Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Thiên Tôn Bất Bại - Chương 79: Núi cao còn có núi cao hơn
Trong ánh mắt của Quân Tường tràn đầy vẻ tự tin.
Từ trước đến nay anh luôn như vậy, chỉ cần nói ra chuyện gì thì đều tự tin có thể làm được tốt.
Diệp Chỉ nhìn Quân Tường, ánh mắt như có chút dao động. Còn ông cụ Hàn ở bên cạnh cũng vui mừng khôn xiết,
nói: “Chàng trai! Nếu thật sự như vậy thì tốt quá”.
Quân Tường khẽ cười rồi lại nói tiếp: “Châm cứu hơn chục lần là có thể chữa khỏi”.
“Vậy thì… Nhờ cả vào cậu”, ông cụ Hàn đứng lên, vẻ mặt xúc động.
“Khi Tiểu Diệp còn nhỏ đã phát hiện ra căn bệnh này, tôi nghiên cứu nửa đời người, tìm tất cả các phương pháp mà
không chữa khỏi được”.
Quân Tường cũng quay đầu lại nhìn Diệp Chỉ, nói: “Đây là bệnh bẩm sinh, tôi cũng may mắn biết được. Trước đây
sư phụ có truyền dạy cho tôi nên ông cũng đừng tự trách mình”.
“Tôi để lại cách thức liên lạc, khi nào cô đau quá thì cứ tìm tôi”, Quân Tường nhỏ giọng nói với Diệp Chỉ.
Diệp Chỉ khẽ gật đầu, trong ánh mắt toát lên sự cảm kích.
“Sao anh lại có cảm nhận sâu sắc với bản nhạc tôi đàn vậy?”, Diệp Chỉ ngồi ở đối diện Quân Tường, hỏi.
Trên khuôn mặt rạng rỡ đều là sự hiếu kỳ về Quân Tường.
Chưa đợi anh trả lời, cô ta đã nói tiếp: “Mặc dù ca khúc này là tác phẩm kinh điển trăm năm khó gặp nhưng lại có yêu
cầu rất lớn về mặt cảm xúc”.
“Nói thật, từ lúc mười tuổi tôi đã học đàn. Nhưng người duy nhất có thể cảm nhạc được tốt như vậy, chỉ có mình anh
thôi”, Diệp Chỉ vừa nói vừa nhìn Quân Tường với ánh sùng bái.
Anh chỉ khẽ cười một cái, lộ ra hàm răng trắng bóng: “Rất đơn giản!”
“Bởi vì tác giả của ca khúc đó… Chính là tôi”, Quân Tường nói.
Diệp Chỉ: “…”.
Phải một lúc lâu, Diệp Chỉ mới định thần lại, sự sùng bái trong ánh mắt càng rõ rệt hơn.
“Không biết, anh có thể dạy tôi học đàn không?”, Diệp Chỉ mím môi, trong đôi mắt đẹp lộ ra khát khao cháy bỏng.
“Có lẽ hơi đường đột nhưng từ nhỏ tôi đã học đàn, muốn bái anh làm thầy, được không?”
Diệp Chỉ trong giới giải trí, có biệt danh là ‘cuồng đàn’.
Cô ta thật sự rất thích đàn.
Vì vậy, kể cả vừa mới quen Quân Tường, mặc dù nói chuyện này hơi vội vã nhưng cô ta đã nói ra mong muốn của
mình.
Chỉ có điều, vừa nói xong thì nhìn thấy Quân Tường lắc đầu.
“Liên quan đến nghệ thuật, tôi sẽ không nhận học trò”, Quân Tường nhìn Diệp Chỉ rồi nói thẳng.
Mặc dù Quân Tường cũng thích mảng nghệ thuật nhưng nếu so với y thuật và võ thuật, mảng nghệ thuật cũng không
phải thế mạnh nhất của anh nên anh đã từ chối luôn.
Đôi mắt của Diệp Chỉ lập tức ảm đạm đi nhiều.
“Tôi có thể cho anh rất nhiều tiền”, cô ta vẫn không từ bỏ, vẫn tiếp tục nói.
Quân Tường ngả người về sau rồi dựa vào ghế sofa, nói: “Tôi không thiếu tiền”.
Diệp Chỉ chau mày, sau đó lại nói: “Tôi có rất nhiều mối quan hệ trong giới giải trí, nếu anh nhận tôi làm học trò, sau
này…”.
“Tôi không muốn vào giới giải trí”, Quân Tường vẫn nói với vẻ mặt thản nhiên.
Lúc này Diệp Chỉ trợn trừng mắt nhìn anh, trong mắt toàn là sự tò mò.
Sao người này có thể kỳ lạ đến vậy?
“Viết xong phương pháp rồi”, ông cụ Hàn đứng dậy, nói với Quân Tường.
Ông ta đi đến bên cạnh anh rồi đưa phương pháp đó cho anh.
Quân Tường đứng dậy, nhận lấy phương pháp đó từ tay ông cụ Hàn.
Chữ ông cụ Hàn viết rất dễ nhìn, cách viết mạch lạc.
Nhìn những loại thuốc trên phương pháp này, Quân Tường biết ông cụ Hàn không gạt mình. Anh biết phương thuốc
này thật sự có thể chữa được bệnh của mình.
Nhưng có hiệu quả hay không thì vẫn phải nhìn vào sau khi điều chế và sử dụng.
Quân Tường nhận lấy phương thuốc rồi nhét vào ngực, nói: “Tôi đã nhận! Vô cùng cảm ơn ông Hàn”.
Ông cụ Hàn chỉ cười lắc đầu, nói: “Chúng ta hôm qua quen biết cũng coi như duyên phận. Tôi có phương pháp cổ,
cậu lại có cách chữa bệnh cho Tiểu Diệp, đây cũng là duyên phận”.
“Khi duyên đến thì không cần phải nói cảm ơn làm gì”.
Ông cụ Hàn vừa nói vừa nhìn Quân Tường, nói ra nỗi lo âu trong lòng: “Hiện giờ nhà họ Hàn hành động nham hiểm,
đê tiện. Ban nãy cậu chọc vào Hàn Bát Bách, có lẽ sẽ gặp chút phiền phức. Cẩn thận một chút vẫn hơn”.
“Ông ngoại! Ban nãy Hàn Bát Bách đến đây sao?”, Diệp Chỉ chau mày, quay đầu hỏi ông cụ Hàn.
Thấy ông cụ Hàn gật đầu, cô ta nắm chặt nắm đấm, hỏi: “Lại đến đòi sách y thuật trong tay ông à?”
“Năm đó hắn cướp mất tài sản của ông, giờ lại muốn cướp cả cuốn sách này. Đúng là quá đáng”.
Ông cụ Hàn thở dài mà không nói gì thêm.
“Hàn Tam Thiên đúng là vẫn vô liêm sỉ như xưa”, Diệp Chỉ phẫn nộ, nói.
Nhắc đến Hàn Tam Thiên, dường như Quân Tường cũng có chút ấn tượng. Một lát sau anh mới nhớ ra.
Gia chủ hiện giờ của nhà họ Hàn, xuất thân ở rể, năm năm trước tiêu diệt gia chủ nhà họ Hàn rồi lên chức luôn. Là
người trẻ tuổi có đầu óc tính toán nhất Thiên Thành.
Và cũng là người trẻ tuổi nhất trong các gia chủ đỉnh cao của Thiên Thành, thủ đoạn nham hiểm, làm việc dứt khoát.
Dưới sự dẫn dắt của ông ta, nhà họ Hàn bước lên hàng ngũ gia tộc đỉnh cao nhất của Thiên Thành.
Tất nhiên, tất cả những điều này chưa đủ để Quân Tường nhớ đến ông ta.
Ấn tượng thật sự khiến Quân Tường nhớ sâu sắc nhất chính là Hàn Tam Thiên từng nhập ngũ, hồ sơ trống trơn,
chắc cũng là chiến binh đặc chủng.
Thấy Quân Tường trầm tư suy nghĩ, Diệp Chỉ còn tưởng anh đang sợ.
Lúc này, cô ta vội an ủi: “Anh cũng không cần sợ đâu! Mặc dù nhà họ Hàn hống hách nhưng cũng không phải không
biết đến pháp luật. Quay về tôi sẽ cho anh hai vệ sĩ của tôi…”.
Nghe thấy Diệp Chỉ nói vậy, Quân Tường khẽ mỉm cười.
“Này! Anh cười gì đấy?”, Diệp Chỉ tò mò, hỏi.
Cô ta nghiêng người về phía trước, nói tiếp: “Anh có biết thế lực của nhà họ Hàn mạnh đến đâu không?”
“Nếu tôi nói, thế lực nhà họ Hàn mạnh đến đâu cũng không mạnh bằng tôi, cô tin không?”, Quân Tường nhìn vẻ mặt
tò mò của Diệp Chỉ, hỏi lại.
Diệp Chỉ: “…”.
Chần chừ một hồi lâu, cô ta mới lắc đầu nói: “Sao có thể thế được?”
Quân Tường khẽ cười, nói: “Có thể đấy”.
“Hàn Tam Thiên cũng được, nhà họ Hàn cũng thế, tốt nhất là họ đừng chọc giận tôi”.
“Dây vào anh thì làm sao?”, Diệp Chỉ theo bản năng, nói.
Quân Tường đứng lên, nói: “Thì chết sẽ rất thảm”.
Nói xong, anh quay người khẽ cười với ông cụ Hàn rồi viết số điện thoại của mình lên trên giấy, đặt trên bàn rồi xoay
người rời đi.
Lúc này chỉ còn Diệp Chỉ vẫn đang ngây người tại chỗ.
Ông ngoại…”, Diệp Chỉ quay đầu lại, nói.
Ông cụ Hàn châm điếu thuốc, nói: “Tiểu Diệp! Ông thấy, lời cậu ta nói không sai đâu”.
Diệp Chỉ ngây người ra, hỏi: “Tại sao ạ?”
“Cháu nhìn khí chất của cậu ta, lúc giơ tay giơ chân lên đều mang theo khí thế không thể kháng cự. Mỗi động tác đều
như lưỡi dao sắc bén”.
“Hơn nữa…”, ông cụ Hàn nheo mắt, nghĩ tới Quân Tường.
“Người trẻ tuổi này vô cùng tự tin, giống như ánh nắng chói chang vậy”.
“Chỉ cần cậu ta xuất hiện thì sẽ không có ‘ánh nắng’ nào xuất hiện được nữa”.
Diệp Chỉ chau mày, nhìn tờ giấy mà Quân Tường ghi số điện thoại để ở trên bàn, nói: “Nhưng… Sao có thể mạnh
hơn cả thế lực của nhà họ Hàn được ạ?”
“Tiểu Diệp! Cháu phải nhớ, núi cao sẽ có núi cao hơn”.
Từ trước đến nay anh luôn như vậy, chỉ cần nói ra chuyện gì thì đều tự tin có thể làm được tốt.
Diệp Chỉ nhìn Quân Tường, ánh mắt như có chút dao động. Còn ông cụ Hàn ở bên cạnh cũng vui mừng khôn xiết,
nói: “Chàng trai! Nếu thật sự như vậy thì tốt quá”.
Quân Tường khẽ cười rồi lại nói tiếp: “Châm cứu hơn chục lần là có thể chữa khỏi”.
“Vậy thì… Nhờ cả vào cậu”, ông cụ Hàn đứng lên, vẻ mặt xúc động.
“Khi Tiểu Diệp còn nhỏ đã phát hiện ra căn bệnh này, tôi nghiên cứu nửa đời người, tìm tất cả các phương pháp mà
không chữa khỏi được”.
Quân Tường cũng quay đầu lại nhìn Diệp Chỉ, nói: “Đây là bệnh bẩm sinh, tôi cũng may mắn biết được. Trước đây
sư phụ có truyền dạy cho tôi nên ông cũng đừng tự trách mình”.
“Tôi để lại cách thức liên lạc, khi nào cô đau quá thì cứ tìm tôi”, Quân Tường nhỏ giọng nói với Diệp Chỉ.
Diệp Chỉ khẽ gật đầu, trong ánh mắt toát lên sự cảm kích.
“Sao anh lại có cảm nhận sâu sắc với bản nhạc tôi đàn vậy?”, Diệp Chỉ ngồi ở đối diện Quân Tường, hỏi.
Trên khuôn mặt rạng rỡ đều là sự hiếu kỳ về Quân Tường.
Chưa đợi anh trả lời, cô ta đã nói tiếp: “Mặc dù ca khúc này là tác phẩm kinh điển trăm năm khó gặp nhưng lại có yêu
cầu rất lớn về mặt cảm xúc”.
“Nói thật, từ lúc mười tuổi tôi đã học đàn. Nhưng người duy nhất có thể cảm nhạc được tốt như vậy, chỉ có mình anh
thôi”, Diệp Chỉ vừa nói vừa nhìn Quân Tường với ánh sùng bái.
Anh chỉ khẽ cười một cái, lộ ra hàm răng trắng bóng: “Rất đơn giản!”
“Bởi vì tác giả của ca khúc đó… Chính là tôi”, Quân Tường nói.
Diệp Chỉ: “…”.
Phải một lúc lâu, Diệp Chỉ mới định thần lại, sự sùng bái trong ánh mắt càng rõ rệt hơn.
“Không biết, anh có thể dạy tôi học đàn không?”, Diệp Chỉ mím môi, trong đôi mắt đẹp lộ ra khát khao cháy bỏng.
“Có lẽ hơi đường đột nhưng từ nhỏ tôi đã học đàn, muốn bái anh làm thầy, được không?”
Diệp Chỉ trong giới giải trí, có biệt danh là ‘cuồng đàn’.
Cô ta thật sự rất thích đàn.
Vì vậy, kể cả vừa mới quen Quân Tường, mặc dù nói chuyện này hơi vội vã nhưng cô ta đã nói ra mong muốn của
mình.
Chỉ có điều, vừa nói xong thì nhìn thấy Quân Tường lắc đầu.
“Liên quan đến nghệ thuật, tôi sẽ không nhận học trò”, Quân Tường nhìn Diệp Chỉ rồi nói thẳng.
Mặc dù Quân Tường cũng thích mảng nghệ thuật nhưng nếu so với y thuật và võ thuật, mảng nghệ thuật cũng không
phải thế mạnh nhất của anh nên anh đã từ chối luôn.
Đôi mắt của Diệp Chỉ lập tức ảm đạm đi nhiều.
“Tôi có thể cho anh rất nhiều tiền”, cô ta vẫn không từ bỏ, vẫn tiếp tục nói.
Quân Tường ngả người về sau rồi dựa vào ghế sofa, nói: “Tôi không thiếu tiền”.
Diệp Chỉ chau mày, sau đó lại nói: “Tôi có rất nhiều mối quan hệ trong giới giải trí, nếu anh nhận tôi làm học trò, sau
này…”.
“Tôi không muốn vào giới giải trí”, Quân Tường vẫn nói với vẻ mặt thản nhiên.
Lúc này Diệp Chỉ trợn trừng mắt nhìn anh, trong mắt toàn là sự tò mò.
Sao người này có thể kỳ lạ đến vậy?
“Viết xong phương pháp rồi”, ông cụ Hàn đứng dậy, nói với Quân Tường.
Ông ta đi đến bên cạnh anh rồi đưa phương pháp đó cho anh.
Quân Tường đứng dậy, nhận lấy phương pháp đó từ tay ông cụ Hàn.
Chữ ông cụ Hàn viết rất dễ nhìn, cách viết mạch lạc.
Nhìn những loại thuốc trên phương pháp này, Quân Tường biết ông cụ Hàn không gạt mình. Anh biết phương thuốc
này thật sự có thể chữa được bệnh của mình.
Nhưng có hiệu quả hay không thì vẫn phải nhìn vào sau khi điều chế và sử dụng.
Quân Tường nhận lấy phương thuốc rồi nhét vào ngực, nói: “Tôi đã nhận! Vô cùng cảm ơn ông Hàn”.
Ông cụ Hàn chỉ cười lắc đầu, nói: “Chúng ta hôm qua quen biết cũng coi như duyên phận. Tôi có phương pháp cổ,
cậu lại có cách chữa bệnh cho Tiểu Diệp, đây cũng là duyên phận”.
“Khi duyên đến thì không cần phải nói cảm ơn làm gì”.
Ông cụ Hàn vừa nói vừa nhìn Quân Tường, nói ra nỗi lo âu trong lòng: “Hiện giờ nhà họ Hàn hành động nham hiểm,
đê tiện. Ban nãy cậu chọc vào Hàn Bát Bách, có lẽ sẽ gặp chút phiền phức. Cẩn thận một chút vẫn hơn”.
“Ông ngoại! Ban nãy Hàn Bát Bách đến đây sao?”, Diệp Chỉ chau mày, quay đầu hỏi ông cụ Hàn.
Thấy ông cụ Hàn gật đầu, cô ta nắm chặt nắm đấm, hỏi: “Lại đến đòi sách y thuật trong tay ông à?”
“Năm đó hắn cướp mất tài sản của ông, giờ lại muốn cướp cả cuốn sách này. Đúng là quá đáng”.
Ông cụ Hàn thở dài mà không nói gì thêm.
“Hàn Tam Thiên đúng là vẫn vô liêm sỉ như xưa”, Diệp Chỉ phẫn nộ, nói.
Nhắc đến Hàn Tam Thiên, dường như Quân Tường cũng có chút ấn tượng. Một lát sau anh mới nhớ ra.
Gia chủ hiện giờ của nhà họ Hàn, xuất thân ở rể, năm năm trước tiêu diệt gia chủ nhà họ Hàn rồi lên chức luôn. Là
người trẻ tuổi có đầu óc tính toán nhất Thiên Thành.
Và cũng là người trẻ tuổi nhất trong các gia chủ đỉnh cao của Thiên Thành, thủ đoạn nham hiểm, làm việc dứt khoát.
Dưới sự dẫn dắt của ông ta, nhà họ Hàn bước lên hàng ngũ gia tộc đỉnh cao nhất của Thiên Thành.
Tất nhiên, tất cả những điều này chưa đủ để Quân Tường nhớ đến ông ta.
Ấn tượng thật sự khiến Quân Tường nhớ sâu sắc nhất chính là Hàn Tam Thiên từng nhập ngũ, hồ sơ trống trơn,
chắc cũng là chiến binh đặc chủng.
Thấy Quân Tường trầm tư suy nghĩ, Diệp Chỉ còn tưởng anh đang sợ.
Lúc này, cô ta vội an ủi: “Anh cũng không cần sợ đâu! Mặc dù nhà họ Hàn hống hách nhưng cũng không phải không
biết đến pháp luật. Quay về tôi sẽ cho anh hai vệ sĩ của tôi…”.
Nghe thấy Diệp Chỉ nói vậy, Quân Tường khẽ mỉm cười.
“Này! Anh cười gì đấy?”, Diệp Chỉ tò mò, hỏi.
Cô ta nghiêng người về phía trước, nói tiếp: “Anh có biết thế lực của nhà họ Hàn mạnh đến đâu không?”
“Nếu tôi nói, thế lực nhà họ Hàn mạnh đến đâu cũng không mạnh bằng tôi, cô tin không?”, Quân Tường nhìn vẻ mặt
tò mò của Diệp Chỉ, hỏi lại.
Diệp Chỉ: “…”.
Chần chừ một hồi lâu, cô ta mới lắc đầu nói: “Sao có thể thế được?”
Quân Tường khẽ cười, nói: “Có thể đấy”.
“Hàn Tam Thiên cũng được, nhà họ Hàn cũng thế, tốt nhất là họ đừng chọc giận tôi”.
“Dây vào anh thì làm sao?”, Diệp Chỉ theo bản năng, nói.
Quân Tường đứng lên, nói: “Thì chết sẽ rất thảm”.
Nói xong, anh quay người khẽ cười với ông cụ Hàn rồi viết số điện thoại của mình lên trên giấy, đặt trên bàn rồi xoay
người rời đi.
Lúc này chỉ còn Diệp Chỉ vẫn đang ngây người tại chỗ.
Ông ngoại…”, Diệp Chỉ quay đầu lại, nói.
Ông cụ Hàn châm điếu thuốc, nói: “Tiểu Diệp! Ông thấy, lời cậu ta nói không sai đâu”.
Diệp Chỉ ngây người ra, hỏi: “Tại sao ạ?”
“Cháu nhìn khí chất của cậu ta, lúc giơ tay giơ chân lên đều mang theo khí thế không thể kháng cự. Mỗi động tác đều
như lưỡi dao sắc bén”.
“Hơn nữa…”, ông cụ Hàn nheo mắt, nghĩ tới Quân Tường.
“Người trẻ tuổi này vô cùng tự tin, giống như ánh nắng chói chang vậy”.
“Chỉ cần cậu ta xuất hiện thì sẽ không có ‘ánh nắng’ nào xuất hiện được nữa”.
Diệp Chỉ chau mày, nhìn tờ giấy mà Quân Tường ghi số điện thoại để ở trên bàn, nói: “Nhưng… Sao có thể mạnh
hơn cả thế lực của nhà họ Hàn được ạ?”
“Tiểu Diệp! Cháu phải nhớ, núi cao sẽ có núi cao hơn”.
Bình luận facebook