Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Thiên Tôn Bất Bại (Full) - Chương 118
Quân Tường nhìn Hàn Tam Thiên một cái, trong ánh mắt đều lộ ra vẻ khinh bỉ.
“Mày có biết, khi đứng trước thực lực tuyệt đối thì những võ giả chưa được qua tập luyện, đến bao nhiêu sẽ chết bấy nhiêu không?”
“Bớt lời đi! Tao muốn nhìn xem, hôm nay mày sẽ tiếp tục đứng ở nhà họ Hàn kiểu gì?”, Hàn Bát Bách đứng bên cạnh Hàn Tam Thiên, lên tiếng.
Sau đó, ánh mắt hắn nhìn về phía Trần Nhã, nói: “Hôm đó mày cướp mất vợ chưa cưới của anh trai tao. Hòm nay mày chết đi, Trần Nhã sẽ thuộc về anh trai tao”.
Hàn Bát Bách ngẩng đầu lên, trong ánh mắt đều là vẻ kiêu ngạo.
“Mày tưởng chỗ người này là hết rồi á? Tao còn có lão Vân đang đi rồi. Đợi khi ông ta đến, sẽ nhẹ nhàng lấy cái mạng chó của mày thôi”, Hàn Bát Bách kiêu ngạo, đứng ở bên cạnh cứ thao thao bất tuyệt.
Quân Tường bĩu môi, nói: “Lão Vân?”
Đào Hoa ở phía sau lấy ra một số tài liệu, nói: “Lão Vân được xưng là cao thủ sô’ một thành phố Thiên Nam, sáu mươi tư tuổi, là cao thủ cảnh giới thứ tám trong võ đạo”.
Quân Tường nheo mắt lại, nói: “Cuối cùng cũng xuất hiện kẻ thú vị một chút rồi”.
“Bao lâu nữa ông ta đến nơi?”, Quân Tường không những không sợ mà còn hỏi lại.
Hàn Bát Bách chau mày nhưng vẫn nói: “Chưa đầy tám phút nữa! Bây giờ mày khoanh tay chịu trói thì vẫn còn kịp đấy”.
Quân Tường cười, quay đầu nhìn Hàn Tam Thiên, nói: “Cũng được! Hôm nay tao sẽ cho chúng mày biết, thế nào gọi là thua trên tất cả các mặt trận”.
Quân Tường quay đầu lại, ánh mắt sắc bén, chứa đầy sức chiến đẩu.
“Trần Nộ!”, Quân Tường lớn tiếng gọi.
Trần Nộ như con gấu khổng lồ lập tức thi lề, đáp: “Có!”
“Cho anh 8 phút, anh có thể giải quyết được hết đám người này không?”
Quân Tường vung tay lên chỉ vào tất cả những vệ sĩ có mặt ở đây.
Thấy vậy, các vệ sĩ đều phẫn nộ.
Kể cả họ không phải giỏi nhất nhưng từ nhỏ cũng học võ. Có không ít người cũng được coi là cao thủ có chút tiếng tăm.
Vậy mà bảo tám phút?
Tám phút, kể cả giết hai trăm con lợn cũng không hết chứ nói gì đến hai trăm người.
Điều khiến mọi người kinh hãi là…
Trần Nộ chỉ giơ ngón tay lên rồi nói: “Không cần đến tám phút, sáu phút là đủ rồi”.
Hàn Tam Thiên và các gia chủ của gia tộc khác đều nắm chặt nắm đấm.
Đúng là ức hiếp người quá đáng!
“Được! Cho anh sáu phút để dọn sạch chồ này”, Quân Tường vắt chéo chân ngồi về vị trí ban đầu.
Anh tươi cười nhìn Hàn Tam Thiên và gia chủ của các gia tộc khác.
“Nào! Sau màn pháo hoa này, tôi sẽ mời mọi người xem một vở kịch hay”.
“Hãy nhìn xem, hơn hai trăm vệ sĩ của các người sẽ ‘được’ thuộc hạ của tôi giải quyết thế nào?”
“Mày có biết, khi đứng trước thực lực tuyệt đối thì những võ giả chưa được qua tập luyện, đến bao nhiêu sẽ chết bấy nhiêu không?”
“Bớt lời đi! Tao muốn nhìn xem, hôm nay mày sẽ tiếp tục đứng ở nhà họ Hàn kiểu gì?”, Hàn Bát Bách đứng bên cạnh Hàn Tam Thiên, lên tiếng.
Sau đó, ánh mắt hắn nhìn về phía Trần Nhã, nói: “Hôm đó mày cướp mất vợ chưa cưới của anh trai tao. Hòm nay mày chết đi, Trần Nhã sẽ thuộc về anh trai tao”.
Hàn Bát Bách ngẩng đầu lên, trong ánh mắt đều là vẻ kiêu ngạo.
“Mày tưởng chỗ người này là hết rồi á? Tao còn có lão Vân đang đi rồi. Đợi khi ông ta đến, sẽ nhẹ nhàng lấy cái mạng chó của mày thôi”, Hàn Bát Bách kiêu ngạo, đứng ở bên cạnh cứ thao thao bất tuyệt.
Quân Tường bĩu môi, nói: “Lão Vân?”
Đào Hoa ở phía sau lấy ra một số tài liệu, nói: “Lão Vân được xưng là cao thủ sô’ một thành phố Thiên Nam, sáu mươi tư tuổi, là cao thủ cảnh giới thứ tám trong võ đạo”.
Quân Tường nheo mắt lại, nói: “Cuối cùng cũng xuất hiện kẻ thú vị một chút rồi”.
“Bao lâu nữa ông ta đến nơi?”, Quân Tường không những không sợ mà còn hỏi lại.
Hàn Bát Bách chau mày nhưng vẫn nói: “Chưa đầy tám phút nữa! Bây giờ mày khoanh tay chịu trói thì vẫn còn kịp đấy”.
Quân Tường cười, quay đầu nhìn Hàn Tam Thiên, nói: “Cũng được! Hôm nay tao sẽ cho chúng mày biết, thế nào gọi là thua trên tất cả các mặt trận”.
Quân Tường quay đầu lại, ánh mắt sắc bén, chứa đầy sức chiến đẩu.
“Trần Nộ!”, Quân Tường lớn tiếng gọi.
Trần Nộ như con gấu khổng lồ lập tức thi lề, đáp: “Có!”
“Cho anh 8 phút, anh có thể giải quyết được hết đám người này không?”
Quân Tường vung tay lên chỉ vào tất cả những vệ sĩ có mặt ở đây.
Thấy vậy, các vệ sĩ đều phẫn nộ.
Kể cả họ không phải giỏi nhất nhưng từ nhỏ cũng học võ. Có không ít người cũng được coi là cao thủ có chút tiếng tăm.
Vậy mà bảo tám phút?
Tám phút, kể cả giết hai trăm con lợn cũng không hết chứ nói gì đến hai trăm người.
Điều khiến mọi người kinh hãi là…
Trần Nộ chỉ giơ ngón tay lên rồi nói: “Không cần đến tám phút, sáu phút là đủ rồi”.
Hàn Tam Thiên và các gia chủ của gia tộc khác đều nắm chặt nắm đấm.
Đúng là ức hiếp người quá đáng!
“Được! Cho anh sáu phút để dọn sạch chồ này”, Quân Tường vắt chéo chân ngồi về vị trí ban đầu.
Anh tươi cười nhìn Hàn Tam Thiên và gia chủ của các gia tộc khác.
“Nào! Sau màn pháo hoa này, tôi sẽ mời mọi người xem một vở kịch hay”.
“Hãy nhìn xem, hơn hai trăm vệ sĩ của các người sẽ ‘được’ thuộc hạ của tôi giải quyết thế nào?”
Bình luận facebook