Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 227 - Chương 227
Chương 227 AI NẤY ĐỀU BIẾT
Thứ hai.
Chuông báo thức dậy đi làm của Giang Mộ Tuyết vang lên đúng giờ, sau khi vệ sinh cá nhân, ăn đồ ăn sáng do Tần Phong mua về xong, để tránh hiểu nhầm nên cô dùng app đặt một chiếc xe taxi, không để Tần Phong đưa mình đến công ty.
Mắt cá chân của Giang Mộ Tuyết đã gần khỏi rồi, tuy vẫn phải đi tập tễnh nhưng vẫn có thể làm được những việc như lên xuống xe. Nhìn cô vất vả lên taxi xong Tần Phong mới tự lái xe đến Tập đoàn Lục Đạt.
Thường ngày Tần Phong đều dùng thang máy chuyên dụng đi từ hầm gửi xe lên thẳng tầng cao nhất, nhưng hôm nay anh lại dừng bước khi đi qua cửa thang máy phổ thông, anh chần chừ giây lát rồi quyết định vào thang máy của nhân viên bình thường.
Vì đang là thời gian đi làm nên có không ít người đứng trước thang máy. Tuy mọi người đều là đồng nghiệp cùng công ty nhưng rất hiếm khi có cơ hội nhìn thấy Lục Chi Cửu, ngay cả trợ lý Tổng Giám đốc Tần bên cạnh anh cũng thế, nên khi nhìn thấy Tần Phong đi thang máy bên này, mọi người đều không khỏi giật nảy mình.
Tuy là bị mọi người nhìn đến mức cảm thấy không được thoải mái nhưng Tần Phong vẫn nở nụ cười lịch sự quen thuộc thường ngày. Thang máy dừng ở tầng hầm, không ai dám bước vào, hiển nhiên là đang đợi Tần Phong vào trước.
“Mọi người vào trước đi, tôi đứng ở ngoài.”
Nhận được sự cho phép của Tần Phong, mọi người mới bước vào thang máy, Tần Phong vào cuối cùng nhưng lại ấn nút dừng ở tầng 1.
Thang máy rất yên tĩnh, không ai dám thở mạnh, mãi cho đến khi Tần Phong ra khỏi đó mọi người mới thở phào nhẹ nhõm. Chủ yếu là do thường ngày không mấy khi gặp lãnh đạo nên mọi người đều cảm thấy hơi lúng túng.
Tần Phong ngồi trên ghế chờ ở tầng 1 được mấy phút thì nhìn thấy Giang Mộ Tuyết chống nạng tập tễnh bước vào. Cô mặc một bộ quần áo công sở đúng quy định nhưng động tác lại vừa chậm chạp vừa ngốc nghếch, dáng vẻ lúc này của cô khiến Tần Phong không nhịn nở nụ cười, đợi đến khi cô đi gần đến thang máy chuyên dụng của nhân viên, Tần Phong mới đứng dậy đi về phía cô.
Mãi cho đến khi gần đến chỗ cô, lúc hai người sắp lướt qua vai nhau, Tần Phong mới cất giọng chỉ để một mình Giang Mộ Tuyết nghe thấy: “Tiểu Tuyết, nhớ chăm sóc bản thân cho tốt.”
Giang Mộ Tuyết không hề để ý thấy Tần Phong đang đi về phía mình, giọng nói của anh đột ngột vang lên làm cô giật bắn mình. Lúc cô quay đầu lại nhìn thì chỉ thấy bóng lưng của Tần Phong đang đi về hướng thang máy chuyên dụng. Ánh nắng xuyên qua cửa kính ở sảnh tầng một chiếu lên vai anh. Nhìn bờ vai anh phủ đầy ánh nắng, Giang Mộ Tuyết thầm nghĩ thời tiết thành phố Vân ngày hôm nay thật đẹp.
Bởi vì thấy chân cô bị thương nên lúc vào thang máy, các đồng nghiệp khác đều rất quan tâm đến cô, còn cố ý giữ thang máy để chờ cô, giúp cô đến phòng làm việc của bộ phận chăm sóc khách hàng trên tầng 20 một cách thuận lợi.
Thấy Giang Mộ Tuyết chống nạng đi vào, Hạ Hiểu Thi đang ngồi trong phòng làm việc vội vàng chạy ra đỡ cô: “Tổ trưởng Giang của em ơi, chân chị đã bị thương thế này rồi sao không ở nhà nghỉ ngơi thêm mấy ngày nữa mà chống nạng đến đây làm gì?”
Hạ Hiểu Thi là đàn em học sau Giang Mộ Tuyết một khóa, năm nay mới tốt nghiệp Đại học A. Thân là nhân viên lâu năm của công ty, lại là đàn chị nên thường ngày Giang Mộ Tuyết rất quan tâm đến cô ấy, hai người lại cùng tốt nghiệp một trường nên mối quan hệ cũng thân thiết hơn so với các đồng nghiệp khác cùng phòng làm việc.
Giang Mộ Tuyết ngó vào phòng làm việc của Giám đốc bộ phận: “Sếp của chúng ta đến chưa?”
Hạ Hiểu Thi lắc đầu: “Vẫn chưa ạ, không ngờ hôm nay ‘nữ cường nhân’ lại bất ngờ không đến sớm.”
Nữ cường nhân là chỉ Tôn Nhược Nhã, cấp trên trực tiếp của Giang Mộ Tuyết.
“Em tin không, nếu hôm nay chị mà còn không đến thì nữ cường nhân sẽ phát điên trong cuộc họp buổi sáng nay đấy.” Giang Mộ Tuyết cười, lần trước gọi điện thoại xin Tôn Nhược Nhã cho nghỉ phép cô đã cảm nhận được rõ sự không vui của Tôn Nhược Nhã rồi.
Hạ Hiểu Thi cười châm chọc: “Được rồi đó, kể cả có chị ở đây thì có ngày nào là chị ấy không phát điên đâu.”
Giang Mộ Tuyết xoa đầu cô ấy tỏ vẻ đáng thương: “Nếu có chị ở đây thì có thể làm thùng trút giận của chị ấy, chịu mắng thay cho mọi người.”
Hạ Hiểu Thi bĩu môi: “Chị ấy thấy chị hiền thì có ấy, sao chị không học chị gái ở tổ bên cạnh kìa, chỉ hai ba câu bật lại là đâu ra đấy ngay.”
Hạ Hiểu Thi không hiểu, xét về năng lực nghiệp vụ, tổ A bọn họ không hề thua kém tổ B, nhưng cứ có thành tích là lại để tổ B giành hết, mà cứ có vấn đề là tổ A chịu trận, sao có thể như thế được.
Giang Mộ Tuyết chỉ cười không nói gì, nếu tất cả mọi người trong bộ phận đều bốc đồng thì bộ phận này giải tán luôn được rồi. Tôn Nhược Nhã cần sự cân bằng, cô ấy biết, tổ trưởng Tô Lạc của tổ B là cháu gái của lãnh đạo cấp cao bộ phận thị trường của tập đoàn, chỉ với mối quan hệ này thôi Tôn Nhược Nhã đã phải nhẫn nhịn rồi, mà có lẽ cũng vì coi trọng tính cách nhẫn nại này của cô nên Tôn Nhược Nhã mới đề bạt cô lên vị trí tổ trưởng tổ A.
Rõ ràng mấy năm trước cô không như thế này, nhưng từ khi cô mù quáng đi thích tên Trình Kỳ kia mới bất giác hình thành nên tính nhẫn nại này. Từ đó có thể thấy mức độ hủy hoại một cô gái ngây thơ trong sáng khi gặp phải một tên đàn ông cặn bã.
Ngây thơ trong sáng? Giang Mộ Tuyết cảm thấy hơi buồn nôn khi nghĩ đến tính từ này...
Mãi cho đến khi sắp vào giờ làm, Tôn Nhược Nhã mới đi từ bên ngoài vào, cô ấy vẫn mặc một bộ quần áo công sở đúng quy định, đeo một chiếc kính gọng đen, vẻ mặt vẫn nghiêm túc như thường ngày.
Thấy Giang Mộ Tuyết chống nạng, vốn dĩ Tôn Nhược Nhã đang muốn nói gì đó nhưng cuối cùng chỉ nhíu mày rồi nói một câu: “Mọi người chuẩn bị vào họp sáng.”
Hãy vào vietwriter.vn để đọc truyện nhanh hơn!
Trong phòng họp của bộ phận chăm sóc khách hàng.
Người của tổ A đã nhanh chóng có mặt đầy đủ, một lát sau Tô Lạc mới dẫn người của tổ B vào. Vừa nhìn thấy bên cạnh Giang Mộ Tuyết đặt một chiếc nạng, ánh mắt Tô Lạc bèn lộ ra vẻ giễu cợt.
Cuộc họp vào mỗi sáng thứ hai hằng tuần của bộ phận chăm sóc khách hàng chỉ để phân chia nhiệm vụ công việc của cả tuần, nhưng cuộc họp mới diễn ra được một nửa thì đột nhiên nghe thấy tiếng Tô Lạc chép miệng.
Tất cả mọi người đều nhìn về phía cô ta, Tôn Nhược Nhã đẩy gọng kính lên rồi nhíu mày: “Tô Lạc, cô có vấn đề gì sao?”
“Giám đốc Tôn à, chị không cảm thấy kỳ lạ sao, có một số người rõ ràng đã trèo lên được cành cao rồi nhưng vẫn giả vờ đến làm cấp dưới của chị, đừng thấy cô ta chống nạng mà cảm thấy cô ta đáng thương, em thấy, nếu mà làm không tốt thì một ngày nào đó vị trí Giám đốc bộ phận Chăm sóc khách hàng của chị sẽ phải nhường cho người khác đấy.”
Tô Lạc vừa dứt lời, mọi người đều nhận ra cô ta đang nhắm vào Giang Mộ Tuyết. Tuy thường ngày Tô Lạc luôn luôn bằng mặt không bằng lòng với Giang Mộ Tuyết nhưng công khai công kích như thế này mới là lần đầu tiên.
Nhất thời không có ai trong cuộc họp lên tiếng, Giang Mộ Tuyết lặng lẽ nhìn Tô Lạc ngồi đối diện với mình, Hạ Hiểu Thi ngồi bên cạnh cô đã tức đến run người, cứ nghĩ đến chuyện thường ngày tổ A phải chịu nhiều ấm ức, hôm nay lại bị Tô Lạc đè đầu cưỡi cổ, cục tức này cô thật sự nuốt không trôi nữa!
“Cô nói vậy là có ý gì?” Giang Mộ Tuyết lạnh mặt lên tiếng.
“Ồ, đương sự còn hỏi lại tôi nữa cơ à, chuyện này đã lan truyền trong group chat chung của tập đoàn chúng ta đến mức ai ai cũng biết rồi, cô còn ở đây giả ngu nữa hay sao?” Tô Lạc nhếch miệng cười khinh thường.
Group chat chung ư?
Hạ Hiểu Thi phản ứng nhanh hơn cả, cô vội vàng lấy điện thoại ra xem rồi mở đến video mà sáng sớm hôm nay mọi người trong group chat truyền tay nhau, hình như là một video Giang Mộ Tuyết nhận phỏng vấn.
Hạ Hiểu Thi chậm rãi đẩy đến trước mặt Giang Mộ Tuyết, Giang Mộ Tuyết chỉ nhìn lướt qua cũng biết là chuyện gì.
Video cô và Tần Phong cùng nhận phỏng vấn hôm đi xem phim bị người ta đăng lên group chung của công ty rồi!
Quyên góp ủng hộ vietwriter.vn
Chương 227 AI NẤY ĐỀU BIẾT
Thứ hai.
Chuông báo thức dậy đi làm của Giang Mộ Tuyết vang lên đúng giờ, sau khi vệ sinh cá nhân, ăn đồ ăn sáng do Tần Phong mua về xong, để tránh hiểu nhầm nên cô dùng app đặt một chiếc xe taxi, không để Tần Phong đưa mình đến công ty.
Mắt cá chân của Giang Mộ Tuyết đã gần khỏi rồi, tuy vẫn phải đi tập tễnh nhưng vẫn có thể làm được những việc như lên xuống xe. Nhìn cô vất vả lên taxi xong Tần Phong mới tự lái xe đến Tập đoàn Lục Đạt.
Thường ngày Tần Phong đều dùng thang máy chuyên dụng đi từ hầm gửi xe lên thẳng tầng cao nhất, nhưng hôm nay anh lại dừng bước khi đi qua cửa thang máy phổ thông, anh chần chừ giây lát rồi quyết định vào thang máy của nhân viên bình thường.
Vì đang là thời gian đi làm nên có không ít người đứng trước thang máy. Tuy mọi người đều là đồng nghiệp cùng công ty nhưng rất hiếm khi có cơ hội nhìn thấy Lục Chi Cửu, ngay cả trợ lý Tổng Giám đốc Tần bên cạnh anh cũng thế, nên khi nhìn thấy Tần Phong đi thang máy bên này, mọi người đều không khỏi giật nảy mình.
Tuy là bị mọi người nhìn đến mức cảm thấy không được thoải mái nhưng Tần Phong vẫn nở nụ cười lịch sự quen thuộc thường ngày. Thang máy dừng ở tầng hầm, không ai dám bước vào, hiển nhiên là đang đợi Tần Phong vào trước.
“Mọi người vào trước đi, tôi đứng ở ngoài.”
Nhận được sự cho phép của Tần Phong, mọi người mới bước vào thang máy, Tần Phong vào cuối cùng nhưng lại ấn nút dừng ở tầng 1.
Thang máy rất yên tĩnh, không ai dám thở mạnh, mãi cho đến khi Tần Phong ra khỏi đó mọi người mới thở phào nhẹ nhõm. Chủ yếu là do thường ngày không mấy khi gặp lãnh đạo nên mọi người đều cảm thấy hơi lúng túng.
Tần Phong ngồi trên ghế chờ ở tầng 1 được mấy phút thì nhìn thấy Giang Mộ Tuyết chống nạng tập tễnh bước vào. Cô mặc một bộ quần áo công sở đúng quy định nhưng động tác lại vừa chậm chạp vừa ngốc nghếch, dáng vẻ lúc này của cô khiến Tần Phong không nhịn nở nụ cười, đợi đến khi cô đi gần đến thang máy chuyên dụng của nhân viên, Tần Phong mới đứng dậy đi về phía cô.
Mãi cho đến khi gần đến chỗ cô, lúc hai người sắp lướt qua vai nhau, Tần Phong mới cất giọng chỉ để một mình Giang Mộ Tuyết nghe thấy: “Tiểu Tuyết, nhớ chăm sóc bản thân cho tốt.”
Giang Mộ Tuyết không hề để ý thấy Tần Phong đang đi về phía mình, giọng nói của anh đột ngột vang lên làm cô giật bắn mình. Lúc cô quay đầu lại nhìn thì chỉ thấy bóng lưng của Tần Phong đang đi về hướng thang máy chuyên dụng. Ánh nắng xuyên qua cửa kính ở sảnh tầng một chiếu lên vai anh. Nhìn bờ vai anh phủ đầy ánh nắng, Giang Mộ Tuyết thầm nghĩ thời tiết thành phố Vân ngày hôm nay thật đẹp.
Bởi vì thấy chân cô bị thương nên lúc vào thang máy, các đồng nghiệp khác đều rất quan tâm đến cô, còn cố ý giữ thang máy để chờ cô, giúp cô đến phòng làm việc của bộ phận chăm sóc khách hàng trên tầng 20 một cách thuận lợi.
Thấy Giang Mộ Tuyết chống nạng đi vào, Hạ Hiểu Thi đang ngồi trong phòng làm việc vội vàng chạy ra đỡ cô: “Tổ trưởng Giang của em ơi, chân chị đã bị thương thế này rồi sao không ở nhà nghỉ ngơi thêm mấy ngày nữa mà chống nạng đến đây làm gì?”
Hạ Hiểu Thi là đàn em học sau Giang Mộ Tuyết một khóa, năm nay mới tốt nghiệp Đại học A. Thân là nhân viên lâu năm của công ty, lại là đàn chị nên thường ngày Giang Mộ Tuyết rất quan tâm đến cô ấy, hai người lại cùng tốt nghiệp một trường nên mối quan hệ cũng thân thiết hơn so với các đồng nghiệp khác cùng phòng làm việc.
Giang Mộ Tuyết ngó vào phòng làm việc của Giám đốc bộ phận: “Sếp của chúng ta đến chưa?”
Hạ Hiểu Thi lắc đầu: “Vẫn chưa ạ, không ngờ hôm nay ‘nữ cường nhân’ lại bất ngờ không đến sớm.”
Nữ cường nhân là chỉ Tôn Nhược Nhã, cấp trên trực tiếp của Giang Mộ Tuyết.
“Em tin không, nếu hôm nay chị mà còn không đến thì nữ cường nhân sẽ phát điên trong cuộc họp buổi sáng nay đấy.” Giang Mộ Tuyết cười, lần trước gọi điện thoại xin Tôn Nhược Nhã cho nghỉ phép cô đã cảm nhận được rõ sự không vui của Tôn Nhược Nhã rồi.
Hạ Hiểu Thi cười châm chọc: “Được rồi đó, kể cả có chị ở đây thì có ngày nào là chị ấy không phát điên đâu.”
Giang Mộ Tuyết xoa đầu cô ấy tỏ vẻ đáng thương: “Nếu có chị ở đây thì có thể làm thùng trút giận của chị ấy, chịu mắng thay cho mọi người.”
Hạ Hiểu Thi bĩu môi: “Chị ấy thấy chị hiền thì có ấy, sao chị không học chị gái ở tổ bên cạnh kìa, chỉ hai ba câu bật lại là đâu ra đấy ngay.”
Hạ Hiểu Thi không hiểu, xét về năng lực nghiệp vụ, tổ A bọn họ không hề thua kém tổ B, nhưng cứ có thành tích là lại để tổ B giành hết, mà cứ có vấn đề là tổ A chịu trận, sao có thể như thế được.
Giang Mộ Tuyết chỉ cười không nói gì, nếu tất cả mọi người trong bộ phận đều bốc đồng thì bộ phận này giải tán luôn được rồi. Tôn Nhược Nhã cần sự cân bằng, cô ấy biết, tổ trưởng Tô Lạc của tổ B là cháu gái của lãnh đạo cấp cao bộ phận thị trường của tập đoàn, chỉ với mối quan hệ này thôi Tôn Nhược Nhã đã phải nhẫn nhịn rồi, mà có lẽ cũng vì coi trọng tính cách nhẫn nại này của cô nên Tôn Nhược Nhã mới đề bạt cô lên vị trí tổ trưởng tổ A.
Rõ ràng mấy năm trước cô không như thế này, nhưng từ khi cô mù quáng đi thích tên Trình Kỳ kia mới bất giác hình thành nên tính nhẫn nại này. Từ đó có thể thấy mức độ hủy hoại một cô gái ngây thơ trong sáng khi gặp phải một tên đàn ông cặn bã.
Ngây thơ trong sáng? Giang Mộ Tuyết cảm thấy hơi buồn nôn khi nghĩ đến tính từ này...
Mãi cho đến khi sắp vào giờ làm, Tôn Nhược Nhã mới đi từ bên ngoài vào, cô ấy vẫn mặc một bộ quần áo công sở đúng quy định, đeo một chiếc kính gọng đen, vẻ mặt vẫn nghiêm túc như thường ngày.
Thấy Giang Mộ Tuyết chống nạng, vốn dĩ Tôn Nhược Nhã đang muốn nói gì đó nhưng cuối cùng chỉ nhíu mày rồi nói một câu: “Mọi người chuẩn bị vào họp sáng.”
Hãy vào vietwriter.vn để đọc truyện nhanh hơn!
Trong phòng họp của bộ phận chăm sóc khách hàng.
Người của tổ A đã nhanh chóng có mặt đầy đủ, một lát sau Tô Lạc mới dẫn người của tổ B vào. Vừa nhìn thấy bên cạnh Giang Mộ Tuyết đặt một chiếc nạng, ánh mắt Tô Lạc bèn lộ ra vẻ giễu cợt.
Cuộc họp vào mỗi sáng thứ hai hằng tuần của bộ phận chăm sóc khách hàng chỉ để phân chia nhiệm vụ công việc của cả tuần, nhưng cuộc họp mới diễn ra được một nửa thì đột nhiên nghe thấy tiếng Tô Lạc chép miệng.
Tất cả mọi người đều nhìn về phía cô ta, Tôn Nhược Nhã đẩy gọng kính lên rồi nhíu mày: “Tô Lạc, cô có vấn đề gì sao?”
“Giám đốc Tôn à, chị không cảm thấy kỳ lạ sao, có một số người rõ ràng đã trèo lên được cành cao rồi nhưng vẫn giả vờ đến làm cấp dưới của chị, đừng thấy cô ta chống nạng mà cảm thấy cô ta đáng thương, em thấy, nếu mà làm không tốt thì một ngày nào đó vị trí Giám đốc bộ phận Chăm sóc khách hàng của chị sẽ phải nhường cho người khác đấy.”
Tô Lạc vừa dứt lời, mọi người đều nhận ra cô ta đang nhắm vào Giang Mộ Tuyết. Tuy thường ngày Tô Lạc luôn luôn bằng mặt không bằng lòng với Giang Mộ Tuyết nhưng công khai công kích như thế này mới là lần đầu tiên.
Nhất thời không có ai trong cuộc họp lên tiếng, Giang Mộ Tuyết lặng lẽ nhìn Tô Lạc ngồi đối diện với mình, Hạ Hiểu Thi ngồi bên cạnh cô đã tức đến run người, cứ nghĩ đến chuyện thường ngày tổ A phải chịu nhiều ấm ức, hôm nay lại bị Tô Lạc đè đầu cưỡi cổ, cục tức này cô thật sự nuốt không trôi nữa!
“Cô nói vậy là có ý gì?” Giang Mộ Tuyết lạnh mặt lên tiếng.
“Ồ, đương sự còn hỏi lại tôi nữa cơ à, chuyện này đã lan truyền trong group chat chung của tập đoàn chúng ta đến mức ai ai cũng biết rồi, cô còn ở đây giả ngu nữa hay sao?” Tô Lạc nhếch miệng cười khinh thường.
Group chat chung ư?
Hạ Hiểu Thi phản ứng nhanh hơn cả, cô vội vàng lấy điện thoại ra xem rồi mở đến video mà sáng sớm hôm nay mọi người trong group chat truyền tay nhau, hình như là một video Giang Mộ Tuyết nhận phỏng vấn.
Hạ Hiểu Thi chậm rãi đẩy đến trước mặt Giang Mộ Tuyết, Giang Mộ Tuyết chỉ nhìn lướt qua cũng biết là chuyện gì.
Video cô và Tần Phong cùng nhận phỏng vấn hôm đi xem phim bị người ta đăng lên group chung của công ty rồi!
Quyên góp ủng hộ vietwriter.vn
Thứ hai.
Chuông báo thức dậy đi làm của Giang Mộ Tuyết vang lên đúng giờ, sau khi vệ sinh cá nhân, ăn đồ ăn sáng do Tần Phong mua về xong, để tránh hiểu nhầm nên cô dùng app đặt một chiếc xe taxi, không để Tần Phong đưa mình đến công ty.
Mắt cá chân của Giang Mộ Tuyết đã gần khỏi rồi, tuy vẫn phải đi tập tễnh nhưng vẫn có thể làm được những việc như lên xuống xe. Nhìn cô vất vả lên taxi xong Tần Phong mới tự lái xe đến Tập đoàn Lục Đạt.
Thường ngày Tần Phong đều dùng thang máy chuyên dụng đi từ hầm gửi xe lên thẳng tầng cao nhất, nhưng hôm nay anh lại dừng bước khi đi qua cửa thang máy phổ thông, anh chần chừ giây lát rồi quyết định vào thang máy của nhân viên bình thường.
Vì đang là thời gian đi làm nên có không ít người đứng trước thang máy. Tuy mọi người đều là đồng nghiệp cùng công ty nhưng rất hiếm khi có cơ hội nhìn thấy Lục Chi Cửu, ngay cả trợ lý Tổng Giám đốc Tần bên cạnh anh cũng thế, nên khi nhìn thấy Tần Phong đi thang máy bên này, mọi người đều không khỏi giật nảy mình.
Tuy là bị mọi người nhìn đến mức cảm thấy không được thoải mái nhưng Tần Phong vẫn nở nụ cười lịch sự quen thuộc thường ngày. Thang máy dừng ở tầng hầm, không ai dám bước vào, hiển nhiên là đang đợi Tần Phong vào trước.
“Mọi người vào trước đi, tôi đứng ở ngoài.”
Nhận được sự cho phép của Tần Phong, mọi người mới bước vào thang máy, Tần Phong vào cuối cùng nhưng lại ấn nút dừng ở tầng 1.
Thang máy rất yên tĩnh, không ai dám thở mạnh, mãi cho đến khi Tần Phong ra khỏi đó mọi người mới thở phào nhẹ nhõm. Chủ yếu là do thường ngày không mấy khi gặp lãnh đạo nên mọi người đều cảm thấy hơi lúng túng.
Tần Phong ngồi trên ghế chờ ở tầng 1 được mấy phút thì nhìn thấy Giang Mộ Tuyết chống nạng tập tễnh bước vào. Cô mặc một bộ quần áo công sở đúng quy định nhưng động tác lại vừa chậm chạp vừa ngốc nghếch, dáng vẻ lúc này của cô khiến Tần Phong không nhịn nở nụ cười, đợi đến khi cô đi gần đến thang máy chuyên dụng của nhân viên, Tần Phong mới đứng dậy đi về phía cô.
Mãi cho đến khi gần đến chỗ cô, lúc hai người sắp lướt qua vai nhau, Tần Phong mới cất giọng chỉ để một mình Giang Mộ Tuyết nghe thấy: “Tiểu Tuyết, nhớ chăm sóc bản thân cho tốt.”
Giang Mộ Tuyết không hề để ý thấy Tần Phong đang đi về phía mình, giọng nói của anh đột ngột vang lên làm cô giật bắn mình. Lúc cô quay đầu lại nhìn thì chỉ thấy bóng lưng của Tần Phong đang đi về hướng thang máy chuyên dụng. Ánh nắng xuyên qua cửa kính ở sảnh tầng một chiếu lên vai anh. Nhìn bờ vai anh phủ đầy ánh nắng, Giang Mộ Tuyết thầm nghĩ thời tiết thành phố Vân ngày hôm nay thật đẹp.
Bởi vì thấy chân cô bị thương nên lúc vào thang máy, các đồng nghiệp khác đều rất quan tâm đến cô, còn cố ý giữ thang máy để chờ cô, giúp cô đến phòng làm việc của bộ phận chăm sóc khách hàng trên tầng 20 một cách thuận lợi.
Thấy Giang Mộ Tuyết chống nạng đi vào, Hạ Hiểu Thi đang ngồi trong phòng làm việc vội vàng chạy ra đỡ cô: “Tổ trưởng Giang của em ơi, chân chị đã bị thương thế này rồi sao không ở nhà nghỉ ngơi thêm mấy ngày nữa mà chống nạng đến đây làm gì?”
Hạ Hiểu Thi là đàn em học sau Giang Mộ Tuyết một khóa, năm nay mới tốt nghiệp Đại học A. Thân là nhân viên lâu năm của công ty, lại là đàn chị nên thường ngày Giang Mộ Tuyết rất quan tâm đến cô ấy, hai người lại cùng tốt nghiệp một trường nên mối quan hệ cũng thân thiết hơn so với các đồng nghiệp khác cùng phòng làm việc.
Giang Mộ Tuyết ngó vào phòng làm việc của Giám đốc bộ phận: “Sếp của chúng ta đến chưa?”
Hạ Hiểu Thi lắc đầu: “Vẫn chưa ạ, không ngờ hôm nay ‘nữ cường nhân’ lại bất ngờ không đến sớm.”
Nữ cường nhân là chỉ Tôn Nhược Nhã, cấp trên trực tiếp của Giang Mộ Tuyết.
“Em tin không, nếu hôm nay chị mà còn không đến thì nữ cường nhân sẽ phát điên trong cuộc họp buổi sáng nay đấy.” Giang Mộ Tuyết cười, lần trước gọi điện thoại xin Tôn Nhược Nhã cho nghỉ phép cô đã cảm nhận được rõ sự không vui của Tôn Nhược Nhã rồi.
Hạ Hiểu Thi cười châm chọc: “Được rồi đó, kể cả có chị ở đây thì có ngày nào là chị ấy không phát điên đâu.”
Giang Mộ Tuyết xoa đầu cô ấy tỏ vẻ đáng thương: “Nếu có chị ở đây thì có thể làm thùng trút giận của chị ấy, chịu mắng thay cho mọi người.”
Hạ Hiểu Thi bĩu môi: “Chị ấy thấy chị hiền thì có ấy, sao chị không học chị gái ở tổ bên cạnh kìa, chỉ hai ba câu bật lại là đâu ra đấy ngay.”
Hạ Hiểu Thi không hiểu, xét về năng lực nghiệp vụ, tổ A bọn họ không hề thua kém tổ B, nhưng cứ có thành tích là lại để tổ B giành hết, mà cứ có vấn đề là tổ A chịu trận, sao có thể như thế được.
Giang Mộ Tuyết chỉ cười không nói gì, nếu tất cả mọi người trong bộ phận đều bốc đồng thì bộ phận này giải tán luôn được rồi. Tôn Nhược Nhã cần sự cân bằng, cô ấy biết, tổ trưởng Tô Lạc của tổ B là cháu gái của lãnh đạo cấp cao bộ phận thị trường của tập đoàn, chỉ với mối quan hệ này thôi Tôn Nhược Nhã đã phải nhẫn nhịn rồi, mà có lẽ cũng vì coi trọng tính cách nhẫn nại này của cô nên Tôn Nhược Nhã mới đề bạt cô lên vị trí tổ trưởng tổ A.
Rõ ràng mấy năm trước cô không như thế này, nhưng từ khi cô mù quáng đi thích tên Trình Kỳ kia mới bất giác hình thành nên tính nhẫn nại này. Từ đó có thể thấy mức độ hủy hoại một cô gái ngây thơ trong sáng khi gặp phải một tên đàn ông cặn bã.
Ngây thơ trong sáng? Giang Mộ Tuyết cảm thấy hơi buồn nôn khi nghĩ đến tính từ này...
Mãi cho đến khi sắp vào giờ làm, Tôn Nhược Nhã mới đi từ bên ngoài vào, cô ấy vẫn mặc một bộ quần áo công sở đúng quy định, đeo một chiếc kính gọng đen, vẻ mặt vẫn nghiêm túc như thường ngày.
Thấy Giang Mộ Tuyết chống nạng, vốn dĩ Tôn Nhược Nhã đang muốn nói gì đó nhưng cuối cùng chỉ nhíu mày rồi nói một câu: “Mọi người chuẩn bị vào họp sáng.”
Hãy vào vietwriter.vn để đọc truyện nhanh hơn!
Trong phòng họp của bộ phận chăm sóc khách hàng.
Người của tổ A đã nhanh chóng có mặt đầy đủ, một lát sau Tô Lạc mới dẫn người của tổ B vào. Vừa nhìn thấy bên cạnh Giang Mộ Tuyết đặt một chiếc nạng, ánh mắt Tô Lạc bèn lộ ra vẻ giễu cợt.
Cuộc họp vào mỗi sáng thứ hai hằng tuần của bộ phận chăm sóc khách hàng chỉ để phân chia nhiệm vụ công việc của cả tuần, nhưng cuộc họp mới diễn ra được một nửa thì đột nhiên nghe thấy tiếng Tô Lạc chép miệng.
Tất cả mọi người đều nhìn về phía cô ta, Tôn Nhược Nhã đẩy gọng kính lên rồi nhíu mày: “Tô Lạc, cô có vấn đề gì sao?”
“Giám đốc Tôn à, chị không cảm thấy kỳ lạ sao, có một số người rõ ràng đã trèo lên được cành cao rồi nhưng vẫn giả vờ đến làm cấp dưới của chị, đừng thấy cô ta chống nạng mà cảm thấy cô ta đáng thương, em thấy, nếu mà làm không tốt thì một ngày nào đó vị trí Giám đốc bộ phận Chăm sóc khách hàng của chị sẽ phải nhường cho người khác đấy.”
Tô Lạc vừa dứt lời, mọi người đều nhận ra cô ta đang nhắm vào Giang Mộ Tuyết. Tuy thường ngày Tô Lạc luôn luôn bằng mặt không bằng lòng với Giang Mộ Tuyết nhưng công khai công kích như thế này mới là lần đầu tiên.
Nhất thời không có ai trong cuộc họp lên tiếng, Giang Mộ Tuyết lặng lẽ nhìn Tô Lạc ngồi đối diện với mình, Hạ Hiểu Thi ngồi bên cạnh cô đã tức đến run người, cứ nghĩ đến chuyện thường ngày tổ A phải chịu nhiều ấm ức, hôm nay lại bị Tô Lạc đè đầu cưỡi cổ, cục tức này cô thật sự nuốt không trôi nữa!
“Cô nói vậy là có ý gì?” Giang Mộ Tuyết lạnh mặt lên tiếng.
“Ồ, đương sự còn hỏi lại tôi nữa cơ à, chuyện này đã lan truyền trong group chat chung của tập đoàn chúng ta đến mức ai ai cũng biết rồi, cô còn ở đây giả ngu nữa hay sao?” Tô Lạc nhếch miệng cười khinh thường.
Group chat chung ư?
Hạ Hiểu Thi phản ứng nhanh hơn cả, cô vội vàng lấy điện thoại ra xem rồi mở đến video mà sáng sớm hôm nay mọi người trong group chat truyền tay nhau, hình như là một video Giang Mộ Tuyết nhận phỏng vấn.
Hạ Hiểu Thi chậm rãi đẩy đến trước mặt Giang Mộ Tuyết, Giang Mộ Tuyết chỉ nhìn lướt qua cũng biết là chuyện gì.
Video cô và Tần Phong cùng nhận phỏng vấn hôm đi xem phim bị người ta đăng lên group chung của công ty rồi!
Quyên góp ủng hộ vietwriter.vn
Chương 227 AI NẤY ĐỀU BIẾT
Thứ hai.
Chuông báo thức dậy đi làm của Giang Mộ Tuyết vang lên đúng giờ, sau khi vệ sinh cá nhân, ăn đồ ăn sáng do Tần Phong mua về xong, để tránh hiểu nhầm nên cô dùng app đặt một chiếc xe taxi, không để Tần Phong đưa mình đến công ty.
Mắt cá chân của Giang Mộ Tuyết đã gần khỏi rồi, tuy vẫn phải đi tập tễnh nhưng vẫn có thể làm được những việc như lên xuống xe. Nhìn cô vất vả lên taxi xong Tần Phong mới tự lái xe đến Tập đoàn Lục Đạt.
Thường ngày Tần Phong đều dùng thang máy chuyên dụng đi từ hầm gửi xe lên thẳng tầng cao nhất, nhưng hôm nay anh lại dừng bước khi đi qua cửa thang máy phổ thông, anh chần chừ giây lát rồi quyết định vào thang máy của nhân viên bình thường.
Vì đang là thời gian đi làm nên có không ít người đứng trước thang máy. Tuy mọi người đều là đồng nghiệp cùng công ty nhưng rất hiếm khi có cơ hội nhìn thấy Lục Chi Cửu, ngay cả trợ lý Tổng Giám đốc Tần bên cạnh anh cũng thế, nên khi nhìn thấy Tần Phong đi thang máy bên này, mọi người đều không khỏi giật nảy mình.
Tuy là bị mọi người nhìn đến mức cảm thấy không được thoải mái nhưng Tần Phong vẫn nở nụ cười lịch sự quen thuộc thường ngày. Thang máy dừng ở tầng hầm, không ai dám bước vào, hiển nhiên là đang đợi Tần Phong vào trước.
“Mọi người vào trước đi, tôi đứng ở ngoài.”
Nhận được sự cho phép của Tần Phong, mọi người mới bước vào thang máy, Tần Phong vào cuối cùng nhưng lại ấn nút dừng ở tầng 1.
Thang máy rất yên tĩnh, không ai dám thở mạnh, mãi cho đến khi Tần Phong ra khỏi đó mọi người mới thở phào nhẹ nhõm. Chủ yếu là do thường ngày không mấy khi gặp lãnh đạo nên mọi người đều cảm thấy hơi lúng túng.
Tần Phong ngồi trên ghế chờ ở tầng 1 được mấy phút thì nhìn thấy Giang Mộ Tuyết chống nạng tập tễnh bước vào. Cô mặc một bộ quần áo công sở đúng quy định nhưng động tác lại vừa chậm chạp vừa ngốc nghếch, dáng vẻ lúc này của cô khiến Tần Phong không nhịn nở nụ cười, đợi đến khi cô đi gần đến thang máy chuyên dụng của nhân viên, Tần Phong mới đứng dậy đi về phía cô.
Mãi cho đến khi gần đến chỗ cô, lúc hai người sắp lướt qua vai nhau, Tần Phong mới cất giọng chỉ để một mình Giang Mộ Tuyết nghe thấy: “Tiểu Tuyết, nhớ chăm sóc bản thân cho tốt.”
Giang Mộ Tuyết không hề để ý thấy Tần Phong đang đi về phía mình, giọng nói của anh đột ngột vang lên làm cô giật bắn mình. Lúc cô quay đầu lại nhìn thì chỉ thấy bóng lưng của Tần Phong đang đi về hướng thang máy chuyên dụng. Ánh nắng xuyên qua cửa kính ở sảnh tầng một chiếu lên vai anh. Nhìn bờ vai anh phủ đầy ánh nắng, Giang Mộ Tuyết thầm nghĩ thời tiết thành phố Vân ngày hôm nay thật đẹp.
Bởi vì thấy chân cô bị thương nên lúc vào thang máy, các đồng nghiệp khác đều rất quan tâm đến cô, còn cố ý giữ thang máy để chờ cô, giúp cô đến phòng làm việc của bộ phận chăm sóc khách hàng trên tầng 20 một cách thuận lợi.
Thấy Giang Mộ Tuyết chống nạng đi vào, Hạ Hiểu Thi đang ngồi trong phòng làm việc vội vàng chạy ra đỡ cô: “Tổ trưởng Giang của em ơi, chân chị đã bị thương thế này rồi sao không ở nhà nghỉ ngơi thêm mấy ngày nữa mà chống nạng đến đây làm gì?”
Hạ Hiểu Thi là đàn em học sau Giang Mộ Tuyết một khóa, năm nay mới tốt nghiệp Đại học A. Thân là nhân viên lâu năm của công ty, lại là đàn chị nên thường ngày Giang Mộ Tuyết rất quan tâm đến cô ấy, hai người lại cùng tốt nghiệp một trường nên mối quan hệ cũng thân thiết hơn so với các đồng nghiệp khác cùng phòng làm việc.
Giang Mộ Tuyết ngó vào phòng làm việc của Giám đốc bộ phận: “Sếp của chúng ta đến chưa?”
Hạ Hiểu Thi lắc đầu: “Vẫn chưa ạ, không ngờ hôm nay ‘nữ cường nhân’ lại bất ngờ không đến sớm.”
Nữ cường nhân là chỉ Tôn Nhược Nhã, cấp trên trực tiếp của Giang Mộ Tuyết.
“Em tin không, nếu hôm nay chị mà còn không đến thì nữ cường nhân sẽ phát điên trong cuộc họp buổi sáng nay đấy.” Giang Mộ Tuyết cười, lần trước gọi điện thoại xin Tôn Nhược Nhã cho nghỉ phép cô đã cảm nhận được rõ sự không vui của Tôn Nhược Nhã rồi.
Hạ Hiểu Thi cười châm chọc: “Được rồi đó, kể cả có chị ở đây thì có ngày nào là chị ấy không phát điên đâu.”
Giang Mộ Tuyết xoa đầu cô ấy tỏ vẻ đáng thương: “Nếu có chị ở đây thì có thể làm thùng trút giận của chị ấy, chịu mắng thay cho mọi người.”
Hạ Hiểu Thi bĩu môi: “Chị ấy thấy chị hiền thì có ấy, sao chị không học chị gái ở tổ bên cạnh kìa, chỉ hai ba câu bật lại là đâu ra đấy ngay.”
Hạ Hiểu Thi không hiểu, xét về năng lực nghiệp vụ, tổ A bọn họ không hề thua kém tổ B, nhưng cứ có thành tích là lại để tổ B giành hết, mà cứ có vấn đề là tổ A chịu trận, sao có thể như thế được.
Giang Mộ Tuyết chỉ cười không nói gì, nếu tất cả mọi người trong bộ phận đều bốc đồng thì bộ phận này giải tán luôn được rồi. Tôn Nhược Nhã cần sự cân bằng, cô ấy biết, tổ trưởng Tô Lạc của tổ B là cháu gái của lãnh đạo cấp cao bộ phận thị trường của tập đoàn, chỉ với mối quan hệ này thôi Tôn Nhược Nhã đã phải nhẫn nhịn rồi, mà có lẽ cũng vì coi trọng tính cách nhẫn nại này của cô nên Tôn Nhược Nhã mới đề bạt cô lên vị trí tổ trưởng tổ A.
Rõ ràng mấy năm trước cô không như thế này, nhưng từ khi cô mù quáng đi thích tên Trình Kỳ kia mới bất giác hình thành nên tính nhẫn nại này. Từ đó có thể thấy mức độ hủy hoại một cô gái ngây thơ trong sáng khi gặp phải một tên đàn ông cặn bã.
Ngây thơ trong sáng? Giang Mộ Tuyết cảm thấy hơi buồn nôn khi nghĩ đến tính từ này...
Mãi cho đến khi sắp vào giờ làm, Tôn Nhược Nhã mới đi từ bên ngoài vào, cô ấy vẫn mặc một bộ quần áo công sở đúng quy định, đeo một chiếc kính gọng đen, vẻ mặt vẫn nghiêm túc như thường ngày.
Thấy Giang Mộ Tuyết chống nạng, vốn dĩ Tôn Nhược Nhã đang muốn nói gì đó nhưng cuối cùng chỉ nhíu mày rồi nói một câu: “Mọi người chuẩn bị vào họp sáng.”
Hãy vào vietwriter.vn để đọc truyện nhanh hơn!
Trong phòng họp của bộ phận chăm sóc khách hàng.
Người của tổ A đã nhanh chóng có mặt đầy đủ, một lát sau Tô Lạc mới dẫn người của tổ B vào. Vừa nhìn thấy bên cạnh Giang Mộ Tuyết đặt một chiếc nạng, ánh mắt Tô Lạc bèn lộ ra vẻ giễu cợt.
Cuộc họp vào mỗi sáng thứ hai hằng tuần của bộ phận chăm sóc khách hàng chỉ để phân chia nhiệm vụ công việc của cả tuần, nhưng cuộc họp mới diễn ra được một nửa thì đột nhiên nghe thấy tiếng Tô Lạc chép miệng.
Tất cả mọi người đều nhìn về phía cô ta, Tôn Nhược Nhã đẩy gọng kính lên rồi nhíu mày: “Tô Lạc, cô có vấn đề gì sao?”
“Giám đốc Tôn à, chị không cảm thấy kỳ lạ sao, có một số người rõ ràng đã trèo lên được cành cao rồi nhưng vẫn giả vờ đến làm cấp dưới của chị, đừng thấy cô ta chống nạng mà cảm thấy cô ta đáng thương, em thấy, nếu mà làm không tốt thì một ngày nào đó vị trí Giám đốc bộ phận Chăm sóc khách hàng của chị sẽ phải nhường cho người khác đấy.”
Tô Lạc vừa dứt lời, mọi người đều nhận ra cô ta đang nhắm vào Giang Mộ Tuyết. Tuy thường ngày Tô Lạc luôn luôn bằng mặt không bằng lòng với Giang Mộ Tuyết nhưng công khai công kích như thế này mới là lần đầu tiên.
Nhất thời không có ai trong cuộc họp lên tiếng, Giang Mộ Tuyết lặng lẽ nhìn Tô Lạc ngồi đối diện với mình, Hạ Hiểu Thi ngồi bên cạnh cô đã tức đến run người, cứ nghĩ đến chuyện thường ngày tổ A phải chịu nhiều ấm ức, hôm nay lại bị Tô Lạc đè đầu cưỡi cổ, cục tức này cô thật sự nuốt không trôi nữa!
“Cô nói vậy là có ý gì?” Giang Mộ Tuyết lạnh mặt lên tiếng.
“Ồ, đương sự còn hỏi lại tôi nữa cơ à, chuyện này đã lan truyền trong group chat chung của tập đoàn chúng ta đến mức ai ai cũng biết rồi, cô còn ở đây giả ngu nữa hay sao?” Tô Lạc nhếch miệng cười khinh thường.
Group chat chung ư?
Hạ Hiểu Thi phản ứng nhanh hơn cả, cô vội vàng lấy điện thoại ra xem rồi mở đến video mà sáng sớm hôm nay mọi người trong group chat truyền tay nhau, hình như là một video Giang Mộ Tuyết nhận phỏng vấn.
Hạ Hiểu Thi chậm rãi đẩy đến trước mặt Giang Mộ Tuyết, Giang Mộ Tuyết chỉ nhìn lướt qua cũng biết là chuyện gì.
Video cô và Tần Phong cùng nhận phỏng vấn hôm đi xem phim bị người ta đăng lên group chung của công ty rồi!
Quyên góp ủng hộ vietwriter.vn
Bình luận facebook