Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 122 “Má ơi, hóa ra là Mặt Sẹo!”
Hiển nhiên, đôi nam nữ kia cũng không ra tay quá độc ác, chỉ đơn giản là đánh ngã bọn họ mà thôi.
Nếu như bọn họ thật sự ra tay, e là đám người này không còn động đậy nữa.
“Các người… mỗi người thiếu tôi 100 tệ”.
Gã thanh niên đã đặt cược vào Lôi Tuấn trước đó mặt dù bị dọa sợ nhưng vẫn không quên tiền.
“Hôm nay xem như mở rộng tầm mắt!”
“Rốt cuộc bọn họ có thân phận như thế nào? Cô gái kia quá xinh đẹp, đánh cũng quá giỏi!”
“Đánh người còn không mau đi, đợi cảnh sát đến bắt à?”
“Mày bị ngu à? Đây là địa bàn của Quỷ Ca, hắn không báo thì cảnh sát sẽ không tới, mày nghĩ Quỷ Ca có báo không?”
“Tao nghĩ là không, trên Quỷ Ca còn có đàn anh khác, tao nghe nói…
…
“Em gái, ăn ít đồ đi, lát nữa tôi phái người đưa em về!”, Lôi Tuấn thờ ơ nói với cô gái đàn ghi-ta bên cạnh.
“À, được!”
Cô ta không dám phản bác, lập tức ăn.
“Đều tại các người cả đấy, dọa người ta rồi kìa!”, Lôi Tuấn vờ bất mãn nói.
“Anh Tuấn, anh thấy đó, tôi bất đắc dĩ mà!”, Hồ Mị Nhi bĩu môi nói.
Người phụ nữ này vừa dùng móng tay cào bị thương một đám đàn ông, giờ lại giả vờ là cô gái yếu đuối.
Nữ vương La Sát quả nhiên là tồn tại không khác nào ma quỷ.
“Anh Tuấn, tôi chỉ sợ chậm trễ bữa tiệc của mọi người mà thôi!”, Âu Dương Sát giơ chai rượu cười nói.
“Sao nào, đổi chỗ không?”, Lôi Tuấn đề nghị.
“Quỷ Ca còn chưa chịu thả, sao chúng ta dám đi?”, Hồ Mị Nhi nói.
“Xem ra cô còn chưa chơi chán!”
“Đã lâu rồi không có ai dám đụng vào vai tôi!”, Hồ Mị Nhi giận dữ nói.
“Tôi có thể đụng không?”, Lôi Tuấn cười hỏi.
“Anh…”
Hồ Mị Nhi nhìn Lôi Tuấn, nở nụ cười ma mị và nói: “Nếu anh muốn, cái gì cũng có thể, kể cả động tác, tạo hình, kiểu cách, tốc độ hay âm thanh… chỉ cần anh muốn, tôi sẽ đáp ứng!”
“Phụt!”
Lôi Tuấn nhịn không được phun ra một ngụm rượu, bắn thẳng vào người Cao Cương.
“Ui chao!”
Cao Cương hoảng sợ nói: “Sao lại liên lụy đến tôi rồi? Tôi chỉ là người qua đường thôi đấy!”
“Ha ha ha ha…”
“Ha ha ha ha…”
“Đến đây các anh em, dô nào!”
…
Trên mặt đất, một đám người nằm lăn lộn, kêu gào thảm thiết.
Còn phía ra tay đánh người thì đang vui vẻ uống rượu, trò chuyện.
Đây cũng không chỉ đơn giản là phương thức nhanh gọn, uyển chuyển, mà nó là ngông cuồng, ngông cuồng phát ra từ trong tâm.
Đương nhiên, lúc này, quần chúng vây xem cũng ngầm hiểu, đám người thần bí trong bàn kia thật sự có đủ vốn liếng để ngông cuồng.
Cuối cùng, người của Quỷ Ca cũng đỡ nhau đứng lên, tụ lại một chỗ.
Bọn họ không tiếp tục kêu rên, cũng không bỏ chạy.
Cả đám bắt đầu gọi điện thoại, điên cuồng gọi người.
Mặt Quỷ Ca toàn là máu, hắn ta phát ra tiếng cười quái dị, hiển nhiên, tên này cũng đã gọi người.
“Má nó, có chuyện lớn rồi!”
Trong đám quần chúng vây xem, một người trung niên nhỏ giọng nói.
“Sao vậy?”, bạn của ông ta hỏi.
“Đàn anh của Quỷ Ca là nhân vật hung ác thật sự đấy, nghe nói còn có sao!”
“Không thể nào, có sao à, vậy mà đám người kia còn không mau chạy?”
“Đừng nói bọn họ cũng có sao nha!”
“Không biết, tôi chỉ là người thường, không nhìn ra được ai có sao!”
“Dù sao thì một khi đàn anh của Quỷ Ca tới, hậu quả khó lường!”
“Đừng nói nữa, coi chừng miệng mình hại mình!”
…
Một loạt tiếng còi xe vang lên, sau đó một chiếc xe jeep xông thẳng vào ngõ nhỏ.
Chiếc xe jeep kia bị xe của Quỷ Ca cản đường nhưng vẫn không ngừng, trực tiếp hất ngã mấy chiếc xe van, sau đó thắng gấp một cái, dừng lại trước mặt Quỷ Ca.
Trên xe jeep có ba người nhảy xuống.
Gã cầm đầu có một vết sẹo thật dài trên mặt, thoạt nhìn rất đáng sợ.
“Anh Đao!”
“Anh Đao!
“Anh Đao… hôm nay anh mà không đến, đứa em này chắc là bại!”
Quỷ Ca vốn là bảo kê của khu này, đêm nay bị người ta đánh cho một trận, đương nhiên sẽ không chịu thua.
Đàn anh của hắn ta đã đến, hắn ta cảm thấy mình có thể vùng dậy được rồi.
Thế nhưng anh Đao được mọi người kính nể kia lại chẳng có thời gian để tâm đến hắn ta.
“Má ơi, hóa ra là Mặt Sẹo!”
Nếu như bọn họ thật sự ra tay, e là đám người này không còn động đậy nữa.
“Các người… mỗi người thiếu tôi 100 tệ”.
Gã thanh niên đã đặt cược vào Lôi Tuấn trước đó mặt dù bị dọa sợ nhưng vẫn không quên tiền.
“Hôm nay xem như mở rộng tầm mắt!”
“Rốt cuộc bọn họ có thân phận như thế nào? Cô gái kia quá xinh đẹp, đánh cũng quá giỏi!”
“Đánh người còn không mau đi, đợi cảnh sát đến bắt à?”
“Mày bị ngu à? Đây là địa bàn của Quỷ Ca, hắn không báo thì cảnh sát sẽ không tới, mày nghĩ Quỷ Ca có báo không?”
“Tao nghĩ là không, trên Quỷ Ca còn có đàn anh khác, tao nghe nói…
…
“Em gái, ăn ít đồ đi, lát nữa tôi phái người đưa em về!”, Lôi Tuấn thờ ơ nói với cô gái đàn ghi-ta bên cạnh.
“À, được!”
Cô ta không dám phản bác, lập tức ăn.
“Đều tại các người cả đấy, dọa người ta rồi kìa!”, Lôi Tuấn vờ bất mãn nói.
“Anh Tuấn, anh thấy đó, tôi bất đắc dĩ mà!”, Hồ Mị Nhi bĩu môi nói.
Người phụ nữ này vừa dùng móng tay cào bị thương một đám đàn ông, giờ lại giả vờ là cô gái yếu đuối.
Nữ vương La Sát quả nhiên là tồn tại không khác nào ma quỷ.
“Anh Tuấn, tôi chỉ sợ chậm trễ bữa tiệc của mọi người mà thôi!”, Âu Dương Sát giơ chai rượu cười nói.
“Sao nào, đổi chỗ không?”, Lôi Tuấn đề nghị.
“Quỷ Ca còn chưa chịu thả, sao chúng ta dám đi?”, Hồ Mị Nhi nói.
“Xem ra cô còn chưa chơi chán!”
“Đã lâu rồi không có ai dám đụng vào vai tôi!”, Hồ Mị Nhi giận dữ nói.
“Tôi có thể đụng không?”, Lôi Tuấn cười hỏi.
“Anh…”
Hồ Mị Nhi nhìn Lôi Tuấn, nở nụ cười ma mị và nói: “Nếu anh muốn, cái gì cũng có thể, kể cả động tác, tạo hình, kiểu cách, tốc độ hay âm thanh… chỉ cần anh muốn, tôi sẽ đáp ứng!”
“Phụt!”
Lôi Tuấn nhịn không được phun ra một ngụm rượu, bắn thẳng vào người Cao Cương.
“Ui chao!”
Cao Cương hoảng sợ nói: “Sao lại liên lụy đến tôi rồi? Tôi chỉ là người qua đường thôi đấy!”
“Ha ha ha ha…”
“Ha ha ha ha…”
“Đến đây các anh em, dô nào!”
…
Trên mặt đất, một đám người nằm lăn lộn, kêu gào thảm thiết.
Còn phía ra tay đánh người thì đang vui vẻ uống rượu, trò chuyện.
Đây cũng không chỉ đơn giản là phương thức nhanh gọn, uyển chuyển, mà nó là ngông cuồng, ngông cuồng phát ra từ trong tâm.
Đương nhiên, lúc này, quần chúng vây xem cũng ngầm hiểu, đám người thần bí trong bàn kia thật sự có đủ vốn liếng để ngông cuồng.
Cuối cùng, người của Quỷ Ca cũng đỡ nhau đứng lên, tụ lại một chỗ.
Bọn họ không tiếp tục kêu rên, cũng không bỏ chạy.
Cả đám bắt đầu gọi điện thoại, điên cuồng gọi người.
Mặt Quỷ Ca toàn là máu, hắn ta phát ra tiếng cười quái dị, hiển nhiên, tên này cũng đã gọi người.
“Má nó, có chuyện lớn rồi!”
Trong đám quần chúng vây xem, một người trung niên nhỏ giọng nói.
“Sao vậy?”, bạn của ông ta hỏi.
“Đàn anh của Quỷ Ca là nhân vật hung ác thật sự đấy, nghe nói còn có sao!”
“Không thể nào, có sao à, vậy mà đám người kia còn không mau chạy?”
“Đừng nói bọn họ cũng có sao nha!”
“Không biết, tôi chỉ là người thường, không nhìn ra được ai có sao!”
“Dù sao thì một khi đàn anh của Quỷ Ca tới, hậu quả khó lường!”
“Đừng nói nữa, coi chừng miệng mình hại mình!”
…
Một loạt tiếng còi xe vang lên, sau đó một chiếc xe jeep xông thẳng vào ngõ nhỏ.
Chiếc xe jeep kia bị xe của Quỷ Ca cản đường nhưng vẫn không ngừng, trực tiếp hất ngã mấy chiếc xe van, sau đó thắng gấp một cái, dừng lại trước mặt Quỷ Ca.
Trên xe jeep có ba người nhảy xuống.
Gã cầm đầu có một vết sẹo thật dài trên mặt, thoạt nhìn rất đáng sợ.
“Anh Đao!”
“Anh Đao!
“Anh Đao… hôm nay anh mà không đến, đứa em này chắc là bại!”
Quỷ Ca vốn là bảo kê của khu này, đêm nay bị người ta đánh cho một trận, đương nhiên sẽ không chịu thua.
Đàn anh của hắn ta đã đến, hắn ta cảm thấy mình có thể vùng dậy được rồi.
Thế nhưng anh Đao được mọi người kính nể kia lại chẳng có thời gian để tâm đến hắn ta.
“Má ơi, hóa ra là Mặt Sẹo!”
Bình luận facebook