• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

New Thiên Trường Chi Cửu (1 Viewer)

  • Chương 167 - Chương 167

Chương 167 MỘT NGÀY NÀO ĐÓ ANH SẼ NHÌN THẤY EM





Là nhân viên mới đến làm ở bộ phận thư ký của Tập đoàn Lục Đạt, hôm nay Thẩm Thiên Ca trang điểm, ăn mặc cực kỳ kỹ càng tỉ mỉ. Tính cả Giám đốc bộ phận thì bộ phận thư ký có tất cả bảy người, mà lần này chỉ tuyển một người, thêm Thẩm Thiên Ca nữa là tám người.



Từ lúc cô ta bước vào văn phòng làm việc, sáu đôi mắt lần lượt đổ dồn về phía cô ta, có thăm dò, có khinh thường, đương nhiên cũng có cả đố kỵ.



Thẩm Thiên Ca khẽ mỉm cười, cô ta đi ngang qua văn phòng rồi đi thẳng vào phòng làm việc của Giám đốc bộ phận Tưởng Vân Thư.



Tuy rằng Tưởng Vân Thư đã ngoài ba mươi tuổi, nhưng so với các cô gái trẻ trung khác trong bộ phận, Tưởng Vân Thư chỉ trông có vẻ trưởng thành hơn họ một chút mà thôi, còn chiếc nhẫn kim cương đang đeo trên ngón áp út chứng minh cô đang trong thời kỳ tân hôn, cũng bởi vì vừa mới đi hưởng tuần trăng mật về nên khuôn mặt xinh đẹp của cô lại có thêm một chút yêu kiều quyến rũ.



Do đã loại Tưởng Vân Thư ra khỏi danh sách đe dọa đến mình, mà Tưởng Vân Thư còn là cấp trên trực tiếp của mình nên Thẩm Thiên Ca vô cùng khách sáo với cô ấy.



“Giám đốc Tưởng, chị tìm em ạ?”



Tưởng Vân Thư dời mắt khỏi màn hình máy tính rồi ngẩng đầu lên nhìn Thẩm Thiên Ca, cũng phát hiện hôm nay Thẩm Thiên Ca trang điểm kỹ hơn rất nhiều so với hôm đi phỏng vấn.



“Theo quy định, nhân viên mới đến làm ở bộ phận thư ký sẽ phải lên tầng thượng gặp Tổng Giám đốc, chị đã gửi email cho trợ lý Tổng Giám đốc rồi, em chuẩn bị đi, có lẽ Tổng Giám đốc Lục sẽ hỏi một số câu hỏi thường ngày, cũng không khác hôm đi phỏng vấn là bao, lát nữa em cứ chuẩn bị qua một chút là được.”



Thẩm Thiên Ca không ngờ có thể gặp mặt Lục Chi Cửu nhanh như thế, trong lòng không khỏi có chút vui mừng. Cô ta biết ngay, lựa chọn đến Tập đoàn Lục Đạt là quyết định chính xác nhất mà.



“Vâng ạ, cảm ơn Giám đốc Tưởng, em nhất định sẽ cố gắng.”



“Ừ, vậy em đi làm việc đi, chị đã bảo Miêu Diệu rồi, hai ngày tới cô ấy sẽ hướng dẫn em, em cứ theo cô ấy, cố gắng làm quen với lịch làm việc.”



“Vâng ạ, vậy em ra đi làm việc đây Giám đốc Tưởng.”



Tưởng Vân Thư nhìn theo bóng dáng của Thẩm Thiên Ca, sinh viên xuất sắc tốt nghiệp Đại học Z của nước M lại chịu đến bộ phận bé nhỏ này của cô làm thư ký, không cần nói cũng biết mục đích thật sự của cô ta là gì rồi.



Nhưng từ một thư ký bình thường, cô có thể lên làm Giám đốc bộ phận, không ai hiểu rõ hơn cô thứ gì mới là nền tảng vững chắc thật sự. Có những thứ, cho dù là gần trong gang tấc, nhưng nếu nó không thuộc về bạn thì cũng đừng bao giờ nghĩ đến.



Cô nhấc tay trái lên nhìn vào chiếc nhẫn kim cương lấp lánh trên ngón áp út, nhẹ nhàng nở nụ cười.



Nhưng có lẽ do những đạo lý này quá đơn giản nên mới có những người xem thường nó, không ngừng phạm phải những điều cấm kỵ, hơn nữa còn là người này tiếp bước người kia, mãi không biết chán.



Dù sao thì trong phòng làm việc đã có mấy người như thế rồi, thêm một Thẩm Thiên Ca nữa cũng chẳng là gì.

Mãi cho đến buổi trưa, Thẩm Thiên Ca vẫn chưa nhận được thông báo của Lục Chi Cửu, những người trong phòng đều đã kéo nhau đi ăn trưa hết rồi, chỉ còn lại một mình Thẩm Thiên Ca.



Tưởng Vân Thư đi từ trong phòng làm việc ra, thấy Thẩm Thiên Ca vẫn đang chờ ở bên ngoài mới như nhớ ra chuyện gì đó: “Thiên Ca, vừa nãy quên mất không nói cho em biết, bên phía Tổng Giám đốc Lục có việc nên nhắc em chiều nay hãy qua, em đi ăn cơm trước đi.”



Thẩm Thiên Ca đứng dậy khỏi vị trí, chỉ một câu quên bỗng dưng khiến cô ta phải đợi hơn một tiếng đồng hồ, sắc mặt của cô ta hơi cứng lại: “Vâng thưa Giám đốc.”



Thẩm Thiên Ca ra khỏi Tập đoàn Lục Đạt, đột nhiên nhớ ra trước lúc ra khỏi nhà, Triệu Hàm có nhờ cô ta đi mua cho mình một chiếc khăn lụa có thể dùng khi tham gia cuộc họp.



Thẩm Thiên Ca dùng điện thoại tìm kiếm thì phát hiện trung tâm thương mại Lục Đạt ở gần đây, cô ta bèn lái xe thẳng đến đó.



Lên khu vực quần áo ở tầng hai của trung tâm thương mại, Thẩm Thiên Ca nhanh chóng chọn xong khăn lụa, nhưng lúc đi ngang qua một cửa hàng thời trang nữ cao cấp, cô ta bỗng nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc.



Người đàn ông đó cao lớn tuấn tú, dáng người thẳng tắp của anh đứng trong cửa hàng thời trang nữ trông cực kỳ chói mắt, khuôn mặt hoàn hảo của anh lại càng khiến cho những nhân viên bán hàng của cửa hàng xuýt xoa hâm mộ. Đó là Lục Chi Cửu mà Thẩm Thiên Ca vừa nhìn đã không thể nào quên.

w๖ebtruy๖enonlin๖ez

Cô ta dừng bước rồi chậm rãi bước vào cửa hàng thời trang nữ đó, giả vờ như đang xem quần áo, nhưng lại luôn liếc mắt về phía Lục Chi Cửu đang đứng cách đó không xa.



Hình như Lục Chi Cửu nói gì đó với nhân viên bán hàng, nhân viên nhanh chóng lấy ra mấy bộ quần áo nữ, anh chọn trúng một chiếc áo sơ mi trắng cổ áo có họa tiết lá sen và một chiếc quần cạp cao ống rộng màu đen.



Do để đi tặng nên anh còn bảo nhân viên gói lại kỹ càng. Anh cầm hộp quà ấy rồi nở nụ cười, sau khi quẹt thẻ xong bèn rời khỏi đó.



Thẩm Thiên Ca đứng ở ngoài cửa, nhìn Lục Chi Cửu đang bước về phía mình. Trong giây phút Lục Chi Cửu sắp ra khỏi cửa hàng, cô ta không nhịn được mà cất tiếng gọi: “Tổng Giám đốc Lục.”



Lục Chi Cửu chỉ hơi dừng lại một chút, cũng chẳng quay đầu lại mà chỉ “Ừ” một tiếng.



Thẩm Thiên Ca nhìn theo Lục Chi Cửu, âm thầm quyết tâm: Một ngày nào đó anh sẽ nhìn thấy em.
Quyên góp ủng hộ vietwriter.vn
Chương 167 MỘT NGÀY NÀO ĐÓ ANH SẼ NHÌN THẤY EM





Là nhân viên mới đến làm ở bộ phận thư ký của Tập đoàn Lục Đạt, hôm nay Thẩm Thiên Ca trang điểm, ăn mặc cực kỳ kỹ càng tỉ mỉ. Tính cả Giám đốc bộ phận thì bộ phận thư ký có tất cả bảy người, mà lần này chỉ tuyển một người, thêm Thẩm Thiên Ca nữa là tám người.



Từ lúc cô ta bước vào văn phòng làm việc, sáu đôi mắt lần lượt đổ dồn về phía cô ta, có thăm dò, có khinh thường, đương nhiên cũng có cả đố kỵ.



Thẩm Thiên Ca khẽ mỉm cười, cô ta đi ngang qua văn phòng rồi đi thẳng vào phòng làm việc của Giám đốc bộ phận Tưởng Vân Thư.



Tuy rằng Tưởng Vân Thư đã ngoài ba mươi tuổi, nhưng so với các cô gái trẻ trung khác trong bộ phận, Tưởng Vân Thư chỉ trông có vẻ trưởng thành hơn họ một chút mà thôi, còn chiếc nhẫn kim cương đang đeo trên ngón áp út chứng minh cô đang trong thời kỳ tân hôn, cũng bởi vì vừa mới đi hưởng tuần trăng mật về nên khuôn mặt xinh đẹp của cô lại có thêm một chút yêu kiều quyến rũ.



Do đã loại Tưởng Vân Thư ra khỏi danh sách đe dọa đến mình, mà Tưởng Vân Thư còn là cấp trên trực tiếp của mình nên Thẩm Thiên Ca vô cùng khách sáo với cô ấy.



“Giám đốc Tưởng, chị tìm em ạ?”



Tưởng Vân Thư dời mắt khỏi màn hình máy tính rồi ngẩng đầu lên nhìn Thẩm Thiên Ca, cũng phát hiện hôm nay Thẩm Thiên Ca trang điểm kỹ hơn rất nhiều so với hôm đi phỏng vấn.



“Theo quy định, nhân viên mới đến làm ở bộ phận thư ký sẽ phải lên tầng thượng gặp Tổng Giám đốc, chị đã gửi email cho trợ lý Tổng Giám đốc rồi, em chuẩn bị đi, có lẽ Tổng Giám đốc Lục sẽ hỏi một số câu hỏi thường ngày, cũng không khác hôm đi phỏng vấn là bao, lát nữa em cứ chuẩn bị qua một chút là được.”



Thẩm Thiên Ca không ngờ có thể gặp mặt Lục Chi Cửu nhanh như thế, trong lòng không khỏi có chút vui mừng. Cô ta biết ngay, lựa chọn đến Tập đoàn Lục Đạt là quyết định chính xác nhất mà.



“Vâng ạ, cảm ơn Giám đốc Tưởng, em nhất định sẽ cố gắng.”



“Ừ, vậy em đi làm việc đi, chị đã bảo Miêu Diệu rồi, hai ngày tới cô ấy sẽ hướng dẫn em, em cứ theo cô ấy, cố gắng làm quen với lịch làm việc.”



“Vâng ạ, vậy em ra đi làm việc đây Giám đốc Tưởng.”



Tưởng Vân Thư nhìn theo bóng dáng của Thẩm Thiên Ca, sinh viên xuất sắc tốt nghiệp Đại học Z của nước M lại chịu đến bộ phận bé nhỏ này của cô làm thư ký, không cần nói cũng biết mục đích thật sự của cô ta là gì rồi.



Nhưng từ một thư ký bình thường, cô có thể lên làm Giám đốc bộ phận, không ai hiểu rõ hơn cô thứ gì mới là nền tảng vững chắc thật sự. Có những thứ, cho dù là gần trong gang tấc, nhưng nếu nó không thuộc về bạn thì cũng đừng bao giờ nghĩ đến.



Cô nhấc tay trái lên nhìn vào chiếc nhẫn kim cương lấp lánh trên ngón áp út, nhẹ nhàng nở nụ cười.



Nhưng có lẽ do những đạo lý này quá đơn giản nên mới có những người xem thường nó, không ngừng phạm phải những điều cấm kỵ, hơn nữa còn là người này tiếp bước người kia, mãi không biết chán.



Dù sao thì trong phòng làm việc đã có mấy người như thế rồi, thêm một Thẩm Thiên Ca nữa cũng chẳng là gì.

Mãi cho đến buổi trưa, Thẩm Thiên Ca vẫn chưa nhận được thông báo của Lục Chi Cửu, những người trong phòng đều đã kéo nhau đi ăn trưa hết rồi, chỉ còn lại một mình Thẩm Thiên Ca.



Tưởng Vân Thư đi từ trong phòng làm việc ra, thấy Thẩm Thiên Ca vẫn đang chờ ở bên ngoài mới như nhớ ra chuyện gì đó: “Thiên Ca, vừa nãy quên mất không nói cho em biết, bên phía Tổng Giám đốc Lục có việc nên nhắc em chiều nay hãy qua, em đi ăn cơm trước đi.”



Thẩm Thiên Ca đứng dậy khỏi vị trí, chỉ một câu quên bỗng dưng khiến cô ta phải đợi hơn một tiếng đồng hồ, sắc mặt của cô ta hơi cứng lại: “Vâng thưa Giám đốc.”



Thẩm Thiên Ca ra khỏi Tập đoàn Lục Đạt, đột nhiên nhớ ra trước lúc ra khỏi nhà, Triệu Hàm có nhờ cô ta đi mua cho mình một chiếc khăn lụa có thể dùng khi tham gia cuộc họp.



Thẩm Thiên Ca dùng điện thoại tìm kiếm thì phát hiện trung tâm thương mại Lục Đạt ở gần đây, cô ta bèn lái xe thẳng đến đó.



Lên khu vực quần áo ở tầng hai của trung tâm thương mại, Thẩm Thiên Ca nhanh chóng chọn xong khăn lụa, nhưng lúc đi ngang qua một cửa hàng thời trang nữ cao cấp, cô ta bỗng nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc.



Người đàn ông đó cao lớn tuấn tú, dáng người thẳng tắp của anh đứng trong cửa hàng thời trang nữ trông cực kỳ chói mắt, khuôn mặt hoàn hảo của anh lại càng khiến cho những nhân viên bán hàng của cửa hàng xuýt xoa hâm mộ. Đó là Lục Chi Cửu mà Thẩm Thiên Ca vừa nhìn đã không thể nào quên.

w๖ebtruy๖enonlin๖ez

Cô ta dừng bước rồi chậm rãi bước vào cửa hàng thời trang nữ đó, giả vờ như đang xem quần áo, nhưng lại luôn liếc mắt về phía Lục Chi Cửu đang đứng cách đó không xa.



Hình như Lục Chi Cửu nói gì đó với nhân viên bán hàng, nhân viên nhanh chóng lấy ra mấy bộ quần áo nữ, anh chọn trúng một chiếc áo sơ mi trắng cổ áo có họa tiết lá sen và một chiếc quần cạp cao ống rộng màu đen.



Do để đi tặng nên anh còn bảo nhân viên gói lại kỹ càng. Anh cầm hộp quà ấy rồi nở nụ cười, sau khi quẹt thẻ xong bèn rời khỏi đó.



Thẩm Thiên Ca đứng ở ngoài cửa, nhìn Lục Chi Cửu đang bước về phía mình. Trong giây phút Lục Chi Cửu sắp ra khỏi cửa hàng, cô ta không nhịn được mà cất tiếng gọi: “Tổng Giám đốc Lục.”



Lục Chi Cửu chỉ hơi dừng lại một chút, cũng chẳng quay đầu lại mà chỉ “Ừ” một tiếng.



Thẩm Thiên Ca nhìn theo Lục Chi Cửu, âm thầm quyết tâm: Một ngày nào đó anh sẽ nhìn thấy em.
Quyên góp ủng hộ vietwriter.vn
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom