Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 260 Bình tĩnh đến mức gần như vô tình.
Tiêu Sách hy vọng là loại thứ hai, anh không có tình cảm gì với Cao Cấn Băng cả nhưng cũng không như vọng cô ấy chết như vậy, bởi vì cô ấy chết rồi ai sẽ trả tiền thưởng cho mình đây?
Lần này để bảo vệ Cao Cấn Băng, có thể nói là Tiêu Sách đã dốc hết sức lực, thậm chí có thể nói là đại khai sát giới, ít nhất mười mấy sát thủ nước Nhật đã bị anh giết chết.
Mà theo giao hẹn của anh và Cao Cấn Bằng thì ngoài tiền lương cố định hai mươi vạn mỗi tháng ra thì mỗi lần cứu cô ấy thì cô ấy sẽ thưởng thêm cho anh.
Lần trước, Tiêu Sách không giết ai mà chỉ dẫn Cao Cấn Băng thoát khỏi vòng vây, cô ấy đã thưởng cho Tiêu Sách ba mươi vạn, lần này chắc cũng phải nhiều lắm đây?
Tiêu Sách rất nghèo, đương nhiên không thể từ bỏ khoản tiền thưởng này rồi.
Mà điều kiện tiên quyết là Cao Cấn Băng phải sống mới có thể trả tiền thưởng cho anh được.
Tiêu Sách không hy vọng Cao Cấn Bằng chết, Thiên Diệp càng không hy vọng Cao Cấn Băng xảy ra chuyện, cô ta còn lo lắng hơn anh nhiều, nhưng chuyện lần theo dấu vết cô ta mãi mãi không thể sánh bằng Tiêu Sách, chỉ có thể để Tiêu Sách dẫn theo cô ta, nhanh chóng truy tìm dấu vết của Cao Cấn Băng.
Cao Cấn Băng hoảng sợ bỏ chạy, hoàn toàn không biết làm cách nào để che dấu vết, ngược lại khiến việc truy vết của Tiêu Sách giảm bớt không ít phiền phức, không bị mất dấu.
Sau khi lần theo dấu vết trong rừng cây được khoảng hai mươi phút, hai người đã đi được hai kilomet, mà lúc này trước mặt họ là một rừng trúc.
Đi vào trong rừng trúc chưa đến hai trăm mét, từ xa Tiêu Sách đã nhìn thấy Cao Cấn Bằng nằm trên mặt đất, không hề nhúc nhích, cũng không biết là ngất đi hay là chết rồi.
“Cẩn Băng, là Cân Bằng đấy!”
Thiên Diệp cũng nhìn thấy tình hình, nhất thời lo lắng hét to lên, giãy dụa muốn rời khỏi tấm lưng của Tiêu Sách.
Tiêu Sách nhanh chóng ôm chặt đùi cô, để tránh cô bị ngã xuống, nhanh chóng cõng Thiên Diệp bước tới trước mặt Cao Cấn Băng.
Chỉ là ngất đi thôi!”.
Tiêu Sách nhìn thấy tình hình của Cao Cấn Băng, thấy Cao Cấn Băng cố ý, ngực phập phồng lên xuống, không khỏi thở phào nhẹ nhõm, trấn an Thiên Diệp.
Sau đó Tiêu Sách đặt Thiên Diệp xuống, nghiêm túc kiểm tra tình hình của Cao Cẩn Băng, rất nhanh sắc mặt đã ngưng trọng, anh vén ống quần của Cao Cấn Băng lên lập tức nhìn thấy trên cẳng chân Cao Cấn Bằng có một dấu răng.
Dấu răng có độc!
Sắc mặt Cao Cấn Băng xanh tím, cẳng chân sưng to biến thành màu đen, mặc dù còn thở nhưng hơi thở rất yếu, rõ ràng là bị rắn độc cắn, hơn nữa nhìn thời gian thì đã bị cắn rất lâu cho nên đã bị ngất.
“Cẩn Băng! Cẩn Băng, cô làm sao vậy? Cô đừng làm tôi sợ, đừng làm tôi sợ mà...”
Thiên Diệp cũng nhìn thấy rõ tình hình của Cao Cấn Băng, nhất thời trở nên vô cùng hoảng loạn, liều mạng rung lắc người Cao Cấn Băng, giọng nói nghẹn ngào.
Tiêu Sách nhìn thấy Thiên Diệp như vậy, cũng cảm thấy dường như cô ấy quá quan tâm đến Cao Cẩn Băng rồi.
Thực sự không giống quan hệ chủ và vệ sĩ.
Hơn nữa, mỗi lần Thiên Diệp vô cùng lo lắng cho Cao Cẩn Băng, cô ấy không gọi là “bà chủ” mà gọi là “Cẩn Băng” vô cùng thân thiết, Thiên Diệp có lẽ không cảm giác được nhưng Tiêu Sách nhìn thấy được.
Anh vẫn luôn cảm thấy quan hệ giữa Thiên Diệp và Cao Cấn Bằng có gì đó không đơn giản.
“Hai người bọn họ sẽ không phải là đồng tính nữ chứ?”
Trong lòng Tiêu Sách nhất thời hiện lên ý nghĩ này, sau đó nhanh chóng lắc đầu, không nên nghĩ nhiều, mở miệng nói: “Trước tiên cô đừng nóng vội, cô ấy vẫn chưa chết đâu, nhưng mà nếu cô còn lắc người cô ấy nữa thì có thể
lập tức tắt thở đấy...”
Sau khi Tiêu Sách nói xong, Thiên Diệp lập tức hoảng hốt, cô ta cũng không dám lay Cao Cấn Băng nữa, cô ta nhìn Tiêu Sách với ánh mắt cầu xin.
Thiên Diệp đang rất quan tâm nên trở nên hoảng loạn, đối mặt với tình hình của Cao Cấn Băng, cô ta hoàn toàn mất đi sự bình tĩnh và ý thức trước đây. Đây là lần đầu tiên Tiêu Sách nhìn thấy cô ta bối rối như vậy.
Ngay cả khi đêm qua xảy ra chuyện như vậy, Thiên Diệp vẫn có thể vô cùng bình tĩnh nói với Tiêu Sách rằng anh không cần phải xin lỗi, việc đó không liên quan gì đến anh.
Bình tĩnh đến mức gần như vô tình.
Nhưng bây giờ, cô ta hoảng sợ, bối rối như một đứa trẻ.
Điều này khiến trong lòng Tiêu Sách không khỏi có chút ghen tị, dường như Thiên Diệp đã quan tâm đến Cao Cấn Băng quá nhiều.
Họ không phải là đồng tính nữ đó chứ?
Tiêu Sách đang nghĩ ngợi lung tung, Thiên Diệp lại nói với giọng cầu xin: "Tiêu Sách, xin anh nhất định phải cứu Cao Cấn Bằng, làm ơn, xin hãy cứu cô ấy, chỉ cần Cao Cấn Bằng không sao, anh muốn tôi làm việc gì cũng được, cầu xin anh!"
Lần này để bảo vệ Cao Cấn Băng, có thể nói là Tiêu Sách đã dốc hết sức lực, thậm chí có thể nói là đại khai sát giới, ít nhất mười mấy sát thủ nước Nhật đã bị anh giết chết.
Mà theo giao hẹn của anh và Cao Cấn Bằng thì ngoài tiền lương cố định hai mươi vạn mỗi tháng ra thì mỗi lần cứu cô ấy thì cô ấy sẽ thưởng thêm cho anh.
Lần trước, Tiêu Sách không giết ai mà chỉ dẫn Cao Cấn Băng thoát khỏi vòng vây, cô ấy đã thưởng cho Tiêu Sách ba mươi vạn, lần này chắc cũng phải nhiều lắm đây?
Tiêu Sách rất nghèo, đương nhiên không thể từ bỏ khoản tiền thưởng này rồi.
Mà điều kiện tiên quyết là Cao Cấn Băng phải sống mới có thể trả tiền thưởng cho anh được.
Tiêu Sách không hy vọng Cao Cấn Bằng chết, Thiên Diệp càng không hy vọng Cao Cấn Băng xảy ra chuyện, cô ta còn lo lắng hơn anh nhiều, nhưng chuyện lần theo dấu vết cô ta mãi mãi không thể sánh bằng Tiêu Sách, chỉ có thể để Tiêu Sách dẫn theo cô ta, nhanh chóng truy tìm dấu vết của Cao Cấn Băng.
Cao Cấn Băng hoảng sợ bỏ chạy, hoàn toàn không biết làm cách nào để che dấu vết, ngược lại khiến việc truy vết của Tiêu Sách giảm bớt không ít phiền phức, không bị mất dấu.
Sau khi lần theo dấu vết trong rừng cây được khoảng hai mươi phút, hai người đã đi được hai kilomet, mà lúc này trước mặt họ là một rừng trúc.
Đi vào trong rừng trúc chưa đến hai trăm mét, từ xa Tiêu Sách đã nhìn thấy Cao Cấn Bằng nằm trên mặt đất, không hề nhúc nhích, cũng không biết là ngất đi hay là chết rồi.
“Cẩn Băng, là Cân Bằng đấy!”
Thiên Diệp cũng nhìn thấy tình hình, nhất thời lo lắng hét to lên, giãy dụa muốn rời khỏi tấm lưng của Tiêu Sách.
Tiêu Sách nhanh chóng ôm chặt đùi cô, để tránh cô bị ngã xuống, nhanh chóng cõng Thiên Diệp bước tới trước mặt Cao Cấn Băng.
Chỉ là ngất đi thôi!”.
Tiêu Sách nhìn thấy tình hình của Cao Cấn Băng, thấy Cao Cấn Băng cố ý, ngực phập phồng lên xuống, không khỏi thở phào nhẹ nhõm, trấn an Thiên Diệp.
Sau đó Tiêu Sách đặt Thiên Diệp xuống, nghiêm túc kiểm tra tình hình của Cao Cẩn Băng, rất nhanh sắc mặt đã ngưng trọng, anh vén ống quần của Cao Cấn Băng lên lập tức nhìn thấy trên cẳng chân Cao Cấn Bằng có một dấu răng.
Dấu răng có độc!
Sắc mặt Cao Cấn Băng xanh tím, cẳng chân sưng to biến thành màu đen, mặc dù còn thở nhưng hơi thở rất yếu, rõ ràng là bị rắn độc cắn, hơn nữa nhìn thời gian thì đã bị cắn rất lâu cho nên đã bị ngất.
“Cẩn Băng! Cẩn Băng, cô làm sao vậy? Cô đừng làm tôi sợ, đừng làm tôi sợ mà...”
Thiên Diệp cũng nhìn thấy rõ tình hình của Cao Cấn Băng, nhất thời trở nên vô cùng hoảng loạn, liều mạng rung lắc người Cao Cấn Băng, giọng nói nghẹn ngào.
Tiêu Sách nhìn thấy Thiên Diệp như vậy, cũng cảm thấy dường như cô ấy quá quan tâm đến Cao Cẩn Băng rồi.
Thực sự không giống quan hệ chủ và vệ sĩ.
Hơn nữa, mỗi lần Thiên Diệp vô cùng lo lắng cho Cao Cẩn Băng, cô ấy không gọi là “bà chủ” mà gọi là “Cẩn Băng” vô cùng thân thiết, Thiên Diệp có lẽ không cảm giác được nhưng Tiêu Sách nhìn thấy được.
Anh vẫn luôn cảm thấy quan hệ giữa Thiên Diệp và Cao Cấn Bằng có gì đó không đơn giản.
“Hai người bọn họ sẽ không phải là đồng tính nữ chứ?”
Trong lòng Tiêu Sách nhất thời hiện lên ý nghĩ này, sau đó nhanh chóng lắc đầu, không nên nghĩ nhiều, mở miệng nói: “Trước tiên cô đừng nóng vội, cô ấy vẫn chưa chết đâu, nhưng mà nếu cô còn lắc người cô ấy nữa thì có thể
lập tức tắt thở đấy...”
Sau khi Tiêu Sách nói xong, Thiên Diệp lập tức hoảng hốt, cô ta cũng không dám lay Cao Cấn Băng nữa, cô ta nhìn Tiêu Sách với ánh mắt cầu xin.
Thiên Diệp đang rất quan tâm nên trở nên hoảng loạn, đối mặt với tình hình của Cao Cấn Băng, cô ta hoàn toàn mất đi sự bình tĩnh và ý thức trước đây. Đây là lần đầu tiên Tiêu Sách nhìn thấy cô ta bối rối như vậy.
Ngay cả khi đêm qua xảy ra chuyện như vậy, Thiên Diệp vẫn có thể vô cùng bình tĩnh nói với Tiêu Sách rằng anh không cần phải xin lỗi, việc đó không liên quan gì đến anh.
Bình tĩnh đến mức gần như vô tình.
Nhưng bây giờ, cô ta hoảng sợ, bối rối như một đứa trẻ.
Điều này khiến trong lòng Tiêu Sách không khỏi có chút ghen tị, dường như Thiên Diệp đã quan tâm đến Cao Cấn Băng quá nhiều.
Họ không phải là đồng tính nữ đó chứ?
Tiêu Sách đang nghĩ ngợi lung tung, Thiên Diệp lại nói với giọng cầu xin: "Tiêu Sách, xin anh nhất định phải cứu Cao Cấn Bằng, làm ơn, xin hãy cứu cô ấy, chỉ cần Cao Cấn Bằng không sao, anh muốn tôi làm việc gì cũng được, cầu xin anh!"
Bình luận facebook