạng thái này, cũng không biết chủ nhà Già Diệp đế quốc đây biết bao nhiêu chuyện, rất nhanh, tứ quốc tranh phách tái cũng tới hạn cử hành, tứ quốc tranh phách tái cũng không phải là chuyện để toàn dân biết, dù sao cũng là trong lúc đó tứ đại đế quốc cùng nhau so đấu, mỗi đế quốc nhất định đều có con bài chưa lật, một khi thất bại, đây chính là tổn hại rất nghiêm trọng cho hoàng thất, uy nghiêm của hoàng thất một khi mất đi, muốn thành lập lại một lần nữa cũng khó khăn.



Xét theo nguyên nhân này, cho nên sân đấu của tứ quốc tranh phách tái cũng không phải ở Đế đô, ngày đầu tiên diễn ra tứ quốc tranh phách tái, Già Diệp hoàng thất sai người đến, đưa mọi người ra nơi quản lý phi hành tọa kỵ, một loạt Ưng giác thú đều đứng đó, bộ dạng uy phong lẫm liệt.



Tứ quốc tranh phách tái khác với các trận đấu khác, đây là một cuộc tranh đấu tràn ngập tàn khốc và lợi ích, trong lòng tứ đại đế quốc hoàng thất đều biết rõ, tứ quốc tranh phách tái không chỉ vì vinh dự, mà còn là danh ngạch để thăm dò di tích.



Nhưng các tuyển thủ dự thi cũng không biết, cho nên mới có thể tham gia trận đấu, vì đế quốc của mình mà muốn mang vinh dự trở về, còn chưa nói, bọn họ hợp sau trận tranh đoạt, còn cất dấu một bí mật trọng yếu, bí mật này đều về với danh nghĩa của hoàng thất.



“Kayes.” Một trung niên nam nhân có mặt mũi hiền lành đi tới, Kayes nhìn thấy cũng đi qua, đoàn người Vân Phong ở cách đó không xa, lẳng lặng chờ, Kayes đi đến bên người trung niên nam nhân, đưa tay vỗ vỗ vào bả vai nam nhân, “Áo Khắc.”



Áo Khắc cười cười, khuôn mặt cười rộ lên mang theo một tia bình thản, nhìn vẻ người có vẻ rất dễ thân cận, “Xem ra Tạp Lan đối với tranh phách tái lần này làtình thế bắt buộc.” Áo Khắc cười hớ hớ bỏ lại một câu, thần thần sắc Kayes hơi đổi, sau đó ha ha cũng cười theo.



“Áo Uy lúc đó chẳng phải cũng như thế sao? Còn có con bài chưa lật, đúng là tâm tàng bất lộ nha.”



Ý cười trên mặt Áo Khắc không hề thay đổi, ánh mắt như cười tủm tỉm đột nhiên xẹt qua một tia rét lạnh, “Cũng không biết Già Diệp lúc này có con bài chưa lật nào hay không.”



Ánh mắt Kayes quét về phía Già Diệp phía, “Đế quốc có Triệu hồi sư, làm sao có thể không nắm chắc? Có lẽ con bài chưa lật này xảy ra ngoài dự kiến của ta và ngươu.”



Áo Khắc nghe nói như thế, nét cười trên mặt hoàn toàn cứng lại, lúc sau mới dịu đi vài phần, “Nói như vậy, đội khó nhất Già Diệp?”



Kayes cười ha ha, “Ai mà biết đâu? Tự bằng thực lực của các ngươi đi.”
 
Advertisement

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom