Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 3
- Được rồi, mau rời giường thôi, bằng không chẳng có điểm sáng ăn đâu. Vô Thần ôm nàng ngồi dậy, khẽ vỗ khuôn mặt nhỏ của nàng một cái. Làn da của nàng mịn như tuyết, gương mặt yêu kiều dưới cái nhìn đại khái thật đáng yêu đẹp đẽ như búp bê. Nhưng hai vết sẹo thô dài đã phá hủy hoàn toàn khuôn mặt này. Hệt như trên một vùng tuyết trắng muốt không tì vết bị bới lên hai khe rãnh vậy.
- Điểm tâm? –Ngưng Tuyết mở mắt, mê mang nhìn hắn:
- Buổi sáng cũng có thứ có thể ăn ư?
Diệp Vô Thần trong lòng đau nhói, mỉm cười nói:
- Ngưng Tuyết trước kia bữa sáng không ăn đồ gì ư?
- Ưm. –Nàng khẽ gật đầu, đôi mắt vẫn lim dim chưa tỉnh:
- Bởi vì… Không tìm được thứ có thể ăn, chỉ có buổi tối… Đại Ngưu ca ca mới cho trái cây ăn.
Diệp Vô Thần dùng tay tỉ mỉ sửa sang đầu tóc lẫn cả y phục trên người nàng một lần, Diệp Ngưng Tuyết si ngốc nhìn động tác của hắn, hưởng thụ một loại xúc động không sao nói rõ. Vô Thần ôm nàng lên, kéo tay nàng:
- Đi nào, ca ca từng nói, sau này sẽ không để muội chịu đói nữa.
Trên bãi đất trống tối qua lúc này đã ngồi chật người, người già, người lớn, trẻ nhỏ đều có. Sự xuất hiện của hai người lập tức hấp dẫn ánh mắt đại bộ phận người. Lập tức, ánh mắt họ trở nên bất thiện, thanh âm the thé nhấn mạnh của mấy đứa nhỏ vang lên…
- Là… là con ma lem đó!
- Nó lại tới rồi, oa oa… Cha, nó thật dọa người, con không muốn thấy nó!
- Chúng ta mau đánh nó, đánh nó!
Không chỉ là trẻ nhỏ, mà ngay cả trên mặt đám người lớn ăn mặc thô sơ này cũng lộ ra vẻ chán ghét rõ ràng. Diệp Ngưng Tuyết gương mặt trắng bệch, thân thể mảnh mai co ro đằng sau Diệp Vô Thần, hai tay nắm lấy góc áo hắn càng bóp càng chặt, đôi mắt lấp lánh ánh lệ.
Vài cục đá nhỏ bay về bên này, Diệp Vô Thần nhíu mày, tay quơ lấy, tóm toàn bộ mấy cục đá ở trong tay, tay lại vung lên, mấy cục đá ấy nhất thời bay trở lại, đập lên mặt mấy đứa nhỏ kia, mấy đứa trẻ đờ đẫn một hồi, sau đó đồng thanh thét lên khóc. Hành động này của hắn nhất thời như chọc vào tổ ong vò vẽ, mấy tức quát giận vang lên, một vị trung niên nóng nảy quát một tiếng:
- Ngươi làm gì thế! –Sau đó trực tiếp cầm lấy chiếc bát trong tay đập về phía mặt hắn.
Sở Kinh Thiên vừa muốn tiến lên lại bị lão nhân níu lại, lắc đầu về phía hắn. Sở Kinh Thiên vẻ mặt khó hiểu, nhưng gã chưa từng làm trái ý của gia gia, vì thế đành ngồi ở đó dằn mình không phát ra thanh âm.
Lão nhân nheo đôi mắt già nua, nhìn chằm chặp nhất cử nhất động của Diệp Vô Thần, người khác nhìn không ra nhưng ông lại nhìn rất rõ ràng rành mạch. Lúc nãy mấy cục đá rõ ràng là bay về phía vị trí góc dưới hắn, nhưng hắn tiện tay một cái, mấy cục đá như bị hấp dẫn tự động bay đến tay hắn, mà không phải bị hắn trực tiếp bắt được.
Năng lực này ông tự hỏi cũng có thể làm được thoải mái, nhưng người thanh niên này từ đầu chí cuối đều không lộ ra bất kỳ ba động năng lượng nào… Điều này có chút khó có thể tưởng tượng.
Tay người trung niên bị Diệp Vô Thần tóm, ánh mắt hắn lạnh lẽo, gập cổ tay, "Rắc" một tiếng giòn tan, đã khiến tay phải gã trật khớp, dẫn theo tiếng kêu thảm thiết như giết heo của người trung niên. Đám người vốn dĩ an tĩnh nhất thời trở lên hỗn loạn, mấy người cùng nhau lao về phía Diệp Vô Thần, người khác lại không ngừng cầm lấy đồ trong tay ném về phía hắn và Ngưng Tuyết…
Diệp Vô Thần cười khinh thường, khẽ đẩy tay Ngưng Tuyết ra, sau đó tiến về trước một bước, tay phải tóm lấy cánh tay phải một người, tay trái nắm lấy cánh tay trái một người, thân thể gầy yếu lại không thể tin nổi trực tiếp hất văng họ ra ngoài, theo đó là hai tiếng xương trật khớp giòn tan. Hắn hất chân, một người đã gục trước mặt hắn, Diệp Vô Thần không thèm đếm xỉa tiến lên một bước, giẵm lên mắt cá chân của hắn, dùng lực đạo quỷ dị khiến chân trái hắn trật khớp.
Mà những đồ vật bay về phía hắn toàn bộ bị hắn đập bay trở lại theo đường cũ, hơn nữa không cái nào không nện lên mặt họ. Lực đạo hắn dùng không nặng không nhẹ, sẽ không thực sự thương tổn đến bọn họ, nhưng tuyệt đối đủ khiến họ đau đớn một hồi.
Trong phút chốc, vài người thanh niên và trung niên toàn bộ đã té trên đất, tới tấp ôm cổ tay hoặc cổ chân mình kêu đau, mà lũ trẻ nhỏ vốn dĩ khí thế hừng hực trên mặt đều hoàn toàn tái mét, khóc oa oa, sau khi nhìn thấy phụ thân mình đều bị đánh ngã, chúng càng bị dọa khóc lớn hơn. Không bị thương hại gì chỉ có đám lão nhân run run rẩy rẩy và vài phụ nữ đã bị hù dọa.
- Ngươi… ngươi vì sao đánh chúng ta.- Người trung niên lúc trước nhịn đau nói.
- Bởi vì các ngươi xúc phạm ta. –Diệp Vô Thần mặt không chút biểu cảm đáp.
- Chúng ta chỉ muốn đuổi con bé xấu xí kia. –Người trung niên chỉ vào Ngưng Tuyết nói.
- Vậy ư, ta là ca ca nàng, các ngươi tới đuổi đi. –Diệp Vô Thần hừ lạnh một tiếng.
Người trung niên há hốc mồm, nhưng cái gì đều không nói thành lời.
- Sao? Hiện tại sao lại không dám? –Diệp Vô Thần cười lạnh một tiếng, tiến lên giẫm một cước vào ngực gã, nhìn xuống hắn nói:
- Không sai, nàng nhỏ yếu, không có bất kỳ lực phản kháng nào, các ngươi mạnh hơn nàng, cho nên các ngươi có thể bởi vì một lý do như thế mà yên tâm xua đuổi nàng, ức hiếp nàng. Hiện tại ta mạnh hơn các ngươi, cho nên ta có thể ức hiếp các ngươi giống như các ngươi ức hiếp nàng, ta thậm chí có thể giết các ngươi. Các ngươi đối với nàng như vậy, lại có tư cách gì oán trách ta làm như vậy với các ngươi.
Hắn một cước đá văng người trung niên nọ, sau đó nhấc một đứa nhỏ tầm bảy tám tuổi lên, quát lớn một tiếng:
- Đừng khóc nữa!
Đứa nhỏ kia bị dọa cho giật mình một cái, lập tức ngoan ngoãn một tiếng đều không dám phát ra, hai mắt lệ lưng tròng nhìn hắn.
- Cha ngươi là ai? –Diệp Vô Thần lạnh giọng hỏi.
- Là… Là ông ấy. –Nó muốn khóc lại không dám khóc, mũi sụt sịt dùng ngón tay chỉ vào người bị giẫm trật chân nọ.
- Hắn có từng dạy ngươi chớ ức hiếp người khác hay không?
- Dạy, đã dạy.
- Vậy ngươi vì sao vẫn muốn ức hiếp nàng? –Diệp Vô Thần chỉ một cái vào Ngưng Tuyết.
- Bởi vì… Bởi vì nó quá dọa người, mọi người đều ức hiếp nó, cho nên…
- Thật ư? Vậy ta lập tức khiến ngươi cũng biến thành tên xấu xí, khiến ngươi biết bị mọi người ức hiếp có tư vị thế nào được hay không? –Diệp Vô Thần duỗi ngón tay, khẽ khàng rạch lên mặt nó. Đứa nhỏ nọ lập tức bị hù phát khóc:
- Đừng, ta không dám ức hiếp nó nữa, không dám nữa… Oa oa!
Quăng nhẹ nó xuống đất, Diệp Vô Thần mặt không chút biểu cảm đi tới trước mặt phụ thân nó:
- Ngươi nếu đã từng dạy nó đừng ức hiếp người khác, vậy nó lúc nó bởi vì một lý do như vậy ức hiếp nàng ngươi vì sao không ngăn cản? Thậm chí ngay cả một người lớn như ngươi cũng ra tay, nó còn coi như một đứa trẻ không hiểu chuyện, vậy ngươi chẳng nhẽ cũng là một đứa trẻ không hiểu chuyện ư? Các ngươi nếu đều như vậy đối phó với một bé gái mới mười tuổi thì đừng trách người khác đối đãi như vậy với các ngươi. Xua đuổi nàng ư? Có tin ta mỗi ngày thấy các ngươi lần nào thì đánh các ngươi lần ấy hay không?
Người nọ môi mấp máy hồi lâu, một câu đều nói không ra. Bởi vì vẻ mặt tàn nhẫn của người thanh niên này nói cho gã biết, hắn tuyệt đối không nói đùa.
- Ôi, bỏ đi.
Lão nhân rốt cuộc đứng dậy, ôn hòa nói:
- Chàng thanh niên, chuyện này đích xác là họ làm không đúng, nhưng họ chẳng phải ác nhân, chuyện này cũng chỉ là họ làm theo bản năng, ta nghĩ họ sau này cũng sẽ không tái phạm đâu. Ta thay mọi người xin lỗi Ngưng Tuyết nha đầu, sau đó nể mặt lão nhân này bỏ qua thế nào?
Diệp Vô Thần quay người lại, vẻ tàn bạo trên mặt trong phút chốc biến mất, cười nói:
- Sở gia gia là người cứu mạng ta, lời ngài nói Vô Thần há có thể không nghe theo. Có điều xin lỗi thì khỏi cần, nếu lại có lần sau, ta hoạt động một chút tay chân nữa là được thôi, ha ha.
Hắn dùng chân móc một chiếc bát đá trên đất bắt vào trong tay, bình thản nói:
- Lần này chỉ là một giáo huấn nhỏ, sau này để ta biết ai ức hiếp nàng nữa, ta nhất định sẽ bóp nát xương hắn! –Tay phải hắn bóp chặt, chiếc bát đá cứng rắn kia bị hắn bóp tan tành, những mảnh vụn nhỏ từ ngón tay chầm chậm rơi ra, bọn họ run sợ sắc mặt trắng bệch. Mấy người thanh niên còn muốn phản kháng trực tiếp bị dọa đờ đẫn, ngoan ngoãn một chữ đều không dám nói nhiều.
- Đều tản đi. –Lão nhân vung tay, bữa ăn sáng này bị phá tan tành, có lẽ cũng không có mấy người còn tâm tư ăn cơm nữa.
Đám người vội vàng cuống quít tản đi. Diệp Vô Thần kéo tay Ngưng Tuyết, đi tới trước mặt lão nhân nói:
- Sở gia gia, xin lỗi đã thêm phiền phức cho ngài.
Lão nhân không gật đầu cũng không lắc đầu, cảm thán nói:
- Bài xích vật xấu là bản năng của con người, họ tuy rằng đã sai nhưng cũng không thể hoàn toàn trách họ.
Diệp Vô Thần gật đầu:
- Ta biết, cho nên ta chỉ khiển trách rất nhẹ họ một chút. Loại chuyện này nói đạo lý với đám người cách tuyệt với đời như bọn họ là vô dụng, loại phương thức này có lẽ càng có thể khiến họ nhớ kỹ hơn.
Lão nhân cười "Ha ha" một tiếng, không tỏ rõ ý kiến.
- Điểm tâm? –Ngưng Tuyết mở mắt, mê mang nhìn hắn:
- Buổi sáng cũng có thứ có thể ăn ư?
Diệp Vô Thần trong lòng đau nhói, mỉm cười nói:
- Ngưng Tuyết trước kia bữa sáng không ăn đồ gì ư?
- Ưm. –Nàng khẽ gật đầu, đôi mắt vẫn lim dim chưa tỉnh:
- Bởi vì… Không tìm được thứ có thể ăn, chỉ có buổi tối… Đại Ngưu ca ca mới cho trái cây ăn.
Diệp Vô Thần dùng tay tỉ mỉ sửa sang đầu tóc lẫn cả y phục trên người nàng một lần, Diệp Ngưng Tuyết si ngốc nhìn động tác của hắn, hưởng thụ một loại xúc động không sao nói rõ. Vô Thần ôm nàng lên, kéo tay nàng:
- Đi nào, ca ca từng nói, sau này sẽ không để muội chịu đói nữa.
Trên bãi đất trống tối qua lúc này đã ngồi chật người, người già, người lớn, trẻ nhỏ đều có. Sự xuất hiện của hai người lập tức hấp dẫn ánh mắt đại bộ phận người. Lập tức, ánh mắt họ trở nên bất thiện, thanh âm the thé nhấn mạnh của mấy đứa nhỏ vang lên…
- Là… là con ma lem đó!
- Nó lại tới rồi, oa oa… Cha, nó thật dọa người, con không muốn thấy nó!
- Chúng ta mau đánh nó, đánh nó!
Không chỉ là trẻ nhỏ, mà ngay cả trên mặt đám người lớn ăn mặc thô sơ này cũng lộ ra vẻ chán ghét rõ ràng. Diệp Ngưng Tuyết gương mặt trắng bệch, thân thể mảnh mai co ro đằng sau Diệp Vô Thần, hai tay nắm lấy góc áo hắn càng bóp càng chặt, đôi mắt lấp lánh ánh lệ.
Vài cục đá nhỏ bay về bên này, Diệp Vô Thần nhíu mày, tay quơ lấy, tóm toàn bộ mấy cục đá ở trong tay, tay lại vung lên, mấy cục đá ấy nhất thời bay trở lại, đập lên mặt mấy đứa nhỏ kia, mấy đứa trẻ đờ đẫn một hồi, sau đó đồng thanh thét lên khóc. Hành động này của hắn nhất thời như chọc vào tổ ong vò vẽ, mấy tức quát giận vang lên, một vị trung niên nóng nảy quát một tiếng:
- Ngươi làm gì thế! –Sau đó trực tiếp cầm lấy chiếc bát trong tay đập về phía mặt hắn.
Sở Kinh Thiên vừa muốn tiến lên lại bị lão nhân níu lại, lắc đầu về phía hắn. Sở Kinh Thiên vẻ mặt khó hiểu, nhưng gã chưa từng làm trái ý của gia gia, vì thế đành ngồi ở đó dằn mình không phát ra thanh âm.
Lão nhân nheo đôi mắt già nua, nhìn chằm chặp nhất cử nhất động của Diệp Vô Thần, người khác nhìn không ra nhưng ông lại nhìn rất rõ ràng rành mạch. Lúc nãy mấy cục đá rõ ràng là bay về phía vị trí góc dưới hắn, nhưng hắn tiện tay một cái, mấy cục đá như bị hấp dẫn tự động bay đến tay hắn, mà không phải bị hắn trực tiếp bắt được.
Năng lực này ông tự hỏi cũng có thể làm được thoải mái, nhưng người thanh niên này từ đầu chí cuối đều không lộ ra bất kỳ ba động năng lượng nào… Điều này có chút khó có thể tưởng tượng.
Tay người trung niên bị Diệp Vô Thần tóm, ánh mắt hắn lạnh lẽo, gập cổ tay, "Rắc" một tiếng giòn tan, đã khiến tay phải gã trật khớp, dẫn theo tiếng kêu thảm thiết như giết heo của người trung niên. Đám người vốn dĩ an tĩnh nhất thời trở lên hỗn loạn, mấy người cùng nhau lao về phía Diệp Vô Thần, người khác lại không ngừng cầm lấy đồ trong tay ném về phía hắn và Ngưng Tuyết…
Diệp Vô Thần cười khinh thường, khẽ đẩy tay Ngưng Tuyết ra, sau đó tiến về trước một bước, tay phải tóm lấy cánh tay phải một người, tay trái nắm lấy cánh tay trái một người, thân thể gầy yếu lại không thể tin nổi trực tiếp hất văng họ ra ngoài, theo đó là hai tiếng xương trật khớp giòn tan. Hắn hất chân, một người đã gục trước mặt hắn, Diệp Vô Thần không thèm đếm xỉa tiến lên một bước, giẵm lên mắt cá chân của hắn, dùng lực đạo quỷ dị khiến chân trái hắn trật khớp.
Mà những đồ vật bay về phía hắn toàn bộ bị hắn đập bay trở lại theo đường cũ, hơn nữa không cái nào không nện lên mặt họ. Lực đạo hắn dùng không nặng không nhẹ, sẽ không thực sự thương tổn đến bọn họ, nhưng tuyệt đối đủ khiến họ đau đớn một hồi.
Trong phút chốc, vài người thanh niên và trung niên toàn bộ đã té trên đất, tới tấp ôm cổ tay hoặc cổ chân mình kêu đau, mà lũ trẻ nhỏ vốn dĩ khí thế hừng hực trên mặt đều hoàn toàn tái mét, khóc oa oa, sau khi nhìn thấy phụ thân mình đều bị đánh ngã, chúng càng bị dọa khóc lớn hơn. Không bị thương hại gì chỉ có đám lão nhân run run rẩy rẩy và vài phụ nữ đã bị hù dọa.
- Ngươi… ngươi vì sao đánh chúng ta.- Người trung niên lúc trước nhịn đau nói.
- Bởi vì các ngươi xúc phạm ta. –Diệp Vô Thần mặt không chút biểu cảm đáp.
- Chúng ta chỉ muốn đuổi con bé xấu xí kia. –Người trung niên chỉ vào Ngưng Tuyết nói.
- Vậy ư, ta là ca ca nàng, các ngươi tới đuổi đi. –Diệp Vô Thần hừ lạnh một tiếng.
Người trung niên há hốc mồm, nhưng cái gì đều không nói thành lời.
- Sao? Hiện tại sao lại không dám? –Diệp Vô Thần cười lạnh một tiếng, tiến lên giẫm một cước vào ngực gã, nhìn xuống hắn nói:
- Không sai, nàng nhỏ yếu, không có bất kỳ lực phản kháng nào, các ngươi mạnh hơn nàng, cho nên các ngươi có thể bởi vì một lý do như thế mà yên tâm xua đuổi nàng, ức hiếp nàng. Hiện tại ta mạnh hơn các ngươi, cho nên ta có thể ức hiếp các ngươi giống như các ngươi ức hiếp nàng, ta thậm chí có thể giết các ngươi. Các ngươi đối với nàng như vậy, lại có tư cách gì oán trách ta làm như vậy với các ngươi.
Hắn một cước đá văng người trung niên nọ, sau đó nhấc một đứa nhỏ tầm bảy tám tuổi lên, quát lớn một tiếng:
- Đừng khóc nữa!
Đứa nhỏ kia bị dọa cho giật mình một cái, lập tức ngoan ngoãn một tiếng đều không dám phát ra, hai mắt lệ lưng tròng nhìn hắn.
- Cha ngươi là ai? –Diệp Vô Thần lạnh giọng hỏi.
- Là… Là ông ấy. –Nó muốn khóc lại không dám khóc, mũi sụt sịt dùng ngón tay chỉ vào người bị giẫm trật chân nọ.
- Hắn có từng dạy ngươi chớ ức hiếp người khác hay không?
- Dạy, đã dạy.
- Vậy ngươi vì sao vẫn muốn ức hiếp nàng? –Diệp Vô Thần chỉ một cái vào Ngưng Tuyết.
- Bởi vì… Bởi vì nó quá dọa người, mọi người đều ức hiếp nó, cho nên…
- Thật ư? Vậy ta lập tức khiến ngươi cũng biến thành tên xấu xí, khiến ngươi biết bị mọi người ức hiếp có tư vị thế nào được hay không? –Diệp Vô Thần duỗi ngón tay, khẽ khàng rạch lên mặt nó. Đứa nhỏ nọ lập tức bị hù phát khóc:
- Đừng, ta không dám ức hiếp nó nữa, không dám nữa… Oa oa!
Quăng nhẹ nó xuống đất, Diệp Vô Thần mặt không chút biểu cảm đi tới trước mặt phụ thân nó:
- Ngươi nếu đã từng dạy nó đừng ức hiếp người khác, vậy nó lúc nó bởi vì một lý do như vậy ức hiếp nàng ngươi vì sao không ngăn cản? Thậm chí ngay cả một người lớn như ngươi cũng ra tay, nó còn coi như một đứa trẻ không hiểu chuyện, vậy ngươi chẳng nhẽ cũng là một đứa trẻ không hiểu chuyện ư? Các ngươi nếu đều như vậy đối phó với một bé gái mới mười tuổi thì đừng trách người khác đối đãi như vậy với các ngươi. Xua đuổi nàng ư? Có tin ta mỗi ngày thấy các ngươi lần nào thì đánh các ngươi lần ấy hay không?
Người nọ môi mấp máy hồi lâu, một câu đều nói không ra. Bởi vì vẻ mặt tàn nhẫn của người thanh niên này nói cho gã biết, hắn tuyệt đối không nói đùa.
- Ôi, bỏ đi.
Lão nhân rốt cuộc đứng dậy, ôn hòa nói:
- Chàng thanh niên, chuyện này đích xác là họ làm không đúng, nhưng họ chẳng phải ác nhân, chuyện này cũng chỉ là họ làm theo bản năng, ta nghĩ họ sau này cũng sẽ không tái phạm đâu. Ta thay mọi người xin lỗi Ngưng Tuyết nha đầu, sau đó nể mặt lão nhân này bỏ qua thế nào?
Diệp Vô Thần quay người lại, vẻ tàn bạo trên mặt trong phút chốc biến mất, cười nói:
- Sở gia gia là người cứu mạng ta, lời ngài nói Vô Thần há có thể không nghe theo. Có điều xin lỗi thì khỏi cần, nếu lại có lần sau, ta hoạt động một chút tay chân nữa là được thôi, ha ha.
Hắn dùng chân móc một chiếc bát đá trên đất bắt vào trong tay, bình thản nói:
- Lần này chỉ là một giáo huấn nhỏ, sau này để ta biết ai ức hiếp nàng nữa, ta nhất định sẽ bóp nát xương hắn! –Tay phải hắn bóp chặt, chiếc bát đá cứng rắn kia bị hắn bóp tan tành, những mảnh vụn nhỏ từ ngón tay chầm chậm rơi ra, bọn họ run sợ sắc mặt trắng bệch. Mấy người thanh niên còn muốn phản kháng trực tiếp bị dọa đờ đẫn, ngoan ngoãn một chữ đều không dám nói nhiều.
- Đều tản đi. –Lão nhân vung tay, bữa ăn sáng này bị phá tan tành, có lẽ cũng không có mấy người còn tâm tư ăn cơm nữa.
Đám người vội vàng cuống quít tản đi. Diệp Vô Thần kéo tay Ngưng Tuyết, đi tới trước mặt lão nhân nói:
- Sở gia gia, xin lỗi đã thêm phiền phức cho ngài.
Lão nhân không gật đầu cũng không lắc đầu, cảm thán nói:
- Bài xích vật xấu là bản năng của con người, họ tuy rằng đã sai nhưng cũng không thể hoàn toàn trách họ.
Diệp Vô Thần gật đầu:
- Ta biết, cho nên ta chỉ khiển trách rất nhẹ họ một chút. Loại chuyện này nói đạo lý với đám người cách tuyệt với đời như bọn họ là vô dụng, loại phương thức này có lẽ càng có thể khiến họ nhớ kỹ hơn.
Lão nhân cười "Ha ha" một tiếng, không tỏ rõ ý kiến.
Bình luận facebook