Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 2
Thiếu nữ vô ý thức lui ra sau một bước, lại không có vẻ chạy trốn như thường ngày. Nương theo ánh sáng nhàn nhạt, nàng đã nhìn rõ khuôn mặt hắn, càng thấy rõ đôi mắt hắn. Hắn rất dễ nhìn… Nội tâm thiếu nữ không kìm nổi nghĩ đến, mà đôi mắt ấy tràn đầy vẻ tang thương buồn rầu không hợp với tuổi tác, lại không hề có chút chán ghét nào, lại mang theo một loại mị lực yêu tà động lòng người, khiến người ta chỉ cần nhìn qua một cái thì sẽ tiến vào trong mê hoặc sâu xa, không thể tự thoát khỏi.
Nàng như ma nhập ngơ ngác đối mắt với hắn rất lâu, sau đó liếc hắn, lại nhìn vào hoa quả trong tay, len lén nuốt nước miếng, sau đó khẽ dâng hoa quả lên, sợ hãi nói:
- Đại ca ca, ngươi muốn ăn ư?
Diệp Vô Thần bật cười, hắn ngồi người xuống, mỉm cười lắc đầu. Sau đó vươn tay, từ từ tới gần mặt nàng, khẽ phe phẩy lên hai vết sẹo đáng sợ trên mặt nàng, đầu ngón tay lóe lên quang mang không màu yếu ớt. Thiếu nữ hoàn toàn đờ đẫn, mở to hai mắt, miệng há hốc, không chút nhúc nhích như bị định thân, hoàn toàn quên mất tránh né.
Vài giây sau, Diệp Vô Thần thu hai tay, mày khẽ giãn ra. Hắn nhẹ giọng hỏi:
- Tiểu muội muội, muội tên gì?
Thiếu nữ lại tiếp tục ngơ ngác khá lâu, mới yếu ớt nói:
- Muội… muội không có tên.
- Không có tên? Vậy nhà muội ở đâu? Vì sao lại xuất hiện ở chỗ này?
- Muội không có nhà… Lúc muội tỉnh lại thì đã ở đây, muội cái gì đều không biết. – Thiếu nữ lắc đầu, thanh âm hắn rất ôn hòa, khiến trái tim đang đập thình thịch loạn xạ của nàng dần bình tĩnh lại.
- Muội không nhớ chuyện trước kia, đúng không?
Cô gái ngẩn ra, sau đó nhìn hắn khẽ gật đầu, đôi mắt tràn vẻ bất lực. Nàng không có nhà, không có quá khứ, thậm chí không có cái tên của mình, ở đây gần như mỗi một người đều ghét nàng, mỗi lần nhìn thấy nàng đều dùng gậy, đá đánh đập nàng, đuổi nàng đi, nàng chỉ có thể liều mạng chạy trốn, sau đó trốn trong một góc không ai biết len lén khóc. Nàng làm thế chỉ là bản năng muốn nàng sống, không có bạn bè, không có mục tiêu, cái gì đều không có.
- Thì ra là thế. –Diệp Vô Thần lại mỉm cười, tương tự cũng vô cớ xuất hiện ở đây, tương tự cũng không có quá khứ. Có lẽ đây chính là duyên phận kỳ diệu. Trong tâm hắn sinh ra lòng thương xót sâu sắc, nhẹ giọng nói:
- Muội muốn có một ca ca, một ca ca sẽ không khiến muội chịu đói, càng sẽ không để người khác ức hiếp muội hay không?
Thiếu nữ kinh ngạc nhìn hắn, vẻ mặt ngỡ ngàng, không biết nên trả lời thế nào.
- Ta làm ca ca của muội được không? Ta sẽ không khiến muội bị đói, càng sẽ không để người khác ức hiếp muội.
Cô gái trợn trừng mắt, luống cuống cầm quả trái cây còn lớn hơn bàn tay nàng. Nội tâm và khóe mắt nàng đều cay cay, phảng phất như có thứ gì đó muốn trào ra. Nàng yếu ớt nói:
- Muội… muội có thể ư? Họ đều ghét muội, đánh muội, bởi vì muội…
Diệp Vô Thần đứng dậy, khẽ kéo tay nàng:
- Đi theo ta nào, bắt đầu từ bây giờ, muội chính là muội muội của ta. Ai cũng đều không thể ức hiếp muội nữa.
Thiếu nữ ngây ngốc nhìn hắn, từ trên bàn tay khẽ nắm tay trái nàng truyền tới sự ấm áp xa lạ. Bất tri bất giác, hốc mắt nàng đã ngân ngấn nước.
Thế giới của thiếu nữ hoàn toàn trống rỗng, khi tất cả mọi người đều ghét nàng, thế giới đều vứt bỏ nàng thì hán dắt tay nàng, đồng thời phát thề bảo vệ nàng cả đời. Từ nay, cái bóng của hắn sẽ khắc sâu tận đáy lòng nàng, vĩnh viễn không thể xóa nhòa, sự quyến luyến của hắn đối với nàng cũng như hút thứ ma túy độc nhất trên đời, vĩnh viễn không thể cai.
Cũng từ giờ phút này trở đi, hai luồng quỹ tích vốn dĩ không thể giao thoa đã hội tụ cùng nhau.
Diệp Vô Thần không hề giải thích với Sở Kinh Thiên và lão nhân vì sao dẫn nàng về, hai người cũng không hỏi nhiều, càng không phản đối. Tối hôm đó, chiếc giường gỗ hắn ngủ say mười năm đã trở thành chiếc giường đầu tiên của thiếu nữ. Diệp Vô Thần đứng bên ngoài phòng, lặng lẽ nhìn trời đêm mông lung, không biết hắn đang nghĩ gì.
Trong tĩnh lặng, hắn vươn cánh tay trái, sau đó dùng móng tay tay khẽ quệt lên cánh tay, nhất thời, một vết thương ngăn ngắn xuất hiện trên cánh tay, đồng thời bắt đầu chảy máu. Hắn lại dùng ngón tay phải xoa nhek lên vết thương, vết thương ấy nhất thời biến mất không thấy, ngay cả một tia vết tích đều không để lại.
Hắn buông tay tai, khó hiểu nhíu mày. Trong ký ức, mình đích xác có năng lực như thế này, nhưng lúc nãy vì sao lại không xóa được vết sẹo trên mặt nàng.
Đó thật sự là vết sẹo ư?
- Ca ca.
Một thanh âm ngọt ngào ở đằng sau vang lên, Diệp Vô Thần xoay người, nhìn thiếu nữ lộ nửa khuôn mặt nói:
- Khuya lắm rồi, sao còn chưa ngủ?
Thiếu nữ do dự một lát, sau đó vẻ mặt chờ mong nói:
- Muội muốn ngủ cùng với ca ca, có được không?
- Hả? Được mà. –Diệp Vô Thần cười đáp ứng, hắn không muốn nàng lộ ra thần sắc thất vọng, càng không muốn nàng bởi vì màu tóc và vết sẹo của mình mà tự ti. Ít nhất muốn để nàng biết, hắn vĩnh viễn sẽ không ghét nàng, bài xích nàng.
- Thật không? –Thiếu nữ hưng phấn khẽ hô một tiếng, sau đó thân thể đã bị Diệp Vô Thần ôm lấy, nằm trên chiếc giường gỗ thô sơ kia.
- Được rồi, tiểu nha đầu, mau ngủ đi. –Vô Thần ôm nàng vào trong ngực mình, thanh âm nhu hòa như đang dỗ dành một đứa nhỏ đáng yêu.
- Ưm! –Nàng vui vẻ ứng tiếng, dựa chặt thân thể vào lồng ngực ấm áp của hắn, sau đó tìm một vị trí thoải mái nhất, mệt mỏi nhắm mắt lại, trên mặt mang theo nụ cười không ngừng bị xúc động tuôn ra từng dòng nước mắt. Nàng hạnh phúc rất muốn khóc.
- Ta nên gọi muội là gì đây? –Khẽ xoa mái tóc trắng dài của nàng, Diệp Vô Thần lẩm bẩm nói. Thiếu nữ nghi hoặc ngẩng đầu nhìn hắn. Làn da nàng trắng lạ thường, trong đêm đen vẫn phát ra màu sáng hơn tuyết. Diệp Vô Thần nhíu mày, khẽ thầm:
- Tuyết ngưng làm da, tuyết đọng thành tóc, muội tên Diệp Ngưng Tuyết được hay không? Thích tên này không?
- Diệp… Ngưng… Tuyết… -Nàng khẽ lặp lại một lượt, sau đó gật mạnh đầu:
- Muội thích cái tên này, bởi vì đây là ca ca đặt.
Đêm nay, nàng ngủ an ổn chưa bao giờ từng có, không có đâu khổ, không có lạnh giá, không có sợ hãi, bởi nàng đã có một ca ca sẽ vĩnh viễn bảo vệ nàng.
Thân thể Diệp Vô Thần chưa nhúc nhích, vẫn luôn chờ nàng chìm vào giấc ngủ. Hắn rốt cuộc thở nhẹ một hơi, đôi mắt mơ màng nhìn trời cao, mãi đến lúc ngủ quên không hay biết.
Ta là ai…
o0o
Sớm hôm sau, khi Diệp Vô Thần mở mắt, Ngưng Tuyết vẫn như một con mèo nhỏ lười nhác co mình trong ngực hắn, ngủ say sưa an ổn. Khóe miệng Vô Thần không kiềm nổi phát ra một nụ cười khẽ, không nhẫn tâm quấy nhiễu nàng, không chút nhúc nhích nằm ngửa ở đó nghe tiếng động bên ngoài. Ban ngày quả nhiên ầm ĩ hơn ban đêm, mà lúc này hình như là thời điểm ăn sáng, bên ngoài hơi có chút ồn ào, hôm qua trong lúc nói chuyện với Sở Kinh Thiên mới biết, trong khu vực bị phong ấn này nhiều năm đã sinh dưỡng ra mấy trăm người, chia thành mấy khu nhỏ sinh sống, bình thường ít lui tới. Mà khu nhỏ họ ở cả người lớn trẻ nhỏ cộng lại khoảng hơn ba mươi người, bình thường đều tập trung cùng nhau ăn cơm.
Tiếng động huyên náo khiến Ngưng Tuyết tỉnh lại, nàng mở đôi mắt lơ mơ, sau đó có chút hoảng loạn tìm bóng dáng Vô Thần, lại phát hiện hắn đang nhìn vẻ mặt buồn cười của mình. Nàng cũng khẽ cười, sau đó lại co mình trong ngực hắn, khoan khoái nhắm mắt lại.
Nàng như ma nhập ngơ ngác đối mắt với hắn rất lâu, sau đó liếc hắn, lại nhìn vào hoa quả trong tay, len lén nuốt nước miếng, sau đó khẽ dâng hoa quả lên, sợ hãi nói:
- Đại ca ca, ngươi muốn ăn ư?
Diệp Vô Thần bật cười, hắn ngồi người xuống, mỉm cười lắc đầu. Sau đó vươn tay, từ từ tới gần mặt nàng, khẽ phe phẩy lên hai vết sẹo đáng sợ trên mặt nàng, đầu ngón tay lóe lên quang mang không màu yếu ớt. Thiếu nữ hoàn toàn đờ đẫn, mở to hai mắt, miệng há hốc, không chút nhúc nhích như bị định thân, hoàn toàn quên mất tránh né.
Vài giây sau, Diệp Vô Thần thu hai tay, mày khẽ giãn ra. Hắn nhẹ giọng hỏi:
- Tiểu muội muội, muội tên gì?
Thiếu nữ lại tiếp tục ngơ ngác khá lâu, mới yếu ớt nói:
- Muội… muội không có tên.
- Không có tên? Vậy nhà muội ở đâu? Vì sao lại xuất hiện ở chỗ này?
- Muội không có nhà… Lúc muội tỉnh lại thì đã ở đây, muội cái gì đều không biết. – Thiếu nữ lắc đầu, thanh âm hắn rất ôn hòa, khiến trái tim đang đập thình thịch loạn xạ của nàng dần bình tĩnh lại.
- Muội không nhớ chuyện trước kia, đúng không?
Cô gái ngẩn ra, sau đó nhìn hắn khẽ gật đầu, đôi mắt tràn vẻ bất lực. Nàng không có nhà, không có quá khứ, thậm chí không có cái tên của mình, ở đây gần như mỗi một người đều ghét nàng, mỗi lần nhìn thấy nàng đều dùng gậy, đá đánh đập nàng, đuổi nàng đi, nàng chỉ có thể liều mạng chạy trốn, sau đó trốn trong một góc không ai biết len lén khóc. Nàng làm thế chỉ là bản năng muốn nàng sống, không có bạn bè, không có mục tiêu, cái gì đều không có.
- Thì ra là thế. –Diệp Vô Thần lại mỉm cười, tương tự cũng vô cớ xuất hiện ở đây, tương tự cũng không có quá khứ. Có lẽ đây chính là duyên phận kỳ diệu. Trong tâm hắn sinh ra lòng thương xót sâu sắc, nhẹ giọng nói:
- Muội muốn có một ca ca, một ca ca sẽ không khiến muội chịu đói, càng sẽ không để người khác ức hiếp muội hay không?
Thiếu nữ kinh ngạc nhìn hắn, vẻ mặt ngỡ ngàng, không biết nên trả lời thế nào.
- Ta làm ca ca của muội được không? Ta sẽ không khiến muội bị đói, càng sẽ không để người khác ức hiếp muội.
Cô gái trợn trừng mắt, luống cuống cầm quả trái cây còn lớn hơn bàn tay nàng. Nội tâm và khóe mắt nàng đều cay cay, phảng phất như có thứ gì đó muốn trào ra. Nàng yếu ớt nói:
- Muội… muội có thể ư? Họ đều ghét muội, đánh muội, bởi vì muội…
Diệp Vô Thần đứng dậy, khẽ kéo tay nàng:
- Đi theo ta nào, bắt đầu từ bây giờ, muội chính là muội muội của ta. Ai cũng đều không thể ức hiếp muội nữa.
Thiếu nữ ngây ngốc nhìn hắn, từ trên bàn tay khẽ nắm tay trái nàng truyền tới sự ấm áp xa lạ. Bất tri bất giác, hốc mắt nàng đã ngân ngấn nước.
Thế giới của thiếu nữ hoàn toàn trống rỗng, khi tất cả mọi người đều ghét nàng, thế giới đều vứt bỏ nàng thì hán dắt tay nàng, đồng thời phát thề bảo vệ nàng cả đời. Từ nay, cái bóng của hắn sẽ khắc sâu tận đáy lòng nàng, vĩnh viễn không thể xóa nhòa, sự quyến luyến của hắn đối với nàng cũng như hút thứ ma túy độc nhất trên đời, vĩnh viễn không thể cai.
Cũng từ giờ phút này trở đi, hai luồng quỹ tích vốn dĩ không thể giao thoa đã hội tụ cùng nhau.
Diệp Vô Thần không hề giải thích với Sở Kinh Thiên và lão nhân vì sao dẫn nàng về, hai người cũng không hỏi nhiều, càng không phản đối. Tối hôm đó, chiếc giường gỗ hắn ngủ say mười năm đã trở thành chiếc giường đầu tiên của thiếu nữ. Diệp Vô Thần đứng bên ngoài phòng, lặng lẽ nhìn trời đêm mông lung, không biết hắn đang nghĩ gì.
Trong tĩnh lặng, hắn vươn cánh tay trái, sau đó dùng móng tay tay khẽ quệt lên cánh tay, nhất thời, một vết thương ngăn ngắn xuất hiện trên cánh tay, đồng thời bắt đầu chảy máu. Hắn lại dùng ngón tay phải xoa nhek lên vết thương, vết thương ấy nhất thời biến mất không thấy, ngay cả một tia vết tích đều không để lại.
Hắn buông tay tai, khó hiểu nhíu mày. Trong ký ức, mình đích xác có năng lực như thế này, nhưng lúc nãy vì sao lại không xóa được vết sẹo trên mặt nàng.
Đó thật sự là vết sẹo ư?
- Ca ca.
Một thanh âm ngọt ngào ở đằng sau vang lên, Diệp Vô Thần xoay người, nhìn thiếu nữ lộ nửa khuôn mặt nói:
- Khuya lắm rồi, sao còn chưa ngủ?
Thiếu nữ do dự một lát, sau đó vẻ mặt chờ mong nói:
- Muội muốn ngủ cùng với ca ca, có được không?
- Hả? Được mà. –Diệp Vô Thần cười đáp ứng, hắn không muốn nàng lộ ra thần sắc thất vọng, càng không muốn nàng bởi vì màu tóc và vết sẹo của mình mà tự ti. Ít nhất muốn để nàng biết, hắn vĩnh viễn sẽ không ghét nàng, bài xích nàng.
- Thật không? –Thiếu nữ hưng phấn khẽ hô một tiếng, sau đó thân thể đã bị Diệp Vô Thần ôm lấy, nằm trên chiếc giường gỗ thô sơ kia.
- Được rồi, tiểu nha đầu, mau ngủ đi. –Vô Thần ôm nàng vào trong ngực mình, thanh âm nhu hòa như đang dỗ dành một đứa nhỏ đáng yêu.
- Ưm! –Nàng vui vẻ ứng tiếng, dựa chặt thân thể vào lồng ngực ấm áp của hắn, sau đó tìm một vị trí thoải mái nhất, mệt mỏi nhắm mắt lại, trên mặt mang theo nụ cười không ngừng bị xúc động tuôn ra từng dòng nước mắt. Nàng hạnh phúc rất muốn khóc.
- Ta nên gọi muội là gì đây? –Khẽ xoa mái tóc trắng dài của nàng, Diệp Vô Thần lẩm bẩm nói. Thiếu nữ nghi hoặc ngẩng đầu nhìn hắn. Làn da nàng trắng lạ thường, trong đêm đen vẫn phát ra màu sáng hơn tuyết. Diệp Vô Thần nhíu mày, khẽ thầm:
- Tuyết ngưng làm da, tuyết đọng thành tóc, muội tên Diệp Ngưng Tuyết được hay không? Thích tên này không?
- Diệp… Ngưng… Tuyết… -Nàng khẽ lặp lại một lượt, sau đó gật mạnh đầu:
- Muội thích cái tên này, bởi vì đây là ca ca đặt.
Đêm nay, nàng ngủ an ổn chưa bao giờ từng có, không có đâu khổ, không có lạnh giá, không có sợ hãi, bởi nàng đã có một ca ca sẽ vĩnh viễn bảo vệ nàng.
Thân thể Diệp Vô Thần chưa nhúc nhích, vẫn luôn chờ nàng chìm vào giấc ngủ. Hắn rốt cuộc thở nhẹ một hơi, đôi mắt mơ màng nhìn trời cao, mãi đến lúc ngủ quên không hay biết.
Ta là ai…
o0o
Sớm hôm sau, khi Diệp Vô Thần mở mắt, Ngưng Tuyết vẫn như một con mèo nhỏ lười nhác co mình trong ngực hắn, ngủ say sưa an ổn. Khóe miệng Vô Thần không kiềm nổi phát ra một nụ cười khẽ, không nhẫn tâm quấy nhiễu nàng, không chút nhúc nhích nằm ngửa ở đó nghe tiếng động bên ngoài. Ban ngày quả nhiên ầm ĩ hơn ban đêm, mà lúc này hình như là thời điểm ăn sáng, bên ngoài hơi có chút ồn ào, hôm qua trong lúc nói chuyện với Sở Kinh Thiên mới biết, trong khu vực bị phong ấn này nhiều năm đã sinh dưỡng ra mấy trăm người, chia thành mấy khu nhỏ sinh sống, bình thường ít lui tới. Mà khu nhỏ họ ở cả người lớn trẻ nhỏ cộng lại khoảng hơn ba mươi người, bình thường đều tập trung cùng nhau ăn cơm.
Tiếng động huyên náo khiến Ngưng Tuyết tỉnh lại, nàng mở đôi mắt lơ mơ, sau đó có chút hoảng loạn tìm bóng dáng Vô Thần, lại phát hiện hắn đang nhìn vẻ mặt buồn cười của mình. Nàng cũng khẽ cười, sau đó lại co mình trong ngực hắn, khoan khoái nhắm mắt lại.
Bình luận facebook