Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Thiên Tôn Bất Bại (Full) - Chương 108
Vương Béo nằm mơ cũng không bao giờ nghĩ tới.
Hạng vô danh tiếu tốt như mình cũng gặp được con rể Nhà họ Trần.
Trông thấy dáng vẻ cười nhạo của Quân Tường, gã vội vã quay đầu lại nhìn về phía quản gia của Nhà họ Tiết.
“Bố nuôi… Cứu con…”
Quản gia Nhà họ Tiết trực tiếp nhắm hai mắt lại.
Chọc phải Quân Tường, đừng nói là ông ta, cho dù cậu chủ Nhà họ Tiết -Tiết Đào có tới cũng không cứu được…
Lúc này ông ta nhắm mắt lại, tàn nhẫn nói: “Mày muốn ăn khô hay ăn nhão”.
Vưong Béo nhất thời khóc không ra nước mắt.
Trực tiếp gục xuống đất…
Quân Tường đứng đậy, giơ tay vồ lên bả vai của quản gia Nhà họ Tiết.
“Ông nhất định phải nhìn anh ta ăn sạch đấy nhé”.
Quản gia nhà họ Tiết lập tức khom lưng gật đầu: “Vâng thưa anh”.
“Cậu mợ, chúng ta đi thôi”, Quân Tường đứng dậy, đem theo cả gia đình cậu quay người rời đi.
Đi ra bên ngoài Cuồng Lan Các, anh quay ra nhìn Lâm Linh Nhi.
“Tiểu Linh Nhi”, Quân Tường nhẹ giọng gọi.
Tóc đuôi ngựa của Lâm Linh Nhi lắc lư, lập tức quay đầu lại nhìn Quân Tường: “Anh”.
“Không cần quá khúm núm, ở nơi như thành phố Thiên Nam này, có anh ở đây, ai dám động vào em chứ, không cần phải sợ, biết chưa?”, Quân Tường dịu dàng xoa đầu Lâm Linh Nhi, cưng chiều nói.
Cô em họ Lâm Linh Nhi, giống như một chú đà điểu nhỏ bị kinh sợ, luôn thu mình vào bên trong.
Không dám đối mặt với thế giới bên ngoài.
Nghe thấy Quân Tường nói như vậy, Lâm Linh Nhi gật đầu mỉm cười.
Mặc dù là gượng cười, nhưng cuối cùng cũng có thêm một chút tươi tắn.
Sau khi phái Trân Nộ đưa cả nhà cậu trở về.
Quân Tường lại một mình dạo phố.
Trời cũng dần se lạnh, những người đi trên phô’ cũng bắt đầu mặc nhiều quần áo hơn một chút.
Nhìn dòng người tất nập qua lại, nhưng Quân Tường lại đơn độc một mình.
Xịch…
Một chiếc xe thế thao cao cấp màu bạc dừng lại bên cạnh Quân Tường.
Quân Tường quay đầu lại, nhìn thấy Diệp Chỉ hạ cửa xe xuống, kinh ngạc nhìn chính mình: “Sư phụ!”
“Là cô à”, Quân Tường nhìn về phía Diệp Chỉ, khẽ mỉm cười.
“Sư phụ, tôi đang tìm anh đó! Mau lên xe đi”.
Diệp Chỉ vỗ vào chiếc ghế phụ, mở miệng nói.
“Cô định đi đâu đây?”, Quân Tường hỏi Diệp Chỉ.
“ơ hay, sư phụ, anh mau lên đi mà”, Diệp Chỉ giơ bàn tay nhỏ bé của mình lên chỉ về phía Quân Tường nói.
Quân Tường không thế lay chuyển được, bèn ngồi vào chồ ghế phụ.
“Anh nghe tin gì chưa?”, nhìn thấy Quân Tường lên xe, Diệp Chỉ khởi bắt đầu nổ máy, vô cùng lo lắng nói.
“Chuyện gì?”
“Nhà họ Hàn liên thủ với 21 gia tộc khác, muốn đối phó với anh đấy”.
“ô”, khóe miệng Quân Tường khẽ nhếch lên, vẻ mặt bình thản.
Mặc cho Nhà họ Hàn làm loạn, cũng chỉ như trứng chọi đá mà thòi.
Diệp Chỉ nghiêng đầu, khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp tràn đầy vẻ khó hiểu.
“Sư phụ, đó là gần một nửa gia tộc đứng đầu thành phố Thiên Nam, anh không lo lắng sao?”
“Không lo”, đôi mắt Quân Tường bình tĩnh, ngắm nhìn khung cảnh phía trước.
Diệp Chỉ nhìn thoáng qua Quân Tường, phát hiện trên khuôn mặt của anh một điểm khác thường cũng không có.
Trong lòng không khỏi ngưỡng mộ, sư phụ quả không hố danh là sư phụ!
“Cô định đi đâu?”, Quân Tường nhìn khung cảnh bên ngoài cửa xe, mở miệng nói.
“Công ty sắp xếp, ngày hôm nay có một nghệ sĩ trong công ty đính hôn, tôi phải tới tham dự”.
Quân Tường lúc này mới phát hiện ra, hôm nay Diệp Chỉ đang mặc một chiếc váy dạ hội.
Mái tóc mềm mại, chiếc váy dạ hội trông cũng vô cùng trang nhã.
Lộ ra một bên vai.
Xe rất nhanh liền vào tới khuôn viên bên trong.
Mặc dù trời đã dần se lạnh, nhưng bên trong khuôn viên vừa mở ra một căn phòng ngập tràn cỏ thơm cực lớn.
Đám cỏ xanh khẽ lay theo gió, nhiệt độ vừa phái.
“Sư phụ, anh đợi tôi một chút là được rồi”, vẻ mặt Diệp Chỉ có chút áy náy nói.
Quân Tường vừa hay cũng muốn cho Diệp Chi xem kỹ tình trạng bệnh tình, dù sao anh cũng đã lấy được phương thuốc cổ truyền của ông cụ Hàn.
Cho nên Quân Tường gật đầu, trực tiếp xuống xe.
Hạng vô danh tiếu tốt như mình cũng gặp được con rể Nhà họ Trần.
Trông thấy dáng vẻ cười nhạo của Quân Tường, gã vội vã quay đầu lại nhìn về phía quản gia của Nhà họ Tiết.
“Bố nuôi… Cứu con…”
Quản gia Nhà họ Tiết trực tiếp nhắm hai mắt lại.
Chọc phải Quân Tường, đừng nói là ông ta, cho dù cậu chủ Nhà họ Tiết -Tiết Đào có tới cũng không cứu được…
Lúc này ông ta nhắm mắt lại, tàn nhẫn nói: “Mày muốn ăn khô hay ăn nhão”.
Vưong Béo nhất thời khóc không ra nước mắt.
Trực tiếp gục xuống đất…
Quân Tường đứng đậy, giơ tay vồ lên bả vai của quản gia Nhà họ Tiết.
“Ông nhất định phải nhìn anh ta ăn sạch đấy nhé”.
Quản gia nhà họ Tiết lập tức khom lưng gật đầu: “Vâng thưa anh”.
“Cậu mợ, chúng ta đi thôi”, Quân Tường đứng dậy, đem theo cả gia đình cậu quay người rời đi.
Đi ra bên ngoài Cuồng Lan Các, anh quay ra nhìn Lâm Linh Nhi.
“Tiểu Linh Nhi”, Quân Tường nhẹ giọng gọi.
Tóc đuôi ngựa của Lâm Linh Nhi lắc lư, lập tức quay đầu lại nhìn Quân Tường: “Anh”.
“Không cần quá khúm núm, ở nơi như thành phố Thiên Nam này, có anh ở đây, ai dám động vào em chứ, không cần phải sợ, biết chưa?”, Quân Tường dịu dàng xoa đầu Lâm Linh Nhi, cưng chiều nói.
Cô em họ Lâm Linh Nhi, giống như một chú đà điểu nhỏ bị kinh sợ, luôn thu mình vào bên trong.
Không dám đối mặt với thế giới bên ngoài.
Nghe thấy Quân Tường nói như vậy, Lâm Linh Nhi gật đầu mỉm cười.
Mặc dù là gượng cười, nhưng cuối cùng cũng có thêm một chút tươi tắn.
Sau khi phái Trân Nộ đưa cả nhà cậu trở về.
Quân Tường lại một mình dạo phố.
Trời cũng dần se lạnh, những người đi trên phô’ cũng bắt đầu mặc nhiều quần áo hơn một chút.
Nhìn dòng người tất nập qua lại, nhưng Quân Tường lại đơn độc một mình.
Xịch…
Một chiếc xe thế thao cao cấp màu bạc dừng lại bên cạnh Quân Tường.
Quân Tường quay đầu lại, nhìn thấy Diệp Chỉ hạ cửa xe xuống, kinh ngạc nhìn chính mình: “Sư phụ!”
“Là cô à”, Quân Tường nhìn về phía Diệp Chỉ, khẽ mỉm cười.
“Sư phụ, tôi đang tìm anh đó! Mau lên xe đi”.
Diệp Chỉ vỗ vào chiếc ghế phụ, mở miệng nói.
“Cô định đi đâu đây?”, Quân Tường hỏi Diệp Chỉ.
“ơ hay, sư phụ, anh mau lên đi mà”, Diệp Chỉ giơ bàn tay nhỏ bé của mình lên chỉ về phía Quân Tường nói.
Quân Tường không thế lay chuyển được, bèn ngồi vào chồ ghế phụ.
“Anh nghe tin gì chưa?”, nhìn thấy Quân Tường lên xe, Diệp Chỉ khởi bắt đầu nổ máy, vô cùng lo lắng nói.
“Chuyện gì?”
“Nhà họ Hàn liên thủ với 21 gia tộc khác, muốn đối phó với anh đấy”.
“ô”, khóe miệng Quân Tường khẽ nhếch lên, vẻ mặt bình thản.
Mặc cho Nhà họ Hàn làm loạn, cũng chỉ như trứng chọi đá mà thòi.
Diệp Chỉ nghiêng đầu, khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp tràn đầy vẻ khó hiểu.
“Sư phụ, đó là gần một nửa gia tộc đứng đầu thành phố Thiên Nam, anh không lo lắng sao?”
“Không lo”, đôi mắt Quân Tường bình tĩnh, ngắm nhìn khung cảnh phía trước.
Diệp Chỉ nhìn thoáng qua Quân Tường, phát hiện trên khuôn mặt của anh một điểm khác thường cũng không có.
Trong lòng không khỏi ngưỡng mộ, sư phụ quả không hố danh là sư phụ!
“Cô định đi đâu?”, Quân Tường nhìn khung cảnh bên ngoài cửa xe, mở miệng nói.
“Công ty sắp xếp, ngày hôm nay có một nghệ sĩ trong công ty đính hôn, tôi phải tới tham dự”.
Quân Tường lúc này mới phát hiện ra, hôm nay Diệp Chỉ đang mặc một chiếc váy dạ hội.
Mái tóc mềm mại, chiếc váy dạ hội trông cũng vô cùng trang nhã.
Lộ ra một bên vai.
Xe rất nhanh liền vào tới khuôn viên bên trong.
Mặc dù trời đã dần se lạnh, nhưng bên trong khuôn viên vừa mở ra một căn phòng ngập tràn cỏ thơm cực lớn.
Đám cỏ xanh khẽ lay theo gió, nhiệt độ vừa phái.
“Sư phụ, anh đợi tôi một chút là được rồi”, vẻ mặt Diệp Chỉ có chút áy náy nói.
Quân Tường vừa hay cũng muốn cho Diệp Chi xem kỹ tình trạng bệnh tình, dù sao anh cũng đã lấy được phương thuốc cổ truyền của ông cụ Hàn.
Cho nên Quân Tường gật đầu, trực tiếp xuống xe.
Bình luận facebook