Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 14
Hai ngày sau đó, buổi đấu giá đúng hạn cử hành. Diệp Thiên Túng đi vào phòng đấu giá Thanh Vân lại một lần nữa cảm nhận được phong độ của kẻ có tiền. Hai ngày trước mới tới nhà Diệp Thần nàng đã cảm thán một lần, mà hôm nay nhìn thấy bãi săn hình tròn, có khả năng chứa đến vạn chiếc ghế ngồi, còn có phòng ốc xa hoa cùng vật trang sức vô giá. Diệp Thiên Túng không thể không đại thán một tiếng: phá sản!Bởi vì quan hệ với Diệp Thần, đám người Diệp Thiên Túng cũng hãnh tiến (được thăng quan tiến chức), được hưởng dụng gian phòng đặc biệt giành cho hội viên. Mọi người đang muốn tiến vào phòng thì Diệp Thiên Túng đột nhiên cảm giác được một cỗ uy áp cực kỳ cường đại đập vào mặt.Hiển nhiên, trừ bỏ Bạch Ngân cùng Phi Dạ không hề bị áp lực từ bên ngoài, những người khác cũng cảm nhận được. Mọi người ngẩng đầu lên nhìn, chỉ thấy một người trung niên cực kỳ tuấn lãng anh tuấn đi tới, người trung niên này nhìn qua cũng chỉ hơn ba mươi tuổi, dáng người khôi ngô, thành thục chững chạc. Trên người tản ra một loại quý khí độc hữu. Hảo cho một phong độ nam tử.“Cha!” Sau khi Diệp Thần nhìn thấy người trung niên này, nóng lòng bổ nhào tới. Nguyên lai người tới đúng là đại danh đỉnh đỉnh Thanh Vân thành chủ, Diệp Thanh Vân.“Diệp thúc thúc hảo!” Tề Thiên Ngạo, Bắc Thần Diêm, Âu Dương Thiên Nhai, Âu Dương Tuyết cơ hồ là đồng thời nói. Có lẽ ngày hôm qua bị Diệp Thiên Túng hù sợ, hôm nay Âu Dương Tuyết tựa hồ biết điều rất nhiều, tựa như một tiểu muội nhà bên làm người yêu mến.“Ha ha ha, tốt tốt! Hôm nay người đến thật sự đầy đủ. Không nghĩ tới tiểu tử của Tề gia, Âu Dương gia cùng Bắc Thần gia cũng tới!” Diệp Thanh vân sau khi nói xong lời này, không tự giác đem ánh mắt chuyển hướng ba người Diệp Thiên Túng. Khi tiếp xúc với thân ảnh Diệp Thiên Túng, đồng tử lập tức co rụt lại, ngây người đứng ở đó, trong miệng lẩm bẩm nói: “Tiêm Tuyết......”Người khác nghe được câu này không hiểu được ý tứ của nó, nhưng Tề Thiên Ngạo cùng đám người Diệp Thiên Túng dĩ nhiên hiểu. Tề Thiên Ngạo thấy vậy vội vàng nói: “Diệp thúc thúc, giới thiệu với ngài, vị này là biểu muội củav ta, Tề Thiên Túng. Kia là hai vị bằng hữu của ta, Bạch Ngân cùng Phi Dạ.”“Diệp thành chủ hảo.” Diệp Thiên Túng tận lực bình tĩnh nói.Nhưng nghe được thanh âm của nàng, Diệp Thanh Vân càng thêm giật mình, hai mắt cũng dần dần trở nên mơ màng. Vị thành chủ đại nhân vĩ đại này đột nhiên mãnh liệt nhào tới, cực kỳ khoa trương đem Diệp Thiên Túng ôm vào trong ngực, nói: “Tiêm Tuyết, Tiêm Tuyết, nhị ca có thể gặp được ngươi rồi!”Tất cả mọi người đều bị động tác của Diệp Thanh Vân hù rồi, ngay cả Bạch Ngân và Phi Dạ đứng gần Diệp Thiên Túng nhất cũng đều trợn mắt há mồm ngu ngốc tại chỗ.“Ta gọi là Tề Thiên Túng, là biểu muội của Thiên Ngạo đại ca, cháu gái của Tề Thiên Minh.” Diệp Thiên Túng xem mọi người đã mất đi năng lực nói, chỉ phải không thể nề hà giải thích lại.“Ngươi tên là Tề Thiên Túng, là cháu gái của Thiên Minh đại ca! Ai, Thiên Minh đại ca chính là có vận khí tốt hơn ta, có một cháu gái giống nàng như vậy.” Sau khi nhận rõ sự thật, Diệp Thanh Vân đột nhiên suy sụp thật nhiều.“Ta...... cùng vị cố nhân của ngài dung mạo giống nhau sao?” Diệp Thiên Túng hơi hơi nghi hoặc, chính mình rõ ràng đã ăn dịch dung đan.“Không phải dung mạo, là cảm giác, ta vừa mới nghĩ nàng đã trở lại, thực xin lỗi!” Diệp Thanh Vân không biết tại sao đối mặt với tiểu oa nhi mười tuổi trước mắt này, không nhịn được cảm giác nội tâm dâng trào. Hắn không khỏi có chút ngạc nhiên, chẳng lẽ mình yêu thích trẻ con?!!“Cha! Ngươi thật là, còn là thành chủ đâu rồi, cư nhiên đùa giỡn bằng hữu của ta! Già không xấu hổ!” Diệp Thần sau khi kịp phản ứng, đầu tiên là nói giỡn. Vốn định giảm bớt lúng túng cho mọi người, không nghĩ tới vị thành chủ luôn luôn khí độ nhanh nhẹn này cư nhiên đỏ mặt.Đang lúc mọi người kinh ngạc lần hai, Diệp Thanh Vân tuân theo tinh thần heo chết không sợ nước sôi nói: “Cái kia...... Nếu ngươi là cháu gái của Thiên Minh lão ca, dứt khoát nhận ta làm cha nuôi đi, thế nào? Ta chỉ có mình nữ nhi Diệp Thần, ngươi xem, làm nữ nhi của ta cũng khá tốt, có thể......”Mọi người nghe thế, không khỏi đầu đầy hắc tuyến, người này làm sao có thể mèo khen mèo dài đuôi vậy chứ. Bất quá, Tề Thiên Ngạo, Bạch Ngân, Phi Dạ thậm chí Bắc Thần Diêm cùng Âu Dương Thiên Nhai đều thở phào nhẹ nhõm, ngay vừa rồi bọn họ còn tưởng rằng Diệp Thanh Vân có ý gì với Diệp Thiên Túng! Quả thật có ý, chẳng qua ý này không phải là ý kia.Diệp Thần cơ hồ đã muốn mà không thể nhịn. Nàng cho tới bây giờ đều lấy cha của mình vẻ vang, hôm nay nàng đột nhiên có cảm giác nếu xuất môn không bao giờ nói mình là nữ nhi của Diệp Thanh Vân nữa!“Cha, đừng nói nữa!” Diệp Thần rốt cục mở miệng cắt ngang, cứu lấy lỗ tai Diệp Thiên Túng. “Thiên Túng muội tử, ta cũng không ép ngươi, ta cũng thích ngươi, cũng nguyện ý làm tỷ tỷ của ngươi, tuy rằng người cha này không được tốt lắm, nhưng ngươi đáp ứng hắn đi!” Vẻ mặt Diệp Thần chân thành nói.Diệp Thiên Túng nhìn Diệp Thần nhiệt tình như lửa cùng ánh mắt chờ mong của Diệp Thanh Vân. Nàng biết Diệp Thanh Vân có hảo cảm với nàng có lẽ là bởi vì mẫu thân, nhưng một loại cảm giác tên là hạnh phúc gì đó vẫn không thể đèn nén xẹt qua trái tim. “Tỷ tỷ, cha nuôi!”“Hảo muội tử!” “Hảo khuê nữ!” Khác với Diệp Thiên Túng bình tĩnh, Diệp Thanh Vân quả thực có thể nói là khua chân múa tay vui sướng. Hắn trực tiếp nghênh đón mọi người vào gian phòng tốt nhất. Còn không khách khí chút nào cùng Diệp Thần, hai người một phải một trái chiếm cứ hai vị trí có lợi nhất bên cạnh Diệp Thiên Túng. Trực tiếp khiến đám người Tề Thiên Ngạo buồn bực không thôi, đành phải ngồi ở vị trí phía sau Diệp Thiên Túng.“Cha nuôi, bảo bối kia rốt cục là cái gì vậy?” Diệp Thiên Túng vừa ngồi xuống liền khẩn trương hỏi.“Nga, là băng tuyết chi lệ! Ai, ” Diệp Thanh Vân đột nhiên vỗ đầu ảo não vạn phần nói, “Nếu sớm biết hôm nay nhận ngươi làm con gái nuôi, ta sẽ không đem băng tuyết chi lệ ra đấu giá! Ngươi hiện tại hẳn là còn chưa bắt đầu tu kiếm, dùng băng tuyết chi lệ hộ thân thật vừa vặn! Thật sự là đáng tiếc, một lễ ra mắt khó gặp được như vậy!”Diệp Thanh Vân oán giận liên tục, lại nghe được mọi người kinh ngạc vạn phần. Nhưng người khác kinh ngạc là vì bảo vật kia là tiên phẩm băng tuyết chi lệ, chỉ có Tề Thiên Ngạo kinh ngạc vì Diệp Thân Vân một thân Kiếm Tông cấp cao, cư nhiên nhìn không ra cấp bậc kiếm tu của Diệp Thiên Túng! Hắn không khỏi ở trong lòng thầm than: mình thích phải quái vật gì a!Kỳ thật, Tề Thiên Ngạo nghĩ không sai, nếu chỉ có Đoạn Hồn tiên từ quang nguyên tố luyện thành, có lẽ Diệp Thanh Vân sẽ cảm giác được cấp bậc của Diệp Thiên Túng. Nhưng đừng quên Diệp Thiên Túng là song nguyên thể, trong cơ thể nàng còn có nguyên tố hắc ám ngưng tụ thành Chư Thần dực cùng sự trợ giúp của nguyên tố hắc ám nồng độ cao trong huyết phách, đã đi vào cấp bậc Kiếm Tôn cấp một, không phải một Kiếm Tông có thể nhìn thấu.“Băng tuyết chi lệ là cái gì?” Nhìn đến biểu tình kinh ngạc của mọi người, Diệp Thiên Túng không khỏi hỏi.“Ngươi thậm chí ngay cả băng tuyết chi lệ là cái gì cũng không biết?” Diệp Thần ngạc nhiên giải thích nói: “Băng tuyết chi lệ, là kỳ bảo trong thiên địa ngưng kết lại. Trong vùng địa cực băng tuyết bao trùm, không ngừng hấp thu nhật nguyệt tinh hoa, đồng thời, còn hấp thu mùi hương của Tuyết Liên ngàn năm, hình thành một loại bảo thạch kỳ lạ. Bởi vì nó hình dạng như giọt nước mắt, lại từ băng tuyết hóa thành nên gọi là băng tuyết chi lệ. Công năng lớn nhất của nó chính là công kích kiếm khí thuộc loại hỏa tính, cũng chính là “hỏa khí miễn dịch”. Diệp Thần nói với Diệp Thanh Vân: “Cha, ngươi cũng đừng ảo não, ngài đã quên chúng ta tại sao muốn bán băng tuyết chi lệ sao? Chúng ta có được băng tuyết chi lệ liền bị những người trong Thánh môn để ý, cùng với bị đoạt, không bằng bán đấu giá, ngài nếu quả thật tặng nó cho muội tử, không phải làm cho muội tử gặp nạn sao? Làm sao vừa gặp được muội tử, ngươi liền hồ đồ như vậy?”“Đúng đúng đúng! Là ta không suy nghĩ tốt!” Diệp Thanh Vân đối với Diệp Thiên Túng lấy lòng cười nói: “Hảo khuê nữ, cha nuôi bảo đảm sẽ chuẩn bị tốt lễ gặp mặt cho ngươi! Lúc này, Diệp Thiên Túng lơ đễnh hỏi: “Thánh môn rất muốn băng tuyết chi lệ này sao?” Không có người chú ý tới khi Diệp Thiên Túng nói lời này, trong mắt chợt lóe lên huyết tinh.“Đúng a!” Diệp Thanh Vân nói.Diệp Thiên Túng nghe xong lơ đễnh quay đầu, cho Bạch Ngân một ánh mắt, Bạch Ngân lập tức ngầm hiểu. Giờ phút này, khóe miệng Diệp Thiên Túng gợi lên một nụ cười lạnh, muốn cùng ta giật đồ, ta liền cho ngươi huyết bản vô quy!!
Bình luận facebook