Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 222 - Chương 222 CÔ LÀ AI?
Chương 222 CÔ LÀ AI?
Thẩm Thiên Trường lặng lẽ rút điện thoại gửi cho Trần Tử Nhiễm một tin nhắn, hỏi tình hình của ông ngoại cô ấy thế nào rồi. Thành phố Hải và thành phố Vân cũng không cách xa nhau lắm, chỉ cần khoảng ba giờ lái xe là tới nơi.
Trần Tử Nhiễm trả lời lại rất nhanh: [Tình trạng của ông ổn định rồi, yên tâm đi.]
Đọc được tin nhắn của Trần Tử Nhiễm, Thẩm Thiên Trường cũng cảm thấy yên tâm hơn nhiều, cô bèn dùng điện thoại lặng lẽ chụp mấy bức ảnh màn hình gửi cho Trần Tử Nhiễm.
[Trời má! Cậu đang xem phim điện ảnh của nữ thần của tớ đấy à?]
[Ừ, Lục Chi Cửu đưa tớ đi xem.]
Vốn dĩ Trần Tử Nhiễm cũng được Nhan Thuấn Hoa tặng vé xem phim nhưng tiếc là do phải đến thành phố Hải nên đành bỏ lỡ.
[Trời ơi, ảnh mờ dã man mà còn có thể xinh đến mức này, tớ không nhịn được muốn mlem mlem rồi đây này!]
Đọc được tin nhắn của Trần Tử Nhiễm, Thẩm Thiên Trường không khỏi bật cười: [Lần này nữ thần nổi tiếng thật rồi đó, mau về lập hội người hâm mộ đi.]
Nói vài câu với Trần Tử Nhiễm xong, Thẩm Thiên Trường bèn buông điện thoại xuống. Tuy rằng Thẩm Thiên Trường vẫn còn nhớ như in vẻ đẹp xuất sắc của Nhan Thuấn Hoa khi xuất hiện tại buổi lễ kỷ niệm của Cố Thị, nhưng không thể không thừa nhận cô ấy quá hợp với màn ảnh rộng, mỗi một cảnh dù là xa hay gần đều đẹp đến mức khiến người ta cảm thấy ngạt thở, dù vai diễn của cô ấy chỉ là vai nữ phụ.
Nhưng mãi cho đến khi bộ phim kết thúc, Thẩm Thiên Trường gần như đã quên hết mọi tình tiết trong phim mà chỉ nhớ đến cái liếc mắt đầy cao quý lúc mới xuất hiện và cảnh rõ ràng đã suy sụp đến mức muốn chết đi nhưng vẫn kiên cường đưa tay lau nước mắt rồi mỉm cười sau khi biết người mình yêu phản bội của nhân vật Công chúa Thuần An do Nhan Thuấn Hoa thủ vai.
Khi đèn trong phòng chiếu được bật lên, Thẩm Thiên Trường mới bừng tỉnh.
Thật sự không dám tưởng tượng đây là lần đầu tiên Nhan Thuấn Hoa đóng phim, Thẩm Thiên Trường mơ hồ cảm thấy, nếu cứ phát triển như thế này, sớm muộn gì Nhan Thuấn Hoa cũng sẽ trở thành ngôi sao tỏa sáng rực rỡ nhất.
Sau khi phim được chiếu xong, không một ai trong rạp chiếu phim ra về. Có một MC bước ra sân khấu rồi mời các diễn viên chính của bộ phim Chiêu Hoà Kỷ Sự xuất hiện, Nhan Thuấn Hoa cũng ở trong số đó.
Thẩm Thiên Trường đã từng được thấy khí chất và phong thái của Nhan Thuấn Hoa rồi nhưng khán giả trong phòng chiếu phim thì chưa, lúc giới thiệu đến Nhan Thuấn Hoa, thậm chí còn có một người hâm mộ nam hét lên trong sự kích động: “Nhan Mộ Ngôn, anh yêu em!”
Nhan Mộ Ngôn...
Tình cảm của Nhan Thuấn Hoa dành cho Cố Ngôn Quyết thật sự là tình sâu nghĩa nặng. Cứ nghĩ đến thái độ Cố Ngôn Quyết với Nhan Thuấn Hoa là Thẩm Thiên Trường lại cảm thấy không đáng thay cho cô ấy, cô ấy xinh đẹp là thế, diễn xuất lại vượt xa Cố Ngôn Quyết, chẳng lẽ lại không tìm được người tốt hơn Cố Ngôn Quyết hay sao?
“Nhan Thuấn Hoa có gì đó là lạ...” Lục Chi Cửu nhàn nhạt lên tiếng.
Thẩm Thiên Trường không hiểu: “Lạ gì ạ?”
Lục Chi Cửu không nói gì nữa, anh nhíu mày nhìn Nhan Thuấn Hoa cao quý đoan trang trên sân khấu, trong lòng dấy lên nghi hoặc, e rằng phen này Cố Ngôn Quyết thật sự phải chịu chút đau khổ rồi.
Mãi cho đến hoàn toàn kết thúc buổi chiếu phim, Nhan Thuấn Hoa bị đám đông người hâm mộ vây quanh xin chữ ký, Lục Chi Cửu và Thẩm Thiên Trường cũng không có cách nào đến chào hỏi cô ấy, vậy nên hai người đi thẳng ra khỏi phòng chiếu.
Mới đi đến cửa lớn thì lại nhìn thấy một bóng người quen thuộc.
Thẩm Thiên Trường kéo tay áo Lục Chi Cửu rồi chỉ tay về phía hai người đang đứng cách đó không xa: “Lục Chi Cửu, anh xem người đó có phải Tần Phong không?”
Lục Chi Cửu nhìn về hướng cô đang nói, quả nhiên nhìn thấy Tần Phong, bên cạnh còn có một cô gái đang chống nạng.
“Đó là bạn gái của anh ấy sao?” Thẩm Thiên Trường thấy Tần Phong đưa tay dìu cô gái bên cạnh, sự quan tâm hiện rất rõ trên khuôn mặt.
“Anh không biết.” Lục Chi Cửu lạnh nhạt trả lời, dù sao anh cũng không có thói quen soi mói đời sống riêng tư của nhân viên.
“Hôm nay đúng là một ngày tốt, có thể coi như mọi người cùng tụ tập ở một chỗ rồi.”
Lục Chi Cửu nhướng mày nhìn cô, Thẩm Thiên Trường lại nhìn sang một hướng khác rồi nói: “Đó, chẳng phải là lại thêm một người nữa rồi sao.”
Lục Chi Cửu ngước mắt nhìn thì thấy một bóng người màu đỏ đang đi từ hành lang ra ngoài cửa. Thẩm Thiên Trường nhìn người đang đi về phía cô và Lục Chi Cửu, cô khẽ nhếch miệng cười rồi đột nhiên nắm chặt tay Lục Chi Cửu, mười ngón tay của hai người đan vào nhau.
Thịnh Lam đi đến trước mặt hai người, cố ý làm lơ bàn tay đang đan chặt vào nhau của hai người rồi nói với Lục Chi Cửu: “Tổng Giám đốc Lục, lâu rồi không gặp.”
Lục Chi Cửu thản nhiên phun ra ba chữ: “Cô là ai?”
Thẩm Thiên Trường vừa véo tay Lục Chi Cửu, vừa mím chặt môi để ngăn không cho mình bật cười thành tiếng.
Một giây trước Thịnh Lam còn cười tươi như hoa, một giây sau sắc mặt đã trở nên tím ngắt, tuy rằng việc Lục Chi Cửu bí mật thu mua Tập đoàn Thịnh Thiên diễn ra trong hơn nửa năm nhưng trên thực tế đây là lần đầu tiên Thịnh Lam nói chuyện với Lục Chi Cửu, mà điều khiến cô ta không ngờ nhất đó là câu đầu tiên Lục Chi Cửu nói với mình lại là “cô là ai”.
Nụ cười của cô ta cứng đờ nhưng vẫn nghiến răng nghiến lợi đáp lại: “Tôi là Thịnh Lam của Dầu khí Thịnh Thiên!”
“Giám đốc Thịnh, sáng nay chúng ta mới gặp nhau xong, giờ lại gặp nữa rồi, trùng hợp thật đấy, cô cũng đến xem phim sao?”
Không đợi Lục Chi Cửu trả lời, Thẩm Thiên Trường đã tiếp lời của Thịnh Lam trước.
Thịnh Lam cảm thấy hơi mất tự nhiên khi bị Thẩm Thiên Trường nhìn với ánh mắt đầy ý tứ sâu xa, tuy là do sáng nay nhìn thấy hai tấm vé xem phim của Thẩm Thiên Trường, Thịnh Lam mới đi theo đến đây nhưng rạp chiếu phim là nơi công cộng, mình muốn đến thì đến, chẳng có gì đáng chột dạ hết.
Thẩm Thiên Trường đưa tay chọc vào eo của Lục Chi Cửu: “Anh ra xe trước đi, em có lời muốn nói với Giám đốc Thịnh.” Nói xong cô lại quay đầu cười với Thịnh Lam: “Dù sao thì sau này hợp tác cũng phải tiếp xúc nhiều mà, cô nói có đúng không Giám đốc Thịnh?”
Thịnh Lam thấy Thẩm Thiên Trường cười đến là vui vẻ thì không khỏi hừ lạnh, Thẩm Thiên Trường tỏ vẻ mặt ân cần thân thiết khác hẳn với vẻ khắt khe lạnh nhạt hồi sáng, đúng thật là rất biết giả vờ trước mặt Lục Chi Cửu.
Lục Chi Cửu nhìn Thẩm Thiên Trường, chỉ để lại một câu “Đừng quá lâu” rồi quay người ra khỏi rạp chiếu phim.
Thịnh Lam nhìn theo bóng dáng cao lớn thẳng tắp của Lục Chi Cửu, lòng thầm nghĩ người phụ nữ Liễu Khanh Nguyệt kia đúng là có mắt nhìn người, nếu đàn ông có phân biệt đẳng cấp vậy thì chắc chắn Lục Chi Cửu sẽ xếp hàng đầu, với một người đã từng gặp vô số đàn ông như cô ta, lần đầu tiên nhìn thấy Lục Chi Cửu cũng không khỏi cảm thán.
“Người bạn trai này của tôi mắc bệnh không nhớ mặt, anh ấy không nhớ Giám đốc Thịnh thì chắc chắn cũng sẽ không nhớ nổi Liễu Khanh Nguyệt đâu.”
Thịnh Lam dời mắt khỏi Lục Chi Cửu rồi quay đầu lại nhìn Thẩm Thiên Trường, chỉ thấy Thẩm Thiên Trường đang mỉm cười, vẻ mặt tràn đầy chân thành. Thịnh Lam đánh giá Thẩm Thiên Trường một lượt: “Cô cũng biết ăn nói đấy.”
Thẩm Thiên Trường tỏ vẻ vô tội: “Tôi nói thật mà.” W.e.b.T.r.u.y.e.n.O.n.l.i.n.e.z.c.o.m
Thịnh Lam nhướng mày: “Cô không ngốc, hơn nữa còn rất biết giả vờ, thảo nào mà Lục Chi Cửu lại thích cô.”
“Tôi sẽ coi lời này của Giám đốc Thịnh là lời khen nhé.”
“Hừ…” Thịnh Lam cười lạnh, đang chuẩn bị quay người đi thì nghe thấy Thẩm Thiên Trường gọi lại.
“Giám đốc Thịnh, hình như hai chúng ta không thù không oán đúng không?”
Thịnh Lam dừng bước rồi nhìn Thẩm Thiên Trường với vẻ khinh thường: “Đúng là không thù không oán, chẳng lẽ chỉ đơn giản là tôi nhìn cô không vừa mắt cũng không được à?”
Thẩm Thiên Trường nhìn vào mắt Thịnh Lam: “Nếu tôi nói hợp tác với Tài Chính Thiên Nhiên là để giúp cô nhắm vào Năng lượng Viễn Thông, vậy cô có thể nhìn tôi vừa mắt hơn hay không?”
Thịnh Lam hơi nhíu mày: “Cô có ý gì?”
“Tôi tin rằng, so với Liễu Khanh Nguyệt thì việc cô ghét tôi cũng chỉ như cơn gió thoáng qua thôi đúng không?”
Quyên góp ủng hộ vietwriter.vn
Chương 222 CÔ LÀ AI?
Thẩm Thiên Trường lặng lẽ rút điện thoại gửi cho Trần Tử Nhiễm một tin nhắn, hỏi tình hình của ông ngoại cô ấy thế nào rồi. Thành phố Hải và thành phố Vân cũng không cách xa nhau lắm, chỉ cần khoảng ba giờ lái xe là tới nơi.
Trần Tử Nhiễm trả lời lại rất nhanh: [Tình trạng của ông ổn định rồi, yên tâm đi.]
Đọc được tin nhắn của Trần Tử Nhiễm, Thẩm Thiên Trường cũng cảm thấy yên tâm hơn nhiều, cô bèn dùng điện thoại lặng lẽ chụp mấy bức ảnh màn hình gửi cho Trần Tử Nhiễm.
[Trời má! Cậu đang xem phim điện ảnh của nữ thần của tớ đấy à?]
[Ừ, Lục Chi Cửu đưa tớ đi xem.]
Vốn dĩ Trần Tử Nhiễm cũng được Nhan Thuấn Hoa tặng vé xem phim nhưng tiếc là do phải đến thành phố Hải nên đành bỏ lỡ.
[Trời ơi, ảnh mờ dã man mà còn có thể xinh đến mức này, tớ không nhịn được muốn mlem mlem rồi đây này!]
Đọc được tin nhắn của Trần Tử Nhiễm, Thẩm Thiên Trường không khỏi bật cười: [Lần này nữ thần nổi tiếng thật rồi đó, mau về lập hội người hâm mộ đi.]
Nói vài câu với Trần Tử Nhiễm xong, Thẩm Thiên Trường bèn buông điện thoại xuống. Tuy rằng Thẩm Thiên Trường vẫn còn nhớ như in vẻ đẹp xuất sắc của Nhan Thuấn Hoa khi xuất hiện tại buổi lễ kỷ niệm của Cố Thị, nhưng không thể không thừa nhận cô ấy quá hợp với màn ảnh rộng, mỗi một cảnh dù là xa hay gần đều đẹp đến mức khiến người ta cảm thấy ngạt thở, dù vai diễn của cô ấy chỉ là vai nữ phụ.
Nhưng mãi cho đến khi bộ phim kết thúc, Thẩm Thiên Trường gần như đã quên hết mọi tình tiết trong phim mà chỉ nhớ đến cái liếc mắt đầy cao quý lúc mới xuất hiện và cảnh rõ ràng đã suy sụp đến mức muốn chết đi nhưng vẫn kiên cường đưa tay lau nước mắt rồi mỉm cười sau khi biết người mình yêu phản bội của nhân vật Công chúa Thuần An do Nhan Thuấn Hoa thủ vai.
Khi đèn trong phòng chiếu được bật lên, Thẩm Thiên Trường mới bừng tỉnh.
Thật sự không dám tưởng tượng đây là lần đầu tiên Nhan Thuấn Hoa đóng phim, Thẩm Thiên Trường mơ hồ cảm thấy, nếu cứ phát triển như thế này, sớm muộn gì Nhan Thuấn Hoa cũng sẽ trở thành ngôi sao tỏa sáng rực rỡ nhất.
Sau khi phim được chiếu xong, không một ai trong rạp chiếu phim ra về. Có một MC bước ra sân khấu rồi mời các diễn viên chính của bộ phim Chiêu Hoà Kỷ Sự xuất hiện, Nhan Thuấn Hoa cũng ở trong số đó.
Thẩm Thiên Trường đã từng được thấy khí chất và phong thái của Nhan Thuấn Hoa rồi nhưng khán giả trong phòng chiếu phim thì chưa, lúc giới thiệu đến Nhan Thuấn Hoa, thậm chí còn có một người hâm mộ nam hét lên trong sự kích động: “Nhan Mộ Ngôn, anh yêu em!”
Nhan Mộ Ngôn...
Tình cảm của Nhan Thuấn Hoa dành cho Cố Ngôn Quyết thật sự là tình sâu nghĩa nặng. Cứ nghĩ đến thái độ Cố Ngôn Quyết với Nhan Thuấn Hoa là Thẩm Thiên Trường lại cảm thấy không đáng thay cho cô ấy, cô ấy xinh đẹp là thế, diễn xuất lại vượt xa Cố Ngôn Quyết, chẳng lẽ lại không tìm được người tốt hơn Cố Ngôn Quyết hay sao?
“Nhan Thuấn Hoa có gì đó là lạ...” Lục Chi Cửu nhàn nhạt lên tiếng.
Thẩm Thiên Trường không hiểu: “Lạ gì ạ?”
Lục Chi Cửu không nói gì nữa, anh nhíu mày nhìn Nhan Thuấn Hoa cao quý đoan trang trên sân khấu, trong lòng dấy lên nghi hoặc, e rằng phen này Cố Ngôn Quyết thật sự phải chịu chút đau khổ rồi.
Mãi cho đến hoàn toàn kết thúc buổi chiếu phim, Nhan Thuấn Hoa bị đám đông người hâm mộ vây quanh xin chữ ký, Lục Chi Cửu và Thẩm Thiên Trường cũng không có cách nào đến chào hỏi cô ấy, vậy nên hai người đi thẳng ra khỏi phòng chiếu.
Mới đi đến cửa lớn thì lại nhìn thấy một bóng người quen thuộc.
Thẩm Thiên Trường kéo tay áo Lục Chi Cửu rồi chỉ tay về phía hai người đang đứng cách đó không xa: “Lục Chi Cửu, anh xem người đó có phải Tần Phong không?”
Lục Chi Cửu nhìn về hướng cô đang nói, quả nhiên nhìn thấy Tần Phong, bên cạnh còn có một cô gái đang chống nạng.
“Đó là bạn gái của anh ấy sao?” Thẩm Thiên Trường thấy Tần Phong đưa tay dìu cô gái bên cạnh, sự quan tâm hiện rất rõ trên khuôn mặt.
“Anh không biết.” Lục Chi Cửu lạnh nhạt trả lời, dù sao anh cũng không có thói quen soi mói đời sống riêng tư của nhân viên.
“Hôm nay đúng là một ngày tốt, có thể coi như mọi người cùng tụ tập ở một chỗ rồi.”
Lục Chi Cửu nhướng mày nhìn cô, Thẩm Thiên Trường lại nhìn sang một hướng khác rồi nói: “Đó, chẳng phải là lại thêm một người nữa rồi sao.”
Lục Chi Cửu ngước mắt nhìn thì thấy một bóng người màu đỏ đang đi từ hành lang ra ngoài cửa. Thẩm Thiên Trường nhìn người đang đi về phía cô và Lục Chi Cửu, cô khẽ nhếch miệng cười rồi đột nhiên nắm chặt tay Lục Chi Cửu, mười ngón tay của hai người đan vào nhau.
Thịnh Lam đi đến trước mặt hai người, cố ý làm lơ bàn tay đang đan chặt vào nhau của hai người rồi nói với Lục Chi Cửu: “Tổng Giám đốc Lục, lâu rồi không gặp.”
Lục Chi Cửu thản nhiên phun ra ba chữ: “Cô là ai?”
Thẩm Thiên Trường vừa véo tay Lục Chi Cửu, vừa mím chặt môi để ngăn không cho mình bật cười thành tiếng.
Một giây trước Thịnh Lam còn cười tươi như hoa, một giây sau sắc mặt đã trở nên tím ngắt, tuy rằng việc Lục Chi Cửu bí mật thu mua Tập đoàn Thịnh Thiên diễn ra trong hơn nửa năm nhưng trên thực tế đây là lần đầu tiên Thịnh Lam nói chuyện với Lục Chi Cửu, mà điều khiến cô ta không ngờ nhất đó là câu đầu tiên Lục Chi Cửu nói với mình lại là “cô là ai”.
Nụ cười của cô ta cứng đờ nhưng vẫn nghiến răng nghiến lợi đáp lại: “Tôi là Thịnh Lam của Dầu khí Thịnh Thiên!”
“Giám đốc Thịnh, sáng nay chúng ta mới gặp nhau xong, giờ lại gặp nữa rồi, trùng hợp thật đấy, cô cũng đến xem phim sao?”
Không đợi Lục Chi Cửu trả lời, Thẩm Thiên Trường đã tiếp lời của Thịnh Lam trước.
Thịnh Lam cảm thấy hơi mất tự nhiên khi bị Thẩm Thiên Trường nhìn với ánh mắt đầy ý tứ sâu xa, tuy là do sáng nay nhìn thấy hai tấm vé xem phim của Thẩm Thiên Trường, Thịnh Lam mới đi theo đến đây nhưng rạp chiếu phim là nơi công cộng, mình muốn đến thì đến, chẳng có gì đáng chột dạ hết.
Thẩm Thiên Trường đưa tay chọc vào eo của Lục Chi Cửu: “Anh ra xe trước đi, em có lời muốn nói với Giám đốc Thịnh.” Nói xong cô lại quay đầu cười với Thịnh Lam: “Dù sao thì sau này hợp tác cũng phải tiếp xúc nhiều mà, cô nói có đúng không Giám đốc Thịnh?”
Thịnh Lam thấy Thẩm Thiên Trường cười đến là vui vẻ thì không khỏi hừ lạnh, Thẩm Thiên Trường tỏ vẻ mặt ân cần thân thiết khác hẳn với vẻ khắt khe lạnh nhạt hồi sáng, đúng thật là rất biết giả vờ trước mặt Lục Chi Cửu.
Lục Chi Cửu nhìn Thẩm Thiên Trường, chỉ để lại một câu “Đừng quá lâu” rồi quay người ra khỏi rạp chiếu phim.
Thịnh Lam nhìn theo bóng dáng cao lớn thẳng tắp của Lục Chi Cửu, lòng thầm nghĩ người phụ nữ Liễu Khanh Nguyệt kia đúng là có mắt nhìn người, nếu đàn ông có phân biệt đẳng cấp vậy thì chắc chắn Lục Chi Cửu sẽ xếp hàng đầu, với một người đã từng gặp vô số đàn ông như cô ta, lần đầu tiên nhìn thấy Lục Chi Cửu cũng không khỏi cảm thán.
“Người bạn trai này của tôi mắc bệnh không nhớ mặt, anh ấy không nhớ Giám đốc Thịnh thì chắc chắn cũng sẽ không nhớ nổi Liễu Khanh Nguyệt đâu.”
Thịnh Lam dời mắt khỏi Lục Chi Cửu rồi quay đầu lại nhìn Thẩm Thiên Trường, chỉ thấy Thẩm Thiên Trường đang mỉm cười, vẻ mặt tràn đầy chân thành. Thịnh Lam đánh giá Thẩm Thiên Trường một lượt: “Cô cũng biết ăn nói đấy.”
Thẩm Thiên Trường tỏ vẻ vô tội: “Tôi nói thật mà.” W.e.b.T.r.u.y.e.n.O.n.l.i.n.e.z.c.o.m
Thịnh Lam nhướng mày: “Cô không ngốc, hơn nữa còn rất biết giả vờ, thảo nào mà Lục Chi Cửu lại thích cô.”
“Tôi sẽ coi lời này của Giám đốc Thịnh là lời khen nhé.”
“Hừ…” Thịnh Lam cười lạnh, đang chuẩn bị quay người đi thì nghe thấy Thẩm Thiên Trường gọi lại.
“Giám đốc Thịnh, hình như hai chúng ta không thù không oán đúng không?”
Thịnh Lam dừng bước rồi nhìn Thẩm Thiên Trường với vẻ khinh thường: “Đúng là không thù không oán, chẳng lẽ chỉ đơn giản là tôi nhìn cô không vừa mắt cũng không được à?”
Thẩm Thiên Trường nhìn vào mắt Thịnh Lam: “Nếu tôi nói hợp tác với Tài Chính Thiên Nhiên là để giúp cô nhắm vào Năng lượng Viễn Thông, vậy cô có thể nhìn tôi vừa mắt hơn hay không?”
Thịnh Lam hơi nhíu mày: “Cô có ý gì?”
“Tôi tin rằng, so với Liễu Khanh Nguyệt thì việc cô ghét tôi cũng chỉ như cơn gió thoáng qua thôi đúng không?”
Quyên góp ủng hộ vietwriter.vn
Thẩm Thiên Trường lặng lẽ rút điện thoại gửi cho Trần Tử Nhiễm một tin nhắn, hỏi tình hình của ông ngoại cô ấy thế nào rồi. Thành phố Hải và thành phố Vân cũng không cách xa nhau lắm, chỉ cần khoảng ba giờ lái xe là tới nơi.
Trần Tử Nhiễm trả lời lại rất nhanh: [Tình trạng của ông ổn định rồi, yên tâm đi.]
Đọc được tin nhắn của Trần Tử Nhiễm, Thẩm Thiên Trường cũng cảm thấy yên tâm hơn nhiều, cô bèn dùng điện thoại lặng lẽ chụp mấy bức ảnh màn hình gửi cho Trần Tử Nhiễm.
[Trời má! Cậu đang xem phim điện ảnh của nữ thần của tớ đấy à?]
[Ừ, Lục Chi Cửu đưa tớ đi xem.]
Vốn dĩ Trần Tử Nhiễm cũng được Nhan Thuấn Hoa tặng vé xem phim nhưng tiếc là do phải đến thành phố Hải nên đành bỏ lỡ.
[Trời ơi, ảnh mờ dã man mà còn có thể xinh đến mức này, tớ không nhịn được muốn mlem mlem rồi đây này!]
Đọc được tin nhắn của Trần Tử Nhiễm, Thẩm Thiên Trường không khỏi bật cười: [Lần này nữ thần nổi tiếng thật rồi đó, mau về lập hội người hâm mộ đi.]
Nói vài câu với Trần Tử Nhiễm xong, Thẩm Thiên Trường bèn buông điện thoại xuống. Tuy rằng Thẩm Thiên Trường vẫn còn nhớ như in vẻ đẹp xuất sắc của Nhan Thuấn Hoa khi xuất hiện tại buổi lễ kỷ niệm của Cố Thị, nhưng không thể không thừa nhận cô ấy quá hợp với màn ảnh rộng, mỗi một cảnh dù là xa hay gần đều đẹp đến mức khiến người ta cảm thấy ngạt thở, dù vai diễn của cô ấy chỉ là vai nữ phụ.
Nhưng mãi cho đến khi bộ phim kết thúc, Thẩm Thiên Trường gần như đã quên hết mọi tình tiết trong phim mà chỉ nhớ đến cái liếc mắt đầy cao quý lúc mới xuất hiện và cảnh rõ ràng đã suy sụp đến mức muốn chết đi nhưng vẫn kiên cường đưa tay lau nước mắt rồi mỉm cười sau khi biết người mình yêu phản bội của nhân vật Công chúa Thuần An do Nhan Thuấn Hoa thủ vai.
Khi đèn trong phòng chiếu được bật lên, Thẩm Thiên Trường mới bừng tỉnh.
Thật sự không dám tưởng tượng đây là lần đầu tiên Nhan Thuấn Hoa đóng phim, Thẩm Thiên Trường mơ hồ cảm thấy, nếu cứ phát triển như thế này, sớm muộn gì Nhan Thuấn Hoa cũng sẽ trở thành ngôi sao tỏa sáng rực rỡ nhất.
Sau khi phim được chiếu xong, không một ai trong rạp chiếu phim ra về. Có một MC bước ra sân khấu rồi mời các diễn viên chính của bộ phim Chiêu Hoà Kỷ Sự xuất hiện, Nhan Thuấn Hoa cũng ở trong số đó.
Thẩm Thiên Trường đã từng được thấy khí chất và phong thái của Nhan Thuấn Hoa rồi nhưng khán giả trong phòng chiếu phim thì chưa, lúc giới thiệu đến Nhan Thuấn Hoa, thậm chí còn có một người hâm mộ nam hét lên trong sự kích động: “Nhan Mộ Ngôn, anh yêu em!”
Nhan Mộ Ngôn...
Tình cảm của Nhan Thuấn Hoa dành cho Cố Ngôn Quyết thật sự là tình sâu nghĩa nặng. Cứ nghĩ đến thái độ Cố Ngôn Quyết với Nhan Thuấn Hoa là Thẩm Thiên Trường lại cảm thấy không đáng thay cho cô ấy, cô ấy xinh đẹp là thế, diễn xuất lại vượt xa Cố Ngôn Quyết, chẳng lẽ lại không tìm được người tốt hơn Cố Ngôn Quyết hay sao?
“Nhan Thuấn Hoa có gì đó là lạ...” Lục Chi Cửu nhàn nhạt lên tiếng.
Thẩm Thiên Trường không hiểu: “Lạ gì ạ?”
Lục Chi Cửu không nói gì nữa, anh nhíu mày nhìn Nhan Thuấn Hoa cao quý đoan trang trên sân khấu, trong lòng dấy lên nghi hoặc, e rằng phen này Cố Ngôn Quyết thật sự phải chịu chút đau khổ rồi.
Mãi cho đến hoàn toàn kết thúc buổi chiếu phim, Nhan Thuấn Hoa bị đám đông người hâm mộ vây quanh xin chữ ký, Lục Chi Cửu và Thẩm Thiên Trường cũng không có cách nào đến chào hỏi cô ấy, vậy nên hai người đi thẳng ra khỏi phòng chiếu.
Mới đi đến cửa lớn thì lại nhìn thấy một bóng người quen thuộc.
Thẩm Thiên Trường kéo tay áo Lục Chi Cửu rồi chỉ tay về phía hai người đang đứng cách đó không xa: “Lục Chi Cửu, anh xem người đó có phải Tần Phong không?”
Lục Chi Cửu nhìn về hướng cô đang nói, quả nhiên nhìn thấy Tần Phong, bên cạnh còn có một cô gái đang chống nạng.
“Đó là bạn gái của anh ấy sao?” Thẩm Thiên Trường thấy Tần Phong đưa tay dìu cô gái bên cạnh, sự quan tâm hiện rất rõ trên khuôn mặt.
“Anh không biết.” Lục Chi Cửu lạnh nhạt trả lời, dù sao anh cũng không có thói quen soi mói đời sống riêng tư của nhân viên.
“Hôm nay đúng là một ngày tốt, có thể coi như mọi người cùng tụ tập ở một chỗ rồi.”
Lục Chi Cửu nhướng mày nhìn cô, Thẩm Thiên Trường lại nhìn sang một hướng khác rồi nói: “Đó, chẳng phải là lại thêm một người nữa rồi sao.”
Lục Chi Cửu ngước mắt nhìn thì thấy một bóng người màu đỏ đang đi từ hành lang ra ngoài cửa. Thẩm Thiên Trường nhìn người đang đi về phía cô và Lục Chi Cửu, cô khẽ nhếch miệng cười rồi đột nhiên nắm chặt tay Lục Chi Cửu, mười ngón tay của hai người đan vào nhau.
Thịnh Lam đi đến trước mặt hai người, cố ý làm lơ bàn tay đang đan chặt vào nhau của hai người rồi nói với Lục Chi Cửu: “Tổng Giám đốc Lục, lâu rồi không gặp.”
Lục Chi Cửu thản nhiên phun ra ba chữ: “Cô là ai?”
Thẩm Thiên Trường vừa véo tay Lục Chi Cửu, vừa mím chặt môi để ngăn không cho mình bật cười thành tiếng.
Một giây trước Thịnh Lam còn cười tươi như hoa, một giây sau sắc mặt đã trở nên tím ngắt, tuy rằng việc Lục Chi Cửu bí mật thu mua Tập đoàn Thịnh Thiên diễn ra trong hơn nửa năm nhưng trên thực tế đây là lần đầu tiên Thịnh Lam nói chuyện với Lục Chi Cửu, mà điều khiến cô ta không ngờ nhất đó là câu đầu tiên Lục Chi Cửu nói với mình lại là “cô là ai”.
Nụ cười của cô ta cứng đờ nhưng vẫn nghiến răng nghiến lợi đáp lại: “Tôi là Thịnh Lam của Dầu khí Thịnh Thiên!”
“Giám đốc Thịnh, sáng nay chúng ta mới gặp nhau xong, giờ lại gặp nữa rồi, trùng hợp thật đấy, cô cũng đến xem phim sao?”
Không đợi Lục Chi Cửu trả lời, Thẩm Thiên Trường đã tiếp lời của Thịnh Lam trước.
Thịnh Lam cảm thấy hơi mất tự nhiên khi bị Thẩm Thiên Trường nhìn với ánh mắt đầy ý tứ sâu xa, tuy là do sáng nay nhìn thấy hai tấm vé xem phim của Thẩm Thiên Trường, Thịnh Lam mới đi theo đến đây nhưng rạp chiếu phim là nơi công cộng, mình muốn đến thì đến, chẳng có gì đáng chột dạ hết.
Thẩm Thiên Trường đưa tay chọc vào eo của Lục Chi Cửu: “Anh ra xe trước đi, em có lời muốn nói với Giám đốc Thịnh.” Nói xong cô lại quay đầu cười với Thịnh Lam: “Dù sao thì sau này hợp tác cũng phải tiếp xúc nhiều mà, cô nói có đúng không Giám đốc Thịnh?”
Thịnh Lam thấy Thẩm Thiên Trường cười đến là vui vẻ thì không khỏi hừ lạnh, Thẩm Thiên Trường tỏ vẻ mặt ân cần thân thiết khác hẳn với vẻ khắt khe lạnh nhạt hồi sáng, đúng thật là rất biết giả vờ trước mặt Lục Chi Cửu.
Lục Chi Cửu nhìn Thẩm Thiên Trường, chỉ để lại một câu “Đừng quá lâu” rồi quay người ra khỏi rạp chiếu phim.
Thịnh Lam nhìn theo bóng dáng cao lớn thẳng tắp của Lục Chi Cửu, lòng thầm nghĩ người phụ nữ Liễu Khanh Nguyệt kia đúng là có mắt nhìn người, nếu đàn ông có phân biệt đẳng cấp vậy thì chắc chắn Lục Chi Cửu sẽ xếp hàng đầu, với một người đã từng gặp vô số đàn ông như cô ta, lần đầu tiên nhìn thấy Lục Chi Cửu cũng không khỏi cảm thán.
“Người bạn trai này của tôi mắc bệnh không nhớ mặt, anh ấy không nhớ Giám đốc Thịnh thì chắc chắn cũng sẽ không nhớ nổi Liễu Khanh Nguyệt đâu.”
Thịnh Lam dời mắt khỏi Lục Chi Cửu rồi quay đầu lại nhìn Thẩm Thiên Trường, chỉ thấy Thẩm Thiên Trường đang mỉm cười, vẻ mặt tràn đầy chân thành. Thịnh Lam đánh giá Thẩm Thiên Trường một lượt: “Cô cũng biết ăn nói đấy.”
Thẩm Thiên Trường tỏ vẻ vô tội: “Tôi nói thật mà.” W.e.b.T.r.u.y.e.n.O.n.l.i.n.e.z.c.o.m
Thịnh Lam nhướng mày: “Cô không ngốc, hơn nữa còn rất biết giả vờ, thảo nào mà Lục Chi Cửu lại thích cô.”
“Tôi sẽ coi lời này của Giám đốc Thịnh là lời khen nhé.”
“Hừ…” Thịnh Lam cười lạnh, đang chuẩn bị quay người đi thì nghe thấy Thẩm Thiên Trường gọi lại.
“Giám đốc Thịnh, hình như hai chúng ta không thù không oán đúng không?”
Thịnh Lam dừng bước rồi nhìn Thẩm Thiên Trường với vẻ khinh thường: “Đúng là không thù không oán, chẳng lẽ chỉ đơn giản là tôi nhìn cô không vừa mắt cũng không được à?”
Thẩm Thiên Trường nhìn vào mắt Thịnh Lam: “Nếu tôi nói hợp tác với Tài Chính Thiên Nhiên là để giúp cô nhắm vào Năng lượng Viễn Thông, vậy cô có thể nhìn tôi vừa mắt hơn hay không?”
Thịnh Lam hơi nhíu mày: “Cô có ý gì?”
“Tôi tin rằng, so với Liễu Khanh Nguyệt thì việc cô ghét tôi cũng chỉ như cơn gió thoáng qua thôi đúng không?”
Quyên góp ủng hộ vietwriter.vn
Chương 222 CÔ LÀ AI?
Thẩm Thiên Trường lặng lẽ rút điện thoại gửi cho Trần Tử Nhiễm một tin nhắn, hỏi tình hình của ông ngoại cô ấy thế nào rồi. Thành phố Hải và thành phố Vân cũng không cách xa nhau lắm, chỉ cần khoảng ba giờ lái xe là tới nơi.
Trần Tử Nhiễm trả lời lại rất nhanh: [Tình trạng của ông ổn định rồi, yên tâm đi.]
Đọc được tin nhắn của Trần Tử Nhiễm, Thẩm Thiên Trường cũng cảm thấy yên tâm hơn nhiều, cô bèn dùng điện thoại lặng lẽ chụp mấy bức ảnh màn hình gửi cho Trần Tử Nhiễm.
[Trời má! Cậu đang xem phim điện ảnh của nữ thần của tớ đấy à?]
[Ừ, Lục Chi Cửu đưa tớ đi xem.]
Vốn dĩ Trần Tử Nhiễm cũng được Nhan Thuấn Hoa tặng vé xem phim nhưng tiếc là do phải đến thành phố Hải nên đành bỏ lỡ.
[Trời ơi, ảnh mờ dã man mà còn có thể xinh đến mức này, tớ không nhịn được muốn mlem mlem rồi đây này!]
Đọc được tin nhắn của Trần Tử Nhiễm, Thẩm Thiên Trường không khỏi bật cười: [Lần này nữ thần nổi tiếng thật rồi đó, mau về lập hội người hâm mộ đi.]
Nói vài câu với Trần Tử Nhiễm xong, Thẩm Thiên Trường bèn buông điện thoại xuống. Tuy rằng Thẩm Thiên Trường vẫn còn nhớ như in vẻ đẹp xuất sắc của Nhan Thuấn Hoa khi xuất hiện tại buổi lễ kỷ niệm của Cố Thị, nhưng không thể không thừa nhận cô ấy quá hợp với màn ảnh rộng, mỗi một cảnh dù là xa hay gần đều đẹp đến mức khiến người ta cảm thấy ngạt thở, dù vai diễn của cô ấy chỉ là vai nữ phụ.
Nhưng mãi cho đến khi bộ phim kết thúc, Thẩm Thiên Trường gần như đã quên hết mọi tình tiết trong phim mà chỉ nhớ đến cái liếc mắt đầy cao quý lúc mới xuất hiện và cảnh rõ ràng đã suy sụp đến mức muốn chết đi nhưng vẫn kiên cường đưa tay lau nước mắt rồi mỉm cười sau khi biết người mình yêu phản bội của nhân vật Công chúa Thuần An do Nhan Thuấn Hoa thủ vai.
Khi đèn trong phòng chiếu được bật lên, Thẩm Thiên Trường mới bừng tỉnh.
Thật sự không dám tưởng tượng đây là lần đầu tiên Nhan Thuấn Hoa đóng phim, Thẩm Thiên Trường mơ hồ cảm thấy, nếu cứ phát triển như thế này, sớm muộn gì Nhan Thuấn Hoa cũng sẽ trở thành ngôi sao tỏa sáng rực rỡ nhất.
Sau khi phim được chiếu xong, không một ai trong rạp chiếu phim ra về. Có một MC bước ra sân khấu rồi mời các diễn viên chính của bộ phim Chiêu Hoà Kỷ Sự xuất hiện, Nhan Thuấn Hoa cũng ở trong số đó.
Thẩm Thiên Trường đã từng được thấy khí chất và phong thái của Nhan Thuấn Hoa rồi nhưng khán giả trong phòng chiếu phim thì chưa, lúc giới thiệu đến Nhan Thuấn Hoa, thậm chí còn có một người hâm mộ nam hét lên trong sự kích động: “Nhan Mộ Ngôn, anh yêu em!”
Nhan Mộ Ngôn...
Tình cảm của Nhan Thuấn Hoa dành cho Cố Ngôn Quyết thật sự là tình sâu nghĩa nặng. Cứ nghĩ đến thái độ Cố Ngôn Quyết với Nhan Thuấn Hoa là Thẩm Thiên Trường lại cảm thấy không đáng thay cho cô ấy, cô ấy xinh đẹp là thế, diễn xuất lại vượt xa Cố Ngôn Quyết, chẳng lẽ lại không tìm được người tốt hơn Cố Ngôn Quyết hay sao?
“Nhan Thuấn Hoa có gì đó là lạ...” Lục Chi Cửu nhàn nhạt lên tiếng.
Thẩm Thiên Trường không hiểu: “Lạ gì ạ?”
Lục Chi Cửu không nói gì nữa, anh nhíu mày nhìn Nhan Thuấn Hoa cao quý đoan trang trên sân khấu, trong lòng dấy lên nghi hoặc, e rằng phen này Cố Ngôn Quyết thật sự phải chịu chút đau khổ rồi.
Mãi cho đến hoàn toàn kết thúc buổi chiếu phim, Nhan Thuấn Hoa bị đám đông người hâm mộ vây quanh xin chữ ký, Lục Chi Cửu và Thẩm Thiên Trường cũng không có cách nào đến chào hỏi cô ấy, vậy nên hai người đi thẳng ra khỏi phòng chiếu.
Mới đi đến cửa lớn thì lại nhìn thấy một bóng người quen thuộc.
Thẩm Thiên Trường kéo tay áo Lục Chi Cửu rồi chỉ tay về phía hai người đang đứng cách đó không xa: “Lục Chi Cửu, anh xem người đó có phải Tần Phong không?”
Lục Chi Cửu nhìn về hướng cô đang nói, quả nhiên nhìn thấy Tần Phong, bên cạnh còn có một cô gái đang chống nạng.
“Đó là bạn gái của anh ấy sao?” Thẩm Thiên Trường thấy Tần Phong đưa tay dìu cô gái bên cạnh, sự quan tâm hiện rất rõ trên khuôn mặt.
“Anh không biết.” Lục Chi Cửu lạnh nhạt trả lời, dù sao anh cũng không có thói quen soi mói đời sống riêng tư của nhân viên.
“Hôm nay đúng là một ngày tốt, có thể coi như mọi người cùng tụ tập ở một chỗ rồi.”
Lục Chi Cửu nhướng mày nhìn cô, Thẩm Thiên Trường lại nhìn sang một hướng khác rồi nói: “Đó, chẳng phải là lại thêm một người nữa rồi sao.”
Lục Chi Cửu ngước mắt nhìn thì thấy một bóng người màu đỏ đang đi từ hành lang ra ngoài cửa. Thẩm Thiên Trường nhìn người đang đi về phía cô và Lục Chi Cửu, cô khẽ nhếch miệng cười rồi đột nhiên nắm chặt tay Lục Chi Cửu, mười ngón tay của hai người đan vào nhau.
Thịnh Lam đi đến trước mặt hai người, cố ý làm lơ bàn tay đang đan chặt vào nhau của hai người rồi nói với Lục Chi Cửu: “Tổng Giám đốc Lục, lâu rồi không gặp.”
Lục Chi Cửu thản nhiên phun ra ba chữ: “Cô là ai?”
Thẩm Thiên Trường vừa véo tay Lục Chi Cửu, vừa mím chặt môi để ngăn không cho mình bật cười thành tiếng.
Một giây trước Thịnh Lam còn cười tươi như hoa, một giây sau sắc mặt đã trở nên tím ngắt, tuy rằng việc Lục Chi Cửu bí mật thu mua Tập đoàn Thịnh Thiên diễn ra trong hơn nửa năm nhưng trên thực tế đây là lần đầu tiên Thịnh Lam nói chuyện với Lục Chi Cửu, mà điều khiến cô ta không ngờ nhất đó là câu đầu tiên Lục Chi Cửu nói với mình lại là “cô là ai”.
Nụ cười của cô ta cứng đờ nhưng vẫn nghiến răng nghiến lợi đáp lại: “Tôi là Thịnh Lam của Dầu khí Thịnh Thiên!”
“Giám đốc Thịnh, sáng nay chúng ta mới gặp nhau xong, giờ lại gặp nữa rồi, trùng hợp thật đấy, cô cũng đến xem phim sao?”
Không đợi Lục Chi Cửu trả lời, Thẩm Thiên Trường đã tiếp lời của Thịnh Lam trước.
Thịnh Lam cảm thấy hơi mất tự nhiên khi bị Thẩm Thiên Trường nhìn với ánh mắt đầy ý tứ sâu xa, tuy là do sáng nay nhìn thấy hai tấm vé xem phim của Thẩm Thiên Trường, Thịnh Lam mới đi theo đến đây nhưng rạp chiếu phim là nơi công cộng, mình muốn đến thì đến, chẳng có gì đáng chột dạ hết.
Thẩm Thiên Trường đưa tay chọc vào eo của Lục Chi Cửu: “Anh ra xe trước đi, em có lời muốn nói với Giám đốc Thịnh.” Nói xong cô lại quay đầu cười với Thịnh Lam: “Dù sao thì sau này hợp tác cũng phải tiếp xúc nhiều mà, cô nói có đúng không Giám đốc Thịnh?”
Thịnh Lam thấy Thẩm Thiên Trường cười đến là vui vẻ thì không khỏi hừ lạnh, Thẩm Thiên Trường tỏ vẻ mặt ân cần thân thiết khác hẳn với vẻ khắt khe lạnh nhạt hồi sáng, đúng thật là rất biết giả vờ trước mặt Lục Chi Cửu.
Lục Chi Cửu nhìn Thẩm Thiên Trường, chỉ để lại một câu “Đừng quá lâu” rồi quay người ra khỏi rạp chiếu phim.
Thịnh Lam nhìn theo bóng dáng cao lớn thẳng tắp của Lục Chi Cửu, lòng thầm nghĩ người phụ nữ Liễu Khanh Nguyệt kia đúng là có mắt nhìn người, nếu đàn ông có phân biệt đẳng cấp vậy thì chắc chắn Lục Chi Cửu sẽ xếp hàng đầu, với một người đã từng gặp vô số đàn ông như cô ta, lần đầu tiên nhìn thấy Lục Chi Cửu cũng không khỏi cảm thán.
“Người bạn trai này của tôi mắc bệnh không nhớ mặt, anh ấy không nhớ Giám đốc Thịnh thì chắc chắn cũng sẽ không nhớ nổi Liễu Khanh Nguyệt đâu.”
Thịnh Lam dời mắt khỏi Lục Chi Cửu rồi quay đầu lại nhìn Thẩm Thiên Trường, chỉ thấy Thẩm Thiên Trường đang mỉm cười, vẻ mặt tràn đầy chân thành. Thịnh Lam đánh giá Thẩm Thiên Trường một lượt: “Cô cũng biết ăn nói đấy.”
Thẩm Thiên Trường tỏ vẻ vô tội: “Tôi nói thật mà.” W.e.b.T.r.u.y.e.n.O.n.l.i.n.e.z.c.o.m
Thịnh Lam nhướng mày: “Cô không ngốc, hơn nữa còn rất biết giả vờ, thảo nào mà Lục Chi Cửu lại thích cô.”
“Tôi sẽ coi lời này của Giám đốc Thịnh là lời khen nhé.”
“Hừ…” Thịnh Lam cười lạnh, đang chuẩn bị quay người đi thì nghe thấy Thẩm Thiên Trường gọi lại.
“Giám đốc Thịnh, hình như hai chúng ta không thù không oán đúng không?”
Thịnh Lam dừng bước rồi nhìn Thẩm Thiên Trường với vẻ khinh thường: “Đúng là không thù không oán, chẳng lẽ chỉ đơn giản là tôi nhìn cô không vừa mắt cũng không được à?”
Thẩm Thiên Trường nhìn vào mắt Thịnh Lam: “Nếu tôi nói hợp tác với Tài Chính Thiên Nhiên là để giúp cô nhắm vào Năng lượng Viễn Thông, vậy cô có thể nhìn tôi vừa mắt hơn hay không?”
Thịnh Lam hơi nhíu mày: “Cô có ý gì?”
“Tôi tin rằng, so với Liễu Khanh Nguyệt thì việc cô ghét tôi cũng chỉ như cơn gió thoáng qua thôi đúng không?”
Quyên góp ủng hộ vietwriter.vn
Bình luận facebook