Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 225 - Chương 225
Chương 225 ĐÂY MỚI ĐƯỢC COI LÀ “LỢI DỤNG LÚC NGƯỜI TA GẶP KHÓ KHĂN”, EM ĐÃ HỌC ĐƯỢC CHƯA?
"Á…”
Giang Mộ Tuyết giật mình hét lên rồi vội vàng hất tay Tần Phong ra, sắc mặt của cô lúc trắng lúc xanh: “Anh anh anh… giở trò lưu manh!”
Tần Phong tỏ vẻ vô tội, anh nhìn Giang Mộ Tuyết rồi nghiêm túc lên tiếng: “Tiểu Tuyết, là em chủ động ôm tay tôi vào lòng đó.”
“Không thể nào! Tôi đã ngủ say rồi thì sao có thể chủ động ôm tay anh được chứ?”
“Tiểu Tuyết, lời tôi nói là sự thật…”
“Đừng giải thích nữa, tôi cũng biết lợi dụng lúc người khác gặp khó khăn là bản tính của đàn ông các anh còn gì!” Giang Mộ Tuyết bực bội cầm nạng lên rồi đứng dậy.
Vừa mới kéo cánh cửa ở cầu thang thì cánh cửa lại bị một sức mạnh giữ chặt lại. Giang Mộ Tuyết vừa mới quay đầu thì cả người đã bị Tần Phong đè chặt vào cửa.
“Tiểu Tuyết, lặp lại câu em vừa nói một lần nữa xem.”
Tuy Giang Mộ Tuyết cũng hơi sợ nhưng vẫn hất hàm lên: “Tôi vừa nói là anh lợi dụng lúc người khác gặp khó khăn!”
Một tuần sống chung nhà khiến cho Giang Mộ Tuyết hiểu thêm không ít về tính cách của Tần Phong, cô không tin với tính cách ôn hòa nhã nhặn ấy của anh thì anh còn có thể làm gì cô, chẳng qua anh cũng chỉ là một con hổ giấy mà thôi, còn lâu cô mới sợ.
Tần Phong nhìn vẻ mặt cố ý khiêu khích của cô thì lửa giận trong lòng đột nhiên trỗi dậy, anh thầm nghĩ hình như trước đây anh đã đối xử quá tốt với cô gái này rồi thì phải.
“Tiểu Tuyết, hình như em hiểu sai về mấy chữ ‘lợi dụng lúc người khác gặp khó khăn’ rồi.”
“Sao cơ?”
Giang Mộ Tuyết đưa tay lên dùng sức đẩy anh ra theo bản năng nhưng không thể nào đẩy nổi, cô không hiểu người đàn ông này lấy đâu sức lực khi vừa mới vừa rồi còn cõng cô leo 12 tầng như thế!
Tần Phong hơi không thoải mái khi bị Giang Mộ Tuyết đẩy ra như thế, anh dứt khoát ấn tay cô vào cánh cửa phía sau lưng, chiếc điện thoại cô đang cầm trong tay cũng theo đó mà rơi xuống.
“Bộp…”
Cùng với âm thanh điện thoại chạm mặt đất thì đèn trong hành lang cũng sáng trở lại…
Cơ thể hai người cũng lập tức cứng đờ, cuối cùng Tần Phong cũng buông cô ra: “Đây mới được coi là ‘lợi dụng lúc người khác gặp khó khăn’, em đã học được chưa?”
Thế nào là “cô đã học được chưa”?
Giang Mộ Tuyết còn chưa kịp phản ứng lại thì Tần Phong đã kéo cánh cửa còn lại để đi vào rồi. Nhìn vẻ mặt đứng đắn nghiêm túc trước lúc rời đi của anh, Giang Mộ Tuyết nhất thời cảm thấy cạn lời, chỉ đành lặng lẽ ngồi xổm xuống nhặt điện thoại của mình lên. Nhưng khi nhìn thấy chiếc điện thoại mới đó vẫn còn hoàn hảo không xước xát gì mà trên màn hình lúc này đã xuất hiện vài vết nứt, Giang Mộ Tuyết thật sự không nhịn nổi nữa: “Tần Phong, đền điện thoại cho tôi!”
Giang Mộ Tuyết bỏ chiếc điện thoại bị nứt màn hình vào lòng rồi kéo cửa đi vào, một tuần qua, không có lúc nào mà cô lại hận bản thân bị què chân như lúc này, cô hận không thể xông lên chất vấn Tần Phong nhưng tốc độ lúc này của cô vẫn đáng thương như cũ.
Giang Mộ Tuyết tập tễnh bước đi, cuối cùng cũng về đến chung cư, Tần Phong đã đổi xong dép, đang ngồi trên xô pha trong phòng khách cầm cốc sữa uống rồi. Thấy anh uống sữa, Giang Mộ Tuyết cũng đi đến cạnh bàn ăn một hơi uống cạn cốc sữa mà anh đã làm nóng sẵn cho cô.
Uống sữa xong, Giang Mộ Tuyết đi vào phòng khách: “Tần Phong, ban nãy anh cố ý đúng không?”
Nhìn dáng vẻ bực dọc của Giang Mộ Tuyết, ánh mắt của Tần Phong sáng ngời, giọng nói cũng tràn đầy dịu dàng ấm áp: “Tiểu Tuyết muốn tôi phải chịu trách nhiệm thế nào?”
“Anh…”
Giang Mộ Tuyết nghẹn họng, cô còn có thể bắt anh chịu trách nhiệm thế nào được? Hiện giờ là thế kỷ 21, chẳng đại diện cho điều gì, chẳng lẽ anh sợ cô bám chặt lấy anh không buông hay sao?
Được thôi, cứ coi như cô không may bị muỗi đốt đi.
“Điện thoại của tôi bị vỡ màn hình rồi, anh nói xem phải làm sao đây?”
Tần Phong nhướng mày, hiển nhiên là không ngờ Giang Mộ Tuyết lại đổi chủ đề ngay được như thế.
“Tôi sẽ chịu trách nhiệm.”
Nghe thấy câu nói của Tần Phong, Giang Mộ Tuyết thầm nghĩ thế này còn được rồi chống nạng quay người đi.
“Em đi đâu?”
“Đi tắm, đi ngủ!” w●ebtruy●enonlin●e●com
***
Sáng hôm sau Giang Mộ Tuyết dậy rất sớm, sau khi rời giường, cô nhanh chóng thu dọn đồ đạc của mình rồi đi đến trước cửa phòng Tần Phong. Cô gõ cửa một lúc lâu mới thấy Tần Phong ra mở cửa.
Tuy đã ở đây một tuần nhưng đây là lần đầu tiên Giang Mộ Tuyết chủ động gõ cửa phòng Tần Phong từ sớm thế này, nên cô không hề biết Tần Phong lại cởi trần đi ngủ…
Cô ngại ngùng nhìn sang chỗ khác: “Anh dậy sớm một chút đưa tôi về đi…”
Dường như Tần Phong không hề chú ý đến sắc mặt không được tự nhiên của Giang Mộ Tuyết: “Tiểu Tuyết, tuần này tôi thiếu ngủ lắm, có thể cho tôi ngủ thêm một lúc nữa được không?”
Thấy ánh mắt mơ màng và dáng vẻ vẫn còn cực kỳ buồn ngủ của anh, Giang Mộ Tuyết nghĩ, tuần này ngoài việc phải đi làm thì anh còn phải chăm sóc cho một người đi lại không được thuận tiện là cô nữa nên cô cũng tiện từ chối.
Về đến phòng ngủ, nằm lên giường, nhớ lại cảnh tượng lúc nãy, Giang Mộ Tuyết không thể không thừa nhận dáng người của Tần Phong rất được, hình như còn có cơ bụng sáu múi nữa…
Giang Mộ Tuyết đưa tay vỗ mạnh lên đầu mình: Giang Mộ Tuyết à, mau vứt bỏ những suy nghĩ bẩn thỉu đó ra khỏi đầu đi!
Sự ham ngủ của Tần Phong cũng khiến cảm giác buồn ngủ ập đến với Giang Mộ Tuyết, lúc cô tỉnh dậy lần nữa đã là 12 giờ trưa rồi.
Lúc đi xuống phòng khách, Tần Phong đã chuẩn bị xong cơm trưa rồi, Giang Mộ Tuyết nhìn một bàn phong phú món ăn bèn nhìn Tần Phong bằng ánh mắt ngờ vực.
“Bà nội vừa qua nhưng thấy em đang ngủ nên bà đi về rồi.”
“Sao anh không gọi tôi dậy?” Giang Mộ Tuyết trách móc.
“Bà nội không cho.”
Một tuần qua, thật ra bà nội của Tần Phong chỉ đến một lần vào hôm thứ tư, lúc đó Tần Phong đã đi làm, bà cụ nói chuyện với Giang Mộ Tuyết cả buổi chiều xong mới lưu luyến ra về.
Giang Mộ Tuyết nhận ra được bà nội của Tần Phong thật sự yêu thích cô, nhưng càng như thế thì trong lòng Giang Mộ Tuyết lại càng cảm thấy bất an, quả nhiên là nói dối một lần thì phải nói dối thêm nhiều lần nữa để che đậy lời nói dối trước đó.
Tóm lại là cô không muốn nghĩ đến nữa, cùng lắm là đến lúc đó để Tần Phong giải thích là được.
Ăn trưa xong, Giang Mộ Tuyết bất ngờ nhận được điện thoại của bạn cùng phòng thời đại học - Giản Kỳ.
Tuy Giản Kỳ là bạn cùng phòng ký túc xá thời đại học của Giang Mộ Tuyết nhưng quan hệ giữa hai người không thể coi là quá tốt.
Phòng ký túc xá đại học của Giang Mộ Tuyết có sáu người, bởi vì mới từ thành phố Cẩm đến nên toàn bộ quần áo, đồ dùng ban đầu của Giang Mộ Tuyết đều là hàng xa xỉ mà người bình thường không mua nổi, những người khác đều cho là cô cố ý khoe giàu. Sau đó Giang Mộ Tuyết từ từ thích nghi với cuộc sống ở thành phố Vân, đồ dùng hằng ngày cũng bắt đầu trở nên bình thường thì những người khác lại nói là trước đây cô được “bao nuôi”.
Những người khác đều bóng gió tỏ ý khinh thường cô, chỉ trừ bạn cùng phòng Đoàn Văn Trúc. Sau khi tốt nghiệp, Đoàn Văn Trúc về quê làm việc, có thể nói Giang Mộ Tuyết đã mất đi người bạn có quan hệ thân thiết nhất với mình ở thành phố Vân rồi.
Quyên góp ủng hộ vietwriter.vn
Chương 225 ĐÂY MỚI ĐƯỢC COI LÀ “LỢI DỤNG LÚC NGƯỜI TA GẶP KHÓ KHĂN”, EM ĐÃ HỌC ĐƯỢC CHƯA?
"Á…”
Giang Mộ Tuyết giật mình hét lên rồi vội vàng hất tay Tần Phong ra, sắc mặt của cô lúc trắng lúc xanh: “Anh anh anh… giở trò lưu manh!”
Tần Phong tỏ vẻ vô tội, anh nhìn Giang Mộ Tuyết rồi nghiêm túc lên tiếng: “Tiểu Tuyết, là em chủ động ôm tay tôi vào lòng đó.”
“Không thể nào! Tôi đã ngủ say rồi thì sao có thể chủ động ôm tay anh được chứ?”
“Tiểu Tuyết, lời tôi nói là sự thật…”
“Đừng giải thích nữa, tôi cũng biết lợi dụng lúc người khác gặp khó khăn là bản tính của đàn ông các anh còn gì!” Giang Mộ Tuyết bực bội cầm nạng lên rồi đứng dậy.
Vừa mới kéo cánh cửa ở cầu thang thì cánh cửa lại bị một sức mạnh giữ chặt lại. Giang Mộ Tuyết vừa mới quay đầu thì cả người đã bị Tần Phong đè chặt vào cửa.
“Tiểu Tuyết, lặp lại câu em vừa nói một lần nữa xem.”
Tuy Giang Mộ Tuyết cũng hơi sợ nhưng vẫn hất hàm lên: “Tôi vừa nói là anh lợi dụng lúc người khác gặp khó khăn!”
Một tuần sống chung nhà khiến cho Giang Mộ Tuyết hiểu thêm không ít về tính cách của Tần Phong, cô không tin với tính cách ôn hòa nhã nhặn ấy của anh thì anh còn có thể làm gì cô, chẳng qua anh cũng chỉ là một con hổ giấy mà thôi, còn lâu cô mới sợ.
Tần Phong nhìn vẻ mặt cố ý khiêu khích của cô thì lửa giận trong lòng đột nhiên trỗi dậy, anh thầm nghĩ hình như trước đây anh đã đối xử quá tốt với cô gái này rồi thì phải.
“Tiểu Tuyết, hình như em hiểu sai về mấy chữ ‘lợi dụng lúc người khác gặp khó khăn’ rồi.”
“Sao cơ?”
Giang Mộ Tuyết đưa tay lên dùng sức đẩy anh ra theo bản năng nhưng không thể nào đẩy nổi, cô không hiểu người đàn ông này lấy đâu sức lực khi vừa mới vừa rồi còn cõng cô leo 12 tầng như thế!
Tần Phong hơi không thoải mái khi bị Giang Mộ Tuyết đẩy ra như thế, anh dứt khoát ấn tay cô vào cánh cửa phía sau lưng, chiếc điện thoại cô đang cầm trong tay cũng theo đó mà rơi xuống.
“Bộp…”
Cùng với âm thanh điện thoại chạm mặt đất thì đèn trong hành lang cũng sáng trở lại…
Cơ thể hai người cũng lập tức cứng đờ, cuối cùng Tần Phong cũng buông cô ra: “Đây mới được coi là ‘lợi dụng lúc người khác gặp khó khăn’, em đã học được chưa?”
Thế nào là “cô đã học được chưa”?
Giang Mộ Tuyết còn chưa kịp phản ứng lại thì Tần Phong đã kéo cánh cửa còn lại để đi vào rồi. Nhìn vẻ mặt đứng đắn nghiêm túc trước lúc rời đi của anh, Giang Mộ Tuyết nhất thời cảm thấy cạn lời, chỉ đành lặng lẽ ngồi xổm xuống nhặt điện thoại của mình lên. Nhưng khi nhìn thấy chiếc điện thoại mới đó vẫn còn hoàn hảo không xước xát gì mà trên màn hình lúc này đã xuất hiện vài vết nứt, Giang Mộ Tuyết thật sự không nhịn nổi nữa: “Tần Phong, đền điện thoại cho tôi!”
Giang Mộ Tuyết bỏ chiếc điện thoại bị nứt màn hình vào lòng rồi kéo cửa đi vào, một tuần qua, không có lúc nào mà cô lại hận bản thân bị què chân như lúc này, cô hận không thể xông lên chất vấn Tần Phong nhưng tốc độ lúc này của cô vẫn đáng thương như cũ.
Giang Mộ Tuyết tập tễnh bước đi, cuối cùng cũng về đến chung cư, Tần Phong đã đổi xong dép, đang ngồi trên xô pha trong phòng khách cầm cốc sữa uống rồi. Thấy anh uống sữa, Giang Mộ Tuyết cũng đi đến cạnh bàn ăn một hơi uống cạn cốc sữa mà anh đã làm nóng sẵn cho cô.
Uống sữa xong, Giang Mộ Tuyết đi vào phòng khách: “Tần Phong, ban nãy anh cố ý đúng không?”
Nhìn dáng vẻ bực dọc của Giang Mộ Tuyết, ánh mắt của Tần Phong sáng ngời, giọng nói cũng tràn đầy dịu dàng ấm áp: “Tiểu Tuyết muốn tôi phải chịu trách nhiệm thế nào?”
“Anh…”
Giang Mộ Tuyết nghẹn họng, cô còn có thể bắt anh chịu trách nhiệm thế nào được? Hiện giờ là thế kỷ 21, chẳng đại diện cho điều gì, chẳng lẽ anh sợ cô bám chặt lấy anh không buông hay sao?
Được thôi, cứ coi như cô không may bị muỗi đốt đi.
“Điện thoại của tôi bị vỡ màn hình rồi, anh nói xem phải làm sao đây?”
Tần Phong nhướng mày, hiển nhiên là không ngờ Giang Mộ Tuyết lại đổi chủ đề ngay được như thế.
“Tôi sẽ chịu trách nhiệm.”
Nghe thấy câu nói của Tần Phong, Giang Mộ Tuyết thầm nghĩ thế này còn được rồi chống nạng quay người đi.
“Em đi đâu?”
“Đi tắm, đi ngủ!” w●ebtruy●enonlin●e●com
***
Sáng hôm sau Giang Mộ Tuyết dậy rất sớm, sau khi rời giường, cô nhanh chóng thu dọn đồ đạc của mình rồi đi đến trước cửa phòng Tần Phong. Cô gõ cửa một lúc lâu mới thấy Tần Phong ra mở cửa.
Tuy đã ở đây một tuần nhưng đây là lần đầu tiên Giang Mộ Tuyết chủ động gõ cửa phòng Tần Phong từ sớm thế này, nên cô không hề biết Tần Phong lại cởi trần đi ngủ…
Cô ngại ngùng nhìn sang chỗ khác: “Anh dậy sớm một chút đưa tôi về đi…”
Dường như Tần Phong không hề chú ý đến sắc mặt không được tự nhiên của Giang Mộ Tuyết: “Tiểu Tuyết, tuần này tôi thiếu ngủ lắm, có thể cho tôi ngủ thêm một lúc nữa được không?”
Thấy ánh mắt mơ màng và dáng vẻ vẫn còn cực kỳ buồn ngủ của anh, Giang Mộ Tuyết nghĩ, tuần này ngoài việc phải đi làm thì anh còn phải chăm sóc cho một người đi lại không được thuận tiện là cô nữa nên cô cũng tiện từ chối.
Về đến phòng ngủ, nằm lên giường, nhớ lại cảnh tượng lúc nãy, Giang Mộ Tuyết không thể không thừa nhận dáng người của Tần Phong rất được, hình như còn có cơ bụng sáu múi nữa…
Giang Mộ Tuyết đưa tay vỗ mạnh lên đầu mình: Giang Mộ Tuyết à, mau vứt bỏ những suy nghĩ bẩn thỉu đó ra khỏi đầu đi!
Sự ham ngủ của Tần Phong cũng khiến cảm giác buồn ngủ ập đến với Giang Mộ Tuyết, lúc cô tỉnh dậy lần nữa đã là 12 giờ trưa rồi.
Lúc đi xuống phòng khách, Tần Phong đã chuẩn bị xong cơm trưa rồi, Giang Mộ Tuyết nhìn một bàn phong phú món ăn bèn nhìn Tần Phong bằng ánh mắt ngờ vực.
“Bà nội vừa qua nhưng thấy em đang ngủ nên bà đi về rồi.”
“Sao anh không gọi tôi dậy?” Giang Mộ Tuyết trách móc.
“Bà nội không cho.”
Một tuần qua, thật ra bà nội của Tần Phong chỉ đến một lần vào hôm thứ tư, lúc đó Tần Phong đã đi làm, bà cụ nói chuyện với Giang Mộ Tuyết cả buổi chiều xong mới lưu luyến ra về.
Giang Mộ Tuyết nhận ra được bà nội của Tần Phong thật sự yêu thích cô, nhưng càng như thế thì trong lòng Giang Mộ Tuyết lại càng cảm thấy bất an, quả nhiên là nói dối một lần thì phải nói dối thêm nhiều lần nữa để che đậy lời nói dối trước đó.
Tóm lại là cô không muốn nghĩ đến nữa, cùng lắm là đến lúc đó để Tần Phong giải thích là được.
Ăn trưa xong, Giang Mộ Tuyết bất ngờ nhận được điện thoại của bạn cùng phòng thời đại học - Giản Kỳ.
Tuy Giản Kỳ là bạn cùng phòng ký túc xá thời đại học của Giang Mộ Tuyết nhưng quan hệ giữa hai người không thể coi là quá tốt.
Phòng ký túc xá đại học của Giang Mộ Tuyết có sáu người, bởi vì mới từ thành phố Cẩm đến nên toàn bộ quần áo, đồ dùng ban đầu của Giang Mộ Tuyết đều là hàng xa xỉ mà người bình thường không mua nổi, những người khác đều cho là cô cố ý khoe giàu. Sau đó Giang Mộ Tuyết từ từ thích nghi với cuộc sống ở thành phố Vân, đồ dùng hằng ngày cũng bắt đầu trở nên bình thường thì những người khác lại nói là trước đây cô được “bao nuôi”.
Những người khác đều bóng gió tỏ ý khinh thường cô, chỉ trừ bạn cùng phòng Đoàn Văn Trúc. Sau khi tốt nghiệp, Đoàn Văn Trúc về quê làm việc, có thể nói Giang Mộ Tuyết đã mất đi người bạn có quan hệ thân thiết nhất với mình ở thành phố Vân rồi.
Quyên góp ủng hộ vietwriter.vn
"Á…”
Giang Mộ Tuyết giật mình hét lên rồi vội vàng hất tay Tần Phong ra, sắc mặt của cô lúc trắng lúc xanh: “Anh anh anh… giở trò lưu manh!”
Tần Phong tỏ vẻ vô tội, anh nhìn Giang Mộ Tuyết rồi nghiêm túc lên tiếng: “Tiểu Tuyết, là em chủ động ôm tay tôi vào lòng đó.”
“Không thể nào! Tôi đã ngủ say rồi thì sao có thể chủ động ôm tay anh được chứ?”
“Tiểu Tuyết, lời tôi nói là sự thật…”
“Đừng giải thích nữa, tôi cũng biết lợi dụng lúc người khác gặp khó khăn là bản tính của đàn ông các anh còn gì!” Giang Mộ Tuyết bực bội cầm nạng lên rồi đứng dậy.
Vừa mới kéo cánh cửa ở cầu thang thì cánh cửa lại bị một sức mạnh giữ chặt lại. Giang Mộ Tuyết vừa mới quay đầu thì cả người đã bị Tần Phong đè chặt vào cửa.
“Tiểu Tuyết, lặp lại câu em vừa nói một lần nữa xem.”
Tuy Giang Mộ Tuyết cũng hơi sợ nhưng vẫn hất hàm lên: “Tôi vừa nói là anh lợi dụng lúc người khác gặp khó khăn!”
Một tuần sống chung nhà khiến cho Giang Mộ Tuyết hiểu thêm không ít về tính cách của Tần Phong, cô không tin với tính cách ôn hòa nhã nhặn ấy của anh thì anh còn có thể làm gì cô, chẳng qua anh cũng chỉ là một con hổ giấy mà thôi, còn lâu cô mới sợ.
Tần Phong nhìn vẻ mặt cố ý khiêu khích của cô thì lửa giận trong lòng đột nhiên trỗi dậy, anh thầm nghĩ hình như trước đây anh đã đối xử quá tốt với cô gái này rồi thì phải.
“Tiểu Tuyết, hình như em hiểu sai về mấy chữ ‘lợi dụng lúc người khác gặp khó khăn’ rồi.”
“Sao cơ?”
Giang Mộ Tuyết đưa tay lên dùng sức đẩy anh ra theo bản năng nhưng không thể nào đẩy nổi, cô không hiểu người đàn ông này lấy đâu sức lực khi vừa mới vừa rồi còn cõng cô leo 12 tầng như thế!
Tần Phong hơi không thoải mái khi bị Giang Mộ Tuyết đẩy ra như thế, anh dứt khoát ấn tay cô vào cánh cửa phía sau lưng, chiếc điện thoại cô đang cầm trong tay cũng theo đó mà rơi xuống.
“Bộp…”
Cùng với âm thanh điện thoại chạm mặt đất thì đèn trong hành lang cũng sáng trở lại…
Cơ thể hai người cũng lập tức cứng đờ, cuối cùng Tần Phong cũng buông cô ra: “Đây mới được coi là ‘lợi dụng lúc người khác gặp khó khăn’, em đã học được chưa?”
Thế nào là “cô đã học được chưa”?
Giang Mộ Tuyết còn chưa kịp phản ứng lại thì Tần Phong đã kéo cánh cửa còn lại để đi vào rồi. Nhìn vẻ mặt đứng đắn nghiêm túc trước lúc rời đi của anh, Giang Mộ Tuyết nhất thời cảm thấy cạn lời, chỉ đành lặng lẽ ngồi xổm xuống nhặt điện thoại của mình lên. Nhưng khi nhìn thấy chiếc điện thoại mới đó vẫn còn hoàn hảo không xước xát gì mà trên màn hình lúc này đã xuất hiện vài vết nứt, Giang Mộ Tuyết thật sự không nhịn nổi nữa: “Tần Phong, đền điện thoại cho tôi!”
Giang Mộ Tuyết bỏ chiếc điện thoại bị nứt màn hình vào lòng rồi kéo cửa đi vào, một tuần qua, không có lúc nào mà cô lại hận bản thân bị què chân như lúc này, cô hận không thể xông lên chất vấn Tần Phong nhưng tốc độ lúc này của cô vẫn đáng thương như cũ.
Giang Mộ Tuyết tập tễnh bước đi, cuối cùng cũng về đến chung cư, Tần Phong đã đổi xong dép, đang ngồi trên xô pha trong phòng khách cầm cốc sữa uống rồi. Thấy anh uống sữa, Giang Mộ Tuyết cũng đi đến cạnh bàn ăn một hơi uống cạn cốc sữa mà anh đã làm nóng sẵn cho cô.
Uống sữa xong, Giang Mộ Tuyết đi vào phòng khách: “Tần Phong, ban nãy anh cố ý đúng không?”
Nhìn dáng vẻ bực dọc của Giang Mộ Tuyết, ánh mắt của Tần Phong sáng ngời, giọng nói cũng tràn đầy dịu dàng ấm áp: “Tiểu Tuyết muốn tôi phải chịu trách nhiệm thế nào?”
“Anh…”
Giang Mộ Tuyết nghẹn họng, cô còn có thể bắt anh chịu trách nhiệm thế nào được? Hiện giờ là thế kỷ 21, chẳng đại diện cho điều gì, chẳng lẽ anh sợ cô bám chặt lấy anh không buông hay sao?
Được thôi, cứ coi như cô không may bị muỗi đốt đi.
“Điện thoại của tôi bị vỡ màn hình rồi, anh nói xem phải làm sao đây?”
Tần Phong nhướng mày, hiển nhiên là không ngờ Giang Mộ Tuyết lại đổi chủ đề ngay được như thế.
“Tôi sẽ chịu trách nhiệm.”
Nghe thấy câu nói của Tần Phong, Giang Mộ Tuyết thầm nghĩ thế này còn được rồi chống nạng quay người đi.
“Em đi đâu?”
“Đi tắm, đi ngủ!” w●ebtruy●enonlin●e●com
***
Sáng hôm sau Giang Mộ Tuyết dậy rất sớm, sau khi rời giường, cô nhanh chóng thu dọn đồ đạc của mình rồi đi đến trước cửa phòng Tần Phong. Cô gõ cửa một lúc lâu mới thấy Tần Phong ra mở cửa.
Tuy đã ở đây một tuần nhưng đây là lần đầu tiên Giang Mộ Tuyết chủ động gõ cửa phòng Tần Phong từ sớm thế này, nên cô không hề biết Tần Phong lại cởi trần đi ngủ…
Cô ngại ngùng nhìn sang chỗ khác: “Anh dậy sớm một chút đưa tôi về đi…”
Dường như Tần Phong không hề chú ý đến sắc mặt không được tự nhiên của Giang Mộ Tuyết: “Tiểu Tuyết, tuần này tôi thiếu ngủ lắm, có thể cho tôi ngủ thêm một lúc nữa được không?”
Thấy ánh mắt mơ màng và dáng vẻ vẫn còn cực kỳ buồn ngủ của anh, Giang Mộ Tuyết nghĩ, tuần này ngoài việc phải đi làm thì anh còn phải chăm sóc cho một người đi lại không được thuận tiện là cô nữa nên cô cũng tiện từ chối.
Về đến phòng ngủ, nằm lên giường, nhớ lại cảnh tượng lúc nãy, Giang Mộ Tuyết không thể không thừa nhận dáng người của Tần Phong rất được, hình như còn có cơ bụng sáu múi nữa…
Giang Mộ Tuyết đưa tay vỗ mạnh lên đầu mình: Giang Mộ Tuyết à, mau vứt bỏ những suy nghĩ bẩn thỉu đó ra khỏi đầu đi!
Sự ham ngủ của Tần Phong cũng khiến cảm giác buồn ngủ ập đến với Giang Mộ Tuyết, lúc cô tỉnh dậy lần nữa đã là 12 giờ trưa rồi.
Lúc đi xuống phòng khách, Tần Phong đã chuẩn bị xong cơm trưa rồi, Giang Mộ Tuyết nhìn một bàn phong phú món ăn bèn nhìn Tần Phong bằng ánh mắt ngờ vực.
“Bà nội vừa qua nhưng thấy em đang ngủ nên bà đi về rồi.”
“Sao anh không gọi tôi dậy?” Giang Mộ Tuyết trách móc.
“Bà nội không cho.”
Một tuần qua, thật ra bà nội của Tần Phong chỉ đến một lần vào hôm thứ tư, lúc đó Tần Phong đã đi làm, bà cụ nói chuyện với Giang Mộ Tuyết cả buổi chiều xong mới lưu luyến ra về.
Giang Mộ Tuyết nhận ra được bà nội của Tần Phong thật sự yêu thích cô, nhưng càng như thế thì trong lòng Giang Mộ Tuyết lại càng cảm thấy bất an, quả nhiên là nói dối một lần thì phải nói dối thêm nhiều lần nữa để che đậy lời nói dối trước đó.
Tóm lại là cô không muốn nghĩ đến nữa, cùng lắm là đến lúc đó để Tần Phong giải thích là được.
Ăn trưa xong, Giang Mộ Tuyết bất ngờ nhận được điện thoại của bạn cùng phòng thời đại học - Giản Kỳ.
Tuy Giản Kỳ là bạn cùng phòng ký túc xá thời đại học của Giang Mộ Tuyết nhưng quan hệ giữa hai người không thể coi là quá tốt.
Phòng ký túc xá đại học của Giang Mộ Tuyết có sáu người, bởi vì mới từ thành phố Cẩm đến nên toàn bộ quần áo, đồ dùng ban đầu của Giang Mộ Tuyết đều là hàng xa xỉ mà người bình thường không mua nổi, những người khác đều cho là cô cố ý khoe giàu. Sau đó Giang Mộ Tuyết từ từ thích nghi với cuộc sống ở thành phố Vân, đồ dùng hằng ngày cũng bắt đầu trở nên bình thường thì những người khác lại nói là trước đây cô được “bao nuôi”.
Những người khác đều bóng gió tỏ ý khinh thường cô, chỉ trừ bạn cùng phòng Đoàn Văn Trúc. Sau khi tốt nghiệp, Đoàn Văn Trúc về quê làm việc, có thể nói Giang Mộ Tuyết đã mất đi người bạn có quan hệ thân thiết nhất với mình ở thành phố Vân rồi.
Quyên góp ủng hộ vietwriter.vn
Chương 225 ĐÂY MỚI ĐƯỢC COI LÀ “LỢI DỤNG LÚC NGƯỜI TA GẶP KHÓ KHĂN”, EM ĐÃ HỌC ĐƯỢC CHƯA?
"Á…”
Giang Mộ Tuyết giật mình hét lên rồi vội vàng hất tay Tần Phong ra, sắc mặt của cô lúc trắng lúc xanh: “Anh anh anh… giở trò lưu manh!”
Tần Phong tỏ vẻ vô tội, anh nhìn Giang Mộ Tuyết rồi nghiêm túc lên tiếng: “Tiểu Tuyết, là em chủ động ôm tay tôi vào lòng đó.”
“Không thể nào! Tôi đã ngủ say rồi thì sao có thể chủ động ôm tay anh được chứ?”
“Tiểu Tuyết, lời tôi nói là sự thật…”
“Đừng giải thích nữa, tôi cũng biết lợi dụng lúc người khác gặp khó khăn là bản tính của đàn ông các anh còn gì!” Giang Mộ Tuyết bực bội cầm nạng lên rồi đứng dậy.
Vừa mới kéo cánh cửa ở cầu thang thì cánh cửa lại bị một sức mạnh giữ chặt lại. Giang Mộ Tuyết vừa mới quay đầu thì cả người đã bị Tần Phong đè chặt vào cửa.
“Tiểu Tuyết, lặp lại câu em vừa nói một lần nữa xem.”
Tuy Giang Mộ Tuyết cũng hơi sợ nhưng vẫn hất hàm lên: “Tôi vừa nói là anh lợi dụng lúc người khác gặp khó khăn!”
Một tuần sống chung nhà khiến cho Giang Mộ Tuyết hiểu thêm không ít về tính cách của Tần Phong, cô không tin với tính cách ôn hòa nhã nhặn ấy của anh thì anh còn có thể làm gì cô, chẳng qua anh cũng chỉ là một con hổ giấy mà thôi, còn lâu cô mới sợ.
Tần Phong nhìn vẻ mặt cố ý khiêu khích của cô thì lửa giận trong lòng đột nhiên trỗi dậy, anh thầm nghĩ hình như trước đây anh đã đối xử quá tốt với cô gái này rồi thì phải.
“Tiểu Tuyết, hình như em hiểu sai về mấy chữ ‘lợi dụng lúc người khác gặp khó khăn’ rồi.”
“Sao cơ?”
Giang Mộ Tuyết đưa tay lên dùng sức đẩy anh ra theo bản năng nhưng không thể nào đẩy nổi, cô không hiểu người đàn ông này lấy đâu sức lực khi vừa mới vừa rồi còn cõng cô leo 12 tầng như thế!
Tần Phong hơi không thoải mái khi bị Giang Mộ Tuyết đẩy ra như thế, anh dứt khoát ấn tay cô vào cánh cửa phía sau lưng, chiếc điện thoại cô đang cầm trong tay cũng theo đó mà rơi xuống.
“Bộp…”
Cùng với âm thanh điện thoại chạm mặt đất thì đèn trong hành lang cũng sáng trở lại…
Cơ thể hai người cũng lập tức cứng đờ, cuối cùng Tần Phong cũng buông cô ra: “Đây mới được coi là ‘lợi dụng lúc người khác gặp khó khăn’, em đã học được chưa?”
Thế nào là “cô đã học được chưa”?
Giang Mộ Tuyết còn chưa kịp phản ứng lại thì Tần Phong đã kéo cánh cửa còn lại để đi vào rồi. Nhìn vẻ mặt đứng đắn nghiêm túc trước lúc rời đi của anh, Giang Mộ Tuyết nhất thời cảm thấy cạn lời, chỉ đành lặng lẽ ngồi xổm xuống nhặt điện thoại của mình lên. Nhưng khi nhìn thấy chiếc điện thoại mới đó vẫn còn hoàn hảo không xước xát gì mà trên màn hình lúc này đã xuất hiện vài vết nứt, Giang Mộ Tuyết thật sự không nhịn nổi nữa: “Tần Phong, đền điện thoại cho tôi!”
Giang Mộ Tuyết bỏ chiếc điện thoại bị nứt màn hình vào lòng rồi kéo cửa đi vào, một tuần qua, không có lúc nào mà cô lại hận bản thân bị què chân như lúc này, cô hận không thể xông lên chất vấn Tần Phong nhưng tốc độ lúc này của cô vẫn đáng thương như cũ.
Giang Mộ Tuyết tập tễnh bước đi, cuối cùng cũng về đến chung cư, Tần Phong đã đổi xong dép, đang ngồi trên xô pha trong phòng khách cầm cốc sữa uống rồi. Thấy anh uống sữa, Giang Mộ Tuyết cũng đi đến cạnh bàn ăn một hơi uống cạn cốc sữa mà anh đã làm nóng sẵn cho cô.
Uống sữa xong, Giang Mộ Tuyết đi vào phòng khách: “Tần Phong, ban nãy anh cố ý đúng không?”
Nhìn dáng vẻ bực dọc của Giang Mộ Tuyết, ánh mắt của Tần Phong sáng ngời, giọng nói cũng tràn đầy dịu dàng ấm áp: “Tiểu Tuyết muốn tôi phải chịu trách nhiệm thế nào?”
“Anh…”
Giang Mộ Tuyết nghẹn họng, cô còn có thể bắt anh chịu trách nhiệm thế nào được? Hiện giờ là thế kỷ 21, chẳng đại diện cho điều gì, chẳng lẽ anh sợ cô bám chặt lấy anh không buông hay sao?
Được thôi, cứ coi như cô không may bị muỗi đốt đi.
“Điện thoại của tôi bị vỡ màn hình rồi, anh nói xem phải làm sao đây?”
Tần Phong nhướng mày, hiển nhiên là không ngờ Giang Mộ Tuyết lại đổi chủ đề ngay được như thế.
“Tôi sẽ chịu trách nhiệm.”
Nghe thấy câu nói của Tần Phong, Giang Mộ Tuyết thầm nghĩ thế này còn được rồi chống nạng quay người đi.
“Em đi đâu?”
“Đi tắm, đi ngủ!” w●ebtruy●enonlin●e●com
***
Sáng hôm sau Giang Mộ Tuyết dậy rất sớm, sau khi rời giường, cô nhanh chóng thu dọn đồ đạc của mình rồi đi đến trước cửa phòng Tần Phong. Cô gõ cửa một lúc lâu mới thấy Tần Phong ra mở cửa.
Tuy đã ở đây một tuần nhưng đây là lần đầu tiên Giang Mộ Tuyết chủ động gõ cửa phòng Tần Phong từ sớm thế này, nên cô không hề biết Tần Phong lại cởi trần đi ngủ…
Cô ngại ngùng nhìn sang chỗ khác: “Anh dậy sớm một chút đưa tôi về đi…”
Dường như Tần Phong không hề chú ý đến sắc mặt không được tự nhiên của Giang Mộ Tuyết: “Tiểu Tuyết, tuần này tôi thiếu ngủ lắm, có thể cho tôi ngủ thêm một lúc nữa được không?”
Thấy ánh mắt mơ màng và dáng vẻ vẫn còn cực kỳ buồn ngủ của anh, Giang Mộ Tuyết nghĩ, tuần này ngoài việc phải đi làm thì anh còn phải chăm sóc cho một người đi lại không được thuận tiện là cô nữa nên cô cũng tiện từ chối.
Về đến phòng ngủ, nằm lên giường, nhớ lại cảnh tượng lúc nãy, Giang Mộ Tuyết không thể không thừa nhận dáng người của Tần Phong rất được, hình như còn có cơ bụng sáu múi nữa…
Giang Mộ Tuyết đưa tay vỗ mạnh lên đầu mình: Giang Mộ Tuyết à, mau vứt bỏ những suy nghĩ bẩn thỉu đó ra khỏi đầu đi!
Sự ham ngủ của Tần Phong cũng khiến cảm giác buồn ngủ ập đến với Giang Mộ Tuyết, lúc cô tỉnh dậy lần nữa đã là 12 giờ trưa rồi.
Lúc đi xuống phòng khách, Tần Phong đã chuẩn bị xong cơm trưa rồi, Giang Mộ Tuyết nhìn một bàn phong phú món ăn bèn nhìn Tần Phong bằng ánh mắt ngờ vực.
“Bà nội vừa qua nhưng thấy em đang ngủ nên bà đi về rồi.”
“Sao anh không gọi tôi dậy?” Giang Mộ Tuyết trách móc.
“Bà nội không cho.”
Một tuần qua, thật ra bà nội của Tần Phong chỉ đến một lần vào hôm thứ tư, lúc đó Tần Phong đã đi làm, bà cụ nói chuyện với Giang Mộ Tuyết cả buổi chiều xong mới lưu luyến ra về.
Giang Mộ Tuyết nhận ra được bà nội của Tần Phong thật sự yêu thích cô, nhưng càng như thế thì trong lòng Giang Mộ Tuyết lại càng cảm thấy bất an, quả nhiên là nói dối một lần thì phải nói dối thêm nhiều lần nữa để che đậy lời nói dối trước đó.
Tóm lại là cô không muốn nghĩ đến nữa, cùng lắm là đến lúc đó để Tần Phong giải thích là được.
Ăn trưa xong, Giang Mộ Tuyết bất ngờ nhận được điện thoại của bạn cùng phòng thời đại học - Giản Kỳ.
Tuy Giản Kỳ là bạn cùng phòng ký túc xá thời đại học của Giang Mộ Tuyết nhưng quan hệ giữa hai người không thể coi là quá tốt.
Phòng ký túc xá đại học của Giang Mộ Tuyết có sáu người, bởi vì mới từ thành phố Cẩm đến nên toàn bộ quần áo, đồ dùng ban đầu của Giang Mộ Tuyết đều là hàng xa xỉ mà người bình thường không mua nổi, những người khác đều cho là cô cố ý khoe giàu. Sau đó Giang Mộ Tuyết từ từ thích nghi với cuộc sống ở thành phố Vân, đồ dùng hằng ngày cũng bắt đầu trở nên bình thường thì những người khác lại nói là trước đây cô được “bao nuôi”.
Những người khác đều bóng gió tỏ ý khinh thường cô, chỉ trừ bạn cùng phòng Đoàn Văn Trúc. Sau khi tốt nghiệp, Đoàn Văn Trúc về quê làm việc, có thể nói Giang Mộ Tuyết đã mất đi người bạn có quan hệ thân thiết nhất với mình ở thành phố Vân rồi.
Quyên góp ủng hộ vietwriter.vn
Bình luận facebook