Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 270 Có thể thử một lần xem sao!
Chẳng lẽ đúng như những gì anh đoán, bọn họ cấu kết với nhau?
Tiêu Sách không biết được, anh chỉ biết rằng nhìn thấy bộ dạng hiện giờ của Thiên Diệp khiến anh đau lòng, có chút xót xa, nếu một người phụ nữ có thể vì anh mà cam tâm trải qua đau khổ như vậy vẫn không buông bỏ, Tiêu Sách nhất định sẽ không màng mọi thứ mà chạy đến ôm chầm lấy cô ấy, bảo vệ cô ấy.
Mặc dù Thiên Diệp chịu đựng tất cả những thứ này đều không phải vì Tiêu Sách nhưng anh cũng thật sự bị cô ta làm cho cảm động, anh cứ yên lặng nhìn Thiên Diệp đau đớn trải qua tất cả.
“Đủ rồi, Thiên Diệp, cô sẽ sụp đổ mất thôi...” Lại năm phút trôi qua, Tiêu Sách có cảm giác con người của Thiên Diệp dần mất đi ý thức, vậy mà cô ta vẫn kiên trì, cho nên anh không nhịn được mà lên tiếng.
Thiên Diệp đã chẳng còn tí sức lực nào mà đáp lại lời Tiêu Sách nữa, cô ta chỉ lắc đầu khó nhọc, sau đó tiếp tục kiên trì, thái độ vô cùng kiên quyết.
"Ai."
Tiêu Sách thở dài một tiếng, anh không thể không thừa nhận trong số những người phụ nữ mà anh đã từng gặp thì Thiên Diệp là người có nghị lực và cố chấp nhất, không có ai khác, sẽ rất khó để không cảm thấy yêu mến một người phụ nữ như vậy.
Nhưng có một số chuyện, không phải cứ kiên trì, cố chấp là có thể đạt được kết quả như mong muốn, có thể cố gắng đến tận cuối cùng, nếu không thì biết bao người bạn ghê gớm như lang sói của Tiêu Sách, mỗi người trong số họ đều mang trong mình sức mạnh lẫn ý chí vô cùng sắt đá sẽ không thất bại, không một ai thành công rồi.
Thậm chí Tiêu Sách còn cảm thấy căn bản người bình thường sẽ không chịu đựng được nước thuốc ngâm này, anh có thể thành công là bởi vì anh đã luyện qua “khí công vô danh”, đã hạ gục được ngọn nguồn thâm hậu bên trong rồi...
Đúng, khí công vô danh...
Mắt Tiêu Sách bỗng chốc sáng lên, nếu thành công của anh có liên quan tới khí công vô danh, vậy thì phải chăng anh cũng có thể dùng khí công vô danh để giúp đỡ Thiên Diệp?
Đương nhiên, không phải dạy cho Thiên Diệp khí công vô danh là được, mà phải dùng “khí” của khí công vô danh để làm giảm đi sự đau đớn trên cơ thể Thiên Diệp, xoa dịu những giày vò mà cô ta đang phải chịu...
Có thể thử một lần xem sao!
Nhìn thấy Thiên Diệp vào lúc này đã sắp sửa muốn nổ tung rồi mà vẫn cố chấp không chịu buông bỏ, Tiêu Sách không hề do dự thêm chút nào mà lập tức hành động.
Anh dùng tay của mình khoát lên lưng Thiên Diệp, đồng thời vận hành “khí” trong cơ thể mình, thâm nhập vào bên trong cơ thể Thiên Diệp, lần theo kinh mạch mà đi xuống chỗ cổ tay cô ta
Lúc đầu, Thiên Diệp không có cảm giác gì, vẫn đau đớn như cũ mà kêu gào thảm thiết, giống như “khí” không hề phát huy tác dụng, nhưng sau khi Tiêu Sách tăng cường truyền “khí” vào người cô ta, tiếng hét của Thiên Diệp càng lúc càng nhỏ đi.
Dường như cô không còn thấy đau đớn như trước nữa.
Thế nhưng điều đó lại đồng nghĩa với việc Tiêu Sách bị tiêu hao đi rất nhiều khí lực, anh luyện khí công vô danh cách đây tám năm, khí trong cơ thể cũng chẳng còn nhiều, tương đương với “khí huyết”, tiêu hao càng nhiều thì Tiêu Sách càng cảm thấy mỏi mệt, cơ thể cũng ngày càng yếu dần.
Đây cũng là lý do tại sao Tiêu Sách không sử dụng “khí”, cho dù là lúc trị bệnh cho ông cụ Lâm anh cũng không tận lực như này, để tránh bản thân rơi vào mệt mỏi, mất đi khả năng chiến đấu.
Nhưng lần này vì giúp Thiên Diệp thành công mà Tiêu Sách không màng tất cả, cố gắng dùng “khí” thâm nhập vào cơ thể Thiên Diệp, vuốt ve xoa dịu và giảm bớt sự đau đớn cho cô ta.
Thấy Thiên Diệp không còn kêu la nhiều như trước nữa, thân thể cũng càng lúc càng dễ chịu hơn, thế nhưng trên trán Tiêu Sách lại đổ đầy mồ hôi lạnh, cơ thể khẽ run lên.
Thời gian cứ chầm chậm trôi qua.
Mười phút qua đi, công hiệu của nước thuốc trong bồn dần tiêu tan, biến thành một vũng nước trong suốt, Thiên Diệp cũng không còn cảm thấy đau đớn chút nào nữa.
Mà Tiêu Sách lúc này, cơ thể vụt sáng một cái rồi ngất xuống lưng Thiên Diệp, lát sau cả hai người nằm dưới ghế sô pha, nhất thời cả hai đều chẳng còn sức lực gượng dậy nữa.
Tiêu Sách không biết được, anh chỉ biết rằng nhìn thấy bộ dạng hiện giờ của Thiên Diệp khiến anh đau lòng, có chút xót xa, nếu một người phụ nữ có thể vì anh mà cam tâm trải qua đau khổ như vậy vẫn không buông bỏ, Tiêu Sách nhất định sẽ không màng mọi thứ mà chạy đến ôm chầm lấy cô ấy, bảo vệ cô ấy.
Mặc dù Thiên Diệp chịu đựng tất cả những thứ này đều không phải vì Tiêu Sách nhưng anh cũng thật sự bị cô ta làm cho cảm động, anh cứ yên lặng nhìn Thiên Diệp đau đớn trải qua tất cả.
“Đủ rồi, Thiên Diệp, cô sẽ sụp đổ mất thôi...” Lại năm phút trôi qua, Tiêu Sách có cảm giác con người của Thiên Diệp dần mất đi ý thức, vậy mà cô ta vẫn kiên trì, cho nên anh không nhịn được mà lên tiếng.
Thiên Diệp đã chẳng còn tí sức lực nào mà đáp lại lời Tiêu Sách nữa, cô ta chỉ lắc đầu khó nhọc, sau đó tiếp tục kiên trì, thái độ vô cùng kiên quyết.
"Ai."
Tiêu Sách thở dài một tiếng, anh không thể không thừa nhận trong số những người phụ nữ mà anh đã từng gặp thì Thiên Diệp là người có nghị lực và cố chấp nhất, không có ai khác, sẽ rất khó để không cảm thấy yêu mến một người phụ nữ như vậy.
Nhưng có một số chuyện, không phải cứ kiên trì, cố chấp là có thể đạt được kết quả như mong muốn, có thể cố gắng đến tận cuối cùng, nếu không thì biết bao người bạn ghê gớm như lang sói của Tiêu Sách, mỗi người trong số họ đều mang trong mình sức mạnh lẫn ý chí vô cùng sắt đá sẽ không thất bại, không một ai thành công rồi.
Thậm chí Tiêu Sách còn cảm thấy căn bản người bình thường sẽ không chịu đựng được nước thuốc ngâm này, anh có thể thành công là bởi vì anh đã luyện qua “khí công vô danh”, đã hạ gục được ngọn nguồn thâm hậu bên trong rồi...
Đúng, khí công vô danh...
Mắt Tiêu Sách bỗng chốc sáng lên, nếu thành công của anh có liên quan tới khí công vô danh, vậy thì phải chăng anh cũng có thể dùng khí công vô danh để giúp đỡ Thiên Diệp?
Đương nhiên, không phải dạy cho Thiên Diệp khí công vô danh là được, mà phải dùng “khí” của khí công vô danh để làm giảm đi sự đau đớn trên cơ thể Thiên Diệp, xoa dịu những giày vò mà cô ta đang phải chịu...
Có thể thử một lần xem sao!
Nhìn thấy Thiên Diệp vào lúc này đã sắp sửa muốn nổ tung rồi mà vẫn cố chấp không chịu buông bỏ, Tiêu Sách không hề do dự thêm chút nào mà lập tức hành động.
Anh dùng tay của mình khoát lên lưng Thiên Diệp, đồng thời vận hành “khí” trong cơ thể mình, thâm nhập vào bên trong cơ thể Thiên Diệp, lần theo kinh mạch mà đi xuống chỗ cổ tay cô ta
Lúc đầu, Thiên Diệp không có cảm giác gì, vẫn đau đớn như cũ mà kêu gào thảm thiết, giống như “khí” không hề phát huy tác dụng, nhưng sau khi Tiêu Sách tăng cường truyền “khí” vào người cô ta, tiếng hét của Thiên Diệp càng lúc càng nhỏ đi.
Dường như cô không còn thấy đau đớn như trước nữa.
Thế nhưng điều đó lại đồng nghĩa với việc Tiêu Sách bị tiêu hao đi rất nhiều khí lực, anh luyện khí công vô danh cách đây tám năm, khí trong cơ thể cũng chẳng còn nhiều, tương đương với “khí huyết”, tiêu hao càng nhiều thì Tiêu Sách càng cảm thấy mỏi mệt, cơ thể cũng ngày càng yếu dần.
Đây cũng là lý do tại sao Tiêu Sách không sử dụng “khí”, cho dù là lúc trị bệnh cho ông cụ Lâm anh cũng không tận lực như này, để tránh bản thân rơi vào mệt mỏi, mất đi khả năng chiến đấu.
Nhưng lần này vì giúp Thiên Diệp thành công mà Tiêu Sách không màng tất cả, cố gắng dùng “khí” thâm nhập vào cơ thể Thiên Diệp, vuốt ve xoa dịu và giảm bớt sự đau đớn cho cô ta.
Thấy Thiên Diệp không còn kêu la nhiều như trước nữa, thân thể cũng càng lúc càng dễ chịu hơn, thế nhưng trên trán Tiêu Sách lại đổ đầy mồ hôi lạnh, cơ thể khẽ run lên.
Thời gian cứ chầm chậm trôi qua.
Mười phút qua đi, công hiệu của nước thuốc trong bồn dần tiêu tan, biến thành một vũng nước trong suốt, Thiên Diệp cũng không còn cảm thấy đau đớn chút nào nữa.
Mà Tiêu Sách lúc này, cơ thể vụt sáng một cái rồi ngất xuống lưng Thiên Diệp, lát sau cả hai người nằm dưới ghế sô pha, nhất thời cả hai đều chẳng còn sức lực gượng dậy nữa.
Bình luận facebook