Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 257 - Chương 257 EM CÓ THỂ DỖ DÀNH ANH
Chương 257 EM CÓ THỂ DỖ DÀNH ANH
Sau khi Trần Tử Nhiễm ra về với Tống Ngưng Y, Thẩm Thiên Trường cũng chuẩn bị ra ngoài đường bắt xe về Cẩm Viên. Đang định vẫy xe thì cô chợt nhớ ra vẫn còn Ninh Trạch Tây.
Cô quay đầu nhìn thì phát hiện Ninh Trạch Tây vẫn đang đứng bất động dưới gốc cây. Thẩm Thiên Trường nhíu mày rồi đi đến trước mặt anh ta: “Đàn anh, sao anh còn chưa về?”
Ninh Trạch Tây nhìn Thẩm Thiên Trường, ánh mắt anh ta vụt qua một tia phức tạp, anh ta mở miệng muốn nói gì đó nhưng rồi lại thôi. Thẩm Thiên Trường nhướng mày nhìn anh ta, mãi một lúc sau anh ta mới lên tiếng: “Thiên Trường, muộn quá rồi, để anh đưa em về.”
Thẩm Thiên Trường cười, thật ra hôm nay cô cố gắng kiểm soát giờ giấc, lúc này cũng chưa đến chín giờ tối, không phải muộn lắm cho nên đã thẳng thừng từ chối: “Anh cũng bận cả ngày rồi, hơn nữa còn uống rượu, anh về nghỉ ngơi sớm đi, em tự về được.”
Ninh Trạch Tây lại kiên trì: “Mấy người chúng ta ra ngoài, anh là người đàn ông duy nhất, anh phải nhìn mọi người về nhà an toàn thì mới yên tâm được.”
Thẩm Thiên Trường cười bất lực, cô đang nghĩ làm gì còn lý do gì để từ chối nữa thì thấy một chiếc xe Nanny van màu đen dừng ngay trước mặt hai người.
Một người đàn ông mặc quần áo đen, đầu buộc khăn bóng chày xuống xe rồi đi thẳng đến trước mặt Thẩm Thiên Trường: “Cô Thẩm, tôi là Lý Dương, là quản lý của Cố Ngôn Quyết, là cậu ta bảo tôi đến đây đưa cô về.”
Cố Ngôn Quyết sao?
Thẩm Thiên Trường đang cảm thấy kỳ lạ thì nhận được tin nhắn của Cố Ngôn Quyết.
[Vì anh em, khắp nơi đều có địch, cô Thẩm nhất định phải đón nhận đấy.]
Thẩm Thiên Trường đọc xong tin nhắn thì cảm thấy dở khóc dở cười, rốt cuộc làm thế nào mà người đàn ông tên Lục Chi Cửu này lại có thể giám sát hành tung của cô một cách chính xác, tỉ mỉ như thế được vậy?
Cô trả lời lại Cố Ngôn Quyết: [Anh ấy gắn camera theo dõi trên người tôi hả?]
Cố Ngôn Quyết đáp lại bằng một icon “No” kèm theo dòng nhắn: [Chắc chắn là không rồi, chỉ là đúng lúc cô đến địa bàn của tôi nên tôi phải quan tâm nhiều hơn một chút.]
Địa bàn của Cố Ngôn Quyết?
Cô vẫn muốn hỏi tiếp nhưng lại kiềm chế cất điện thoại đi. Cô ngẩng đầu nói với Ninh Trạch Tây: “Đàn anh, anh đi cùng em về đi, em đưa anh về trước.”
Ninh Trạch Tây nhìn Lý Dương rồi cũng theo Thẩm Thiên Trường lên xe.
Lý Dương theo chỉ thị đưa hai người đến tiểu khu Ngân Hà trước. Ninh Trạch Tây kéo cửa xe ra, đang định bước xuống thì anh ta lại quay người nhìn Thẩm Thiên Trường.
Thẩm Thiên Trường đang chống tay vào cằm suy nghĩ, cảm nhận được ánh mắt của Ninh Trạch Tây, cô không khỏi quay đầu lại nhướng mày: “Sao thế, đàn anh?”
Ninh Trạch Tây sững người mất mất giây rồi cười nhẹ: “Không có gì, về đến nơi nhớ gửi tin nhắn.”
“Okie, anh mau vào đi.”
Vừa về đến Cẩm Viên, Thẩm Thiên Trường bèn gửi tin nhắn lên nhóm, Tống Ngưng Y cũng nhắn tin báo đã đưa Trần Tử Nhiễm về nhà an toàn, cô ấy cũng sắp về đến nhà rồi.
Lúc này Thẩm Thiên Trường mới yên tâm, cô chào tạm biệt Lý Dương rồi đi vào trong Cẩm Viên.
Lúc cô đẩy cửa tầng một ra, Lục Chi Vũ đang ngồi trên xô pha trong phòng khách cầm điều khiển ấn lung tung. Thẩm Thiên Trường cảm thấy bất ngờ khi muộn thế rồi mà cô ấy vẫn còn chưa đi ngủ, bởi vì thời gian gần đây Lục Chi Vũ cực kỳ thích ngủ, nếu là lúc trước thì giờ này cô ấy đã đi ngủ từ lâu rồi.
Lục Chi Vũ nhìn thấy cô bèn lên tiếng: “Về rồi à?”
Thẩm Thiên Trường đáp lại một tiếng, cô đi đến rồi ngồi xuống cạnh cô ấy, bởi vì tối nay uống một chút rượu nên đầu cô hơi ong ong.
Cô ngửa đầu dựa cổ vào ghế xô pha rồi lấy tay day day huyệt Thái Dương của mình.
Lục Chi Vũ nhìn dáng vẻ mệt mỏi của Thẩm Thiên Trường, đang định lên tiếng thì độ nhiên cô ấy khịt khịt mũi, nhíu mày rồi dứt khoát bám chặt vào người Thẩm Thiên Trường mà ngửi ngửi.
Thẩm Thiên Trường nhìn thấy hành động kỳ là của cô ấy thì hơi sợ: “Chị Tiểu Vũ, sao thế?”
Lục Chi Vũ ngồi trước mặt Thẩm Thiên Trường, hay tay khoanh lại, nhìn cô với vẻ sâu xa: “Người đàn ông khác đưa em về à?”
Thẩm Thiên Trường nghe xong thì sững người: “Em vừa ngồi xe của Cố Ngôn Quyết về.”
“Không phải, chị nói là người đàn ông khác cơ, Cố Ngôn Quyết không phải mùi này.”
Thẩm Thiên Trường nhìn Lục Chi Vũ với vẻ kinh ngạc, Lục Chi Vũ tuổi chó hay sao?
Lục Chi Vũ thấy vẻ mặt của cô bèn nhếch miệng cười: “Đừng nhìn chị như thế, không phải chị tuổi chó đâu, chỉ là chị có khứu giác nhạy hơn người bình thường thôi, hơn nữa trước đây còn suýt nữa thì đi làm nhân viên điều tra.”
Thẩm Thiên Trường cạn lời, mấy anh chị em người nhà họ Lục này trưởng thành kiểu gì không biết, Lục Chi Cửu thì có IQ vượt trên người người, Lục Chi Vũ thì có khứu giác nhạy hơn người thường.
“Trước khi về, em có đưa đàn anh của em về nhà trước.” Thẩm Thiên Trường thành thật trả lời.
Lục Chi Vũ nhìn cô với vẻ “chị biết ngay mà”, cô ngáp rồi đứng dậy khỏi ghế xô pha: “Chị về phòng ngủ đây.”
Lục Chi Vũ vừa đóng cửa phòng lập tức gửi tin nhắn cho Lục Chi Cửu: [Hôm nay lúc vợ em về, trên người có mùi của người đàn ông khác!]
Lục Chi Vũ cố ý nói nước đôi, tóm lại là cô không muốn bỏ qua bất cứ cơ hội nào để chọc tức Lục Chi Cửu.
[Vâng.]
Mãi một lúc sau Lục Chi Cửu mới nhắn lại một chữ.
Lục Chi Vũ nhìn điện thoại với vẻ khó hiểu rồi chậm rãi gõ ra mấy chữ: [Em phản ứng như thế hả?]
[Chị Tiểu Vũ, dưỡng thai cho tốt đi.]
Lục Chi Vũ cạn lời, đây rõ ràng là đang nói cô lắm chuyện đây mà.
Lục Chi Vũ tức tối buông điện thoại xuống rồi ngửa mặt nằm lăn ra đường, cứ nghĩ đến chuyện mình phải trải qua những tháng ngày vô vị tẻ nhạt này trong chín tháng trời, đột nhiên cô lại không hiểu tại sao mình phải sinh đứa bé này ra.
...
Thẩm Thiên Trường tắm xong, vốn dĩ còn muốn xử lý một ít số liệu nhưng mới ngồi trước máy tính lật được mấy trang cô đã từ bỏ luôn rồi. Sau khi uống rượu, thật sự không thích hợp để làm việc với máy tính.
Cô cầm điện thoại lên rồi chui vào trong chăn lướt lướt bảng tin trong tâm trạng tẻ nhạt. Cuối cùng không chịu được nữa, cô bèn gửi tin nhắn cho Lục Chi Cửu.
Thật ra cũng không có gì, chỉ là gửi tin nhắn thoại gọi tên anh thôi.
Lục Chi Cửu trả lời lại rất nhanh: “Sao em còn chưa đi ngủ?”
“Em không ngủ được.” Thẩm Thiên Trường trả lời.
“Vậy thì tốt quá, em có thể dỗ dành anh.”
Thẩm Thiên Trường cảm thấy kỳ lạ: “Tại sao em phải dỗ anh?”
Không ngờ Lục Chi Cửu lại gửi một icon ấm ức: “Chưa được anh đồng ý mà em đã đến quán bar chơi, chẳng lẽ không cần ăn nói với anh hay sao?”
“Ăn nói kiểu gì chứ, chẳng lẽ không phải anh đã biết hết rồi à?” Giống như sự xuất hiện đột ngột của Lý Dương trong buổi tối hôm nay, cô không tin là trùng hợp đâu.
“Quán bar Di Lí là của Cố Ngôn Quyết.” Lục Chi Cửu giải thích.
Thẩm Thiên Trường thầm nghĩ, thảo nào mà cô vừa mới vào quán bar, anh đã lập tức biết rõ vị trí để gửi tin nhắn cho cô rồi. Đọc truyện tại vietwriter.vn
Cô gửi một tin nhắn kháng nghị: “Lục Chi Cửu, em cảm thấy không công bằng, anh ở nước ngoài cũng có thể gián sát em nhưng em ở trong nước lại chẳng biết gì về anh cả.”
Một lát sau, Lục Chi Cửu trả lời lại: “Bên này anh đang họp, không còn sớm nữa, em đi nghỉ sớm đi.”
Trời má, đây rõ ràng là đang đánh trống lảng còn gì. Thẩm Thiên Trường đang định trả lời lại thì Lục Chi Cửu ở đầu dây bên kia đã gửi một đường link, Thẩm Thiên Trường ngờ vực ấn vào đường link đó.
Một bài hát nhẹ nhàng truyền từ trong điện thoại ra.
Thẩm Thiên Trường nhìn tên bài hát: Chúc ngủ ngon.
Quyên góp ủng hộ vietwriter.vn
Chương 257 EM CÓ THỂ DỖ DÀNH ANH
Sau khi Trần Tử Nhiễm ra về với Tống Ngưng Y, Thẩm Thiên Trường cũng chuẩn bị ra ngoài đường bắt xe về Cẩm Viên. Đang định vẫy xe thì cô chợt nhớ ra vẫn còn Ninh Trạch Tây.
Cô quay đầu nhìn thì phát hiện Ninh Trạch Tây vẫn đang đứng bất động dưới gốc cây. Thẩm Thiên Trường nhíu mày rồi đi đến trước mặt anh ta: “Đàn anh, sao anh còn chưa về?”
Ninh Trạch Tây nhìn Thẩm Thiên Trường, ánh mắt anh ta vụt qua một tia phức tạp, anh ta mở miệng muốn nói gì đó nhưng rồi lại thôi. Thẩm Thiên Trường nhướng mày nhìn anh ta, mãi một lúc sau anh ta mới lên tiếng: “Thiên Trường, muộn quá rồi, để anh đưa em về.”
Thẩm Thiên Trường cười, thật ra hôm nay cô cố gắng kiểm soát giờ giấc, lúc này cũng chưa đến chín giờ tối, không phải muộn lắm cho nên đã thẳng thừng từ chối: “Anh cũng bận cả ngày rồi, hơn nữa còn uống rượu, anh về nghỉ ngơi sớm đi, em tự về được.”
Ninh Trạch Tây lại kiên trì: “Mấy người chúng ta ra ngoài, anh là người đàn ông duy nhất, anh phải nhìn mọi người về nhà an toàn thì mới yên tâm được.”
Thẩm Thiên Trường cười bất lực, cô đang nghĩ làm gì còn lý do gì để từ chối nữa thì thấy một chiếc xe Nanny van màu đen dừng ngay trước mặt hai người.
Một người đàn ông mặc quần áo đen, đầu buộc khăn bóng chày xuống xe rồi đi thẳng đến trước mặt Thẩm Thiên Trường: “Cô Thẩm, tôi là Lý Dương, là quản lý của Cố Ngôn Quyết, là cậu ta bảo tôi đến đây đưa cô về.”
Cố Ngôn Quyết sao?
Thẩm Thiên Trường đang cảm thấy kỳ lạ thì nhận được tin nhắn của Cố Ngôn Quyết.
[Vì anh em, khắp nơi đều có địch, cô Thẩm nhất định phải đón nhận đấy.]
Thẩm Thiên Trường đọc xong tin nhắn thì cảm thấy dở khóc dở cười, rốt cuộc làm thế nào mà người đàn ông tên Lục Chi Cửu này lại có thể giám sát hành tung của cô một cách chính xác, tỉ mỉ như thế được vậy?
Cô trả lời lại Cố Ngôn Quyết: [Anh ấy gắn camera theo dõi trên người tôi hả?]
Cố Ngôn Quyết đáp lại bằng một icon “No” kèm theo dòng nhắn: [Chắc chắn là không rồi, chỉ là đúng lúc cô đến địa bàn của tôi nên tôi phải quan tâm nhiều hơn một chút.]
Địa bàn của Cố Ngôn Quyết?
Cô vẫn muốn hỏi tiếp nhưng lại kiềm chế cất điện thoại đi. Cô ngẩng đầu nói với Ninh Trạch Tây: “Đàn anh, anh đi cùng em về đi, em đưa anh về trước.”
Ninh Trạch Tây nhìn Lý Dương rồi cũng theo Thẩm Thiên Trường lên xe.
Lý Dương theo chỉ thị đưa hai người đến tiểu khu Ngân Hà trước. Ninh Trạch Tây kéo cửa xe ra, đang định bước xuống thì anh ta lại quay người nhìn Thẩm Thiên Trường.
Thẩm Thiên Trường đang chống tay vào cằm suy nghĩ, cảm nhận được ánh mắt của Ninh Trạch Tây, cô không khỏi quay đầu lại nhướng mày: “Sao thế, đàn anh?”
Ninh Trạch Tây sững người mất mất giây rồi cười nhẹ: “Không có gì, về đến nơi nhớ gửi tin nhắn.”
“Okie, anh mau vào đi.”
Vừa về đến Cẩm Viên, Thẩm Thiên Trường bèn gửi tin nhắn lên nhóm, Tống Ngưng Y cũng nhắn tin báo đã đưa Trần Tử Nhiễm về nhà an toàn, cô ấy cũng sắp về đến nhà rồi.
Lúc này Thẩm Thiên Trường mới yên tâm, cô chào tạm biệt Lý Dương rồi đi vào trong Cẩm Viên.
Lúc cô đẩy cửa tầng một ra, Lục Chi Vũ đang ngồi trên xô pha trong phòng khách cầm điều khiển ấn lung tung. Thẩm Thiên Trường cảm thấy bất ngờ khi muộn thế rồi mà cô ấy vẫn còn chưa đi ngủ, bởi vì thời gian gần đây Lục Chi Vũ cực kỳ thích ngủ, nếu là lúc trước thì giờ này cô ấy đã đi ngủ từ lâu rồi.
Lục Chi Vũ nhìn thấy cô bèn lên tiếng: “Về rồi à?”
Thẩm Thiên Trường đáp lại một tiếng, cô đi đến rồi ngồi xuống cạnh cô ấy, bởi vì tối nay uống một chút rượu nên đầu cô hơi ong ong.
Cô ngửa đầu dựa cổ vào ghế xô pha rồi lấy tay day day huyệt Thái Dương của mình.
Lục Chi Vũ nhìn dáng vẻ mệt mỏi của Thẩm Thiên Trường, đang định lên tiếng thì độ nhiên cô ấy khịt khịt mũi, nhíu mày rồi dứt khoát bám chặt vào người Thẩm Thiên Trường mà ngửi ngửi.
Thẩm Thiên Trường nhìn thấy hành động kỳ là của cô ấy thì hơi sợ: “Chị Tiểu Vũ, sao thế?”
Lục Chi Vũ ngồi trước mặt Thẩm Thiên Trường, hay tay khoanh lại, nhìn cô với vẻ sâu xa: “Người đàn ông khác đưa em về à?”
Thẩm Thiên Trường nghe xong thì sững người: “Em vừa ngồi xe của Cố Ngôn Quyết về.”
“Không phải, chị nói là người đàn ông khác cơ, Cố Ngôn Quyết không phải mùi này.”
Thẩm Thiên Trường nhìn Lục Chi Vũ với vẻ kinh ngạc, Lục Chi Vũ tuổi chó hay sao?
Lục Chi Vũ thấy vẻ mặt của cô bèn nhếch miệng cười: “Đừng nhìn chị như thế, không phải chị tuổi chó đâu, chỉ là chị có khứu giác nhạy hơn người bình thường thôi, hơn nữa trước đây còn suýt nữa thì đi làm nhân viên điều tra.”
Thẩm Thiên Trường cạn lời, mấy anh chị em người nhà họ Lục này trưởng thành kiểu gì không biết, Lục Chi Cửu thì có IQ vượt trên người người, Lục Chi Vũ thì có khứu giác nhạy hơn người thường.
“Trước khi về, em có đưa đàn anh của em về nhà trước.” Thẩm Thiên Trường thành thật trả lời.
Lục Chi Vũ nhìn cô với vẻ “chị biết ngay mà”, cô ngáp rồi đứng dậy khỏi ghế xô pha: “Chị về phòng ngủ đây.”
Lục Chi Vũ vừa đóng cửa phòng lập tức gửi tin nhắn cho Lục Chi Cửu: [Hôm nay lúc vợ em về, trên người có mùi của người đàn ông khác!]
Lục Chi Vũ cố ý nói nước đôi, tóm lại là cô không muốn bỏ qua bất cứ cơ hội nào để chọc tức Lục Chi Cửu.
[Vâng.]
Mãi một lúc sau Lục Chi Cửu mới nhắn lại một chữ.
Lục Chi Vũ nhìn điện thoại với vẻ khó hiểu rồi chậm rãi gõ ra mấy chữ: [Em phản ứng như thế hả?]
[Chị Tiểu Vũ, dưỡng thai cho tốt đi.]
Lục Chi Vũ cạn lời, đây rõ ràng là đang nói cô lắm chuyện đây mà.
Lục Chi Vũ tức tối buông điện thoại xuống rồi ngửa mặt nằm lăn ra đường, cứ nghĩ đến chuyện mình phải trải qua những tháng ngày vô vị tẻ nhạt này trong chín tháng trời, đột nhiên cô lại không hiểu tại sao mình phải sinh đứa bé này ra.
...
Thẩm Thiên Trường tắm xong, vốn dĩ còn muốn xử lý một ít số liệu nhưng mới ngồi trước máy tính lật được mấy trang cô đã từ bỏ luôn rồi. Sau khi uống rượu, thật sự không thích hợp để làm việc với máy tính.
Cô cầm điện thoại lên rồi chui vào trong chăn lướt lướt bảng tin trong tâm trạng tẻ nhạt. Cuối cùng không chịu được nữa, cô bèn gửi tin nhắn cho Lục Chi Cửu.
Thật ra cũng không có gì, chỉ là gửi tin nhắn thoại gọi tên anh thôi.
Lục Chi Cửu trả lời lại rất nhanh: “Sao em còn chưa đi ngủ?”
“Em không ngủ được.” Thẩm Thiên Trường trả lời.
“Vậy thì tốt quá, em có thể dỗ dành anh.”
Thẩm Thiên Trường cảm thấy kỳ lạ: “Tại sao em phải dỗ anh?”
Không ngờ Lục Chi Cửu lại gửi một icon ấm ức: “Chưa được anh đồng ý mà em đã đến quán bar chơi, chẳng lẽ không cần ăn nói với anh hay sao?”
“Ăn nói kiểu gì chứ, chẳng lẽ không phải anh đã biết hết rồi à?” Giống như sự xuất hiện đột ngột của Lý Dương trong buổi tối hôm nay, cô không tin là trùng hợp đâu.
“Quán bar Di Lí là của Cố Ngôn Quyết.” Lục Chi Cửu giải thích.
Thẩm Thiên Trường thầm nghĩ, thảo nào mà cô vừa mới vào quán bar, anh đã lập tức biết rõ vị trí để gửi tin nhắn cho cô rồi. Đọc truyện tại vietwriter.vn
Cô gửi một tin nhắn kháng nghị: “Lục Chi Cửu, em cảm thấy không công bằng, anh ở nước ngoài cũng có thể gián sát em nhưng em ở trong nước lại chẳng biết gì về anh cả.”
Một lát sau, Lục Chi Cửu trả lời lại: “Bên này anh đang họp, không còn sớm nữa, em đi nghỉ sớm đi.”
Trời má, đây rõ ràng là đang đánh trống lảng còn gì. Thẩm Thiên Trường đang định trả lời lại thì Lục Chi Cửu ở đầu dây bên kia đã gửi một đường link, Thẩm Thiên Trường ngờ vực ấn vào đường link đó.
Một bài hát nhẹ nhàng truyền từ trong điện thoại ra.
Thẩm Thiên Trường nhìn tên bài hát: Chúc ngủ ngon.
Quyên góp ủng hộ vietwriter.vn
Sau khi Trần Tử Nhiễm ra về với Tống Ngưng Y, Thẩm Thiên Trường cũng chuẩn bị ra ngoài đường bắt xe về Cẩm Viên. Đang định vẫy xe thì cô chợt nhớ ra vẫn còn Ninh Trạch Tây.
Cô quay đầu nhìn thì phát hiện Ninh Trạch Tây vẫn đang đứng bất động dưới gốc cây. Thẩm Thiên Trường nhíu mày rồi đi đến trước mặt anh ta: “Đàn anh, sao anh còn chưa về?”
Ninh Trạch Tây nhìn Thẩm Thiên Trường, ánh mắt anh ta vụt qua một tia phức tạp, anh ta mở miệng muốn nói gì đó nhưng rồi lại thôi. Thẩm Thiên Trường nhướng mày nhìn anh ta, mãi một lúc sau anh ta mới lên tiếng: “Thiên Trường, muộn quá rồi, để anh đưa em về.”
Thẩm Thiên Trường cười, thật ra hôm nay cô cố gắng kiểm soát giờ giấc, lúc này cũng chưa đến chín giờ tối, không phải muộn lắm cho nên đã thẳng thừng từ chối: “Anh cũng bận cả ngày rồi, hơn nữa còn uống rượu, anh về nghỉ ngơi sớm đi, em tự về được.”
Ninh Trạch Tây lại kiên trì: “Mấy người chúng ta ra ngoài, anh là người đàn ông duy nhất, anh phải nhìn mọi người về nhà an toàn thì mới yên tâm được.”
Thẩm Thiên Trường cười bất lực, cô đang nghĩ làm gì còn lý do gì để từ chối nữa thì thấy một chiếc xe Nanny van màu đen dừng ngay trước mặt hai người.
Một người đàn ông mặc quần áo đen, đầu buộc khăn bóng chày xuống xe rồi đi thẳng đến trước mặt Thẩm Thiên Trường: “Cô Thẩm, tôi là Lý Dương, là quản lý của Cố Ngôn Quyết, là cậu ta bảo tôi đến đây đưa cô về.”
Cố Ngôn Quyết sao?
Thẩm Thiên Trường đang cảm thấy kỳ lạ thì nhận được tin nhắn của Cố Ngôn Quyết.
[Vì anh em, khắp nơi đều có địch, cô Thẩm nhất định phải đón nhận đấy.]
Thẩm Thiên Trường đọc xong tin nhắn thì cảm thấy dở khóc dở cười, rốt cuộc làm thế nào mà người đàn ông tên Lục Chi Cửu này lại có thể giám sát hành tung của cô một cách chính xác, tỉ mỉ như thế được vậy?
Cô trả lời lại Cố Ngôn Quyết: [Anh ấy gắn camera theo dõi trên người tôi hả?]
Cố Ngôn Quyết đáp lại bằng một icon “No” kèm theo dòng nhắn: [Chắc chắn là không rồi, chỉ là đúng lúc cô đến địa bàn của tôi nên tôi phải quan tâm nhiều hơn một chút.]
Địa bàn của Cố Ngôn Quyết?
Cô vẫn muốn hỏi tiếp nhưng lại kiềm chế cất điện thoại đi. Cô ngẩng đầu nói với Ninh Trạch Tây: “Đàn anh, anh đi cùng em về đi, em đưa anh về trước.”
Ninh Trạch Tây nhìn Lý Dương rồi cũng theo Thẩm Thiên Trường lên xe.
Lý Dương theo chỉ thị đưa hai người đến tiểu khu Ngân Hà trước. Ninh Trạch Tây kéo cửa xe ra, đang định bước xuống thì anh ta lại quay người nhìn Thẩm Thiên Trường.
Thẩm Thiên Trường đang chống tay vào cằm suy nghĩ, cảm nhận được ánh mắt của Ninh Trạch Tây, cô không khỏi quay đầu lại nhướng mày: “Sao thế, đàn anh?”
Ninh Trạch Tây sững người mất mất giây rồi cười nhẹ: “Không có gì, về đến nơi nhớ gửi tin nhắn.”
“Okie, anh mau vào đi.”
Vừa về đến Cẩm Viên, Thẩm Thiên Trường bèn gửi tin nhắn lên nhóm, Tống Ngưng Y cũng nhắn tin báo đã đưa Trần Tử Nhiễm về nhà an toàn, cô ấy cũng sắp về đến nhà rồi.
Lúc này Thẩm Thiên Trường mới yên tâm, cô chào tạm biệt Lý Dương rồi đi vào trong Cẩm Viên.
Lúc cô đẩy cửa tầng một ra, Lục Chi Vũ đang ngồi trên xô pha trong phòng khách cầm điều khiển ấn lung tung. Thẩm Thiên Trường cảm thấy bất ngờ khi muộn thế rồi mà cô ấy vẫn còn chưa đi ngủ, bởi vì thời gian gần đây Lục Chi Vũ cực kỳ thích ngủ, nếu là lúc trước thì giờ này cô ấy đã đi ngủ từ lâu rồi.
Lục Chi Vũ nhìn thấy cô bèn lên tiếng: “Về rồi à?”
Thẩm Thiên Trường đáp lại một tiếng, cô đi đến rồi ngồi xuống cạnh cô ấy, bởi vì tối nay uống một chút rượu nên đầu cô hơi ong ong.
Cô ngửa đầu dựa cổ vào ghế xô pha rồi lấy tay day day huyệt Thái Dương của mình.
Lục Chi Vũ nhìn dáng vẻ mệt mỏi của Thẩm Thiên Trường, đang định lên tiếng thì độ nhiên cô ấy khịt khịt mũi, nhíu mày rồi dứt khoát bám chặt vào người Thẩm Thiên Trường mà ngửi ngửi.
Thẩm Thiên Trường nhìn thấy hành động kỳ là của cô ấy thì hơi sợ: “Chị Tiểu Vũ, sao thế?”
Lục Chi Vũ ngồi trước mặt Thẩm Thiên Trường, hay tay khoanh lại, nhìn cô với vẻ sâu xa: “Người đàn ông khác đưa em về à?”
Thẩm Thiên Trường nghe xong thì sững người: “Em vừa ngồi xe của Cố Ngôn Quyết về.”
“Không phải, chị nói là người đàn ông khác cơ, Cố Ngôn Quyết không phải mùi này.”
Thẩm Thiên Trường nhìn Lục Chi Vũ với vẻ kinh ngạc, Lục Chi Vũ tuổi chó hay sao?
Lục Chi Vũ thấy vẻ mặt của cô bèn nhếch miệng cười: “Đừng nhìn chị như thế, không phải chị tuổi chó đâu, chỉ là chị có khứu giác nhạy hơn người bình thường thôi, hơn nữa trước đây còn suýt nữa thì đi làm nhân viên điều tra.”
Thẩm Thiên Trường cạn lời, mấy anh chị em người nhà họ Lục này trưởng thành kiểu gì không biết, Lục Chi Cửu thì có IQ vượt trên người người, Lục Chi Vũ thì có khứu giác nhạy hơn người thường.
“Trước khi về, em có đưa đàn anh của em về nhà trước.” Thẩm Thiên Trường thành thật trả lời.
Lục Chi Vũ nhìn cô với vẻ “chị biết ngay mà”, cô ngáp rồi đứng dậy khỏi ghế xô pha: “Chị về phòng ngủ đây.”
Lục Chi Vũ vừa đóng cửa phòng lập tức gửi tin nhắn cho Lục Chi Cửu: [Hôm nay lúc vợ em về, trên người có mùi của người đàn ông khác!]
Lục Chi Vũ cố ý nói nước đôi, tóm lại là cô không muốn bỏ qua bất cứ cơ hội nào để chọc tức Lục Chi Cửu.
[Vâng.]
Mãi một lúc sau Lục Chi Cửu mới nhắn lại một chữ.
Lục Chi Vũ nhìn điện thoại với vẻ khó hiểu rồi chậm rãi gõ ra mấy chữ: [Em phản ứng như thế hả?]
[Chị Tiểu Vũ, dưỡng thai cho tốt đi.]
Lục Chi Vũ cạn lời, đây rõ ràng là đang nói cô lắm chuyện đây mà.
Lục Chi Vũ tức tối buông điện thoại xuống rồi ngửa mặt nằm lăn ra đường, cứ nghĩ đến chuyện mình phải trải qua những tháng ngày vô vị tẻ nhạt này trong chín tháng trời, đột nhiên cô lại không hiểu tại sao mình phải sinh đứa bé này ra.
...
Thẩm Thiên Trường tắm xong, vốn dĩ còn muốn xử lý một ít số liệu nhưng mới ngồi trước máy tính lật được mấy trang cô đã từ bỏ luôn rồi. Sau khi uống rượu, thật sự không thích hợp để làm việc với máy tính.
Cô cầm điện thoại lên rồi chui vào trong chăn lướt lướt bảng tin trong tâm trạng tẻ nhạt. Cuối cùng không chịu được nữa, cô bèn gửi tin nhắn cho Lục Chi Cửu.
Thật ra cũng không có gì, chỉ là gửi tin nhắn thoại gọi tên anh thôi.
Lục Chi Cửu trả lời lại rất nhanh: “Sao em còn chưa đi ngủ?”
“Em không ngủ được.” Thẩm Thiên Trường trả lời.
“Vậy thì tốt quá, em có thể dỗ dành anh.”
Thẩm Thiên Trường cảm thấy kỳ lạ: “Tại sao em phải dỗ anh?”
Không ngờ Lục Chi Cửu lại gửi một icon ấm ức: “Chưa được anh đồng ý mà em đã đến quán bar chơi, chẳng lẽ không cần ăn nói với anh hay sao?”
“Ăn nói kiểu gì chứ, chẳng lẽ không phải anh đã biết hết rồi à?” Giống như sự xuất hiện đột ngột của Lý Dương trong buổi tối hôm nay, cô không tin là trùng hợp đâu.
“Quán bar Di Lí là của Cố Ngôn Quyết.” Lục Chi Cửu giải thích.
Thẩm Thiên Trường thầm nghĩ, thảo nào mà cô vừa mới vào quán bar, anh đã lập tức biết rõ vị trí để gửi tin nhắn cho cô rồi. Đọc truyện tại vietwriter.vn
Cô gửi một tin nhắn kháng nghị: “Lục Chi Cửu, em cảm thấy không công bằng, anh ở nước ngoài cũng có thể gián sát em nhưng em ở trong nước lại chẳng biết gì về anh cả.”
Một lát sau, Lục Chi Cửu trả lời lại: “Bên này anh đang họp, không còn sớm nữa, em đi nghỉ sớm đi.”
Trời má, đây rõ ràng là đang đánh trống lảng còn gì. Thẩm Thiên Trường đang định trả lời lại thì Lục Chi Cửu ở đầu dây bên kia đã gửi một đường link, Thẩm Thiên Trường ngờ vực ấn vào đường link đó.
Một bài hát nhẹ nhàng truyền từ trong điện thoại ra.
Thẩm Thiên Trường nhìn tên bài hát: Chúc ngủ ngon.
Quyên góp ủng hộ vietwriter.vn
Chương 257 EM CÓ THỂ DỖ DÀNH ANH
Sau khi Trần Tử Nhiễm ra về với Tống Ngưng Y, Thẩm Thiên Trường cũng chuẩn bị ra ngoài đường bắt xe về Cẩm Viên. Đang định vẫy xe thì cô chợt nhớ ra vẫn còn Ninh Trạch Tây.
Cô quay đầu nhìn thì phát hiện Ninh Trạch Tây vẫn đang đứng bất động dưới gốc cây. Thẩm Thiên Trường nhíu mày rồi đi đến trước mặt anh ta: “Đàn anh, sao anh còn chưa về?”
Ninh Trạch Tây nhìn Thẩm Thiên Trường, ánh mắt anh ta vụt qua một tia phức tạp, anh ta mở miệng muốn nói gì đó nhưng rồi lại thôi. Thẩm Thiên Trường nhướng mày nhìn anh ta, mãi một lúc sau anh ta mới lên tiếng: “Thiên Trường, muộn quá rồi, để anh đưa em về.”
Thẩm Thiên Trường cười, thật ra hôm nay cô cố gắng kiểm soát giờ giấc, lúc này cũng chưa đến chín giờ tối, không phải muộn lắm cho nên đã thẳng thừng từ chối: “Anh cũng bận cả ngày rồi, hơn nữa còn uống rượu, anh về nghỉ ngơi sớm đi, em tự về được.”
Ninh Trạch Tây lại kiên trì: “Mấy người chúng ta ra ngoài, anh là người đàn ông duy nhất, anh phải nhìn mọi người về nhà an toàn thì mới yên tâm được.”
Thẩm Thiên Trường cười bất lực, cô đang nghĩ làm gì còn lý do gì để từ chối nữa thì thấy một chiếc xe Nanny van màu đen dừng ngay trước mặt hai người.
Một người đàn ông mặc quần áo đen, đầu buộc khăn bóng chày xuống xe rồi đi thẳng đến trước mặt Thẩm Thiên Trường: “Cô Thẩm, tôi là Lý Dương, là quản lý của Cố Ngôn Quyết, là cậu ta bảo tôi đến đây đưa cô về.”
Cố Ngôn Quyết sao?
Thẩm Thiên Trường đang cảm thấy kỳ lạ thì nhận được tin nhắn của Cố Ngôn Quyết.
[Vì anh em, khắp nơi đều có địch, cô Thẩm nhất định phải đón nhận đấy.]
Thẩm Thiên Trường đọc xong tin nhắn thì cảm thấy dở khóc dở cười, rốt cuộc làm thế nào mà người đàn ông tên Lục Chi Cửu này lại có thể giám sát hành tung của cô một cách chính xác, tỉ mỉ như thế được vậy?
Cô trả lời lại Cố Ngôn Quyết: [Anh ấy gắn camera theo dõi trên người tôi hả?]
Cố Ngôn Quyết đáp lại bằng một icon “No” kèm theo dòng nhắn: [Chắc chắn là không rồi, chỉ là đúng lúc cô đến địa bàn của tôi nên tôi phải quan tâm nhiều hơn một chút.]
Địa bàn của Cố Ngôn Quyết?
Cô vẫn muốn hỏi tiếp nhưng lại kiềm chế cất điện thoại đi. Cô ngẩng đầu nói với Ninh Trạch Tây: “Đàn anh, anh đi cùng em về đi, em đưa anh về trước.”
Ninh Trạch Tây nhìn Lý Dương rồi cũng theo Thẩm Thiên Trường lên xe.
Lý Dương theo chỉ thị đưa hai người đến tiểu khu Ngân Hà trước. Ninh Trạch Tây kéo cửa xe ra, đang định bước xuống thì anh ta lại quay người nhìn Thẩm Thiên Trường.
Thẩm Thiên Trường đang chống tay vào cằm suy nghĩ, cảm nhận được ánh mắt của Ninh Trạch Tây, cô không khỏi quay đầu lại nhướng mày: “Sao thế, đàn anh?”
Ninh Trạch Tây sững người mất mất giây rồi cười nhẹ: “Không có gì, về đến nơi nhớ gửi tin nhắn.”
“Okie, anh mau vào đi.”
Vừa về đến Cẩm Viên, Thẩm Thiên Trường bèn gửi tin nhắn lên nhóm, Tống Ngưng Y cũng nhắn tin báo đã đưa Trần Tử Nhiễm về nhà an toàn, cô ấy cũng sắp về đến nhà rồi.
Lúc này Thẩm Thiên Trường mới yên tâm, cô chào tạm biệt Lý Dương rồi đi vào trong Cẩm Viên.
Lúc cô đẩy cửa tầng một ra, Lục Chi Vũ đang ngồi trên xô pha trong phòng khách cầm điều khiển ấn lung tung. Thẩm Thiên Trường cảm thấy bất ngờ khi muộn thế rồi mà cô ấy vẫn còn chưa đi ngủ, bởi vì thời gian gần đây Lục Chi Vũ cực kỳ thích ngủ, nếu là lúc trước thì giờ này cô ấy đã đi ngủ từ lâu rồi.
Lục Chi Vũ nhìn thấy cô bèn lên tiếng: “Về rồi à?”
Thẩm Thiên Trường đáp lại một tiếng, cô đi đến rồi ngồi xuống cạnh cô ấy, bởi vì tối nay uống một chút rượu nên đầu cô hơi ong ong.
Cô ngửa đầu dựa cổ vào ghế xô pha rồi lấy tay day day huyệt Thái Dương của mình.
Lục Chi Vũ nhìn dáng vẻ mệt mỏi của Thẩm Thiên Trường, đang định lên tiếng thì độ nhiên cô ấy khịt khịt mũi, nhíu mày rồi dứt khoát bám chặt vào người Thẩm Thiên Trường mà ngửi ngửi.
Thẩm Thiên Trường nhìn thấy hành động kỳ là của cô ấy thì hơi sợ: “Chị Tiểu Vũ, sao thế?”
Lục Chi Vũ ngồi trước mặt Thẩm Thiên Trường, hay tay khoanh lại, nhìn cô với vẻ sâu xa: “Người đàn ông khác đưa em về à?”
Thẩm Thiên Trường nghe xong thì sững người: “Em vừa ngồi xe của Cố Ngôn Quyết về.”
“Không phải, chị nói là người đàn ông khác cơ, Cố Ngôn Quyết không phải mùi này.”
Thẩm Thiên Trường nhìn Lục Chi Vũ với vẻ kinh ngạc, Lục Chi Vũ tuổi chó hay sao?
Lục Chi Vũ thấy vẻ mặt của cô bèn nhếch miệng cười: “Đừng nhìn chị như thế, không phải chị tuổi chó đâu, chỉ là chị có khứu giác nhạy hơn người bình thường thôi, hơn nữa trước đây còn suýt nữa thì đi làm nhân viên điều tra.”
Thẩm Thiên Trường cạn lời, mấy anh chị em người nhà họ Lục này trưởng thành kiểu gì không biết, Lục Chi Cửu thì có IQ vượt trên người người, Lục Chi Vũ thì có khứu giác nhạy hơn người thường.
“Trước khi về, em có đưa đàn anh của em về nhà trước.” Thẩm Thiên Trường thành thật trả lời.
Lục Chi Vũ nhìn cô với vẻ “chị biết ngay mà”, cô ngáp rồi đứng dậy khỏi ghế xô pha: “Chị về phòng ngủ đây.”
Lục Chi Vũ vừa đóng cửa phòng lập tức gửi tin nhắn cho Lục Chi Cửu: [Hôm nay lúc vợ em về, trên người có mùi của người đàn ông khác!]
Lục Chi Vũ cố ý nói nước đôi, tóm lại là cô không muốn bỏ qua bất cứ cơ hội nào để chọc tức Lục Chi Cửu.
[Vâng.]
Mãi một lúc sau Lục Chi Cửu mới nhắn lại một chữ.
Lục Chi Vũ nhìn điện thoại với vẻ khó hiểu rồi chậm rãi gõ ra mấy chữ: [Em phản ứng như thế hả?]
[Chị Tiểu Vũ, dưỡng thai cho tốt đi.]
Lục Chi Vũ cạn lời, đây rõ ràng là đang nói cô lắm chuyện đây mà.
Lục Chi Vũ tức tối buông điện thoại xuống rồi ngửa mặt nằm lăn ra đường, cứ nghĩ đến chuyện mình phải trải qua những tháng ngày vô vị tẻ nhạt này trong chín tháng trời, đột nhiên cô lại không hiểu tại sao mình phải sinh đứa bé này ra.
...
Thẩm Thiên Trường tắm xong, vốn dĩ còn muốn xử lý một ít số liệu nhưng mới ngồi trước máy tính lật được mấy trang cô đã từ bỏ luôn rồi. Sau khi uống rượu, thật sự không thích hợp để làm việc với máy tính.
Cô cầm điện thoại lên rồi chui vào trong chăn lướt lướt bảng tin trong tâm trạng tẻ nhạt. Cuối cùng không chịu được nữa, cô bèn gửi tin nhắn cho Lục Chi Cửu.
Thật ra cũng không có gì, chỉ là gửi tin nhắn thoại gọi tên anh thôi.
Lục Chi Cửu trả lời lại rất nhanh: “Sao em còn chưa đi ngủ?”
“Em không ngủ được.” Thẩm Thiên Trường trả lời.
“Vậy thì tốt quá, em có thể dỗ dành anh.”
Thẩm Thiên Trường cảm thấy kỳ lạ: “Tại sao em phải dỗ anh?”
Không ngờ Lục Chi Cửu lại gửi một icon ấm ức: “Chưa được anh đồng ý mà em đã đến quán bar chơi, chẳng lẽ không cần ăn nói với anh hay sao?”
“Ăn nói kiểu gì chứ, chẳng lẽ không phải anh đã biết hết rồi à?” Giống như sự xuất hiện đột ngột của Lý Dương trong buổi tối hôm nay, cô không tin là trùng hợp đâu.
“Quán bar Di Lí là của Cố Ngôn Quyết.” Lục Chi Cửu giải thích.
Thẩm Thiên Trường thầm nghĩ, thảo nào mà cô vừa mới vào quán bar, anh đã lập tức biết rõ vị trí để gửi tin nhắn cho cô rồi. Đọc truyện tại vietwriter.vn
Cô gửi một tin nhắn kháng nghị: “Lục Chi Cửu, em cảm thấy không công bằng, anh ở nước ngoài cũng có thể gián sát em nhưng em ở trong nước lại chẳng biết gì về anh cả.”
Một lát sau, Lục Chi Cửu trả lời lại: “Bên này anh đang họp, không còn sớm nữa, em đi nghỉ sớm đi.”
Trời má, đây rõ ràng là đang đánh trống lảng còn gì. Thẩm Thiên Trường đang định trả lời lại thì Lục Chi Cửu ở đầu dây bên kia đã gửi một đường link, Thẩm Thiên Trường ngờ vực ấn vào đường link đó.
Một bài hát nhẹ nhàng truyền từ trong điện thoại ra.
Thẩm Thiên Trường nhìn tên bài hát: Chúc ngủ ngon.
Quyên góp ủng hộ vietwriter.vn
Bình luận facebook