• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

New Thiên Trường Chi Cửu (3 Viewers)

  • Chương 259 - Chương 259 TAI NẠN XE

Chương 259 TAI NẠN XE

Lục Chi Vũ tiến lên phía trước gọi: “Thẩm Thiên Trường?”



Thẩm Thiên Trường giật mình bừng tỉnh, cô quay đầu nhìn Lục Chi Vũ, vẻ mặt vẫn còn hơi ngẩn ngơ: “Dạ?”



Lục Chi Vũ nhíu mày nhìn cô: “Không phải là em muốn ra ngoài làm gì hay sao, định lúc nào thì đi?”



Nghe Lục Chi Vũ nói thế, Thẩm Thiên Trường bèn cầm điện thoại lên xem.



“Vâng, bây giờ em đi đây.”



Cô đứng dậy khỏi xô pha rồi đi về phòng mình thay quần áo.



Lúc ra khỏi phòng, Lục Chi Vũ thấy toàn thân Thẩm Thiên Trường mặc đồ đen, ngay cả chiếc ô trong tay cũng là màu đen nốt thì không khỏi nghi ngờ: “Em tham dự tang lễ à?”



“Vâng.” Thẩm Thiên Trường trả lời.



Lục Chi Vũ cảm nhận được sự kỳ lạ của Thẩm Thiên Trường nhưng cuối cùng chỉ hỏi thêm một câu: “Lúc nào em về?”



Thẩm Thiên Trường cười: “Em sẽ về nhanh thôi.”



Nói chuyện với Lục Chi Vũ xong, Thẩm Thiên Trường ra khỏi cửa đến gara lấy xe. Sau khi ra khỏi Cẩm Viên thì lái thẳng về phía tây thành phố.



Hai tiếng sau, chiếc xe lái vào một nghĩa trang ở khu Vân Tây.



Thẩm Thiên Trường dừng xe ở bãi đậu xe ngoài cổng nghĩa trang, cô cầm bó hoa cúc trắng ở ghế phụ lên rồi xuống xe.

Lúc này, cơn mưa đã bắt đầu trở nên nặng hạt, Thẩm Thiên Trường cầm chiếc ô màu đen cán dài chậm rãi đi vào trong nghĩa trang. Cô đi qua từng tấm bia mộ, mãi cho đến khi nước mưa làm ướt hết ống quần thì cô cũng dừng lại ở phía trước một bia mộ không bắt mắt nằm ở trong góc.



Người phụ nữ trong tấm ảnh trên bia mộ cười tươi như hoa, mười mấy năm rồi chưa hề thay đổi, nhưng đây là lần đầu tiên Thẩm Thiên Trường nghiêm túc ngắm nhìn bà thật kỹ.



Thật ra bà còn đẹp hơn so với ấn tượng khắc sâu trong lòng Thẩm Thiên Trường, nụ cười trên ảnh cũng ấm áp hơn so với nụ cười trong trí nhớ của cô, bà ấy là mẹ nuôi của cô, Thẩm Tinh Như.



Cô đặt bó hoa cúc trắng lên phía trước bia mộ. Trước mộ cũng có mấy bó hoa cúc trắng đã bị nước mưa làm ướt hết, chứng tỏ trước đó không lâu đã có người từng đến đây.



Vào ngày này hằng năm, người nhà họ Thẩm đều sẽ đến đây thăm Thẩm Tinh Như. Nhiều khi Thẩm Thiên Trường cũng không sao hiểu nổi, có lúc người nhà họ Thẩm cho cô cảm giác bọn họ đã hoàn toàn quên mất Thẩm Tinh Như rồi nhưng cứ đến ngày này là họ lại làm một ngày giỗ thật trang trọng cho bà. Thời gian nhất định là trước chín giờ sáng đến mộ, trước mười giờ trở về, nến thơm, tiền giấy, đồ cúng, hoa tươi không thiếu thứ gì.



Lần nào Thẩm Thiên Trường cũng đứng phía sau bọn họ, lặng lẽ cúi đầu hoàn thành hết những gì họ yêu cầu, sau đó lại lặng lẽ theo họ về.



Chỉ trừ năm nay, Thẩm Thiên Trường cố ý tránh người nhà họ Thẩm, tự một mình mình đến.



Nghĩa trang Tiêu Mục rất yên tĩnh, mặc dù mưa rơi xuống ô nhưng lại không nghe thấy tiếng gì. Thẩm Thiên Trường đứng trước mộ của Thẩm Tinh Như, cô mở miệng muốn nói gì đó nhưng cuối cùng vẫn không phát ra bất cứ âm thanh nào.



Không biết đã đứng được bao lâu, Thẩm Thiên Trường hít sâu một hơi rồi nói nhỏ chỉ để một mình mình nghe thấy: “Mẹ, con về đây.”



Dứt lời cô quay người đi về phía cổng nghĩa trang.



Vừa đi đến giữa khu nghĩa trang, bên ngoài cổng lại có người đi vào. Người đó có dáng người cao lớn, mặc một bộ vest màu đen trang trọng, khuôn mặt của người đó bị giấu sau chiếc ô màu đen khiến người ta không thể nhìn thấy.



Những bước đi kỳ lạ và chiếc nạng trong tay phải của người đó đã nói lên rằng đó là một người tàn tật. Thẩm Thiên Trường cũng chỉ nhìn lướt qua rồi không chú ý đến nữa.



Hai người cầm ô đi lướt qua nhau, Thẩm Thiên Trường mới đi được vài bước đã nghe thấy giong nói của người phía sau: “Cô Thẩm.”



Bước chân của Thẩm Thiên Trường khựng lại.



“Cô Thẩm Thiên Trường.”

Thẩm Thiên Trường quay người thì thấy người đàn ông đó đang đứng cách cô không xa, người đó hơi giơ cao ô lên, để lộ ra khuôn mặt không mấy trẻ trung nữa. Nhưng từ đường nét khuôn mặt, không khó để nhận lúc còn trẻ ông ta cũng có một ngoại hình tuấn tú.



Mà lúc này, ngoài chiếc ô ông tay đang cầm trong tay thì trên tay còn có thêm ba đóa tường vi đỏ, màu sắc bắt mắt của hoa tường vi không hề ăn nhập với vẻ trang trọng nghiêm túc của nghĩa trang, thậm chí còn hơi chướng mắt.



“Tôi không quen chú.” Thẩm Thiên Trường lên tiếng.



“Nhưng tôi quen cô, cô là con gái của Thẩm Tinh Như, Thẩm Thiên Trường.”



Đáy lòng của Thẩm Thiên Trường đột nhiên dậy sóng, bởi vì đây là lần đầu tiên người khác gọi cô là “con gái của Thẩm Tinh Như” chứ không phải là “con nuôi của nhà họ Thẩm”.



Ông ta đi đến trước mặt Thẩm Thiên Trường: “Cô Thiên Trường, tôi đã đợi cô lâu lắm rồi.”



Thẩm Thiên Trường nhìn ông ta với vẻ nghi ngờ: “Đợi tôi sao?”



Người đàn ông nhàn nhạt lên tiếng: “Đúng vậy, Thẩm Tinh Như từng giao cho tôi một số thứ bảo tôi giao cho cô.”



“Chú và Thẩm Tinh Như là…”



Có quan hệ gì?



“Tôi là bạn của bà ấy, tôi tên là Gene.”



Sắc mặt của Thẩm Thiên Trường cũng bắt đầu hiện lên vẻ kinh ngạc. Từ sau khi Thẩm Tinh Như mất, mười mấy năm qua, cô không hề nghe thấy bất cứ tin tức nào về những người có liên quan đến Thẩm Tinh Như, cho dù là những người bạn có quan hệ thân thiết với bà khi bà còn sống thì sau khi bà mất cũng chưa từng đến hỏi thăm lấy một lần.



Cô chắc chắn rằng chưa bao giờ gặp người đàn ông tên Gene này.



“Cô Thiên Trường, bây giờ tôi đi thăm bà ấy, đợi thăm xong tôi sẽ giao đồ cho cô.”



Thẩm Thiên Trường nhìn bó hoa trong tay ông ta: “Được.”



Còn chưa quay người, Gene đã giơ đóa hoa tường vi trong tay lên: “Loài hoa mà bà ấy thích nhất là hoa tường vi, bà ấy từng nói với tôi rằng sau khi ra đi, bà ấy cũng chỉ nhận hoa tường vi thôi, cho nên nếu lần sau có đến thì cô hãy đem hoa tường vi đến nhé, có lẽ bà ấy sẽ rất vui.”

Thẩm Thiên Trường nhướng mày không khỏi cảm thấy bất ngờ, bởi vì Triệu Hàm không hề thích những loài hoa giống như tường vi như thế này cho nên nhà họ Thẩm rất ít khi xuất hiện các loài hoa như hoa hồng tường vi, ngay cả hoa hồng leo mà các nhà thường trồng trong vườn cũng không có.



Thẩm Tinh Như chưa bao giờ tiết lộ cho người khác biết chuyện bà thích hoa tường vi, ít nhất là trong ba năm Thẩm Thiên Trường sống cùng với bà.



Thẩm Thiên Trường đến cổng nghĩa trang, cô ngồi trong xe đợi mười mấy phút, cuối cùng người đàn ông đó cũng xuất hiện lần nữa.



Thẩm Thiên Trường xuống xe đi theo ông ta đến phía trước một chiếc xe MPV màu đen, một người đàn ông mặc quần áo đen từ trên xe bước xuống, trong tay còn cầm một chiếc hộp màu xanh lam.



Người đó đưa chiếc hộp cho Gene, Gene đưa nó cho Thẩm Thiên Trường.



Thẩm Thiên Trường đưa tay nhận lấy, chiếc hộp rất nhẹ giống như chẳng có gì bên trong bởi vì cô gần như không cảm nhận được trọng lượng của nó.



“Tại sao tới hôm nay mới đưa cho tôi?” Thẩm Thiên Trường hỏi. Nếu đây là di vật mà Thẩm Tinh Như để lại cho cô khi qua đời, vậy thì ông ta nên đưa cho cô từ sớm mới phải chứ?



“Bởi vì bà ấy nói phải đợi đến khi một mình cô tới đây, tôi mới có thể giao đồ cho cô. Năm nào tôi cũng chờ ở đây, nhưng chỉ có năm nay cô mới đến một mình.”



Thẩm Thiên Trường lập tức hiểu ra, mười mấy năm qua, lần nào cô cũng đến đây với người nhà họ Thẩm. Còn người đàn ông này, vì muốn giao đồ của Thẩm Tinh Như cho cô mà đã đợi chờ từng ấy năm.



Cuối cùng cô cũng nở nụ cười, đáy lòng tràn đầy cảm kích: “Cảm ơn chú.”



Người đàn ông cũng cười nhẹ: “Tôi cũng chỉ có thể làm cho bà ấy chút chuyện này thôi.”



Trước đi ra về, Thẩm Thiên Trường hỏi ông ta: “Gene, sau này tôi còn có thể gặp lại chú không?”



Gene lên xe rồi quay đầu lại: “Cô Thiên Trường, nếu có thể, tôi hy vọng chúng ta sẽ không còn cơ hội gặp lại nhau nữa.”



“Cô Thiên Trường, nếu có thể, tôi hy vọng chúng ta sẽ không còn cơ hội gặp lại nhau nữa.”



Thẩm Thiên Trường không nói gì nữa, cô đứng tại chỗ nhìn chiếc xe của Gene rời đi.



Cô mở chiếc hộp ra, sau khi nhìn rõ thứ bên trong, đáy mắt cô vụt qua một tia kinh hãi, tim đập đồn dập như trống đánh, cuối cùng hốc mắt cô cũng hơi ươn ướt.



Một lúc sau, cô đóng chiếc hộp lại nhưng bàn tay vẫn không ngừng run rẩy.



Cô lấy điện thoại từ trong túi áo ra gọi thẳng cho Lục Chi Cửu.



Giọng nói của Lục Chi Cửu hơi mơ màng, giống như bắt máy trong lúc đang ngủ.



“Lục Chi Cửu.” Thẩm Thiên Trường gọi anh.



“Ừ.



“Lục Chi Cửu.” Thẩm Thiên Trường lại lặp lại.



“Ừ?” Nghe thấy giọng nói của Thẩm Thiên Trường có gì đó không đúng lắm, Lục Chi Cửu hoàn toàn tỉnh ngủ: “Xảy ra chuyện gì rồi sao?”



Thẩm Thiên Trường khịt mũi cười: “Không có gì, em chỉ đang nhớ anh thôi.”



“Thẩm Thiên Trường, hôm nay là ngày gì?”



“Ngày 12 tháng 8 âm lịch.” Thẩm Thiên Trường cố ý cắt câu lấy nghĩa.

“Trong nước là ngày 13 tháng 9, em đến phía tây thành phố rồi.” Lục Chi Cửu nói bằng giọng khẳng định.



Thẩm Thiên Trường bất lực, quả nhiên không thể giấu được anh: “Vâng, em đến thăm bà ấy rồi.”



Lục Chi Cửu im lặng một lát: “Thẩm Thiên Trường, sau này năm nào anh cũng sẽ đi cùng em.”



Thẩm Thiên Trường vẫn cười như cũ: “Được.”



Thẩm Thiên Trường cũng biết rõ lúc này bên nước M đang là sáng sớm nên không nói quá nhiều với Lục Chi Cửu mà để anh tiếp tục nghỉ ngơi.



Hai người nói chuyện điện thoại xong, Thẩm Thiên Trường trở về trong xe. Vừa mới lái xe ra khỏi nghĩa trang thì một chiếc xe màu đen đột ngột lao đến chắn ngang đường đi của cô.



Thẩm Thiên Trường giật mình vội vàng giẫm mạnh phanh xe, suýt chút nữa là đã đâm vào thân chiếc xe đó rồi.



Cô hoảng hồn ngẩng đầu, trong lòng không khỏi chửi thầm. Hung thần đường phố thật sự muốn hại chết người khác mà!



Lại thấy một người từ trên chiếc xe đó bước xuống, sau khi nhìn rõ người đó, Thẩm Thiên Trường không khỏi sững người, nhưng chưa đến một phút sau cô cũng đẩy cửa xe đi xuống.



“Thẩm Thiên Việt, anh bị điên à?” Anh ta muốn chết nhưng cô không muốn chết cùng đâu!



Từ khi bị Thẩm Thiên Trường chặn số, Thẩm Thiên Việt đã không còn được nghe thấy giọng của cô nữa, nhưng anh ta biết chắc chắn hôm nay Thẩm Thiên Trường sẽ đến, cho nên sau khi về đến nhà họ Thẩm, anh ta lại lái xe quay lại, chỉ thiếu chút nữa là lỡ mất cơ hội gặp được Thẩm Thiên Trường.



Trong tình huống khẩn cấp, anh ta chỉ đành đánh mạnh vô lăng để chặn xe của Thẩm Thiên Trường lại.



Không ngờ sau khi xuống xe Thẩm Thiên Trường lại mắng như tát nước, tuy có kinh ngạc nhưng Thẩm Thiên Việt cũng cảm thấy vui mừng.



Trước đây ở nhà họ Thẩm, Thẩm Thiên Trường luôn lễ phép và kính trọng anh ta, chưa bao giờ anh ta thấy Thẩm Thiên Trường nóng nảy như thế này.



Thẩm Thiên Việt tươi cười: “Xin lỗi, vì em chặn số của anh nên anh chỉ có thể lựa chọn cách hơi cực đoan một chút.”



Thẩm Thiên Trường lạnh lùng nhìn anh ta: “Anh có chuyện gì không?”



“Nói chuyện với anh.”

“Em không rảnh!”



Thẩm Thiên Trường nói xong bèn quay về khởi động xe, Thẩm Thiên Việt thấy cô như thế bèn đứng khoanh tay trước mui xe, nhìn cô với vẻ mặt thích thú.



Lúc này, con đường đã hoàn toàn bị tắc nghẽn rồi, một hàng xe phía sau bị Thẩm Thiên Việt làm tắc đường bấm còi inh ỏi, có chủ xe không nhịn được đã bắt đầu chửi mắng.



Thẩm Thiên Trường cũng bắt đầu học những xe khác điên cuồng bấm còi nhưng Thẩm Thiên Việt vẫn coi như không nghe thấy, vẻ mặt của anh ta bình thản không chút thay đổi nào.



Thẩm Thiên Trường ngồi trong xe nhìn vẻ mặt của anh ta rõ ràng là đang muốn nói “Hoặc là em nói chuyện với anh, hoặc là cứ dây dưa như thế này.”



Thẩm Thiên Trường không ngờ một người lạnh lùng từ trong xương tủy như Thẩm Thiên Việt lại có thể làm ra chuyện ấu trĩ như thế này nên nhất thời cũng cảm thấy đau đầu.



Suy nghĩ mất giây, đột nhiên Thẩm Thiên Trường để ý qua gương chiếu hậu thấy phía sau xe cô chỉ có một chiếc xe đang dừng. Cô bèn đi đến cạnh chiếc xe phía sau rồi gõ cửa kính.



Tài xế chiếc xe đó thấy đường đang bị tắc đã bực mình lắm rồi nhưng sau khi hạ kính xe xuống nhìn thấy khuôn mặt xinh đẹp của Thẩm Thiên Trường, sự tức giận trong lòng lại không cách nào phát tiết ra được. Đọc truyện tại vietwriter.vn



Thẩm Thiên Việt không biết Thẩm Thiên Trường nói gì với người đó, anh ta chỉ loáng thoáng nghe thấy cô nói cảm ơn.



Thẩm Thiên Trường trở về xe, mãi cho đến khi chiếc xe phía sau bắt đầu lùi để nhường đường cho Thẩm Thiên Trường, cô nhanh chóng kéo cần số rồi điên cuồng xoay vô lăng, trực tiếp quay đầu xe.



Thẩm Thiên Việt lập tức hiểu ra ý đồ của cô, anh ta đứng lên muốn ngăn cản nhưng Thẩm Thiên Trường lại nhanh hơn một bước, cô đạp chân ga xông ra ngoài.



Thẩm Thiên Việt chửi thề: “Chết tiệt!”



Anh ta nhanh chóng quay về xe khởi động rồi nhấn ga đuổi theo.



Thẩm Thiên Trường cứ nghĩ chắc là Thẩm Thiên Việt sẽ không đuổi theo đâu nhưng cô không ngờ bản thân đã đánh giá thấp sự kiên trì của Thẩm Thiên Việt. Cô lái xe không mục đích, Thẩm Thiên Việt cũng bám theo sát ở phía sau. Thật sự là không làm sao mà cắt đuôi được!



Thẩm Thiên Trường bực mình, cô lao thẳng qua đèn vàng ở ngã tư phía trước, vừa lao qua thì đèn giao thông cũng chuyển sang màu đỏ.



Nhưng không ngờ Thẩm Thiên Việt cũng cứ mặc kệ mà cứ lao qua, cuối cùng Thẩm Thiên Trường chỉ nghe thấy một tiếng va chạm lớn, xe của Thẩm Thiên Việt biến mất khỏi gương chiếu hậu của cô.

Thẩm Thiên Việt bị tai nạn xe rồi!



Ý thức được rằng đã xảy ra tai nạn, Thẩm Thiên Trường hoàn toàn sợ hãi. Cô vội vàng đạp phanh, dừng xe ở ven đường.



Cô xuống xe chạy vội về phía sau thì nhìn thấy xe của Thẩm Thiên Việt bị một chiếc xe bảy chỗ màu bạc đẩy vào sát bên đường, thân xe bị lõm vào một mảng lớn, trên đường cũng bắt đầu có người vây xem.



Lần đầu tiên Thẩm Thiên Trường gặp phải tình huống như thế này, trái tim của cô như sắp bay ra ngoài, cho dù có ghét cả nhà họ Thẩm thì cô cũng chưa bao giờ muốn Thẩm Thiên Việt chết.



Cô bước vội đến cạnh xe của Thẩm Thiên Việt, lúc nhìn thấy vị trí lái xe không có ai cô mới thở phào. Cô ngẩng đầu nhìn sang vị trí bên cạnh thấy Thẩm Thiên Việt đang gọi điện thoại.



Lúc này Thẩm Thiên Việt cũng quay đầu nhìn cô, vì bị xe đâm nên trán anh ta sưng một cục lớn, khóe miệng rỉ ra một dòng máu.



Thấy Thẩm Thiên Trường quay lại, Thẩm Thiên Việt nở nụ cười đắc ý: “Thẩm Thiên Trường, em vẫn quan tâm đến anh.”



Thẩm Thiên Trường nghiến răng, hung hăng nhìn anh ta: “Thẩm Thiên Việt, anh đúng là một tên điên!”



Thẩm Thiên Việt cười nhạt: “Cho bên bây giờ em đã có thời gian nói chuyện với anh chưa?”



Thẩm Thiên Trường nhìn anh ta, đột nhiên cô cảm thấy người này vừa xa lạ vừa đáng sợ.



...



Nửa tiếng sau.



Thẩm Thiên Trường và Thẩm Thiên Việt ngồi trong một quán cà phê.



Thẩm Thiên Việt cười nhìn Thẩm Thiên Trường gọi một tách cappuccino, bản thân anh ta gọi một ly cà phê không thêm sữa.



Thẩm Thiên Trường không ngờ vẫn còn có một ngày cô và Thẩm Thiên Việt có thể ngồi lại với nhau như thế này. Cô vạch rõ ranh giới với nhà họ Thẩm, trong đó bao gồm cả Thẩm Thiên Việt.



Phục vụ nhanh chóng đem đồ mà hai người gọi lên. Thẩm Thiên Việt cầm ly cà phê lên nhấp một ngụm, Thẩm Thiên Trường vẫn không nhúc nhích gì.



“Rốt cuộc anh muốn nói gì?” Thẩm Thiên Trường lên tiếng.

“Thẩm Thiên Trường, có phải em rất hận anh không?”



Thẩm Thiên Trường ngước mắt nhìn anh ta, đáy mắt chẳng có chút dao động.
Quyên góp ủng hộ vietwriter.vn
Chương 259 TAI NẠN XE

Lục Chi Vũ tiến lên phía trước gọi: “Thẩm Thiên Trường?”



Thẩm Thiên Trường giật mình bừng tỉnh, cô quay đầu nhìn Lục Chi Vũ, vẻ mặt vẫn còn hơi ngẩn ngơ: “Dạ?”



Lục Chi Vũ nhíu mày nhìn cô: “Không phải là em muốn ra ngoài làm gì hay sao, định lúc nào thì đi?”



Nghe Lục Chi Vũ nói thế, Thẩm Thiên Trường bèn cầm điện thoại lên xem.



“Vâng, bây giờ em đi đây.”



Cô đứng dậy khỏi xô pha rồi đi về phòng mình thay quần áo.



Lúc ra khỏi phòng, Lục Chi Vũ thấy toàn thân Thẩm Thiên Trường mặc đồ đen, ngay cả chiếc ô trong tay cũng là màu đen nốt thì không khỏi nghi ngờ: “Em tham dự tang lễ à?”



“Vâng.” Thẩm Thiên Trường trả lời.



Lục Chi Vũ cảm nhận được sự kỳ lạ của Thẩm Thiên Trường nhưng cuối cùng chỉ hỏi thêm một câu: “Lúc nào em về?”



Thẩm Thiên Trường cười: “Em sẽ về nhanh thôi.”



Nói chuyện với Lục Chi Vũ xong, Thẩm Thiên Trường ra khỏi cửa đến gara lấy xe. Sau khi ra khỏi Cẩm Viên thì lái thẳng về phía tây thành phố.



Hai tiếng sau, chiếc xe lái vào một nghĩa trang ở khu Vân Tây.



Thẩm Thiên Trường dừng xe ở bãi đậu xe ngoài cổng nghĩa trang, cô cầm bó hoa cúc trắng ở ghế phụ lên rồi xuống xe.

Lúc này, cơn mưa đã bắt đầu trở nên nặng hạt, Thẩm Thiên Trường cầm chiếc ô màu đen cán dài chậm rãi đi vào trong nghĩa trang. Cô đi qua từng tấm bia mộ, mãi cho đến khi nước mưa làm ướt hết ống quần thì cô cũng dừng lại ở phía trước một bia mộ không bắt mắt nằm ở trong góc.



Người phụ nữ trong tấm ảnh trên bia mộ cười tươi như hoa, mười mấy năm rồi chưa hề thay đổi, nhưng đây là lần đầu tiên Thẩm Thiên Trường nghiêm túc ngắm nhìn bà thật kỹ.



Thật ra bà còn đẹp hơn so với ấn tượng khắc sâu trong lòng Thẩm Thiên Trường, nụ cười trên ảnh cũng ấm áp hơn so với nụ cười trong trí nhớ của cô, bà ấy là mẹ nuôi của cô, Thẩm Tinh Như.



Cô đặt bó hoa cúc trắng lên phía trước bia mộ. Trước mộ cũng có mấy bó hoa cúc trắng đã bị nước mưa làm ướt hết, chứng tỏ trước đó không lâu đã có người từng đến đây.



Vào ngày này hằng năm, người nhà họ Thẩm đều sẽ đến đây thăm Thẩm Tinh Như. Nhiều khi Thẩm Thiên Trường cũng không sao hiểu nổi, có lúc người nhà họ Thẩm cho cô cảm giác bọn họ đã hoàn toàn quên mất Thẩm Tinh Như rồi nhưng cứ đến ngày này là họ lại làm một ngày giỗ thật trang trọng cho bà. Thời gian nhất định là trước chín giờ sáng đến mộ, trước mười giờ trở về, nến thơm, tiền giấy, đồ cúng, hoa tươi không thiếu thứ gì.



Lần nào Thẩm Thiên Trường cũng đứng phía sau bọn họ, lặng lẽ cúi đầu hoàn thành hết những gì họ yêu cầu, sau đó lại lặng lẽ theo họ về.



Chỉ trừ năm nay, Thẩm Thiên Trường cố ý tránh người nhà họ Thẩm, tự một mình mình đến.



Nghĩa trang Tiêu Mục rất yên tĩnh, mặc dù mưa rơi xuống ô nhưng lại không nghe thấy tiếng gì. Thẩm Thiên Trường đứng trước mộ của Thẩm Tinh Như, cô mở miệng muốn nói gì đó nhưng cuối cùng vẫn không phát ra bất cứ âm thanh nào.



Không biết đã đứng được bao lâu, Thẩm Thiên Trường hít sâu một hơi rồi nói nhỏ chỉ để một mình mình nghe thấy: “Mẹ, con về đây.”



Dứt lời cô quay người đi về phía cổng nghĩa trang.



Vừa đi đến giữa khu nghĩa trang, bên ngoài cổng lại có người đi vào. Người đó có dáng người cao lớn, mặc một bộ vest màu đen trang trọng, khuôn mặt của người đó bị giấu sau chiếc ô màu đen khiến người ta không thể nhìn thấy.



Những bước đi kỳ lạ và chiếc nạng trong tay phải của người đó đã nói lên rằng đó là một người tàn tật. Thẩm Thiên Trường cũng chỉ nhìn lướt qua rồi không chú ý đến nữa.



Hai người cầm ô đi lướt qua nhau, Thẩm Thiên Trường mới đi được vài bước đã nghe thấy giong nói của người phía sau: “Cô Thẩm.”



Bước chân của Thẩm Thiên Trường khựng lại.



“Cô Thẩm Thiên Trường.”

Thẩm Thiên Trường quay người thì thấy người đàn ông đó đang đứng cách cô không xa, người đó hơi giơ cao ô lên, để lộ ra khuôn mặt không mấy trẻ trung nữa. Nhưng từ đường nét khuôn mặt, không khó để nhận lúc còn trẻ ông ta cũng có một ngoại hình tuấn tú.



Mà lúc này, ngoài chiếc ô ông tay đang cầm trong tay thì trên tay còn có thêm ba đóa tường vi đỏ, màu sắc bắt mắt của hoa tường vi không hề ăn nhập với vẻ trang trọng nghiêm túc của nghĩa trang, thậm chí còn hơi chướng mắt.



“Tôi không quen chú.” Thẩm Thiên Trường lên tiếng.



“Nhưng tôi quen cô, cô là con gái của Thẩm Tinh Như, Thẩm Thiên Trường.”



Đáy lòng của Thẩm Thiên Trường đột nhiên dậy sóng, bởi vì đây là lần đầu tiên người khác gọi cô là “con gái của Thẩm Tinh Như” chứ không phải là “con nuôi của nhà họ Thẩm”.



Ông ta đi đến trước mặt Thẩm Thiên Trường: “Cô Thiên Trường, tôi đã đợi cô lâu lắm rồi.”



Thẩm Thiên Trường nhìn ông ta với vẻ nghi ngờ: “Đợi tôi sao?”



Người đàn ông nhàn nhạt lên tiếng: “Đúng vậy, Thẩm Tinh Như từng giao cho tôi một số thứ bảo tôi giao cho cô.”



“Chú và Thẩm Tinh Như là…”



Có quan hệ gì?



“Tôi là bạn của bà ấy, tôi tên là Gene.”



Sắc mặt của Thẩm Thiên Trường cũng bắt đầu hiện lên vẻ kinh ngạc. Từ sau khi Thẩm Tinh Như mất, mười mấy năm qua, cô không hề nghe thấy bất cứ tin tức nào về những người có liên quan đến Thẩm Tinh Như, cho dù là những người bạn có quan hệ thân thiết với bà khi bà còn sống thì sau khi bà mất cũng chưa từng đến hỏi thăm lấy một lần.



Cô chắc chắn rằng chưa bao giờ gặp người đàn ông tên Gene này.



“Cô Thiên Trường, bây giờ tôi đi thăm bà ấy, đợi thăm xong tôi sẽ giao đồ cho cô.”



Thẩm Thiên Trường nhìn bó hoa trong tay ông ta: “Được.”



Còn chưa quay người, Gene đã giơ đóa hoa tường vi trong tay lên: “Loài hoa mà bà ấy thích nhất là hoa tường vi, bà ấy từng nói với tôi rằng sau khi ra đi, bà ấy cũng chỉ nhận hoa tường vi thôi, cho nên nếu lần sau có đến thì cô hãy đem hoa tường vi đến nhé, có lẽ bà ấy sẽ rất vui.”

Thẩm Thiên Trường nhướng mày không khỏi cảm thấy bất ngờ, bởi vì Triệu Hàm không hề thích những loài hoa giống như tường vi như thế này cho nên nhà họ Thẩm rất ít khi xuất hiện các loài hoa như hoa hồng tường vi, ngay cả hoa hồng leo mà các nhà thường trồng trong vườn cũng không có.



Thẩm Tinh Như chưa bao giờ tiết lộ cho người khác biết chuyện bà thích hoa tường vi, ít nhất là trong ba năm Thẩm Thiên Trường sống cùng với bà.



Thẩm Thiên Trường đến cổng nghĩa trang, cô ngồi trong xe đợi mười mấy phút, cuối cùng người đàn ông đó cũng xuất hiện lần nữa.



Thẩm Thiên Trường xuống xe đi theo ông ta đến phía trước một chiếc xe MPV màu đen, một người đàn ông mặc quần áo đen từ trên xe bước xuống, trong tay còn cầm một chiếc hộp màu xanh lam.



Người đó đưa chiếc hộp cho Gene, Gene đưa nó cho Thẩm Thiên Trường.



Thẩm Thiên Trường đưa tay nhận lấy, chiếc hộp rất nhẹ giống như chẳng có gì bên trong bởi vì cô gần như không cảm nhận được trọng lượng của nó.



“Tại sao tới hôm nay mới đưa cho tôi?” Thẩm Thiên Trường hỏi. Nếu đây là di vật mà Thẩm Tinh Như để lại cho cô khi qua đời, vậy thì ông ta nên đưa cho cô từ sớm mới phải chứ?



“Bởi vì bà ấy nói phải đợi đến khi một mình cô tới đây, tôi mới có thể giao đồ cho cô. Năm nào tôi cũng chờ ở đây, nhưng chỉ có năm nay cô mới đến một mình.”



Thẩm Thiên Trường lập tức hiểu ra, mười mấy năm qua, lần nào cô cũng đến đây với người nhà họ Thẩm. Còn người đàn ông này, vì muốn giao đồ của Thẩm Tinh Như cho cô mà đã đợi chờ từng ấy năm.



Cuối cùng cô cũng nở nụ cười, đáy lòng tràn đầy cảm kích: “Cảm ơn chú.”



Người đàn ông cũng cười nhẹ: “Tôi cũng chỉ có thể làm cho bà ấy chút chuyện này thôi.”



Trước đi ra về, Thẩm Thiên Trường hỏi ông ta: “Gene, sau này tôi còn có thể gặp lại chú không?”



Gene lên xe rồi quay đầu lại: “Cô Thiên Trường, nếu có thể, tôi hy vọng chúng ta sẽ không còn cơ hội gặp lại nhau nữa.”



“Cô Thiên Trường, nếu có thể, tôi hy vọng chúng ta sẽ không còn cơ hội gặp lại nhau nữa.”



Thẩm Thiên Trường không nói gì nữa, cô đứng tại chỗ nhìn chiếc xe của Gene rời đi.



Cô mở chiếc hộp ra, sau khi nhìn rõ thứ bên trong, đáy mắt cô vụt qua một tia kinh hãi, tim đập đồn dập như trống đánh, cuối cùng hốc mắt cô cũng hơi ươn ướt.



Một lúc sau, cô đóng chiếc hộp lại nhưng bàn tay vẫn không ngừng run rẩy.



Cô lấy điện thoại từ trong túi áo ra gọi thẳng cho Lục Chi Cửu.



Giọng nói của Lục Chi Cửu hơi mơ màng, giống như bắt máy trong lúc đang ngủ.



“Lục Chi Cửu.” Thẩm Thiên Trường gọi anh.



“Ừ.



“Lục Chi Cửu.” Thẩm Thiên Trường lại lặp lại.



“Ừ?” Nghe thấy giọng nói của Thẩm Thiên Trường có gì đó không đúng lắm, Lục Chi Cửu hoàn toàn tỉnh ngủ: “Xảy ra chuyện gì rồi sao?”



Thẩm Thiên Trường khịt mũi cười: “Không có gì, em chỉ đang nhớ anh thôi.”



“Thẩm Thiên Trường, hôm nay là ngày gì?”



“Ngày 12 tháng 8 âm lịch.” Thẩm Thiên Trường cố ý cắt câu lấy nghĩa.

“Trong nước là ngày 13 tháng 9, em đến phía tây thành phố rồi.” Lục Chi Cửu nói bằng giọng khẳng định.



Thẩm Thiên Trường bất lực, quả nhiên không thể giấu được anh: “Vâng, em đến thăm bà ấy rồi.”



Lục Chi Cửu im lặng một lát: “Thẩm Thiên Trường, sau này năm nào anh cũng sẽ đi cùng em.”



Thẩm Thiên Trường vẫn cười như cũ: “Được.”



Thẩm Thiên Trường cũng biết rõ lúc này bên nước M đang là sáng sớm nên không nói quá nhiều với Lục Chi Cửu mà để anh tiếp tục nghỉ ngơi.



Hai người nói chuyện điện thoại xong, Thẩm Thiên Trường trở về trong xe. Vừa mới lái xe ra khỏi nghĩa trang thì một chiếc xe màu đen đột ngột lao đến chắn ngang đường đi của cô.



Thẩm Thiên Trường giật mình vội vàng giẫm mạnh phanh xe, suýt chút nữa là đã đâm vào thân chiếc xe đó rồi.



Cô hoảng hồn ngẩng đầu, trong lòng không khỏi chửi thầm. Hung thần đường phố thật sự muốn hại chết người khác mà!



Lại thấy một người từ trên chiếc xe đó bước xuống, sau khi nhìn rõ người đó, Thẩm Thiên Trường không khỏi sững người, nhưng chưa đến một phút sau cô cũng đẩy cửa xe đi xuống.



“Thẩm Thiên Việt, anh bị điên à?” Anh ta muốn chết nhưng cô không muốn chết cùng đâu!



Từ khi bị Thẩm Thiên Trường chặn số, Thẩm Thiên Việt đã không còn được nghe thấy giọng của cô nữa, nhưng anh ta biết chắc chắn hôm nay Thẩm Thiên Trường sẽ đến, cho nên sau khi về đến nhà họ Thẩm, anh ta lại lái xe quay lại, chỉ thiếu chút nữa là lỡ mất cơ hội gặp được Thẩm Thiên Trường.



Trong tình huống khẩn cấp, anh ta chỉ đành đánh mạnh vô lăng để chặn xe của Thẩm Thiên Trường lại.



Không ngờ sau khi xuống xe Thẩm Thiên Trường lại mắng như tát nước, tuy có kinh ngạc nhưng Thẩm Thiên Việt cũng cảm thấy vui mừng.



Trước đây ở nhà họ Thẩm, Thẩm Thiên Trường luôn lễ phép và kính trọng anh ta, chưa bao giờ anh ta thấy Thẩm Thiên Trường nóng nảy như thế này.



Thẩm Thiên Việt tươi cười: “Xin lỗi, vì em chặn số của anh nên anh chỉ có thể lựa chọn cách hơi cực đoan một chút.”



Thẩm Thiên Trường lạnh lùng nhìn anh ta: “Anh có chuyện gì không?”



“Nói chuyện với anh.”

“Em không rảnh!”



Thẩm Thiên Trường nói xong bèn quay về khởi động xe, Thẩm Thiên Việt thấy cô như thế bèn đứng khoanh tay trước mui xe, nhìn cô với vẻ mặt thích thú.



Lúc này, con đường đã hoàn toàn bị tắc nghẽn rồi, một hàng xe phía sau bị Thẩm Thiên Việt làm tắc đường bấm còi inh ỏi, có chủ xe không nhịn được đã bắt đầu chửi mắng.



Thẩm Thiên Trường cũng bắt đầu học những xe khác điên cuồng bấm còi nhưng Thẩm Thiên Việt vẫn coi như không nghe thấy, vẻ mặt của anh ta bình thản không chút thay đổi nào.



Thẩm Thiên Trường ngồi trong xe nhìn vẻ mặt của anh ta rõ ràng là đang muốn nói “Hoặc là em nói chuyện với anh, hoặc là cứ dây dưa như thế này.”



Thẩm Thiên Trường không ngờ một người lạnh lùng từ trong xương tủy như Thẩm Thiên Việt lại có thể làm ra chuyện ấu trĩ như thế này nên nhất thời cũng cảm thấy đau đầu.



Suy nghĩ mất giây, đột nhiên Thẩm Thiên Trường để ý qua gương chiếu hậu thấy phía sau xe cô chỉ có một chiếc xe đang dừng. Cô bèn đi đến cạnh chiếc xe phía sau rồi gõ cửa kính.



Tài xế chiếc xe đó thấy đường đang bị tắc đã bực mình lắm rồi nhưng sau khi hạ kính xe xuống nhìn thấy khuôn mặt xinh đẹp của Thẩm Thiên Trường, sự tức giận trong lòng lại không cách nào phát tiết ra được. Đọc truyện tại vietwriter.vn



Thẩm Thiên Việt không biết Thẩm Thiên Trường nói gì với người đó, anh ta chỉ loáng thoáng nghe thấy cô nói cảm ơn.



Thẩm Thiên Trường trở về xe, mãi cho đến khi chiếc xe phía sau bắt đầu lùi để nhường đường cho Thẩm Thiên Trường, cô nhanh chóng kéo cần số rồi điên cuồng xoay vô lăng, trực tiếp quay đầu xe.



Thẩm Thiên Việt lập tức hiểu ra ý đồ của cô, anh ta đứng lên muốn ngăn cản nhưng Thẩm Thiên Trường lại nhanh hơn một bước, cô đạp chân ga xông ra ngoài.



Thẩm Thiên Việt chửi thề: “Chết tiệt!”



Anh ta nhanh chóng quay về xe khởi động rồi nhấn ga đuổi theo.



Thẩm Thiên Trường cứ nghĩ chắc là Thẩm Thiên Việt sẽ không đuổi theo đâu nhưng cô không ngờ bản thân đã đánh giá thấp sự kiên trì của Thẩm Thiên Việt. Cô lái xe không mục đích, Thẩm Thiên Việt cũng bám theo sát ở phía sau. Thật sự là không làm sao mà cắt đuôi được!



Thẩm Thiên Trường bực mình, cô lao thẳng qua đèn vàng ở ngã tư phía trước, vừa lao qua thì đèn giao thông cũng chuyển sang màu đỏ.



Nhưng không ngờ Thẩm Thiên Việt cũng cứ mặc kệ mà cứ lao qua, cuối cùng Thẩm Thiên Trường chỉ nghe thấy một tiếng va chạm lớn, xe của Thẩm Thiên Việt biến mất khỏi gương chiếu hậu của cô.

Thẩm Thiên Việt bị tai nạn xe rồi!



Ý thức được rằng đã xảy ra tai nạn, Thẩm Thiên Trường hoàn toàn sợ hãi. Cô vội vàng đạp phanh, dừng xe ở ven đường.



Cô xuống xe chạy vội về phía sau thì nhìn thấy xe của Thẩm Thiên Việt bị một chiếc xe bảy chỗ màu bạc đẩy vào sát bên đường, thân xe bị lõm vào một mảng lớn, trên đường cũng bắt đầu có người vây xem.



Lần đầu tiên Thẩm Thiên Trường gặp phải tình huống như thế này, trái tim của cô như sắp bay ra ngoài, cho dù có ghét cả nhà họ Thẩm thì cô cũng chưa bao giờ muốn Thẩm Thiên Việt chết.



Cô bước vội đến cạnh xe của Thẩm Thiên Việt, lúc nhìn thấy vị trí lái xe không có ai cô mới thở phào. Cô ngẩng đầu nhìn sang vị trí bên cạnh thấy Thẩm Thiên Việt đang gọi điện thoại.



Lúc này Thẩm Thiên Việt cũng quay đầu nhìn cô, vì bị xe đâm nên trán anh ta sưng một cục lớn, khóe miệng rỉ ra một dòng máu.



Thấy Thẩm Thiên Trường quay lại, Thẩm Thiên Việt nở nụ cười đắc ý: “Thẩm Thiên Trường, em vẫn quan tâm đến anh.”



Thẩm Thiên Trường nghiến răng, hung hăng nhìn anh ta: “Thẩm Thiên Việt, anh đúng là một tên điên!”



Thẩm Thiên Việt cười nhạt: “Cho bên bây giờ em đã có thời gian nói chuyện với anh chưa?”



Thẩm Thiên Trường nhìn anh ta, đột nhiên cô cảm thấy người này vừa xa lạ vừa đáng sợ.



...



Nửa tiếng sau.



Thẩm Thiên Trường và Thẩm Thiên Việt ngồi trong một quán cà phê.



Thẩm Thiên Việt cười nhìn Thẩm Thiên Trường gọi một tách cappuccino, bản thân anh ta gọi một ly cà phê không thêm sữa.



Thẩm Thiên Trường không ngờ vẫn còn có một ngày cô và Thẩm Thiên Việt có thể ngồi lại với nhau như thế này. Cô vạch rõ ranh giới với nhà họ Thẩm, trong đó bao gồm cả Thẩm Thiên Việt.



Phục vụ nhanh chóng đem đồ mà hai người gọi lên. Thẩm Thiên Việt cầm ly cà phê lên nhấp một ngụm, Thẩm Thiên Trường vẫn không nhúc nhích gì.



“Rốt cuộc anh muốn nói gì?” Thẩm Thiên Trường lên tiếng.

“Thẩm Thiên Trường, có phải em rất hận anh không?”



Thẩm Thiên Trường ngước mắt nhìn anh ta, đáy mắt chẳng có chút dao động.
Quyên góp ủng hộ vietwriter.vn
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom