Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 16
Chương 16: Tình cờ gặp khoa khôi của lớp
Phương Mộc mà Tiêu Sách nói là hoa khôi của lớp anh thời cấp ba.
Phương Mộc phóng khoáng, giỏi xã giao, thành tích học tập rất tốt, lại khôn khéo.
Học sinh nam trong lớp lúc đó, hơn một nửa đều theo đuổi cô ấy, Phương Bác cũng theo đuổi nhưng đã bị từ chối.
Bây giờ nhìn thấy Phương Mộc, Tiêu Sách đột nhiên có chút nhớ về năm đó.
“Anh Sách, đang nhìn gì vậy? Say mê thế.” Lúc này, Phương Bác mỉm cười, vỗ vai Tiêu Sách hỏi.
Tiêu Sách chỉ vị trí của Phương Mộc, mỉm cười nói: “Nhìn nữ thần năm đó của cậu kìa, Phương Mộc, không ngờ có thể gặp cô ấy ở đây, có muốn đi chào hỏi không?”
Phương Bác đột nhiên sững sờ, cười khổ nói: “Anh Sách, chuyện trẻ con năm đó, bây giờ đừng nhắc lại nữa, cô ấy sớm đã không phải nữ thần của em nữa rồi.”
“Hơn nữa, em khuyên anh cũng đừng đi chào hỏi làm gì, con người sẽ thay đổi, cô ấy có thể không như những gì anh nghĩ đâu.”
Tiêu Sách nghe thấy lời này thì nhíu mày, mỉm cười nói: “Sao lại nói như vậy? Thằng nhóc này, không phải cậu vẫn chưa quên chuyện bị cô ấy từ chối chứ? Sợ gặp lại cô ấy sao?”
Phương Bác trợn mắt nói: “Chẳng liên quan!”
Anh ấy ghé tai thì thầm với Tiêu Sách: “Anh Sách, chỉ là em nghe được một vài tin đồn không hay về Phương Mộc, nghe nói cô ấy đã trở nên khá là…”
“Tin đồn chưa chắc đã là thật, cho dù như thế nào, gặp bạn cũ cũng phải đi chào hỏi một tiếng.” Tiêu Sách mỉm cười, bước xuống tầng một.
Phương Bác do dự một lát rồi cũng chỉ có thể lắc đầu, đi sau Tiêu Sách.
Lúc hai người xuống tầng, đúng lúc nhạc khiêu vũ kết thúc, Phương Mộc rời khỏi sàn nhảy, đến vị trí ở trong góc, cầm ly rượu trên bàn uống một ngụm.
Cùng bàn với cô ấy còn có một người trung niên tầm ba mươi tuổi.
Toàn thân người trung niên đó đều là hàng hiệu, trên tay đeo một chiếc đồng hồ to vàng óng, chìa khóa xe Porsche để trên bàn, tùy tiện ôm eo Phương Mộc, không kiêng nể gì bước đi.
Nhìn thấy cảnh tượng như vậy, Tiêu Sách và Phương Bác dừng lại.
“Nhìn xem, em đã nói là đừng đi chào hỏi rồi, đi thôi đi thôi…” Phương Bác nhỏ giọng nói.
Tiêu Sách không còn cách nào bèn gật đầu, ý định ban đầu của anh chỉ là muốn tâm sự chuyện trước đây với bạn cũ, nhưng tình huống nhìn thấy lúc này, rõ ràng là không tiện tới làm phiền.
Nhưng lúc anh đang muốn đi, Phương Mộc đã phát hiện ra bọn họ.
“Tiêu Sách! Phương Bác!”
Thấy Phương Mộc phát hiện ra bọn họ, hai người đành phải dừng lại.
Tiêu Sách quay người, mỉm cười chào hỏi: “Phương Mộc, trùng hợp nhỉ, vậy mà lại gặp cậu ở chỗ này.”
Phương Mộc mỉm cười, lập tức biểu cảm đa dạng, nhõng nhẽo nói: “Đúng là trùng hợp, chúng ta đã bảy năm không gặp nhau rồi nhỉ? Nhưng có vẻ cậu sống không được tốt lắm.”
Nói xong, cô ấy quan sát bộ đồng phục quán bar trên người Tiêu Sách, nhếch miệng, lộ ra sự giễu cợt.
“Các cậu làm bảo vệ ở đây? Cuộc sống thế này cũng tệ quá rồi đấy, chẳng trách nhiều năm họp lớp như vậy, hai người các cậu đều không tham gia, hóa ra là không còn mặt mũi để tham gia.”
Cô ấy nói xong, Tiêu Sách và Phương Bác đều sam sầm mặt mũi.
Lúc này Tiêu Sách có chút tin vào những lời Phương Bác nói, con người, quả nhiên sẽ thay đổi!
Trong ấn tượng của anh, Phương Mộc phóng khoáng và rất biết cách nói chuyện. Nhưng lúc này hoàn toàn là đang coi thường và chế giễu bọn họ, không có một chút ý tứ che giấu nào.
Cô ấy dựa vào người đàn ông trung niên, mắt mũi hếch lên, mang vẻ kiêu ngạo và khinh thường.
Lúc này Tiêu Sách không nói nên lời, sớm biết như vậy, anh đã nghe lời của Phương Bác, không đến đây để tự chuốc nhục vào người, tự dưng lại bị chế giễu một trận.
Nhưng, vì là bạn cũ nên Tiêu Sách cũng không trở mặt.
Anh mỉm cười nói: “So với những gì cậu nói, chúng tôi đúng là sống không được tốt lắm, hẹn hôm khác có thời gian chúng ta lại gặp mặt, chúng tôi có việc bận nên đi trước.”
Tiêu Sách chuẩn bị rời đi, Phương Mộc mỉm cười xinh đẹp nói: “Đừng vội đi thế, hai người các cậu là bảo vệ quèn ở quán bar, thì có thể bận bịu cái gì, khó khăn lắm mới gặp nhau, chúng ta cùng tâm sự chuyện cũ.”
“Nhân tiện, để tôi giới thiệu với các cậu, người này là bạn trai của tôi, Lộ Hổ, anh ấy là ông chủ của Khoa học Kĩ thuật Phong Trần.”
Cả người Phương Mộc kề sát vào người đàn ông trung niên, giới thiệu một cách kiêu ngạo.
Tiêu Sách cực kì cạn lời, nhưng vẫn giơ tay ra, nói: “Xin chào ông chủ Đỗ, ngưỡng mộ tiếng tăm đã lâu.”
“Ừ.”
Lộ Hổ nói một từ bằng giọng mũi, liếc nhìn Tiêu Sách và Phương Bác, sau đó chẳng làm gì nữa, giống như Tiêu Sách không xứng để bắt tay với anh ta vậy.
Tay của Tiêu Sách đột nhiên cứng đờ trong không trung.
Phương Mộc thấy vậy mỉm cười nói: “Xin lỗi nhé Tiêu Sách, bạn trai tôi đang đợi một vị khách rất quan trọng, có lẽ anh ấy đã không chú ý đến cậu, cậu đừng để ý.”
Cô ấy giống như đang giúp Lộ Hổ xin lỗi, nhưng trong lời nói chẳng hề có ý xin lỗi, giống như đang nói rằng vị trí của cậu quá thấp kém, bị xem nhẹ là phải rồi.
Tiêu Sách nhẹ nhàng bỏ tay xuống, nhíu mày nhìn Phương Mộc chằm chằm.
Cho dù là người có tính cách tốt đến mấy, năm lần bảy lượt bị chế giễu một cách kì quái như vậy, chỉ sợ là cũng sẽ nổi giận thôi, còn tính tình của Tiêu Sách thì luôn không tốt.
Anh cười khẩy nói: “Vậy hai người cứ từ từ đợi khách, chúng tôi đi trước đây.”
“Đừng đi.”
Phương Mộc lại một lần nữa mỉm cười xinh đẹp nói: “Vị khách một lát nữa tới, là một người rất có năng lực ở thành phố Giang Lăng, nếu như có thể quen biết anh ấy, tùy ý nói vài câu, thì có thể thay đổi số phận của các cậu.”
“Các cậu cũng không cần phải tiếp tục ở đây làm bảo vệ quán bar nữa, ở lại đi, một lát nữa, tôi sẽ giới thiệu cho các cậu.”
“Phương Mộc, cậu đừng có quá đáng!” Lúc này, cuối cùng Phương Bác cũng không nhẫn nhịn được nữa mở miệng, tức giận nhìn Phương Mộc nói.
Phương Mộc lạnh nhạt liếc nhìn anh ấy một cái, mỉm cười nói: “Phương Bác, sao tôi lại quá đáng? Tôi đang giúp các cậu, chẳng lẽ các cậu muốn cả đời làm bảo vệ ở quán bar sao?”
“Nhưng cũng đúng, cậu xưa nay chẳng có chí hướng gì lớn, chỉ biết đánh nhau, gây lộn, chỉ biết ăn rồi chờ chết, vì vậy năm đó tôi mới không thích cậu.”
Nói xong cô ấy lại lộ ra vẻ mặt khinh thường, lần này hoàn toàn không hề che giấu.
Phương Bác tức giận đến nỗi nắm chặt tay thành nắm đấm, khi đó có bạn học với Phương Bác, Phương Mộc đã trở nên rất chua ngoa, không coi ai ra gì, anh ấy cũng chỉ nửa tin nửa ngờ, bây giờ lại phát hiện, đúng thật là chỉ có hơn chứ không kém.
Lúc này anh ấy chỉ muốn đạp vào mặt Phương Mộc một cái thật mạnh, đánh vỡ bản mặt con buôn của cô ấy!
Phương Bác lạnh lùng nói: “Vậy tôi cảm ơn cậu nhé, cũng may, năm đó cậu không đồng ý, nếu không, gặp phải cậu thì cái vết nhơ đời này của tôi có rửa cũng không sạch.”
“Nói chuyện kiểu gì đấy Phương Bác, một bảo vệ quèn như cậu mà lại nói chuyện với tôi như vậy, có tin một câu của bạn trai tôi có thể khiến cậu mất việc không!”
Phương Mộc nghe mấy lời đó thì lập tức giận dữ, chỉ vào Phương Bác, lớn tiếng nói, hoàn toàn là biểu hiện của một người phụ nữ đanh đá.
Phương Bác lúc này cũng rất tức giận, cười khẩy nói: “Phương Mộc, cậu cứ thích huênh hoang cái gì với tôi?”
Phương Mộc nghe thấy vậy thì thở gấp, ôm và lay cánh tay Lộ Hổ, làm nũng nói: “Chồng ơi, bọn họ bắt nạt em, anh nỡ lòng nào nhìn em bị bọn họ bắt nạt sao?”
Lộ Hổ bị Phương Mộc lay cánh tay, thì lập tức vẻ mặt anh ta không nỡ bắt đầu vỗ về.
Sau đó Lộ Hổ u ám nhìn Phương Bác, lạnh nhạt nói: “Thằng nhãi, gọi ông chủ của các cậu đến đây, hôm nay cậu không quỳ xuống xin lỗi Phương Mộc thì cứ chờ đấy mà cút xéo đi!”
Phương Bác cười nhạo: “Anh là cái thá gì? Quỳ xuống xin lỗi? Quỳ xuống thắp hương cho hai người sao?”
“Tự tìm cái chết!”
Lộ Hổ bị lời nói của Phương Bác kích động, đột nhiên tức đến nỗi khuôn mặt u ám, liên tục cười khẩy, lấy điện thoại di động gọi, giống như là chuẩn bị gọi người tới.
Phương Mộc mà Tiêu Sách nói là hoa khôi của lớp anh thời cấp ba.
Phương Mộc phóng khoáng, giỏi xã giao, thành tích học tập rất tốt, lại khôn khéo.
Học sinh nam trong lớp lúc đó, hơn một nửa đều theo đuổi cô ấy, Phương Bác cũng theo đuổi nhưng đã bị từ chối.
Bây giờ nhìn thấy Phương Mộc, Tiêu Sách đột nhiên có chút nhớ về năm đó.
“Anh Sách, đang nhìn gì vậy? Say mê thế.” Lúc này, Phương Bác mỉm cười, vỗ vai Tiêu Sách hỏi.
Tiêu Sách chỉ vị trí của Phương Mộc, mỉm cười nói: “Nhìn nữ thần năm đó của cậu kìa, Phương Mộc, không ngờ có thể gặp cô ấy ở đây, có muốn đi chào hỏi không?”
Phương Bác đột nhiên sững sờ, cười khổ nói: “Anh Sách, chuyện trẻ con năm đó, bây giờ đừng nhắc lại nữa, cô ấy sớm đã không phải nữ thần của em nữa rồi.”
“Hơn nữa, em khuyên anh cũng đừng đi chào hỏi làm gì, con người sẽ thay đổi, cô ấy có thể không như những gì anh nghĩ đâu.”
Tiêu Sách nghe thấy lời này thì nhíu mày, mỉm cười nói: “Sao lại nói như vậy? Thằng nhóc này, không phải cậu vẫn chưa quên chuyện bị cô ấy từ chối chứ? Sợ gặp lại cô ấy sao?”
Phương Bác trợn mắt nói: “Chẳng liên quan!”
Anh ấy ghé tai thì thầm với Tiêu Sách: “Anh Sách, chỉ là em nghe được một vài tin đồn không hay về Phương Mộc, nghe nói cô ấy đã trở nên khá là…”
“Tin đồn chưa chắc đã là thật, cho dù như thế nào, gặp bạn cũ cũng phải đi chào hỏi một tiếng.” Tiêu Sách mỉm cười, bước xuống tầng một.
Phương Bác do dự một lát rồi cũng chỉ có thể lắc đầu, đi sau Tiêu Sách.
Lúc hai người xuống tầng, đúng lúc nhạc khiêu vũ kết thúc, Phương Mộc rời khỏi sàn nhảy, đến vị trí ở trong góc, cầm ly rượu trên bàn uống một ngụm.
Cùng bàn với cô ấy còn có một người trung niên tầm ba mươi tuổi.
Toàn thân người trung niên đó đều là hàng hiệu, trên tay đeo một chiếc đồng hồ to vàng óng, chìa khóa xe Porsche để trên bàn, tùy tiện ôm eo Phương Mộc, không kiêng nể gì bước đi.
Nhìn thấy cảnh tượng như vậy, Tiêu Sách và Phương Bác dừng lại.
“Nhìn xem, em đã nói là đừng đi chào hỏi rồi, đi thôi đi thôi…” Phương Bác nhỏ giọng nói.
Tiêu Sách không còn cách nào bèn gật đầu, ý định ban đầu của anh chỉ là muốn tâm sự chuyện trước đây với bạn cũ, nhưng tình huống nhìn thấy lúc này, rõ ràng là không tiện tới làm phiền.
Nhưng lúc anh đang muốn đi, Phương Mộc đã phát hiện ra bọn họ.
“Tiêu Sách! Phương Bác!”
Thấy Phương Mộc phát hiện ra bọn họ, hai người đành phải dừng lại.
Tiêu Sách quay người, mỉm cười chào hỏi: “Phương Mộc, trùng hợp nhỉ, vậy mà lại gặp cậu ở chỗ này.”
Phương Mộc mỉm cười, lập tức biểu cảm đa dạng, nhõng nhẽo nói: “Đúng là trùng hợp, chúng ta đã bảy năm không gặp nhau rồi nhỉ? Nhưng có vẻ cậu sống không được tốt lắm.”
Nói xong, cô ấy quan sát bộ đồng phục quán bar trên người Tiêu Sách, nhếch miệng, lộ ra sự giễu cợt.
“Các cậu làm bảo vệ ở đây? Cuộc sống thế này cũng tệ quá rồi đấy, chẳng trách nhiều năm họp lớp như vậy, hai người các cậu đều không tham gia, hóa ra là không còn mặt mũi để tham gia.”
Cô ấy nói xong, Tiêu Sách và Phương Bác đều sam sầm mặt mũi.
Lúc này Tiêu Sách có chút tin vào những lời Phương Bác nói, con người, quả nhiên sẽ thay đổi!
Trong ấn tượng của anh, Phương Mộc phóng khoáng và rất biết cách nói chuyện. Nhưng lúc này hoàn toàn là đang coi thường và chế giễu bọn họ, không có một chút ý tứ che giấu nào.
Cô ấy dựa vào người đàn ông trung niên, mắt mũi hếch lên, mang vẻ kiêu ngạo và khinh thường.
Lúc này Tiêu Sách không nói nên lời, sớm biết như vậy, anh đã nghe lời của Phương Bác, không đến đây để tự chuốc nhục vào người, tự dưng lại bị chế giễu một trận.
Nhưng, vì là bạn cũ nên Tiêu Sách cũng không trở mặt.
Anh mỉm cười nói: “So với những gì cậu nói, chúng tôi đúng là sống không được tốt lắm, hẹn hôm khác có thời gian chúng ta lại gặp mặt, chúng tôi có việc bận nên đi trước.”
Tiêu Sách chuẩn bị rời đi, Phương Mộc mỉm cười xinh đẹp nói: “Đừng vội đi thế, hai người các cậu là bảo vệ quèn ở quán bar, thì có thể bận bịu cái gì, khó khăn lắm mới gặp nhau, chúng ta cùng tâm sự chuyện cũ.”
“Nhân tiện, để tôi giới thiệu với các cậu, người này là bạn trai của tôi, Lộ Hổ, anh ấy là ông chủ của Khoa học Kĩ thuật Phong Trần.”
Cả người Phương Mộc kề sát vào người đàn ông trung niên, giới thiệu một cách kiêu ngạo.
Tiêu Sách cực kì cạn lời, nhưng vẫn giơ tay ra, nói: “Xin chào ông chủ Đỗ, ngưỡng mộ tiếng tăm đã lâu.”
“Ừ.”
Lộ Hổ nói một từ bằng giọng mũi, liếc nhìn Tiêu Sách và Phương Bác, sau đó chẳng làm gì nữa, giống như Tiêu Sách không xứng để bắt tay với anh ta vậy.
Tay của Tiêu Sách đột nhiên cứng đờ trong không trung.
Phương Mộc thấy vậy mỉm cười nói: “Xin lỗi nhé Tiêu Sách, bạn trai tôi đang đợi một vị khách rất quan trọng, có lẽ anh ấy đã không chú ý đến cậu, cậu đừng để ý.”
Cô ấy giống như đang giúp Lộ Hổ xin lỗi, nhưng trong lời nói chẳng hề có ý xin lỗi, giống như đang nói rằng vị trí của cậu quá thấp kém, bị xem nhẹ là phải rồi.
Tiêu Sách nhẹ nhàng bỏ tay xuống, nhíu mày nhìn Phương Mộc chằm chằm.
Cho dù là người có tính cách tốt đến mấy, năm lần bảy lượt bị chế giễu một cách kì quái như vậy, chỉ sợ là cũng sẽ nổi giận thôi, còn tính tình của Tiêu Sách thì luôn không tốt.
Anh cười khẩy nói: “Vậy hai người cứ từ từ đợi khách, chúng tôi đi trước đây.”
“Đừng đi.”
Phương Mộc lại một lần nữa mỉm cười xinh đẹp nói: “Vị khách một lát nữa tới, là một người rất có năng lực ở thành phố Giang Lăng, nếu như có thể quen biết anh ấy, tùy ý nói vài câu, thì có thể thay đổi số phận của các cậu.”
“Các cậu cũng không cần phải tiếp tục ở đây làm bảo vệ quán bar nữa, ở lại đi, một lát nữa, tôi sẽ giới thiệu cho các cậu.”
“Phương Mộc, cậu đừng có quá đáng!” Lúc này, cuối cùng Phương Bác cũng không nhẫn nhịn được nữa mở miệng, tức giận nhìn Phương Mộc nói.
Phương Mộc lạnh nhạt liếc nhìn anh ấy một cái, mỉm cười nói: “Phương Bác, sao tôi lại quá đáng? Tôi đang giúp các cậu, chẳng lẽ các cậu muốn cả đời làm bảo vệ ở quán bar sao?”
“Nhưng cũng đúng, cậu xưa nay chẳng có chí hướng gì lớn, chỉ biết đánh nhau, gây lộn, chỉ biết ăn rồi chờ chết, vì vậy năm đó tôi mới không thích cậu.”
Nói xong cô ấy lại lộ ra vẻ mặt khinh thường, lần này hoàn toàn không hề che giấu.
Phương Bác tức giận đến nỗi nắm chặt tay thành nắm đấm, khi đó có bạn học với Phương Bác, Phương Mộc đã trở nên rất chua ngoa, không coi ai ra gì, anh ấy cũng chỉ nửa tin nửa ngờ, bây giờ lại phát hiện, đúng thật là chỉ có hơn chứ không kém.
Lúc này anh ấy chỉ muốn đạp vào mặt Phương Mộc một cái thật mạnh, đánh vỡ bản mặt con buôn của cô ấy!
Phương Bác lạnh lùng nói: “Vậy tôi cảm ơn cậu nhé, cũng may, năm đó cậu không đồng ý, nếu không, gặp phải cậu thì cái vết nhơ đời này của tôi có rửa cũng không sạch.”
“Nói chuyện kiểu gì đấy Phương Bác, một bảo vệ quèn như cậu mà lại nói chuyện với tôi như vậy, có tin một câu của bạn trai tôi có thể khiến cậu mất việc không!”
Phương Mộc nghe mấy lời đó thì lập tức giận dữ, chỉ vào Phương Bác, lớn tiếng nói, hoàn toàn là biểu hiện của một người phụ nữ đanh đá.
Phương Bác lúc này cũng rất tức giận, cười khẩy nói: “Phương Mộc, cậu cứ thích huênh hoang cái gì với tôi?”
Phương Mộc nghe thấy vậy thì thở gấp, ôm và lay cánh tay Lộ Hổ, làm nũng nói: “Chồng ơi, bọn họ bắt nạt em, anh nỡ lòng nào nhìn em bị bọn họ bắt nạt sao?”
Lộ Hổ bị Phương Mộc lay cánh tay, thì lập tức vẻ mặt anh ta không nỡ bắt đầu vỗ về.
Sau đó Lộ Hổ u ám nhìn Phương Bác, lạnh nhạt nói: “Thằng nhãi, gọi ông chủ của các cậu đến đây, hôm nay cậu không quỳ xuống xin lỗi Phương Mộc thì cứ chờ đấy mà cút xéo đi!”
Phương Bác cười nhạo: “Anh là cái thá gì? Quỳ xuống xin lỗi? Quỳ xuống thắp hương cho hai người sao?”
“Tự tìm cái chết!”
Lộ Hổ bị lời nói của Phương Bác kích động, đột nhiên tức đến nỗi khuôn mặt u ám, liên tục cười khẩy, lấy điện thoại di động gọi, giống như là chuẩn bị gọi người tới.
Bình luận facebook