Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Thiên Tôn Bất Bại - Chương 29: Không cần chấp nhặt với loại người đó.
‘Tình không rõ bắt đầu từ đâu nhưng càng lúc càng sâu nặng’.
Từ xưa đến nay, tất cả anh hùng đều được mỹ nhân đem lòng yêu mến.
Trần Nhã lúc này có lẽ không hoàn toàn là thích. Nói đúng hơn là vẻ sùng bái đối với anh hùng có sức hấp dẫn như
Quân Tường.
Quân Tường là một anh hùng, trong lúc nhà họ Trần gặp nguy hiểm thì ra tay giúp đỡ và đảo ngược tình thế.
Dường như chỉ thoắt cái đã có thể làm dẹp tan nguy cơ của nhà họ Trần.
Điều này đã chạm đến trái tim của Trần Nhã, khiến cô ta xiêu lòng.
Có lẽ thứ tình cảm chưa trọn vẹn này đã được Quân Tường lấp đầy.
Quân Tường cũng có chút cảm tình với Trần Nhã.
Ban đầu, khi tiếp xúc với cô gái này thì anh chỉ cảm thấy cô ấy giống với Khương Hân mà thôi.
Nhưng càng tiếp xúc thì sự dịu dàng ấm áp của Trần Nhã khiến Quân Tường động lòng.
Trần Nhã rất giống những cô gái Giang Nam trong những bức tranh mà tay cầm chiếc ô giấy, đi dạo trong những con
hẻm nền đá xanh.
Vẻ dịu dàng như nước, vẻ đẹp tuyệt sắc.
Vẻ đẹp trời ban nhưng chưa bao giờ bộc lộ quá mức.
Vẻ đẹp nhẹ nhàng dịu dàng lại kèm theo chút đáng yêu ngây thơ.
“Đến rồi!”, Trần Nhã dần dần dừng xe lại, dường như có chút không nỡ chia tay với Quân Tường, trong giọng nói có
chút tiếc nuối.
“Ừm!”, Quân Tường quay đầu, xoa nhẹ đầu Trần Nhã.
Lúc này, Trần Nhã đỏ bừng mặt lên.
“Về đi! Ngày mai tôi sẽ đến tìm cô”.
Trần Nhã gật đầu, sau đó mở xe rồi chầm chậm rời đi.
Quân Tường nhìn theo, tâm trạng cũng vui hơn hẳn.
Cuộc sống thật kỳ diệu, luôn có người sẽ mang đến cho bạn sự ấm áp như ánh nắng ban trời chiếu rọi xuống trái đất.
Về đến nhà thì Đào Hoa đang chơi trò chơi với Tiểu Khương Quân.
Quân Thiên đang ở bên cạnh, dường như đang tập quyền.
Quân Tường quét nhìn một lượt, đó là quyền đấm trong quân đội.
Quân Thiên sau khi thành người thực vật thì bộc lộ tài năng thiên bẩm của mình một cách rõ nét. Anh ta có thể nhìn
Trần Nộ đánh một lần mà đánh theo được luôn.
Quân Tường chắp hai tay sau lưng rồi lên tiếng nói: “Trọng tâm của bộ môn này là thực hiện cú đấm như mãnh hổ,
nâng cú đấm như một con rồng. Mỗi lần xuất quyền thì có thể đánh bại tất cả”.
Quân Thiên gật đầu, trong đầu nghĩ tới những gì Quân Tường nói rồi tung cú đấm cũng mạnh hơn.
Lúc Quân Tường chỉ bảo cho Quân Thiên thì toàn thành phố Thiên Nam cũng đang đứng trước trận sóng gió.
Nhà họ Thôi mặc dù không phải là gia tộc đẳng cấp nhất của thành phố Thiên Nam nhưng cũng coi như gia tộc có vị
thế.
Thậm chí còn cao hơn các gia tộc như nhà họ Tôn, Vương, Tiền, Lý hẳn một bậc.
Đặc biệt là sau lưng còn có hiệp hội thương mại Kim Vận càng khiến người ta kiêng kị hơn.
Nhưng thật không ngờ, chỉ trong một đêm mà nhà họ Thôi không trụ được nữa mà trực tiếp đổi sang họ Trần rồi.
Tất cả kinh doanh bất động sản của nhà họ Thôi, trong thoáng chốc đã thay đổi hoàn toàn. Người của nhà họ Thôi
cũng trong chớp mắt biến mất khỏi thành phố Thiên Nam.
Điều khiến người khác kinh ngạc nhất là gia chủ nhà họ Thôi là Thôi Thanh Sơn, em trai là Thôi Thanh Vân cùng con
trai là Thôi Hoan đều đã chết. Vậy mà người đứng đầu thành phố Thiên Nam đều không lên tiếng.
Hơn nữa, toàn bộ vệ sĩ của nhà họ Thôi đều gia nhập vào nhà họ Trần.
Đêm nay, nhà họ Trần như bước sang trang mới, trở thành gia tộc lớn mới nổi của thành phố Thiên Nam.
Hiệp hội thương mại Kim Vận thì ‘án binh bất động’, không có bất cứ thông tin gì truyền ra ngoài.
Điều này càng khiến mọi người suy đoán, rốt cuộc nhà họ Trần xảy ra chuyện gì mà có thể có được sự thay đổi lớn
như thế.
Không ngờ có thể đánh gục được gia tộc lớn rồi có bước tiến ngoạn mục đến vậy.
Quân Tường không thèm để ý đến những thông tin vớ vẩn bên ngoài. Sáng hôm sau thức dậy, anh đi ra sân vận
động một lát.
Xương cốt trên người phát ra những tiếng kêu ken két, khí thế trên người cũng dâng lên nhiều.
Chỉ có điều, sau khi vận động một lát thì trên mặt anh lại tái nhợt đi.
Bệnh tình lại nặng hơn, lần dùng thuốc trước đó ít nhất cũng có thể kiên trì thời gian là một tuần.
Lần này chỉ kiên trì được hai ngày, điều này khiến Quân Tường có chút bất ngờ.
Nhưng Quân Tường không để ý lắm, trên mặt không chút biểu cảm.
Trần Nộ từ bên ngoài đi vào rồi khoác cho Quân Tường chiếc áo, nói: “Anh Tường! Tất cả mọi chuyện của nhà họ
Thôi đều được sắp xếp ổn thỏa rồi”.
“Ngoài ra, Dương Si, Quách Điên và Lôi Cuồng đều muốn đến thành phố Thiên Nam đi theo anh, những người khác
cũng có suy nghĩ này”.
Quân Tường sắc mặt xanh mét, nói: “Vớ vẩn!”
“Truyền lệnh cho họ, tất cả đều đợi ở biên giới. Không có lệnh của tôi thì không được bước ra đó nửa bước”.
Ba người trên cộng với Trần Nộ được coi là bốn đại Thiên vương của Quân Tường. Tất cả đều do một tay Quân
Tường đào tạo nên họ vô cùng trung thành với anh.
Vì vậy, họ đều muốn từ bỏ chức vụ trong quân đội để đi theo Quân Tường.
“Hôm nay có kế hoạch gì không?”, Quân Tường quay đầu lại nhìn Trần Nộ, nói.
Trần Nộ lấy ra một tập tài liệu, nhìn một cái rồi nói: “Tất cả mọi chuyện đã ổn thỏa rồi, người đứng đầu thành phố
Thiên Nam muốn mời anh ăn bữa cơm”.
“Nói cho ông ta, tôi không có thời gian”, Quân Tường trực tiếp từ chối luôn.
“Được, lát tôi sẽ đi thông báo”.
“Hôm nay là sinh nhật của dì Tô, anh có muốn qua đó không?”, Trần Nộ ngẩng đầu nói.
“Đi chứ! Dì Tô vất vả bao nhiêu năm rồi, cũng phải đến thăm dì Tô xem dì ấy sống sao, cũng không có quà gì tặng,
thôi tặng dì ấy một tòa biệt thự vậy”.
Quân Tường rũ rũ áo khoác trên người, nói: “Dẫn tôi đi xem biệt thự đi”.
Trần Nộ gật đầu rồi đi phía sau Quân Tường.
“Đi tìm biệt thự nào đẳng cấp nhất thành phố Thiên Nam đi”.
“Vâng!”
Trần Nộ lái xe đi về phía những khu biệt thự đẳng cấp nhất thành phố Thiên Nam.
“Hôm qua đến nhà họ Thôi có gặp phải trở ngại gì không?”
“Nhà họ Thôi có một nhân vật nhỏ đang ở cảnh giới thứ ba, nhưng đã giải quyết rồi ạ”.
“Ừm!”, Quân Tường gật đầu rồi không hỏi gì nữa.
Mặc dù Trần Nộ thân thể cường tráng nhưng làm việc rất điềm tĩnh và chắc chắn nên trước nay đều là cánh tay đắc
lực của Quân Tường.
Trần Nộ làm việc khiến Quân Tường rất yên tâm.
Biệt thự Vân Đỉnh là biệt thự đẳng cấp nhất thành phố Thiên Nam.
Hôm nay dường như có tổ chức hoạt động gì đó nên có rất nhiều người đi lại ở đây.
Nhìn về khu biệt thự ở phía không xa, Quân Tường hài lòng gật đầu.
Kiến trúc xây dựng ở đây rất ổn, trong đó còn có các gian hàng và cả những ngọn núi nhỏ. Thoạt nhìn rất cổ kính.
Điều đáng quý nhất là toàn bộ biệt thự đều xoay quanh hồ nước, nước rộng mênh mông, còn có mấy con thiên nga
bay ở đằng xa. Thật sự rất tuyệt!
Quân Tường chậm rãi đi về phía trước, chủ quản phòng kinh doanh vốn rất nhiệt tình lên trước đón tiếp nhưng khi
nhìn thấy đám Quân Tường từ trên xe thương mại bình thường đi xuống thì sắc mặt lập tức biến đổi.
“Tiểu Tần! Cô lại tiếp đón đi”, chủ quản nhìn thấy một cô gái đứng ở một góc có vẻ căng thẳng nên nói.
Sau đó quay đầu chạy về phía một đôi vợ chồng đi xuống từ một siêu xe, vẻ mặt nhiệt tình như nhìn thấy bố mẹ
mình.
Trong mắt Trần Nộ bắt đầu toát lên vẻ phẫn nộ, từ lúc nào họ lại khiến người khác coi thường đến vậy?
Quân Tường ngăn Trần Nộ lại, cười đi về trước.
Từ xưa đến nay luôn có những loại người như này.
Và với loại người này thì không cần phải chấp làm gì.
Từ xưa đến nay, tất cả anh hùng đều được mỹ nhân đem lòng yêu mến.
Trần Nhã lúc này có lẽ không hoàn toàn là thích. Nói đúng hơn là vẻ sùng bái đối với anh hùng có sức hấp dẫn như
Quân Tường.
Quân Tường là một anh hùng, trong lúc nhà họ Trần gặp nguy hiểm thì ra tay giúp đỡ và đảo ngược tình thế.
Dường như chỉ thoắt cái đã có thể làm dẹp tan nguy cơ của nhà họ Trần.
Điều này đã chạm đến trái tim của Trần Nhã, khiến cô ta xiêu lòng.
Có lẽ thứ tình cảm chưa trọn vẹn này đã được Quân Tường lấp đầy.
Quân Tường cũng có chút cảm tình với Trần Nhã.
Ban đầu, khi tiếp xúc với cô gái này thì anh chỉ cảm thấy cô ấy giống với Khương Hân mà thôi.
Nhưng càng tiếp xúc thì sự dịu dàng ấm áp của Trần Nhã khiến Quân Tường động lòng.
Trần Nhã rất giống những cô gái Giang Nam trong những bức tranh mà tay cầm chiếc ô giấy, đi dạo trong những con
hẻm nền đá xanh.
Vẻ dịu dàng như nước, vẻ đẹp tuyệt sắc.
Vẻ đẹp trời ban nhưng chưa bao giờ bộc lộ quá mức.
Vẻ đẹp nhẹ nhàng dịu dàng lại kèm theo chút đáng yêu ngây thơ.
“Đến rồi!”, Trần Nhã dần dần dừng xe lại, dường như có chút không nỡ chia tay với Quân Tường, trong giọng nói có
chút tiếc nuối.
“Ừm!”, Quân Tường quay đầu, xoa nhẹ đầu Trần Nhã.
Lúc này, Trần Nhã đỏ bừng mặt lên.
“Về đi! Ngày mai tôi sẽ đến tìm cô”.
Trần Nhã gật đầu, sau đó mở xe rồi chầm chậm rời đi.
Quân Tường nhìn theo, tâm trạng cũng vui hơn hẳn.
Cuộc sống thật kỳ diệu, luôn có người sẽ mang đến cho bạn sự ấm áp như ánh nắng ban trời chiếu rọi xuống trái đất.
Về đến nhà thì Đào Hoa đang chơi trò chơi với Tiểu Khương Quân.
Quân Thiên đang ở bên cạnh, dường như đang tập quyền.
Quân Tường quét nhìn một lượt, đó là quyền đấm trong quân đội.
Quân Thiên sau khi thành người thực vật thì bộc lộ tài năng thiên bẩm của mình một cách rõ nét. Anh ta có thể nhìn
Trần Nộ đánh một lần mà đánh theo được luôn.
Quân Tường chắp hai tay sau lưng rồi lên tiếng nói: “Trọng tâm của bộ môn này là thực hiện cú đấm như mãnh hổ,
nâng cú đấm như một con rồng. Mỗi lần xuất quyền thì có thể đánh bại tất cả”.
Quân Thiên gật đầu, trong đầu nghĩ tới những gì Quân Tường nói rồi tung cú đấm cũng mạnh hơn.
Lúc Quân Tường chỉ bảo cho Quân Thiên thì toàn thành phố Thiên Nam cũng đang đứng trước trận sóng gió.
Nhà họ Thôi mặc dù không phải là gia tộc đẳng cấp nhất của thành phố Thiên Nam nhưng cũng coi như gia tộc có vị
thế.
Thậm chí còn cao hơn các gia tộc như nhà họ Tôn, Vương, Tiền, Lý hẳn một bậc.
Đặc biệt là sau lưng còn có hiệp hội thương mại Kim Vận càng khiến người ta kiêng kị hơn.
Nhưng thật không ngờ, chỉ trong một đêm mà nhà họ Thôi không trụ được nữa mà trực tiếp đổi sang họ Trần rồi.
Tất cả kinh doanh bất động sản của nhà họ Thôi, trong thoáng chốc đã thay đổi hoàn toàn. Người của nhà họ Thôi
cũng trong chớp mắt biến mất khỏi thành phố Thiên Nam.
Điều khiến người khác kinh ngạc nhất là gia chủ nhà họ Thôi là Thôi Thanh Sơn, em trai là Thôi Thanh Vân cùng con
trai là Thôi Hoan đều đã chết. Vậy mà người đứng đầu thành phố Thiên Nam đều không lên tiếng.
Hơn nữa, toàn bộ vệ sĩ của nhà họ Thôi đều gia nhập vào nhà họ Trần.
Đêm nay, nhà họ Trần như bước sang trang mới, trở thành gia tộc lớn mới nổi của thành phố Thiên Nam.
Hiệp hội thương mại Kim Vận thì ‘án binh bất động’, không có bất cứ thông tin gì truyền ra ngoài.
Điều này càng khiến mọi người suy đoán, rốt cuộc nhà họ Trần xảy ra chuyện gì mà có thể có được sự thay đổi lớn
như thế.
Không ngờ có thể đánh gục được gia tộc lớn rồi có bước tiến ngoạn mục đến vậy.
Quân Tường không thèm để ý đến những thông tin vớ vẩn bên ngoài. Sáng hôm sau thức dậy, anh đi ra sân vận
động một lát.
Xương cốt trên người phát ra những tiếng kêu ken két, khí thế trên người cũng dâng lên nhiều.
Chỉ có điều, sau khi vận động một lát thì trên mặt anh lại tái nhợt đi.
Bệnh tình lại nặng hơn, lần dùng thuốc trước đó ít nhất cũng có thể kiên trì thời gian là một tuần.
Lần này chỉ kiên trì được hai ngày, điều này khiến Quân Tường có chút bất ngờ.
Nhưng Quân Tường không để ý lắm, trên mặt không chút biểu cảm.
Trần Nộ từ bên ngoài đi vào rồi khoác cho Quân Tường chiếc áo, nói: “Anh Tường! Tất cả mọi chuyện của nhà họ
Thôi đều được sắp xếp ổn thỏa rồi”.
“Ngoài ra, Dương Si, Quách Điên và Lôi Cuồng đều muốn đến thành phố Thiên Nam đi theo anh, những người khác
cũng có suy nghĩ này”.
Quân Tường sắc mặt xanh mét, nói: “Vớ vẩn!”
“Truyền lệnh cho họ, tất cả đều đợi ở biên giới. Không có lệnh của tôi thì không được bước ra đó nửa bước”.
Ba người trên cộng với Trần Nộ được coi là bốn đại Thiên vương của Quân Tường. Tất cả đều do một tay Quân
Tường đào tạo nên họ vô cùng trung thành với anh.
Vì vậy, họ đều muốn từ bỏ chức vụ trong quân đội để đi theo Quân Tường.
“Hôm nay có kế hoạch gì không?”, Quân Tường quay đầu lại nhìn Trần Nộ, nói.
Trần Nộ lấy ra một tập tài liệu, nhìn một cái rồi nói: “Tất cả mọi chuyện đã ổn thỏa rồi, người đứng đầu thành phố
Thiên Nam muốn mời anh ăn bữa cơm”.
“Nói cho ông ta, tôi không có thời gian”, Quân Tường trực tiếp từ chối luôn.
“Được, lát tôi sẽ đi thông báo”.
“Hôm nay là sinh nhật của dì Tô, anh có muốn qua đó không?”, Trần Nộ ngẩng đầu nói.
“Đi chứ! Dì Tô vất vả bao nhiêu năm rồi, cũng phải đến thăm dì Tô xem dì ấy sống sao, cũng không có quà gì tặng,
thôi tặng dì ấy một tòa biệt thự vậy”.
Quân Tường rũ rũ áo khoác trên người, nói: “Dẫn tôi đi xem biệt thự đi”.
Trần Nộ gật đầu rồi đi phía sau Quân Tường.
“Đi tìm biệt thự nào đẳng cấp nhất thành phố Thiên Nam đi”.
“Vâng!”
Trần Nộ lái xe đi về phía những khu biệt thự đẳng cấp nhất thành phố Thiên Nam.
“Hôm qua đến nhà họ Thôi có gặp phải trở ngại gì không?”
“Nhà họ Thôi có một nhân vật nhỏ đang ở cảnh giới thứ ba, nhưng đã giải quyết rồi ạ”.
“Ừm!”, Quân Tường gật đầu rồi không hỏi gì nữa.
Mặc dù Trần Nộ thân thể cường tráng nhưng làm việc rất điềm tĩnh và chắc chắn nên trước nay đều là cánh tay đắc
lực của Quân Tường.
Trần Nộ làm việc khiến Quân Tường rất yên tâm.
Biệt thự Vân Đỉnh là biệt thự đẳng cấp nhất thành phố Thiên Nam.
Hôm nay dường như có tổ chức hoạt động gì đó nên có rất nhiều người đi lại ở đây.
Nhìn về khu biệt thự ở phía không xa, Quân Tường hài lòng gật đầu.
Kiến trúc xây dựng ở đây rất ổn, trong đó còn có các gian hàng và cả những ngọn núi nhỏ. Thoạt nhìn rất cổ kính.
Điều đáng quý nhất là toàn bộ biệt thự đều xoay quanh hồ nước, nước rộng mênh mông, còn có mấy con thiên nga
bay ở đằng xa. Thật sự rất tuyệt!
Quân Tường chậm rãi đi về phía trước, chủ quản phòng kinh doanh vốn rất nhiệt tình lên trước đón tiếp nhưng khi
nhìn thấy đám Quân Tường từ trên xe thương mại bình thường đi xuống thì sắc mặt lập tức biến đổi.
“Tiểu Tần! Cô lại tiếp đón đi”, chủ quản nhìn thấy một cô gái đứng ở một góc có vẻ căng thẳng nên nói.
Sau đó quay đầu chạy về phía một đôi vợ chồng đi xuống từ một siêu xe, vẻ mặt nhiệt tình như nhìn thấy bố mẹ
mình.
Trong mắt Trần Nộ bắt đầu toát lên vẻ phẫn nộ, từ lúc nào họ lại khiến người khác coi thường đến vậy?
Quân Tường ngăn Trần Nộ lại, cười đi về trước.
Từ xưa đến nay luôn có những loại người như này.
Và với loại người này thì không cần phải chấp làm gì.
Bình luận facebook