Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 41: Câu lạc bộ Hắc Long
Đại ca của mày là ai?
Thái độ của Trần Quang khác thường, khinh bỉ nhìn mặt sẹo.
“Ông to gan thật đấy!”, mặt sẹo cười nhạt nói.
“Tao nói này mặt sẹo”.
Trần Quang giễu cợt: "Người khác đều sợ mày, nhưng ông đây không sợ mày đâu, mày chẳng qua chỉ là một tên côn đồ bất tài, dựa vào mối quan hệ với sở tác chiến để giả danh lừa bịp, mày tưởng nhà họ Trần tao không có gốc gác sao?"
“Vậy thì tôi sẽ nhổ tận gốc của ông”.
Đột nhiên một giọng nói cứng rắn vang lên.
Đám đàn em vội né ra hai bên, Lôi Tuấn sải bước tới trước.
“Là mày?”
Trần Quang khẽ giật mình.
Đối với Lôi Tuấn, Trần Quang đã nghe ngóng từ rất nhiều nơi.
Tiếc là tin tức về Lôi Tuấn quá ít, thậm chí nhiều người còn không dám nhắc đến anh, tránh còn không kịp.
Nhưng Trần Quang không nghĩ Lôi Tuấn là người có địa vị quyền lực.
Cùng lắm cũng chỉ là cậu chủ của một gia tộc ở thủ đô, giả heo ăn thịt hổ mà thôi.
Còn đằng sau nhà họ Trần, lại có một con rồng khổng lồ.
“Bố”.
Trần Uy bước lên trước, thấp giọng nói: “Bãi phế liệu xảy ra chuyện rồi”.
“Cái gì?”
Trần Quang tức giận hét lên, hướng về phía Lôi Tuấn quát lớn: "Bãi phế liệu...là do mày làm sao?"
“Không sai”.
Lôi Tuấn chế nhạo: "Xem ra, quả nhiên là nhà họ Trần làm chuyện ác".
“Mau nói đi, những đứa nhóc đó đi đâu rồi?”, Trần Quang lớn tiếng hỏi.
“Được tôi cứu rồi”, Lôi Tuấn nhướng mày.
“Lôi Tuấn, mày to gan thật đấy!”
Trần Quang hét lên, ánh mắt nham hiểm: "Chuyện đến nước này rồi, tao cũng không giấu giếm nữa. Ông chủ đứng sau nhà họ Trần bọn tao là trưởng ty của sở tác chiến. Cho dù người chống lưng của mày là Ngô Bân đến đây, con mẹ nó cũng không dám làm gì".
“Người chống lưng của tôi?”
Lôi Tuấn nói, cười với mặt sẹo.
“Hahahaha…”
Mặt sẹo cũng điên cuồng cười lớn, không kiêng nể gì cả.
Trưởng ty sở tác chiến, là một vị trí quan trọng, xếp trên cả sĩ quan Ngô Bân.
VietWriter.vn
Nếu như trước đây nghe đến hai chữ “trưởng ty” thì mặt sẹo nhất định sẽ rất sợ hãi, dù sao cấp bậc của Ngô Bân và trưởng ty chênh lệch rất nhiều.
Nhưng bây giờ, đại ca của mặt sẹo là Lôi Tuấn.
Lôi Tuấn là ai chứ?
Đừng nói là trưởng ty, cho dù là người có địa vị cao nhất sở tác chiến của thành Hương Giang thì Lôi Tuấn cũng có thể giết trong nháy mắt.
“Tao cho bọn mày một phút, nếu còn không cút đi, hậu quả tự chịu”.
Trần Quang làm nhiều việc ác, ông ta cho rằng bản thân có trưởng ty làm hậu thuẫn, nên hoàn toàn không thèm để ý tới mặt sẹo và Lôi Tuấn.
“Đánh cho tôi”, Lôi Tuấn hờ hững nói.
“Các anh em, lên…”
Mặt sẹo vừa ra lệnh, tên dẫn đầu đã xông tới trước.
Đám thuộc hạ điên cuồng lao vào đấm đá…
Đám bảo vệ nhà họ Trần thi nhau tháo chạy, không ngờ hai bố con nhà họ Trần lại có chút công phu, trực tiếp xông lên chiến đấu kịch liệt với đám đàn em của mặt sẹo.
Tiếc là đàn em của mặt sẹo quá đông, sức lực lớn mạnh nên chiếm thế thượng phong.
Bên ngoài biệt thự, đột nhiên có tiếng phanh gấp...
Không lâu sau, một đám người mặc đồ bảo vệ vội vàng xông vào.
“Hahahaha…”
Trần Uy hét lên: "Lôi Tuấn, không phải mày rất ra vẻ sao, người của tao đến rồi, nếu như hôm nay mày đã đến, vậy thì con mẹ nó đừng nghĩ đến chuyện rời khỏi đây".
“Bảo vệ anh Tuấn”, mặt sẹo lập tức nói.
“Mặt sẹo, không cần quan tâm đến tôi, cứ thoải mái mà đánh”.
Lôi Tuấn dựa lưng vào ghế sô pha, lặng lẽ châm một điếu thuốc.
Anh cố gắng xả hết cơn giận trong lòng mình, dù sao đây cũng là khu vực thành thị, nếu như anh không kiềm chế được mà trút hết, e là khó mà thu dọn được, anh căm ghét sự hung ác của nhà họ Trần, nhưng lại không muốn đại khai sát giới ở đây.
Mặt sẹo không thèm để ý đám người mới đến này.
Bảo vệ của nhà họ Trần rất nhiều, nhưng đều là những kẻ trông thì được nhưng không làm được gì.
Còn số đàn em của mặt sẹo đều là cao thủ trăm lần chinh chiến, ra tay cực kỳ độc ác.
Không lâu sau, một tiếng hét thảm thiết vang lên, tất cả bảo vệ nhà họ Trần đã bị đánh bại.
Hai bố con nhà họ Trần cũng bị khống chế.
“Em rể à, chị không liên quan gì cả”.
Tần Mỹ Ngọc đứng nép trong góc khuất, sợ hãi đến mức muốn trốn chạy.
Lôi Tuấn đã phát hiện ra cô ta từ lâu, nhưng anh không thèm để ý.
Mặt sẹo thấy Lôi Tuấn không nói gì, nên cũng không ngăn cản.
Tần Mỹ Ngọc hoảng sợ chạy trốn…
“Lôi qua đây”, Lôi Tuấn nói.
Rất nhanh, hai bố con nhà họ Trần đã bị người của mặt sẹo khống chế, đè xuống dưới chân Lôi Tuấn.
“Lôi Tuấn, mày gây chuyện lớn rồi”, Trần Uy hét lên.
“Mày biết đại ca tao là ai không? Mày xong đời rồi”, Trần Uy càng huênh hoang hơn nói.
“Tự tìm đường chết”.
Lôi Tuấn xách cổ áo Trần Quang lên, anh vung tay một cái, cả người Trần Quang liền đập mạnh lên trần nhà, sau đó ngã xuống đất cái rầm, bất tỉnh.
“Mày muốn chết sao?”
Lôi Tuấn túm tóc Trần Uy, giữ đầu hắn ta ở trước mặt, lạnh lùng nói: "Cho dù là trưởng ty của sở tác chiến có mặt ở đây, cũng không cứu được mày đâu. Bây giờ tao không có thời gian chơi với mày, nói, cô bé đâu rồi?"
“Có gan thì mày giết tao đi”.
Trần Uy vẫn không chịu thua, nói.
Bốp, bốp…
Lôi Tuấn giơ tay lên tát hai phát vào mặt hắn ta.
Hai chiếc răng cửa văng ra khỏi miệng Trần Uy, hắn ta bị đánh đến nỗi máu mũi tuôn trào.
Lôi Tuấn với lấy con dao găm trên tay mặt sẹo.
Dao vừa vung ra…
Một bên tai của Trần Uy liền rơi xuống đất!
“Nói mau!”
Lôi Tuấn trực tiếp đâm con dao găm xuống vai Trần Uy.
“Anh Tuấn tha mạng!”
Trần Uy điên cuồng gào thét, hắn ta không thể ngờ được, bản thân đã thị oai kể tên trưởng ty của sở tác chiến ra rồi nhưng Lôi Tuấn vẫn dám giết hắn ta, lẽ nào tên ở rể này điên rồi sao?
Nhưng chuyện đến nước này, vì mạng sống hắn ta không dám huênh hoang nữa.
“Cô bé nào?”, giọng Trần Uy thảm thiết, hỏi.
“Khoảng sáu bảy tuổi, đôi mắt rất đẹp”, Lôi Tuấn vô cùng sốt ruột.
“Những cô bé đó không phải được anh cứu rồi sao?”
“Còn một bé gái nữa, không biết đi đâu”.
“Tôi biết, tôi biết…”
Trần Uy lập tức hét lên: "Bé gái đó, có lẽ là bị anh Long bắt đi rồi".
“Ai là anh Long, ở đâu?”
Lôi Tuấn lại túm cổ Trần Uy lên, người hắn ta dính đầy máu.
“Anh Tuấn, nghe tôi nói”.
Trần Uy sợ hãi, vội vàng giải thích: "Nhà họ Trần chúng tôi chỉ phụ trách liên hệ với người mua. Trưởng ty của sở tác chiến mới là người chỉ đạo, còn ông chủ thực sự của vụ làm ăn này chính là câu lạc bộ Hắc Long, là câu lạc bộ Hắc Long đấy, anh có chọi lại không?"
“Câu lạc bộ Hắc Long?”
Lôi Tuấn ném Trần Uy qua một bên, quay đầu hỏi mặt sẹo: "Cậu biết câu lạc bộ Hắc Long không?"
“Anh Tuấn”.
Mặt sẹo hít sâu một hơi, nói: "Tôi biết câu lạc bộ Hắc Long, đây là một tổ chức hắc ám bên ngoài thành Hương Giang. Ông chủ tên là Long Lân, còn có em trai là Long Nha, rất nổi tiếng trong những năm gần đây, dưới trướng có khoảng mười ngàn thuộc hạ".
Mặt sẹo ngừng lại một lát, rồi nói tiếp: "Nếu là tôi, quả thực không dám đụng đến..."
“Cậu thấy tôi có thể không?”, Lôi Tuấn bình tĩnh hỏi.
"Anh Tuấn, nếu anh thật sự muốn đối phó câu lạc bộ Hắc Long, tôi nghĩ nên thông báo với sĩ quan Hồ một tiếng!"
“Không cần”.
Lôi Tuấn cười khẩy nói: "Chỉ là một câu lạc bộ Hắc Long là thôi, không cần phải làm phiền cô ấy, tập hợp tất cả người của cậu lại, đêm nay chúng ta sẽ xuất phát ngay, nhất định phải tìm được cô bé đó sớm nhất có thể”.
“Tuân mệnh”.
Mặc dù mặt sẹo rất lo lắng, nhưng đại ca của hắn là Lôi Tuấn, vì vậy hắn đã gạt bỏ do dự qua một bên.
“Anh Tuấn, nhà họ Trần thì sao ạ?”, mặt sẹo hỏi.
“Trở về sẽ tìm bọn chúng tính sổ sau”.
Lôi Tuấn nói xong liền đứng dậy rời đi...
Mặt sẹo đạp Trần Uy hai đạp, sau đó lại nhổ vài bãi nước bọt.
“Đồ rác rưởi, súc sinh, đợi tao quay lại sẽ đánh chết mày”.
“Anh em, gọi thêm người đi”.
Mặt sẹo đi theo phía sau Lôi Tuấn, lập tức ra lệnh cho đàn em của mình gọi điện thoại tập hợp thêm người.
Đám đàn em lần lượt bắt đầu gọi điện thoại.
Nhà họ Trần lúc này, một mớ hỗn độn.
Trần Quang vẫn hôn mê bất tỉnh, tên bảo vệ bị đánh bại cũng đang vô cùng hoảng sợ.
Trần Uy nằm bẹp trên mặt đất, máu chảy đầy mặt.
Hắn ta cười quái dị: "Mày giỏi lắm Lôi Tuấn, rượu mời không uống lại muốn uống rượu phạt. Nếu như mày đã chủ động tìm đường chết, thì cũng không trách tao được".
“Cậu chủ, cậu không sao chứ ạ?”
Quản gia chạy ra ngoài, căng thẳng hỏi.
“Mẹ nó, đỡ tôi dậy”.
Trần Uy rống lên, cố gắng bò lên ghế sô pha, gọi một cuộc điện thoại.
"Anh Long, xảy ra chuyện rồi…"
Thái độ của Trần Quang khác thường, khinh bỉ nhìn mặt sẹo.
“Ông to gan thật đấy!”, mặt sẹo cười nhạt nói.
“Tao nói này mặt sẹo”.
Trần Quang giễu cợt: "Người khác đều sợ mày, nhưng ông đây không sợ mày đâu, mày chẳng qua chỉ là một tên côn đồ bất tài, dựa vào mối quan hệ với sở tác chiến để giả danh lừa bịp, mày tưởng nhà họ Trần tao không có gốc gác sao?"
“Vậy thì tôi sẽ nhổ tận gốc của ông”.
Đột nhiên một giọng nói cứng rắn vang lên.
Đám đàn em vội né ra hai bên, Lôi Tuấn sải bước tới trước.
“Là mày?”
Trần Quang khẽ giật mình.
Đối với Lôi Tuấn, Trần Quang đã nghe ngóng từ rất nhiều nơi.
Tiếc là tin tức về Lôi Tuấn quá ít, thậm chí nhiều người còn không dám nhắc đến anh, tránh còn không kịp.
Nhưng Trần Quang không nghĩ Lôi Tuấn là người có địa vị quyền lực.
Cùng lắm cũng chỉ là cậu chủ của một gia tộc ở thủ đô, giả heo ăn thịt hổ mà thôi.
Còn đằng sau nhà họ Trần, lại có một con rồng khổng lồ.
“Bố”.
Trần Uy bước lên trước, thấp giọng nói: “Bãi phế liệu xảy ra chuyện rồi”.
“Cái gì?”
Trần Quang tức giận hét lên, hướng về phía Lôi Tuấn quát lớn: "Bãi phế liệu...là do mày làm sao?"
“Không sai”.
Lôi Tuấn chế nhạo: "Xem ra, quả nhiên là nhà họ Trần làm chuyện ác".
“Mau nói đi, những đứa nhóc đó đi đâu rồi?”, Trần Quang lớn tiếng hỏi.
“Được tôi cứu rồi”, Lôi Tuấn nhướng mày.
“Lôi Tuấn, mày to gan thật đấy!”
Trần Quang hét lên, ánh mắt nham hiểm: "Chuyện đến nước này rồi, tao cũng không giấu giếm nữa. Ông chủ đứng sau nhà họ Trần bọn tao là trưởng ty của sở tác chiến. Cho dù người chống lưng của mày là Ngô Bân đến đây, con mẹ nó cũng không dám làm gì".
“Người chống lưng của tôi?”
Lôi Tuấn nói, cười với mặt sẹo.
“Hahahaha…”
Mặt sẹo cũng điên cuồng cười lớn, không kiêng nể gì cả.
Trưởng ty sở tác chiến, là một vị trí quan trọng, xếp trên cả sĩ quan Ngô Bân.
VietWriter.vn
Nếu như trước đây nghe đến hai chữ “trưởng ty” thì mặt sẹo nhất định sẽ rất sợ hãi, dù sao cấp bậc của Ngô Bân và trưởng ty chênh lệch rất nhiều.
Nhưng bây giờ, đại ca của mặt sẹo là Lôi Tuấn.
Lôi Tuấn là ai chứ?
Đừng nói là trưởng ty, cho dù là người có địa vị cao nhất sở tác chiến của thành Hương Giang thì Lôi Tuấn cũng có thể giết trong nháy mắt.
“Tao cho bọn mày một phút, nếu còn không cút đi, hậu quả tự chịu”.
Trần Quang làm nhiều việc ác, ông ta cho rằng bản thân có trưởng ty làm hậu thuẫn, nên hoàn toàn không thèm để ý tới mặt sẹo và Lôi Tuấn.
“Đánh cho tôi”, Lôi Tuấn hờ hững nói.
“Các anh em, lên…”
Mặt sẹo vừa ra lệnh, tên dẫn đầu đã xông tới trước.
Đám thuộc hạ điên cuồng lao vào đấm đá…
Đám bảo vệ nhà họ Trần thi nhau tháo chạy, không ngờ hai bố con nhà họ Trần lại có chút công phu, trực tiếp xông lên chiến đấu kịch liệt với đám đàn em của mặt sẹo.
Tiếc là đàn em của mặt sẹo quá đông, sức lực lớn mạnh nên chiếm thế thượng phong.
Bên ngoài biệt thự, đột nhiên có tiếng phanh gấp...
Không lâu sau, một đám người mặc đồ bảo vệ vội vàng xông vào.
“Hahahaha…”
Trần Uy hét lên: "Lôi Tuấn, không phải mày rất ra vẻ sao, người của tao đến rồi, nếu như hôm nay mày đã đến, vậy thì con mẹ nó đừng nghĩ đến chuyện rời khỏi đây".
“Bảo vệ anh Tuấn”, mặt sẹo lập tức nói.
“Mặt sẹo, không cần quan tâm đến tôi, cứ thoải mái mà đánh”.
Lôi Tuấn dựa lưng vào ghế sô pha, lặng lẽ châm một điếu thuốc.
Anh cố gắng xả hết cơn giận trong lòng mình, dù sao đây cũng là khu vực thành thị, nếu như anh không kiềm chế được mà trút hết, e là khó mà thu dọn được, anh căm ghét sự hung ác của nhà họ Trần, nhưng lại không muốn đại khai sát giới ở đây.
Mặt sẹo không thèm để ý đám người mới đến này.
Bảo vệ của nhà họ Trần rất nhiều, nhưng đều là những kẻ trông thì được nhưng không làm được gì.
Còn số đàn em của mặt sẹo đều là cao thủ trăm lần chinh chiến, ra tay cực kỳ độc ác.
Không lâu sau, một tiếng hét thảm thiết vang lên, tất cả bảo vệ nhà họ Trần đã bị đánh bại.
Hai bố con nhà họ Trần cũng bị khống chế.
“Em rể à, chị không liên quan gì cả”.
Tần Mỹ Ngọc đứng nép trong góc khuất, sợ hãi đến mức muốn trốn chạy.
Lôi Tuấn đã phát hiện ra cô ta từ lâu, nhưng anh không thèm để ý.
Mặt sẹo thấy Lôi Tuấn không nói gì, nên cũng không ngăn cản.
Tần Mỹ Ngọc hoảng sợ chạy trốn…
“Lôi qua đây”, Lôi Tuấn nói.
Rất nhanh, hai bố con nhà họ Trần đã bị người của mặt sẹo khống chế, đè xuống dưới chân Lôi Tuấn.
“Lôi Tuấn, mày gây chuyện lớn rồi”, Trần Uy hét lên.
“Mày biết đại ca tao là ai không? Mày xong đời rồi”, Trần Uy càng huênh hoang hơn nói.
“Tự tìm đường chết”.
Lôi Tuấn xách cổ áo Trần Quang lên, anh vung tay một cái, cả người Trần Quang liền đập mạnh lên trần nhà, sau đó ngã xuống đất cái rầm, bất tỉnh.
“Mày muốn chết sao?”
Lôi Tuấn túm tóc Trần Uy, giữ đầu hắn ta ở trước mặt, lạnh lùng nói: "Cho dù là trưởng ty của sở tác chiến có mặt ở đây, cũng không cứu được mày đâu. Bây giờ tao không có thời gian chơi với mày, nói, cô bé đâu rồi?"
“Có gan thì mày giết tao đi”.
Trần Uy vẫn không chịu thua, nói.
Bốp, bốp…
Lôi Tuấn giơ tay lên tát hai phát vào mặt hắn ta.
Hai chiếc răng cửa văng ra khỏi miệng Trần Uy, hắn ta bị đánh đến nỗi máu mũi tuôn trào.
Lôi Tuấn với lấy con dao găm trên tay mặt sẹo.
Dao vừa vung ra…
Một bên tai của Trần Uy liền rơi xuống đất!
“Nói mau!”
Lôi Tuấn trực tiếp đâm con dao găm xuống vai Trần Uy.
“Anh Tuấn tha mạng!”
Trần Uy điên cuồng gào thét, hắn ta không thể ngờ được, bản thân đã thị oai kể tên trưởng ty của sở tác chiến ra rồi nhưng Lôi Tuấn vẫn dám giết hắn ta, lẽ nào tên ở rể này điên rồi sao?
Nhưng chuyện đến nước này, vì mạng sống hắn ta không dám huênh hoang nữa.
“Cô bé nào?”, giọng Trần Uy thảm thiết, hỏi.
“Khoảng sáu bảy tuổi, đôi mắt rất đẹp”, Lôi Tuấn vô cùng sốt ruột.
“Những cô bé đó không phải được anh cứu rồi sao?”
“Còn một bé gái nữa, không biết đi đâu”.
“Tôi biết, tôi biết…”
Trần Uy lập tức hét lên: "Bé gái đó, có lẽ là bị anh Long bắt đi rồi".
“Ai là anh Long, ở đâu?”
Lôi Tuấn lại túm cổ Trần Uy lên, người hắn ta dính đầy máu.
“Anh Tuấn, nghe tôi nói”.
Trần Uy sợ hãi, vội vàng giải thích: "Nhà họ Trần chúng tôi chỉ phụ trách liên hệ với người mua. Trưởng ty của sở tác chiến mới là người chỉ đạo, còn ông chủ thực sự của vụ làm ăn này chính là câu lạc bộ Hắc Long, là câu lạc bộ Hắc Long đấy, anh có chọi lại không?"
“Câu lạc bộ Hắc Long?”
Lôi Tuấn ném Trần Uy qua một bên, quay đầu hỏi mặt sẹo: "Cậu biết câu lạc bộ Hắc Long không?"
“Anh Tuấn”.
Mặt sẹo hít sâu một hơi, nói: "Tôi biết câu lạc bộ Hắc Long, đây là một tổ chức hắc ám bên ngoài thành Hương Giang. Ông chủ tên là Long Lân, còn có em trai là Long Nha, rất nổi tiếng trong những năm gần đây, dưới trướng có khoảng mười ngàn thuộc hạ".
Mặt sẹo ngừng lại một lát, rồi nói tiếp: "Nếu là tôi, quả thực không dám đụng đến..."
“Cậu thấy tôi có thể không?”, Lôi Tuấn bình tĩnh hỏi.
"Anh Tuấn, nếu anh thật sự muốn đối phó câu lạc bộ Hắc Long, tôi nghĩ nên thông báo với sĩ quan Hồ một tiếng!"
“Không cần”.
Lôi Tuấn cười khẩy nói: "Chỉ là một câu lạc bộ Hắc Long là thôi, không cần phải làm phiền cô ấy, tập hợp tất cả người của cậu lại, đêm nay chúng ta sẽ xuất phát ngay, nhất định phải tìm được cô bé đó sớm nhất có thể”.
“Tuân mệnh”.
Mặc dù mặt sẹo rất lo lắng, nhưng đại ca của hắn là Lôi Tuấn, vì vậy hắn đã gạt bỏ do dự qua một bên.
“Anh Tuấn, nhà họ Trần thì sao ạ?”, mặt sẹo hỏi.
“Trở về sẽ tìm bọn chúng tính sổ sau”.
Lôi Tuấn nói xong liền đứng dậy rời đi...
Mặt sẹo đạp Trần Uy hai đạp, sau đó lại nhổ vài bãi nước bọt.
“Đồ rác rưởi, súc sinh, đợi tao quay lại sẽ đánh chết mày”.
“Anh em, gọi thêm người đi”.
Mặt sẹo đi theo phía sau Lôi Tuấn, lập tức ra lệnh cho đàn em của mình gọi điện thoại tập hợp thêm người.
Đám đàn em lần lượt bắt đầu gọi điện thoại.
Nhà họ Trần lúc này, một mớ hỗn độn.
Trần Quang vẫn hôn mê bất tỉnh, tên bảo vệ bị đánh bại cũng đang vô cùng hoảng sợ.
Trần Uy nằm bẹp trên mặt đất, máu chảy đầy mặt.
Hắn ta cười quái dị: "Mày giỏi lắm Lôi Tuấn, rượu mời không uống lại muốn uống rượu phạt. Nếu như mày đã chủ động tìm đường chết, thì cũng không trách tao được".
“Cậu chủ, cậu không sao chứ ạ?”
Quản gia chạy ra ngoài, căng thẳng hỏi.
“Mẹ nó, đỡ tôi dậy”.
Trần Uy rống lên, cố gắng bò lên ghế sô pha, gọi một cuộc điện thoại.
"Anh Long, xảy ra chuyện rồi…"
Bình luận facebook