Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 221 - Chương 221
Chương 221 THẨM THIÊN TRƯỜNG “CẬY ĐƯỢC CƯNG CHIỀU MÀ KIÊU NGẠO”
"Chẳng phải trước đây anh đều ngồi đợi ở trong xe hay sao, sao ban nãy lại đứng ở bên ngoài vậy?” Để che giấu đi sự lúng túng của bản thân, Thẩm Thiên Trường không thể không lên tiếng hỏi trước.
“Ừ, đột nhiên anh muốn hút điếu thuốc.”
“Hút thuốc lá có hại cho sức khỏe!”
Nghe cô nói thế, đột nhiên Lục Chi Cửu hơi hiểu ra: “Em để ý chuyện anh đứng bên ngoài hay để ý chuyện anh hút thuốc?”
“Đều để ý!”
Ngoại hình thế này thì ít xuất hiện ở các trường hợp công khai thôi, nếu không lại không biết sẽ tìm về cho cô thêm bao nhiêu tình địch nữa! Anh không nhìn thấy ban nãy ở bên ngoài có bao nhiêu cô gái nhìn mình hay sao?
Lục Chi Cửu thấy cô đỏ bừng mặt, gương mặt xụ xuống giống hệt như chiếc bánh bao nhưng lại trông đáng yêu vô cùng. Anh lặng lẽ thở dài, khuôn mặt cũng lộ ra chút bất lực nhưng tâm trạng lại tốt đến lạ thường.
Anh đưa tay tháo dây an toàn trên người mình rồi bất ngờ nhào về phía Thẩm Thiên Trường, lần này mới thật sự hôn lên môi cô. Đôi môi lành lạnh của anh tràn đầy dịu dàng khiến cô suýt chút nữa đắm chìm vào trong đó.
Âu yếm trong giây lát, mãi cho đến khi hai người tách nhau ra, Thẩm Thiên Trường thở hổn hển nhìn anh.
Hành động này là có ý gì đây?
“Để em phải ghen là do người làm bạn trai như anh chưa làm hết trách nhiệm, coi như anh tự phạt.”
Thẩm Thiên Trường trừng mắt nhìn anh, tự phạt kiểu gì vậy, đây là phạt anh hay phạt cô vậy?
“Lục Chi Cửu, em phát hiện có lúc anh thật sự rất chi là không biết xấu hổ đấy!”
Từ bé đến giờ đây là lần đầu tiên có người dùng cụm tính từ “không biết xấu hổ” để miêu tả anh, vậy mà anh lại cảm thấy có chút... thích thú!
“Anh chỉ không biết xấu hổ với một mình em.”
“Hừ, lại còn mặt dày nữa!”
“Học em đấy.”
“...”
***
Bởi vì lúc này đã rất sát giờ chiếu phim, mà rạp chiếu phim cũng không phải nằm ở khu trung tâm thành phố, cách cao ốc Thiên Diệp khá xa nên Thẩm Thiên Trường và Lục Chi Cửu chỉ tìm đại một quán ăn nào đó gọi pizza ăn cho nhanh rồi sau đó đến rạp chiếu phim luôn.
Đến rạp chiếu phim, vừa ngửi thấy mùi bắp rang bơ quen thuộc thì nước miếng của Thẩm Thiên Trường đã sắp chảy ra ngoài đến nơi rồi. Hình như từ sau khi về thành phố Vân cô chưa đi xem phim lần nào, trước đây khi còn học ở Đại học S, cô và Trần Tử Nhiễm đi xem nhiều hơn.
“Lục Chi Cửu, em muốn ăn cái kia.” Thẩm Thiên Trường kéo tay áo của Lục Chi Cửu rồi chỉ vào bịch bắp rang bơ đang đặt cạnh quầy bán vé.
Lục Chi Cửu nhìn theo hướng cô chỉ, vẻ mặt có chút mịt mờ: “Cái nào?”
“Bắp rang bơ đó! Chắc không phải anh không biết cả bắp rang bơ đấy chứ?”
Bắp rang bơ ư?
Lục Chi Cửu truy tìm từ ngữ này trong trí nhớ, hình như là thứ đồ ăn mà bản thân anh thích ăn hồi còn bé, nhưng từ sau khi đến nước M, anh đã không ăn nữa rồi.
May là lễ tân treo tấm bảng viết giá combo ra bên ngoài, anh bước đến chỗ nhân viên phục vụ mua một bịch bắp rang bơ, hai cốc coca và hai ly kem.
Lúc thanh toán, anh lấy tấm thẻ ngân hàng màu đen mà mình vẫn thường dùng ra, nhân viên bán hàng thấy tấm thẻ đó thì xanh mặt, chỉ là combo đồ ăn hơn sáu mươi tệ thôi mà, có cần đến mức phải khoe khoang thế không?
Thẩm Thiên Trường thấy Lục Chi Cửu và nhân viên bán hàng đờ người ở đó mới vội vàng chạy tới lấy lại tấm thẻ của Lục Chi Cửu rồi vội vàng dùng điện thoại quét mã thanh toán, ngại ngùng kéo Lục Chi Cửu đến cửa kiểm tra vé.
Lục Chi Cửu nhìn cô bằng ánh mắt khó hiểu.
Mãi cho đến khi hai người ngồi vào chỗ, Thẩm Thiên Trường đưa tay lấy cốc coca từ trong tay anh đặt vào giá để nước uống xong rồi mới lên tiếng: “Anh không biết hiện giờ đều dùng điện thoại để thanh toán sao? Có mấy chục tệ mà anh quẹt thẻ gì chứ?”
“Thanh toán bằng điện thoại hả?” Anh vẫn luôn quẹt thẻ mà.
Thẩm Thiên Trường lại thở dài, cô nhớ WeChat của Lục Chi Cửu cũng là mới lập từ sau khi quen cô, thật sự anh sống chẳng khác nào người già cả.
“Đưa điện thoại đây cho em.”
Lục Chi Cửu ngoan ngoãn lấy điện thoại đưa cho Thẩm Thiên Trường, mật khẩu vẫn là 117799.
Thẩm Thiên Trường mở WeChat của Lục Chi Cửu, liên kết thẻ ngân hàng với tài khoản WeChat của anh, còn dạy anh phải thanh toán thế nào, tặng lì xì ra sao.
Lục Chi Cửu như biết thêm được một điều mới lạ: “Vậy chẳng phải chỉ cần đem theo điện thoại khi ra ngoài là được hay sao?”
Thẩm Thiên Trường tỏ vẻ khinh bỉ: “Đúng rồi đó, anh nhà quê từ nước ngoài về ạ!”
“…” Hãy vào vietwriter.vn để đọc truyện nhanh hơn!
Lục Chi Cửu nhìn Thẩm Thiên Trường “cậy được cưng chiều mà kiêu ngạo”, đột nhiên cảm thấy quãng đời sau này của mình mờ mịt hẳn.
***
Đèn chợt tối đi, phim chuẩn bị chiếu.
Tuy chỉ là một rạp chiếu phim nhỏ nhưng buổi chiếu thử ngày hôm nay cũng khá đông người. Lục Chi Cửu và Thẩm Thiên Trường ngồi ở vị trí trung tâm, khi phim chiếu được ba mươi giây đầu, Thẩm Thiên Trường mới phát hiện đây là một bộ phim cổ trang.
Cô thật sự đã đánh giá cao tế bào lãng mạn trên người Lục Chi Cửu quá rồi, cô còn tưởng rằng Lục Chi Cửu sẽ đưa cô đi xem phim tình yêu lãng mạn ngọt ngào gì cơ. Mới xem hết đoạn đầu, điện thoại của Lục Chi Cửu bỗng đổ chuông.
Là Cố Ngôn Quyết gọi tới.
“A lô, chẳng phải cậu nói với anh em là bao rạp hả? Sao chẳng thấy có ai thế?”
“Là cậu bao rạp, không phải tôi.”
“…”
Lúc này Cố Ngôn Quyết đang đứng trong một phòng chiếu phim không có một ai, anh cảm thấy bản thân giống như một thằng ngốc vậy…
Đợi Lục Chi Cửu cúp máy, Thẩm Thiên Trường mới hỏi: “Cố Ngôn Quyết gọi tới sao anh? Anh ấy bao rạp ạ?”
“Ừ.”
“Sao chúng ta không đến rạp mà anh ấy bao vậy?”
Lục Chi Cửu bình thản đáp: “Lát nữa ở đây có tổ chức roadshow.”
“Roadshow ạ?” Thẩm Thiên Trường hơi không hiểu gì.
Vừa dứt lời, phía sau vang lên giọng nói bực bội của một người đàn ông: “Này, hai đứa óc chó ngồi phía trước kia, sang lên một tí được không vậy, đây là rạp chiếu phim, không phải nhà riêng của hai người đâu.”
Người đàn ông ngồi phía sau đã cảm thấy không thoải mái khi bị thân hình cao lớn của Lục Chi Cửu che khuất tầm nhìn rồi, giờ lại nghe thấy Lục Chi Cửu và Thẩm Thiên Trường nói chuyện, cuối cùng anh ta cũng nắm được cơ hội lên tiếng chửi mắng.
Thẩm Thiên Trường nghe thấy bị mắng bèn vội vàng cúi đầu ăn kem.
Nhưng Lục Chi Cửu lại nhíu mày rồi từ từ quay đầu lại nhìn. Vốn là người đàn ông đó ngồi ở vị trí cách Lục Chi Cửu một hàng ghế, nhờ ánh sáng hắt từ màn hình chiếu phim, anh ta không khỏi giật mình khi nhìn thấy góc nghiêng khuôn mặt và ánh mắt sắc bén của Lục Chi Cửu.
Thẩm Thiên Trường thấy anh dọa người khác như thế bèn vội vàng quay đầu anh lại rồi tiện tay nhét cho anh một miếng kem.
Lục Chi Cửu càng nhíu chặt mày hơn, trước giờ anh không thích ăn đồ ngọt, miếng kem này thật sự khiến anh cảm thấy ngấy đến mức rùng mình.
Thẩm Thiên Trường không chú ý đến sắc mặt của anh, ăn hết kem cô lại bắt đầu ăn bắp rang bơ, vừa ăn vừa nghiêm túc xem phim.
Sau cảnh ép cung nặng nề tàn ác, trên màn hình đột nhiên xuất hiện một khuôn mặt xinh đẹp tuyệt trần, tất cả mọi người trong phòng chiếu đều sững sờ.
Thẩm Thiên Trường lại càng hóa đá, bởi vì đó là khuôn mặt mà cô quen thuộc, người đó là… Nhan Thuấn Hoa?
Thẩm Thiên Trường quay đầu nhìn Lục Chi Cửu bằng vẻ mặt nghi hoặc, Lục Chi Cửu đáp trả cô một ánh mắt khẳng định.
Thẩm Thiên Trường muốn ngất ngay tại chỗ, chuyện gì thế này, Chiêu Hòa Kỷ Sự do Nhan Thuấn Hoa đóng ư? Thảo nào mà Cố Ngôn Quyết lại bao rạp. Nhưng chẳng phải là anh ấy không thích Nhan Thuấn Hoa hay sao?
Quyên góp ủng hộ vietwriter.vn
Chương 221 THẨM THIÊN TRƯỜNG “CẬY ĐƯỢC CƯNG CHIỀU MÀ KIÊU NGẠO”
"Chẳng phải trước đây anh đều ngồi đợi ở trong xe hay sao, sao ban nãy lại đứng ở bên ngoài vậy?” Để che giấu đi sự lúng túng của bản thân, Thẩm Thiên Trường không thể không lên tiếng hỏi trước.
“Ừ, đột nhiên anh muốn hút điếu thuốc.”
“Hút thuốc lá có hại cho sức khỏe!”
Nghe cô nói thế, đột nhiên Lục Chi Cửu hơi hiểu ra: “Em để ý chuyện anh đứng bên ngoài hay để ý chuyện anh hút thuốc?”
“Đều để ý!”
Ngoại hình thế này thì ít xuất hiện ở các trường hợp công khai thôi, nếu không lại không biết sẽ tìm về cho cô thêm bao nhiêu tình địch nữa! Anh không nhìn thấy ban nãy ở bên ngoài có bao nhiêu cô gái nhìn mình hay sao?
Lục Chi Cửu thấy cô đỏ bừng mặt, gương mặt xụ xuống giống hệt như chiếc bánh bao nhưng lại trông đáng yêu vô cùng. Anh lặng lẽ thở dài, khuôn mặt cũng lộ ra chút bất lực nhưng tâm trạng lại tốt đến lạ thường.
Anh đưa tay tháo dây an toàn trên người mình rồi bất ngờ nhào về phía Thẩm Thiên Trường, lần này mới thật sự hôn lên môi cô. Đôi môi lành lạnh của anh tràn đầy dịu dàng khiến cô suýt chút nữa đắm chìm vào trong đó.
Âu yếm trong giây lát, mãi cho đến khi hai người tách nhau ra, Thẩm Thiên Trường thở hổn hển nhìn anh.
Hành động này là có ý gì đây?
“Để em phải ghen là do người làm bạn trai như anh chưa làm hết trách nhiệm, coi như anh tự phạt.”
Thẩm Thiên Trường trừng mắt nhìn anh, tự phạt kiểu gì vậy, đây là phạt anh hay phạt cô vậy?
“Lục Chi Cửu, em phát hiện có lúc anh thật sự rất chi là không biết xấu hổ đấy!”
Từ bé đến giờ đây là lần đầu tiên có người dùng cụm tính từ “không biết xấu hổ” để miêu tả anh, vậy mà anh lại cảm thấy có chút... thích thú!
“Anh chỉ không biết xấu hổ với một mình em.”
“Hừ, lại còn mặt dày nữa!”
“Học em đấy.”
“...”
***
Bởi vì lúc này đã rất sát giờ chiếu phim, mà rạp chiếu phim cũng không phải nằm ở khu trung tâm thành phố, cách cao ốc Thiên Diệp khá xa nên Thẩm Thiên Trường và Lục Chi Cửu chỉ tìm đại một quán ăn nào đó gọi pizza ăn cho nhanh rồi sau đó đến rạp chiếu phim luôn.
Đến rạp chiếu phim, vừa ngửi thấy mùi bắp rang bơ quen thuộc thì nước miếng của Thẩm Thiên Trường đã sắp chảy ra ngoài đến nơi rồi. Hình như từ sau khi về thành phố Vân cô chưa đi xem phim lần nào, trước đây khi còn học ở Đại học S, cô và Trần Tử Nhiễm đi xem nhiều hơn.
“Lục Chi Cửu, em muốn ăn cái kia.” Thẩm Thiên Trường kéo tay áo của Lục Chi Cửu rồi chỉ vào bịch bắp rang bơ đang đặt cạnh quầy bán vé.
Lục Chi Cửu nhìn theo hướng cô chỉ, vẻ mặt có chút mịt mờ: “Cái nào?”
“Bắp rang bơ đó! Chắc không phải anh không biết cả bắp rang bơ đấy chứ?”
Bắp rang bơ ư?
Lục Chi Cửu truy tìm từ ngữ này trong trí nhớ, hình như là thứ đồ ăn mà bản thân anh thích ăn hồi còn bé, nhưng từ sau khi đến nước M, anh đã không ăn nữa rồi.
May là lễ tân treo tấm bảng viết giá combo ra bên ngoài, anh bước đến chỗ nhân viên phục vụ mua một bịch bắp rang bơ, hai cốc coca và hai ly kem.
Lúc thanh toán, anh lấy tấm thẻ ngân hàng màu đen mà mình vẫn thường dùng ra, nhân viên bán hàng thấy tấm thẻ đó thì xanh mặt, chỉ là combo đồ ăn hơn sáu mươi tệ thôi mà, có cần đến mức phải khoe khoang thế không?
Thẩm Thiên Trường thấy Lục Chi Cửu và nhân viên bán hàng đờ người ở đó mới vội vàng chạy tới lấy lại tấm thẻ của Lục Chi Cửu rồi vội vàng dùng điện thoại quét mã thanh toán, ngại ngùng kéo Lục Chi Cửu đến cửa kiểm tra vé.
Lục Chi Cửu nhìn cô bằng ánh mắt khó hiểu.
Mãi cho đến khi hai người ngồi vào chỗ, Thẩm Thiên Trường đưa tay lấy cốc coca từ trong tay anh đặt vào giá để nước uống xong rồi mới lên tiếng: “Anh không biết hiện giờ đều dùng điện thoại để thanh toán sao? Có mấy chục tệ mà anh quẹt thẻ gì chứ?”
“Thanh toán bằng điện thoại hả?” Anh vẫn luôn quẹt thẻ mà.
Thẩm Thiên Trường lại thở dài, cô nhớ WeChat của Lục Chi Cửu cũng là mới lập từ sau khi quen cô, thật sự anh sống chẳng khác nào người già cả.
“Đưa điện thoại đây cho em.”
Lục Chi Cửu ngoan ngoãn lấy điện thoại đưa cho Thẩm Thiên Trường, mật khẩu vẫn là 117799.
Thẩm Thiên Trường mở WeChat của Lục Chi Cửu, liên kết thẻ ngân hàng với tài khoản WeChat của anh, còn dạy anh phải thanh toán thế nào, tặng lì xì ra sao.
Lục Chi Cửu như biết thêm được một điều mới lạ: “Vậy chẳng phải chỉ cần đem theo điện thoại khi ra ngoài là được hay sao?”
Thẩm Thiên Trường tỏ vẻ khinh bỉ: “Đúng rồi đó, anh nhà quê từ nước ngoài về ạ!”
“…” Hãy vào vietwriter.vn để đọc truyện nhanh hơn!
Lục Chi Cửu nhìn Thẩm Thiên Trường “cậy được cưng chiều mà kiêu ngạo”, đột nhiên cảm thấy quãng đời sau này của mình mờ mịt hẳn.
***
Đèn chợt tối đi, phim chuẩn bị chiếu.
Tuy chỉ là một rạp chiếu phim nhỏ nhưng buổi chiếu thử ngày hôm nay cũng khá đông người. Lục Chi Cửu và Thẩm Thiên Trường ngồi ở vị trí trung tâm, khi phim chiếu được ba mươi giây đầu, Thẩm Thiên Trường mới phát hiện đây là một bộ phim cổ trang.
Cô thật sự đã đánh giá cao tế bào lãng mạn trên người Lục Chi Cửu quá rồi, cô còn tưởng rằng Lục Chi Cửu sẽ đưa cô đi xem phim tình yêu lãng mạn ngọt ngào gì cơ. Mới xem hết đoạn đầu, điện thoại của Lục Chi Cửu bỗng đổ chuông.
Là Cố Ngôn Quyết gọi tới.
“A lô, chẳng phải cậu nói với anh em là bao rạp hả? Sao chẳng thấy có ai thế?”
“Là cậu bao rạp, không phải tôi.”
“…”
Lúc này Cố Ngôn Quyết đang đứng trong một phòng chiếu phim không có một ai, anh cảm thấy bản thân giống như một thằng ngốc vậy…
Đợi Lục Chi Cửu cúp máy, Thẩm Thiên Trường mới hỏi: “Cố Ngôn Quyết gọi tới sao anh? Anh ấy bao rạp ạ?”
“Ừ.”
“Sao chúng ta không đến rạp mà anh ấy bao vậy?”
Lục Chi Cửu bình thản đáp: “Lát nữa ở đây có tổ chức roadshow.”
“Roadshow ạ?” Thẩm Thiên Trường hơi không hiểu gì.
Vừa dứt lời, phía sau vang lên giọng nói bực bội của một người đàn ông: “Này, hai đứa óc chó ngồi phía trước kia, sang lên một tí được không vậy, đây là rạp chiếu phim, không phải nhà riêng của hai người đâu.”
Người đàn ông ngồi phía sau đã cảm thấy không thoải mái khi bị thân hình cao lớn của Lục Chi Cửu che khuất tầm nhìn rồi, giờ lại nghe thấy Lục Chi Cửu và Thẩm Thiên Trường nói chuyện, cuối cùng anh ta cũng nắm được cơ hội lên tiếng chửi mắng.
Thẩm Thiên Trường nghe thấy bị mắng bèn vội vàng cúi đầu ăn kem.
Nhưng Lục Chi Cửu lại nhíu mày rồi từ từ quay đầu lại nhìn. Vốn là người đàn ông đó ngồi ở vị trí cách Lục Chi Cửu một hàng ghế, nhờ ánh sáng hắt từ màn hình chiếu phim, anh ta không khỏi giật mình khi nhìn thấy góc nghiêng khuôn mặt và ánh mắt sắc bén của Lục Chi Cửu.
Thẩm Thiên Trường thấy anh dọa người khác như thế bèn vội vàng quay đầu anh lại rồi tiện tay nhét cho anh một miếng kem.
Lục Chi Cửu càng nhíu chặt mày hơn, trước giờ anh không thích ăn đồ ngọt, miếng kem này thật sự khiến anh cảm thấy ngấy đến mức rùng mình.
Thẩm Thiên Trường không chú ý đến sắc mặt của anh, ăn hết kem cô lại bắt đầu ăn bắp rang bơ, vừa ăn vừa nghiêm túc xem phim.
Sau cảnh ép cung nặng nề tàn ác, trên màn hình đột nhiên xuất hiện một khuôn mặt xinh đẹp tuyệt trần, tất cả mọi người trong phòng chiếu đều sững sờ.
Thẩm Thiên Trường lại càng hóa đá, bởi vì đó là khuôn mặt mà cô quen thuộc, người đó là… Nhan Thuấn Hoa?
Thẩm Thiên Trường quay đầu nhìn Lục Chi Cửu bằng vẻ mặt nghi hoặc, Lục Chi Cửu đáp trả cô một ánh mắt khẳng định.
Thẩm Thiên Trường muốn ngất ngay tại chỗ, chuyện gì thế này, Chiêu Hòa Kỷ Sự do Nhan Thuấn Hoa đóng ư? Thảo nào mà Cố Ngôn Quyết lại bao rạp. Nhưng chẳng phải là anh ấy không thích Nhan Thuấn Hoa hay sao?
Quyên góp ủng hộ vietwriter.vn
"Chẳng phải trước đây anh đều ngồi đợi ở trong xe hay sao, sao ban nãy lại đứng ở bên ngoài vậy?” Để che giấu đi sự lúng túng của bản thân, Thẩm Thiên Trường không thể không lên tiếng hỏi trước.
“Ừ, đột nhiên anh muốn hút điếu thuốc.”
“Hút thuốc lá có hại cho sức khỏe!”
Nghe cô nói thế, đột nhiên Lục Chi Cửu hơi hiểu ra: “Em để ý chuyện anh đứng bên ngoài hay để ý chuyện anh hút thuốc?”
“Đều để ý!”
Ngoại hình thế này thì ít xuất hiện ở các trường hợp công khai thôi, nếu không lại không biết sẽ tìm về cho cô thêm bao nhiêu tình địch nữa! Anh không nhìn thấy ban nãy ở bên ngoài có bao nhiêu cô gái nhìn mình hay sao?
Lục Chi Cửu thấy cô đỏ bừng mặt, gương mặt xụ xuống giống hệt như chiếc bánh bao nhưng lại trông đáng yêu vô cùng. Anh lặng lẽ thở dài, khuôn mặt cũng lộ ra chút bất lực nhưng tâm trạng lại tốt đến lạ thường.
Anh đưa tay tháo dây an toàn trên người mình rồi bất ngờ nhào về phía Thẩm Thiên Trường, lần này mới thật sự hôn lên môi cô. Đôi môi lành lạnh của anh tràn đầy dịu dàng khiến cô suýt chút nữa đắm chìm vào trong đó.
Âu yếm trong giây lát, mãi cho đến khi hai người tách nhau ra, Thẩm Thiên Trường thở hổn hển nhìn anh.
Hành động này là có ý gì đây?
“Để em phải ghen là do người làm bạn trai như anh chưa làm hết trách nhiệm, coi như anh tự phạt.”
Thẩm Thiên Trường trừng mắt nhìn anh, tự phạt kiểu gì vậy, đây là phạt anh hay phạt cô vậy?
“Lục Chi Cửu, em phát hiện có lúc anh thật sự rất chi là không biết xấu hổ đấy!”
Từ bé đến giờ đây là lần đầu tiên có người dùng cụm tính từ “không biết xấu hổ” để miêu tả anh, vậy mà anh lại cảm thấy có chút... thích thú!
“Anh chỉ không biết xấu hổ với một mình em.”
“Hừ, lại còn mặt dày nữa!”
“Học em đấy.”
“...”
***
Bởi vì lúc này đã rất sát giờ chiếu phim, mà rạp chiếu phim cũng không phải nằm ở khu trung tâm thành phố, cách cao ốc Thiên Diệp khá xa nên Thẩm Thiên Trường và Lục Chi Cửu chỉ tìm đại một quán ăn nào đó gọi pizza ăn cho nhanh rồi sau đó đến rạp chiếu phim luôn.
Đến rạp chiếu phim, vừa ngửi thấy mùi bắp rang bơ quen thuộc thì nước miếng của Thẩm Thiên Trường đã sắp chảy ra ngoài đến nơi rồi. Hình như từ sau khi về thành phố Vân cô chưa đi xem phim lần nào, trước đây khi còn học ở Đại học S, cô và Trần Tử Nhiễm đi xem nhiều hơn.
“Lục Chi Cửu, em muốn ăn cái kia.” Thẩm Thiên Trường kéo tay áo của Lục Chi Cửu rồi chỉ vào bịch bắp rang bơ đang đặt cạnh quầy bán vé.
Lục Chi Cửu nhìn theo hướng cô chỉ, vẻ mặt có chút mịt mờ: “Cái nào?”
“Bắp rang bơ đó! Chắc không phải anh không biết cả bắp rang bơ đấy chứ?”
Bắp rang bơ ư?
Lục Chi Cửu truy tìm từ ngữ này trong trí nhớ, hình như là thứ đồ ăn mà bản thân anh thích ăn hồi còn bé, nhưng từ sau khi đến nước M, anh đã không ăn nữa rồi.
May là lễ tân treo tấm bảng viết giá combo ra bên ngoài, anh bước đến chỗ nhân viên phục vụ mua một bịch bắp rang bơ, hai cốc coca và hai ly kem.
Lúc thanh toán, anh lấy tấm thẻ ngân hàng màu đen mà mình vẫn thường dùng ra, nhân viên bán hàng thấy tấm thẻ đó thì xanh mặt, chỉ là combo đồ ăn hơn sáu mươi tệ thôi mà, có cần đến mức phải khoe khoang thế không?
Thẩm Thiên Trường thấy Lục Chi Cửu và nhân viên bán hàng đờ người ở đó mới vội vàng chạy tới lấy lại tấm thẻ của Lục Chi Cửu rồi vội vàng dùng điện thoại quét mã thanh toán, ngại ngùng kéo Lục Chi Cửu đến cửa kiểm tra vé.
Lục Chi Cửu nhìn cô bằng ánh mắt khó hiểu.
Mãi cho đến khi hai người ngồi vào chỗ, Thẩm Thiên Trường đưa tay lấy cốc coca từ trong tay anh đặt vào giá để nước uống xong rồi mới lên tiếng: “Anh không biết hiện giờ đều dùng điện thoại để thanh toán sao? Có mấy chục tệ mà anh quẹt thẻ gì chứ?”
“Thanh toán bằng điện thoại hả?” Anh vẫn luôn quẹt thẻ mà.
Thẩm Thiên Trường lại thở dài, cô nhớ WeChat của Lục Chi Cửu cũng là mới lập từ sau khi quen cô, thật sự anh sống chẳng khác nào người già cả.
“Đưa điện thoại đây cho em.”
Lục Chi Cửu ngoan ngoãn lấy điện thoại đưa cho Thẩm Thiên Trường, mật khẩu vẫn là 117799.
Thẩm Thiên Trường mở WeChat của Lục Chi Cửu, liên kết thẻ ngân hàng với tài khoản WeChat của anh, còn dạy anh phải thanh toán thế nào, tặng lì xì ra sao.
Lục Chi Cửu như biết thêm được một điều mới lạ: “Vậy chẳng phải chỉ cần đem theo điện thoại khi ra ngoài là được hay sao?”
Thẩm Thiên Trường tỏ vẻ khinh bỉ: “Đúng rồi đó, anh nhà quê từ nước ngoài về ạ!”
“…” Hãy vào vietwriter.vn để đọc truyện nhanh hơn!
Lục Chi Cửu nhìn Thẩm Thiên Trường “cậy được cưng chiều mà kiêu ngạo”, đột nhiên cảm thấy quãng đời sau này của mình mờ mịt hẳn.
***
Đèn chợt tối đi, phim chuẩn bị chiếu.
Tuy chỉ là một rạp chiếu phim nhỏ nhưng buổi chiếu thử ngày hôm nay cũng khá đông người. Lục Chi Cửu và Thẩm Thiên Trường ngồi ở vị trí trung tâm, khi phim chiếu được ba mươi giây đầu, Thẩm Thiên Trường mới phát hiện đây là một bộ phim cổ trang.
Cô thật sự đã đánh giá cao tế bào lãng mạn trên người Lục Chi Cửu quá rồi, cô còn tưởng rằng Lục Chi Cửu sẽ đưa cô đi xem phim tình yêu lãng mạn ngọt ngào gì cơ. Mới xem hết đoạn đầu, điện thoại của Lục Chi Cửu bỗng đổ chuông.
Là Cố Ngôn Quyết gọi tới.
“A lô, chẳng phải cậu nói với anh em là bao rạp hả? Sao chẳng thấy có ai thế?”
“Là cậu bao rạp, không phải tôi.”
“…”
Lúc này Cố Ngôn Quyết đang đứng trong một phòng chiếu phim không có một ai, anh cảm thấy bản thân giống như một thằng ngốc vậy…
Đợi Lục Chi Cửu cúp máy, Thẩm Thiên Trường mới hỏi: “Cố Ngôn Quyết gọi tới sao anh? Anh ấy bao rạp ạ?”
“Ừ.”
“Sao chúng ta không đến rạp mà anh ấy bao vậy?”
Lục Chi Cửu bình thản đáp: “Lát nữa ở đây có tổ chức roadshow.”
“Roadshow ạ?” Thẩm Thiên Trường hơi không hiểu gì.
Vừa dứt lời, phía sau vang lên giọng nói bực bội của một người đàn ông: “Này, hai đứa óc chó ngồi phía trước kia, sang lên một tí được không vậy, đây là rạp chiếu phim, không phải nhà riêng của hai người đâu.”
Người đàn ông ngồi phía sau đã cảm thấy không thoải mái khi bị thân hình cao lớn của Lục Chi Cửu che khuất tầm nhìn rồi, giờ lại nghe thấy Lục Chi Cửu và Thẩm Thiên Trường nói chuyện, cuối cùng anh ta cũng nắm được cơ hội lên tiếng chửi mắng.
Thẩm Thiên Trường nghe thấy bị mắng bèn vội vàng cúi đầu ăn kem.
Nhưng Lục Chi Cửu lại nhíu mày rồi từ từ quay đầu lại nhìn. Vốn là người đàn ông đó ngồi ở vị trí cách Lục Chi Cửu một hàng ghế, nhờ ánh sáng hắt từ màn hình chiếu phim, anh ta không khỏi giật mình khi nhìn thấy góc nghiêng khuôn mặt và ánh mắt sắc bén của Lục Chi Cửu.
Thẩm Thiên Trường thấy anh dọa người khác như thế bèn vội vàng quay đầu anh lại rồi tiện tay nhét cho anh một miếng kem.
Lục Chi Cửu càng nhíu chặt mày hơn, trước giờ anh không thích ăn đồ ngọt, miếng kem này thật sự khiến anh cảm thấy ngấy đến mức rùng mình.
Thẩm Thiên Trường không chú ý đến sắc mặt của anh, ăn hết kem cô lại bắt đầu ăn bắp rang bơ, vừa ăn vừa nghiêm túc xem phim.
Sau cảnh ép cung nặng nề tàn ác, trên màn hình đột nhiên xuất hiện một khuôn mặt xinh đẹp tuyệt trần, tất cả mọi người trong phòng chiếu đều sững sờ.
Thẩm Thiên Trường lại càng hóa đá, bởi vì đó là khuôn mặt mà cô quen thuộc, người đó là… Nhan Thuấn Hoa?
Thẩm Thiên Trường quay đầu nhìn Lục Chi Cửu bằng vẻ mặt nghi hoặc, Lục Chi Cửu đáp trả cô một ánh mắt khẳng định.
Thẩm Thiên Trường muốn ngất ngay tại chỗ, chuyện gì thế này, Chiêu Hòa Kỷ Sự do Nhan Thuấn Hoa đóng ư? Thảo nào mà Cố Ngôn Quyết lại bao rạp. Nhưng chẳng phải là anh ấy không thích Nhan Thuấn Hoa hay sao?
Quyên góp ủng hộ vietwriter.vn
Chương 221 THẨM THIÊN TRƯỜNG “CẬY ĐƯỢC CƯNG CHIỀU MÀ KIÊU NGẠO”
"Chẳng phải trước đây anh đều ngồi đợi ở trong xe hay sao, sao ban nãy lại đứng ở bên ngoài vậy?” Để che giấu đi sự lúng túng của bản thân, Thẩm Thiên Trường không thể không lên tiếng hỏi trước.
“Ừ, đột nhiên anh muốn hút điếu thuốc.”
“Hút thuốc lá có hại cho sức khỏe!”
Nghe cô nói thế, đột nhiên Lục Chi Cửu hơi hiểu ra: “Em để ý chuyện anh đứng bên ngoài hay để ý chuyện anh hút thuốc?”
“Đều để ý!”
Ngoại hình thế này thì ít xuất hiện ở các trường hợp công khai thôi, nếu không lại không biết sẽ tìm về cho cô thêm bao nhiêu tình địch nữa! Anh không nhìn thấy ban nãy ở bên ngoài có bao nhiêu cô gái nhìn mình hay sao?
Lục Chi Cửu thấy cô đỏ bừng mặt, gương mặt xụ xuống giống hệt như chiếc bánh bao nhưng lại trông đáng yêu vô cùng. Anh lặng lẽ thở dài, khuôn mặt cũng lộ ra chút bất lực nhưng tâm trạng lại tốt đến lạ thường.
Anh đưa tay tháo dây an toàn trên người mình rồi bất ngờ nhào về phía Thẩm Thiên Trường, lần này mới thật sự hôn lên môi cô. Đôi môi lành lạnh của anh tràn đầy dịu dàng khiến cô suýt chút nữa đắm chìm vào trong đó.
Âu yếm trong giây lát, mãi cho đến khi hai người tách nhau ra, Thẩm Thiên Trường thở hổn hển nhìn anh.
Hành động này là có ý gì đây?
“Để em phải ghen là do người làm bạn trai như anh chưa làm hết trách nhiệm, coi như anh tự phạt.”
Thẩm Thiên Trường trừng mắt nhìn anh, tự phạt kiểu gì vậy, đây là phạt anh hay phạt cô vậy?
“Lục Chi Cửu, em phát hiện có lúc anh thật sự rất chi là không biết xấu hổ đấy!”
Từ bé đến giờ đây là lần đầu tiên có người dùng cụm tính từ “không biết xấu hổ” để miêu tả anh, vậy mà anh lại cảm thấy có chút... thích thú!
“Anh chỉ không biết xấu hổ với một mình em.”
“Hừ, lại còn mặt dày nữa!”
“Học em đấy.”
“...”
***
Bởi vì lúc này đã rất sát giờ chiếu phim, mà rạp chiếu phim cũng không phải nằm ở khu trung tâm thành phố, cách cao ốc Thiên Diệp khá xa nên Thẩm Thiên Trường và Lục Chi Cửu chỉ tìm đại một quán ăn nào đó gọi pizza ăn cho nhanh rồi sau đó đến rạp chiếu phim luôn.
Đến rạp chiếu phim, vừa ngửi thấy mùi bắp rang bơ quen thuộc thì nước miếng của Thẩm Thiên Trường đã sắp chảy ra ngoài đến nơi rồi. Hình như từ sau khi về thành phố Vân cô chưa đi xem phim lần nào, trước đây khi còn học ở Đại học S, cô và Trần Tử Nhiễm đi xem nhiều hơn.
“Lục Chi Cửu, em muốn ăn cái kia.” Thẩm Thiên Trường kéo tay áo của Lục Chi Cửu rồi chỉ vào bịch bắp rang bơ đang đặt cạnh quầy bán vé.
Lục Chi Cửu nhìn theo hướng cô chỉ, vẻ mặt có chút mịt mờ: “Cái nào?”
“Bắp rang bơ đó! Chắc không phải anh không biết cả bắp rang bơ đấy chứ?”
Bắp rang bơ ư?
Lục Chi Cửu truy tìm từ ngữ này trong trí nhớ, hình như là thứ đồ ăn mà bản thân anh thích ăn hồi còn bé, nhưng từ sau khi đến nước M, anh đã không ăn nữa rồi.
May là lễ tân treo tấm bảng viết giá combo ra bên ngoài, anh bước đến chỗ nhân viên phục vụ mua một bịch bắp rang bơ, hai cốc coca và hai ly kem.
Lúc thanh toán, anh lấy tấm thẻ ngân hàng màu đen mà mình vẫn thường dùng ra, nhân viên bán hàng thấy tấm thẻ đó thì xanh mặt, chỉ là combo đồ ăn hơn sáu mươi tệ thôi mà, có cần đến mức phải khoe khoang thế không?
Thẩm Thiên Trường thấy Lục Chi Cửu và nhân viên bán hàng đờ người ở đó mới vội vàng chạy tới lấy lại tấm thẻ của Lục Chi Cửu rồi vội vàng dùng điện thoại quét mã thanh toán, ngại ngùng kéo Lục Chi Cửu đến cửa kiểm tra vé.
Lục Chi Cửu nhìn cô bằng ánh mắt khó hiểu.
Mãi cho đến khi hai người ngồi vào chỗ, Thẩm Thiên Trường đưa tay lấy cốc coca từ trong tay anh đặt vào giá để nước uống xong rồi mới lên tiếng: “Anh không biết hiện giờ đều dùng điện thoại để thanh toán sao? Có mấy chục tệ mà anh quẹt thẻ gì chứ?”
“Thanh toán bằng điện thoại hả?” Anh vẫn luôn quẹt thẻ mà.
Thẩm Thiên Trường lại thở dài, cô nhớ WeChat của Lục Chi Cửu cũng là mới lập từ sau khi quen cô, thật sự anh sống chẳng khác nào người già cả.
“Đưa điện thoại đây cho em.”
Lục Chi Cửu ngoan ngoãn lấy điện thoại đưa cho Thẩm Thiên Trường, mật khẩu vẫn là 117799.
Thẩm Thiên Trường mở WeChat của Lục Chi Cửu, liên kết thẻ ngân hàng với tài khoản WeChat của anh, còn dạy anh phải thanh toán thế nào, tặng lì xì ra sao.
Lục Chi Cửu như biết thêm được một điều mới lạ: “Vậy chẳng phải chỉ cần đem theo điện thoại khi ra ngoài là được hay sao?”
Thẩm Thiên Trường tỏ vẻ khinh bỉ: “Đúng rồi đó, anh nhà quê từ nước ngoài về ạ!”
“…” Hãy vào vietwriter.vn để đọc truyện nhanh hơn!
Lục Chi Cửu nhìn Thẩm Thiên Trường “cậy được cưng chiều mà kiêu ngạo”, đột nhiên cảm thấy quãng đời sau này của mình mờ mịt hẳn.
***
Đèn chợt tối đi, phim chuẩn bị chiếu.
Tuy chỉ là một rạp chiếu phim nhỏ nhưng buổi chiếu thử ngày hôm nay cũng khá đông người. Lục Chi Cửu và Thẩm Thiên Trường ngồi ở vị trí trung tâm, khi phim chiếu được ba mươi giây đầu, Thẩm Thiên Trường mới phát hiện đây là một bộ phim cổ trang.
Cô thật sự đã đánh giá cao tế bào lãng mạn trên người Lục Chi Cửu quá rồi, cô còn tưởng rằng Lục Chi Cửu sẽ đưa cô đi xem phim tình yêu lãng mạn ngọt ngào gì cơ. Mới xem hết đoạn đầu, điện thoại của Lục Chi Cửu bỗng đổ chuông.
Là Cố Ngôn Quyết gọi tới.
“A lô, chẳng phải cậu nói với anh em là bao rạp hả? Sao chẳng thấy có ai thế?”
“Là cậu bao rạp, không phải tôi.”
“…”
Lúc này Cố Ngôn Quyết đang đứng trong một phòng chiếu phim không có một ai, anh cảm thấy bản thân giống như một thằng ngốc vậy…
Đợi Lục Chi Cửu cúp máy, Thẩm Thiên Trường mới hỏi: “Cố Ngôn Quyết gọi tới sao anh? Anh ấy bao rạp ạ?”
“Ừ.”
“Sao chúng ta không đến rạp mà anh ấy bao vậy?”
Lục Chi Cửu bình thản đáp: “Lát nữa ở đây có tổ chức roadshow.”
“Roadshow ạ?” Thẩm Thiên Trường hơi không hiểu gì.
Vừa dứt lời, phía sau vang lên giọng nói bực bội của một người đàn ông: “Này, hai đứa óc chó ngồi phía trước kia, sang lên một tí được không vậy, đây là rạp chiếu phim, không phải nhà riêng của hai người đâu.”
Người đàn ông ngồi phía sau đã cảm thấy không thoải mái khi bị thân hình cao lớn của Lục Chi Cửu che khuất tầm nhìn rồi, giờ lại nghe thấy Lục Chi Cửu và Thẩm Thiên Trường nói chuyện, cuối cùng anh ta cũng nắm được cơ hội lên tiếng chửi mắng.
Thẩm Thiên Trường nghe thấy bị mắng bèn vội vàng cúi đầu ăn kem.
Nhưng Lục Chi Cửu lại nhíu mày rồi từ từ quay đầu lại nhìn. Vốn là người đàn ông đó ngồi ở vị trí cách Lục Chi Cửu một hàng ghế, nhờ ánh sáng hắt từ màn hình chiếu phim, anh ta không khỏi giật mình khi nhìn thấy góc nghiêng khuôn mặt và ánh mắt sắc bén của Lục Chi Cửu.
Thẩm Thiên Trường thấy anh dọa người khác như thế bèn vội vàng quay đầu anh lại rồi tiện tay nhét cho anh một miếng kem.
Lục Chi Cửu càng nhíu chặt mày hơn, trước giờ anh không thích ăn đồ ngọt, miếng kem này thật sự khiến anh cảm thấy ngấy đến mức rùng mình.
Thẩm Thiên Trường không chú ý đến sắc mặt của anh, ăn hết kem cô lại bắt đầu ăn bắp rang bơ, vừa ăn vừa nghiêm túc xem phim.
Sau cảnh ép cung nặng nề tàn ác, trên màn hình đột nhiên xuất hiện một khuôn mặt xinh đẹp tuyệt trần, tất cả mọi người trong phòng chiếu đều sững sờ.
Thẩm Thiên Trường lại càng hóa đá, bởi vì đó là khuôn mặt mà cô quen thuộc, người đó là… Nhan Thuấn Hoa?
Thẩm Thiên Trường quay đầu nhìn Lục Chi Cửu bằng vẻ mặt nghi hoặc, Lục Chi Cửu đáp trả cô một ánh mắt khẳng định.
Thẩm Thiên Trường muốn ngất ngay tại chỗ, chuyện gì thế này, Chiêu Hòa Kỷ Sự do Nhan Thuấn Hoa đóng ư? Thảo nào mà Cố Ngôn Quyết lại bao rạp. Nhưng chẳng phải là anh ấy không thích Nhan Thuấn Hoa hay sao?
Quyên góp ủng hộ vietwriter.vn
Bình luận facebook