Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Thiên Tôn Bất Bại (Full) - Chương 129
Không chỉ Lâm Chính mà cả ông ngoại của Quân Tường, bà cụ, còn có Lâm Huệ, Lâm Thanh đều sun xoe nịnh bợ, nhìn về phía Chiến Tướng họ Tôn.
“Không cần khách sáo, không cần khách sáo”.
Tôn Chiến Tướng bước vào phòng, bắt tay ông ngoại của Quân Tường rồi nói.
Tôn Chiến Tướng quay đầu lại nhìn về phía mẹ Quân, sau đó hỏi Lâm Chính: “Mấy vị này là?”
Vẻ mặt Lâm Chính lập tức tỏ ra bối rối: “Mấy người nghèo ở quê muốn xin được làm việc ở đây, họ đi ngay bây giờ ấy mà”.
Mẹ Quân nghe xong liền siết chặt tay thành quả đấm.
Ánh mắt nhìn về phía ông ngoại.
ông ngoại chỉ đứng đó dửng dưng như không.
Trái tim mẹ Quân hoàn toàn lạnh giá, vành mẳt bỗng chốc đỏ hoe.
Tôn Chiến Tướng không để ý nhiều liền lấy quà của mình ra: “Bác, đây là quà của cháu đặc biệt chuẩn bị đế bác bồi bổ sức khỏe ạ”.
Nói rồi mở chiếc hộp, lấy ra một khúc nhân sâm nhỏ.
Chưa đến 80 năm.
Lâm Thanh ớ bên cạnh lập tức tâng bốc Tôn Chiến Tướng: “Không hố danh Chiến Tướng 6 sao, tặng quà toàn nhân sâm, thật sự quá quý giá”.
Vừa nói, Lâm Thanh còn liếc nhìn củ nhân sâm mẹ Quân tặng ớ trên bàn: “Mấy người dùng củ cải để giả mạo sao có thể so sánh được…”
Nghe thấy Lâm Thanh nói như vậy, ánh mắt của Tôn Chiến Tướng lập tức bị thu hút bởi nhân sâm ở trên bàn do mẹ Quân đưa tới.
“ồ, đây là…”
Cầm củ sâm mà mẹ Quân mang đến, tấm tắc không rời:
“Củ nhân sâm gân hai trăm năm, lâu đời như vậy, thật sự là hiếm thấy”.
Vừa nói vừa nhìn lại củ nhân sâm mà mình mang tới.
Tôn Chiến Tướng tỏ ra bối rối: “Ôi chao, nhân sâm của tôi mà so sánh với nhân sâm này chẳng khác nào một trời một vực, thật xấu hổ quá”.
Lâm Thanh nhất thời sửng sốt: “Sao có thể, nhân sâm này không phải hàng giả sao?”
Sắc mặt của Tôn Chiến Tướng lập tức khó coi: “Giả?”
Tôn Chiến Tướng chỉ tay vào củ nhân sâm nói: “Đây mà là giả thì chắc nhân sâm của tôi là nhựa rồi”.
“Bác Lâm, người nào tặng bác nhân sâm tốt như vậy, thật là có tâm”, Tôn Chiến Tướng lại mở miệng nói.
cả gia đình nhà họ Lâm lập tức ngây ra như phỗng.
Bầu không khí trong nháy mắt trở lên yên tĩnh.
Ánh mắt của người nhà họ Lâm không ngừng nhìn củ nhân sâm rồi quay sang liếc mẹ Quân.
Mẹ Quân hừ lạnh một tiếng: “Không phải vừa rồi còn nói của tôi là đồ giả sao? Không phải là củ cải sao? Đúng là một đám có mắt như mù”.
Mẹ Quân ở trước mặt bao nhiêu người như vậy mạnh mẽ châm chọc.
Giành được cơ hội tốt như vậy, mẹ Quân đương nhiên sẽ không bỏ qua, bà nhìn bọn họ với vẻ mặt khinh bỉ.
Ngoại trừ dì út Lâm Tiêu, còn lại ba anh em nhà họ Lâm đều đỏ bừng mặt xấu hổ.
“Hừ, nói không chừng các người đi ăn trộm thì sao!”, dì hai Lâm Tuệ ở bên cạnh thì thầm.
Mẹ Quân vừa định phản
bác.
Dì út Lâm Tiêu liền đi tới phía trước bàn trà.
Cầm tấm chi phiếu bị cháy chỉ còn một nửa: “Chị hai, xem ra tấm chi phiếu này là thật…”
“Đừng có mơ! Nhà bọn họ thì móc đâu ra năm triệu!”, Lâm Huệ khinh thường nói.
“Nhưng mà em đã nhìn qua mấy lần rồi, toàn bộ hoa văn, hình mờ đặc biệt ở trẽn đó đều là thật”, Lâm Tiêu ngẩng đầu lên, vẻ nghiêm túc.
“Để tôi xem qua một chút!”, Tôn Chiến Tướng nhận lấy tấm chi phiếu trong tay Lâm Tiêu.
Soi dưới ánh mặt trời, sau đó gật đầu: “Là thật, nhưng mà loại chi phiếu này nếu có chữ ký thì mới có hiệu lực, còn nếu bị đốt cháy thì sẽ không đổi được”.
Cả nhà họ Lâm lập tức đứng hình.
“Không cần khách sáo, không cần khách sáo”.
Tôn Chiến Tướng bước vào phòng, bắt tay ông ngoại của Quân Tường rồi nói.
Tôn Chiến Tướng quay đầu lại nhìn về phía mẹ Quân, sau đó hỏi Lâm Chính: “Mấy vị này là?”
Vẻ mặt Lâm Chính lập tức tỏ ra bối rối: “Mấy người nghèo ở quê muốn xin được làm việc ở đây, họ đi ngay bây giờ ấy mà”.
Mẹ Quân nghe xong liền siết chặt tay thành quả đấm.
Ánh mắt nhìn về phía ông ngoại.
ông ngoại chỉ đứng đó dửng dưng như không.
Trái tim mẹ Quân hoàn toàn lạnh giá, vành mẳt bỗng chốc đỏ hoe.
Tôn Chiến Tướng không để ý nhiều liền lấy quà của mình ra: “Bác, đây là quà của cháu đặc biệt chuẩn bị đế bác bồi bổ sức khỏe ạ”.
Nói rồi mở chiếc hộp, lấy ra một khúc nhân sâm nhỏ.
Chưa đến 80 năm.
Lâm Thanh ớ bên cạnh lập tức tâng bốc Tôn Chiến Tướng: “Không hố danh Chiến Tướng 6 sao, tặng quà toàn nhân sâm, thật sự quá quý giá”.
Vừa nói, Lâm Thanh còn liếc nhìn củ nhân sâm mẹ Quân tặng ớ trên bàn: “Mấy người dùng củ cải để giả mạo sao có thể so sánh được…”
Nghe thấy Lâm Thanh nói như vậy, ánh mắt của Tôn Chiến Tướng lập tức bị thu hút bởi nhân sâm ở trên bàn do mẹ Quân đưa tới.
“ồ, đây là…”
Cầm củ sâm mà mẹ Quân mang đến, tấm tắc không rời:
“Củ nhân sâm gân hai trăm năm, lâu đời như vậy, thật sự là hiếm thấy”.
Vừa nói vừa nhìn lại củ nhân sâm mà mình mang tới.
Tôn Chiến Tướng tỏ ra bối rối: “Ôi chao, nhân sâm của tôi mà so sánh với nhân sâm này chẳng khác nào một trời một vực, thật xấu hổ quá”.
Lâm Thanh nhất thời sửng sốt: “Sao có thể, nhân sâm này không phải hàng giả sao?”
Sắc mặt của Tôn Chiến Tướng lập tức khó coi: “Giả?”
Tôn Chiến Tướng chỉ tay vào củ nhân sâm nói: “Đây mà là giả thì chắc nhân sâm của tôi là nhựa rồi”.
“Bác Lâm, người nào tặng bác nhân sâm tốt như vậy, thật là có tâm”, Tôn Chiến Tướng lại mở miệng nói.
cả gia đình nhà họ Lâm lập tức ngây ra như phỗng.
Bầu không khí trong nháy mắt trở lên yên tĩnh.
Ánh mắt của người nhà họ Lâm không ngừng nhìn củ nhân sâm rồi quay sang liếc mẹ Quân.
Mẹ Quân hừ lạnh một tiếng: “Không phải vừa rồi còn nói của tôi là đồ giả sao? Không phải là củ cải sao? Đúng là một đám có mắt như mù”.
Mẹ Quân ở trước mặt bao nhiêu người như vậy mạnh mẽ châm chọc.
Giành được cơ hội tốt như vậy, mẹ Quân đương nhiên sẽ không bỏ qua, bà nhìn bọn họ với vẻ mặt khinh bỉ.
Ngoại trừ dì út Lâm Tiêu, còn lại ba anh em nhà họ Lâm đều đỏ bừng mặt xấu hổ.
“Hừ, nói không chừng các người đi ăn trộm thì sao!”, dì hai Lâm Tuệ ở bên cạnh thì thầm.
Mẹ Quân vừa định phản
bác.
Dì út Lâm Tiêu liền đi tới phía trước bàn trà.
Cầm tấm chi phiếu bị cháy chỉ còn một nửa: “Chị hai, xem ra tấm chi phiếu này là thật…”
“Đừng có mơ! Nhà bọn họ thì móc đâu ra năm triệu!”, Lâm Huệ khinh thường nói.
“Nhưng mà em đã nhìn qua mấy lần rồi, toàn bộ hoa văn, hình mờ đặc biệt ở trẽn đó đều là thật”, Lâm Tiêu ngẩng đầu lên, vẻ nghiêm túc.
“Để tôi xem qua một chút!”, Tôn Chiến Tướng nhận lấy tấm chi phiếu trong tay Lâm Tiêu.
Soi dưới ánh mặt trời, sau đó gật đầu: “Là thật, nhưng mà loại chi phiếu này nếu có chữ ký thì mới có hiệu lực, còn nếu bị đốt cháy thì sẽ không đổi được”.
Cả nhà họ Lâm lập tức đứng hình.
Bình luận facebook