Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Thiên Tôn Bất Bại - Chương 26: Ông kiêu ngạo lắm cơ mà, tiếp tục đi chứ...
Quân Tường lên tiếng quyết định số mệnh của nhà họ Thôi.
Người nhà họ Trần cảm thấy bản thân như đang nằm mơ.
Tất cả mọi chuyện thay đổi quá nhanh.
Lúc trước nhà họ Thôi chèn ép bọn họ khiến tất cả sản nghiệp nhà họ Trần đều bị đóng băng.
Lúc sau, Thôi Thanh Vân và Thôi Hoan lại đến nhà họ làm loạn rồi bị Quân Tường xử lý trong chớp mắt.
Tất cả thay đổi quá nhanh khiến người nhà họ Trần đứng nhìn mà hoa cả mắt.
Ánh mắt bọn họ nhìn Quân Tường như nhìn một vị thần.
Tất cả đều né tránh không dám nhìn thẳng anh.
“Anh… giết người rồi”, Trần Nhã bước đến bên cạnh Quân Tường với vẻ mặt căng thẳng, ngón tay đan vào nhau, lấy
can đảm mà nói.
“Vậy thì sao?”, Quân Tường quay đầu nhìn cô ta.
“Thế lực nhà họ Thôi rất lớn, hơn nữa nghe nói bọn họ còn nuôi rất nhiều cao thủ, anh phải cẩn thận”.
Nhà họ Trần lúc này đang rơi vào cảnh bấp bênh, nếu Quân Tường không xuất hiện thì e rằng cả nhà họ đã bị Thôi
Thanh Vân và Thôi Hoan sỉ nhục cho không ngóc đầu lên nổi rồi.
Lúc này, mặc dù tất cả người nhà họ Trần đều nhìn anh với ánh mắt sợ hãi nhưng ai cũng gửi gắm toàn bộ hy vọng
vào anh.
Quân Tường nhìn Trần Nhã, cuối cùng anh cũng phát hiện ra điểm khác biệt giữa cô ta và Khương Hân.
Khương Hân lạnh lùng kiêu ngạo nhưng vô cùng tin tưởng Quân Tường, lúc đó anh còn chưa phát tài mà chỉ là một
người bình thường nhưng Khương Hân vẫn tin anh không gì không làm được.
Mà Trần Nhã như dòng nước mùa xuân, trong sự dịu dàng của cô ta còn mang theo cả sự lo lắng.
Quân Tường rút một điếu thuốc ra, vừa đưa lên miệng thì đã nghe thấy tiếng lách cách.
Bàn tay trắng nõn của Trần Nhã đang cầm chiếc bật lửa châm lên ánh lửa lấp lánh.
Quân Tường hơi ngả người về trước, từ từ châm điếu thuốc đang ngậm trong miệng lên.
“Cảm ơn”.
Nghe vậy khuôn mặt Trần Nhã lại đỏ ửng.
“Cậu…”, Trần Kiền đứng bên cạnh nghĩ mãi không biết nên gọi Quân Tường thế nào.
“Bố gọi con Tiểu Tường là được”.
“Tiểu Tường, tiếp theo… con định ứng phó thế nào?”, Trần Kiền lên tiếng, coi như đã thừa nhận Quân Tường.
Quân Tường phun ra một ngụm khói nhìn lên bầu trời tối đen.
“Hôm nay đánh một trận diệt sạch nhà họ Thôi”.
“Nhà họ Thôi có ba cao thủ võ thuật, Tiểu Tường, con phải cẩn thận”.
“Hơn nữa nhà họ Thôi vẫn là thế lực lớn ở thành phố Thiên Nam này, lại có quan hệ với bên hiệp hội thương mại Kim
Vận…”, Trần Kiền suy nghĩ rất nhiều, dù sao nhà họ Trần thực sự quá nhỏ yếu.
Quân Tường nở nụ cười tự tin: “Bố yên tâm, có con ở đây, ai diệt ai còn chưa biết đâu”.
Trần Nhã thấy vậy thì níu lưỡi, “ông chồng ở rể” này của mình sao lại ngang tàng ghê vậy?
Bất cứ chuyện gì anh dường như cũng nắm chắc phần thắng trong tay, không hề hoảng loạn.
Mấy người ở rể nhà khác ai cũng vâng vâng dạ dạ, nơm nớp lo sợ, thậm chí khi nói chuyện còn không dám lớn tiếng.
Nhưng người đàn ông tên Quân Tường này lại vô cùng kiêu ngạo, ra tay dứt khoát. Anh như vầng thái dương mà
cho dù là bóng tối cũng chẳng thể nào che lấp được ánh sáng chói lòa.
Quân Tường là một chiến thần, trước đây là chỉ huy vô song của Võ Quốc.
Cho dù đi ở rể thì cũng là một con rồng!
Long tế chiến thần!
Tính cách của Quân Tường từ trước đến nay vẫn luôn như vậy, cho dù là cấp bậc như nhà họ Thôi anh cũng lười
dùng mưu kế, cứ thế trực tiếp ra tay đàn áp.
Ai cản đường anh đều phải chết!
Màn đêm tăm tối, ánh trăng sáng rọi.
Tiếng bước chân gấp gáp truyền đến từ bên ngoài nhà họ Trần: “Nhà họ Trần nghe đây, nếu hôm nay con tôi có sứt
mẻ gì thì tôi sẽ khiến các người bị diệt môn!”
Giọng nói trầm khàn còn mang theo vẻ nôn nóng, tiếng bước chân ngày một đến gần.
Chính là gia chủ nhà họ Thôi – Thôi Thanh Sơn.
Thôi Thanh Sơn là một lão mập hơn 100 cân, khuôn mặt núng nính thịt, cái bụng thì phình ra.
Sau lưng ông ta là khoảng 40, 50 vệ sĩ nhà họ Thôi.
Ba người trong đó có thân hình vạm vỡ, khí chất ngời ngời, rõ ràng là ba cao thủ võ thuật mà Trần Kiền nói lúc trước.
Quân Tường liếc nhìn ba người họ, cao thủ trong lời Trần Kiền, trên thực tế, người mạnh nhất cũng chỉ là cảnh giới
thứ 3 của võ đạo, tương đương với trình độ của ông ba nhà họ Tiền, hai người còn lại thuộc cảnh giới thứ 2 còn
không đáng để nhắc đến.
Thôi Thanh Sơn vừa tiến vào đã thấy thi thể của em trai và con mình đang nằm trong phòng khách nhà họ Trần.
“Nhà họ Trần… thật to gan!”
Thôi Thanh Sơn về già mới có con trai nên vô cùng cưng chiều đứa con này.
Hôm nay ông ta nhìn thấy Thôi Hoan nằm lăn trên đất, đến chết còn không nhắm mắt thì nước mắt chảy ròng ròng.
“Tao muốn băm vằm tất cả người nhà họ Trần chúng mày!”
Ánh mắt Thôi Thanh Sơn độc địa, khuôn mặt béo múp míp trở nên hung ác.
“Là ai giết con tao, tao phải lột da róc xương nó!”, Thôi Thanh Sơn đứng dậy liếc nhìn tất cả mọi người đang đứng
đây.
“Là tôi”, Quân Tường vuốt mũi nói.
“Thằng chó, mày to gan dám giết con tao ngay tại địa bàn của tao, mày sẽ phải gánh chịu cơn giận của nhà họ Thôi!”
Quân Tường nhìn khuôn mặt toàn thịt mỡ của Thôi Thanh Sơn mà nói: “Ông thật ngu”.
Thôi Thanh Sơn: “…”
“Tôi giết con ông thì đồng nghĩa với một việc”, Quân Tường tiếp tục nói.
Thôi Thanh Sơn cau mày: “Cái gì?”
“Tôi hoàn toàn không coi nhà họ Thôi các ông ra gì”, Quân Tường chớp chớp mắt, nghiêm túc nói.
Hai mắt Thôi Thanh Sơn càng thêm đỏ, con trai bị giết mà bản thân còn bị sỉ nhục.
Những người khác nhà họ Trần cũng kinh hãi mà nhìn Quân Tường.
Nhà họ Thôi ở thành phố Thiên Nam cũng coi như danh gia vọng tộc, mà hiệp hội thương mại Kim Vận sau lưng họ
là thế lực lớn nhất ở thành phố này!
Bình thường ai dám gây chuyện, làm trái ý họ?
Vậy mà hôm nay lại có người nói không coi nhà họ Thôi ra gì.
Người này quả là lớn lối!
Thôi Thanh Sơn nghiến chặt răng, sau đó vung tay.
“Ra tay đi!”
Vệ sĩ sau lưng ông ta lập tức xông lên.
Nhà họ Trần rơi vào thế nguy cấp, ai nấy cũng căng thẳng.
Quân Tường híp hai mắt, đồng tử phát ra ánh sáng lạnh lẽo.
“Đã lâu rồi không ai dám chủ động ra tay với tôi”.
Quân Tường vẫn đứng tại chỗ, không kìm nén khí thế nữa mà hoàn toàn giải phóng chúng.
Khí thế như sóng cuồn cuộn tràn ra xung quanh hình thành những gợn sóng vô hình trong không trung.
Trong phạm vi mấy chục mét, không khí như ngưng đọng lại, sát khí trên người Quân Tường cũng hoàn toàn được
giải phóng.
Cảnh giới thứ 9 của võ đạo, vượt qua cảnh giới này mới được xưng là chiến thần.
Quân Tường là ai chứ?
Chiến thần duy nhất của Võ Quốc.
Đối diện với một đám người thuộc cảnh giới thứ 3, chỉ cần dùng khí thế cũng đủ để đè ép chúng.
Khí thế vừa được phóng thích ra, toàn bộ vệ sĩ của nhà họ Thôi nhất thời đều quỳ xuống.
Đây là sự sợ hãi trời sinh của kẻ yếu khi đối mặt với kẻ mạnh.
Như con thỏ khi đối diện với báo săn, như hươu gầy đối mặt với hùng sư.
Loại sợ hãi từ tận sâu trong cốt tủy, ai cũng không thể tránh thoát được.
Quân Tường mỉm cười nhìn Thôi Sơn đang kinh hãi mà nói: “Không phải ông kiêu ngạo lắm à? Tiếp tục đi chứ…”
Quân Tường khẽ vẫy tay ra hiệu với Thôi Thanh Sơn, vẻ mặt kiểu: “Tôi phối hợp tỏ vẻ ngầu lòi với ông đây”.
Thôi Thanh Sơn há miệng nhưng không dám nói một chữ…
Lần này nhà họ Thôi gặp phải người khó nhằn rồi.
Người nhà họ Trần cảm thấy bản thân như đang nằm mơ.
Tất cả mọi chuyện thay đổi quá nhanh.
Lúc trước nhà họ Thôi chèn ép bọn họ khiến tất cả sản nghiệp nhà họ Trần đều bị đóng băng.
Lúc sau, Thôi Thanh Vân và Thôi Hoan lại đến nhà họ làm loạn rồi bị Quân Tường xử lý trong chớp mắt.
Tất cả thay đổi quá nhanh khiến người nhà họ Trần đứng nhìn mà hoa cả mắt.
Ánh mắt bọn họ nhìn Quân Tường như nhìn một vị thần.
Tất cả đều né tránh không dám nhìn thẳng anh.
“Anh… giết người rồi”, Trần Nhã bước đến bên cạnh Quân Tường với vẻ mặt căng thẳng, ngón tay đan vào nhau, lấy
can đảm mà nói.
“Vậy thì sao?”, Quân Tường quay đầu nhìn cô ta.
“Thế lực nhà họ Thôi rất lớn, hơn nữa nghe nói bọn họ còn nuôi rất nhiều cao thủ, anh phải cẩn thận”.
Nhà họ Trần lúc này đang rơi vào cảnh bấp bênh, nếu Quân Tường không xuất hiện thì e rằng cả nhà họ đã bị Thôi
Thanh Vân và Thôi Hoan sỉ nhục cho không ngóc đầu lên nổi rồi.
Lúc này, mặc dù tất cả người nhà họ Trần đều nhìn anh với ánh mắt sợ hãi nhưng ai cũng gửi gắm toàn bộ hy vọng
vào anh.
Quân Tường nhìn Trần Nhã, cuối cùng anh cũng phát hiện ra điểm khác biệt giữa cô ta và Khương Hân.
Khương Hân lạnh lùng kiêu ngạo nhưng vô cùng tin tưởng Quân Tường, lúc đó anh còn chưa phát tài mà chỉ là một
người bình thường nhưng Khương Hân vẫn tin anh không gì không làm được.
Mà Trần Nhã như dòng nước mùa xuân, trong sự dịu dàng của cô ta còn mang theo cả sự lo lắng.
Quân Tường rút một điếu thuốc ra, vừa đưa lên miệng thì đã nghe thấy tiếng lách cách.
Bàn tay trắng nõn của Trần Nhã đang cầm chiếc bật lửa châm lên ánh lửa lấp lánh.
Quân Tường hơi ngả người về trước, từ từ châm điếu thuốc đang ngậm trong miệng lên.
“Cảm ơn”.
Nghe vậy khuôn mặt Trần Nhã lại đỏ ửng.
“Cậu…”, Trần Kiền đứng bên cạnh nghĩ mãi không biết nên gọi Quân Tường thế nào.
“Bố gọi con Tiểu Tường là được”.
“Tiểu Tường, tiếp theo… con định ứng phó thế nào?”, Trần Kiền lên tiếng, coi như đã thừa nhận Quân Tường.
Quân Tường phun ra một ngụm khói nhìn lên bầu trời tối đen.
“Hôm nay đánh một trận diệt sạch nhà họ Thôi”.
“Nhà họ Thôi có ba cao thủ võ thuật, Tiểu Tường, con phải cẩn thận”.
“Hơn nữa nhà họ Thôi vẫn là thế lực lớn ở thành phố Thiên Nam này, lại có quan hệ với bên hiệp hội thương mại Kim
Vận…”, Trần Kiền suy nghĩ rất nhiều, dù sao nhà họ Trần thực sự quá nhỏ yếu.
Quân Tường nở nụ cười tự tin: “Bố yên tâm, có con ở đây, ai diệt ai còn chưa biết đâu”.
Trần Nhã thấy vậy thì níu lưỡi, “ông chồng ở rể” này của mình sao lại ngang tàng ghê vậy?
Bất cứ chuyện gì anh dường như cũng nắm chắc phần thắng trong tay, không hề hoảng loạn.
Mấy người ở rể nhà khác ai cũng vâng vâng dạ dạ, nơm nớp lo sợ, thậm chí khi nói chuyện còn không dám lớn tiếng.
Nhưng người đàn ông tên Quân Tường này lại vô cùng kiêu ngạo, ra tay dứt khoát. Anh như vầng thái dương mà
cho dù là bóng tối cũng chẳng thể nào che lấp được ánh sáng chói lòa.
Quân Tường là một chiến thần, trước đây là chỉ huy vô song của Võ Quốc.
Cho dù đi ở rể thì cũng là một con rồng!
Long tế chiến thần!
Tính cách của Quân Tường từ trước đến nay vẫn luôn như vậy, cho dù là cấp bậc như nhà họ Thôi anh cũng lười
dùng mưu kế, cứ thế trực tiếp ra tay đàn áp.
Ai cản đường anh đều phải chết!
Màn đêm tăm tối, ánh trăng sáng rọi.
Tiếng bước chân gấp gáp truyền đến từ bên ngoài nhà họ Trần: “Nhà họ Trần nghe đây, nếu hôm nay con tôi có sứt
mẻ gì thì tôi sẽ khiến các người bị diệt môn!”
Giọng nói trầm khàn còn mang theo vẻ nôn nóng, tiếng bước chân ngày một đến gần.
Chính là gia chủ nhà họ Thôi – Thôi Thanh Sơn.
Thôi Thanh Sơn là một lão mập hơn 100 cân, khuôn mặt núng nính thịt, cái bụng thì phình ra.
Sau lưng ông ta là khoảng 40, 50 vệ sĩ nhà họ Thôi.
Ba người trong đó có thân hình vạm vỡ, khí chất ngời ngời, rõ ràng là ba cao thủ võ thuật mà Trần Kiền nói lúc trước.
Quân Tường liếc nhìn ba người họ, cao thủ trong lời Trần Kiền, trên thực tế, người mạnh nhất cũng chỉ là cảnh giới
thứ 3 của võ đạo, tương đương với trình độ của ông ba nhà họ Tiền, hai người còn lại thuộc cảnh giới thứ 2 còn
không đáng để nhắc đến.
Thôi Thanh Sơn vừa tiến vào đã thấy thi thể của em trai và con mình đang nằm trong phòng khách nhà họ Trần.
“Nhà họ Trần… thật to gan!”
Thôi Thanh Sơn về già mới có con trai nên vô cùng cưng chiều đứa con này.
Hôm nay ông ta nhìn thấy Thôi Hoan nằm lăn trên đất, đến chết còn không nhắm mắt thì nước mắt chảy ròng ròng.
“Tao muốn băm vằm tất cả người nhà họ Trần chúng mày!”
Ánh mắt Thôi Thanh Sơn độc địa, khuôn mặt béo múp míp trở nên hung ác.
“Là ai giết con tao, tao phải lột da róc xương nó!”, Thôi Thanh Sơn đứng dậy liếc nhìn tất cả mọi người đang đứng
đây.
“Là tôi”, Quân Tường vuốt mũi nói.
“Thằng chó, mày to gan dám giết con tao ngay tại địa bàn của tao, mày sẽ phải gánh chịu cơn giận của nhà họ Thôi!”
Quân Tường nhìn khuôn mặt toàn thịt mỡ của Thôi Thanh Sơn mà nói: “Ông thật ngu”.
Thôi Thanh Sơn: “…”
“Tôi giết con ông thì đồng nghĩa với một việc”, Quân Tường tiếp tục nói.
Thôi Thanh Sơn cau mày: “Cái gì?”
“Tôi hoàn toàn không coi nhà họ Thôi các ông ra gì”, Quân Tường chớp chớp mắt, nghiêm túc nói.
Hai mắt Thôi Thanh Sơn càng thêm đỏ, con trai bị giết mà bản thân còn bị sỉ nhục.
Những người khác nhà họ Trần cũng kinh hãi mà nhìn Quân Tường.
Nhà họ Thôi ở thành phố Thiên Nam cũng coi như danh gia vọng tộc, mà hiệp hội thương mại Kim Vận sau lưng họ
là thế lực lớn nhất ở thành phố này!
Bình thường ai dám gây chuyện, làm trái ý họ?
Vậy mà hôm nay lại có người nói không coi nhà họ Thôi ra gì.
Người này quả là lớn lối!
Thôi Thanh Sơn nghiến chặt răng, sau đó vung tay.
“Ra tay đi!”
Vệ sĩ sau lưng ông ta lập tức xông lên.
Nhà họ Trần rơi vào thế nguy cấp, ai nấy cũng căng thẳng.
Quân Tường híp hai mắt, đồng tử phát ra ánh sáng lạnh lẽo.
“Đã lâu rồi không ai dám chủ động ra tay với tôi”.
Quân Tường vẫn đứng tại chỗ, không kìm nén khí thế nữa mà hoàn toàn giải phóng chúng.
Khí thế như sóng cuồn cuộn tràn ra xung quanh hình thành những gợn sóng vô hình trong không trung.
Trong phạm vi mấy chục mét, không khí như ngưng đọng lại, sát khí trên người Quân Tường cũng hoàn toàn được
giải phóng.
Cảnh giới thứ 9 của võ đạo, vượt qua cảnh giới này mới được xưng là chiến thần.
Quân Tường là ai chứ?
Chiến thần duy nhất của Võ Quốc.
Đối diện với một đám người thuộc cảnh giới thứ 3, chỉ cần dùng khí thế cũng đủ để đè ép chúng.
Khí thế vừa được phóng thích ra, toàn bộ vệ sĩ của nhà họ Thôi nhất thời đều quỳ xuống.
Đây là sự sợ hãi trời sinh của kẻ yếu khi đối mặt với kẻ mạnh.
Như con thỏ khi đối diện với báo săn, như hươu gầy đối mặt với hùng sư.
Loại sợ hãi từ tận sâu trong cốt tủy, ai cũng không thể tránh thoát được.
Quân Tường mỉm cười nhìn Thôi Sơn đang kinh hãi mà nói: “Không phải ông kiêu ngạo lắm à? Tiếp tục đi chứ…”
Quân Tường khẽ vẫy tay ra hiệu với Thôi Thanh Sơn, vẻ mặt kiểu: “Tôi phối hợp tỏ vẻ ngầu lòi với ông đây”.
Thôi Thanh Sơn há miệng nhưng không dám nói một chữ…
Lần này nhà họ Thôi gặp phải người khó nhằn rồi.
Bình luận facebook