Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 39: Địa ngục trần gian (2)
“Nếu như mất dấu, tôi không tha cho cô đâu”.
“Anh…hừ!”
Kim Ngọc Đa không nói nữa, tập trung lái xe.
Mặc dù trình độ lái xe của cô ta ở mức trung bình, nhưng dù sao thì chiếc xe này cũng thuộc loại tốt, phía trước chỉ là một chiếc xe tải mà thôi, đuổi kịp không khó.
Nhưng ra khỏi thành phố, vào khu vực ngoại ô, đường sá càng tồi tệ hơn.
Trên đoạn đường gập ghềnh đầy ổ gà, siêu xe hoàn toàn không thể chạy nhanh được.
Rất nhanh ngay sau đó, chiếc xe van kia đã biến mất.
Sau lưng vang lên tiếng còi inh ỏi.
Lôi Tuấn quay đầu lại nhìn, phát hiện có mấy chiếc xe địa hình, còn có thêm vài chiếc xe van nữa.
“Dừng xe lại đi”, Lôi Tuấn nghiêm giọng nói.
“Anh có thái độ gì thế?”, Kim Ngọc Đa nói.
“Nhanh”.
“Hừ!”
Kim Ngọc Đa rất tức giận, nhưng vẫn dừng xe bên lề đường.
Lôi Tuấn nhảy xuống xe, đồng thời chiếc xe phía sau cũng chạy đến.
Cửa xe mở ra, một người bước xuống, chính là mặt sẹo.
“Anh Tuấn, tôi đến rồi”, mặt sẹo vội vàng nói.
“Lên xe”.
Lôi Tuấn kéo Kim Ngọc Đa từ siêu xe xuống rồi nhét cô ta vào ghế sau của xe địa hình, sau đó cũng nhảy lên xe.
Mặt sẹo ngồi ở ghế phụ, chỉ đường.
“Sao anh lại thô bạo như vậy chứ?”, Kim Ngọc Đa tức giận nói.
“Đưa cô đi, sợ một mình cô ở đây không an toàn, đến nơi thì cô ngồi yên trên xe”, Lôi Tuấn lạnh lùng nói.
“Tôi mách anh trai tôi, anh bắt nạt tôi”, Kim Ngọc Đa uất ức nói.
“Tùy”.
Lúc này Lôi Tuấn chỉ nghĩ đến cô bé kia.
Dáng vẻ đáng thương ấy.
Dáng vẻ cô bé gọi bố…
“Anh Tuấn, phía trước là đến nơi rồi”, mặt sẹo thăm dò nói.
Lôi Tuấn cúi đầu, phát hiện nơi này chỉ là một khu đất hoang, gần như không một bóng người, trước mặt có một bãi xe hơi phế liệu lớn, còn có một tòa nhà nhỏ hai tầng, chiếc xe van kia đang đậu ở dưới tầng.
VietWriter.vn
Đoàn người Lôi Tuấn dừng lại, tất cả bước xuống xe.
Đương nhiên, trừ Kim Ngọc Đa ra.
Bởi vì mặt sẹo quá gấp gáp nên dẫn đến chưa tới một trăm người, nhưng vậy cũng đủ rồi.
“Lục soát đi, tìm một cô bé”, Lôi Tuấn ra lệnh.
“Anh Tuấn, cô bé đó như thế nào?”, mặt sẹo bất giác hỏi.
“Một…”
Lôi Tuấn ngừng một lát, lại nói: “Tóm lại cứ thấy cô bé thì đưa đến đây là được”.
“Tuân mệnh”.
Mặt sẹo lập tức giơ tay nói: “Nhanh lên, nhanh lên, tất cả nhanh khống chế những tên canh gác ở đây, thấy cô bé nào thì cứ đưa đến đây cho đại ca tôi”.
Một đám thuộc hạ ùa ra tứ phía.
Không bao lâu sau, ở tầng hai trong tòa nhà nhỏ, một ông già bị lôi ra ngoài.
Sau khi tra hỏi, ông già này là một người không bình thường, hỏi gì cũng không biết.
Mặt sẹo dẫn đám đàn em xông vào bãi phế liệu lớn…
“Anh không phải là tên biến thái đấy chứ?”
Kim Ngọc Đa ngồi trên xe, ló đầu ra ngoài hỏi Lôi Tuấn.
“Xin lỗi cô Kim, có việc gấp nên mới đưa cô đến đây”, Lôi Tuấn thấp giọng nói.
“Rốt cuộc anh đang tìm gì vậy?”
“Chuyện này không liên quan đến cô, đợi lát nữa tôi bảo người đưa cô về”.
“Này, tôi vừa giúp anh đấy, thái độ của anh không thể tốt hơn chút sao?”, Kim Ngọc Đa tức giận nói.
“Cũng được”.
Lôi Tuấn nhìn cô nhe răng cười.
“Thôi bỏ đi, cười xấu chết đi được”.
Kim Ngọc Đa thở dài, chậm rãi bước xuống xe.
Lôi Tuấn châm một điếu thuốc, anh đứng trong gió như một người khổng lồ.
Kim Ngọc Đa nhìn bóng lưng anh, nhất thời có chút mê mẩn.
Người đàn ông này có thể khiến anh trai mình cung kính như vậy, rốt cuộc là ai?
Lôi Tuấn đang tìm gì vậy?
Một cô bé?
Anh hơi hung dữ một chút, nhưng lại rất đàn ông.
Làm bạn trai có lẽ cũng không tệ.
“Ôi, mình đang nghĩ gì vậy”, Kim Ngọc Đa thốt lên.
“Sao vậy?”, Lôi Tuấn hỏi.
“Không có gì”.
Kim Ngọc Đa bước lên trước vài bước, hỏi: “Không phải anh…có con gái riêng đấy chứ?”
“Gì cơ?”, Lôi Tuấn đột nhiên trừng mắt.
“Tôi đùa thôi mà, gì mà hung dữ quá vậy?”, Kim Ngọc Đa lùi lại một bước.
“Con gái riêng?”
Lôi Tuấn đột nhiên rơi vào trầm tư.
Nhưng rất nhanh ngay sau đó, anh đã bị tiếng hét cắt ngang.
“Anh Tuấn, anh Tuấn…”
Mặt sẹo thở hồng hộc chạy đến, nói: “Bé gái mà anh nói, tìm được rồi”.
“Người đâu, sao không đưa đến đây?”, Lôi Tuấn lạnh lùng hỏi.
“Anh Tuấn, vẫn là phiền anh đến đó xem một chút!”
“Rốt cuộc là như thế nào?”
“Không chỉ có mình bé gái đó, chúng tôi còn tìm được một chiếc xe”.
Mặt sẹo nói xong, vô cùng căng thẳng nhìn Lôi Tuấn, sợ lời hắn nói sẽ đắc tội vị điện chủ này.
“Dẫn đường”.
Lôi Tuấn không hỏi nhiều, anh nóng lòng muốn gặp cô bé ấy.
Để đảm bảo an toàn, Kim Ngọc Đa cũng đi theo.
Mặt sẹo dẫn Lôi Tuấn đi vòng quanh, qua rất nhiều ngã rẽ, băng qua vô số chiếc xe phế liệu, dưới sự dẫn đường của đám đàn em, cuối cùng cũng đến được điểm cuối cùng.
Đây là một con sông nhỏ phía sau bãi phế liệu, cỏ dại mọc um tùm, chỉ có một con đường duy nhất.
Một chiếc xe buýt bị hỏng, trên cửa sổ xe có một hàng rào bảo vệ vừa được hàn lên.
Rất nhiều thuộc hạ của mặt sẹo đang bao vây quanh chiếc xe này.
Một người đàn ông tóc húi cua bị đám đàn em đạp dưới chân.
“Chuyện gì vậy?”, Lôi Tuấn hỏi.
“Anh Tuấn, tên này canh gác ở đây”.
“Cô bé đâu?”
“Thưa anh Tuấn, trên xe ạ…”
Mặt sẹo thấy Lôi Tuấn định bước lên, vội nói: “Anh nên chuẩn bị tâm lý trước”.
Lôi Tuấn cau mày, tiếp tục bước lên.
“Anh Tuấn!”
Đám đàn em lớn tiếng gọi.
Lôi Tuấn tùy tiện phất tay, qua sự chỉ dẫn của một đứa đàn em, nhảy lên xe.
Trong chiếc xe khách này, trống rỗng không có gì cả.
Nói là một chiếc xe, nhưng chẳng khác nào một cái cũi.
Lôi Tuấn vừa bước lên, anh lập tức ngây người!
“A…”
Sau đó, là tiếng kêu vang dội của Kim Ngọc Đa.
“Đưa cô ta xuống đi”, Lôi Tuấn nhẹ giọng nói.
Mặt sẹo lập tức ra lệnh cho mấy đứa đàn em kéo Kim Ngọc Đa xuống xe.
Mặt Lôi Tuấn lạnh băng, anh cúi người, nhất thời không dám tin vào những gì vừa thấy!
Chiến trường.
Xác chết chất chồng khắp nơi.
Những chuyện này đối với Lôi Tuấn mà nói, là chuyện thường ngày.
Nhưng lúc này, cảnh tượng trong chiếc xe phế liệu lại khiến anh trợn tròn mắt, không thể tin được!
Trong xe, vừa lạnh vừa ẩm ướt.
Dưới nền bừa bãi lầy lội, bốc mùi hôi thối, những thứ đó có lẽ là phân và nước tiểu.
Mười mấy bé gái quần áo xộc xệch, đầu tóc rối bù, có cao có thấp, nhưng bé nào cũng gầy trơ xương, đám nhỏ hoảng loạn chen chúc nhau, ánh mắt đầy sợ hãi, tựa như một bầy chim trụi lông đang run rẩy!
“Mặt sẹo”.
Lôi Tuấn đột nhiên cảm thấy tim mình nhói lên, thuận tay đưa lên ôm ngực.
“Anh Tuấn, anh sao vậy?”, mặt sẹo căng thẳng hỏi.
“Đây là nhân gian…hay là địa ngục?”
“Đây…”
Mặt sẹo là đại ca thường xuyên nhuốm máu, cũng được xem là quen với những cảnh khốc liệt.
Nhưng lúc này, hắn cũng rất đau lòng.
Người bình thường đều khó có thể chấp nhận được cảnh này.
Còn những bé gái này lại bị kẻ nào nhốt ở đây?
“Anh…hừ!”
Kim Ngọc Đa không nói nữa, tập trung lái xe.
Mặc dù trình độ lái xe của cô ta ở mức trung bình, nhưng dù sao thì chiếc xe này cũng thuộc loại tốt, phía trước chỉ là một chiếc xe tải mà thôi, đuổi kịp không khó.
Nhưng ra khỏi thành phố, vào khu vực ngoại ô, đường sá càng tồi tệ hơn.
Trên đoạn đường gập ghềnh đầy ổ gà, siêu xe hoàn toàn không thể chạy nhanh được.
Rất nhanh ngay sau đó, chiếc xe van kia đã biến mất.
Sau lưng vang lên tiếng còi inh ỏi.
Lôi Tuấn quay đầu lại nhìn, phát hiện có mấy chiếc xe địa hình, còn có thêm vài chiếc xe van nữa.
“Dừng xe lại đi”, Lôi Tuấn nghiêm giọng nói.
“Anh có thái độ gì thế?”, Kim Ngọc Đa nói.
“Nhanh”.
“Hừ!”
Kim Ngọc Đa rất tức giận, nhưng vẫn dừng xe bên lề đường.
Lôi Tuấn nhảy xuống xe, đồng thời chiếc xe phía sau cũng chạy đến.
Cửa xe mở ra, một người bước xuống, chính là mặt sẹo.
“Anh Tuấn, tôi đến rồi”, mặt sẹo vội vàng nói.
“Lên xe”.
Lôi Tuấn kéo Kim Ngọc Đa từ siêu xe xuống rồi nhét cô ta vào ghế sau của xe địa hình, sau đó cũng nhảy lên xe.
Mặt sẹo ngồi ở ghế phụ, chỉ đường.
“Sao anh lại thô bạo như vậy chứ?”, Kim Ngọc Đa tức giận nói.
“Đưa cô đi, sợ một mình cô ở đây không an toàn, đến nơi thì cô ngồi yên trên xe”, Lôi Tuấn lạnh lùng nói.
“Tôi mách anh trai tôi, anh bắt nạt tôi”, Kim Ngọc Đa uất ức nói.
“Tùy”.
Lúc này Lôi Tuấn chỉ nghĩ đến cô bé kia.
Dáng vẻ đáng thương ấy.
Dáng vẻ cô bé gọi bố…
“Anh Tuấn, phía trước là đến nơi rồi”, mặt sẹo thăm dò nói.
Lôi Tuấn cúi đầu, phát hiện nơi này chỉ là một khu đất hoang, gần như không một bóng người, trước mặt có một bãi xe hơi phế liệu lớn, còn có một tòa nhà nhỏ hai tầng, chiếc xe van kia đang đậu ở dưới tầng.
VietWriter.vn
Đoàn người Lôi Tuấn dừng lại, tất cả bước xuống xe.
Đương nhiên, trừ Kim Ngọc Đa ra.
Bởi vì mặt sẹo quá gấp gáp nên dẫn đến chưa tới một trăm người, nhưng vậy cũng đủ rồi.
“Lục soát đi, tìm một cô bé”, Lôi Tuấn ra lệnh.
“Anh Tuấn, cô bé đó như thế nào?”, mặt sẹo bất giác hỏi.
“Một…”
Lôi Tuấn ngừng một lát, lại nói: “Tóm lại cứ thấy cô bé thì đưa đến đây là được”.
“Tuân mệnh”.
Mặt sẹo lập tức giơ tay nói: “Nhanh lên, nhanh lên, tất cả nhanh khống chế những tên canh gác ở đây, thấy cô bé nào thì cứ đưa đến đây cho đại ca tôi”.
Một đám thuộc hạ ùa ra tứ phía.
Không bao lâu sau, ở tầng hai trong tòa nhà nhỏ, một ông già bị lôi ra ngoài.
Sau khi tra hỏi, ông già này là một người không bình thường, hỏi gì cũng không biết.
Mặt sẹo dẫn đám đàn em xông vào bãi phế liệu lớn…
“Anh không phải là tên biến thái đấy chứ?”
Kim Ngọc Đa ngồi trên xe, ló đầu ra ngoài hỏi Lôi Tuấn.
“Xin lỗi cô Kim, có việc gấp nên mới đưa cô đến đây”, Lôi Tuấn thấp giọng nói.
“Rốt cuộc anh đang tìm gì vậy?”
“Chuyện này không liên quan đến cô, đợi lát nữa tôi bảo người đưa cô về”.
“Này, tôi vừa giúp anh đấy, thái độ của anh không thể tốt hơn chút sao?”, Kim Ngọc Đa tức giận nói.
“Cũng được”.
Lôi Tuấn nhìn cô nhe răng cười.
“Thôi bỏ đi, cười xấu chết đi được”.
Kim Ngọc Đa thở dài, chậm rãi bước xuống xe.
Lôi Tuấn châm một điếu thuốc, anh đứng trong gió như một người khổng lồ.
Kim Ngọc Đa nhìn bóng lưng anh, nhất thời có chút mê mẩn.
Người đàn ông này có thể khiến anh trai mình cung kính như vậy, rốt cuộc là ai?
Lôi Tuấn đang tìm gì vậy?
Một cô bé?
Anh hơi hung dữ một chút, nhưng lại rất đàn ông.
Làm bạn trai có lẽ cũng không tệ.
“Ôi, mình đang nghĩ gì vậy”, Kim Ngọc Đa thốt lên.
“Sao vậy?”, Lôi Tuấn hỏi.
“Không có gì”.
Kim Ngọc Đa bước lên trước vài bước, hỏi: “Không phải anh…có con gái riêng đấy chứ?”
“Gì cơ?”, Lôi Tuấn đột nhiên trừng mắt.
“Tôi đùa thôi mà, gì mà hung dữ quá vậy?”, Kim Ngọc Đa lùi lại một bước.
“Con gái riêng?”
Lôi Tuấn đột nhiên rơi vào trầm tư.
Nhưng rất nhanh ngay sau đó, anh đã bị tiếng hét cắt ngang.
“Anh Tuấn, anh Tuấn…”
Mặt sẹo thở hồng hộc chạy đến, nói: “Bé gái mà anh nói, tìm được rồi”.
“Người đâu, sao không đưa đến đây?”, Lôi Tuấn lạnh lùng hỏi.
“Anh Tuấn, vẫn là phiền anh đến đó xem một chút!”
“Rốt cuộc là như thế nào?”
“Không chỉ có mình bé gái đó, chúng tôi còn tìm được một chiếc xe”.
Mặt sẹo nói xong, vô cùng căng thẳng nhìn Lôi Tuấn, sợ lời hắn nói sẽ đắc tội vị điện chủ này.
“Dẫn đường”.
Lôi Tuấn không hỏi nhiều, anh nóng lòng muốn gặp cô bé ấy.
Để đảm bảo an toàn, Kim Ngọc Đa cũng đi theo.
Mặt sẹo dẫn Lôi Tuấn đi vòng quanh, qua rất nhiều ngã rẽ, băng qua vô số chiếc xe phế liệu, dưới sự dẫn đường của đám đàn em, cuối cùng cũng đến được điểm cuối cùng.
Đây là một con sông nhỏ phía sau bãi phế liệu, cỏ dại mọc um tùm, chỉ có một con đường duy nhất.
Một chiếc xe buýt bị hỏng, trên cửa sổ xe có một hàng rào bảo vệ vừa được hàn lên.
Rất nhiều thuộc hạ của mặt sẹo đang bao vây quanh chiếc xe này.
Một người đàn ông tóc húi cua bị đám đàn em đạp dưới chân.
“Chuyện gì vậy?”, Lôi Tuấn hỏi.
“Anh Tuấn, tên này canh gác ở đây”.
“Cô bé đâu?”
“Thưa anh Tuấn, trên xe ạ…”
Mặt sẹo thấy Lôi Tuấn định bước lên, vội nói: “Anh nên chuẩn bị tâm lý trước”.
Lôi Tuấn cau mày, tiếp tục bước lên.
“Anh Tuấn!”
Đám đàn em lớn tiếng gọi.
Lôi Tuấn tùy tiện phất tay, qua sự chỉ dẫn của một đứa đàn em, nhảy lên xe.
Trong chiếc xe khách này, trống rỗng không có gì cả.
Nói là một chiếc xe, nhưng chẳng khác nào một cái cũi.
Lôi Tuấn vừa bước lên, anh lập tức ngây người!
“A…”
Sau đó, là tiếng kêu vang dội của Kim Ngọc Đa.
“Đưa cô ta xuống đi”, Lôi Tuấn nhẹ giọng nói.
Mặt sẹo lập tức ra lệnh cho mấy đứa đàn em kéo Kim Ngọc Đa xuống xe.
Mặt Lôi Tuấn lạnh băng, anh cúi người, nhất thời không dám tin vào những gì vừa thấy!
Chiến trường.
Xác chết chất chồng khắp nơi.
Những chuyện này đối với Lôi Tuấn mà nói, là chuyện thường ngày.
Nhưng lúc này, cảnh tượng trong chiếc xe phế liệu lại khiến anh trợn tròn mắt, không thể tin được!
Trong xe, vừa lạnh vừa ẩm ướt.
Dưới nền bừa bãi lầy lội, bốc mùi hôi thối, những thứ đó có lẽ là phân và nước tiểu.
Mười mấy bé gái quần áo xộc xệch, đầu tóc rối bù, có cao có thấp, nhưng bé nào cũng gầy trơ xương, đám nhỏ hoảng loạn chen chúc nhau, ánh mắt đầy sợ hãi, tựa như một bầy chim trụi lông đang run rẩy!
“Mặt sẹo”.
Lôi Tuấn đột nhiên cảm thấy tim mình nhói lên, thuận tay đưa lên ôm ngực.
“Anh Tuấn, anh sao vậy?”, mặt sẹo căng thẳng hỏi.
“Đây là nhân gian…hay là địa ngục?”
“Đây…”
Mặt sẹo là đại ca thường xuyên nhuốm máu, cũng được xem là quen với những cảnh khốc liệt.
Nhưng lúc này, hắn cũng rất đau lòng.
Người bình thường đều khó có thể chấp nhận được cảnh này.
Còn những bé gái này lại bị kẻ nào nhốt ở đây?
Bình luận facebook