Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 233 - Chương 233
Chương 233 CHUYỆN NÀY KHÔNG LIÊN QUAN GÌ ĐẾN CHUYỆN TÔI GIÀNH LỤC CHI CỬU
Vốn dĩ Thẩm Thiên Trường và Thịnh Lam hẹn gặp nhau ở Dầu khí Thịnh Thiên vào lúc một giờ chiều, nhưng do Trần Tử Nhiễm vẫn còn ở thành phố Hải không về kịp nên Thẩm Thiên Trường chỉ đành đưa Tống Ngưng Y đi theo.
Người phụ nữ tên Thịnh Lam này khó chiều hệt như lời đồn, Thẩm Thiên Trường và Tống Ngưng Y đợi suốt từ một giờ đến ba giờ chiều, trà cũng đã đổi đến ba chén mới thấy Thịnh Lam xuất hiện.
Thịnh Lam đi vào phòng khách ngồi đối diện với hai người, bởi vì đã để cho Thẩm Thiên Trường đợi trọn vẹn hai tiếng đồng hồ nên tâm trạng của cô ta khá tốt.
“Thật ngại quá, hôm nay tôi hơi bận, để hai cô phải đợi lâu rồi.”
Thấy khuôn mặt cô ta phơi phới rạng ngời, không hề có chút gì gọi là mệt mỏi vì công việc nhưng Thẩm Thiên Trường cũng không có ý định vạch trần cô ta.
“Không sao, chúng tôi có nhiều thời gian.”
Thịnh Lam cũng không định nói chuyện phiếm với Thẩm Thiên Trường nữa mà đi thẳng vào vấn đề: “Lần trước cô nói với tôi, thực tế việc Dầu khí Thịnh Thiên hợp tác với Tài chính Thiên Nhiên là để nhằm vào Dầu khí Tông Húc là thế nào?”
Thẩm Thiên Trường uống một ngụm trà: “Ừm, cuối tuần vừa rồi tôi cũng có đi tìm hiểu về ân oán giữa Giám đốc Thịnh với cô Hứa của Dầu khí Tông Húc, nếu Dầu khí Thịnh Thiên ủy quyền đại diện cho Tài chính Thiên Nhiên thì sẽ là chuyện vẹn cả đôi đường với Dầu khí Thịnh Thiên đấy. Cô Thịnh vừa không cần phải đến Tập đoàn Thịnh Thiên vật lộn, mặt khác, nếu có thể đả kích Viễn Thông, cũng có thể coi cô Thịnh đang giẫm lên mặt Hứa Khanh Nguyệt rồi.”
Thịnh Lam thừa nhận toàn bộ suy nghĩ của mình đã bị Thẩm Thiên Trường nói trúng, bởi vì việc ủy quyền cho Tài chính Thiên Nhiên đã được Tập đoàn Lục Đạt chỉ định, mặc dù hiện giờ Tập đoàn Lục Đạt vẫn chưa trực tiếp nhúng tay vào nhưng cũng đã gây áp lực cho cô ta thông qua Tập đoàn Thịnh Thiên rồi, chỉ mỗi việc đi bàn chuyện mà cô ta đã bị gọi đến tập đoàn mấy lần, yêu cầu phải phối hợp với Tài chính Thiên Nhiên.
Nhưng so với những áp lực này, chuyện khiến cô ta động lòng nhất chính là đả kích Năng lượng Viễn Thông, thánh nữ giả tạo Hứa Khanh Nguyệt đó dựa vào địa vị của nhà mình trong ngành nên nhiều lần bóng gió chế nhạo Dầu khí Thịnh Thiên là “xí nghiệp nhỏ” mà Năng lượng Viễn Thông không thèm để mắt tới. Nếu có cơ hội có thể giẫm Năng lượng Viễn Thông dưới chân, Thịnh Lam nhất định sẽ vui vẻ đồng ý, nhất là khi được đích thân ra tay, cô ta lại càng không thể bỏ qua.
Nhưng trong mắt Viễn Thông, Tài chính Thiên Nhiên hiện giờ còn chẳng bằng một cọng cỏ dại.
“Dựa vào đâu mà cô cho rằng Tài chính Thiên Nhiên có thể giẫm Viễn Thông dưới chân?”
Thẩm Thiên Trường cười tự tin: “Trước đây tôi đã từng nói với cô là trong vòng hai tuần, Tài chính Thiên Nhiên sẽ lấy được quyền đại diện của Năng lượng Viễn Thông, chuyện này sẽ hoàn toàn phá vỡ cục diện lũng đoạn phần lớn tài nguyên tuyến trên mà Viễn Thông đang nắm giữ, về điểm này, ít nhất là Tài chính Thiên Nhiên đã chiếm ưu thế hơn các xí nghiệp khác rồi. Tin rằng trong lòng Giám đốc Thịnh cũng tự có quyết định trong việc chọn bên nào là bên thích hợp để ủy quyền hơn cả, trừ khi cô thật sự có thể bỏ qua ân oán với Hứa Khanh Nguyệt.”’
Thịnh Lam cười lạnh, bảo cô ta bỏ qua ân oán với Hứa Khanh Nguyệt có khi còn khó hơn việc cướp được Lục Chi Cửu từ tay Thẩm Thiên Trường.
“Được, tôi đồng ý với cô, ngày Tài chính Thiên Nhiên trở thành bên ủy quyền của Dầu khí Tông Húc cũng chính là ngày trở thành đại lý ủy quyền cấp một của Dầu khí Thịnh Thiên, hơn nữa tôi bảo đảm, không những không cản trở việc hợp tác song phương của chúng ta mà ngược lại còn cho các cô nhiều lợi ích nhất có thể.”
“Để bày tỏ thành ý, ngày hôm đó tôi sẽ mời truyền thông đến buổi họp báo để tạo khí thế cho cô.”
Thẩm Thiên Trường nhìn Thịnh Lam, cũng hiểu hành động muốn mở họp báo của cô ta, làm càng lớn mới có thể càng khiến cho người ta biết Dầu khí Thịnh Thiên cũng góp sức trong việc gây ra đả kích với Năng lượng Viễn Thông đấy, Thịnh Lam cô ta đã giẫm nát mặt Hứa Khanh Nguyệt như thế đấy.
Thời gian nói chuyện giữa Thẩm Thiên Trường với Thịnh Lam ngắn hơn nhiều so với dự đoán của Tống Ngưng Y, cô ấy nhìn Thẩm Thiên Trường với vẻ hơi bất ngờ rồi mới lấy từ trong túi ra một tập giấy tờ, đẩy đến trước mặt Thịnh Lam.
“Giám đốc Thịnh, đây là hợp đồng giữa Tài chính Thiên Nhiên với Dầu khí Thịnh Thiên, nếu có thời gian thì cô hãy xem qua một chút, đợi đến khi Tài chính Thiên Nhiên lấy được quyền đại diện của Dầu khí Tông Húc, cô chỉ cần ký tên đóng dấu là xong.”
Thịnh Lam nhướng mày nhìn hợp đồng: “Cô tự tin có thể lấy được quyền đại diện của Dầu khí Tông Húc đến thế sao?”
Ngay cả hợp đồng cũng đưa trước, cô ta đã bắt đầu thích người phụ nữ tên Thẩm Thiên Trường này rồi đấy.
“Không phải là tự tin mà là nhất định phải được.”
“Không phải là lại dựa vào người nào đó phía sau đấy chứ?” Thịnh Lam châm chọc.
Đương nhiên là Thẩm Thiên Trường hiểu Thịnh Lam đang ám chỉ Lục Chi Cửu, cô nhếch miệng cười: “Không giấu gì cô, đúng là tôi đòi quyền đại diện Dầu khí Thịnh Thiên từ Lục Chi Cửu, là bạn trai, không có lý do gì mà anh ấy lại không cho tôi.”
Nhìn nụ cười rạng rỡ của Thẩm Thiên Trường, bỗng Thịnh Lam cảm thấy đáng ghét không chịu nổi. Ban nãy cô ta còn hơi hơi thích người phụ nữ này, chưa được bao lâu đã nói những câu khiến cô ta chết nghẹn rồi.
“Nhưng nếu như chuyện gì tôi cũng dựa vào Lục Chi Cửu vậy thì tại sao tôi còn phải ngồi đây đợi cô hai tiếng đồng hồ? Cô có một nửa cổ phần của Dầu khí Thịnh Thiên thì đã sao, với năng lực của anh ấy, tin rằng chuyện tôi có thể hợp tác một cách thuận lợi với Dầu khí Thịnh Thiên không phải là chuyện khó khăn gì.”
Thẩm Thiên Trường nhìn đồng hồ: “Giám đốc Thịnh, lúc trước mất nhiều thời gian quá, hôm nay tôi chỉ có thể bàn chuyện với cô đến đây thôi, lát nữa tôi còn có việc.”
Dứt lời, Thẩm Thiên Trường và Tống Ngưng Y cùng đứng dậy, Thịnh Lam nhìn cô rồi bất ngờ phun ra một câu: “Thẩm Thiên Trường, sao tôi lại cảm thấy cô còn muốn giẫm Viễn Thông hơn cả tôi thế?”
Thẩm Thiên Trường cười: “Giám đốc Thịnh cứ đùa, trong ngành này, đâu chỉ có mình tôi muốn giẫm Viễn Thông đâu?”
Thịnh Lam trợn mắt, rõ ràng Thẩm Thiên Trường đang trả lời lươn lẹo. W.e.b.T.r.u.y.e.n.O.n.l.i.n.e.z.c.o.m
Hai người vừa mới quay người đi, còn chưa ra khỏi phòng khách thì bỗng nghe thấy Thịnh Lam ở phía sau bổ sung thêm một câu: “Thẩm Thiên Trường, chuyện hợp đồng những gì nên làm tôi sẽ làm, nhưng chuyện này không liên quan gì đến chuyện tôi giành Lục Chi Cửu.”
Thẩm Thiên Trường dừng bước quay lại mỉm cười với cô ta rồi mới đi ra ngoài.
Chưa đi được bao xa, bỗng Thẩm Thiên Trường kéo ống tay áo của Tống Ngưng Y, khuôn mặt vẫn nở nụ cười: “Ngưng Y, cô đã từng nghe thấy câu ‘miệng cười hi hi, lòng thầm chửi rủa’ chưa?”
Thấy nụ cười trên khuôn mặt Thẩm Thiên Trường đã cứng đờ rồi, Tống Ngưng Y không khỏi cảm thấy buồn cười: “Tổng Giám đốc Thẩm, không cần giả vờ cười nữa đâu, chúng ta đã đi xa rồi.”
Nghe thấy thế, Thẩm Thiên Trường mới không cười nữa: “Ngưng Y này, nghe tôi khuyên một câu, sau này đừng tìm bạn trai đẹp trai quá, nếu không, khi nhìn thấy đám nợ đào hoa của anh ta, cô không những không thể ra tay vùi hoa dập liễu mà còn phải lựa lời khuyên nhủ, nghe thấy người ta nói muốn cướp bạn trai của cô đi mà cô vẫn phải ‘mỉm cười lễ phép’ đấy.”
Nói xong, Thẩm Thiên Trường bèn móc điện thoại ra gửi tin nhắn cho Lục Chi Cửu: [Em vừa đi gặp tình địch đấy, anh vui chưa?]
[Ừ, anh vui lắm, bởi vì mấy ngày nay anh thu hoạch được một quả chanh tinh trên cây của mình.]
Chanh tinh?
Thẩm Thiên Trường hỏi Tống Ngưng Y: “Ngưng Y, chanh tinh nghĩa là gì?”
Tống Ngưng Y: “Hình như là từ tiếng lóng trên mạng, đại khái nghĩa là… ghen thì phải.”
“…”
Thẩm Thiên Trường cạn lời, rốt cuộc là ai đã dạy hư Lục Chi Cửu thế?
Quyên góp ủng hộ vietwriter.vn
Chương 233 CHUYỆN NÀY KHÔNG LIÊN QUAN GÌ ĐẾN CHUYỆN TÔI GIÀNH LỤC CHI CỬU
Vốn dĩ Thẩm Thiên Trường và Thịnh Lam hẹn gặp nhau ở Dầu khí Thịnh Thiên vào lúc một giờ chiều, nhưng do Trần Tử Nhiễm vẫn còn ở thành phố Hải không về kịp nên Thẩm Thiên Trường chỉ đành đưa Tống Ngưng Y đi theo.
Người phụ nữ tên Thịnh Lam này khó chiều hệt như lời đồn, Thẩm Thiên Trường và Tống Ngưng Y đợi suốt từ một giờ đến ba giờ chiều, trà cũng đã đổi đến ba chén mới thấy Thịnh Lam xuất hiện.
Thịnh Lam đi vào phòng khách ngồi đối diện với hai người, bởi vì đã để cho Thẩm Thiên Trường đợi trọn vẹn hai tiếng đồng hồ nên tâm trạng của cô ta khá tốt.
“Thật ngại quá, hôm nay tôi hơi bận, để hai cô phải đợi lâu rồi.”
Thấy khuôn mặt cô ta phơi phới rạng ngời, không hề có chút gì gọi là mệt mỏi vì công việc nhưng Thẩm Thiên Trường cũng không có ý định vạch trần cô ta.
“Không sao, chúng tôi có nhiều thời gian.”
Thịnh Lam cũng không định nói chuyện phiếm với Thẩm Thiên Trường nữa mà đi thẳng vào vấn đề: “Lần trước cô nói với tôi, thực tế việc Dầu khí Thịnh Thiên hợp tác với Tài chính Thiên Nhiên là để nhằm vào Dầu khí Tông Húc là thế nào?”
Thẩm Thiên Trường uống một ngụm trà: “Ừm, cuối tuần vừa rồi tôi cũng có đi tìm hiểu về ân oán giữa Giám đốc Thịnh với cô Hứa của Dầu khí Tông Húc, nếu Dầu khí Thịnh Thiên ủy quyền đại diện cho Tài chính Thiên Nhiên thì sẽ là chuyện vẹn cả đôi đường với Dầu khí Thịnh Thiên đấy. Cô Thịnh vừa không cần phải đến Tập đoàn Thịnh Thiên vật lộn, mặt khác, nếu có thể đả kích Viễn Thông, cũng có thể coi cô Thịnh đang giẫm lên mặt Hứa Khanh Nguyệt rồi.”
Thịnh Lam thừa nhận toàn bộ suy nghĩ của mình đã bị Thẩm Thiên Trường nói trúng, bởi vì việc ủy quyền cho Tài chính Thiên Nhiên đã được Tập đoàn Lục Đạt chỉ định, mặc dù hiện giờ Tập đoàn Lục Đạt vẫn chưa trực tiếp nhúng tay vào nhưng cũng đã gây áp lực cho cô ta thông qua Tập đoàn Thịnh Thiên rồi, chỉ mỗi việc đi bàn chuyện mà cô ta đã bị gọi đến tập đoàn mấy lần, yêu cầu phải phối hợp với Tài chính Thiên Nhiên.
Nhưng so với những áp lực này, chuyện khiến cô ta động lòng nhất chính là đả kích Năng lượng Viễn Thông, thánh nữ giả tạo Hứa Khanh Nguyệt đó dựa vào địa vị của nhà mình trong ngành nên nhiều lần bóng gió chế nhạo Dầu khí Thịnh Thiên là “xí nghiệp nhỏ” mà Năng lượng Viễn Thông không thèm để mắt tới. Nếu có cơ hội có thể giẫm Năng lượng Viễn Thông dưới chân, Thịnh Lam nhất định sẽ vui vẻ đồng ý, nhất là khi được đích thân ra tay, cô ta lại càng không thể bỏ qua.
Nhưng trong mắt Viễn Thông, Tài chính Thiên Nhiên hiện giờ còn chẳng bằng một cọng cỏ dại.
“Dựa vào đâu mà cô cho rằng Tài chính Thiên Nhiên có thể giẫm Viễn Thông dưới chân?”
Thẩm Thiên Trường cười tự tin: “Trước đây tôi đã từng nói với cô là trong vòng hai tuần, Tài chính Thiên Nhiên sẽ lấy được quyền đại diện của Năng lượng Viễn Thông, chuyện này sẽ hoàn toàn phá vỡ cục diện lũng đoạn phần lớn tài nguyên tuyến trên mà Viễn Thông đang nắm giữ, về điểm này, ít nhất là Tài chính Thiên Nhiên đã chiếm ưu thế hơn các xí nghiệp khác rồi. Tin rằng trong lòng Giám đốc Thịnh cũng tự có quyết định trong việc chọn bên nào là bên thích hợp để ủy quyền hơn cả, trừ khi cô thật sự có thể bỏ qua ân oán với Hứa Khanh Nguyệt.”’
Thịnh Lam cười lạnh, bảo cô ta bỏ qua ân oán với Hứa Khanh Nguyệt có khi còn khó hơn việc cướp được Lục Chi Cửu từ tay Thẩm Thiên Trường.
“Được, tôi đồng ý với cô, ngày Tài chính Thiên Nhiên trở thành bên ủy quyền của Dầu khí Tông Húc cũng chính là ngày trở thành đại lý ủy quyền cấp một của Dầu khí Thịnh Thiên, hơn nữa tôi bảo đảm, không những không cản trở việc hợp tác song phương của chúng ta mà ngược lại còn cho các cô nhiều lợi ích nhất có thể.”
“Để bày tỏ thành ý, ngày hôm đó tôi sẽ mời truyền thông đến buổi họp báo để tạo khí thế cho cô.”
Thẩm Thiên Trường nhìn Thịnh Lam, cũng hiểu hành động muốn mở họp báo của cô ta, làm càng lớn mới có thể càng khiến cho người ta biết Dầu khí Thịnh Thiên cũng góp sức trong việc gây ra đả kích với Năng lượng Viễn Thông đấy, Thịnh Lam cô ta đã giẫm nát mặt Hứa Khanh Nguyệt như thế đấy.
Thời gian nói chuyện giữa Thẩm Thiên Trường với Thịnh Lam ngắn hơn nhiều so với dự đoán của Tống Ngưng Y, cô ấy nhìn Thẩm Thiên Trường với vẻ hơi bất ngờ rồi mới lấy từ trong túi ra một tập giấy tờ, đẩy đến trước mặt Thịnh Lam.
“Giám đốc Thịnh, đây là hợp đồng giữa Tài chính Thiên Nhiên với Dầu khí Thịnh Thiên, nếu có thời gian thì cô hãy xem qua một chút, đợi đến khi Tài chính Thiên Nhiên lấy được quyền đại diện của Dầu khí Tông Húc, cô chỉ cần ký tên đóng dấu là xong.”
Thịnh Lam nhướng mày nhìn hợp đồng: “Cô tự tin có thể lấy được quyền đại diện của Dầu khí Tông Húc đến thế sao?”
Ngay cả hợp đồng cũng đưa trước, cô ta đã bắt đầu thích người phụ nữ tên Thẩm Thiên Trường này rồi đấy.
“Không phải là tự tin mà là nhất định phải được.”
“Không phải là lại dựa vào người nào đó phía sau đấy chứ?” Thịnh Lam châm chọc.
Đương nhiên là Thẩm Thiên Trường hiểu Thịnh Lam đang ám chỉ Lục Chi Cửu, cô nhếch miệng cười: “Không giấu gì cô, đúng là tôi đòi quyền đại diện Dầu khí Thịnh Thiên từ Lục Chi Cửu, là bạn trai, không có lý do gì mà anh ấy lại không cho tôi.”
Nhìn nụ cười rạng rỡ của Thẩm Thiên Trường, bỗng Thịnh Lam cảm thấy đáng ghét không chịu nổi. Ban nãy cô ta còn hơi hơi thích người phụ nữ này, chưa được bao lâu đã nói những câu khiến cô ta chết nghẹn rồi.
“Nhưng nếu như chuyện gì tôi cũng dựa vào Lục Chi Cửu vậy thì tại sao tôi còn phải ngồi đây đợi cô hai tiếng đồng hồ? Cô có một nửa cổ phần của Dầu khí Thịnh Thiên thì đã sao, với năng lực của anh ấy, tin rằng chuyện tôi có thể hợp tác một cách thuận lợi với Dầu khí Thịnh Thiên không phải là chuyện khó khăn gì.”
Thẩm Thiên Trường nhìn đồng hồ: “Giám đốc Thịnh, lúc trước mất nhiều thời gian quá, hôm nay tôi chỉ có thể bàn chuyện với cô đến đây thôi, lát nữa tôi còn có việc.”
Dứt lời, Thẩm Thiên Trường và Tống Ngưng Y cùng đứng dậy, Thịnh Lam nhìn cô rồi bất ngờ phun ra một câu: “Thẩm Thiên Trường, sao tôi lại cảm thấy cô còn muốn giẫm Viễn Thông hơn cả tôi thế?”
Thẩm Thiên Trường cười: “Giám đốc Thịnh cứ đùa, trong ngành này, đâu chỉ có mình tôi muốn giẫm Viễn Thông đâu?”
Thịnh Lam trợn mắt, rõ ràng Thẩm Thiên Trường đang trả lời lươn lẹo. W.e.b.T.r.u.y.e.n.O.n.l.i.n.e.z.c.o.m
Hai người vừa mới quay người đi, còn chưa ra khỏi phòng khách thì bỗng nghe thấy Thịnh Lam ở phía sau bổ sung thêm một câu: “Thẩm Thiên Trường, chuyện hợp đồng những gì nên làm tôi sẽ làm, nhưng chuyện này không liên quan gì đến chuyện tôi giành Lục Chi Cửu.”
Thẩm Thiên Trường dừng bước quay lại mỉm cười với cô ta rồi mới đi ra ngoài.
Chưa đi được bao xa, bỗng Thẩm Thiên Trường kéo ống tay áo của Tống Ngưng Y, khuôn mặt vẫn nở nụ cười: “Ngưng Y, cô đã từng nghe thấy câu ‘miệng cười hi hi, lòng thầm chửi rủa’ chưa?”
Thấy nụ cười trên khuôn mặt Thẩm Thiên Trường đã cứng đờ rồi, Tống Ngưng Y không khỏi cảm thấy buồn cười: “Tổng Giám đốc Thẩm, không cần giả vờ cười nữa đâu, chúng ta đã đi xa rồi.”
Nghe thấy thế, Thẩm Thiên Trường mới không cười nữa: “Ngưng Y này, nghe tôi khuyên một câu, sau này đừng tìm bạn trai đẹp trai quá, nếu không, khi nhìn thấy đám nợ đào hoa của anh ta, cô không những không thể ra tay vùi hoa dập liễu mà còn phải lựa lời khuyên nhủ, nghe thấy người ta nói muốn cướp bạn trai của cô đi mà cô vẫn phải ‘mỉm cười lễ phép’ đấy.”
Nói xong, Thẩm Thiên Trường bèn móc điện thoại ra gửi tin nhắn cho Lục Chi Cửu: [Em vừa đi gặp tình địch đấy, anh vui chưa?]
[Ừ, anh vui lắm, bởi vì mấy ngày nay anh thu hoạch được một quả chanh tinh trên cây của mình.]
Chanh tinh?
Thẩm Thiên Trường hỏi Tống Ngưng Y: “Ngưng Y, chanh tinh nghĩa là gì?”
Tống Ngưng Y: “Hình như là từ tiếng lóng trên mạng, đại khái nghĩa là… ghen thì phải.”
“…”
Thẩm Thiên Trường cạn lời, rốt cuộc là ai đã dạy hư Lục Chi Cửu thế?
Quyên góp ủng hộ vietwriter.vn
Vốn dĩ Thẩm Thiên Trường và Thịnh Lam hẹn gặp nhau ở Dầu khí Thịnh Thiên vào lúc một giờ chiều, nhưng do Trần Tử Nhiễm vẫn còn ở thành phố Hải không về kịp nên Thẩm Thiên Trường chỉ đành đưa Tống Ngưng Y đi theo.
Người phụ nữ tên Thịnh Lam này khó chiều hệt như lời đồn, Thẩm Thiên Trường và Tống Ngưng Y đợi suốt từ một giờ đến ba giờ chiều, trà cũng đã đổi đến ba chén mới thấy Thịnh Lam xuất hiện.
Thịnh Lam đi vào phòng khách ngồi đối diện với hai người, bởi vì đã để cho Thẩm Thiên Trường đợi trọn vẹn hai tiếng đồng hồ nên tâm trạng của cô ta khá tốt.
“Thật ngại quá, hôm nay tôi hơi bận, để hai cô phải đợi lâu rồi.”
Thấy khuôn mặt cô ta phơi phới rạng ngời, không hề có chút gì gọi là mệt mỏi vì công việc nhưng Thẩm Thiên Trường cũng không có ý định vạch trần cô ta.
“Không sao, chúng tôi có nhiều thời gian.”
Thịnh Lam cũng không định nói chuyện phiếm với Thẩm Thiên Trường nữa mà đi thẳng vào vấn đề: “Lần trước cô nói với tôi, thực tế việc Dầu khí Thịnh Thiên hợp tác với Tài chính Thiên Nhiên là để nhằm vào Dầu khí Tông Húc là thế nào?”
Thẩm Thiên Trường uống một ngụm trà: “Ừm, cuối tuần vừa rồi tôi cũng có đi tìm hiểu về ân oán giữa Giám đốc Thịnh với cô Hứa của Dầu khí Tông Húc, nếu Dầu khí Thịnh Thiên ủy quyền đại diện cho Tài chính Thiên Nhiên thì sẽ là chuyện vẹn cả đôi đường với Dầu khí Thịnh Thiên đấy. Cô Thịnh vừa không cần phải đến Tập đoàn Thịnh Thiên vật lộn, mặt khác, nếu có thể đả kích Viễn Thông, cũng có thể coi cô Thịnh đang giẫm lên mặt Hứa Khanh Nguyệt rồi.”
Thịnh Lam thừa nhận toàn bộ suy nghĩ của mình đã bị Thẩm Thiên Trường nói trúng, bởi vì việc ủy quyền cho Tài chính Thiên Nhiên đã được Tập đoàn Lục Đạt chỉ định, mặc dù hiện giờ Tập đoàn Lục Đạt vẫn chưa trực tiếp nhúng tay vào nhưng cũng đã gây áp lực cho cô ta thông qua Tập đoàn Thịnh Thiên rồi, chỉ mỗi việc đi bàn chuyện mà cô ta đã bị gọi đến tập đoàn mấy lần, yêu cầu phải phối hợp với Tài chính Thiên Nhiên.
Nhưng so với những áp lực này, chuyện khiến cô ta động lòng nhất chính là đả kích Năng lượng Viễn Thông, thánh nữ giả tạo Hứa Khanh Nguyệt đó dựa vào địa vị của nhà mình trong ngành nên nhiều lần bóng gió chế nhạo Dầu khí Thịnh Thiên là “xí nghiệp nhỏ” mà Năng lượng Viễn Thông không thèm để mắt tới. Nếu có cơ hội có thể giẫm Năng lượng Viễn Thông dưới chân, Thịnh Lam nhất định sẽ vui vẻ đồng ý, nhất là khi được đích thân ra tay, cô ta lại càng không thể bỏ qua.
Nhưng trong mắt Viễn Thông, Tài chính Thiên Nhiên hiện giờ còn chẳng bằng một cọng cỏ dại.
“Dựa vào đâu mà cô cho rằng Tài chính Thiên Nhiên có thể giẫm Viễn Thông dưới chân?”
Thẩm Thiên Trường cười tự tin: “Trước đây tôi đã từng nói với cô là trong vòng hai tuần, Tài chính Thiên Nhiên sẽ lấy được quyền đại diện của Năng lượng Viễn Thông, chuyện này sẽ hoàn toàn phá vỡ cục diện lũng đoạn phần lớn tài nguyên tuyến trên mà Viễn Thông đang nắm giữ, về điểm này, ít nhất là Tài chính Thiên Nhiên đã chiếm ưu thế hơn các xí nghiệp khác rồi. Tin rằng trong lòng Giám đốc Thịnh cũng tự có quyết định trong việc chọn bên nào là bên thích hợp để ủy quyền hơn cả, trừ khi cô thật sự có thể bỏ qua ân oán với Hứa Khanh Nguyệt.”’
Thịnh Lam cười lạnh, bảo cô ta bỏ qua ân oán với Hứa Khanh Nguyệt có khi còn khó hơn việc cướp được Lục Chi Cửu từ tay Thẩm Thiên Trường.
“Được, tôi đồng ý với cô, ngày Tài chính Thiên Nhiên trở thành bên ủy quyền của Dầu khí Tông Húc cũng chính là ngày trở thành đại lý ủy quyền cấp một của Dầu khí Thịnh Thiên, hơn nữa tôi bảo đảm, không những không cản trở việc hợp tác song phương của chúng ta mà ngược lại còn cho các cô nhiều lợi ích nhất có thể.”
“Để bày tỏ thành ý, ngày hôm đó tôi sẽ mời truyền thông đến buổi họp báo để tạo khí thế cho cô.”
Thẩm Thiên Trường nhìn Thịnh Lam, cũng hiểu hành động muốn mở họp báo của cô ta, làm càng lớn mới có thể càng khiến cho người ta biết Dầu khí Thịnh Thiên cũng góp sức trong việc gây ra đả kích với Năng lượng Viễn Thông đấy, Thịnh Lam cô ta đã giẫm nát mặt Hứa Khanh Nguyệt như thế đấy.
Thời gian nói chuyện giữa Thẩm Thiên Trường với Thịnh Lam ngắn hơn nhiều so với dự đoán của Tống Ngưng Y, cô ấy nhìn Thẩm Thiên Trường với vẻ hơi bất ngờ rồi mới lấy từ trong túi ra một tập giấy tờ, đẩy đến trước mặt Thịnh Lam.
“Giám đốc Thịnh, đây là hợp đồng giữa Tài chính Thiên Nhiên với Dầu khí Thịnh Thiên, nếu có thời gian thì cô hãy xem qua một chút, đợi đến khi Tài chính Thiên Nhiên lấy được quyền đại diện của Dầu khí Tông Húc, cô chỉ cần ký tên đóng dấu là xong.”
Thịnh Lam nhướng mày nhìn hợp đồng: “Cô tự tin có thể lấy được quyền đại diện của Dầu khí Tông Húc đến thế sao?”
Ngay cả hợp đồng cũng đưa trước, cô ta đã bắt đầu thích người phụ nữ tên Thẩm Thiên Trường này rồi đấy.
“Không phải là tự tin mà là nhất định phải được.”
“Không phải là lại dựa vào người nào đó phía sau đấy chứ?” Thịnh Lam châm chọc.
Đương nhiên là Thẩm Thiên Trường hiểu Thịnh Lam đang ám chỉ Lục Chi Cửu, cô nhếch miệng cười: “Không giấu gì cô, đúng là tôi đòi quyền đại diện Dầu khí Thịnh Thiên từ Lục Chi Cửu, là bạn trai, không có lý do gì mà anh ấy lại không cho tôi.”
Nhìn nụ cười rạng rỡ của Thẩm Thiên Trường, bỗng Thịnh Lam cảm thấy đáng ghét không chịu nổi. Ban nãy cô ta còn hơi hơi thích người phụ nữ này, chưa được bao lâu đã nói những câu khiến cô ta chết nghẹn rồi.
“Nhưng nếu như chuyện gì tôi cũng dựa vào Lục Chi Cửu vậy thì tại sao tôi còn phải ngồi đây đợi cô hai tiếng đồng hồ? Cô có một nửa cổ phần của Dầu khí Thịnh Thiên thì đã sao, với năng lực của anh ấy, tin rằng chuyện tôi có thể hợp tác một cách thuận lợi với Dầu khí Thịnh Thiên không phải là chuyện khó khăn gì.”
Thẩm Thiên Trường nhìn đồng hồ: “Giám đốc Thịnh, lúc trước mất nhiều thời gian quá, hôm nay tôi chỉ có thể bàn chuyện với cô đến đây thôi, lát nữa tôi còn có việc.”
Dứt lời, Thẩm Thiên Trường và Tống Ngưng Y cùng đứng dậy, Thịnh Lam nhìn cô rồi bất ngờ phun ra một câu: “Thẩm Thiên Trường, sao tôi lại cảm thấy cô còn muốn giẫm Viễn Thông hơn cả tôi thế?”
Thẩm Thiên Trường cười: “Giám đốc Thịnh cứ đùa, trong ngành này, đâu chỉ có mình tôi muốn giẫm Viễn Thông đâu?”
Thịnh Lam trợn mắt, rõ ràng Thẩm Thiên Trường đang trả lời lươn lẹo. W.e.b.T.r.u.y.e.n.O.n.l.i.n.e.z.c.o.m
Hai người vừa mới quay người đi, còn chưa ra khỏi phòng khách thì bỗng nghe thấy Thịnh Lam ở phía sau bổ sung thêm một câu: “Thẩm Thiên Trường, chuyện hợp đồng những gì nên làm tôi sẽ làm, nhưng chuyện này không liên quan gì đến chuyện tôi giành Lục Chi Cửu.”
Thẩm Thiên Trường dừng bước quay lại mỉm cười với cô ta rồi mới đi ra ngoài.
Chưa đi được bao xa, bỗng Thẩm Thiên Trường kéo ống tay áo của Tống Ngưng Y, khuôn mặt vẫn nở nụ cười: “Ngưng Y, cô đã từng nghe thấy câu ‘miệng cười hi hi, lòng thầm chửi rủa’ chưa?”
Thấy nụ cười trên khuôn mặt Thẩm Thiên Trường đã cứng đờ rồi, Tống Ngưng Y không khỏi cảm thấy buồn cười: “Tổng Giám đốc Thẩm, không cần giả vờ cười nữa đâu, chúng ta đã đi xa rồi.”
Nghe thấy thế, Thẩm Thiên Trường mới không cười nữa: “Ngưng Y này, nghe tôi khuyên một câu, sau này đừng tìm bạn trai đẹp trai quá, nếu không, khi nhìn thấy đám nợ đào hoa của anh ta, cô không những không thể ra tay vùi hoa dập liễu mà còn phải lựa lời khuyên nhủ, nghe thấy người ta nói muốn cướp bạn trai của cô đi mà cô vẫn phải ‘mỉm cười lễ phép’ đấy.”
Nói xong, Thẩm Thiên Trường bèn móc điện thoại ra gửi tin nhắn cho Lục Chi Cửu: [Em vừa đi gặp tình địch đấy, anh vui chưa?]
[Ừ, anh vui lắm, bởi vì mấy ngày nay anh thu hoạch được một quả chanh tinh trên cây của mình.]
Chanh tinh?
Thẩm Thiên Trường hỏi Tống Ngưng Y: “Ngưng Y, chanh tinh nghĩa là gì?”
Tống Ngưng Y: “Hình như là từ tiếng lóng trên mạng, đại khái nghĩa là… ghen thì phải.”
“…”
Thẩm Thiên Trường cạn lời, rốt cuộc là ai đã dạy hư Lục Chi Cửu thế?
Quyên góp ủng hộ vietwriter.vn
Chương 233 CHUYỆN NÀY KHÔNG LIÊN QUAN GÌ ĐẾN CHUYỆN TÔI GIÀNH LỤC CHI CỬU
Vốn dĩ Thẩm Thiên Trường và Thịnh Lam hẹn gặp nhau ở Dầu khí Thịnh Thiên vào lúc một giờ chiều, nhưng do Trần Tử Nhiễm vẫn còn ở thành phố Hải không về kịp nên Thẩm Thiên Trường chỉ đành đưa Tống Ngưng Y đi theo.
Người phụ nữ tên Thịnh Lam này khó chiều hệt như lời đồn, Thẩm Thiên Trường và Tống Ngưng Y đợi suốt từ một giờ đến ba giờ chiều, trà cũng đã đổi đến ba chén mới thấy Thịnh Lam xuất hiện.
Thịnh Lam đi vào phòng khách ngồi đối diện với hai người, bởi vì đã để cho Thẩm Thiên Trường đợi trọn vẹn hai tiếng đồng hồ nên tâm trạng của cô ta khá tốt.
“Thật ngại quá, hôm nay tôi hơi bận, để hai cô phải đợi lâu rồi.”
Thấy khuôn mặt cô ta phơi phới rạng ngời, không hề có chút gì gọi là mệt mỏi vì công việc nhưng Thẩm Thiên Trường cũng không có ý định vạch trần cô ta.
“Không sao, chúng tôi có nhiều thời gian.”
Thịnh Lam cũng không định nói chuyện phiếm với Thẩm Thiên Trường nữa mà đi thẳng vào vấn đề: “Lần trước cô nói với tôi, thực tế việc Dầu khí Thịnh Thiên hợp tác với Tài chính Thiên Nhiên là để nhằm vào Dầu khí Tông Húc là thế nào?”
Thẩm Thiên Trường uống một ngụm trà: “Ừm, cuối tuần vừa rồi tôi cũng có đi tìm hiểu về ân oán giữa Giám đốc Thịnh với cô Hứa của Dầu khí Tông Húc, nếu Dầu khí Thịnh Thiên ủy quyền đại diện cho Tài chính Thiên Nhiên thì sẽ là chuyện vẹn cả đôi đường với Dầu khí Thịnh Thiên đấy. Cô Thịnh vừa không cần phải đến Tập đoàn Thịnh Thiên vật lộn, mặt khác, nếu có thể đả kích Viễn Thông, cũng có thể coi cô Thịnh đang giẫm lên mặt Hứa Khanh Nguyệt rồi.”
Thịnh Lam thừa nhận toàn bộ suy nghĩ của mình đã bị Thẩm Thiên Trường nói trúng, bởi vì việc ủy quyền cho Tài chính Thiên Nhiên đã được Tập đoàn Lục Đạt chỉ định, mặc dù hiện giờ Tập đoàn Lục Đạt vẫn chưa trực tiếp nhúng tay vào nhưng cũng đã gây áp lực cho cô ta thông qua Tập đoàn Thịnh Thiên rồi, chỉ mỗi việc đi bàn chuyện mà cô ta đã bị gọi đến tập đoàn mấy lần, yêu cầu phải phối hợp với Tài chính Thiên Nhiên.
Nhưng so với những áp lực này, chuyện khiến cô ta động lòng nhất chính là đả kích Năng lượng Viễn Thông, thánh nữ giả tạo Hứa Khanh Nguyệt đó dựa vào địa vị của nhà mình trong ngành nên nhiều lần bóng gió chế nhạo Dầu khí Thịnh Thiên là “xí nghiệp nhỏ” mà Năng lượng Viễn Thông không thèm để mắt tới. Nếu có cơ hội có thể giẫm Năng lượng Viễn Thông dưới chân, Thịnh Lam nhất định sẽ vui vẻ đồng ý, nhất là khi được đích thân ra tay, cô ta lại càng không thể bỏ qua.
Nhưng trong mắt Viễn Thông, Tài chính Thiên Nhiên hiện giờ còn chẳng bằng một cọng cỏ dại.
“Dựa vào đâu mà cô cho rằng Tài chính Thiên Nhiên có thể giẫm Viễn Thông dưới chân?”
Thẩm Thiên Trường cười tự tin: “Trước đây tôi đã từng nói với cô là trong vòng hai tuần, Tài chính Thiên Nhiên sẽ lấy được quyền đại diện của Năng lượng Viễn Thông, chuyện này sẽ hoàn toàn phá vỡ cục diện lũng đoạn phần lớn tài nguyên tuyến trên mà Viễn Thông đang nắm giữ, về điểm này, ít nhất là Tài chính Thiên Nhiên đã chiếm ưu thế hơn các xí nghiệp khác rồi. Tin rằng trong lòng Giám đốc Thịnh cũng tự có quyết định trong việc chọn bên nào là bên thích hợp để ủy quyền hơn cả, trừ khi cô thật sự có thể bỏ qua ân oán với Hứa Khanh Nguyệt.”’
Thịnh Lam cười lạnh, bảo cô ta bỏ qua ân oán với Hứa Khanh Nguyệt có khi còn khó hơn việc cướp được Lục Chi Cửu từ tay Thẩm Thiên Trường.
“Được, tôi đồng ý với cô, ngày Tài chính Thiên Nhiên trở thành bên ủy quyền của Dầu khí Tông Húc cũng chính là ngày trở thành đại lý ủy quyền cấp một của Dầu khí Thịnh Thiên, hơn nữa tôi bảo đảm, không những không cản trở việc hợp tác song phương của chúng ta mà ngược lại còn cho các cô nhiều lợi ích nhất có thể.”
“Để bày tỏ thành ý, ngày hôm đó tôi sẽ mời truyền thông đến buổi họp báo để tạo khí thế cho cô.”
Thẩm Thiên Trường nhìn Thịnh Lam, cũng hiểu hành động muốn mở họp báo của cô ta, làm càng lớn mới có thể càng khiến cho người ta biết Dầu khí Thịnh Thiên cũng góp sức trong việc gây ra đả kích với Năng lượng Viễn Thông đấy, Thịnh Lam cô ta đã giẫm nát mặt Hứa Khanh Nguyệt như thế đấy.
Thời gian nói chuyện giữa Thẩm Thiên Trường với Thịnh Lam ngắn hơn nhiều so với dự đoán của Tống Ngưng Y, cô ấy nhìn Thẩm Thiên Trường với vẻ hơi bất ngờ rồi mới lấy từ trong túi ra một tập giấy tờ, đẩy đến trước mặt Thịnh Lam.
“Giám đốc Thịnh, đây là hợp đồng giữa Tài chính Thiên Nhiên với Dầu khí Thịnh Thiên, nếu có thời gian thì cô hãy xem qua một chút, đợi đến khi Tài chính Thiên Nhiên lấy được quyền đại diện của Dầu khí Tông Húc, cô chỉ cần ký tên đóng dấu là xong.”
Thịnh Lam nhướng mày nhìn hợp đồng: “Cô tự tin có thể lấy được quyền đại diện của Dầu khí Tông Húc đến thế sao?”
Ngay cả hợp đồng cũng đưa trước, cô ta đã bắt đầu thích người phụ nữ tên Thẩm Thiên Trường này rồi đấy.
“Không phải là tự tin mà là nhất định phải được.”
“Không phải là lại dựa vào người nào đó phía sau đấy chứ?” Thịnh Lam châm chọc.
Đương nhiên là Thẩm Thiên Trường hiểu Thịnh Lam đang ám chỉ Lục Chi Cửu, cô nhếch miệng cười: “Không giấu gì cô, đúng là tôi đòi quyền đại diện Dầu khí Thịnh Thiên từ Lục Chi Cửu, là bạn trai, không có lý do gì mà anh ấy lại không cho tôi.”
Nhìn nụ cười rạng rỡ của Thẩm Thiên Trường, bỗng Thịnh Lam cảm thấy đáng ghét không chịu nổi. Ban nãy cô ta còn hơi hơi thích người phụ nữ này, chưa được bao lâu đã nói những câu khiến cô ta chết nghẹn rồi.
“Nhưng nếu như chuyện gì tôi cũng dựa vào Lục Chi Cửu vậy thì tại sao tôi còn phải ngồi đây đợi cô hai tiếng đồng hồ? Cô có một nửa cổ phần của Dầu khí Thịnh Thiên thì đã sao, với năng lực của anh ấy, tin rằng chuyện tôi có thể hợp tác một cách thuận lợi với Dầu khí Thịnh Thiên không phải là chuyện khó khăn gì.”
Thẩm Thiên Trường nhìn đồng hồ: “Giám đốc Thịnh, lúc trước mất nhiều thời gian quá, hôm nay tôi chỉ có thể bàn chuyện với cô đến đây thôi, lát nữa tôi còn có việc.”
Dứt lời, Thẩm Thiên Trường và Tống Ngưng Y cùng đứng dậy, Thịnh Lam nhìn cô rồi bất ngờ phun ra một câu: “Thẩm Thiên Trường, sao tôi lại cảm thấy cô còn muốn giẫm Viễn Thông hơn cả tôi thế?”
Thẩm Thiên Trường cười: “Giám đốc Thịnh cứ đùa, trong ngành này, đâu chỉ có mình tôi muốn giẫm Viễn Thông đâu?”
Thịnh Lam trợn mắt, rõ ràng Thẩm Thiên Trường đang trả lời lươn lẹo. W.e.b.T.r.u.y.e.n.O.n.l.i.n.e.z.c.o.m
Hai người vừa mới quay người đi, còn chưa ra khỏi phòng khách thì bỗng nghe thấy Thịnh Lam ở phía sau bổ sung thêm một câu: “Thẩm Thiên Trường, chuyện hợp đồng những gì nên làm tôi sẽ làm, nhưng chuyện này không liên quan gì đến chuyện tôi giành Lục Chi Cửu.”
Thẩm Thiên Trường dừng bước quay lại mỉm cười với cô ta rồi mới đi ra ngoài.
Chưa đi được bao xa, bỗng Thẩm Thiên Trường kéo ống tay áo của Tống Ngưng Y, khuôn mặt vẫn nở nụ cười: “Ngưng Y, cô đã từng nghe thấy câu ‘miệng cười hi hi, lòng thầm chửi rủa’ chưa?”
Thấy nụ cười trên khuôn mặt Thẩm Thiên Trường đã cứng đờ rồi, Tống Ngưng Y không khỏi cảm thấy buồn cười: “Tổng Giám đốc Thẩm, không cần giả vờ cười nữa đâu, chúng ta đã đi xa rồi.”
Nghe thấy thế, Thẩm Thiên Trường mới không cười nữa: “Ngưng Y này, nghe tôi khuyên một câu, sau này đừng tìm bạn trai đẹp trai quá, nếu không, khi nhìn thấy đám nợ đào hoa của anh ta, cô không những không thể ra tay vùi hoa dập liễu mà còn phải lựa lời khuyên nhủ, nghe thấy người ta nói muốn cướp bạn trai của cô đi mà cô vẫn phải ‘mỉm cười lễ phép’ đấy.”
Nói xong, Thẩm Thiên Trường bèn móc điện thoại ra gửi tin nhắn cho Lục Chi Cửu: [Em vừa đi gặp tình địch đấy, anh vui chưa?]
[Ừ, anh vui lắm, bởi vì mấy ngày nay anh thu hoạch được một quả chanh tinh trên cây của mình.]
Chanh tinh?
Thẩm Thiên Trường hỏi Tống Ngưng Y: “Ngưng Y, chanh tinh nghĩa là gì?”
Tống Ngưng Y: “Hình như là từ tiếng lóng trên mạng, đại khái nghĩa là… ghen thì phải.”
“…”
Thẩm Thiên Trường cạn lời, rốt cuộc là ai đã dạy hư Lục Chi Cửu thế?
Quyên góp ủng hộ vietwriter.vn
Bình luận facebook