Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 237 Tôi nhất định sẽ kiên trì đến cùng!”
Còn nếu không kiên trì được, vậy cũng không còn cách nào khác, chỉ có thể nói phương pháp này vốn dĩ không dành cho người bình thường, nói thẳng ra là có hơi vô nhân đạo.
Đến Trung đội Lang Nha cũng không có bao nhiêu đồng đội có thể hoàn thành cả liệu trình này.
Có không ít người bỏ cuộc trong lần bôi thuốc đầu tiên.
Thiên Diệp có thể kiên trì đến bây giờ đã xem như không tệ rồi. Cho dù bây giờ cô có không nhịn được mà bỏ cuộc, Tiêu Sách cũng không hề cảm thấy bất ngờ hay xem nhẹ cô.
Nhưng hiển nhiên, anh đúng là đã hơi xem nhẹ Thiên Diệp rồi.
Bởi vì mặc dù Thiên Diệp không nhịn được mà kêu đau thành tiếng, nhưng từ đầu đến cuối, tay của cô vẫn rất vững chắc, không hề có ý rút ra, hoàn toàn nhờ vào ý chí mạnh mẽ mà kiên trì.
Thời gian cứ chậm chạp trôi qua trong sự kiên trì của cô.
Tám phút...
Mười phút...
Mười hai phút...
Mười lăm phút...
Khi mười lăm phút vừa trôi qua, Thiên Diệp đột nhiên cảm thấy tất cả đau đớn dường như thuỷ triều rút đi, mau chóng biến mất, chỉ là trên tay vẫn còn cảm giác nóng rát.
Nhưng so với sự đau đớn trước đó, cảm giác này ấm áp và thoải mái như được sưởi ấm trong mùa đông vậy.
Cô biết, cuối cùng mình đã kiên trì hoàn thành lần bôi thuốc đầu tiên rồi!
Trong giây phút đó, cô giống như cởi bỏ hết tất cả, cả người đều trượt xuống, toàn thân ướt nhẹp giống như vừa vớt từ trong nước ra.
Quần áo đều dán hết lên người, lộ ra thân hình lồi lõm của cô.
Lúc này, Thiên Diệp cảm thấy giọng mình cũng khàn đi rồi, cơ thể không còn chút sức lực, chỉ muốn nhắm mắt ngủ một giấc thật ngon.
Chậu thuốc trước mặt cô cũng từ màu ngọc lưu ly hổ phách biến thành trong suốt.
Tiêu Sách hơi nể phục nhìn Thiên Diệp, nói: “Nghỉ ngơi một lúc đi, lần bôi thuốc sau sẽ tiến hành vào ba ngày sau, đến lúc đó sẽ càng đau đớn hơn.”
Tiêu Sách nói xong, Thiên Diệp lập tức cảm thấy cơ thể mình run lên một cái.
Nhưng cô cắn răng, gật đầu yếu ớt nói: “Cho dù thế nào, tôi nhất định sẽ kiên trì đến cùng!”
“Ừm, hy vọng là vậy... Sáng sớm ngày mai còn phải lên đường, tôi không làm phiền cô nữa, cô tự mình nghỉ ngơi cho tốt, rồi cảm nhận sự thay đổi đi.”
Nói xong, Tiêu Sách chuẩn bị rời đi. Ý chí mạnh mẽ của Thiên Diệp khiến anh cảm thấy nể phục, nhìn thấy tình hình này, có lẽ cô sẽ có thể hoàn thành lần bôi thuốc thứ hai, thậm chí là lần thứ ba.
Nếu Thiên Diệp thật sự có thể hoàn thành cả một liệu trình bôi thuốc, Tiêu Sách cảm thấy có lẽ cô thật sự có thể trở thành một trong những cô gái mạnh nhất thế giới này.
Nếu thật sự có khi đó, có lẽ ông già đó cũng sẽ cảm thấy hứng thú với Thiên Diệp.
Nhưng những việc này đều phải ít nhất một tháng sau mới biết được kết quả. Tiêu Sách tìm một nơi nghỉ ngơi, ngủ một giấc đến bây giờ rưỡi sáng hôm sau.
Nửa tiếng nữa, anh sẽ phải cùng Cao Cấn Băng rời khỏi thành phố Giang Lăng rồi.
Đến Trung đội Lang Nha cũng không có bao nhiêu đồng đội có thể hoàn thành cả liệu trình này.
Có không ít người bỏ cuộc trong lần bôi thuốc đầu tiên.
Thiên Diệp có thể kiên trì đến bây giờ đã xem như không tệ rồi. Cho dù bây giờ cô có không nhịn được mà bỏ cuộc, Tiêu Sách cũng không hề cảm thấy bất ngờ hay xem nhẹ cô.
Nhưng hiển nhiên, anh đúng là đã hơi xem nhẹ Thiên Diệp rồi.
Bởi vì mặc dù Thiên Diệp không nhịn được mà kêu đau thành tiếng, nhưng từ đầu đến cuối, tay của cô vẫn rất vững chắc, không hề có ý rút ra, hoàn toàn nhờ vào ý chí mạnh mẽ mà kiên trì.
Thời gian cứ chậm chạp trôi qua trong sự kiên trì của cô.
Tám phút...
Mười phút...
Mười hai phút...
Mười lăm phút...
Khi mười lăm phút vừa trôi qua, Thiên Diệp đột nhiên cảm thấy tất cả đau đớn dường như thuỷ triều rút đi, mau chóng biến mất, chỉ là trên tay vẫn còn cảm giác nóng rát.
Nhưng so với sự đau đớn trước đó, cảm giác này ấm áp và thoải mái như được sưởi ấm trong mùa đông vậy.
Cô biết, cuối cùng mình đã kiên trì hoàn thành lần bôi thuốc đầu tiên rồi!
Trong giây phút đó, cô giống như cởi bỏ hết tất cả, cả người đều trượt xuống, toàn thân ướt nhẹp giống như vừa vớt từ trong nước ra.
Quần áo đều dán hết lên người, lộ ra thân hình lồi lõm của cô.
Lúc này, Thiên Diệp cảm thấy giọng mình cũng khàn đi rồi, cơ thể không còn chút sức lực, chỉ muốn nhắm mắt ngủ một giấc thật ngon.
Chậu thuốc trước mặt cô cũng từ màu ngọc lưu ly hổ phách biến thành trong suốt.
Tiêu Sách hơi nể phục nhìn Thiên Diệp, nói: “Nghỉ ngơi một lúc đi, lần bôi thuốc sau sẽ tiến hành vào ba ngày sau, đến lúc đó sẽ càng đau đớn hơn.”
Tiêu Sách nói xong, Thiên Diệp lập tức cảm thấy cơ thể mình run lên một cái.
Nhưng cô cắn răng, gật đầu yếu ớt nói: “Cho dù thế nào, tôi nhất định sẽ kiên trì đến cùng!”
“Ừm, hy vọng là vậy... Sáng sớm ngày mai còn phải lên đường, tôi không làm phiền cô nữa, cô tự mình nghỉ ngơi cho tốt, rồi cảm nhận sự thay đổi đi.”
Nói xong, Tiêu Sách chuẩn bị rời đi. Ý chí mạnh mẽ của Thiên Diệp khiến anh cảm thấy nể phục, nhìn thấy tình hình này, có lẽ cô sẽ có thể hoàn thành lần bôi thuốc thứ hai, thậm chí là lần thứ ba.
Nếu Thiên Diệp thật sự có thể hoàn thành cả một liệu trình bôi thuốc, Tiêu Sách cảm thấy có lẽ cô thật sự có thể trở thành một trong những cô gái mạnh nhất thế giới này.
Nếu thật sự có khi đó, có lẽ ông già đó cũng sẽ cảm thấy hứng thú với Thiên Diệp.
Nhưng những việc này đều phải ít nhất một tháng sau mới biết được kết quả. Tiêu Sách tìm một nơi nghỉ ngơi, ngủ một giấc đến bây giờ rưỡi sáng hôm sau.
Nửa tiếng nữa, anh sẽ phải cùng Cao Cấn Băng rời khỏi thành phố Giang Lăng rồi.
Bình luận facebook