• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Hot Thiết Huyết Chiến Thần Đô Thị - Tiêu Sách (2 Viewers)

  • Chương 444-449

"A!"

Cao Cẩn Băng lại không nhịn được nữa, cô lập tức hét lên một tiếng thảm thiết.

Từng giọt đỏ thẫm rơi xuống ghế sô pha.


Ngay lập tức, Cao Cấn Băng bị đau đến tỉnh lại.

Đây không phải là mơ, bởi vì nếu cô đang mơ thì sẽ không đau như thế này, ánh mắt cô lập tức lại hiện lên toa sợ hãi, muốn vùng vẫy thoát ra.

Nhưng rất nhanh, nỗi khiếp sợ và vùng vẫy của cô dần biến mất theo từng đợt ra vào điên loạn của Tiêu Sách, cô thấy mình giống như một chiếc thuyền con giữa biển khơi bao la, chỉ có thể tùy theo tiết tấu của Tiêu Sách mà trôi nổi...

Cho đến khi, hết lần này tới lần khác đạt tới khoái cảm.

Mà Tiêu Sách, lại không hề biết người phụ nữ bên dưới mình không phải Thiên Diệp, mà chính là Cao Cấn Băng thật sự, cho nên mỗi động tác anh làm ra đều không hề có một chút tiếc thương nào.

Dù sao, anh và Thiên Diệp cũng không phải lần đầu tiên nữa rồi.


Đôi mắt anh đỏ hồng, ngắm nhìn "Thiên Diệp" đang hổn hển dưới thân, mỗi một tấc da thịt hiện giờ của người phụ nữ đối với đàn ông mà nói đều là cám dỗ chết người.

Da thịt cô trơn nhẵn, phảng phất một mùi thơm say lòng.

Điều khiến anh hưng phấn nhất chính là gương mặt giống Cao Cấn Băng của Thiên Diệp, càng khiến khoái cảm trong anh bùng lên, toàn thân cũng vì thế mà trở nên mãnh liệt.

Đưa đẩy cuồng si triền miên không dứt, cứ như vậy mà trôi qua hơn một giờ đồng hồ.

Lúc này bên trong cơ thể của Tiêu Sách, luồng nội khí cuộn trào không yên kia, cuối cùng cũng bình ổn trở lại.

Mà Cao Cấn Băng cũng đã thiếp đi vì quá mệt mỏi.

Nhìn "Thiên Diệp" co ro ở một góc sô pha, trên gương mặt Tiêu Sách lại hiện lên một chút yêu thương.

Anh nhẹ nhàng mang áo của mình đắp lên người cô, sau đó bế "Thiên Diệp" về phòng nghỉ.

Về phần tại sao hôm nay thể lực của Thiên Diệp lại yếu như vậy, chưa gì cô đã ngủ li bì, Tiêu Sách cũng không nghĩ nhiều.

Có thể là do hôm nay Thiên Diệp quá lo lắng cho an nguy của anh nên mới lao tâm khổ tứ, sau rồi cô lại ngủ quên ở phòng làm việc của Cao Cấn Bằng, cho nên mới xảy ra chuyện này.

"Nhưng mà, hôm nay Thiên Diệp, thực sự có chút không giống bình thường..."

Trên gương mặt Tiêu Sách lộ ra một tia gian tà, anh nhìn "Thiên Diệp" đang nằm trên giường kia, khóe miệng anh hiện lên một nụ cười xấu xa.

Nếu không phải hôm nay anh nhìn thấy Thiên Diệp ngủ mê man trên ghế thì có lẽ anh còn muốn làm thêm ba trăm hiệp nữa với cô... Dù sao, cảm giác mà Thiên Diệp vừa mang lại cho anh cũng quá tuyệt vời rồi...

Cả đêm, Tiêu Sách nằm ôm chặt Thiên Diệp trong vòng tay, cảm nhận được cơ thể mềm mại của cô trằn trọc rồi dần dần chìm vào giấc ngủ...

Một đêm không nói gì với nhau.

Sáng hôm sau lúc ánh nắng chiếu thẳng vào trong phòng, Tiêu Sách mới từ từ tỉnh lại.

Nghĩ lại hôm qua một mình giết chết hơn hai mươi tên sát thủ, Tiêu Sách cũng hơi cảm thấy đáng sợ.

Anh vốn cho là nhờ vào sức mạnh cắn nuốt mới có được nội khí tăng lên không giới hạn, tu luyện tới mức độ cao chưa từng có từ trước tới nay.

Đáng tiếc, dòng suy nghĩ của Tiêu Sách sụp đổ rồi.

Loại năng lực cắn nuốt kia mặc dù có thể tăng trưởng nội khí trong thời gian cực đoan nhưng cũng sẽ gây ra tác dụng phụ đáng kể, về phần có bao nhiêu tác dụng phụ thì trước mắt Tiêu Sách vẫn chưa thể hoàn toàn lý giải được.

Có điều tôi qua may mà tìm được Thiên Diệp, có thể nhờ cách giao hợp âm dương mới giải quyết được hoàn cảnh khó khăn kia.

Bằng không, Tiêu Sách cũng không biết phải làm sao mới có thể giải quyết được tác dụng phụ sau khi cắn nuốt kia nữa.

Mãi đến lúc nghĩ tới chuyện này, Tiêu sách mới phát hiện ra Thiên Diệp không còn ở trên giường nữa, điều này nhất thời khiến Tiêu Sách hơi xấu hổ.

Đúng lúc này, điện thoại của anh đổ chuông, có người gọi điện đến...

Người gọi tới, chính là Thiên Diệp...

Tiêu Sách cầm điện thoại lên, ngay lập tức ấn nút nhận nghe.

"Tiêu Sách, cuối cùng anh cũng nghe điện thoại rồi? Anh đang ở đâu? Tôi đợi anh cả đêm ngoài công xưởng bỏ hoang đó!" Đầu dây bên kia nhanh chóng truyền đến giọng nói nóng nảy của Thiên Diệp.

"Hả?"


Ngay khi Tiêu Sách nghe thấy giọng nói của Thiên Diệp, toàn thân anh lập tức đờ ra!

Nếu Thiên Diệp vẫn còn đang ở công xưởng bỏ hoang, vậy thì người lên giường cùng anh tối qua, chẳng lẽ là...


Ngay lập tức, Tiêu Sách ngây ngốc cả người, trong đầu anh nghĩ tới một khả năng đáng sợ!

Không ai có thể hiểu được cảm xúc của Tiêu Sách vào lúc này.

Khi Thiên Diệp đích thân nói với Tiêu Sách rằng cô ta đã ở lại nhà máy cả đêm, Tiêu Sách ngay lập tức nghĩ đến người phụ nữ người đã cùng anh thân mật tối qua, e rằng đó là Cao Cấn Bằng.

Tiêu Sách chết lặng.

"Có vẻ như lần này tôi thực sự đã không qua khỏi..." Tiêu Sách mỉm cười một cách cay đắng.

Kể từ khi tiếp xúc với Cao Cấn Băng, Tiêu Sách hiếm khi nhìn thấy biểu cảm trên khuôn mặt của Cao Cấn Băng, và Tiêu Sách càng khó đoán được suy nghĩ chân thật nhất của người phụ nữ này.


Thậm chí, Tiêu Sách cảm thấy rằng Cao Cấn Băng tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho anh.

Về những thủ đoạn mà Cao Cẩn Băng có thể sử dụng, Tiêu Sách không thể đoán được.

Đúng là Cao Cấn Băng xinh đẹp, rất hấp dẫn và khiến cho người ta có những suy nghĩ bậy bạ, nhưng Tiêu Sách thực sự chưa bao giờ nghĩ đến việc đưa Cao Cấn Băng lên giường.

Thế giới tình cảm của anh ấy đã đủ hỗn loạn, ngoài dì Hàn luôn là người chiếm giữ vị trí số một ra còn Thiên Diệp đã phát sinh quan hệ với anh, còn có cả Tống Chỉ Vân ở đồn cảnh sát.

Tại thời điểm này, mặc dù vị trí quan trọng nhất trong trái tim Tiêu Sách được dành cho dì Hàn, nhưng số phận dường như đang trêu đùa Tiêu Sách.

Bốn người đẹp của Giang Lăng, hai người trong số đó đã phát sinh quan hệ với anh ấy, điều này khiến Tiêu Sách cảm thấy vừa đau khổ vừa hạnh phúc trong lòng.

Lần này, anh ấy vô tình coi Cao Cấn Băng thành Thiên Diệp, và trong lòng Tiêu Sách cũng cảm thấy rối tung cả lên.

Nhưng vì Cao Cấn Bằng không quy trách nhiệm cho anh ấy nên Tiêu Sách thở phào nhẹ nhõm.

Dù gì thì lần này Tiêu Sách nhận nhầm người rồi, chả trách Cao Cấn Bằng, nghĩ đến điều này, trong lòng cảm giác có chút như mắc nợ.

“Tại sao bây giờ sự tự chủ của mình lại kém đến vậy?”

Lúc này, Tiêu Sách đột nhiên cảm thấy có gì đó rất lạ.

Mùi hương trên cơ thể Cao Cấn Băng hoàn toàn khác với mùi cơ thể của Thiên Diệp. Cho dù ở cách rất xa, Tiêu Sách có thể phân biệt rõ ràng.

Tuy nhiên, đêm qua, Tiêu Sách hoàn toàn không nhận thấy bất cứ điều gì.

Nghĩ đến đó, khuôn mặt của Tiêu Sách dần dần thay đổi.

"Chết tiệt, nó hẳn là tác dụng phụ của việc cắn nuốt..."

Bây giờ, Tiêu Sách cuối cùng cũng nhớ ra điều đó, khi anh ấy nhìn thấy Cao Cẩn Băng cuộn tròn trên bàn làm việc, anh đã bị dục vọng mãnh liệt chiếm lấy không kịp phân biệt rõ ràng ....



“Loại kỹ năng cắn nuốt này không phải là không có giới hạn ... "Tiêu Sách đang lẩm bẩm một mình, trong khi cảm thấy có cái gì đó nhàn nhạt khó chịu trong người. Trong lòng của anh ấy đột nhiên trở nên rõ ràng.

Mười phút sau, Tiêu Sách mặc quần áo, bước ra khỏi phòng và chuẩn bị rời khỏi công ty.

Kể từ khi Cao Cấn Băng rời khỏi phòng Thiên Diệp, Tiêu Sách không bao giờ gặp lại Cao Cấn Băng nữa. Tiêu Sách thở phào nhẹ nhõm, anh ấy nên quay lại phòng thí nghiệm lần nữa.

Nếu không Cao Cẩn Ngôn đến chất vấn anh, Tiêu Sách thực sự không có gì để nói, không có cách nào.

Suy cho cùng, sự việc này thực sự là lỗi của Tiêu Sách.

Có lẽ, sự việc này Cao Cấn Băng cần một thời gian để bình tĩnh và cần xem xét lại mối quan hệ giữa cô ấy và Tiêu Sách. Và Tiêu Sách cũng cần xem xét lại.

Tiêu Sách trầm ngâm suy nghĩ, anh đi qua khu văn phòng rộng lớn của công ty dược phẩm Tinh Quang.

Tiêu Sách đã bị một giọng nói dịu dàng chặn lại trước khi anh rời khỏi cửa công ty.

"Trầm Y?"

Khuôn mặt của Tiêu Sách có chút kinh ngạc.

Không phải vì Trầm Y gọi anh ấy mà Tiêu Sách mới bị sốc. Đó là bởi vì trạng thái tinh thần của Trầm Y đang cực kỳ tồi tệ vào lúc này. Trầm ĩ, người đã từng tràn đầy tinh thần, thế mà lúc này lại đến làm việc với hai con mắt gấu trúc khổng lồ.

Rõ ràng là đêm qua, Trầm Y đã không nghỉ ngơi tốt.

"Có phải xảy ra chuyện gì rồi không? Nếu cô cần tôi giúp thì có thể nói ra."
Tiêu Sách nhìn Trầm Y, an ủi nói.

Anh ấy chưa bao giờ thấy Trầm Y trong tình trạng như vậy. Ngay cả khi bố của Trầm Y ốm nặng, Trầm Y vẫn luôn kiên trì, thể hiện sự lạc quan.

Điều gì có thể khiến một cô gái mạnh mẽ và lạc quan phải chịu cú sốc tinh thần lớn như vậy?

Nhất thời, Tiêu Sách không thể tưởng tượng nổi.


"Không, không có gì, tôi sắp muộn rồi, tôi lên trước đây ..."

Sau khi nghe những lời ấm áp như vậy từ Tiêu Sách, Trầm Y đột nhiên cảm thấy đau nhói trong tim, đôi mắt cô gần như cụp xuống, suýt nữa không kìm được mà rơi nước mắt, cô nhanh chóng đi về phía khu văn phòng.

Nhìn bóng lưng ảm đạm của Trầm Y và thái độ của cô ấy đối với anh vừa rồi, Tiêu Sách có chút khó hiểu.

Mặc dù anh ấy cảm thấy có điều gì đó bất thường về Trầm , nhưng tâm trí của Tiêu Sách lúc này đầy rẫy những gì đã xảy ra đêm qua, một mớ hỗn độn, nên anh ấy không thực sự để ý vấn đề này ...

Sau khi quay người , Tiêu Sách cuối cùng cũng bước ra khỏi khu văn phòng của dược phẩm Tinh Quang, anh thở phào nhẹ nhõm...

Anh không biết rằng, đằng sau một khung cửa sổ lớn cách đó không xa, có một đôi mắt đỏ, ánh mắt vô cùng phức tạp nhìn theo bóng dáng của Tiêu Sách dần biến mất.

Người đó chính là Trầm Y.


Khi bóng dáng Tiêu Sách khuất sau lối rẽ khu văn phòng, nước mắt của Trầm Y lại một lần nữa chảy xuống.

"Có lẽ, tôi không xứng với anh ấy chút nào, tôi quá ngông cuồng

Làm ơn, sẽ không có kết quả gì đâu..."

Trầm Y nhìn vào góc trống và lẩm bẩm. Cô gục xuống dưới khung cửa sổ lớn, cuộn tròn trên mặt đất, hai tay ôm chặt lấy đùi, đầu gục xuống đầu gối, vô cùng cô đơn.

"Tuy nhiên, thực sự chưa có ai đối xử với tôi như thế này. Chưa có ai khiến tôi cảm thấy cuộc sống tươi sáng đến vậy." Tiếng rên rỉ nức nở khiến người ta đau lòng.

"Tôi nên chúc phúc cho anh ấy, ngay cả khi anh ấy không thích tôi..."

Giọng thút thít dường như phải chịu đựng nỗi đau vô tận, và cuối cùng trào ra từ cổ họng của Trầm Y, làm cạn kiệt sức lực của cô.

Nếu không phải là đêm qua, e rằng cô ấy vẫn đang sống trong tưởng tượng của riêng mình.

Cho đến khi.

Trầm Y ở nhà hàng cả đêm mà không đợi được Tiêu Sách, điều này khiến Trầm Y hoàn toàn hiểu ý của Tiêu Sách.

Nếu không gặp Tiêu Sách sáng nay, e rằng Trầm Y sẽ vẫn còn một tia hy vọng trong tim cô ấy, và sử dụng những lý do khác để thuyết phục bản thân rằng Tiêu Sách thực sự có những việc quan trọng cần phải giải quyết.

Tuy nhiên, khi anh ấy nhìn thấy Tiêu Sách, cô ấy đã hiểu.

Rõ ràng, giấc mơ đã vỡ vụn, và sau đó cô ấy tỉnh dậy từ giấc mơ.

Mặc dù Tiêu Sách đã đồng ý đi uống rượu với cô ấy vào ngày hôm qua, nhưng cuộc hẹn bị lỡ tối qua, rõ ràng là lời đáp tốt nhất của Tiêu Sách cho tình yêu nồng cháy của cô ấy.

May mắn thay, Trầm Y hiện là phó tổng giám đốc, ở trong phòng làm việc sẽ không ai nhìn thấy cảnh tượng mềm yếu như này của cô ấy.

Bây giờ, Trầm Y cuối cùng cũng cảm thấy sức lực của cơ thể, tất cả năng lượng của cơ thể đều vì trận khóc vừa rồi làm mất hoàn toàn.

Và cô ấy cũng sẽ là một con người mới, một con người hoàn toàn khác so với trước đây.

Chỉ có điều, tận sâu trong trái tim, vẫn còn nhức nhối ...

Lúc này, Tiêu Sách, người mà Trầm Y đang nhớ nhung, căn bản không biết chuyện gì đã xảy ra với Trầm Y.

Mặc dù anh ấy đã hứa với Trầm Y vào tối hôm qua, nhưng đêm qua có nhiều thứ nằm ngoài dự đoán của Tiêu Sách. Anh đã quên mất lời mời đi uống rượu của Trầm Y.

Hiện giờ, anh đang nhanh chóng đến khu nhà ổ chuột.

Trong khoảng thời gian này, công ty Sách Bác được quản lý bởi Cố Minh và Phương Bác, Tiêu Sách không hề bận tâm.

Kể từ sau khi công ty Sách Bác lên con tàu khổng lồ của gia đình nhà họ Lâm, công ty Sách Bác đã hoàn toàn tái sinh , và nó không còn là một xưởng nhỏ như xưa nữa.

Mặc dù, tại thời điểm này, công ty Sách Bác chỉ là một cái tên, tài sản chẳng có bao nhiêu chứ đừng nói đến xuất thân.

Tuy nhiên, không ai dám coi thường công ty.

Bởi vì, công ty lúc này có quan hệ với nhà họ Lâm và là đối tác quan trọng nhất của nhà họ Lâm, cho dù là tài nguyên hay mối quan hệ, đều đứng đầu ở thành phố Giang Lăng

Công ty Sách Bác đã hoàn toàn tạo được tên tuổi trong cộng đồng doanh nghiệp của thành phố Giang Lăng và ngày càng phát triển.

Có thể nói rằng, đối với một công ty như vậy, không muốn kiếm tiền là rất khó.

Trong thời kỳ này, Cổ Minh và Phương Bác, bận rộn và hăng hái, chiêu mộ binh mã.

Tuy nhiên , đây không phải là điều Tiêu Sách thực sự muốn.

Nửa giờ sau, Tiêu Sách đến một ngôi nhà kiểu mẫu trong khu phố ổ chuột.

Đây là căn cứ của công ty Sách Bác.

Vì Cố Minh và Phương Bách bận hợp tác với Lâm Tâm Nhược của nhà họ Lâm trong một số dự án bất động sản, họ không có thời gian để chuyển căn cứ của Công ty Sách Bách đến khu vực thành thị. Vì vậy, Tiêu Sách nhanh chóng tìm được Cố Minh và Phương Bách.
"Anh Sách, anh tới rồi, lần này chúng ta thật sự phát tài ..." Phương Bách nghe thấy tiếng bước chân liền ngẩng đầu lên. là Tiêu Sách, ngay lập tức đặt tài liệu trong tay xuống, đến trực tiếp với Tiêu Sách, và nói với Tiêu Sách với một nụ cười vui vẻ.


"Đúng, anh Sách, không ngờ anh có bản lĩnh thế này. Cũng có khả năng lay động nhà họ Lâm như vậy. Nếu chúng ta sớm biết điều này, chúng ta hà tất phải kinh doanh dép lê..."

Cố Minh cũng đến trước mặt Tiêu Sách, phấn khích nói với Tiêu Sách.

Rõ ràng, điều kiện hợp tác mà nhà họ Lâm đưa ra rất hào phóng. Cố Minh đã xem rồi.

Xét cho cùng, đối với những sản phẩm bán nhanh như dép lê thì việc kiếm tiền rất chậm. Và lúc này, dự án nhà họ Lâm đưa ra, chỉ cần lấy nó ra và một khi nó hoàn thành, lợi nhuận gấp hơn mười lần việc kinh doanh dép.

Nhìn ánh mắt vui mừng trên khuôn mặt của Phương Bách và Cố Minh, Tiêu Sách hơi nhíu mày và khẽ thở dài.


Anh cảm thấy đã đến lúc phải chia sẻ suy nghĩ của mình với hai người họ.

Dẫu sao, Phương Bách và Cố Minh là những người đầu tiên theo anh. Cả hai phải thay đổi một số khái niệm.

Nghĩ đến điều này, Tiêu Sách nghiêm túc nói với Phương Bách và Cố Minh: "Hai người có thể coi là đã gia nhập giới doanh nhân Giang Lăng, cũng đã hiểu sơ bộ về giới doanh nhân Giang Lăng. Hai người nói xem, ở Giang Lăng này, gia tộc nào đã tích lũy được giàu có nhất, vốn là mạnh nhất?"

"Đương nhiên là nhà họ Lâm. Ở Giang Lăng, không có gia tộc nào có thể sánh được với nhà học Lâm. Ngay cả ở cả đất nước, nhà họ Lâm có thể được xếp hạng đầu ..."

Cố Minh lập tức trả lời.

Đối với việc kinh doanh không ai nắm được rõ hơn Cố Minh. Lúc này, Cố Minh có chút nghi ngờ, không biết tại sao Tiêu Sách lại hỏi những câu rõ ràng như vậy.

"Vậy thì tại sao, nhà họ Lâm lại có thể chỉ ở một khu vực của Giang Lăng mà không phát triển ở khu vực khác?”

Tiêu Sách từ từ liếc nhìn hai người, rồi thờ ơ nói.

Phương Bách và Cố Minh đều sững sờ.

Ánh mắt của hai người đồng thời nhìn về phía Trần Nghiên, trong mắt đều là sự mơ hồ.

“Anh Sách, ý anh là...”

Phương Bác và Cố Minh đều là người thông minh, bây giờ nghe Tiêu Sách ra hiệu thì đã hiểu được ý mà Tiêu Sách muốn nói.

“Không sai, các cậu đã hiểu rõ rồi đó. Nhớ lấy, nếu các cậu không có đủ năng lực để bảo vệ tài sản của mình thì đó là một tội lỗi.” Tiêu Sách có chút vui vẻ nhìn hai người bọn họ.

“Nhưng chuyện này có liên quan gì đến chuyện chúng ta đang làm chứ?”

Mặc dù Cố Minh đã hiểu rõ được mọi chuyện nhưng cậu ấy không hiểu vì sao bây giờ Tiêu Sách lại nói những chuyện này với cậu ấy. Suy cho cùng thì những việc này cách bọn họ quá xa.

Ngay cả khi gia tộc của Cố Minh đang ở thời kì đỉnh cao thì cũng chỉ bằng 1% tài sản của nhà họ Lâm. Trong mắt của nhà họ Lâm lúc này, bọn họ chẳng qua là giống như sự tồn tại của con kiến, tuyệt nhiên sẽ không thể gây phiền não cho nhà họ Lâm được.

Cho dù công ty Sách Bác đã chuyển biến tốt hơn so với trước đây.

Nhưng đối với con quái vật khổng lồ như nhà họ Lâm này thì công ty Sách Bác chỉ là một thứ bé nhỏ.

Nhìn thấy trong mắt Cố Minh có chút nghi hoặc, Tiêu Sách nghiêm túc nhìn hai người bọn nói: “Đây chính là chuyện hôm nay tôi muốn nói với các cậu.”

“Liên quan đến bộ lạc Địch Duy, chúng ta không chỉ bán dép lê số lượng lớn sang Châu Phi mà quan trọng nhất chính là chúng ta phải thành lập thể lực của riêng mình tại Châu Phi, như vậy mới có thể đảm bảo được sự giàu có của chúng ta.”

Nhìn thấy trong mắt của Cố Minh và Phương Bác có chút ngạc nhiên, Tiêu Sách chỉ cười nhạt rồi nói: “Trong tương lai, con đường của chúng ta là sao trời biển rộng, mục tiêu của chúng ta không có giới hạn, ngay cả nhà họ Lâm cũng chỉ là một mục tiêu nhỏ mà thôi.”

Khi Tiêu Sách nói ra những lời này, Cố Minh và Phương Bác đều ngây người ra. Lần này, Tiêu Sách chỉ lắc đầu cười nhẹ.
Có lẽ Cố Minh và Phương Bác cho rằng giờ phút này Tiêu Sách nói những lời này là quá khoa trương, bước đi có phần lớn và mục tiêu có phần quá xa vời.

Nhưng chỉ có Tiêu Sách biết, kẻ thù của bọn họ trong tương lai sẽ đáng sợ nhiều đến mức nào.

Mà đúng lúc Tiêu Sách cùng tên yêu nghiệt của nhà họ Tô là kẻ thù không đội trời chung.


Anh lại không quên được, Thủy Oa và Hổ Tử đều là bị Lý Như Yêu hãm hại, anh làm sao buông bỏ được hận thù chồng chất của anh em mình.

Cho nên anh nhất định phải tiêu diệt thủ đô nhà họ Tô.

Tất nhiên, ngoài nhà họ Tô ra còn có nhà họ Hàn thần bí nữa.

Cho đến bây giờ, Tiêu Sách cũng không biết được gia tộc của Hàn Vân Tịch đâu, thậm chí cũng không biết được gì về việc xảy ra ở nước M.


Ngay cả cô chủ của nhà họ Lâm ở thành phố Giang Lăng như Lâm Bán Thanh cũng đã dùng hết năng lực của gia tộc, nhưng đến nay vẫn không điều tra được tình hình của nhà họ Hàn ở nước M.

Có thể thấy rằng tầng lớp của nhà họ Hàn tại nước M ở vị trí cao như thế

nào.

Trong phút chốc ba người bọn họ đều rơi vào trầm tư, gió ngoài cửa sổ thổi mạnh cùng với tâm tư của ba người khiến cho căn phòng nhỏ hẹp trở nên yên tĩnh một cách lạ thường.

Rất lâu sau đó.

Cố Minh và Phương Bác cuối cùng cũng có phản ứng.

“Anh Sách, lời anh nói đều là thật sao?” Lúc này, Cố Minh lắp bắp nói với Tiêu Sách cùng một chút chấn động.

“Chúng ta thật sự có thể đạt đến cấp bậc này sao? Cả đời Phương Bác em còn chưa từng nghĩ đến cấp bậc đó...” Phương Bác cố nuốt nước bọt xuống rồi run rẩy nói.

Bây giờ nhìn phản ứng của hai người Cố Minh và Phương Bác, Tiêu Sách chỉ khẽ gật đầu.

Anh biết tầm nhìn của Cố Minh và Phương Bác không phải là quá nhỏ mà là lời của anh nói ra thật sự vượt quá xa mong đợi của Cố Minh và Phương Bác.

Đối với người bình thường mà nói, nhà họ Lâm tại thành phố Giang Lăng chính là ông trời, còn anh chỉ xem nhà họ Lâm như một mục tiêu nhỏ bé nên Cố Minh và Phương Bác có chút sững sờ.

Hai người cần có một quá trình để thích ứng.

Quả nhiên, sau khi trầm tư suy nghĩ, Phương Bác nghiêm túc nói với Tiêu Sách: “Anh Sách, anh yên tâm, bất luận anh muốn làm gì, cái mạng Phương Bác này của em đều là của anh.”

“Đúng vậy, hôm nay anh Sách có thể nói những lời này với tôi tức là đã coi trọng Cổ Minh tôi, nếu anh không ghét bỏ tôi thì thời gian sau này tôi sẽ cùng anh chinh phục sao trời biển rộng...”

Cố Minh đứng bên cạnh Phương Bác cũng tỏ thái độ như vậy.

Cố Minh biết rằng nếu như không gặp được Tiêu Sách thì cậu ấy vẫn còn là một công nhân rửa xe tầm thường ở trong tiệm sửa xe, có lẽ cả quãng đời còn lại sẽ phải sống trong sự tuyệt vọng chán nản. Chính Tiêu Sách đã cho cậu ấy cơ hội để cậu ấy có thể đứng lên làm lại cuộc đời.

“Tốt lắm, hai người để tâm đến chuyện này là tốt rồi. Sau này, chuyện của công ty Sách Bác sẽ giao cho hai người xử lý, còn việc làm như thế nào thì không cần hỏi ý kiến của tôi.”

Tiêu Sách chỉ mới quyết định phương hướng chung của công ty, chi tiết thực hiện cụ thể như thế nào thì đều giao lại cho hai người Cố Minh và Phương Bác đi làm.

Ngay cả một ngàn hai trăm vạn mà Tiêu Sách đã thắng được từ trong tay của đám người Từ Thụy ở khách sạn Fila, toàn bộ đều giao lại cho Phương Bác và Cố Minh, để hai người dùng số tiền này làm vốn vận hành công ty Sách Bác.

Hành vi vung tay này của Tiêu Sách càng làm cho trong lòng Cố Minh và Phương Bác cảm kích không ngớt.

Một ngàn hai trăm vạn là một khoản tiền lớn nhưng Tiêu Sách lại không do dự gì cả, không hề lo lắng bọn họ bỏ vào túi làm của riêng, sự tin tưởng này đã làm hai người cảm thấy được tín nhiệm vô cùng, trong lòng cảm động không thôi.

Cả một buổi sáng, Tiêu Sách cùng Phương Bác và Cố Minh thảo luận nghiêm túc về kế hoạch phát triển lâu dài của công ty Sách Bác, suy nghĩ của Tiêu Sách càng làm cho Cố Minh và Phương Bác khâm phục.

Công ty Sách Bác bây giờ chỉ là cái vỏ, tuy là hợp tác với nhà họ Lâm nhưng vẫn chưa có nền tảng. Muốn phát triển trong thời gian ngắn thì không chỉ hợp tác riêng với nhà họ Lâm mà còn phải có những hoạt động kinh doanh của riêng mình.
Mục tiêu trước mắt của ba người là phải cùng Châu Phi mua bán thương mại. Tất nhiên, đây chỉ là ý tưởng ban đầu, còn phải từ từ mở rộng thị trường Châu Phi, đưa hàng hóa ở bên này sang bên đó.

Sau khi ba người quyết định kế hoạch phát triển thì Cố Minh và Phương Bác vội vàng quay về phòng làm việc, tiếp tục đi làm chuyện của công ty Sách Bác.

Sau khi công ty Sách Bác và nhà họ Lâm hợp tác thì đã có thời cơ phát triển nhanh chóng, nhưng công ty Sách Bác vốn dĩ không có nhiều nhân tài, điều này khiến cho hai ngày nay Cố Minh và Phương Bác luôn bận rộn mở rộng quy mô cho công ty Sách Bác, điên cuồng tuyển dụng từ các công ty khác nhau.


Nhìn dáng vẻ vội vã của hai người, Tiêu Sách gật đầu mỉm cười.

Có hai người Cố Minh và Phương Bác phụ trách, anh cũng có thể yên tâm giao việc của công ty cho hai người đi làm, còn anh thì có thể rảnh rỗi đi tìm hai đồng đội cũ.

Suy nghĩ đến việc Thủy Oa và Hổ Tử bị Lý Như Yêu hãm hại, trên mặt của Tiêu Sách lập tức tỏ ra khí lạnh, giống như có ý định giết người.

“Nhà họ Tô chẳng qua cũng chỉ có thể sử dụng thủ đoạn để tiện như vậy, yên tâm, chỉ cần Tiêu Sách tôi còn ở đây thì nhất định sẽ khiến các người nợ máu phải trả bằng máu...”

Tầm mắt của Tiêu Sách nhìn ra xa, cả người tràn đầy ý định muốn giết người.

Cho đến mười phút sau, sát khí trên người Tiêu Sách mới từ từ tiêu tan, dần dần khôi phục lại bình thường.


Đúng lúc này, điện thoại của Tiêu Sách reo lên.

“Ôn Liễu?”

Tiêu Sách có chút bất ngờ.

Kể từ khi Tiêu Sách giới thiệu Ôn Liễu cho Lâm Bán Thanh thì Tiêu Sách cũng chưa từng gặp lại Ôn Liễu.

Bây giờ Ôn Liễu bỗng nhiên gọi đến, điều này khiến cho Tiêu Sách rất bất ngờ.

“Sao vậy, quên tôi rồi sao, cô không gọi điện cho tôi thì tôi còn tưởng là cô đã bốc hơi khỏi nhân gian rồi đấy.” Tiêu Sách ở bên này cười đùa.

“Em làm sao có thể quên được anh Sách cơ chứ, lần này em muốn thay mặt gia đình mời anh một bữa, nếu như không có anh thì có lẽ công ty của gia đình bọn em đã đổ nợ rồi. Anh Sách, anh sẽ không để em mất mặt đâu phải không?”

Ôn Liễu ở đầu dây bên kia có chút đùa giỡn với Tiêu Sách, tinh thần tuổi trẻ dâng trào, dù chỉ là từ trong điện thoại nhưng Tiêu Sách cũng có thể cảm nhận được rõ ràng.

“Việc này, tôi thật sự không có thời gian, sắp đến tôi phải đi phía Bắc một chuyến.” Tiêu Sách nói không nên lời với đầu dây bên kia.

Ôn Liễu này sớm không mời, muộn không mời, cố ý mời anh lúc anh phải đi xa, thật là khiến cho Tiêu Sách khó chịu mà.

“Đi phía Bắc sao? Anh Sách, em có thể đi cùng anh không? Việc làm ăn của gia tộc em đã hoàn toàn khôi phục lại bình thường rồi, em ở lại cũng không còn ý nghĩa gì nữa, vả lại em cũng chưa đi đến phương Bắc, anh có thể dẫn em đi theo được không?”

Đầu bên kia điện thoại rất nhanh truyền đến âm thanh khẩn cầu làm nũng của Ôn Liễu khiến cho Tiêu Sách cảm thấy toàn thân lập tức tê dại.

“Không được, nơi tôi phải đi là điểm cực bắc của nước Hoa, cô sẽ chịu không nổi đâu.” Tiêu Sách lập tức từ chối.

Anh thật sự phải đi đến điểm cực bắc của nước Hoa, nhiệt độ cực kì thấp, Ôn Liễu đi theo nhất định sẽ không chịu nổi.

“Anh nhìn xem, có một người phụ nữ xinh đẹp như em đi cùng anh, đoạn đường này anh sẽ không cảm thấy cô đơn nữa. Vả lại, em mặc thêm nhiều quần áo là được rồi, không phải sao?”

Ôn Liễu ở đầu bên kia điện thoại, giọng điệu nũng nịu nói với Tiêu Sách.

“Hơn nữa, em còn sẽ cho anh một sự ngạc nhiên”

Thấy Tiêu Sách vẫn chưa mở miệng nói gì, Ôn Liễu lại bày ra đòn chí mạng của bản thân, nói lời thề son sắt với Tiêu Sách,

“Ngạc nhiên, ngạc nhiên cái gì?” Qủa nhiên Tiêu Sách đã bị Ôn Liễu khơi dậy sự tò mò.

“Đương nhiên là ngạc nghiên rồi, nếu nói cho anh rồi thì còn gì là ngạc nhiên nữa?” Ôn Liễu ở đầu bên kia điện thoại, vẻ mặt đầy đắc ý dụ dỗ Tiêu Sách.

“Được thôi, nếu như cô không sợ lạnh thì đi vậy. Tôi đợi cô ở đại sảnh sân bay, gặp nhau lúc một giờ chiều.” Cuối cùng Tiêu Sách vẫn không từ chối mà đáp ứng Ôn Liễu.

Đúng một giờ chiều, Tiêu Sách có mặt tại sân bay.

Dù cho đại sảnh sân bay hết sức chật chội, Tiêu Sách chỉ cần liếc mắt một cái là tìm được Ôn Liễu.

Bởi vì dáng vẻ của Ôn Liễu lúc này thật sự quá chói mắt.

1647255796832.png
 
Advertisement

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom