Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 121 “Còn nhỏ quá, uống ít thôi!”
Tóc Trắng ngầm hiểu trong lòng, vội vàng ngã lăn ra đất, kêu gào.
Hai tên đàn em của hắn ta cũng làm theo.
“Phiền chết đi được”.
Hồ Mị Nhi lấy một cọc tiền trong túi ra, ném lên người Tóc Trắng.
“Mười ngàn, cút”.
Hồ Mị Nhi lại ngồi xuống.
Là Bắc Thiên Vương của Thiên Vương Thần Điện, Hồ Mị Nhi thật sự không muốn ra tay với những tên rác rưởi này.
Cô ta sợ không kiềm chế được, hôm nay cô ta không muốn giết người.
“Ôi đệt!”
Quỷ Ca kinh ngạc nói: “Người đẹp nhiều tiền à, hahahaha…”
“Nhanh cút!”
Hồ Mị Nhi cao giọng quát.
“Cút? Cút đi đâu?”
Quỷ Ca nhặt tiền lên, cười quái dị: “Lúc nãy tính toán sơ qua một lượt, tiền viện phí, phí tổn thất, tiền bồi thường tinh thần…không có một trăm ngàn tệ, hôm nay đừng hòng đứng thẳng rời khỏi đây”.
“Đệt!”
Hồ Mị Nhi trợn mắt.
“Chết rồi chết rồi, bàn kia sợ rồi”.
Thanh niên vừa nãy cược một trăm tệ hơi bất mãn nói.
“Tôi đã nói rồi, Quỷ Ca rất lợi hại đấy”.
“Xem ra không đánh nhau rồi, đền tiền thôi”.
“Chưa chắc đâu, rốt cuộc những người kia là sao, bọn họ cũng bình tĩnh quá rồi đó”.
…
“Cô em, hiểu chưa?”
Quỷ Ca được voi đòi tiên, vậy mà lại vươn tay ra khoác lên vai Hồ Mị Nhi.
Trong nháy mắt.
Nụ cười trên môi của ba vị Thiên Vương đang ngồi, bỗng nhiên lụi tắt.
Hồ Mị Nhi trở tay, vung lên.
“Á…”
Quỷ Ca phát ra tiếng hét thảm, hắn ta lập tức lui về sau hai bước, dùng tay bụm miệng.
Nhưng máu vẫn rỉ ra từ kẽ tay.
Hồ Mị Nhi vậy mà lại dùng móng tay cào rách miệng Quỷ Ca.
“Á á á… Đau chết đi được, đánh cho ông!”
“Giết chết bọn chúng!”
“Lên…”
Phút chốc, ngoại trừ ba người Tóc Trắng, đám thủ hạ do Quỷ Ca mang đến vọt lên như ong vỡ tổ.
“Phiền chết mất!”, Hồ Mị Nhi đột nhiên đứng lên.
Cô ta quay người và nở một nụ cười vừa quyến rũ lại vừa quái dị.
Một luồng sóng khí đánh thẳng về phía trước.
Hai tay cô ta vung lên, vẽ ra từng đường vòng cung, thoạt nhìn thì có vẻ vô hại, thế nhưng những kẻ dám đến gần đều phát ra tiếng kêu thảm, sau đó lần lượt ngã ra đất.
Bàn tay cô ta như đao, móng tay chính là lưỡi đao sắc bén.
“Để tôi giúp, mọi người không có ý kiến gì chứ?”, Cao Cương vừa cười vừa nói.
“Để tôi đi, động tác của tôi nhanh, không làm chậm trễ bữa tiệc!”
Tây Thiên Vương Âu Dương Sát trực tiếp từ trên ghế bay vọt lên.
Anh ta bước vài bước trên không, sau đó rơi xuống giữa đám người.
Thoáng chốc, gà bay chó chạy.
Một đám râu ria chen chúc xông vào bị ném ra từng tên một.
Ở hiện trường, ngoại trừ bàn của Lôi Tuấn, tất cả bàn ghế còn lại đều bị đá chổng ngược, đám du côn thì bị ném văng vào tường, sau đó trượt xuống một đường dài hệt như con chó chết.
Còn quần chúng xem náo nhiệt thì ôm đầu, che miệng.
Hai vị Thiên Vương hồn giả sáu sao đánh một đám râu ria tay cầm gậy gộc.
Chẳng khác nào lão hổ vọt vào ổ gà.
Không ai nhìn rõ một nam một nữ kia ra tay như thế nào, nhưng bọn họ thật sự đã dùng một quyền tiễn một “em nhỏ”…
Lôi Tuấn hút được nửa điếu thuốc thì Âu Dương Sát và Hồ Mị Nhi đã quay về chỗ ngồi.
Trước đó, Hồ Mị Nhi ném mười ngàn tệ ra ngoài, giờ cô ta lại nhặt trở về, đặt lên bàn, rồi chỉnh trang quần áo và tóc…
“Anh Tuấn, mặt tôi có bẩn không?”, Hồ Mị Nhi hỏi với vẻ quyến rũ.
“Không, vẫn rất đẹp!”, Lôi Tuấn mỉm cười.
“Anh Tuấn, còn tôi thì sao?”, Âu Dương Sát hỏi.
“Vẫn xấu như vậy!”
“Bất công!”, Âu Dương Sát bĩu môi.
“Nào nào, uống nào!”
Lúc này, người đề nghị chính là Lôi Tuấn.
Cô gái đàn ghi-ta đã sớm bị dọa ngây người, vô thức cầm bình rượu lên.
“Em có uống không?”, Lôi Tuấn hỏi.
“Tôi…”
“Còn nhỏ quá, uống ít thôi!”
Lôi Tuấn nhẹ nhàng cầm lấy chai rượu rồi vỗ vỗ đầu cô ta.
Ầm!
Quần chúng vây xem, và cả chủ quán đều bùng nổ.
Cái gì đây?
Đóng phim hả?
Một chuỗi động tác có cần phải duyên dáng vậy không?
Quỷ Ca dẫn theo hơn mười tên, vậy mà chẳng mấy chốc toàn quân đã bị diệt.
Hai tên đàn em của hắn ta cũng làm theo.
“Phiền chết đi được”.
Hồ Mị Nhi lấy một cọc tiền trong túi ra, ném lên người Tóc Trắng.
“Mười ngàn, cút”.
Hồ Mị Nhi lại ngồi xuống.
Là Bắc Thiên Vương của Thiên Vương Thần Điện, Hồ Mị Nhi thật sự không muốn ra tay với những tên rác rưởi này.
Cô ta sợ không kiềm chế được, hôm nay cô ta không muốn giết người.
“Ôi đệt!”
Quỷ Ca kinh ngạc nói: “Người đẹp nhiều tiền à, hahahaha…”
“Nhanh cút!”
Hồ Mị Nhi cao giọng quát.
“Cút? Cút đi đâu?”
Quỷ Ca nhặt tiền lên, cười quái dị: “Lúc nãy tính toán sơ qua một lượt, tiền viện phí, phí tổn thất, tiền bồi thường tinh thần…không có một trăm ngàn tệ, hôm nay đừng hòng đứng thẳng rời khỏi đây”.
“Đệt!”
Hồ Mị Nhi trợn mắt.
“Chết rồi chết rồi, bàn kia sợ rồi”.
Thanh niên vừa nãy cược một trăm tệ hơi bất mãn nói.
“Tôi đã nói rồi, Quỷ Ca rất lợi hại đấy”.
“Xem ra không đánh nhau rồi, đền tiền thôi”.
“Chưa chắc đâu, rốt cuộc những người kia là sao, bọn họ cũng bình tĩnh quá rồi đó”.
…
“Cô em, hiểu chưa?”
Quỷ Ca được voi đòi tiên, vậy mà lại vươn tay ra khoác lên vai Hồ Mị Nhi.
Trong nháy mắt.
Nụ cười trên môi của ba vị Thiên Vương đang ngồi, bỗng nhiên lụi tắt.
Hồ Mị Nhi trở tay, vung lên.
“Á…”
Quỷ Ca phát ra tiếng hét thảm, hắn ta lập tức lui về sau hai bước, dùng tay bụm miệng.
Nhưng máu vẫn rỉ ra từ kẽ tay.
Hồ Mị Nhi vậy mà lại dùng móng tay cào rách miệng Quỷ Ca.
“Á á á… Đau chết đi được, đánh cho ông!”
“Giết chết bọn chúng!”
“Lên…”
Phút chốc, ngoại trừ ba người Tóc Trắng, đám thủ hạ do Quỷ Ca mang đến vọt lên như ong vỡ tổ.
“Phiền chết mất!”, Hồ Mị Nhi đột nhiên đứng lên.
Cô ta quay người và nở một nụ cười vừa quyến rũ lại vừa quái dị.
Một luồng sóng khí đánh thẳng về phía trước.
Hai tay cô ta vung lên, vẽ ra từng đường vòng cung, thoạt nhìn thì có vẻ vô hại, thế nhưng những kẻ dám đến gần đều phát ra tiếng kêu thảm, sau đó lần lượt ngã ra đất.
Bàn tay cô ta như đao, móng tay chính là lưỡi đao sắc bén.
“Để tôi giúp, mọi người không có ý kiến gì chứ?”, Cao Cương vừa cười vừa nói.
“Để tôi đi, động tác của tôi nhanh, không làm chậm trễ bữa tiệc!”
Tây Thiên Vương Âu Dương Sát trực tiếp từ trên ghế bay vọt lên.
Anh ta bước vài bước trên không, sau đó rơi xuống giữa đám người.
Thoáng chốc, gà bay chó chạy.
Một đám râu ria chen chúc xông vào bị ném ra từng tên một.
Ở hiện trường, ngoại trừ bàn của Lôi Tuấn, tất cả bàn ghế còn lại đều bị đá chổng ngược, đám du côn thì bị ném văng vào tường, sau đó trượt xuống một đường dài hệt như con chó chết.
Còn quần chúng xem náo nhiệt thì ôm đầu, che miệng.
Hai vị Thiên Vương hồn giả sáu sao đánh một đám râu ria tay cầm gậy gộc.
Chẳng khác nào lão hổ vọt vào ổ gà.
Không ai nhìn rõ một nam một nữ kia ra tay như thế nào, nhưng bọn họ thật sự đã dùng một quyền tiễn một “em nhỏ”…
Lôi Tuấn hút được nửa điếu thuốc thì Âu Dương Sát và Hồ Mị Nhi đã quay về chỗ ngồi.
Trước đó, Hồ Mị Nhi ném mười ngàn tệ ra ngoài, giờ cô ta lại nhặt trở về, đặt lên bàn, rồi chỉnh trang quần áo và tóc…
“Anh Tuấn, mặt tôi có bẩn không?”, Hồ Mị Nhi hỏi với vẻ quyến rũ.
“Không, vẫn rất đẹp!”, Lôi Tuấn mỉm cười.
“Anh Tuấn, còn tôi thì sao?”, Âu Dương Sát hỏi.
“Vẫn xấu như vậy!”
“Bất công!”, Âu Dương Sát bĩu môi.
“Nào nào, uống nào!”
Lúc này, người đề nghị chính là Lôi Tuấn.
Cô gái đàn ghi-ta đã sớm bị dọa ngây người, vô thức cầm bình rượu lên.
“Em có uống không?”, Lôi Tuấn hỏi.
“Tôi…”
“Còn nhỏ quá, uống ít thôi!”
Lôi Tuấn nhẹ nhàng cầm lấy chai rượu rồi vỗ vỗ đầu cô ta.
Ầm!
Quần chúng vây xem, và cả chủ quán đều bùng nổ.
Cái gì đây?
Đóng phim hả?
Một chuỗi động tác có cần phải duyên dáng vậy không?
Quỷ Ca dẫn theo hơn mười tên, vậy mà chẳng mấy chốc toàn quân đã bị diệt.
Bình luận facebook