Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 234 - Chương 234
Chương 234 BẠN GÁI TÔI, ĐỂ MỌI NGƯỜI CHÊ CƯỜI RỒI
Thẩm Thiên Trường và Tống Ngưng Y về công ty, không ngờ Trần Tử Nhiễm, người mà các cô còn tưởng là đang ở thành phố Hải, lại đang ngồi trong phòng làm việc thảo luận chuyện số liệu với Ninh Trạch Tây.
Thẩm Thiên Trường nhìn cô ấy bằng vẻ bất ngờ: “Tiểu Nhiễm, sao cậu đã về rồi?”
Nhìn thấy Thẩm Thiên Trường, Trần Tử Nhiễm bèn bật dậy lao đến ôm chặt cô: “Người ta nhờ cậu đó mà.”
Thẩm Thiên Trường bất lực, cô phát hiện Trần Tử Nhiễm càng ngày càng quấn người: “Sức khỏe của ông ngoại cậu ổn chưa?”
“Ừ, bác sĩ bảo ngày kia có thể xuất viện, nhưng chẳng phải hôm nay là ngày đầu tiên chúng ta lên sàn giao dịch tương lai sao, cho nên tớ đã về trước đó, tớ sợ không có tớ mọi người không làm được.” Trần Tử Nhiễm tự sướng.
Thẩm Thiên Trường nhướng mày rồi trực tiếp vạch trần cô ấy: “Tiểu Nhiễm, bây giờ đã là ba rưỡi chiều rồi.” Bã dầu hạt cải là sản phẩm của sàn giao dịch ban ngày, cứ đến ba giờ chiều là đóng phiên.
Trần Tử Nhiễm kêu lên: “Đậu xanh, cậu không vạch trần tớ thì chết à? Được rồi, tớ thừa nhận, ở thành phố Hải nhạt nhẽo quá, cậu không biết đám cô dì chú bác của gia đình tớ khó ưa thế nào đâu, trước đây bảo tớ là học hành không ra gì, không ra dáng tiểu thư khuê các, khó khăn lắm tớ mới tạo ra được chút thành tích thì lại bắt tớ đi xem mắt? Trần Tử Nhiễm tớ muốn tìm mẫu người như thế nào mà không tìm được chứ, lại còn cần phải đi xem mắt à? Sỉ nhục người ta cũng vừa vừa phai phải thôi chứ!”
Thẩm Thiên Trường lúng túng ho khan. Trần Tử Nhiễm nhìn cô với vẻ mờ mịt, một lúc sau mới thốt ra được một câu: “Nếu người đó là Lục Chi Cửu thì chắc ai cũng bằng lòng bị sỉ nhục một lần.”
Thẩm Thiên Trường nở nụ cười gian tà rồi ném cho cô ấy một chiếc USB: “Nếu cậu đã cảm thấy buồn chán như thế chi bằng hãy xử lý đống số liệu này đi.”
Trần Tử Nhiễm trở về vị trí mở USB ra xem, lúc nhìn thấy mười mấy cái bảng biểu ở trong đó, đột nhiên cô muốn rất muốn chết tạm thời, cô hối hận tại sao không ra ngoài chơi mà lại về công ty làm gì.
Mọi người bận rộn mãi đến lúc tan làm, nhưng lượng công việc của ngày đầu tiên lên sàn quá lớn nên mọi người đều ở lại tăng ca một cách ăn ý.
Mãi cho đến gần chín giờ tối, Thẩm Thiên Trường mới ngó đầu ra khỏi màn hình máy tính, lúc này, ngoài Ninh Trạch Tây thì trong văn phòng đã chẳng còn ai nữa rồi.
Cô cầm điện thoại lên xem cũng giật nảy mình, sao mới đó đã đến chín giờ tối rồi.
Cô nhìn hộp thư đến trống không, bèn gọi thẳng cho Lục Chi Cửu.
Sau mấy hồi chuông, người ở đầu dây bên kia đã bắt máy.
“Lục Chi Cửu, anh vẫn đang ở công ty sao?”
“Ừ.”
Thẩm Thiên Trường thao tác trên máy tính, cô lưu phần số liệu cuối cùng xong bèn ấn nút tắt máy: “Vậy em qua đó tìm anh nhé.”
Sáng nay Thẩm Thiên Trường không lái xe đi làm mà được Lục Chi Cửu đưa đến công ty.
“Được.”
Thẩm Thiên Trường cúp máy, chào tạm biệt Ninh Trạch Tây xong cô bèn rời khỏi công ty.
Mới đi đến gần trụ sở Tập đoàn Lục Đạt, từ xa xa, cô đã nhìn thấy một bóng người đang đứng ở trước cổng lớn. Thẩm Thiên Trường cảm thấy hơi quen mắt, lúc tiến lại gần mãi mới nhận ra người đó là Thẩm Thiên Vũ.
Mới chưa được một tháng, Thẩm Thiên Trường không ngờ Thẩm Thiên Vũ lại biến thành thế này. Cô ta mặc một chiếc váy liền màu hồng nhạt, chiếc váy đó là quà sinh nhật mà Vương Tiểu Lan cố ý đặt may cho cô ta vào ngày sinh nhật năm ngoái, năm nay, lúc Thẩm Thiên Trường vừa mới tốt nghiệp trở về thành phố Vân, Thẩm Thiên Vũ còn cố ý mặc để tranh nổi bật với cô nữa.
Màu hồng đúng là màu phù hợp với Thẩm Thiên Vũ nhất, nhưng giờ đây cô ta đã gầy đến mức không mặc nổi chiếc váy này nữa rồi, tuy khuôn mặt vẫn trang điểm nhưng hai má vốn đang bầu bĩnh đầy đặn đã hõm sâu vào trong, phần xương bên dưới xương quai xanh cũng bắt đầu lồi ra rồi, cả người lộ ra vẻ gầy gò không khỏe mạnh.
Nhưng Thẩm Thiên Trường cũng không có hứng thú đi tìm hiểu tại sao Thẩm Thiên Vũ lại thay đổi nhiều như thế, cô đi lướt qua cô ta, coi như không nhìn thấy.
“Thẩm Thiên Trường!” Nhưng Thẩm Thiên Vũ lại nhận ra Thẩm Thiên Trường.
Cuối cùng Thẩm Thiên Trường vẫn phải dừng bước rồi quay người nhìn cô ta.
Thẩm Thiên Vũ từng xem video phỏng vấn Thẩm Thiên Trường lúc thành lập công ty ở trên mạng, không ngờ hôm nay gặp lại, trạng thái của Thẩm Thiên Trường lại tốt đến mức vượt khỏi dự đoán của cô ta, rõ ràng Thẩm Thiên Trường chỉ mặc một bộ quần áo công sở bình thường, khuôn mặt cũng chỉ trang điểm nhẹ nhưng đường nét trên khuôn mặt lại đầy rạng ngời, trước đây cô ta luôn muốn đuổi Thẩm Thiên Trường ra khỏi nhà họ Thẩm nhưng không ngờ sau khi rời khỏi nhà họ Thẩm, Thẩm Thiên Trường lại sống tốt đến như thế.
“Thẩm Thiên Trường, mới có mấy ngày không gặp mà cô đã không nhận ra tôi nữa rồi à? Nhìn thấy tình trạng của tôi lúc này chắc cô vui lắm đúng không?”
Thẩm Thiên Trường tỏ vẻ vô cảm, chỉ lạnh nhạt lên tiếng: “Tình trạng của cô thế nào cũng chẳng có liên quan gì đến tôi.”
“Hờ…” Thẩm Thiên Vũ cười lạnh: “Không liên quan gì đến cô à? Nếu không phải cô tung những bức ảnh đó lên mạng thì bố mẹ tôi cũng sẽ không ly hôn, tôi cũng sẽ không bị đuổi học, mẹ tôi lại càng không…”
“Thẩm Thiên Vũ, đừng có giả vờ vô tội trước mặt tôi, vì đâu nên nỗi, cô biết rõ hơn ai hết.” Thẩm Thiên Trường cắt lời Thẩm Thiên Vũ, tất cả chuyện này chẳng qua chỉ là quả đắng mà Thẩm Thiên Vũ nên nhận mà thôi.
“Mẹ tôi đã sắp chết rồi đấy cô biết không? Mẹ tôi đã sắp chết rồi!” Thẩm Thiên Vũ đỏ ửng mắt quát.
Thẩm Thiên Trường nhíu mày, Vương Tiểu Lan sắp chết rồi ư?
Thẩm Thiên Vũ nở nụ cười ảm đạm: “Bà ấy mắc bệnh u xương, giai đoạn cuối rồi, bác sĩ nói bà ấy chỉ có thể sống được hai tháng nữa, nhưng đến giờ bố tôi vẫn không muốn gặp bà ấy chứ đừng nói là tái hôn, cô thấy có phải mẹ tôi rất đáng thương hay không?”
“Thẩm Thiên Vũ, nếu cô muốn lấy một người sắp chết ra để nhận lấy chút ít đồng tình vậy thì cô tìm nhầm người rồi.”
Thẩm Thiên Trường sầm mặt quay người đi. Trên thế gian này ai cũng có thể thương hại Vương Tiểu Lan, nhưng chỉ có cô là không.
“Thẩm Thiên Trường, lẽ nào cô không muốn biết tại sao hôm nay tôi lại xuất hiện ở đây ư?” Thẩm Thiên Vũ hét lên với Thẩm Thiên Trường bằng giọng không cam tâm.
“Tôi không có hứng thú.”
Thẩm Thiên Vũ nhìn theo bóng lưng lạnh lùng của Thẩm Thiên Trường, hừ, đúng là một người phụ nữ tuyệt tình.
Thẩm Thiên Trường đi vào tòa nhà rồi đi thẳng về phía thang máy chuyên dụng. Nhân viên bảo vệ đứng ở cửa thang máy lễ phép giúp cô ấn nút, rõ ràng là đã coi cô như bà chủ tương lai.
Bạn đang đọc truyện tại vietwriter.vn
Thẩm Thiên Trường thuận lợi lên đến tầng cao nhất, tuy ngoài trời đã tối mịt nhưng bên trong tòa nhà vẫn sáng như ban ngày.
Cô nhìn thấy cánh cửa phòng Tổng Giám đốc ở cuối hàng lang vẫn đang đóng chặt đột nhiên nổi hứng muốn trêu đùa. Cô nhẹ nhàng đi đến phía ngoài cửa, nhẹ xoay tay nắm cửa rồi đột nhiên dùng sức vừa đẩy cửa vừa giương nanh múa vuốt: “Lục Chi Cửu, á á á á… mau nộp mạng đây!”
Sau đó, thứ cô đối mặt lại là năm đôi mắt.
Bầu không khí như ngưng đọng lại ở khoảnh khắc này.
Nụ cười trên khuôn mặt Thẩm Thiên Trường lập tức cứng đờ, cô nhìn thấy, ngoại trừ Lục Chi Cửu, trong phòng Tổng Giám đốc còn có bốn người khác nữa.
Đầu óc cô giống như có một vạn con thần thú chạy ngang qua, cô bình tĩnh thu lại nụ cười, vẻ mặt tràn đầy nghiêm túc: “Xin lỗi, tôi vào nhầm phòng.” Sau đó bèn đóng cửa đi ra.
Cô đờ người chạy về phía trước mấy bước, nhìn thấy phòng trợ lý Tổng Giám đốc ở bên cạnh đã tắt đèn, cô lập tức đẩy cửa đi vào.
Mấy lãnh đạo cấp cao có mặt trong phòng Tổng Giám đốc sững sờ trước hành động của Thẩm Thiên Trường, mấy người đưa mắt nhìn nhau, nhất thời không biết phải nói gì.
Nhưng lại thấy Lục Chi Cửu nở nụ cười, khuôn mặt anh hiện lên vẻ dịu dàng hiếm thấy: “Bạn gái tôi, để mọi người chê cười rồi, chúng ta họp tiếp.”
Lúc này Thẩm Thiên Trường đang ở phòng trợ lý Tổng Giám đốc vò đầu bứt tai, gần như sắp bứt hết tóc trên đầu xuống rồi!
Trời xanh ơi, rốt cuộc cô vừa làm trò gì vậy, ngượng chết mất thôi!
Quyên góp ủng hộ vietwriter.vn
Chương 234 BẠN GÁI TÔI, ĐỂ MỌI NGƯỜI CHÊ CƯỜI RỒI
Thẩm Thiên Trường và Tống Ngưng Y về công ty, không ngờ Trần Tử Nhiễm, người mà các cô còn tưởng là đang ở thành phố Hải, lại đang ngồi trong phòng làm việc thảo luận chuyện số liệu với Ninh Trạch Tây.
Thẩm Thiên Trường nhìn cô ấy bằng vẻ bất ngờ: “Tiểu Nhiễm, sao cậu đã về rồi?”
Nhìn thấy Thẩm Thiên Trường, Trần Tử Nhiễm bèn bật dậy lao đến ôm chặt cô: “Người ta nhờ cậu đó mà.”
Thẩm Thiên Trường bất lực, cô phát hiện Trần Tử Nhiễm càng ngày càng quấn người: “Sức khỏe của ông ngoại cậu ổn chưa?”
“Ừ, bác sĩ bảo ngày kia có thể xuất viện, nhưng chẳng phải hôm nay là ngày đầu tiên chúng ta lên sàn giao dịch tương lai sao, cho nên tớ đã về trước đó, tớ sợ không có tớ mọi người không làm được.” Trần Tử Nhiễm tự sướng.
Thẩm Thiên Trường nhướng mày rồi trực tiếp vạch trần cô ấy: “Tiểu Nhiễm, bây giờ đã là ba rưỡi chiều rồi.” Bã dầu hạt cải là sản phẩm của sàn giao dịch ban ngày, cứ đến ba giờ chiều là đóng phiên.
Trần Tử Nhiễm kêu lên: “Đậu xanh, cậu không vạch trần tớ thì chết à? Được rồi, tớ thừa nhận, ở thành phố Hải nhạt nhẽo quá, cậu không biết đám cô dì chú bác của gia đình tớ khó ưa thế nào đâu, trước đây bảo tớ là học hành không ra gì, không ra dáng tiểu thư khuê các, khó khăn lắm tớ mới tạo ra được chút thành tích thì lại bắt tớ đi xem mắt? Trần Tử Nhiễm tớ muốn tìm mẫu người như thế nào mà không tìm được chứ, lại còn cần phải đi xem mắt à? Sỉ nhục người ta cũng vừa vừa phai phải thôi chứ!”
Thẩm Thiên Trường lúng túng ho khan. Trần Tử Nhiễm nhìn cô với vẻ mờ mịt, một lúc sau mới thốt ra được một câu: “Nếu người đó là Lục Chi Cửu thì chắc ai cũng bằng lòng bị sỉ nhục một lần.”
Thẩm Thiên Trường nở nụ cười gian tà rồi ném cho cô ấy một chiếc USB: “Nếu cậu đã cảm thấy buồn chán như thế chi bằng hãy xử lý đống số liệu này đi.”
Trần Tử Nhiễm trở về vị trí mở USB ra xem, lúc nhìn thấy mười mấy cái bảng biểu ở trong đó, đột nhiên cô muốn rất muốn chết tạm thời, cô hối hận tại sao không ra ngoài chơi mà lại về công ty làm gì.
Mọi người bận rộn mãi đến lúc tan làm, nhưng lượng công việc của ngày đầu tiên lên sàn quá lớn nên mọi người đều ở lại tăng ca một cách ăn ý.
Mãi cho đến gần chín giờ tối, Thẩm Thiên Trường mới ngó đầu ra khỏi màn hình máy tính, lúc này, ngoài Ninh Trạch Tây thì trong văn phòng đã chẳng còn ai nữa rồi.
Cô cầm điện thoại lên xem cũng giật nảy mình, sao mới đó đã đến chín giờ tối rồi.
Cô nhìn hộp thư đến trống không, bèn gọi thẳng cho Lục Chi Cửu.
Sau mấy hồi chuông, người ở đầu dây bên kia đã bắt máy.
“Lục Chi Cửu, anh vẫn đang ở công ty sao?”
“Ừ.”
Thẩm Thiên Trường thao tác trên máy tính, cô lưu phần số liệu cuối cùng xong bèn ấn nút tắt máy: “Vậy em qua đó tìm anh nhé.”
Sáng nay Thẩm Thiên Trường không lái xe đi làm mà được Lục Chi Cửu đưa đến công ty.
“Được.”
Thẩm Thiên Trường cúp máy, chào tạm biệt Ninh Trạch Tây xong cô bèn rời khỏi công ty.
Mới đi đến gần trụ sở Tập đoàn Lục Đạt, từ xa xa, cô đã nhìn thấy một bóng người đang đứng ở trước cổng lớn. Thẩm Thiên Trường cảm thấy hơi quen mắt, lúc tiến lại gần mãi mới nhận ra người đó là Thẩm Thiên Vũ.
Mới chưa được một tháng, Thẩm Thiên Trường không ngờ Thẩm Thiên Vũ lại biến thành thế này. Cô ta mặc một chiếc váy liền màu hồng nhạt, chiếc váy đó là quà sinh nhật mà Vương Tiểu Lan cố ý đặt may cho cô ta vào ngày sinh nhật năm ngoái, năm nay, lúc Thẩm Thiên Trường vừa mới tốt nghiệp trở về thành phố Vân, Thẩm Thiên Vũ còn cố ý mặc để tranh nổi bật với cô nữa.
Màu hồng đúng là màu phù hợp với Thẩm Thiên Vũ nhất, nhưng giờ đây cô ta đã gầy đến mức không mặc nổi chiếc váy này nữa rồi, tuy khuôn mặt vẫn trang điểm nhưng hai má vốn đang bầu bĩnh đầy đặn đã hõm sâu vào trong, phần xương bên dưới xương quai xanh cũng bắt đầu lồi ra rồi, cả người lộ ra vẻ gầy gò không khỏe mạnh.
Nhưng Thẩm Thiên Trường cũng không có hứng thú đi tìm hiểu tại sao Thẩm Thiên Vũ lại thay đổi nhiều như thế, cô đi lướt qua cô ta, coi như không nhìn thấy.
“Thẩm Thiên Trường!” Nhưng Thẩm Thiên Vũ lại nhận ra Thẩm Thiên Trường.
Cuối cùng Thẩm Thiên Trường vẫn phải dừng bước rồi quay người nhìn cô ta.
Thẩm Thiên Vũ từng xem video phỏng vấn Thẩm Thiên Trường lúc thành lập công ty ở trên mạng, không ngờ hôm nay gặp lại, trạng thái của Thẩm Thiên Trường lại tốt đến mức vượt khỏi dự đoán của cô ta, rõ ràng Thẩm Thiên Trường chỉ mặc một bộ quần áo công sở bình thường, khuôn mặt cũng chỉ trang điểm nhẹ nhưng đường nét trên khuôn mặt lại đầy rạng ngời, trước đây cô ta luôn muốn đuổi Thẩm Thiên Trường ra khỏi nhà họ Thẩm nhưng không ngờ sau khi rời khỏi nhà họ Thẩm, Thẩm Thiên Trường lại sống tốt đến như thế.
“Thẩm Thiên Trường, mới có mấy ngày không gặp mà cô đã không nhận ra tôi nữa rồi à? Nhìn thấy tình trạng của tôi lúc này chắc cô vui lắm đúng không?”
Thẩm Thiên Trường tỏ vẻ vô cảm, chỉ lạnh nhạt lên tiếng: “Tình trạng của cô thế nào cũng chẳng có liên quan gì đến tôi.”
“Hờ…” Thẩm Thiên Vũ cười lạnh: “Không liên quan gì đến cô à? Nếu không phải cô tung những bức ảnh đó lên mạng thì bố mẹ tôi cũng sẽ không ly hôn, tôi cũng sẽ không bị đuổi học, mẹ tôi lại càng không…”
“Thẩm Thiên Vũ, đừng có giả vờ vô tội trước mặt tôi, vì đâu nên nỗi, cô biết rõ hơn ai hết.” Thẩm Thiên Trường cắt lời Thẩm Thiên Vũ, tất cả chuyện này chẳng qua chỉ là quả đắng mà Thẩm Thiên Vũ nên nhận mà thôi.
“Mẹ tôi đã sắp chết rồi đấy cô biết không? Mẹ tôi đã sắp chết rồi!” Thẩm Thiên Vũ đỏ ửng mắt quát.
Thẩm Thiên Trường nhíu mày, Vương Tiểu Lan sắp chết rồi ư?
Thẩm Thiên Vũ nở nụ cười ảm đạm: “Bà ấy mắc bệnh u xương, giai đoạn cuối rồi, bác sĩ nói bà ấy chỉ có thể sống được hai tháng nữa, nhưng đến giờ bố tôi vẫn không muốn gặp bà ấy chứ đừng nói là tái hôn, cô thấy có phải mẹ tôi rất đáng thương hay không?”
“Thẩm Thiên Vũ, nếu cô muốn lấy một người sắp chết ra để nhận lấy chút ít đồng tình vậy thì cô tìm nhầm người rồi.”
Thẩm Thiên Trường sầm mặt quay người đi. Trên thế gian này ai cũng có thể thương hại Vương Tiểu Lan, nhưng chỉ có cô là không.
“Thẩm Thiên Trường, lẽ nào cô không muốn biết tại sao hôm nay tôi lại xuất hiện ở đây ư?” Thẩm Thiên Vũ hét lên với Thẩm Thiên Trường bằng giọng không cam tâm.
“Tôi không có hứng thú.”
Thẩm Thiên Vũ nhìn theo bóng lưng lạnh lùng của Thẩm Thiên Trường, hừ, đúng là một người phụ nữ tuyệt tình.
Thẩm Thiên Trường đi vào tòa nhà rồi đi thẳng về phía thang máy chuyên dụng. Nhân viên bảo vệ đứng ở cửa thang máy lễ phép giúp cô ấn nút, rõ ràng là đã coi cô như bà chủ tương lai.
Bạn đang đọc truyện tại vietwriter.vn
Thẩm Thiên Trường thuận lợi lên đến tầng cao nhất, tuy ngoài trời đã tối mịt nhưng bên trong tòa nhà vẫn sáng như ban ngày.
Cô nhìn thấy cánh cửa phòng Tổng Giám đốc ở cuối hàng lang vẫn đang đóng chặt đột nhiên nổi hứng muốn trêu đùa. Cô nhẹ nhàng đi đến phía ngoài cửa, nhẹ xoay tay nắm cửa rồi đột nhiên dùng sức vừa đẩy cửa vừa giương nanh múa vuốt: “Lục Chi Cửu, á á á á… mau nộp mạng đây!”
Sau đó, thứ cô đối mặt lại là năm đôi mắt.
Bầu không khí như ngưng đọng lại ở khoảnh khắc này.
Nụ cười trên khuôn mặt Thẩm Thiên Trường lập tức cứng đờ, cô nhìn thấy, ngoại trừ Lục Chi Cửu, trong phòng Tổng Giám đốc còn có bốn người khác nữa.
Đầu óc cô giống như có một vạn con thần thú chạy ngang qua, cô bình tĩnh thu lại nụ cười, vẻ mặt tràn đầy nghiêm túc: “Xin lỗi, tôi vào nhầm phòng.” Sau đó bèn đóng cửa đi ra.
Cô đờ người chạy về phía trước mấy bước, nhìn thấy phòng trợ lý Tổng Giám đốc ở bên cạnh đã tắt đèn, cô lập tức đẩy cửa đi vào.
Mấy lãnh đạo cấp cao có mặt trong phòng Tổng Giám đốc sững sờ trước hành động của Thẩm Thiên Trường, mấy người đưa mắt nhìn nhau, nhất thời không biết phải nói gì.
Nhưng lại thấy Lục Chi Cửu nở nụ cười, khuôn mặt anh hiện lên vẻ dịu dàng hiếm thấy: “Bạn gái tôi, để mọi người chê cười rồi, chúng ta họp tiếp.”
Lúc này Thẩm Thiên Trường đang ở phòng trợ lý Tổng Giám đốc vò đầu bứt tai, gần như sắp bứt hết tóc trên đầu xuống rồi!
Trời xanh ơi, rốt cuộc cô vừa làm trò gì vậy, ngượng chết mất thôi!
Quyên góp ủng hộ vietwriter.vn
Thẩm Thiên Trường và Tống Ngưng Y về công ty, không ngờ Trần Tử Nhiễm, người mà các cô còn tưởng là đang ở thành phố Hải, lại đang ngồi trong phòng làm việc thảo luận chuyện số liệu với Ninh Trạch Tây.
Thẩm Thiên Trường nhìn cô ấy bằng vẻ bất ngờ: “Tiểu Nhiễm, sao cậu đã về rồi?”
Nhìn thấy Thẩm Thiên Trường, Trần Tử Nhiễm bèn bật dậy lao đến ôm chặt cô: “Người ta nhờ cậu đó mà.”
Thẩm Thiên Trường bất lực, cô phát hiện Trần Tử Nhiễm càng ngày càng quấn người: “Sức khỏe của ông ngoại cậu ổn chưa?”
“Ừ, bác sĩ bảo ngày kia có thể xuất viện, nhưng chẳng phải hôm nay là ngày đầu tiên chúng ta lên sàn giao dịch tương lai sao, cho nên tớ đã về trước đó, tớ sợ không có tớ mọi người không làm được.” Trần Tử Nhiễm tự sướng.
Thẩm Thiên Trường nhướng mày rồi trực tiếp vạch trần cô ấy: “Tiểu Nhiễm, bây giờ đã là ba rưỡi chiều rồi.” Bã dầu hạt cải là sản phẩm của sàn giao dịch ban ngày, cứ đến ba giờ chiều là đóng phiên.
Trần Tử Nhiễm kêu lên: “Đậu xanh, cậu không vạch trần tớ thì chết à? Được rồi, tớ thừa nhận, ở thành phố Hải nhạt nhẽo quá, cậu không biết đám cô dì chú bác của gia đình tớ khó ưa thế nào đâu, trước đây bảo tớ là học hành không ra gì, không ra dáng tiểu thư khuê các, khó khăn lắm tớ mới tạo ra được chút thành tích thì lại bắt tớ đi xem mắt? Trần Tử Nhiễm tớ muốn tìm mẫu người như thế nào mà không tìm được chứ, lại còn cần phải đi xem mắt à? Sỉ nhục người ta cũng vừa vừa phai phải thôi chứ!”
Thẩm Thiên Trường lúng túng ho khan. Trần Tử Nhiễm nhìn cô với vẻ mờ mịt, một lúc sau mới thốt ra được một câu: “Nếu người đó là Lục Chi Cửu thì chắc ai cũng bằng lòng bị sỉ nhục một lần.”
Thẩm Thiên Trường nở nụ cười gian tà rồi ném cho cô ấy một chiếc USB: “Nếu cậu đã cảm thấy buồn chán như thế chi bằng hãy xử lý đống số liệu này đi.”
Trần Tử Nhiễm trở về vị trí mở USB ra xem, lúc nhìn thấy mười mấy cái bảng biểu ở trong đó, đột nhiên cô muốn rất muốn chết tạm thời, cô hối hận tại sao không ra ngoài chơi mà lại về công ty làm gì.
Mọi người bận rộn mãi đến lúc tan làm, nhưng lượng công việc của ngày đầu tiên lên sàn quá lớn nên mọi người đều ở lại tăng ca một cách ăn ý.
Mãi cho đến gần chín giờ tối, Thẩm Thiên Trường mới ngó đầu ra khỏi màn hình máy tính, lúc này, ngoài Ninh Trạch Tây thì trong văn phòng đã chẳng còn ai nữa rồi.
Cô cầm điện thoại lên xem cũng giật nảy mình, sao mới đó đã đến chín giờ tối rồi.
Cô nhìn hộp thư đến trống không, bèn gọi thẳng cho Lục Chi Cửu.
Sau mấy hồi chuông, người ở đầu dây bên kia đã bắt máy.
“Lục Chi Cửu, anh vẫn đang ở công ty sao?”
“Ừ.”
Thẩm Thiên Trường thao tác trên máy tính, cô lưu phần số liệu cuối cùng xong bèn ấn nút tắt máy: “Vậy em qua đó tìm anh nhé.”
Sáng nay Thẩm Thiên Trường không lái xe đi làm mà được Lục Chi Cửu đưa đến công ty.
“Được.”
Thẩm Thiên Trường cúp máy, chào tạm biệt Ninh Trạch Tây xong cô bèn rời khỏi công ty.
Mới đi đến gần trụ sở Tập đoàn Lục Đạt, từ xa xa, cô đã nhìn thấy một bóng người đang đứng ở trước cổng lớn. Thẩm Thiên Trường cảm thấy hơi quen mắt, lúc tiến lại gần mãi mới nhận ra người đó là Thẩm Thiên Vũ.
Mới chưa được một tháng, Thẩm Thiên Trường không ngờ Thẩm Thiên Vũ lại biến thành thế này. Cô ta mặc một chiếc váy liền màu hồng nhạt, chiếc váy đó là quà sinh nhật mà Vương Tiểu Lan cố ý đặt may cho cô ta vào ngày sinh nhật năm ngoái, năm nay, lúc Thẩm Thiên Trường vừa mới tốt nghiệp trở về thành phố Vân, Thẩm Thiên Vũ còn cố ý mặc để tranh nổi bật với cô nữa.
Màu hồng đúng là màu phù hợp với Thẩm Thiên Vũ nhất, nhưng giờ đây cô ta đã gầy đến mức không mặc nổi chiếc váy này nữa rồi, tuy khuôn mặt vẫn trang điểm nhưng hai má vốn đang bầu bĩnh đầy đặn đã hõm sâu vào trong, phần xương bên dưới xương quai xanh cũng bắt đầu lồi ra rồi, cả người lộ ra vẻ gầy gò không khỏe mạnh.
Nhưng Thẩm Thiên Trường cũng không có hứng thú đi tìm hiểu tại sao Thẩm Thiên Vũ lại thay đổi nhiều như thế, cô đi lướt qua cô ta, coi như không nhìn thấy.
“Thẩm Thiên Trường!” Nhưng Thẩm Thiên Vũ lại nhận ra Thẩm Thiên Trường.
Cuối cùng Thẩm Thiên Trường vẫn phải dừng bước rồi quay người nhìn cô ta.
Thẩm Thiên Vũ từng xem video phỏng vấn Thẩm Thiên Trường lúc thành lập công ty ở trên mạng, không ngờ hôm nay gặp lại, trạng thái của Thẩm Thiên Trường lại tốt đến mức vượt khỏi dự đoán của cô ta, rõ ràng Thẩm Thiên Trường chỉ mặc một bộ quần áo công sở bình thường, khuôn mặt cũng chỉ trang điểm nhẹ nhưng đường nét trên khuôn mặt lại đầy rạng ngời, trước đây cô ta luôn muốn đuổi Thẩm Thiên Trường ra khỏi nhà họ Thẩm nhưng không ngờ sau khi rời khỏi nhà họ Thẩm, Thẩm Thiên Trường lại sống tốt đến như thế.
“Thẩm Thiên Trường, mới có mấy ngày không gặp mà cô đã không nhận ra tôi nữa rồi à? Nhìn thấy tình trạng của tôi lúc này chắc cô vui lắm đúng không?”
Thẩm Thiên Trường tỏ vẻ vô cảm, chỉ lạnh nhạt lên tiếng: “Tình trạng của cô thế nào cũng chẳng có liên quan gì đến tôi.”
“Hờ…” Thẩm Thiên Vũ cười lạnh: “Không liên quan gì đến cô à? Nếu không phải cô tung những bức ảnh đó lên mạng thì bố mẹ tôi cũng sẽ không ly hôn, tôi cũng sẽ không bị đuổi học, mẹ tôi lại càng không…”
“Thẩm Thiên Vũ, đừng có giả vờ vô tội trước mặt tôi, vì đâu nên nỗi, cô biết rõ hơn ai hết.” Thẩm Thiên Trường cắt lời Thẩm Thiên Vũ, tất cả chuyện này chẳng qua chỉ là quả đắng mà Thẩm Thiên Vũ nên nhận mà thôi.
“Mẹ tôi đã sắp chết rồi đấy cô biết không? Mẹ tôi đã sắp chết rồi!” Thẩm Thiên Vũ đỏ ửng mắt quát.
Thẩm Thiên Trường nhíu mày, Vương Tiểu Lan sắp chết rồi ư?
Thẩm Thiên Vũ nở nụ cười ảm đạm: “Bà ấy mắc bệnh u xương, giai đoạn cuối rồi, bác sĩ nói bà ấy chỉ có thể sống được hai tháng nữa, nhưng đến giờ bố tôi vẫn không muốn gặp bà ấy chứ đừng nói là tái hôn, cô thấy có phải mẹ tôi rất đáng thương hay không?”
“Thẩm Thiên Vũ, nếu cô muốn lấy một người sắp chết ra để nhận lấy chút ít đồng tình vậy thì cô tìm nhầm người rồi.”
Thẩm Thiên Trường sầm mặt quay người đi. Trên thế gian này ai cũng có thể thương hại Vương Tiểu Lan, nhưng chỉ có cô là không.
“Thẩm Thiên Trường, lẽ nào cô không muốn biết tại sao hôm nay tôi lại xuất hiện ở đây ư?” Thẩm Thiên Vũ hét lên với Thẩm Thiên Trường bằng giọng không cam tâm.
“Tôi không có hứng thú.”
Thẩm Thiên Vũ nhìn theo bóng lưng lạnh lùng của Thẩm Thiên Trường, hừ, đúng là một người phụ nữ tuyệt tình.
Thẩm Thiên Trường đi vào tòa nhà rồi đi thẳng về phía thang máy chuyên dụng. Nhân viên bảo vệ đứng ở cửa thang máy lễ phép giúp cô ấn nút, rõ ràng là đã coi cô như bà chủ tương lai.
Bạn đang đọc truyện tại vietwriter.vn
Thẩm Thiên Trường thuận lợi lên đến tầng cao nhất, tuy ngoài trời đã tối mịt nhưng bên trong tòa nhà vẫn sáng như ban ngày.
Cô nhìn thấy cánh cửa phòng Tổng Giám đốc ở cuối hàng lang vẫn đang đóng chặt đột nhiên nổi hứng muốn trêu đùa. Cô nhẹ nhàng đi đến phía ngoài cửa, nhẹ xoay tay nắm cửa rồi đột nhiên dùng sức vừa đẩy cửa vừa giương nanh múa vuốt: “Lục Chi Cửu, á á á á… mau nộp mạng đây!”
Sau đó, thứ cô đối mặt lại là năm đôi mắt.
Bầu không khí như ngưng đọng lại ở khoảnh khắc này.
Nụ cười trên khuôn mặt Thẩm Thiên Trường lập tức cứng đờ, cô nhìn thấy, ngoại trừ Lục Chi Cửu, trong phòng Tổng Giám đốc còn có bốn người khác nữa.
Đầu óc cô giống như có một vạn con thần thú chạy ngang qua, cô bình tĩnh thu lại nụ cười, vẻ mặt tràn đầy nghiêm túc: “Xin lỗi, tôi vào nhầm phòng.” Sau đó bèn đóng cửa đi ra.
Cô đờ người chạy về phía trước mấy bước, nhìn thấy phòng trợ lý Tổng Giám đốc ở bên cạnh đã tắt đèn, cô lập tức đẩy cửa đi vào.
Mấy lãnh đạo cấp cao có mặt trong phòng Tổng Giám đốc sững sờ trước hành động của Thẩm Thiên Trường, mấy người đưa mắt nhìn nhau, nhất thời không biết phải nói gì.
Nhưng lại thấy Lục Chi Cửu nở nụ cười, khuôn mặt anh hiện lên vẻ dịu dàng hiếm thấy: “Bạn gái tôi, để mọi người chê cười rồi, chúng ta họp tiếp.”
Lúc này Thẩm Thiên Trường đang ở phòng trợ lý Tổng Giám đốc vò đầu bứt tai, gần như sắp bứt hết tóc trên đầu xuống rồi!
Trời xanh ơi, rốt cuộc cô vừa làm trò gì vậy, ngượng chết mất thôi!
Quyên góp ủng hộ vietwriter.vn
Chương 234 BẠN GÁI TÔI, ĐỂ MỌI NGƯỜI CHÊ CƯỜI RỒI
Thẩm Thiên Trường và Tống Ngưng Y về công ty, không ngờ Trần Tử Nhiễm, người mà các cô còn tưởng là đang ở thành phố Hải, lại đang ngồi trong phòng làm việc thảo luận chuyện số liệu với Ninh Trạch Tây.
Thẩm Thiên Trường nhìn cô ấy bằng vẻ bất ngờ: “Tiểu Nhiễm, sao cậu đã về rồi?”
Nhìn thấy Thẩm Thiên Trường, Trần Tử Nhiễm bèn bật dậy lao đến ôm chặt cô: “Người ta nhờ cậu đó mà.”
Thẩm Thiên Trường bất lực, cô phát hiện Trần Tử Nhiễm càng ngày càng quấn người: “Sức khỏe của ông ngoại cậu ổn chưa?”
“Ừ, bác sĩ bảo ngày kia có thể xuất viện, nhưng chẳng phải hôm nay là ngày đầu tiên chúng ta lên sàn giao dịch tương lai sao, cho nên tớ đã về trước đó, tớ sợ không có tớ mọi người không làm được.” Trần Tử Nhiễm tự sướng.
Thẩm Thiên Trường nhướng mày rồi trực tiếp vạch trần cô ấy: “Tiểu Nhiễm, bây giờ đã là ba rưỡi chiều rồi.” Bã dầu hạt cải là sản phẩm của sàn giao dịch ban ngày, cứ đến ba giờ chiều là đóng phiên.
Trần Tử Nhiễm kêu lên: “Đậu xanh, cậu không vạch trần tớ thì chết à? Được rồi, tớ thừa nhận, ở thành phố Hải nhạt nhẽo quá, cậu không biết đám cô dì chú bác của gia đình tớ khó ưa thế nào đâu, trước đây bảo tớ là học hành không ra gì, không ra dáng tiểu thư khuê các, khó khăn lắm tớ mới tạo ra được chút thành tích thì lại bắt tớ đi xem mắt? Trần Tử Nhiễm tớ muốn tìm mẫu người như thế nào mà không tìm được chứ, lại còn cần phải đi xem mắt à? Sỉ nhục người ta cũng vừa vừa phai phải thôi chứ!”
Thẩm Thiên Trường lúng túng ho khan. Trần Tử Nhiễm nhìn cô với vẻ mờ mịt, một lúc sau mới thốt ra được một câu: “Nếu người đó là Lục Chi Cửu thì chắc ai cũng bằng lòng bị sỉ nhục một lần.”
Thẩm Thiên Trường nở nụ cười gian tà rồi ném cho cô ấy một chiếc USB: “Nếu cậu đã cảm thấy buồn chán như thế chi bằng hãy xử lý đống số liệu này đi.”
Trần Tử Nhiễm trở về vị trí mở USB ra xem, lúc nhìn thấy mười mấy cái bảng biểu ở trong đó, đột nhiên cô muốn rất muốn chết tạm thời, cô hối hận tại sao không ra ngoài chơi mà lại về công ty làm gì.
Mọi người bận rộn mãi đến lúc tan làm, nhưng lượng công việc của ngày đầu tiên lên sàn quá lớn nên mọi người đều ở lại tăng ca một cách ăn ý.
Mãi cho đến gần chín giờ tối, Thẩm Thiên Trường mới ngó đầu ra khỏi màn hình máy tính, lúc này, ngoài Ninh Trạch Tây thì trong văn phòng đã chẳng còn ai nữa rồi.
Cô cầm điện thoại lên xem cũng giật nảy mình, sao mới đó đã đến chín giờ tối rồi.
Cô nhìn hộp thư đến trống không, bèn gọi thẳng cho Lục Chi Cửu.
Sau mấy hồi chuông, người ở đầu dây bên kia đã bắt máy.
“Lục Chi Cửu, anh vẫn đang ở công ty sao?”
“Ừ.”
Thẩm Thiên Trường thao tác trên máy tính, cô lưu phần số liệu cuối cùng xong bèn ấn nút tắt máy: “Vậy em qua đó tìm anh nhé.”
Sáng nay Thẩm Thiên Trường không lái xe đi làm mà được Lục Chi Cửu đưa đến công ty.
“Được.”
Thẩm Thiên Trường cúp máy, chào tạm biệt Ninh Trạch Tây xong cô bèn rời khỏi công ty.
Mới đi đến gần trụ sở Tập đoàn Lục Đạt, từ xa xa, cô đã nhìn thấy một bóng người đang đứng ở trước cổng lớn. Thẩm Thiên Trường cảm thấy hơi quen mắt, lúc tiến lại gần mãi mới nhận ra người đó là Thẩm Thiên Vũ.
Mới chưa được một tháng, Thẩm Thiên Trường không ngờ Thẩm Thiên Vũ lại biến thành thế này. Cô ta mặc một chiếc váy liền màu hồng nhạt, chiếc váy đó là quà sinh nhật mà Vương Tiểu Lan cố ý đặt may cho cô ta vào ngày sinh nhật năm ngoái, năm nay, lúc Thẩm Thiên Trường vừa mới tốt nghiệp trở về thành phố Vân, Thẩm Thiên Vũ còn cố ý mặc để tranh nổi bật với cô nữa.
Màu hồng đúng là màu phù hợp với Thẩm Thiên Vũ nhất, nhưng giờ đây cô ta đã gầy đến mức không mặc nổi chiếc váy này nữa rồi, tuy khuôn mặt vẫn trang điểm nhưng hai má vốn đang bầu bĩnh đầy đặn đã hõm sâu vào trong, phần xương bên dưới xương quai xanh cũng bắt đầu lồi ra rồi, cả người lộ ra vẻ gầy gò không khỏe mạnh.
Nhưng Thẩm Thiên Trường cũng không có hứng thú đi tìm hiểu tại sao Thẩm Thiên Vũ lại thay đổi nhiều như thế, cô đi lướt qua cô ta, coi như không nhìn thấy.
“Thẩm Thiên Trường!” Nhưng Thẩm Thiên Vũ lại nhận ra Thẩm Thiên Trường.
Cuối cùng Thẩm Thiên Trường vẫn phải dừng bước rồi quay người nhìn cô ta.
Thẩm Thiên Vũ từng xem video phỏng vấn Thẩm Thiên Trường lúc thành lập công ty ở trên mạng, không ngờ hôm nay gặp lại, trạng thái của Thẩm Thiên Trường lại tốt đến mức vượt khỏi dự đoán của cô ta, rõ ràng Thẩm Thiên Trường chỉ mặc một bộ quần áo công sở bình thường, khuôn mặt cũng chỉ trang điểm nhẹ nhưng đường nét trên khuôn mặt lại đầy rạng ngời, trước đây cô ta luôn muốn đuổi Thẩm Thiên Trường ra khỏi nhà họ Thẩm nhưng không ngờ sau khi rời khỏi nhà họ Thẩm, Thẩm Thiên Trường lại sống tốt đến như thế.
“Thẩm Thiên Trường, mới có mấy ngày không gặp mà cô đã không nhận ra tôi nữa rồi à? Nhìn thấy tình trạng của tôi lúc này chắc cô vui lắm đúng không?”
Thẩm Thiên Trường tỏ vẻ vô cảm, chỉ lạnh nhạt lên tiếng: “Tình trạng của cô thế nào cũng chẳng có liên quan gì đến tôi.”
“Hờ…” Thẩm Thiên Vũ cười lạnh: “Không liên quan gì đến cô à? Nếu không phải cô tung những bức ảnh đó lên mạng thì bố mẹ tôi cũng sẽ không ly hôn, tôi cũng sẽ không bị đuổi học, mẹ tôi lại càng không…”
“Thẩm Thiên Vũ, đừng có giả vờ vô tội trước mặt tôi, vì đâu nên nỗi, cô biết rõ hơn ai hết.” Thẩm Thiên Trường cắt lời Thẩm Thiên Vũ, tất cả chuyện này chẳng qua chỉ là quả đắng mà Thẩm Thiên Vũ nên nhận mà thôi.
“Mẹ tôi đã sắp chết rồi đấy cô biết không? Mẹ tôi đã sắp chết rồi!” Thẩm Thiên Vũ đỏ ửng mắt quát.
Thẩm Thiên Trường nhíu mày, Vương Tiểu Lan sắp chết rồi ư?
Thẩm Thiên Vũ nở nụ cười ảm đạm: “Bà ấy mắc bệnh u xương, giai đoạn cuối rồi, bác sĩ nói bà ấy chỉ có thể sống được hai tháng nữa, nhưng đến giờ bố tôi vẫn không muốn gặp bà ấy chứ đừng nói là tái hôn, cô thấy có phải mẹ tôi rất đáng thương hay không?”
“Thẩm Thiên Vũ, nếu cô muốn lấy một người sắp chết ra để nhận lấy chút ít đồng tình vậy thì cô tìm nhầm người rồi.”
Thẩm Thiên Trường sầm mặt quay người đi. Trên thế gian này ai cũng có thể thương hại Vương Tiểu Lan, nhưng chỉ có cô là không.
“Thẩm Thiên Trường, lẽ nào cô không muốn biết tại sao hôm nay tôi lại xuất hiện ở đây ư?” Thẩm Thiên Vũ hét lên với Thẩm Thiên Trường bằng giọng không cam tâm.
“Tôi không có hứng thú.”
Thẩm Thiên Vũ nhìn theo bóng lưng lạnh lùng của Thẩm Thiên Trường, hừ, đúng là một người phụ nữ tuyệt tình.
Thẩm Thiên Trường đi vào tòa nhà rồi đi thẳng về phía thang máy chuyên dụng. Nhân viên bảo vệ đứng ở cửa thang máy lễ phép giúp cô ấn nút, rõ ràng là đã coi cô như bà chủ tương lai.
Bạn đang đọc truyện tại vietwriter.vn
Thẩm Thiên Trường thuận lợi lên đến tầng cao nhất, tuy ngoài trời đã tối mịt nhưng bên trong tòa nhà vẫn sáng như ban ngày.
Cô nhìn thấy cánh cửa phòng Tổng Giám đốc ở cuối hàng lang vẫn đang đóng chặt đột nhiên nổi hứng muốn trêu đùa. Cô nhẹ nhàng đi đến phía ngoài cửa, nhẹ xoay tay nắm cửa rồi đột nhiên dùng sức vừa đẩy cửa vừa giương nanh múa vuốt: “Lục Chi Cửu, á á á á… mau nộp mạng đây!”
Sau đó, thứ cô đối mặt lại là năm đôi mắt.
Bầu không khí như ngưng đọng lại ở khoảnh khắc này.
Nụ cười trên khuôn mặt Thẩm Thiên Trường lập tức cứng đờ, cô nhìn thấy, ngoại trừ Lục Chi Cửu, trong phòng Tổng Giám đốc còn có bốn người khác nữa.
Đầu óc cô giống như có một vạn con thần thú chạy ngang qua, cô bình tĩnh thu lại nụ cười, vẻ mặt tràn đầy nghiêm túc: “Xin lỗi, tôi vào nhầm phòng.” Sau đó bèn đóng cửa đi ra.
Cô đờ người chạy về phía trước mấy bước, nhìn thấy phòng trợ lý Tổng Giám đốc ở bên cạnh đã tắt đèn, cô lập tức đẩy cửa đi vào.
Mấy lãnh đạo cấp cao có mặt trong phòng Tổng Giám đốc sững sờ trước hành động của Thẩm Thiên Trường, mấy người đưa mắt nhìn nhau, nhất thời không biết phải nói gì.
Nhưng lại thấy Lục Chi Cửu nở nụ cười, khuôn mặt anh hiện lên vẻ dịu dàng hiếm thấy: “Bạn gái tôi, để mọi người chê cười rồi, chúng ta họp tiếp.”
Lúc này Thẩm Thiên Trường đang ở phòng trợ lý Tổng Giám đốc vò đầu bứt tai, gần như sắp bứt hết tóc trên đầu xuống rồi!
Trời xanh ơi, rốt cuộc cô vừa làm trò gì vậy, ngượng chết mất thôi!
Quyên góp ủng hộ vietwriter.vn
Bình luận facebook