Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 431-436
Mà trong lúc anh ta đang suy nghĩ cách để làm chuyện đó thì ánh mắt của Tiêu Sách và Vưu Chính lại đột nhiên đều đồng loạt nhìn anh ta, chuyện này khiến trong lòng anh bỗng dấy lên một cảm giác bất an.
Anh ta muốn rời đi, nhưng mà còn chưa kịp xoay người thì Vưu Chính đã mở miệng gọi.
"Cậu qua đây." Vưu Chính nói với Lý Lâm.
Lý Lâm rất muốn giả điếc không nghe, nhưng mà tiếng gọi của Vưu Chính lớn như vậy, nếu như anh ta giả điếc thì chỉ e sẽ chọc giận người kia, cho nên sắc mặt lập tức vô cùng bất an.
"Tôi bảo cậu qua đây, cậu không nghe à?" Vưu Chính lặp lại lần nữa, giọng điệu cũng trở nên nghiêm nghị.
Sắc mặt Lý Lâm biến đổi, nhưng mà cuối cùng vẫn chậm rãi di chuyển từng bước về phía Tiêu Sách và Vưu Chính, bởi vì anh ta không thể đắc tội với Vưu Chính được.
Không chỉ là không thể đắc tội với Vưu Chính, mà cả nhà họ Lý cũng đều không thể đắc tội được.
Cho nên, dù trong lòng có hơi dè dặt Tiêu Sách, nhưng mà anh ta vẫn phải đi tới. Cũng may, anh ta lại có cảm giác chắc nịch rằng Tiêu Sách sẽ không giết mình, giống như kiểu Tiêu Sách sẽ không dám giết Vưu Chính vậy.
Mặc dù tốc độ di chuyển rất chậm, nhưng vì khoảng cách giữa hai bên chỉ có mấy chục mét, Lý Lâm cũng đã nhanh chóng tới trước mặt Tiêu Sách và Vưu Chính.
Anh ta dừng lại giữ khoảng cách chừng mấy mét, cảnh giác nhìn Tiêu Sách.
"Chú Vưu, chú gọi con có chuyện gì?" Lý Lâm mở miệng nói.
Tiêu Sách lúc này đã không còn bóp cổ Vưu Chính nữa, buông tay ra rồi. Dĩ nhiên là anh cũng không sợ ông ta chạy mất, mà người kia quả thật là không có chạy mất.
Ông ta nghe Lý Lâm hỏi cũng không trả lời, chỉ là nhìn về phía Tiêu Sách,
Tiêu Sách cười nhạt, nói: "Không phải chú Vưu anh muốn tìm anh, là chú Tiểu này muốn tìm anh. Anh cũng thấy rồi đó, bây giờ chú Vưu của anh ở trong tay tôi, anh có muốn cứu ông ta hay không?"
Lý Lâm nghe thế lại sửng sốt, có hơi không hiểu ý đồ của Tiêu Sách.
Mà lúc này, ngay cả Vưu Chính cũng có chút rối rắm, ông ta cảm thấy Tiêu Sách quá mức thừa thãi rồi. Cứ nói thẳng là muốn đám người họ vây thành vòng tròn rồi bao quanh bọn họ
giữa cho rồi, nói mấy lời đó làm gì cơ chứ?"
"Tao không hiểu ý của mày lắm, nhưng mà chủ Vưu là chỗ khách mời cao quý ở chỗ của tao, tạo không cho phép mày xúc phạm tới chú ấy. Nếu như cần cứu chú Vưu thì tao có phải liều mạng cũng nhất định sẽ không từ."
Lý Lâm hào hùng nói, chính là muốn lợi dụng cơ hội lúc này mà nịnh nọt lấy lòng Vưu Chính, lập tức lại khiến người kia cảm thấy rất hài lòng, cảm thấy thằng nhóc này cũng biết làm người lắm.
Mà Tiêu Sách bên này nghe thế, trên mặt lại lộ ra nụ cười quỷ dị.
Anh lập tức mở miệng chọc tức: "Vậy sao? Thực sự là hâm mộ ông chủ Vưu quá, lại có được một đứa cháu trai có hiểu như này nha. Nếu đã như thế thì tôi cũng sẽ không làm khó dễ chú cháu hai người nữa. Như vậy đi, Lý Lâm, anh quỳ xuống dập đầu với tôi, tôi sẽ tha cho chú Vưu của anh. Đây là vì tôi thấy cảm động trước tình cảm chú cháu của hai người mới ra điều kiện này, nếu không thì vốn dĩ tôi đã chuẩn bị để anh một mạng đổi một mạng rồi."
Tiêu Sách nói xong, sắc mặt Lý Lâm lập tức cứng đờ, sau đó lại bắt đầu chuyển sang vặn vẹo khó coi.
Anh ta siết chặt nắm đấm, nhỏ giọng nói: "Mày nói cái gì?"
"Sao vậy? Tôi nói không đủ rõ ràng hả? Vậy tôi lặp lại lần nữa nha, dập đầu với tôi thì tôi thả chú Vưu của anh ra. Nếu như anh không dập đầu thì tôi sẽ không tha cho ông ta, tự anh quyết định đi, có dập hay không?"
Tiêu Sách nói xong, mỉm cười nhìn sang Vưu Chính.
Sắc mặt Vưu Chính không có gì biến đổi, lại nhìn sang Lý Lâm. Với ông ta mà nói thì yêu cầu này của Tiêu Sách vốn dĩ là một thú vui tàn độc, nhưng mà người dập đầu là Lý Lâm chứ cũng không phải ông ta, ông ta cũng không để ý nhiều lắm.
Lý Lâm dập đầu thì ông ta cũng sẽ miễn cưỡng ghi nhận một ân tình, nhưng mà nếu không dập đầu thì Vưu Chính ông ta cũng sẽ ghi nhận một điểm thù.
Bởi vì điều đó cho thấy, Lý Lâm không muốn cứu ông ta.
Mà Lý Lâm cũng biết rất rõ chuyện này, sắc mặt lập tức trầm ngâm do dự, gần như là nghiến đến tê răng cả rồi, trên mặt cũng ngập tràn vẻ uất hận.
"Ông chủ Vưu, xem ra những lời vừa rồi mà thằng nhóc này nói là nịnh hót thôi, còn nói cái gì mà tình nguyện vì ông cũng có thể liều mạng... Ha ha, thực sự là buồn cười, ngay cả dập đầu mà anh ta còn không muốn làm nữa mà."
"Hừ!"
Vưu Chính nghe thế, lập tức hừ lạnh.
Mà tiếng hừ lạnh này lập tức khiến Lý Lâm sợ hãi, sắc mặt anh ta cũng càng lúc càng trở nên khó coi.
Anh ta biết rõ, tiếng hừ lạnh này của Vưu Chính không phải là hướng về Tiêu Sách mà là nhắm vào anh ta, chuyện anh ta do dự không dập đầu đã khiến Vưu Chính khó chịu.
Ngay lập tức, Lý Lâm uất giận gầm nhẹ: “Được! Tao dập đầu, chỉ cần... Mày có thể thả chú Vưu ra!"
Nói xong, Lý Lâm bỗng nhắm tịt mắt lại, hai chân khụy xuống đất, biểu cảm trên mặt chính xác là kiểu tức đến điên nhưng lại không thể làm được gì.
Lý Lâm nhắm mắt lại, anh ta rất uất hận, uất hận đến mức muốn nổ tung.
Anh ta chỉ có thể tự an ủi trong lòng rằng đây không phải là dập đầu với Tiêu Sách, coi như là cúi lạy tổ tiên, hơn nữa anh ta chỉ là vì muốn cứu Vưu Chính để nhận được ân tình này từ ông ta mà thôi.
Huống chi, Hàn Tín còn có thể chịu đựng được nỗi nhục nhã ở nơi hạ bộ kia, dĩ nhiên Lý Lâm anh ta cũng có thể chịu đựng được.
Lịch sử đều được viết bởi kẻ thắng, chỉ cần sau này giết chết Tiêu Sách thì nổi khuất nhục tạm thời này có đáng là gì, tất cả cũng vì chuyện lớn mà thôi.
Lý Lâm xây dựng tâm lý xong xuôi cũng nhanh chóng quỳ rạp trên đất mà dập đầu, sau đó
trừng mắt căm phẫn nhìn Tiêu Sách.
"Tao đã dập đầu rồi, bây giờ mày có thể thả chú Vưu ra chưa" Lý Lâm cắn răng nói.
Mặc dù đã xây dựng tâm lý xong xuôi, nhưng mà ở trước mặt nhiều người như vậy lại quỳ xuống dập đầu với Tiêu Sách, chuyện này vẫn khiến ah ta cảm thấy cả người đều muốn điên lên rồi.
Anh ta biết rõ, chỉ sợ không bao lâu nữa thì chuyện này sẽ được truyền tới tai những cậu ấm sành điệu trong giới ở thành phố Giang Lăng này rồi.
E là sau này, vì chuyện này mà anh ta sẽ bị người khác buông lời chế giễu, châm chọc khiến anh ta không thể ngóc đầu lên được. Chí ít là trước khi anh ta giết chết Tiêu Sách, tình huống sẽ là như thế.
Lý Lâm uất ức, nhưng lại không thể làm gì khác hơn được.
Bởi vì anh ta không thể đắc tội với Vưu Chính được, nếu như hôm nay anh ta không làm như thế, sau này Vưu Chính nhất định sẽ trả thù toàn bộ nhà họ Lý, đến lúc đó chuyện coi như là
tiêu hết rồi.
Mặc dù hành động quỳ và dập đầu này rất mất mặt, nhưng ít ra anh ta vẫn là cậu chủ Lý.
Vẫn có tiền tiêu không hết, vẫn có phụ nữ để chơi không hết, vẫn là một người hơn người khác một bậc. Nhưng nếu như để Vưu Chính trả thù thì toàn bộ nhà họ Lý bị sa ngã, anh ta sẽ không còn gì nữa.
Giữa hai cái thiệt hại thì phải chọn cái thiệt nào nhẹ hơn, mặc dù bản thân mình có thể chịu nhục, nhưng mà thay vì toàn bộ nhà họ Lý đều lụi bại thì đây chẳng đáng là gì.
Huống chi, dù sao anh ta cũng là vì muốn cứu Vưu Chính mới chịu nhẫn nhục như thế, Vưu Chính nhất định sẽ ghi nhận món nợ ân tình này của anh ta, về sau coi như cũng có thể dựa dẫm được.
Hơn nữa, kẻ thù của kẻ thù chính là bạn mà.
Anh ta và Vưu Chính có cùng kẻ thù là Tiêu Sách, vậy sau này mối quan hệ giữa hai người chính là sẽ có cơ hội phát triển, sẽ càng thêm thân thiết.
Nhà họ Lý, càng sẽ có thể bay bao bay xa hơn nữa.
Mà anh ta cũng có thể cậy nhờ sức mạnh của nhà mình, càng có nhiều cơ hội báo thù Tiêu Sách.
Sau khi hiểu ra được những thứ này, Lý Lâm đột nhiên thông suốt. Anh ta bỗng cảm thấy việc mình quỳ xuống dập đầu không chỉ không phải là chuyện xấu, ngược lại còn là chuyện rất tốt.
Anh ta cảm nhận được tương lai của mình và nhà họ Lý, sẽ càng cậy được sự giúp đỡ từ gia đình mà càng làm được việc lớn, trở thành một trong những người đứng đầu ở thành phố Giang Lăng này.
Ngay lập tức, trong ánh mắt của Lý Lâm xuất hiện một chút hào hứng.
Cứ như đã và đang có một tương lai rất tốt đẹp đang chờ anh ta ở phía trước.
"Phì!"
Đúng lúc này, Tiêu Sách lại bỗng phì cười thành tiếng, vô cùng hứng thú nhìn người kia mà nói: "Cậu chủ Lý, không ngờ là anh thật sự dập đầu đó, tôi chỉ là nói đùa với anh thôi. Tôi và ông chủ Vưu đây là bạn bè, tôi sẽ không làm gì ông ấy cả, làm sao có thể cần anh đi dập đầu cứu ông ấy chứ?"
Lý Lâm nghe thế, sắc mặt trầm xuống, hừ lạnh một tiếng không để ý.
Bạn bè cái khỉ gió gì!
Vưu Chính mạng người tới vây kín ở đây đã rất lâu rồi, vừa nãy mày còn bóp cổ ông ta, Vưu Chính còn kêu la thảm thiết bên tai tao đây này, bây giờ mày nói hai người là bạn bè?
Mày nghĩ tao là thằng ngu chắc? Muốn nói như vậy để chọc tức tạo chứ gì? Tao mới không mắc mưu mày đâu. Bây giờ tao không nói gì hết, Vưu Chính nhất định sẽ ghi nhận ân tình này của tao rồi.
Lý Lâm thầm nói trong lòng như thế.
Tiêu Sách thấy Lý Lâm không có phản ứng gì lập tức cảm thấy nhàm chán, nhưng mà đã khiến anh ta quỳ xuống dập đầu rồi, trong lòng Tiêu Sách cũng có thấy thoải mái vô cùng.
Dù sao thì chuyện Lý Lâm quỳ xuống dập đầu với anh nhất định sẽ được truyền đi, tới lúc đó mới là lúc mà Lý Lâm uất hận nhất.
Anh mở miệng nói: Ông chủ Vưu, chuyện tiếp theo đó để ông nói đi. Dù sao thì trước mặt một người cháu trai tình nguyện chết vì ông như này thì để ông mở miệng nói chuyện dựng tường bằng người cho chúng ta, anh ta nhất định sẽ không từ chối. Như thế thì sự an toàn của ông mới càng có thể được đảm bảo."
Vưu Chính nghe thế bèn khẽ gật đầu.
Ông ta có ghi nhận ân tình của Lý Lâm hay không thì người khác không biết, nhưng mà ông ta quả thật không có nhìn Lý Lâm với ánh mắt dạt dào biết ơn hay tình cảm gì cho lắm.
Ông ta là một người vô cùng ích kỷ, trừ con trai mình ra thì những người khác đều không có màng tới. Cho nên nếu như hi sinh Lý Lâm để mang lại an toàn cho bản thân mình thì ông ta sẽ không hề do dự mà sẽ làm ngay.
Ngay lập tức, Vưu Chính cắt nghĩa lời của Tiêu Sách cho Lý Lâm hiểu, nhưng mà cũng có thêm mắm dặm muối để người kia nghe xong sẽ có thể hiểu được bản thân Lưu Chính ông ta không phải là bị Tiêu Sách bức ép làm thế, mà là tự ông ta có ý như thế.
Ông ta nói xong, Lý Lâm lập tức ngây ngốc cả người, sắc mặt chuyển hẳn sang màu đỏ tím!
Dường như lúc Vưu Chính biết được lúc này bên ngoài nhất định là có rất nhiều sát thủ ẩn nấp, đợi khi Tiêu Sách và Diệp Tâm Đồng ra ngoài rồi sẽ lập tức giết chết bọn họ vậy, Lý Lâm hiện tại cũng biết được chuyện này.
Đồng thời, anh ta cũng là một trong những người thêm dầu vào lửa, cũng sắp đặt cho người truyền tin Diệp Tâm Đồng đang ở nơi này.
Cho nên lúc nghe Vưu Chính bảo anh ta cùng đám người dắt theo đó kết thành tường người che chắn để ra bên ngoài, cả người anh ta chỉ còn sót lại cảm giác uất ức và sợ hãi.
Thậm chí, còn uất hận hơn cả lúc dập đầu với Tiêu Sách.
Bởi vì, cuối cùng rồi thì cũng chui vào đường chết, mà còn là đường chết không được toàn thây nữa chứ.
Nhưng mà anh ta có thể không làm thế được sao?
Nếu như không làm như thế thì với ý tứ của Vưu Chính kia, chỉ e là có thể chọc giận ông ta, từ đó khiến ông ta thù hằn lây sang cả nhà họ Lý. Như thế thì uổng công anh ta trước đó đã dập đầu rồi còn gì.
Uất hận, tức giận, thật sự là rất muốn giết người.
Lý Lâm sắp phát điên đến nơi rồi, lời lẽ muốn nói nhưng ra đến tận cửa miệng rồi lại bị vướng lại không thốt ra được, chỉ có thể nghiến răng mà nói: "Được, lát nữa con sẽ cho người bảo vệ mọi người rời đi."
Ngay lập tức, Vưu Chính cảm thấy rất hài lòng.
Nhưng mà Tiêu Sách lại chỉ cười lạnh một tiếng, đã nghe được hàm ý bên trong câu nói đỏ của người kia rồi.
Anh lạnh lùng nói: "Hình như anh hiểu sai ý rồi, ông chủ Vưu cũng không phải bảo anh cho người bảo vệ chúng tôi rời đi. Mà là bảo người của anh cộng với bản thân anh bảo vệ chúng tôi rời đi."
Anh nói xong, lập tức nhìn thấy Lý Lâm đang hung ác trợn mắt lên nhìn mình.
Anh ta hít sâu một hơi, mở miệng nói: "Tiêu Sách, mày đừng có mà quá đáng, đơn giản chỉ là mày muốn rời khỏi đây mà thôi, tạo kêu người bảo vệ cho ra khỏi đây là được rồi, có thêm tạo và chú Vưu nữa không nhiều, thiếu hai người bọn tao thì cũng không ít... Huống chi, vốn dĩ mày cũng không cần đích thân rời đi tới cửa của câu lạc bộ. Tao có tất cả mười mấy chiếc xe thương vụ giống nhau như đúc, tới lúc cả đám cùng ra ngoài sẽ cũng không ai biết mày ngồi ở xe nào cả, dĩ nhiên sẽ không tùy tiện ra tay."
Lý Lâm nói xong, Vưu Chính kinh ngạc nhìn anh ta, cảm thấy người này nói cũng hơi có lý.
Tiêu Sách muốn an toàn rời khỏi, cho dù bọn họ có xếp thành tường người che chắn thì cũng không an toàn như cách mà Lý Lâm nói. Dù sao bọn họ không thể tạo thành bức tường người mà có thể che chắn cho hai người họ suốt đường trở lại cao ốc dược phẩm Tinh Quang được.
Ông ta lập tức ném ánh nhìn hoài nghi về phía Tiêu Sách.
Tiêu Sách nhếch mép nở nụ cười giễu cợt nhìn hai người Lý Lâm và Vưu Chính.
Một lúc sau, đợi khi đã câu được sự tò mò của hai người kia lên đỉnh điểm, Tiêu Sách mới mở miệng cười nói: "Ai nói với hai người, tôi chỉ là muốn rời đi an toàn..."
"Nếu như chỉ là muốn an toàn rời khỏi đây, tôi vốn có cách sẵn rồi, có nhất thiết phải bảo mấy người xếp thành bức tường người không?"
Vưu Chính và Lý Lâm nghe xong lại lập tức ngẩn người, Tiêu Sách là có ý gì vậy? Anh không muốn an toàn rời khỏi? Hay là nói, anh không chỉ muốn an toàn rời khỏi?
Lý Lâm nhịn không được bèn hỏi: "Không chỉ muốn an toàn rời đi, vậy mày còn muốn làm cái gì?"
Tiêu Sách rõ ràng có thể an toàn rời đi, nhưng lại vì muốn để cho bọn họ cũng cảm nhận được cảm giác sợ hãi đó mà bản thân cũng lựa chọn cách thức cùng dấn thân vào nguy hiểm như này.
Đầu óc người này có vấn đề sao?
Hay người này là một tên điên?
Lẽ nào anh cũng không cân nhắc tới chuyện sẽ xảy ra chuyện gì đó ngoài ý muốn, khiến Diệp Tâm Đồng phải gặp nguy hiểm hay sao?
Mà Diệp Tâm Đồng nữa, tại sao lại không ngăn cản anh?
Lý Lâm không thể nghĩ ra được lý do, cả người đều giận run. Nhưng mà Tiêu Sách đã nói như vậy rồi, Vưu Chính lại đang bị anh khống chế, bọn họ cũng không thể làm gì khác hơn ngoài nghe theo.
Trước đó, bọn họ lan truyền tin Cao Cẩn Băng đang ở đây ra bên ngoài, dẫn tới càng có nhiều sát thủ hơn đối phó với Tiêu Sách, còn vỗ tay cho kế hoạch của mình.
Mà bây giờ, bọn họ rất hối hận.
Bởi vì sát thủ tới càng nhiều thì bản thân bọn họ sẽ càng thêm nguy hiểm.
"Đừng nói nhảm nữa, chuẩn bị đi. Trời sắp tối rồi, tôi còn phải về nhà nghỉ ngơi cho tốt nữa." Tiêu Sách từ tốn nói, ra hiệu cho cả hai tranh thủ gọi đàn em qua tạo thành bức tường chắn bằng người.
Đồng thời, Tiêu Sách cũng bảo Lý Lâm chuẩn bị năm chiếc xe tới.
Vốn dĩ Tiêu Sách muốn để cho học trải nghiệm cảm giác sợ hãi một chút, sau đó bản thân
mình sẽ nghĩ cách mà rời khỏi đây an toàn. Nhưng nếu như Lý Lâm đã đưa ra cách đơn giản như thế, Tiêu Sách cũng thoáng thay đổi luôn kế hoạch của mình.
Xe của mình đã lái tới đây, anh cũng không có dự định sẽ lái về nữa.
Bởi vì anh gần như có thể khẳng định xe của mình bây giờ đã bị người ta giở trò rồi, Tiêu Sách trước giờ chưa từng đánh giá năng lực và mức độ tàn nhẫn của sát thủ Hắc Bảng, nhưng mà cũng không có đánh giá thấp bọn họ.
Nếu bọn họ có nhiều người như vậy, nếu đã qua lâu vậy rồi mà còn không nghĩ được cánh giở trò với xe của anh thì chứng tỏ đám đó chính là một lũ ăn hại.
Đặc biệt là khi Lý Lâm có thể sẽ cố tình nới lỏng tình hình an ninh ở bãi đỗ xe.
Mà sở dĩ bảo Lý Lâm chuẩn bị năm chiếc xe giống nhau mà không phải là nhiều hơn, chính là vì Tiêu Sách đang cân nhắc tới chuyện để người kia chuẩn bị nhiều quá thì sẽ khiến đám sát thủ đó choáng váng.
Vốn dĩ mục đích của Tiêu Sách không phải là dạt đám sát thủ này ra để chờ an toàn rồi sẽ đi, mà là muốn dắt đám sát thủ này tới nhà xưởng bỏ hoang ở gần khu nhà ổ chuột, sau đó giăng lưới tóm gọn hết một mẻ, từng người từng người một.
Cho nên, anh vừa muốn an toàn rời khỏi đây, lại còn muốn không cho đám sát thủ đó tìm ra được vị trí của mình. Anh tin là vào lúc đó, Lý Lâm có thể biết cách phối hợp thực hiện kế hoạch của mình.
Rất nhanh sau đó, Lý Lâm cũng đã chuẩn bị xong xuôi tất cả mọi thứ.
Lúc này, anh ta và đám đàn em cao thủ kia cùng với đàn em của Vưu Chính cùng tụ họp lại, mặc dù vóc dáng mỗi người mỗi khác, nhưng mà vẫn dùng cơ thể mình tạo thành một vòng
người che chắn bao vây Tiêu Sách và Cao Cấn Bằng ở giữa, còn Vưu Chính và Lý Lâm thì được Tiêu Sách cho đứng chắn trước mặt Cao Cấn Băng.
Sau đó, cả đám người ở đây với một "đội hình" quái dị như này từ bên trong cửa lớn của câu lạc bộ mà xông ra phía bên ngoài.
Ngay lập tức, đám sát thủ Hắc Bảng vốn dĩ đang trấn thủ ở bên ngoài chờ tới lúc Tiêu Sách và Cao Cẩn Băng ra sẽ nhào qua giết chết kia đều trợn tròn mắt ngơ ngác.
Trong mắt của đám sát thủ này, đám người Tiêu Sách là đang làm gì thế kia?
Mười mấy người đàn em của Vưu Chính, cộng thêm mười mấy cao thủ của Lý Lâm gọi tới, lại thêm mười mấy người nhân viên bảo vệ của câu lạc bộ Thần Nhạc là khoảng chừng bốn mươi năm mươi người đang chụm đầu cùng một chỗ che chắn cho Tiêu Sách và Cao Cấn Băng ở giữa.
Bởi vì Lý Lâm thật sự là quá sợ chết nên dù Tiêu Sách không có yêu cầu anh ta gọi thêm bảo vệ của câu lạc bộ Thần Nhạc, nhưng mà người kia vẫn chủ động gọi thêm.
Mà đám người bảo vệ kia người nào cũng đều mặc áo giáp loại khiến chống bạo động, bao quanh ở vòng ngoài.
Hơn nữa, Lý Lâm cũng mặc hai lớp áo khiến chống bạo động, còn để trên đỉnh đầu mình vài cái, vài cái khác thì chắn trên đầu của Vưu Chính.
Còn hai người là Tiêu Sách và Thiên Diệp ở phía sau bọn họ cứ thế mà bị che chắn kín mít, quả thật khiến đám sát thủ ngoài này không tìm được cơ hội nào để ra tay.
Đây giống như là thế trận con rùa vậy.
Đám sát thủ trợn tròn mắt, Tiêu Sách cũng có chút cảm thán.
Đây chính là Hoa Quốc, được pháp luật coi quản và khống chế, có thể nói là nơi tốt nhất trên thế giới đặc biệt nghiêm ngặt với việc quản lý vũ khí nóng, càng có thêm những lệnh cấm đoán nghiêm ngặt đến chỉ nhắc thôi cũng tê hết cả da đầu.
Cho dù là một người có bối cảnh phi thường như thế nào cũng không lấy được số lượng lớn vũ khí nóng, dĩ nhiên là cũng không dám lấy.
Một vài khẩu súng với đường kính nhỏ và kích cỡ nhỏ tuy có rất nhiều, nhưng mà lúc bình thường cũng sẽ không dễ để lấy ra sử dụng, tác dụng lớn hơn thế chính là dùng để uy hiếp hay đe dọa đối phương.
Lúc này đây trong tay đám sát thủ, dĩ nhiên là có không ít vũ khí nóng.
Nhưng đối diện với thế trận tường chắn kín mít kia, loại vũ khí này có lợi ích gì đâu?
Nếu như là ở quốc gia loạn lạc, bất cứ lúc nào cũng đều có thể vác súng ống bắn pháo trên vai để nã một phát, hay là kiểu lựu đạn pháo gì gì đó để tạo chấn động trong tâm hồn, khiến cho mấy chục người đang vây quanh Tiêu Sách đó đánh bật ra ngoài hết.
Với sát thủ thì không quan tâm tới chuyện chết bao nhiêu người, gây ra chuyện lớn tới nhường nào, thứ bọn họ quan tâm chính là có hoàn thành nhiệm vụ hay không, có đoạt được thù lao xứng đáng đó hay không.
Thế trận con rùa này của Tiêu Sách đang chầm chậm di chuyển, mấy sát thủ đang ẩn nấp xung quanh đều chần chừ không hề ra tay.
"Cao Cấn Băng" được Tiêu Sách bảo vệ trong ngực, mặc dù cô ấy cũng không có lùn lắm nhưng xung quanh đều là đàn ông như này, hơn nữa còn là mấy chục người vây quanh người cô sát nút, lại còn có nhiều áo giáp khiên chắn chống bạo động như vậy khiến đám sát thủ đều không thể làm gì "Cao Cẩn Băng" được. Có muốn lén lén để nhắm trúng rồi nổ súng cũng không được, làm sao có thể ra tay nữa chứ.
Tiêu Sách lúc này cũng vô cùng bình tĩnh.
Vừa đi ra khỏi cửa câu lạc bộ, anh cũng đã cảm nhận được mùi sát ý nồng nặc, ngó sơ qua một cái cũng đã phát hiện mấy bóng tên sát thủ đang nấp trong góc tối kia.
"Tới cũng đông quá ha..."
Tiêu Sách cười lạnh trong lòng, lại thầm muốn để cho tất cả những sát thủ cao cấp nhất trong thành phố Giang Lăng này tới hết luôn mới tốt, như vậy thì anh mới có thể làm một lần dứt điểm gọn gàng sạch sẽ.
Đám sát thủ không có ra tay, dĩ nhiên Tiêu Sách cũng sẽ không làm gì cả.
Điều khiến anh lo lắng nhất hiện tại chính là lỡ có sát thủ nào đó không nhịn được mà ra tay, mặc dù không thể một đòn mà giết chết được Cao Cấn Băng, nhưng mà có thể gây ra hỗn loạn.
Dù sao, ai cũng đều sợ chết cả mà.
Đám đàn em của Vưu Chính, của Lý Lâm đang vây quanh đám bọn anh thực chất cũng không biết xung quanh mình đã có rất nhiều sát thủ đang chĩa súng về phía họ.
Mà một khi sát thủ nổ súng, dĩ nhiên sẽ khiến bọn họ hỗn loạn.
Chính là vào lúc đoàn người này vừa tan rã cũng sẽ để lộ ra Tiêu Sách và Cao Cấn Bằng.
Đây chính là cách khả thi nhất mà Tiêu Sách nghĩ ra được khi đặt góc độ mình là sát thủ, trước tiên là gây ra hỗn loạn, sau đó là tìm cơ hội để giết chết con mồi.
Dĩ nhiên, Tiêu Sách cũng chỉ là lo lắng mà thôi.
Cho dù thật sự có xảy ra tình huống như vậy, Tiêu Sách chắc ăn cũng sẽ rời khỏi được chỗ này mà không để "Cao Cấn Bằng" xảy ra bất cứ chuyện gì, huống chi "Cao Cấn Bằng" lúc này còn là Thiên Diệp đang cải trang nữa.
Thực lực bây giờ của Thiên Diệp đã mạnh hơn Hàn Tô rồi, hơn nữa cô ta vẫn luôn là cận vệ của Cao Cấn Băng, xét về kinh nghiệm chiến đấu thì vô cùng phong phú. Cho dù không có Tiêu Sách, Thiên Diệp cũng có thể tự bảo vệ mình.
Càng huống hồ Lý Lâm và Vưu Chính đều nằm trong tay Tiêu Sách, một khi có xảy ra hỗn loạn thì anh chỉ cần khống chế hai người bọn họ, bọn họ ắt sẽ sai khiến đàn em của mình không được làm rối đội hình.
Cho nên cuối cùng, bất kể là đám sát thủ này có làm như nào thì hôm nay đều sẽ không thể nào thành công được.
Bọn họ chỉ có thể trơ mắt nhìn Tiêu Sách và "Cao Cấn Băng” kia được thế trận con rùa đó bảo vệ, chậm rãi di chuyển về phía xe, không tìm được chút cơ hội nào để ra tay cả.
Nhưng mà, mặc dù bọn họ không có ra tay, nhưng mà Vưu Chính và Lý Lâm lại bị dọa sợ đến túa mồ hôi lạnh.
Bọn họ cũng không có thực lực giống như Tiêu Sách, một khi sát thủ liều mạng ra tay thì bọn họ thật sự không thể nào có khả năng bảo vệ mạng sống. Cho nên mỗi một bước đi, bọn họ đều cảm giác được sống một ngày dài bằng một năm.
Vưu Chính còn đỡ hơn một chút, dù sao ông ta cũng đều đã trải qua phong ba bão táp rồi, vẫn có thể miễn cưỡng duy trì vẻ mặt bình tĩnh.
Mà Lý Lâm lại liên tục đổ mồ hôi hột, quả thật giống như mưa rơi tí tchs, cũng không cảm giác mệt mỏi vì giơ áo khiến chắn chống bạo động đó, trong lòng chỉ thấy sợ hãi.
Ánh mắt anh ta dáo dác ngó nghiêng kiểm tra xung quanh ngang dọc, chỉ sợ lại nghe được một tiếng súng từ trong bóng tối kia truyền tới.
Mặc dù vẫn còn chưa tè ra quần, nhưng mà Tiêu Sách cũng có thể nhìn thấy hai chân của anh ta đều đang khẽ run.
Chuyện này khiến Tiêu Sách thoáng cười, đây chính là kết quả mà anh mong muốn. Lý Lâm muốn lợi dụng đám sát thủ này để đối phó với anh, vậy bây giờ tự mình trải nghiệm cảm giác sợ hãi đó là được rồi.
Thế trận con rùa này đã nhanh chóng di chuyển được hơn một trăm mét rồi.
Sát thủ trong bóng tối cũng không có ra tay.
Năm chiếc xe giống hệt nhau chạy tới dừng lại trước thế trận con rùa kia, cửa kính xe đều là màu đen kịt không hấp thụ ánh sáng, từ bên ngoài nhìn vào chẳng thấy được gì cả.
Nhìn thấy năm chiếc xe này tới, Lý Lâm đang sợ hãi cuối cùng mới an tâm được một chút.
Cuối cùng, Tiêu Sách và Cao Cấn Băng cũng leo lên xe rời đi, Lý Lâm lúc này đang căm phẫn Tiêu Sách đến cùng cực, nhưng ngược lại cũng rất sợ người này, chỉ hận không thể đá Tiêu Sách cút đi nhanh hơn một chút.
Tiêu Sách leo lên xe, xung quanh đều được cây cối bao phủ che khuất tầm mắt, đảm sát thủ kia không thấy được anh và Thiên Diệp rốt cuộc đã leo lên chiếc xe nào.
Lên xe xong, Tiêu Sách cười nhạt nói với Vưu Chính và Lý Lâm: "Hai vị, núi xanh vẫn đó nước chảy trường tồn, về sau có cơ hội sẽ gặp lại. Hy vọng lần sau mấy người sẽ tiếp tục chiêu đãi tôi nhiệt tình như này."
Anh nói xong, sắc mặt của Vưu Chính và Lý Lâm đều vô cùng khó coi.
Nhưng mà bọn họ đều đồng loạt dằn xuống, lúc này trong lòng chỉ thầm mong cho tên ôn thần Tiêu Sách này mau chóng rời đi, đến cả một câu cũng không thèm nói với anh.
"Đi đây, sau này còn gặp lại."
Tiêu Sách không thèm để ý, chỉ nhếch môi cười một cái rồi khởi động xe, bốn chiếc xe kia cũng đồng loạt nổ máy, lải về những hướng khác nhau khiến đám sát thủ đó không biết nên đuổi theo chiếc xe nào.
Nhưng rất nhanh sau đó, bọn họ đã biết rồi.
Xe của Tiêu Sách lái còn chưa đi được bao xa, Vưu Chính đã hừ lạnh nói: "Gọi cho bốn chiếc xe kia quay trở lại, cậu ta muốn thoát sao, đâu có đơn giản như vậy."
Lý Lâm nghe thể lập tức mừng ra mặt, nhanh chóng đi làm.
Rất nhanh sau đó, bốn chiếc xe vốn dĩ đang yêm trợ cho Tiêu Sách đều đồng loạt quay trở về.
Cứ thế, bọn sát thủ lập tức biết được Tiêu Sách và "Cao Cấn Bằng" đã ngồi chiếc xe nào, lập tức không chút nghĩ ngợi mà nhanh chóng đuổi theo.
Vốn dĩ bọn họ cũng không có che giấu thân phận trước mặt đám người của Vưu Chính và Lý Lâm, nhanh chóng từ trong góc tối xuất hiện rồi lái xe đuổi theo.
Nhìn thấy tình huống đó, Vưu Chính và Lý Lâm đều vô cùng vui sướng, dường như cũng hình dung ra được kết cục bi thảm của Tiêu Sách mà lấy đó làm niềm vui vì báo được thù.
"Hừ! Tiêu Sách, rốt cuộc rồi thì mày cũng không phải là lọt bẫy của tụi tao sao? Cái xe đó sớm đã bị tạo giở trò rồi, nhiều lắm là lái được vài cây số thôi sẽ chết máy, tới lúc đó tao coi mày sẽ làm sao, ha ha ha! Chỉ đáng tiếc Cao Cấn Băng xinh đẹp đó cũng phải chết cùng, nếu như chỉ một mình Tiêu Sách chết là đẹp rồi."
Lý Lâm líu ríu nói.
Vưu Chính quay đầu nhìn anh ta, không nói gì, nhưng trong mắt lại có chút tán dương.
Lý Lâm tàn độc như này lại còn có chút tinh ranh, quả nhiên rất vừa ý ông ta. Đặc biệt chính là lúc đối phó với kẻ thù chung của họ, điểm tinh ranh ấy lại càng phát huy rất tốt.
Nhưng mà, muốn bàn tới độ tàn nhẫn và tinh ranh thì con trai của ông ta giỏi hơn Lý Lâm này gấp nhiều lần, chỉ tiếc là...
Nghĩ tới việc còn chưa biết tung tích của con trai là Vưu Bằng, sắc mặt Vưu Chính đen kịt lại.
"Bảo người đi xem thử một chút, tôi muốn tận mắt nhìn thấy xác của thằng nhóc đó." Vưu Chính nói xong, sau đó rảo bước quay trở vào trong câu lạc bộ Thần Nhạc.
Mà lúc này, trên chiếc xe hơi màu đen đang chạy trên đường, Thiên Diệp thoảng có chút phức tạp ngó nhìn Tiêu Sách.
Chuyện xảy ra một đường tới thời điểm trước mắt đều nằm trong lòng bàn tay của Tiêu Sách, trước khi bọn họ xuất hiện rồi từng bước về sau đó đều đã được anh dự định được trước đó cả rồi.
Thiên Diệp lúc này có hơi sùng bái nhìn anh, người này không chỉ giỏi bày mưu tính kế, lúc còn ở trong câu lạc bộ lại càng có thể không tốn chút sức lực nào mà khống chế đám người dùng vũ lực kia.
Nếu như không phối hợp với vũ lực, kế hoạch này của anh sẽ rất khó thành công.
Bởi vì như thế thì chỉ cần một tên cao thủ mà Lý Lâm tìm tới thôi cũng đã đủ sức khiến anh ngã xuống rồi, làm gì còn có chuyện tiếp sau đó nữa. Nhưng mà cũng vì ánh có sức mạnh cao cường, cho nên tất cả mọi chuyện đều không thành vấn đề nữa.
Đây là người đàn ông của cô ta.
Thiên Diệp nhìn Tiêu Sách, trên mặt nở nụ cười, nhưng rất nhanh sau đó cũng đã thu lại.
Bởi vì cô ta biết rõ, Tiêu Sách không thể nào chỉ là người đàn ông của cô ta được.
Thiên Diệp bỗng mở miệng nói: "Tiêu Sách, tôi cảm thấy Vưu Chính và Lý Lâm sẽ không ngoan ngoãn phối hợp với anh như vậy đâu. Bây giờ chỉ e là người của bọn họ sẽ giở trò gì đó với chúng ta."
Tiêu Sách nghe xong lại cười nhạt, nói: "Yên tâm đi, chiêu trò mà bọn họ có thể giở ra chỉ đơn giản là tiết lộ vị trí của chúng ta cho đám sát thủ kia mà thôi, nhưng mà đây vốn là chuyện tôi muốn. Ngoài ra, chỉ e cũng đã giở trò với chiếc xe này rồi, khiến chúng ta không thể nào quay trở về cao ốc của dược phẩm Tinh Quang được..."
"Nhưng mà, vốn dĩ chúng ta không có quay trở về, đợi tí nữa chúng ta bỏ xe ở lại, sau đó sẽ dắt đám sát thủ này tới trong nhà xưởng..."
Tiêu Sách cười nói xong xuôi, Thiên Diệp thấy anh không chút nào gọi là sợ hãi bèn lập tức an tâm hơn. Dù sao thì những lúc có Tiêu Sách ở bên cạnh thì hết thảy mọi chuyện đều giao cho anh là được rồi.
Tiêu Sách đã lái đi mấy cây số, đã cách gần với khu nhà ổ chuột rồi.
Anh ta muốn rời đi, nhưng mà còn chưa kịp xoay người thì Vưu Chính đã mở miệng gọi.
"Cậu qua đây." Vưu Chính nói với Lý Lâm.
Lý Lâm rất muốn giả điếc không nghe, nhưng mà tiếng gọi của Vưu Chính lớn như vậy, nếu như anh ta giả điếc thì chỉ e sẽ chọc giận người kia, cho nên sắc mặt lập tức vô cùng bất an.
"Tôi bảo cậu qua đây, cậu không nghe à?" Vưu Chính lặp lại lần nữa, giọng điệu cũng trở nên nghiêm nghị.
Sắc mặt Lý Lâm biến đổi, nhưng mà cuối cùng vẫn chậm rãi di chuyển từng bước về phía Tiêu Sách và Vưu Chính, bởi vì anh ta không thể đắc tội với Vưu Chính được.
Không chỉ là không thể đắc tội với Vưu Chính, mà cả nhà họ Lý cũng đều không thể đắc tội được.
Cho nên, dù trong lòng có hơi dè dặt Tiêu Sách, nhưng mà anh ta vẫn phải đi tới. Cũng may, anh ta lại có cảm giác chắc nịch rằng Tiêu Sách sẽ không giết mình, giống như kiểu Tiêu Sách sẽ không dám giết Vưu Chính vậy.
Mặc dù tốc độ di chuyển rất chậm, nhưng vì khoảng cách giữa hai bên chỉ có mấy chục mét, Lý Lâm cũng đã nhanh chóng tới trước mặt Tiêu Sách và Vưu Chính.
Anh ta dừng lại giữ khoảng cách chừng mấy mét, cảnh giác nhìn Tiêu Sách.
"Chú Vưu, chú gọi con có chuyện gì?" Lý Lâm mở miệng nói.
Tiêu Sách lúc này đã không còn bóp cổ Vưu Chính nữa, buông tay ra rồi. Dĩ nhiên là anh cũng không sợ ông ta chạy mất, mà người kia quả thật là không có chạy mất.
Ông ta nghe Lý Lâm hỏi cũng không trả lời, chỉ là nhìn về phía Tiêu Sách,
Tiêu Sách cười nhạt, nói: "Không phải chú Vưu anh muốn tìm anh, là chú Tiểu này muốn tìm anh. Anh cũng thấy rồi đó, bây giờ chú Vưu của anh ở trong tay tôi, anh có muốn cứu ông ta hay không?"
Lý Lâm nghe thế lại sửng sốt, có hơi không hiểu ý đồ của Tiêu Sách.
Mà lúc này, ngay cả Vưu Chính cũng có chút rối rắm, ông ta cảm thấy Tiêu Sách quá mức thừa thãi rồi. Cứ nói thẳng là muốn đám người họ vây thành vòng tròn rồi bao quanh bọn họ
giữa cho rồi, nói mấy lời đó làm gì cơ chứ?"
"Tao không hiểu ý của mày lắm, nhưng mà chủ Vưu là chỗ khách mời cao quý ở chỗ của tao, tạo không cho phép mày xúc phạm tới chú ấy. Nếu như cần cứu chú Vưu thì tao có phải liều mạng cũng nhất định sẽ không từ."
Lý Lâm hào hùng nói, chính là muốn lợi dụng cơ hội lúc này mà nịnh nọt lấy lòng Vưu Chính, lập tức lại khiến người kia cảm thấy rất hài lòng, cảm thấy thằng nhóc này cũng biết làm người lắm.
Mà Tiêu Sách bên này nghe thế, trên mặt lại lộ ra nụ cười quỷ dị.
Anh lập tức mở miệng chọc tức: "Vậy sao? Thực sự là hâm mộ ông chủ Vưu quá, lại có được một đứa cháu trai có hiểu như này nha. Nếu đã như thế thì tôi cũng sẽ không làm khó dễ chú cháu hai người nữa. Như vậy đi, Lý Lâm, anh quỳ xuống dập đầu với tôi, tôi sẽ tha cho chú Vưu của anh. Đây là vì tôi thấy cảm động trước tình cảm chú cháu của hai người mới ra điều kiện này, nếu không thì vốn dĩ tôi đã chuẩn bị để anh một mạng đổi một mạng rồi."
Tiêu Sách nói xong, sắc mặt Lý Lâm lập tức cứng đờ, sau đó lại bắt đầu chuyển sang vặn vẹo khó coi.
Anh ta siết chặt nắm đấm, nhỏ giọng nói: "Mày nói cái gì?"
"Sao vậy? Tôi nói không đủ rõ ràng hả? Vậy tôi lặp lại lần nữa nha, dập đầu với tôi thì tôi thả chú Vưu của anh ra. Nếu như anh không dập đầu thì tôi sẽ không tha cho ông ta, tự anh quyết định đi, có dập hay không?"
Tiêu Sách nói xong, mỉm cười nhìn sang Vưu Chính.
Sắc mặt Vưu Chính không có gì biến đổi, lại nhìn sang Lý Lâm. Với ông ta mà nói thì yêu cầu này của Tiêu Sách vốn dĩ là một thú vui tàn độc, nhưng mà người dập đầu là Lý Lâm chứ cũng không phải ông ta, ông ta cũng không để ý nhiều lắm.
Lý Lâm dập đầu thì ông ta cũng sẽ miễn cưỡng ghi nhận một ân tình, nhưng mà nếu không dập đầu thì Vưu Chính ông ta cũng sẽ ghi nhận một điểm thù.
Bởi vì điều đó cho thấy, Lý Lâm không muốn cứu ông ta.
Mà Lý Lâm cũng biết rất rõ chuyện này, sắc mặt lập tức trầm ngâm do dự, gần như là nghiến đến tê răng cả rồi, trên mặt cũng ngập tràn vẻ uất hận.
"Ông chủ Vưu, xem ra những lời vừa rồi mà thằng nhóc này nói là nịnh hót thôi, còn nói cái gì mà tình nguyện vì ông cũng có thể liều mạng... Ha ha, thực sự là buồn cười, ngay cả dập đầu mà anh ta còn không muốn làm nữa mà."
"Hừ!"
Vưu Chính nghe thế, lập tức hừ lạnh.
Mà tiếng hừ lạnh này lập tức khiến Lý Lâm sợ hãi, sắc mặt anh ta cũng càng lúc càng trở nên khó coi.
Anh ta biết rõ, tiếng hừ lạnh này của Vưu Chính không phải là hướng về Tiêu Sách mà là nhắm vào anh ta, chuyện anh ta do dự không dập đầu đã khiến Vưu Chính khó chịu.
Ngay lập tức, Lý Lâm uất giận gầm nhẹ: “Được! Tao dập đầu, chỉ cần... Mày có thể thả chú Vưu ra!"
Nói xong, Lý Lâm bỗng nhắm tịt mắt lại, hai chân khụy xuống đất, biểu cảm trên mặt chính xác là kiểu tức đến điên nhưng lại không thể làm được gì.
Lý Lâm nhắm mắt lại, anh ta rất uất hận, uất hận đến mức muốn nổ tung.
Anh ta chỉ có thể tự an ủi trong lòng rằng đây không phải là dập đầu với Tiêu Sách, coi như là cúi lạy tổ tiên, hơn nữa anh ta chỉ là vì muốn cứu Vưu Chính để nhận được ân tình này từ ông ta mà thôi.
Huống chi, Hàn Tín còn có thể chịu đựng được nỗi nhục nhã ở nơi hạ bộ kia, dĩ nhiên Lý Lâm anh ta cũng có thể chịu đựng được.
Lịch sử đều được viết bởi kẻ thắng, chỉ cần sau này giết chết Tiêu Sách thì nổi khuất nhục tạm thời này có đáng là gì, tất cả cũng vì chuyện lớn mà thôi.
Lý Lâm xây dựng tâm lý xong xuôi cũng nhanh chóng quỳ rạp trên đất mà dập đầu, sau đó
trừng mắt căm phẫn nhìn Tiêu Sách.
"Tao đã dập đầu rồi, bây giờ mày có thể thả chú Vưu ra chưa" Lý Lâm cắn răng nói.
Mặc dù đã xây dựng tâm lý xong xuôi, nhưng mà ở trước mặt nhiều người như vậy lại quỳ xuống dập đầu với Tiêu Sách, chuyện này vẫn khiến ah ta cảm thấy cả người đều muốn điên lên rồi.
Anh ta biết rõ, chỉ sợ không bao lâu nữa thì chuyện này sẽ được truyền tới tai những cậu ấm sành điệu trong giới ở thành phố Giang Lăng này rồi.
E là sau này, vì chuyện này mà anh ta sẽ bị người khác buông lời chế giễu, châm chọc khiến anh ta không thể ngóc đầu lên được. Chí ít là trước khi anh ta giết chết Tiêu Sách, tình huống sẽ là như thế.
Lý Lâm uất ức, nhưng lại không thể làm gì khác hơn được.
Bởi vì anh ta không thể đắc tội với Vưu Chính được, nếu như hôm nay anh ta không làm như thế, sau này Vưu Chính nhất định sẽ trả thù toàn bộ nhà họ Lý, đến lúc đó chuyện coi như là
tiêu hết rồi.
Mặc dù hành động quỳ và dập đầu này rất mất mặt, nhưng ít ra anh ta vẫn là cậu chủ Lý.
Vẫn có tiền tiêu không hết, vẫn có phụ nữ để chơi không hết, vẫn là một người hơn người khác một bậc. Nhưng nếu như để Vưu Chính trả thù thì toàn bộ nhà họ Lý bị sa ngã, anh ta sẽ không còn gì nữa.
Giữa hai cái thiệt hại thì phải chọn cái thiệt nào nhẹ hơn, mặc dù bản thân mình có thể chịu nhục, nhưng mà thay vì toàn bộ nhà họ Lý đều lụi bại thì đây chẳng đáng là gì.
Huống chi, dù sao anh ta cũng là vì muốn cứu Vưu Chính mới chịu nhẫn nhục như thế, Vưu Chính nhất định sẽ ghi nhận món nợ ân tình này của anh ta, về sau coi như cũng có thể dựa dẫm được.
Hơn nữa, kẻ thù của kẻ thù chính là bạn mà.
Anh ta và Vưu Chính có cùng kẻ thù là Tiêu Sách, vậy sau này mối quan hệ giữa hai người chính là sẽ có cơ hội phát triển, sẽ càng thêm thân thiết.
Nhà họ Lý, càng sẽ có thể bay bao bay xa hơn nữa.
Mà anh ta cũng có thể cậy nhờ sức mạnh của nhà mình, càng có nhiều cơ hội báo thù Tiêu Sách.
Sau khi hiểu ra được những thứ này, Lý Lâm đột nhiên thông suốt. Anh ta bỗng cảm thấy việc mình quỳ xuống dập đầu không chỉ không phải là chuyện xấu, ngược lại còn là chuyện rất tốt.
Anh ta cảm nhận được tương lai của mình và nhà họ Lý, sẽ càng cậy được sự giúp đỡ từ gia đình mà càng làm được việc lớn, trở thành một trong những người đứng đầu ở thành phố Giang Lăng này.
Ngay lập tức, trong ánh mắt của Lý Lâm xuất hiện một chút hào hứng.
Cứ như đã và đang có một tương lai rất tốt đẹp đang chờ anh ta ở phía trước.
"Phì!"
Đúng lúc này, Tiêu Sách lại bỗng phì cười thành tiếng, vô cùng hứng thú nhìn người kia mà nói: "Cậu chủ Lý, không ngờ là anh thật sự dập đầu đó, tôi chỉ là nói đùa với anh thôi. Tôi và ông chủ Vưu đây là bạn bè, tôi sẽ không làm gì ông ấy cả, làm sao có thể cần anh đi dập đầu cứu ông ấy chứ?"
Lý Lâm nghe thế, sắc mặt trầm xuống, hừ lạnh một tiếng không để ý.
Bạn bè cái khỉ gió gì!
Vưu Chính mạng người tới vây kín ở đây đã rất lâu rồi, vừa nãy mày còn bóp cổ ông ta, Vưu Chính còn kêu la thảm thiết bên tai tao đây này, bây giờ mày nói hai người là bạn bè?
Mày nghĩ tao là thằng ngu chắc? Muốn nói như vậy để chọc tức tạo chứ gì? Tao mới không mắc mưu mày đâu. Bây giờ tao không nói gì hết, Vưu Chính nhất định sẽ ghi nhận ân tình này của tao rồi.
Lý Lâm thầm nói trong lòng như thế.
Tiêu Sách thấy Lý Lâm không có phản ứng gì lập tức cảm thấy nhàm chán, nhưng mà đã khiến anh ta quỳ xuống dập đầu rồi, trong lòng Tiêu Sách cũng có thấy thoải mái vô cùng.
Dù sao thì chuyện Lý Lâm quỳ xuống dập đầu với anh nhất định sẽ được truyền đi, tới lúc đó mới là lúc mà Lý Lâm uất hận nhất.
Anh mở miệng nói: Ông chủ Vưu, chuyện tiếp theo đó để ông nói đi. Dù sao thì trước mặt một người cháu trai tình nguyện chết vì ông như này thì để ông mở miệng nói chuyện dựng tường bằng người cho chúng ta, anh ta nhất định sẽ không từ chối. Như thế thì sự an toàn của ông mới càng có thể được đảm bảo."
Vưu Chính nghe thế bèn khẽ gật đầu.
Ông ta có ghi nhận ân tình của Lý Lâm hay không thì người khác không biết, nhưng mà ông ta quả thật không có nhìn Lý Lâm với ánh mắt dạt dào biết ơn hay tình cảm gì cho lắm.
Ông ta là một người vô cùng ích kỷ, trừ con trai mình ra thì những người khác đều không có màng tới. Cho nên nếu như hi sinh Lý Lâm để mang lại an toàn cho bản thân mình thì ông ta sẽ không hề do dự mà sẽ làm ngay.
Ngay lập tức, Vưu Chính cắt nghĩa lời của Tiêu Sách cho Lý Lâm hiểu, nhưng mà cũng có thêm mắm dặm muối để người kia nghe xong sẽ có thể hiểu được bản thân Lưu Chính ông ta không phải là bị Tiêu Sách bức ép làm thế, mà là tự ông ta có ý như thế.
Ông ta nói xong, Lý Lâm lập tức ngây ngốc cả người, sắc mặt chuyển hẳn sang màu đỏ tím!
Dường như lúc Vưu Chính biết được lúc này bên ngoài nhất định là có rất nhiều sát thủ ẩn nấp, đợi khi Tiêu Sách và Diệp Tâm Đồng ra ngoài rồi sẽ lập tức giết chết bọn họ vậy, Lý Lâm hiện tại cũng biết được chuyện này.
Đồng thời, anh ta cũng là một trong những người thêm dầu vào lửa, cũng sắp đặt cho người truyền tin Diệp Tâm Đồng đang ở nơi này.
Cho nên lúc nghe Vưu Chính bảo anh ta cùng đám người dắt theo đó kết thành tường người che chắn để ra bên ngoài, cả người anh ta chỉ còn sót lại cảm giác uất ức và sợ hãi.
Thậm chí, còn uất hận hơn cả lúc dập đầu với Tiêu Sách.
Bởi vì, cuối cùng rồi thì cũng chui vào đường chết, mà còn là đường chết không được toàn thây nữa chứ.
Nhưng mà anh ta có thể không làm thế được sao?
Nếu như không làm như thế thì với ý tứ của Vưu Chính kia, chỉ e là có thể chọc giận ông ta, từ đó khiến ông ta thù hằn lây sang cả nhà họ Lý. Như thế thì uổng công anh ta trước đó đã dập đầu rồi còn gì.
Uất hận, tức giận, thật sự là rất muốn giết người.
Lý Lâm sắp phát điên đến nơi rồi, lời lẽ muốn nói nhưng ra đến tận cửa miệng rồi lại bị vướng lại không thốt ra được, chỉ có thể nghiến răng mà nói: "Được, lát nữa con sẽ cho người bảo vệ mọi người rời đi."
Ngay lập tức, Vưu Chính cảm thấy rất hài lòng.
Nhưng mà Tiêu Sách lại chỉ cười lạnh một tiếng, đã nghe được hàm ý bên trong câu nói đỏ của người kia rồi.
Anh lạnh lùng nói: "Hình như anh hiểu sai ý rồi, ông chủ Vưu cũng không phải bảo anh cho người bảo vệ chúng tôi rời đi. Mà là bảo người của anh cộng với bản thân anh bảo vệ chúng tôi rời đi."
Anh nói xong, lập tức nhìn thấy Lý Lâm đang hung ác trợn mắt lên nhìn mình.
Anh ta hít sâu một hơi, mở miệng nói: "Tiêu Sách, mày đừng có mà quá đáng, đơn giản chỉ là mày muốn rời khỏi đây mà thôi, tạo kêu người bảo vệ cho ra khỏi đây là được rồi, có thêm tạo và chú Vưu nữa không nhiều, thiếu hai người bọn tao thì cũng không ít... Huống chi, vốn dĩ mày cũng không cần đích thân rời đi tới cửa của câu lạc bộ. Tao có tất cả mười mấy chiếc xe thương vụ giống nhau như đúc, tới lúc cả đám cùng ra ngoài sẽ cũng không ai biết mày ngồi ở xe nào cả, dĩ nhiên sẽ không tùy tiện ra tay."
Lý Lâm nói xong, Vưu Chính kinh ngạc nhìn anh ta, cảm thấy người này nói cũng hơi có lý.
Tiêu Sách muốn an toàn rời khỏi, cho dù bọn họ có xếp thành tường người che chắn thì cũng không an toàn như cách mà Lý Lâm nói. Dù sao bọn họ không thể tạo thành bức tường người mà có thể che chắn cho hai người họ suốt đường trở lại cao ốc dược phẩm Tinh Quang được.
Ông ta lập tức ném ánh nhìn hoài nghi về phía Tiêu Sách.
Tiêu Sách nhếch mép nở nụ cười giễu cợt nhìn hai người Lý Lâm và Vưu Chính.
Một lúc sau, đợi khi đã câu được sự tò mò của hai người kia lên đỉnh điểm, Tiêu Sách mới mở miệng cười nói: "Ai nói với hai người, tôi chỉ là muốn rời đi an toàn..."
"Nếu như chỉ là muốn an toàn rời khỏi đây, tôi vốn có cách sẵn rồi, có nhất thiết phải bảo mấy người xếp thành bức tường người không?"
Vưu Chính và Lý Lâm nghe xong lại lập tức ngẩn người, Tiêu Sách là có ý gì vậy? Anh không muốn an toàn rời khỏi? Hay là nói, anh không chỉ muốn an toàn rời khỏi?
Lý Lâm nhịn không được bèn hỏi: "Không chỉ muốn an toàn rời đi, vậy mày còn muốn làm cái gì?"
Tiêu Sách rõ ràng có thể an toàn rời đi, nhưng lại vì muốn để cho bọn họ cũng cảm nhận được cảm giác sợ hãi đó mà bản thân cũng lựa chọn cách thức cùng dấn thân vào nguy hiểm như này.
Đầu óc người này có vấn đề sao?
Hay người này là một tên điên?
Lẽ nào anh cũng không cân nhắc tới chuyện sẽ xảy ra chuyện gì đó ngoài ý muốn, khiến Diệp Tâm Đồng phải gặp nguy hiểm hay sao?
Mà Diệp Tâm Đồng nữa, tại sao lại không ngăn cản anh?
Lý Lâm không thể nghĩ ra được lý do, cả người đều giận run. Nhưng mà Tiêu Sách đã nói như vậy rồi, Vưu Chính lại đang bị anh khống chế, bọn họ cũng không thể làm gì khác hơn ngoài nghe theo.
Trước đó, bọn họ lan truyền tin Cao Cẩn Băng đang ở đây ra bên ngoài, dẫn tới càng có nhiều sát thủ hơn đối phó với Tiêu Sách, còn vỗ tay cho kế hoạch của mình.
Mà bây giờ, bọn họ rất hối hận.
Bởi vì sát thủ tới càng nhiều thì bản thân bọn họ sẽ càng thêm nguy hiểm.
"Đừng nói nhảm nữa, chuẩn bị đi. Trời sắp tối rồi, tôi còn phải về nhà nghỉ ngơi cho tốt nữa." Tiêu Sách từ tốn nói, ra hiệu cho cả hai tranh thủ gọi đàn em qua tạo thành bức tường chắn bằng người.
Đồng thời, Tiêu Sách cũng bảo Lý Lâm chuẩn bị năm chiếc xe tới.
Vốn dĩ Tiêu Sách muốn để cho học trải nghiệm cảm giác sợ hãi một chút, sau đó bản thân
mình sẽ nghĩ cách mà rời khỏi đây an toàn. Nhưng nếu như Lý Lâm đã đưa ra cách đơn giản như thế, Tiêu Sách cũng thoáng thay đổi luôn kế hoạch của mình.
Xe của mình đã lái tới đây, anh cũng không có dự định sẽ lái về nữa.
Bởi vì anh gần như có thể khẳng định xe của mình bây giờ đã bị người ta giở trò rồi, Tiêu Sách trước giờ chưa từng đánh giá năng lực và mức độ tàn nhẫn của sát thủ Hắc Bảng, nhưng mà cũng không có đánh giá thấp bọn họ.
Nếu bọn họ có nhiều người như vậy, nếu đã qua lâu vậy rồi mà còn không nghĩ được cánh giở trò với xe của anh thì chứng tỏ đám đó chính là một lũ ăn hại.
Đặc biệt là khi Lý Lâm có thể sẽ cố tình nới lỏng tình hình an ninh ở bãi đỗ xe.
Mà sở dĩ bảo Lý Lâm chuẩn bị năm chiếc xe giống nhau mà không phải là nhiều hơn, chính là vì Tiêu Sách đang cân nhắc tới chuyện để người kia chuẩn bị nhiều quá thì sẽ khiến đám sát thủ đó choáng váng.
Vốn dĩ mục đích của Tiêu Sách không phải là dạt đám sát thủ này ra để chờ an toàn rồi sẽ đi, mà là muốn dắt đám sát thủ này tới nhà xưởng bỏ hoang ở gần khu nhà ổ chuột, sau đó giăng lưới tóm gọn hết một mẻ, từng người từng người một.
Cho nên, anh vừa muốn an toàn rời khỏi đây, lại còn muốn không cho đám sát thủ đó tìm ra được vị trí của mình. Anh tin là vào lúc đó, Lý Lâm có thể biết cách phối hợp thực hiện kế hoạch của mình.
Rất nhanh sau đó, Lý Lâm cũng đã chuẩn bị xong xuôi tất cả mọi thứ.
Lúc này, anh ta và đám đàn em cao thủ kia cùng với đàn em của Vưu Chính cùng tụ họp lại, mặc dù vóc dáng mỗi người mỗi khác, nhưng mà vẫn dùng cơ thể mình tạo thành một vòng
người che chắn bao vây Tiêu Sách và Cao Cấn Bằng ở giữa, còn Vưu Chính và Lý Lâm thì được Tiêu Sách cho đứng chắn trước mặt Cao Cấn Băng.
Sau đó, cả đám người ở đây với một "đội hình" quái dị như này từ bên trong cửa lớn của câu lạc bộ mà xông ra phía bên ngoài.
Ngay lập tức, đám sát thủ Hắc Bảng vốn dĩ đang trấn thủ ở bên ngoài chờ tới lúc Tiêu Sách và Cao Cẩn Băng ra sẽ nhào qua giết chết kia đều trợn tròn mắt ngơ ngác.
Trong mắt của đám sát thủ này, đám người Tiêu Sách là đang làm gì thế kia?
Mười mấy người đàn em của Vưu Chính, cộng thêm mười mấy cao thủ của Lý Lâm gọi tới, lại thêm mười mấy người nhân viên bảo vệ của câu lạc bộ Thần Nhạc là khoảng chừng bốn mươi năm mươi người đang chụm đầu cùng một chỗ che chắn cho Tiêu Sách và Cao Cấn Băng ở giữa.
Bởi vì Lý Lâm thật sự là quá sợ chết nên dù Tiêu Sách không có yêu cầu anh ta gọi thêm bảo vệ của câu lạc bộ Thần Nhạc, nhưng mà người kia vẫn chủ động gọi thêm.
Mà đám người bảo vệ kia người nào cũng đều mặc áo giáp loại khiến chống bạo động, bao quanh ở vòng ngoài.
Hơn nữa, Lý Lâm cũng mặc hai lớp áo khiến chống bạo động, còn để trên đỉnh đầu mình vài cái, vài cái khác thì chắn trên đầu của Vưu Chính.
Còn hai người là Tiêu Sách và Thiên Diệp ở phía sau bọn họ cứ thế mà bị che chắn kín mít, quả thật khiến đám sát thủ ngoài này không tìm được cơ hội nào để ra tay.
Đây giống như là thế trận con rùa vậy.
Đám sát thủ trợn tròn mắt, Tiêu Sách cũng có chút cảm thán.
Đây chính là Hoa Quốc, được pháp luật coi quản và khống chế, có thể nói là nơi tốt nhất trên thế giới đặc biệt nghiêm ngặt với việc quản lý vũ khí nóng, càng có thêm những lệnh cấm đoán nghiêm ngặt đến chỉ nhắc thôi cũng tê hết cả da đầu.
Cho dù là một người có bối cảnh phi thường như thế nào cũng không lấy được số lượng lớn vũ khí nóng, dĩ nhiên là cũng không dám lấy.
Một vài khẩu súng với đường kính nhỏ và kích cỡ nhỏ tuy có rất nhiều, nhưng mà lúc bình thường cũng sẽ không dễ để lấy ra sử dụng, tác dụng lớn hơn thế chính là dùng để uy hiếp hay đe dọa đối phương.
Lúc này đây trong tay đám sát thủ, dĩ nhiên là có không ít vũ khí nóng.
Nhưng đối diện với thế trận tường chắn kín mít kia, loại vũ khí này có lợi ích gì đâu?
Nếu như là ở quốc gia loạn lạc, bất cứ lúc nào cũng đều có thể vác súng ống bắn pháo trên vai để nã một phát, hay là kiểu lựu đạn pháo gì gì đó để tạo chấn động trong tâm hồn, khiến cho mấy chục người đang vây quanh Tiêu Sách đó đánh bật ra ngoài hết.
Với sát thủ thì không quan tâm tới chuyện chết bao nhiêu người, gây ra chuyện lớn tới nhường nào, thứ bọn họ quan tâm chính là có hoàn thành nhiệm vụ hay không, có đoạt được thù lao xứng đáng đó hay không.
Thế trận con rùa này của Tiêu Sách đang chầm chậm di chuyển, mấy sát thủ đang ẩn nấp xung quanh đều chần chừ không hề ra tay.
"Cao Cấn Băng" được Tiêu Sách bảo vệ trong ngực, mặc dù cô ấy cũng không có lùn lắm nhưng xung quanh đều là đàn ông như này, hơn nữa còn là mấy chục người vây quanh người cô sát nút, lại còn có nhiều áo giáp khiên chắn chống bạo động như vậy khiến đám sát thủ đều không thể làm gì "Cao Cẩn Băng" được. Có muốn lén lén để nhắm trúng rồi nổ súng cũng không được, làm sao có thể ra tay nữa chứ.
Tiêu Sách lúc này cũng vô cùng bình tĩnh.
Vừa đi ra khỏi cửa câu lạc bộ, anh cũng đã cảm nhận được mùi sát ý nồng nặc, ngó sơ qua một cái cũng đã phát hiện mấy bóng tên sát thủ đang nấp trong góc tối kia.
"Tới cũng đông quá ha..."
Tiêu Sách cười lạnh trong lòng, lại thầm muốn để cho tất cả những sát thủ cao cấp nhất trong thành phố Giang Lăng này tới hết luôn mới tốt, như vậy thì anh mới có thể làm một lần dứt điểm gọn gàng sạch sẽ.
Đám sát thủ không có ra tay, dĩ nhiên Tiêu Sách cũng sẽ không làm gì cả.
Điều khiến anh lo lắng nhất hiện tại chính là lỡ có sát thủ nào đó không nhịn được mà ra tay, mặc dù không thể một đòn mà giết chết được Cao Cấn Băng, nhưng mà có thể gây ra hỗn loạn.
Dù sao, ai cũng đều sợ chết cả mà.
Đám đàn em của Vưu Chính, của Lý Lâm đang vây quanh đám bọn anh thực chất cũng không biết xung quanh mình đã có rất nhiều sát thủ đang chĩa súng về phía họ.
Mà một khi sát thủ nổ súng, dĩ nhiên sẽ khiến bọn họ hỗn loạn.
Chính là vào lúc đoàn người này vừa tan rã cũng sẽ để lộ ra Tiêu Sách và Cao Cấn Bằng.
Đây chính là cách khả thi nhất mà Tiêu Sách nghĩ ra được khi đặt góc độ mình là sát thủ, trước tiên là gây ra hỗn loạn, sau đó là tìm cơ hội để giết chết con mồi.
Dĩ nhiên, Tiêu Sách cũng chỉ là lo lắng mà thôi.
Cho dù thật sự có xảy ra tình huống như vậy, Tiêu Sách chắc ăn cũng sẽ rời khỏi được chỗ này mà không để "Cao Cấn Bằng" xảy ra bất cứ chuyện gì, huống chi "Cao Cấn Bằng" lúc này còn là Thiên Diệp đang cải trang nữa.
Thực lực bây giờ của Thiên Diệp đã mạnh hơn Hàn Tô rồi, hơn nữa cô ta vẫn luôn là cận vệ của Cao Cấn Băng, xét về kinh nghiệm chiến đấu thì vô cùng phong phú. Cho dù không có Tiêu Sách, Thiên Diệp cũng có thể tự bảo vệ mình.
Càng huống hồ Lý Lâm và Vưu Chính đều nằm trong tay Tiêu Sách, một khi có xảy ra hỗn loạn thì anh chỉ cần khống chế hai người bọn họ, bọn họ ắt sẽ sai khiến đàn em của mình không được làm rối đội hình.
Cho nên cuối cùng, bất kể là đám sát thủ này có làm như nào thì hôm nay đều sẽ không thể nào thành công được.
Bọn họ chỉ có thể trơ mắt nhìn Tiêu Sách và "Cao Cấn Băng” kia được thế trận con rùa đó bảo vệ, chậm rãi di chuyển về phía xe, không tìm được chút cơ hội nào để ra tay cả.
Nhưng mà, mặc dù bọn họ không có ra tay, nhưng mà Vưu Chính và Lý Lâm lại bị dọa sợ đến túa mồ hôi lạnh.
Bọn họ cũng không có thực lực giống như Tiêu Sách, một khi sát thủ liều mạng ra tay thì bọn họ thật sự không thể nào có khả năng bảo vệ mạng sống. Cho nên mỗi một bước đi, bọn họ đều cảm giác được sống một ngày dài bằng một năm.
Vưu Chính còn đỡ hơn một chút, dù sao ông ta cũng đều đã trải qua phong ba bão táp rồi, vẫn có thể miễn cưỡng duy trì vẻ mặt bình tĩnh.
Mà Lý Lâm lại liên tục đổ mồ hôi hột, quả thật giống như mưa rơi tí tchs, cũng không cảm giác mệt mỏi vì giơ áo khiến chắn chống bạo động đó, trong lòng chỉ thấy sợ hãi.
Ánh mắt anh ta dáo dác ngó nghiêng kiểm tra xung quanh ngang dọc, chỉ sợ lại nghe được một tiếng súng từ trong bóng tối kia truyền tới.
Mặc dù vẫn còn chưa tè ra quần, nhưng mà Tiêu Sách cũng có thể nhìn thấy hai chân của anh ta đều đang khẽ run.
Chuyện này khiến Tiêu Sách thoáng cười, đây chính là kết quả mà anh mong muốn. Lý Lâm muốn lợi dụng đám sát thủ này để đối phó với anh, vậy bây giờ tự mình trải nghiệm cảm giác sợ hãi đó là được rồi.
Thế trận con rùa này đã nhanh chóng di chuyển được hơn một trăm mét rồi.
Sát thủ trong bóng tối cũng không có ra tay.
Năm chiếc xe giống hệt nhau chạy tới dừng lại trước thế trận con rùa kia, cửa kính xe đều là màu đen kịt không hấp thụ ánh sáng, từ bên ngoài nhìn vào chẳng thấy được gì cả.
Nhìn thấy năm chiếc xe này tới, Lý Lâm đang sợ hãi cuối cùng mới an tâm được một chút.
Cuối cùng, Tiêu Sách và Cao Cấn Băng cũng leo lên xe rời đi, Lý Lâm lúc này đang căm phẫn Tiêu Sách đến cùng cực, nhưng ngược lại cũng rất sợ người này, chỉ hận không thể đá Tiêu Sách cút đi nhanh hơn một chút.
Tiêu Sách leo lên xe, xung quanh đều được cây cối bao phủ che khuất tầm mắt, đảm sát thủ kia không thấy được anh và Thiên Diệp rốt cuộc đã leo lên chiếc xe nào.
Lên xe xong, Tiêu Sách cười nhạt nói với Vưu Chính và Lý Lâm: "Hai vị, núi xanh vẫn đó nước chảy trường tồn, về sau có cơ hội sẽ gặp lại. Hy vọng lần sau mấy người sẽ tiếp tục chiêu đãi tôi nhiệt tình như này."
Anh nói xong, sắc mặt của Vưu Chính và Lý Lâm đều vô cùng khó coi.
Nhưng mà bọn họ đều đồng loạt dằn xuống, lúc này trong lòng chỉ thầm mong cho tên ôn thần Tiêu Sách này mau chóng rời đi, đến cả một câu cũng không thèm nói với anh.
"Đi đây, sau này còn gặp lại."
Tiêu Sách không thèm để ý, chỉ nhếch môi cười một cái rồi khởi động xe, bốn chiếc xe kia cũng đồng loạt nổ máy, lải về những hướng khác nhau khiến đám sát thủ đó không biết nên đuổi theo chiếc xe nào.
Nhưng rất nhanh sau đó, bọn họ đã biết rồi.
Xe của Tiêu Sách lái còn chưa đi được bao xa, Vưu Chính đã hừ lạnh nói: "Gọi cho bốn chiếc xe kia quay trở lại, cậu ta muốn thoát sao, đâu có đơn giản như vậy."
Lý Lâm nghe thể lập tức mừng ra mặt, nhanh chóng đi làm.
Rất nhanh sau đó, bốn chiếc xe vốn dĩ đang yêm trợ cho Tiêu Sách đều đồng loạt quay trở về.
Cứ thế, bọn sát thủ lập tức biết được Tiêu Sách và "Cao Cấn Bằng" đã ngồi chiếc xe nào, lập tức không chút nghĩ ngợi mà nhanh chóng đuổi theo.
Vốn dĩ bọn họ cũng không có che giấu thân phận trước mặt đám người của Vưu Chính và Lý Lâm, nhanh chóng từ trong góc tối xuất hiện rồi lái xe đuổi theo.
Nhìn thấy tình huống đó, Vưu Chính và Lý Lâm đều vô cùng vui sướng, dường như cũng hình dung ra được kết cục bi thảm của Tiêu Sách mà lấy đó làm niềm vui vì báo được thù.
"Hừ! Tiêu Sách, rốt cuộc rồi thì mày cũng không phải là lọt bẫy của tụi tao sao? Cái xe đó sớm đã bị tạo giở trò rồi, nhiều lắm là lái được vài cây số thôi sẽ chết máy, tới lúc đó tao coi mày sẽ làm sao, ha ha ha! Chỉ đáng tiếc Cao Cấn Băng xinh đẹp đó cũng phải chết cùng, nếu như chỉ một mình Tiêu Sách chết là đẹp rồi."
Lý Lâm líu ríu nói.
Vưu Chính quay đầu nhìn anh ta, không nói gì, nhưng trong mắt lại có chút tán dương.
Lý Lâm tàn độc như này lại còn có chút tinh ranh, quả nhiên rất vừa ý ông ta. Đặc biệt chính là lúc đối phó với kẻ thù chung của họ, điểm tinh ranh ấy lại càng phát huy rất tốt.
Nhưng mà, muốn bàn tới độ tàn nhẫn và tinh ranh thì con trai của ông ta giỏi hơn Lý Lâm này gấp nhiều lần, chỉ tiếc là...
Nghĩ tới việc còn chưa biết tung tích của con trai là Vưu Bằng, sắc mặt Vưu Chính đen kịt lại.
"Bảo người đi xem thử một chút, tôi muốn tận mắt nhìn thấy xác của thằng nhóc đó." Vưu Chính nói xong, sau đó rảo bước quay trở vào trong câu lạc bộ Thần Nhạc.
Mà lúc này, trên chiếc xe hơi màu đen đang chạy trên đường, Thiên Diệp thoảng có chút phức tạp ngó nhìn Tiêu Sách.
Chuyện xảy ra một đường tới thời điểm trước mắt đều nằm trong lòng bàn tay của Tiêu Sách, trước khi bọn họ xuất hiện rồi từng bước về sau đó đều đã được anh dự định được trước đó cả rồi.
Thiên Diệp lúc này có hơi sùng bái nhìn anh, người này không chỉ giỏi bày mưu tính kế, lúc còn ở trong câu lạc bộ lại càng có thể không tốn chút sức lực nào mà khống chế đám người dùng vũ lực kia.
Nếu như không phối hợp với vũ lực, kế hoạch này của anh sẽ rất khó thành công.
Bởi vì như thế thì chỉ cần một tên cao thủ mà Lý Lâm tìm tới thôi cũng đã đủ sức khiến anh ngã xuống rồi, làm gì còn có chuyện tiếp sau đó nữa. Nhưng mà cũng vì ánh có sức mạnh cao cường, cho nên tất cả mọi chuyện đều không thành vấn đề nữa.
Đây là người đàn ông của cô ta.
Thiên Diệp nhìn Tiêu Sách, trên mặt nở nụ cười, nhưng rất nhanh sau đó cũng đã thu lại.
Bởi vì cô ta biết rõ, Tiêu Sách không thể nào chỉ là người đàn ông của cô ta được.
Thiên Diệp bỗng mở miệng nói: "Tiêu Sách, tôi cảm thấy Vưu Chính và Lý Lâm sẽ không ngoan ngoãn phối hợp với anh như vậy đâu. Bây giờ chỉ e là người của bọn họ sẽ giở trò gì đó với chúng ta."
Tiêu Sách nghe xong lại cười nhạt, nói: "Yên tâm đi, chiêu trò mà bọn họ có thể giở ra chỉ đơn giản là tiết lộ vị trí của chúng ta cho đám sát thủ kia mà thôi, nhưng mà đây vốn là chuyện tôi muốn. Ngoài ra, chỉ e cũng đã giở trò với chiếc xe này rồi, khiến chúng ta không thể nào quay trở về cao ốc của dược phẩm Tinh Quang được..."
"Nhưng mà, vốn dĩ chúng ta không có quay trở về, đợi tí nữa chúng ta bỏ xe ở lại, sau đó sẽ dắt đám sát thủ này tới trong nhà xưởng..."
Tiêu Sách cười nói xong xuôi, Thiên Diệp thấy anh không chút nào gọi là sợ hãi bèn lập tức an tâm hơn. Dù sao thì những lúc có Tiêu Sách ở bên cạnh thì hết thảy mọi chuyện đều giao cho anh là được rồi.
Tiêu Sách đã lái đi mấy cây số, đã cách gần với khu nhà ổ chuột rồi.